1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5.3: Ban đêm thế tử xông vào khuê phòng đại tiểu thư, động tâm
      Edit: A Chu




      Lại tập trung nhìn, người này mặc áo bào trắng, cả người nam tử tỏa sáng như thác nước, phải Ngự Phượng Đàn là ai!
      (Chu: lẻn vào nhà người ta lại mặc đồ màu trắng bắt mắt như vậy, pó tay =D)

      Mới vừa rồi còn kinh ngạc lập tức biến thành tức giận vô cùng, ban ngày ở thư viện chọc nàng còn chưa đủ, tới đêm còn tiếng động lẻn vào đây, nàng rốt cuộc thiếu vị thế tử này cái gì đây, "Ngươi lén lút vào đây làm gì!"

      Tuy giọng vui, cuối cùng vẫn giảm giọng xuống, nếu làm nha hoàn bên ngoài biết, nàng cùng nam nhân ở chung phòng truyền ra ngoài, e rằng sóng gió lại dâng lên nữa.

      Ngự Phượng Đàn vẫn đứng đó lời, nhìn trước mặt, sắc mặt nàng như trăng, mắt phượng giống như hai cánh phượng, bay nghiêng tới, bên trong trăng sáng gió mát, quý khí lười biếng sinh ra ba phần quyến rũ, mái tóc đen có trang sức, giống như tơ lụa thượng hạn đỉnh đầu, còn lại giống như ngàn dậm thác nước đổ xuống, từ trung y mỏng của nàng xỏa xuống, cuối cùng bị che dưới chăn mỏng, khiến người ta nhịn được muốn lấy lớp cách trở này ra, nhìn xem thác nước này cuối cùng chảy về nơi nào.

      Trong bóng đêm, mỹ nhân duyên dáng, dung nhan vốn quyến rũ xinh đẹp, dưới ánh trăng mông lung, càng trở nên mê người hơn. (~^^~)

      Ngự Phượng Đàn cũng biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến khuê phòng của nàng, là muốn dạo xung quanh xem, kết quả liền dạo đến đây, có lẽ ban ngày cùng nàng được hai câu, trong lòng lại muốn cùng nàng chuyện với nhau, liền tới nơi này.

      Ngày ấy ở Liễu phủ, thăm dò đồ vật này nọ, lại phát người nọ thế lại nhẫn tâm hạ độc , biết người nọ cho tới giờ cũng thích , thậm chí sau khi biết bí mật đó, cũng chưa bao giờ để ý, đối với người nọ chưa từng thay đổi, lại ngờ được, người nọ thế nhưng lại có thể ra tay. Nếu phải võ công cao đỡ được, e rằng chết dưới chưởng ở Liễu phủ rồi, khi đó nghĩ, chết liền chết trong cuộc tấn công, cùng lắm mạng còn mạng tấn công. (Chu: giống samurai quá)

      Ai ngờ trong rừng cây lại gặp nàng, ràng bị uy hiếp, nhưng lại nhát gan đến phát run, ngược lại còn " có gì quan trọng hơn còn sống."

      Chính câu này thay đổi ý niệm trong đầu , nếu hôm nay có thể đứng tại vị trí thân phận này, như vậy liền muốn sống, bởi vì cần phải sống.

      Vân Khanh dưới cái nhìn chăm chú của , sắc mặt khỏi đỏ ửng lên, nàng càng cảm thấy tức giận hơn, nam tử này xông vào như vậy, lại cứ nhìn nàng lời nào, tuy nàng sống hai đời người, nhưng mới cưới chưa bao lâu liền chịu oan mà chết, lúc này cùng nam nhân xa lạ ở chung, khó tránh khỏi cảm thấy áp lực có phần lớn nha, sợ có hành động gì, lại thấy lời nào, nhíu mày đuổi khách: "Ngươi phải nhầm phòng chứ, Vi Ngưng Tử ở trong khách viện phía đông cơ!"
      (Chu: cười đau cả bụng)

      Lúc này, Ngự Phượng Đàn cuối cùng cũng có phản ứng.

      nhíu chặt hai lông mày đẹp lại, hơi nghiêng đầu như hiểu lắm, hỏi: "Ta tìm nàng ta làm gì?"

      Lúc chuyện, vô thức bước tới từng bước, hành động này làm cho Vân Khanh nghiêng người ra sau, hai tay đan phía trước ngực, phòng ngừa có bất kì hành động nào khác, "Ngươi tìm nàng ta, đến Thẩm gia làm gì?"

      Ngự Phượng Đàn rốt cuộc phát , ra nàng nghĩ mình đến là muốn tìm Vi Ngưng Tử, tìm lầm phòng mới lạc đến nơi của nàng, biết ý nghĩ của nàng, liền vui vẻ bước tới phía trước, Vân Khanh lập tức : "Ngươi đứng lại đó, bước qua ta liền...." Nàng sờ sờ đầu giường, lấy ra cây kéo sắc nhọn, hai tay cầm hướng về phía Ngự Phượng Đàn, bình tĩnh mạnh mẽ : "Ngươi là thế tử gia, muốn nữ nhân nào đều có, đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta, ta chỉ là nữ nhi thương nhân mà thôi...."

      "Nàng buông kéo ra trước ." Ngự Phượng Đàn biết nàng hiểu lầm ý tứ của mình, lại thấy nàng cầm kéo, sợ nàng cẩn thận tự làm mình bị thương, mở miệng .

      "Ngươi đứng xa chút." Vân Khanh nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn.

      Ngự Phượng Đàn nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, mắt hẹp lấp lánh, nghe lời lui lại phía sau vài bước, cho đến khi hai người cách nhau hai thước, mới mở miệng : "Kéo nguy hiểm như vậy nên để ở đầu giường, cẩn thận tự làm bị thương mình..."

      " để ở đầu giường, người như ngươi vào đây làm sao bây giờ?" Vân Khanh cắt ngang lời , đáy mắt mang tia dò xét.

      "Chẳng lẽ nhà nàng thường có người tiến vào sao?" Mắt hẹp Ngự Phượng Đàn híp lại, lộ ra tia nguy hiểm, giọng hỏi hơi lạnh, ngoại trừ còn có người khác vào khuê phòng của nàng? (^^)

      Thường có người người tiến vào? xem nhà nàng như cửa hàng sao? Vân Khanh liền tức giận, mặt nhiễm sắc lạnh, "Những người khác cả đời cũng nhàn rỗi như ngươi vậy."

      Nghe vậy, mắt hẹp Ngự Phượng Đàn mang ý cười, cười cười chút để ý, : "Nàng đừng khẩn trương, ta phải đến mạo phạm nàng..."

      "Vậy ngươi tới làm gì?" Vân Khanh liếc nhìn bên ngoài cái, vừa rồi tiếng hai người bọn họ chuyện cũng , nhưng Thanh Liên lại có động tĩnh gì, chẳng lẽ Ngự Phượng Đàn động chân tay rồi, nghĩ vậy, nàng càng phải cẩn thận.

      "Nếu ta là tên dâm tặc, nàng bây giờ còn có thể giữ khoảng cách như thế này chuyện với ta sao?" Ngự Phượng Đàn khẽ cười , hai tay mở ra, tay áo rộng thùng thình từ động tác của giống như ánh trăng chảy xuống, lại chảy tiếp xuống đất.

      Lúc này Vân Khanh mới dần dần tỉnh táo lại, trong khoảng thời gian vừa rồi, nếu Ngự Phượng Đàn muốn làm gì, sớm ra tay rồi, xem ra phải loại người này, đem kéo chậm rãi đặt dưới gối lại, đôi mắt Vân Khanh nhìn, lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh ung dung như trước, "Nếu thế tử gia phải như vậy, thế có chuyện gì mà ngươi nhất định phải chuyện lúc nửa đêm chứ?"

      Lời này mang mấy phần mỉa mai, nhưng Ngự Phượng Đàn nghe xong lại thấy tốt hơn nhiều, nàng cuối cùng dùng ánh mắt nhìn hái hoa tặc mà nhìn mình nữa, hơi vén bào lên, ngồi xuống ghế gỗ màu hồng bên ngoài khắc lá sen đối diện, môi mỏng khẽ nhếch, : "Ban ngày gặp nàng hình như quá thích cùng ta chuyện."

      Đâu chỉ thích chuyện với , quả là tránh như tránh quỷ vậy, có thể cách càng xa càng tốt, Vân Khanh thầm oán trong lòng, sắc mặt thản nhiên : " ra chỉ ban ngày thôi, ta ban đêm cũng thích cùng thế tử ngươi chuyện đâu."
      :))

      Ngạch.....

      Sắc mặt Ngự Phượng Đàn ngạc nhiên, bị sặc đến á khẩu trả lời được, nhìn nhanh mồm nhanh miệng trước mặt, ban ngày lúc nhìn nàng với mấy đó, trong lòng kiêu ngạo cỡ nào a, lúc này chính mình bị răng nhọn nàng quay sang, tư vị này đúng là dễ chịu mà.

      Bề ngoài quý phái ung dung, bên trong đúng là...

      tiểu hồ ly nhanh mồm nhanh miệng.

      Ừ, đúng, nhanh mồm nhanh miệng, Ngự Phượng Đàn vì chính mình cho Vân Khanh hình tượng đáng mà mỉm cười, bóng dáng phản chiếu trong mắt hẹp ánh sao xoay quanh, "Khanh Khanh, thế nhưng món nợ ban ngày nàng cắn ta, còn chưa có tính đâu."

      Khanh Khanh?

      Xưng hô rất quen thuộc.

      Chẳng lẽ giọng ban ngày bên tai nàng là của ? Nàng khẽ hừ tiếng, nhớ tới màn đó trong thư viện, trong mắt phượng lại mảnh tối đen, khách khí : "Ai khiến thế tử xen vào việc của người khác, ngươi ra tay, bị cắn phải là ngươi!"

      Nàng trái lại hy vọng cắn là cắn lên cổ tên nam tử Cảnh Hữu Thần kia, tốt nhất là ngụm cắn xuống, trực tiếp cắn chết ta cho xong.

      Lời này rơi vào tai Ngự Phượng Đàn, lại mang ý tứ khác, nhớ tới Vân Khanh cùng Cảnh Hữu Thần trong lúc đó "nhìn nhau tình cảm mặn nồng", trong lòng liền có chút thoải mái, thân mình dựa vào ghế cũng hơi ngồi thẳng lên, trong mắt hẹp mang tia thầm lãnh ý, : "Cảnh Hữu Thần phải người tốt, nàng chớ lại gần ."
      Last edited by a moderator: 31/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang15 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5.4: Ban đêm thế tử xông vào khuê phòng đại tiểu thư, động tâm
      Edit: A Chu


      Cảnh Hữu Thần phải người tốt.

      Nàng đương nhiên biết chứ.

      Cả đời hạnh phúc kiếp trước của nàng, si ngốc mà say đắm cùng trải qua máu và nước mắt của cả nhà, lúc trước bị loạn côn đánh chết, cuối cùng biết Cảnh Hữu Thần phải người tốt.

      Nhưng vì cái gì, vì cái gì kiếp trước ai với nàng những lời này?

      Nếu kiếp trước có người có thể ở bên cạnh nàng câu, “Cảnh Hữu Thần phải người tốt, nàng chớ lại gần ”, có lẽ đời nàng có bộ dáng khác rồi, trải qua loại phản bội khắc cốt ghi tâm này, trơ mắt đau lòng nhìn người thân chết dần mà thể cứu được.

      Nhưng là có...

      Tay nàng bắt đầu nắm chặt, gắt gao nắm lấy chăn tơ tằm mỏng mềm mại, lại vo tròn chúng trong tay, lông mi dài đen che khuất tầm mắt phía trước, vẻ mặt như vậy trong đáy mắt Ngự Phượng Đàn, trong mắt hẹp lên tia kinh ngạc.

      Nàng lúc này cùng với khi nàng ngã vào trong lòng , ánh mắt có vài phần giống nhau, thầm cùng lộ ra lạnh rùng, nhịn được đứng lên, muốn đến ôm nàng cái, vì từng ôm, lúc này toàn thân nàng nhất định lạnh cứng như băng.

      "Ta biết." Vân Khanh đột nhiên cảm thấy có ý nghĩa, đời này của nàng cái gì cũng biết rồi, lại cố tình có người nhắc nhở nàng, nhắc nhở, lời nhắc nhở này còn có ý nghĩa gì.

      "Nàng làm sao vậy?" Ngự Phượng Đàn phát vẻ mặt nàng có chút kì quái, từng bước bước tới nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp.

      " sao cả, ngươi , nếu muốn tìm Vi Ngưng Tử liền về phía đông, nếu phải ngươi liền trực tiếp ra phía cửa lớn ." Tay Vân Khanh mở ra, ngón tay nhàng vuốt ve chăn, muốn vuốt phẳng những nếp nhăn đó.

      "Nàng vì cái gì cứ kéo ta với nàng ta lại với nhau chứ!" Trong mắt hẹp Ngự Phượng Đàn lên tia tức giận, vốn hề nghĩ tới nữ nhân Vi Ngưng Tử kia, vì cái gì Vân Khanh cứ kéo cùng cái nữ nhân kia đến với nhau.

      "Ha ha..." Mày Vân Khanh hơi nhăn lại, khóe môi cong lên cười, nhìn thấy sắc mặt nam nhân trước mặt u ám, Cảnh Hữu Thần cũng vậy, Ngự Phượng Đàn cũng vậy, chỉ cần thấy nữ nhân bổ nhào đến, giả bộ bông hoa trắng yếu đuối trong gió, liền nhịn được muốn che chở, trong lòng liền có mơ hồ tức giận ấm ức, buột miệng : "Ngươi cần giả bộ, ban ngày ngươi ở trước mặt bao nhiêu người đỡ biểu tỷ ta dậy, tại cả Dương Châu phủ đều biết hết, ban đêm lại tới nơi của ta, chẳng lẽ là muốn thu tỷ muội ta cùng vào trong phủ, cho ngươi hưởng phúc tề nhân sao?!"

      Môi mỏng của Ngự Phượng Đàn gắt gao mím chặt, trong mắt hẹp bỗng bốc lên lửa giận, "Con mắt nào của nàng nhìn ta đối với nàng ta có ý tứ, lúc ấy ta bên tai nàng ta: ta vốn dĩ thích loại nữ nhân như nàng ta! Cố ý làm bộ như đỡ nàng ta cũng là vì muốn nàng ở thư viện bị các nàng đó biến thành mục tiêu gây khó dễ!"

      tức giận xong, bỗng nhiên trong mắt đen lại sáng ngời, môi mỏng khẽ nhếch, mang tia trêu tức : "Khanh Khanh, nàng ghen sao?"

      Nghe lúc đó là vì để mình trở thành mục tiêu của đám người Chương Huỳnh, suy nghĩ Vân Khanh bắt đầu thay đổi, lúc đó nếu Ngự Phượng Đàn đỡ Vi Ngưng Tử, thế tất cả mọi người ở thư viện tập trung vào nàng, bởi vì nàng là người lại gần Ngự Phượng Đàn nhất, lúc sau có Vi Ngưng Tử thế vào, nàng mới có thể thoải mái thoát khỏi ánh mắt ghen tị của các nữ nhân đó, trong lòng liền nảy sinh chút áy náy, vừa rồi cảm xúc nàng có hơi khống chế được, nhìn thấy lại nghĩ đến hành động lúc trước của Cảnh Hữu Thần, đem căm hận chuyển sang cho . Nhưng cảm giác áy náy còn chưa kịp tới trước ngực, trong nháy mắt, câu sau khiến nàng trợn mắt há mồm. (oAo)

      Nhìn thấy ánh mắt tuấn mỹ đến mức kẻ khác phải nín thở, trong mắt nam tử tức giận lại toát ra chờ mong, hy vọng mình mình ghen sao? Lòng nàng nổi lên ý muốn đùa chút, trong mắt phượng mang nồng đậm ý cười, hơi hơi chuyển, liền xuất ba phần ý quyến rũ, chầm chậm : "Ghen... Đương nhiên... Là thể rồi."

      Giọng của nàng vốn cực kỳ dễ nghe, giọng còn cố ý pha trộn chút giọng mềm mại đặc biệt của các nữ tử Giang Nam, đặc biệt dịu dàng mềm mại, giống như thanh tự nhiên dễ nghe theo ánh trăng chiếu xuống.

      Tâm trạng Ngự Phượng Đàn theo đôi mắt chuyển động của nàng mà đập lên, máu theo giọng của nàng mà đổ về mạch máu, cảm thấy mình trong nháy mắt bị đó hấp dẫn mất rồi. (~^^~)

      Nếu trước kia có chút thiện cảm thêm chút mến, đêm nay như thế này, đúng là động tâm rồi, trái tim đập loạn nhịp rồi.

      Nhưng nghe nàng câu sau, lại hơi thất vọng, lại có chút vui, hừ tiếng.

      Vừa rồi nhìn trộm Vân Khanh, hoàn toàn giống, bình thường nàng luôn cảnh giác lại luôn cẩn thận phản kích, thậm chí trong mắt phượng đó còn phủ lớp sương mù, còn có ưu thương sâu sắc thể nhận ra, giống như có chuyện gì đó thể quên được từng xảy đến với nàng.

      ngờ vừa rồi nàng lại làm ra hành động nghịch ngợm như vậy, nhìn tâm lại bị mất vô ích, trái tim bây giờ còn đập loạn hơn.

      Nhưng nàng nàng ghen, là nhận định cùng Vi Ngưng Tử có cái gì rồi, điều này khiến rất buồn bực, liền hừ tiếng, "Ta thích cái loại người như Vi Ngưng Tử, về sau cần nhắc đến nàng ta nữa."

      Cảm nhận được vui, Vân Khanh đầu tiên là ngẩn ngơ, nhưng lại mình thấy hai má tuyệt sắc nam tử có hơi hơi đỏ, cười : "Mặt ngươi đỏ..."

      ", có..." Ngự Phượng Đàn thế mà lại trở nên hơi lắp, đỏ mặt sao, liền lui về sau hai bước, khuôn mặt sáng đẹp thế lại ngượng ngùng, mặt quay qua : "Ánh mắt nàng tốt, đừng lung tung."

      Vân Khanh chớp chớp mắt nhìn nhìn, có lẽ mình nhìn lầm rồi, liền : "Đêm nay ngươi đến đây là để cho ta biết Cảnh Hữu Thần phải người tốt đúng ?"

      "Ừ, nàng đừng bị bề ngoài của lừa." đến đây, tiếng Ngự Phượng Đàn có chút lạnh.

      "Còn có chuyện khác sao?" Vân Khanh thản nhiên gật đầu, mặt lộ ra tia mệt mỏi.

      Ngự Phượng Đàn nhớ vừa rồi ở nóc nhà nhìn thấy nàng yên lặng ngồi chỗ đó đọc sách, vẻ mặt chuyên chú còn nghiêm túc nữa, đọc hai canh giờ, e rằng cũng mệt mỏi rồi, liền mở miệng : "Nàng ngủ ."

      xong, lại như ánh trăng trong phòng biến mất, Vân Khanh giữ nguyên tư thế ngồi đó lúc, đứng dậy, đến cửa sổ, ánh trăng trong suốt ra, gió thổi đến, lá cây ngoài cửa trong gió rung động qua lại.

      Nàng lắc đầu, đóng chặt cửa sổ lại.

      Vừa rồi quên , chỉ mong thế tử nghiệt này đừng đến nữa.

      Hôm sau.

      Trong Cúc Khách viện, hai mẹ con Tạ dì cũng Vi Ngưng Tử nhìn mấy thứ đồ Liễu lão phu nhân cho, ngồi ở đó tức giận khó chịu.

      "Ngươi xem xem tặng cái gì thế này, lúc ấy ở đó ta tiện mở miệng, cái lão thái bà Liễu gia đó đưa cho ngươi bằng cho nha hoàn bên cạnh bà ta nữa, ngươi thấy cây trâm phỉ thúy đầu đại nha hoàn đó ? Phỉ thúy lại cho người ngoài, cho ngươi lại là mấy thứ này, xua đuổi ăn mày đó a!"

      Tạ dì càng giọng càng lớn, càng càng khó nghe, Vi Ngưng Tử thấy mình bị mẹ ruột thành ăn mày, cũng nhịn được mở miệng : "Nương, thôi mà, Liễu gia cũng đáng tin cậy, các bà ấy vốn dĩ thèm quan tâm đến mẹ con chúng ta mà."

      Nàng cũng phải người mù, nhìn ánh mắt của mấy vị biểu mợ có bao nhiêu khó chịu khi cho mình cái gì đó, sau đó tiếp: " giờ Thẩm phủ cũng ở được nữa rồi, Liễu gia cũng dựa vào được, hai mẹ con chúng ta cũng chỉ có thể ra ngoài thôi."

      Tạ dì trừng mắt liếc nhìn nàng cái, cầm khăn tay xoa xoa mặt, "Nghĩ dễ quá nhỉ, liền cứ như vậy mà đuổi chúng ta sao, cho rằng chúng ta dễ ức hiếp lắm ấy."

      Nha hoàn Hồng Tụ đứng sau Tạ dì, nàng theo bên cạnh Tạ dì hai ngày rồi, vẫn là có chút quen lắm, theo lời nha hoàn trong phủ , Tạ dì là ăn nhờ ở đậu, nhưng nhìn khí thế này, nàng nhìn ra nha, còn tưởng là tiểu thiếp muốn đoạt vị trí chính thất ấy chứ.

      "Nương, nương có chủ ý hay nào sao?" Vi Ngưng Tử lại gần hỏi.

      Tạ dì hé mắt nhìn nha hoàn đứng phía sau, "Các ngươi còn ở đây làm gì, bưng chén trà đến. là, cũng biết bà mối huấn luyện người như thế nào nữa, tưởng Tạ thị có lòng tốt để ta chọn nha hoàn, đều là chọn trúng hàng thấp kém thôi."
      (Chu: Bả gọi nha hoàn là "hàng hóa" đó nha, TT^TT, tội các chị ấy)

      Hồng Tụ, Hồng Lộ còn có Tử Tô cùng Tử Diệp đứng phía sau Vi Ngưng Tử, vẻ mặt bốn người đều thay đổi, các nàng đều do Ngũ bà mối đưa tới làm đại nha hoàn, lúc ở với bà mối cũng xuất sắc, lúc trước nghe đến Thẩm phủ còn mang vài phần vui mừng, nghe Thẩm phủ đối xử hạ nhân cũng tệ lắm, ai biết phân công làm sao lại gặp phải chủ tử như vậy.

      Hai ngày qua, đánh chửi các nàng như chuyện thường ngày, châm chọc khiêu khích, tuy khế ước bán thân của mình còn ở tay Tạ dì, bị chèn ép, vo tròn gì cũng gọi câu chủ tử, nhưng các nàng cũng là người a, đáy lòng mang bất đắc dĩ cùng cam lòng lui xuống.

      Vi Ngưng Tử liếc nhìn các nàng cái, mày nhăn lại, quay đầu : "Nương, nương , cuối cùng là có cách nào?"
      Last edited by a moderator: 31/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang14 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 6: Di nương chưa toại nguyện, Vân Khanh lột mặt nạ

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Tạ di đắc ý cười, "Trong phủ này, có thể giữ mẹ con chúng ta ở lại chỉ có mụ già kia và Tạ thị, còn người khác cũng kém phần quan trọng."

      Vi Ngưng Tử lộ vẻ kinh ngạc : "Ý của nương là dượng? Nhưng hình như dượng cũng tỏ vẻ thích chúng ta." Sau khi bọn họ đến đây, dượng chưa lần nào tới ân cần thăm hỏi, vì lẽ đó, nàng nhìn ra dượng có ý quan tâm chăm sóc đặc biệt với bọn họ.

      Tạ di vừa nghe, trắng mắt liếc Vi Ngưng Tử cái, "Con biết cái gì, mỗi ngày thấy con làm chuyện gì nên hồn, nam nhân đều là như vậy, ở tiền viện đương nhiên thích đến hậu viện, lại mỗi ngày Tạ thị luôn trông chừng, cũng có cơ hội."

      "Nhưng, nương, nương. . . . . . gả cho người." Vi Ngưng Tử nghĩ tới Tạ di lại tính toán đến mức này, rốt cuộc nàng vẫn là khuê nữ chưa lập gia đình, da mặt có chút đỏ lên,  mở miệng .

      "Gả cho người sao?" Tạ di chút nào cảm thấy hổ thẹn, cũng có chút tự giác việc để tang cho phu quân mới được nửa năm, trong đầu bà nhớ đến bộ dáng lịch nho nhã của Thẩm Mậu ở trước cửa lớn ngày đó, còn có gia nghiệp to lớn của Thẩm gia, trong mắt hạnh đều lóe lên ánh sáng tham lam, "Tam di nương của còn là quả phụ, chẳng lẽ ả ta được, ta lại được!"

      Bà tỏ vẻ như Thẩm Mậu và bà dính lấy nhau, Thu di nương kia cũng là quả phụ vừa tròn thất tuần (49 ngày) liền gả qua, vì sao bà thể chứ.

      "Được. . . . . . cho dù mương. . . . . . làm được, cũng chỉ là. . . . . . thiếp thất (vợ bé)." Vi Ngưng Tử vẫn cảm thấy cách làm này có chút ổn.

      Lông mày Tạ di dựng lên, kiên nhẫn : "Thiếp thất? Tại sao ta phải làm thiếp thất, Tạ Văn Uyên nàng ta là chính thất, ít nhất ta cũng phải là tiểu thiếp!"

      Vi Ngưng Tử cảm thấy hành động như vậy có chút càng quấy, nhưng lại loáng thoáng hi vọng nương có thể làm được, bởi vì nếu như có thể làm được, nàng liền có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Thẩm gia, cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp giống Vân Khanh, cần phải hâm mộ mọi thứ của nàng ta.

      Sau khi báo danh, còn thời gian ngắn nữa mới chính thức khai giảng, Vân Khanh liền ru rú trong nhà, sắp xếp lại vài thứ mà kiếp trước quên.

      Hai ngày cứ như vậy trôi qua, sau bữa trưa, nhân lúc chỉ màu mà Vân Khanh muốn dùng để thêu hết, liền sai Thanh Liên đến tú phòng lấy.

      Lấy chỉ về, Thanh Liên xuyên qua hành lang có tay vịn đến trước đình nghỉ chân, nhìn thấy phía trước có bóng người tới, nàng đứng lại nhìn, người nọ phải Tạ di còn có thể là ai? Chỉ thấy bà mặc bộ quần áo màu vàng nhạt thêu bướm vờn hoa màu trắng, cùng với váy vàng chanh thêu ánh bạc, chải búi tóc nghiêng nghiêng đổ xuống, bên ghim trâm hoa đào với cánh hoa mềm mại màu hồng nhạt, nếu nhìn khuôn mặt kia, chỉ nhìn cách ăn mặc này, là xinh đẹp khó tả, chỉ có điều mặc dù Tạ di trang điểm khuôn mặt này thoạt nhìn như hai mươi lăm tuổi, cũng đường đột làm như vậy, nhìn có vẻ trẻ vài phần.

      Thanh Liên nhất thời cảm thấy nghi ngờ, liền lặng lẽ theo.

      Chỉ thấy mắt bà mơ màng chứa ý xuân, đại nha hoàn Hồng Tụ theo phía sau, trong tay cầm hộp đựng thức ăn hai tầng mạ vàng, ́ch thực là hồng hạnh xuất tường rồi, vẫn dọc theo hành lang có tay vịn về phía trước, hai người lén lút khom người, cuối cùng xem ra là muốn đến tiền viện.

      Theo trực giác, Thanh Liên thấy đây phải là chuyện tốt, lập tức cầm chỉ vội vàng chạy về Quy Nhạn Các.

      Vào sân, sau khi đưa chỉ cho Lưu Thúy, Thanh Liên kể lại mọi chuyện cho nàng.

      ". . . . . . Tạ di trang điểm vô cùng xinh đẹp, trong tay cầm theo hộp đựng thức ăn, về phía tiền viện."

      Thanh Liên xong, nhìn Vân Khanh im lặng thêu hoa.

      Đến tiền viện? Vân Khanh ngước mắt nhìn thoáng qua Thanh Liên, thấy mặt nàng lộ vẻ lo lắng, rút kim thêu từ phía dưới ra, mặt mày đanh lại, nàng biết Tạ di tìm phụ thân, bởi vì muốn nhờ phụ thân giúp bà mua viện gì đó, nhưng trang điểm, còn cầm theo hộp đựng thức ăn sao? Hơn nữa lúc này. . . . . . Giữa trưa chính là lúc phụ thân uống rượu với khách, có thể ngủ say, lực khống chế tương đối yếu ớt. . . . . .

      Nàng biết Tạ di có quỷ kế rồi.

      đúng là tà tâm chết mà, nữ nhi lớn như vậy, trượng phu của mình vừa mới chết có nửa năm, liền muốn quyến rũ tỷ phu ( rể). (LPH: phì, ta khinh, mụ Tạ di này già mà còn mất nết)

      Vân Khanh vẫn quá yên tâm về cha của mình, ông phải là người có thể chống lại được ‘sắc dụ’, nếu Thu di nương cũng chưa qua thất tuần gả đến đây. Tuy rằng mấy ngày nay xem ra cha có hành động gì khác thường, nhưng ai biết được nhan sắc trước mặt ông có thể chịu được mê hoặc hay ?

      Vân Khanh lập tức bỏ khung thêu xuống, đứng lên, với Lưu Thúy: "Ngươi nhanh chóng bảo ma ma vụng trộm theo phía sau xem cuối cùng là đến đâu?"

      Sau đó mang theo Thanh Liên đến viện của Tạ thị. Nàng cũng muốn người như Tạ di mỗi ngày đều kiếm chuyện trước mặt mình và nương, còn có một ‘biểu tỷ’ như Vi Ngưng Tử, hai mẹ con này phải người của Thẩm gia kiêu ngạo như vậy, nếu thành người của Thẩm gia, phải bọn họ lật tung mọi thứ sao.

      Tuy rằng nàng sợ quỷ kế của bọn họ, nhưng cũng thích mỗi ngày phải phòng bị hai người kia.

      Lại nếu để người khác nghe được, mặt mũi của Thẩm phủ cũng biết phải để đâu, di muội tử (em vợ) trượng phu đã mất đến tìm tỷ tỷ nương nhờ, kết quả đến chưa đầy nửa tháng, liền cùng tỷ phu lăn lộn giường, tiếp theo tỷ phu biến thành tướng công. Nghĩ đến loại cảnh tượng đó, Vân Khanh cảm thấy toàn thân phát lạnh, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

      Vội vàng vào trong phòng, Tạ thị chuyện với hai ma ma quản , nhìn thấy Vân Khanh tiến vào, liền bảo hai ma ma quản lui xuống trước, lúc này mới hỏi: "Chuyện gì mà vội vã như vậy?"

      Vân Khanh liền bảo Thanh Liên kể lại mọi việc nhìn thấy lúc nãy lại lần nữa, còn mình xem sắc mặt Tạ thị.

      "Quả nhiên muội ấy vẫn biết xấu hổ như vậy." Tạ thị hừ lạnh tiếng, mặt mang theo vẻ khinh bỉ .

      Lý ma ma nghe vậy quả thực cảm thấy thể nhìn nổi, làm chuyện da mặt dày đến mức này lại là con của lão gia Tạ gia, bà thể tin được, mặt mang theo vẻ khinh thường, Lý ma ma trầm giọng : "Phu nhân, muốn đến tiền viện ngăn nàng ta lại ?"

      Lần này Tạ thị cũng gấp gáp, thong thả cười : "Hết cách rồi, tùy muội ấy ."

      Tươi cười tỏa sáng mặt Tạ thị, Vân Khanh có chút kinh ngạc, nhớ lần trước phụ thân dẫn Tô Mi trở về, mặt nương đều có chút nhịn được, lần này muội muội ruột thịt của mình quyến rũ trượng phu, sao lại có thể bình tĩnh như thế ngồi ở nơi này.

      Hình như nhìn ra lo âu của con , Tạ thị mỉm cười : " sao đâu, con trở về , chuyện này con cần lo lắng."

      Nếu mẫu thân như vậy, Vân Khanh cũng tiện thêm gì, vẻ mặt của nương như chứa điều gì, nhưng cũng muốn cho nàng.

      Tuy nhiên trong lòng nàng vẫn cảm thấy kỳ quái, có lẽ mẫu thân quá mức tin tưởng phụ thân rồi chăng? Cho rằng là muội muội của mình phụ thân gặp trở ngại, vì quan hệ thân thích mà bị nhan sắc mê hoặc?

      Tuy rằng nàng thích Tạ di, nhưng mẫu thân của Tạ di cũng được trong cung ban thưởng danh hiệu mỹ nhân, vẻ mặt dáng người đều tệ, nay bà ta lại ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, chủ động dâng lên, nếu phụ thân nhất thời kích động phạm phải chuyện sai lầm gì, cuộc sống sau này của nàng chỉ biết phấn khích đến cả nhà gà bay chó sủa.

      Nghĩ đến đây, nàng đảo vòng, đến bên kia hành lang có tay vịn.

      Thanh Liên thấy động tác của Vân Khanh, theo phía sau gì, tính tình nàng cẩn thận, nhiều lắm, lại tỉ mỉ kín đáo, biết tiểu thư muốn đến tiền viện, mặc dù nàng cũng biết tại sao phu nhân tự tin đến thế, nhưng tiểu thư nhanh chân đến xem, nàng nhất định cũng phải theo.

      Trong tiền viện, giữa trưa Thẩm Mậu cùng hộ khách uống hơi nhiều rượu, xã giao mấy năm nay tửu lượng của ông cũng tệ, nhưng hộ khách tới hôm nay là người phương Bắc, uống  rượu mạnh như Thiêu Đao Tử, mời rượu từng chén từng chén, mặc dù từng trải qua nhiều thử thách, ông vẫn cảm thấy đầu hơi đau, bất quá may mà cũng nghiêm trọng lắm.

      Vì thế liền muốn đến thư phòng nghỉ ngơi lát, quản Lý Tư theo bên người ông, giúp đỡ ông vào thư phòng, lại xoay người dặn dò nha hoàn nhanh pha bồn nước ấm đến cho Thẩm Mậu rửa mặt.

      "Lý quản , sao ông còn ở đây, vừa rồi phu nhân phái người đến tìm ông có việc đó." Lý Tư vừa mới ra cửa, ngẩng đầu liền thấy nha hoàn trẻ tuổi đứng xa, giòn giã mở miệng cười với ông.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang12 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6.2: Di nương chưa toại nguyện, Vân Khanh lột mặt nạ

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      hơi nhíu lông mày, nhìn nha hoàn kia : "Ngươi là ai?" Nha hoàn bên người phu nhân cơ bản đều gặp qua, người này ra cực kỳ lạ mặt.

      "Ta là nha hoàn phu nhân mới mua hai ngày trước, tên là Hồng Tụ, cho nên chắc Lý quản chưa biết ta." Hồng Tụ cười .

      ra biết, hai ngày trước phu nhân mua hơn hai mươi nha hoàn, người trước mắt có thể là mới được mua, trong lòng liền tin vài phần, mở miệng : "Phu nhân tìm ta có chuyện gì?"

      Hồng Tụ lắc đầu: "Ta cũng biết, chỉ là được dặn dò, tới tìm ông."

      Nghĩ có thể Tạ thị có việc tìm , liền với Hồng Tụ: "Vậy ngươi nhanh pha bồn nước tới cho lão gia rửa mặt." xong, liền nhanh qua bên kia.

      Thấy rồi, đứng ở góc sáng sủa, Tạ di ra, khóe miệng mang theo vài phần tươi cười đắc ý, nhìn nhìn chung quanh, lúc này chính là lúc giữa trưa ít người, bốn bề vắng lặng, liền với Hồng Tụ: "Ngươi ở đây coi chừng, đừng để những người khác tiến vào."

      Hồng Tụ biết bà ấy làm chuyện vinh quang gì, vẻ mặt có chút do dự : "Phu nhân, người có nên suy nghĩ chút hay . . . . . . Làm như vậy, đợi lát nữa Trầm phu nhân đến đây nhìn thấy, tốt lắm đâu?"

      Tạ di nghiêng mắt liếc nàng cái, hừ : "Ngươi chỉ cần để ý canh cửa cho tốt, chuyện khác ít xen mồm !"

      Bà chính là cố ý muốn Lý quản đến chỗ của Tạ thị, đợi Lý quản là Hồng Tụ nhắn Tạ thị tìm có việc, mà kỳ Tạ thị cũng có chuyện gì sai bảo. Như vậy, Tạ thị biết Hồng Tụ truyền tin tức giả, nhất định mang người vội vàng đến xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nhóm người đẩy cửa mà vào, thấy Thẩm Mậu và mình có tư tình, bà theo cột mà leo lên, là Thẩm Mậu hủy thanh danh của bà, bắt Thẩm Mậu cưới bà làm tiểu thiếp.

      Bà vì lên kế hoạch tốt mà vô cùng kiêu ngạo, lấy tay sờ sờ hoa đào bên tóc mai, lại kéo kéo vạt áo, liền đẩy cửa tiến vào.

      Lúc này Thẩm Mậu tựa vào ghế rộng ghép từ các mảnh gỗ tử đàn sau bàn đọc sách, đầu đặt lên thanh ngang lưng ghế dựa, híp mắt lim dim, nghe được trong phòng có tiếng bước chân nhàng, tưởng là Lý Tư vào, cũng để ý.

      Cho đến khi tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cùng với mùi son phấn gay mũi, ông mới hơi hơi nhíu nhíu lông mày, nha hoàn nào trong phủ lại tuân thủ quy củ như vậy, cả người phủ phấn hương như thế chạy đến tiền viện quyến rũ ông.

      Ông mở to mắt, nhìn thấy lại là khuôn mặt nhắn lộ vẻ mê hoặc của Tạ di, đứng bên cạnh ông, cười yếu ớt nhàng với ông, Thẩm Mậu chống tay vịn, ngồi thẳng người, nhíu mày, hỏi: "Sao di muội lại đến tiền viện?" Lý Tư đâu, hẳn là ở bên ngoài, sao lại để quả phụ như Tạ di tiến vào.

      Tạ di nhìn đôi mắt phượng đen như mực của ông, xếch bay chạm tóc mai, khuôn mặt trắng nõn mang theo ý vị thành thục của nam nhân, cũng có vẻ già nua, người mặc áo dài cổ tròn màu lam như kiểu nhà sư, khiến vóc người ông có vẻ càng thêm cao ngất, trong lòng càng cảm thấy mình quyết định đúng.

      Vì thế mặt mày càng thêm phần mê hoặc, cất giọng mềm mại đáng mở miệng : "Tỷ phu, đây là canh bổ thân muội dốc sức hầm, huynh uống thử xem, có hợp khẩu vị huynh hay ?"

      Thẩm Mậu nhìn bà ta đặt hộp đựng thức ăn lên mặt bàn, đáy mắt lên chút buồn bực, mặt vẫn lịch mở miệng : " cần di muội lo lắng, canh bổ thân mỗi ngày tỷ tỷ muội đều hầm cho ta uống." Từ sau khi tra ra canh bổ thân có vấn đề, Thẩm Mậu liền vô cùng chú ý đến thức ăn, canh bổ thân vẫn đều đến bên Tạ thị mới uống, thuận tiện uống thuốc luôn, nay Tạ di đưa canh bổ thân đến, đương nhiên ông đặc biệt chú ý.

      Nghe ông lời từ chối, chút Tạ di cũng vội, nếu chỉ câu, Thẩm Mậu liền uống hết canh, vậy cũng quá phù hợp với kỳ vọng của bà rồi - nam nhân ấy mà, luôn giả bộ chính trực, đến lúc bất đắc dĩ cũng thể từ chối, mới bằng lòng miễn miễn cưỡng cưỡng nhận lấy - càng thêm thân thiện mở hộp đựng thức ăn ra, trong miệng : "Từ sau khi mất chỗ dựa, suốt thời gian này hai mẹ con muội và Tử nhi nơi nương tựa bị người khi dễ, cho đến sau khi vào Thẩm phủ, tỷ phu huynh luôn càng thêm chăm sóc bọn muội, chỉ cung cấp nơi cho bọn muội sinh sống, lại còn nhận thêm nha hoàn hầu hạ bên người bọn muội, mọi thứ đều chăm lo chu đáo, vì cảm tạ huynh, chén canh này muội hầm từ sáng sớm đến giữa trưa, rất bổ, tạm thời biểu lộ chút thành ý, mong huynh từ chối."

      Nhìn canh đưa tới trước mặt, cùng thân mình Tạ di lại dựa gần thêm mấy phần, đầu Thẩm Mậu có chút choáng váng, mạnh mẽ giữ vững tinh thần : "Những điều này đều do tỷ tỷ muội sắp xếp, nàng mới là người quan tâm muội nhất, ta bận việc ở tiền viện, có chú ý đến những việc này."

      Thẩm Mậu chỉ hy vọng Tạ di có thể nghe hiểu ngụ ý của ông, ông biết hôm nay Tạ di đến, cũng phải chỉ vì đưa chén canh, vừa rồi ý tứ của những lời này, giọng điệu thôi cũng quá rồi.

      Bất đắc dĩ ông uống rượu, giọng nhàng bay bổng, vốn là lời từ chối, nghe vào tai Tạ di ngược lại liền cảm thấy ông có ý bảo chăm sóc tốt cho bà, liền cười : "Làm gì có, tỷ phu cần nghĩ như thế, nếu có huynh ở bên ngoài vất vả, kiếm tiền nuôi sống người trong nhà, tỷ tỷ cũng cách nào có cuộc sống tốt như vậy, càng khỏi đến việc quan tâm đến muội."

      sớm ngửi thấy mùi rượu người Thẩm Mậu, thầm cảm thấy ông trời cũng giúp bà, nam nhân khi uống rượu, lực khống chế lại càng yếu ớt, bà còn sợ có cơ hội sao? Liền tới gần Thẩm Mậu, tay vươn ra muốn đỡ ông, "Tỷ phu uống nhiều rượu rồi, muội đỡ huynh dậy uống canh, vừa hay canh này có thể giải rượu."

      Đối mặt với sự xum xoe như thế, Thẩm Mậu chỉ cảm thấy có vài phần căm tức, thấy vẻ mặt trang điểm xinh đẹp, dáng người tinh xảo đặc sắc sắp dựa gần vào, ông vội vã : "Ta tự mình uống là được."

      tay khẩn cấp đoạt canh trong tay Tạ di, tức giận uống xuống, sau đó đặt lên bàn : "Canh ta muốn uống hết, muội có thể rồi chứ?"

      Ông chỉ hận Tạ di dựa vào quá gần, nếu lên tiếng gọi những người khác, khiến người ta nhìn thấy bọn họ đứng như thế trong phòng, khó tránh sinh ra tin đồn, chút ông cũng muốn có dính dáng gì với Tạ di, cũng quan tâm canh này nguy hiểm hay an toàn, chỉ ngóng trông bà ta nhanh chóng tự mình ra ngoài, chớ chọc ra mầm tai vạ gì.

      Nhưng ý tưởng trong lòng ông càng sâu, đầu cũng càng ngày càng nặng, theo bình thường mà , say rượu như thế cũng chỉ lúc, sau khi dịu lại, trừ đau đầu chút cũng sao, sao hôm nay ngược lại càng ngày càng nặng, ánh mắt dần dần có xu thế khép lại.

      Tạ di nhìn mí mắt ông bắt đầu rơi xuống, sắc mặt cũng trở nên có chút ngẩn ngơ, cười đắc ý, "Tỷ phu, huynh mệt mỏi rồi, muội đỡ huynh nghỉ ngơi. . . . . ."

      Vân Khanh về phía tiền viện, đến trước thư phòng Thẩm Mậu, liền nhìn thấy đứng trước cửa là đại nha hoàn của Tạ di - Hồng Tụ, liền biết tốt rồi, ma ma mà Lưu Thúy dặn dò theo dõi cũng đứng gần đó, thấy Vân Khanh liền chạy ra : "Đại tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Tạ di mang theo hộp đựng thức ăn vào."

      " vào bao lâu rồi?" Mặt Vân Khanh trầm như nước, trong hai tròng mắt lóe nhiều ánh hào quang, thấp giọng hỏi.

      "Đại khái khoảng thời gian chén trà ." Ma ma luôn luôn theo dõi bên, "Hình như hôm nay lão gia xã giao về, có uống chút rượu." Ma ma này ở lâu trong trạch viện, đương nhiên biết có ít chuyện bẩn thỉu thể , liền mịt mờ ám chỉ .

      Vân Khanh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nam nhân sau khi uống rượu lại càng thêm thể yên lòng, hơn nữa da mặt Tạ di kia còn muốn dày hơn tường thành, chừng phát sinh chuyện gì đó, liền bước nhanh đến cửa thư phòng.

      Hồng Tụ vừa nhìn thấy Vân Khanh liền biết nguy rồi, Tạ di vào lâu, cũng biết chuyện có thành hay , nếu Tạ thị đến đây, nàng dựa theo dặn dò mà chạy vào trong tốt rồi, nhưng người đến là đại tiểu thư, nàng cũng biết nên làm như thế nào, vội vàng nhún người : "Bái kiến đại tiểu thư."

      Vân Khanh câu vô nghĩa nào, toàn thân tản ra hơi thở sắc bén , hai tròng mắt như mũi tên, lạnh như băng thẳng: "Ngươi tránh ra cho ta!"

      Hồng Tụ nào dám tránh ra, mặc dù trong lòng bị khí thế của thiếu nữ trước mắt trấn áp, vẫn chặn ở cửa thư phòng, "Đại tiểu thư, Thẩm lão gia dặn nô tỳ canh giữ ở cửa, người thể vào."

      Vân Khanh cười lạnh tiếng, châm chọc : "Cha ta bảo ngươi canh giữ ở cửa? Ngươi là nha hoàn của ai mà cha ta bảo ngươi canh giữ ở chỗ này!?" Nàng vừa nhấc cằm, ma ma phía sau liền vọt lên, lôi kéo tha Hồng Tụ qua bên.

      Thanh Liên phản ứng nhanh, thấy Hồng Tụ muốn há mồm gọi người, liền cầm khăn trong tay nhét vào miệng Hồng Tụ, ngăn chặn ý đồ nàng ta muốn lên tiếng nhắc nhở. Tránh việc gọi những người khác tới, lỡ như bên trong xảy ra chuyện gì tốt, bị nhìn thấy gây ra náo loạn.

      Vân Khanh tay đẩy văng cửa, liền nhìn thấy phụ thân mềm nhũn tựa vào ghế, mà hai tay Tạ di đặt vạt áo Thẩm Mậu, động tác kia đúng là tính cởi quần áo Thẩm Mậu ra.

      "Dì đây là tính làm gì?" Nàng đến trước bàn đọc sách, đứng ở bên khác của Thẩm Mậu, ánh mắt dừng chén canh đặt bàn, nghe trong khí có mùi là lạ, đáy mắt Vân Khanh xẹt qua tia sắc lạnh, dám bỏ thuốc mê vào chén canh, người dì này cũng quá biết xấu hổ rồi.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang11 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6.3: Di nương chưa toại nguyện, Vân Khanh lột mặt nạ

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Beta: Ishtar
      Kế hoạch sắp hoàn thành, đột nhiên nửa đường xông ra Vân Khanh, sắc mặt Tạ di vừa xanh vừa hồng, hồng là bởi vì kế hoạch của mình tốt như vậy, tuy rằng xem ra Thẩm Mậu nguyện ý, cũng may bà sớm tính toán, chỉ cần Thẩm Mậu uống chén canh này, toàn thân vô lực, chỉ có thể để bà sắp xếp, bà cởi quần áo Thẩm Mậu, cũng cởi luôn quần áo của mình, hai người ôm nhau đợi Tạ thị tiến vào mọi thứ đều xong, lại bị Vân Khanh xông tới phá hủy chuyện tốt của bà, xanh là vì nhìn thấy đáy mắt Vân Khanh lộ vẻ coi thường và khinh bỉ, dường như biết tính toán của bà.

      Bà mạnh mẽ trấn định tinh thần, sắc mặt như bình thường, dày mặt : "Ta đưa chén thuốc cho uống tỷ phu, thấy huynh ấy say rượu, muốn đỡ huynh ấy đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi lúc." Trong thư phòng Thẩm Mậu có căn phòng , trong phòng tất cả chăn nệm đều có, có khi ông cũng nghỉ tạm trong này.

      "Phải ?" Giọng Vân Khanh kéo dài, cười lạnh , "Xem ra nha hoàn của Thẩm phủ vẫn còn quá ít, lại để dì từ hậu viện tiến đến hầu hạ tỷ phu của mình nghỉ ngơi, cũng biết dì muốn tỷ phu nghỉ ngơi, hay là cùng tỷ phu nghỉ ngơi đây?"

      "Ngươi!" Bị Vân Khanh trực tiếp vạch trần tâm tư, cuối cùng Tạ di hé ra vẻ mặt già nua khó trốn, môi run run : "Ngươi là nương chưa lấy chồng lại những chuyện này, biết truyền ra người ta ngươi vô liêm sỉ sao?"

      Vân Khanh chậm rãi lắc đầu, giọng điệu mang vẻ châm chọc : "Dì có thể làm, sao lại cho phép con chứ? Cha con có ý với dì, người liền muốn dùng thủ đoạn như vậy, nếu để người khác biết, người xem rốt cuộc số người chê cười người nhiều, hay số người con hiểu quy củ nhiều hơn?"

      Tạ di cả người tức giận ngừng run rẩy, ngờ mồm mép Vân Khanh lại lợi hại như vậy, cãi chày cãi cối : "Sao ngươi biết tỷ phu có ý với ta?"

      Nghe vậy Vân Khanh cười nhạo : "Nếu có ý với người, người còn dùng thủ đoạn xấu xa này sao?"

      "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ." Tạ di liên tục ra ba từ ngươi, vừa tức vừa bực vừa giận, đúng là chữ cũng nổi nữa.

      Vân Khanh chút nào để ý tới bà, giận, có gì mà tức giận? Mình làm ra, còn sợ người ta châm chọc sao? Nàng lấy ra từ trong túi gấm luôn mang theo bên mình cái bình sứ màu lục, kể từ sau khi học y thuật, nàng có chế mấy bình thuốc đơn giản mang theo bên người, loại thuốc có tính kích thích này, chuyên dùng để giải thuốc gây mê và thuốc mê bình thường, rốt cục hôm nay cũng có công dụng.

      Nàng mở nắp bình, đặt miệng bình dưới mũi để Thẩm Mậu ngửi ngửi, lúc sau, Thẩm Mậu liền tỉnh lại, cảm giác ý nghĩ hỗn loạn trong đầu tan .

      Ông lắc lắc đầu, lại thấy nữ nhi đứng trước mặt, hơi nghi ngờ hỏi: "Vân Khanh, con đến lúc nào?"

      Vân Khanh cười châm chọc, ngẩng đầu nhìn Tạ di : "Con thấy dì đến tìm phụ thân, đoán rằng dì vì chuyện mua nhà mà đến tìm phụ thân, liền theo, muốn nghe cầu của dì chút." Nàng ra chuyện Tạ di muốn quyến rũ phụ thân, ai biết lát nữa phụ thân bị động kinh gì lại cảm thấy Tạ di tệ, vậy khiến nàng và nương chán ghét thôi.

      Lúc này Thẩm Mậu mới nhớ tới mới vừa rồi Tạ di ở trong này, ông nhíu nhíu đầu mày, nhìn Tạ di đứng bên, ánh mắt đảo qua hộp đựng thức ăn bàn, kinh nghiệm thương trường khiến ông cũng có chút hiểu biết với ít thủ đoạn ngầm, biết vừa rồi mình uống xong gì đó có chút ổn, ánh mắt liền trở nên càng thêm u, lạnh giọng : " ra là thế, vậy di muội cứ cầu về tòa nhà mà muội muốn mua, ta ở bên ngoài lưu ý."

      Thấy thái độ của phụ thân với Tạ di vẫn khác trước, Vân Khanh cũng ngầm ngạc nhiên, nàng nhìn trang phục người Tạ di, là tỉ mỉ trang điểm đẹp, hương thơm xông vào mũi, thể có mị lực, nếu phụ thân thực có ý, vậy Tạ di hoàn toàn cần dùng tới thuốc mê, hai người mặt đối mặt tằng tịu với nhau cũng có lợi cho Tạ di, chẳng lẽ định lực của phụ thân mạnh như vậy?

      Thấy chuyện quyến rũ Thẩm Mậu thành, Tạ di cắn chặt răng bạc, đáy mắt bắn ra hai ánh sáng lạnh gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, tiểu tiện nhân này liên tiếp làm hỏng chuyện tốt của bà, may mà bà có kế hoạch dự phòng, mặc dù thất bại, cũng có chuyện để bù đắp, bà mở hộp đựng thức ăn ra, lấy từ dưới ra hộp khắc hoa đặt lên mặt bàn, mặt lại mang theo tươi cười : "Tỷ phu, đây là giấy tờ đất đai cửa hàng của muội, muội là quả phụ dắt theo đứa , lại hiểu mấy chuyện làm ăn, dù bị người khi dễ cũng biết, nhà huynh kinh doanh lớn như vậy, tốn chút công sức, cũng có thể quản lý tồi."

      Thẩm Mậu thấy bà đẩy cái hộp đến, sắc mặt liền có chút biến hóa, "Việc này chỉ sợ ổn."

      Tạ di vừa nghe, sao có thể để ông từ chối như vậy, bà còn có tính toán khác đây, vì thế mặt lộ ra vẻ thê thảm, nức nở : "Tỷ phu đừng từ chối, nay muội cũng còn ai có thể tin tưởng, đây chính là đồ cưới về sau của Tử nhi và chỗ dựa của mẹ con bọn muội, nếu huynh giúp, muội cũng chỉ có thể cầu xin tỷ tỷ đến giúp với huynh."

      Vừa nghe đến bà ta đến Tạ thị, đôi mắt Thẩm Mậu liền buông xuống, xưa nay tâm tính Tạ thị thiện lương, luôn đối xử với thân thích tệ, mấy năm nay cũng cho Liễu gia ít bạc, mọi thứ ông đều biết, Liễu gia làm quan ở Dương Châu, với ông mà , có thân thích như vậy, lúc chuẩn bị trước sau cho việc làm ăn, quan viên ít nhiều đều phải nể mặt quan viên, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu ông cam chịu việc Tạ thị đưa bạc cho Liễu gia, mà Tạ di lại là em ruột của Tạ thị, lúc trước khi Tạ thị nghe bà ta muốn tới đây, thu dọn Thái Lai viện cho bà ta ở, biết sau đó thế nào, lúc đến lại đổi thành Cúc Khách viện, nhưng chuyện ăn uống, chút cũng thiếu.

      Nếu Tạ di cầu xin Tạ thị, sau đó cũng đến ông, còn bằng trực tiếp nhận lấy, bất quá chỉ là vấn đề phái người quản lý, chút việc ấy với Thẩm gia đều sao cả, cũng miễn cho việc Tạ di lại tìm cớ, có tiền bên người, phải ở lại Thẩm phủ.

      Nghĩ nghĩ, ông mở miệng : "Muội như thế, vậy ta có thể giúp muội."

      Tạ di nghe vậy vui vẻ, ánh sáng chảy qua đáy mắt, ánh mắt này tránh được đáy mắt của Vân Khanh, vào đời trước, Tạ di cũng làm như thế, giao tất cả giấy tờ đất đai cửa hàng trong tay cho Thẩm Mậu quản lý, đến lúc Vi Ngưng Tử xuất giá, liền cầu Thẩm Mậu giao tất cả cửa hàng đất đai lại cho bà, đương nhiên Thẩm Mậu đưa hết thảy mọi thứ được nhờ vả lại cho bà, ngờ sau khi Tạ di nhận xong, lại ở trong phủ khóc lóc làm loạn, lúc trước bà đưa cho Thẩm Mậu chỉ chút cửa hàng như vậy, đất đai cũng nhiều nhiều, mắng Thẩm Mậu có lương tâm, ngay cả gì đó của nhi quả phụ cũng nuốt riêng, Thẩm Mậu tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng khi tiếp quản như vừa rồi giấy tờ làm bằng chứng, mở miệng giải thích những người khác cũng tin tưởng, chỉ cảm thấy Thẩm phủ nhà cao thế lớn, dựa vào việc giúp đỡ mà nuốt riêng tài sản của người ta, cuối cùng Thẩm gia dựa theo lợi nhuận kinh doanh mà bồi thường cho bà ta mười vạn lượng bạc, chuyển cho Tạ di mấy cửa hàng lớn cùng đất đai mới xong việc.

      kiện kia cũng khiến Thẩm Mậu quá mức tức giận, Tạ thị cũng biết ngọn nguồn, liền đuổi Tạ di ra ngoài, nhưng Tạ di lừa lượng tài sản lớn nên căn bản cần, khi đó mình và Vi Ngưng Tử gả cho Vĩnh Nghị hầu - Cảnh Hựu Thần, sau vài năm Tạ di ở Thẩm phủ cướp đoạt tài sản, liền tiến vào ở trạch viện trong kinh thành.

      Nghĩ đến đây, Vân Khanh liền muốn mở miệng ngăn cản, kiếp này nàng nhất định thể để Tạ di chiếm bất kỳ lợi ích gì từ Thẩm phủ, loại người như bọn họ, đáng cho người khác đối xử tốt.

      ngờ, Thẩm Mậu lại mở miệng trước: "Bất quá di muội à, hôm nay ta và muội đều ở đây, cùng nhau đối mặt, kiểm tra hết mấy thứ trong hộp, viết ra giấy, hai bên cùng ký tên, kể từ đó, ta và muội liền có bằng chứng, ngày sau cũng chút tiền tài mà huyên náo đến nhìn mặt nhau, muội thấy thế nào?"

      Sắc mặt Tạ di trắng nhợt, ngờ Thẩm Mậu lại như thế, vội vàng : " cần như thế, gia nghiệp tỷ phu lớn như vậy, sao có thể tham đến chút tiền cỏn con của muội chứ?"

      Thẩm Mậu ngồi im bất động, nhàng cười : "Di muội sai rồi, có câu ‘ em thân thiết tiền bạc ràng’, vật của muội đặt dưới quản lý của Thẩm phủ, có nghĩa là vật của Thẩm phủ, vẫn phân mới tốt, tránh ngày sau có gì sai sót, hai bên rất khó chuyện."

      Lời của ông mang theo giọng điệu thương lượng, nhưng ai cũng khó nghe ra ý tứ bên trong, muốn ông nhún tay cũng được, nể mặt tỷ tỷ của bà ta ông có thể cứng cỏi nhấc tay trợ giúp, nhưng cần phải lập thêm chứng từ, nếu cũng cần nữa.

      Đáy lòng Tạ di lại tức giận, bà có ý tốt đưa gia sản của mình cho Thẩm Mậu quản lý, thế nhưng ông ta còn như vậy, chẳng lẽ bà còn có thể tham cái gì của ông ta sao, gia nghiệp Thẩm phủ lớn như vậy, cho dù bà tham, chia chút cho bà đã sao, là sặc mùi của thương nhân, tính toán chi li, chịu được chút thua thiệt nào. Nhưng bà lại dám phát giận, bởi vì mấy năm nay, cửa hàng của bà quản lý quả tốt lắm, đại khái là mình có tài năng buôn bán, hàng năm đều lỗ lã, nếu cứ kéo dài như vậy, cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có bán thể cửa hàng, bằng giao cho Thẩm Mậu quản lý, Thẩm Mậu rất có tài năng trong buôn bán, lợi nhuận của Thẩm gia vẫn phát triển ngừng, dần dần có đầu mối làm ăn với thủ phủ Giang Nam, ở trong tay ông ta thế nào cũng lỗ vốn.

      Vì thế nhịn xuống hơi : "Nếu tỷ phu như thế, vậy cứ như vậy ."

      Thẩm Mậu nghe vậy cười thản nhiên, liền bảo Tạ di lấy giấy tờ đất đai và cửa hàng ra, cùng nhau đối chiếu, mỗi cái Thẩm Mậu đều hỏi nơi chốn, lợi nhuận và tình huống tại, Tạ di thể hết ra, trong đôi mắt thỉnh thoảng lên oán giận.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :