1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 115.1

      Edit: Anhsaobang

      Làn khói bay, bóng đêm sâu thẳm, chỉ có chút ánh sáng lập lòe phía xa xa, nghiêng nghiêng chiếu vào trong điện. Chút ánh sáng màu xanh ấy chỉ soi vùng gian hẹp trước mắt, lại làm cho bóng đêm xung quanh nó càng thêm u ám.

      tiếng cười như chuông bạc phát ra từ trong chùm ánh sáng xanh, sau đó thân ảnh dần dần xuất đến trước cửa đại điện. Từ dáng yểu điệu cùng quần áo, có thể nhìn ra, đây là nữ nhân.

      Minh Đế nhíu mày, lâm triều, sao có thể có nữ nhân xuất , hô to: "Thị vệ, các ngươi đều làm cái gì vậy!"

      Trong khí u tĩnh, thanh của đặc biệt vang dội, lại giống như đá chìm đáy biển, ai lên tiếng trả lời, chỉ nhìn thấy nàng kia khanh khách cười : "Ngươi còn kêu cái gì chứ, bọn họ sớm còn ở đây rồi, ngươi có kêu lớn cách mấy cũng vô dụng."

      Thanh kia vô cùng dễ nghe, lại làm cho Minh Đế cảm thấy cả người như có luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, nhìn hai hàng quan viên y quan chỉnh tề đứng phía dưới đều cúi đầu, vẻ mặt bị che khuất trong bóng tối. Cảm thấy bất an sợ hãi, ngón tay gắt gao nắm lấy tay vịn của Long ỷ, lạnh lùng : "Các ngươi thấy à? nữ nhân như nàng cũng dám tùy ý lên triều, còn dám chuyện với trẫm như vậy, mau ngăn nàng lại?!"

      Ai ngờ, bách quan ai động đậy, mà khuôn mặt của nữ nhân kia cũng càng ngày càng ràng, cho đến khi hoàn toàn ra trước mặt của . Da dẻ trắng ngần, dáng vẻ đoan trang, nhìn Minh Đế, trong nụ cười đều là nét trầm, " cần gọi nữa, ngươi nên biết, ông trời cũng sớm , ta mới là Thiên Tử chân chính, ngươi ngồi chỗ đấy nhiều năm như vậy, cũng nên xuống rồi!"

      "Nữ nhân cũng muốn làm hoàng đế, ngươi xứng sao? Tiết quốc công, mau mang nàng ta về, đừng để An Ngọc Oánh lại ra lời điên cuồng gì nữa !" Minh Đế biết làm sao, lại cuồng loạn kêu to, nhìn nàng ta đến càng ngày càng gần, làm sao cũng thể ngăn được bước chân của nàng.

      Tiết quốc công đứng ở hàng bên phải rốt cục ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt cũng là dữ tợn, , "Bệ hạ, ngươi cũng nên xuống rồi, Nữ Đại Ngự Hưng, chẳng lẽ ngươi biết những lời này sao? Ngọc Oánh chính là người do trời cao lựa chọn, nàng mới là Thiên Tử chân chính, ngươi mau thoái vị !"

      "Đúng vậy, bệ hạ, Tuệ đại sư phải , 'Phượng mặc Mẫu Đan Long Phi Thiên' sao? Nàng mới là Thiên Tử chân chính, ngươi mau thoái vị . . . . . ."

      "Ngươi xuống đây , đừng có ngồi ở đó nữa! Chỗ đó thuộc về ngươi!"

      "Ngươi xem, An Ngọc Oánh mới là đế vương chân chính, thoái vị . . . . . ." đám thần tử nhìn mặt bắt đầu ngừng lặp lại những lời này, giống như lời niệm chú quanh quẩn trong đại điện. Mỗi câu của bọn họ đều lộ vẻ trầm, vẻ mặt chìm trong bóng tối lại càng khiến người ta cảm thấy rợn tóc ráy.

      Chỉ thấy An Ngọc Oánh từ trong đám người tới, quần thần đều nhường đường cho nàng, môi nàng đỏ tươi như quái khát máu, hai mắt xanh xao như quỷ mỵ nhìn chằm chằm Minh Đế, như con ác quỷ nhào lên cắn nuốt bất cứ lúc nào, sắc bén nhọn kêu lên: "Ngươi xuống dưới. . . . . . Ngươi xuống dưới!"

      . . . . . .

      ", nàng phải! Trẫm mới là chân mệnh Thiên Tử, nàng là nữ họa quốc, nữ!"

      Ngụy Ninh ngồi trước cửa hầu hạ nghe được bên trong có tiếng phát ra, lập tức mở mắt, hấp tấp từ đất đứng lên, đẩy cửa nội điện ra, chạy chậm vào.

      Trong Dưỡng Tâm điện rộng lớn, ngọn nến cây đèn hình con hạc bằng đồng ở hai bên chiếu ra ánh sáng ảm đạm, trong điện lúc sáng lúc tối, giữa điện là chiếc giường ngà voi khổng lồ, xuyên qua tầng tầng màn trướng, có thể trông thấy bóng người ngủ đó, tay chân khua loạn xạ, tựa như có thứ chắn trước mặt , động tác vội vàng mà mang theo kinh hoảng.

      Trong lòng Ngụy Ninh căng thẳng, vội vàng đến trước giường, giọng gọi: "Bệ hạ, bệ hạ."

      "Ngụy Ninh, Ngụy Ninh. . . . . ." Minh Đế hoảng loạn bật ngồi dậy, mở mắt ra nhìn màn vải màu vàng sáng cùng Ngụy Ninh đứng bên ngoài hơi khom thân mình, biết vừa rồi mình mơ thấy ác mộng, đôi mắt hỗn độn dần dần trấn tĩnh lại, hít vào hơi sâu.

      Ngụy Ninh thấy Minh Đế tỉnh, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng chút, thấp giọng : "Bệ hạ, nô tài ở đây."

      "Ừ." Minh Đế nâng hai tay lên, xoa mặt mạnh, xóa nỗi sợ hãi gây ra do cơn ác mộng vừa rồi, gắt gao híp mắt hỏi: " tại là giờ nào rồi?"

      "Hồi bệ hạ, giờ dần canh ba." Ngụy Ninh liếc mắt nhìn đồng hồ treo vách, trả lời.

      Minh Đế cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, trong đôi mắt đột nhiên lóe ra vẻ hung ác nham hiểm, giọng lại hề thay đổi, " đến giờ dần rồi cơ à."

      "Bệ hạ, canh giờ còn sớm, tối hôm qua ngài ngủ trễ, bằng ngủ thêm lát nữa ." Ngụy Ninh cúi đầu , lại nghe thấy mệnh lệnh của Minh đế từ màn trướng phát ra, "Ngươi giúp trẫm phái người mời Tuệ đại sư vào cung, trước khi lâm triều, trẫm nhất định phải gặp được ."

      Ngụy Ninh nghe được phân phó, sắc mặt chút thay đổi. Mới vừa rồi tiếng hét của Minh Đế trong cơn ác mộng rất là khẩn trương, như bộ dáng trầm ổn thường ngày, chỉ sợ đêm nay mơ thấy chuyện gì tốt.

      việc này, hầu hạ Minh Đế hai mươi mấy năm, cũng phải chưa từng gặp, nhưng như hôm nay hiếm thấy, biết là chuyện gì mà lại khiến cho Minh Đế để ý đến như vậy, vội vã thúc giục muốn mời Tuệ đại sư đến.

      Đôi mắt Ngụy Ninh thoáng ngưng trọng, hôm qua bệ hạ Ninh Quốc Công phủ, nhận phải quẻ xấu như vậy, hôm nay liền nằm mơ, lại còn vội vã tìm Tuệ đại sư. Giữa hai chuyện này, tất nhiên có liên hệ.

      vừa suy đoán tâm tư của Minh Đế, dưới chân lại ngừng, bước ra ngoài Dưỡng Tâm điện, truyền ý chỉ của Minh Đế xuống. ai phát , ngay lúc vừa rồi, có con chim ruồi nho ngậm miếng hương liệu, từ trong khe hở của cửa trước, nhanh nhẹn như làn khói, thoáng chốc biến mất trong những mái ngói cao vút của cung điện.

      Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu khắp mặt đất. Trong căn nhà ở Kinh thành.

      Tuệ hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra trong con ngõ , trong lòng còn sợ hãi, đóng kín cửa phòng cùng cửa sổ, mới đến giường nằm, nghĩ nghĩ lại những lời của Ngự Phượng Đàn.

      Tuy miệng nam nhân có dung mạo khuynh thành kia mang theo nụ cười, lời lại giả khó phân, nhưng Tuệ cảm thấy, khi nghe xong lại có cảm giác tin tưởng. Hơn nữa mới vừa rồi, nhờ vào ánh trăng, cẩn thận quan sát tướng mạo của Thế tử, lại phát tướng mạo của người này thế nhưng là. . . . . .

      Tuệ cả kinh, thực tế cũng phải hoàn toàn là giả mạo, ít nhất lúc trước, khi ở trong miếu , theo vị sư phụ kia, cũng là vị hòa thượng có kiến thức thâm sâu về nhân tướng học, cho nên xưa nay ngoại trừ tâm tư linh hoạt, lời lừa bịp, Tuệ còn có kĩ năng, chính là biết xem nhân tướng mạo, mới khiến trở nên nổi bật trong nhóm ‘Thần Toán’ kia.

      Ngón tay nắm lấy Phật châu, nghĩ đến lời Ngự Phượng Đàn, trong lòng bắt đầu lập kế hoạch. Nếu có thể vào cung, nên làm gì mới có thể để cho Minh Đế lưu lại ở trong cung. Cứ nghĩ nghĩ lại, được lúc, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Mà Dịch Kinh Thương vẫn trong bóng đêm nghe thấy tiếng hít thở trong phòng dần dần đều đều, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra tia bội phục, đôi mắt lại nhìn vào ngõ vừa rồi, chỉ sợ bốn hắc y nhân ngã xuống khi nãy nay đứng lên, nhanh chóng rửa sạch trường.

      Tiết quốc công quả thực phái người giết Tuệ đại sư, đối với Tiết quốc công bọn họ mà , người chết mới là người có thể bảo vệ bí mật, nhưng người phái ra, sớm bị người của Ngự Phượng Đàn nửa đường chặn giết, mà bốn gã áo đen này, chẳng qua chỉ là diễn trò thôi, vì để cho Tuệ hiểu , những người áo đen này là do Tiết quốc công phái tới, biết ai đối phó .

      Nếu , hắc y nhân cũng lắm mồm như vậy, cuối cùng còn gào lớn tên người chủ mưu phía sau. Là kẻ ám sát chuyên nghiệp chắc chắn mắc sai lầm ngớ ngẩn mà ‘ cao giọng ’ bộc lộ ra kẻ chủ mưu, ngay cả điểm ấy mà cũng làm được chết sớm rồi.

      Đôi khi Dịch Kinh Thương cảm thấy, những biểu của Cẩn Vương thế tử trước mặt nay cũng chỉ là phần của . Cho dù chỉ là phần , đối với Dịch Kinh Thương mà cũng đủ bí hiểm. nhớ tới trước kia mình vẫn theo bên cạnh Ngự Phượng Đàn, lại chưa điều tra được bất cứ chuyện gì.

      Dịch Kinh Thương nằm nóc nhà, hô hấp như tơ liễu, mà trong lòng lại trĩu nặng. Cẩn Vương thế tử, người này tựa như con báo con thong dong tao nhã, lại như con mèo thích náo loạn, thoạt nhìn đều cao quý hoa lệ như nhau, nhưng dưới lớp lông tuyệt mỹ kia lại che giấu bộ móng vuốt sắc bén.

      Người như vậy, làm sao có thể bị người khác khống chế được.

      Mặt trăng dần lặn về phía đông, Dịch KinhThương vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi trong ngõ truyền đến tiếng bước chân, lập tức cảnh giác mà tỉnh lại, nghe tiếng bước chân kia là của người được nghiêm chỉnh huấn luyện, tiến lùi có trật tự, giống kẻ có ý đồ xấu, liền vững vàng chờ đợi.

      "Xin hỏi Tuệ đại sư ở đây phải ?" Ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ lễ phép hỏi, Dịch KinhThương biết là người trong cung tới mờ Tuệ , trong lòng lại càng thêm bội phục Ngự Phượng Đàn. Nhiệm vụ của hoàn thành, liền biến mất ở sau mái nhà.

      Tuệ ngủ sâu, nghe được tiếng đập cửa liền tỉnh lại, rất nhanh lại nghe thấy bên ngoài lặp lại hỏi: "Xin hỏi Tuệ đại sư ở đây phải ?"

      Tuệ chợt rời giường, khoác áo cà sa lên, thời thời khắc khắc bảo trì hình tượng cao tăng của mình, sau khi rửa mặt sạch mới khoan thai tiêu sái ra, mở cửa viện, nhìn người ngoài cửa, cúi đầu : "Bần tăng đúng là Tuệ , biết thí chủ có chuyện gì?"

      Thị vệ lần đầu gặp Tuệ , thấy vẻ mặt sáng trong sạch , xiêm y gọn gàng, tư thái siêu nhiên, liền sinh ra ý kính trọng, hơn nữa Ngụy tổng quản dặn, phải khách khí mời đại sư vào cung, vì thế càng tỏ ra cung kính, gã thủ lĩnh thị vệ đứng ra chắp tay : "Quấy rầy đại sư, bệ hạ muốn mời đại sư vào trong cung bàn luận Phật pháp, mong đại sư nể mặt."

      Quả y như lời Ngự Phượng Đàn , hoàng đế đến mời rồi.

      Tuy trong lòng Tuệ căng thẳng, sắc mặt cũng nhu hòa vô cùng, "Nếu bệ hạ cho mời, vậy bần tăng liền theo hai vị vào cung."

      Thị vệ vốn tưởng rằng cao tăng đều có cái giá, ai ngờ vị cao tăng mặt mũi trắng trẻo trước mắt này lại hiền hoà như vậy, khó trách ở dân gian có được uy vọng cao đến thế, còn khiến cho bệ hạ cố ý muốn mời, liền nghiêng người vươn tay : "Đại sư, mời."

      Trong Dưỡng Tâm điện, mùi tịnh thần hương thanh nhạt bao trùm cả nội điện.

      Minh Đế mặc bộ y phục hàng ngày màu vàng sáng, ngồi ở trước giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng bước chân cố ý khắc chế để trở nên nhàng, đôi mày lay động, tiếp theo liền nghe được Ngụy Ninh bên tai: "Bệ hạ, Tuệ đại sư đến."

      "Mời đại sư vào." Minh Đế mở mắt ra, giọng điệu trầm ấm nghiêm trang .

      "Vâng Ngụy Ninh trả lời, xoay người ra với Tuệ đợi ở bên ngoài: "Đại sư, mời theo nô tài vào bên trong nội điện."

      Tuệ từ bên ngoài ngồi xe ngựa đến hoàng cung, lại thay cỗ kiệu nhanh chân nâng vào, liền biết Minh Đế nhất định vội vàng muốn gặp , đến trước mặt Minh Đế, hai tay tạo thành chữ thập, hành lễ của người xuất gia, "Bần tăng thỉnh an bệ hạ."

      "Đại sư, mời ngồi." Minh Đế phân phó tiếng, liền có tiểu thái giám đưa chiếc ghế được đẽo gọt tỉ mỉ từ gỗ cây Tử Đàn đến, để ở phía sau Tuệ , Tuệ cũng chối từ, thuận thế ngồi xuống.

      "Đại sư có biết, hôm nay trẫm mời ngươi đến là có chuyện gì ?" Minh Đế thấy Tuệ tự nhiên ngồi xuống, sắc mặt cũng gó gì thay đổi, chỉ đặt câu hỏi trước.

      Tuệ cẩn thận quan sát vẻ mặt Minh Đế vài lần, chỉ thấy Minh Đế ngồi giường, bộ y phục màu vàng sáng cũng thể khiến mặt tươi tỉnh hơn chút nào, ngược lại có vẻ càng thêm trầm, giữa trán có vết hõm sâu, có thể thấy được vừa rồi quá lo lắng suy nghĩ, liền chậm rãi : "Theo ngu kiến của bần tăng, bệ hạ có tâm ."

      Có tâm , tất có tâm mộng.

      lời liền trúng tâm tư của Minh Đế, khiến sắc mặt của khỏi nhu hòa vài phần, hỏi: "Đại sư quả nhiên là cao tăng, hôm nay trẫm nằm mộng, đúng là về lời quẻ hôm qua của đại sư. Trong giấc mơ này, quẻ bói hóa thành . . . . . ."

      Lòng nghi ngờ của Minh Đế rất nặng, cho dù trong lòng tin tưởng Tuệ , vẫn là muốn thử lần, lại xác nhận lần nữa, cho đến khi Tuệ chuẩn xác ra tiếng lòng của mình, rốt cuộc mới xác nhận là cao tăng theo lời thế nhân.

      ra Minh Đế cũng sớm tin, nếu cũng câu ký ngữ mà nổi giận ngay thọ yến của An lão thái quân, nhưng làm đế vương, cảm thấy việc tin phục mù quáng này rất mất phong độ, vì thế lừa mình dối người hỏi lại lần, rồi từ quan điểm của mình tự thuyết phục chính mình, Tuệ là cao tăng chân chính, mặc dù bản thân mình là Chân Mệnh Thiên Tử, cũng phải tôn Phật kính Phật.

      Như thế, có thể yên tâm kể cho Tuệ nghe về cơn ác mộng của mình. Đương nhiên, Minh Đế ra, ở trong mộng mình bị quần thần liên tục bức lui về phía sau, bị An Ngọc Oánh hóa thân nữ đẩy mình từ Long ỷ lăn xuống đất, chỉ miêu tả đại khái rằng trong mộng An Ngọc Oánh đến đoạt ngôi vị hoàng đế của .
      Bé Bi, Minhang, Hale20517 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 115.2

      Edit: Anhsaobang
      Bên trong im lặng đến đáng sợ, chỉ có giọng trầm thấp của Minh Đế chậm rãi vang lên, Tuệ lẳng lặng nghe Minh Đế xong, cho đến khi Minh Đế hỏi: "Đại sư, phải lúc ấy ngươi , nàng phải nữ họa quốc, nhưng vì sao trẫm lại nằm mơ thấy việc đó chứ? Đây có phải là trời xanh muốn dự báo cho trẫm, thậm chí cho dù là có người làm ra, nhưng cũng coi như là kiểu của thiên mệnh?"

      Hai tay Minh Đế đặt đầu gối, hơi hơi vuốt ve, quần áo màu vàng sáng bị vò ra ít nếp nhăn, con ngươi thâm thúy nhìn vào Tuệ đại sư, chờ đợi lời giải thích của .

      đến bất lực cùng nỗi kinh hoàng mà cơn ác mộng này mang lại, cho dù Minh đế tại vị hơn hai mươi năm cũng khó có khi nào cảm nhận được, nguyên nhân vì trong ngày thường ít khi phải chịu như vậy, cho nên khi vừa cảm giác được, liền trở nên rất khó quên.

      Gương mặt xinh đẹp của An Ngọc Oánh, thái độ bức bách của Tiết quốc công, còn có những thần tử mang vẻ mặt khinh thường, cùng kêu lên buộc thoái vị. . . . . .

      Tuệ nửa khép hai tròng mắt, trước niệm câu Phật hiệu, sau đó mới lấy loại giọng điệu cao thâm phi thường, cực kỳ thong thả : "Bệ hạ, ngài là Chân Long hạ phàm, có thể mơ thấy loại giấc mơ này, đương nhiên là có nguyên nhân. Có thứ gọi là, có lửa làm sao có khói, trong buổi thọ yến hôm qua, người An tiểu thư thoáng Cự Long, tuy đây là do mẫu thân nàng gây nên, nhưng dù gì cũng trùng với ký ngữ, bần tăng từng , nếu là trùng hợp, vậy cũng tính là ký ngữ. Tuy nhiên, cho dù là vậy, nhưng cũng có thể thấy, sát khí trong số mệnh của An tiểu thư rất nặng, mới có thể dẫn đến loại trùng hợp này."

      "Sát khí rất nặng?" Minh Đế hơi nghiêng người tới trước, nhíu mày hỏi.

      "Đúng vậy, từ khi sinh ra số mạng nàng mang sát khí, dẫn tà khí đến, cho nên mặc dù việc này do mẫu thân nàng gây nên, nhưng cũng do có sát khí dẫn dắt." Đôi mắt Tuệ xa xăm, "Mặc dù có năng lực họa quốc, nhưng thực ra cũng phải là điềm lành."

      "Vậy vì sao ngày đó cao tăng với trẫm?" Lúc này phải Minh Đế hoài nghi, mà là cảm thấy ngày đó hẳn nên trực tiếp bắt An Ngọc Oánh lại, nay lại thể dùng tội danh này để xử lý nàng, dù sao Tiết quốc công cùng Ninh Quốc Công còn ở đấy, mặc dù là hoàng đế, cũng thể lật lọng, hình tượng đế vương Nhất Ngôn Cửu Đỉnh vẫn cần bảo trì.

      Trong đôi mắt Tuệ mang theo vẻ nhân từ, : "Bệ hạ, ngày đó là thọ yến của An lão thái quân, mà mẹ nàng ấy lại phạm phải tội lớn, bần tăng là người xuất gia, đành lòng tiếp tục kích thích nữ nhân nhu nhược. Vả lại, bần tăng cũng từng nghĩ, thân phận của An tiểu thư cao quý, tuy có sát khí, nhưng nếu gả cho người có nhiều quí khí, long khí thịnh, liền có thể áp chế cỗ sát khí này, cho nên bần tăng cũng chưa từng nhiều lời, khiến bệ hạ thêm ưu phiền."

      Minh Đế nghe Tuệ từ từ , bắt lấy trọng điểm trong lời của , ánh mắt hơi co rụt lại, hỏi ngược lại: "Ý của đại sư là, sát khí của An Ngọc Oánh cần phải có người thân phận cao quý, mới có thể áp chế?"

      "Bệ hạ quả nhiên thánh minh, quả thực là vậy. Người càng quý khí, càng có thể áp chế sát khí người nàng." Tuệ bất động thanh sắc nhìn Minh Đế, gật đầu với Minh Đế, , mặt mày giãn ra, tràn ngập thành kính cùng thanh cao.

      Trong đầu Minh Đế nhanh chóng xoay chuyển, chẳng lẽ nằm mơ thấy giấc mộng quỷ dị này, là do sát khí nặng của An Ngọc Oánh mà ra, mà thể lấy tội danh sát khí quá nặng mà xử trí An Ngọc Oánh, cũng may Tuệ đại sư chỉ cho phương pháp giải quyết..

      "Đại sư cảm thấy, ai có nhiều quý khí đây?"

      "Trong thiên hạ, đương nhiên Thiên Tử quý nhất."

      Những lời này, đương nhiên là Minh Đế biết, cũng thấy có chút dễ nghe. Nhưng lại lắc lắc đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ buồn bã, "Đại sư biết, nước ta từ khi khai quốc tới nay, trong hậu cung, thể có hai phi tử xuất thân từ cùng nhà. Nay trong cung có Oánh phi, nàng ta lại là đích muội của Oánh phi, thể tiến cung nữa."

      "Bần tăng biết loại quy củ này, mong bệ hạ thứ tội. Chỉ là loại sát khí này của An tiểu thư vẫn chưa nặng đến mức phải là người quý khí nhất mới có thể ngăn chặn, chỉ cần quý khí tương đương với sát khí của nàng, lại ở gần bệ hạ, cũng có thể hóa giải."

      Ngụy Ninh ở bên nghe Tuệ đại sư , ở gần bệ hạ, lại là người quý khí, phải đến hoàng tử sao.

      "Đại sư là , hoàng tử của trẫm cũng có thể?" Minh Đế ma sát ngón cái cùng ngón trỏ với nhau, thực hiển nhiên tự hỏi trong đám hoàng tử ai thích hợp nhất.

      Trước mắt, hoàng tử trưởng thành chỉ có ba người, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, cùng Ngũ hoàng tử.

      Chính phi của Tam hoàng tử định, lại có trắc phi, so với hai vị hoàng tử khác mà , chỉ hôn cho thích hợp.

      Tứ hoàng tử do Đương Kim hoàng hậu sinh, Minh Đế là phụ thân , so ra còn quý khí hơn cả Ngũ hoàng tử sớm mất mẫu thân, hơn nữa Ngũ hoàng tử trắc phi, mà vị trí trắc phi chính phi của Tứ hoàng tử đều còn trống, thân phận đích nữ của Ninh Quốc Công, chỉ hôn cho Tứ hoàng tử cũng thập phần thích hợp.

      Chỉ là có chút việc khiến trong lòng Minh Đế hơi có bất mãn, vất vả Tiết thị mới bị hình phạt đóng đinh làm cho tàn phế, theo như biết, chắc chắn chịu được bao lâu nữa chết, như vậy liền chặt đứt liên kết giữa Ninh Quốc Công phủ cùng Tiết Quốc Công Phủ. Nay nếu chỉ hôn An Ngọc Oánh cho Tứ hoàng tử, chẳng phải là làm cho bọn họ lần nữa thành lập mối quan hệ.

      Ánh mắt Minh Đế thoáng trầm xuống, ngón tay ma sát nhanh hơn, tâm tư cũng xoay chuyển nhanh hơn, nhớ lại giấc mơ khủng bố kia, lại cảm thấy điểm này cũng coi là gì, dù sao cũng chỉ là gả nữ nhi qua, cho dù Ninh Quốc Công phủ cùng Tiết Quốc Công Phủ muốn kết minh, đợi Tiết thị chết rồi, còn có thể lại cho người làm kế thất, quan hệ phải nhát hai nhát là có thể chặt đứt.

      Nghĩ đến đây, Minh Đế khép mắt lại, vẻ trầm tư trong mắt bị thay thế bằng quyết đoán của đế vương, thanh hơi trầm xuống : "Tuổi củ tứ hoàng tử cũng còn , trong phủ còn chưa có chính phi trắc phi, trẫm liền chỉ hôn An Ngọc Oánh cho . . . . . ." Thanh dừng chút, khi tiếp tục lại như tiếng chuông ngân: "Làm trắc phi !"

      Tiếp đó, chuyển ánh mắt về phía Tuệ đại sư, hỏi: "Như vậy, cơn ác mộng của trẫm biến mất sao?"

      "Đêm qua bệ hạ mơ thấy ác mộng là do nhiễm phải sát khí, bần tăng ở trong cung niệm chú bảy bảy bốn chín ngày để loại trừ sát khí, làm cho bệ hạ Long thể an khang, bảo vệ nước ta đời đời hưng thịnh." Tuệ xong câu đó, đứng lên cung kính thi lễ với Minh Đế.

      ra trong lòng Minh Đế cũng có ý muốn Tuệ lưu lại, người biết thiên mệnh như vậy, ở bên mình trừ tà xem mệnh quả còn gì tốt hơn, nhưng vốn nghe Tuệ đại sư luôn chu du khắp thiên hạ, màng danh lợi, Minh Đế còn suy nghĩ nên dùng cách gì khiến lưu lại mới tốt, nghĩ tới Tuệ ra lời như vậy, càng cảm thấy tuyệt.

      49 ngày sau, muốn lưu người nữa cũng dễ dàng hơn, trong mắt Minh Đế lộ ra ý cười, thấp giọng : "Vậy vất vả đại sư rồi."

      "Người xuất gia vốn vì chúng sinh thiên hạ, nên đa tạ." Tuệ cực kỳ khiêm tốn.

      Ngụy Ninh nhìn canh giờ, thấp giọng nhắc nhở : "Bệ hạ, còn nửa canh giờ nữa là phải lâm triều rồi."

      Lúc này trời vừa sáng, bầu trời có chùm ánh sáng đỏ vàng từ đường chân trời nhú ra, chiếu sáng nửa bầu trời, nội thị cung nữ bên ngoài bắt đầu bận rộn, chuẩn bị hầu hạ Minh Đế thay quần áo, rửa mặt.

      Giải quyết vấn đề ác mộng, tâm tình Minh Đế hiển nhiên tệ, cười : "Đại sư, sáng sớm hôm nay mời ngươi vào cung, nay trẫm phải lâm triều, có thời gian lại cùng đại sư luận bàn phật lý. Ngụy Ninh, đưa đại sư đến hộ quốc tự tĩnh tu."

      Hộ quốc tự, chính là nơi Trí Minh đại sư từng ở, Tuệ nghe đến ba chữ này, trong ánh mắt thoáng lên chút đắc ý, mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh thong dong, vui buồn, theo Ngụy Ninh hướng Hộ quốc tự mà .

      Lúc bầu trời ngày thu bị ánh mặt trời diễm lệ nhuộm màu như hồ bích ngọc chiếu vào Trữ Tú cung, bên trong truyền ra tiếng đối thoại của Hoàng hậu cùng Tứ hoàng tử.

      "Tuệ tiến vào Hộ quốc tự rồi." Hoàng hậu lộ ra khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, dáng vẻ ung dung, nhìn Tứ hoàng tử chậm rãi .

      Tối hôm qua Tiết quốc công phái người giết Tuệ diệt khẩu, đợi nửa ngày cũng có ai trở về bẩm báo, vừa cảm thấy thích hợp trong cung truyền đến tin tức, sáng sớm tinh mơ Tuệ được Minh Đế mời vào trong cung, cũng vào ở trong Hộ quốc tự, được Minh Đế coi là thượng khách. (google dịch là : VIP @~@)

      Chỉ là tên giang hồ bịp bợm mà có thể tránh thoát đuổi giết, còn làm cho Minh Đế gọi vào cung, đám người Tiết quốc công tức giận đến cả đêm ngủ được, lại thể cho Minh Đế biết, Tuệ này là giả, bởi vì hôm đó chính Tiết quốc công Tuệ đại sư là do mình từ bên ngoài mời tới, lúc ấy vì làm cho Minh Đế tin phục tài bói toán của Tuệ , ở bên ít chuyện Tuệ thần kỳ như thế nào, lợi hại như thế nào, hơn nữa còn lấy bản thân ra mà chứng minh, mãnh liệt gia tăng độ tin cậy của bản Phật ký kia.

      Nếu như bây giờ với Minh Đế rằng Tuệ là giả, vậy chẳng khác gì với Minh Đế, những lời trước đó đều là giả, người chưa điều tra mà dám dẫn tới trước mặt Minh Đế, đây là tội đại bất kính.

      Đương nhiên, Tiết quốc công cũng sợ Tuệ ra chuyện ngày đó là do tay an bài, dù sao Tuệ cũng tham dự vào đấy, nhưng cái người nên chết mới có thể an toàn này lại chạy vào trong cung, tay cũng thể dễ dàng với tới rồi.

      Minh Đế có thể cho Tuệ vào Hộ quốc tự ở, nhất định là rất coi trọng , nếu vô cớ chết , chỉ sợ bị nghiêm khắc truy cứu, đến lúc đó điều tra ra cái gì, đối với Tiết gia cũng phải là tin tức tốt. Minh Đế ràng bắt đầu cố kỵ cùng phòng bị người Tiết gia.

      "Việc này nhi thần biết rồi." Giọng Tứ hoàng tử lạnh lùng, " phải mẫu hậu có việc muốn tìm nhi thần sao?"

      Sáng nay vừa hạ triều, người của Trữ Tú cung liền ngăn lại, Hoàng hậu có chuyện tìm . Mỗi ngày đều đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, bình thường có việc có thể thừa dịp thỉnh an mà , kiểu chặn đường như vậy cũng nhiều.

      Hoàng hậu nhìn khuôn mặt Tứ hoàng tử lạnh lùng, làn da màu đồng cổ cũng toát ra vẻ lãnh liệt, dưới đôi mày rậm là đôi mắt ưng lợi hại, làm cho người ta cảm thấy rét mà run. Đứa con trai này, từ để bà phải lo lắng, học cái gì cũng rất nhanh, thậm chí còn có năng lực hơn cả Ngũ hoàng tử, điều này cũng làm cho bà rất vui vẻ. Duy chỉ có điều, đó là khá hờ hững với chuyện nam nữ.

      Theo như bà biết, trong phủ trừ hai nha hoàn thông phòng ra, ngay cả người thiếp cũng có, hơn nữa tháng khó có khi nào ngủ được hai lần với nha hoàn thông phòng, quả thực nên gọi là lãnh đạm rồi.

      Các Hoàng tử khác đều nạp trắc phi, chỉ có Tứ hoàng tử có, nam nhân hai mươi tuổi hề có chút nhiệt huyết nào đối với loại chuyện này, ngược lại khiến cho người làm mẫu hậu như bà có chút lo lắng, có phải con trai có vấn đề gì hay .

      "Hôm nay gọi con đến, là có chuyện muốn với con. Phụ hoàng con có ý muốn con cưới An Ngọc Oánh làm trắc phi." Hoàng hậu lẳng lặng rồi ngước mắt nhìn vẻ mặt của Tứ hoàng tử, muốn xem xem đứa con trai này có phản ứng gì.

      Dù sao, dựa vào gia thế cùng ngoại hình của An Ngọc Oánh mà , cũng coi như tệ. Nếu phải mẫu thân nàng ta mang tội khi quân, cho dù là làm Tứ hoàng tử phi, cũng vẫn có tư cách.

      Chỉ thấy sau khi Hoàng hậu xong, vẻ mặt của Tứ hoàng tử chuyển từ lạnh lùng sang mang theo chút ghét bỏ, mày rậm nhíu, giọng càng lạnh thêm, : "Nhi thần thích nàng ta."

      Đâu chỉ là thích, nếu như lúc trước ấn tượng về nàng ta coi như còn tạm được, sau khi thấy An Ngọc Oánh ở trong đám Hắc y nhân chật vật chạy loạn, lại ở thọ yến thất hồn kêu loạn, đối với nữ nhân đủ thông minh, tâm địa lại ác độc, diện mạo cũng phải khuynh quốc khuynh thành gì như thế, khó mà có được cảm tình gì tốt.

      Huống chi bây giờ nàng còn có mẫu thân như vậy, tuy rằng Tiết thị kia là dì của , nhưng thẳng, thanh danh chả có quan hệ gì với thân thích.

      Từ khi Tứ hoàng tử vừa mở miệng, Hoàng hậu liền biết thích, khuôn mặt trắng nõn của bà cũng lộ ra chút khó xử, lông mi thập phần tinh xảo hơi hơi nhăn lại, nhìn vẻ mặt nhi tử vui, than cái, ngữ khí bất đắc dĩ : "Trước đó mẫu hậu cũng đoán được là con thích, nếu con nguyện ý chờ cho tới bây giờ. Nhưng theo cách chuyện của phụ hoàng con, mẫu hậu đoán được, chuyện này có khả năng thương lượng. Con cũng biết, phụ hoàng con rất đa nghi. Ông ấy trực tiếp chỉ hôn, mà cho người truyền đến tai bổn cung, cũng vì muốn thử đứa con trai là con đấy, xem xem con có cung kính nghe theo lệnh của ông ấy hay . Nếu ngay cả việc phụ hoàng con chỉ hôn trắc phi cho con mà con cũng phản đối, con ông ấy nghĩ thế nào?"

      Hoàng hậu nhìn mi tâm Tứ hoàng tử càng lúc càng nhăn lại, biết nghe mình , liền tiếp tục: "Phụ hoàng con nghĩ, đứa con trai của ông ấy ngay cả chuyện này cũng phản đối, trong lòng có phải có ý nghĩ khác đối với ông ấy hay , đến cưới trắc phi mà cũng nguyện ý nghe theo lệnh của phụ hoàng, vậy về sau những chuyện khác sao, con còn có thể nghe theo mệnh lệnh của ông ấy hay ? Trong lòng còn có người phụ hoàng là ông ấy hay ? Đến cuối cùng, có lẽ tiếp tục giao việc cho con xử lý nữa."

      Tuy lời Hoàng hậu phải hoàn toàn có lý, nhưng những phân tích của bà về Minh đế vẫn có chỗ đúng. Làm vợ chồng mấy chục năm, dù sao cũng phải chỉ để trưng. Còn Tứ hoàng tử, trong khi nghe lời khuyên giải an ủi mềm mỏng của Hoàng hậu, trong đầu lại chợt lên hình ảnh của nữ nhân.

      Nàng đứng trong biển hoa, nở nụ cười lạnh nhạt, da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời cứ như có thể bị hòa tan bất cứ lúc nào, đôi mắt phượng xinh đẹp luôn tản ra ánh sáng mê người, khi liếc mắt nhìn người, khóe mắt hơi cong, lộ ra cỗ quyến rũ khó có thể nên lời, trong lúc lơ đãng liền khiến cho người ta trầm luân trong vẻ phong tình của vị tiên tử ấy. . . . . .

      Bề ngoài mê người như thế, vậy mà lại còn có đầu óc thông minh cùng thái độ lạnh nhạt, nàng dung hợp vẻ diễm lệ cùng với vẻ thanh cao, tạo ra loại khí chất khiến người khác chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra khác người, lần nhìn qua, khó mà quên được. (đoán xem người con này là ai ?? )

      "Muốn kết hôn với An Ngọc Oánh, cũng được thôi, nhưng nhi thần còn có cầu." Tứ hoàng tử cảm thấy mình như bị nữ nhân đột nhiên xuất trong đầu mê hoặc,trong lòng của sinh ra nguyện vọng bức thiết. Những nguyện vọng kiểu này, từ sau khi hiểu chuyện, rất hiếm khi xuất .

      " cầu gì?" Thấy Tứ hoàng tử chịu thỏa hiệp, đồng ý cưới An Ngọc Oánh, Hoàng hậu vội hỏi. Tuy rằng bà cảm thấy An Ngọc Oánh cũng phải là nàng dâu tốt nhất, nhưng Hoàng gia cưới vợ, chủ yếu vẫn là nhìn vào bối cảnh sau lưng nữ nhân ấy, tiếp theo là phẩm chất tính cách, cuối cùng mới là vẻ ngoài. Hai điều kiện trước, An Ngọc Oánh coi như đạt tiêu chuẩn, hơn nữa là Minh Đế mở miệng cầu, dù là sáu phần cũng biến thành mười phần chắc chắn rồi.

      Tứ hoàng tử từ trong ý cảnh tốt đẹp kia nâng lên ánh mắt, trong đôi mắt đen như mực còn sót lại tia tình cảm có thể gọi là nhu tình, khóe môi đỏ thẫm như cười như nhếch lên thành đường cong, lạnh nhạt : "Nhi thần khi phụ hoàng tứ hôn."

      Muốn cưới An Ngọc Oánh, cũng được, nhưng cũng có thể cưới thêm nữ nhân khiến cảm thấy hứng thú, tin rằng phụ hoàng nhất định cự tuyệt nguyện vọng của .
      Bé Bi, Minhang, AELITA18 others thích bài này.

    3. không tên

      không tên New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      Chào mừng bạn quay trở lại.truyện hay lắm.cảm ơn và cố gắng ra đều nhé:yoyo14::038:

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Lâu lắm mới được đọc tiếp truyện, mừng quáaaa :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      Đàn mải bảo vệ "đại sư" có đứa ngấp nghé vợ kia, mau về xử nó !!!! :die::die::die:

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Tra nam đòi cưới Vân Khanh cho xem.
      Thank nàng làm tiếp bộ này, lâu quá ta phải đọc lại chương cũ vì quên mạch truyện, hy vọng từ h thường xuyên đc gặp nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :