1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Ôi lâu lắm mới thấy có chương mới, thanks editor
      honglak thích bài này.

    2. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Đàn này cũng lưu manh quá nhỉ?....Cái bà Uy Vũ tướng quân phu nhân này sao cứ như mấy bà hàng tôm hàng cá thế? biết bà ta có con , và bà ta dạy dỗ con mình như thế nào? Thanks bạn.
      honglak thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 84.1 - Bại tướng dưới tay
      Beta: Ishtar
      Quay về hướng mà nàng , các phu nhân khác cũng đều nhìn theo, chỉ thấy phía sau cung nhân, thiếu nữ hai tay giao nhau ở trước ngực, mặt biểu tình thản nhiên, khuôn mặt sáng như ngọc, đôi phượng mâu chói lọi huy hoàng, làm tôn lên vẻ quyến rũ diễm lệ cho kiều nhan, cũng có vẻ lỗ mãng, ngược lại sinh ra cỗ đoan trang cao quý, từng bước như hoa sen nở rộ, yểu điệu mềm mại, thân hình thướt tha, thắt lưng đeo túi gấm hương màu xanh lá sen kèm theo vòng dây to mang theo ngọc bội vừa vặn ép lên làn váy, chút dịch chuyển.

      Chỉ đơn giản nhìn vào cách có thể là đẹp như tranh như sen, thể vị thiên kim quý tộc tao nhã thong dong, khi đến trước mặt bọn họ, cung nhân kia hơi khom thân mình, cung kính : "Vận Ninh quận quân, mời."

      Lúc này, ánh mắt mọi người đều mở to, ra vị này chính là vị tiểu thư vừa rồi các nàng bàn tán, các nàng nhìn mỉm cười đáp lễ với cung nhân, sau đó về hướng có chỗ ngồi, nhất thời trong lòng kinh ngạc đến nên lời.

      Quận quân là phong hào hoàng đế thân phong, cho nên những phu nhân ở đây, có phẩm vị, hoặc phẩm vị thấp hơn Tam phẩm đều phải đứng dậy hành lễ, Vân Khanh cười đáp lễ, mặc kệ là đáp lại đồng cấp lễ, hay là đối với người hành lễ mình, động tác cũng đều đúng mực, nhiều hơn phần, cũng ít hơn phần, ngay cả nụ cười cũng như làn gió xuân, làm cho người ta cảm thấy thoải mái thích.

      Thế nhân xem nhân (người đời nhìn người), đầu tiên là xem trang phục, mà các phu nhân thuộc dòng dõi thế gia, các nàng chỉ xem trang phục, còn xem khí chất, người khí chất tốt và xấu, được quyết định từ ấn tượng ban đầu trong cảm nhận của các nàng, nếu là trang phục rất sang trọng, mà con người thô tục chịu nổi, ở trong lòng các nàng, chỉ có thể bị liệt vào loại tượng đất dát vàng thôi. Thế nhưng lúc này, hình tượng của Vân Khanh ở trong lòng các nàng đạt được điểm tối đa.

      " nhìn biết a, nếu phải biết nàng là con của thương nhân, dù cái gì ta cũng tin đâu."

      "Đúng vậy a, động tác lễ nghi kia, đúng là tuyệt đẹp, như được học từ ."

      "Ta cũng nghe , tổ tiên của Thẩm gia trước kia cũng là quý tộc, nghe người ta , quy củ của Thẩm gia so với quan gia cũng ít đâu."

      "Chậc chậc, khó trách, khó trách, vậy trời sinh lại xinh đẹp thế kia. . . . . ."

      An Ngọc Oánh ngồi ở bên, nghe được lời đánh giá mà những phu nhân này dành cho Vân Khanh, trong ánh mắt mang theo oán hận, Thẩm Vân Khanh này, vừa xuất liền lấy được tán thưởng của mọi người, dựa vào bề ngoài có thể lừa được nhiều người như vậy, là làm cho người ta thể hận, ngay cả Ngự Phượng Đàn đều bị nhan sắc của nàng ta cuốn hút, cho rằng nàng ta tốt đẹp thiện lương.

      Ninh Quốc Công phu nhân ngồi bên cạnh nữ nhi, cũng nhìn thấy Vân Khanh, khi thiếu nữ kia tiến vào, giống như đóa mẫu đan nở rộ giữa chốn người, tuy rằng nụ hoa chỉ mở nửa, nhưng nét mặt kia vẫn đủ khả năng hấp dẫn mọi người, khiến người ta cảm thấy mới lạ là, nàng ràng diễm lệ đến loá mắt, khí chất lại trái ngược ôn hòa uyển chuyển hàm xúc, đôi phượng mâu kia, cũng là trong suốt như nước, nhạt mà nóng, ba loại cảm giác kỳ dị này cùng dung hợp ở người nàng, làm cho mị lực cả người lại tăng thêm tầng.

      nữ tử đầy sức hấp dẫn, nữ nhi như thế, cũng phải giả, tuy rằng làm mẫu thân luôn thiên vị con của mình, nhưng trong nội tâm thừa nhận cũng được, vị Vận Ninh quận quân này so với nữ nhi nhà mình kém chút nào, chỉ là thoạt nhìn, khuôn mặt này có chút quen thuộc, trong lòng bà hơi thấy kỳ lạ, nhưng cũng nghĩ nhiều.

      Bà quay đầu nhìn An Ngọc Oánh, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt phẫn hận của nữ nhi, ánh mắt đánh giá vừa rồi nay trở nên nhu hòa, "Ngọc Oánh, con cần như thế, nhớ chuyện nương với con, nàng ta thể so được với con."

      Nghe thấy giọng của mẫu thân, An Ngọc Oánh lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt từ ái của mẫu thân, nàng ta gắt gao nhíu mày, trong giọng hàm chứa oán hận: "Nương xem kìa, nàng ta biết giả vờ, mới đây thu hút tất cả ánh mắt mọi người rồi, bất quá chỉ là nữ nhi của thương nhân, cũng bày đặt giả dạng dáng vẻ của thiên kim tiểu thư."

      Ninh Quốc Công phu nhân nhíu nhíu mày, đồng ý nhìn nữ nhi, nữ nhi ngày thường tú lệ ôn hòa, khẳng định biết, biểu mặt mình lúc này tuy rằng chưa hoàn toàn biểu lộ càm xúc nội tâm, nhưng trong đôi mắt, lại tiết lộ tất cả phẫn hận, giọng của bà tăng cao ít, "Nàng ta biết giả vờ, vậy chỉ có con là biết rồi, cho nên con mới có thể ở trước mặt công chúng hại nàng ta, ngược lại làm cho mình ở trước mặt Cẩn Vương thế tử đánh mất mặt mũi."

      Ninh Quốc Công phu nhân là oán nữ nhi quá mức lỗ mãng, hành vi khôn vặt này sao lại có thể dùng chứ, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu nữ , vừa gặp chuyện liên quan đến Ngự Phượng Đàn liền trở nên đặc biệt nóng vội.

      Bị mẫu thân dùng loại ngữ khí mang theo chút châm chọc này , An Ngọc Oánh thoáng thu liễm ít, nhưng khi nhìn Vân Khanh ở trong đám người luôn được chú ý, nội tâm vẫn rất thoải mái.

      Nhưng mà thoải mái của nàng, lại thể ảnh hưởng đến bình luận của ai, những phu nhân kia vẫn nguyện ý cùng Vân Khanh chào hỏi hai câu, vì nể mặt Thánh quyến, cũng là vì muốn nhìn xem nhân phẩm và cách ứng xử của vị Vận Ninh quận quân vừa được tấn phong này, trong lòng họ rất hài lòng với ấn tượng ban đầu vừa rồi.

      Nhất thời có phu nhân nhớ tới những lời trước đó của phu nhân Uy Vũ Tướng Quân, từng câu từng chữ về Vân Khanh đều rất độc, tổn hại hình tượng, nay xảy ra trước mắt, tự cười người ta miệng vụng, lại thầm may mắn bản thân chưa từng xen miệng vào phê bình.

      Dựa vào khí phái như vậy, ra ngoài, ai biết vị tiểu thư trước mặt này là nữ nhi của thương nhân, cho dù là công chúa, chỉ sợ cũng có ai hoài nghi, huống chi còn sinh ra diễm lệ như vậy, là làm cho người ta thể soi mói chút nào.

      Vị phu nhân kia nghiêng đầu nhìn bà ta, thấy bà ta vẫn còn ở chỗ ngồi, cố ý : "Tại sao còn lại đây hành lễ vậy?"

      Uy Vũ Tương Quân phu nhân bất ngờ nhìn thấy Vân Khanh, cũng có chút kinh ngạc, vốn nghĩ nhìn đến tiểu thư khoác lên người áo vải ánh kim, lăng la tơ lụa treo đầy toàn thân, hoặc là người sợ hãi rụt rè, bị khí thế chốn cung điện dọa hoảng sợ, ai ngờ nàng lại là người thông hiểu hào phóng như vậy, biết rằng những câu mình mới vừa kia, khẳng định khiến những phu nhân tiểu thư trong lòng thầm cười trộm, nhưng mà mình mặc dù là tướng quân phu nhân, nhưng tước vị rốt cuộc vẫn thấp hơn quận quân, tuy thế bà ta đâu có chịu cứ như vậy mà đứng lên, liền ngẩng đầu nhìn Vân Khanh.

      Vân Khanh từ phản ứng của những phu nhân xung quanh, liền có thể thấy được, vị phu nhân khắt khe có đôi mắt híp này, mới vừa rồi nhất định là ở chỗ này nàng cái gì, cho nên sau khi nàng vào, mặt những phu nhân sau khi lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại dùng ánh mắt liếc qua người vị phu nhân kia.

      Đúng lúc vị phu nhân này nhìn nàng, là muốn nàng tỏ vẻ cần đa lễ, cứ như vậy để bà ta hành lễ sao? Đáng tiếc, nàng cũng có hứng thú làm vị thánh mẫu, vì thế hai má mang theo tươi cười, cũng lấy nụ cười vô cùng ôn hòa kia mà nhìn Uy Vũ Tương Quân phu nhân.

      Uy Vũ Tương Quân phu nhân nhìn ánh mắt của mọi người đều dừng lại người mình và Vân Khanh, biết lễ này, là hành được, vẻ mặt tình nguyện đứng lên, qua hành lễ.

      Bởi vì bà ta tình nguyện, nên lễ này đương nhiên được tất cả mọi người chú ý quan sát, Lễ Bộ Thượng Thư phu nhân đối với những lời bình phẩm của bà ta vừa rồi thập phần vui, lúc này liền thản nhiên nở nụ cười, "Phu nhân hành lễ như vậy, dường như đúng quy củ cho lắm."

      Lời này vừa vặn làm nổi bật lời trước đó bà ta Vân Khanh hiểu lễ nghi, nhìn ngó lung tung, còn muốn lén trộm kim ngân, những phu nhân có mặt sao lại nghe hiểu, người người đều che miệng, vụng trộm dò xét Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, thầm bật cười.

      Vân Khanh vẻ mặt chút biến hóa đều có, tựa hồ biết những phu nhân này cười cái gì, điều này làm cho Tứ hoàng tử đứng ở cách đó xa nhìn qua bên này với đôi mắt trầm tư đầy ý vị, Thẩm Vân Khanh, cũng phải là người đơn giản, từ lúc ở Dương Châu biết, trong tính cách của nàng có kiên nghị cùng quyết đoán, can đảm cẩn trọng, khi tung tích của phụ thân vẫn còn chưa có manh mối, tay nàng chống đỡ cả cơ nghiệp của Thẩm gia, theo lý mà hẳn là nữ tử mạnh mẽ thô lỗ, thế nhưng lúc này nhìn lại, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động, đều toát lên vẻ dịu dàng cuốn hút, căn bản là nhìn ra nàng từng làm qua chuyện mạnh mẽ vang dội như vậy.

      Đúng lúc này, phía bên ngoài lại xuất vị tiểu thư, vào lúc sắc mặt của Uy Vũ Tướng Quân phu nhân càng ngày càng kém, thướt tha tiêu sái đến trước mặt mọi người.

      Nàng ta búi tóc kiểu lăng vân, phía cài cây trâm bằng đá lục tùng xanh biếc*, ba viên ngọc lưu ly cùng kích cỡ lơ lửng trung, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười gần như hoàn mỹ, thân váy dài màu xanh nước khoác thêm áo ngoài màu da trời, trong xinh đẹp có tươi mát, cũng là mỹ nhân thiên kiều bá mị.

      Chỉ thấy sau khi nàng ta tới, liền đến trước mặt Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, thanh nhu hòa cất lên: "Nghĩa mẫu."

      Mắt thấy lại là vị tiểu thư lạ mắt, mọi người lập tức ngưng mắt nhìn sang, chỉ thấy Uy Vũ Tương Quân phu nhân cầm khủy tay của nữ tử kia, mặt lộ ra kiêu ngạo, ánh mắt lại nhìn Vân Khanh, trong giọng tràn ngập tự tin : " quên cùng các vị giới thiệu chút, đây là nghĩa nữ mà ta cùng phu quân vừa thu nhận, Ngưng Tử, mau hành lễ cùng các vị phu nhân ."

      Vi Ngưng Tử nhàng thướt tha tiến lên, cùng các vị phu nhân hành lễ, trong những vị phu nhân này ra cũng có người từng gặp qua nàng ta, khỏi hỏi: "Ngươi phải là nữ nhi của Vi gia,, Vi Ngưng Tử. . . . . ."

      đến nửa, lại thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, hai mắt mở to : "Phu quân nhà bà, cũng là họ Vi, chẳng lẽ?"

      Uy Vũ Tướng Quân phu nhân mỉm cười, ánh mắt ti hí bởi vì tươi cười có vẻ càng thêm , cơ hồ chỉ còn lại có đường cong, "Đúng vậy a, các vị còn biết, phu quân nhà ta là ca ca của phụ thân Vi Ngưng Tử. . . . . ."

      *đá lục tùng
      [​IMG]

      p/s. VNT đúng là con gián hôi đánh mãi ko chết, em nó lại lên sàn nữa rồi. Và tất nhiên lại bị VK knock-out :v
      Hnay post thêm 1c cho các nàng. C84 này hơi dài, tới 40tr word nên ta chia làm 4 phần nhé :)
      Hẹn các nàng ngày mai :030:
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ27 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 84.2
      Beta: Ishtar

      Uy Vũ Tương Quân phu nhân cùng các vị phu nhân giới thiệu, còn Vi Ngưng Tử hành lễ, đến chỗ Vân Khanh đứng ở bên, cũng giống những người khác vây quanh Uy Vũ Tướng Quân phu nhân.


      Từ lức vừa ra, nàng ta liền nhìn thấy Vân Khanh, mặc kệ có bao nhiêu người, nàng ta vẫn thực dễ dàng tìm thấy Vân Khanh, riêng gì sức hút đến mê người của Vân Khanh, mà còn có hận ý nồng hậu của nàng ta đối với Vân Khanh, có thể khiến cho nàng ta ở trong đám người ngay lập tức nhận ra Vân Khanh.


      Vi Ngưng Tử đến trước mặt Vân Khanh, hơi hơi hất cằm lên, tươi cười hoàn mỹ, "Vận Ninh quận quân, có phải là rất bất ngờ khi ta còn chưa chết hay ?"


      Từ khi nàng ta ra, trong đôi mắt thần trí của Vân Khanh chút thay đổi cũng có, vẫn là đôi mắt tràn ngập ý cười, nhìn Vi Ngưng Tử về phía mình, nàng cười tiếng, tiếng cười như là tuyết ngọc đánh lên mặt băng, thanh thúy lại dễ nghe, đọng lại trong tai Vi Ngưng Tử, lại ràng nghe ra trong tiếng cười kia bao hàm cả khinh thị.


      Vi Ngưng Tử thấy hơi tức giận, nhưng nghĩ rằng Vân Khanh lúc này cười mà chắc là trong lòng có chút bối rối, dùng nụ cười để che giấu ý nghĩ trong lòng, khỏi lại : "Như thế nào, ngươi chẳng lẽ bất ngờ? Hay là bất ngờ đến cũng được rồi hả?"


      Nhìn dung nhan như hoa trước mặt lại mang theo đôi mắt tràn ngập ghen tị, nụ cười củaVân Khanh dần dần phai nhạt, thay vào là loại trào phúng nồng đậm, ngay cả trong mắt đều là khinh thường cùng khinh thị.


      "Vi Ngưng Tử, ta cần phải bất ngờ cái gì? Là bất ngờ vì vị thúc thúc của ngươi vừa lập được công nên được phong làm Uy Vũ Tướng Quân kia, lúc trước bởi vì nhất thời nóng giận bỏ nhà nhập ngũ, cứu ngươi từ Dương Châu đưa đến kinh thành, nhận làm nghĩa nữ? Hay là bất ngờ chuyện ngươi sai người cố ý tiếp cận Thu Thủy, sau đó hạ thuốc giả mang thai cho Thu di nương, muốn khiến cho nhà ta nội loạn? Hoặc là , bất ngờ chuyện hôm nay ngươi xuất Trạng Nguyên yến?"


      Vân Khanh bằng giọng như gió, sắc cũng lớn, lại khiến cho đôi mắt của Vi Ngưng Tử càng mở càng lớn, mặt lộ ra vẻ dám tin, chuyện của thúc thúc, người trong kinh thành biết đến cũng nhiều, lúc trước phụ thân từng nhắc qua với nàng ta, trước kia có huynh đệ, nhưng bởi vì ở trong nhà cùng cha mẹ bất hòa, giận dữ liền rời nhà trốn , mấy năm nay đều có tin tức, kết quả vào năm nay, lại có tin bất ngờ truyền đến, báo rằng ở trong quân ngũ lập nhiều quân công, chém đầu nguyên soái của địch, được thăng làm Uy Vũ Tướng Quân.


      Bởi vì lúc trước náo loạn rất lớn, nên tổ phụ cho phép bất kì kẻ nào đề cập đến vị thúc thúc này, những người trong kinh biết đến việc này rất ít, cho nên khi trở về, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng người này mang họ Vi đơn thuần mà thôi.


      Tất cả những việc này, Vân Khanh thế nhưng toàn bộ đều biết, bởi vì quá khiếp sợ, Vi Ngưng Tử lắp bắp mở miệng, "Ngươi, ngươi làm thế nào biết được?"


      Vân Khanh khinh thường liếc nàng ta cái, cái nhìn kia phảng phất như nhìn kẻ vĩnh viễn là bại tướng dưới tay mình, cái loại khinh thị này như xâm nhập tận cốt tủy, "Bởi vì ngươi tự cho là thông minh, muốn khơi mào nội loạn của Thẩm gia ta."


      "Ngươi, Thu Thủy là ngươi cố ý an bài?" Vi Ngưng Tử vốn cũng là người rất biết tính kế, suy nghĩ phen, sau khi mình được cứu, bởi vì cả người đau đớn, nên vẫn đều ở trong nhà tĩnh dưỡng, trong kinh người nào biết nàng ta trở lại, điểm duy nhất bại lộ tung tích của mình, chính là chuyện của Thu Thủy kia.


      Nàng ta trợn to đôi mắt nhìn Vân Khanh, nhìn khóe môi nàng mang ý cười, ràng rất nhu hòa, lại làm cho nàng ta cả người rét run, từ trong người phát ra loại hàn ý, " ra ngươi sớm biết ta đến kinh thành."


      Vân Khanh yên lặng nhìn nàng ta cười, nhìn dáng vẻ tự cho là đắc thắng của nàng ta, Vi Ngưng Tử như thế cũng đúng, nhưng mà chỉ đúng phân nửa.


      Ngày đó Vi Ngưng Tử bị quăng ra cửa lớn Thẩm phủ, sau đó nàng biết được Vi Ngưng Tử được người cứu , hơn nữa cũng ở biến mất Dương Châu, nàng biết đến tột cùng là người nào ra tay, nhưng mà nàng lại biết, Vi Ngưng Tử nhất định hận Thẩm gia thấu xương, bởi vì hận, cho nên luôn tìm kiếm cơ hội tới hại Thẩm gia.


      đường Thẩm gia dời đến kinh thành, trong lòng Vân Khanh từng phân tích qua, Vi Ngưng Tử nếu được người cứu, như vậy khả năng lớn nhất chính là được người trong kinh thành cứu, có thể là ở kinh thành.


      Hạ nhân trong Thẩm phủ nay phần lớn được sàng lọc, lưu lại đều là người có thể tin được, đối với chuyện của Vi Ngưng Tử trong lòng đều còn sợ hãi, Vi Ngưng Tử muốn tìm được người có thể lợi dụng cũng khó, mà Thu Thủy lúc này xuất , đúng là cho Vi Ngưng Tử cơ hội tốt.


      "Ngươi tiếp cận Thu Thủy, là muốn bắt đầu từ Thu di nương, khơi mào nội loạn của Thẩm gia ta, ngươi tự cho rằng bản thân thông minh, những chuyện ngươi làm đều ai biết, nhưng ngươi lại có nghĩ tới, vì sao sau khi Thẩm gia ta xuất người vô cùng bội bạc như ngươi, lại còn có thể để cho người như Thu Thủy vào Thẩm gia ở chứ, đó là bởi vì ta muốn biết, ngươi đến tột cùng là thân ở đâu!"


      "Mà ngươi, cũng phụ lòng mong đợi của ta, nhìn thấy lỗ hổng lớn là Thu Thủy bắt đầu xuống tay, vào lúc Thẩm gia vừa đến kinh thành liền lập tức cài người vào, thể là ai khác, cũng chỉ có ngươi, ngươi, Vi Ngưng Tử, vào lúc ngươi cho là mình vẫn còn chưa lộ tung tích, kỳ ta gần như biết hết mọi chuyện, ta cần bất ngờ, chút cũng cần."


      Vân Khanh lắc lắc đầu, ngữ khí thong dong, như là xem diễn, cuối cùng ra lời tổng kết, tựa nhưu đối với phản ứng của con hát đưa ra bình luận.


      Vi Ngưng Tử nhất thời sắc mặt trắng bệch, nàng ta cho là mình ở trong tối, cho là mình mới là người ở sau lưng thao túng hết thảy, lại biết, ra toàn bộ kế hoạch của nàng ta trở thành cảnh dẫn địch vào nhà, bất tri bất giác chính nàng ta bị lôi ra ngoài ánh sáng.


      Nàng ta ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt sắc của Vân Khanh ở trước mặt, trong lòng tràn ngập phẫn hận, xen lẫn loại cam lòng, chẳng lẽ nàng ta luôn đấu lại Thẩm Vân Khanh sao? Nàng ta tin.


      Vi Ngưng Tử hít sâu hơi, đem tâm trạng bị đả kích đến gần như mất kiểm soát kiềm hãm lại, mặc dù sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng lại bày ra thần thái tự tin đắc ý, giống như là muốn chứng minh cho Vân Khanh thấy nàng ta chưa có thua.


      "Dù là như vậy sao, nay ta là nghĩa nữ của Uy Vũ Tướng Quân, thúc thúc rất thương ta, so với ngươi ta cũng kém, ngươi có phải rất hối hận, ngày đó nếu đem ta đưa đến quan phủ còn phiền phức nữa?"


      "Đưa ngươi quan phủ? , lưu lại để còn xem màn kịch của ngươi nữa chứ, xem cũng rất thú vị." Vân Khanh tùy ý cười, nếu phải lúc trước Thẩm gia vừa được thăng làm An Bá, vì tránh để bên ngoài truyền ra lời đồn nhà nàng vừa thăng quan liền ghẻ lạnh thân thích, nàng sớm đưa nàng ta đến quan phủ, nhưng nay xem ra, lúc ấy đưa , chỉ sợ vị thúc thúc là Uy Vũ Tướng Quân kia cũng cứu nàng ta ra, còn bằng đánh 80 gậy để sảng khoái trút giận.


      Ngự Phượng Đàn tựa vào bên cột của tiểu viện trong hoa viên, trong tay vân vê đóa hoa đào mới mở, đặt dưới chóp mũi ngửi, thơm thơm, nhưng dễ chịu như mùi hương người Khanh Khanh của mình a.


      Khóe môi hơi hơi cong lên, trong con ngươi hẹp dài luân chuyển tia sáng, sâu trong mắt lộ ra tia kiêu ngạo, cuộc đối thoại vừa rồi của Vi Ngưng Tử và Vân Khanh, chữ cũng nghe sót, khẽ thở dài, Vi Ngưng Tử, chỉ bằng ngươi như vậy, làm sao có thể đấu cùng Khanh Khanh chứ.


      Lúc trước khi cùng Thu di nương tìm Thu Thủy phát có người theo phía sau, khi bắt được người kia, phát người này cũng là xa phu quản trong quý phủ của Khanh Khanh, hỏi ra mới biết, ra là đại tiểu thư vẫn sai gã theo sát Thu Thủy, khi đó, biết, Tiểu hồ ly sớm nước cờ tiếp theo rồi.


      Ngự Phượng Đàn lại đem hoa đào đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, khi nào Khanh Khanh mới có thể đem toàn bộ lực chú ý đối với những người này đều tập trung người a, cầm hoa, thuận tay ném , xoay người nhìn ra cách đình viện xa, Tứ hoàng tử khoanh tay đứng ở trong đình, đôi mắt lợi hại như chim ưng luôn phát ra hào quang, ngũ quan sắc bén lại ngưng trọng nghiêm trang nhìn về hướng.


      Mà hướng nhìn đó, đúng là vị trí của Vân Khanh cùng Vi Ngưng Tử đứng.


      Có cung nhân đến mời, Trạng Nguyên yến đến lúc bắt đầu, Vân Khanh để ý tới sắc mặt của Vi Ngưng Tử đặc sắc ra sao, dưới dẫn đường của cung nhân, về hướng đại điện.


      Đại điện to lớn đồ sộ, lại có thể chứa được mấy trăm người ở trong đó, lúc này trong điện trải thảm đỏ thẫm viền nạm vàng dày, trần treo vô số những dải lụa màu, 12 cột hình trục trạm hình rồng cuộn hổ chồm, đồ án thanh điểu phi vân, trông rất sống động, giống như đúc, vừa vào đại điện, lại cảm thấy hơi ấm ập vào, xua tan cái lạnh của đầu xuân.


      Ngay chính giữa đại điện đặt Long ỷ của hoàng đế, bên cạnh là hai chiếc ghế quý phi màu đỏ, dành riêng cho Tây Thái Hậu cùng Hoàng hậu, những chỗ ngồi của phi tần bên dưới được sắp xếp dựa theo thứ tự và phi vị.


      Ở dưới Long ỷ là chỗ ngồi của quan viên, bởi vì đây là yến tiệc cố tình tổ chức cho tân Trạng Nguyên nên có cái ghế dựa, bày ở nơi gần Long ỷ chút, như là đặc biệt coi trọng vị tân Trạng Nguyên.


      Tiếp theo đó là hai bên trái phải đều dựa theo phẩm cấp và chức quan của quan viên mà an bài cho gia quyến của họ, tiểu thư các nhà liền cùng mẫu thân ngồi với nhau, Tạ thị lại tham gia yến tiệc hôm nay, cho nên nàng là dựa theo thứ tự phân bậc mà ngồi ở vị trí chính giữa, còn Vi Ngưng Tử cùng Uy Vũ Tướng Quân phu nhân tất nhiên ngồi ở hàng dưới.


      Từ sau khi cùng Vân Khanh chuyện, sắc mặt của Vi Ngưng Tử liền có chút trắng, tuy rằng cực lực che giấu, nhưng vẫn có vẻ yên lòng, mà Vân Khanh lại đối với nàng ta hề có hứng thú, phu nhân và tiểu thư ở hai bên trái phải đều cùng nàng chuyện.


      Ánh mắt của An Ngọc Oánh dừng lại người Ngự Phượng Đàn ngồi ở đối diện, nhưng thấy nâng chén uống rượu, vẻ mặt phảng phất tự do như ở bên ngoài yến hội, vẫn là dáng vẻ phong lưu, đôi mắt nửa khép hờ, những ngón tay thon dài cầm chén rượu giống như bức tranh xinh đẹp nét, ngẫu nhiên như phát ra hào quang, lúc lơ đãng làm cho lòng người như thủy triều mênh mông, chỉ thầm hận ánh hào quang này vì sao phải chỉ vì mình nàng mà chiếu sáng.
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ31 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 84.3
      Beta: Ishtar

      Tứ hoàng tử ngồi ở vị trí phía , biểu tình lạnh lùng, nhìn mọi người phía dưới, lời cũng , cả người tỏa ra hàn khí lạnh như băng, dù là người ở ngoài ngàn dặm, cũng bị bức ra xa thể đến gần, thỉnh thoảng nâng mắt, lướt qua mọi người bên dưới, chỉ hơi dừng chút khi lướt qua người Cảnh Hựu Thần.


      Cảnh Hựu Thần cùng Tứ hoàng tử đối diện nhau chỉ cái chớp mắt, chỉ cái gật đầu đến thể hơn, sau đó dời , những việc này đều tránh được tầm mắt của Vân Khanh, nàng đem thầm trao đổi của hai người thu hết vào trong mắt.


      Nàng mỉm cười, ánh mắt như vô ý, nhưng Cảnh Hựu Thần lại chú ý tới, có thể , từ sau khi Vân Khanh vào, vẫn luôn chú ý vị Quận quân tuyệt sắc ở đối diện này, thầm than bất kể khi nào nhìn thấy nàng, đều chỉ cảm thấy nàng tỏa sáng gì sánh nổi, gặp qua nhiều nữ tử như vậy, vẫn cảm thấy Thẩm Vân Khanh là người xinh đẹp nhất từng gặp, mới nhìn sơ thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp như hoa, lại nhìn kĩ thấy nàng thông tuệ vô cùng, sau đó chỉ cần vừa xoay người, có thể thấy được đôi mắt nàng như màn sương vô định, là người nam nhân, nữ nhân như vậy, rất đáng để cưới về, dù phải thương, chỉ giấu trong nhà, làm người trong đám thê thiếp cũng đáng để kiêu ngạo rồi.


      nhìn đến nhập thần, lại cảm thấy bên cạnh có hai luồng ánh mắt lạnh như băng lại lộ ra sát khí như lưỡi đao sắc bén, khiến thể thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về nơi phát ra ánh mắt ấy, lại chỉ nhìn thấy Cẩn Vương thế tử giương lên đôi môi đỏ mọng.


      Từ từ, các loại món ăn trân quý và mỹ vị lần lượt được bưng lên, Trạng Nguyên yến bắt đầu, Minh Đế ngồi ở cao, tiếp lấy ly rượu ngon do cung nhân truyền tới, nhìn Vi Trầm Uyên, những lời chúc mừng.


      Còn Vi Trầm Uyên liền lập tức đứng lên, cũng giơ lên chén rượu ở bàn mà đáp lễ tạ ơn Minh Đế.


      Minh Đế uống vào ngụm rượu, mỉm cười : "Ái khanh tài học hơn người, có thể giành được vị trí Trạng Nguyên, tương lai phồn vinh hưng thịnh của Đại Ung, có lẽ phải trông cậy vào tài năng của ái khanh rồi."


      Rốt cuộc làm đế vương nhiều năm, khi khen ngợi Vi Trầm Uyên, cũng đồng thời khen ngợi các đại thần quan viên khác trong đại điện.


      Tiết quốc công, Trương các lão, các Bộ thượng thư đều lập tức đứng lên, đối với Minh Đế tỏ lòng trung thành, trong miệng ra những lời đương trường nên .


      Vân Khanh nhìn thoáng qua mọi người ở đây, tâm tư của họ đều được giấu dưới lớp vỏ bọc, ở mặt ngoài thoạt nhìn hòa thuận mà yên tĩnh, nhưng bên trong hòa thuận và tĩnh lặng này, trong lòng phần lớn bọn họ đều nghĩ, những lời đồn đãi gần đây nếu được nhắc tới trong bữa tiệc Trạng nguyên hôm nay có hậu quả như thế nào.


      Bên trong bầu khí dần trở nên náo nhiệt thanh đột nhiên vang, khiến xung quanh đều trở thành mảng tĩnh lặng.


      Lại thấy Cảnh Hựu Thần vén áo bào hướng về phía trước khom người, đối với Minh Đế: "Bệ hạ, về tính chân trong bảng thành tích của Vi Trầm Uyên còn có nghi vấn, thần có việc muốn bẩm báo."


      Trạng Nguyên yến, vốn là lúc để chúc mừng, đột nhiên lại nghe được đoạn cáo án như vậy, lực chú ý của mọi người tự nhiên đều tập trung về Cảnh Hựu Thần, vị Hộ Bộ Thị Lang trẻ tuổi này, cũng là trong những thần tử mà Minh Đế có vẻ thích, lúc này làm như vậy, tất nhiên là có tình muốn bẩm báo.


      Thế nhưng, mặt Minh Đế chút kinh ngạc nào, sâu thẳm trong đôi mắt lộ ra tia sáng tinh nhuệ, thực hiển nhiên, lời đồn đãi mấy ngày qua trong kinh thành về việc thành tích của Vi Trầm Uyên đạt được Trạng Nguyên là có gian lận vị hoàng đế này cũng nghe thấy.


      Lúc này, ông cũng chỉ nhìn Cảnh Hựu Thần, sắc mặt lộ ra vẻ uy nghiêm, "Cảnh ái khanh, khanh có biết bản thân cái gì ?"


      Trong đại điện, giọng của Minh Đế cao thấp, lại sâu trầm vang dội, kiếp sống đế vương lâu năm khiến trong lời của ông có loại uy hiếp ở trong đó, huống chi vị trí Trạng Nguyên của Vi Trầm Uyên là đích thân bệ hạ khâm điểm, hoài nghi thành tích của Vi Trầm Uyên, cũng đồng nghĩa với việc hoài nghi con mắt đánh giá của bệ hạ.


      Cảnh Hựu Thần chịu áp lực lớn như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bước ra khỏi bàn, đứng ở bãi đất trống giữa đại điện hơi hơi cúi đầu : "Bệ hạ, hôm nay là Trạng Nguyên yến, là vì để chúc mừng Trạng Nguyên, vi thần nếu phải biết chuyện này, tất nhiên cũng mạo muội mở miệng, thành tích của Trạng Nguyên Vi Trầm Uyên do đích thân bệ hạ khâm điểm, nhưng thành tích trong kì thi Hương, thi Hội lại đặc biệt làm người ta hoài nghi, đặc biệt là kì thi Hội."


      Cảnh Hựu Thần tới đây hơi ngừng lại, đôi mắt của Minh Đế híp lại, nghiêm mặt : "Tước vị Trạng nguyên của Vi Trầm Uyên nay công bố thiên hạ, vì sao ngày đó trước kì thi đình của , khanh lại sớm báo cáo, đợi tới lúc này mới ra?"


      Hiển nhiên, Minh Đế mấy hài lòng đối với việc Cảnh Hựu Thần ở Trạng Nguyên yến ra việc này, trong giọng có chút vui, nhưng nếu chuyện này bị lan truyền ồn ào huyên náo, mặc kệ là thành tích của Vi Trầm Uyên có gian lận, hay là có người cố ý hãm hại, nhất định phải có đáp án ràng, nếu sau này Vi Trầm Uyên phải hứng chịu con mắt nghi ngờ của mọi người, đây đối với đệ tử Hàn môn mà , vô cùng bất lợi.


      Cảnh Hựu Thần hiển nhiên cũng hiểu hàm ý của Minh Đế, nhưng lần này là có chứng cớ nên mới dám truy luận đến cùng, nếu phải, cũng như vậy đứng ra, vì thế thái độ hơi cung kính, trong thanh lại bao hàm tàn khốc, "Thần cũng chỉ vừa biết được đầu đuôi chuyện này, tự biết lúc này ra xác thực có chút hiềm nghi, nhưng mà khoa cử triều ta thiên về chính sách chọn lựa nhân tài, mỗi đệ tử đều là gian khổ học tập, trải qua từng tầng sàng lọc mới có ngày hôm nay, vì thế, mỗi người đều được đối xử công bằng, thể chấp nhận trường hợp làm rối kỉ cương phép tắc, như thế là công bằng đối với những đệ tử khác."


      liền mạch lưu loát, dùng luận điểm thiên về phía phần đông thư sinh trong thiên hạ mà , kể từ đó, cũng khiến nội tâm các quan viên ngồi ở đây có vài phần quan tâm, ánh mắt nhìn về phía Vi Trầm Uyên cũng chứa đựng vài phần hoài nghi.


      "Vậy khanh hãy đem chứng cớ ra đây, cho trẫm xem xem." Minh Đế chút hoang mang mà mở miệng, mặc dù ông rất ưng ý Vi Trầm Uyên, nhưng ông cũng cho phép dung túng hành vi làm mất trật tự kỉ cương như vậy.


      Cảnh Hựu Thần ngẩng đầu, sau đó xoay người, thẩm tra Vi Trầm Uyên như mọi người nghĩ, mà là nhắm ngay vị quan ngồi ở phía có chòm râu trắng tinh, hai gò má gầy - Trương các lão.


      "Bệ hạ, có thể cho phép thần hỏi Trương các lão vài vấn đề ?"


      "Nếu là có liên quan tới việc này, khanh có thể hỏi." Minh Đế thấy ánh mắt Cảnh Hựu Thần đặt người Trương các lão, trong lòng cũng có vài phần ngạc nhiên, việc này tại sao lại liên quan tới Trương các lão.


      Được bệ hạ cho phép, Cảnh Hựu Thần bắt đầu hỏi, "Trương các lão, hạ quan xin hỏi, hai mươi năm trước, ngài cùng vị Tần đại nhân nhậm chức Công Bộ Thị Lang là bạn thâm giao, có đúng hay ?"


      Trương các lão hai mắt khép hờ, thoạt nhìn tựa hồ có tinh thần, nhưng giọng lại vang dội đáp: "Cảnh đại nhân, lời bệ hạ mới vừa ngài có nghe ràng chăng, chuyện ngài muốn hỏi, phải cùng việc gian lận trong thi cử lần này có liên quan, chuyện mười tám năm trước, cùng chuyện hôm nay có liên quan sao?"


      Minh Đế cũng nhìn Cảnh Hựu Thần, Trương các lão là trọng thần trong triều, tùy tiện chất vấn đánh mất thần tâm, Minh Đế đương nhiên vui, nhưng Cảnh Hựu Thần lại rất khẳng định : "Nếu bệ hạ mở miệng lời này, vấn đề vi thần muốn hỏi, nhất định là cùng với việc này có liên quan."


      Nghe năng đầy khí phách, Trương các lão hơi hơi xốc lên mí mắt nhìn Cảnh Hựu Thần ngày thường ôn hoà hiền hậu nay mặt lộ ra vài phần tàn khốc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, " khi như vậy, Cảnh đại nhân, ngài cứ hỏi , nếu ta biết ta đáp. Lúc trước, ta cùng Tần Khanh đúng là có quen biết, cũng là quan hữu thâm giao."


      Cảnh Hựu Thần thấy ông trả lời, tiếp tục hỏi:


      "Vậy phu nhân của ngài ngày đó cùng Tần phu nhân quan hệ cũng rất tốt, phải ?"


      "Vì cứu phu nhân của ngài, Tần phu nhân chỉ bị sanh non, mà còn mất thiên chức làm mẹ, ngài liền đem trưởng nữ của mình cho họ làm con thừa tự, phải ?"


      . . . . . .


      vấn đề tiếp vấn đề hỏi mạch, Trương các lão đều gật đầu, mà về việc này, có nhiều triều thần cũng thấy thoải mái, đám người tuổi trẻ chỉ nghe qua án tham ô năm đó, cũng hiểu được toàn bộ tình bên trong, mà những vị quan lâu năm đều biết việc này, chính là chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước rồi, biết Cảnh Hựu Thần nay vì sao lại lấy ra hỏi, lúc trước án kiện này dính líu đến ít người, chẳng lẽ còn muốn truy xét đến cùng sao? Nên những vị lão quan đối với khí thế bức nhân của Cảnh Hựu Thần nhất thời trong lòng vui.


      Mà Minh Đế ngồi cao, cũng nghe ra manh mối trong đó, ngón cái cùng ngón trỏ ma sát nhau, trong ánh mắt lộ ra vài phần chuyên chú.


      Cảnh Hựu Thần cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính, "Vậy trưởng nữ của ngài, có phải chính là mẫu thân của Vi Trầm Uyên, cũng chính là nữ nhi mà ngài từng cho làm con thừa tự của Tần đại nhân, nay là tội thần chi nữ, Tần thị, hay ?"


      Trương các lão trong đầu nhớ tới ngày ấy nhìn thấy nữ nhi, vẻ mặt cơ cực bần cùng kia, đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai, tuy là trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng lúc này thân phận tội thần chi nữ của nữ nhi lại ở trước mặt công chúng bị công bố, vốn người biết hay biết, nay dùng ánh mắt cùng tâm tính gì mà nhìn nữ nhi chứ, nghĩ như thế, đối với Cảnh Hựu Thần liền chán ghét nhiều hơn vài phần, lông mi hoa râm nhăn lại, ngữ khí cũng hơi có chút tức giận, "Cảnh đại nhân nếu điều tra ràng rồi, vậy cứ cho xong lượt, cần gì phải ở điện này bộc lộ tài ăn sắc sảo của ngươi chứ, thứ bệ hạ muốn là , chứ phải là thứ ngôn ngữ hoa mỹ để mê hoặc lòng người."


      Trương các lão ở trong triều mấy chục năm, khi Tiên đế còn trị vì dù quan phẩm chưa cao, nhưng cũng là trong những trung thần, ông là trợ quân chi thần, cho nên sau khi Minh đế lên ngồi, ông liền được tín nhiệm, thăng quan tiến chức như diều gặp gió mà chút lung lay, làm người lại khéo léo phóng khoáng, vì việc mà tức giận, nay như vậy, có thể thấy được ông nổi giận rồi.
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :