1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ta nghĩ đó là Chị của An Tuyết Oánh, thanks

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      ng ở kinh thành biết VK chắc chỉ có chị em nhà Tuyết Oánh

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 80. được thích

      " lâu gặp, Thẩm tiểu thư."


      Vân Khanh theo thanh nhìn lại thấy người là ai, cũng khẽ mỉm cười đáp: "Đúng lâu gặp."


      nghĩ tới ông chủ phía sau ‘Linh Lung trai’ là Ninh Quốc Công, bất quá cũng bình thường, những vị thế gia này ai cũng khinh thường thương nhân, kỳ nhà nhà đều mở cửa hàng kinh doanh, cũng phải gẩy bàn tính tính toán thu nhập nữa, ‘Linh Lung trai’ như thế, chỉ sợ những cửa tiệm con đường này hơn phân nửa là do gia đình quyền thế quý tộc mở ra.


      An Ngọc Oánh nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng mặc quần áo có lông Tuyết Hồ đính bên viền áo ngoài ngắn màu tím phối với váy dài màu trắng, chuỗi ngọc khảm đầy dây chuyền mắt xích to bằng vàng nằm ở trước ngực, thế nhưng cũng biểu xa hoa ngông cuồng, chỉ cảm thấy càng rạng rỡ huy hoàng, tôn lên nét thanh lệ của thiếu nữ trước mặt, tuyệt sắc khuynh thành.


      Nữ nhân nhìn thấy nữ nhân thường thích so bì phen, đầu tiên là so sánh dung mạo, An Ngọc Oánh có vẻ yếu thế khi phát so về dung mạo, mình thể sánh cùng với thiếu nữ trước mắt này, khi so sánh, tự thấy mình khắp nơi đều ở thế hạ phong, vì thế ngược lại đem lực chú ý dời đến thân phận, lại phát mình là đích nữ của Ninh Quốc Công, mà Thẩm Vân khanh cũng là đích nữ của An Bá, so sánh với nhau cũng có vẻ kém cỏi hơn là mấy, hơn nữa Vân Khanh được phong là Vận Ninh quận quân, thân phận lúc này liền có gì khác nhau, cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng thắng được nhờ tiền tài quyền thế mà lấy lại chút khí thế, chung quy là từ hâm mộ biến thành ghen tị.


      Tuy rằng so sánh vài điểm, nhưng đó chẳng qua là ý niệm thoáng qua trong lòng, mặt vẫn nhìn ra An Ngọc Oánh có gì biến hóa, đôi mắt xinh đẹp vẫn mang theo nụ cười, quay đầu hỏi chưởng quỹ kia, "Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Ta ở bên trong nghe thấy bên ngoài ồn ào, rốt cuộc như thế nào?"


      Vân Khanh sau khi thấy nàng ta bước ra, lại cảm giác có ý niệm tốt vẫn luôn lởn vởn trong đầu, mới vừa rồi An Ngọc Oánh thực hiển nhiên là luôn ở trong phòng, trước khi Thu Thủy tranh cãi ầm ĩ với chưởng quầy, nàng ta thân, cho đến khi Thu Thủy những lời về Phủ An Bá, nàng ta mới bừng tỉnh như vừa nghe thấy liền tiêu sái ra, lại hề kiêng dè để cho chưởng quầy hướng nàng ta hành lễ, thực hiển nhiên là cố ý muốn Vân Khanh biết, chủ nhân phía sau cửa tiệm này chính là Ninh Quốc Công phủ, như vậy kế tiếp, khẳng định phải là lời chào hỏi đơn giản nữa rồi, mà luôn vây quanh chủ đề này đặng lấy lí do để bắt bẻ.


      Chuyện mới vừa rồi xác thực rất mất mặt, nếu lại để cho chưởng quầy ở trước công chúng thuật lại như vậy, càng khiến nhiều người biết hơn, Thu Thủy mất mặt có thể, nhưng phủ An Bá .


      Cho nên khi An Ngọc Oánh vừa mở miệng hỏi, khóe môi Vân Khanh cong lên thành nụ cười thản nhiên, mặt mang theo chút hối lỗi, nhàng mở miệng : "Mới vừa rồi là tỳ nữ trong phủ ta biết nặng , khiến người chê cười, ngờ trong tiệm này lại có thể xảo ngộ (tình cờ gặp) An tiểu thư, vừa khéo đây là cửa hàng trong phủ của An tiểu thư, tin tưởng An tiểu thư đại nhân đại lượng, cùng ả tỳ nữ so đo."


      Vân Khanh xong, liền liếc mắt Thu di nương cái, cái nhìn kia thoạt nhìn thập phần bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có tia lãnh ý khó nhận ra, khiến trong lòng Thu di nương căng thẳng, lập tức kéo Thu Thủy lên phía trước, "Còn xin lỗi An tiểu thư."


      Thu Thủy bị Thu di nương kéo lên trước, miệng cũng phục, trừng mắt tên chưởng quầy kia, hét lên: "Tỷ tỷ, vì sao phải xin lỗi, vừa rồi nhìn lén ta, chính cũng thừa nhận rồi còn gì."


      Thu di nương ở sau lưng đẩy, thấp giọng : "Ngươi còn xin lỗi, về sau mua quần áo cho ngươi nữa."


      Nghe uy hiếp, ánh mắt Thu Thủy lướt qua những bộ quần áo xinh đẹp bên cạnh, làm sao đành lòng mua nữa, chỉ là xin lỗi mà thôi, cũng mất khối thịt nào, vì thế bĩu môi : "An tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi là ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, chớ có trách ta a."


      An Ngọc Oánh vốn cố ý tìm cơ hội để hạ bệ Vân Khanh, để cho nàng biết phủ An Bá ở kinh thành trong mắt phần đông quan lớn quý tộc là cái gì, ai ngờ thái độ nàng lại tốt như thế, chỉ xong câu, biết ý đồ của mình, bắt hạ nhân trong phủ lập tức xin lỗi, kể từ đó, nếu như nàng ta lại truy cứu, ngược lại cho thấy rằng bản thân kiếm chuyện, Thẩm Vân Khanh này đích đơn giản, trước kia quen ứng xử lưu loát, nay càng ngày càng thuận buồm xuôi gió rồi.


      Bất quá khi nghe thấy lời của Thu Thủy, trong mắt An Ngọc Oánh lên chút ý cười, trăm bảo mật luôn luôn có sơ hở, cho dù Thẩm Vân Khanh cẩn thận đến cỡ nào, lúc này cũng lộ ra cái đuôi thôi, nàng ta liếc mắt nhìn Thu Thủy cái, khó hiểu hỏi: "Tại sao mới vừa rồi Thẩm tiểu thư nàng ta là tỳ nữ trong nhà, nhưng vị nương này lại gọi di nương là tỷ tỷ, đây chính là thân thích của ngươi?"


      Nếu là thân thích mất mặt, tự nhiên khác với việc nha hoàn mất mặt, cái là chủ, cái là nô, cái có thể đại biểu hình tượng của quý phủ, mà cái chỉ là nô tài, là gì cả.


      Người làm bên cạnh cùng vài vị tiểu thư vừa vào cũng bị đối đáp của hai người hấp dẫn lại đây, ở bên cạnh xì xào bàn tán, đáy mắt lộ ra châm chọc cùng châm biếm.


      Thu di nương hung hăng nhéo Thu Thủy, hận thể lấy kim khâu miệng vị muội muội biết phép tắc này lại, là chỉ biết gây họa, con sóng này chưa bình lặng, con sóng kia lại ập tới, nàng ta cũng biết, nếu bị người lên án như vậy, An bá phủ sau này khẳng định trở thành chuyện cười trong kinh thành, đôi mắt có chút lo lắng nhìn Vân Khanh.


      Ai ngờ Vân Khanh chỉ chậm rãi cười, đôi phượng mâu long lanh như bảo thạch lấp lánh ánh sáng, trong thanh mang theo khó hiểu cùng nghi hoặc hỏi ngược lại: "Lời này của An tiểu thư lại khiến Vân Khanh hiểu rồi, này ra là tỳ nữ trong phủ, nhưng cũng là muội muội của di nương, ở trong phủ làm việc mà thôi, chẳng qua câu thân thích vừa rồi của An tiểu thư, nhưng làm Vân Khanh tự thấy hổ thẹn, ra ở Ninh Quốc Công phủ, thân thích của di nương, cũng là thân thích của An tiểu thư sao?"


      Vân Khanh vẻ mặt đầy khó hiểu cùng nụ cười tươi bên khóe môi, bộ dáng như đợi đáp án của An Ngọc Oánh, nhưng trong lòng thầm bật cười.


      Nụ cười mặt An Ngọc Oánh có chút gượng gạo, trong hai tròng mắt ôn nhu nhất thời bị ánh mắt hàn thay thế, di nương đương nhiên thể tính là thân thích trong phủ, vừa rồi nàng ta chỉ nghĩ đến làm sao để Vân Khanh mất mặt, ngờ rằng lại kéo luôn bản thân vào, mắt thấy hai vị tiểu thư bên cạnh dùng khăn che miệng cười, cần nghĩ cũng biết họ chê cười mình, trong mắt liền mang theo tia giận đến tái mặt.


      Chẳng qua dưới giáo dục của thế gia, vẫn khiến nàng ta mất khống chế, sắc mặt lại mỉm cười tuy được tự nhiên lắm, biết mới vừa rồi khiến bản thân mất mặt, liền muốn tìm cách lật ngược tình thế.


      Vì vậy mang theo tươi cười mấy tự nhiên, "Di nương làm sao được tính là thân thích, chẳng qua vừa rồi nghe nàng ta kêu tỷ tỷ, nhất thời nhanh miệng sai thôi, ngươi trăm ngàn đừng trách ta lỡ miệng nha."


      Cũng có vài phần năng lực ứng biến, lỗ mãng mất khống chế trước công chúng, Vân Khanh thấy nàng ta cầu hòa, cũng muốn làm lớn chuyện, dù sao An Ngọc Oánh và An Tuyết Oánh cũng là Đường tỷ muội, liền mỉm cười : "Ta cũng biết như thế mà, An tiểu thư đừng để ở trong lòng, chẳng qua chỉ là nhất thời sai mà thôi."


      An Ngọc Oánh gật đầu, thầm nghĩ muốn lơ màn vừa rồi, nhìn thoáng qua Vân Khanh, lại nhìn thời tiết bên ngoài, quan tâm mở miệng : "Thẩm tiểu thư mới từ Phương Nam đến, ở đây ngày đông giá rét và mùa hè nóng bức cũng dễ thích nghi, chỉ sợ còn chưa thực thích ứng với khí hậu của Thiên Việt thành, khiến sức khỏe giảm sút."


      "Xác thực là có chút quen, bất quá năm cũng chỉ phân bốn mùa, ở đâu cũng chẳng là Xuân Hạ Thu Đông, là quốc thổ Đại Ung, khác nhau lớn, ta rất nhanh liền có thể thích ứng thôi." Vân Khanh nhàng gật đầu, làm bộ như nghe hiểu được ý bảo cuộc sống ở Thiên Việt thành rất ưu việt trong lời của nàng ta, , nàng cảm thấy khí hậu của Dương Châu ôn hòa hơn so với Thiên Việt nhiều lắm, nhiệt độ chênh lệch lớn, bốn mùa thích hợp.


      Nghe ra giọng Vân Khanh thanh nhã, nhàng bâng quơ loại bỏ cái cảm giác ưu việt trong lời của mình, chỉ ra giống nhau của từng nơi, đều là lãnh thổ Đại Ung, đều là quốc thổ dưới chân Thiên Tử, trong mắt An Ngọc Oánh liền lộ ra phần cam lòng, vô luận chuyện ra sao, Vân Khanh đều như giọt nước động, nàng ta ngước mắt nhìn phương xa chút, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, vội vàng thu hồi tầm mắt, kéo Vân Khanh dựa vào cạnh mình, thân thiết : "Hôm nay thời tiết ấm áp, là ngày có tiết trời đẹp nhất trong những ngày gần đây, cho nên ta đoán, ngươi đây là lần đầu tiên xuất môn dạo phố của Thiên Việt, ta quen thuộc nơi này, hay là ta cùng ngươi ."


      Vân Khanh nhìn nàng ta nở nụ cười thân thiết, mặt cũng lộ ra độ cong như vậy, "Tốt lắm, vậy làm phiền An tiểu thư rồi."


      An Ngọc Oánh sau khi được đồng ý, liền cầm tay Vân Khanh, cùng ra ngoài, ‘Linh Lung trai’ vì muốn thể khí thế nên khi xây dựng, xây cách mặt đất khá cao, vì thế khi ra vào phải qua năm bậc cầu thang.


      Ngay khi bước đến bậc thềm thứ hai, bỗng nhiên An Ngọc Oánh mở miệng kinh hô tiếng, đem ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, lúc mọi người đều nghĩ là nàng ta xảy ra chuyện, chỉ nhìn thấy thân hình Vân Khanh chao đảo chút, bất ngờ từ thềm trực tiếp té xuống dưới, mắt thấy bổ nhào mặt đất.


      Lưu Thúy vừa thấy, trong lòng khẩn trương, nàng ở phía sau liền muốn nhảy xuống dưới làm đệm lót, ai ngờ thân ảnh màu trắng bay tới, khó khăn lắm mới tiếp được thân hình Vân Khanh sắp ngã xuống.


      Trong mũi truyền đến mùi đàn hương quen thuộc, Vân Khanh cười khổ tiếng, khó trách An Ngọc Oánh đột nhiên ở trước cửa tiệm dùng chiêu như vậy, chỉ sợ là nhìn thấy người này, muốn hủy hình tượng của nàng trong lòng .


      Hai cánh tay bị hai bàn tay to gắt gao đỡ lấy, Vân Khanh ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt đoan chính thanh nhã tuấn tú, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp hơi xếch về phía lọn tóc mai, tròng mắt đen thâm thúy tỏa ra ánh sáng chói lóa, hút hết linh hồn những ai lỡ sa chân vào trong đó.


      Vân Khanh muốn tự mình đứng lên, ai ngờ vừa động, chỗ mắt cá chân truyền đến trận đau đớn, khỏi hô tiếng.


      Lưu Thúy ba bước liền nhảy xuống, trực tiếp chạy đến bên người Vân Khanh, thấy nàng nhíu mi hô , ân cần hỏi han: "Tiểu thư, người làm sao vậy, có phải bị thương ở chân rồi ?"


      Vân Khanh lắc lắc đầu, đặt tay vai Lưu Thúy, Lưu Thúy lập tức hiểu ý, ở trước mặt mọi người, được Cẩn Vương thế tử đỡ, tuy rằng là có nguyên nhân, nhưng để lâu chung quy đối với khuê dự của tiểu thư cũng có tổn hại, vì thế tiến tới dìu dắt Vân Khanh, còn Thu di nương sau khi thấy Vân Khanh té ngã, cũng buông Thu Thủy ra, vội vàng chạy tới, cùng Lưu Thúy đỡ Vân Khanh.


      Mà Thu Thủy đứng tại chỗ, hai mắt nhìn Ngự Phượng Đàn đến ngẩn người, trong lòng cảm thán, đời tại sao lại có nam tử có bộ dạng đẹp trai như vậy a, nhìn gần thấy càng đẹp. . . . . .


      So sánh với thần sắc lo lắng của mọi người, sắc mặt An Ngọc Oánh trở nên tái nhợt, mới vừa rồi nàng ta thấy Ngự Phượng Đàn từ đầu khác của đường cái phía Đông tới, ràng là tính tự mình làm bộ bị Vân Khanh xô ngã, cũng có thể để Ngự Phượng Đàn thấy Vân Khanh độc như thế nào, ở trước công chúng đẩy nàng ta, lại lấy chuyện Thu Thủy vừa rồi làm cái cớ, tin rằng có thể khiến trong lòng Ngự Phượng Đàn đối với Vân Khanh có ấn tượng thô tục, ỷ thế hiếp người.


      Nào ngờ, tình như kế hoạch của nàng ta, việc này, sao lại biến thành Vân Khanh ngã xuống bậc thang, An Ngọc Oánh chưa từng nghĩ đến, những chuyện nàng ta muốn làm, Vân Khanh sớm nhìn thấu mưu của nàng ta rồi.


      Ngay từ đầu, An Ngọc Oánh căn bản là phải ân cần bắt chuyện, mà là đến khiêu khích.


      Vân Khanh muốn rước lấy phiền toái, nhưng có những phiền toái phải nàng muốn rước xảy ra, khi như vậy, chỉ có thể chuẩn bị mà đối mặt thôi.


      Ngày đó ở bến tàu, nàng thấy An Ngọc Oánh và Ngự Phượng Đàn đứng cùng chỗ, nghĩ đến sau đó Ngự Phượng Đàn vì muốn đuổi theo nàng, nên nửa đường bỏ chạy, An Ngọc Oánh nhất định tra ra vì sao, mà ngày đó có ai rời thuyền, lại có xe ngựa nhà ai vào thành, việc Thẩm gia cùng Ngự Phượng Đàn cũng giấu diếm, nếu muốn biết nhất định tra được.


      Kiếp trước, An Ngọc Oánh thầm thương trộm nhớ Ngự Phượng Đàn, tấm lòng đối với Ngự Phượng Đàn ở kiếp này cũng vậy, cho nên lần này gặp mặt tìm Vân Khanh gây phiền toái, trong lòng Vân Khanh sớm có phòng bị, cho nên khi nàng ta mở miệng kêu, Vân Khanh liền thuận thế ngã xuống, bất quá khi đó, bởi vì có An Ngọc Oánh ngăn cản, nàng biết Ngự Phượng Đàn sắp về bên này.


      Chưởng quầy thấy có người té ngã ở trước cửa tiệm, vội cho người đem ghế dựa ra, để Vân Khanh ngồi xuống.


      Lúc này Ngự Phượng Đàn lại nhìn chằm chằm vào chân phải của Vân Khanh, ràng đau đến vô lực, khuôn mặt tuyệt lệ có tầng hàn ý nhanh chóng lan tràn, tiếng trầm ấm mê ly mang theo lãnh ý, hỏi: "Chân của nàng làm sao vậy, tại sao yên lành lại tự nhiên từ kìa ngã xuống?"


      Vân Khanh lắc đầu, cũng muốn kéo Ngự Phượng Đàn vào chuyện giữa mình và An Ngọc Oánh, nhưng Thu Thủy đứng ở phía sau lại nghĩ như vậy, nàng ta nghe thấy Ngự Phượng Đàn mở miệng, chỉ cảm thấy thanh rất dễ nghe êm tai, tự cho là hỏi mình, tự chủ được mở miệng trả lời: "Làm sao có thể vô cớ ngã xuống chứ, còn phải có người làm hại sao."


      Trong lòng An Ngọc Oánh lo lắng chuyện mình làm bị Ngự Phượng Đàn phát , vừa nghe Thu Thủy , theo bản năng phản bác: "Ai làm hại? Ngươi là ta sao?"


      Ngự Phượng Đàn thấy sắc mặt An Ngọc Oánh mặc dù trấn định, nhưng trong mắt thể chột dạ, đáy lòng có định luận, lại thấy trán của Vân Khanh đau đến đổ mồ hôi hột, sinh lòng vui, nhìn phản ứng của An Ngọc Oánh, mặt nở nụ cười yếu ớt, nhưng đôi mắt lại hàm chứa lãnh ý, "Cũng có người là An tiểu thư đẩy, cần gì phải khẩn trương như thế chứ?"


      Hai tròng mắt Thu Thủy gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn, vội vàng lên phía trước vài bước, đứng ở bên cạnh Thu di nương, vốn đối với chuyện vừa rồi nàng ta phải xin lỗi An Ngọc Oánh trong lòng rất bất mãn, lúc này lại thấy Ngự Phượng Đàn đến An Ngọc Oánh, vô cùng tự nhiên xem mình và Ngự Phượng Đàn đứng cùng mặt trận, chỉ trích : "Còn phải ngươi sao, vừa rồi ta thấy ngươi đặt tay ở lưng đại tiểu thư, sau đó ngươi kêu tiếng, kết quả đại tiểu thư liền trực tiếp ngã xuống, nếu phải là ngươi còn có thể là ai a?"


      Vừa rồi nàng ta vẫn đứng ở phía sau, nhìn thấy toàn bộ việc diễn ra, chỉ là ngay cả Thu Thủy cũng biết lời mình ra đại biểu cái gì, ở trong lòng nàng ta đơn giản chỉ cho rằng là An Ngọc Oánh đẩy Vân Khanh, làm hại nàng ngã xuống.
      Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ, Henlun26 others thích bài này.

    4. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      tem a tem a
      con thu thủy này ngu quá....lại kím thêm địch nhân cho mình nữa rồi....tks nàng nhìu nhá....mỗi ngày có truyện nàng đọc là niềm vui
      hoàiChris_Luu thích bài này.

    5. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      nàng a chương truyện bị đăng thừa rồi kìa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :