1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8: Vân Khanh quá chén, thế tử ghen

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Con ngươi hơi hơi đảo, khóe môi Vân Khanh khẽ nhếch, nàng biết mục đích trong đó, mới vừa rồi nàng còn hỏi vì sao An Tuyết Oánh mời ba người đến, nay cũng xem như hiểu rồi.

      Hôm nay, cái gọi là bữa tiệc giúp vui cho lão thái quân, chẳng qua chỉ là nguỵ trang, đến cùng vẫn là muốn khiến vị tiểu thư phủ Quốc Công ngàn dặm đuổi theo thế tử này có cơ hội phô diễn tài năng. Mà ba người: nàng, Lưu Uyển Như, Liễu Dịch Nguyệt, hôm nay chủ yếu là đến để làm nền.

      Từ việc Tri Phủ phu nhân lên tiếng mời ba người đến tham gia, Lưu Uyển Như là nữ nhi của quan quản lý Ty vận tải thuyền bè, cũng là trong những bạn bè tốt của An Tuyết Oánh, mặc dù thân phận Tri Phủ thể so với chức quan Tam Phẩm, nhưng chức quan quản lý Ty vận tải thuyền bè cũng là vị trí cực kỳ quan trọng, hơn nữa dì út của Lưu Uyển Như  gả cho con trai trưởng Dương Trữ hầu ở kinh thành. Diện mạo của Lưu Uyển Như hết sức bình thường, nhưng cũng thể tốt, chỉ là ở trước mặt nữ tử thế gia, dung mạo của nàng có vẻ hơi bình thường.

      Mà tuy dung mạo Liễu Dịch Nguyệt thanh tú, gia thế Liễu gia cũng tệ, nhưng thứ nhất, cha nàng ta giống như là cấp dưới của Nhâm Tri phủ, càng thể so với Tri Phủ, thứ hai, Liễu gia mới xảy ra vụ tai tiếng Liễu Dịch Thanh chưa kết hôn mà mang thai, cho dù là gia tộc lớn nào nhất thời cũng đều nghĩ đến khuê nữ của Liễu gia.

      Cuối cùng chính là nàng, nàng là bạn thân nơi khuê phòng của An Tuyết Oánh, là trong số họ, mà quan trọng nhất - thân phận của nàng là con nhà thương nhân, cho dù dung mạo của nàng xuất sắc như thế nào, chênh lệch thân phận cũng thể vượt qua. Cho nên phu nhân Tri Phủ mới chọn ba người các nàng vào phủ làm khách, ra vẻ cố ý, nhưng suy nghĩ sâu xa, lại lộ vẻ mình ra tay, bởi vậy nàng liền ở trước mặt Cẩn Vương thế tử làm nền cho hai người An Ngọc Oánh và An Tuyết Oánh phát huy tài nghệ.

      Bất quá, Vân Khanh nhìn thoáng qua An Tuyết Oánh, nàng ta ra lại hứng thú với trò chơi hơn với Ngự Phượng Đàn, cách khác, kỳ rốt cục đều là vì An Ngọc Oánh mà vui vẻ chơi trò chơi này.

      Đại khái là vừa rồi lúc ở nhà giữa, nàng tỏ vẻ thông minh, phản ứng cũng nhanh chóng, lưu lại ấn tượng tệ với vị tiểu thư phủ Quốc Công này, liền gọi tên bảo nàng đoán.

      thể danh môn khuê tú gì đó cũng quả mệt chết , muốn biểu phen trước mặt người mình ái mộ, còn phải vòng mấy vòng, vòng vo co quẹo, tức là muốn giữ gìn mặt mũi, vừa muốn lộ vẻ tài hoa, chỉ tiếc phải vất vả  đoán ý của người.

      Hôm nay nàng chính là lựa chọn tốt nhất, nữ tử lần đầu tiên gặp mặt, lại cùng giai cấp, có lẽ chuẩn bị kỹ, nhìn thấu điểm ấy, Vân Khanh nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, nàng cần phải đoán được thứ gì đó trong khay, nếu An Ngọc Oánh liền mất cơ hội biểu , nhưng lại thể tỏ vẻ nàng liếc mắt cái liền nhìn ra, còn phải tôn vẻ sáng suốt trí tuệ của An tiểu thư lên.

      là người xem mệt mỏi, diễn viên càng mệt.

      Vân Khanh thản nhiên cười, làm bộ như hơi trầm ngâm, quan sát An Ngọc Oánh vài lần, lúc này mới mở miệng : "Ta đoán là lụa hoa sau tóc mai của tiểu thư Ngọc Oánh."

      Giọng của nàng hơi do dự, giống như quá khẳng định, đáy mắt An Ngọc Oánh lại chút vui mừng, lộ vẻ hào phóng tán thưởng: "Nhãn lực của Vân Khanh muội muội tệ, sao ngươi phát được?" búi tóc nàng đúng là có cài lụa hoa, nhưng chỉ là vài đóa hoa ghim cùng chỗ, nếu đặc biệt lưu ý, rất khó phát điểm này, chẳng lẽ Vân Khanh vẫn luôn quan sát nàng?

      Vân Khanh hơi cúi mắt, trong ý cười dịu dàng mang theo chút ngượng ngùng, "Bởi vì ta vốn cũng định làm như thế." Phía sau búi tóc của nàng có ghim rất nhiều Trân châu , nếu nhìn kỹ, cũng ai có thể phát .

      Lúc này An Ngọc Oánh mới cười : "Ra là như thế, Vân Khanh muội muội và ta, hai người cùng chung ý tưởng."

      Vân Khanh cười gật đầu, thầm nghĩ, bắt đầu là Thẩm tiểu thư, nay là Vân Khanh muội muội, quan hệ mới đó liền thân mật hơn mấy lần rồi nha.

      Lão thái quân ở bên nhìn thấy, mở miệng : "Ngọc nha đầu, ngươi đừng ở đây lôi kéo làm quen, nên phạt vẫn phải phạt, vừa rồi ta uống ba chén sót chén nào."

      Vân Khanh mỉm cười nhìn điệu bộ của An Ngọc Oánh, có cơ hội như vậy, nếu chỉ uống ba chén rượu, chẳng phải rất lãng phí sao, quả nhiên An Ngọc Oánh với lão thái quân: "Tổ mẫu, phải ngài biết, con mà uống rượu liền say, nếu uống xong ba chén, chẳng phải trực tiếp gục tại đây, khiến ngài chê cười con."

      Hai bà cháu ngươi câu ta câu, thực đạt được mục đích, lão thái quân : "Ngươi uống cũng được, liền biểu diễn gì đó cho mọi người để bù cho ba chén rượu ."

      An Ngọc Oánh thuận theo tự nhiên hào phóng đứng lên, với lão thái quân, "Con đây liền biểu diễn bài múa ‘Hoa nở tay’ cho mọi người vậy." Ánh mắt lại như có như nhìn về phía Ngự Phượng Đàn.

      Vân Khanh sớm biết tâm ý của nàng ta mới phụ họa nàng ấy, so với những người khác càng chú ý tới hành động của nàng ta hơn, thấy nàng ta hoa rơi có ý, cũng biết nước chảy có lưu tình ? Ít nhất đời trước Ngự Phượng Đàn cưới nàng ta.

      Trước khi An Ngọc Oánh chưa xuất giá, dùng điệu múa ‘Hoa nở tay’ mà nổi danh khắp kinh thành, nay chọn điệu múa này, chính là muốn biểu tốt trước mặt Ngự Phượng Đàn, dù sao Dương Châu cũng phải là kinh thành, thiên kim tiểu thư vượt trội cũng nhiều, như vậy, nàng liền có vẻ riêng mình vượt trội hơn người rồi.

      ‘Hoa nở tay’ là điệu múa có độ khó cao, do ái phi Lệ phi của tiên đế sáng chế, eo của người múa cần phải mềm mại, nền tảng vũ đạo vững chắc, dáng người mềm mại, năng lực thăng bằng cũng phải cực cao. Lúc múa đất, mũi chân sau nhón, chân khác trợ lực, tăng tốc độ xoay tròn, khiến làn váy bay lên giống như phù dung nở rộ, ít nhất phải ngừng liên tục xoay tròn mười tám vòng mới có thể được xưng tụng là hoa nở, số vòng xoay càng nhiều, càng chứng tỏ tài nghệ của người múa càng cao, xa xa thoạt nhìn nữ tử nhàng như cánh bướm, như đóa hoa nở trong tay người múa, tên của điệu múa này cũng bởi vậy mà thành. Nhưng múa tốt điệu ‘Hoa nở tay’ này, liền có thể điệu múa mà nổi danh, đồng thời cũng bởi vì độ khó cao, vô cùng dễ thất bại, khi xoay tròn tốt, xảy ra việc ngoài ý muốn, danh tiếng mất hết, cho nên có thể khẳng định, cực ít người chọn điệu nhảy này.

      Nhưng Vân Khanh biết, An Ngọc Oánh múa điệu ‘Hoa nở tay’ vô cùng xuất sắc, nghe lúc tốt nhất có thể xoay tròn liên tục hai mươi tám vòng, cũng điệu múa này làm cho nàng nổi danh kinh thành.
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi14 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8.2: Vân Khanh quá chén, thế tử ghen

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Nếu mở miệng hỗ trợ, sao giúp cho trót, Vân Khanh mỉm cười nhìn An Ngọc Oánh, êm ái : "Chỉ tỷ tỷ múa chẳng phải có chút đơn điệu sao, tài đánh đàn của Tuyết Oánh cũng là tuyệt nhất trong thư viện, bằng mời nàng vì tỷ tỷ mà tấu khúc, chẳng phải tuyệt hơn rất nhiều sao?"

      Nghe vậy, sắc mặt Tri Phủ phu nhân càng thêm mềm mại, hai mắt nhìn Vân Khanh, gật đầu : "Chủ ý này tệ." Tuy rằng lão thái quân mời Cẩn Vương thế tử đến vì muốn làm mai cho An Ngọc Oánh, nhưng bà quên việc Tuyết Oánh biểu diễn tài năng của mình trước mặt người khác.

      Vì thế dặn người làm chuẩn bị Lục Khởi cầm mà An Tuyết Oánh thường dùng, bày đàn xong, An Ngọc Oánh cũng thừa dịp này đến hậu viện đổi váy hài.

      Lúc hết thảy đều chuẩn bị tốt, An Ngọc Oánh liền đứng dậy, vì muốn lộ vẻ cố ý, nàng chỉ thay đổi chiếc áo màu đỏ đường viền thêu Phù Dung màu vàng trùng với váy dài, lại đổi đôi hài khiêu vũ đặc biệt đầu mềm màu đỏ đứng ở chỗ trống trong hàng ghế.

      Theo thanh phát ra từ mười ngón An Tuyết Oánh chạm vào dây đàn, cùng tiếng đàn du dương dễ nghe kỹ thuật múa mềm bắt đầu thể trước mặt mọi người.

      Quả nhiên An Ngọc Oánh múa tồi, hai cánh tay nàng mềm mại như nhành liễu, đầu ngón tay mảnh khảnh giống như nụ hoa xinh đẹp nở rộ lộ ra màu sắc tuyệt đẹp bên trong, tóc dài cùng góc váy ngừng lướt qua trăm hoa, theo tiếng đàn nàng dần tiến đến cao trào, thân thể của nàng từ từ cong lên, đùi phải nâng lên, giống như con bướm chơi đùa bên hoa, thân hình bắt đầu chuyển động ngừng, làn váy trùng điệp bắt đầu lay động, bước chân vụn như gió xoáy múa ra từng đóa từng đóa phù dung nở rộ, có thể là mỹ nhân múa ra dòng suối phù dung, eo uốn cong như gió thổi tan mấy tuyết, mê loạn mắt mọi người.

      Giai nhân xinh đẹp ái mộ mà hiến tài thế này, đến nàng còn nhịn được mà động tâm, Vân Khanh giương mắt nhìn nam tử mà An Ngọc Oánh ái mộ, lại vừa vặn đón nhận đôi mắt hẹp dập dềnh ánh sáng của .

      cũng nhìn nàng, lúc đó ánh mặt trời mang theo ánh sáng ấm áp từ bầu trời xanh lam gợn mây dừng tóc dài như mực của , lại rơi xuống gò má , ánh vàng nhạt chiếu sáng lên sống mũi cao ngất của , giống như khảm lớp mỏng mặt, giống như dãy núi cao ngất cứng rắn, khiến dung nhan tuyệt sắc liền có vẻ cương nghị hơn chút.

      Vân Khanh nháy mắt, đôi lông mi dài tách ra kia khiến người ta ngừng thở, với vẻ đẹp của Ngự Phượng Đàn, chỉ cần là nữ nhân đều có cảm xúc, tựa như viên ngọc sáng nhất trong đám bảo thạch, khiến người ta biết là quá mức rực rỡ, cũng nhịn được mà ngầm để ý, nếu nguyện ý nhoẻn miệng cười, ai có thể chống cự.

      Nhưng lúc này cặp mắt hẹp kia mang theo nét lạnh lẽo, hai mắt chút cũng dời nhìn chằm chằm Vân Khanh, ánh mắt kia mang theo khí thế bức người, ánh vàng chiếu vào trong đó, Vân Khanh ràng có thể cảm nhận được mất hứng, hơn nữa là vô cùng mất hứng.

      Người này lại làm sao vậy, cố mà làm ra vẻ thưởng thức điệu múa của An Ngọc Oánh , sao lại nhìn chằm chằm nàng làm gì? Chẳng lẽ thích nàng nhìn ? Có lẽ là, tiểu thư An Ngọc Oánh còn ở đây, nàng liếc cái như vậy, để người ta hiểu lầm tốt.

      Vì thế nàng biết điều dời mắt chỗ khác, vừa hay nhìn thấy mặt Cảnh Hựu Thần lộ ra biểu cảm hâm mộ, ánh mắt luôn dừng vòng eo mềm dẻo của An Ngọc Oánh, tuy rằng cực lực che dấu, cũng che dấu được, chỉ cần quan sát, vẫn khó phát đáy mắt thích thú cùng động lòng. Nàng hiểu rất Cảnh Hựu Thần này, đều cực kỳ có hứng thú với hết thảy mọi sắc đẹp, có thể ‘mỹ nhân’ và ‘quyền lợi’ là hai bộ phận thể thiếu, lúc trước ngoại trừ nàng và Vi Ngưng Tử, còn có bốn tiểu thiếp xinh đẹp, thân mật với nương thanh lâu bên ngoài nàng cũng thể thống kê hết.

      Chỉ là nay địa vị hèn mọn, cho dù có hi vọng kế thừa tước vị Hầu phủ, rốt cuộc cũng chỉ là hi vọng, tiểu thư phủ Quốc Công cách khoảng chỉ xa bình thường, cũng chỉ có thể thưởng thức dưới đáy lòng thôi.

      đoạn nhạc vọng ra, đáy mắt mọi người đều lộ nét ngỡ ngàng.

      "Múa đẹp." Bỗng nhiên Liễu Dịch Nguyệt kêu lên tiếng, chung quanh truyền đến tiếng vỗ tay khác phụ họa, An Ngọc Oánh múa xong, hành lễ với lão thái quân, ánh mắt cũng ý đưa tình nhìn về phía Ngự Phượng Đàn, lại thấy chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía nàng cái, mà chỉ nhìn chằm chằm phía đối diện, đáy mắt như nghĩ tới điều gì, đáy lòng khỏi mất mát.

      Lão thái quân cũng vỗ tay cùng mọi người, khen: "Ngọc nha đầu, ‘Hoa nở tay’ lại tiến bộ rồi."

      "Đúng vậy, vừa rồi ta còn sợ nếu trận gió thổi tới, cứ như vậy thổi bay đóa hoa tươi Ngọc Oánh tỷ tỷ mất." Lưu Uyển Như cũng mở miệng tán thưởng.

      An Ngọc Oánh mím môi, đáy mắt cũng vì được khen mà vui mừng, sau khi nàng biết Ngự Phượng Đàn đến Dương Châu, năn nỉ tổ mẫu cũng tới Dương Châu, chính là muốn tránh đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất - Ngũ công chúa, giành trước bước lọt vào mắt , đáng tiếc mỗi lần đều lộ ra bộ dáng lười biếng như vậy, lộ chút vẻ khác thường gì với nàng. Như thế trong lòng liền vui vẻ, miễn cưỡng khiêm tốn đôi câu, liền ngồi xuống.

      Mà An Tuyết Oánh đàn khúc cũng hoàn toàn tệ, được lão thái quân coi trọng vài phần, kêu nàng ngồi xuống bên cạnh mình, ôm nàng khen đôi câu.

      Kế tiếp đến Vân Khanh đố vật, nha hoàn nâng khay đến trước mặt nàng, nàng lấy khối ngọc bội bên hông xuống bỏ vào, sau đó với An Tuyết Oánh: "Ngươi đoán xem là cái gì?"

      An Tuyết Oánh cũng trực tiếp với nàng: "Ta đoán này nhất định là ngọc bội, đúng ."

      đúng là người thường chơi đùa cùng nhau, An Tuyết Oánh tùy ý quét mắt vài lần liền biết Vân Khanh để gì vào bên trong, Vân Khanh lắc đầu, làm bộ như thực hối hận mở miệng : " nên bảo ngươi đoán, đành phải nhận thua mà chịu phạt ba chén thôi." Dứt lời, liền tiếp nhận rượu trái cây nha hoàn rót mà uống hết.

      Kế tiếp đến phiên An Tuyết Oánh, ánh mắt nàng dừng lại bên trong mọi người, gọi tên An Sơ Dương. Sắc mặt Tri Phủ phu nhân ràng ngừng lại chút, mới khôi phục vẻ bình thường.

      Mà ánh mắt hai người An Lan, An Phương cũng lặng lẽ dời tới dời lui mặt Tri Phủ phu nhân cùng An Sơ Dương, mặt lại vẫn lộ vẻ gì.

      Nam tử lạnh lùng mà Vân Khanh nhìn lúc ban đầu là An Sơ Dương, Tri Phủ phu nhân cũng phải là mẫu thân ruột của , mà là sau khi mẫu thân An Sơ Dương qua đời, mới cưới kế mẫu, nhưng Tri Phủ phu nhân cũng giống như kế mẫu bình thường, tức giận mắng mỏ ngược đãi con trai con của nguyên phối (vợ trước), ít nhất theo tin tức Vân Khanh nghe được, Tri Phủ phu nhân đối xử với nhi tử của nguyên phối An Sơ Dương này vẫn chừng mực nể mặt mũi, khiến thiếu thốn thứ gì cũng cố ý tán tụng , bồi dưỡng thành công tử cả ngày chỉ biết chọi gà đua chó, ở Bạch Hạc thư viện thành tích của An Sơ Dương cũng thuộc loại thượng đẳng, tương đối được nhóm phu tử xem trọng.

      Chỉ là, nam tử Đại Ung Triều, mười hai tuổi liền có thể tham gia khoa cử, nhưng An Sơ Dương mười lăm tuổi, nhưng vẫn chưa từng tham gia thi hương, đến nay trong người có công danh. Mặc dù phụ thân là bào đệ của Ninh Quốc Công, cũng thể kế thừa tước vị, kể từ đó, việc làm quả có chút kỳ quái.

      Vân Khanh nhớ vào kiếp trước, sau này ở Dương Châu, cũng theo con đường làm quan, hình như mình khoác túi ra , sau đó còn tin tức, An gia ai còn nhìn thấy .

      chỉ ngồi ở đó, giống như tảng đá màu đen nhúc nhích, tựa như có cảm giác bài xích với mọi thứ, từ sau khi An Tuyết Oánh gọi tên của , mới nhếch mí mắt nhìn thoáng qua nàng, trong con ngươi cũng chưa từng động, bưng chén rượu trong tay lên với nha hoàn phía sau: "Rót rượu."

      Hai chữ khô cằn như thế, khiến nha hoàn phía sau biết nên thế nào, rốt cục có biết mình bị gọi tên để đoán vật khay hay ? An Ngọc Oánh nhíu mày nhìn vị đường ca này, mà An Tuyết Oánh tựa hồ bị dọa sợ chút nào, vẫn cười : "Đây là đại ca chịu thua, ca ấy đoán được ta cất vật gì, đại ca, ca có phải ?"

      câu kia ra, Liễu Dịch Nguyệt thầm câu, chỉ sợ là để ý đến ai, bộ dáng lạnh như băng dọa người.

      An Sơ Dương nghe vậy thản nhiên gật đầu, cũng mở miệng đáp câu, "Ừ, phải."
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang13 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8.3: Vân Khanh quá chén, thế tử ghen

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Mặt trời xuyên qua cây hạnh bên người rắc từng đốm sáng loang lổ, chiếu lên đôi môi hơi tái của , theo hai chữ lạnh lẽo phun ra, Vân Khanh dường như có thể cảm nhận được sau khi lạnh lẽo trong miệng va chạm với độ ấm của ánh mặt trời, liền có sương mù trắng xoá xuất , tuy rằng biết đây nhất định là ảo giác, nhưng An Sơ Dương cho nàng cảm giác như thế.

      núi lửa có thể hoạt động, chứa tảng băng lớn, lạnh lẽo của khiến người ta cảm thấy bị áp lực đè nặng, mà dạng này sớm hay muộn cũng có ngày băng ở mặt ngoài cũng bị tan mà lộ ra.

      Loại cảm giác này, rất mãnh liệt, cũng rất nguy hiểm.

      Vân Khanh vì ý nghĩ này của mình mà buồn cười, nàng tự trọng từ , đầu óc chốc lát liền tỉnh táo rất nhiều, nhìn người cẩn thận hơn trước kia, cảm giác với người khác cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều, nếu là kiếp trước, nàng nào biết được ai nguy hiểm ai nguy hiểm, chỉ biết dựa vào bề ngoài và lời mà phán đoán người có tốt hay , quả nhiên đơn thuần đến mức có chút ngu xuẩn.

      Mà nay sống lại lần, cùng cảnh vật, cùng dạng người, lại khó có thể khiến lòng nàng rung động, sở dĩ phán đoán, sở dĩ phân tích, đều vì có lợi hay bất lợi cho chính mình, bao giờ như thiếu nữ đơn thuần ôm ấp đáy lòng tràn đầy tình cảm khát khao tương lai tốt đẹp nữa.

      Ánh mắt của nàng dừng người An Sơ Dương, dẫn tới vẫn lạnh nhạt cũng ngẩng đầu nhìn lại.

      Nữ nhi Thẩm gia Thẩm Vân Khanh, có biết, là bạn thân khuê phòng của An Tuyết Oánh, từng gặp hai lần, mỗi lần nhìn thấy sắc mặt sợ tới mức biến đổi, sau đó hơi hơi nhích tới gần An Tuyết Oánh, trong ánh mắt có sợ hãi.

      rất tinh tường loại ánh mắt này, từ bộ dáng chính là lạnh như băng, ngoại trừ An Tuyết Oánh, những người khác nhìn thấy , đều tránh rất xa, ngay cả hai thứ muội An Lan, An Phương xa xa nhìn thấy , cũng tránh vòng đường khác mà , tránh gặp , giống như dính vào chết người.

      Tuy rằng quen, nhưng hôm nay ánh mắt của nàng lại hoàn toàn thay đổi, ôn hòa mà bình tĩnh, có chút khác thường, còn hào phóng thản nhiên mỉm cười với , nụ cười kia làm có chút căm tức, nhưng cũng nhìn ra trong đó có ác ý gì, nay lại dời ánh mắt lên người .

      Hành động hoàn toàn khác hẳn trước kia ngược lại làm cho có hứng thú, quan sát thiếu nữ giống người thường ở trước mặt.

      Nhưng thấy nàng mang đôi giày vải màu hồng cánh sen thêu hoa văn như ý, váy trắng bạc hoa văn sơn thủy, tóc búi Tùy Vân, búi tóc ghim cây trâm, màu sắc mộc mạc nổi da thịt trắng nõn trong suốt càng tôn lên vẻ thanh tú của nàng, chuỗi trân châu buông xuống ở đuôi trâm cài dừng bên má nàng, dọc theo gò má trơn nhẵn xuống là cái cổ tinh tế duyên dáng, trong suốt giống như lớp giấy trắng, vừa yếu ớt vừa mềm dẻo.

      đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp giống như được khảm hai viên Hắc Diệu Thạch (đá đen) bên trong, như thu ánh sao vào trong, đuôi mắt vểnh lên khiến khuôn mặt vốn dĩ có vẻ dịu dàng mềm mại tăng thêm loại ung dung quý khí, đôi môi đầy đặn đỏ hồng, lúc mỉm cười cong lên , có vẻ thân thiết lại bóng mềm, lông mi dài theo nét tươi cười mà cong lên như con bươm buớm màu đen đậu khuôn mặt nàng, tạo ra bóng râm dài.

      Tuy rằng tạm thời còn chưa nẩy nở, nhưng có thể nhìn ra, sau này dung mạo nhất định xinh đẹp sáng ngời. Cứ thế mà đánh giá, lúc bị gọi tên để đoán vật người khác để lên mâm, liền tự nhiên mà vậy gọi tên Vân Khanh.

      Bên phía Vân Khanh thương cảm kiếp trước và kiếp này khác nhau, trong lúc xuất thần, nghe thấy An Sơ Dương gọi tên nàng, khiến chung quanh yên tĩnh, đều giương ánh mắt chuyển đến người nàng.

      An Tuyết Oánh thấy vậy ngầm lo lắng, thấy vẻ mặt Vân Khanh là nghĩ vẩn vơ chưa phục hồi tinh thần, liền đứng lên đến bên người nàng, giống như trêu tức : "Sao, đại ca ta chỉ ngươi đoán vật, suy nghĩ lâu như vậy còn , chắc là ngươi đoán ra rồi?"

      Giọng của bạn tốt đến bên tai, Vân Khanh mới phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ sao mình lại nhớ đến chuyện trước kia, nhưng vừa rồi An Sơ Dương mới bỏ vật gì, chút nàng cũng để ý, may mà nàng phản ứng cũng mau, liền theo: "Ta còn tưởng rằng che dấu tốt, điều này cũng bị ngươi đoán ra được?!"

      Vừa như thế, tất cả mọi người đều nghĩ rằng vừa rồi nàng trầm tư suy đoán vật mâm, cũng trách hành vi vượt quá khuôn phép ngẩn người nhìn nam tử của nàng.

      Liễu Dịch Nguyệt lại thúc giục : "Thua thua rồi, ngươi uống rượu hay biểu diễn tiết mục đây?"

      Vân Khanh nào có tâm tư để biểu diễn tiết mục, ràng là lúc để tiểu thư An gia thể , nàng đến chỉ để cho đủ số mà thôi, liền cười với Tri Phủ phu nhân: "Hương vị của rượu trái cây trong phủ phu nhân là ngọt ngào ngon miệng, đương nhiên ta chọn uống nhiều thêm mấy chén."

      Tri Phủ phu nhân liền cười : "Rượu này là bí truyền của riêng nhà ta, dùng nhiều loại trái cây mà ngâm rồi chôn trong tuyết mùa đông, tên là Lãnh hương nhưỡng, số lượng có hạn, hôm nay vì lão thái quân đến đây, ta mới lấy ra."

      "Khó trách uống ngon như vậy." Vân Khanh xong lại uống ba chén, trong giọng mang theo vô vàn vui sướng, tựa như rất thích uống Lãnh hương nhưỡng, chỉ mình nàng biết, mặc dù rượu trái cây rất ngọt, nhưng từ từ tác dụng cũng , chỉ sợ lát nữa đầu choáng váng lúc lâu.

      Đáy mắt nàng tràn đầy vẻ tình nguyện uống rượu trái cây, cũng biết An Sơ Dương bị làm sao, hôm nay lại gọi tên nàng, bình thường nàng và nhiều quá ba câu.

      Sau khi uống xong, lại đến phiên nàng gọi tên, nàng thuận tay cầm vật bỏ vào, nâng tay về phía trước chút, còn chưa gọi tên, lại nghe Liễu Dịch Nguyệt kích động kêu lên, hai mắt sáng long lanh nhìn phía đối diện hô: "Cẩn Vương thế tử, ngươi đoán thử xem biểu tỷ ta để vật gì vào?"

      Lúc tiếng này thốt ra, trong nháy mắt Vân Khanh giật mình lập tức liền giống như gió thổi mây đen, vù cái liền tan .

      Mà phản ứng của mọi người dự tiệc cũng khác nhau, mặt An Ngọc Oánh vẫn lộ ý cười, tay bưng trà nhìn Vân Khanh liếc mắt cái, lão thái quân vẫn như trước cười ha hả ngồi đó nhìn bọn họ chơi đùa, Cảnh Hựu Thần mang theo chút thất vọng, Vân Khanh thế nhưng lại gọi tên , mà An Lan, An Phương, Liễu Dịch Nguyệt, Lưu Uyển Như ra lại có ý chờ mong, bởi vì lúc Cẩn Vương thế tử gọi tên, gọi đến ai, liền cho thấy vận khí họ tốt, các nàng cũng ngóng trông mình có cơ hội giống An Ngọc Oánh bày ra chút tài nghệ của mình, tuy thân phận của mình thể so với tiểu thư cao quý của Phủ Quốc Công, nhưng mọi việc đều khó lường, chừng lại được Cẩn Vương thế tử coi.

      Chỉ có Vân Khanh quay đầu nhìn bộ dáng hưng phấn của Liễu Dịch Nguyệt, hận thể cầm chén rượu trong tay đổ vào miệng nàng ta, hôm nay rốt cuộc là ra khỏi cửa mà xem hoàng lịch hay sao, nàng nâng tay nào phải là muốn chỉ vào Ngự Phượng Đàn, nàng hề muốn dính dáng chút gì đến Ngự Phượng Đàn.

      Bây giờ tốt rồi, bữa tệc ai chỉ vào Cẩn Vương thế tử, bị cái kẻ tới cho đủ số như nàng chỉ ra, gã nghiệt kia chẳng biết sao hoa đào nở lại đặc biệt nhiều, nàng muốn chết trong cái đám hoa đào náo nhiệt đó đâu, miệng Liễu Dịch Nguyệt này đúng là nhanh đến mức chọc người hận, chẳng lẽ nàng ta nhìn ra hôm nay tập họp đến đây là chuẩn bị vì đẩy mạnh tiêu thụ tiểu thư An gia à? Về sau biết Tri Phủ phu nhân nhìn nàng thế nào, nghĩ nàng biết trời cao đất rộng, lấy thân phận con thương nhân mà mưu toan trèo cao lên đến Cẩn Vương thế tử phải làm sao?
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, Minhang, Bé Bi11 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8.4: Vân Khanh quá chén, thế tử ghen

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Ngự Phượng Đàn cả người là áo bào trắng, hai tay lần lượt thay đổi đặt đầu gối, cả người lười biếng tựa vào lưng ghế dựa, khóe môi nhếch lên chút tươi cười, tôn lên đôi mắt hẹp mang theo nét lạnh lùng phất qua mà nhiếp hồn người.

      cười, cũng là cười lạnh.

      Từ lúc Vân Khanh tiến vào, luôn nhìn nàng, nhưng mỗi khi ánh mắt nàng chuyển tới chỗ , liền dấu vết vội vàng dời chỗ khác, như là giây cũng nguyện ý dừng lại người , tránh như tránh quỷ.

      tự hỏi gia thế, dung mạo của bản thân, lấy ra mặt nào cho dù là ở Dương Châu hay kinh thành, đều luôn khiến người chú ý nhất, sao gặp phải Thẩm Vân Khanh, nàng liền xem như thứ gì đó nguy hiểm nhất thế gian.

      Như thế cũng thôi , nàng nhìn , cũng nhìn nam tử khác, trong lòng cũng thoải mái, chứng minh nàng phải là nữ tử tùy ý. Nhưng nàng lại nhìn nhìn trừng trừng cái gã An Sơ Dương lạnh như băng kia, hai mắt kinh ngạc nhìn tuyệt kiêng dè, nếu An Tuyết Oánh lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ gây ra trò cười trong bữa tiệc.

      Còn ly lại ly mà uống, bộ dáng hào phóng, nào có nữ tử nào uống rượu như vậy, lỡ say thế nào, hay nàng tự xưng có tửu lượng tốt, sợ say. Nếu có thể uống, vậy ta cho nàng uống đủ.

      Đôi mắt hẹp gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, khóe miệng Ngự Phượng Đàn lạnh lùng nhếch lên, trầm thấp mở miệng : "Hẳn là tiểu thư Thẩm gia thả lên mâm chiếc lá."

      Nghe vậy, những người khác lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Ngự Phượng Đàn, ánh mắt có kính nể, có ái mộ, có thưởng thức, An Ngọc Oánh lại nhịn được mà nhìn , vừa rồi nàng còn suy nghĩ rốt cục Vân Khanh bỏ cái gì vào, nhưng ngờ nàng lại nhặt lá cây vừa rụng xuống. Mà ánh mắt Ngự Phượng Đàn lại có thể nhanh như vậy, trong tích tắc như thế cũng thoát khỏi mắt .

      Vân Khanh cũng hít hơi sâu, lòng tràn đầy buồn khổ, nàng vốn để lá cây vào, là muốn gọi tên Cảnh Hựu Thần, ai ngờ thần xui quỷ khiến lại bị Liễu Dịch Nguyệt biến thành Ngự Phượng Đàn, gọi còn chưa tính, Ngự Phượng Đàn lơ là chút cũng được sao, vì sao vừa đoán liền đúng vật mâm vậy chứ? (LPH: là do mãi nhìn ai đó đó)

      Kể từ đó, nàng chỉ có thể lại nghe người bên cạnh giục nàng uống rượu, nàng . . . . . . có khổ nên lời mà, buồn bực đầy mình hóa thành giọng điệu hào khí, lại nhận ba chén rượu uống cạn.

      Sau khi uống xong nàng cảm thấy rượu trái cây từ từ bắt có tác dụng, trong đầu có cảm giác mê muội, nhưng vẫn quá nghiêm trọng, nhìn quanh chuyện ... cũng ảnh hưởng, chỉ cần ngồi lâu hồi trôi qua.

      Ai ngờ, đời theo phương hướng nàng suy nghĩ.

      Ngự Phượng Đàn trong ánh mắt chờ mong của số đông bỏ vào vật gì đó, sau đó cười như cười với Vân Khanh: "Thẩm tiểu thư đoán xem, ta để vật gì?"

      Vân Khanh vừa đưa khủy tay vịn lên tay ghế dựa, chuẩn bị cúi đầu hít sâu cái, nghe vậy thiếu chút nữa khuỷu tay liền trượt xuống, ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi đối diện trong bữa tiệc, môi mỏng của khẽ nhếch, chỉ cười lười biếng, nụ cười kia ràng là đẹp đẽ như mặt trời chói chang, dừng trong mắt Vân Khanh lại chỉ đổi lấy của nàng trận cười khổ, Ngự Phượng Đàn đây là muốn đối chọi với nàng sao?

      Rốt cuộc muốn thế nào, tại sao xoay lại gọi tên nàng?

      nên biết nàng thích bị người chú ý, lại cố tình kéo nàng đến mọi trước mặt người, chẳng lẽ biết, hể có liên quan đến , ắt sẽ bị người ta nhìn chăm chú.

      Cẩn Vương thế tử này, rốt cuộc muốn làm gì?

      Nàng ngước mắt ngồi thẳng thân hình, lại vì tác dụng của rượu, có chút khó có thể phán đoán rốt cuộc Ngự Phượng Đàn bỏ vật gì vào, trang sức người luôn luôn đơn giản, trừ cây trâm đầu, ngọc đeo bên hông, liền vật dư thừa nào khác, vậy là lại phải thua sao?

      Nhất định hoàng lịch hôm nay viết là: nên ra ngoài, dự tiệc.

      Nàng nhìn lướt qua chén rượu, trong mắt lên tia bất đắc dĩ, lúc vừa muốn bưng lên, mình đoán ra mà cam nguyện bị phạt, lại nghe đối diện truyền đến giọng từ tính dễ nghe: " có ý nghĩa, chơi nữa, lão thái quân, ta đói bụng, biết khi nào có thể dùng cơm trưa?"

      Bị chen ngang như vậy, đương nhiên ai thèm chú ý Vân Khanh có uống rượu hay , cũng đoán ra vật dưới bát úp là gì. Lão thái quân ước chừng thời gian, mặt trời cũng càng ngày càng gay gắt, chiếu vào người nóng rực, thấy sắp trưa, liền tuyên bố tan tiệc.

      Vân Khanh mới nhõm thở phào hơi, cuối cùng cũng cần uống nữa, nàng vốn uống rượu, nay liên tục uống sáu chén, đầu bắt đầu choáng váng, uống nhiều thêm chỉ sợ lát nữa thất thố trước mặt mọi người.

      Vừa rồi Ngự Phượng Đàn vốn muốn chỉnh nàng chút, căn bản để vật gì lên khay, ước chừng Tiểu Hồ Ly khá thông minh, nghĩ đến điều này, như thế liền để nàng uống thêm mấy chén, xem thử về sau còn dám ở trước mặt người khác đưa chén liền nhận chén . Nhưng lúc nàng bưng chén rượu lên lại thấy mặt nàng lên chút uất ức mà thể làm gì, biết sao trong lòng liền mềm nhũn xuống, tự chủ mà mở miệng ngăn cản.

      Đôi mắt hẹp dài đen như mực đảo qua ánh mắt mông lung của nàng, thầm hừ tiếng, là, uống cũng uống được, nhìn xem, bưng chén rượu lên đến, khuôn mặt nhắn đau khổ cau mày lại, còn vì phối hợp diễn trò với những người này, cho dù biểu diễn tiết mục cho xem cũng thèm. Hừ.

      Lão thái quân lên tiếng, mọi người lại theo vào chính đường ngồi lúc, Tề ma ma bên người Tri Phủ phu nhân tiến vào là Tri Phủ lão gia trở về, bàn tiệc ở chính đường cũng dọn xong, mời tất cả mọi người qua, vì thế mọi người đứng dậy theo lão thái quân đến chính đường.

      Vân Khanh lại phát , An Sơ Dương lại vào theo mọi người, mà sau khi rời khỏi chính đường, liền xoay người theo hướng khác. Xưa nay luôn làm việc mình, nàng cũng nghĩ nhiều, liền cùng những người khác đến chính đường.

      Hai bàn bày ở phía tây chính đường, lão thái quân cùng An Tri phủ, Ngự Phượng Đàn, Cảnh Hựu Thần ngồi bàn, Tri Phủ phu nhân mang theo An Tuyết Oánh, An Lan, An Phương, Vân Khanh, Liễu Dịch Nguyệt, Lưu Uyển Như ngồi ở bàn khác có bình phong ngăn cách.

      Chỉ nghe sau khi An Tri phủ thỉnh an lão thái quân, liền bình tĩnh lên tiếng hỏi: "Sao nghịch tử kia còn chưa tới?"

      Tiếp theo lại nghe mấy câu, Vân Khanh làm bộ như nghe thấy, rên tiếng vùi đầu dùng bữa, nhà giàu người ta dùng bữa đều được dạy là chỉ ăn , ai cũng nhai kĩ nuốt chậm, trừ tiếng hít thở, cơ hồ thanh khác, hết thảy đối với Vân Khanh mà , cũng quen, quy củ dùng bữa ở Thẩm phủ cũng là như thế.

      Chỉ là phen chơi đoán vật vừa rồi, làm cho tâm tình nàng trở nên vô cùng tốt, trong đầu hỗn loạn cũng chú ý đến việc khác, ra vẻ đoan trang mà ăn uống qua loa chút.

      Đợi sau khi lão thái quân để đũa xuống, nàng cũng buông đũa súc miệng lau miệng theo, ra ngoài cùng mọi người. Tuy rằng thân thể lão thái quân khỏe mạnh, rốt cuộc tuổi cũng cao, náo loạn buổi sáng cũng mệt mỏi, An Ngọc Oánh cùng Trầm Hương liền đỡ bà vào trong viện nghỉ tạm trước.

      Vân Khanh liền cùng nhóm An Tuyết Oánh, Lưu Uyển Như, Liễu Dịch Nguyệt đến viện An Tuyết Oánh chơi đùa, ai ngờ chưa được bao xa, Vân Khanh lại cảm thấy bụng dưới nặng nặng, có thể là uống rượu bị nóng, khi ăn cơm lại uống chén canh, liền muốn nhà xí.

      Vân Khanh cũng từng đến phủ Tri Phủ ít lần, biết bố trí bên trong, liền cần người đưa nàng , nàng bảo An Tuyết Oánh cùng các nương khác tới Lạc Mai viện trước, còn mình tới con đường vắng vẻ ngay khúc quanh sau hoa viên, ngay lúc nàng sắp đến tịnh phòng (nhà xí), lại nghe bên cạnh truyền đến tiếng bước chân của nam tử.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang12 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9: Phản kích An Lan, thế tử kịp thời cứu mỹ nhân

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Ngay lúc Vân Khanh sắp đến tịnh phòng, lại nghe thấy bên truyền đến tiếng bước chân nam tử vội vàng, trong rừng cây phía sau tiếng hô lớn: "Nghịch tử, con đứng lại đó cho ta!"

      thanh thình lình xuất hiện, khiến Vân Khanh sợ tới mức run lên, lại chợt nghĩ thanh này dường như có chút quen tai, giống như là giọng của An Tri phủ, vội vàng kéo góc váy, trốn vào đình hóng mát hình tứ giác bên cạnh, nín hơi ép khí đợi thanh qua.

      Có thể tưởng tượng được tiếng bước chân vội vàng kia liền đứng bất động ở phía trước, Vân Khanh đành chấp nhận mà đợi.

      "An Sơ Dương, hôm nay lão thái quân mời thế tử Cẩn Vương, công tử của Vĩnh Nghị Hầu đến phủ làm khách, ngay cả tiệc rượu ngươi cũng dự, quá to gan!" An Tri phủ trợn mắt khiển trách.

      Lại thấy An Sơ Dương cả người mặc quần áo đen chút cũng để ý, khẽ nâng mí mắt nhìn An Tri phủ nổi giận trước mặt, cất giọng lạnh lẽo : "Bọn họ đến phủ, liên quan gì đến con?"

      Chết. . . . . . Nàng nghĩ là mình lại lỡ nghe thấy chuyện nhà của người ta, tại loại hành vi này, vẫn chớ nên để người ta phát , nếu nghĩ nàng cố ý ngồi ở góc tường nghe lén, có thể mắc lỗi to.

      Chỉ nghe loạt tiếng hít thở hồng hộc, đại khái là An Tri phủ tức giận nửa ngày được, lát sau, dường như tức giận ổn định chút, mới : "Con nay cũng mười lăm tuổi, còn chịu kết giao vài con cháu quyền quý, về sau con đường làm quan cũng có chút trợ giúp. . . . . ."

      Ông ta còn chưa xong, An Sơ Dương lạnh như băng liền lên tiếng ngắt lời: "Chuyện của con, cũng nhọc ngài phải quan tâm." Những lời này thể hiện thái độ xa cách, dường như An Tri phủ chỉ là người hời hợt quen biết, thích chõ mõm vào việc người khác, mà chút nào cảm kích, nếu Vân Khanh biết hai người bọn họ là cha con, chỉ sợ có thế nào cũng nghĩ ra quan hệ của hai người.

      "Con là con ta, chuyện của con ta quan tâm ai quan tâm, phu tử thành tích của con sớm có thể tham gia thi hương, con lại cố tình , ta nếu con thích thi khoa cử gia nhập con đường sĩ tử cũng thôi , kết giao nhiều với quyền quý, đến lúc đó người cha này lại sắp xếp cho con chức quan cũng được, thế mà con lại cố tình , khi để lãng phí cơ hội này, con là muốn tức chết ta sao?"

      Quan tâm của ông như thế, đổi lấy An Sơ Dương càng thêm nể mặt mà , "Nay người quan tâm cho ai xem, nếu là quan tâm, năm đó làm ra chuyện như vậy, bây giờ người lại làm ra bộ dạng cha hiền, là muốn đổi lấy cái thanh danh tốt hay sao?"

      Chỉ nghe giọng , Vân Khanh cảm thấy bên trong chất chứa dòng sông băng, cho dù nhìn thấy biểu cảm của An Sơ Dương, Vân Khanh cũng có thể tưởng tượng khi hai cánh môi nhợt nhạt của phun ra những lời này lạnh lùng đến mức nào.

      Bất quá đây là lần đầu tiên nàng nghe An Sơ Dương nhiều lời như thế, phải rằng, An Sơ Dương là người luôn kiệm lời, có thể bớt được mấy lời liền bớt hẳn.

      "Ta biết mà. . . . . . biết là con. . . . . . nhiều năm như vậy mà vẫn thế. . . . . ." An Tri phủ lập tức bị câu kia khiến cho tức giận ôm ngực, giơ cánh tay lên, ngón tay ngừng run rẩy chỉ về phía An Sơ Dương, mày nhíu chặt lại, hai chòm râu mép như hai dấu phẩy môi ngừng run run theo môi ông, như là muốn hôn mê bất tỉnh.

      Vân Khanh có lòng dạ mà suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dời đến bụng dưới nặng nề, đành phải cong thắt lưng tính vụng trộm quay về con đường lúc nãy, nàng phải nghe tiếp chuyện bí mật trong phủ này nữa.

      Vừa định xoay người, vừa vặn giẫm phải quả cây rơi từ cây xuống, phát ra tiếng rộp, hai tròng mắt sâu đen của An Sơ Dương chợt tối sầm, rống to về phía này: "Là ai?"

      Động tác xoay người của Vân Khanh dừng lại, nghĩ rằng rốt cuộc bị người phát , giấu được, theo bản năng muốn chạy về phía trước, đột nhiên lại bị bàn tay nắm lấy bên hông, thân mình bị cắp nhảy lên lầu cao phía , mà nàng liền bị người đó gắt gao ép vào bên người.

      Nàng ngẩng đầu nhìn lại, ánh vào mi mắt là cái mặt nạ màu bạc vẽ hoa văn, sau mặt nạ là đôi mắt lạnh như dòng sông băng chăm chú nhìn nàng.

      là đạo tặc gặp trong rừng trúc? Tại sao lại gặp ở trong này?

      Vân Khanh lập tức tỉnh táo lại muốn lùi về sau bước, lại bị cánh tay mạnh mẽ có lực gắt gao giữ chặt.

      Trong nháy mắt, nàng cảm thấy thời gian dường như ngừng lại, nàng cùng ép đến gần như vậy, mặt nàng như là sắp ép vào trong ngực của , thậm chí da thịt có thể cảm giác được hơi thở ấm áp phát ra, ôm ấp này lộ ở cánh tay dùng loại tư thế cực kỳ chắc chắn đặt lưng nàng chặt chẽ ôm lấy nàng, thậm chí nàng có loại ảo giác, tựa như bọn họ là người cùng rúc vào nhau, thân mật như thế.

      Nàng chỉ cảm thấy tim tăng tốc đập thình thịch trong lồng ngực, bị khống chế mà toát ra, loại cảm giác bối rối này khiến nàng nhịn được muốn lùi về phía sau, muốn mở miệng chối từ, lại bị ngón tay thon dài xinh đẹp đặt môi nàng.

      Đầu ngón tay ấm áp nhàng đặt ở môi, ràng dùng sức, lại khiến nàng ra lời, chỉ cảm thấy từ môi truyền đến chút cảm xúc tê tê dại dại, mặt bắt đầu nóng lên cách khó hiểu.

      loại ‘truyền nhập mật’ tiến vào trong tai nàng, "Phía dưới có người tìm nàng, muốn chết đừng động đậy."

      Nghe vậy, Vân Khanh mới nhớ lại, mới vừa rồi An Sơ Dương phát tồn tại của nàng, nếu phải nàng bị nam tử mặt nạ bạc đưa đến - hẳn là nóc nhà của lầu các bên cạnh, sợ là sớm bị An Sơ Dương bắt tại trận, tuy rằng nàng cố ý nghe lén, nhưng người ta nghĩ như vậy.
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :