1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      sao đường của chị lúc nào cũng gặp địch vậy... vô duyên vô cớ cũng bị "trúng chiêu" nữa....="=

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 81. Độc ý thấu xương
      Beta: Ishtar

      "Vậy ngươi thề, ngươi vĩnh viễn cũng thích Ngự Phượng Đàn!"

      "An tiểu thư, ngươi nếu thích với , ta phải là mẫu thân của , cũng phải là vị hôn thê của , ngươi hung dữ với ta cũng chứng minh được cái gì, cũng thể quyết định được cái gì! Hà tất ở nơi này dụng công vô ích!"

      Vân Khanh khóe miệng ngầm cười, đôi mắt đen như hai trái thủy ngân, bên trong mang theo tầng băng giá và tia cười nhạo, năm đó An Ngọc Oánh cực khổ theo đuổi Ngự Phượng Đàn mấy năm vẫn theo được, nàng ở trong lòng đối với An Ngọc Oánh cũng có chút đồng tình, nhưng nếu An Ngọc Oánh vì thích Ngự Phượng Đàn mà ra những lời như vậy, chút nàng cũng đồng tình với nàng ta nữa rồi.

      Thái độ của nàng càng lạnh nhạt lại càng khiến An Ngọc Oánh thêm sốt ruột, khỏi lại tiến lên từng bước, mà Lưu Thúy tiến lên trước, đề phòng An Ngọc Oánh làm ra hành động quá khích.

      "Vì sao ngươi lại dám thề, có phải ngươi cũng muốn gả cho hay ?"

      An Ngọc Oánh bất chấp mọi chuyện mà hỏi, nàng ta còn lo thị phi giữa hai người nữa rồi, thậm chí ngay cả tiếng xe ngựa lăn bánh càng lúc càng gần cũng nghe được, cho đến khi bên tai truyền đến thanh của mới làm nàng ta tỉnh lại.

      "An tiểu thư đối với hôn của người khác lại cảm thấy hứng thú như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị đổi nghề làm bà mối rồi sao?"

      Nam tử đứng ở phía sau mặt nở nụ cười, ánh mặt trời từ phía sau chiếu lại đây, thay đổi góc độ sáng tối làm cho nụ cười của có chút trầm, An Ngọc Oánh tự nhiên cảm thấy có cổ lãnh ý khó hiểu từ phía sau lưng truyền đến, phẫn nộ cùng bức bách mặt ngược lại dần bị thay thế bởi thất kinh, khổ sở, khó chịu khi những lời mình muốn nghe được lại ràng ràng mà lọt vào tai .

      Ngự Phượng Đàn mình là bà mối, đây là châm chọc nàng ta xen vào việc của người khác, là bà tám nhiều chuyện sao?

      Vân Khanh nhìn vẻ mặt của An Ngọc Oánh, lại nhìn dáng cười quỷ dị của Ngự Phượng Đàn, làm bà mối, đem tiểu thư của Ninh Quốc Công phủ so sánh với nghề hạ đẳng như bà mối, đối với An Ngọc Oánh mà , đó là sỉ nhục rất lớn, huống chi còn là từ miệng người mình thích ra.

      An Ngọc Oánh trợn to con ngươi nhìn Ngự Phượng Đàn, tựa hồ vẫn chưa thể tin lời kia là do Ngự Phượng Đàn ra, Ngự Phượng Đàn lại híp mắt cười, con mắt hẹp dài như tràn đầy màu sắc, giống như chứng minh lời kia đúng là do , có nửa điểm giả dối, tiếp theo lại quay đầu với Vân Khanh: "Xe ngựa đến, nàng lên xe ."

      Xe ngựa của phủ An Bá đến trước cửa y quán, hai người Lưu Thúy và Thu di nương cùng nhau đỡ Vân Khanh lên xe ngựa, Thu di nương đợi Vân Khanh vào, sau đó chuẩn bị kêu Thu Thủy, quay đầu vừa nhìn, lại phát khắp nơi cũng có bóng dáng của Thu Thủy, nhất thời kinh hãi.

      Thu di nương ở trong cửa hàng vải tìm vòng cũng nhìn thấy Thu Thủy, lại thấy Vân Khanh ngồi xe ngựa, Lưu Thúy xốc màn xe lên nhìn sang đây, đành phải chai mặt mà tiến lên phía trước : "Đại tiểu thư, Thu Thủy thấy đâu rồi."

      Vân Khanh nghe vậy nhíu nhíu mày, mới vừa rồi bị An Ngọc Oánh từng bước lấn át hỏi chuyện, chú ý của mọi người đều tập trung vào cuộc chuyện của hai người, Thu Thủy chắc là lợi dụng lúc đó mà trốn , nhớ tới hành vi của nàng ta ở ‘Linh Lung trai’ trước đó, Vân Khanh liền hơi thấy đau đầu, "Trước hãy tìm được nàng ta rồi sau, với thời gian ngắn như vậy, nàng ta cũng chưa ra khỏi Đường đông này đâu."

      Trong lòng Thu di nương sốt ruột, Thiên Việt thành ngay cả nàng cũng quen thuộc, vạn nhất Thu Thủy cẩn thận gặp phải người xấu thảm rồi, nhưng nếu để cho Vân Khanh ở chỗ này chờ mình tìm người, lại càng tiện, vì thế ân cần : "Đại tiểu thư, chân của người bị thương nên sớm về phủ nghỉ ngơi, tì thiếp ở đây tìm Thu Thủy, sau khi tìm được kêu xe ngựa đưa về."

      "Ngươi là di nương ở bên ngoài, nếu để cho người ta thấy được cũng tiện, ta vẫn nên ở chỗ này chờ ngươi." Vân Khanh từ chối lời thỏa hiệp của Thu di nương, dù sao Thu di nương cũng quen đường xá ở đây, nếu muốn tìm người, ngay cả bản thân còn biết đường làm sao tìm được người chứ.

      "Ta đúng lúc cũng rảnh rỗi, liền cùng nàng ta tìm." Ngự Phượng Đàn nghe Vân Khanh còn muốn ở chỗ này chờ, đồng ý mở miệng .

      "Để Thế tử cùng di nương trong phủ tìm người, chỉ e là ổn." Vân Khanh lúc này cũng phải muốn giũ sạch quan hệ của nàng cùng Ngự Phượng Đàn, mà là quan hệ của hai người còn chưa thân thiết đến mức đó, xác thực có ổn lắm.

      " sao, về điểm ấy Thẩm tiểu thư có thể yên tâm, Thẩm tiểu thư chân bị thương, vẫn nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi tốt hơn." Ngự Phượng Đàn khóe miệng mỉm cười, thế nhưng trong giọng lại bá đạo cho phép từ chối, giống như nếu Vân Khanh còn , lên xe kéo nàng về phủ vậy.

      Xuyên qua màn xe bị xốc lên, có thể nhìn thấy thái độ khi chuyện, vừa mang theo tươi cười, lại rất an nhàn thoải mái, mà An Ngọc Oánh tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần bị kích do lời ác độc của Ngự Phượng Đàn lúc nãy, mình đứng ở bên ngơ ngác xuất thần, khi cảm nhận được tầm mắt của Vân Khanh đáy mắt lại thay bằng căm hận.

      Bất quá Vân Khanh coi như thấy loại ánh mắt đầy hận ý của nàng ta, nếu ánh mắt có thể giết người đời này sớm còn người sống, nàng cười , "Vậy làm phiền thế tử rồi."

      Lưu Thúy lập tức buông màn xe, phân phó xa phu đánh xe hồi phủ, mà An Ngọc Oánh nhìn xe ngựa dần xa kia, đáy mắt lóe ra tia sáng trầm.

      "Thế tử, nay nên hướng nào tìm Thu Thủy đây?" Thu di nương lo lắng cho an toàn của muội muội, lại chưa từng nghĩ đến có thể cùng người có thân phận tôn quý như thế tìm muội muội, trong lòng sợ hãi, lo lắng gì cũng đều có.

      Mà An Ngọc Oánh lúc này nghe thấy Ngự Phượng Đàn muốn cùng với Thu di nương tìm người, đôi mắt như đao bắn về phía Thu di nương, mang theo thái độ cao ngạo đánh giá nàng ta, chỉ là di nương mà thôi, thế nhưng lại muốn Thế tử cùng nàng ta tìm nha hoàn, biết trời cao đất rộng, quay đầu về phía Ngự Phượng Đàn, thanh mềm mại lại tri kỷ, "Chỉ hai người các ngươi tìm e là đủ, hay là ta phái người làm trong cửa hàng giúp nàng ta tìm, thế tử vào trong cửa hàng ngồi chút?"

      Ngự Phượng Đàn đầu cũng thèm quay lại nhìn nàng ta, khoát tay : "Vẫn là nên làm phiền An tiểu thư, chuyện ta đáp ứng người khác ta làm được. Thu di nương, Thu Thủy là nữ tử, nàng ta hẳn là thích đến nơi có nhiều tiệm trang sức và quần áo, ngươi cùng ta về hướng kia tìm thử xem."

      Câu sau cùng là với Thu di nương, Thu di nương nghe phân tích của , liên tục gật đầu, thầm than Ngự Phượng Đàn suy nghĩ linh hoạt, so với nàng ta trái kiếm phải tìm biết từ đâu bắt đầu tốt hơn nhiều, hơn nữa dựa theo tính tình của Thu Thủy, cũng rất có khả năng đến những chỗ đó.

      Mới vừa rồi cuộc đấu giữa Vân Khanh và An Ngọc Oánh, Thu di nương đều nhìn thấy tất cả, nàng ta liếc mắt nhìn An Ngọc Oánh hôm nay bởi vì liên tục bị mất mặt mà sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy có chút thống khoái, như thế nào đại tiểu thư ngày thường đối với nàng ta cũng tệ lắm, so với vị tiểu thư vừa gặp mặt làm khó dễ muội muội của mình, nàng ta đương nhiên nguyện ý xem An Ngọc Oánh bị sỉ nhục hơn rồi.

      Nhìn bóng lưng hai người càng càng xa, An Ngọc Oánh tức giận cắn chặt môi, mới vừa rồi nét cười nhạo trong mắt Thu di nương, nàng thấy rất ràng, Thẩm Vân khanh, Thẩm Vân khanh, ta và ngươi vẫn chưa xong đâu.

      Trong xe ngựa, Vân Khanh nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Thúy cầm mảnh sáp thơm mùi hoa nhài, đặt vào lò hương rỗng khắc hoa văn tam giác, cạy cạy những mảnh than rồi lại đóng nắp, cỗ mùi hoa nhài phảng phất tràn ngập trong toa xe.

      Sau khi ra khỏi đường cái phía Đông, chiếc xe ngựa cùng lúc đó cũng chạy sát bên người nàng mà qua, chạy về hướng khác, cuối cùng đến trước cổng Quốc Tử Giám, xe ngựa ngừng lại, đầu tiên từ xe bước xuống nam tử mặc trường bào màu xanh đậm, kế tiếp, là nam tử mặt mũi lạnh lùng mặc thường phục màu tím, sau khi bọn họ xuống đất, liền về phía ký túc xá của Quốc Tử Giám.

      Nay Quốc Tử Giám khai giảng, có đệ tử đường, nhìn thấy hai người đa phần đều hành lễ, tò mò nhìn hai người này đến ký túc xá phía trong, giật mình hiểu được, bọn họ là tới để làm gì.

      "Thùng thùng"

      Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Vi Trầm Uyên cùng mẫu thân thu thập hành trang của mùa đông, sau khi đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người đứng ở ngoài, đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, sắc mặt lại mang theo cung kính có chừng mực chào hỏi: "Tứ hoàng tử, Cảnh đại nhân."

      Đôi mắt Tứ hoàng tử như mắt chim ưng nhìn lướt qua tình trạng trong phòng, sắc mặt nghiêm trang cũng mở miệng, mà Cảnh Hựu Thần thấy trong phòng đóng gói đồ đạc, cũng nhợt nhạt cười, thái độ thập phần ôn hòa thân cận, "Vi Trạng nguyên chuẩn bị chuyển nhà sao?"

      Vi Trầm Uyên thấy hỏi như thế, trong lòng mơ hồ nắm được mục đích mà hai người đến đây lần này, "Đệ tử của Quốc Tử Giám nay nhập học, tại hạ luôn ở trong này rất bất tiện, hôm nay cùng gia mẫu thu thập hành lí."

      Cảnh Hựu Thần nhíu mày, làm ra bất ngờ, giống như căn bản là biết chuyện này, "Vậy Vi Trạng nguyên muốn chuyển đến nơi nào, theo ta được biết, ngươi ở kinh thành vẫn chưa có phòng ốc, chẳng phải là rất bất tiện?"

      Vi Trầm Uyên cười, "Nào có bất tiện gì, Cảnh đại nhân nhọc lòng rồi, ngay cả việc của tại hạ cũng biết như vậy à, chẳng qua mấy ngày trước tại hạ đề đơn xin dọn vào quan xá của quan viên, nhẩm rằng sau hai ngày nữa nhận được công văn truyền xuống."

      Đại Ung lo nghĩ cho quan viên, những quan viên lên kinh mà có nơi ở, đều có thể đến Lễ bộ đề đơn, sau đó liền có thể chuyển vào, bởi vì thông thường quan viên ở trong đó cũng quá lâu, nên những phòng ốc này cũng quá xa hoa, chỉ đơn giản là tòa tiểu viện, để người ăn uống ngủ nghỉ cũng có gì khó khăn.

      Cho nên Cảnh Hựu Thần nghe xong, khoa trương giơ tay lên lắc lắc, "Vi Trạng nguyên tại sao lại tới ở nơi đó, nay thời tiết tuy tốt hơn, nhưng đó là phần đất trũng của Thiên Việt, hơn nữa ngày xuân ẩm thấp nghiêm trọng, cho nên nơi đó đối với ngươi cùng Vi phu nhân đều là tốt. Tại hạ vừa hay có tòa tiểu viện ba gian*, vẫn còn bỏ trống, dù sao cũng có ai ở, chi bằng Vi Trạng nguyên trước ở chỗ ta, sau này tìm được phòng ở, lại dọn ra cũng muộn."

      Vi Trầm Uyên nghe xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Tứ Hoàng Tử vẫn đứng ở phía trước chưa lời kia, Cảnh Hựu Thần hôm nay lại cùng Tứ hoàng tử tới đây, phen này tuy ngoài mặt là lấy lý do cho mượn phòng ở, kỳ vẫn là mang theo mục đích trước kia, Tứ hoàng tử muốn mượn sức của .

      kiêu ngạo siểm nịnh mà quay đầu, đối mặt với đôi mắt chờ đợi của Cảnh Hựu Thần, chậm rãi mở miệng : "Tuy rằng quan xá ẩm thấp, nhưng ngày xuân rất nhanh cũng qua, quan xá kia chỉ có duy nhất bất lợi nhưng vẫn còn nhiều lợi ích khác, vị trí tĩnh lặng, nên vào ở cũng an tâm, cần lo lắng về tạp . Ý tốt của Cảnh đại nhân, tại hạ rất cảm kích."

      ngờ rằng lại bị cự tuyệt, hơn nữa Vi Trầm Uyên cũng tỏ thái độ trong lời , quan xá tuy rằng tốt, nhưng bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền này, nên ở cực kỳ an tâm.

      Cảnh Hựu Thần khẩn trương muốn mở miệng, nãy giờ vẫn luôn quan sát Vi Trầm Uyên, Tứ hoàng tử lúc này lại mở miệng : "Quan xá có rất nhiều bất lợi, nay nhìn ra, đợi sau khi dọn vào chỉ sợ khiến cho cuộc sống của ngươi gặp khó khăn, đến lúc đó lại hối hận, chỉ sợ còn kịp nữa!"

      Đôi mắt sắc bén lạnh lùng như chim ưng nhìn Vi Trầm Uyên, trong lời mang theo lãnh ý khiến người khiếp sợ, lời tuy là ám chỉ, nhưng bên trong cũng mang theo khí thế mà uy hiếp người, nghe vào trong tai Vi Trầm Uyên, câu này cơ hồ là dự báo kết cục sau này của mình.

      Vi Trầm Uyên nâng lên đôi mắt đen láy nhìn thấu lòng người, những biến hóa bên trong, giống như lúc ở trong cuộc thi Đình thao thao bất tuyệt, loại ánh mắt tràn đầy tự tin bao giờ khiếp sợ như chuẩn bị sẵn sàng, lại giống như cái gì cũng chưa từng có, chỉ có tấm lòng trung kiên, thanh như trúc, gặp gió vẫn cong, "Tứ hoàng tử đối với chuyện quan xá có kinh nghiệm như vậy, chắc là từng ở trong đó rồi, cho nên mới khiến vi thần càng muốn vào đó ở lại phen, mới có thể cảm nhận được những bất tiện mà Tứ hoàng tử từng cảm nhận được."

      Tứ hoàng tử nghe vậy nhìn Vi Trầm Uyên liếc mắt cái, đôi môi đỏ thẫm mím chặt, đôi mắt ánh lên lửa giận, nhưng những biến hóa đó rất nhanh bị che lấp, lập tức xoay người ra ngoài.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Cảnh Hựu Thần bị lửa giận trong nháy mắt kia khiến đáy lòng căng thẳng, lập tức nhìn Vi Trầm Uyên, chỉ cảm thấy vị Hàn môn thư sinh (thư sinh nghèo) này là rất biết thời vận, giọng căm hận : "Vi Trạng nguyên, chớ có cho là lấy sức người, có thể ngăn cản cơn hải triều mãnh liệt."

      Vi Trầm Uyên nhìn Cảnh Hựu Thần tựa hồ như thành tâm thành ý khuyên can, trong mắt lại mang theo vẻ mong mỏi kỳ lạ, " đời này, có ai có thể dựa vào sức người để ngăn cản hải triều, tại hạ cũng chưa từng si tâm vọng tưởng về việc đó."

      nhìn Cảnh Hựu Thần, loại hào quang chói mắt này làm cho Cảnh Hựu Thần sinh ra dự cảm xấu, biết tại sao người thanh niên khốn cùng trước mắt lại có loại khí thế này, thấy biết phân biệt thời cuộc nên muốn khuyên nữa, hừ lạnh : "Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt ." xong, vội vàng xoay người, nhanh để đuổi kịp Tứ hoàng tử ở phía trước.

      *tiểu viện ba gian/3 mặt sân

      [​IMG]
      Last edited: 28/1/15
      Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ, Henlun26 others thích bài này.

    3. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      gét tên Cảnh Hựu Thần wá :die::die::die: đập chết

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      mong lần này Vk trọng sinh cũng làm thay đổi đc nhiều chuyện, tên tứ hoàng tử khốn nạn, k xứng đáng có đc ngôi vị hoàng đế

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      81.2

      "Vi Trầm Uyên này quá mức cuồng ngạo rồi, quả thực biết cái gì là tốt xấu." Cảnh Hựu Thần khẩu khí hung hãn, bước những bước dài đuổi theo Tứ hoàng tử ở phía trước.


      Tứ hoàng tử tay chắp sau lưng, cước bộ thong thả quyết đoán, giống như tính cách của , quyết đoán mà quyết tuyệt, thanh lạnh lùng : " phải cuồng ngạo, chẳng qua là để ta sử dụng."


      Nghĩ đến khí độ và cách đối đáp của Vi Trầm Uyên vừa rồi, cùng với thông tình đạt lý (nhìn thấu lòng người), thể thừa nhận lí do tại sao phụ hoàng lại chọn làm Trạng Nguyên, khí chất tài hoa như thế lại xuất người Hàn môn thư sinh, nếu là người mộ tài phải luyến tiếc , hơn nữa văn chương của Vi Trầm Uyên cũng xem qua, đúng là rất có ý tưởng riêng, chả trách phụ hoàng với Thái Phó rằng Vi Trầm Uyên về sau tất được trọng dụng.


      Dĩ nhiên, hai lần lôi kéo, nhưng người này đều tỏ vẻ cự tuyệt, điều đó làm cho Tứ hoàng tử cao cao tại thượng làm sao có thể nhẫn nhịn, nếu thể để sử dụng, như vậy cũng thể để những người khác sử dụng.


      Cảnh Hựu Thần theo ở phía sau, phân tích suy nghĩ của Tứ hoàng tử, thấy nhăn lại mày rậm, sắc mặt thay đổi, trong lòng biết tâm tình khẳng định tốt, nhớ tới tin tức mấy ngày trước lấy được, liền : "Tứ hoàng tử, Vi Trầm Uyên này, thần cảm thấy có vấn đề."


      "Vấn đề gì?"


      "Lúc trước Tiết quốc công ở cuộc thi Đình, còn nhắc nhở Trương các lão giúp chuyện, nhưng sau đó, Trương các lạo lại nhàng bâng quơ cho qua vấn đề, như thế mới khiến cho bệ hạ hề có khúc mắc mà chọn Vi Trầm Uyên làm Trạng Nguyên." Cảnh Hựu Thần bước lên trước chút, thanh hơi chậm lại : "Hơn nữa, theo thần biết, sau cuộc thi Đình, Trương các lão còn ghé qua Quốc Tử Giám, thăm Vi Trầm Uyên."


      Câu chuyện trước Tứ hoàng tử ra biết, nhưng về phần sau này, thoáng quay đầu : "Tại sao đến bây giờ mới cho ta biết?"


      Cảnh Hựu Thần lập tức kinh sợ : "Vi thần nghĩ rằng Trương các lão đến thăm Vi Trầm Uyên là muốn giúp ta lôi kéo ."


      “Lôi kéo? Hừ!" Tứ hoàng tử nghe xong, hừ lạnh .


      "Trương các lão cùng Tiết quốc công hai nhà phải đám hỏi sao?" Cảnh Hựu Thần trả lời mà hỏi ngược lại.


      Tứ hoàng tử tà liếc cái, trong ánh mắt sắc bén lóe lên tia tinh nhuệ "Trương các lão có thể ở trong triều lăn lộn nhiều năm như vậy, ngươi cho là nhờ vào quan hệ thông gia sao? Con lão lấy Tiểu (dì ), nhưng người mà con thứ hai của lão cưới là ai, còn phải người của lão Ngũ bên kia, lão căn bản là muốn tham dự vào cuộc tranh chấp quyền lực này, bất quá là lão đầu tử rồi (nguyên văn là bánh quẩy già: ý là già sắp chết rồi), biết bên kia cũng đắc tội được, bên nào cũng muốn lôi kéo , đơn giản là hai bên đều cưới cũng đắc tội bên nào cả!"


      Cảnh Hựu Thần bị Tứ hoàng tử lớn tiếng chỉ trích, chỉ hận mình vẫn nhìn ra được điểm này, những mối quan hệ phức tạp này nếu chú ý dễ bị nhầm lẫn.


      Tứ hoàng tử xong dừng chút, lại : "Bất quá ngươi cũng đúng, dựa vào vị trí ngày hôm nay của Trương các lão, lão căn bản là cần lôi kéo ai, lão tới gặp Vi Trầm Uyên, nhất định là vì nguyên nhân gì đó, ngươi điều tra kĩ cho ta, đến tột cùng là vì sao!"


      Cảnh Hựu Thần vội vàng lên tiếng trả lời, lần trước từ Dương Châu trở về, Tứ hoàng tử ở trước mặt Minh Đế bị khinh thị vài lần, mà Ngũ hoàng tử lại được Minh Đế phái làm vài nhiệm vụ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chỉ sợ khiến công sức Tứ hoàng tử tính toán trở nên vô ích.


      đến cùng, Ngũ hoàng tử cũng là do Nguyên hậu sinh ra, là con trai trưởng chân chính, có ở phía trước, Tứ hoàng tử tuy rằng là con của hoàng hậu, nhưng mỗi ngày đều có cảm giác bị uy hiếp, nhưng những năm gần đây, thái độ của Minh Đế càng ngày càng mơ hồ, nhìn ra trong lòng rốt cuộc là vừa ý vị hoàng tử nào hơn, hơn nữa những hoàng tử trẻ tuổi cũng trưởng thành theo từng năm, dần dần cũng tạo ra uy hiếp.


      Việc này đối với Hoàng Hậu và Tứ hoàng tử thèm muốn đoạt được vương vị mà loại áp lực ngày ngày dồn nén trong lòng, muốn lôi kéo tất cả mọi người được Minh đế ở trước mặt bá quan trọng dụng, cho nên mới chú ý tới Vi Trầm Uyên như thế.


      đường cái phía Đông, đôi mắt từ khe hở cửa sổ đem chuyện vừa mới xảy ra toàn bộ thu vào đáy mắt, khóe miệng lên nụ cười quỷ dị.


      Thu Thủy vào lúc mọi người tranh cãi, trong lòng cảm thấy nhàm chán, lại nhìn vào tiệm bán các món ngoại quốc ở đối diện treo chiếc vòng cổ bằng vỏ sò vô cùng xinh đẹp, vì thế lén chuồn qua đó, nhìn hồi, lại cảm thấy tiệm khác có trang sức đẹp, lại qua đó, ở trong những cửa hàng qua lại.


      Cuối cùng đến tiệm bán đồ chơi, nhìn trúng cái vòng tay điêu khắc bằng gỗ, hơn nữa nhìn vào giá cả cũng tính là mắc, người vừa hay có bạc mà tỷ tỷ cho, vừa muốn bỏ tiền mua, ai ngờ có bàn tay giành trước, chỉ vào vòng tay điêu khắc bằng gỗ : "Cái vòng tay này đẹp, chưởng quầy, bọc lại cho ta, ta mua."


      Thu Thủy phục ngẩng đầu nhìn, lại thấy diện mạo tú lệ, chải búi tóc hình vòng đối xứng, nhìn chưởng quầy ở đối diện cười.


      "Cái vòng tay này là ta thấy trước, nên để cho ta mua trước." Thu Thủy mở miệng .


      Nữ tử kia giương mắt nhìn nàng nhưng có tức giận, chỉ là mở to hai mắt hỏi: " ra nương nhìn trúng vòng tay này trước à?"


      "Đúng vậy a, ta chuẩn bị mua ngươi lại giành trước ta rồi." Thu Thủy bĩu môi.


      " ra là nương nhìn trúng trước, vậy ta thể mua rồi, hơn nữa nhìn kỹ nghệ của vòng tay này lại như tôn lên màu da trắng nõn của nương, ta đây mua nữa đâu." Nữ tử kia miệng lưỡi lanh lợi lại ngọt, ánh mắt khi cười sáng long lanh, nhưng trong con mắt những người từng trải, đều có thể nhìn ra được ánh nhìn có hảo ý của nàng ta.


      Đáng tiếc Thu Thủy hoàn toàn nhìn ra, kỳ thiếu nữ này nhanh tay hơn nàng ta, nàng ta lại già mồm át lẽ phải, nay người ta tặng cho mình, lại khen mình có làn da tốt, nàng ta nhất thời vui vẻ ra mặt, cảm thấy kia có phần thân cận hơn, " cần như vậy, kỳ ngươi cũng rất xinh đẹp."


      "Đâu có, ta vừa nhìn thấy nương cảm thấy như có duyên, nương là dạo phố à." Nữ tử kia tỏ vẻ như cùng Thu Thủy có duyên, lập tức tới gần chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.


      Thu Thủy từ khi đến kinh thành, phần lớn thời gian là nhìn thấy người trong Thẩm phủ, làm sao có người có thể cùng nàng ta chuyện thân thiết như vậy, cũng lập tức cùng người ta thân thiện hẳn lên, "Ừ, đúng vậy, ngươi cũng vậy sao, hay là chúng ta cùng nhau dạo a."


      Hai người rất nhanh liền kết giao dạo trong cửa hàng, nữ tử kia luôn tâng bốc Thu Thủy, từng câu đều khiến cho Thu Thủy cả người sung sướng, càng tỏ ý muốn cùng nàng ta dạo phố, dạo được lúc, kia mệt mỏi, muốn vào trà lâu uống chén trà.


      Thu Thủy dọc đường ngừng , yết hầu cũng có chút khát, liền theo nàng ta tiến vào, nữ tử kia ngồi xuống xong, uống ngụm trà, cười : "Thấy nương quen thuộc kinh thành, chỉ sợ cũng biết trà lâu này nổi tiếng nhất là cái gì rồi?"


      " biết, ngươi cho ta nghe thử ." Thu Thủy ôm chén trà uống hớp lớn, động tác thô lỗ này khiến nữ tử kia thầm nhíu mày, rất nhanh liền thay bằng khuôn mặt tươi cười, trêu ghẹo : "Ta biết ngay mà, ta đây cho ngươi biết, nơi này nổi tiếng nhất là trà cao** (bánh trà xanh), ai tới nơi này đều phải nếm thử hộp đó."


      Thu Thủy nghe thấy có đồ ăn ngon, nhất thời nước miếng chảy ra, lập tức gọi hộp, sau khi ăn vào, quả nhiên cảm thấy cả miệng ngập hương trà, tán thưởng : " tệ, nghĩ tới trà cao mà cũng có thể ăn ngon như vậy."


      "Ngươi thích ăn, vậy để cảm tạ ngươi hôm nay theo ta dạo phố, ta liền mua hộp tặng cho ngươi đem về nhà, cũng có thể để cho người nhà của ngươi ăn thử." mỉm cười .


      Thu Thủy nhìn hộp trà cao kia, kỳ nàng ta ăn no, nhưng vẫn cười tủm tỉm gật đầu : "Cũng được, ta còn có thể mang về cho tỷ tỷ ăn."


      kia nghe thấy nàng nhắc tới tỷ tỷ, trong mắt xẹt qua tia tính kế, cười đứng dậy đến trước quầy, lúc trở về xách theo hộp trà cao đưa cho Thu Thủy, mình còn có chuyện phải trước.


      Sau khi Thu di nương và Ngự Phượng Đàn tìm hơn phân nửa con phố, rốt cục cũng nhìn thấy nữ tử có dáng vẻ giống Thu Thủy, lên trước nhìn xác nhận nàng ta chính là Thu Thủy.


      Ngự Phượng Đàn nhìn Thu Thủy cùng Thu di nương chuyện, khóe mắt vừa động, nhìn lướt qua bóng đen nơi góc tường, có người vẫn theo dõi bọn họ, ánh mắt của nhìn chằm chằm người nọ, vội "Nếu tìm được rồi, vậy các ngươi trở về thôi, ta trước!"


      Vừa dứt lời, người bước , Thu di nương biết tại sao lại đột nhiên vội vội vàng vàng như vậy, nhưng người ta cùng mình tìm người là nể mặt lắm rồi, nàng ta cũng thể cái gì, nhưng Thu Thủy nhìn Ngự Phượng Đàn, vô cùng nuối tiếc : "Ôi chao, ôi chao, tại sao lại rồi?"


      "Muội vừa rồi chạy đâu vậy hả? Hại ta tìm cực khổ?!" Thu di nương lo lắng hãi hùng cả nửa ngày, nhìn thấy Thu Thủy vẻ mặt tươi cười ngây ngốc, chút cảm giác tội lỗi cũng có.


      Thu Thủy nở nụ cười, mặt lộ ra thái độ rất vui mừng, "Vừa rồi các người chuyện, cảm thấy nhàm chán nên chạy ra ngoài chơi, muội còn quen được người bạn nữa đó!"


      "Bạn? Bạn gì?" Thu di nương thấy muội muội bị gì, thế này mới yên tâm, nghe thấy nàng ta nhắc tới bằng hữu, đáy mắt mang theo nghi hoặc hỏi.



      " biết, là nương, nàng ta cũng dạo phố giống muội, lại cùng nhìn trúng vật với muội, người cũng tệ nên chúng ta liền hàn huyên." Từ khi Thu Thủy đến Thiên Việt, cũng chỉ quen biết mình Thu di nương, bởi vì thân phận thấp kém của nàng ta, cùng những nha hoàn khác cũng chơi quen, mà Thu di nương rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ, hai người tuổi tác cũng cách nhau xa nên có chút tịch mịch, khó khăn mới gặp được người cùng lứa với mình nên rất hưng phấn.


      Nhưng trong mắt Thu di nương có chút tin, "Vậy người bạn của muội đâu, người đâu rồi?”


      "Nàng ấy rồi a, nàng ấy mình cũng là nha hoàn, lén ra ngoài chơi, chúng ta mới vừa tách ra thôi." Thu Thủy đại khái là dạo chơi mệt, cũng nhìn lung tung như lúc đầu, theo Thu di nương về phía cổng đường lớn.


      "Vậy muội có biết nàng ta tên gọi là gì ?" Thu di nương lại cẩn thận, từng câu từng câu mà hỏi, nhưng Thu Thủy được nhẫn nại, phủi tay : "Muội biết a, chỉ là cùng nhìn trúng món đồ, rồi đứng ở cửa tiệm hàn huyên vài câu, dạo mấy tiệm khác, chẳng lẽ tỷ muốn muội đem 18 đời tổ tông nhà người ta ra hỏi sao?"


      Thu di nương thấy muội muội giận dỗi, cũng hiểu muội muội này luôn suy nghĩ rất đơn giản, như vậy, hẳn là dối mình, chắc đây đúng là cá nước tương phùng, vài bước liền đuổi sát, thanh mềm mại : "Được rồi, tỷ tỷ vì lo lắng cho muội, nên mới hỏi thêm vài câu, muội lại có kiên nhẫn rồi."


      Thu Thủy bĩu môi, nhìn Thu di nương liếc mắt cái, đem cái hộp cầm trong tay đưa cho nàng: "Được rồi, biết tỷ quan tâm muội, đây là vừa rồi muội dạo phố mua cho tỷ ăn."


      "Đây là cái gì?" Thu di nương nhận cái hộp muội muội đưa, họa tiết rất tinh mỹ, thoang thoảng ngửi thấy mùi điểm tâm.


      "Muội đến trà lâu uống trà, thấy trà cao này ăn ngon, liền mua hộp về cho tỷ, tỷ ăn thử xem có ngon?" Về sau còn phải nhờ cậy vào tỷ tỷ , vừa rồi chọc tỷ tỷ tức giận, vẫn nên lấy lòng chút.


      Thu di nương thấy muội muội dạo phố, ăn được đồ ăn ngon còn nhớ mua cho mình, trong lòng thấy thương nàng cũng uổng phí, cầm lấy khối đặt vào trong miệng, quay đầu với Thu Thủy: " tệ, đúng là ăn rất ngon."


      "Đương nhiên a, đồ muội mang về mà." Thu Thủy cười, dựa sát vào Thu di nương phía trước.


      Cửa sổ của trà lâu ở xa xa chậm rãi đóng lại, vừa rồi ở đường Đông xảo ngộ với Thu Thủy lúc này đứng bên cạnh nữ tử, rót chén trà cho nàng ta, lại cười : "Tiểu thư, nô tỳ nàng ta là đứa ngốc, quả thực có chút cảnh giác, lập tức liền nhận hộp trà cao kia."


      Bóng hình nữ tử được gọi là tiểu thư kia diệu hoặc mà tinh tế, nửa mái tóc đen mượt được cột cao như đuôi ngựa, đôi mắt long lanh ánh nước khuôn mặt ôn nhu lại như do độc xà thẩm thấu mà thành, độc ý tràn ngập như tỏa ra từ trong xương, nhàng phát ra điệu:

      "Hừm."

      ** trà cao
      [​IMG]
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :