1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      cái con điên kia về phủ diệt n luôn hừ hừ

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      tống cổ con ngu ngốc Thu Thủy này về quê cho đỡ mất mặt, k đc việc gì chỉ gây thêm phiền toái

    3. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      con Thu Thủy đó chết mới hết ngu

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      80.2

      Mà bên cạnh là Thu di nương, Ngự Phượng Đàn, còn có vài vị tiểu thư và những người vây nhìn xung quanh đều biết, cái này sao lại là đẩy Thẩm tiểu thư, nếu ngay từ đầu An Ngọc Oánh muốn đẩy Vân Khanh, nàng ta đương nhiên tự kêu trước tiếng, chỉ sợ là An tiểu thư tính tự mình ngã xuống nhằm hãm hại Thẩm tiểu thư, ai ngờ hãm hại bất thành, ngược lại dùng quá sức, lỡ tay đẩy Thẩm tiểu thư xuống.


      Đúng là trộm gà thành lại mất đấu gạo, chỉ bị vạch trần bộ mặt , còn hại tiểu thư người ta khỏe mạnh bị té thương chân.


      Bất quá những người đó cũng chỉ đứng ở bên xem náo nhiệt, người của hai nhà này, bọn họ từ cuộc đối thoại trước đó cũng biết, người là đích nữ của Ninh Quốc Công phủ, người là gần đây nhất cứu bệ hạ, đại tiểu thư Thẩm phủ vừa được sắc phong tước vị An Bá, bên nào cũng nên đắc tội, chỉ là trong lòng đối với vị tiểu thư của phủ An bá mới tới này có kết luận, nàng là người rất có phong phạm, sau khi biết mình bị đẩy xuống, cũng tức giận, đánh mất mặt mũi.


      Mà Ngự Phượng Đàn nghe được lời của Thu Thủy, hẹp mâu hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt liễm diễm lộ ra tia sắc bén nhìn An Ngọc Oánh, trong lòng đối với nàng ta tràn ngập chán ghét khó tả, nữ nhân thích dùng thủ đoạn hãm hại người khác là loại mà ghét nhất, nhưng tại phải là lúc để ý đến điều này, Ngự Phượng Đàn thu hồi ánh mắt, quay đầu phân phó Lưu Thúy và Thu di nương: "Đỡ tiểu thư của các ngươi cùng ta đến y quán ở phía trước."


      An Ngọc Oánh thầm cả kinh, biết chuyện hôm nay để lại ấn tượng tốt trong lòng Ngự Phượng Đàn, nhu hòa trong đáy mắt nhất thời bị phẫn hận thay thế, ngày đó ở bến tàu là Ngự Phượng Đàn đến đón Thẩm Vân Khanh, hề nhớ tới nàng ta cũng trong ngày ấy ngồi thuyền trở lại Thiên Việt. Nay ràng nàng ta có đẩy Thẩm Vân Khanh, vẫn ra mặt lên tiếng giúp Thẩm Vân Khanh, đáy lòng có phải có Thẩm Vân Khanh rồi .


      Cảm nhận được bên cạnh phóng tới mắt sắc bén mà mãnh liệt dính chặt vào người, Vân Khanh tự nhiên biết là do ai phóng tới và do đâu mà có, ngẩng đầu nhìn dung nhan họa thủy trước mắt, là tránh cách nào cũng khỏi được rắc rối, bất quá điều này cũng thể trách , dựa vào thân phận của , bất luận đến nơi nào cũng khó tránh được việc này.


      Lưu Thúy sau khi nghe Ngự Phượng Đàn , trước tiên nhìn về Vân Khanh, trong lòng nàng, Vân Khanh mới chính là chủ nhân của nàng, tuy rằng Ngự Phượng Đàn mở miệng, nhưng nàng phải đợi Vân Khanh trả lời, mới xác định có đến y quán ở phía trước hay .


      Vân Khanh vừa rồi dưới tình huống khẩn cấp, vì để An Ngọc Oánh tính kế, mới ra hạ sách này, nhưng nếu nàng làm vậy, khi người rơi xuống là An Ngọc Oánh, tất cả mọi người là do nàng ghi hận chuyện nha hoàn nhà mình phải xin lỗi vừa rồi trong cửa hàng mà xuống tay, như vậy An Bá phủ mới tới kinh thành bị người ta đồn đại rằng có tiểu thư cuồng vọng tự đại, lại còn ra tay hãm hại, việc này đối với kế hoạch và tương lai sau này của nàng tuyệt đối bất lợi, cho nên nàng ‘binh dụng hiểm chiêu’, nhưng nào biết Ngự Phượng Đàn lại ra tay tương trợ, hoàn toàn triệt để khiến An Ngọc Oánh oán hận nàng.


      Từ lúc trọng sinh tới nay, nàng liên tiếp cùng Ngự Phượng Đàn dính với nhau, cũng nảy sinh chút tình cảm, tuy rằng nàng vô tâm, nhưng cũng tránh được, nếu tránh được vậy dũng cảm đối mặt, nay nàng cũng để ý, những người đó nếu muốn ra chiêu gì cứ việc ra, nếu những phiền toái này nàng còn xử lí được về sau nàng có thể đối mặt với sóng to gió lớn thế nào nữa chứ.


      Chỗ mắt cá chân truyền đến đau đớn, Vân Khanh biết là các đốt ngón chân bị trật khớp, tình trạng cũng xấu lắm, cũng có thể hồi phủ xử lý, nhưng nếu để cho Tạ thị biết, khó mà khiến bà lo lắng phen, vì thế Vân Khanh gật đầu với Lưu Thúy: "Theo thế tử đến y quán phía trước ."


      Nghe vậy, trong mắt Ngự Phượng Đàn lên chút kinh hỉ, đây là lần đầu tiên Vân Khanh ở trước mặt công chúng, cố ý đẩy ra xa, mà đáp ứng nghe theo lời đề nghị của , nghĩ đến đây, nụ cười mặt càng thêm rạng rỡ, ở phía trước dẫn đường qua y quán.


      Vào y quán, Vân Khanh phát , y quán nơi này thế nhưng cũng có nữ đại phu, nghĩ đến là do Ngự Phượng Đàn cố ý chọn ra, chân đối với nữ tử mà , là nơi riêng tư, cho dù là đại phu, cũng thể dễ dàng nhìn thấy, nhất thời trong lòng đối với cẩn thận của hơi có xúc động.


      Nữ đại phu đưa Vân Khanh vào nội thất, sau đó cởi giày, nhìn lúc, đưa ra phán đoán giống như của Vân Khanh, các đốt ngón chân hơi trật khớp, bẻ lại các đốt ngón chân đúng vị trí, sau khi thoa thuốc mỡ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, mang lại giày xong, chỉ cần Lưu Thúy đỡ, chân cũng còn đau như vừa rồi.


      An Ngọc Oánh ở trước mọi người mất mặt hai lần, lần này tuy rằng nàng ta thừa nhận là chính mình đẩy người, nhưng Vân Khanh là té ngã ở trước cửa tiệm nhà mình, hơn nữa Ngự Phượng Đàn cũng ở nơi này, liền cùng Vân Khanh đến y quán.


      Lúc này, nhìn thấy Vân Khanh vào nội thất, nàng ta đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn, khuôn mặt ôn nhu mang dò xét, mở miệng : "Mới vừa rồi ta phải cố ý, chẳng qua là cẩn thận mới sơ ý đụng ngã Thẩm tiểu thư."


      Ngự Phượng Đàn thân áo khoác dài lông chồn màu trắng, hoa văn chìm màu bạc dưới ánh mặt trời tản ra khí thế lạnh như băng, khép con ngươi, thanh nhàng : "Có phải cố ý hay , trong lòng ngươi ràng là được, cần giải thích với ta.”


      "Thế tử, phải là ta, ta có đẩy nàng ấy." An Ngọc Oánh vội vàng giải thích.


      Ngự Phượng Đàn môi đỏ mọng hơi hơi kéo lên, dung mạo đoan trang trong nháy mắt như cảnh xuân nở rộ, lại mang theo hàn ý se lạnh như gió xuân: "Ngươi phải muốn đẩy nàng ấy, ngươi là muốn tự mình té ngã, để người ta cho rằng là nàng ấy đẩy ngươi."


      Bị người thầm thương ra bí mật trong lòng mình trực tiếp như vậy, mặt An Ngọc Oánh lúc xanh lúc trắng, sắc mặt giống như bị lửa đốt, chỉ cảm thấy cả mặt đều đánh mất ánh sáng, nhưng nàng ta ngàn vạn lần cũng thể thừa nhận cái tội danh này, nếu thừa nhận, nàng ta bị xem như tiểu nhân mọn, vì thế lộ ra vẻ ủy khuất, thấp giọng nỉ non : "Ta có."


      "Ngươi có hay trong lòng mọi người đều hiểu, nếu ngươi có lòng muốn giải thích, bằng giải thích với Thẩm tiểu thư còn chân hơn." Ngự Phượng Đàn liếc nàng ta cái, tiến lên vài bước đứng trước hiệu thuốc bắc, cúi đầu xem công hiệu của các loại dược vật.


      Thanh của thản nhiên, có lên xuống, so với việc tức giận còn khiến An Ngọc Oánh thương tâm hơn, nàng ta quay đầu nhìn Vân Khanh được người dìu ra, vừa rồi vẻ nhu tình đối với Ngự Phượng Đàn liền biến mất vô tung vô tích, trong mắt lộ vẻ cam lòng.


      Muốn giải thích với Vân Khanh tất là phải xin lỗi, nhưng nếu phải xin lỗi Vân Khanh, thế nào nàng ta cũng nên lời.


      ràng vừa rồi nếu người ngã úp mặt là mình, nay người bị Ngự Phượng Đàn trách cứ và khinh thường hẳn phải là Thẩm Vân Khanh mới đúng.


      Thẩm Vân Khanh này tâm kế sâu nặng, thế nhưng cố ý ngã sấp xuống, khiến mọi người đều đem mũi nhọn chĩa về phía nàng ta.


      An Ngọc Oánh ngẩng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn ở bên cạnh, chỉ cảm thấy dung nhan tuấn mỹ kia đều là lãnh ý, rốt cục cắn chặt răng, tiến tới với Vân Khanh: "Thực xin lỗi, mới vừa rồi là ta cẩn thận đụng trúng ngươi."


      Nghe lời nàng ta tuy rằng tỏ vẻ hết sức thành ý, nhưng sâu trong lời vẫn để lộ ra thanh của cam nguyện, lại thấy tầm mắt thân thiết của Ngự Phượng Đàn nhìn mình, Vân Khanh cũng tỏ vẻ quá mức thân thiện, gật đầu, thản nhiên : "Hi vọng An tiểu thư về sau nên bất cẩn như vậy nữa." Nàng đích xác là thích những thứ quỷ kế này, hy vọng mỗi thời mỗi khắc đều phải ứng phó những chuyện như vậy, nhưng lời ra nghe vào trong tai người khác lại biến thành nghĩa khác.


      nghe được lời khách khí như trong tưởng tượng, trong mắt An Ngọc Oánh nổi lên căm giận, nhìn khuôn mặt thanh nhã của Vân Khanh, ngón tay nắm chặt thành quyền, Thẩm Vân Khanh đây là ỷ vào quan tâm của Ngự Phượng Đàn mà thị uy với mình, căn bản đặt nàng ta vào mắt đúng , cách khác, nữ nhi của thương nhân, cho dù được thăng làm An Bá, nào dám có lá gan lớn như vậy, trước kia khi ở Dương Châu còn phải xum xoe nịnh nọt nàng ta hay sao.


      An Ngọc Oánh hoàn toàn nghĩ tới, Vân Khanh khi đó chẳng qua là muốn rước lấy phiền toái, mà phải giống như suy nghĩ của nàng ta, xum xoe nịnh nọt.


      Do nghĩ như thế nên ghen tỵ trong lòng An Ngọc Oánh càng thể , cây trâm ngọc lưu ly đầu như biểu cho tức giận thầm của nàng ta mà run nhè , cả người thoạt nhìn vô cùng khó coi, khiến khuôn mặt vốn ôn nhu trở nên dữ tợn quái dị.


      Ngự Phượng Đàn tựa hồ thấy được bộ dáng này của nàng ta, đôi mày hơi nheo lại, qua liếc mắt đến chân của Vân Khanh cái, thấy tư thế nàng đứng thẳng tự nhiên hơn trước đó nhiều, khuôn mặt cũng còn vẻ đau đớn, biết tình trạng tốt hơn nên trong lòng mới bớt lo lắng, quay đầu hỏi nữ đại phu: "Chân bị thương có gì đáng ngại , có ảnh hưởng đến chỗ khác ?"


      Nữ đại phu bị dung mạo của làm rung động, hai gò má hồng hồng, thoáng ngượng ngập : "Khớp trật trở về vị trí, chỉ cần trở về nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nay nên làm gì đụng đến vết thương để tránh lưu lại di chứng."


      Nghe thấy nữ đại phu như thế, Ngự Phượng Đàn mới yên lòng, ra khỏi y quán, liền với Vân Khanh: "Vừa rồi thầy thuốc nàng phải nghỉ ngơi nhiều, ngươi nàng cần di chuyển, ở trong này nghỉ ngơi ."


      Lưu Thúy cũng lo lắng chân của Vân Khanh, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn có việc gì, nhưng vừa rồi khi Vân Khanh đường ràng cố hết sức, chỉ sợ phải nhất thời có thể tốt trở lại, liền ngẩng đầu lo lắng : "Nhưng mà xe ngựa của quý phủ vẫn còn ở phía trước."


      Thu di nương vừa nghe, liền nhanh chóng : "Tì thiếp kêu xa phu đánh xe tới đây là được rồi." Nàng ta ra ngoài cùng Vân Khanh, nay chân của Vân Khanh bị thương, chỉ sợ trong lòng Tạ thị và lão gia đều cao hứng.


      Ngự Phượng Đàn nhìn Thu Thủy vẫn luôn đứng ở chỗ kia nhích tới nhích lui ngồi yên, lắc đầu : "Vẫn để ta tốt hơn, xe ngựa quý phủ của các người dừng ở đâu?"


      "Ở trước Linh Lung trai 100 thước." Lưu Thúy nhanh chóng trả lời, Vân Khanh nhíu nhíu mày, Ngự Phượng Đàn là thế tử lại giúp nàng gọi xe ngựa, ổn, nhưng khi nàng chuẩn bị mở miệng, Ngự Phượng Đàn xoay người về phía trước, nếu lúc này mở miệng gọi lại, có vẻ như làm kiêu quá đáng, đành ngồi hẳn lên hàng ghế dựng sẵn trước cửa y quán đợi xe ngựa đến lại tiếp.


      An Ngọc Oánh thấy Ngự Phượng Đàn đối với Vân Khanh ôn nhu săn sóc như thế, nội tâm An Ngọc Oánh sớm như con sóng lớn vỗ mãnh liệt, cho đến khi Ngự Phượng Đàn xa, nàng ta mới quay đầu, nhìn Vân Khanh nhàn nhã ngồi ghế, tư thế màng danh lợi, căn bản nhìn ra nàng là nạn nhân của cuộc đấu vừa rồi.


      Lại nhìn đôi mắt của nàng cũng nhìn chằm chằm vào Ngự Phượng Đàn, chỉ là tùy ý ngồi ở chỗ này, hai tròng mắt nhìn hoa văn bên váy, thể dáng vẻ tiểu thư khuê các đoan trang, tìm ra nửa điểm có thể soi mói.


      Nàng ta nhớ tới thất thố của mình vừa rồi, so với bộ dáng của Vân Khanh là có chút mất mặt, hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại tâm tình mới mở miệng : "Thẩm tiểu thư cảm thấy Cẩn Vương thế tử như thế nào?"


      Tầm mắt vẫn nhìn góc váy của Vân Khanh rốt cục thu hồi, ngẩng đầu nhìn nữ tử trang lệ đứng bên cạnh, giọng bình thản mà ôn nhu nhưng lại khiến người khác khó mà phán đoán cảm xúc : "Rất tốt."


      "Rất tốt? Tốt như thế nào?" Trong đôi mắt An Ngọc Oánh dần dần lộ ra khí thế bức người, ngay cả ngữ khí cũng có chút nôn nóng.


      "Nếu ngài ấy còn tốt, đám công tử trong kinh thành cũng có ai là tốt rồi, có phải hay ?" Vân Khanh nhìn An Ngọc Oánh, mỉm cười, đôi mắt phượng dưới ánh nắng như tỏa ra ánh hào quang, hoạt bát mà minh mẫn, chút cũng nhìn ra vẻ hàn vô tận trong đó.


      Trả lời như vậy thực ràng, nghe ra cái gì, An Ngọc Oánh cam lòng với câu trả lời này, nàng ta thể ép hỏi Ngự Phượng Đàn, như vậy cũng chỉ có thể hỏi ý kiến của Vân Khanh: "Vậy ngươi thích ?"


      An Ngọc Oánh vốn đứng hơi xa, lúc nàng ta hỏi câu này, lại lên phía trước vài bước đến chỗ cách trước mặt Vân khanh chỉ có ba bước, thân thể cùng với ngữ ngôn đều mang khí thế bức người.


      Khí thế như vậy, làm cho Vân Khanh phản cảm.


      Vấn đề này, cũng khiến Vân Khanh rất thích.


      Nàng thản nhiên mỉm cười nhưng cũng đáp lời, tiểu thư khuê các hỏi ra vấn đề như vậy, thất lễ, thích hay thích, phải là đề tài có thể đem ra bàn tán ở trước mặt công chúng, khi ra, ngược lại bị hiềm nghi là lén lút thông đồng.


      "Thế nào, ngươi vì sao trả lời?" An Ngọc Oánh bị nụ cười thản nhiên của Vân Khanh khiến nội tâm càng cảm thấy bất an, vội vàng truy vấn.


      "An tiểu thư, ngươi hỏi ta vấn đề này, nhưng mà ta lại muốn đáp, mặc kệ là có hay là , việc này cũng liên can tới ngươi." Vân Khanh hơi hơi nhíu mày, nhìn biểu tình của An Ngọc Oánh, cảm thấy hôm nay An Ngọc Oánh có chút mất khống chế, ít nhất ở trong ấn tượng của nàng, An Ngọc Oánh đều luôn phù hợp với tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, ít nhất cũng là đúng về bề ngoài.


      Nhưng nàng biết, Ngự Phượng Đàn tuy rằng khóe miệng luôn nở nụ cười, đối với mỗi người thoạt nhìn đều là mang theo ý cười, nhưng cũng là lần đầu tiên để ý nữ tử như thế, điều này làm cho An Ngọc Oánh có cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có.


      Tuy rằng thái độ của Vân Khanh thể đối với Ngự Phượng Đàn cũng có gì đặc biệt, nhưng bất an trong đáy lòng An Ngọc Oánh càng ngày càng lớn, sắc mặt trắng bệch, ngay cả thanh cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên có chút khàn khàn, hai tròng mắt như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh :


      "Vậy ngươi thề , ngươi vĩnh viễn đều thích Ngự Phượng Đàn!"
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ26 others thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hic.....mẹ này mê giai mà dcmnr.....
      a này là sắc đẹp gây họa......TT này mà k gquyet chỉ sợ là quả bom hẹn h
      thank nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :