1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13. Thế tử trăm dặm đuổi theo Vân khanh

      Edit:

      Beta: Ishtar



      Ngày này, cũng là ngày đầu tiên thư viện khai giảng, Vi Ngưng Tử ngồi trong xe ngựa của Thẩm phủ tới trước cửa thư viện, mới vừa tới trước cửa thì từ xa nhìn thấy Chương Huỳnh tới, nàng đáy mắt lên chút sợ hãi, vội vàng hướng phía bên trong . Đối với Hầu phủ tiểu thư Chương Huỳnh thích động thủ này, trong lòng nàng như có bóng ma, nhanh tránh mới tốt.



      Hôm nay lớp đầu tiên là lớp thi họa (hay gọi là thư pháp), vừa bước vào cửa lớp, nàng ta liền nhìn thấy An Tuyết Oánh ngồi ở vị trí hàng thứ hai phía tay trái, nhớ tới thân phận của An Tuyết Oánh mặt nàng ta liền mang theo tươi cười, thân thiết tiêu sái tới, kêu: "Tuyết Oánh, ngươi cũng báo danh vào lớp thi họa sao?"



      Chợt nghe đến xưng hô thế này, An Tuyết Oánh ngẩn người, nàng cùng vị biểu tỉ này của Vân Khanh ngay cả chuyện cũng chưa qua, nàng ta xưng hô như vậy có phải quá mức thân thiết rồi hay , nhưng nàng cũng phải là người vừa gặp mặt khiến người ta mất mặt, lễ phép gật đầu : "Đúng vậy, ngươi cũng vậy sao?"



      Có bậc thang Vi Ngưng Tử hiển nhiên mà trèo lên, tự nhiên vén làn váy, ngồi ở bên cạnh An Tuyết Oánh.



      Các bàn trong lớp đều được sắp xếp thành hai người bàn, An Tuyết Oánh vẫn cùng Vân Khanh ngồi cùng chỗ, nghĩ tới Vi Ngưng Tử ngồi xuống, nàng nhíu nhíu mày, có mở miệng , vị trí đều là do chính mình chọn lựa, phu tử quản việc này, nàng cũng có lý do để đuổi Vi Ngưng Tử.



      Giờ học đến, nữ phu tử chừng ba mươi tuổi vào, nàng họ Lục, tất cả mọi người đều gọi nàng là Lục phu tử.



      Lục phu tử là tài nữ nổi danh của Dương Châu, năm đó tài mạo song tuyệt, ít danh môn công tử cầu hôn, đáng tiếc nàng nam tử giang hồ, vứt bỏ tất cả theo người nọ cao chạy xa bay, lại biết như thế nào, qua vài năm, lại mình trở về Dương Châu, nhưng nhà mẹ đẻ xóa tên nàng trong gia phả, nàng liền sống một mình ở bên ngoài, dựa vào tay thi họa xuất sắc, vào Bạch Lộc thư viện làm nữ phu tử, vì thế ở Dương Châu nổi lên trận sóng gió, các danh môn phu nhân cho rằng nữ tử từng bỏ trốn thế này làm sao có thể giáo dục tiểu thư khuê các, vẫn là viện trưởng của Bạch Lộc thư viện đứng ra thừa nhận tài hoa của Lục phu tử, mới có thể thầm áp chế trận phong ba này.



      Chỉ thấy Lục phu tử khuôn mặt mượt mà, mặt mày thanh nhã, mặc dù qua thời kì tao nhã nhất, nhưng lại có thân phong độ trí thức nồng đậm, lúc giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra được dư vị của một tiểu thư khuê các, lại mang theo chút hào phóng, nàng mặc áo tay dài màu xanh ôm người, mặc cái váy dài màu lam thêu lan trúc, cả người thoạt nhìn càng thêm thanh thoát, chỉ bằng bề ngoài, xác thực nhìn ra nàng từng làm ra chuyện cùng người bỏ trốn.



      Sau khi vào lớp, nàng liền cầm lấy danh sách đệ tử ở bàn, bắt đầu điểm danh, lúc kêu đến tên "Thẩm Vân khanh", ba lần liên tục đều có người trả lời, Lục phu tử rốt cục ngẩng đầu lên quét mắt về các đệ tử ngồi phía dưới, hỏi: "Thẩm Vân khanh vì sao tới?"



      Người phía dưới mảnh mờ mịt, có ai biết tại sao Vân Khanh có tới, An Tuyết Oánh im lặng nhìn phía trước, khéo mắt liếc nhìn Vi Ngưng Tử vẫn ngồi im phản ứng, đáy lòng có chút hờn giận.



      Chờ những người khác dò xét lẫn nhau, Vi Ngưng Tử mới từ từ  đứng lên hành lễ : "Thưa Lục phu tử, Thẩm Vân khanh là muốn thôn trang thưởng thức phong cảnh, đặc biệt muốn ta giúp xin phép với phu tử, hi vọng phu tử có thể phê chuẩn."



      thôn trang du ngoạn sơn thủy nên đến tham dự khóa học của Lục phu tử? Lúc này những học sinh khác trong lớp liền mang theo vài phần khinh thị, Thẩm Vân khanh cũng quá kiêu ngạo rồi, dám làm như vậy, du ngoạn sơn thủy nào thiếu thời gian, lớp học đầu tiên nàng ta tham dự, phải biết rằng, Lục phu tử ngoài việc dạy thi họa, khảo sát tài nghệ ra, còn có thể khảo sát phẩm hạnh của mỗi người, bởi vì Lục phu tử cảm thấy người có phẩm đức tốt mới có thể có môt bức thi họa tốt, vậy Thẩm Vân Khanh kia thảm rồi. . . . . .



      Vi Ngưng Tử nhìn phản ứng của những người khác thầm đắc ý, nàng ta muốn chính là như thế, nếu Vân Khanh muốn nàng ta xin phép, như vậy nàng ta liền căn cứ những gì mình biết mà xin phép, nàng thôn trang phải giống như du ngoạn sao, ngày đầu tiên đã khiến cho phu tử vui, nếu có thể kéo thành tích của nàng xuống tốt nhất, nàng ta nội tâm thầm nghĩ, mặt vẫn là dáng vẻ kính cẩn lễ phép.



      Mà Lục phu tử nhìn lướt qua khuôn mặt của nàng ta, trong đôi mắt  mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, hỏi ngược lại: "Ngươi là đệ tử năm nay mới tới?"



      Vi Ngưng Tử chỉnh đốn vạt áo hành lễ : "Đúng vậy, đệ tử Vi Ngưng Tử tham kiến Lục phu tử."



      Lục phu tử nhìn cử chỉ của nàng ta, lễ nghi cũng tệ, xem ra cũng là nữ tử danh môn, nàng gật đầu : "Ngươi là gì với Thẩm Vân Khanh?"



      "Đệ tử là biểu tỷ của Thẩm Vân Khanh, năm nay vừa tới Dương Châu ."



      "Ân, ta biết, ngươi ngồi xuống ." Lục phu tử đánh giá nàng ta, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn thực nhu nhược, khuôn mặt cũng thon dài tú lệ, nhưng trong cặp mắt kia có tia kì lạ khiến nàng cảm thấy khó chịu, tựa hồ lúc nào cũng muốn hãm hại người khác. Chỉ là Thẩm Vân khanh cũng quá hiểu tôn sư lễ nghĩa, nhập học ngày đầu tiên lại vì du ngoạn mà đến tham dự lớp học của nàng, ánh mắt quay lại tờ danh sách, Lục phu tử chuẩn bị cầm lấy bút lông ở dưới tên Thẩm Vân Khanh đánh dấu, lại nghe thấy An Tuyết Oánh đứng lên thi lễ : "Lục phu tử, Thẩm Vân Khanh có nhờ đệ tử mang ra giấy xin phép, xin phu tử xem qua."



      Lục phu tử ngừng bút chút, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc, nghiêng đầu : "Thẩm Vân Khanh phải cho biểu tỷ của nàng xin phép giùm sao? Tại sao lại còn nhờ ngươi mang thư xin phép đến?"



      An Tuyết Oánh cúi đầu : "Đây là nàng ấy trước khi khởi hành mới viết, bởi vì nguyên nhân phức tạp, sợ Vi Ngưng Từ biểu đạt , hoàn chỉnh, bằng tự viết phong thư, tỏ vẻ tôn kính đối với phu tử, cũng vừa giải thích nguyên nhân."

      p/s: bạn nào ed chương này cmt cho mình biết nhé.
      AELITA, Nhistone, Minhang9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13. Thế tử trăm dặm đuổi theo Vân khanh

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Lục phu tử nghe vậy nhíu mày nhìn Vi Ngưng Tử liếc mắt cái, cũng đem bút trong tay buông xuống, tiếp nhận phong thư An Tuyết Oánh đưa tới, rút ra lá thư viết bằng tay còn thơm mùi mực, ánh mắt lướt qua hàng chữ viết——



      “Kính chào Lục phu tử:



      Đệ tử vì chứng đau đầu của tổ mẫu phát tác, lo lắng vô cùng, cùng mẫu thân đến thôn trang xin thuốc về trị bệnh cho tổ mẫu, xin nghỉ phép mấy ngày, chẳng may vừa bắt đầu lớp học, lại lo lắng cho thân thể tổ mẫu, cả hai đều thể bỏ lỡ, nay bệnh tình tổ mẫu quan trọng, sau khi trở về chắc chắn cố gắng nhanh chóng bổ sung kiến thức, cảm tạ phu tử.



      Thầm Vân Khanh kính thư.”



      Sau khi xem xong, đến nội dung, ràng thôn trang là vì hiếu thuận với tổ mẫu, chỉ đơn giản nhìn nét chữ giấy, Lục phu tử đáy mắt liền mang theo ý cười, bút pháp tinh tế, thanh thoát uyển chuyển, đường nét rõ ràng, như hồ băng tinh khiết, như ánh trăng rải rác bàn ngọc, như nhánh cây uyển chuyển, như gió mát thoáng qua, như hồng liên soi bóng nước, mây xanh biếc lượn lờ trôi. Trong các đệ tử của nàng, có ai có thể đem bút pháp ‘trâm hoa tiểu giai’ của Vệ phu nhân (nữ thư pháp gia) viết đẹp như thế, xem ra thư pháp của Thẩm Vân khanh lại tiến bộ rồi.



      Nhìn sắc mặt của Lục phu tử, An Tuyết Oánh trong lòng yên trước đó nay bình tĩnh lại, buổi chiều ngày hôm qua nhận được phong thư này, nàng mở ra nhìn liền biết Vân Khanh khẳng định bị Lục phu tử trách cứ, bức thư pháp ấy đem ra ai nhìn cũng phải khen, hơn nữa Lục phu tử thích nhất chính là ‘trâm hoa tiểu giai’ của Vệ phu nhân, Vân Khanh rất giỏi về mặt này.



      Quả nhiên, Lục phu tử cầm lá thư bỏ lại vào trong phong thư, đặt ở bàn, mâu quang lại ở mặt Vi Ngưng Tử đảo qua vòng, nàng vừa rồi dự cảm quả nhiên sai, Vi Ngưng Tử là biểu tỷ của Thẩm Vân Khanh, xin phép cho biểu muội lại cố ý xem trọng điểm, thẳng ra phải thôn trang du ngoạn, đúng là muốn khiến phu tử có ấn tượng xấu, ở nhà các nàng đấu đá thế nào nàng mặc kệ, nhưng ở trong lớp cuả nàng tuyệt được như thế.



      Vì thế nàng thu hồi ánh mắt, ở tờ danh sách dưới tên "Vi Ngưng Tử" thẳng tay gạch hai hàng.



      "Tốt lắm, chuyện nàng ấy xin phép ta biết. Tiếp theo liền bắt đầu buổi học thư pháp hôm nay . . . . ."



      Vi Ngưng Tử vừa ngồi vào chỗ, nghĩ Vân Khanh bị phu tử lưu lại ấn tượng xấu nên cao hứng, ai ngờ An Tuyết Oánh đứng lên câu như vậy, ánh mắt lướt nhanh qua vẻ mặt An Tuyết Oánh, thấy nàng ấy vẫn là bộ dáng nhu nhược như cũ, sắc mặt có gì biến hóa, đôi mắt hơi hơi híp lại, giọng hỏi: "Tuyết Oánh, Vân Khanh nhờ ta xin phép, tại sao lại đưa ngươi cái đơn xin phép kia?"



      An Tuyết Oánh thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt cái, trả lời: "Viết giấy xin phép chỉ là tỏ lòng tôn kính với phu tử mà thôi, phu tử bắt đầu giờ học, nghiêm túc nghe giảng bài ." Cũng may Vân Khanh sớm chuẩn bị chiêu này, muốn nàng sau khi nghe Vi Ngưng Tử xin phép, lại căn cứ tình huống mà lấy ra đơn xin phép, quả nhiên Vi Ngưng Tử vốn có ý tốt muốn thay Vân Khanh xin phép, chỉ nghĩ làm thế nào để Lục phu tử sinh ra ấn tượng xấu với Vân Khanh, người này quá hiểm rồi.



      Thấy nàng ấy muốn chuyện cùng mình, Vi Ngưng Tử liền ngồi thẳng người, ngước mắt quan sát Lục phu tử, nhưng thấy nàng có bất cứ dị thường nào, đáy lòng thoáng yên tâm, mặc dù vẫn còn nghi ngờ, lúc này vẫn nên nghiêm túc nghe giảng, nàng mới vào Bạch Hạc thư viện, mọi thứ cần phải tiếp thu, thể để bị Vân Khanh vượt mặt.



      Mà nam tử đứng ngoài cửa với thân áo bào màu trắng, thu hồi ánh mắt thăm dò hướng vào bên trong cánh cửa, môi mỏng mím lại, hiện lên tia cười yếu ớt, đuôi mắt nhếch lên độ cong mê người, Khanh Khanh thôn trang ngoại thành, đây là địa phương tồi nha.



      Lập tức xoay người phất tay áo, về hướng bên ngoài thư viện, chiếc xe ngựa hoa lệ được kéo bởi bốn con ngựa màu nâu hùng dũng dừng ở cửa viện, thân xe được làm từ gỗ cây đàn hương, có gấm màu xanh đậm che phủ, bốn góc trần xe treo tua bông màu đen (trong phim kiếm hiệp có nha =D), bên cạnh là thị vệ mặc cẩm bào tối màu, bộ dáng uy nghiêm.



      Ngự Phượng Đàn sau khi lên xe, từ trong rương xe lấy ra bình rượu đổ vào cái chén màu xanh ngọc trong tay, cười yếu ớt mở miệng: "Dịch Kính Thương."



      Vừa dứt lời, thân ảnh màu đen theo sườn xe đến, quỳ mặt đất, lạnh giọng đáp: "Thế tử gia có gì phân phó?"



      Ngự Phượng Đàn nhếch môi nhìn Dịch Kính Thương quỳ gối trước mặt, trong ánh mắt mang theo hàn ý cười, " thăm dò xem Thẩm gia đại tiểu thư du ngoạn đến thôn trang ngoại thành nhà ai?"



      Dịch Kính Thương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, tựa vào bên trong xe ngựa, khoác áo choàng rộng thùng thình giống như tia ánh trăng hoa lệ mảnh gấm, đầu ngón tay cầm cái chén xanh ngọc, lúc ánh sáng mặt trời chiếu vào, tỏa ra vô số tia sáng màu xanh đầu ngón tay trắng nõn, ngón tay kia giống như một thứ ngọc thượng hạng.



      "Thế tử gia, ngươi muốn ta thăm dò tung tích của Thẩm gia đại tiểu thư?" Dịch Kính Thương có chút nghi ngờ hỏi, thế tử gia khi nào lại để ý đến nữ nhân, phải vẫn đối với nữ nhân có hứng thú gì sao, quan hệ cùng Phương Tiểu Hầu gia có chút mập mờ sao?



      "Đúng vậy a, như thế nào, ngươi làm được?" Ngự Phượng Đàn nuốt vào ngụm rượu, sắc mặt mỉm cười, trong mắt hẹp ánh lên những tia nhìn sắc bén.



      Dịch Kính Thương bị nhìn, chỉ cảm thấy đôi mắt híp lại kia thầm lộ ra lãnh ý, bất giác cúi đầu : “Vâng”



      "Thời gian nửa nén hương, ta tin tưởng, lấy bản lĩnh của đệ nhất ám vệ đại nội, ngươi nhất định tra ra được." Ngự Phượng Đàn nhàn nhạt cười, lông mi dài nửa khép, thực khẳng định , ánh mắt rơi vào bội kiếm bên hông Dịch Kính Thương.



      "Vâng” tiếng, thân ảnh của Dịch Kính Thương nháy mắt biến mất ở bên trong xe ngựa, chỉ có màn xe ngựa khẽ lay động, cứ như là vừa có gió thổi qua.
      AELITA, Minhang, Bé Bi7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13. Thế tử trăm dặm đuổi theo Vân khanh

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Đúng vậy, chính là gió thổi qua, bởi vì động tĩnh của con người, rất khó có thể thầm như thế.



      Thời gian nửa nén hương trôi qua, màn xe vừa động, Dịch Kính Thương lại xuất trong xe ngựa, khom người đối với nam tử ở bên trong xe ngựa, tựa hồ muốn nhắm mắt mà ngủ kêu: "Thế tử gia?"



      Ngự Phượng Đàn cũng mở mắt ra, miễn cưỡng mở miệng : "Nàng đâu rồi hả ?"



      "Ngoại thành phía đông Dương Châu, thôn trang cách nơi này khoảng 150 dặm (nguyên gốc là 250km, 1dặm ~ 1.61km)." Dịch Kính Thương vẫn bình thản mở miệng, nhìn Ngự Phượng Đàn liếc mắt cái, khuôn mặt chữ quốc nét kia có gì khác thường.



      "Nha, vậy được rồi, Trục Giang, hướng phía đông thôi." Ngự Phượng Đàn đối với phu xe ngoài mành ra lệnh, mặt lên ý cười, thoải mái nằm ở bên trong xe ngựa.



      "Thế tử gia muốn đến địa phương hẻo lánh ấy sao?" Dịch Kính Thương nhíu mày hỏi.



      "Ngươi lo lắng cái gì, dù sao ngươi lúc nào cũng đều theo ta, chẳng lẽ biết ta làm gì sao?" Ngự Phượng Đàn bỡn cợt cười, mặt lên chút châm chọc, hai mắt gắt gao nhìn Dịch Kính Thương, giống như khiêu khích lại tựa như vui đùa.



      "Thuộc hạ dám." Dịch Kính Thương sắc mặt trắng xanh, mặc dù là người do Minh Đế phái tới, nhưng rốt cuộc cũng là thị vệ bên người của thế tử gia, tại thế tử gia mới là chủ tử của .



      Tiên đế có chín người con, Vĩnh Huy năm thứ 22, tiên đế đột nhiên đem thái tử vị phong cho con của cung nữ, cũng chính là Tam hoàng tử, cực khổ chờ đợi nhiều năm có kết quả, các hoàng tử bắt đầu rục rịch, phục Tam hoàng tử xuất thân ti tiện, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử tứ Vương liên hợp lại gây rối, Đại hoàng tử chết trong loạn trận, tiên đế ngay lúc đó phái Cửu hoàng tử nhận nhiệm vụ hộ giá cứu nguy, thu phục tứ Vương chi loạn, Cửu hoàng tử một trận thành danh, đem tứ Vương đền tội, ủng hộ Tam hoàng tử thành thái tử, mùa xuân năm sau, tiên đế bệnh chết, Tam hoàng tử đăng ngôi, xưng Minh Đế, sửa quốc hiệu thành Gia Thịnh, phong Cửu hoàng tử thành Cẩn Vương, quản lí Bình Châu, được nhập kinh nếu có lệnh.



      Gia Thịnh chín năm sau, Minh Đế nhân dịp tưởng niệm Cẩn Vương, hạ chỉ đem Cẩn Vương thế tử triệu nhập vào kinh phủ, đến nay gần chín năm, tục truyền, Minh Đế rất thích Cẩn Vương thế tử, nhưng người nào cũng biết, năm đó tứ Vương chi loạn khiến Minh Đế có khúc mắc, đối với Cẩn Vương từng giúp duy trì thế chân vạc thể yên tâm, Cẩn Vương thế tử ngoài mặt nhận được sủng ái của Minh Đế, thực tế chính là con tin, được Minh Đế dùng để khống chế lực lượng của Cẩn Vương.



      Lần này sau khi thế tử gia hộ tống Vấn Lão Thái Gia đến Dương Châu, trở lại kinh thành cùng Minh Đế Giang Nam phong cảnh xinh đẹp, nhất định muốn lại đây du ngoạn, Minh Đế thấy rất ham chơi, ngừng  muốn tới Dương Châu, liền gật đầu đồng ý, nhưng trừ sớm vẫn theo ở bên người Ngự Phượng Đàn, lại phái thêm Trục Giang đến bên người ‘bảo hộ’ Cẩn Vương thế tử.



      Mặc dù theo Ngự Phượng Đàn thời gian dài như vậy, xem qua các loại phong lưu tùy ý của , nhưng vẫn nhìn thấu vị thế tử ngoài mặt dửng dưng tính tình cỗ quái này, có khi tuy là giám thị, nhưng lại bị Ngự Phượng Đàn tận dụng hết khả năng, khiến thực lực của phát huy đến cực hạn.



      "Thuộc hạ lui xuống trước."



      Chỉ nghe rèm cửa có tiếng động , Ngự Phượng Đàn biết Dịch Kính Thương lui ra, tuy rằng Dịch Kính Thương là do Minh Đế phái đến làm ám vệ bên người, kì thực là giám thị bên cạnh mình, có đôi khi làm việc tiện lắm, nhưng cũng có chỗ tốt, những tin tức mà Dịch Kính Thương điều tra được rất hữu dụng, hơn nữa còn có cao thủ đại nội làm người chăn ngựa cho mình. . . . . .



      Ngự Phượng Đàn khóe miệng vẫn là nụ cười yếu ớt, nhưng tản ra loại hàn ý vô hình, muốn dùng hộ vệ đến khống chế giám thị , chỉ sợ dễ dàng như vậy, trò mèo vờn chuột này vẫn có thể ứng phó được.



      Do có đương gia chủ mẫu đến thôn trang, cho nên lúc xe ngựa còn chưa tới, trang chủ liền mang theo vài quản của trang tập họp lại để đón người, thôn chủ là người trung niên đen béo, tên là Hoàng Đại, sau khi thấy xe ngựa đến, liền theo làm tùy tùng ân cần hầu hạ, mãi cho đến đầu thôn, mới thấy tất cả người hầu đều ở trong thôn chờ sẵn.



      Màn xe xốc lên, Tạ thị vịn tay Hổ Phách, Vân Khanh nắm góc váy được Nã Thanh đỡ xuống xe ngựa, hai bên hạ nhân quỳ xuống : “Tham kiến phu nhân, tham kiến đại tiểu thư, phu nhân an khang, đại tiểu thư an khang."



      Tạ thị mỉm cười : "Các ngươi đứng lên , cần quá đa lễ."



      "Tạ phu nhân." Nghe được lời của nàng, mọi người thế này mới tạ ơn đứng lên, vụng trộm giương mắt nhìn Tạ thị cùng Vân Khanh, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy phu nhân cùng đại tiểu thư, chỉ cảm thấy cả người lộ ra khí thế cao quý, cùng bọn họ hoàn toàn khác nhau.



      Vân Khanh có chú ý này đó, nàng đem tâm tư đều đặt ở thôn trang trước mặt, thôn trang này cũng phải là cái lớn nhất của Thẩm gia, nơi này thuộc loại có vẻ hẻo lánh, mặt sau Sơn Đô là đất của Thẩm gia, gieo trồng các loại cây ăn quả, Vân Khanh là lần đầu tiên tới, khó tránh khỏi tò mò, dọc theo đường trái nhìn phải ngắm, cũng thấy rất mới mẻ.



      Thôn trang cũng tính lớn, nhưng cũng , tiền viện hậu viện vẫn được phân cực kỳ ràng, biết Tạ thị sắp tới, trang chủ liền đem chính viện dọn sạch cho bà ở lại, mà Vân Khanh được an bài ở khu đông của viện, tuy rằng lớn bằng Thẩm phủ, nhưng cũng được quét tước sạch , nhà giữa, sương phòng, tịnh phòng, cả phòng bên trong cùng tổng ̣ng có tám gian, trong sân có ít các loại hoa biết tên nở rộ, cả đám hoa tụ thành chùm màu tím như những bông hoa quỳnh nở mặt đất, tản ra hương hoa thơm ngát.
      Minhang, Bé Bi, Lăng Vũ6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13. Thế tử trăm dặm đuổi theo Vân khanh

      Edit:

      Beta: Ishtar

      Tạ thị sau khi vào chính viện, Hổ Phách cùng hai nha hoàn khác liền đem những đồ tùy thân vào sắp xếp, lại quanh sân kiểm tra chắc rằng mọi thứ được dọn dẹp gọn gàng, mới để cho trang chủ vào.



      Tạ thị hỏi mấy câu xong, liền đem đề tài đến Tô Mi, "Hai tháng trước Tô nương đến thôn trang này dưỡng thai?"



      Trang chủ mặt tươi cười, liên tục gật đầu : "Dạ, nàng ở khu tây của viện, thôn trang vẫn đều tiếp đãi chu đáo."



      Hổ Phách nghe vậy cũng cau mày : "Nàng ta biết hôm nay phu nhân tới đây sao?"



      Theo quy củ, phu nhân tới, nàng ta là cái thông phòng cũng nên lại đây bái kiến, nay phu nhân vào lâu như vậy, lại vẫn chưa thấy bóng dáng nàng ta đâu, ở thôn trang này hai tháng, vẫn kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ chút cũng có thay đổi ư?



      Trang chủ sắc mặt liền có chút ngượng ngùng, cúi đầu : "Tô nương sức khỏe được tốt, rất ít ra khỏi khu tây viện, hôm qua khi vừa biết phu nhân sắp tới đây, tiểu nhân liền cho người thông báo cho nàng ta, vừa rồi cũng sai người gọi nàng ta, có thể là ở đường xảy ra việc gì đó nên trì hoãn thôi."



      Nàng ta đến, Tạ thị cũng quan tâm, bà chắc chắn đến tây viện để thăm Tô Mi, để tránh bên kia nếu có xảy ra chuyện gì, lại chơi xấu đầu bà, phải biết rằng chuyến khỏi cửa lần này phải đề phòng gấp mười lần, bà tin Tô Mi chủ động muốn lưu lại thôn trang này dưỡng thai mà muốn được quay về Thẩm phủ.



      Lấy lại bình tĩnh, Tạ thị : "Hết cách, nàng ta mang thai, mệt mỏi trong người cũng là tất nhiên, chờ nàng ta muốn đến lại nói ."



      Trang chủ liên tục gật đầu, Tạ thị lại dặn dò tiếp: "Gần đây khẩu vị của ta được tốt, muốn ăn chút đồ thanh đạm, ở trong thôn trang làm đồ ăn, các ngươi cứ như trước, ta cùng tiểu thư tự trong viện ta làm, miễn phiền toái ngươi."



      Đây là vì phòng ngừa các nàng cùng ăn cơm do đầu bếp làm, đến lúc đó nếu tây viện ăn phải cái gì sạch , liền đem đổ lên đầu Tạ thị, đầu tiên việc thức ăn các nàng tự lo, nha hoàn của Tạ thị cũng cần vào bếp, kể từ đó, ít nhất đến lúc tra hỏi, có nhiều việc trùng hợp để người ta vu oan rồi.



      Đem mọi việc dặn dò xong, trang chủ liền mang theo Hổ Phách giới thiệu qua các nơi thường được lui tới của thôn, còn phái người đem lò trong phòng bếp cũng sửa sang sắp xếp lại, cho Tạ thị sử dụng.



      Lúc này là buổi chiều, Tạ thị từ đường đến giờ vẫn chưa dùng bữa, bọn Hoàng Đại liền cùng nhau làm bàn đồ ăn, tuy thể tinh xảo so với Thẩm phủ, nhưng lại có hương vị nhà nông, đặc biệt là thịt bò, đều là vừa giết vừa nấu, nấu ra tô canh cá màu như sữa lại thả lên vài cọng rau cần xanh biếc, tỏa ra mùi vị thơm ngon nức mũi, Vân Khanh dọc theo đường cũng đói bụng, lại thấy mới mẻ nên có chút thèm ăn, hơi ăn hai chén cơm, còn dùng chén canh cá tươi.



      Đến buổi tối, bọn Hoàng Đại thấy phu nhân và đại tiểu thư dùng bữa rất vui vẻ, lại xung phong làm nhiều thêm chút, lấy thêm chút rau dại của nông thôn, mùi vị mộc mạc mà thơm ngát, khiến Vân Khanh lại ăn thêm chén, cho đến khi Tạ thị vì ngại là ban đêm nên muốn ăn ít lại, mới thu lại đũa.



      Bên này Tạ thị cùng Vân Khanh tâm tình rất tốt mà ăn uống, nhưng ở khu tây viện kia lại có người sắp kiềm chế được rồi.



      nha hoàn bộ dạng lén lút lẻn vào sân, vội vàng bước vào trong phòng, Tô Mi ngồi ở nhà giữa chờ, vừa nhìn thấy nàng ta, vội vàng hỏi: "Xuân Xảo, như thế nào?"



      Tô mi sớm biết Tạ thị đến, nàng ta nhớ tới hai tháng qua phải sống trong thôn trang hẻo lánh liền buồn bực thôi, trong thôn đều là nông nhân, cao cấp hơn cũng chỉ có trang chủ và vài vị quản , nhưng bọn họ vẫn là xuất thân từ nông dân, mộc mạc chính là cuộc sống của bọn , tất cả những thứ này trong mắt Tô Mi đều đầy mùi đất sỏi, đám người quê mùa, nàng ta dầu gì cũng là quan gia thiên kim, cùng những hạ nhân này sống chung, chỉ cảm thấy giá trị con người bị giảm sút, hơn nữa thôn trang hẻo lánh, khắp nơi đều là cây a, sông a, căn bản là có cửa hàng tơ lụa mà nàng ta thích, cửa hàng thợ may, đồ trang sức, màu sắc phải là màu xanh, chính là màu vàng, nhìn thấy khiến nàng ta phiền muộn thôi.



      Nhưng nàng ta cũng cho người gửi thư đến Thẩm phủ vài lần, mỗi lần đều có hồi , dần dần cũng muốn từ bỏ, chỉ có Trần mẹ tại bên người khuyên nàng ta, chỉ cần có đứa trong bụng, đến lúc đó sinh được con trai, còn sợ lão gia mềm lòng, đón hai mẹ con nàng trở về?



      Cứ như vậy, nàng ta mới nhịn được hơi, kiên nhẫn ở thôn trang này, bởi vì thích người nông thôn, phần lớn thời gian bọn họ đều ở trong tây viện, từng ngày từng ngày mà giết thời gian.



      Cũng may qua hai tháng, lão gia rốt cục nhớ tới nàng ta rồi, còn phái Tạ thị tới đón nàng, đương gia chủ mẫu tới đón cái thông phòng, đây chính là cho nàng ta mặt mũi, nàng ta kiêu ngạo sờ sờ bụng, tin tưởng nàng ta nhất định có thể mẫu bằng tử quý (coi trọng con cũng trọng luôn mẹ), chỉ cần lần này trở về phủ, nàng ta cứ dựa theo lời Trần mẹ , ít điêu ngoa lại, gây chuyện sinh , chờ sinh được nhi tử, lại làm lớn cũng muộn.



      Nhưng rốt cuộc cục tức ấy cũng khó mà nuốt vào, nàng ta muốn chủ động gặp Tạ thị, nếu lão gia cho bà ta đến đây, nếu nàng đến gặp mặt mà ngồi đây chờ xem, Tạ thị chỉ có thể tới cửa gặp nàng ta mà thôi. ( kiêu thế nhỉ .... )



      "Phu nhân cùng tiểu thư dùng bữa tối rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong, tiểu thư cùng phu nhân ở trong hậu viện tản bộ tiêu thực, dáng vẻ rất là thoải mái." Xuân Xảo sắc mặt méo mó, nàng lúc trước bị an bài hầu hạ Tô Mi, khi Tô Mi bị đuổi đến thôn trang, nàng cũng bị sắp xếp theo lại đây, lòng mong có thể sớm chút trở về, gặp Tô Mi lại chần chừ, nào ngờ khi phu nhân nghe Tô Mi đến tham kiến lại rất bình thản, cùng đại tiểu thư hai người ăn uống rất thoải mái, lại còn rất ngon miệng.



      "Xem ra phu nhân vẫn hết sức bình thản, nương, hay là ngày mai người chủ động đến đó thỉnh an ?" Trần mẹ có chút lo lắng , bà có bốc đồng như Tô Mi, nhìn vấn đề cũng có tính toán lâu dài, còn muốn lấy mặt mũi gì chứ, bằng sớm chút hồi phủ, dưỡng thai tốt mới đúng, trong thôn trang này rất nhiều thứ có, thích hợp để dưỡng thai, đứa trẻ sinh ra sao có thể vừa đẹp lại thông minh lanh lợi được chứ.



      Tô Mi mắt đẹp nheo lại, ngón tay gắt gao nắm khăn, tay che trước bụng, nàng ta chẳng cần so đo như thế, chỉ cần Tạ thị mời nàng ta trở về tốt rồi, nàng ta cắn răng : "Đợi thêm này nữa xem, xem bà ta còn có thể bình thản như thế được hay ”.
      Minhang, Bé Bi, Lăng Vũ9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14. Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử

      Edit:

      Beta: Ishtar



      Vân Khanh thức dậy từ sáng sớm, Nã Thanh cùng Thanh Liên bắt đầu bận rộn giúp nàng chuẩn bị xiêm y, Vân Khanh nhìn các nàng lấy ra đôi giày thêu có đế thấp, đế giày thêu hoa mùa hè, khoát tay áo : "Nã Thanh, ta phải nói ngươi chuẩn bị bộ y phục cưỡi ngựa sao? Lấy ra cho ta thay."



      Nã Thanh nhớ lại bộ y phục kia, lại nhìn đôi giày thêu tay, mở miệng : "Tiểu thư, người muốn ra ngoài cưỡi ngựa sao?"



      "Ở nơi này làm sao cưỡi ngựa?" Vân Khanh nhìn nàng ngẩn người cười : "Hôm nay phải muốn hái vải sao? Mặc váy này vườn trái cây chẳng phải là vướng chân vướng tay ?"



      "Chúng ta tự mình hái?" Nã Thanh vừa nghe, ánh mắt mở to, dám tin nhìn Vân Khanh : "Tiểu thư, người là sao?"



      "Đương nhiên, nếu ta cũng bảo ngươi mang theo đồ cưỡi ngựa." Vân Khanh cười .



      Nã Thanh vẫn là vào phủ lâu, nghe có thể ra ngoài dạo chơi, phản ứng thực hưng phấn "Thật tốt nha” dứt lời, xoay người lấy bộ y phục kia đến.



      Nhưng ra Thanh Liên ở bên nhìn, mở miệng : "Tiểu thư, người trước khi lên núi muốn cùng phu nhân chút sao?" Nàng tính tình trầm ổn, tuy rằng nghe được có thể ra ngoài dạo nội tâm cũng rất hưng phấn, nhưng thân phận của Vân Khanh vẫn là vấn đề cần lo lắng nhất.



      Trong bọn nha hoàn bên người Lưu Thúy lão luyện nhất, tính cách cũng mạnh mẽ, bình thường tính tình rất tốt, nếu là chọc nàng, cũng là cái lá gan rất to, Vấn nhi còn mà linh hoạt, giỏi nhất ở trong phủ tạo quan hệ, hỏi thăm tin tức thực thích hợp, mà Nã Thanh, sau khi tiếp xúc lâu, coi như có vẻ quy củ, Thanh Liên thì lại rất cẩn thận, ngày thường trầm mặc ít lời, cơ hồ có thể xem như tồn tại, nhưng gặp chuyện phản ứng nhanh hơn Vấn Nhi cùng Nã Thanh nhiều.



      Nha hoàn có tính cách bất đồng, ở bên người mới có sinh cơ, nàng cũng thích người có bài bản mà lòng dạ thâm sâu khó lường, cũng cần người quá nóng nảy mà lo hậu họa, hiện tại phối hợp như vậy, nàng vẫn tương đối vừa lòng .



      Vân Khanh xoay người lại, gật đầu : "Đương nhiên là phải nói với phu nhân rồi."



      Nã Thanh cầm bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh dương cho Vân Khanh thay, lại cầm đôi giày da mềm cho nàng mang vào, bên hông buộc đai lưng gấm màu hạnh thêu điệp luyến hoa, lại lưu loát giúp nàng thắt búi tóc, dùng dây nơ màu đồng cột lại, chuẩn bị xong tất cả, nàng liền mang theo Nã Thanh và Thanh Liên đến viện của Tạ thị.



      Mà Hoàng Đại sáng tinh mơ đến sân sau của Tạ thị, vừa nhìn thấy Vân Khanh tiến vào, vội vàng cúi đầu hành lễ : "Tiểu nhân tham kiến tiểu thư."



      "Ân." Vân Khanh gật đầu hướng bên trong vào, nhìn ở cửa tiểu nha hoàn bưng nước ra, hỏi: "Phu nhân tỉnh?"



      "Dạ đúng, tiểu thư." Tiểu nha hoàn trả lời.



      Vân Khanh xốc lên rèm cửa vào, Tạ thị ngồi ở trước bàn trang điểm, vừa nhìn thấy nữ nhi mặc trang phục này, mặt mang theo kinh ngạc hỏi: "Như thế nào hôm nay lại ăn mặc như vậy?"



      "Con phải cùng nương qua rồi sao? Hôm nay muốn lên núi hái vải, đương nhiên phải mặc đồ nhàng thoải mái một chút rồi." Vân Khanh đứng ở bên cạnh Tạ thị, nhìn y phục của bà, cầm chiếc trâm ngọc bích hình con chim màu bạc cài cho bà.



      "Con muốn đích thân ?" Tạ thị nhìn gương mặt vừa sạch vừa nhàng khoan khoái trong gương của nữ nhi, mày nhíu lại hỏi, hiển nhiên bà ngờ Vân Khanh sự vườn trái cây tự hái vải, dĩ vãng đều là hạ nhân đem vải hái xuống, lại chọn ra loại thượng đẳng đưa đến Thẩm phủ là xong, làm sao để tiểu thư tự mình lên núi hái.



      "Đương nhiên." Vân Khanh vẻ mặt tươi cười , chờ mong nhìn Tạ thị, "Nữ nhi cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua vườn trái cây nhà mình là bộ dáng gì, vất vả tới nơi này chuyến, cũng thể ra về tay nha."



      Tạ thị tà nhìn nàng cái, đồng ý : "Con là cái gì cũng tò mò, hái vải cũng đáng cho con tự mình lên núi sao, ngồi ở chỗ này, đợi lát nữa bọn họ ngắt xuống, con lại chọn lựa là được rồi."



      "Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, đều là chùm hái xuống đặt ở trong sọt, với đến vườn hái giống nhau sao?" Vân Khanh như trước cười hì hì .



      "Vậy con vị tiểu thư theo hạ nhân ra vườn trái cây, truyền ra ngoài, đối với thanh danh cũng tốt." Tạ thị chau mày lại phải trái.



      "Ai thanh danh tốt, hơn nữa đây là thôn trang xa xôi hẻo lánh, ai truyền loại chuyện này, cho dù truyền ra, con là vì muốn làm vải ngâm cho tổ mẫu, tự mình đến vườn trái cây lựa vải vừa tươi vừa to về, là mảnh hiếu tâm, làm sao có thể bị hủy thanh danh chứ?" Vân Khanh đầy lý lẽ phản bác, khiến Tạ thị đành bất đắc dĩ biết nên khuyên nhủ như thế nào, tại nữ nhi mồm mép càng ngày càng lưu loát, bà ngược lại được, đành phải khuyên nhủ: "Con ham mới mẻ muốn vườn trái cây, nhưng sơn đạo dễ , con có biết hay , chưa được hai bước con liền có thể than đau chân?"



      "Nương, người đáp ứng nữ nhi , mỗi ngày bị nhốt ở trong phủ, bên ngoài cái gì cũng biết, trong sách phải có câu, đọc vạn quyển sách bằng vạn dặm đường sao, nữ nhi luôn muốn tự mình xem phong cảnh bên ngoài, để tránh trừ hưởng thụ cẩm y ngọc thực ra, vốn chút kiến thức." Vân Khanh tựa vào sau lưng Tạ thị, trong gương hai mẹ con mặt đặt song song cùng chỗ, cùng là da thịt trắng nõn, chỉ là gương mặt có chút non mềm của trẻ con, cùng với đôi phượng mâu có khí thế khác nhau, lúc này khuôn mặt tăng thêm chút phấn khích, khiến cả khuôn mặt như sáng rực, nhưng miệng cũng hơi hơi chu ra, mang theo nghịch ngợm của tiểu nữ nhi.



      Khuôn mặt này là kết tinh những ưu điểm của mình và Thẩm Mậu – gương mặt non nớt khiến Tạ thị xem đến mềm lòng, nâng lên tay trái sờ sờ mặt của Vân Khanh, "Con nha, đến thôn trang lại là vì tổ mẫu cùng nương, kỳ chính là muốn ra ngoài chơi."



      Nghe Tạ thị khẩu khí buông lỏng, Vân Khanh khóe mắt mỉm cười, lập tức phủ nhận : "Nào có, con là vì tổ mẫu cùng nương mà đến, thuận tiện đúng lúc hái vải, thưởng thức chút phong cảnh mà thôi."



      Tạ thị bị dáng vẻ tiểu vô lại này của nàng chọc cho nở nụ cười, mím môi cười : "Được rồi, nương biết", bà quay đầu phân phó: "Cho Hoàng Đại vào đây ."

      AELITA, Minhang, Bé Bi11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :