1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Tình thế đảo ngược, Thủy di nương bị đánh

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar
      Bà nghe là biết cháu họ xa chẳng làm được việc gì nên hồn này vòng vo chẳng qua là để lấp liếm chuyện mình mưu ngáng chân, muốn mượn việc trừ bỏ Tô Mi để buộc bà ép Thẩm Mậu hưu Tạ thị, giờ ngược lại khéo quá hóa vụng, bị vạch trần mưu trước mặt mọi người.


      Cũng may nàng còn thông minh, mồm năm miệng mười lấp liếm lời vạch trần của Xuân Xảo. Nếu hôm nay việc này phải tìm người chịu tội thay, vậy tìm Tạ thị , dù sao đứa con dâu sinh được tôn tử, bà cũng muốn đổi tiệt từ lâu.


      Nghe Thủy di nương vừa khóc vừa kêu hết câu này đến câu khác, la lối kêu oan tiếng sau cao hơn tiếng trước, Vân Khanh lại nở nụ cười, đưa mắt lạnh lẽo nhìn xem lão phu nhân chuyển biến sắc mặt rồi cuối cùng lại dừng mắt người Tạ thị. Đáy mắt nàng lập tức lộ nét sắc bén, đến tận lúc này mà bà nội còn muốn bắt nạt nương của nàng!


      Nàng giành trước bước, với Thủy di nương: “Chậc chậc, di nương à, nếu phải do ta nhìn thấy chứng cớ chắc hẳn lúc này cũng bị lời của ngươi làm cho tin tưởng. Đáng tiếc, ngươi để lại nhiều lỗ hổng lắm...” Nàng nhàng vỗ vỗ tay. Ngay lập tức, sau rèm cửa có hai người bị lôi xềnh xệch vào. Người đầu tiên chính là Hoàng đại phu vừa cắp đít chạy trốn lúc nãy, giờ bị hai bà tử tráng kiện bắt quặt cánh tay đẩy mạnh vào phòng, đứng ở bên. Ngoài ra, còn bà tử dáng vẻ thô kệch cũng bị vặn tay đẩy tiến vào.


      Nhìn tình thế như vậy, Thủy di nương ngay cả khóc cũng đều quên, hoảng hốt nhìn hai kẻ vừa bị đẩy vào, mặt hết xanh lại trắng, hết trắng lại đỏ, rồi lại từ đỏ hóa xanh... Biến hóa vô cùng phấn khích.


      Vân Khanh lạnh lùng cười, quay đầu với Hoàng đại phu: “Nếu vừa rồi Hoàng đại phu mình y thuật tinh, ngay cả nhục quế và hậu phác đều phân biệt được, vậy nhỡ về sau khai thuốc cho bệnh nhân lại nhầm thạch tín thành nhân sâm đúng là hại cả đời người ta. Ta thấy hay là ngươi đừng làm nghề y nữa.”


      hành nghề y sao sống được đây, Hoàng đại phu run rẩy chút, vẻ mặt vênh váo : “Vừa rồi bất quá là ta nhất thời sơ sẩy mà thôi, về sau !”


      “Nhất thời sơ sẩy? E là phải đâu. Vừa rồi, ngươi làm tới hai lần kiểm nghiệm nhưng đều có nếm thử hương vị của bột thuốc. Nếu là sơ sẩy có khả năng ngay cả phương pháp nhận biết tối thiểu cũng biết. Tề đại phu, ngươi có đúng hay ?” Vân Khanh quay đầu hỏi Tề đại phu.


      Ngay từ đầu khi nàng theo Vấn lão thái gia học y là biết: y thuật dùng để cứu người hay hại người chẳng qua chỉ cách nhau đường ranh nhận định của bản thân. Nàng tin Hoàng đại phu biết khác nhau giữa nhục quế và hậu phác, chỉ có thể là lão bị Thủy di nương mua chuộc nên cơ bản là biết bột thuốc trong bao là cái gì, chỉ cần tùy tiện liếc mắt vờ tra xét cái là ra ngay được. kẻ như thế, giờ có thể giúp Thủy di nương hãm hại mẫu thân, về sau chừng còn có thể làm ra việc gì nghiêm trọng hơn nữa! Nàng tuyệt đối mềm lòng chút nào với lão!


      Tề đại phu nhìn lướt qua Hoàng đại phu, trong mắt đều là nét khinh bỉ. mưu này nếu còn nhìn ra được cũng uổng công làm nghề y nhiều năm! lạnh lùng : “Thẩm tiểu thư đúng cực kỳ.” ghét nhất là lũ đại phu lợi dụng kiến thức y thuật mà giúp kẻ khác hại người!


      Hoàng đại phu biết ý tứ của những lời này là dự tính hủy bỏ tư cách làm nghề y của . Ở Đại Ung, làm thầy lang phiêu bạt đơn giản, nhưng muốn làm đại phu có thể ngồi công đường xử án phải qua khảo hạch của quan phủ và đăng ký hành nghề. Đại phu ngồi công đường xử án và đại phu ngao du bốn phương khác nhau rất lớn. Đầu tiên là được quan lại địa phương thừa nhận, có thể mở quán hành y, lại được quan phủ bảo hộ. Thứ hai, cũng là loại khuyếch trương tiếng tăm về y thuật, y quán có đại phu được ngồi công đường xử án việc làm ăn mới có thể tốt lên được. Lão khảo hạch nhiều năm như vậy nhưng đến năm kia mới có được tư cách này, nay nếu bị hủy bỏ chẳng phải là ‘kiếm củi ba năm thiêu giờ’ đó sao. Lập tức, mặt mày mếu máo, : “Thẩm tiểu thư, tại hạ phải là nhận thức được hai loại dược khác nhau, mà ra là vì nhận của Thủy di nương thỏi vàng. Tại hạ trả lại vàng cho ngươi, cầu ngươi đừng khởi tố lên quan phủ!”


      ra là cho lão hẳn thỏi vàng cơ đấy. Vân Khanh nhìn thoáng qua Thủy di nương lộ vẻ bực dọc vô cùng. Nàng ta nghĩ rằng mình sắp xếp thế cục hoàn mỹ sứt mẻ đến nỗi ai có thể phát đấy à?


      Lúc này, Thủy di nương làm sao chịu để cho kẻ nào chỉ tội lên nàng ta được, lập tức la lối: “Ngươi bậy bạ gì đó!”


      “Có phải bậy hay nhìn biết, Thủy di nương la rối cái gì!” Vân Khanh cười , “Cho dù Hoàng đại phu bậy, Xuân Xảo cũng bậy!”


      “Tiện nhân kia dám cắn bậy ta, kéo xuống đánh chết!” Thủy di nương thấy hết người này đến người khác nêu ra tất cả căn cứ chính xác xác định nàng ta là kẻ chủ mưu bối rối la to lên. Trong mắt nàng ta, Xuân Xảo vốn phải chết, cho dù bị lão phu nhân đánh chết nàng ta cũng ngu đâu mà để lại cái tai họa ngầm như vậy đời!


      Nãy giờ Vân Khanh chờ chính là những lời này, lập tức quay sang bà tử thô kệch quỳ mặt đất kia, : “Ngươi nhìn , Thủy di nương cũng tính cho con ngươi lên làm di nương đâu. Tốt nhất ngươi nên thành thành khai ra hết !”


      Bà tử kia đúng là Mã bà tử chuyên lo về hoa viên mà Vấn Nhi qua, là nương của Xuân Xảo. Ngày ấy, bà ta chính là người lén lút ra ngoài mua thuốc rồi sai người đưa , cũng là vì được Thủy di nương hứa hẹn rằng đỡ cho con bà ta lên làm di nương. Lúc này, thấy Thủy di nương muốn đánh chết con mình hiểu ngay những lời hứa hẹn trước kia chẳng qua chỉ là giả dối, liền nghiến răng nghiến lợi : “Thủy di nương giỏi nhỉ. Lúc đầu ngươi với ta thế nào. Ngươi muốn ta đưa thuốc cho Xuân Xảo, bảo là chỉ cần nàng hạ dược Mi nương lập tức giúp nó lên làm di nương. Giờ ngươi qua cầu rút ván, muốn đánh chết nó! Ta cho ngươi biết, dễ vậy đâu!”


      “Ta vậy hồi nào! Đồ chó già, đừng cắn người lung tung!” Thủy di nương lớn tiếng phủ nhận. Nàng ta có chỗ dựa, ngay cả Tạ thị đều dám chọc huống chi là bà tử tép riu, sau khi mắng xong lại khóc lóc kể lể với lão phu nhân: “Thím, thím phải giúp cháu, nhất định phải đánh chết đám người vu cáo cháu này!”


      Lão phu nhân nhìn Thủy di nương ôm chân mình khóc thút thít. Tuy bà biết rằng tất cả những chứng cứ đều chỉ vào nàng nhưng bà cũng chỉ có thể bảo vệ nàng thôi. Nhìn tình hình lộn xộn trước mắt, bà cảm giác như muốn chảy máu não (thề, nguyên văn từ đại ‘chảy máu não’ nha), các ngón tay đặt kỷ trà cũng nắm chặt lại, lạnh lùng : “Hai kẻ Xuân Xảo và Mã bà tử mưu hãm hại tôn tử của Thẩm phủ, lôi chúng ra ngoài đánh tám mươi đại bản, rồi kéo ra ngoài phát mại!”


      Mã bà tử là người mạnh mẽ, nhìn thấy chính mình và con bị Thủy di nương vắt chanh bỏ vỏ cũng điên lên, vùng dậy túm lấy tóc Thủy di nương, giơ tay tát vào mặt nàng ta cái nảy lửa, miệng mắng: “Ngươi cho là bà già này dễ lừa hả, ngươi là đồ di nương thối tha chứ có tốt lành gì đâu...”


      Thủy di nương bị túm tóc cố gắng ngửa đầu ra sau, hai tay đưa lên giật lại tóc mình, hô to: “Lão phu nhân, mau cứu con, mau cứu con...”


      đám xoay đánh loạn cào cào, Bích Bình nhìn nổi nên vội vàng cùng Bích Lăng kéo giật tay Mã bà tử ra. Ai ngờ, tay Mã bà tử quá mạnh nên cản được, còn đánh ngược lại lên mặt Bích Bình, khiến cho Bích Bình cũng nổi nóng, dùng sức giật mạnh. Tuy tay Mã bà tử rồi cũng rớt ra, nhưng ót của Thủy di nương cũng bị giật mất mảng tóc. Nàng ta thét chói tai như chim!


      Lão phu nhân quá phiền lòng, mắt trợn to, vẫy tay giận dữ hét: “Nhanh kéo người đàn bà chanh chua này với con ả ra ngoài đánh. Đánh chết mới tính!” Rồi tiếp tục phân phó: “Cầm bái thiếp của ta trình lên nha môn Tri Phủ, đưa tên đại phu học thuật tinh này qua khởi tố, miễn cho tiếp tục hại người!”


      Lập tức, có bà tử xông lên kéo Mã bà tử và Xuân Xảo ra ngoài, hai bà tử kè kè Hoàng đại phu cũng lôi ra bên ngoài luôn.


      Thấy phòng đầy người giờ bớt ít, khuôn mặt Vân Khanh lại toát ra tia lạnh lùng, nhìn sang lão phu nhân, ngôn ngữ lạnh như băng: “Tổ mẫu, ngài làm vậy là chuẩn bị lôi hết nhân chứng nhằm che dấu chuyện hôm nay Thủy di nương đổi dược của Tô Mi phải ? Nếu hôm nay kẻ chủ mưu sau màn là nương, liệu ngài có cho qua cách nhàng bâng quơ như vậy ?”
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Minhang, Bé Bi, bornthisway0110915 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20: Tạ thị phát uy, đạp đổ Thủy di nương

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar



      Lão phu nhân vốn muốn đổ riệt việc này lên người Xuân Xảo và Mã bà tử là được rồi, ai ngờ Vân Khanh tính bỏ qua dễ dàng như vậy. Mặt lão phu nhân vẻ xấu hổ, nhìn lướt qua Cảnh Hựu Thần tỉnh queo ngồi ở bên, : “Trong nhà còn có khách, chuyện này sau...”



      Khách? Mắt Vân Khanh hề dời sang chỗ khác mà vẫn nhìn thẳng vào mặt lão phu nhân, “Vị khách này xem hết toàn bộ quá trình rồi, ta nghĩ chắc cũng muốn biết kết quả cuối cùng.”



      Cảnh Hựu Thần lạnh lùng xem hết vở diễn, giờ thấy mọi người cuối cùng cũng ý thức được tồn tại của mình tuy Thẩm Vân Khanh hy vọng phân xử cái gì nhưng nàng cũng chờ lời của , vì thế đứng lên thi lễ : “Ta cho rằng lão phu nhân nhất định đưa ra phán xét công bằng.”



      đúng là tự coi mình cứ như là khách quý, ngồi ở trong nhà người ta, thấy chuyện rắc rối xảy ra cũng chịu hiểu chuyện mà cáo từ, đúng là da mặt đủ dày.



      Lão phu nhân có để ý ở đây hay là ở đây đâu, chẳng qua chỉ muốn lấy làm cái cớ mà lấp liếm chuyện hôm nay của Thủy di nương mà thôi. Giờ nghe chuyện thức thời như vậy sắc mặt bà cũng có hơi khó coi.



      Vân Khanh nhìn lão phu nhân, lạnh nhạt mở miệng: “Tổ mẫu, tuy mẫu thân vẫn chưa sinh ra được tôn tử cho ngài, nhưng nhiều năm qua mẫu thân vẫn đều cẩn thận hầu hạ ngài, chiếu cố phụ thân, để ý chu đáo toàn bộ Thẩm phủ. Chuyện hôm nay cháu cảm thấy thực ủy khuất, vì sao ngay từ đầu khi Xuân Xảo chỉ chứng là mẫu thân sai khiến nàng ta ngài liền là muốn hưu bỏ mẫu thân, nhưng đến khi được vạch trần là do Thủy di nương gây nên ngài lại chỉ để những kẻ tay sai như Xuân Xảo gánh tội thay? Nếu thân tình giữa ngài và Thủy di nương có thể cho nàng ta cái quyền làm chuyện ác mà bị phạt đúng là cháu cũng còn lời nào để !”



      Thanh của nàng cũng lớn, nhưng vào tai lão phu nhân lại giống như sét đánh. Bà hốt hoảng nhìn cháu lưng duỗi thẳng tắp, sắc mặt nghiêm túc chính trực đứng trước mặt, rồi lại nhìn Thủy di nương nằm dưới chân bà khóc như suối, chần chừ mở miệng, “Nếu bọn Xuân Xảo bị xử phạt...”



      “Tổ mẫu, nếu ngài cảm thấy chứng cớ và nhân chứng còn chưa đủ ràng chính xác mà cần thêm nhân chứng khác, vậy cháu có thể tìm đến cho ngài chủ cửa hiệu thuốc bốc thuốc, mã phu đưa thuốc . Bọn họ đều có thể chứng minh đến tột cùng là ai sai khiến chuyện này!” Sắc mặt Vân Khanh thập phần lãnh đạm, cắt ngang lời bao che của lão phu nhân. Lúc này đây, nàng hoàn toàn có ý định năng lựa lời với lão phu nhân. Tổ mẫu là trưởng bối của nàng, nàng đúng ra phải hiếu thuận. Nhưng Tạ thị là mẫu thân của nàng, so giữa hai người, phân lượng của Tạ thị trong lòng nàng đương nhiên là nặng hơn nhiều so với lão phu nhân biết phân biệt thị phi, thiên tín thiên vị đứng trước mắt!



      Nghe những lời nghiêm túc này, lão phu nhân biết ngay là hôm nay cháu này quyết tâm sửa trị Thủy di nương, nếu bà muốn qua loa cho qua e là được...



      Vân Khanh lại tiếp: “Ta biết Thủy di nương là cháu họ xa của ngài, trong lòng ngài đương nhiên muốn chiếu cố nàng ta nhiều chút. Nhưng nàng ta hôm nay làm việc xấu chứ phải là do Vân Khanh cố tình muốn nhằm vào nàng. Thứ nàng ta muốn chính là trừ bỏ cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, còn muốn vu hãm chủ mẫu của nhà, thế mà lão phu nhân còn xử phạt mà cứ thế tha bổng cho nàng ta. Làm như thế lẽ ngài muốn cho các di nương và bọn hạ nhân trong phủ rằng cốt nhục của Thẩm gia cho dù ở trong mắt lão phu nhân ngài chẳng qua cũng chẳng là cái gì, bất quá kéo vài người chịu tội thay là có thể đầu xuôi đuôi lọt sao?”



      Đầu lão phu nhân như bị đánh mạnh vào đến choáng váng, giờ mới sực nhớ tới Tô Mi nằm ở bên trong, trong bụng là tôn tử mà bà chờ mong lâu, suýt nữa là bị chất nữ họ xa này hạ dược hại chết. Bà thiếu chút nữa quên việc này. Lúc nãy, bà bị chuyện của tôn tử làm cho tức giận mà đùng đùng chỉ trích Tạ thị, sau lại biết vì sao mà chăm chăm lo che chở cho Thủy di nương. Nếu bà có quý có mến với Tạ thị tuyệt đối phải, mà là bị lời của Vân Khanh khiến giật mình tỉnh táo lại. Nếu hạ nhân trong phủ học theo, cũng kê đơn người mang thai như vậy, từ nay về sau Thẩm phủ cũng đừng có mơ rằng có tôn tử nữa, khí trong toàn phủ cũng cực kỳ bại hoại. Cho dù muốn sửa trị bọn hạ nhân cũng phục, lấy chuyện của Thủy di nương ra cãi chày cãi cối mà tác quái.



      Bà híp lại đôi mí mắt, nhìn xuống Thủy di nương, đáy mắt bật ra hai tia sáng sắc bén. Chất nữ này đúng là quá đáng! Ánh mắt của bà làm cho Thủy di nương còn giả vờ đáng thương sợ tới mức vội vàng buông tay ra, dập đầu đất : “Lão phu nhân, lão phu nhân, tì thiếp biết sai rồi, tì thiếp biết sai rồi. Cầu xin lão phu nhân bỏ qua cho tì thiếp!”



      “Thủy di nương, bản thân ngươi là di nương của Thẩm phủ mà biết suy nghĩ cho Thẩm phủ, vậy còn cấu kết hạ nhân nguy hại đến con cháu Thẩm phủ. Hành vi này tuyệt đối thể tha thứ! Người đâu... Kéo Thủy di nương ra ngoài đánh bốn mươi đại bản!” Lão phu nhân cao giọng kêu.



      Tạ thị đứng bên ho khan vài tiếng, sắc mặt xanh sao lại mang ý cười mỉa mai, “Thủy di nương là kẻ chủ mưu, ngay cả Xuân Xảo đều bị tám mươi đại bản, thế mà nàng chỉ bị bốn mươi đại bản. Mẹ chồng công bằng chút nào.”



      Hôm nay lòng bà lạnh. Lão phu nhân cay độc chửi mắng bà ngay trước mặt hạ nhân và người ngoài, thậm chí còn muốn hưu bà. Bà là chủ mẫu nhà còn mặt mũi nào mà sống. Mọi lần, xử lý trong phủ, có phạt thế nào cũng chỉ xem là mẹ chồng phạt con dâu, bà có gì oán trách. Nhưng hôm nay làm đến mức này, bà thể chịu đựng được nữa. thể sinh con trai cũng phải là lỗi của bà, bà phải gồng mình làm người tốt cả hai đầu để che giấu giùm cho Thẩm Mậu cũng được , thế mà giờ bà bà còn muốn hưu bà. Đây là lăng nhục rất lớn đối với nữ nhân, cho nên cách chuyện của bà lúc này cũng còn dịu ngoan cung kính với mẹ chồng như ngày xưa.
      AELITA, Minhang, Bé Bi7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: Tạ thị phát uy, đạp đổ Thủy di nương

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar
      Lời này truyền vào tai lão phu nhân khiến bà rất khó chịu, nhưng tưởng tượng lại mới vừa rồi chính bà muốn hưu con dâu, còn đối với di nương ngược lại chỉ có bốn mươi đại bản, nên liền tiếp lời: “Đánh xong quăng vào từ đường, cho nàng ngoan ngoãn ở trong đó tụng kinh niệm Phật, sao chép đủ trăm lần [Pháp Hoa Kinh], ba tháng sau xét lại biểu mới cho ra.”


      Vốn đánh bốn mươi đại bản là đủ khiến cho người ta chết khiếp, Thủy di nương vừa muốn mở miệng cầu tình ai ngờ Tạ thị lại lời mỉa mai khiến lão phu nhân lại thêm vào hình phạt. Từ đường lạnh như băng này mà vào ở trong đó những ba tháng sau sợ là lão gia cũng nhớ mặt mũi nàng ta như thế nào ấy chứ. Nàng ta muốn ở đó đâu nha, “Lão phu nhân, tì thiếp...”


      Thủy di nương còn muốn mở miệng cầu tình, Tạ thị liền lạnh lùng liếc xéo nàng, “Thủy di nương, tội danh vu hãm chủ mẫu là cái gì chắc ngươi cũng . Xem ra ngươi ngại thời gian suy ngẫm quá ngắn, cảm thấy ba tháng chưa đủ. Vậy ta liền thỏa mãn tâm ý của ngươi, thêm vào tháng nữa , chắc cũng đủ cho ngươi bình tĩnh suy nghĩ.”


      Đây là lần đầu tiên Tạ thị triển lộ uy nghiêm của đương gia chủ mẫu ngay trước met lão phu nhân, trực tiếp định thêm tội cho Thủy di nương. Thủy di nương sốt ruột ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, vẻ mặt cầu xin, “Lão phu nhân, ngài chỉ cần tì thiếp ở ba tháng, mà nàng lại...”


      Nàng ta còn muốn Tạ thị để lão phu nhân vào mắt, nhưng biết rằng lão phu nhân nhìn đến nàng ta cảm thấy phiền chán. là kẻ chẳng biết tốt xấu, đến nước này rồi mà còn nhận thức được lỗi lầm của bản thân. thế nào tại Tạ thị cũng là đương gia chủ mẫu! Hôm nay nàng ta hành đuối lý, bà định tội như thế nhất cho nàng ta rồi, nếu là người khác, hừ...


      Lão phu nhân khoát tay, chặn lời nàng ta, xoay đầu hề nhìn nàng ta nữa, giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ mệt mỏi: “Việc này cứ định vậy , nếu ngươi còn nhiều lời, gấp đôi thời gian phạt!”


      Bốn tháng gấp đôi chính là tám tháng, tương đương hơn nửa năm đều phải quanh quẩn trong từ đường được ló mặt ra ngoài. Thủy di nương nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của lão phu nhân liền câm bặt, dám thêm câu nào nữa mà quỳ đất nghẹn ngào. Lúc này, nàng ta thương tâm. Từ đường kia phải là chỗ dễ sống, điều kiện so với Dao Hoa việncủa nàng kém xa cả trăm cả ngàn dặm, bên trong lạnh như băng, tối u, chỉ bày toàn bài vị của liệt tổ liệt tông Thẩm gia. vậy, nàng ta còn phải ở bên trong mà tụng kinh, sao kinh phật nữa. Nàng ta ghét nhất là làm mấy thứ này, sao mà buồn tẻ vô vị, nhàm chán đến cực điểm.


      Cái mà nàng ta cảm thấy nhàm chán đến cực điểm những người khác cảm thấy nàng ta may mắn quá rồi. Nếu có lão phu nhân che chở, dám làm loại chuyện này trong phủ khác sợ là bị trực tiếp đóng gói đuổi về nhà mẹ đẻ rồi chừng!


      Lão phu nhân xong liền đứng lên. Vương ma ma nâng lão phu nhân nét mặt lo lắng đến trước met Tề đại phu, hỏi: “Tề đại phu, mới vừa rồi Hoàng đại phu khám cho thông phòng có thai kia rồi, nhưng thể nào cứu được. Ngươi bắt mạch lại xem thế nào được ?”


      Tóm lại, bà vẫn còn hy vọng vào bụng của Tô Mi. Vốn trong thâm tâm bà chấp nhận tình huống xấu nhất, nhưng chợt nhớ Hoàng đại phu kia là bị Thủy di nương mua chuộc được, là kẻ đáng tin cậy, nên trong nỗi tức giận vẫn đồng thời mang theo hy vọng, mong là chỉ chẩn đoán sai.


      Có bệnh nhân đương nhiên Tề đại phu khám, liền theo lão phu nhân vào trong, xem lại mạch thai cho Tô Mi.


      Còn Vân Khanh cũng đến bên cạnh Tạ thị. Hổ Phách nhường chỗ, Vân Khanh gật đầu nở nụ cười với nàng chút, rồi bước lên phía trước đỡ Tạ thị, thân thiết hỏi: “Nương, thân thể ngài có vấn đề gì hay ?”


      Sắc mặt Tạ thị dù trắng bệch nhưng so với vẻ tức giận bất lực trước đó giờ đỡ hơn nhiều, mỉm cười : “Nương có việc gì, , vào xem Tô Mi như thế nào?”


      Đến lúc này mọi người mới nhớ tới thân thể Tô Mi, đợi Tề đại phu bắt mạch xong, lão phu nhân vội vàng hỏi: “Có cứu được ?”


      Tề đại phu gật đầu: “Nàng uống lượng thuốc cũng lớn, mặc dù hỏa tính khiến cho động thai, nhưng ta khai thuốc giải, còn trở ngại.” xong, lại nhìn gói thuốc dưỡng thai, : “Nếu uống hết gói thuốc có đủ liều nhục quế này sợ là hết cứu.”


      Trần ma ma nghe vậy, lập tức : “Hôm nay nương ngồi xe ngựa hồi phủ, đường ói ra hai lần, chắc là nhổ ra hơn phân nửa lượng thuốc!” Tại thời điểm đó bà còn lo lắng, tính sau khi về lại nấu thang nữa cho Tô Mi uống, ngờ nhân họa được phúc, lại cứu Tô Mi cùng thai nhi mạng.


      “Hèn gì, ta cũng sao lượng thuốc này thiếu mất nửa. ra là thế.” Tề đại phu nhân cười .


      Lão phu nhân nghe vậy xong nét mặt lo lắng lập tức biến thành vui mừng, hai tay chắp lại, : “Bồ tát phù hộ, Bồ tát phù hộ.” Niệm liên tục vài lần xong mới buông tay, : “Đại phu, vậy phiền ngươi khai vài phương thuốc, nhất định phải thay Thẩm phủ bảo trụ đứa trong bụng nàng.”


      Lão phu nhân nghĩ gì Tề đại phu cũng có thể hiểu được ba bốn phần, liền gật đầu, tiếp nhận cái hòm thuốc trong tayt iểu nha hoàn, chắp tay : “Tại hạ nhất định tận sức.” Rồi liền ra ngoài.


      Lúc ngang qua Tạ thị và Vân Khanh, ánh mắt Tề đại phu lộ ra tia nghi hoặc. ràng chẩn đoán Thẩm Mậu uống phải đoạn tử dược, thể sinh con nữa, nên chắc chắn trong bụng Tô Mi hoài dựng phải của lão gia, chẳng lẽ các nàng biết?


      Bất quá đây là chuyện hậu trạch nhà người ta, cũng tiện nhiều lời. Nếu đáp ứng để lộ chuyện này ra rồi nhất định ‘thủ khẩu như bình’.

      p/s: post thêm 1 chương bù cho hôm qua rồi nhé các nàng ^^!
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      AELITA, Minhang, Bé Bi7 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: Tạ thị phát uy, đạp đổ Thủy di nương

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar
      Lão phu nhân vui rạo rực từ trong trong phòng ra, nhìn thấy Tạ thị và Vân Khanh cũng có chút xấu hổ. Vừa rồi bà nháo trận như vậy đúng là làm cho bà lúc này có hơi thể nhìn thẳng mặt con dâu và cháu , liền giả bộ đau đầu : “Ta có chút mệt mỏi, con dâu, vị khách này con chiêu đãi .” xong, xoay người vào nội sảnh.


      Đối với hành động ta đây của bà, Tạ thị cũng hờ hững, gật gật đầu tỏ vẻ biết chứ trả lời, sau đó quay đầu mới mở miệng với Cảnh Hựu Thần: “Hôm nay khiến cho Cảnh công tử chê cười rồi.”


      “Đâu có, ra ta đến đúng lúc, quấy rầy phu nhân.” Cảnh Hựu Thần đứng lên hoàn lễ, .


      Nếu biết chính mình đến khéo sao cút sớm chút , còn mặt dày mày dạn ngồi ở đây! Đối với nam nhân như vậy, Vân Khanh thể tưởng tượng được sao kiếp trước mình lại coi trọng . Chắc là vì ở lâu trong nhà mà chồn chân chồn cẳng đây.


      người ngoài là nam tử ngồi trong nhà lâu như vậy Tạ thị hiển nhiên cũng thích, thêm nữa hôm nay cho dù về thân thể hay là cảm xúc của bà đều tốt, nên thản nhiên : “Tiểu nữ cùng với ta đến nông thôn hái vài thứ cho tổ mẫu, lại khiến cho Cảnh công tử hôm nay phải lo lắng cố ý tới cửa chuyến, ngày mai nàng quay lại thư viện học.”


      Cảnh Hựu Thần biết đây là hạ lệnh đuổi khách, vừa muốn chắp tay cáo từ thanh từ bên ngoài của tiểu nha hoàn nhất thời hấp dẫn lực chú ý của , “Phu nhân, biểu tiểu thư lại đây.”


      Lúc này, lão phu nhân vào nghỉ, Tạ thị tạm thời còn trong phòng khách, bà thoáng nghĩ chút rồi mở miệng : “Để nàng vào .”


      Tiếng vừa dứt, tiểu nha hoàn liền vén màn vải thêu lan lên, mùi hương hoa nhài nồng nặc sộc thẳng vào. Vi Ngưng Tử mang giày vải bồi trắng, váy dài gợn sóng xanh biếc thêu vân trắng vào, nhìn giống như đóa hoa nhài xinh xắn tươi mát nở rộ trong nhân gian muôn hồng nghìn tía. Vân Khanh cúi đầu nhìn y phục màu đỏ người mình, lại nhìn làn váy xanh trắng đan xen của Vi Ngưng Tử, nhủ bụng, người ta đúng là biết cách ăn mặc nha.


      Tạ thị cũng nhíu mày. Tuy nữ tử xức hương hoa là chuyện thường tình ai cũng làm, dù trong hiếu kì (thời gian để tang), chỉ cần quá phận cũng chẳng ai bắt lấy điểm ấy mà vào ra. Dù sao Vi cử nhân cách thế, ngự sử cũng rảnh rỗi đâu mà dâng tấu nữ tử bình thường. Nhưng hương hoa nhài chú trọng vào nhàng khoan khoái, nồng nặc kiểu này lập tức trở thành lỗ mãng biết xử .


      Có điều, Tạ thị cảm thấy lỗ mãng, nhưng có người lại nhận thấy điều đó.


      Cảnh Hựu Thần chỉ cảm thấy nữ tử vừa tiến vào kia giống như đóa hoa thơm ngát chậm rãi nở rộ, làn váy xanh nhạt tựa như lá cây tôn vinh đóa hoa xinh trắng ngần này, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ngưng trệ.


      Vi Ngưng Tử thực vừa lòng với ánh mắt của , đầu tiên hành lễ chào Tạ thị, sau đó mới với Vân Khanh: “ nhiều ngày biểu muội ở trong nhà, ta cảm thấy buồn quá. May mà ngươi trở lại.”


      “Đa tạ biểu tỷ quan tâm. Biểu tỷ vừa đến Dương Châu, chắc là chưa quen thuộc với xung quanh đấy thôi, chờ sau này làm quen rồi chắc còn nhớ ta ấy chứ.” Vân Khanh mỉm cười. Nàng nhớ kiếp trước khi Vi Ngưng Tử vừa tới đây cũng kề cận nàng mỗi ngày để cùng chơi. Nhưng sau khi lên học đường, quen biết được người khác, đến thời điểm muốn lấy gì đó từ nàng mới có thể lại đây ngồi với nàng chút. Còn nàng lúc đó ngày nào cũng phải ru rú trong nhà, các thiên kim khác tại thành Dương Châu cũng nguyện ý kết giao với nàng, vì thế trái tim khát khao tình bạn của nàng đặt toàn bộ lên Vi Ngưng Tử. Ai nào ngờ, trong lòng ta lại giấu giếm dã tâm khôn cùng.


      Tạ thị đứng bên, sắc mặt thản nhiên, cũng : “Đến lúc đó ngươi và nương của ngươi có nhà mới, cứ mời các tiểu thư tại Dương Châu đến chơi trong phủ nhiều lần mọi người đều quen thuộc hết thôi.”


      Nay Tạ thị đối với Tạ di và Vi Ngưng Tử chỉ còn là thản nhiên, còn quan tâm để bụng giống như ban đầu, cách năng đều mang theo vẻ xa cách nhàn nhạt, mang tính khách khí là chính, những thứ khác trong cuộc sống tuy cắt xén gì, nhưng nhìn trong nhìn ngoài đều mang thái độ kính nhi viễn chi.


      Lời bà lúc này cũng là để nhắc nhở Vi Ngưng Tử, các ngươi sống trong phủ này chẳng qua cũng chỉ là ở tạm mà thôi.


      Nét tươi cười của Vi Ngưng Tử nhạt , nhưng cũng có cách nào Tạ thị vậy là gây khó khăn cho nàng ta, dù sao ở nhờ trong phủ người ta thể mời người khác đến chơi là . Chẳng qua, nàng ta vẫn nén giận được, cười : “Dì phải, đúng là nay vẫn còn phải phiền đến mọi người.” Nàng biết Thẩm phủ ở Dương Châu nổi danh là thương gia giàu có, hơn nữa Tạ thị lại có quan hệ với Liễu gia, nên tuy là thương hộ nhưng cũng là có danh vọng. Nàng ta muốn khắc khẩu với Tạ thị mà đắc tội với tất cả mọi người.


      “Có phiền toái gì đâu, đứa này khách khí quá.” Tạ thị tiếp, “Ngươi vội tới thỉnh an lão phu nhân đúng ?”


      “Đúng vậy. biết lão phu nhân còn thức ?” Vi Ngưng Tử lúc này mới ra nguyên nhân nàng ta đến đây. Chẳng qua việc nàng ta đến thỉnh an chỉ là giả, mà ra vì lúc ở khách viện, ta nghe được Vân Khanh và Tạ thị trở lại, bị lão phu nhân giáo huấn, liền muốn đến đây để nhìn xem hai mẹ con này hay ho cỡ nào. Tiếc là bỏ lỡ trò khôi hài lần này. Thủy di nương chẳng những đẩy ngã được Tạ thị khỏi vị trí chủ mẫu mà ngược lại còn bị bắt xuống đánh rồi đưa giam lỏng.


      Nghe tiếng đại bản đánh vào da thịt cách đó xa trong viện, Vi Ngưng Tử thầm mắng Thủy di nương là kẻ ngu xuẩn. cơ hội tốt như vậy mà cũng xô ngã được Tạ thị, bị đánh là đáng!


      ngày, ta thỉnh an gặp được Thủy di nương, liền nương theo lúc chuyện phiếm mà biết được trong Thẩm phủ còn có thông phòng mang thai bị Tạ thị đuổi ra thôn trang. Trong lòng ta lúc đó mừng như điên, cố ý ám chỉ Thủy di nương phen, lợi dụng cơ hội này để lật đổ Tạ thị.


      Vốn Thủy di nương lúc ấy tính làm như vậy, dù sao có sinh được đứa về đây cũng sánh bằng tình cảm của lão phu nhân dành cho nàng ta được. Nhưng sau đó, lúc Thủy di nương nổi nóng bị la mắng chút, khi về mới hiểu được ý tứ của Vi Ngưng Tử. Kiếm cách cho Tạ thị thôn trang đón Tô Mi về, rồi tìm người kê đơn xóa rớt đứa bé trong bụng Tô Mi, giá họa cho Tạ thị, như vậy, đứa của Tô Mi có, có quay về cũng chỉ là cái thông phòng, đương nhiên thể so với di nương như nàng ta. Hơn nữa, đẩy ngã được Tạ thị, nàng ta còn có cơ hội leo lên làm chính thất.


      Đáng tiếc, người định bằng trời định, mưu kế bị Vân Khanh khám phá được, đổi ngược lại gói thuốc, nên thất bại trong gang tấc.


      cơ hội tốt như vậy, chẳng qua vì Vi Ngưng Tử muốn trực tiếp đắc tội với Tạ thị và Vân Khanh đó thôi, chứ việc này mà ta tự nhúng tay vào khác. Dựa theo lời của mẫu thân, Thẩm Mậu nguyên bản là muốn xin cưới nương, nhưng lại bị Tạ thị đoạt cơ hội. Chỉ cần Tạ thị bị hưu, chẳng phải nương có cơ hội ngồi vị trí này hay sao. Như vậy, tất cả mọi thứ của Thẩm phủ đều là của ta.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      AELITA, Minhang, Bé Bi8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: Tạ thị phát uy, đạp đổ Thủy di nương

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar
      “Lão phu nhân vừa ngủ xong. Ngươi có lòng đến thỉnh an hôm nay, lão phu nhân chắc chắn trách đâu.” Tạ thị thầm nghĩ trong bụng, tiểu bối họ hàng kiểu bắn ba phát tên tới, gọi lão phu nhân là tổ mẫu cũng coi như là được , vậy mà còn thỉnh an mỗi ngày, chịu khó còn hơn cả Vân Khanh là cháu ruột. Nàng ta muốn tỏ vẻ hiếu thuận để khiến cho lão phu nhân càng thêm chán ghét Vân Khanh hay sao vậy?!


      Vi Ngưng Tử thấy vậy cũng hiểu chuyện, gật đầu : “ khi vậy, chàu gái xin lui ra trước.”


      Cảnh Hựu Thần cũng chắp tay : “Tại hạ cũng xin phép cáo từ.”


      Xuất phát từ lễ phép, Tạ thị kêu Vân Khanh đưa ra ngoài. Ba người người trước người sau bước ra sân, Cảnh Hựu Thần nhìn Vân Khanh, lại nhìn nhìn Vi Ngưng Tử, trong lòng cảm thán rất nhiều.


      Vi Ngưng Tử ra sân xong với Vân Khanh: “Biểu muội, ngươi xem, ngươi mới bốn ngày chưa đến học đường mà Cảnh phu tử tìm tới tận cửa rồi đấy.”


      Vân Khanh nhíu mày, Vi Ngưng Tử thế là ý gì? Nàng liếc mắt nhìn Cảnh Hựu Thần chuyên chú nhìn vẻ cười tự nhiên của Vi Ngưng Tử, khóe miệng nhếch lên, như sẳng giọng: “Ta thấy Cảnh phu tử nhất định là muốn đến đây xem xem biểu tỷ có ngoan ngoãn ở nhà học cầm hay thôi, cần gì phải gắp lửa bỏ tay người cho ta thế. Chẳng lẽ biểu tỷ với phu tử chuyện ta xin phép nghỉ hay sao nên khiến cho là ta trốn học?”


      Mặc kệ Vi Ngưng Tử muốn đẩy Cảnh Hựu Thần sang nàng là định làm gì, hay là muốn phá hư thanh danh của nàng nên ra những lời mập mờ như vậy, Vân Khanh chắc chắn thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta.


      Ý định của Vi Ngưng Tử đúng là muốn làm cho mối liên hệ giữa Cảnh Hựu Thần và Vân Khanh mập mờ minh bạch. Tuy nàng ta xem Cảnh Hựu Thần là trong những đối tượng được tuyển, nhưng nghĩ đến tình huống với Cẩn vương Thế tử ngày ấy chung quy cũng thoải mái cho lắm. Tuy biết là thân phận hai người này kém quá xa, có khả năng lắm, nhưng nếu có thể phá hư thanh danh của Vân Khanh càng có thể ngăn chặn hết thảy mọi việc. Ngay cả dáng vẻ liễu yếu đào tơ như nàng mà Cẩn vương Thế tử còn thích, chẳng lẽ lại thích loại nữ tử thân đầy hơi tiền như Vân Khanh? Tuyệt đối thể!


      Nàng bật cười, ra vẻ ngây thơ vô cùng, chỉ vào Cảnh Hựu Thần : “Ngươi cứ hỏi Cảnh phu tử chút xem, ta có xin phép cho ngươi ?”


      Cảnh Hựu Thần tự nhiên gật đầu, “Vi tiểu thư vừa học liền lập tức việc xin phép rồi.”


      Vi Ngưng Tử cười đắc ý, “Biểu muội, ngươi đây chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi nghe.” Sau khi xảy ra màn ở lớp học thi họa, Vi Ngưng Tử còn động cân não vào cách năng thế nào khi xin phép giùm Vân Khanh nữa. Có An Tuyết Oánh ở đó, nàng ta vẫn nên cẩn thận chút hơn. Mấy ngày nay ta cố gắng xu nịnh An Tuyết Oánh, nhưng lại phát rằng nàng vẫn thản nhiên, đối xử với nàng ta ràng cũng khác với những người khác. Chắc hẳn nàng biết thư xin phép lớp thi họa kia có gì đó kỳ lạ.

      Quân tử? Vân Khanh cười nhìn Vi Ngưng Tử, ngươi chưa ghê tởm mà ta còn phát ghét nữa là, người như ngươi vậy mà cũng dám tự xưng là quân tử, còn mắng xéo nàng là tiểu nhân. Ngươi mà xứng à! Vân Khanh ý nhìn nhìn Vi Ngưng Tử, câu môi : “Biểu tỷ biết khoe khoang quá, còn tự so mình với quân tử cơ đấy.”



      Vi Ngưng Tử lập tức sửng sốt, mặt lên chút mạt đỏ. Chẳng lẽ Vân Khanh biết đến những lời nàng ta lớp thi họa? Nàng ta chẳng mò được ý của Vân Khanh lúc này là gì, nhưng lời này của nàng nghe qua lại cực kỳ châm chọc, ngữ khí lại mang theo ý cười, ánh sáng trong đáy mắt kia lại khiến người khác hốt hoảng bởi phảng phất như có hàn khí ùn ùn xông ra từ bên trong. Thấy thế, Vi Ngưng Tử hơi hơi cắn môi, sắc mặt trở nên hơi nhăn nhó, cứng ngắc biện bạch: “Biểu muội sao lại thế!” Cặp mắt trong suốt như nước kia ngước nhìn Cảnh Hựu Thần, bên trong phải là mang theo ủy khuất vô cùng.



      Bị ánh mắt mang đầy vẻ quyến luyến rời kia nhìn chăm chú, Cảnh Hựu Thần cảm giác như hình tượng của mình trong chốc lát cao lớn hơn rất nhiều. Thẩm Vân Khanh này sao lại biểu tỷ của mình như vậy, Vi Ngưng Tử là đơn thuần đáng thương đến thế mà.



      Nhưng khi quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Vân Khanh, đôi mắt phượng đen láy kia lại biểu lộ tia ngây thơ, lại có chút vô tội, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên mang ý cười, có vẻ chỉ là đùa thôi. Mà nghĩ lại cũng phải, trong lời vừa rồi của Vân Khanh cũng có vẻ gì là châm chích đâu. Cho dù Vi Ngưng Tử xinh đẹp đa tình, nhưng Thẩm Vân Khanh cũng diễm lệ vô song, nam tử nhìn thấy hiển nhiên thể tán thưởng.



      Khi Cảnh Hựu Thần nhìn sang khuôn mặt của Vân Khanh lại cảm thấy trong lời của nàng nhất định là mang ý khác, nên liền cười với Vi Ngưng Tử: “Nàng đương nhiên phải quân tử, nàng là nữ tử mà.”



      Câu giảng hòa này đúng là rất khéo, Vân Khanh che miệng cười khẽ, “Cảnh phu tử đúng là lợi hại , nghe liền hiểu ý ta ngay. Biểu tỷ đúng là nữ tử, sao lại tự xưng là quân tử được. Cái này đúng là ngươi lấy bụng tiểu nhân so lòng tốt của biểu muội này nha!”



      Thấy Vân Khanh nhàng khéo khéo vài câu đem danh hiệu tiểu nhân đeo lên đầu chính nàng ta, trong lòng Vi Ngưng Tử đúng là căm hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, vẻ đỏ ửng mặt càng sậm thêm, nũng nịu giậm giậm chân, nghiêng người : “Biểu muội chỉ biết ngắt câu cắt chữ mà khi dễ ta thôi!”



      Khi dễ? Chỉ mới thế thôi mà kêu là khi dễ, vậy diệt môn tính như thế nào, là nghịch thiên sao? Vân Khanh lơ đãng cười cười nhìn ta làm ra vẻ ta đây, vẻ mặt kia đúng là biểu tượng đầy đủ cho nỗi ủy khuất, khiến người nhìn thấy nhịn được mà tội nghiệp giùm. Đáng tiếc, Vân Khanh kiếp trước kiến thức được gương mặt dữ tợn sau lưng của ta, nên cũng muốn thêm gì nữa, “Nếu biểu tỷ ta khi dễ ngươi, vậy thôi, ta cũng khi dễ ngươi nữa. Ngươi liền thay ta đưa Cảnh phu tử ra cửa .”



      xong, liền xoay người về hướng Vinh Tùng đường.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      AELITA, Minhang, Bé Bi8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :