1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      107.2

      Thu Thủy sau khi xong, ở bên đợi nửa ngày cũng chưa thấy Vi Ngưng Tử chuyện, khỏi trừng mắt nhìn, chẳng lẽ Vi Ngưng Tử giận đến choáng váng sao? Dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh Nhị công chúa tiến lại đây, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lộ vẻ kinh dị, thanh khoa trương lại mang theo ủy khuất : "Tử di nương, ta và ngươi chuyện, ngươi tại sao lại để ý tới ta? Tất cả mọi người đều là di nương, thân phận đều giống nhau, ngươi bày cái tư thái cao cao tại thượng kia làm gì, còn tưởng rằng mình vẫn là Cảnh phu nhân sao? Chủ mẫu tại của chúng ta là công chúa điện hạ đó!"




      Nhị công chúa miễn cưỡng tới, thanh vừa vặn bay vào tai nàng ta, nhất thời hai hàng lông mi dựng đứng lên, nhìn vùng bụng lồi lên của Vi Ngưng Tử mà muốn phát hỏa.




      Ma ma bên cạnh nhìn thấy tốt, chạy nhanh giữ chặt nàng ta, "Nhị công chúa, hôm nay là ngày đầu nhận lễ trà, có gì đợi lát nữa hãy ." Bà ta là Lão ma ma từ trong cung tới, làm sao biết ý định châm ngòi của Thu Thủy, sợ Nhị công chúa chưa uống trà gây , tuy rằng thân phận cao quý, nhưng nếu bị truyền ra cũng quá kỳ cục, thêm vào đó chắc chắn hại hoàng hậu bị mắng.




      Nhị công chúa thế này mới lần nữa nhớ lại địa vị ngày hôm nay của mình, hất cằm lên, đến giữa chính sảnh ngồi xuống, còn Cảnh Hựu Thần ngồi ở vị trí bên cạng nàng ta.




      Thu Thủy trời sanh hiếu động, trang phục thường ngày cũng lấy màu sắc tươi sáng làm chủ đạo, người mặc áo màu da cam thêu ám văn điệp luyến phối với áo khoác ngắn, phía dưới mang váy dài màu tối, cả người thập phần tươi tắn, đôi mắt to bát quái chuyển ngừng, thoạt nhìn liền biết là người an phận, đầu cài hai cây trâm cúc hoa kim ngân.




      Nhìn thấy Nhị công chúa tiến vào cũng chỉnh Vi Ngưng Tử, nàng ta còn thấy có chút kỳ quái, nghe tính cách Nhị công chúa vô cùng xúc động, như thế nào hôm nay lại trầm ổn như vậy, bất quá nàng ta vẫn cười hì hì qua bên kia hành cái đại lễ với Nhị công chúa, bưng trà : "Nhị công chúa, thỉnh uống trà."




      Nếu là gia đình bình thường, khi cưới con dâu, thiếp thất đều phải xưng ‘phu nhân’, nhưng điều lệ Phò mã vừa ban bố, tuy rằng Phò mã cùng người nhà khi nhìn thấy công chúa là phải hành lễ hay phải tự xưng vi thần gì đó, nhưng công chúa lại còn theo phu quân xưng là phu nhân, mà là Phò mã phải theo cách phân vị của công chúa mà xưng hô.




      Cảnh Hựu Thần nghe xong lại cảm thấy có chút khó chấp nhận, ngón tay khi nắm cốc trà hơi hơi dùng sức, lại như việc gì mà thả lỏng, nhấp ngụm trong chén lại thấy loại trà này còn thơm ngát như trước kia.




      Nhị công chúa biết Thu Thủy, cũng biết thân phận của nàng ta, là muội muội của di nương trong phủ An Bá, chỉ là bình dân mà thôi, thân phận thấp kém, cho dù như thế nào cũng tạo nên mưa gió gì.




      Hơn nữa vừa rồi nghe Thu Thủy chuyện như thực giữ gìn địa vị của mình, liền cũng làm khó xử nàng ta, bưng trà lên uống ngụm, dùng khăn lau miệng, cho ma ma để lên khay cái hồng bao : "Được rồi, ngươi bây giờ đứng qua bên ."




      Khẩu khí này, hoàn toàn xem Thu Thủy như thiếp thất, giọng như sai sử nha đầu, sắc mặt Thu Thủy được tốt lắm nhưng vẫn gì. Ở đáy lòng nàng ta, công chúa vẫn rất trâu bò, là nữ nhi của Hoàng đế đó, thể dễ dàng đắc tội, bằng bị kéo ra ngoài chặt đầu, thể , có đôi khi loại ý thức bình dân này đối với Thu Thủy cũng có tác dụng như bùa hộ mệnh.




      Nhị công chúa cũng phải thấy được sắc mặt của Thu Thủy, chỉ là lực chú ý của nàng ta lúc này đều đặt ở người Vi Ngưng Tử rồi.




      Đôi mắt của nàng ta hơi có chút lé, cứ như vậy nheo mắt nhìn Vi Ngưng Tử, thấy ả thân yên liễu sắc (màu xanh xám) với hoa Hải Đường bằng bạc thiếp vàng, bên dưới là váy dài thêu cành liễu màu xanh lá nhạt, đầu chải búi tóc Hướng Nguyệt, bên là hai cây trâm bạc dài treo bạch ngọc, cả người thoạt nhìn tươi mát lại mất trịnh trọng, nhìn vào liền lộ ra cỗ kiều mỵ, như đóa hoa đào bắt đầu nở rộ, chỉ là sắc mặt có chút kém, cho dù dùng phấn che đậy nhưng dưới mắt vẫn lộ ra chút xanh xao.




      Vi Ngưng Tử, Nhị công chúa ngược lại am hiểu tường tận, sau khi thân phụ chết liền đến Dương Châu nương tựa nhà dì, kết quả bởi vì chuyện vu thuật bị An Bá đuổi ra khỏi phủ, thiếu chút nữa chết, sau lại được Uy Vũ Tướng Quân cứu trở về, nhận làm nghĩa nữ, sau lại bởi vì ở Trạng Nguyên yến cùng Cảnh Hựu Thần xảy ra gièm pha, mới được Cảnh Hựu Thần cưới về.




      Việc này, sau khi Nhị công chúa cùng Cảnh Hựu Thần có thông đồng, sai người tra xét rành mạch, nàng ta chỉ lần cười nhạo thân phận của Vi Ngưng Tử, đến cùng cũng chỉ là mồ côi, dựa vào cái gì mà muốn cùng nàng ta đấu.




      Ngày hôm nay vừa thấy, là trời sinh nhu mì như nước cực kỳ dụ người, khó trách Cảnh Hựu Thần còn cầu mẫu hậu đừng hưu ả ta, khuôn mặt mị này, nhìn thấy gai mắt.




      Lúc này Nhị công chúa hoàn toàn xem việc Vi Ngưng Tử còn mang thai, cảm thấy tất cả đều là bởi vì Vi Ngưng Tử rất xinh đẹp, mới có thể khiến Cảnh Hựu Thần hưu ả ta, tình nguyện thu làm tiểu thiếp.




      Vi Ngưng Tử trong bụng mang thai, từ khi thấy Cảnh Hựu Thần ra liền dùng hạnh mâu như nước khẩn cầu nhìn , hi vọng cần quỳ xuống kính trà, Cảnh Hựu Thần ra bị đôi mắt kia đả động, nhưng dù thế nào cũng hiểu rằng thể mở miệng, nếu kính trà, Vi Ngưng Tử chắc hẳn bị Nhị công chúa tìm lý do lập tức hành hạ đến chết, liền dời ánh mắt nhìn tới ả ta nữa.




      Vi Ngưng Tử biết người nam nhân thể dựa vào được nữa, có thể để mình từ thê thành thiếp, nam nhân ngoan tâm ác độc như vậy còn có thể cầu xin gì nữa chứ.




      Ả ta chỉ hy vọng đứa trong bụng có thể mạnh mẽ chịu thua kém, đến lúc đó dù thế nào mình cũng còn có đứa trẻ bên người, nếu là con trai chừng còn có thể giúp ả thoát khỏi những ngày tháng sau này.




      Nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử bưng lên nước trà Phấn Lam đưa tới, cẩn thận quỳ mặt đất, tư thái cung kính giơ cao khay trà, với Nhị công chúa: "Nhị công chúa, thỉnh uống trà."




      Nhị công chúa nhìn Vi Ngưng Tử động tác cẩn thận, cứ như nếu dùng sức mạnh quá bị gãy thắt lưng bằng, khiến nàng ta nhớ tới những mỹ nhân luôn cùng Hoàng hậu tranh sủng, hơn nữa cũng vì thân phận đặc thù trước kia của Vi Ngưng Tử, nàng ta liền cười lạnh tiếng, ánh mắt hướng về phía trước lộ ra tầng tầng nếp nhăn cái trán ngắn, "Trà của ngươi, Bổn cung dám uống."




      Vi Ngưng Tử ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Nhị công chúa, lời này của nàng ta là có ý gì, vốn trong lòng có chút lo sợ bất an, nay tất cả trở thành thực, xem ra vị Nhị công chúa này nhất định muốn tạo phiền toái cho ả.




      "Nhị công chúa, có lẽ trà vẫn còn nóng, tì thiếp cầm lát, đến khi trà nguội rồi ngài lại uống." Vi Ngưng Tử hít sâu cái, mang mặt nụ cười, ôn nhu .




      Nhị công chúa cũng nghĩ tới Vi Ngưng Tử bị nàng ta như vậy mà còn có thể bảo trì bình thản, xem ra cũng phải dễ đối phó, đương nhiên, ở trong lòng Nhị công chúa, nàng ta cảm thấy người khác đều hẳn là kẻ thiếu kiên nhẫn.




      " phải độ ấm của trà cao hay cao, vấn đề là, theo Bổn cung dược biết, ngươi đầu tiên là mất cha, sau nương ngươi lại hấp hối, bây giờ còn nằm ở giường dậy nổi, nghĩ tới nghĩ lui, Bổn cung cảm thấy ngươi như vậy, đại khái chính là số mạng khắc chết cha mẹ như lời đồn, nay cha mẹ ngươi cũng còn để ra mặt, mà Bổn cung làm chủ mẫu của ngươi, cũng có chữ ‘mẫu’, nếu để khắc tinh ngươi dâng trà, ai biết có khắc chết Bổn cung hay !" Nhị công chúa càng tỏ thái độ tốt, lời ra cũng phi thường khó nghe, khiến Cảnh Hưu Thần nghe được lập tức nhíu mày, dùng sức 'khụ ' hai tiếng.




      Phía sau ma ma cũng biết ổn, nào có chuyện tân hôn ngày thứ hai khi uống trà chủ mẫu lại trái câu, phải câu mà châm chọc thiếp thất chứ, cho nên thấp giọng nhắc nhở : "Công chúa, ngày đại hỉ, điềm xấu."




      "Ngươi xem, ngay cả ma ma là người biết quy củ như vậy đều cảm thấy ngươi là điềm xấu." Nhị công chúa hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của ma ma, cảm thấy hành động này của bà ta cũng tệ.




      Vi Ngưng Tử nghe những lời chỉ trích của nàng ta, cảm thấy đầu cũng đau, dù như thế nào, cha của ả cũng vào lúc ả hơn mười tuổi mới mất, việc này làm sao có thể là ả khắc cha, hơn nữa nếu tiếp tục khắc người thân cũng là Vi phu nhân của Vi tướng quân, từ trước tới nay chưa có chuyện khắc chủ mẫu bao giờ.




      Ả ta chịu đựng cơn vũ nhục này, mạnh mẽ tỏ ra bình tĩnh : "Nhị công chúa hồng phúc tề thiên, lẽ người bình thường có thể sánh bằng."




      "Vậy cũng chừng, mệnh số này nếu cường đại, những khắc chết Bổn cung, Phò mã, còn có những người khác nữa, chờ mọi người chết sạch, cuối cùng chỉ còn lại mình ngươi, biết số mạng cường đại này khi sinh con có thể sinh ra tiểu khắc tinh !" Nhị công chúa ngữ khí có chút nhân nhượng, dáng vẻ nhìn Vi Ngưng Tử tràn đầy khinh bỉ, trong lòng cảm thấy thống khoái rất nhiều.




      "Nhị công chúa, uống trà ." Cảnh Hựu Thần thấy Nhị công chúa lời càng ngày càng đâu vào đâu, thể nhịn được nữa, vị công chúa, làm sao có thể là loại đức hạnh này, cảm thấy mình nhặt được công chúa ‘kỳ ba’ nhất của vương triều Đại Ung về nhà rồi.




      Nhị công chúa vừa nghe Cảnh Hựu Thần mở miệng chuyện, trong lời tựa hồ rất thương tiếc Vi Ngưng Tử liền lại tức giận, hiểu được ả hồ ly này trong lòng chính là bảo bối, nàng ta mới vài lời đau lòng rồi.




      "Chuyện của nữ nhân, nam nhân như chàng cần hỏi tới!"




      Nhị công chúa chút khách khí phản bác Cảnh Hựu Thần, mặc kệ Cảnh Hựu Thần bị những lời này làm tức đến mặt trận trắng trận xanh, sau đó trừng mắt liếc Vi Ngưng Tử cúi đầu, trong lòng ghen tức lồng lộn, liền vươn tay bưng trà lên, đưa đến đầu Vi Ngưng Tử đổ xuống.




      Đây quả động tác bộc trực, ngay cả chút làm bộ cũng có, cứ như vậy mà đổ xuống, khiến Thu Thủy cùng những nha hoàn cung nữ trong phòng cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm.




      Những người khác ít nhất phải làm chút động tác giả, vài lời khách khí, mà Nhị công chúa sau khi đổ xong liền ném ly lại vào trong mâm, tiếp nhận khăn cung nữ truyền đến lau tay : "Trà này uống ngon, Bổn cung uống nữa."




      "Trà uống rồi, nàng mau để cho người ta đứng lên ." Cảnh Hựu Thần nhìn cả người Vi Ngưng Tử ướt sũng, khuôn mặt kiều mỵ kia lập tức trở nên chật vật, rốt cuộc Vi Ngưng Tử cũng từng là chính thất của , đột nhiên bị biếm làm thiếp, cũng đủ ủy khuất rồi, nay còn bị vị Nhị công chúa tính tình thất thường này đổ cả ly nước trà nóng lên đầu, liền có chút đau lòng, lại nhìn tay nàng còn che bụng, nghĩ đến ở nơi đó là con của mình, nên mở miệng .




      "Đứng lên cái gì? Để cho nàng ta quỳ, ngay cả trà cũng bưng được, còn bằng nô tỳ!" Nhị công chúa lau tay, quăng khăn qua bên, đôi mắt nhìn thấy tầm mắt đau lòng của Cảnh Hựu Thần, trong lòng càng khó chịu, lạnh giọng quát lên.




      "Công chúa đối với tì thiếp như thế nào cũng có vấn đề gì, nhưng trong bụng tì thiếp mang cốt nhục của phu quân, nếu cứ tiếp quỳ thế này chỉ sợ đứa bé trong bụng chịu nổi, xin công chúa khoan hồng hãy bỏ qua cho tì thiếp lần này, tì thiếp ngày sau nhất định luyện tập nhiều hơn, để khi bưng trà có thể khiến công chúa vừa lòng." Vi Ngưng Tử nhìn qua màn vừa rồi, biết Cảnh Hựu Thần ở trước mặt công chúa thể giúp ả chuyện, càng công chúa càng tức giận, bằng mình mở miệng nhờ kết quả tốt hơn. Tuy rằng bị đổ nước trà lên đầu, nhưng Vi Ngưng Tử biết mình thể cùng Nhị công chúa so đo khác biệt của thân phận, Nhị công chúa phải Thu Thủy, phải lúc cứng đối cứng.




      Nhị công chúa nhìn nhìn dáng vẻ nàng ta che chở bụng, nghĩ đến đó chính là đứa bé nàng ta cùng Cảnh Hựu Thần lăn lộn giường mà có được, sắc mặt liền càng khó coi, cả người như lọ dấm chua ngàn năm bị đổ nghiêng ra, mặt ngay cả tia đồng tình cũng có, vụt cái liền đứng lên, ngữ khí chua chát ngoan lệ, : "Nơi này là phủ Công chúa, trong phủ này chỉ có đứa bé trong bụng Bổn cung mới được xem như con của Phò mã, đứa trong bụng ngươi ai biết có phải là dã loại từ chỗ khác có hay , cho dù phải, cũng có liên quan gì đến Bổn cung, ngươi liền thành thành quỳ gối ở nơi này, khi nào có lệnh của Bổn cung mới được đứng lên, ngươi quỳ tiếp cho ta!" Nàng ta tin quỳ cả ngày, tiện chủng trong bụng này cũng rớt ra, nếu là như thế nàng ta còn có chiêu khác, nàng ta mới ở trong phủ mình nuôi đứa của người khác!




      Vi Ngưng Tử chưa từng nghe qua loại câu thoại vớ vẩn thế này, chỉ nâng mắt lên, biết làm sao mà nhìn Cảnh Hựu Thần, điềm đạm đáng nhờ vả.




      Nàng ta lời này, chút cũng cố kỵ đến thể diện của Cảnh Hựu Thần, nếu sắc mặt của Cảnh Hựu Thần vừa rồi là xanh trắng ngừng, nay chính là hừng hực đỏ rực, lập tức đứng lên : "Nhị công chúa, tuy rằng ta là Phò mã của nàng, nhưng nàng ấy cũng là thiếp thất của ta, trong bụng mang là hài tử của ta, phải là dã loại gì, nàng làm sao có thể để cho nàng ấy vẫn cứ quỳ như vậy, thai phụ như nàng ấy quỳ lâu như vậy làm sao chịu được!"




      Vốn ma ma bên cạnh nghe được lời của Nhị công chúa, tính đợi lát nữa trở về khuyên giải an ủi vài câu, để cho Vi Ngưng Tử sớm chút đứng lên, bà ta cũng phải vì tội nghiệp Vi Ngưng Tử, chỉ là muốn bảo vệ thanh danh của Hoàng Hậu thôi.




      Nhưng lúc này nghe Cảnh Hựu Thần như vậy, khiến Nhị công chúa hoàn toàn bạo phát, nàng vút cái liền xoay người lại, nhìn Cảnh Hựu Thần, mắng: "Ta biết trong lòng chàng là ả hồ mị này mà, chàng cưới ta chẳng qua cũng chỉ vì tiền đồ của chàng thôi đúng , để cho ả ta quỳ chút chàng liền đành lòng, ta vì chàng còn lên tới Kim Loan điện cầu Phụ hoàng, tại sao lại chưa từng thấy chàng đau lòng cho ta, Cảnh Hựu Thần, chàng là đồ lang tâm cẩu phế! Nay thấy ta giúp ích được gì cho tương lai của chàng, ngược lại còn trở ngại quan đồ của chàng, khiến chàng thể đạt thành tâm nguyện, chàng liền đối với ta vô tình vô nghĩa như vậy! Ta cho chàng biết, chàng càng thương tiếc ả, ta lại càng muốn tra tấn ả, chàng càng thương tiếc tiện chủng đó, ta tại liền muốn đem đứa bé kia đánh rớt!"




      Nhị công chúa rống xong xoay người liền đá cước vào Vi Ngưng Tử, Vi Ngưng Tử từ lúc nàng ta hóa cuồng làm xong chuẩn bị, lúc này nghiêng người tránh , cước kia đá đến bụng, nhưng cũng đá vào ngực, nhất thời ả bị đau ngã xuống.




      Cảnh Hựu Thần nghe thấy giọng sắc nhọn của Nhị công chúa, mỗi câu chỉ trích đều đâm trúng nỗi đau của , chỉ cảm thấy đầu óc phát đau, ánh mắt thấy Nhị công chúa phân phải trái liền trực tiếp đá con của mình như vậy, lập tức vọt lên muốn ngăn lại động tác của Nhị công chúa để cứu nhi tử.




      Nhưng Nhị công chúa chỉ nhìn thấy lao về phía mình, sắc mặt dữ tợn, đôi mắt hung ác, dáng vẻ thoạt nhìn giống như muốn đánh mình, nhất thời nàng ta giận đến tức ngực, cùng Cảnh Hựu Thần đơn đấu.




      Nhị công chúa ở trong cung cũng từng được dạy chút công phu quyền cước, phải là loại nữ lưu hoàn toàn yếu kém, khi phát điên rất là khủng bố, nàng ta cầm lấy tóc Cảnh Hựu Thần liều mạng nhéo a, kéo a, còn dùng sức cắn!




      Mà võ công Cảnh Hựu Thần tệ, tuy rằng nhìn thấy hành vi của Nhị công chúa thể nhịn được nữa, nhưng rốt cuộc cũng dám ra tay với nàng ta, chỉ có thể dùng sức chế trụ tay nàng ta, cho nàng ta dùng lực quá lớn, miễn cho toàn bộ da đầu của đều bị kéo !




      "Mẹ nó, các ngươi còn chưa đến hỗ trợ, ta sắp bị đánh chết rồi!" Nhị công chúa bị bàn tay to của nam tử kiềm hãm thể động đậy, liền phát huy công phu sư tử gầm, lớn tiếng thét chói tai.




      Trong bốn ả cung nữ có hai người có võ công, lúc này nghe được Nhị công chúa thét chói tai, lập tức lên chế trụ cổ tay Cảnh Hựu Thần, dùng sức đè bả vai của xuống, Cảnh Hựu Thần lập tức bất lực.




      Sức mạnh kiềm chế tay của Nhị công chúa bị thả lỏng, cơn giận xông lên đầu, hoàn toàn mất lý trí của ngày thường, nàng ta trực tiếp lấy khay trà bàn hướng đầu của Cảnh Hựu Thần mà nện xuống.




      "Cũng dám cùng Bổn cung vốn lời đối đầu! Ngươi nha, lá gan cũng quá lớn rồi!"




      " đánh ngươi, ngươi cũng biết bản công chúa lợi hại!"




      Cái khay kia bang bang ngừng đánh vào người Cảnh Hựu Thần, đánh cho đến khi lui cũng lui được, tay lại động đậy được, cả người chỉ có thể dùng chân ngăn cản, Nhị công chúa thấy còn dám đỡ, trực tiếp ngồi lên người Cảnh Hựu Thần, đè lại hoạt động của , càng thêm dùng sức đập!




      Nếu phải dùng từ ngữ để hình dung suy nghĩ của Cảnh Hựu Thần lúc này phải là —— sống bằng chết!




      Nhị công chúa mười mấy năm qua vẫn lớn lên dưới bảo vệ của Minh Đế cùng Hoàng hậu, dù là trong cung ngoài cung đều có người dám khi dễ nàng ta, mà người chọc nàng ta nay cũng khác gì khối tử thi rồi.




      tại nàng ta lập gia đình, cũng hoàn toàn có chút ý thức trở thành phu nhân của người ta, trong tiềm thức của nàng ta, Phò mã là cái gì, Phò mã chính là nam sủng nàng ta danh chính ngôn thuận cưới a, so với tiểu quan bên ngoài kỳ cũng có gì khác nhau, bất quá là gã có chút xinh đẹp quy củ hơn thôi, đều là loại phải nịnh hót nàng ta, lấy lòng nàng ta, đem nàng ta ở giường dưới giường đều hầu hạ thư thư phục phục mới đúng.




      Còn người này, dám vì ả hồ ly tinh mà tranh luận với nàng ta thôi, nay thế nhưng còn dám động thủ với mình, chẳng lẽ muốn sống rồi sao?!




      Nhị công chúa hung hăng đánh Cảnh Hựu Thần đến sao bay đầy mắt, đầu choáng váng, con mắt sưng lên, lỗ mũi đổ máu, rốt cuộc còn sức động đậy, bị Nhị công chúa dùng hành vi bạo lực như thế làm sợ tới mức ngây người, ma ma bên cạnh mới hồi phục tinh thần lại, cũng dám tiến lên khuyên, sợ Nhị công chúa nếu còn chưa đánh đủ lát nữa quay sang đập mình, nên chỉ dừng ở nơi có khoảng cách xa chút mà hô: "Nhị công chúa, được rồi, Phò mã biết sai rồi."




      "Hừ!" Nhị công chúa nhìn Cảnh Hưu Thần nằm mặt đất như cá chết, hừ lạnh tiếng, quăng cái khay sang bên cạnh, đứng lên, khinh thường : "Mới đánh vài cái như vậy liền giả chết! Ngươi nếu muốn nằm, trước khi trời tối, các ngươi ai cũng được dìu đứng lên, để cho ở trong này nằm đủ thôi!" Nếu phải buổi tối nàng ta vẫn còn đợi hầu hạ, chắc chắn nàng ta cho ở trong này ngủ cả ngày!




      Cung nữ cùng nha hoàn hai mặt nhìn nhau, khỏi có chút đồng tình đối với Phò mã gia nằm đất, người sáng suốt đều nhìn ra được a, Phò mã làm sao nguyện ý nằm, hai cánh tay bị khóa, lại bị Nhị công chúa mãnh liệt đập vào mặt như vậy, dù là ai cũng đứng nổi a.




      Nhưng mà, ai dám đứng ra thêm câu, mỗi người đều rụt cổ, tận lực khiến cho mình trở nên vô hình, Thu Thủy lại chậm rãi cong người, hận thể biến mình thành quả cầu , đừng để cho vị công chúa bưu hãn trước mặt này phát mới tốt.




      Nhị công chúa đánh Cảnh Hựu Thần xong, dư quang liếc đến chỗ Vi Ngưng Tử bị dọa đến ngu người, thấy khuôn mặt nhắn của ả trắng bệch, bộ dáng ôn nhu kiều diễm. Chính vì ả hồ ly tinh này, mới khiến nàng ta tân hôn ngày thứ hai ầm ĩ cùng Phò mã gia, trước khi cưới, Cảnh Hựu Thần chính là ôn nhu , đối với nàng ta tốt lắm, nhất định là vì Vi Ngưng Tử phục chuyện mình chiếm vị trí vốn có của ả mà ở trước mặt Phò mã xúi giục, bằng Phò mã thay đổi thành như vậy.




      Nhị công chúa tuy rằng đánh Cảnh Hựu Thần, nhưng trong lòng kỳ vẫn còn thích Cảnh Hựu Thần, nay nhìn thấy Vi Ngưng Tử, liền giống như phần lớn nữ nhân trong thiên hạ, cảm thấy nam nhân của mình sai, đều là lỗi của nữ nhân khác.




      "Người đâu, Tử di nương tôn trọng chủ mẫu, xúi giục Phò mã động thủ ẩu đả với công chúa, đem nàng treo lên cây đại thụ trong sân cho ta, ba ngày sau mới thả xuống!"




      Mệnh lệnh vừa ra, Vi Ngưng Tử sợ tới mức cả người phát run, Nhị công chúa này hoàn toàn theo bài bản gì a, ám chiêu gì ả cũng dùng đến, hoàn toàn là biết xấu hổ mặt dày cãi lý, mình nếu bị treo ba ngày, đừng đến đứa trong bụng chịu nổi, ngay cả bản thân cũng chỉ sợ chỉ còn hơi tàn!




      Ả rất nhanh quay đầu, nhìn ma ma duy nhất ở giữa sân, từ hành vi của ma ma vừa rồi mà , bà ta vẫn biết chút lễ pháp, trong mắt mang theo kỳ vọng : "Tì thiếp có mạo phạm công chúa, cũng chưa từng xúi giục Phò mã, mọi người ở đây đều thấy được, là Phò mã tự mình qua, tì thiếp cái gì cũng có làm a."




      thể , Vi Ngưng Tử là người cực kỳ thông minh, ả dưới tình huống như vậy còn có thể cố sức phân tích ra tác dụng của mỗi người, nhưng ả nhìn thấu Nhị công chúa rồi.




      Nhị công chúa đến trước mặt Vi Ngưng Tử, trả lời ả chính là cước đá ra, cười lạnh : "Nơi này là phủ công chúa, mọi người đều là người của Bổn cung nhân, ai dám giúp ngươi thêm câu, Bổn cung tại liền lôi ra ngoài đánh chết cho chó ăn, các nàng có lá gan này! Bổn cung là công chúa, ngươi là bình dân, Bổn cung là chủ mẫu, ngươi là thiếp, Bổn cung ngươi mạo phạm chính là mạo phạm, người đâu, đem nàng ta treo ngược lên cây!"


    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hợ, choáng luôn

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Mạnh thiệt.....:yoyo52:

    4. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Dã man :shiver::shiver::shiver:
      Chắc Vi Ngưng Tử ko rớt đài sớm vậy đâu nhỉ? Tiểu cường trâu bò nhất tui từng thấy :10::10:
      Henlun thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 108. Lăng nhục




      Ma ma vốn muốn mở miệng khuyên ngăn, lại nghe lời của Nhị công chúa liền trầm mặc, bà ta ở trong cung nhiều năm, đương nhiên biết Nhị công chúa này lợi hại, mạng của nô tỳ ở trong mắt nàng ta cũng quý bằng cái vòng tay, nên rũ mắt xuống làm như cái gì cũng thấy.




      Vi Ngưng Tử bị hành vi bưu hãn của Nhị công chúa dọa đến toàn thân lạnh lẽo, đáy mắt chứa đầy thần sắc kinh khủng nhìn công chúa hung hăng cường hãn trước mắt này, ám chiêu ả sử dụng được, ngoan chiêu ả lại có cái thực lực kia, Vi Ngưng Tử luôn tự cho mình là thông minh nay rốt cuộc cũng có loại cảm giác vô lực rồi.




      Hạ nhân đứng ở bên tuy rằng đồng tình với Vi Ngưng Tử, nhưng càng hy vọng mình có thể sống sót hơn, lập tức có người lên, trực tiếp lôi Vi Ngưng Tử ra ngoài, về phía đại thụ trong viện.




      Người phủ Công chúa phần lớn đều đến từ trong cung, phần là hạ nhân Vĩnh Nghị Hầu phủ, nhưng lúc này người dám lời nào.




      Phấn Lam Phấn Ngọc cơ hồ sợ tới mức lạnh run, sợ vị Nhị công chúa này giận chó đánh mèo với nha hoàn của Vi Ngưng Tử, mà những hạ nhân khác lại cùng Vi Ngưng Tử cảm tình nhạt nhẽo, liền càng thể vì Vi Ngưng Tử cầu tình.




      Vài ả cung nữ thô lỗ đè lại Vi Ngưng Tử cho ả giãy dụa, cột dây thừng chắc ở chân ả sau đó cứ nắm lấy dây mà kéo, cứ như vậy mà treo ngược Vi Ngưng Tử lên cây ngô đồng trong viện.




      Máu ngược chiều, Vi Ngưng Tử chỉ cảm thấy đầu như bị phình ra, cả người khó chịu nên lời, bởi vì treo ngược, trọng tâm của bụng hướng xuống đất, loáng thoáng có cảm giác nhoi nhói, vốn cái thai của ả bắt đầu từ lúc bị Thu Thủy đẩy nay hồi phục được ít, đại phu có thể xuống giường lại, nhưng nên làm động tác mạnh.




      Nhưng trải qua ngày hôm nay, vừa bị quỳ vừa bị đá, thai khí sớm động, chẳng qua Vi Ngưng Tử lúc đầu bị kinh hách nên nhận thấy được, nay lại bị treo ngược như vậy, qua bao lâu, máu từ trong đùi bắt đầu xuống.




      Từng giọt máu đỏ tươi từ người Vi Ngưng Tử chảy xuống, Vi Ngưng Tử bắt đầu ra sức giãy dụa, hô to, "Nhị công chúa, Nhị công chúa, cầu xin người thả tì thiếp xuống , đứa của tì thiếp, đứa . . . . . ."




      Ả cơ hồ là vừa khóc vừa kêu to, liều mạng muốn cong người về phía trước cởi bỏ dây thừng đùi, như con cá giãy dụa, bỗng nhiên trở nên vô lực, theo từng giọt máu xuống, sức lực của Vi Ngưng Tử cũng dần dần mất , trong miệng vẫn thấp giọng hô: "Nhị công chúa, cầu xin người, tì thiếp sai rồi, người để cho tì thiếp xuống , đứa , đứa . . . . . ."




      Cái loại cảm giác thân thể dần dần trở nên lạnh như băng này chiếm cứ tinh thần của Vi Ngưng Tử, ả có thể cảm giác được sinh mệnh trong bụng biến mất từng chút , đứa này làm bạn với ả mấy tháng, tuy rằng ả là mang theo suy nghĩ vì ích lợi mà nhìn đứa này, nhưng rốt cuộc cũng ở trong bụng mình lâu như vậy, dần dần cũng có cảm tình. . . . . .




      Nhị công chúa cười lạnh nhìn Vi Ngưng Tử, mặt lộ vẻ khinh thường, dáng vẻ khổ sở của ả lọt vào mắt Nhị công chúa lại là loại khoái cảm, chảy , chảy , về sau để xem ngươi có thể dùng cái gì câu dẫn Phò mã!




      Trường hợp như vậy phối với thanh hèn mọn, yếu ớt như bên bờ tử vong của ả, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, bọn họ đồng tình với Vi Ngưng Tử, nhưng đứa bé trong bụng là vô tội a.




      Ma ma thấy sắc mặt Vi Ngưng Tử bắt đầu xanh xao, đứa chết thôi, nếu ngay cả Vi Ngưng Tử cũng chết, Công chúa ngày đầu tiên vào cửa liền giết chết tiền thê, chắc chắn bị người ta đàm tiếu, vì thế xốc lại lá gan lên giọng với Nhị công chúa: "Công chúa, hôm nay cũng là ngày đại hỉ của người, hành hạ nàng ta đến bộ dáng này cũng khó coi, hơn nữa hôm nay thấy máu cũng may mắn, bằng cho người gở xuống, nhốt ở Thiên viện , hồi nếu cả mạng người cũng chết cũng tốt."




      Lúc đầu nghe lời ma ma , sắc mặt Nhị công chúa lên tia tàn nhẫn, nhưng sau khi nghe xong, nàng ta bắt đầu vui vẻ, xoay người đối với ma ma, khen: "Ma ma hổ là lão nhân trong cung, nếu tra tấn ả lần chết, vậy chẳng phải là phiền phức sao, lần này trước mắt đến đây thôi, đánh rớt nghiệt chủng kia cũng đủ rồi!"




      Thế này mới phân phó người thả Vi Ngưng Tử xuống, quăng ả đến hậu viện là được, còn mình trở về hậu viện.




      Ma ma dùng ánh mắt với cung nữ, "Còn mau thỉnh đại phu đến."




      Cung nữ nhìn Vi Ngưng Tử co thành khối đất, toàn thân ả ướt đầm đề, mồ hôi xen lẫn với máu thoạt nhìn như mới được vớt ra từ trong nước, trong lòng cảm thấy đáng thương, nhưng hơn đó còn có chút sợ hãi hỏi: "Ma ma, công chúa chưa có thể thỉnh a."




      Ma ma vừa thấy mặt cung nữ kia ra dáng vẻ sợ sệt, hiểu được thủ đoạn ngày hôm nay của Nhị công chúa là quá kinh người, chớ bọn cung nữ, ngay cả bà ta khi nhìn thấy cảnh Nhị công chúa hung hăng chỉnh Phò mã, cũng có chút khó mà tiếp nhận, trong lòng còn sợ hãi lắc đầu, vị tiền thê này đáng thương.




      "Mới vừa rồi công chúa cũng muốn lần hành hạ chết Tử di nương, đây chính là muốn giữ cho nàng ta mạng, ngươi nhìn dáng vẻ tại của nàng ta, nếu có đại phu đến xem, chỉ sợ sống quá đêm nay, ngươi cứ việc thỉnh, có việc gì đâu."




      Nghe xong lời này của ma ma, cung nữ kia mới có chút thả lỏng, lệnh cho nha hoàn trong phủ nâng Vi Ngưng Tử Thiên viện, mình chạy nhanh ra ngoài thỉnh đại phu.




      Đến ban đêm, công chúa ăn no, lại chơi hồi, khi cảm thấy có chút buồn ngủ, mới nhìn thoáng qua phía cửa, giơ tay lên nhàng vẫy : ", bảo Phò mã đứng lên, ăn chút cơm, buổi tối đến chỗ ta."




      Cung nữ được lệnh, đến chính sảnh vừa huyên náo ban sáng, Cảnh Hựu Thần vẫn nằm ở chỗ này, đến động cũng chưa động.




      Nay ở trong phủ công chúa, e rằng người nào dám lén lút làm điều gì, ai cũng sợ chọc tới Nhị công chúa điên cuồng kia.




      Cảnh Hựu Thần nằm mặt đất, tuy là ngày mùa hè tháng tám, đại sảnh này cũng coi như mát mẻ, nhưng nếu ở sàn lạnh như băng nằm ngày, hơn nữa đầu người còn bị thương, là khổ thể tả.




      Cung nữ giúp đặt thẳng hai cánh tay lại, đứng lên nhìn Cảnh Hưu Thần vẫn còn nằm mặt đất dậy nổi : "Công chúa , cho người tắm, ăn bữa cơm, lúc sau lập tức đến chỗ ngài."




      Vừa xong, cung nữ liền quay đầu ra khỏi đại sảnh, chút cũng có ý muốn dìu Cảnh Hựu Thần, Cảnh Hựu Thần trong lòng phẫn nộ, hối hận rối thành đoàn, trong lồng ngực giống như tràn ngập lửa giận, tùy thời có thể nổ mạnh.




      cung nữ tại cũng tỏ sắc mặt với , nay đến tột cùng biến thành cái gì, Phò mã? Đây là đãi ngộ Phò mã có sao?




      Nghỉ ngơi hồi, cánh tay phục hồi kha khá, Cảnh Hựu Thần đứng lên, bị Nhị công chúa đánh đến đờ đẫn, trong lúc mơ hồ loáng thoáng nghe được cái gì đại phu, Tử di nương. . . . . .




      Vi Ngưng Tử tại sao lại phải mời đại phu, chẳng lẽ đứa trong bụng mất rồi?




      Nghĩ đến đây, Cảnh Hựu Thần tay xoa vết thương mặt, cố nén đau nhức người mà về phía Thiên viện của Vi Ngưng Tử. . . . . .




      Nhị công chúa ở trong phòng đợi hồi lâu, mắt thấy nàng ta tắm rửa xong rồi, lại thay xong áo ngủ mà Cảnh Hựu Thần còn chưa tới, trong tay cầm gương, nhìn nhìn mặt mình, ngữ khí khó chịu hỏi: "Phò mã đâu? Tại sao còn chưa tới?"




      Trong phòng ba cung nữ nhìn nhau vài lần, trả lời: "Nhị công chúa, Truy Tinh ra ngoài thúc dục, chắc là đợi Phò mã gia cùng nhau lại đây."




      Nhị công chúa quăng mạnh kính trang điểm cầm trong tay xuống mặt bàn bằng gỗ hoa lê, lạnh lùng : " tại bao lâu chứ, canh giờ cũng qua rồi, như thế nào còn lại đây cho ta, lại chết ở đâu rồi?"




      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là cung nữ tên Truy Tinh vén rèm tiến vào, trông thấy sắc mặt tức giận của Nhị công chúa, còn có những mảnh gương bàn, trong mắt có tia sáng hơi lóe, thấp giọng : "Nô tỳ gặp qua Nhị công chúa."




      "Gặp cái gì mà gặp! Phò mã nơi nào rồi hả?!" Vừa thấy phía sau Truy Tinh có người nào theo vào, Nhị công chúa lại càng tức giận, người của nàng ta mời Cảnh Hựu Thần, thế nhưng còn mời được.




      Truy Tinh dừng chút, cúi đầu : "Nhị công chúa, Phò mã chỗ Tử di nương, khi nô tỳ mời, ngài ấy Tử di nương vừa mất đứa , thân thể được tốt, đêm nay tới, ở bên kia nghỉ tạm."




      Nhị công chúa giận tím mặt, cánh tay ở bàn trang điểm vỗ cái, "Cái gì! còn muốn ! to gan!" Xem ra hôm nay là nàng ta giáo huấn chưa đủ, nàng ta đêm nay muốn hầu hạ, còn dám chỗ Tử di nương kia!




      Lúc này nàng ta lập tức đứng lên, nổi giận đùng đùng về hướng Thiên viện.




      Cảnh Hựu Thần lúc này ở trong Thiên viện an ủi Vi Ngưng Tử được lúc, nhìn cái bụng đột nhiên xẹp xuống kia, nghe bà đỡ , đứa phát triển đến giai đoạn có thể nhìn ra được là nam hài, lòng đau như đao cắt, khi Truy Tinh đến giục đến chỗ Nhị công chúa làm sao chịu , liền trực tiếp từ chối.




      Tân hôn ngày hôm sau khiến cho trở nên như vậy, sau này nếu vẫn như vậy, cũng muốn sống nữa, bây giờ nên chấn chấn phu cương chút.




      Vi Ngưng Tử biết Nhị công chúa lợi hại, nhưng ả hôm nay sanh non, lại bị kinh hách khiến sức khỏe suy nhược, tâm linh cũng yếu ớt hơn nhiều, đặc biệt muốn có người quan tâm, Cảnh Hựu Thần nhàng dỗ dành làm cho ả cảm giác được chút an ủi cùng ấm áp, liền luyến tiếc đuổi .




      Đêm nay, ra liên quan đến việc tranh sủng gì cả..., thuần túy chỉ muốn có người quan tâm mà thôi.




      Cảnh Hựu Thần trấn an ả xong cũng có chút mệt mỏi, cả ngày hôm nay chính là ngày chật vật khốn khổ nhất đời, phân phó người mang nước đến tính tắm rửa chút liền nghỉ ngơi sớm.




      Nhị công chúa mang theo bốn cung nữ cùng ma ma, còn có đám lớn nha hoàn và bà giúp việc trong viện, hùng hổ trực tiếp vọt vào Thiên viện, ngay cả cửa cũng gõ, liền trực tiếp xông vào, sau khi vào cửa thấy trong viện có người, liền đường vào thẳng đến trong phòng.




      Vi Ngưng Tử vừa mới thư thái chút, nằm ở giường sắp vào giấc ngủ, nghe trong sân truyền đến đủ loại tiếng thét chói tai, kêu: "Phấn Lam, ngươi xem trong viện là làm sao vậy? Tại sao lại ầm ĩ như vậy, rốt cuộc còn có quy củ hay ?"




      Phấn Lam buông xuống việc trong tay, đến phía trước cửa sổ nhìn xem, quả thực ngay cả hồn cũng bị dọa bay nửa, ngón tay nhanh chóng run lên, ngay cả tầm mắt đều vội vàng thu trở về, sợ người ở bên ngoài nhìn thấy nàng nhìn lén.




      "Làm sao vậy?" Vi Ngưng Tử nhìn nàng thần thái có chút đúng, nghi ngờ hỏi.




      Phấn Lam lấy tay chỉ chỉ sân, nhấp môi dưới, nơm nớp lo sợ mở miệng : "Nhị công chúa dẫn theo người giữ lấy bọn Phấn Ngọc mà đánh!"




      Mới vừa rồi nàng nhìn thấy Phấn Ngọc ngăn ở cửa cho người tiến vào, vài bà quản liền giữ lấy đầu Phấn Ngọc dùng sức hướng phía tường mà đập, thanh bang bang làm cho người ta nhìn cũng phát run, căn bản giống như là nắm lấy đầu người mà giống như nắm cây gậy gỗ vậy.




      Nhị công chúa sau khi loại bỏ chướng ngại chặn cửa, trực tiếp vào phòng, nhìn Vi Ngưng Tử nằm giường, tiến lên trước chào hỏi ả bằng hai cái tát, sau đó hỏi: "Phò mã đâu, ngươi đem Phò mã giấu nơi nào rồi!" Trong phòng này nàng ta nhìn thấy Cảnh Hựu Thần đâu, chừng là Vi Ngưng Tử đem người giấu rồi.




      Vi Ngưng Tử vốn suy yếu, bị Nhị công chúa tát như vậy, hạ thân truyền đến đau đớn, trực tiếp liền ngất .




      Nhị công chúa phen đẩy ả ra, quay đầu hỏi Phấn Lam: "Ngươi , Phò mã đâu rồi?"




      Bộ dạng nàng ta hung thần ác sát khiến Phấn Lam sợ tới mức run chân quỳ xuống đất, chỉ vào phòng tắm, tay run run, thiếu chút nữa ngay cả cũng ra, ", Phò mã, tắm rửa."




      Cảnh Hựu Thần ở trong bồn tắm, toàn thân đau nhức ở trong làn nước ấm như được giải thoát, tuy rằng mùa hè mà ngâm nước ấm có chút quái, nhưng đối với lúc này mà lại thoải mái vô cùng, nhắm mắt dưỡng thần, đắm chìm trong dòng nước ấm áp, khi nghe bên ngoài truyền đến thanh của Nhị công chúa, cơ hồ giống như hồi chuông cảnh báo, khiến cảm xúc của trong nháy mắt trở nên kinh hoảng, xôn xao lập tức từ trong bồn tắm đứng lên.




      Cùng lúc đó, bốp tiếng, Nhị công chúa cước đá văng cửa phòng tắm, nhìn thấy hình ảnh Cảnh Hựu Thần lõa thể, lộ ra cái mông trắng trẻo vểnh lên.




      Cảnh Hựu Thần vừa đứng lên, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, xoay người sang nhìn thấy ở cửa, Nhị công chúa cầm đầu mang theo đám ma ma, nha hoàn, bà quản đứng ở đó.




      Bọn nha hoàn liên tục hô , thẹn thùng lấy tay che mắt, xoay người sang chỗ khác.




      Các bà quản vẻ mặt vui cười, ánh mắt tà ác liếc nhìn phong cảnh của Phò mã gia.




      Cảnh Hựu Thần hào phóng đến mấy, cũng đến mức lõa thể khoe khoang với người ngoài, theo phản xạ cong người, lấy tay che chim phía trước, hô to: "Các ngươi tiến vào làm cái gì?"




      Nhị công chúa vừa nhìn thấy dáng vẻ ôm chim, nghĩ đến tối nay nếu phải nàng ta tự mình đến đây, Cảnh Hựu Thần này cùng Vi Ngưng Tử dây dưa với nhau, nhíu mày hô lớn: "Nhìn cái gì chứ! Còn mau giúp Bổn cung đem kéo trở về!"




      Những bà quản có thể thấy Phò mã gia tuấn tú tiêu sái như vậy, trong lòng sớm tràn đầy ý cười đáng khinh, tuy rằng người mặt còn có vài dấu xanh tím, nhưng so với vị kia nhà mình đẹp mặt hơn nhiều, bọn họ ước gì được làm việc này nữa kìa, nên trực tiếp lên muốn bắt Cảnh Hựu Thần.




      Cảnh Hựu Thần làm sao có thể chịu được điều này, vẻ mặt đỏ bừng, muốn vươn tay chỉ vào Nhị công chúa, lại sợ lộ ra chim của mình, ngượng ngượng ngùng ngùng mà với Nhị công chúa: "Nàng làm loạn cái gì đó? Còn mau bảo bọn họ ra ngoài, nàng rốt cuộc có biết cái gì gọi là phu cương, cái gì gọi là liêm sỉ hay ?"




      "Phì! Liêm sỉ, ngươi vụng trộm chạy đến chỗ ả hồ ly tinh này mới là chân chính là vô sỉ đó!" Nhị công chúa nghe Cảnh Hựu Thần chỉ trích, trong lòng cảm thấy như vậy rất mê người, nhưng trong miệng vẫn hung hăng đáp trả, thầm nghĩ nếu còn cương quyết như vậy, nàng ta cũng nghe theo .




      Đáng tiếc Cảnh Hựu Thần bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, cho dù là da mặt dày như tường đá cũng chịu nổi, vội vàng cầu xin tha thứ, "nàng để cho bọn họ ra ngoài trước , ra ngoài, ta mặc xong quần áo liền trở về với nàng là được rồi chứ gì."




      Cả khuôn mặt đều nhăn lại, cả người thu lại trốn vào trong bồn tắm, quả thực là bị ép đến đường cùng, chỉ thiếu chưa chảy nước mắt mà thôi, nhưng trong lòng Nhị công chúa liền lộ ra nỗi thất vọng nên lời, người nam nhân này tại sao chút kiên cường cũng có chứ, lúc trước nét khí khi cứu nàng ta chạy nơi nào rồi, xem dáng vẻ nhu nhược tại, là càng xem càng tức. Hiển nhiên công chúa của chúng ta có những cầu rất cao, cầu Cảnh Hựu Thần vừa mạnh mẽ, vừa phải nghe lời nàng ta, nâng nàng ta lên cao, là tiêu chuẩn với tới.




      "Mặc cái gì mà mặc! Người đâu, trực tiếp đem Phò mã quấn lại nâng vào phòng của ta!" Nhị công chúa tay vừa nhấc, mệnh lệnh lưu loát, cả người phát ra khí thế nữ vương.




      Các bà quản liền lập tức xông lên, tìm tấm thảm, đè Cảnh Hựu Thần rồi bọc lại, có người gan lớn nhân cơ hội ở đùi, mông của Cảnh Hựu Thần sờ sờ, khiến khỏi phải liên tục tránh né, lại bởi vì thân thể lõa lồ, tay chân lại dám làm động tác mạnh, chỉ có thể lắc lắc thân mình tránh né, lớn tiếng : "Nhị công chúa, nàng nên quá đáng! Ta là phu quân của nàng, phải là nam sủng của nàng!"




      Nhị công chúa ánh mắt ở người Cảnh Hựu Thần quét vài lần, khinh thường hừ : "Chỉ bằng ngươi, muốn làm nam sủng cũng đủ tư cách!"




      Đây là hoài nghi năng lực của Cảnh Hựu Thần, nam nhân bị người hoài nghi chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã, Cảnh Hựu Thần mắt bén lửa giận, hai tròng mắt đỏ ngầu, "Ngự Chi Lan, ngươi tuân thủ. . . . . ."




      Sớm có cung nữ kịp phản ứng, trực tiếp lấy tấm khăn nhét vào trong miệng Cảnh Hựu Thần, gọi hai bà quản đem Cảnh Hựu Thần gói gém kĩ bằng tấm thảm rồi cứ liền như vậy mà nâng ra Thiên viện.




      Vi Ngưng Tử tỉnh hồn lại, nhìn Cảnh Hựu Thần bị người nâng ra sân, theo phía sau Nhị công chúa, giống như con heo nương chuẩn bị dâng lên dàn tế.




      Ả há miệng thở dốc, biết là kinh ngạc hay là muốn cái gì, trong đầu cỗ bi thương cùng sợ hãi tập kích, nay đứa của ả còn, Cảnh Hựu Thần cũng bảo vệ được ả. Vi Ngưng Tử đột nhiên cảm thấy, sau này chỉ cần trong phủ có Nhị công chúa ngày của ả chắn chắc thể nào bình yên trôi qua rồi.




      Các bà quản đem Cảnh Hựu Thần để xuống giường của Nhị công chúa xong lui ra ngoài, Cảnh Hựu Thần cuối cùng cũng có thể thở dài nhõm hơi, ngày hôm nay ở trước mặt toàn thể hạ nhân mất hết mặt mũi, bây giờ còn bị xích lõa bọc lại đưa đến giường, quả thực là vô cùng nhục nhã, mới vừa rồi đường lại đây, ánh mắt cười nhạo của bọn hạ nhân làm cho loại xúc động hận thể lập tức chết .




      động vài cái kéo thảm xuống, vọt tới trước mặt Nhị công chúa, giận dữ : "Nàng rốt cuộc có đầu óc hay hả, để cho người khác nhìn ta chê cười, nàng có phải cảm thấy rất vui vẻ? Ta là trượng phu của nàng, ta bị nàng giễu cợt, đối với nàng có ích lợi gì!"




      "Ngươi rống cái gì mà rống! Ta là công chúa, ta muốn như thế nào liền như thế ấy, ngươi là cái quái gì!" Nhị công chúa phen đẩy Cảnh Hựu Thần ra, dùng lực so với còn hung mãnh hơn, lại còn dùng thanh bén dọn trừng mắt đáp trả.




      "Nàng, quả thực là vô pháp vô thiên rồi!" Cảnh Hựu Thần quả thực bị tức đến hộc máu, , là muốn hộc máu, trong cổ họng cỗ tinh ngọt xông ra, bị mạnh mẽ nuốt xuống, hai tròng mắt lồi ra, nhìn khuôn mặt Nhị công chúa bởi vì gầm rú mà trở nên dữ tợn, , đây phải là thê tử của , đây là ma quỷ, ma quỷ, là ông trời thấy kiếp trước làm chuyện tốt, phái ma quỷ tới tra tấn !




      Cảnh Hựu Thần đáy mắt sung huyết, giơ tay lên cho Nhị công chúa cái bạt tay!




      Nhị công chúa vốn mang tâm tình vui, nay Cảnh Hựu Thần còn dám đánh nàng ta, nàng ta trực tiếp hướng bên ngoài hô hai câu, hai cung nữ có võ công lập tức tiến vào, bắt lấy Cảnh Hựu Thần trói ở giường!




      "Xem ra hôm nay ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ. . . . . ." Nhị công chúa bảo cung nữ cầm roi tiến vào, đóng cửa kỹ càng, tới trước mặt Cảnh Hựu Thần.




      Tiếp theo, trong phủ công chúa liền truyền ra tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm thét, truyền a, truyền a, rơi vào tai quan Ngự Sử!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :