1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoài

      hoài New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      4
      70.1
      giống như chỉ định thưởng thức bộ dạng ả ta bị trói, cũng tính chất vấn ả ta, nhưng Thẩm mặc cũng là loại áp lực vô hình====> trầm mặc
      70.2
      ta cũng tin là biểu muội hạ thủ, nhưng hôm nay nhiều người ở đây chứng kiến như vậy, trong tay nha hoàn còn cầm kkhanw tay của biểu muội===> khăn
      71.2
      Tánh Xuyên hầu nhị phu nhân tuy rằng ôn nhu... giường lại hiểu được xu nịnh, tuổi mới mười năm===> lăm

      thank @Ishtar edit nha :x :x

    2. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      hehe các nàng đoán đều sai hết rùi ^^

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      @Ishtar ới ời ơi.nàng ở đâu.....rốt cục là ai a.....
      chỉ sợ sau này VNT thành vợ bé của tứ hoàng tử nguy
      tr này đúng là siêu đấu
      thank nàng nhìu nhìu

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 72. Tình địch nơi bến tàu
      Beta: Ishtar


      Thẩm phủ hàng năm khi đến lễ mừng năm mới, vốn là đặc biệt náo nhiệt, trong thôn trang đưa hàng tết, báo cáo sổ sách, chưởng quầy các nơi đến để tổng kết doanh thu trong năm, năm nay lại càng bận rộn, trừ những việc phải lo như ngày tết hằng năm, còn có rất nhiều người ra vào phủ để bàn chuyện dời phủ vào kinh năm sau.


      Tuy rằng còn có ba bốn tháng để chuẩn bị, nhưng đột ngột muốn mua tòa nhà lớn ở kinh thành thời gian như vậy cũng phải nhiều, Thẩm Mậu bận việc đến nỗi thể về nhà qua tết, ngồi thuyền khách vào kinh, chuyện trong nhà, chuyện buôn bán giao cho Vân Khanh xử lý, những cái khác liền do Tạ thị xử lý.


      Đến ngày cuối năm, Thẩm Mậu cuối cùng cũng có thể trở về vào đêm giao thừa, cùng người nhà vui vẻ đón năm mới, sau đó dọn dẹp đồ đạc, cơ ngơi của Thẩm gia là tổ truyền, tuy rằng bọn họ ở nơi này nữa, nhưng vẫn bán, mời người của Thẩm thị ở từ đường mới lập ra tới chăm sóc, mặt khác lưu lại Lý Tư ở Dương Châu.


      Tuy rằng phủ trạch chuyển đến kinh thành, nhưng phường nhuộm, phường dệt, vườn dâu của Thẩm gia - những thứ này thể chuyển , phải có người ở lại nơi này trông coi.


      Thẩm gia tuy rằng người ít, nhưng vật dụng nhiều, thu xếp xong cũng đầy năm chiếc thuyền, đó là chưa kể những vật dụng cũ vẫn để lại trong phủ.


      Mà nha hoàn cùng ma ma quản trong phủ cũng vô cùng tất bật, các nàng là nha hoàn của Thẩm gia, đương nhiên là Thẩm gia đâu, các nàng cũng theo rồi, nhưng cũng có số ít muốn theo.


      Lúc này Tạ thị ngồi sạp, tay ôm lò sưởi, dưới bà là ba ma ma quản cùng bốn năm nha hoàn quỳ, người người đều cúi đầu, có ma ma quản cũng có chút mặt mũi và lá gan to, mở miệng: "Phu nhân, nay lão gia cùng phu nhân được thăng làm bá tước, tiểu thư thành quận quân, lại trở thành hoàng thương, Thẩm phủ dời đến kinh thành, đây là phước đức trời ban, già nô vốn nên theo phu nhân kinh thành, lại bất đắc dĩ vì tuổi tác cao, đường xóc nảy, chỉ sợ khiến phu nhân thêm phiền toái, ngược lại còn tiện, nên muốn lưu lại Dương Châu thay Thẩm gia giữ gìn phủ trạch này."


      Tạ thị nghe xong mặt chút thay đổi, khuôn mặt trắng noãn vì ấm áp dễ chịu trong phòng mà hơi phiếm hồng, nhìn những người quỳ gối phía dưới.


      Lý ma ma vừa nghe liền nhíu mi, "Giữ phủ trạch gì chứ, người trông nom phủ định xong, ta thấy các ngươi là muốn kinh thành mới đúng."


      Ma ma quản kia vừa nghe bà , cố nặn ra nụ cười đáp lại: "Nào có, già nô là thôi." Bà ta đúng thực là muốn kinh thành, con trai và con dâu của mình đều ở Dương Châu, bà ta đến nơi xa xôi đó làm gì, tuy rằng kinh thành tốt, nhưng tốt bằng ở bên gia đình mình.


      Lý ma ma thấy bà quản kia vẫn cố chấp, còn muốn mở miệng răn dạy, Tạ thị liền đưa mắt, ngăn lại lời bà sắp , nhìn những người khác, hỏi: "Các ngươi cũng muốn kinh thành?"


      "Phu nhân, huynh trưởng và tỷ tỷ của nô tỳ đều ở Dương Châu, nô tỳ muốn rời khỏi nơi này." Tiểu nha hoàn chuyện như ma ma quản kia quanh co lòng vòng, trực tiếp ra ý nghĩ trong lòng.


      Những nha hoàn và ma ma quản khác đều trả lời như vậy, ý tứ cũng khác nhau lắm, chính là nỡ rời mảnh đất này.


      Tạ thị thở dài hơi, "Tâm ý của các ngươi ta hiểu, ta mình gả đến Dương Châu, cũng có hơn mười năm, rời nơi này ta cũng luyến tiếc, các ngươi trong lòng nỡ cũng là bình thường. Các ngươi tìm Mộc quản , dựa theo quy củ mà làm ."


      Các ma ma quản và nha hoàn sau khi nghe xong, mừng rỡ thôi, vốn tưởng rằng phải phí phen nước miếng cùng nước mắt, nghĩ tới Tạ thị lại đáp ứng nhanh như vậy, quả nhiên là chủ mẫu tốt, liền vội vàng tạ ơn.


      Đợi những người này lui xuống, Tạ thị với Lý ma ma: "Ngươi dặn dò bên dưới, nếu có người muốn lưu lại Dương Châu, cứ dựa theo quy củ trong phủ, cho bọn họ rời ."


      Lý ma ma có chút : "Phu nhân, các nàng vừa nghe được đến kinh thành liền , lòng cũng quá hời hợt rồi."


      Tạ thị cười, "Ma ma, phải ai cũng đối đãi với ta như bà vậy, mọi người đều vì bản thân mình, kinh thành mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là xa xứ, bọn họ muốn cũng bình thường thôi, còn nữa, nếu tâm bọn họ ở Thẩm gia, còn bắt ép giữ lại, ngược lại giống như Thẩm phủ ta màng nhân tình, dù sao hàng năm đều phải thả nhóm người ra ngoài, lưu lại những người có xác có hồn này, còn bằng thả , để tránh họ bởi vì việc này mà ôm hận, ngược lại báo thù Thẩm gia."


      Lý ma ma gật đầu xưng vâng, quay đầu ra ngoài xử lý việc này, vừa vặn nhìn thấy Thu di nương lại đây.


      "Lý ma ma, lại phải bận việc rồi hả?" Thu di nương tuổi cũng chừng 25, nhan sắc vẫn còn tươi đẹp, dấu hiệu lão hóa, lúc trước trong những di nương, chỉ có nàng còn ở trong phủ, may mắn ngày đó nàng đứng đúng vị trí, tham dự vào những thủ đoạn của đám người kia, nếu hôm nay còn phải ở bàn thờ chờ người tế bái sao.


      Mấy tháng này, trong phủ vụ bận rộn, Tạ thị cũng chia ra ít để cho nàng ta hỗ trợ xử lý, nàng ta cũng từng làm chính thất nương tử, xử lý vụ cũng thực sạch lưu loát, lại tranh giành tình nhân, giở những thủ đoạn , Lý ma ma đối với nàng ta cũng khách khí vài phần, "Đúng vậy, di nương đến tìm phu nhân à?"


      "Vẫn là Lý ma ma tinh mắt, phu nhân hôm nay có trong phòng ?" Thu di nương cười hỏi.


      Lý ma ma thấy phía sau nàng ta dẫn theo nương mặc áo màu vàng nhạt cúi đầu, đáy mắt lóe lên tia sáng, gật đầu : "Phu nhân ở bên trong."


      Thu di nương cười : "Đây là muội muội ta ở nhà mẹ đẻ, muốn cầu phu nhân cho làm ít chuyện vặt ở trong phủ."


      Lý ma ma lại nhìn hai người, thấy có gì bất thường, thế này mới : "Mời di nương vào."


      Thu di nương lại cảm tạ lần nữa, mới mang theo nữ tử kia tiến vào, tiểu nha hoàn kéo mành vén rèm lên, Thu di nương được vài bước, liền nhìn thấy Tạ thị vừa uống trà, vừa xem danh sách hành lí đóng gói, điểm lại những thứ thu dọn xong, nghe được tiếng bước chân, Tạ thị quay đầu, hỏi: "Như thế nào hôm nay lại tới?"


      "Hôm qua nghe phu nhân đầu có chút đau, hôm nay liền đến xem có đỡ hơn nhiều ?" Thu di nương đứng ở đó mỉm cười, Tạ thị nhìn đến nương theo vào phía sau nàng ta, hai mắt đánh giá, mở miệng : "Ta sao, ngươi ngồi ."


      Thu di nương làm sao dám ngồi, nàng ta lôi kéo nữ tử kia từng bước về phía trước, khẩu khí vô cùng thân thiết : "Phu nhân, đây là muội muội của tì thiếp, hôm qua mẫu thân dẫn nàng lại đây, là để cho ta ở trong phủ tìm cho nàng tí chuyện vặt làm, vừa tiện nhìn xem vẻ vang của phủ bá tước, tì thiếp chuyện này tì thiếp làm chủ được, phải được phu nhân đồng ý mới được. Nhưng mẫu thân nhiệt tình như vậy, đem muội muội lưu lại liền rời , tì thiếp cũng có biện pháp cự tuyệt, hơn nữa tì thiếp cũng chỉ có muội muội, hi vọng nàng có thể biết thêm nhiều kiến thức, cho nên liền mang đến để phu nhân nhìn xem, có thể để nàng ở lại trong phủ hay , học hỏi thêm chút việc."


      Thu di nương rất biết chuyện, hồi, tình cũng có, lý cũng có, ngay cả suy nghĩ của nàng ta cũng ra, còn luôn tôn trọng chủ mẫu là Tạ thị nữa.


      Nay trong phủ chỉ có thiếp là Thu di nương, Tạ thị trong lòng cũng muốn làm khó nàng ta, dù sao trong phủ nếu di nương cũng có, toàn bộ đều xảy ra chuyện, người bên ngoài nhìn vào, phỏng chừng còn bà thủ đoạn lợi hại, thể dung chuyện có tì thiếp bên cạnh phu quân, hơn nữa con người Thu di nương cũng tệ.


      Cho nên bà cũng nể tình nhìn nữ tử kia chút, đại khái mười tám mười chín tuổi, mặt mũi có vài phần giống Thu di nương, đầu cúi thấp, dáng vẻ rụt rè, dám nhìn người, thoạt trông tạm được.


      "Nàng hứa hôn với ai chưa?"


      Nữ tử Đại Ung sau mười lăm tuổi cập kê, liền bắt đầu tìm nhà đính hôn, bình thường trước mười tám tuổi phải gả ra ngoài, sau mười tám tuổi, trở thành lỡ , mà nữ tử trước mắt này, thực ràng vẫn chải kiểu tóc thiếu nữ, cho nên, Tạ thị mới đặt câu hỏi này.


      "Trước đó có từng hứa cho nhà, nhưng nhà trai năm trước xảy ra chuyện, nên chuyện hôn nhân này cũng bị hủy." Thu di nương hồi đáp.


      hứa hôn cũng có gì phiền toái, Tạ thị gật đầu : "Nếu là muội muội của ngươi, vậy để ở trong viện ngươi , ngươi cũng nên thêm nha hoàn bên người rồi."


      Thu di nương trong viện vẫn chỉ có Phong nhi là nha hoàn bậc hai, lúc này thêm người nữa cũng hợp lý, hơn nữa muội muội để ở bên người, nàng ta cũng tiện chăm sóc, sợ bị người khi dễ, Thu di nương mừng rỡ, lôi kéo nữ tử kia vội vàng tạ ơn.


      Đến khi về tới viện nàng ta, vẻ mặt Thu di nương vốn tươi cười liền bị nữ tử kia hất ra xa, dáng vẻ cúi đầu lương thiện vừa rồi cũng bị loại tính cách khác thay thế "Thu Vân, tỷ rốt cuộc là có ý gì, nương bảo tỷ mang ta kinh thành, tìm mối hôn nhân tốt đẹp, tỷ liền kéo ta đến làm nha hoàn, còn làm nha hoàn của tỷ, ta muốn cho nương nghe!"


      Nhìn nữ tử vẻ mặt kiên nhẫn, Thu di nương kéo nàng vào trong phòng, mới : "Thu Thủy, muội tưởng vô duyên vô cớ có thể ở lại Thẩm phủ ư, chuyện đó là thể nào, Thẩm gia làm sao có thể mang muội kinh thành chứ?"


      "Tại sao lại thể, ta là muội muội của tỷ, mang theo ta có cái gì khó khăn!" Thu Thủy bĩu môi, lấy khối điểm tâm cái mâm bàn bỏ vào miệng.
      AELITA, Huỳnh Thượng Hỷ, kjzuna27 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      72.2

      Thu Vân nhìn dáng ăn của muội muội mình, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nương cho là mình đến Thẩm phủ làm di nương, chính là chủ tử lớn nhất sao, hôm qua mang theo muội muội tới cửa, muốn cho theo đến kinh thành tìm người phú quý gả cho, nếu trước kia nàng ta biết, nay nàng ta sao còn , nàng ta ở Thẩm phủ mặc dù là di nương, nhưng phu nhân là chủ tử, lão gia là chủ tử, tiểu thư cũng là chủ tử, nàng ta dễ nghe chút cũng coi như là nửa chủ tử, kỳ cái gì cũng phải, từ sau chuyện của Vi Ngưng Tử cùng Tạ di, Thẩm phủ mực cho phép thân thích ở nhờ, ở trọ, những người tới cửa muốn lấy tiền liền bị sắp xếp đến khách điếm ở bên ngoài.


      Bởi vì lại sợ loại người như vậy đến, phải lén leo lên giường, chính là hạ độc, hãm hại.


      Nhưng như vậy, nàng ta cũng thể cùng muội muội còn chưa xuất giá kể hết mọi chuyển ra, nhưng mà muội muội của mình cũng ngốc, ít nhất vừa rồi ở trước mặt Tạ thị có ngu ngốc mà toẹt ra, nhắm mắt theo người tỷ tỷ này, mới rụt rè giữ ý như vậy, rốt cuộc cũng chưa khiến cho mình mất mặt.


      Nàng ta khuyên nhủ: "Bởi vì muội là người ngoài, Thẩm phủ như nhà chúng ta, trước kia là thương hộ quy củ cũng so với các quý phủ nhà cao cửa rộng bình thường ít hơn bao nhiêu, nay thăng lên bá tước, quy củ càng nhiều, người ngoài thể tới ở nhờ trong Thẩm phủ."


      "Cái gì mà người ngoài, tỷ là di nương của Thẩm gia, ta là muội muội của tỷ, là thân thích của Thẩm phủ!" Thu Thủy trừng mắt nhìn Thu di nương, vừa ăn đồ vừa : “Tỷ là cố ý, tỷ thấy nương đối với ta tốt hơn tỷ! Ta muốn cho nương!"


      Thu di nương xem bộ dáng của nàng ta, vốn đáy lòng còn có chút phiền muộn, lâu như vậy bụng nàng vẫn có động tĩnh, tâm tình nàng cũng tốt, lúc này lại có Thu Thủy đến bên người nàng quấy rồi làm phiền, chút cũng thông cảm nàng, hơn nữa mấy ngày này nàng cũng bề bộn nhiều việc, liền phủi tay : "Muội , muội , cùng lắm nương mắng ta trận, ta lúc trước còn chưa bị bà ta mắng đủ sao? Chờ mắng xong, bà cũng vừa hay dẫn muội rời , miễn cho muội ở lại Thẩm gia làm nha hoàn!"


      Đây là lời năm đó khi nàng vào Thẩm phủ làm di nương, bị nương trách mắng lâu, sau lại thấy nàng gả cho Thẩm gia, có thể mang đến lợi ích tiền tài cho nhà mẹ đẻ, mới dám mắng nữa, tại nghe được Thẩm Mậu thăng chức bá tước, tự nhiên càng dám mắng, hôm qua còn ra vẻ khen nàng có ánh mắt lâu dài, gả lần hai cũng có thể gả đến nhà bá tước!


      Đối với nương nàng muốn thêm cái gì, về phần muội muội nàng thực tình muốn mượn danh tiếng Thẩm gia, tìm cho muội ấy cuộc hôn nhân tốt.


      Vừa nghe tỷ tỷ muốn đem mình đuổi về, Thu Thủy vừa tới hai ngày được ăn thiệt nhiều thứ mà ở bên ngoài chưa từng ăn qua liền dịu giọng, tròng mắt đảo quanh vài vòng, dùng sức lắc đầu : "Ta , tỷ chính là muốn đuổi ta , ta mới ngốc như vậy! Nơi này có đồ ăn ngon, có đồ tốt mặc, ta mới , !"


      Thu di nương vừa thấy nàng tính tình như con nít, cười lên, "Muội nha! liền ở lại đây, tỷ tỷ còn có thể đối với muội tốt sao!"


      Thời gian như nước chảy vội vàng mà qua, đảo mắt đến đầu tháng hai, kênh đào đóng băng ở Nam Phương bắt đầu tan chảy, Thẩm Mậu cũng thuê thuyền lớn, đem gia sản đều chuyển lên, trước đó Tần thị và Vi Trầm Uyên cũng muốn đầu xuân lên kinh thành, nghĩ tới Thẩm gia lại được phong tước, liền cùng Thẩm phủ ngồi thuyền cùng tiến kinh.


      Tần thị cảm thấy phiền toái Thẩm phủ, mà Tạ thị lại thập phần vui mừng, bà thích Tần thị có cử chỉ thoả đáng, lại biết chuyện phiếm, dọc theo đường có thể cùng Tần thị làm bạn, miễn cho đường quá mức buồn chán.


      Lão phu nhân bởi vì sức khỏe tốt, cho nên phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi, ngẫu nhiên cũng ra dạo chút, nhưng dám lên sàn tàu (boong tàu), sợ gió thổi lại nhiễm phong hàn, ngay cả Vân Khanh, cũng rất ít khi ra, bởi vì càng về hướng Bắc, thời tiết lại càng lúc càng lạnh.


      Cho đến ngày thấy được ánh mặt trời hiếm hoi, thuyền ngừng ở bến tàu Khúc Dương để dừng chân và bổ sung vật phẩm, Vân Khanh mới đến sàn tàu để hít thở khí.


      "Nàng cũng ở sàn tàu (boong tàu)." Vi Trầm Uyên cả người áo bông dày màu xanh da trời, đầu chải tóc thư sinh, thân mình tươi mát như trúc, tướng mạo tuấn tú, mang theo tia nho nhã, nhìn Vân Khanh chuyện.


      "Đúng vậy, ở khoang thuyền buồn chán, muốn lên thay đổi khí." Vân Khanh cười , "Nghe bệ hạ năm nay mở Ân khoa, vào tuần cuối của tháng ba, huynh được tham gia cuộc tuyển chọn."


      Vi Trầm Uyên hai tay vịn thành thuyền, mặt hướng về phía bờ kênh đào, gật đầu : "Đúng vậy, sắp phải đối mặt với cao thủ đến từ các nơi cả nước."


      Lời của cũng hàm chứa lo lắng, giống như tường , cái loại tự tin phát ra từ trong giọng , khiến khuôn mặt thanh tú, nay lại mang theo tầng hào quang chói mắt.


      "Chuyện buôn bán của nàng, tiểu Ngưu tại có thể tiếp nhận toàn bộ, con người rất thành , nhưng mà ruộng đất nhiều như thế, ngươi tính vẫn để ở đó dùng vào chuyện khác sao?" Vi Trầm Uyên đối đáp tự nhiên quá khẩn trương, kéo đề tài về chuyện của Vân Khanh.


      "Để ở đâu cũng được, chuyện này ngược lại vội." Vân Khanh cười cười, "Mẹ huynh sức khỏe càng ngày càng tốt, mẹ ta từ lúc khởi hành luôn say tàu, bà ngược lại chút khó chịu cũng có."


      "Đúng vậy, kỳ lạ, có lẽ thể chất của người giống nhau, ta ngồi thuyền cũng có choáng váng đầu, giống nương ta vậy." Vi Trầm Uyên cười, vẻ mặt trêu ghẹo, "Nàng có thấy choáng váng hay ?"


      "Ít nhiều cũng có chút, nhưng mà ngồi thuyền cũng có chút giống như ngồi xe ngựa, ngồi lâu cũng quen thôi." Vân Khanh đưa mắt ngắm nhìn phía xa xa, "Cũng biết sau khi đến kinh thành ra sao?"


      "Phải mới biết được, đường dù có thế nào cũng phải , chỉ cần bước từng bước vững chắc, ta cảm thấy nàng nhất định thành vấn đề." Vi Trầm Uyên trong mắt dâng lên từng cuộn sóng, tươi cười chân thành mang theo cổ vũ, Vân Khanh nhìn khuôn mặt của , nghĩ đến mình và ở kiếp trước, chẳng qua chỉ là gật đầu chào hỏi, nào biết cả đời này, quan hệ của hai người hoàn toàn thay đổi.


      "Có huynh cổ vũ như vậy, bản thân ta lại có thêm vài phần tự tin rồi." Vân Khanh cũng chân thành nở nụ cười, luôn cảm thấy dặn dò của Vi Trầm Uyên, có chút giống ca ca an ủi muội muội.


      Bên kia có thủy thủ bắt đầu hô gọi, người thuyền phải chú ý, chuẩn bị rời bến, hai người mới trở lại trong phòng của mình.


      Càng lên phía Bắc, thời tiết lại càng lạnh, đến tháng hai, thế nhưng còn có tuyết lớn, Vân Khanh lui ở trong phòng, ôm lò sưởi lưu ngân bách hoa tráng men ghép lại, khoác áo khoác lông, chút cũng chịu ra ngoài, dưới chân còn đặt chậu than , hận thể đem cả người đều đặt ở bên cạnh lò lửa.


      Mỗi ngày chính là đọc sách, vẽ tranh, nàng dựa vào những thứ này mà giết thời gian, vẽ hư nàng cũng có thể làm lại, cho nên ngược lại cảm thấy quá buồn chán, bất quá nội tâm cảm thấy phương Bắc thực rất lạnh.


      Lưu Thúy đẩy cửa ra, từ bên ngoài tiến vào, trong miệng gọi: "Gió này như muốn đem người cắt thành thịt đông a, mặt nô tỳ đều tê rần."


      Mũi của nàng ấy lạnh đến đỏ bừng, đặt hộp đựng thức ăn cầm trong tay lên bàn, Vân Khanh thấy tay nàng đều đỏ, lập tức hô: "Lưu Thúy, mau tới làm ấm tay, đừng để bị lạnh quá."


      Lưu Thúy gật đầu, đưa tay để lò sươi hơ ấm vài cái, mới đứng lên, mở hộp đựng thức ăn ra, bưng chén canh nóng hầm hập cho Vân Khanh, "Đây là phu nhân sai người nấu, uống vào có thể làm ấm người, tiểu thư, người mau uống ."


      Vân Khanh vươn tay ra nhận, đặt lên bàn, uống từng ngụm , ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy, "Em cũng múc chén uống , Thiên Việt so với Dương Châu lạnh hơn nhiều, đừng để bị cảm lạnh."


      Lưu Thúy lắc đầu : "Nô tỳ uống hai chén canh gừng rồi, ở trong thân thể nóng rát, chỉ là bên ngoài vừa bị gió thổi, lạnh cực kỳ."


      Vân Khanh nghe vậy, cũng nhiều lời, cúi đầu vừa múc muỗng canh, bỗng nhiên bên ngoài vang lên thanh rung trời, toàn bộ thân thuyền đều lay động, canh kia cũng vơi ra bàn chút, Lưu Thúy nhanh tay cầm vải ra lau sạch .


      Ai ngờ, thanh kia lại liên tiếp vang lên, Vân Khanh bị hù sợ đến tim đập nhanh, ôm lỗ tai : "Có chuyện gì xảy ra vậy?"


      Tiếp theo chợt nghe Thanh Liên ở bên ngoài chạy vào, "Tiểu thư, khúc sông phía trước đều đóng băng, đội tàu dùng thuốc nổ để phá băng đó!"


      Vân Khanh thế này mới nhớ tới, Phương Bắc thời tiết lạnh, băng mặt sông còn chưa kịp tan, hơn nữa nhiều ngày nay lại có mưa tuyết lớn, khiến tầng băng chỉ có dày thêm, chứ mỏng , đoàn thuyền muốn tới cũng có chút khó khăn.


      Thuyền lên kinh chỉ có mấy chiếc thuyền của Vân Khanh các nàng, mà còn có nhiều chiếc hướng kinh thành báo cáo công tác, gặp bằng hữu, giao thương, còn tụ tập, bọn họ thể chậm trễ, liền chỉ có thể dựa vào nhân công bơi xuống đáy sông chôn thuốc nổ, phá băng, dọn con đường đủ cho chiếc thuyền qua.


      Cứ như vậy khi đến mùng ba tháng ba, thuyền cập bến cảng Thiên Việt, các loại thuyền lớn sắp hàng thành hàng dài như thân rồng, chiếc thuyền lớn Vân Khanh ngồi ở vị trí chính giữa, từ từ chờ thuyền lớn phía trước thả người xuống, sau đó mới tới gần cảng.


      Bến cảng cách Thiên Việt còn khoảng đường, sau khi rời thuyền, còn phải ngồi xe ngựa dọc theo quan đạo mới có thể chân chính tới kinh thành, cho nên bến tàu có rất nhiều cỗ kiệu và xe ngựa dừng lại để đón người hoặc tiễn người, đón người, tiễn người, chuyển hàng hóa cùng nhau xảy ra, nên bến tàu chen chúc chật chội.


      Lưu Thúy và Thanh Liên bên cạnh Vân Khanh, phòng ngừa những người khác đụng trúng nàng, Vấn nhi ở phía sau che ô, để tránh tuyết rơi xuống đầu Vân Khanh, Tạ thị ở gian thuyền khác ra boong tàu, Phỉ Thúy và Hổ phách dìu bà xuống.


      Thẩm Mậu cùng lão phu nhân, để Mộc quản gia mang theo Vân Khanh cùng Tạ thị đến chỗ kiệu phu nhà mình, nha hoàn và ma ma quản ngăn cản những người có thể va chạm với bọn họ.


      Vân Khanh về phía bờ, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn chung quanh cái, lúc trước Ngự Phượng Đàn có nàng năm nay nhất định đến kinh thành, chắc chắn đến bến cảng đón nàng.


      Tuy rằng biết biết trước chuyện phong thưởng là việc bình thường, nhưng câu sau của là nhất định đến cảng tới đón nàng, vốn nàng cũng để ở trong lòng, nhưng đến bến cảng, biết như thế nào liền nhớ lại đôi phượng mâu trong vắt của người kia, ma xui quỷ khiến nàng liếc mắt nhìn xung quanh.


      Lại nghĩ rằng thực thấy được thân ảnh màu trắng kia, mặc dù cách xa khoảng, nhưng cả người người kia đều là trường bào tay áo dài màu trắng, bên hông giắt miếng ngọc lục bích, ngồi lưng con ngựa khỏe mạnh màu xích đỏ, dáng người thập phần cao quý.


      Tuy rằng trong biển tuyết mênh mông, khuôn mặt nhìn lắm, nhưng đôi mắt kia ở trong gió tuyết đặc biệt liễm diễm sáng lạn, giống như tuyết rơi đến thân của , đều biến thành khí, bốc hơi biến mất, chỉ còn đứng giữa mảnh tuyết trắng, chiếu sáng cả khu bến tàu.


      hiểu sao Vân Khanh cảm thấy lòng mình nhảy dựng, khóe miệng kìm được có chút ý cười.


      Ai ngờ, ý cười này còn chưa từ nội tâm lên khóe miệng, chợt nghe thấy ở phía sau có tiếng xa lạ kêu lên: "Tiểu thư, người xem, Cẩn Vương thế tử quả nhiên tới đón người kìa. . . . . ."
      AELITA, Bé Bi, Huỳnh Thượng Hỷ27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :