1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mayphieulang

      mayphieulang Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      211
      Chương 120: Tấn chức Quận Chúa

      Edit: Anhsaobang
      Beta: mayphieulang


      Khi Minh Đế vào Vân Khanh đứng ở trong Thiên Điện liền tiến đến hành lễ rồi đứng hầu ở bên. Tây Thái Hậu cùng công chúa Quý Thuận cũng ra.

      Minh Đế nhìn thoáng qua công chúa Quý Thuận rồi nhìn Bảo Chiêu Nghi nằm ở bên khẽ nhíu mày hỏi: " có chuyện gì xảy ra? yên lành sao lại bị thương ở mặt vậy?"

      Vào lúc Minh Đế đến Ngự y đem tình hình thương thế của Bảo Chiêu Nghi bẩm báo với ông. Bảo Chiêu Nghi là trong những tú nữ được sủng ái gần đây nên ông cũng có chút thương tiếc.

      Tây Thái Hậu biết chuyện hôm nay thể thầm xử lý được nên nét mặt liền lộ ra vẻ chỉ trích nhìn công chúa Quý Thuận mắng: "Ngươi cũng là... Tự nhiên dùng dược phấn gì đó lại còn để cho con súc sinh kia làm người khác bị thương. Đúng là cũng có chút phải rồi! "

      Tây Thái Hậu vậy dường như đem mưu phá hủy gương mặt Vân Khanh thành do súc sinh hiểu chuyện gây ra. Có lẽ trước khi Minh Đế đến có cung nhân bẩm báo chuyện này nên ông đến đây chắc đơn giản chỉ vì Bảo Chiêu Nghi mà thôi.

      “Làm sao có thể náo loạn như vậy! Đây cũng phải lần đầu tiên con mèo của ngươi làm người khác bị thương! Hôm nay lại còn thả nó gây chuyện về sau còn ai dám vào cung cùng Thái hậu giải sầu chứ!" Minh Đế nhìn thoáng qua Bảo Chiêu Nghi chỉ thấy dung mạo động lòng người lúc trước nay còn nữa mà thay vào đó là tầng băng vải dính đầy máu liền khoát tay để cung nhân nâng nàng ta còn chút thương tiếc nào. Ông quay sang nhìn Vân Khanh khi thấy nàng bị thương mới yên tâm bởi việc sắp tới phải đưa người đến Tây Vực để hòa thân, nếu dung nhan bị hủy chỉ sợ Thái tử Tây Vực cũng còn muốn lựa chọn nàng nữa.

      Tây Thái Hậu và Minh Đế cứ mỗi người câu, chỉ trong chốc lát đem chuyện này giải quyết êm đẹp. con súc sinh làm lá chắn nên dù có thể nào chăng nữa cũng xử phạt công chúa Quý Thuận.

      Đây là chỗ thông minh của công chúa Quý Thuận. Nàng ta để cho người khác nắm được chứng cứ định tội mình, mặt khác ỷ vào sủng ái của Minh Đế và Thái Hậu rồi dựa vào chút khôn vặt mà cứ thế làm xằng làm bậy.

      "Bệ hạ, vừa rồi Bảo Chiêu Nghi còn công chúa Quý Thuận sai nàng ta hạ thủ với thần nữ mà con mèo này cũng là của công chúa Quý Thuận nuôi, điều này có phải có chút trùng hợp hay ? Thần nữ vô cùng kinh hoảng, biết mình làm điều gì đắc tội với công chúa đến nỗi muốn hủy dung của thần nữ như vậy!" Vân Khanh vờ như hiểu được Thái hậu và Minh Đế chuyển hướng việc, ánh mắt nàng hề e dè nhìn Minh Đế với tư thái cung kính nhưng lời lại hề nhượng bộ.

      Hôm nay Tây Thái hậu cùng Vân Khanh chuyện cả ngày nên nghĩ rằng Vân Khanh là người biết tiến biết lùi nhưng lúc này lại phát nàng có dịu dàng nhu thuận, chịu nín nhịn khi bị khi dễ như trong tưởng tượng của mình nên bà cảm thấy có chút hài lòng. Bọn họ cũng công chúa Quý Thuận đúng rồi mà Thẩm Vân Khanh vẫn chưa chịu bỏ qua, chẳng lẽ còn muốn khiến công chúa Quý Thuận bị phạt mới vừa lòng hay sao.

      Minh Đế cũng có chút bất ngờ. Ông chưa từng nghĩ rằng Vân Khanh lại chịu thoái nhượng mà trực tiếp ra mưu lúc nãy của công chúa Quý Thuận. Tính tình bộc trực như vậy phải có lợi bởi làm người được chọn hòa thân đại diện cho Đại Ung, cho nên nữ tử chịu từng bước nhượng bộ như nàng khi gả đến quốc gia khác cũng khiến cho người ta có cái nhìn ấn tượng với Đại Ung.

      Có thể thấy suy nghĩ của Tây Thái Hậu và Minh Đế là hai tư tưởng hoàn toàn khác nhau. Tuy cả hai đều cảm thấy bất ngờ với thái độ của Vân Khanh nhưng tư tưởng của Minh Đế lại xuất phát từ góc độ vì lợi ích của toàn cục.

      Gương mặt Tây Thái Hậu có chút lạnh lùng : "Thẩm Vân Khanh, ai gia cũng rồi. Bảo Chiêu Nghi là vì bị kinh hách nên năng lung tung còn con mèo này chẳng qua là trùng hợp qua. Ngươi như vậy chẳng khác nào là bảo công chúa Quý Thuận có điều gì bất mãn với ngươi hay sao?"

      Bị Tây Thái Hậu chất vấn khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khanh cũng trở nên lạnh lùng: "Bảo Chiêu Nghi bị thương ở mặt chứ phải là đầu óc. Là nàng ta hồ ngôn loạn ngữ hay là do công chúa Quý Thuận gây ra Tây Thái hậu cứ hỏi thử công chúa Quý Thuận xem như thế nào?"

      Tây Thái Hậu ràng thiên vị công chúa Quý Thuận do vậy Vân Khanh cũng tính cùng bà tranh luận, nàng nhìn công chúa Quý Thuận tiếp:" Ta biết công chúa Quý Thuận thân phận cao quý giống với ta, người là công chúa cao cao tại thượng về sau có Phò mã hết lòng quan tâm chăm sóc dỗ dành, mà thần nữ chỉ là con của gia đình bình thường nếu còn dung mạo về sau khó có thể kết hôn được. Ta cũng muốn gì nữa chỉ muốn hỏi công chúa điện hạ câu: Việc này có liên quan đến người hay ?”

      Đúng là biết lượng sức! Tây Thái Hậu thầm mắng và nhìn Vân Khanh với vẻ mặt khó chịu. Nếu phải là còn cần Vân Khanh hòa thân giờ phút này bà ngần ngại mà dùng tội danh phỉ báng công chúa xử phạt nàng 20 đại bản! Nàng ta là cái thá gì mà dám chỉ trích Hùng Yên Thải chứ!

      Công chúa Quý Thuận đứng ở bên yên lặng nhìn Vân Khanh với ánh mắt đầy vẻ chờ mong Tây Thái Hậu trừng phạt nhưng khi nghe xong lời của Vân Khanh , ánh mắt của nàng ta bỗng nhiên thay đổi liền bước đến quỳ xuống trước mặt hai người tỏ vẻ ăn năn và lớn tiếng :"Ngoại tổ mẫu, Hoàng cửu cửu (cậu), chuyện này đúng là do Yên Thải gây nên. Xin hãy trách phạt Yên Thải!"

      Tây Thái Hậu nghẹn họng nhìn chằm chằm công chúa Quý Thuận. Bà nghĩ là Quý Thuận làm ra chuyện phản bác nhưng ngờ nàng ta lại tự mình quỳ xuống thỉnh phạt và thừa nhận chuyện này là do mình gây ra.

      Ngay cả Minh Đế cũng cảm thấy kinh ngạc, hơi nheo mắt nhìn Vân Khanh rồi mới lên tiếng hỏi: "Yên Thải, ngươi có biết mình vừa ?". Chuyển biến này kỳ lạ. Tuy ông sủng ái Hùng Yên Thải nhưng có nghĩa là hiểu tính cách của nàng ta như thế nào cho nên tình huống này có chút khác lạ. Ông vì sao công chúa Quý Thuận lại đột nhiên thừa nhận việc này là do nàng ta tạo ra.

      Công chúa Quý Thuận làm như thấy kinh ngạc của hai người tiếp tục : "Vì lúc ở đường về nhà con và Vân Khanh xảy ra tranh chấp. Nàng ta tham gia thi đấu đứng hạng hai nên trong lòng Yên Thải thích, do vậy chỉ muốn làm gì đó để trả thù nàng ta. Hôm nay thấy nàng ta ngủ lại trong cung liền sắp xếp thời gian rồi xúi Bảo Chiêu Nghi động thủ bằng cách dùng móng vuốt con mèo làm nàng ta bị thương."

      Càng nghe công chúa Quý Thuận sắc mặt Tây Thái Hậu càng trở nên khó coi, cắn răng : "Yên Thải, ngươi phải là bị trúng mê dược gì chứ? kiện kia ràng là chuyện ngoài ý muốn, ngươi tuyệt đối thể làm ra chuyện như vậy được."

      "Là con làm, Ngoại tổ mẫu, là Yên Thải khiến mọi người thất vọng rồi!" Công chúa Quý Thuận chịu khác mà còn hướng hai người họ dập đầu cầu khẩn: "Những lời quận quân Vận Ninh vừa ra khiến Yên Thải cảm thấy hành vi của mình rất thất thố nên xin Ngoại Tổ mẫu trừng phạt giáng Yên Thải xuống làm Quận chúa để trấn an lòng người!"

      Vào lúc Tây Thái Hậu nghe Quý Thuận xin được giáng làm Quận chúa bị chọc giận đến run người, ngay sau đó liền ngồi bệt xuống đất thở dốc. Sắc mặt bà trở nên tái nhợt, trán vã mồ hôi thỉnh thoàng còn ho khan, trong lúc hít thở còn có thể nghe được thanh khò khè nơi lồng ngực.

      Công chúa Quý Thuận thấy vậy rất sợ hãi biết Tây Thái Hậu vì sao lại như vậy liền quát lên với cung nữ bên cạnh: "Còn mau dìu Tây Thái Hậu lên giường!"

      Cung nữ sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng lên đỡ Tây Thái Hậu. Nào ngờ các nàng chưa động chạm còn đỡ đến lúc chạm vào lại khiến Tây Thái Hậu càng khó chịu bật ho lớn, thậm chí mắt trợn trắng ra.

      "Mau dừng tay!", Minh Đế vừa thấy động tác của bọn họ lập tức quát lớn. Mấy người cung nữ lập tức dừng lại, tay chân luống cuống đứng bên. người nội thị lanh lợi nhanh chóng chạy mời ngự y.

      Ngự y vừa giúp Bảo Chiêu nghi chuẩn đoán xong liền quay về Thái y viện lấy thuốc do vậy lúc này muốn quay lại cần phải có thời gian.

      Minh Đế nhìn Tây Thái hậu nằm đất sốt ruột mắng: "Các ngươi hầu hạ kiểu gì mà bệnh hen suyễn của Tây Thái Hậu lại phát tác như thế!"

      Cung nữ bị dọa sắc mặt trắng bệch liền quỳ rạp mặt đất : "Bệ hạ, nô tỳ biết..."

      " biết! Hỏi cái gì cũng biết!" Minh Đế đá văng cung nữ, vén áo choàng ngồi xổm xuống lo lắng hỏi: "Mẫu hậu, người cảm thấy thế nào rồi? Có nghe được nhi thần chuyện ?"

      Tây Thái Hậu nằm đất ngừng ho khan trả lời Minh Đế, đôi mắt càng trợn càng trắng và dần dần lòng đen bị tròng trắng thay thế hoàn toàn.

      Vân Khanh quan sát tất cả, lông mi nhíu lại trầm ngâm suy nghĩ. Bộ dạng của Tây Thái hậu như vậy nếu Ngự y tới kịp chỉ sợ qua khỏi.

      Lúc này thể để Tây Thái Hậu xảy ra chuyện gì được! Nghĩ đến đây Vân Khanh từ ghế lấy cái gối ôm nhanh chóng đến ngồi cạnh Tây Thái Hậu rồi nâng tay bà để lên.

      Công chúa Quý Thuận vừa thấy Vân Khanh muốn chạm vào Tây Thái Hậu sợ nàng làm ra chuyện gì bất lợi vì vừa rồi Tây Thái Hậu muốn bảo vệ mình mà chuẩn bị trừng phạt Vân Khanh, do vậy đưa tay ra ngăn lại : "Ngươi cũng phải là Ngự y, nên chạm vào Ngoại tổ mẫu!"

      Nếu phải là sợ Tây Thái Hậu chết khiến kế hoạch của nàng bị đảo lộn Vân Khanh cũng buồn cứu giúp!

      "Nếu người muốn cứu Thái Hậu nên ngăn cản ta!" Sắc mặt Vân Khanh thay đổi, trong mắt tràn ngập lãnh ý kiên quyết và đem động tác của công chúa Quý Thuận ngăn lại, tiếp đó quay đầu với Minh Đế: "Bệ hạ, thần nữ biết phương pháp trị bệnh cho người bị hen suyễn do vậy hãy cho phép thần nữ thử lần giúp Tây Thái Hậu bảo toàn tính mạng tức thời để đợi Ngự y đến."

      Minh Đế nhìn Tây Thái Hậu sắc mặt trắng bệnh, hô hấp khó nhọc, mỗi lần thở phát ra tiếng khò khè nên quay sang nhìn Vân Khanh thấy nàng có vẻ kiên định, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác cảm thấy nàng có biện pháp nên gật đầu : "Ngươi hãy thử xem sao. Nếu Thái Hậu vì ngươi mà xảy ra chuyện gì, Trẫm nhất định bỏ qua cho ngươi."

      Thấy Minh Đế mở miệng nên đương nhiên những người khác cũng tiếp tục ngăn cản. Vân Khanh gọi cung nữ giúp nàng đỡ Tây Thái Hậu ngồi dậy sau đó lấy g,ối ôm để lên người cung nữ làm chỗ dựa giúp Tây Thái Hậu có thể từ từ mà ngả đầu ra phía sau.

      Tiếp đó nàng dùng tay chà ấn chỗ Hộ Khẩu hợp cốc tay Tây Thái Hậu, vừa làm vừa với bà: "Xin người dùng lực làm vài động tác nuốt nước miếng, giống như thường ngày nuốt đồ ăn thức uống vậy.”

      Sau khi được Vân Khanh đỡ ngồi dậy, Tây Thái Hậu cảm thấy cả người như nhõm chút, đến lúc được Vân Khanh ấn ở tay hô hấp cũng còn khó khăn nữa, cơn ho đỡ hơn mà sắc mặt còn trắng đến dọa người như lúc trước. Do vậy khi nghe thấy lời nàng liền lập tức cố gắng làm vài động tác nuốt nước miếng nhờ đó cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

      Minh Đế thấy thần sắc của Tây Thái Hậu tốt hơn liền giọng hỏi: "Mẫu hậu cảm thấy thế nào rồi?"

      "Đỡ nhiều rồi." Tây Thái Hậu nghe thấy con trai hỏi và có thể mở miệng trả lời khiến trong mắt Minh Đế lộ ra nét mừng rỡ. Lúc nãy còn thấy bộ dáng của Tây Thái Hậu có vẻ như sắp chết đến nơi nhưng chỉ trong vòng chưa đến khắc có thể mở miệng trả lời câu hỏi của Minh Đế.

      Công chúa Quý Thuận nhìn Vân Khanh, ánh mắt biến hóa khó lường mang theo chút lạnh lùng.

      Vân Khanh nghe thấy Tây Thái Hậu trả lời trong lòng liền thở phào nhõm. Kinh nghiệm thực tế của nàng nhiều nhưng từ lúc Tây Thái Hậu phát bệnh trong lòng nàng có phán đoán là bị hen suyễn, cho đến khi nghe Minh Đế mới hoàn toàn khẳng định được bệnh tình của Tây Thái Hậu.

      Tiết trời thu đông chính là thời kỳ bộc phát của căn bệnh này, mặt khác Vân Khanh cũng để ý thấy trong điện của Tây Thái Hậu tuy rằng rất hoa lệ nhưng lại chút khói hương, cũng có bình hoa tươi nào bày trong nội điện. Những điều này chính là để tránh cho bệnh hen suyễn có thể tái phát. Lúc nãy Tây Thái Hậu ràng là do bị kích động nên dẫn đến phát bệnh.

      Đây đều là kinh nghiệm đúc kết lại khi nàng ở Dương Châu được Vấn lão thái gia cho tiến hành diễn tập đại phu và bệnh nhân. Hôm nay nếu phải sợ ảnh hưởng đến những việc về sau nàng cũng nhúng tay vào.


      (Mình post tạm 1 phần của chương này nhé, phần còn lại mình post tiếp trong ngày mai nha. ^_^)
      A fang, Chris_Luu, Bé Bi13 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Cám ơn nàng
      mayphieulang thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Vân Khanh là sao vượt qua cửa ải này đây, thanks Nàng
      mayphieulang thích bài này.

    4. mayphieulang

      mayphieulang Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      211
      Chương 120: Tấn chức Quận Chúa (tiếp theo)​

      "Ngự y đến."

      Khi Nội thị mời Ngự y tiến vào các cung nữ nhanh chóng nhường đường, Minh Đế cũng đứng lên để Ngự y bắt mạch cho Tây Thái Hậu. Ngự y nhìn Thái Hậu ngồi ngả người ra phía sau, đầu được đặt lên gối trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng ngồi quỳ đất bắt mạch cho Thái Hậu. Cũng may bình thường bệnh hen suyễn của Thái Hậu là do phụ trách nên sau khi chuẩn đoán liền kê đơn thuốc rồi bẩm báo với Minh Đế.

      Ma ma hỏi ý Ngự y xong dìu Tây Thái Hậu ngồi dậy. Tây Thái Hậu ăn xong viên dược hoàn do Ngự y đem đến cảm thấy đỡ hơn trước nhiều, nhưng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên pha lẫn hiếu kỳ nhìn Vân Khanh.

      Công chúa Quý Thuận đứng ở bên cạnh Tây Thái Hậu, đôi mắt sáng rỡ nhìn Vân Khanh : " ngờ quận quân Vận Ninh lại giỏi như vậy, ngay cả bệnh hen suyễn cũng nắm thế."

      Vân Khanh liếc nhìn nàng ta trong mắt phượng thoáng có ý cười quay đầu với Minh Đế: "Lúc còn ở Dương Châu trong nhà thần nữ cũng có người bị bệnh hen suyễn cho nên biết được vài động tác cấp cứu." Vấn lão thái gia từng khi chưa được ông ấy chính thức cho phép xuất sư thể cho người ngoài biết được nàng là đệ tử của ông cho nên Vân Khanh ra việc mình có học y thuật. Điều này cũng coi như nàng che giấu phần thực lực.

      Minh Đế nghe vậy trong mắt lại nhiễm chút lãnh ý với công chúa Quý Thuận: "Ngươi ở bên cạnh Tây Thái Hậu cũng lâu nhưng chưa từng thấy ngươi tìm hiểu cách trị liệu bệnh hen suyễn bao giờ, vậy mà lúc này còn năng suy nghĩ như thế chẳng đúng với tác phong của Hoàng gia."

      Công chúa Quý Thuận nghe ông vậy liền dùng bộ dáng nhu thuận gật đầu : "Là Yên Thải hiểu chuyện, tự thấy mình xứng với thân phận công chúa. Kính xin Bệ hạ giáng Yên Thải làm quận chúa."

      Lần này Tây Thái Hậu nghe thấy công chúa Quý Thuận với vẻ mặt trấn định dường như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng và còn tiếp tục tức giận mà ngược lại : "Hành vi lần này của ngươi đúng là thỏa đáng. Ngược lại để Vân Khanh tiến cung phải chịu khổ rồi. Nàng thiếu chút nữa bị ngươi nhẫn tâm hủy dung mạo vậy mà cũng chút oán hận nào cứu ai gia mạng. Hoàng đế, ai gia thấy chúng ta nhất định phải trọng thưởng cho Vân Khanh mới được."

      Minh Đế nghe vậy nét mặt tươi cười nhìn Vân Khanh gật đầu dặn dò: "Truyền khẩu dụ của trẫm, quận quân Vận Ninh trước đây cứu Trẫm tiếp đó lại cứu chữa Thái Hậu, nhân hiếu đều có cho nên đặc phong quận chúa Vận Ninh."

      Lời vừa thốt ra, từ cung nhân cho đến Thái y có mặt ở đây đều ngẩn người. Với thân phận con của thương nhân mà lại được phong từ tam phẩm quận quân đến nhất phẩm quận chúa, có thể ở Đại Ung từ khi khai quốc đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

      Vân Khanh nghe vậy mặt khẽ nở nụ cười, quỳ xuống tạ ân: "Thần nữ đa ta Bệ hạ và Thái hậu phong thưởng."

      Minh Đế gật đầu để nàng đứng lên, sau đó hướng công chúa Quý Thuận : " Hành vi của ngươi hôm nay khiến gương mặt Bảo Chiêu Nghi bị phá hủy lại khiến Thái Hậu phẫn nộ suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng. Có thể thấy là Trẫm quá dung túng ngươi rồi. Hôm nay giáng làm quận chúa Quý Thuận hy vọng sau này ngươi biết sửa đổi tái phạm nữa."

      Mặc dù bị giáng xuống cấp thế nhưng công chúa Quý Thuận lại có chút khó chịu, ánh mắt tỏa sáng dường như so với Vân Khanh còn vui gấp mười lần liền quỳ xuống : "Yên Thải nhất định cẩn trọng nghe theo lời dạy bảo!"

      Minh Đế rất hài lòng nhìn quận chúa Quý Thuận dịu ngoan tạ ân. Ánh mắt ông thâm trầm với Vân Khanh: "Hôm nay ngươi hãy ở chỗ Thái Hậu nghỉ ngơi, ngày mai Trẫm cho người đưa ngươi hồi phủ."

      "Đa tạ Bệ hạ." Vân Khanh nhu thuận tạ ân. Minh Đế gật gật đầu sau đó căn dặn Tây Thái Hậu nghỉ ngơi tốt rồi sải chân bước ra ngoài điện.

      "Hôm nay quả Yên Thải có chút náo loạn mà Hoàng Đế cũng xử phạt nàng ta rồi do vậy ngươi nên cảm thấy khó chịu nữa. Nào, đến đây, Yên Thải mau xin lỗi quận quân Vận Ninh ." Thần sắc Tây Thái Hậu yếu ớt nhưng tâm cơ lại suy yếu, bà kéo quận chúa Quý Thuận hướng về phía Vân Khanh xin lỗi. Trong lời nhấn mạnh phong vị tại của Vân Khanh - quận quân Vận Ninh điều này thể ý tứ rất ràng: vừa rồi con ta cho ngươi thăng liền hai cấp mà bây giờ Yên Thải lại xin lỗi ngươi, chỉ sợ ngươi chịu nổi.

      Ai ngờ Vân Khanh tuyệt nhiên khách khí. Làn váy dài hồng thẫm đưa theo làn gió thổi từ cửa vào mang theo chút lành lạnh lướt qua làn da, đôi mắt nàng chăm chú nhìn quận chúa Quý Thuận.

      Tây Thái Hậu vốn tưởng rằng nàng khách khí, ai ngờ Vân Khanh chuyện mà im lặng đợi quận chúa Quý Thuận lời xin lỗi. Trong lòng bà nghẹn lại đồng thời nhận ra là thiếu nữ trước mặt này chịu bị chút thiệt thòi nào. Nhưng lúc nãy bà ra chẳng lẽ bây giờ lại có thể nuốt lời nên đành đẩy quận chúa Quý Thuận trưng ra vẻ mặt vô cùng tình nguyện : "Yên Thải, còn xin lỗi ."

      "Tại sao con phải xin lỗi nàng ta! Nàng ta có tư cách gì chứ!" quận chúa Quý Thuận nhìn Vân Khanh với vẻ khinh thường, sau khi xong liền ngoảnh mặt .

      Vân Khanh khẽ cười, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như có ngọn lửa nhảy múa: "Chính vì ngươi làm sai nên Tây Thái Hậu mới muốn ngươi xin lỗi ta."

      Ngữ khí vô cùng nhàng nhưng biểu gương mặt nàng lại khiến người khác cảm thấy nàng nhạo báng. Quận chúa Quý Thuận nhìn vào càng cảm thấy thuận mắt nên khẽ nhíu mày cách gay gắt: "Ngươi có thân phận gì mà muốn ta xin lỗi chứ!"

      Xem ra vị từng là công chúa này còn chưa hiểu thân phận của nàng ta, cũng may mình chính là người cực kỳ có tính nhẫn nại, nghĩ vậy nên Vân Khanh bình thản đáp lại: "Nếu về thân phận, bây giờ hai chúng ta đều là quận chúa, còn nếu về đạo lý cũng chính công chúa Quý Thuận tự mình thừa nhận làm sai mới để cho Bệ hạ giáng cấp xuống. Chẳng lẽ lúc nãy ta nghe nhầm rồi sao?"

      Tây Thái Hậu ngồi ghế, nóng giận vừa dịu lúc nãy bây giờ lại dâng lên. Nghĩ đến mục đích Minh Đế phong Thẩm Vân Khanh làm quận chúa nên đành phải chấp nhận coi như cho nàng ta chút lợi ích do vậy với quận chúa Quý Thuận: "Yên Thải, mau xin lỗi!"

      lần nữa lại bị Tây Thái Hậu lớn tiếng mắng nên gương mặt quận chúa Quý Thuận tràn ngập tức giận. Nàng ta đột nhiên nở nụ cười, sắc hồng mắt khiến nàng trở nên đặc biệt thuần khiết. Khẽ lau đường chì cố ý kẻ mắt, tay nàng ta xách lấy con mèo cung nữ ôm rồi cười : "Con mèo này đụng chạm đến quận chúa Vận Ninh khiến ta vô cùng khó chịu vậy để cho nó xin lỗi quận chúa Vận Ninh !"

      Nàng ta xong liền dùng tay rắc rắc bẻ gãy cổ con mèo. Mèo trắng trước khi chết phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm làm các cung nữ xung quanh bị dọa cho sợ hãi lông tơ dựng đứng. Ngược lại quận chúa Quý Thuận lại vô cùng vui vẻ, hưng phấn ném con mèo trợn trắng mắt xuống đất rồi quay đầu ra khỏi Từ Ninh cung.

      Tây Thái Hậu nhìn con mèo chết nằm đất, đôi mày hơi nhíu lại. Đến khi cung nữ cố gắng nhịn cảm giác muốn nôn nao đem con mèo ra ngoài bà mới cảm thấy đỡ hơn chút. Nét mệt mỏi trong mắt ra, bà vẫy tay : "Ai gia mệt mỏi, nghỉ ngơi ." Mục đích hôm nay gọi Vân Khanh tới coi như đạt được, tuy rằng cách thức giống như trong dự định nhưng cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận phong choVân Khanh làm quận chúa. Chỉ cần đợi đến khi diễn ra yến tiệc sứ giả Tây Vực đưa ra đề nghị cầu thân có thể lập tức chỉ hôn cho nàng rồi.

      "Thần nữ cung tiễn Tây Thái Hậu." Vân Khanh cung kính hành lễ sau đó dưới dẫn dắt của cung nữ nàng đến nghỉ ngơi trong căn phòng được bố trí lúc đầu bên cạnh Từ Ninh cung.

      "Quận chúa quả phúc khí tốt, Bệ hạ và Tây Thái Hậu đều rất coi trọng người." Cung nữ dọn giường ngừng lời nịnh nọt, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.

      Vân Khanh lạnh nhạt nhìn nàng ta : "Đúng vậy, ta tốt số!"

      Vân Khanh đối đãi với mọi người luôn ôn hòa hữu lễ do vậy cung nữ kia cũng cảm thấy nàng là người dễ chuyện nên có chút ý muốn nịnh bợ. Sau khi dọn xong giường liền quay người dâng lên ly trà tiếp:"Bình thường, công... quận chúa Quý Thuận nếu phạm lỗi Tây Thái Hậu và Bệ hạ cũng trách tội nàng ta. Mà quận chúa cũng lợi hại, còn biết cách cứu người nữa."

      Nàng ta híp mí cười dáng vẻ nhìn rất ngây thơ, Vân Khanh cười nhạt : "Bỏ ra phần lại thu hoạch phần khác. Nếu ngươi cố gắng biết đâu có ngày cũng đạt được."

      Lời này nghe ra có chút ý. Cung nữ nâng mắt quan sát Vân Khanh thấy gương mặt nàng vẫn bình thản có bất kỳ ý gì khác, nhưng hiểu tại sao lại cảm thấy có chút gì đó khó hiểu liền im lặng lui xuống.

      Đợi cung nữ khuất, Vân Khanh đến mở cửa sổ ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết bị đám mây đen dần dần che khuất. Ánh mắt nàng lấp lánh, đôi môi khẽ mỉm cười hưởng thụ cảm giác lành lạnh do gió đêm thổi vào mặt.

      Cung nữ kia cũng coi như biết nhìn sắc mặt tự rời . Tây Thái Hậu đúng là rất buồn cười. Bà ta ngừng sai người ở bên cạnh mình những điều này dĩ nhiên là muốn mình ghi nhớ phần phong thưởng.

      Đối với người khác có lẽ việc được phong làm quận chúa chính là vinh dự vô cùng, là điều mà những nữ tử bình thường khó có thể đạt được. Nếu dùng câu thô tục chút diễn tả có chút giống như ' tổ mộ nổi lên làn khói xanh'.

      Nhưng Vân Khanh hiểu rất ràng hành động này mang ý nghĩa gì.

      Đêm Thất Tịch trước có xuất của vị đài chủ kia chưa làm cho người khác cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng cho đến hội thưởng cúc nàng ta lại xuất lần nữa, đồng thời mang theo hai vật có giá trị và lại mực muốn đưa cho người khác do vậy Vân Khanh liền nổi lên nghi ngờ.

      đời này thể ai cũng coi tiền như mạng, nhưng cũng phải là người nào cũng có thể tiêu tiền như nước. Cho dù là guồng nước bằng Trầm Thủy ngàn năm hay là ngọn 'Băng Ngọc Lam Điệp đăng' cái nào cũng là trân phẩm hiếm thấy. Ngay cả Thẩm Mậu thường thu thập những thứ trân quý danh phẩm cũng khó mà gặp được những món đồ tốt như vậy.

      Có thế thấy đài chủ kia xuất thủ bất phàm vượt qua rất nhiều người. Lần đầu tiên thể trao tặng lại còn muốn có lần thứ hai đem nó giao ra. Người như vậy nếu phải đầu óc có vấn đề chính là có ý đồ gì đó. Có thể đặt ra câu đố khác thường như vậy nhất định thể là người có đầu óc nên dĩ nhiên thuộc về tình huống thứ hai.

      Mặt khác lúc ấy lại có xuất của quận chúa Mộc Vụ của Bình Nam vương phủ. Nàng ta chính là đại diện cho Mộc gia, Võ tướng thế gia của Đại Ung. Thời điểm đến lại vừa đúng dịp trò giải đố của hội thưởng cúc bắt đầu do đó làm người ta nghĩ đến có chuyện khác phát sinh.

      Đại Ung quốc khố trống rỗng, tuy điều này được công bố nhưng lúc phương Bắc hạn hán Minh Đế cần lượng lớn ngân lượng làm cho Thẩm Mậu phải dỡ bỏ từ đường bằng bạc, rồi liên hợp phú thương Giang Nam cùng nhau quyên góp cho quốc gia tiết lộ ra phần nào tình huống.

      Hơn nữa vụ án của phụ thân Tần thị khiến quốc khố thâm hụt lớn, có thể là gần như nửa quốc khố cho nên mới khiến Minh Đế nổi trận lôi đình. Việc này liên lụy đến rất nhiều gia phủ, ngay cả người cầu tình cũng đều bị giam vào lao ngục.

      Liên kết những việc này với nhau Vân Khanh có thể khẳng định rằng gần đây chắc chắn có sứ đoàn muốn tiến vào kinh, mà sứ đoàn này rất có khả năng chính là nước Tây Vực lâu nay vẫn cùng Đại Ung chiến trận ngừng cho đến đầu năm nay bị Ngự Phượng Đàn đánh bại!

      Bởi vì Đại Ung quốc khố trống , Tây Vực bị kích nặng nề, hai nước muốn tạm thời ngừng đánh đợi hồi phục sinh cơ!

      Điều này cũng mục đích mà vị đài chủ kia xuất hai lần vì muốn kiểm tra trí lực và phản ứng, mà hai lần này đều chỉ nhắm vào nữ tử hơn nữa còn đem ra phần thưởng đều là những món hàng thượng đẳng để thu hút những thiên kim khuê tú ngày thường nhìn quen kỳ trân dị bảo. Chính vì đối tượng Tây Vực hòa thân chắc chắn phải là nữ tử bình thường, ít nhất phải là nữ nhi của quan viên có địa vị trong triều. Vì vậy Đông đại lộ trong yến hội Thất Tịch chính là lựa chọn tốt nhất!

      Người Tây Vực dùng phương pháp này để chọn người mình muốn: có thân phận thích hợp, tướng mạo xinh đẹp và còn phải thông minh để làm người hòa thân.

      Hôm nay Minh Đế cho nàng thăng liền hai cấp, phong làm quận chúa. Có lẽ rất nhanh thôi người Hoàng gia đem nàng dưới danh nghĩa hòa thân mà bán đến Tây Vực. Để gả cho Thái tử Tây Vực thể là quận quân, ít nhất cũng phải có chức quận chúa mới có thể đủ phân lượng.

      Đúng là diễn kịch, trước tiên phong nàng làm quận chúa sau đó mang nàng tặng cho Tây Vực. Còn đối với công chúa Quý Thuận, Minh Đế và Tây Thái Hậu lại gả nàng ta cho Ngự Phượng Đàn để lót đường. Bởi vì điều lệ Phò mã mới ban ra có quy định nếu cưới công chúa thể làm quan, nhưng Minh đế lại nỡ bỏ qua năng lực mang binh đánh giặc của Ngự Phượng Đàn, mặt khác Cẩn Vương cũng đồng ý thế tử của mình trở thành Phò mã vô dụng cả đời lấy lòng hầu hạ nương tử. Cho nên việc đem công chúa Quý Thuận giáng làm quận chúa Quý Thuận tất cả mọi việc diễn ra đều là ‘thuận nước đẩy thuyền’, những sau này dễ dàng tứ hôn cho Hùng Yên Thải và Ngự Phượng Đàn mà còn có thể tạo ân tình lớn đối với Vân Khanh.

      Ngươi xem, Minh Đế vì ngươi cũng đem công chúa mình sủng ái nhất giáng làm quận chúa ngươi còn cảm động được sao, thể vì vua mà làm việc sao?!

      Đúng là nước cờ lớn, vòng tròn lớn!

      Chỉ tiếc là ván cờ chưa đến nước cuối cùng nên ai thắng ai thua vẫn khó mà trước được!!
      Last edited: 5/5/17
      A fang, Chris_Luu, Bé Bi14 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Nhiều tâm tư quá
      mayphieulang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :