1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ☆¥~° Đắc Kỷ °~¥☆

      ☆¥~° Đắc Kỷ °~¥☆ New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      9
      Xé tem nèk nàg ơi.. :th_44::th_44:định quăg khuya hk ai hốt àk..:th_8::th_8:... cám ơn nàg nhé..:th_83::th_83:. chúc ngủ ngon...:Cheerleader::Cheerleader:.. xé tem xog giờ đoc... :064:
      mayphieulang thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Đàn ở đâu bay ra cướp lại vợ ngay nè, có đứa nhăm nhe giựt vợ nèeee :hoho:
      mayphieulang thích bài này.

    3. mayphieulang

      mayphieulang Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      211
      Chương 119: Tây Vực đề nghị hòa thân

      Edit: Anhsaobang
      Beta: mayphieulang


      Tứ hoàng tử nhớ lại phong thái diễm lệ cùng ngữ khí ngạo mạn của nữ tử khi gặp ở đường đến Dưỡng Tâm điện vừa rồi, ánh mắt liền sáng lên nhìn Minh Đế : "Nhi thần muốn nạp đích nữ của Đột An Bá là quận quân Vận Ninh làm Trắc phi."

      Vào lúc Tứ hoàng tử nhắc đến quận quân Vận Ninh mặt Minh Đế liền xuất phản ứng cổ quái. Ánh mắt trầm tư như rơi vào hồi ức, trong đầu liền nhớ lại hình ảnh lầu cao, ấy nhào ra trước người ngăn cản mũi tên. Khuôn mặt nàng còn đôi nét trẻ con so với người trong trí nhớ của có vài phần giống nhau nhưng dù như thế nào cũng nhập lại làm được.

      Có vài thứ khi mất vĩnh viễn lấy lại được nữa.

      Trong đôi mắt chứa tinh của Minh Đế lại lộ ra tia hoảng hốt nhưng vẫn quên việc trước mắt mình, mắt nhìn xuống nhi tử quỳ xin cất giọng có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn nạp Thẩm Vân Khanh làm Trắc phi?"

      Ngữ khí của ông như muốn xác nhận lại lần nữa làm cho Tứ hoàng tử thoáng cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ trong lòng Phụ hoàng có dự định gì đó cho Thẩm Vân Khanh? Nhưng hai ngày nay sai người điều tra kĩ càng thấy nhà quan viên nào trong triều có ý muốn cầu thân với Đột An Bá do vậy hôm nay mới thừa dịp đề suất.

      "Đúng vậy thưa Phụ hoàng." Tứ hoàng tử lại khẳng định .

      Thân mình Minh Đế hơi hơi ngả về phía sau tựa vào ghế dựa lớn bằng gỗ trầm, mặt mang theo nét tươi cười, Long bào hoàng kim dưới ánh nến lập lòe tỏa ra ánh sáng màu vàng. Ông tiện tay cầm lên quyển tấu chương bàn, giọng mang chút thú vị đáp: "Tứ hoàng tử, ngươi đứng lên nhìn phần tấu chương này xem."

      Tứ hoàng tử nhận được đáp án như trong dự đoán nên ánh mắt có chút nghi hoặc vén trường bào đứng lên, dưới ánh nhìn đầy thâm ý của Minh đế bèn đem bản tấu chương đặt bàn cầm lên.

      Khi đọc sơ qua nội dung trong bản tấu chương xong, đôi mắt của liền biến thành băng lãnh và chứa chút kinh ngạc thậm chí có tia kinh hoảng. Tuy nhiên trừ bỏ sắc mặt hơi có chút kinh ngạc ra nhìn thêm được biến hóa nào khác.

      "Ngươi nghĩ sao?" hai tay Minh Đế nắm lại đặt ở bụng nhìn Tứ hoàng tử vừa buông xuống tấu chương liền lên tiếng. ngẩng đầu hỏi: "Đây là tấu chương cầu hòa thân của Tây Vực?"

      "Ừm..."

      "Làm sao có thể cầu giữa Hùng Yên Thải và Thẩm Vân Khanh phải chọn ra người?" Tứ hoàng tử nhìn đến phần tấu chương này trong lòng đơn giản chỉ là kinh ngạc.

      Ngày bản tấu chương được trình lên là hôm qua, hơn nữa là chính từ miệng sứ giả Tây Vực ra, nội dung nhắc tới Thái tử Tây Vực cùng An Tố Vương Tây Vực vì mục đích đạt thành hiệp nghị ngừng chiến giữa Tây Vực cùng Đại Ung, cử sứ giả đến Đại Ung với mong muốn ở Đại Ung chọn ra vị Thái Tử phi thông minh xinh đẹp đưa trở về, ý tứ cũng chính vì giao hảo của hai nước mà lấy phương thức hòa thân để càng củng cố thêm hiệp nghị này.

      Mà hiển nhiên thái tử Tây Vực và An Tố Vương ngày hôm qua sớm đến Thiên Việt thành, bọn họ rằng ở đường nhìn thấy phong thái của công chúa Quý Thuận và quận quân Vận Ninh nên hy vọng có thể cưới được trong hai nữ tử này làm Thái tử phi cao quý của bọn họ.

      Mặc dù có chút thắc mắc vì sao Thái tử Tây Vực lại nhìn trúng công chúa Quý Thuận và quận quân Vận Ninh nhưng điều khiến Tứ hoàng tử giật mình là để Tây Vực cùng Đại Ung đạt thành hiệp nghị đình chiến này tất nhiên phải là việc xảy ra trong chốc lát vậy mà lại hề nghe đến tin tức gì cho đến khi Minh Đế đem bản tấu chương đặt ở trước mặt mới biết được có chuyện này xảy ra.

      Việc này lên điều gì? Chính là việc đình chiến lần này Minh Đế cho xử lý, thậm chí ngay cả chút tin tức cũng tiết lộ cho biết. chuyện quan trọng như vậy mà cho biết đồng nghĩa với việc chưa yên tâm về . Sợ lợi dụng cơ hội đàm phán này cùng Tây Vực mà thầm làm thêm hoạt động gì khác, để từ đó lôi kéo được thêm lực lượng trợ giúp con đường trở thành Thái tử?

      Tứ hoàng tử chỉ cảm thấy sau lưng từng đợt rét lạnh. Trải qua năm tháng gương mặt của vị Đế vương ngồi nơi ghế cao kia xuất những vết tích của thời gian, nhưng ánh mắt lại càng thêm thâm trầm sâu sắc toát ra minh mẫn.

      biết gần đây Minh Đế đối với những việc liên quan đến người ở xung quanh có điều bất mãn, từ Cảnh Hựu Thần rồi Nhị công chúa cho tới An Ngọc Oánh rồi Tiết quốc công đều gieo xuống mầm mống trong lòng Minh đế, mà trước mắt hạt mầm này dần dần trưởng thành và có lẽ đến lúc nào đó bị nhổ bỏ như bao ngọn cỏ dại khác.

      Chỉ với nội dung trong bản tấu chương mọi chuyện, khiến cho Tứ hoàng tử suy nghĩ đến nhiều việc. Khóe môi khẽ mím lại, cẩn thận tự suy xét mọi chuyện.

      Minh Đế nhìn biến hóa của Tứ hoàng tử thu vào trong đáy mắt, qua đó cũng hiểu được việc cho xem bản tấu chương vừa rồi khiến đứa con trai này hiểu tâm tư của ông.

      Gần đây chuyện thị phi bên cạnh Tứ hoàng tử thường xuyên xảy ra, Minh Đế bài trừ khả năng có khác người động tay động chân trong đó bởi ông hiểu được ngoài Tứ hoàng tử mình cũng còn hai người Hoàng tử trưởng thành. Nhưng nhớ lại ngày trước, khi Tiết quốc công cầu tình mà gần nửa đại quan trong triều đều quỳ theo cầu xin đãlàm cho Minh Đế cảm thấy thoải mái chút nào.

      Tiết quốc công là nhà có đủ quyền thế tôn quý để được xưng quyền khuynh vua và dân rồi. Đối với Đế vương mà có đôi khi triều thần có lực ảnh hưởng lớn như vậy là chuyện tốt nhưng phần lớn làm Đế vương trở nên kiêng kị.

      Hơn nữa người An Ngọc Oánh còn mang sát khí, bên cạnh đó từng hành động của An Ngọc Oánh và Tiết quốc công trong giấc mơ đêm ấy khiến Minh đế càng thêm nghi ngờ. Tuy sau này khi An Ngọc Oánh gả cho Tứ hoàng tử sát khí bị đánh tan nhưng đối với nhi tử lạnh lùng này của ông cũng có chút chèn ép.

      Sau khi đạt được mục đích, sắc mặt của Minh Đế có chút nhu hòa, đôi mắt thâm trầm tựa hồ rất hứng thú dừng ở bản tấu chương rồi : "Thái tử Tây Vực Hách Liên An Nguyên , cho người vào nơi thiên kim Đại Ung tụ tập đưa ra câu đố chọn Thái Tử Phi mà người có đáp án đúng và nhanh nhất chính là Yên Thải cùng Thẩm Vân Khanh. có vẻ rất vừa lòng đối với tài năng và dung mạo của hai người bọn họ nên đến lúc ở thịnh yến cầu hôn xin Trẫm ban thưởng người cho ."

      Trong Dưỡng Tâm điện, hương an thần được đốt lên chậm rãi lan tỏa nhưng ánh mắt của Tứ hoàng tử lại hoảng hốt, con ngươi của co rút nhanh bởi vì nghe ra hàm ý trong lời của Minh Đế.

      Minh Đế đối với Hùng Yên Thải trân trọng cỡ nào toàn bộ kinh thành ai mà biết, ai mà hiểu. Ngay cả việc nàng ta thích Ngự Phượng Đàn mà hồ nháo lớn chuyện ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Mà quan hệ giữa Tây Vực cùng Đại Ung cho tới nay cũng hòa hợp, từ thời của Tiên đế Tây Vực cùng Đại Ung đánh gần 30 cuộc chiến ở vùng biên giới trong đó trận chiến năm trước là bùng nổ lớn nhất. Cho đến khi Ngự Phượng Đàn mang binh tiến đánh giết chết nửa binh mã Tây Vực làm nguyên khí Tây Vực đại tổn mới có thể khiến hai nước đồng ý đến hiệp nghị đình chiến này. Tất nhiên hiệp nghị này chỉ bảo đảm khi thực lực hai bên giằng co ở thế cân bằng nếu khi có bên mạnh hơn bên kia tùy thời cũng có thể lại bùng nổ chiến tranh. Đến lúc đó người bị chọn làm hòa thân nhất định là người đầu tiên rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan giữa hai mặt giáp công.

      Với tình huống như vậy Minh Đế làm sao nỡ để cho công chúa Quý Thuận chịu tội, cho nên ở trong lòng Minh Đế sớm quyết định người được chọn cho lần hòa thân này đó là Thẩm Vân Khanh.

      Chính vì vậy khi Tứ hoàng tử đưa ra cầu muốn nạp Thẩm Vân Khanh làm Trắc phi, Minh Đế trả lời mà cho nhìn bản tấu chương kia.

      Giờ khắc này Tứ hoàng tử cảm thấy nội tâm có chút khó chịu, thể ra loại cảm giác này là như thế nào. ràng lúc ở trong hoa viên nhìn thấy Thẩm Vân Khanh và nghe nàng những lời lạnh lùng như vậy, trong lòng thực tức giận rất muốn đem kiêu ngạo của nàng giẫm dưới chân mình, cho nên muốn đem Vân Khanh nhốt ở hậu viện sống uổng phí cả đời. Nhưng lúc này khi biết Vân Khanh trở thành người được chọn cho cuộc hòa thân, cứ như vậy theo người ta đến nơi hàn mạc phía Tây Bắc xa xôi lại cảm thấy thoải mái.

      ràng nếu đưa nàng đến Tây Vực đây phải là cách hành hạ rất tốt sao? Gả đến nơi lạ lẫm cách xa ngàn dặm, phải đối mặt với hoàn cảnh và con người xa lạ trong khi bên cạnh có bằng hữu, có người thân muốn làm bất cứ chuyện gì đều phải đắn đo suy nghĩ so với ở hậu viện của phải càng khó chịu sao?! Nhưng chính là muốn nàng .

      Nhưng Tứ hoàng tử cũng hiểu ràng lựa chọn của Minh Đế tuyệt đối là Thẩm Vân Khanh mà phải là Hùng Yên Thải, cho dù Thẩm Vân Khanh có là người từng xả thân cứu Đế vương mạng hay lợi ích của quốc gia làm sao có thể bằng cuộc đời người.

      Tứ hoàng tử muốn còn có người khác có thể thay thế Thẩm Vân Khanh hay nhưng khi mang theo suy nghĩ này ngẩng đầu lên đúng lúc đón nhận tầm mắt sáng rực của Minh Đế giống như đợi mở miệng.

      Nếu lúc này mở miệng đồng nghĩa với việc phạm thêm sai lầm. Minh Đế biểu đạt cực kỳ ràng rồi, lần hòa thân này là bắt buộc bởi nàng chính là người có thể làm cho Thái tử Tây Vực vừa lòng mà lại phải là người quan trọng, do đó cần phải thay đổi.

      Lúc này Tứ hoàng tử mới nhớ tới vừa rồi còn thắc mắc tại sao Tây Thái Hậu lại có thể thay đổi cách nhìn đối với Thẩm Vân Khanh, thậm chí còn muốn nàng ở lại trong cung ngủ cùng, ra đằng sau cưng chiều muôn phần kia là ý chỉ ban hôn nơi xứ người.

      Lúc này Vân Khanh sau khi bị Tứ hoàng tử quấy rầy mất cả hứng ngắm hoa, cho dù rồi cũng còn tâm tình thưởng ngoạn liền mang theo cung nữ trở về.

      "Đây phải là quận quân Vận Ninh sao? là trùng hợp quá." Dưới bóng đêm trong muôn hoa Bảo Chiêu Nghi tiến đến chân thành , sắc mặt mang theo nét ngạc nhiên vui mừng , đôi mắt long lanh như nước dưới ánh trăng tản ra ánh sáng chập chờn.

      Vân Khanh nhìn nàng cười : "Đêm nay ánh trăng tệ, ngay cả Bảo Chiêu Nghi cũng đến đây ngắm trăng rồi."

      "Cũng hẳn vậy, nghĩ tới lại vừa vặn gặp được quận quân Vận Ninh. Xem ra Thái Hậu rất thích quận quân nên mới để quận quân ngủ ở trong cung làm bạn." Thực Bảo Chiêu Nghi có dung mạo rất đẹp đặc biệt khi cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy lúm đồng tiền má nàng là thứ xinh đẹp hồn nhiên nhất.

      Đáy mắt Vân Khanh lộ ra ý cười nhưng trong đầu lại suy nghĩ, lúc sáng vị Bảo Chiêu Nghi này xuất là việc rất bình thường, ban đêm cũng ‘đúng dịp’ xuất như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Nàng biết là mình cùng với cung phi có duyên phận đặc biệt gì.

      "Quận quân có lẽ là lần đầu tiên ở trong cung? Phong cảnh trong hoa viên này ban ngày như vậy nhưng dưới ánh trăng lại có khác ý vị thanh lãng, nên thơ gợi nhớ tới câu thơ:
      Minh nguyệt tùng gian chiếu
      Thanh tuyền thạch thượng lưu”

      (ánh trăng xuyên qua lá tùng, nước xanh chảy đá)

      Bảo Chiêu Nghi là người hay , khi chuyện trong mi mắt liền mang theo ý cười, tự nhiên mà tiêu sái đến bên cạnh Vân Khanh. Lúc này ở trong hoa viên thanh của nàng ta trong trẻo phối hợp với câu thơ đọc lên làm cho người khác cảm thấy sảng khoái.

      Khóe miệng Vân Khanh khẽ cười, nghe nàng ta cứ thao thao bất tuyệt mà liên tục. Ánh mắt nàng lại để ý tay nàng ta còn cầm quạt tròn như buổi sáng liền vô ý hỏi: "Buổi sáng ta thấy Bảo Chiêu Nghi cầm cây quạt tròn rất đẹp, quạt thêu bằng tơ nguyệt quang nếu vào ban đêm chắc là càng thêm lộng lẫy."

      Tựa hồ nghĩ tới Vân Khanh lại để ý đến cây quạt ban sáng của mình, nụ cười của Bảo Chiêu Nghi hơi khựng lại rồi kéo tay áo : "Ban đêm người ra tản bộ cũng mang theo quạt, ngờ lại được quận quân để ý điều đó."

      "Bởi vì gia phụ là làm kinh doanh vải dệt nên về phương diện này ta đương nhiên cũng biết ít." Vân Khanh gật đầu tùy ý giải thích. chút cũng cố kỵ, kiêng dè vì mình là con của thương nhân điều này khiến Bảo Chiêu Nghi khen ngợi : "Quận quân tính tình thẳng thắn ra rất hợp với tính cách của ta."

      Bảo Chiêu Nghi dẫn Vân Khanh dạo, mỗi lần khi đến giao điểm đường đều hơi nghiêng thân mình, dùng tư thế cả người để chỉ đường cho Vân Khanh. Vân Khanh làm như biết cứ theo chỉ dẫn của nàng về phía trước.

      Con đường Bảo Chiêu Nghi dẫn nhất định có vấn đề nhưng hai cung nữ theo phía sau cũng có mở miệng ngăn cản nàng. Hai cung nữ này là Thái Hậu đặc biệt ban cho Vân Khanh, nếu hôm nay thần nữ được Thái Hậu giữ lại qua đêm xảy ra vấn đề gì tuyệt đối cũng trốn thoát trách nhiệm cho nên chỉ có thể đường mà Bảo Chiêu Nghi dẫn chắc là thông lộ khác hướng về Từ Ninh cung như vậy cung nữ mới mở miệng ngăn cản.

      Nhưng tại sao Bảo Chiêu Nghi lại dẫn nàng theo con đường khác?

      Trong hoa viên có hành lang dài do cây tùng được cắt tỉa mà thành. Thân tùng cao lớn buông xuống tàng lá xanh biếc, mặc dù trăng tròn sáng như bạc cũng chiếu vào được. Bóng đêm tĩnh lặng, ngẫu nhiên có vài cánh hoa ở phía trước bay tới mang theo mùi hương nồng đậm.

      " ra nơi này rất thích hợp cho việc tản bộ vào ngày hè." Vân Khanh nhìn hành lang dài và gấp khúc bằng tùng này ôn nhu và quay đầu nhìn Bảo Chiêu Nghi. Trong đêm tối thể nhìn gương mặt của nàng ta nhưng vẫn có thể thấy được đường nét thanh tú.

      "Đúng là vậy, rất nhiều Tần phi đến mùa hè đều thích tới nơi này giải sầu bởi ánh nắng gay gắt thể chiếu đến lại có gió mát thổi tới từ Thái Cực trì xa nên khí cực mát mẻ."Giọng của Bảo Chiêu Nghi khẽ khàng nhưng ở chỗ này lại nghe như có cảm giác vắng lặng, mặt khác con đường lại tối mịt khiến giọng nàng ta như thiếu vài phần linh khí.

      Vân Khanh nhíu mày cười, gương mặt nàng trong đêm tối lại có chút lãnh ý. Hai người sóng vai bước lời nào khiến gian yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng quần áo lay động theo bước chân vang lên hết sức ràng.

      qua đoạn rẽ có cây Mỹ Nhân Tiêu cao khoảng hai thước, lá xanh mượt lấp loáng ánh trăng.

      Bảo Chiêu Nghi dường như cảm thấy hơi lạnh, hai tay hướng vào trong tay áo lại chỉ vào phía khác của vườn hoa : "Quận quân, ngươi xem, chỗ đó là Tương Tư Thụ nổi tiếng trong vườn. Truyền thuyết kể rằng cây này do Kiền Đế và Khôn Đế cùng nhau gieo trồng, đến nay được hai trăm năm rồi."

      Tương Tư Thụ vốn phải loại cây tương tư gì, chẳng qua là vì tình của Càn Khôn song đế khiến mọi người ngưỡng mộ nên đặt cho cây này cái tên sâu sắc như vậy.

      Vân Khanh khẽ gật đầu nhưng đến xem mà cầm tay của Bảo Chiêu Nghi : "Ngươi với ta cùng nhìn xem. . . Ủa, Bảo Chiêu Nghi, ngươi nắm trong tay vật gì vậy?"

      Bảo Chiêu Nghi kinh sợ ngay sau đó có vệt sáng bắn tới mặt nàng ta cùng với tiếng mèo kêu vang. con vật lông trắng nhảy chồm tới cào lên mặt Bảo Chiêu Nghi.

      Bảo Chiêu Nghi lập tức thét chói tai: "Mặt của ta, nhanh, người đâu, mặt của ta. . ."

      Trong bóng đêm khóe miệng Vân Khanh cười khẽ, lập tức buông tay theo tiếng kêu của nàng ta và cũng bối rối gọi to: "Bảo Chiêu Nghi, ngươi làm sao vậy! Người tới, mau đem Bảo Chiêu Nghi dìu đến Từ Ninh cung !"

      Từng dòng máu tươi chảy ra từ trong kẽ tay ôm lấy mặt của Bảo Chiêu Nghi. dưới biểu tình kinh hoàng của Vân Khanh là đôi mắt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm khó mà tan chảy.

      Trong Từ Ninh cung.

      Tây Thái Hậu ngồi ngay ngắn ở chính vị, nét mặt thâm trầm, ánh mắt tức giận nhìn cung nữ tay bưng chậu lui tới trong thiên điện. Vân Khanh ngồi ở phía dưới, sắc mặt khẽ biến thành hơi trắng bệch thoạt nhìn dường như bị kinh sợ, ngón tay gắt gao nắm chén trà cúi đầu suy nghĩ.

      Khoảng hai khắc sau dường như Tây Thái Hậu ngồi im được nữa bèn đứng lên vào trong Thiên điện. Vân Khanh cũng theo Tây Thái Hậu vào bên trong.

      Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi trộn với mùi thuốc, cung nữ ngồi xổm trước giường đem chậu nước bẩn cuối cùng bưng ra ngoài.

      Bảo Chiêu Nghi nằm ở giường, mặt là lớp lớp băng gạc màu trắng, ngón tay trắng noãn gắt gao cầm lấy ống tay áo của Ngự y thào hỏi: "Ngự y, mặt của ta ra sao, có thể chữa khỏi hay ? Có thể để lại sẹo hay ?"

      Giọng của nàng ra run rẩy sợ hãi thậm chí để ý hình tượng mà túm lấy ống tay áo của Ngự y cho dù Ngự y lôi kéo thế nào cũng dứt ra được. Gã quay đầu nhìn thấy Tây Thái Hậu tới nhìn tay gã với cặp mắt trầm khiến gã sợ tới mức mãnh liệt hất tay vội vàng lui ra sau hai bước rồi xoay người lại quỳ xuống với Tây Thái Hậu: "Vi thần tham kiến Tây Thái Hậu." Thanh của hơi hơi run, đầu cúi thấp. Bảo Chiêu Nghi là phi tử của Minh Đế, ngày thường cho dù chẩn đoán cũng phải tận lực tránh tiếp xúc da thịt nhưng vừa rồi Bảo Chiêu Nghi lại túm lấy tay áo và bị Tây Thái Hậu trông thấy làm cho gã đổ từng trận mồ hôi lạnh, chỉ mong cái mạng già bị trừng phạt là đủ rồi.

      Ánh mắt Tây Thái Hậu lạnh lùng liếc nhìn Ngự y, hiển nhiên đối chuyện vừa rồi có chút bất mãn nhưng bà vẫn chưa mở miệng truy cứu việc này mà chỉ hỏi: "Ngự y, vết thương của Bảo Chiêu Nghi như thế nào rồi?"

      Tất cả tâm trí của Bảo Chiêu Nghi chỉ mải lo lắng cho vết thương mặt nên khi nhìn thấy Tây Thái Hậu liền đem cánh tay vươn ra thu về và đợi Ngự y trả lời.

      Ngự y thấy mình tránh được kiếp mới đứng thẳng người trả lời: "Hồi bẩm Thái Hậu, vết thương mặt Bảo Chiêu Nghi là bị mèo cào, được cầm máu nhưng. . ."

      Ngự y hơi do dự, Bảo Chiêu Nghi vội vàng hỏi: "Nhưng nhị cái gì? Ngươi mau !"

      Ngự y ngẩng đầu nhìn thấy Tây Thái Hậu cũng có ý thúc giục liền mạch hết: " mặt Bảo Chiêu Nghi trừ vết cào ra trong miệng vết thương còn phát có thành phần ‘Hồng Trần Tẫn’."

      "Hồng Trần Tẫn? Đó là thứ gì?" Tây Thái Hậu hỏi.

      Ngự y đáp: "Là loại dược liệu nếu tiếp xúc bình thường có vấn đề gì nhưng nếu miệng vết thương chạm đến khiến vết thương trở nên hư hoại rất khó khép lại, cho dù khép lại cũng để lại sẹo."

      "Làm sao có thể có thứ này?!" Mặt Tây Thái Hậu biến sắc, lớn tiếng hỏi.

      "Có lẽ là móng con mèo đó có bôi Hồng Trần Tẫn nên mới có thể trong lúc cào người bị thương cũng đem Hồng Trần Tẫn lẫn vào trong miệng vết thương."

      Ngự y vừa xong liền nghe được tiềng thét thất thanh của Bảo Chiêu Nghi: ", đâu, chỉ là bị mèo cào mà thôi làm sao có thể có sẹo. Ngự y, ngươi nhất định phải chữa khỏi mặt cho ta. Trời ơi, mặt của ta!"

      Ngự y lúng túng khó xử quay đầu , thấp giọng : "Bảo Chiêu Nghi, cũng phải vi thần trị cho người mà có thể điều trị nhưng nhất định lưu lại sẹo."

      Làm mỹ nhân trong cung dung nhan chính là vũ khí sinh tồn của các nàng. Các nàng có thể phải là quốc sắc thiên hương hoặc có thể phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng tối thiểu cũng được coi là xinh đẹp, có khuôn mặt chút tì vết bởi ở trong hậu cung ý vị như thế nào cần cũng biết. Làm nữ nhân của Hoàng đế, cho dù Hoàng đế cần thậm chí Hoàng đế chết nàng vẫn là nữ nhân của Hoàng đế, thể giống như những phụ nữ bình thường khác sau khi bị hưu còn có cơ hội tìm kiếm mối tình khác.

      Nếu được Đế vương sủng ái chờ đợi mình chính là tường thành lạnh như băng cùng đêm tối vô tận. Ở trong thâm cung này, những người vì tịch mịch mà tự sát hay người bị vắng vẻ mà bị vũ nhục hoặc người chịu nổi mà biến thành điên cuồng phải là ít.

      Vân Khanh đứng ở phía sau thản nhiên cười, nhìn khuôn mặt Bảo Chiêu Nghi bị băng vải quấn lại chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp nhưng tràn ngập sợ hãi. Nàng ta giãy dụa từ giường đứng lên: ", công chúa Quý Thuận như vậy. Nàng chỉ cần để con mèo cào trúng mặt của quận quân Vận Ninh mà thôi. Nàng gì đến ‘Hồng Trần Tẫn’, nàng chưa từng gì cả, chưa từng gì hết. . ."

      Bảo Chiêu Nghi vừa bò vừa giãy dụa mà lết về phía Tây Thái Hậu gào khóc: "Tây Thái Hậu, ngài cứu nô tì, cứu khuôn mặt của nô tì ,. Có khuôn mặt như vậy với nô tì cũng khác gì chết!"

      Tiếng gào la của nàng ta khiến sắc mặt Tây Thái Hậu phát lạnh: "Bảo Chiêu Nghi, ngươi bậy bạ gì đó!"

      Bảo Chiêu Nghi lúc này bất chấp tất cả nếu mặt nàng bị hủy cuộc sống ở trong cung sau này ngay cả thứ cơ bản nhất cũng có: "Nô tì lung tung. Chính công chúa Quý Thuận bảo nô tì mang theo quận quân Vận Ninh qua Tùng Bách lộ. Nàng muốn cho quận quân Vận Ninh chút giáo huấn. Tây Thái Hậu, trong hậu cung này chỉ có công chúa Quý Thuận có con mèo trắng mà chỉ có con mèo của nàng là thích nhất chơi đùa bắt chụp ánh sáng. Nếu người tin bây giờ hãy lập tức đến nơi đó xem . . ."

      "Các ngươi còn nhanh bịt miệng của nàng ta lại cho ai gia!" Tây Thái Hậu nhìn khuôn mặt đầy băng trắng của Bảo Chiêu Nghi, nghe lời khóc kể của nàng ta nhưng trong lòng chút thương hại nào mà lại hướng về những người đứng xung quanh lớn tiếng hô. Sau đó bà ta quan sát Vân Khanh tựa hồ như muốn từ người của nàng tìm kiếm phát được điều gì đó.

      Nhưng vào lúc này bên ngoài đột nhiên có người hô lớn : "Công chúa Quý Thuận đến."

      Mọi người đều sửng sốt, chỉ có Bảo Chiêu Nghi như người lạc trong sa mạc nhìn thấy ngôi sao chỉ đường liền thoát khỏi kiềm chế của hai cung nữ và hướng về phía Quý Thuận công chúa chạy tới: "Công chúa, mau cứu ta. Ngươi có giải dược của ‘Hồng Trần Tẫn’ phải ?"

      Công chúa Quý Thuận vừa tiến vào nhìn đến khuôn mặt toàn là băng gạc màu trắng của Bảo Chiêu Nghi nhào tới hơi bất ngờ liền đá văng Bảo Chiêu Nghi ra, trực tiếp đến trước mặt Vân Khanh chất vấn: "Vì sao ngươi bị sao cả?!"

      Vân Khanh hơi giật mình, đôi mắt mang theo nét hồn nhiên nhìn biểu tình kinh ngạc của công chúa Quý Thuậnhỏi: "Tại sao công chúa Quý Thuận lại hi vọng người gặp chuyện may là ta như vậy?"

      Trong tay công chúa Quý Thuận ôm con mèo lông rậm màu trắng, hai con mắt xanh mượt nhìn nhìn chung quanh. Vân Khanh nhìn con mèo màu trắng mà nội tâm cười lạnh thôi. Vị công chúa ương ngạnh này từ lúc ở hội thưởng cúc có ý muốn xuống tay với nàng nhưng vì có quận chúa Mộc Vụ ở đó mà thể trực tiếp xuống tay, thế nhưng lại sai người khác hạ thủ muốn cho con mèo trắng này cào nát mặt nàng lại còn bôi vào móng nó chất ‘Hồng Trần Tẫn’ hủy dung nhan.

      Chẳng lẽ đời này mọi người đều phải theo ý của nàng ta sao? Cũng bởi vì dung mạo của nàng xinh đẹp liền muốn hủy dung nhan của nàng sao?! đời này có ai vĩnh viễn là ngôi sao, cho dù là Đế vương cũng có văn nhân học sĩ phục mà trực tiếp chửi rủa vậy mà nàng ta chỉ là công chúa lại nghĩ rằng mình có thể khống chế vạn vật sao?! Tại sao đám người Hoàng gia này lại sinh ra những người khiến người khác chán ghét vậy chứ. Ai ai cũng cao cao tại thượng, tự cho rằng mình nắm giữ mọi thứ trong tay!

      Giờ khắc này trong lòng Vân Khanh đối với Hoàng gia có loại chán ghét vô cùng, chán ghét địa phương này, chán ghét người nơi này!

      Ánh mắt Tây Thái Hậu nhìn Vân Khanh tựa hồ có trạng thái khác lạ vụt qua. Lúc này Vân Khanh đứng ở trong Thiên điện sắc mặt có chút lạnh nhạt nhìn công chúa Quý Thuận chờ nàng ta trả lời.

      Nếu phải kẻ ngốc ai cũng hiểu ý trong lời của Bảo Chiêu Nghi. Hơn nữa công chúa Quý Thuận vừa tiến vào với những biểu như vậy cũng chứng minh được mưu này là do công chúa Quý Thuận bày ra, chỉ là cuối cùng bởi vì ngoài ý muốn mà người bị hại đổi thành Bào Chiêu Nghi thôi.

      Tây Thái Hậu nhìn công chúa Quý Thuận rồi liếc mắt sang đám cung nhân lạnh lùng : "Các ngươi còn mau đem Bảo Chiêu Nghi nâng dậy. Nàng ta bị chấn kinh nên quá sợ hãi chẳng biết thể thống gì nữa, chẳng lẽ các ngươi cũng biết sao?"

      Chỉ câu đem lời vừa rồi của Bảo Chiêu Nghi chuyển thành vì kinh hách quá độ mà năng lung tung đáng tin..

      Bảo Chiêu Nghi ngờ mình giúp công chúa Quý Thuận làm việc để lấy lòng Tây Thái Hậu và Minh Đế, ai ngờ cuối cùng lại bị cào nát khuôn mặt, dung nhan bị hủy lại còn bị công chúa Quý Thuận chút do dự đá văng ra nên ánh mắt tràn ngập hận ý chỉ tiếc thể cào nát khuôn mặt kiều mị động lòng người của công chúa Quý Thuận.

      Nhưng Bào Chiêu Nghi còn chưa kịp có hành động gì bị cung nhân do Tây Thái Hậu ra lời cảnh cáo đạp cước lên lưng, hai tay bị trói chặt, miệng cũng bị nhét khăn.

      Vân Khanh lạnh lùng nhìn Bảo Chiêu Nghi càng ra sức giãy dụa càng kiềm giữ chặt hơn, vết thương mặt bởi vì dùng sức quá độ mà nứt ra máu loãng thấm qua lớp băng gạc làm cả người máu me be bét.

      Nếu phải do Bảo Chiêu Nghi tự nổi lên ý xấu hôm nay cũng bị mèo cào hư mặt và trúng chất ‘Hồng Trần Tẫn’ hủy dung nhan. Đừng là mình biết, mình vô tội, tất cả đều là do “gieo nhân nào, gặt quả nấy” mà thôi. Nếu phải Vân Khanh phản ứng mau lẹ, chú ý tới cây quạt bằng tơ nguyệt quang là đặc sản Vân Nam của Bảo Chiêu Nghi mà liên tưởng đến công chúa Quý Thuận từ đó đề cao cảnh giác chỉ sợ lúc này người bị hủy dung nhan chính là nàng rồi.

      Tây Thái Hậu thèm liếc nhìn Bảo Chiêu Nghi thêm lần nào nữa. Nàng ta chỉ là cung phi mà nay bị hủy dung còn dám vung tay vung chân với công chúa Quý Thuận, đối với bà người như thế chiếm được nửa điểm thương hại liền lạnh lùng quay đầu : "Yên Thải, ngươi theo ta vào đây!"

      Công chúa Quý Thuận liếcnhìn Vân Khanh, mặc dù dưới mắt bao người nàng ta vẫn hề giấu giếm sát ý. Chỉ là nàng quận quân mà thôi, nàng ta sợ cái gì!

      "Thẩm Vân Khanh, ngươi đợi đấy, lát ta tìm ngươi tính sổ!" công chúa Quý Thuận nhìn Vân Khanh khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn, cho đến khi thanh của Tây Thái Hậu trở nên nghiêm nghị: "Yên Thải! Ngươi còn mau vào đây!" nàng ta mới theo sát phía sau Tây Thái Hậu vào nội điện.

      "Ngoại Tổ Mẫu, người bảo con vào đây làm gì!" nét mặt của công chúa Quý Thuận tuy phục nhưng khi chuyện với Tây Thái Hậu ngữ khí ràng mềm mại rất nhiều, thanh non nớt của thiếu nữ làm cho người khác nghe xong liền mềm lòng vài phần.

      Trong lòng Tây Thái Hậu tràn ngập tức giận vào nội điện, xoay đầu lại nhìn nàng lại thấy gương mặt giống với nữ nhi mất của mình tức giận trong lòng lại biến thành vài phần bất đắc dĩ, nhưng vẫn : "Ngươi Bảo Chiêu Nghi giúp ngươi làm cái gì?"

      Công chúa Quý Thuận dáng vẻ bất cần vuốt ve con mèo ôm trong ngực, hơi trề môi : "Ngoại Tổ Mẫu, con thích khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Vân Khanh, giống như hồ ly tinh vậy, thấy thuận mắt chút nào."

      Câu của nàng chọc giận Tây Thái Hậu đến mức phải ho lên, ma ma vội vàng lên vuốt lưng cho bà.

      Tây Thái Hậu biết tính tình vị ngoại tôn nữ này tốt nhưng bởi vì chuyện của mẹ nàng nên đối với ngoại tôn nữ này bà vô cùng thương.Nhưng khi nghe nàng ta như vậy trong ngực bà vẫn có chút nghẹn, ánh mắt lý hơi có vẻ lãnh ý. Sau khi dứt ho, bà nhìn công chúa Quý Thuận ngồi ở ghế với vẻ mặt vô tâm bất cần liền khiển trách: "Ngươi là hồ nháo!"

      "Con làm gì mà hồ nháo. Người nhìn dáng vẻ nàng ta, ánh mắt vừa nhìn chính là câu dẫn lòng người. Nếu biểu ca bị nàng ta câu dẫn làm sao bây giờ. Con là phòng bị cho tương lai. Ngoại Tổ Mẫu à, sao người lại Yên Thái đúng rồi!" công chúa Quý thuận bất mãn nhìn Tây Thái Hậu, chu môi phản bác . (phòng bị này hơi bị trễ :))).

      Tây Thái Hậu lại tức giận ho lên, biết đứa ngoại tôn nữ này của mình tại sao lại biết phân phải trái. Bà cũng nhận ra được là tính tình của công chúa Quý Thuận tại chính do bà dung túng mà ra vì trước kia nếu thiên kim nhà ai dám lộ ra chút ý tứ thích Ngự Phượng Đàn bị công chúa Quý Thuận tìm biện pháp thu thập. Chỉ có duy nhất người thoát khỏi chính là An Ngọc Oánh chỉ vì mẫu thân của An Ngọc Oánh là thân muội muội của Hoàng Hậu lại là nữ nhi Tiết quốc công thương nhất, nếu có lẽ An Ngọc Oánh cũng sớm thể tồn tại đời rồi.

      "Ngươi nghe lời của Ngoại Tổ Mẫu . Ngươi thể cố ý hãm hại Thẩm Vân Khanh nữa, nhất là hủy dung mạo của nàng ta!" Thanh của Tây Thái Hậu bởi vì ho khan trở nên khàn đặc khi chuyện hơi lớn tiếng có chút phá do vậy ở trong nội điện trở nên vô cùng bén nhọn.

      "Vì sao? Chẳng lẽ Ngoại Tổ Mẫu thích nàng ta nhiều hơn con sao?" công chúa Quý Thuận đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ngập tràn nước mắt nhìn Tây Thái Hậu, thanh run run mang theo sợ hãi.

      Dáng vẻ lúc này của công chúa Quý Thuận nếu bỏ qua hung hãn cùng lệ khí vô cùng giống dáng vẻ mẹ nàng. Tây Thái Hậu nhìn thần thái nàng như thế liền nghĩ đến lúc trước nữ nhi ở phu gia bị khi dễ trong khi mình lại thể giúp được việc gì do đó ngữ khí tự nhiên liền nhu hòa lại: "Yên Thải, ngươi mới là ngoại tôn nữ của ai gia, là ngoại tôn nữ duy nhất. Ai gia làm sao có thể thích những người khác mà thích ngươi được chứ. Nhưng mà Thẩm Vân Khanh này ngươi thể động vào, nếu nàng ta có việc gì người bị xui xẻo chính là ngươi."

      Công chúa Quý Thuận nghe Tây Thái Hậu xong, biết vừa rồi dáng vẻ của mình khiến cho Tây Thái Hậu nghĩ tới mẫu thân. Mỗi lần chỉ cần nàng làm như vậy tự khắc Tây Thái Hậu mềm mỏng hơn, lần nào cũng vậy.

      Chỉ là. . . Nàng đột nhiên nghĩ đến hôm nay Tây Thái Hậu giữ Vân Khanh ngủ lại trong cung, việc này giống bình thường mà cũng phải là quyết định tùy tiện liền nghĩ lại rồi nhíu mày hỏi: "Ngoại Tổ Mẫu, người có chuyện gì giấu con phải ? Đêm nay người giữ nàng ở trong cung phải là do thích nàng bồi người. Người cho con biết , nếu nàng ta bị hủy dung có quan hệ gì với con?"

      Tây Thái Hậu tiếp nhận ly nước ma ma bưng tới uống ngụm thấy trong ngực đỡ hơn rất nhiều mới thở dài : "Cũng phải vì ngươi sao. Thái tử Tây Vực đến cầu hôn là giữa ngươi và nàng ta muốn chọn lấy người làm Thái Tử Phi. Nếu ngươi hủy dung nhan của nàng ta đến lúc đó người phải hòa thân chính là ngươi đó!"

      "Tây Vực đến cầu hôn? Bọn họ dựa vào đâu mà muốn cưới con chứ?!" phản ứng đầu tiên của công chúa Quý Thuận là cảm thấy người Tây Vực xứng với mình, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.

      Tây Thái Hậu : "Bọn họ thấy ngươi xinh đẹp lại thông tuệ hơn người nên mới đưa ra cầu này."

      "Vậy tại sao họ cũng muốn Thẩm Vân Khanh chứ? Nàng ta với con sao có thể so sánh được?" công chúa Quý thuận thích Vân Khanh chút nào cũng là do nàng có đôi mắt phượng xinh đẹp , hơn nữa thân phận lại là con của thương nhân đê tiện như vậy dựa vào đâu để có thể so với công chúa cao quý như nàng ta.

      Tây Thái Hậu an ủi: "Mặc kệ như thế nào nếu bọn họ muốn Thẩm Vân Khanh người phải hòa thân phải là ngươi. Có người thay ngươi gả đến nơi hàn mạc kia chẳng lẽ tốt sao?"

      Công chúa Quý Thuận rốt cục cũng hiểu được chân tướng. Nàng ta phải loại người lỗ mãng như Nhị công chúa, cho dù có ngang ngược kiêu ngạo cũng phải nhìn sắc mặt mà làm và biết khi nào có thể kiêu căng khi nào phải nhượng bộ làm nũng khi nào vừa phải ra vẻ nhu thuận, do vậy liền vỗ tay cười : "Tốt, cho nàng ta gả đến Tây Vực , cút xa, như vậy cho dù có muốn nhìn cũng thấy được biểu ca rồi." Nếu ở giữa đường phái người hủy khuôn mặt của nàng ấy, làm cho Thẩm Vân Khanh biến thành người quái dị gả đến Tây Vực rồi bị mọi người ở Tây Vực nhạo báng chửi mắng và tra tấn đến chết, như vậy mới là tốt nhất.
      Tây Thái Hậu nhìn nàng ta bộ dáng ngây thơ, khuôn mặt xinh đẹp khi cười rộ lên làm cho gò má hồng nhuận, hình dáng lộ ra nét tự phụ và kiêu ngạo của Hoàng gia chỉ cảm thấy hoạt bát đáng mới đúng là cuộc sống công chúa chân chính nên có.

      chút cũng cảm thấy công chúa Quý Thuận như thế có gì đúng mà nghĩ rằng những cầu của công chúa Quý thuận đều là đúng đắn bởi nàng ta là công chúa Hoàng gia do vậy những thứ nên cho hoặc có thể cho tận lực thỏa mãn nàng, như vậy mới xứng là thiên chi kiều nữ.

      Điều mà bà chưa bao giờ nghĩ tới là Ngự Phượng Đàn chưa từng qua muốn cưới công chúa Quý Thuận, ngược lại thái độ đối với công chúa Quý Thuận đều là lảng tránh, mỗi khi gặp mặt đều tỏ thái độ lạnh lùng với nàng ta. Thậm chí sau khi hiểu ám chỉ của Tây Thái Hậu mà vẫn tỏ vẻ đối công chúa Quý Thuận hoàn toàn có hứng thú.

      Tây Thái Hậu khuyên can công chúa Quý Thuận, ngược lại còn dung túng nàng ta làm điều xằng bậy mà hề biết đây phải là trân trọng thương mà là loại thương tổn biến tướng.

      Công chúa Quý Thuận nghĩ rằng Thẩm Vân Khanh phải hòa thân cút rất xa, rời khỏi Thiên Việt nên nàng quyết định trong khoảng thời gian này liền tạm thời xuống tay hủy dung Thẩm Vân Khanh nữa. Ngay lúc đó có cung nữ vào bẩm báo: "Thái Hậu nương nương, bệ hạ tới."

      Tây Thái Hậu cũng dự đoán trước được điều này. Bảo Chiêu Nghi gương mặt bị thương phải mời Thái y do vậy thể nào giấu được Minh Đế. Chẳng qua việc mèo cào người này cũng là cơ hội tốt đối với bà. Chuyện của Thẩm Vân Khanh hôm nay vừa hay có thể giải quyết lần cho xong.

      .
      Last edited by a moderator: 28/4/17
      A fang, Bé Bi, Minhang12 others thích bài này.

    4. LyLy Mai

      LyLy Mai Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      47
      Truyện hay quá, xin cảm ơn các editor... hóng... hóng...:yoyo55::th_83:
      mayphieulang thích bài này.

    5. mayphieulang

      mayphieulang Active Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      211
      Xin lỗi mọi người nhiều nha. Nghỉ lễ nhiều quá, mải vui chơi nên quên luôn nhiệm vụ, bữa giờ chưa beta chương mới (hihi...). Mình cố gắng để tối nay post chương mới cho các bạn nha. ^_^
      Hằng Lêsusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :