1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17: Thế tử - Vân Khanh hô hấp nhân tạo [chương ngọt ngào dành cho ngày Thất Tịch (7 tháng 7)]

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Nghiêng đầu, Ngự Phượng Đàn mở miệng cười, giọng : “Hôm nay, xin lỗi.”



      Dưới ánh nắng vàng rực, vạt áo của nam tử bắt gió bay phần phật, giọng biếng nhác nhàng theo gió mát thổi vào trong tai Vân Khanh khiến nàng gần như tưởng rằng mình nghe lầm. Nàng ngẩng đầu lên, quay mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt sắc của nam tử, đáy mắt hơi kinh ngạc, “Ngươi chuyện với ta đấy à?”



      “Tất nhiên rồi, quanh đây có ai khác đâu.” Ngự Phượng Đàn lắc lắc đầu, làm như đáng tiếc vì quanh đây có ai khác để cho câu ‘ xin lỗi’ vậy. Trong nét mặt thản nhiên của lơ đãng phát ra loạt khí thế sát phạt.



      Vân Khanh khỏi nhớ tới những lời đồn đãi nàng nghe được ở kiếp trước. Kiếp trước, nàng có ở tại kinh thành, mãi cho đến khi gả cho Cảnh Hựu Thần mới đến đó. Mà vào thời điểm đó, Ngự Phượng Đàn vừa đột ngột nhiễm tật bệnh mà chết. Nàng tuy chưa từng chính mắt thấy được phong cách riêng của , nhưng cũng nghe đến.



      Nghe , lúc đánh thắng quân địch quay về, tất cả đường phố của kinh thành đều chật ních toàn người là người, vô số thiếu nữ đứng ở hai bên đường để nghênh đón . mặc khôi giáp đen, cưỡi liệt mã đỏ, đạp vó chạy như bay những con đường lát đá trong kinh thành, tóc dài được gió thổi tung bay, khuôn mặt tinh xảo kia được bao trong mũ giáp, giống như đóa hoa nghiệt nhưng đầy sức sống nở rộ nơi kinh thành.



      Hình ảnh này, cho đến nhiều năm sau khi chết , Vân Khanh vẫn còn nghe người kinh thành thỉnh thoảng lặng lẽ nhắc tới, như vậy có thể thấy được vẻ phong nhã tuyệt thế của .



      của tại trước mắt nàng lúc này cũng mơ hồ lộ ra khí thế này, chẳng qua vì vẫn còn trẻ, cũng có lẽ vì còn chưa được chiến trường tôi luyện, nên vẫn chưa triển lộ đầy đủ đó thôi.



      Nghĩ đến người này ngày sau có được công trạng thành tích to lớn đến dường nào, Vân Khanh cũng biết vì sao chính mình lại liên tiếp đối kháng với . Mặc dù bốn năm sau mắc bệnh mà chết, nhưng mà trong thời gian bốn năm này, vẫn là Cẩn vương Thế tử kiêu ngạo vô song.



      Nếu có thể, nàng ra vẫn nguyện ý có mối quan hệ hòa bình với , chỉ cần đừng rước lấy phiền toái là tốt rồi. Nghĩ vậy, nàng liền cười thản nhiên, “Cẩn vương Thế tử chắc ý thức được mị lực của chính mình rồi. Mỗi địa phương nơi ngươi đến đều có nữ tử mê muội trầm luân vì ngươi. Thiên tính của nữ nhân vốn là ghen tỵ, nếu ta và ngươi tiếp cận, các nàng có cách nào làm gì được ngươi nên đương nhiên chĩa mũi dùi về hướng ta. Bởi vậy, Vân Khanh hy vọng có thể tránh ngươi xa. Việc xảy ra hôm nay cũng bởi vì ta nhất thời nóng vội nên có mạo phạm, xin đừng lấy làm phiền lòng.”



      Nàng ngại cúi đầu, chỉ hy vọng lời ôn nhuyễn như vậy có thể làm cho vị Thế tử này hiểu được ý tứ của nàng, về sau cố gắng tránh xa nàng chút, bảo trì khoảng cách giao tiếp quân tử lãnh đạm như nước càng tốt.



      Ai ngờ, Ngự Phượng Đàn vừa nghe xong những lời này, mày kiếm lại nhíu chặt lại, cúi nghiêng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào nàng: “Nàng cảm thấy ta là loại phiền toái rất lớn?”



      Nếu trắng ra, ý tứ của nàng đúng là như vậy, nhưng nếu thẳng ra như thế chẳng phải là đánh vỡ ước nguyện ban đầu của nàng là giao kết hòa bình với Ngự Phượng Đàn hay sao, nên Vân Khanh hạ thấp giọng, : “Ta dám như vậy.”



      “Nàng dám như vậy, nhưng mà trong lòng lại nghĩ như vậy, phải ?” Ngự Phượng Đàn hình như định buông tha nàng, nghiêng đầu, trong đôi mắt hẹp dài như có nhiều gợn sóng chuyển động, khí thế áp bách mà đặt câu hỏi.



      Ánh mặt trời xiên góc cứ như vậy mà chiếu thẳng vào sóng mắt của , Vân Khanh vừa nhấc đầu vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt phát sáng đầy nghiệt kia, trái tim trong lồng ngực như lạc nhịp. Lúc này, Ngự Phượng Đàn lại tiếp: “Ta biết nàng sợ hãi cái gì. Đúng như nàng , nữ nhân vốn có tính ghen tị, vì chiếm được thứ tốt đẹp gì đó có lẽ nảy sinh ghen tị trong lòng, lại muốn nhằm vào người chiếm được thứ đó mà gây khó dễ. Nhưng nếu nàng cứ lúc nào cũng trốn tránh như vậy có được cái gì? Nàng có thể tránh được ta, vậy liệu nàng có thể tránh né được toàn bộ người Đại Ung ? Về sau, nếu có người khác xuất ở trước met nàng, bởi vì vĩ đại cho nên nàng lại muốn tiếp tục né , tránh xa khỏi tầm mắt, khỏi tranh đoạt của mọi người, chỉ vì mong có được chỗ yên tĩnh? ý nghĩ như vậy là rất ngu xuẩn! thế giới này, mỗi người đều có hoặc vài thứ làm cho người khác hâm mộ, ví dụ như dung mạo đẹp đẽ của nàng, gia thế giàu có của nàng. Vậy nàng liệu có vì những thứ làm cho người ta ghen tị này mà phá hủy dung nhan của chính mình, hay bỏ hết gia sản của mình ? Nàng thể!”



      Thanh của Ngự Phượng Đàn lớn, nhưng lại chứa khí thế làm người khác kinh sợ, khiến Vân Khanh thể lắng nghe những lời , “Hơn nữa, Thẩm Vân Khanh phải là loại người vừa gặp vật cản liền lui về phía sau như vậy. Người luôn tìm cách trốn tránh như vậy ngược lại làm cho người khác cảm thấy trong thâm tâm nàng kế hoạch nham hiểm nào đó. Nếu nàng thẹn với lương tâm, hà cớ gì phải né tránh khắp nơi như thế? Con người ta sống ở đời chỉ cần phải cẩn thận để sống sót, mà còn muốn sống cách thật ý nghĩa. Chỉ vì lý do buồn cười như vậy mà trước giờ nàng vẫn trốn tránh đối mặt với ta, ngày rộng tháng dài, người khác cũng nhận ra được có chỗ kỳ quái. Cái này kêu là gậy ông đập lưng ông, chẳng lẽ nàng biết sao?”



      Ngự Phượng Đàn thong thả xong đoạn phân tích này, sắc mặt Vân Khanh cũng theo đó mà thay đổi mấy lần. liếc mắt quan sát nàng, khóe miệng hơi hơi ngoéo cái, tới chỗ Hoàng Tiểu Muội đứng, đường cũng thuận tay tìm nhánh cây, bắt đầu cùng nàng xiên cá.



      Mặt cỏ như tấm thảm lông xanh mịn như nhung, làn gió thổi qua liền làm mặt cỏ bên dập dờn thành từng đợt sóng, nhìn từ xa xa giống như mặt nước hồ xanh biếc nhàng xao động.



      Làn váy đỏ thẫm phất phơ theo dao động của mặt cỏ, đôi mắt thâm thúy của Vân Khanh như đóng đinh tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ suy ngẫm.



      Đúng vậy, từ khi nàng được trọng sinh đến nay, nàng vẫn luôn cố gắng vì muốn Thẩm phủ bao giờ tái diễn bi kịch như kiếp trước nữa. Vì mục đích này, nàng nguyện ý gánh chịu rất nhiều khổ sở, nguyện ý trả giá bằng gian khổ và cố gắng của bản thân, nhưng mỗi khi gặp được việc gì khác với việc xảy ra ở kiếp trước, biểu của nàng lại đủ dũng cảm. Vì sao nàng lại để cho đầu óc mình tồn tại loại tâm lý trốn tránh đối với ghen tị và hâm mộ từ những tiểu thư nhà cao cửa rộng? Nàng vẫn chưa làm chuyện gì xuất phát từ tính bốc đồng cả, chỉ cần làm việc khiến cho mình thẹn với lương tâm là đủ rồi. Những người đó nghĩ về nàng như thế nào đều là chuyện nàng thể khống chế được. Các nàng ấy ghen tị chẳng qua bởi vì các nàng ấy làm được như nàng, nên mới càng nảy sinh lòng khinh thường nàng. Còn Tuyết Oánh chưa từng có ý kiến gì đối với thân thế của nàng cả.



      Nàng là con thương gia, nhưng cũng là người giống các nàng kia thôi mà, đoan đoan chính chính mà sinh sống làm việc chuyện. tại, Ngự Phượng Đàn vừa xuất trước mặt nàng lập tức muốn tránh né, nếu sau này phải đối mặt với đám người Tứ hoàng tử, nàng chẳng phải là muốn tránh cũng tránh được đó sao.



      Nàng chỉ cần làm việc mà mình muốn làm, cần phải chăm chăm để ý đến ánh mắt của những người đó đối với nàng, như vậy nàng mới có thể tôi luyện mình để trở nên cường đại về sau.



      Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh có người có thể đứng ở góc độ của nàng mà ra ý tưởng trong nội tâm nàng. Vân Khanh chuyển tầm mắt tới nam tử đứng xiên cá cùng Hoàng Tiểu Muội nơi kia đúng lúc đâm được con cá trích béo mập. Nét tươi cười kia bỏ vẻ tà mị cùng lười nhác thường trực mà mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột, phảng phất như muốn cuốn hút nàng cười theo.



      Khóe miệng Vân Khanh cũng cong lên, sương mù dần dần tan trong đôi mắt phượng, lộ ra đôi tròng mắt như hai viên ngọc thạch đen sâu thẳm mang theo hơi thở linh hoạt bên trong.



      Ngự Phượng Đàn từ xa nhìn thấy tươi cười, biết nàng chắc chắn hiểu thông suốt, chứ chẳng cười với thư thái như vậy. Ha ha, về sau xuất trước mặt Vân Khanh lần nữa lại bị nàng ghét bỏ nữa rồi.



      Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, nam tử nhảy từ trong suối lên mặt cỏ, trong đôi mắt hẹp lên tia hào quang sáng mờ giảo hoạt.



      Hoàng Tiểu Muội lúc này cũng đâm được con cá khoảng nửa cân, nhảy lên lại mặt cỏ, với Thải Thanh và Thanh Liên: “Quần áo các ngươi hong khô chưa, chúng ta có thiệt nhiều cá nha, đến nướng cá ăn .”



      Mùa xuân vốn có ánh mặt trời, hơn nữa lại đốt đống lửa như vậy để hong nên tất cả khô. Thải Thanh cẩn thận gấp lại quần áo, bao lại đặt ở bên, sau đó mới mở miệng : “Được, bụng ta cũng đói meo nãy giờ rồi. Tiểu thư, người sao?”
      Minhang, Bé Bi, bornthisway0110915 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17: Thế tử - Vân Khanh hô hấp nhân tạo [chương ngọt ngào dành cho ngày Thất Tịch (7 tháng 7)]

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Vân Khanh nghe nàng hỏi mình gật đầu : “Ta cũng có hơi đói bụng.” Sáng sớm nàng chỉ uống chén cháo lúa mạch, tới lui lâu như thế, vậy còn tốn sức vẫy vùng trong nước hồi, bởi thế nên cảm giác bụng gần như rỗng .

      Hoàng Tiểu Muội nghe vậy liền thuần thục tìm hòn đá sắc, ngồi xổm xuống bên dòng suối đánh vẩy mổ bụng, sau đó tìm nhánh cây tươi xiên qua, bắt đầu nướng.

      “Ăn như vậy liệu có nhạt nhẽo ?”

      sao, ta có mang theo muối ăn.” Hoàng Tiểu Muội lấy từ trong túi áo ra cái bao giấy , cười hắc hắc, gương mặt tròn tròn có vẻ giảo hoạt vô cùng đáng . ra nàng sớm tính toán rất tốt rằng hôm nay ra nướng cá ăn.

      Vân Khanh tò mò nhìn Hoàng Tiểu Muội thuần thục trở trở lại nhánh cây để nướng cá. Bất quá, so với Hoàng Tiểu Muội, nàng càng cảm thấy ngạc nhiên hơn khi thấy Ngự Phượng Đàn ở bên cũng cầm trong tay tảng đá sắc, đem cá ra hòn đá cao khỏi mặt nước bên dòng suối, làm cá cách gọn gàng thành thục.

      Từ góc độ nàng ngồi có thể vừa vặn nhìn đến nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của , sống mũi cao ngất như dãy núi nguy nga, thẳng tắp như đỉnh núi, lông mày dài rậm như vẽ, đen như mực, đôi môi mỏng đỏ như son kia hơi mím lại vì tay dùng sức, dáng vẻ chăm chú nhìn thuận mắt.

      Hiển nhiên, việc thưởng thức bức tranh mỹ nam làm cá này chỉ có mỗi Vân Khanh, mà Thải Thanh và Thanh Liên cũng có nhìn thấy.

      “Nếu bỏ qua bàn tay xinh đẹp kia và áo bào trắng đẹp đẽ quý giá người, thủ pháp đâm cá rất thuần thục của ra có hơi giống người đánh cá ấy chứ.” Hoàng Tiểu Muội thấy các nàng đều đưa mắt đánh giá liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa ra nhận xét cực kỳ đúng trọng tâm.

      Ngự Phượng Đàn làm cá ngon lành nghe được nhận xét này liền ngoái đầu nhìn lại cười, lập tức khiến ba như bị sét đánh đến nên lời.

      Suy nghĩ của Vân Khanh ra giống với các nàng. Nàng nhíu mày lại, trong đôi mắt phượng có chút nghi hoặc.

      Cẩn vương Thế tử này có nhiều điểm bất đồng với những công tử ăn chơi trác táng nàng từng gặp qua nơi kinh thành. Nếu về nướng cá, Vân Khanh tin tưởng những kẻ ăn ngồi rồi có việc gì làm, chỉ thích cắm trại dã ngoại, săn thú, ăn chơi đàn đúm kia tất nhiên là biết chút, nhưng còn đâm cá, làm cá, đốt lửa, họ cơ bản là có khả năng biết đến. Nàng từng thấy Cảnh Hựu Thần săn, bên người luôn mang theo mấy gã sai vặt, mấy chuyện lặt vặt như thế này có mấy gã sai vặt làm tốt sẵn từ trước.

      Nhưng nhìn động tác của Ngự Phượng Đàn thoải mái, rất quen thuộc, giống như thường xuyên làm những chuyện như vậy vậy. sung sướng hưởng thụ làm Thế tử làm, lại thường xuyên làm mấy chuyện bình thường như xiên cá nướng cá thế này chắc có lẽ là vì thường xuyên săn thú . Vị Cẩn vương Thế tử này cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy có hạ nhân theo bên người bao giờ, quen với việc độc lai độc vãng, nên chỉ có thể tự mình động thủ mà nhóm lửa.

      Dần dần, con cá cắm trêm nhánh cây trở thành màu vàng óng ánh, mùi cá nướng nồng đậm tản ra trong khí giống như bàn tay vẫy gọi, hấp dẫn lực chú ý của Vân Khanh, ngay cả bao tử của nàng cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng mà sôi lên sùng sục.

      Cá trong dòng suối rất béo mập, lúc nướng còn ra vài giọt mỡ cá xuống than củi phía dưới, phát ra tiếng “xèo xèo”. Vân Khanh hơi hoảng lui ra sau bước, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán vào con cá được nướng vàng óng ánh kia.

      Chỉ chốc lát sau, con cá chín hoàn toàn. Hoàng Tiểu Muội tách ra khối cá được nướng tốt nhất đưa cho Vân Khanh, : “Tiểu thư, cho người ăn cái này.”

      Vân Khanh sớm bị mùi thơm nức mũi kia hấp dẫn con sâu tham ăn rục rịch trong bụng, đưa tay ra muốn đón lấy. Ngờ đâu, nửa đường lại có bàn tay với những ngón thon dài giật miếng cá của nàng.

      “Cá mà ngươi cũng muốn giành với ta à?” Vân Khanh trợn mắt nhìn vào khuôn mặt nghiệt của Ngự Phượng Đàn.

      “Cho nàng nè.” Ngự Phượng Đàn đưa con cá do chính tay nướng tới trước mặt Vân Khanh. Nếu ăn nàng phải ăn cá nướng chứ! Con cá này là cố ý tuyển ra để lấy lòng Khanh Khanh đó nha, nếu Khanh Khanh ăn no rồi ăn cá của làm sao bây giờ!? Bởi thế, liền cướp cá của Hoàng Tiểu Muội.

      Nhìn con cá vàng sáng óng ánh được chìa ra trước mặt, mắt Vân Khanh sáng lên. Được rồi, xem con cá được nướng cũng khá tốt này, nàng nên nể mặt mà ăn miếng ! Tiếp nhận nhánh cây, Vân Khanh nhìn con cá vẫn còn tỏa nhiệt hôi hổi chu môi thổi thổi lúc, nghe mùi thơm quá liền khẩn cấp cắn ngụm nho vào miệng.

      Phù phù, nóng quá .

      Nàng hé miệng, dùng sức thổi mạnh ra hai hơi, đến khi khí nóng trong miệng bay đầu lưỡi chỉ còn lại vị cá nướng thơm phưng phức, rất ngọt, rất béo. là ăn rất ngon nha.

      Nuốt miếng cá xuống rồi, Vân Khanh lại cắn miếng khác, thưởng thức mỹ vị thuần hương của cá nướng trong miệng.

      Ngự Phượng Đàn nhìn dáng vẻ ăn cá vô cùng thỏa mãn của nàng, cười : “Thế nào, tay nghề của ta cũng tốt đúng ?”

      Trong miệng là thức ăn ngon nên tâm trạng của Vân Khanh khá tốt, nhưng vừa thấy vẻ mặt như muốn được khen của lời ngợi khen vốn ra đến cổ liền biến thành: “Cũng bình thường thôi. ra ta cảm thấy cá Tiểu Muội nướng ăn rất ngon.”

      Cái này mà ăn ngon hơn cá nướng á? Ngự Phượng Đàn lắc lắc miếng cá nướng trong tay, chìa ra trước mặt Vân Khanh, bằng giọng phục: “Nàng cắn miếng rồi nếm thử xem, ta tin nàng ấy nướng ngon hơn ta đâu!” Đối với cá do chính nướng, luôn tràn ngập tự tin đó.

      Tự tin ghê! Vân Khanh hừ tiếng, liền cắn xuống miếng cá được đưa tới trước mặt, nhai nhai. ra, hương vị cũng được, cũng thơm, cũng mềm, bất quá nếu so với cá do Ngự Phượng Đàn nướng có hơi bằng.

      Ngự Phượng Đàn thập phần vừa lòng với biểu cảm mặt Vân Khanh, phải mà, ràng là nướng ăn ngon hơn.

      Nàng nheo mắt nhìn Ngự Phượng Đàn ngồi tảng đá, ngờ kỹ thuật nướng cá của đúng là rất tốt. Thấy lần lượt cắn thân cá ăn từng miếng thanh lịch, đúng là dù gì cũng là con cháu Hoàng gia, tao nhã và cao quý tồn tại từ trong xương trong cốt, dù là ăn cá mà trông cũng cảnh đẹp ý vui như vậy.

      lát sau, Ngự Phượng Đàn nhằn nhằn trong miệng, nhè ra vài cái xương cá.

      Mấy khối cá nàng ăn hình như có xương phải, chẳng lẽ nàng hên đến nỗi ăn được con cá có xương? Hay tại vì Ngự Phượng Đàn cố ý chọn cho nàng con cá như vậy?

      Hai người mải chìm đắm trong việc so sánh cá ai nướng ăn ngon hơn nên hoàn toàn ý thức đến việc hai người bọn họ vừa rồi cắn cùng con cá!

      Hoàng Tiểu Muội nhìn Vân Khanh vô cùng tự nhiên cắn miếng cá tay Ngự Phượng Đàn, ánh mắt trợn to, miếng cá trong miệng rớt tõm xuống dưới, chỉ vào con cá còn trong tay Ngự Phượng Đàn mà lắp bắp : “... ra ta còn cá ở đây mà, các ngươi cần giành ăn cùng con đâu!”

      Chỉ trong nháy mắt, động tác của Vân Khanh, Ngự Phượng Đàn, Thải Thanh, Thanh Liên hoàn toàn hóa thạch tại chỗ.



      p/s: mình rất ấm ức chỗ này, tại sao thì qua chương sau các nàng cũng ấm ức như mình thôi. hiu...hiu...
      AELITA, Minhang, Bé Bi5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 18: Tô Mi đau bụng, thai nhi khó bảo toàn

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar



      Mấy ngôi sao lấm tấm điểm tô khiến bầu trời đêm như đẹp hơn, dế trong khe đá tíc te xướng khúc hát êm tai, Vân Khanh ngồi ghế đặt trong sân tiểu viện, hai tay ôm đầu gối nhìn về phía núi non trùng điệp xa xa, phong cảnh say mê lòng người lúc ban ngày dần chuyển thành bóng ma lay động ngừng trong màn đêm.



      Thanh Liên bưng chung nước lại đưa cho nàng, sau đó ngẩng đầu quan sát bốn phía, mở miệng : “Tiểu thư, trong núi ban đêm rất lạnh, sáng nay người lại rơi xuống sông, đừng nên đứng giữa trời như thế này kẻo trúng gió.”



      Sờ sờ cánh tay, Vân Khanh cũng cảm giác được khí trời lành lạnh nên gật gật đầu, xoay người vào trong phòng. Tính cách thoải mái tùy tính và nhàn nhã biểu sáng nay tan , sáng sớm ngày mai nàng phải lên xe về lại thành Dương Châu rồi, những thứ ấy cũng chỉ có thể ở lại trong trí nhớ.



      “Mấy việc tối hôm qua dặn ngươi chuẩn bị chuẩn bị tốt rồi chứ?” Vân Khanh nhìn Thanh Liên trong gương, hỏi.



      “Tất cả đều tốt, đúng như tiểu thư dự đoán trước. Nô tỳ cũng dựa theo phân phó của tiểu thư mà xử lý chu đáo rồi.” Thanh Liên ôm quần áo để thay sau khi tắm rửa lại, Thải Thanh cũng vừa trải xong giường chiếu ra, cười : “Tiểu thư, Mi nương kia cũng là buồn cười, lúc phu nhân đến làm bộ làm tịch ra gặp, chiều hôm nay nàng ta rốt cuộc cũng chịu hết nổi cố ý đến hoa viên để ‘vô tình’ gặp phu nhân, cũng thuận tiện thỉnh an phu nhân. Phu nhân cũng chẳng cho nàng lời hay, nên nghe nàng tự biết đánh mất thể diện, tức giận quăng vỡ rất nhiều đồ đạc trong Tây Khóa viện luôn.”



      Vân Khanh dùng lược ngà voi chải sơ mái tóc, khóe miệng nhếch lên độ cong nhạo báng, “Mấy loại thể diện này bình thường đều là do chính mình tự làm ra cho người ta đánh giá đấy.”



      Nếu sáng sớm ngày đầu tiên Tạ thị đến, nàng ta dựa theo quy củ đến thỉnh an chẳng phải hôm nay bớt cả đống chuyện hay sao, nên tự gây khó khăn cho bản thân như bây giờ, trách người khác sao được.



      Ngày kế, sáng sớm Vân Khanh thức dậy rửa mặt chải đầu, Thải Thanh và Thanh Liên chỉ huy tiểu nha hoàn trong thôn trang bắt đầu thu kiểm vài thứ, đóng gói gọn gàng rồi đưa lên xe ngựa dừng chờ trước cửa thôn trang.



      Vân Khanh cũng tùy ý dùng vài món điểm tâm xong liền đến chủ viện gặp Tạ thị, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Mi ngồi ghế thêu hoa hồng trong viện, hai bàn tay sang quý đặt tay ghế, cầm khăn tay hỏi: “Xuân Xảo à, hôm nay sao giờ này canh dưỡng thân còn chưa nấu xong?”



      “Xong rồi, bưng tới ngay đây.” Xuân Xảo từ phòng bếp ra, trong tay bưng chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng hầm hập.



      Trần ma ma nhận lấy, thổi thổi, đợi nguội hẳn rồi mới đưa cho Tô Mi: “ nương, có thể uống rồi.”



      Tô Mi liếc mắt cái nhìnVân Khanh vừa bước vào, cười khẽ đứng lên nhún nhún người: “Gặp qua đại tiểu thư.”



      Vân Khanh thấy nàng ta có chút thoải mái, thản nhiên : “Đứng lên .”



      Tô Mi nghe vậy mới đứng thẳng lên tiếp nhận chén thuốc Trần ma ma đưa qua rồi uống hết, cầm khăn tay lau lau khóe miệng. tại, nàng ta ngu gì mà trực tiếp khơi mào xung đột với Tạ thị và Vân Khanh, bởi nàng ta biết, lúc này nếu chỉ dựa vào bản thân mình để đối đầu với hai người kia nhất định chẳng được cái gì tốt. Cứ đàng hoàng sinh hạ đứa trong bụng này mới là quan trọng nhất.



      Ra là cũng biết học thông minh lên chút đấy! Vân Khanh cũng lời nào với nàng ta, chờ khi mọi việc bên ngoài đều được chuẩn bị tốt, nàng liền theo Tạ thị ra.



      Trước cửa thôn trang ngừng bốn cỗ xe ngựa, bốn xe này là cùng đến từ thành Dương Châu. Chiếc đầu tiên được trang sức hoa lệ nhất, là dành cho Tạ thị và Vân Khanh cùng ngồi; chiếc thứ hai là lão phu nhân cố ý chuẩn bị cho Tô Mi, lúc đến Hổ Phách và Thanh Liên cùng ngồi, giờ có Tô Mi đương nhiên là để riêng cho nàng ngồi; chiếc thứ ba là dành cho nhóm tiểu nha hoàn; chiếc thứ tư là để chở hành lý của mọi người cùng với vải thượng đẳng vừa được hái xuống.



      Trừ số xe này ra, các nàng còn dùng đến chiếc xe ngựa của thôn trang, người ngồi xe này là Tần thị và Vi Trầm Uyên. Chiếc xe ngựa này sáng sớm nay chạy đến đón hai mẹ con họ, lúc này cũng vừa về đến trước cửa thôn trang.



      Vi Trầm Uyên nhảy xuống xe ngựa, nhìn hạ nhân bận rộn chuyển đồ đạc cũng định qua hỗ trợ. Tạ thị kêu lại, : “Việc này cần ngươi lo, cứ chăm sóc nương ngươi cho tốt. Đường xá mặc dù coi như quá xa nhưng cũng phải mất sáu canh giờ, sức khỏe của nàng tốt, phải chú ý nhiều chút.”



      “Cám ơn phu nhân quan tâm.” Vi Trầm Uyên nghe xong phen phân tích của Tần thị, tự biết đại ân phải chỉ suông miệng là đủ, chỉ có thể đợi về sau làm ra được thành tích mới có thể tận lòng báo đáp cho Thẩm gia.



      Tô Mi vịn tay Trần ma ma đặt chân lên xe ngựa, nhìn thấy đột nhiên tăng thêm chiếc xe ngựa đáy mắt xẹt qua tia mất kiên nhẫn, mỉa mai: “Giả mù sa mưa làm bộ cho ai xem, cố ý gióng trống khua chiêng mời mẹ con người ta vào thành chẳng qua để đánh bóng thanh danh thôi chứ hay ho gì.”



      nương cần lo cho mấy chuyện đó, lên xe ngựa trước .” Trần ma ma nhìn thoáng qua Tạ thị và Vi Trầm Uyên, cũng cảm thấy có gì để xoi mói.



      Sau khi tất cả chuẩn bị tốt, mã phu ngồi ở phía trước, cao giọng hỏi: “Phu nhân, có thể rồi chăng?”



      Hổ Phách nhìn thoáng qua Tạ thị, thấy nàng gật đầu hô, “ thôi.”



      Sau tiếng “giá” lớn, chiếc xe ngựa đầu tiên từ từ lăn bánh, các xa phu khác cũng bắt đầu lục tục khởi hành theo sau, năm xe ngựa xếp thành dãy dài đường.



      Vân Khanh xốc rèm cửa sổ lên nhìn lại phía sau, thấy bóng người nho đứng gò đất thấp xa xa vẫy vẫy tay về phía bên này, trong tay cầm theo bao vải , hô lớn gì đó trong miệng.



      Hoàng Tiểu Muội! Khóe miệng Vân Khanh cong lên chút. Bao vải kia là do nàng nhờ người đưa cho Hoàng Tiểu Muội, bên trong là hai bộ xiêm y vân trù mới tinh cùng đôi giầy thêu trắng, hy vọng nàng ấy cảm thấy thích.



      Thời gian tuyệt vời luôn qua nhanh vô cùng, ngoại trừ việc dọc đường Tô Mi bị say xe muốn nôn mửa phải dừng lại hai lần, còn đâu mọi người đều an toàn thẳng đường trở lại thành Dương Châu.



      Tạ thị cho Hổ Phách dẫn Vi Trầm Uyên và Tần thị đến sân phía tây thành Dương Châu dàn xếp chỗ ở, còn chính mình theo xe ngựa tiến thẳng về Thẩm phủ. Trước khi bà xuất môn, lão phu nhân năm lần bảy lượt thúc giục bà phải mang Tô Mi về sớm chút, Tạ thị tuy trong lòng được thoải mái, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Lý ma ma vẫn quyết định thời gian này cứ nhẫn nhịn trước , đến lúc đó lại nhìn tình huống mà hành động.



      Tiến vào Thẩm phủ, đại nha hoàn Bích Lăng vừa được lão phu nhân mua vào đứng chờ ở cửa sau, khi nhìn đến nữ tử khoảng mười tám tuổi theo phía sau Tạ thị, chân mang đôi giầy đế vải bồi màu vàng sáng đính ngọc như ý, váy vải mười hai màu xanh tối thêu hoa lan, mái tóc đen mun búi thành kiểu hoa mẫu đơn gài hoa sai bằng ngọc thạch, lỗ tai đeo khuyên tai hình đèn lồng khảm đá mắt mèo, khuôn mặt trắng nõn như ngọc là đôi mắt trong veo như nước, mặt mang theo vẻ cao hứng tuy cố gắng hết sức để kìm nén nhưng vẫn lộ ra, tay phủ lên cái bụng nhô cao, liền biết ngay đây chính là vị thông phòng mà lão phu nhân ngày ngóng đêm trông kia.



      Đầu tiên, Bích Lăng hành lễ với Tạ thị và Vân Khanh trước, sau liền mở miệng : “Phu nhân, lão phu nhân biết mọi người hái được vải mang về nên sáng giờ nôn nóng chờ trong phòng ở hậu viện.”



      Mỗi người ở đây ai cũng hiểu ra, lão phu nhân phải chờ vải, mà là bà chờ gặp Tô Mi đấy thôi. Tạ thị gật đầu, sau khi căn dặn những người đứng phía sau bảo tiểu nha hoàn lấy ra rổ vải, tiếp: “Chúng ta lập tức thỉnh an lão phu nhân .”
      AELITA, Minhang, Bé Bi4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 18: Tô Mi đau bụng, thai nhi khó bảo toàn

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Vào Vinh Tùng đường, Tô Mi nhìn lão phu nhân ngồi giường La Hán, mặc áo choàng gấm viền vàng màu ngà thêu hoa cỏ bằng chỉ kim tuyến, trung y bằng lĩnh màu xám , váy đoạn thêu vân vàng, khăn cột đầu màu xanh nhạt đính trân châu liền biết ngay đây là mẫu thân của Thẩm Mậu, lập tức bước lên phía trước thi lễ: “Tô Mi gặp qua lão phu nhân, lão phu nhân an khang.”



      Lão phu nhân nhìn đến cái bụng nhô cao của nàng làm sao còn để cho nàng hành lễ, ánh mắt chuyển cũng chuyển, vội : “Ngươi có thai, cần đa lễ.”



      Bà đưa mắt đánh giá cái bụng xem là tròn hay nhọn (editor: người biết cách xem biết được là thai con trai hay thai con ), chỉ ngóng trông bên trong nam hài, thân thiết hỏi: “Thân thể ngươi có khỏe ?”



      Phải là nếu Tô Mi để lộ ra bản tính dung mạo xuất sắc của nàng ta, hơn nữa lại cố ý tỏ ra dịu dàng, vẫn rất thuận mắt người khác, nàng cúi đầu xuống, “Đa tạ lão phu nhân quan tâm, Tô Mi thân thể tốt lắm.”



      “Tốt, rất tốt.” Lão phu nhân vui cười hớn hở kêu Tô Mi đến bên cạnh, cầm lấy tay nàng, quay sang với Tạ thị: “Ngươi làm việc vững vàng, lần này cho ngươi quả nhiên làm cho ta yên tâm.”



      Nghe câu khen như thế, Thủy di nương lại đây từ trước để chờ xem kịch vui cũng mở miệng : “Phu nhân hiển nhiên là dụng tâm rồi, dọc theo đường chắc hẳn chăm sóc Mi nương rất tốt, lão phu nhân cần thưởng lớn cho người nha.”



      “Đương nhiên rồi, tuy con dâu sinh được con trai, nhưng nếu là...” Lão phu nhân cao hứng khen ngợi còn chưa xong, Tô Mi còn chưa kịp làm gì để lấy lòng lão phu nhân bỗng cảm thấy trong bụng truyền đến trận quặn đau, miệng kinh hô tiếng, trán bắt đầu toát mồ hôi lấm tấm, cong gập người xuống ôm bụng thét to: “Bụng của ta...”



      Nghe tiếng thét chói tai của nàng, mắt phượng của Vân Khanh lập tức trở nên lạnh băng. Trò hay cuối cùng bắt đầu.



      Tạ thị vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mi ngầm nhíu mày, vừa về phủ lại bắt đầu diễn trò rồi, biết lúc này lại muốn làm ra trò gì nữa đây.



      Trần ma ma là người đầu tiên phát Tô Mi thích hợp. Lần này trở về, Tô Mi quyết định ngoan ngoãn dưỡng tốt thân mình để sinh đứa , muốn đấu đá nữa. Bà nhìn Tô Mi lớn lên từ nên vô cùng quen thuộc nhất cử nhất động của nàng, vẻ thống khổ mặt nàng lúc này hoàn toàn phải là giả vờ, vội vàng hỏi: “ nương, nương làm sao vậy?”



      “Ma ma, ta biết...Ai da, bụng đau quá...” Toàn thân Tô Mi muốn cuộn lại thành cục, tựa vào chân trụ giường La Hán, hai tay vuốt bụng, mặt mũi nhăn chặt.



      Lão phu nhân cách nàng gần nhất nên có thể thấy ràng trán nàng ngừng toát ra mồ hôi, sắc mặt liền tối sầm xuống, trừng mắt với Tạ thị: “Còn mau cho người thỉnh đại phu , càng nhanh càng tốt!”



      Nhìn việc trước mắt, đáy mắt của Thủy di nương lên chút ý cười, mặt lại ra vẻ lo lắng : “Thai bốn tháng rồi, sao êm đẹp lại đau bụng vậy, hay là ăn nhầm cái gì?”



      Lão phu nhân vốn lo đại phu đến quá chậm, nghe được nàng ta như thế trong hai tròng mắt lập tức tràn đầy vẻ lo lắng bất an. vất vả chờ đến được cái thai nhi, trăm ngàn lần đừng xảy ra vấn đề gì a.



      Qua hai nén hương, có đại phu vội vã chạy từ ngoài vào, lưng cõng hòm thuốc, suốt đường bị tiểu nha hoàn luôn miệng thúc giục. Cái làm cho người ta ngoài ý muốn phải chỉ có mình tiến đến, mà phía sau còn có vị công tử trẻ tuổi theo, mặc trường bào màu xanh lam, tóc dài búi gọn bằng quan màu xanh ngọc, dung mạo ôn hòa - Cảnh Hựu Thần.



      Nhìn thấy tiến vào, mọi người sửng sốt hiểu sao nam tử lạ mắt này lại vào đây thấy chắp tay chào, “Tại hạ Cảnh Hựu Thần, là phu tử tại thư viện. Hôm nay vừa vặn ở chỗ đại phu, nghe tiểu thư Thẩm gia có nhà nên liền tiến đến đặc biệt bái phỏng.”



      Tạ thị đúng là có nghe năm nay thư viện có công tử của Vĩnh Nghị Hầu phủ đến Bạch Lộc thư viện làm phu tử, nghĩ chắc đó là nam tử đứng trước nặt này, vì thế hành lễ với .



      Cảnh Hựu Thần có lỗi cười cười, “Nghe cầm thuật của tiểu thư Thẩm gia rất tốt, thấy nàng mấy hôm nay học, tại hạ sợ nàng theo kịp chương trình nên liền tìm tới cửa, xin lão phu nhân cùng Thẩm phu nhân đừng trách.”



      Người cũng vào tận đây rồi còn trách móc gì nữa, Tạ thị khách khí : “ sao, xin lỗi khiến ngài phiền lòng.” xong liền mời ngồi xuống, kêu người dâng trà.



      Sau khi Cảnh Hựu Thần ngồi xuống ánh mắt liền chuyển tới Vân Khanh. Lần trước sau khi gặp nàng lần trong thư viện có dịp thấy lại nàng nữa, giờ nhìn nàng trong bộ y phục màu đỏ nhạt thêu những cánh hoa mẫu đơn diễm lệ như được gió cuốn rơi lả tả làn váy, dù màu sắc như nước nhưng mặc người nàng đều trở nên rực rỡ diễm lệ, tạo nên hình ảnh đối lập ràng với khuôn mặt trắng nõn kia.



      tại vì còn chưa biết vật kia ở đâu, Tứ hoàng tử căn dặn đừng kinh động đến những người khác, tiếp tục từ từ tìm kiếm. Thời gian vẫn còn nhiều, nên động tĩnh quá lớn mà thu hút chú ý của các phe phái lại đây.



      Đầu tiên cứ làm quen với bố trí ở Thẩm phủ và Liễu phủ , về sau nếu có động thủ cũng tiện lợi hơn nhiều. tại, vị tiểu thư Thẩm gia này hấp dẫn chú ý của . Nàng dường như cực kỳ thích , ánh mắt nhìn về phía cũng mang theo ý khó dò. Ở trong trí nhớ của , hình như chưa từng đắc tội với nàng bao giờ đâu nhỉ.



      Bất quá, đứa con nhà thương nhân làm gì có loại ngạo khí thế này được, nhìn thấy tỏ vẻ gì đặc biệt chắc có lẽ vì tuổi còn quá đó thôi.



      Khóe mắt Vân Khanh liếc về phía cái, chán ghét hết chỗ . tự tiện tiến vào nhà nàng, thấy trong phủ người ta có việc mà còn có thể ngồi xuống , đúng là phải kẻ đáng ghét bình thường. nghĩ là con Trời con Phật chắc.



      Vân Khanh trực tiếp xem khí, cất bước đến bên đại phu. Tô Mi được bà tử nâng vào tiểu tháp trong phòng trong, đại phu bắt mạch cho nàng qua khăn tay.



      Lão phu nhân lo lắng đứng bên. Bích Bình đỡ bà, lòng cũng đầy lo lắng. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tô Mi vẫn còn ào ạt đổ mồ hôi giường.



      Thủy di nương lấy khăn tay che miệng, lẳng lặng đứng ở bên, im lặng cách bất thường.



      lát sau, đại phu thu tay về. Lão phu nhân gấp gáp hỏi ngay: “Đứa bé trong bụng thế nào rồi?”



      Đại phu ngẩng đầu nhìn bà cái, đứng lên chắp tay : “Vị nữ khách này của quý phủ động thai mạnh, hẳn là ăn phải dược vật có tính nhiệt. Xin hỏi quý phủ có đưa nàng ăn cái gì có tính bổ dưỡng ?”



      Tô Mi vừa về đến phủ, còn chưa ăn bất cứ thứ gì, lão phu nhân ngẩng đầu lớn tiếng hỏi Trần ma ma: “Lúc các ngươi còn ở thôn trang có ăn cái gì ?”



      Trần ma ma cũng rất lo lắng, nương hồi phủ phải dựa vào đứa trong bụng, ngày thường ăn cái gì đều rất chú ý, các loại thức ăn có tính hàn, tính nhiệt đều dính chút nào, “Hồi lão phu nhân, Mi nương mỗi ngày dùng bữa đều do nô tỳ tự mình kiểm nghiệm, có khả năng ăn cái gì có tính nhiệt.”



      có khả năng!” Đại phu rất chắc chắn, “Căn cứ mạch tượng của nàng, thứ này được ăn vào lâu, loại gì đó cực kỳ khô nóng!”



      Thấy đại phu khẳng định như thế, Trần ma ma cũng cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng liếc mắt nhìn Tô Mi cái rồi mới giọng : “ nương mỗi sáng sớm đều uống chén thuốc dưỡng thai, nhưng thuốc này nàng cũng uống đều đều hai tháng nay, thể nào hôm nay mới có việc!”



      Thuốc dưỡng thai? Mắt lão phu nhân lóe lên, với Trần ma ma: “Sao còn nhanh chóng đem cái gói thuốc kia lên cho đại phu nhìn xem.”



      Trần mama lập tức vâng dạ, ra ngoài kêu Xuân Xảo đem tất cả các gói thuốc còn lại vào. Đại phu tiếp nhận gói thuốc, mở ra, lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, liền miệng la lên: “Thảo nào, thảo nào!”



      Lão phu nhân nghe vậy lo lắng, nhìn hỏi, “Đại phu, thuốc này sao vậy?”



      Đại phu lắc lắc đầu, thập phần tiếc hận hô lên: “Thuốc này vốn là thuốc bổ an thai, có hiệu quả dưỡng thân rất tốt cho phụ nữ có thai. Nhưng vị trong đó đúng ra phải là hậu phác, biết tại sao trong gói này lại là nhục quế thế này? Nhục quế là loại dược có tính nhiệt rất mạnh, phụ nữ có thai uống vào rất dễ sanh non. Đại phu nào khai phương thuốc này vậy, thật vô trách nhiệm!”



      Nhục quế vị chát, vì có tính nhiệt nên bình thường đều được nghiền thành bột để trong gói riêng, nếu uống cách hợp lý có thể trị bệnh phong hàn. Nhưng nó cũng có danh xưng là “tiểu độc”, nếu dùng quá liều có phản ứng ngộ độc khiến cho đầu váng mắt hoa, nhức mắt, ho khan, tiểu gắt, khát nước, mạch đập nhanh, tuyệt đối được cho phụ nữ có thai uống. Còn hậu phác có tính ôn hòa, tiêu thực, củng cố tràng vị (bao tử). Hai loại này nếu xét về mùi hương và bề ngoài cực kỳ tương tự, nhưng dược tính lại tương phản rất lớn.



      Mọi người nghe vậy đều lộ ra thần sắc khiếp sợ. Chỉ có Vân Khanh là thản nhiên liếc mắt nhìn đại phu kiamột cái, rồi lại nhìn gói thuốc trong tay , khóe miệng hơi hơi gợi lên, nở nụ cười ai kịp thấy.
      Minhang, Bé Bi, bornthisway0110916 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 18: Tô Mi đau bụng, thai nhi khó bảo toàn

      Edit: Khánh Linh

      Beta: Ishtar

      Trần ma ma nhìn gói thuốc bột trong tay đại phu kia, liều mạng lắc đầu : “ thể nào, thuốc này là ta tự mình lấy về, đại phu ràng khai thuốc là hậu phác, sao có thể là nhục quế được. thể nào!”



      Mặt đại phu lại lộ vẻ bất ngờ, nhíu mày : “Ta là đại phu, hậu phác và nhục quế khác nhau thế nào ta còn biết sao! Nếu ngươi có khả năng, vậy nàng đau bụng là từ đâu mà ra?”



      Đúng vậy, sáng nay nương ăn gì đó đều qua tay bà, duy có bát thuốc này là . Trần ma ma nhất thời biết làm thế nào cho phải, mặt đầy vẻ lo lắng quỳ xuống : “Lão phu nhân, thuốc này là nô tỳ tự tay lấy từ hiệu thuốc bắc về. Nô tỳ hầu hạ nương từ , có khả năng động tay động chân trong thuốc này, nhất là loại việc có hại đến nương như vậy!”



      Vân Khanh đứng bên xem diễn, từ nào, ánh mắt đều đặt cái bao ‘bột nhục quế’ mà đại phu cầm trong tay.



      Lão phu nhân hít sâu hơn, cố nhịn xuống tức giận, nhìn Trần ma ma quỳ mặt đất lạnh lùng : “Thuốc này trừ ngươi ra còn có ai chạm qua?”



      Trần ma ma nghe hỏi như thế mới sực nhớ, vừa rồi bà là quá vội vã nên quên là thuốc này còn phải qua giai đoạn nấu, vội vàng : “Việc nấu thuốc vẫn do Xuân Xảo làm.”



      “Xuân Xảo? Mau kêu nàng ta vào đây!” Dám hạ thủ trong thuốc, muốn hại rớt con cháu Thẩm gia nhà bà ư, tuyệt đối thể!



      Vương ma ma nháy mắt với hai bà tử đứng bên ngoài, lát sau, các nàng liền kéo nha hoàn mặc áo xanh biếc tiến vào.



      “Sao các ngươi bắt ta, làm gì mà bắt ta?” Thân thể Xuân Xảo uốn éo, muốn giãy khỏi tay hai bà tử, lớn tiếng trách vấn.



      Gương mặt già nua của Vương ma ma tối xuống, rằng quăng cái tát vào mặt Xuân Xảo, “Nhìn thấy lão phu nhân quỳ xuống còn kêu la cái gì, quy củ chút nào.”



      Xuân Xảo bị cái tát lệch mặt này làm cho rớt xuống vài lọn tóc, lúc này mới quỳ xuống : “Nô tỳ gặp qua lão phu nhân, biết lão phu nhân lôi nô tỳ lại đây có chuyện gì?”



      Thủy di nương lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Thuốc dưỡng thai Mi nương uống sáng nay là ngươi nấu?”



      Xuân Xảo gật đầu: “Đúng vậy, thuốc mỗi ngày đều do nô tỳ nấu kỹ rồi mới đưa cho Mi nương.”



      “Vậy ngươi có biết bột hậu phác trong thuốc dưỡng thai bị đổi thành bột nhục quế hay !? mau, có phải ngươi làm hay !” Thủy di nương sẵng giọng quát Xuân Xảo.



      Xuân Xảo ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt lên tia tối tăm, rồi sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, lắc đầu : “Nô tỳ có, nô tỳ có...”



      Lão phu nhân nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nàng ta, vậy trong đáy mắt còn có tia trốn tránh, lập tức biết nha đầu trước mắt này chột dạ, cao giọng hỏi: “Ngươi có hay , bột hậu phác trong thuốc của Tô Mi có phải do ngươi đổi hay , nếu thành trả lời, ta kêu lão gia đưa bái thiếp, đưa thẳng ngươi đến nha môn Tri Phủ!”



      Vừa nghe bị đưa quan phủ, mặt Xuân Xảo xoạch cái biến thành trắng bệch, quỳ đất dập mạnh đầu, “Lão phu nhân, người tha cho nô tỳ , lần sau nô tỳ cũng dám nữa!”



      ngờ hóa ra là Xuân Xảo đánh tráo dược. Trần ma ma đưa mắt nhìn sang Tô Mi sắc mặt tái nhợt nằm giường. Bà có cảm tình với Tô Mi, hơn nữa lần này vốn dựa vào đứa bé trong bụng Tô Mi mà hai người mới có thể trở lại Thẩm phủ, thế mà ngờ gian tế hóa ra lại là người bên cạnh mình. Trần ma ma lập tức nổi giận, chộp lấy Xuân Xảo đánh liên tiếp, vừa đánh vừa mắng: “Đồ tiện chân nhà ngươi, phu nhân đưa ngươi đến hầu hạ nương, ngươi cũng dám động tâm tư thế à. Có phải thấy nương bị cho thôn trang liền nghĩ là dễ ăn hiếp phải . Dám thay đổi dược, muốn mưu hại đứa trong bụng. Ta đánh chết ngươi!”



      Xuân Xảo cũng cam tâm bị đánh, nhưng nàng dù sao cũng là nha hoàn được nuông chiều nên sức lực sao so bằng Trần ma ma được. Nàng vừa đánh trả cái bị Trần ma ma đánh lại ghê gớm hơn, trong đó có đấm trúng ngay mắt khiến nó lập tức bầm tím, đau đến nước mắt chảy ròng ròng.



      Nhìn đám người loạn tùng phèo trước mắt, Vương ma ma nhíu mày, quát lớn: “Đủ rồi, đánh nữa kéo cả hai người các ngươi ra ngoài đánh bằng roi!” Lần này, hai người mới ngừng tay. Sắc mặt lão phu nhân càng thêm đen kịt, vừa rồi bà nghe sót chữ nào, nhất là câu Xuân Xảo là nha hoàn do Tạ thị an bài. Bà híp mắt lại, cúi xuống nhìn Xuân Xảo, gằn giọng : “Vì sao ngươi muốn hại đứa bé trong bụng Tô Mi?”



      Trọng điểm đến rồi!



      Vân Khanh lạnh lùng cười, chờ nghe Xuân Xảo trả lời, thấy mắt nàng và Thủy di nương giao tiếp cái trong chớp mắt, sau đó khiếp nhược mở miệng: “Vì nô tỳ muốn có người sinh hạ đứa trước nô tỳ.”



      Thủy di nương nghe vậy mặt mang theo chút cười trào phúng, “Xuân Xảo, lời này của ngươi rất vớ vẩn, ngươi chỉ là thông phòng, khoan tới việc ngươi vốn được sủng ái khi còn ở trong phủ, giờ lại về thôn trang hoàn toàn nhìn tới được lão gia rồi. Ngươi làm cho đứa của Mi nương đẻ non chẳng phải là càng khó có thể hồi phủ hay sao. Chẳng lẽ ngươi muốn ở thôn trang cả đời, hay là ngươi cho là xoá sạch đứa của Mi nương là có thể trừ bỏ uy hiếp, giữ được địa vị của ngươi ở Thẩm phủ?”



      Thủy di nương phen, ngoài mặt là chỉ trích Xuân Xảo si tâm vọng tưởng, vụng về như lợn, nhưng bên trong là muốn cho lão phu nhân biết, đứa này sinh ra đối với ai mới có tính uy hiếp!



      Xuân Xảo nghe xong, đầu lắc lia lịa, hai tay vặn vẹo vào nhau, phủ nhận: “ có, có, nô tỳ có lá gan đó, có...”



      Lão phu nhân oán hận nhìn Xuân Xảo, trong đầu cũng suy nghĩ. Với vị trí là thông phòng như Xuân Xảo, lại bị đưa đến thôn trang, nàng làm gì phải xuống tay trừ bỏ đứa của Tô Mi cho được. Chỉ có khi đứa của Tô Mi được bảo vệ, sau này Tô Mi được nhận về lại trong phủ, nàng mới được theo về; còn nếu xoá sạch, sợ là cả đời đều chỉ có thể ở lại nông thôn. Mà trừ bỏ đứa này thì có lợi cho ai nhất? Trong phủ nay chỉ có người sợ có người sinh được con trai trước nàng, người đó chính là Tạ thị!



      Lão phu nhân ngẩng phắt đầu lên, hai tròng mắt phụt ra lửa giận, rít răng : “Có phải phu nhân cho ngươi làm như vậy ?”



      Xuân Xảo ngẩn người, mặt vẻ bị người phát bí mật, sau đó lập tức lắc đầu : “Lão phu nhân, có, phu nhân có muốn ta làm như vậy. Người trăm ngàn lần đừng hoài nghi phu nhân. Tất cả đều là nô tỳ chủ ý, nô tỳ đem dược thay đổi. Phu nhân có ngầm phân phó ta làm như vậy...”



      như vậy ai còn nghe ra ý bên trong. Lão phu nhân tức đến da mặt phát run, quát to: “Tạ thị ở nơi nào?”



      “Tiền thính có khách tới, phu nhân chiêu đãi.” Bích Bình giọng trả lời.



      “Nàng có tâm trạng nhàn nhã mà tiếp đón khách nhân nhỉ!” Lão phu nhân quay đầu nhìn đại phu, thanh nhu hòa chút: “Xin đại phu khai dược, nhất định phải bảo trụ đứa trong bụng nàng.”



      Đại phu gật đầu : “Tại hạ đương nhiên dốc hết sức!”



      Lão phu nhân nghe thế gật gật đầu, bảo Bích Bình ở lại chỗ này trông chừng, còn Bích Lăng đỡ bà ra đại sảnh. Vương ma ma, Trần ma ma, Xuân Xảo, Vân Khanh, Thủy di nương đều theo phía sau.



      Thủy di nương cười thầm, Tạ thị à Tạ thị, xem lần này ngươi còn vận khí tốt mà thoát được hay . Lão phu nhân bày tư thế này chắc chắc tẩn ngươi trận ra trò.



      Tuy rằng biết trong bụng Tô Mi đến tột cùng là nam hay nữ, nhưng lão phu nhân sớm xem đó là tôn tử (cháu nội trai). Lần này nếu thể lật đổ được ngươi đúng là vận khí của ngươi tốt đến nghịch thiên!



      Tạ thị ở tiền thính tiếp đón Cảnh Hựu Thần, nghe lão phu nhân gọi bà liền đứng lên, ai ngờ thấy cả đám người ầm ầm từ trong phòng trong tiến ra. Cảnh Hựu Thần đứng lên muốn hành lễ, lão phu nhân cũng thèm nhìn cái nào, mở miệng mắng xa xả Tạ thị: “Ngươi là đồ đàn bà lòng dạ đen tối, uổng cho ta vừa khen ngươi thiện tâm hậu đức, hóa ra ngươi đúng là đồ sói hoang thuần hóa. Gả đến Thẩm gia sinh được con trai nối dòng thôi, còn sai nha hoàn xuống tay hại tôn tử của ta! Hôm nay nếu hưu ngươi, ta họ Dư!”



      Tạ thị hoàn toàn biết bên trong xảy ra chuyện gì, lão phu nhân vừa ra tới nơi mồm năm miệng mười mắng phủ đầu ngừng nghỉ. Nếu bình thường chỉ toàn là người trong nhà bà cũng chỉ nghĩ là bà bà quen thói bắt nạt mà thôi, nhưng hôm nay nơi này còn có người ngoài, lão phu nhân chút tình cảm cũng lưu cho bà, vậy còn ra miệng chữ ‘Hưu’. Da mặt mỏng manh của Tạ thị lập tức trướng hồng, hai mắt đỏ lên, quỳ sụp xuống với lão phu nhân: “Mẫu thân sao lại con dâu như vậy. Cái gì mà xuống tay hại tôn tử của ngài? Con dâu chưa bao giờ làm chuyện đuối lý đến bực này, hôm nay bị mẫu thân chỉ trích mà nửa điểm cũng biết vì sao. Thỉnh mẫu thân minh xét!”
      AELITA, Minhang, Bé Bi7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :