1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6.4: Di nương chưa toại nguyện, Vân Khanh lột mặt nạ

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Vân Khanh ngờ kiếp này Thẩm Mậu làm như thế, có khác nhau rất lớn với kiếp trước, nàng nhìn hai người kia đối chiếu tài sản, phụ thân đều ghi hết lại, độ cong nơi khóe miệng tăng lên.

      Xem ra ở đời này, ấn tượng của phụ thân với Tạ di cũng có thay đổi lớn, ở kiếp trước, dì tiến vào Thái Lai viện, quan hệ với Tạ thị ngoài mặt vô cùng hòa hợp, lại lấy lòng lão phu nhân, hơn nữa quan hệ của Vân Khanh và Vi Ngưng Tử lại rất tốt, người hai nhà thoạt nhìn vô cùng thân thiết như người nhà, khi đó Tạ di cũng muốn quyến rũ Thẩm Mậu. Đời này bởi vì nàng, đường ngăn trở, đầu tiên là bị Tạ thị vạch trần mà nghĩ lại đưa bà ta vào ở Cúc Khách viện, lại bị Vân Khanh tương kế tựu kế khiến lão phu nhân mở miệng đuổi bọn họ chuyển ra khỏi Thẩm phủ, bất đắc dĩ ra chiêu xấu nhất là quyến rũ Thẩm Mậu, nào ngờ lại thất bại, do đó cũng làm cho Thẩm Mậu nảy sinh chán ghét với bà ta.

      Mà phía bên kia, Tạ thị ngồi trong phòng chuyện cùng Lý ma ma.

      "Phu nhân, người xem chuyện đại tiểu thư vừa đó, phải người vẫn nên qua xem thử sao?" Trong lòng Lý ma ma cảm thấy đúng lắm, ra lại biết vì sao phu nhân khẳng định lão gia coi trọng Tạ di, nhưng mà nam nhân, vẫn rất khó .

      Kỳ tại Tạ thị cũng có chút thấp thỏm, kiện kia xảy ra nhiều năm rồi, ai biết lão gia còn nhớ , lỡ như quản được . . . . . . Nghĩ đến đây, bà có chút ngồi yên, bên ngoài lại có tiểu nha hoàn đến truyền lời, Lý quản bảo phu nhân tìm ông đến có việc, chờ bên ngoài.

      Lý ma ma có chút kinh ngạc, cùng Tạ thị hai người liếc mắt nhìn nhau, ràng phu nhân chưa hề muốn gặp quản tiền viện, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ lão gia phái người đến đây có lời gì muốn dặn dò?

      Lý ma ma liền hô: "Cho ông ấy vào ."

      Lý Tư cúi đầu vào chính sảnh, cung kính hành lễ : "Tiểu nhân bái kiến phu nhân."

      Tạ thị biết ông ta là quản đắc lực bên người Thẩm Mậu, đương nhiên cũng nể ba phần, mở miệng : "Lý quản , lúc này ông đến đây, là lão gia bảo ông đến sao?"

      Nghe lời này, Lý Tư liền sửng sốt, Tạ thị thấy vẻ mặt của ông ta, liền nghĩ đến lời Vân Khanh , sắc mặt cũng biến đổi, Tạ Tố Linh lừa Lý Tư rời khỏi, đây là hạ quyết tâm muốn leo lên giường Thẩm Mậu sao.

      Sự chắc chắn vừa rồi của bà, thoáng cái trở nên dao động, nếu để Tạ Tố Linh leo lên giường lão gia, rước vào cửa xong việc, vừa nghĩ tới muội muội cùng mình chia sẻ trượng phu, lại là muội muội từng lập gia đình sinh con, trong lòng bà liền hoảng sợ chán ghét, rốt cuộc cũng ngồi yên, mang theo Lý Tư cùng Lý ma ma, vội vàng đến tiền viện.

      Vào thư phòng, liền thấy hai người Tạ di và Thẩm Mậu chuyện, khí cũng hết sức mập mờ, lòng của bà liền buông lỏng, lại nhìn thấy nữ nhi ngồi bên, khuôn mặt mang theo vài phần trầm tĩnh, vẫn chứa chút căm giận nào, liền cười vào : "Thiếp thân bái kiến lão gia."

      Lúc này Thẩm Mậu mới ngẩng đầu, thấy Tạ thị đến đây, mặt lộ ra vẻ tươi cười, liếc sắc mặt Tạ di cái, mở miệng : "Di muội giao các cửa hàng muội ấy đứng tên cho ta quản lý, đối chiếu với muội ấy."

      Thấy vẻ mặt Thẩm Mậu tựa như thường ngày, có áy náy, Tạ thị liền biết ông và Tạ di phát sinh chuyện gì, trong mắt lên chút mỉa mai, nhìn về phía Tạ di khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên, "Ra là như thế, kia nhất định phải cẩn thận kỹ lưỡng, đừng để muội muội phải thua thiệt."

      Vân Khanh nghe giọng điệu Tạ thị chuyện liền biết tâm tình bà được tốt, đổi lại là nàng, tâm tình của nàng cũng tốt, có muội muội vô liêm sỉ như vậy, lại ngại cho thể diện của mình, thể lớn tiếng trách mắng, tâm tình đương nhiên tốt.

      "Được rồi, đây là bản ghi chép mọi thứ, muội xem qua lần, nếu được, ta và muội đều ký tên lên, mỗi người giữ bản, lấy làm bằng chứng." Sau khi Thẩm Mậu kiểm tra số cửa hàng lần cuối, đưa hai tờ giấy cho Tạ di xem qua.

      Hai người vốn cùng nhau kiểm tra, Tạ di xem Thẩm Mậu ghi lại, chỉ đại khái nhìn lướt qua, liền ký tên lên , lăn dấu tay của mình lên, Thẩm Mậu cũng vung bút lên, sau đó cũng lăn dấu tay, liền mỗi người giữ lấy bản.

      Tạ di cẩn thận thu hồi bản ghi chú này, Tạ thị liền mở miệng : " biết muội muội muốn tòa nhà thế nào, cứ cầu, lão gia mới dễ tìm."

      Ánh mắt Tạ di nhanh như chớp đảo qua vòng, liền mở miệng : "Bởi vì bọn muội là nhi quả phụ lại phải ở bên ngoài, muốn ở cách Thẩm phủ quá xa, để tránh lại khó khăn, hy vọng có thể tìm chỗ gần sát Thẩm phủ, có ba dãy."

      Thẩm Mậu nhíu nhíu mày, mở miệng với Lý Tư: "Gần đây ta có chút việc, Lý Tư, việc tìm tòa nhà này liền phải giao cho ngươi rồi."

      Lý Tư hiểu được ý tứ của Thẩm Mậu, đây là vì phòng ngừa Tạ di dùng chuyện mua tòa nhà mà tiếp cận ông, liền đáp: "Tiểu nhân nhất định làm tốt việc này."

      Tòa nhà gần sát Thẩm phủ, đây chẳng phải chính là nơi phồn hoa nhất và giá cả cao nhất Dương Châu sao, chọn nơi như vậy, còn tìm được cái cớ hay. Vân Khanh nhìn vẻ mặt Tạ di, lông mi dài chớp chớp, mở miệng : " khi như vậy, dì nên ghi cầu ra, ví như quay hướng nào, lớn ra sao, diện tích thế nào, phong thủy vân vân, cứ như vậy, Lý quản mới có thể dựa theo đó mà tìm được tòa nhà tốt."

      Nàng xong, khóe miệng liền khẽ nhếch lên với Lý Tư, hỏi: "Lý quản , ông có phải ?"

      Lý Tư chỉ biết chuyện vừa rồi có gì đó đúng, ràng phu nhân gọi ông qua, khẳng định nha hoàn kia có vấn đề, vừa vào trong nhà lại thấy Tạ di, trong lòng cũng được chút, tuy rằng mặt nhìn ra điều gì, trong lòng chỉ sợ hận chết Tạ di trăm vạn lần, ông là quản đắc lực của Thẩm Mậu, Tạ thị cũng coi trọng ông, vẫn đối xử với ông tệ, hơn nữa Tạ thị gả vào Thẩm gia nhiều năm, danh tiếng dưới cũng tệ, con dâu của ông là ma ma quản hậu viện, cũng thường xuyên phu nhân là chủ mẫu thế gia vọng tộc nhưng lại rất thiện lương.

      Lúc đầu Tạ di ra chiêu ‘điệu hổ ly sơn’, thiếu chút nữa khiến ông thành kẻ giúp người làm việc xấu, nếu thành , điều này bảo ông làm sao có mặt mũi mà gặp phu nhân.

      Nay đại tiểu thư lại cười đầy ý với ông, tuy rằng biết đây là ý gì, nhưng dựa vào trực giác ông biết nhất định là có ý tứ sâu xa, liền gật đầu với Tạ di: "Đúng vậy, xin người cứ viết lên giấy, như thế liền càng dễ tìm được tòa nhà phù hợp với ý của người."

      Thẩm Mậu biết tại sao nữ nhi lại như thế, cũng phải là xây tòa nhà, chỉ là mua thôi, sao có thể tìm được tòa nhà giống hệt như ý muốn, ông chỉ cho là nàng còn , hiểu việc này, nhưng nghĩ lại liền nhớ đến đề nghị hai ngày trước mà nữ nhi trong phòng ăn, còn mà bộ dạng thành thục như vậy, ngôn ngữ trật tự ràng, phân tích việc ràng hợp lý, giống như quậy phá, liền chưa mở miệng ngăn cản.

      Tạ di nghe Vân Khanh săn sóc như vậy, dung nhan xinh đẹp mang theo ý cười, cầu càng nhiều, liền càng khó tìm, bà có thể ở Thẩm phủ lâu chút, còn gì tốt hơn, vì thế nâng bút viết: "Xin giúp ta tìm nơi ở hướng Bắc nhìn về phía Nam, phong thuỷ tốt, có rất. . . . . ." Vô số cầu được viết ra, sau đó cầm lấy đưa cho Lý quản : "Cứ theo cầu đó mà làm."

      Chỗ Vân Khanh ngồi, vừa vặn có thể dựa theo ánh sáng mà nhìn thấy chữ viết giấy, thản nhiên nhìn lướt qua, xem cầu này, chỉ dừng ở chỗ cuối cùng, khinh miệt với Tạ di: "Dù gì dì cũng phải ghi tên, viết giống lời căn dặn, người viết như vậy, ngày nào đó Lý quản chú ý, chỉ sợ cho rằng là giấy bỏ ném cũng biết chừng."

      Tuy Tạ di luôn mang theo căm hận với Vân Khanh, nhưng chuyện có lợi cho bà, chút cũng bởi do Vân Khanh đề xuất mà làm, cũng tự giác cảm thấy viết như vậy cũng hơi quá cẩu thả, liền cầm lại giấy trong tay Lý Tư, ghi thêm tên và ngày tháng.

      Lý quản nhìn trang giấy trong tay, ánh mắt xẹt qua cầu và phần kí tên bên dưới, trong đầu lên ý tưởng, có vài phần dám tin quay đầu nhìn thiếu nữ còn mang theo vẻ mặt non nớt, cong môi lộ ý cười ấm áp, đôi mắt phượng lại hàm chứa sóng nước nhấp nhô, giống như đầm nước sâu rộng nhất, hút hết ánh sáng chung quanh, khiến ông có loại cảm giác kính sợ khó hiểu.

      Chẳng lẽ, đại tiểu thư có ý tưởng sâu xa đến như vậy?
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi14 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 7:  Thế tử đúng là hồn tan

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Mặc dù lần này Tạ di làm nên chuyện vẻ vang gì, cũng thể thông báo khắp nơi, may mà ngoại trừ vài người, những người khác chỉ tưởng Tạ di giao cửa hàng cho Thẩm Mậu hỗ trợ quản lý, Tạ thị liền ém chuyện này xuống, đến nữa.

      Sau khi Lý Tư nhận vàng nén để tự mình mua nhà, Thẩm Mậu lại giao hộp giấy tờ của Tạ di cho ông, hết thảy mọi thứ bên trong đều giao cho ông quản lý, tóm lại ý là muốn chạm vào chuyện liên quan đến Tạ di.

      Lý Tư đành phải nhận lấy, bước ra khỏi cửa lâu, liền gặp Vân Khanh đứng chờ.

      Trong lòng ông sớm biết Vân Khanh đợi là có chuyện muốn dặn dò ông, như thế cũng kỳ quái, rất tự nhiên hành lễ chào: "Đại tiểu thư."

      Ở thư phòng của Thẩm Mậu, Vân Khanh nghe ông liền biết ông hiểu ý của nàng, tìm chỗ thiên tĩnh trong hoa viên , bảo Thanh Liên canh giữ để ý người bên ngoài.

      "Lý quản , ông là người trợ giúp đắc lực cạnh phụ thân, tình hình hôm nay ông cũng thấy rồi chứ?" Vân Khanh thản nhiên mở miệng .

      Lý Tư nhíu mày, đại tiểu thư chuyện cũng quanh co lòng vòng, bất quá, như thế cũng có nghĩa là ông có thể ngông cuồng tiến hành đánh giá Tạ di, rốt cuộc bà ta vẫn là chủ tử, vì thế chắp tay : "Hôm nay đúng là tiểu nhân chú ý, cẩn thận hỏi nha hoàn kia từ đâu tới."

      Ông ta như vậy, Vân Khanh thầm nhàng thở ra, Lý Tư đại khái biết được nàng muốn làm gì, tại nhận sai với nàng, cũng là vì những lời phía sau của nàng, quả nhiên là quản đắc lực bên người phụ thân, làm việc lâu dài với người làm ăn buôn bán nên rất am hiểu nghe ra ý ở ngoài lời, nàng mỉm cười, gật đầu : "Phụ thân giao lại cho ông chuyện mua tòa nhà, về việc mua tòa nhà cho dì, ta có chút ý kiến nho , Lý quản có nguyện ý nghe hay ?"

      "Đại tiểu thư, mời ." Lý Tư nhìn trầm tĩnh trước mặt, vừa rồi khi nàng bảo Tạ di viết tên lên giấy, ông liền mơ hồ đoán được chút, nhưng rốt cuộc vẫn thể nắm chắc mười phần, dù sao bình thường những ở tuổi này, nhìn vấn đề sâu sắc đến như vậy.

      Vân Khanh chậm rãi cười, nhìn sắc mặt Lý Tư, từ từ : "Ta hi vọng tòa nhà này, cần dùng tiền của Thẩm gia để mua."

      Lý Tư ngạc nhiên, việc này có thể còn trực tiếp hơn so với tưởng tượng vốn có của bản thân ông, Vân Khanh thấy vậy lại tiếp: "Nếu dì giao cửa hàng cho phụ thân quản lý, lại viết giấy chuyển giao, ta nghĩ ý của dì ấy chính là muốn chiếm lợi ích của Thẩm gia, tòa nhà này tiêu phí từ tài sản của chính dì ấy là tốt nhất, tránh đến lúc đó lại dì ấy chiếm lợi ích của Thẩm gia, dì làm người quang minh lỗi lạc, tham tiền bạc, tin rằng nhất định Lý quản cũng ."

      Lý Tư vừa nghe, thầm kinh ngạc, lời này chính là trực tiếp cho ông biết, ông có thể dùng cửa hàng, đất đai của Tạ di để đổi lấy tòa nhà, mà cần dùng tiền của Thẩm gia. Tuy rằng ông quan tâm chuyện nội bộ trong nhà, cũng biết hành vi ‘quang minh’ rộng rãi xuống tay tuyển chọn hai mươi nha hoàn của Tạ di, đại tiểu thư đây là nâng Tạ di lên, cũng khiến ông thể ra lời phản bác.

      Chẳng lẽ ông có thể trước mặt đại tiểu thư là Tạ di nhất định luyến tiếc muốn bỏ ra số tiền kia à?

      Vì thế ngẫm nghĩ chút, Lý Tư vẫn là đứng ở góc độ khách quan mà mở miệng : "Tên ghi khế ước đất đai và cửa hàng đều là của Tạ di, bản thân bà ấy , quan phủ thể tiến hành sửa đổi, nếu để Tạ di tự mình , chỉ sợ bà ấy cảm thấy phiền toái." Gặp phải vấn đề ông cần với đại tiểu thư, dù sao đại tiểu thư chính là chủ tử, nhưng Thẩm Mậu lại là người đứng đầu ở đây, việc này do ông chủ giao xuống, ông thể khinh thường.

      Ánh mắt Vân Khanh đảo qua nơi xa xa, Thanh Liên ngồi xổm ngắt đóa hoa, kéo kéo cánh hoa chơi, nhưng ánh mắt vẫn xem xét xung quanh. Nàng cười cười, mở miệng : " thể chuyển giao cửa hàng, cũng có thể cho người khác thuê chứ."

      câu nhàng bâng quơ, lại khiến Lý Tư thầm kinh hãi, đại tiểu thư suy xét kỹ biện pháp rồi, ông cũng nghĩ đến việc có thể cho thuê cửa hàng để đổi lấy tòa nhà, chẳng qua vừa rồi ông cũng xem tờ giấy ghi chú, cho thuê toàn bộ sản nghiệp để mua tòa nhà ba dãy phồn hoa bên cạnh Thẩm phủ ở Dương Châu, ít nhất phải cho thuê năm năm mới có thể thu về. Nếu Tạ di mua tòa nhà, làm gì còn có tiền lời? Năm năm có lợi nhuận, chỉ dựa vào tiền bạc tay để chống đỡ, tương đương việc trực tiếp sống bằng tiền dành dụm.

      Hơn nữa người đại diện có thể viết, ký tên lên khế ước cho thuê, hoàn toàn có thể cần qua tay Tạ di, đợi khi Tạ di biết, ván đóng thuyền, cầm thư ủy thác và khế ước thuê mướn, cho dù kiện lên quan phủ cũng hữu dụng, bà ta cũng thể là sai người ta công mua tòa nhà cho bà ta, thế nào cũng hợp lý, nếu muốn trả tòa nhà lại, đương nhiên Thẩm gia có thể nhận, vậy phải tính theo giá trị có của nhà, cứ thế tính ra, vừa bước vào liền bước ra, Tạ di nhất định tổn thất rất nhiều ngân lượng.

      Ý tưởng tinh tế như vậy, ánh mắt ông nhìn Vân Khanh liền càng thêm khác biệt, lão gia luôn cảm thán dưới gối con trai, nhưng ông cảm thấy nếu đại tiểu thư là nam nhi, đại khái so ra cũng kém lão gia, sắc mặt càng thêm kính sợ, nghiêm trang : "Phương pháp này có thể làm, chỉ là người muốn bán tòa nhà này, chừng là muốn chuyển nơi khác, hoặc có nhu cầu cấp bách muốn quay vòng tiền vốn, rất ít người nguyện ý lấy tiền thuê để thay bạc."

      Vân Khanh cũng nghĩ về vấn đề này, nhưng nàng muốn nhà mình tiêu tiền mua tòa nhà cho Tạ di, để hai mẹ con kia ở trong tòa nhà Thẩm gia mua, còn muốn dựa vào Thẩm phủ, nàng từng , Tạ di và Vi Ngưng Tử, cả đời này đừng mơ tưởng có ý đồ gì với Thẩm phủ, Thẩm phủ cũng tiêu tiền công cho bọn họ.

      Nàng nhìn Lý Tư, trong mắt lộ ra ánh sáng kiên nghị, ánh mắt quyết đoán cho phép từ chối, mở miệng : "Ông cứ tìm trước , nếu tìm được tòa nhà thích hợp hãy sau."

      Sau khi dặn dò xong, dọc theo đường Vân Khanh lại có vẻ đầy tâm , mang Thanh Liên về tới viện.

      Lưu Thúy, Vấn Nhi và mấy cái tiểu nha hoàn ngồi cùng nhau vừa quay sợi vừa trêu đùa, vừa nhìn thấy Vân Khanh trở về Lưu Thúy liền đứng lên, cũng mở miệng hỏi chuyện ở tiền viện, nàng biết chuyện gì có thể chuyện gì nên, chỉ theo Vân Khanh vào phòng trong, liền nhìn nàng ấy lời ngồi trước bàn trang điểm điêu khắc hoa văn chạm đất, ngây dại nhìn tấm đế cắm hoa tráng men hình xoắn ốc bàn bằng đồng.

      Lưu Thúy nhìn thoáng qua Thanh Liên, Thanh Liên lắc lắc, tỏ vẻ nàng cũng biết đại tiểu thư ngồi ở đây làm gì, hai người đều có chút nghi hoặc.

      "Lấy hộp đựng tiền ra đây." Bỗng nhiên, Vân Khanh xoay đầu lại, với Lưu Thúy, quần áo trang sức tiền tài của nàng vốn do Lưu Thúy cùng đại nha hoàn trông nom, sau đó nha hoàn kia bị Tạ thị đuổi ra hậu viện, toàn bộ chìa khóa liền ở tay Lưu Thúy.

      Lưu Thúy ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Vân Khanh, "Tiểu thư muốn dùng?" Nàng biết từ sau khi tiểu thư rơi xuống nước thay đổi rất nhiều, xử đều ngoài mềm trong cứng, gây thiệt cho người, mà người ta còn biết thiệt lúc nào, nhưng trước kia tiểu thư dính gì đến tiền bạc, còn là thứ thô tục, giờ đột nhiên lại muốn xem hộp tiền, nàng ta đúng là có chút kịp thích ứng.

      Chẳng lẽ có người gì ở trước mặt tiểu thư? Đáy mắt nàng ta lên chút nghi ngờ, từ lâu, hộp tiền vẫn đều do nàng ta bảo quản, đột nhiên tiểu thư muốn dùng, khó chắc tiểu thư hoài nghi điều gì, nghĩ như vậy, mặt liền lộ chút vẻ oan ức.

      Thấy tâm tư của nàng ta, Vân Khanh biết mình lời này có chút bất ngờ, khó chắc Lưu Thúy nghĩ đến điều khác, mặt liền lộ ra nụ cười, : "Ta muốn xem thử mấy năm tích góp được bao nhiêu vàng bạc, tính xem tiền riêng của mình có bao nhiêu, đến lúc muốn mua gì liền có thể tự mình mua."

      Lúc này Lưu Thúy mới mang theo ý cười ngượng ngùng, lấy từ trong ngăn tủ gỗ lim ra cái hộp vuông bằng gỗ tử đàn khảm chỉ bạc khắc hoa đặt lên bàn trang điểm, lại rút từ bên hông ra chuỗi chìa khóa, lấy ra chìa khóa bằng đồng thau đặt lên tay nàng, mở miệng : "Tiểu thư, tiền tiêu vặt hàng tháng trong ngày cũng tiêu mất ít, bất quá vàng thỏi vẫn còn rất nhiều, chủ yếu là nhận được vào lễ mừng năm mới, còn có của lão gia, phu nhân cho."

      Tiền tiêu vặt hàng tháng của Vân Khanh là mười lăm lượng, nhưng ngày thường đều dùng để thưởng nha hoàn, thừa được bao nhiêu, nàng cũng muốn kiểm tra tiền tiêu vặt hàng tháng, chủ yếu muốn tính toán trước mắt mình có bao nhiêu bạc có thể dùng.

      Lưu Thúy nhìn Vân Khanh cầm vàng lá, thỏi vàng, đếm từng chút, rất chăm chú, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong hộp, nàng ta cảm thấy kỳ quái đến phát hoảng, ánh mắt kia giống như nhìn thứ đáng nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất gì đó thế giới, trong ánh mắt lộ vẻ thích nên lời.

      Từ khi nào mà tiểu thư lộ ra thích với vàng bạc như vậy, nàng khỏi dời ánh mắt, nhìn về phía Thanh Liên, thấy Thanh Liên lộ chút khác thường, nhìn động tác Vân Khanh mang theo mười phần tán thưởng.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang14 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7.2: Thế tử đúng là hồn tan

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Thanh Liên cảm thấy có gì đúng, nàng là đứa cùng khổ nhà người ta, nếu nghèo, cũng cùng muội muội bán mình đến Thẩm phủ làm nha hoàn, đối với nàng ta mà , tiền bạc chính là thứ cần thiết để bảo vệ tính mạng, đại tiểu thư tính toán tiền riêng của mình là việc phải làm.

      Lưu Thúy đành phải thu hồi ánh mắt, nhìn Vân Khanh lẩm bẩm trong miệng, lát sau, nàng mới ngẩng đầu lên, với Lưu Thúy: "Ngươi báo xem bạc có bao nhiêu, vàng có bao nhiêu?"

      Lưu Thúy tràn ngập nghi hoặc ra ngoài, lát sau lại tiến vào, với Vân Khanh: "Tiểu thư, số lượng trong đó, vàng có tổng cộng 49 lượng, bạc có 130 lượng."

      Hừ. . . . . . Vân Khanh nghĩ tới tiền riêng của mình ít như vậy, bất quá cũng đúng, nàng mới mười ba tuổi, hết thảy đều do trong nhà chi tiêu, đa số những thứ cần thiết cha mẹ đều chuẩn bị tốt, cũng có nhiều việc cần tiêu tiền, nếu nhà người bình thường nhìn thấy vàng bạc nhiều như vậy, vui mừng nhướng mày, ít nhất cũng đủ cho gia đình trung lưu có ba người sinh sống trong vòng năm.

      Nhưng vừa rồi nàng từ tiền viện trở về, nhớ tới chuyện xảy ra trong kiếp trước, thầm nhớ lại kiện vẫn bị nàng xem dưới đáy lòng.

      Nàng sinh ra ngày mùng tám tháng mười, nữa năm sau nàng tròn 14, kiếp trước sau khi mười ba tuổi nàng mất danh dự, vẫn ở trong nhà dám ra khỏi cửa, mãi cho đến khi mười bảy tuổi mới quen biết Cảnh Hựu Thần, lúc mười tám tuổi gả cho Cảnh Hựu Thần. Kiếp trước, lúc Cảnh Hựu Thần xuất ở Bạch Hạc thư viện cũng chỉ có thể là lúc nàng mười lăm tuổi, mà nay Cảnh Hựu Thần tại cũng ở Bạch Hạc thư viện của Nhâm phu tử, đời này phải xuất quá sớm rồi sao?

      Nàng khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hết thảy đều bởi vì nàng trọng sinh mà xảy ra thay đổi? Vốn dĩ chuyện xảy ra vẫn phát sinh, nhưng bởi vì tác động của nàng, khiến chúng xuất sớm hơn sao?

      Loại ý nghĩ này khiến trong lòng nàng thể bình tĩnh lại, cảm giác vô lực đối với vận mệnh và cuộc đời khiến nàng thể cân nhắc lại hết thảy lần nữa, vốn dĩ nàng muốn mượn ưu thế trọng sinh, biết trước mọi việc tương lai để tùy theo tình hình mà xoay chuyển.

      Nhưng tại, nàng phát so với kiếp trước, có số việc bởi vì cố gắng của nàng mà thay đổi, như vậy những chuyện khác cũng phát sinh xoay chuyển tương ứng, cho nên nàng cần phải suy nghĩ, phải suy nghĩ đến tình huống tệ nhất, nếu hết thảy mọi chuyện như của kiếp trước vẫn thể tránh được, vậy nàng phải lựa chọn thế nào.

      Ánh mắt Vân Khanh rơi vào hộp trang sức của nàng, tiền bạc của nàng nhiều lắm, nhưng trang sức của nàng thua kém bao nhiêu so với bất kỳ vị tiểu thư Dương Châu nào, nếu Thẩm gia giàu có ngập trời cuối cùng vẫn phải rước lấy tai họa, nàng nhất định làm cho cha mẹ vượt qua hết những việc đó, như vậy đến lúc đó người nhà bọn họ còn cần gì phải nghĩ đến kiếp sau.

      Ngón tay nhàng vuốt phẳng theo cạnh vuông của hộp, trong lòng Vân Khanh có suy tính khác.

      Lưu Thúy thấy nàng đột nhiên nữa, cũng biết nên làm thế nào cho phải, thấy tiểu nha hoàn ngoài viện đứng ở ngoài màn cửa : "Đại tiểu thư, Tri Phủ gia sai người đến đưa thiếp mời đến cho tiểu thư."

      Vân Khanh liền sai Thanh Liên ra ngoài nhận bái thiếp vào, sau khi lật xem mới biết được, ra lần này sau khi An Tuyết Oánh đến kinh thành, lão thái quân phủ Ninh Quốc Công cũng có ý định, muốn tới Dương Châu, là vì con thứ đến Dương Châu nhậm chức Tri phủ, ba năm mới có thể quay về kinh báo cáo công tác, bà muốn đến thăm con thứ và cháu trai cháu , hai là Dương Châu là thành lớn ở Giang Nam, núi sông đều đủ cả, cảnh xuân lại tuyệt đẹp, bà cũng có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường .

      Ninh Quốc Công vốn muốn lão thái quân lớn tuổi còn bị xóc nảy dọc đường, nhưng lão thái quân ở kinh thành lâu buồn, thân thể của bản thân cũng mạnh khỏe, Ninh Quốc Công lay chuyển được bà, liền để bà và An Tuyết Oánh cùng xuống Dương Châu.

      Mục đích gửi thiếp mời lần này chính là muốn nhóm tiểu bối các nàng tập hợp náo nhiệt, bởi vì quan hệ của An Tuyết Oánh và nàng xưa nay tệ, nên mới gửi thiếp mời cho nàng.

      Nếu biết lão thái quân của Ninh Quốc Công đến, An Tuyết Oánh lại gửi thiếp mời, Vân Khanh trăm triệu lần cũng thể chối từ, liền đến chỗ Tạ thị thương lượng muốn đưa quà tặng gì theo.

      Tạ thị nghe lão thái quân của Ninh Quốc Công đến, lại ngầm giật mình, bất quá bà cũng biểu lộ cảm xúc đặc biệt gì, dựa theo quy củ bảo Lý ma ma đặt mua lễ vật, sau đó dặn Vân Khanh: "Con gặp lão thái quân, lễ nghi phải chu đáo, phải biết xem sắc mặt, nhưng cũng nên để mình chịu thấp kém, bình thường đến phủ Tri Phủ như thế nào, hôm nay vẫn cứ như vậy, nữ hài tử quan trọng nhất là hào phóng biết lễ, những thứ phải của chúng ta, chúng ta cũng thèm muốn."

      Tạ thị lời thấm thía đơn giản chỉ muốn với Vân Khanh, chớ bởi vì thân phận lão thái quân cao quý, liền dùng sức nịnh bợ, cũng chớ bởi vì thân phận thương nhân của mình mà xem chính mình, lại hâm mộ những thứ mình thể có được.

      Vân Khanh nhếch môi gật gật đầu, Tạ thị là mẫu thân tốt, phương diện nuôi dạy con cái cho tới bây giờ đều dựa theo chuẩn mực danh môn khuê tú mà dạy dỗ, bà vì chính mình là phu nhân của thương nhân mà cảm thấy tự ti, cũng hâm mộ người khác có được thứ gì đó mà chính mình có. mẫu thân tốt, mới có thể giáo dục ra đứa trẻ tốt, Vân Khanh tin tưởng vững chắc điều này.

      Đến ngày hôm sau, Thái Thanh vấn cho Vân Khanh búi tóc ‘tùy vân’, mãi về sau Vân Khanh mới phát , Thái Thanh là người búi tóc rất đẹp, kiểu tóc gì vào trong tay nàng ta, đều trở nên rất đơn giản, xoay ngón tay cái liền thành hình, cũng biết cách phối hợp với đồ trang sức, điểm này ra thực hợp ý Vân Khanh.

      "Tiểu thư, người thấy thế nào?" Trong tay Thái Thanh cầm cái gương hình trứng đặt ở sau đầu Vân Khanh, để nàng xem hai hàng trâm trân châu ghim sau đầu.

      " tệ." Vân Khanh nhìn trái nhìn phải, mở miệng , kiểu tóc và đồ trang sức như vậy rất xứng với trang phục của nàng.

      Hôm nay nàng mặc tương đối mộc mạc, người mang đôi hài vải thêu hoa văn như ý màu hồng cánh sen, kết hợp với bộ áo váy cùng màu thêu hoa văn ánh bạc, tóc búi Tùy Vân, bên ghim cây trâm phượng tua rua, trong miệng phượng ngậm ba chuỗi trân châu dài ngắn đồng nhất, dưới cùng là những viên đá quý màu lam, theo bước chân mà nhàng lóe sáng, phía sau búi tóc là hai hàng trâm trân châu chiếu rọi lẫn nhau.

      Sau khi trang điểm xong, ra khỏi cửa phủ ngồi lên xe ngựa, Vân Khanh liền xốc góc rèm cửa xe ngựa lên, nhìn ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo bên ngoài. đường đến phủ Tri Phủ phải qua đường cái náo nhiệt nhất Dương Châu, nhân lúc thời tiết ấm áp, người lui tới đường đặc biệt nhiều, tiểu thương buôn bán cũng đặc biệt hăng say, ngừng rao hàng.

      Mà ánh mắt Vân Khanh lại đảo qua từng lá cờ phất phới bảng hiệu của các cửa hàng, nàng bắt đầu nghĩ từ khi Lưu Thúy báo số lượng vàng bạc, nếu có thể tiếp nhận cửa hàng của nhà nàng tốt rồi, nàng liền có thể lấy danh nghĩa khác mà mở cửa hàng, đến lúc đó cho dù tiền tài của Thẩm phủ đều mất hết, tốt xấu gì cả nhà cũng phải sống cuộc sống trôi giạt khắp nơi.

      Tốc độ bánh xe ngựa lăn nhanh, các cửa hàng như bay lên trước mắt, lúc đến trước cửa phủ Tri Phủ, Vân Khanh phát trước cửa còn ngừng mấy chiếc xe ngựa, xem ra người được mời chỉ có mình nàng. Hơn nữa, nếu lão thái quân muốn náo nhiệt, như vậy khẳng định chỉ mời mình nàng, nhìn trong đó còn có hai chiếc xe ngựa xa lạ, cũng biết còn mời thêm ai, bất quá xem chất liệu gỗ cùng trang trí xe ngựa, thân phận hẳn là thấp.

      Trước đây An Tuyết Oánh cũng mời Vân Khanh đến phủ chơi, kẻ dưới có biết nàng, liền đưa nàng vào trong. Lúc này đường có khác biệt, trước đây khi nàng đến đều trực tiếp đến Lạc Mai viện của An Tuyết Oánh, lần này vừa vào cổng, liền về phía viện lớn nhất ở phía Tây.

      Châu phủ ở Dương Châu giàu có và đông đúc, chỗ ở của Tri phủ Dương Châu hiển nhiên là tiêu biểu, bên trong núi giả trùng điệp, nước chảy róc rách, hành lang gấp mười tám khúc, mang cho người ta cảm giác nước chảy qua cầu , các hình vẽ cửa sổ dọc đường muôn màu muôn vẻ, lộ ra các loại ý tốt đẹp. So với Thẩm gia giàu có xa hoa, trong viện Tri Phủ còn có thêm chút cảm giác nhà quan, thêm việc Tri Phủ đại nhân vốn là đệ đệ ruột thịt của Ninh Quốc Công, là trâm thế gia chân chính, sau khi sửa chữa lại, càng thêm chút văn vẻ.

      Vân Khanh suy đoán nơi mình đến chính là viện mà lão thái quân ở trong phủ nha Tri Phủ, vừa bước bước vào cửa chính viện, liền nghe thấy bên trong có người hô: "Thẩm gia tiểu thư đến." Tiếp theo từ bên trong ra nha hoàn mặt tròn, bộ dáng xinh đẹp, hai tròng mắt linh hoạt nhún người chào nàng, "Thẩm tiểu thư tới, tiểu thư của chúng ta cũng mới ra ngoài đón người."

      Nàng ta là nha hoàn Tiểu Hàn bên người An Tuyết Oánh, có biết Vân Khanh, Vân Khanh cười : "Tiểu thư của các ngươi đâu?" Vừa vừa có ý bảo Lưu Thúy ban thưởng, sau đó liền nhìn thấy màn cửa màu xanh tím nhấc lên, An Tuyết Oánh từ bên trong ra, lộ ý cười : "Ngươi tới."

      Hôm nay An Tuyết Oánh mặc bộ quần áo lụa vạt dài màu xanh lá cây lấp lánh ánh vàng, bên dưới mặc váy xếp màu vàng nhạt, tóc dài tỉ mỉ vấn thành búi tóc đổ dài, bên cài trâm vàng hình hoa lan có nhụy trân châu rũ xuống, gió thổi qua, nhụy lan liền run run theo gió, thoạt nhìn giống như hoa lan nở rộ đầu, tai đeo hoa tai hoa mai, cùng khuôn mặt nhắn trắng mịn của nàng, lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương.

      Vân Khanh cũng cười, trêu ghẹo: "Thấy bộ dáng hấp tấp của ngươi, ta còn tưởng rằng mình đến muộn hai canh giờ rồi đó."

      An Tuyết Oánh tiến lên lôi kéo tay nàng, cười mỉm, : "Sao có thể như ngươi vậy, chỉ là ta gấp gáp, muốn sớm gặp được ngươi thôi."

      Hai người cười vào trong phòng, còn chưa vào đến phòng trong, liền nghe bên trong có tiếng nam tử , nàng mang chút nghi hoặc, cùng An Tuyết Oánh vào bên trong.

      Sau khi vào phòng cũng khỏi sửng sốt, thấy trong phòng rộng rãi ngồi đầy người, ngồi giường la hán cùng là lão thái thái, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, bà mặc áo choàng vạt dài bằng gấm màu hổ phách có thêu hoa văn khảm đường viền hồng nhạt, xen với cổ áo trung y màu trắng, váy ánh vàng bằng vải lụa có hoa văng cây nghệ tinh tế, cả người tản ra vẻ cao quý của quý tộc, chuyện với Tri Phủ phu nhân ngồi bên dưới.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang10 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7.3: Thế tử đúng là hồn tan

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      An Tuyết Oánh lôi kéo Vân Khanh từng bước về phía, mở miệng : "Tổ mẫu."

      Vân Khanh liền biết vị ngồi chính là lão thái quân của phủ Ninh Quốc Công, buông tay nắm của hai người ra, từng bước về phía trước, hào phóng tự nhiên chỉnh đốn vạt áo hành lễ : "Thỉnh an lão thái quân, lão thái quân vạn phúc, thỉnh an phu nhân, phu nhân vạn phúc."

      Tri Phủ phu nhân từng gặp Vân Khanh, cười : "Vân Khanh đến đây." Tiếp theo quay đầu với lão thái quân: "Đây là tiểu thư Thẩm phủ, cùng học với Tuyết Oánh ở Bạch Hạc thư viện."

      Lão thái quân gật đầu : "Là nữ nhi của Thẩm gia sao, mau đứng lên cho ta xem."

      An Tuyết Oánh liền lôi kéo Vân Khanh đứng trước mặt lão thái quân, kiếp trước Vân Khanh từng nghe về vị lão thái quân này, là người rất hòa nhã, cũng thương cháu trai cháu , liền ngẩng đầu lên cười với lão thái quân.

      "Là đứa trẻ xinh xắn, nếu ở kinh thành cũng xem như trưởng thành." Lão thái quân đánh giá thiếu nữ trước mặt, thấy nàng tự nhiên hào phóng, hề co cóng chân tay giữa đám tiểu thư nhà quan, giơ tay nhấc chân đều thong dong bình tĩnh, trong mắt liền mang theo tia tán thưởng, lại nhìn ăn mặc của nàng, quần áo loá mắt lại có vẻ vô cùng khéo léo, bị mai bên trong các thiếu nữ ăn mặc chải chuốt, cũng khiến người quá chú ý, đoạt phong thái của chủ nhân, hiển nhiên là tiểu thư khuê các được dạy dỗ gia giáo và lễ nghi, liền lòng khen ngợi.

      "Đúng vậy, mẫu thân nàng là đích nữ* của Tạ đại danh nho." Tri Phủ phu nhân cười .

      *đích nữ, đích tử: con trưởng, con của vợ cả; thứ nữ, thứ tử: con thứ, con của thiếp thất; đại danh nho: nhà nổi danh, có nhiều người đỗ tú tài

      Hôm nay Tri Phủ phu nhân mặc áo choàng bâu màu hồng Hải Đường thêu hoa văn hình hoa sen, váy dài màu hồng hạnh thêu hoa văn mây vàng, búi tóc đầu vấn cao, cài trâm vàng khảm ngọc, cổ tay đeo đôi vòng ngọc phỉ thúy, trước ngực còn đeo cái khóa vàng ròng khảm châu báu, quý khí bức người.

      Vân Khanh vẫn duy trì nụ cười, biết bà cất nhắc thân phận của mình trước mặt lão thái quân, dù sao người có thể cùng An Tuyết Oánh chơi đùa thân thiết, nếu lại là con của thương nhân, chừng lão thái quân cảm thấy An Tuyết Oánh có mắt chọn bạn, chọn phải người có thân phận hạ tiện.

      Nhưng lão thái quân lại vì nghe những lời này mà thái độ có khác biệt, bà nhìn người căn cứ vào khí chất của bản thân họ mà nhận xét, có số người mặc dù là gia thế rất tốt, lại nhen hẹp hòi, cười : "Khó trách, nhưng trổ mã lại có vài phần tương tự ngoại tổ mẫu của nàng, sao ta lại thấy có vài phần quen thuộc." xong, liền cởi từ cổ tay ra vòng tay phỉ thúy xanh ngắt đeo lên tay Vân Khanh, Vân Khanh vội vàng tạ lễ.

      "Nhớ trước kia, còn cùng ngoại tổ mẫu ngươi gặp nhau, ngờ thời gian mới đó trôi qua, cháu của bà ấy lại đứng ở trước mặt của ta."

      Lúc này thiếu nữ ước chừng mười lăm tuổi ngồi bên cạnh lão thái quân cũng mở miệng : "Theo như tổ mẫu , dù con và Tuyết Nhi muội muội đứng trước mặt người, người đều xem như thấy."

      Vân Khanh nhìn lại, thấy nữ tử kia mặc mộc bộ áo đơn lụa mỏng xanh ngọc thêu hoa lan ánh vàng, mặc váy thêu hình hoa hồng, búi tóc hình tròn, bên cài trâm vàng phía cuối có treo ngọc trai, lỗ tai đeo đôi khuyên tai phỉ thúy màu hồng hình giọt nước, mặt như trăng tròn, lông mày cong cong, đồ trang sức trang nhã điêu khắc tinh xảo, khiến ngũ quan vốn xuất chúng càng thêm xinh đẹp, lúc cười rộ lên giống như đóa hoa hồng nở rộ ở khóe môi, vô cùng động lòng người.

      Lúc này An Tuyết Oánh vội vàng giới thiệu: "Đây là nhị đường tỷ của ta, lần này nàng ấy cùng tổ mẫu đến Dương Châu."

      Khóe môi nữ tử kia ôm lấy ý cười, lại quá thân thiện: "Vị này là?"

      Đối với dáng vẻ này nọ của tiểu thư danh môn, Vân Khanh cũng quen rồi, nàng cũng hy vọng xa vời lần đầu tiên người ta gặp nàng tăng thêm nhiệt tình chuyện với nàng, liền mỉm cười, : "Vân Khanh của Thẩm thị, bái kiến tỷ tỷ."

      "Ta tên là An Ngọc Oánh." Nữ tử kia cười thản nhiên, cũng tự giới thiệu.

      Vân Khanh nghe vậy, cả người liền cứng đờ, An Ngọc Oánh, lúc nghe tới tên này, nàng mới nhớ tới, sườn phi của Tứ hoàng tử - An Ngọc Oánh, tài nữ tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, người vẫn ái mộ Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn mấy năm mà chưa từng được đáp lại chút nào, lợi dụng thân phận đích thứ nữ (con thứ của vợ cả) của Ninh Quốc Công, gả cho Tứ hoàng tử làm sườn phi, cuối cùng sau khi Tứ hoàng tử lên ngôi, nàng ta liền được phong làm Quý Phi, đứng đầu trong bốn vị hoàng phi.

      ngờ về sau cùng quản lý hậu cung, liền ngay cả hoàng hậu cũng tôn trọng nàng ta ba phần, nay lại đứng trước mặt nàng ta, vẫn là tiểu nữ nhi ngây thơ.

      Nàng nhất thời có chút giật mình, cho đến khi An Tuyết Oánh ở bên nhàng đẩy đẩy nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, may mà để người ta phát vẻ khác thường, cười cười với An Tuyết Oánh.

      An Ngọc Oánh ngồi bên , thu động tác của hai người vào đáy mắt, lúc nàng ta mới tới, An Tuyết Oánh cũng biểu ra nhiều vui mừng, nhưng con nhà thương nhân trước mắt này vừa vào, An Tuyết Oánh lại lộ vẻ chờ đợi, đứng bên ngoài đón, nàng ta là đường tỷ hoàng thân quốc thích lại bằng con nhà thương nhân, có chút khiến nàng ta thoải mái, liền mở miệng : "Tuyết Oánh muội muội bất công, vừa nhìn thấy Thẩm tiểu thư liền chạy tới, quăng hết chúng ta qua bên." Khi nàng lời này mặt lộ ý cười, bộ dáng tiểu nữ nhi ghen tỵ trêu ghẹo, những người khác nghe cũng nở nụ cười.

      Chỉ Vân Khanh nghĩ nàng có quan hệ với Tứ hoàng tử, trong lòng liền nghe ra ý tứ ngây thơ gì, con ngươi như chứa lớp ánh sáng, bắn về phía An Ngọc Oánh, cái nhìn kia, lại khiến trong lòng An Ngọc Oánh nhảy dựng, ngay cả ý cười đều cứng lại mặt.

      Nàng ta và Thẩm Vân Khanh lần đầu tiên gặp mặt, vì sao ánh mắt kia giống như từng biết nàng ta lâu, bất quá nàng ta lại phản ứng cực nhanh, trước tiên ổn định tinh thần: "Thẩm tiểu thư nhìn ta như vậy, chẳng lẽ từng gặp qua?"

      Vân Khanh sớm phục hồi tinh thần lại, cũng lộ vẻ tươi cười : "Sao có thể, ta là lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân tỷ tỷ như thế, nhất thời liền ngây dại, mỹ nhân như tỷ tỷ, cũng chỉ có tiểu thư An gia mới có khí thế đó, toàn bộ thành Dương Châu cũng khó gặp được mấy người."

      Phóng tầm mắt khắp thành Dương Châu, cũng có mấy người có địa vị tôn kính như Ninh Quốc Công, câu kia của Vân Khanh thổi phồng An Ngọc Oánh, sau đó lại ý thổi phồng An Tuyết Oánh cùng các tiểu thư An gia khác trong phòng, An Ngọc Oánh khỏi có vài phần đánh giá với người thiếu nữ trước mặt này, cũng mang theo ý cười có hai phần lòng, : "Khó trách dọc đường Tuyết Oánh muội muội luôn về ngươi, quả nhiên là cái miệng ngậm mật." xong, ánh mắt lại liếc về phía bên phải, vô cùng thẹn thùng cúi thấp đầu.

      Lúc này Vân Khanh mới phát trong phòng chẳng những có nữ tử, hai hàng ghế bên tay phải, còn ngồi ba nam tử.

      Dừng trong mắt nàng trước tiên là áo bào dài trắng như tuyết tay áo rộng rũ xuống, đó là gã hồn tan kia, mặc kệ trời sáng hay đêm tối đều xuất trước mặt nàng - Ngự Phượng Đàn!

      Chỉ thấy tay chống cằm, khuỷu tay chống lên tay vịn bằng gỗ lê màu vàng, nghiêng đầu, mái tóc đen theo cánh tay kéo dài xuống, phủ toàn bộ tay áo màu trắng thành màu đen, khiến người ta nhịn được muốn giơ tay sờ cái xem thử cảm xúc có tốt đẹp như nhìn thấy hay , tay khác cầm chén trà ngừng xoay xoay, dáng vẻ tự nhiên, đôi mắt hẹp bay xéo sắp chạm tóc mai, lại chứa ý cười trêu tức, lông mi dài dày vẽ thêm màu đen làm sáng lên ánh nhìn trong mắt, mang theo thứ ánh sáng khiến người ta trầm mê.

      Đây là lần thứ ba Vân Khanh nhìn thấy , nhưng lại chưa bao giờ thấy mặc áo gấm sáng như ngọc như thế, tôn thêm vàng ngọc, toàn thân lại lộ ra cỗ quý khí trời sinh, cần chút đồ trang sức làm nền.

      Rốt cuộc cũng là con cháu do vương phủ bồi dưỡng ra, mặc dù lười nhác phóng đãng, cái loại khí chất có sẵn trong xương vẫn tự phát ra.

      Vân Khanh đón nhận ánh mắt , lại rốt cuộc là nhìn mình, hay là nhìn chỗ mà mọi người đều nhìn đến, bất quá, nghi ngờ của nàng lúc này có thể sáng tỏ. Kiếp trước An Ngọc Oánh chưa từng đến thành Dương Châu, nguyên nhân kiếp này đến đây, chính là bởi Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn.

      ngờ cảm tình của thiếu nữ lại chấp nhất như thế, liền từ kinh thành đuổi tới Dương Châu, cũng biết Ngự Phượng Đàn thương hương tiếc ngọc này có bị cảm động hay .

      Nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn sang bên cạnh, chạm vào người mặc áo màu lam cổ tròn cà sa, hông đeo dây lưng màu đen thêu chỉ vàng, sắc mặt hiền hòa, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng hiền lành - đó là Cảnh Hựu Thần, xem ra sau khi đến Dương Châu, cũng tới thăm viếng Tri Phủ Dương Châu, hai chiếc xe ngựa ngừng bên ngoài kia là của hai người bọn họ.

      Ngồi phía sau lại còn có người khác, ước chừng mười tám tuổi, giữa trán mang theo thần sắc lạnh như băng, trong hai tròng mắt tựa hồ còn có lệ khí ngăn người ngoài ngàn dặm, trong đôi mắt màu đen của giống như có bão táp tụ tập, lúc nào cũng có thể bộc phát, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng nhạt, tựa hồ cũng là vì tăng thêm vẻ thờ ơ và lạnh lẽo cả người , mặc dù tuấn tuấn mỹ, cũng có nữ tử dám tới gần .

      Tuy rằng chưa từng gặp , nhưng ấn tượng của Vân Khanh đối với rất sâu sắc, là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với An Tuyết Oánh, An Sơ Dương, cái tên như ánh mặt trời sáng lạn, mà nam tử này lại lạnh như băng.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang12 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7.4: Thế tử đúng là hồn tan

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Lúc ánh mắt Vân Khanh chạm vào mắt , thản nhiên liếc mắt lại cái, trong con ngươi giống như sông băng chảy đầy lạnh lẽo, khóe môi hơi cong xuống, mang theo vẻ bất ngờ ràng.

      Vân Khanh bị ánh mắt chứa đầy lạnh lẽo của dọa, ngược lại còn cong khóe môi thản nhiên gật đầu, theo sau mới thu hồi ánh mắt.

      "Vân Khanh đến đây lâu như vậy, cũng chưa thèm liếc mắt đến ta nha." giọng mang theo ý cười vang lên, nghe tiếng, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn lại, là nữ nhi Lưu Uyển Như của Ty vận tải thuyền bè, cha của nàng ta là quan ngũ phẩm, nhưng là công việc béo bở, giao tiếp lui tới đều là thương buôn giàu có chuyển hàng khắp nơi. Hàng năm, hàng dệt của Thẩm gia có nửa là xuất khẩu ra nước ngoài, cho nên quan hệ của hai nhà tệ, ở trong thư viện, quan hệ với Vân Khanh cũng coi như tốt.

      Mà người ngồi bên nàng, là Đồng Tri của phủ nha Dương Châu, cũng là nhị nữ Liễu Dịch Nguyệt của Đại lão gia Liễu gia, nhìn Vân Khanh liền cong miệng lên, hiển nhiên còn nhớ chuyện lần trước bị Vân Khanh chỉnh.

      "Còn có nhóm chúng ta!" Hơn nữa còn có hai thứ nữ của Tri Phủ đại nhân ngồi, cái là An Lan, cái là An Phương, tất cả mọi người đều quen biết ở học đường, kể từ đó, mọi người ngươi câu ta câu, khiến chính sảnh trở nên rất náo nhiệt.

      Lão thái quân thấy vậy : "Hôm nay là náo nhiệt, vừa vặn thời tiết cũng tệ lắm, liền đặt mấy bàn trà rượu trong hoa viên, vui vẻ chút cùng bọn tiểu bối nào."

      Tri Phủ phu nhân thấy tâm tình lão thái quân tốt, đương nhiên vội vàng đáp ứng, lão thái quân liền được đại a đầu Trầm Hương đỡ bên, dẫn theo chuỗi tiểu bối phía sau đến hậu hoa viên.

      Vân Khanh và An Tuyết Oánh cùng nhau, thấp giọng : "Ta còn tưởng rằng ngày hôm nay đến rất nhiều người."

      An Tuyết Oánh cười : " có, ta xin được mời ngươi, hai người còn lại là do mẫu thân bảo ta cũng nên mời tới, cũng phải yến tiệc gì, chỉ muốn bảo các ngươi đến đây chơi, náo nhiệt chút ."

      Hậu hoa viên có nha hoàn cầm khay trà hoa mai chạm trổ hình Bát Tiên quá hải, ba màu năm cạnh bày lên bàn đá trong hoa viên, bên trong đều là mứt hoa quả cùng điểm tâm.

      Lão thái quân như trước ngồi ở vị trí cao nhất, Tri Phủ phu nhân ngồi bên cạnh bà, lúc này An Ngọc Oánh cũng ngồi sát gần lão thái quân, mà ngồi dưới của thượng vị, ba gã nam quyến theo thứ tự ngồi đối diện thượng vị, Vân Khanh vốn có thân phận thấp nhất, lại vì có quan hệ thân thiết với An Tuyết Oánh, liền ngồi xuống cạnh nàng ta, khiến Liễu Dịch Nguyệt trợn trừng mắt, méo miệng ngồi bên cạnh Vân Khanh, Lưu Uyển Như lại thờ ơ ngồi đâu cũng được, lấy điểm tâm ăn, mặt nhìn ngắm phong cảnh trong hoa viên.

      Nếu là muốn thưởng thức hoa viên, ở Dương Châu khó có được vườn hoa có thể vượt qua Lệ viên, bất quá nơi là chỗ chuyên dành để du ngoạn, nơi là chỗ ở, vẫn có khác biệt.

      Vân Khanh cũng cùng các nàng đánh giá xem loại hoa nào nở đẹp, lát sau, Tri Phủ phu nhân liền mở miệng : "Bảo các ngươi ngồi ở đây ngắm hoa chỉ sợ các ngươi ngơ ngẩn, buồn chán, bằng các ngươi tìm trò chơi mua vui, thấy thế nào?"

      Liễu Dịch Nguyệt vốn là ngơ ngẩn có chút buồn, nàng thích nhìn ngắm mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, hàng năm đều xem, còn có thể nhìn ra cái gì mới chứ, tính tình nàng hoạt bát, đầu óc cũng linh hoạt, liền mở miệng : "Hay là chúng ta chơi đoán vật , ai thua liền uống ba chén rượu, nếu muốn uống rượu, biểu diễn tiết mục cho mọi người xem, thế nào?"

      Đoán vật là loại chò trơi thông thường trong tiệc rượu đương thời, đó là đặt vật gì đó lên khay, sau đó dùng cái bát úp lên, sau đó bảo những người khác đoán bên trong là vật gì, vật bên trong đều là vật tùy ý lấy được, hoặc là vật mang theo bên người, bắt đầu từ người thứ nhất, gọi tên bảo người ta đoán, nếu đoán ra, liền chịu phạt rượu. Kế tiếp người bị gọi tên đặt vật vào trong, lại bảo người ta đoán, lần lượt như thế.

      Vừa nghe đề nghị của nàng, nét mặt già nua của lão thái quân giống như hoa nở, cười ha hả : "Ý này tệ, ta đây già nhất, bắt đầu trước."

      Lão thái quân mở miệng, những người khác sao có thể nghe, nha hoàn phía sau liền bưng khay lên, lão thái quân thần thần bí bí đặt khay dưới bàn đá, sau đó nha hoàn liền úp cái bát lên , đứng ở trước mặt mọi người.

      Chỉ thấy ánh mắt lão thái quân quét tới quét lui qua mọi người, cuối cùng ánh mắt ngừng người An Ngọc Oánh, kêu lên: "Ngọc nha đầu, con đoán , trong đây là vật gì?"

      Lão thái quân điểm danh An Ngọc Oánh đầu tiên, nhưng ai thấy kỳ quái, chỉ thấy An Ngọc Oánh mở to hai mắt nhìn khay kia, lại cười quay đầu : "Lão thái quân, trong đó e là khối bánh hạt dẻ."

      Khả năng quan sát tốt!

      Con ngươi Vân Khanh xẹt qua mặt bàn của lão thái quân, nàng thích ăn đồ ngọt, cho nên đối với điểm tâm lại càng chú ý, lúc trước nhìn thấy lão thái quân cầm khối bánh hạt dẻ, bàn mỗi người đều có đĩa gì đó, có thể cũng ăn hết, An Ngọc Oánh có thể nhanh chóng đoán được, có thể thấy được tầm mắt của nàng đối với tính cách của lão thái quân vẫn là vô cùng hiểu biết.

      Quả nhiên, lão thái quân phá lên cười ha ha, tính tình bà vô cùng thẳng thắn, "Ngọc nha đầu, ta đây là cố ý để thua con."

      An Ngọc Oánh xinh đẹp trả lời: "Tổ mẫu như vậy là đúng, ràng là Ngọc Oánh tự mình đoán được."

      "Con đó." Lão thái quân bưng chén rượu lên, nha hoàn rót cho bà ba chén , bà thoải mái bưng lên uống, "Ngọc nha đầu, kế tiếp là con rồi."

      Thấy lão thái quân hiền hoà như thế, những người khác cũng thả lỏng rất nhiều, An Tuyết Oánh còn tìm tòi người, nghĩ xem lát nữa để vào vật gì, mới có thể khiến những người khác bất ngờ.

      Nha hoàn bưng khay đến bên người An Ngọc Oánh, sau khi nàng ta giật giật ngón tay, nha hoàn liền nâng khay đứng dậy, chỉ thấy đôi mắt nàng ta xoay chuyển, cười : "Lần này vật ta đặt vào rất khó đoán . . . . . . rất quan trọng đó?"

      Chỉ thấy nàng ta làm bộ như nhìn qua hết thảy, lúc ánh mắt xẹt qua Ngự Phượng Đàn, sắc mặt liền mang theo chút ngượng ngùng, ngay khi Vân Khanh nghĩ nàng ta gọi tên Ngự Phượng Đàn, ánh mắt nàng ta lại chuyển trở về, nhìn Vân Khanh : "Mời Thẩm tiểu thư đoán thử, bên trong là cái gì?"
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :