1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      93.3

      "Như thế nào, Vận Ninh quận quân nhớ ta đến như vậy sao? Vẫn nhìn ta làm cái gì đấy?" Ngự Phượng Đàn mâu quang đột nhiên lóe lên, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười trêu ghẹo, ánh mắt ở nơi sâu lắng có dòng suối ôn nhu chảy xuôi, thanh lại giống như gió xuân thổi qua lớp lông chim, nhàng, mà rất là mê hoặc.


      Vân Khanh nhìn đôi mắt hẹp tràn ngập ý cười của liền biết lý do người này hôm nay đến, tất nhiên là cùng khẩu dụ mà Hoàng hậu truyền đến có liên quan, trong ánh mắt mang theo tia hồ nghi, "Hoàng hậu truyền là khẩu dụ gì?"


      Lưu Thúy nay đối với cuộc đối thoại giữa Ngự Phượng Đàn và Vân Khanh đã thành mắt điếc tai ngơ, từ lần trước sau chuyện xảy ra đường cái phía Đông, nàng cảm thấy Ngự Phượng Đàn rất ưa thích tiểu thư nhà mình, mà tiểu thư nhà mình đối với thế tử cũng bài xích.


      Nàng là nô tỳ, khi tiểu thư cần mở miệng, cần làm cái cọc gỗ là được rồi.


      Ngự Phượng Đàn cười, từ trong cổ họng phát ra thanh trầm ấm, giống như tiếng tiêu trầm thấp dễ nghe, làm cho người ta lặng yên trầm mê, than lắc đầu, "Ta cái gì cũng chưa , nàng lại biết mục đích ta đến đây, xem ra Vân Khanh cùng ta đúng là tâm linh tương thông a."


      So với hành động của ở trong phòng đối với nàng, lời như vậy là thực bình thường, Vân Khanh cũng để ý gì tới việc đó, mà lại ngước mắt lẳng lặng nhìn , hai tròng mắt viết chữ: chờ đợi.


      Ngự Phượng Đàn cười xong, cũng còn lảng qua việc khác, mà vào mục đích chủ yếu hôm nay đến, "Hoàng hậu cảm kích phụ thân nàng vì bệ hạ giải ưu, tính ban cho ông hai người mỹ thiếp."


      Vân Khanh nghe xong, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, đuôi lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhướng lên, trầm ngâm, hoàng hậu vô duyên vô cớ nhét cho phụ thân hai kiều thiếp, nhất định là có mục đích, mà mục đích này. . . . . .


      Nàng rất nhanh liền nghĩ tới món đồ mà Tứ hoàng tử tìm kiếm, tại An Bá phủ dọn đến kinh thành, là mảnh đất nằm dưới mắt Minh Đế, Tứ hoàng tử đại khái là dám tùy tiện động thủ, nên nghĩ ra cách quang minh chính đại, chỉ cần tặng thiếp thất đưa vào phủ, hạ thủ từ bên trong, so với ở bên ngoài tìm kiếm đúng là đơn giản hơn rất nhiều.


      Kỳ đem hai nữ nhân nhét vào hậu viện, lấy địa vị nay của nàng, cho dù là hoàng hậu ban nữ nhân, nàng cũng sợ, nhưng hoàng hậu ban kiều thiếp, phụ thân thể luôn lạnh nhạt, cho dù có việc gì cũng phải ứng phó chút, mẫu thân tất nhiên cũng thương tâm, đến lúc đó chỉ biết ngược lại tăng thêm rất nhiều phiền toái.


      Nhớ tới Tô Mi, Bạch di nương, Thủy di nương các nàng trước kia ở trong phủ tạo ra rắc rối gì, trong lòng Vân Khanh vẫn còn có định luận, tuyệt đối thể để cho Hoàng hậu tay vươn đến hậu viện Thẩm gia, nàng nghiêng đầu, khuôn mặt nhắn xinh đẹp mang theo tia kiên định, "Hoàng hậu lần này hạ khẩu dụ, hẳn là mời mẹ ta vào trong cung rồi."


      "Ừm." Ngự Phượng Đàn tán thưởng gật đầu, độ nhạy bén của Vân Khanh đối với chính trị càng ngày càng cao, "Bà ta là mời mẫu thân nàng vào trong cung, mặc dù là hoàng hậu, nhưng mà cũng thể trực tiếp ép người, bà ta vốn định Tiên Lễ Hậu Binh cơ."


      Vân Khanh hiểu được ý của Ngự Phượng Đàn, Hoàng hậu vốn định trước đó mời Tạ thị vào cung, bóng gió phen, nếu Tạ thị lúc đó hiểu chuyện, liền trực tiếp đem hai ả mỹ thiếp đón về nhà, nếu Tạ thị tiếp, Hoàng hậu cũng cho người nâng đến An Bá phủ.


      Dù sao mục đích cuối cùng đều là gài người vào, khác biệt lớn.


      Vân Khanh nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, lại nhớ tới vấn đề, Ngự Phượng Đàn hôm nay là tới nơi này báo cho nàng biết quyết định của Hoàng hậu, như vậy Ngự Phượng Đàn có phải từng hoài nghi tại sao Hoàng Hậu lại muốn gài người vào Thẩm gia rồi , dựa theo tính cách của , giống như là người rảnh rỗi nhàm chán liền kiếm chuyện để làm, nếu biết, thể truy tìm ngọn nguồn.


      Hay là Ngự Phượng Đàn kỳ ngay từ đầu biết nguyên nhân Tứ hoàng tử và Hoàng hậu nhằm vào Thẩm phủ?


      Trong lúc vô tình, trái tim của Vân Khanh vừa mở lòng với Ngự Phượng Đàn, lại bị che phủ bởi tầng sương, những người hoàng gia này, ai cũng có suy nghĩ thâm sâu như biển, chừng Ngự Phượng Đàn tiếp cận nàng như vậy, cũng là vì muốn tìm được món đồ đó.


      biết tại sao, nghĩ đến Ngự Phượng Đàn tiếp cận mình chính vì nguyên nhân này, ngực nàng như bị vật gì đó ngăn lại, cảm giác khó chịu đến thở nổi, khỏi mím lại đôi môi hồng.


      Ngự Phượng Đàn nhìn đôi mắt nàng từ cơ trí sắc bén cuối cùng từ từ dừng lại ở mảng ảm đạm, hàng chân mày thản nhiên lên tia u ám, Vân Khanh thông minh như vậy, lần đó ở Dương Châu, khi trốn vào nhà nàng hẳn là biết mục đích của Tứ hoàng tử đối với Thẩm gia rồi.


      Mà hôm nay lời mình ra, nhất định khiến nàng liên tưởng đến có phải cũng có cùng mục đích với Tứ hoàng tử hay , vì món đồ thần bí kia mà tiếp cận nàng, cho nên khi ánh mắt nàng nhìn đến liền trở nên ảm đạm.


      Trong lòng chợt động, đáy mắt có loại dự cảm khiến tim đập dồn dập, gắt gao nhìn Vân Khanh, bình tĩnh mở miệng, bỡn cợt trong giọng thường ngày vô tình biến mất, còn lại chính là mảnh chân thành tha thiết và thâm tình ẩn sâu trong đó, chậm rãi, kiên định mà hữu lực, : " nên suy nghĩ lung tung, ta đối với nàng có mục đích khác." Mục đích duy nhất, chính là cưới nàng.


      Lời này đặt ở đáy lòng, ra, nhưng mà Vân Khanh sớm biết.


      Tâm tư của mình bị nam tử tuấn mỹ này vừa liếc qua liền nhìn thấu, Vân Khanh trong lòng trừ bỏ tức giận, còn có tia kinh ngạc, sức quan sát của Ngự Phượng Đàn rất sâu sắc, đây giống với thế tử được nuôi trong cẩm y ngọc thực nơi kinh thành, ngược lại như là trưởng thành dưới cuộc tranh chấp quyền lực trong triều, có ánh mắt tinh chuẩn hiểu lòng người.


      Nhưng khi tầm mắt bắt gặp mâu quang của Vân Khanh đột ngột ngẩn ra, trong đôi mắt sáng rực như dải lưu tinh làm động lòng người kia là mảnh giống như biển hoa, ánh mắt chân thành lại si mê, thứ duy nhất chứa trong đó khi nhìn vào cũng chỉ có nàng.


      Ánh mắt này, thể là giả.


      chân thành trong giọng , cũng thể là giả.


      Nàng cúi đầu, đem cảm giác rung động trong lòng do ánh mắt kia đem lại cố gắng che giấu, chốc kia khi đối mặt với ánh mắt của , nàng cơ hồ có thể cảm nhận được trái tim nhảy lên mãnh liệt, cái cảm giác bập bùng mãnh liệt lúc này khiến cho nàng trở tay kịp, ngón tay tự chủ được nắm lại, cố gắng khắc chế loại cảm giác xa lạ này.


      Giống như có cảm giác bị điện giật từ tim lan tràn đến toàn thân, tê rần, dù là kiếp trước, hay là kiếp này, đây đều là cảm giác nàng chưa từng có.


      Hít sâu hơi, Vân Khanh khắc chế loại rung động đột ngột này, nhớ tới hoàn cảnh tại cùng đề tài đến, tựa hồ thích hợp với đa sầu đa cảm này, ngẩng đầu lên nhìn Ngự Phượng Đàn, lại biết khi nào, mùi đàn hương thoảng thoảng đến gần đến nổi có thể ngửi thấy một cách rõ ràng.


      Ngự Phượng Đàn nhìn đôi mắt ảm đạm của nàng khi nhìn vào trở nên sáng rực, vốn trong lòng vui vẻ, tiếp theo đó liền nhìn đến Vân Khanh giao mắt với lần nữa nàng nhanh chóng cúi đầu, tự chủ được đứng lên, tới trước mặt nàng.


      "Vân Khanh, nàng có phải cảm thấy khỏe?" Ngự Phượng Đàn nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, mặt là dải màu hồng kì lạ, khiến cả khuôn mặt nhắn vì khẩn trương tô lên màu hồng mị cùng với ánh mắt đơn thuần kia, cơ hồ làm nhịn được muốn sờ vào mặt nàng.


      "." Vân Khanh cực nhanh áp chế biến hóa trong nháy mắt đó, có chút xấu hổ dám nhìn thẳng vào Ngự Phượng Đàn, dời đề tài chỗ khác, bật thốt lên : "Thế tử có biện pháp nào , để cho Hoàng hậu nhét người vào Thẩm phủ?"


      Chủ đề đột ngột chuyển đến vấn đề này, Ngự Phượng Đàn nhăn mày lại, hiển nhiên rất hài lòng, vừa rồi thần sắc kì lạ trong chớp mắt kia của Vân Khanh, nhìn vào giống như là bị bệnh, lại càng giống như giận , đây rốt cuộc là vì sao.


      Nhưng đối với vấn đề mà Vân Khanh vừa đề cập, cũng dám xem , tầm mắt vẫn như trước dừng lại ở mặt Vân Khanh, "Ta cho rằng Hoàng hậu là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, nữ nhân đối với nữ nhân, hẳn là có biện pháp hay."


      Vân Khanh nghe xong giật mình, trong đầu có ý tưởng nhanh chóng xông ra, lời của Ngự Phượng Đàn nghe như vô tâm, kỳ giúp nàng gợi ý, nữ nhân đối với nữ nhân. . . . . .


      Nàng trầm ngâm lát, đột nhiên nở nụ cười với Ngự Phượng Đàn, thanh mang theo vui sướng, "Cám ơn thế tử đã tới báo trước việc này cho ta biết." Nếu phải Ngự Phượng Đàn cho nàng nghe trước, cho dù nàng có biện pháp giải quyết, cũng thể nào sắp xếp thảo đáng.


      Nhìn miệng nàng nở nụ cười như hoa, Ngự Phượng Đàn hận thể lập tức đem nàng ôm vào trong ngực, chia sẻ niềm vui với nàng, chỉ là tại phải lúc làm ra hành động như vậy, nhưng nhìn vào đôi mắt phượng của Vân Khanh trừ nét thông minh ra còn lên tia giảo hoạt, rất muốn biết, nàng đến tột cùng nghĩ tới cách gì mà có thể cười rạng rỡ như thế.


      "Nàng có biện pháp gì, ra cho ta nghe xem."


      Vân Khanh mỉm cười tinh nghịch dò xét .


      Ngự Phượng Đàn giương lên khóe mắt, tiểu hồ ly thận trọng a, cười yếu ớt nhấc tay cam đoan, trong thanh trầm ấm êm tai mang theo sủng nịch, "Nàng yên tâm, ta cho người khác biết."


      Vân Khanh kỳ cũng sợ Ngự Phượng Đàn cho người khác biết, nếu Ngự Phượng Đàn muốn làm loại chuyện này, đến báo cho nàng biết trước, nàng gật đầu, sau đó đối với Ngự Phượng Đàn tiếng động hai chữ.


      chốc kia, cặp mắt hẹp dài trong chốc lát lóe lên hào quang rực rỡ, ý cười khóe miệng nhịn được tỏa ra ngoài, lộ ra hàm răng vừa đều vừa trắng sáng như ngọc, Ngự Phượng Đàn cười to : "Hay, quả nhiên là biện pháp tốt a!"

      Hết chương 93.

    2. pixuri2009

      pixuri2009 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      38
      VK nghĩ ra gì vậy mèn, rất rất là muốn biết....:roft::roft::roft:
      Cảm ơn Ishtar nhá:tungtung::tungtung::tungtung::050::050::050::050:

    3. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Ta thật muốn bổ não VK ra xem nàng ấy đã nghĩ ra kế gì , đừng trách ta ác, ta tò mò quá thôi :020::020:

    4. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Ta mun pit c khanh nghi ra ke j ah:yoyo20::yoyo20::yoyo20:
      Mog cho chuong tiep wa co

    5. Linh Nguyễn

      Linh Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      35
      cái cặp này đúng là chồng hát vợ xướng mà. ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :