1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      (2)

      Nàng nhanh chóng dời đề tài chỗ khác, vừa rồi bản thân cũng biết bị làm sao, biết Ngự Phượng Đàn muốn tới nắm tay mình, thế nhưng nàng lại tránh , mà hồi hộp chờ đợi như vậy.




      Có lẽ do bầu khí quá tốt đẹp, nên đầu óc thiếu dưỡng khí chút mà thôi.




      Vân Khanh thầm lấy mu bàn tay xoa xoa gò má, An Tuyết Oánh nghe nàng như vậy, nghĩ đến lượng người đường hôm nay ít, liền tin lời của nàng, "Ừ, hai người chuẩn bị xong rồi sao?" Chẳng qua nàng vẫn cảm thấy khí giữa Cẩn Vương thế tử và Vân Khanh có chút kỳ quái.




      Tầm mắt của Ngũ hoàng tử đảo qua đảo lại vẻ mặt kỳ quái của Vân Khanh và Ngự Phượng Đàn, cùng Ngự Phượng Đàn phía sau hai , khuôn mặt ôn hòa mang theo vài phần chế nhạo, "Như thế nào, người ngươi thích hóa ra là Thẩm tiểu thư?"




      Dung nhan tuyệt sắc của Ngự Phượng Đàn dưới ánh đèn lung linh càng trở nên đặc sắc, khi nghe Ngũ hoàng tử nhắc đến Vân Khanh, trong đôi mắt có say mê khó tả, cúi đầu cười khẽ, gật gật : "Đúng vậy."




      Ngũ hoàng tử nghe thế, đáy mắt lên ý cười, ngẩng đầu nhìn thân hình nguyệt sắc thon dài yểu điệu ở phía trước, lại quay đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, cười lên tiếng: "Vận Ninh quận quân là dung sắc bức người, thông tuệ đáng , ta cũng thấy nàng tệ."




      "Nàng, ngươi thể giành." Ngự Phượng Đàn thu hồi ánh mắt, nhìn vào mắt Ngũ hoàng tử, trong lời tràn đầy ham muốn tuyên cáo chủ quyền, "Nàng là của ta."




      "Ngươi đây là nghiêm túc?"




      "Phi thường nghiêm túc."




      Ngũ hoàng tử hơi cứng người, sau đó bật cười, ý cười dưới ánh đèn loang lổ mang theo tư vị sâu xa, chiếu rọi khuôn mặt ôn hòa kia thành từng chiếc bóng rời rạc.




      Khi Đài chủ và thành viên cả ba tổ tập trung đầy đủ đài, vòng quyết đấu cuối cùng bắt đầu.




      Phương Tiểu Hầu gia sớm chờ đến sốt ruột trực tiếp rướn cổ kêu to: "Nhanh bắt đầu , trà cũng chưa kịp uống, đừng để chúng ta chờ sốt ruột nữa."




      vừa kêu như vậy, người chung quanh cũng hùa theo mà ồn ào, đài chủ giơ hai tay lên, ý bảo mọi người im lặng, cho mỗi đội bày món đồ mình mua được ra.




      Đầu tiên là Ngũ hoàng tử, là người về nhất trong cuộc thi trước, lấy ra bao nến, đặt trước mặt mọi người, "Ta dùng lượng bạc mua bao nến màu." Sau đó thắp sáng cây nến, bày ra : "Ánh sáng ngọn nến phát ra, cũng là bộ phận của cây nến, ta châm ngọn nến, ánh sáng chiếm khoảng gian này của đài, tại tay ta có 12 cây, gian ta chiếm được chính là diện tích ánh sáng mà 12 cây nến này tỏa ra.




      "Tốt, tệ!"




      Ngũ hoàng tử vừa xong, dưới đài lập tức có người vỗ tay, đài chủ cũng gật đầu: "Cách này quả tệ, căn cứ vào ánh sáng ngọn nến phát ra mà chiếm khoảng gian đó, so với thứ đồ tầm thường mà chiếm được nhiều hơn rồi."




      "Kế tiếp."




      An Ngọc Oánh lại đứng ra, sau đó chỉa về thùng nước bên cạnh nàng, vừa muốn cất lời, đột nhiên nóc nhà từ đằng xa, lả tả nhảy ra mấy chục đạo bóng đen, giống như ma quỷ xuất trước mặt mọi người.




      Động tác của bọn họ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt nhảy vào trong đám người, đao kiếm sáng bóng tràn ngập hàn quang dưới ánh đèn càng trở nên huyết tinh vô tình, khiến người phát run.




      Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngự Phượng Đàn vào lúc bọn hắc y nhân xuất xoay người nhìn về phía đó, võ công của bọn họ so với người bình thường cao hơn nhiều, đối với nguy hiểm tiếp cận phản ứng cũng linh mẫn hơn.




      biết tiểu như nhà ai là người đầu tiên nhìn thấy Hắc y nhân, liề phát ra tiếng thét chói tai, sau đó toàn bộ quảng trường ở đường Đông lập tức loạn cả lên, các tiểu thư ngày thường đoan trang, dưới che chở của nha hoàn bắt đầu hoảng loạn chạy trốn, các công tử luôn phong độ tiêu sái, cử chỉ lịch cũng bắt đầu tìm đường thoát thân.




      Quan binh ở bốn phía phụ trách cảnh giới sau khi nghe được tiếng thét chói tai, liền bắt đầu chỉ huy binh lính nhanh chóng chạy vào trong, đồng thời Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng ít ám vệ bên người các thế gia công tử cũng bắt đầu gia nhập trận chiến đấu với Hắc y nhân.


      Dường như mục đích của bọn hắc y nhân này phải là đến giết chóc, bọn chúng phải gặp người liền giết, mà là bay thẳng về phía đài nơi Vân Khanh đứng.




      Vân Khanh vừa nhìn thấy phương hướng Hắc y nhân phóng tới, ý thức được mục tiêu của bọn chúng rất có thể là mình, nàng lập tức xoay người tới đứng bên cạnh An Tuyết Oánh ở gần Ngũ hoàng tử.




      Chỉ thấy An Tuyết Oánh hai mắt thẳng tắp nhìn Hắc y nhân lao tới, đám vệ ở bên ngoài lúc này giao thủ với Hắc y nhân, tiếng đao kiếm va vào nhau và tiếng la hét trốn chạy của mọi người xung quanh tạo nên trận thanh hỗn tạp chứa đầy hoảng sợ và kinh hoàng.




      Kiếm quang ánh lên, thỉnh thoảng bắn ra những tia máu sáng rực trong đêm tối.




      Theo tình hình hai bên giao chiến kịch liệt, những hắc y nhân này người người đều là nhất đẳng cao thủ, vài ám vệ của thế gia ở thế bị động và số ít khác bị thương, từng bước bị bức lui.




      Hắc y nhân cách khán đài bên này càng ngày càng gần, trong khí bao phủ mùi máu tanh và sát khí, khiến cho các tiểu thư công tử luôn được bảo vệ chặt chẽ này sợ tới mức hoa dung thất sắc.




      Vân Khanh qua, đỡ thân thể sắp nhũn ra của An Tuyết Oánh, nhìn khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch của nàng liền vội vàng an ủi: "Tuyết Oánh, ngươi đừng sợ, đừng sợ, hít sâu vào, nên kích động, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều ở nơi này, các ám vệ để cho chúng ta gặp nguy hiểm."




      Sắc mặt của An Tuyết Oánh trắng bệch mảnh, ngay cả sắc môi cũng bắt đầu từ từ mất , hô hấp của nàng dần dồn dập, đáy mắt lộ ra kinh hoàng và kinh sợ, bàn tay Vân Khanh nắm lấy cổ tay nàng, cảm nhận được mạch đập của nàng đột nhiên nhảy vừa mạnh vừa loạn, đôi mắt hơi hơi ngưng trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tim của Tuyết Oánh có khả năng tái phát, nàng vội vã đưa tay vỗ vỗ lưng An Tuyết Oánh, ôn nhu : "Tuyết Oánh, ngươi nhìn vào hai mắt của ta, có việc gì, có việc gì."




      An Tuyết Oánh siết chặt lấy tay Vân Khanh, chỉ cảm thấy lưng có luồng nhiệt lực truyền đến, trái tim bắt đầu đau đớn từ từ dịu lại, hai mắt nhìn thẳng vào cặp mắt kiên định tia sợ hãi của Vân Khanh, đột nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, để nàng còn quá mức hoảng hốt như lúc nãy, suy yếu gật đầu : " có việc gì, ta sao."




      Vân Khanh thu hồi bàn tay luôn vỗ sau lưng nàng, đầu ngón tay mang theo cây ngân châm nhanh chóng bỏ vào túi châm đặc biệt trong người, khóe mắt liếc về tình hình cuộc chiến bởi vì ám vệ thất bại nên Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Ngự Phượng Đàn đành phải tham chiến, đáy mắt càng thêm an hòa, cười : "Tuyết Oánh, ngươi trước mắt hãy trốn ở chỗ này."




      Nàng nắm lấy tay An Tuyết Oánh xuống khán đài, ánh mắt nhanh chóng xem xét xung quanh tìm xem có nơi nào để trốn hay , sau khi xem xét tất cả, nàng lập tức kéo lớp thảm đỏ ra, nhưng thấy bên trong chứa ba nữ tử, người trong đó nàng có quen biết, nhưng mà, quen biết có nghĩa là chuyện tốt.




      Cảnh Tâm Như hôm nay ra phố du ngoạn, ngay lúc vừa cùng hai khuê phòng đến phía dưới khán đài Hắc y nhân lại xuất , các nàng phát chỗ trống này nên lập tức liền trốn vào.




      Lúc này trông thấy Vân Khanh, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra tia tức giận, nàng ta vốn trở thành ứng viên tuyển tú, nay hẳn tiến cung làm phi tử của Minh Đế hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi, chính là bởi vì Thẩm Vân Khanh này chọc giận Hoàng Hậu, mới khiến nàng ta cũng bị liên lụy bị người gạch tên.




      Dưới đáy lòng nàng ta đối với Vân Khanh chưa từng thấy mặt có ba phần hận, lúc này thấy nàng, đáy mắt liền mang theo tia ác độc, cánh tay vươn ra ngăn cản Vân Khanh và An Tuyết Oánh, cự tuyệt : "Các ngươi chớ vào đây, chỗ này quá , thể chứa người nữa rồi."




      Vân Khanh đưa mắt quan sát vẻ mặt của Cảnh Tâm Như liền nhận thấy được ý định muốn gây khó dễ của nàng ta, đối với tiểu này ở kiếp trước Vân Khanh biết , ở mặt ngoài là ôn nhu xinh đẹp, kỳ lòng dạ hẹp hòi, tham lam ích kỷ, bởi vì được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Lý lão thái quân nên luôn cảm thấy bản thân tài trí hơn người, quên mất kỳ nàng ta cũng chỉ là nữ nhi do di nương sinh ra, ngay cả Cảnh Hựu Thần nàng ta cũng có chút khinh thường.




      Nay đáy mắt nàng ta mang theo ý tốt, Vân Khanh tự nhiên hiểu , nếu là bình thường, nàng tuyệt đối khinh thường tranh cãi với nàng ta, nhưng lúc này lại khác, nguy cơ ở phía trước, mà sưc khỏe của Tuyết Oánh cũng thể tiếp tục chạy loạn hay chịu thêm kích thích gì nữa.




      Hơn nữa Cảnh Tâm Như cũng giống dối, chỗ này xác thực lớn, có ba người, chỉ còn khoảng trống của hai bước chân, nếu cố chen lách nhiều nhất chỉ có thể thêm được người.




      An Tuyết Oánh nhìn nhìn nơi này, lôi kéo tay Vân Khanh, trong ánh mắt mang theo tia cự tuyệt, lắc đầu : "Vân Khanh, nếu chúng ta tìm chỗ khác?" Nàng muốn cùng Vân Khanh tách ra.




      Tiếng đao kiếm bên tai vẫn có dấu hiệu dừng mà ngày càng gần, còn kịp rồi, Vân Khanh nắm tay nàng, nhìn hai vị tiểu thư khác, thanh chân thành tha thiết mang theo khẩn cầu : "Ta tiến vào, các ngươi chịu khó chen chút chút, để cho An tiểu thư của Hộ bộ thượng thư trốn vào đây, có thể chứ?"




      Hai vị tiểu thư kia nghe được lời của Vân Khanh, đáy mắt sáng ngời, lập tức lùi người về phía sau chút, trăm miệng lời gật đầu : "Có thể, chúng ta chen chút chút còn có thể giấu người."




      Cảnh Tâm Như quay đầu sang nhìn hai bạn tốt của mình, ánh mắt mang theo nghi vấn như muốn hỏi các ngươi tại sao lại cho nàng vào chứ?!? Các ngươi chẳng lẽ biết vị trí ứng viên của ta vì ai mà bị oại bỏ sao?




      mặt hai vị tiểu thư kia lộ ra chút xấu hổ, dưới ánh mắt khiển trách mãnh liệt của Cảnh Tâm Như, thế nhưng lại thay đổi quyết định ban đầu của mình, còn lấy lòng lôi kéo tay Cảnh Tâm Như sát vào bên trong, trong miệng cười : "Tâm Như, chỉ dịch vào trong chút thôi, nhường vị nữa cũng mất mát gì mà."




      Vân Khanh thản nhiên cười, thu ánh mắt trách móc của Cảnh Tâm Như vào đáy mắt, hai tiểu thư này hiển nhiên biết Cảnh Tâm Như vì sao mà bị gạch tên.




      Nhưng các nàng càng biết mình là người nhà của quý phủ nào, người là tiểu thư của phụ tá ở Ninh Quốc Công phủ, người là tiểu muội của Hộ Bộ Thị Lang tân nhiệm, chỉ cần phải ngu dốt, nghe được Vân Khanh phá lệ cường điệu ra thân phận của An Tuyết Oánh, cũng biết nên làm như thế nào, vị trí râu ria có thể lấy lòng Thủ trưởng và Ninh Quốc Công, đứa ngốc mới làm như vậy!




      Cảnh Tâm Như hí mắt nhìn Vân Khanh, biết Vân Khanh làm thế nào mà chỉ vừa mở miệng khiến bạn tốt của nàng ta ra mặt giúp đỡ, nghĩ lại, dù sao nàng ta ghét cũng phải An Tuyết Oánh, nên gật gật đầu, nhích vào trong chút, trong giọng mang theo chút vui, "Vậy ta có thể để cho An tiểu thư tiến vào, nhanh chút, đừng làm cho người phát ."




      Được những lời này, Vân Khanh lập tức đem An Tuyết Oánh đẩy xuống dưới đài, thấp giọng : "Ngươi trốn ở chỗ này, đừng có loạn, đợi lát nữa ta tới đón ngươi."




      An Tuyết Oánh nghe nàng như thế, nhưng lại chịu buông tay, mà là nắm chặt tay Vân Khanh, hỏi: "Vậy còn ngươi, ngươi cùng trốn với ta sao?"




      Vân Khanh nhìn vị trí dưới đài, nơi đó gian lớn, nếu nàng cũng trốn vào, bên ngoài lập tức phát khối lộ ra, đến lúc đó bị Hắc y nhân phát , năm người tránh ở dưới đài e đều còn an toàn, nàng sức khỏe bình thường, có thể chạy xa chút, tìm chỗ an toàn mà trốn, bèn gật đầu : "Bên này còn đủ chỗ nữa, ta sang bên kia, ngươi an phận trốn ở trong này, được ra."




      An Tuyết Oánh nhìn nàng, tuy rằng muốn Vân Khanh rời , nhưng khi nghe tiếng chém giết càng ngày càng gần, cũng biết lúc này thể trì hoãn thời gian nữa, bènnới tay : "Vậy ngươi nhanh , phải chú ý an toàn."




      "Ừm." Vân Khanh gật đầu, khi rời cũng tiện tay che thảm đỏ lại, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bộ phận Hắc y nhân tiến đến khán đài, tiếng kim loại va chạm cơ hồ sát gần bên tai, xoạt xoạt đinh , thỉnh thoảng còn bắn ra tia lửa tung tóe.




      Dây thừng treo đủ loại cờ cũng bị chém rơi xuống đất, đèn lồng đủ mọi màu sắc rơi vãi tứ tung, bàn, ghế dựa ngã trái ngã phải, màn hỗn độn.


    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      (3)

      An Ngọc Oánh sau khi nhìn thấy Hắc y nhân xông ra, bị dọa đến chân mềm nhũn, vốn muốn theo các tiểu thư khác chạy ra ngoài, ánh mắt lại tìm kiếm thân ảnh của Vân Khanh, phát nàng đứng dưới đài, đôi mắt chợt lóe, kéo góc váy chạy tới, "Thẩm Vân khanh, ra ngươi ở trong này."




      Vân Khanh liếc nàng ta cái, phượng mâu như nước thèm đặt nàng ta vào đáy mắt, chăm chú quan sát tình hình giao chiến với Hắc y nhân.




      An Ngọc Oánh quay đầu lại, thấy Hắc y nhân càng ngày càng gần, nàng ta sợ tới mức nhìn loạn xung quanh, trông thấy tấm thảm dưới đài hơi hơi động, đáy mắt lóe lên tia sáng, muốn chạy sang trốn vào trong đó.




      Vân Khanh lập tức ngăn ở trước mặt nàng ta, thanh lạnh lùng : "Ngươi chỗ khác, nơi này thể chứa thêm người!"




      "Ta còn có thể đâu chứ, nơi này đều bị Hắc y nhân bao vây rồi!" Hai tròng mắt của An Ngọc Oánh như muốn phun ra lửa, chỉ vào chung quanh, những Hắc y nhân dần dần bao vây toàn bộ khan đài, nếu muốn xông ra ngoài là chuyện khó vô cùng, "Tại sao Tuyết Oánh có thể vào, ta lại thể !"




      "An Ngọc Oánh, làm người nên quá ích kỷ!" Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lung của Vân Khanh cơ hồ kết băng, lãnh ý trong giọng như băng tuyết ngàn năm đánh úp về phía An Ngọc Oánh.




      Chẳng lẽ An Ngọc Oánh biết Tuyết Oánh có bệnh tim, cho dù nhìn thấy trường hợp kịch liệt chút, khiến cho cảm xúc phập phồng nguy hiểm đến tánh mạng sao? Nàng ta làm tỷ tỷ mà còn muốn giành chỗ trốn với Tuyết Oánh, người như thế, rất ích kỷ.




      An Ngọc Oánh nhìn Hắc y nhân càng ngày càng tiếp cận phía bên này, nôn nóng muốn tìm chỗ trốn, Vân Khanh cũng để ý nhiều như vậy, ngăn ở phía trước, nhất quyết cho nàng ta chui qua, hướng về nơi Tuyết Oánh trốn.




      Trông thấy đám hắc y nhân kia càng ngày càng gần, Hắc y nhân chuẩn bị đánh về phía bọn họ, An Ngọc Oánh nhất thời trong lòng sinh ra ác ý, nếu Thẩm Vân Khanh chết tốt biết mấy, khuất nhục và hổ thẹn vừa rồi của nàng ta đều là bởi vì Thẩm Vân Khanh, nếu nàng chết , Ngự Phượng Đàn để ý tới nàng nữa, mà chú ý đến mình rồi.




      Ý nghĩ ác độc này trong chớp mắt hình thành trong đầu nàng ta, An Tuyết Oánh đột nhiên di chuyển thân mình, hai tay kéo Vân Khanh đẩy mạnh về phía tên hắc y kia.




      chết , Thẩm Vân Khanh!




      Dù sao chết như vậy cũng ai biết ngươi là bị ta đẩy qua, chỉ cho rằng ngươi chết dưới đao của đám Hắc y nhân này mà thôi!




      Vào lúc nàng ta sinh ác ý và ra tay động thủ, Vân Khanh chú ý tới nét trầm trong mắt nàng ta, ngay tại thời khắc nàng ta động thủ, nàng nhanh đưa tay đè lên cổ tay nàng ta.




      Bởi vì An Ngọc Oánh lúc này đây mang theo vô hạn oán niệm nên sức mạnh thập phần kinh người, Vân Khanh cho dù bắt được cổ tay của An Ngọc Oánh, thành công kéo nàng ta tới vòng chiến, nhưng mình vẫn bị sức mạnh kia đẩy về hướng Hắc y nhân . . . . . .




      Phượng mâu nhíu lại, lộ ra cỗ khí thế lạnh lùng sắc bén, con ngươi Vân Khanh phản chiếu ánh hàn quang phát ra từ thanh kiếm trong tay Hắc y nhân, u lạnh lẽo, dường như phản chiếu thân ảnh ngã xuống của nàng.




      Ngay tại thời khắc nàng sắp ngã xuống, ngón tay hơi nhấn vào cổ tay, cây châm khó có thể phát từ vòng tay Lam Bảo Thạch nháy mắt phóng ra ngoài, thẳng tắp xuyên vào cổ Hắc y nhân xông tới.




      Cùng lúc đó, cánh tay ôm lấy Vân Khanh sắp ngã xuống đất mạnh mẽ kéo lên, tay còn lại đao chém tên Hắc y nhân khác tiến tới.




      Mà tên Hắc y nhân hạ thủ với Vân Khanh chỉ nghe phốc phốc hai tiếng, sau lưng của đồng thời lộ ra hai thanh kiếm, màu máu đỏ tươi trong phút chốc từ miệng của tràn ra, theo động tác đồng thời rút ra của hai thanh kiếm, cơ thể thẳng tắp té ngã đất, lộ ra thân hình Tứ hoàng tử và Ngự Phượng Đàn ở phía sau.




      Khi Vân Khanh đứng vững lại xoay người nhìn người đỡ mình, trường bào màu lam như nước, khuôn mặt tuấn lãng tiêu sái, mỉm cười với nàng, "Thẩm tiểu thư, cần cảm kích ta."




      Vừa rồi đỡ nàng chính là Tiết Nhất Nam, tay cầm trường kiếm, tay ôm Vân Khanh, tránh lưỡi đao phía sau, cùng Hắc y nhân giao thủ.




      Chính là người này, vào lần đầu tiên gặp mặt, nàng cảm thấy đây là người thâm sâu khó lường, là địch hay bạn tại còn chưa biết , nhưng chỉ bằng việc là cháu của Tiết quốc công, Vân Khanh cũng có đề phòng với .




      Bộ pháp của thực ổn định, Vân Khanh có thể từ sức lực người cảm giác được, dùng hết sức chống lại đám Hắc y nhân, khi tay trái ôm nàng cũng có vẻ khó khăn gì lắm, vẫn có thể thành thạo đối phó đám Hắc y nhân vây xung quanh.




      Nàng cười , trong mắt tràn ngập chế nhạo, "Ta cũng tính cảm tạ công tử, công tử cứu ta, ta cũng chết được."




      Tiết Nhất Nam đem theo Vân Khanh xoay người, đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, mang theo cỗ phong lưu, gật đầu đồng ý : "Thẩm tiểu thư mị lực vô hạn, Tứ hoàng tử cùng Cẩn Vương thế tử đều xuất thủ cứu giúp, đương nhiên đến lượt tại hạ rồi, chẳng qua là, nếu tại hạ ra tay, Thẩm tiểu thư có lẽ bị rớt đài, lúc đó có vẻ hơi chật vật nhỉ."




      "Chật vật? , bên kia mới kêu là chật vật. . . . . ." Vân Khanh bên môi nở nụ cười, trong nháy mắt, dung nhan tuyệt lệ sáng rỡ như minh châu, nhưng sâu trong mắt nàng lại tràn ngập mỉa mai.




      Tiết Nhất Nam theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nụ cười nơi khóe miệng càng to, "Quả nhiên đủ chật vật."




      mặt đất cách đó xa, An Ngọc Oánh ngồi dưới đất, vừa rồi khi nàng ta muốn hãm hại Vân Khanh, cũng bị Vân Khanh dùng sức kéo xuống đài, nay nàng ta giống như con cún tứ chi chạm đất, liều mạng trong trận chiến chém giết của Hắc y nhân tìm kiếm nơi an toàn.




      Búi tóc chỉnh tề nay rối loạn, vài cọng rớt xuống trán, quần áo xinh đẹp người vì ma sát với nền đất mà trở nên hỗn độn rách nát.




      Chỉ thấy nàng ta tay chân tán loạn, trong loạn lạc cây đao lướt qua người nàng ta, khiến nàng ta sợ tới mức liên tục thét chói tai, quỳ rạp mặt đất cúi người như con sâu, nhưng lưỡi đao kia kịp lướt qua lưng tạo lỗ hổng to, nàng ta đau đến lớn tiếng hô to: "Cứu mạng a, cứu mạng a. . . . . ."




      Cách đó xa các tiểu thư sớm cuộn mình chỗ, tránh ở dưới các sạp hàng, các nàng vốn cho là mình đủ thảm, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của An Ngọc Oánh, mới biết được cái gì là thảm nhất, thầm cảm thấy may mắn mình sớm chạy ra ngoài rồi.




      Ngự Phượng Đàn sau khi rút đao ra, nhìn Tứ Hoàng Tử cũng đến với tốc độ nhanh như mình, tầm mắt hai người cùng phóng về chỗ, bắn ra tia lửa điện mãnh liệt, trong khí mơ hồ tích tụ áp lực vô hình ai chịu nhường ai!




      người lạnh lùng tới cực điểm, người tuyệt lệ tới cực điểm, hai đôi mắt hoàn toàn bất đồng nhưng lại bắn ra tia sáng giống nhau.




      "Tứ hoàng tử để ý tới sống chết của biểu muội nhà mình, nhúng tay vào chuyện này, phải chăng có chút quá bạc tình rồi hả?" Ngự Phượng Đàn sau khi nghe tiếng thét chói tai của An Ngọc Oánh, ý cười nơi khóe miệng dần dần đóng băng, đắc ý đến nỗi khuôn mặt tuyệt tú cười đến sáng lạn.




      "An Ngọc Oánh đối với Cẩn Vương thế tử lòng say mê, thế tử ngươi lại hờ hững bàng quan mà ra tay viện trợ, chẳng phải là quá mức vô tình?" Khuôn mặt lạnh lùng của Tứ hoàng tử càng thêm u, đôi mắt tối tăm gắt gao nhìn Ngự Phượng Đàn, ngay cả ý muốn xoay qua nhìn An Ngọc Oánh đều có, môi mỏng thốt ra chữ chữ như băng.




      "Nếu như nữ tử thích ta ta đều phải cứu, vậy chẳng phải bản thế tử bận đến chết sao? Nhưng Tứ hoàng tử ngươi khác, biểu muội của ngươi nhiều, chết người chính là ít người."




      Những lời đôi môi đỏ mọng kia phát ra tuyệt tình tới cực điểm, đáng tiếc An Ngọc Oánh căn bản có biện pháp nghe được, bởi vì khi nàng ta thét chói tai, lại có Hắc y nhân chuẩn bị đâm kiếm về phía bờ vai nàng ta.




      Tiếng kêu thê thảm vào ban đêm liên miên dứt, mặt An Ngọc Oánh lem luốc vết máu lẫn lộn với tro bụi, khuôn mặt thanh lệ kia cơ hồ vì bị đau mà trở nên vặn vẹo.




      Trong đôi mắt lạnh như băng của Tứ hoàng tử dường như tia cảm tình nào, nhưng sau khi nghe tiếng kêu tuyệt vọng của An Ngọc Oánh, lông mày nhất thời nhíu chặt, nhớ tới Tiết quốc công đối với vị ngoại tôn nữ này rất thương, con ngươi vừa sâu vừa đen đột nhiên co rút, mang theo trường kiếm trong tay và khí thế lãnh nộ, phóng nhanh về hướng khác.




      Ngự Phượng Đàn nhìn về phía Tứ Hoàng tử sát khí đầy người, nhíu mày nhìn lướt qua An Ngọc Oánh mặt đất, mặc dù nữ nhân này rất hiểm đáng ghét, nhưng có thể dẫn Tứ hoàng tử khỏi, coi như là có chút hữu dụng.




      Thu hồi ánh mắt, Ngự Phượng Đàn nhìn về phía Vân Khanh, tầm mắt ngừng cánh tay của Tiết Nhất Nam ôm hông Vân Khanh, trong đôi mắt hẹp lập tức nổi lên huyết tinh sát ý, cả người tản mát ra khí tức nghiêm trang lãnh, chỉ cảm thấy cái tay kia chướng mắt cực kỳ, thậm chí so với đám Hắc y nhân đột nhiên xuất này còn đáng ghét hơn.




      Tầm mắt nhanh chóng đảo qua đám Hắc y nhân xung quanh, đôi mắt hẹp xẹt qua tia sáng u, tay cầm trường kiếm, thân hình màu trắng như đạo ánh trăng, xuất chính giữa bọn Hắc y nhân, nhất thời cánh tay bốn gã Hắc y nhân xuất vết máu dài.




      "Các huynh đệ, lên!"




      Đám Hắc y nhân bị động tác này của chọc giận, có người vốn đối phó với những người khác đều đồng loạt giơ kiếm tiếp chiêu, đôi mắt của Ngự Phượng Đàn xẹt qua tia giảo hoạt, mũi chân điểm, cùng bốn gã Hắc y nhân kia vừa đánh vừa lùi, cuối cùng vào vòng vây của Tiết Nhất Nam, dưới những động tác khiều, xoáy, đâm, giết, Vân Khanh thấy kiếm quang của như cầu vồng, nhưng lại dần dần đem bốn gã Hắc y nhân chiến đấu đẩy vào trong tay Tiết Nhất Nam.




      Tiết Nhất Nam vốn đối phó hai gã Hắc y nhân rất thảnh thơi, nay lại có liền bốn gã gia nhập vòng chiến, lại vừa phải bảo vệ Vân Khanh, nhất thời có chút khó khăn rồi.




      Vân Khanh vài lần nhìn thấy thế kiếm sát theo bả vai Tiết Nhất Nam lướt qua, những thanh kiếm lạnh như băng như có linh hồn, xoẹt qua mái tóc đen của nàng, nàng nôn nóng hô to: "Mau buông ta ra, bằng ngươi bị thương."




      Tiết Nhất Nam khẩn trương ứng chiêu, ngay cả thời gian cúi đầu liếc nhìn nàng cái cũng có, nghe được lời của nàng, lại cảm thấy có chút thoải mái, mình đồng thời đối phó sáu người, xác thực có chút khó khăn, những hắc y nhân này được huấn luyện nghiêm chỉnh, sáu người hợp lại, uy lực so với khi đấu với từng người khó khăn hơn rất nhiều.




      Nếu lại tiếp tục bảo vệ Vân Khanh khiến cả hai người cùng bị thương, vì thế múa kiếm như hoa, tạo khe hở thả Vân Khanh ra.




      Tay vừa mới buông ra, Ngự Phượng Đàn liền đưa cánh tay đón lấy, ôm Vân Khanh vào lồng ngực của mình, trong con ngươi hẹp dài nháy mắt xẹt qua tia thâm trầm, Tiết Nhất Nam thấy màn như vậy làm sao còn có thể , khuôn mặt vẫn là nụ cười, nhưng trong mắt lại tỏa ra vẻ vui và khó chịu!




      Ngự Phượng Đàn gài bẫy !




      Bốn người này nếu phải dẫn lại đây, mình làm sao có thể chật vật như vậy, cần gì phải buông Thẩm Vân Khanh ra!




      Trong lòng sinh ra cỗ tức giận, nhìn thân thể mềm mại vừa rồi còn ở trong lòng mình kia, nghĩ đến khi đó chóp mũi đều phiêu đãng mùi hương thơm ngát, ánh mắt bén nhọn, kiếm thế đột nhiên càng trở nên sắc bén, cùng sáu gã Hắc y nhân đan vào nhau tạo thành màn đấu kiếm lóa mắt.




      Ngự Phượng Đàn nhìn Tiết Nhất Nam bị vây khốn, tự nhiên tự tại giết chết Hắc y nhân trước mặt, tư thái thản nhiên, cứ như phải trong cuộc chiến sinh tử mà là giống như chơi trò chơi, hẹp mâu buông xuống, nhìn Vân Khanh, tiếng trầm thấp dễ nghe hỏi: "Nàng có sao ?"




      Vân Khanh lắc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân rất an toàn.




      "Hay là ở trong lòng ta, nên có vẻ yên tâm." Ngự Phượng Đàn mỉm cười, trong mắt như nhiễm lên làn men say, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, lộ ra cỗ mị lực khiếp người, cho dù trong tình cảnh Đao Quang Kiếm Ảnh vẫn có thể làm người bị mê hoặc.




      Nàng làm sao nhìn ra hành động vừa rồi của Ngự Phượng Đàn, dẫn dụ Hắc y nhân vào vòng chiến của Tiết Nhất Nam, khiến Tiết Nhất Nam thể buông mình ra, nếu cả hai người bọn họ đều bị thương, mà lại thoải mái đem mình ôm trở lại.




      Nhìn cặp phượng mâu tỏa sáng chói mắt kia, trong mắt Vân Khanh toát ra vài phần cảm thán, đúng là phúc hắc nghiệt mà!




      Ngự Phượng Đàn hơi hơi nhíu mày, tựa hồ thực thích những lời này của Vân Khanh, trở tay đẩy kiếm của Hắc y nhân ra, ống tay áo như đám mây, theo từng động tác mà bay lên trong gió, lại giấu chiêu chiêu sắc bén khiến cho Hắc y nhân liên tiếp bại lui.




      chậm, xảy ra nhanh, binh sĩ do quan phủ dẫn đầu đuổi tới trường, trong đám Hắc y nhân này, ít kẻ bị thương và tử trận, lúc tại lại bị quan binh truy kích, bọn chúng đành phải liên tiếp thối lui.




      Đôi mắt hẹp dài tuyệt lệ của Ngự Phượng Đàn thoáng nhìn qua, khóe miệng ý cười càng sâu, ôm Vân Khanh bay về phía khe hở, mũi chân điểm, thân hình nhảy lên như chim yến nhảy ngang nhảy dọc, im hơi lặng tiếng rời khỏi đám người.


    3. pixuri2009

      pixuri2009 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      38
      An Tuyết Oánh bị hủy dung mới vui.hhaha

    4. pixuri2009

      pixuri2009 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      38
      hic hic. nhầm Ngọc Oánh rồi.

    5. ging

      ging New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Mấy cảnh hai bạn trẻ ngọt ngào thích nhất cảnh sắp nắm tay ^^
      Lần tới là cảnh hai bạn hôn nhau, chính thức xác định tình cảm rồi ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :