1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: Biểu tỷ muội cặn bã quanh co
      Edit: A Chu


      Thấy mày Tạ thị lại bắt đầu mang vẻ lo lắng, Vân Khanh sợ bà lo nghĩ nhiều tốt, lập tức sang đề tài khác: "Đúng rồi, hôm nay báo danh con còn gặp An Tuyết Oánh nữa đó."

      Tạ thị cùng Tri phủ phu nhân cũng có chút giao tình, hai bên nhìn nhau thấy cũng tệ, cũng biết quan hệ của vị tiểu thư được tri phủ chiều với Vân Khanh cũng tệ lắm, thuận miệng : "Cũng rất lâu rồi gặp nàng ấy."

      Sau khi hai mẹ con huyên thuyên lúc, rồi Vân Khanh liền xoay người trở về phòng.

      Hai tiểu nha hoàn dìu Phi Đan bị đánh hai mươi đại bản đến, để nàng dập đầu với Vân Khanh, nhìn thấy vẻ mặt của người trước mặt tái nhợt, đầy nước mắt, Vân Khanh đành lòng, vẫn chịu đựng cho nàng quỳ xuống dập đầu.

      Bích Liên có thể làm đến đại nha hoàn, nhất định là có sở trường, nhưng nàng đơn giản như vậy, hơi dễ xúc động, quả là điểm trí mạng của nha hoàn, nha hoàn lại dám trước mặt chủ tử cáo trạng chủ tử khác, tinh thần trọng nghĩa hơi quá cao rồi.

      Nhưng cũng nên chút, con người Bích Liên tồi, nếu ý thức được thiếu sót của bản thân, sau này vẫn có thể dùng được.

      "Ngươi biết mình sai chổ nào ?" Xua tay bảo hai nha hoàn hai bên người đều lui xuống, chỉ còn lại Lưu Thúy cùng Thanh Liên ở trong phòng, Vân Khanh nhanh chậm nhìn nàng, mở miệng hỏi.

      Chịu đựng đau đớn lưng, Phi Đan cúi đầu nhận sai, : "Nô tỳ nên nhất thời xúc động, bị người lừa gạt, đùa giỡn, lợi dụng."

      "Còn gì nữa?"

      "Gặp chuyện gì trước hết phải suy nghĩ trước rồi mới làm, thể tùy tiện được." Phi Đan tiếp tục .

      Ánh mắt Vân Khanh nhìn chăm chú, "Còn nữa ?"

      Phi Đan nửa quỳ, nửa nằm úp sấp mặt đất, lắc đầu , Lưu Thúy nhìn bộ dáng của nàng, ngầm lắc đầu, có lẽ trước kia luôn theo lão phu nhân, lão phu nhân vốn là người khá dễ tính, Bích Bình bên cạnh cũng phải là người xấu bụng, hơn nữa cha mẹ cũng có địa vị trong phủ, Phi Đan gặp vấn đề nào quá khó.

      Liếc nhìn Vân Khanh cái, biết nàng hôm nay là muốn làm cho Phi Đan biết mình sai chổ nào, Lưu Thúy liền câu, "Phi Đan, chúng ta đều là nha hoàn của Thẩm phủ."

      Phi Đan lúc này mới tỉnh ngộ, nàng là nha hoàn của Thẩm phủ, tuy theo bên cạnh lão phu nhân, nhưng lâu dài mà , cũng là nha hoàn của phu nhân, đại tiểu thư, tất cả đều lấy lợi ích của Thẩm phủ là quan trọng nhất, mà hôm nay nghe vài câu xúi giục của biểu tiểu thư, liền tự cho là đúng, tới trước mặt lão phu nhân thể cái gọi là chính nghĩa, nếu đó là do đại tiểu thư làm, sau này người trong phủ nhìn nàng thế nào, người phản bội chủ tử mình lại lấy lòng người bên ngoài, đó phải ăn cây táo, rào cây sung sao? Mà các chủ tử ghét nhất chính là loại nha hoàn này, hôm nay phải đại tiểu thư mở miệng, e rằng lão phu nhân bán mình , phu nhân cũng nhìn đến nàng nữa.

      Nghĩ đến đây, nàng lập tức hiểu , thành dập đầu : "Nô tỳ hiểu được, cảm tạ đại tiểu thư."

      "Ngươi hiểu được là tốt rồi." Vân Khanh cười , trong mắt toát ra vẻ hài lòng, như vậy Phi Đan còn có thể dạy được, nàng quay đầu với Thanh Liên: "Phi Đan về sau ở cùng ngươi, người nàng có thương tích, ngươi chiếu cố nhiều chút."

      Thanh Liên biết vừa rồi đại tiểu thư để mình ở trong phòng, cũng là cho mình biết, nha hoàn có lòng bất trung có lối thoát, vội vàng gật đầu : "Dạ được, nô tỳ nhất định nghe theo lời của đại tiểu thư."

      "Tốt lắm, ngươi dùi nàng xuống , đợi lát nữa mời đại phu đến xem, đừng để bị thương gân cốt." Sau khi xử lý xong chuyện này, Vân Khanh liền trở về phòng.

      Trong vô thức, ánh mặt trời chậm rãi nghiêng xuống, hoa quỳnh trong viện từng đám chen chúc cùng chỗ, từng đám trắng tinh khiết trong suốt mỹ lệ, theo cửa sổ chiếu rọi vàng rực lên thân thể nàng, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

      Nàng cười cười, cầm sách thuốc cây hoa cúc lê bốn góc có hình hải đường bàn, sau đó nhìn qua.

      Ngày thứ hai, Tạ thị liền bảo người đưa thiệp mời đến Liễu gia, đúng lúc người Liễu gia cũng đưa giấy đến cho Thẩm phủ, ra Liễu gia nhị thái thái nhậm chức tri huyện Châu huyện đưa cả nhà trở lại.

      Lúc Vân Khanh nghe được tin này, mắt phượng ngầm mang ý cười, nhà nhị thái thái này kiếp trước nàng tiếp xúc nhiều lắm, bởi vì rất ít qua lại, nhưng nghe chuyện bên trong cũng phong phú, ngoạn mục lắm, cũng đủ để thuyết thư (người kể chuyện) kiếm chuyện kể rồi.

      Đến sáng sớm ngày thứ ba, Lưu Thúy sớm chuẩn bị trang phục cho Vân Khanh, nha hoàn mới tới gọi là Thái Thanh, nàng từ ngăn tủ chọn ra hai váy mềm, cái là váy ôm ngực màu lam xen trắng, vài trước ngực có hình bông mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá, cái là vày ôm ngực màu hải đường vạt áo có thêu hình cành hoa, nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy cả hai đều tệ.

      Lưu Thúy đứng bên cười : "Hôm này tiểu thư phải qua nhà bà bác, chọn màu sắc tươi đẹp chút tốt hơn."

      Thái Thanh đồng ý gật đầu, lại lấy cái váy dài hình hoa rải rác với ánh bạc như hơi nước, giúp Vân Khanh mặc, hôm nay khi Vân Khanh rời khỏi liền phát tay nghề chải đầu của nàng tồi, hôm nay nàng lại búi cho Vân Khanh kiểu tóc khá khéo léo, lại chọn đôi cây trâm hồng ngọc bốn bướm có tua hạt ngọc trai, nhìn qua cả người lộ ra cổ linh khí.

      "Chải đầu tồi." Vân Khanh xoa xoa lên búi tóc, khen . Mắt Thái Thanh lên tia vui vẻ, : "Tiểu thư thích là tốt rồi."

      Vân Khanh thản nhiên cười cười, sau khi tất cả chuẩn bị tốt, liền để Thải Thanh ở lại viện, mang theo Lưu Thúy cùng Thanh Liên xuất môn đến chổ Tạ thị. Tạ thị cũng rời giường, an bài trong phủ xong hết, để nha hoàn bưng đồ ăn sáng lên, sau khi hai người ăn xong, mới đến cửa thúy hoa.

      Bởi vì lần này Liễu phủ, hơn nữa Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử có bốn người rồi, hơn nữa đều là nha hoàn của riêng mình, chiếc xe ngựa có vẻ đủ, cho nên có ba chiếc xe ngựa đợi ở cửa, Vân Khanh cùng Tạ thị ngồi trong xe ngựa thứ nhất, hai nha hoàn bên người cũng ở xe ngựa này, xe ngựa thức hai để Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử ngồi, xe ngựa thứ ba để đặt lễ vật hai người mang theo, Tạ dì lâu rồi chưa gặp Liễu lão phu nhân, biết phải mang quà tặng theo.

      Tối hôm qua Vi Ngưng Tử nghe Tạ dì về tình hình của Liễu gia, biết ở Dương Châu phủ cũng là danh môn phương, lại nghe Liễu gia cùng Thẩm phủ hai tháng trước xảy ra chuyện ầm ĩ, đó là vì đại nương hai nhà cùng vị hôn phu mà náo loạn cả lên.

      Vì vậy trong lòng nàng có chút chờ mong, biết lần này có thể vào được mắt Liễu gia hay , tốt xấu gì bên đó cũng từng là phủ quý tộc, giờ Liễu đại lão gia cùng nhị lão gia cũng đều là quan lại, nếu có thể có quan hệ tốt với bên đó, chẳng phải so với nịnh bợ Liễu gia tốt hơn nhiều.

      Mang theo loại chờ mong này, hai mẹ con tới trước cổng Liễu phủ.

      Thị nhạy cảm phát , lúc này muội muội tới đây, Liễu phu nhân cũng đến trước cổng đón, nàng cũng nghĩ nhiều, nhanh chóng nhìn vào bên trong.

      Chưa đến trong viện, ở xa nghe tiếng cười của Liễu lão phu nhân truyền từ phòng tới, Tạ thị biết là nhị thái thái trở lại.

      Lúc vào phòng, thường ngày thấy có người ngồi đầy trong sảnh chính, lúc này lại có nhiều người, trừ Liễu đại lão gia, Liễu đại thái thái, Liễu Dịch Nguyệt, còn có vài khuôn mặt mới, tuy Vân Khanh ấn tượng nhiều, vẫn là biết thân phận vài người trước mặt này.

      Liễu lão phu nhân vừa thấy các nàng tiến vào, liền cười khanh khách mở miệng : "Các ngươi đến rồi a." đôi mắt giống như tùy ý đảo qua, nhìn Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử vài lần, nhìn thấy y phục các nàng hôm nay, trong mắt có thể thấy được là hề vui mừng, tuy cố ý để quá mộc mạc, nhưng đứng bên cạnh Vân Khanh cùng Tạ thị, y phục của Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì vừa nhìn là biết trong thời gian chịu tang.

      Kể từ đó, tươi cười mặt Liễu lão phu nhân liền có vẻ rất cứng nhắc, với Tạ dì: "Đây là Tố Linh ."

      mặt Tạ dì đầy ý cười, lập tức đáp: "Dạ đúng, , mấy năm nay ở kinh thành, tới thăm lão nhân gia, là áy náy." Bà xong, bên bảo nha hoàn bên cạnh đem danh mục quá tặng chuyển lên, Liễu lão phu nhân chỉ nhìn lướt qua, đáy mắt khinh thị càng thêm hai phần, thái độ thản nhiên : "Đến liền đến, khách khí cái gì."

      Vân Khanh ngồi ghế cây sồi nha hoàn mang đến, khóe miệng giật giật thể thấy được, trong mắt mang ý cười, lúc Tạ dì đến Thẩm phủ, bên người ngoài mấy rương y phục, cùng mấy món hồi môn ra, còn lại đều là ngân phiếu tiền bạc cùng khế ước điền trang, bà đến gặp Liễu lão phu nhân, chỉ có hai ngày thôi có thể chuẩn bị được lễ vật nào tốt đây, còn chính là cái gì đó bình thường.

      Mấy năm nay, Thẩm phủ tặng cho Liễu gia còn nhiều hơn, tiệc mừng thọ của Liễu lão phu nhân hàng năm, Tạ thị đều tặng hai xe lớn đồ vật tốt này nọ lại đây, bạc để lót đường cho Liễu đại lão gia thăng quan, nửa trong đó là từ Thẩm gia mà có.

      Tạ dì đưa danh mục quà tặng lên, e rằng có được coi trọng của Liễu lão phu nhân.

      Mà đại phu nhân đứng bên, mắt liếc nhìn mấy loại đầu danh mục quà tặng, trong mắt mang ý cười nhạo, quả là trượng phu chết đến đây tìm nơi nương tựa mà, mấy món đồ này nọ như vậy đều lên được mặt bàn, trong lòng cũng liền mang thất vọng, ánh mắt nhìn Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì còn lạnh lùng hơn vài phần so với lúc vừa vào cửa.

      Vi Ngưng Tử trái lại rất thông minh, lần đầu gặp bà bác, nhất định phải dập đầu bái kiến, Liễu lão phu nhân cũng từ chối, để Ngân Hạnh cầm phúc tự quỳ đoàn đỏ thẫm cho nàng, Vi Ngưng Tử liền cung kính dập đầu lạy Liễu lão phu nhân ba cái, hành động như vậy, khiến Liễu lão phu nhân tươi cười, bảo nàng đứng lên, liền mở miệng : "Vân Khanh, lại đây, ngươi lâu gặp nhị biểu mợ cùng nhị biểu tỷ biểu ca, hôm nay cùng biểu tỷ ngươi gặp mặt ."

      Chỉ thấy phụ nhân mặc áo khoát tơ lụa xanh ngọc có hình hoa sen, váy lớn dệt kim màu vàng nhạt như màu ngũ cốc chín ngồi phía bên trái, đó là nhị biểu mợ, nàng nhìn lên bảo dưỡng cũng tệ lắm, nhìn qua cũng liền bốn mươi tuổi, nhưng dưới mắt có hơi thâm, hình như nghỉ ngơi được tốt lắm.

      Hai người Vân Khanh cùng Vi Ngưng Tử theo lễ ra mắt, mỗi người được vòng tay bạch ngọc.

      Mà ngồi bên cạnh bà là nam tử hai mươi lăm tuổi, mặc áo đỏ rực cổ tròn tay áo nối liền, thắt lưng đeo đai vàng nạm ngọc, mang đôi giày gấm dệt kim, bộ dáng cũng coi như tuấn tú nhã nhặn.

      là con của đại biểu mợ Liễu Dịch Dương, trong đám cháu trai đứng hàng lão đại, Từ sau khi thi đạt tú tài, liền tìm cái chức quan nhàn hạ ở nhà, mỗi ngày vòng vòng, y phục lụa là tràn đầy tính công tử.

      Liễu Dịch Dương đứng dậy hành lễ với Tạ thị cùng Tạ dì, xoay người nhìn y phục váy dài bên cạnh Tạ thị, khi nhìn thấy mắt đen đẹp của Vân Khanh, đáy mắt chợt léo, cười : "Vân Khanh biểu muội lâu gặp, trái lại trổ mã càng mê người."

      Lời này quá mức lỗ mãng rồi, Tạ thị nhăn mày, Liễu đại phu nhân vội vàng đứng lên hòa giải, : "Còn có biểu muội nữa mà."
      Chôm chôm, AELITA, Minhang14 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4.2: Biểu tỷ muội cặn bã quanh co
      Edit: A Chu


      Liễu Dịch Dương lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Tạ dì còn có nữ tử, dáng người mềm mại đáng động lòng người, tư sắc cũng tệ, nhưng nhìn loại này giống như tiểu thiếp cùng nữ tử thanh lâu, cũng để trong lòng, thản nhiên : "Vị này là Ngưng Tử biểu muội."

      Vi Ngưng Tử đối với cũng có thiện cảm gì, đáy mắt chỉ nhìn được đến Thẩm Vân Khanh, lại là nam nhân kết hôn, nàng có hứng thú, nhưng vẫn theo quy củ hành lễ, : "Ngưng Tử ra mắt biểu ca."

      Bên người nữ tử dáng người gầy khô, áo dài gấm xanh cũng che được làn da nàng vàng ố, là chính thê Hoàng thị của Liễu Dịch Dương, tuổi nàng với chệnh lệch lắm, nhưng nhìn qua lại thấy già hơn rất nhiều, hơn nữa vừa nhìn là thấy kiểu bệnh lâu chữa trị. Trong lòng nàng ôm nam hài ba tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt mượt mà đầy tò mò, ngừng nhìn chằm chằm Vân Khanh.

      Hoàng thị nhàng cười cười với Vân Khanh cùng Vi Ngưng Tử, để các nàng đứng dậy, sau đó lấy hai miếng ngọc bội ngọc bích khác nhau đưa cho hai người.

      Vân Khanh nhớ kiếp trước Hoàng thị cũng là bệnh như vậy, sau đó gần năm sau qua đời, Liễu Dịch Dương khi đó liền đưa thiếp thất thích lên làm chính thất, nhưng dường như ngay sau đó, đứa cũng chết, ngoài mặt cẩn thận ngã chết.

      Nhưng Vân Khanh nhớ nghe Tạ thị qua, lúc đó toàn thân Viễn Ca nhi đều là dấu ngắt nhéo, dấu bỏng cùng số dấu vết lung tung, thân người gầy giống như còn da bọc xương, có lẽ là bị mẹ kế ngược đãi mà chết. (TT^TT)

      Mà khi đó đại thái thái ngấp nghé tải sản Thẩm gia, nhìn thấy thanh danh nàng bị hủy hoại, liền động tâm tư, muốn cho Vân Khanh làm quý thiếp của đứa con mình. Nàng tuy là con thương nhân bình thường, nhưng từ được đương gia chủ mẫu dạy con dưỡng cái, Tạ thị cũng muốn con phải làm thiếp, nhưng với tình hình lúc đó, lại có hơi động tâm, dù sao đến nhà mình sống cũng khá giả hơn người khác.

      Sau đó lại nghe Vân Khanh thề sống chết làm thiếp, Tạ thị mới từ chối cuộc hôn nhân này.

      Nàng nghiêng mắt nhìn Liễu Dịch Dương, nhìn thấy bên mặt nhã nhặn của , phối hợp với y phục người, ai có thể nhìn ra nam nhân bên ngoài tô vàng nạm ngọc này, lại là người có thể đem thiếp lên làm vợ, nhìn con trai ruột của mình bị ngược đãi mà chết.

      Đừng làm thiếp, ngay cả làm vợ, nàng cũng tuyệt đối bao giờ nghĩ đến.

      Nàng nhìn Viễn Ca nhi nho , tuy còn nhưng vẫn nhìn ra được là đứa rất thông minh, tròng mắt đen đen, mang tia linh hoạt, tay bé vỗ vỗ chơi đùa hạt châu y phụ Hoàng thị, rất dễ khiến người ta mến.

      Gặp hết biểu nhị cữu mẫu, đại biểu ca cùng đại biểu tẩu, ngoài ra còn có nữ tử, có hai nha hoàn ở bên, là nữ nhi của nhị biểu mợ, Liễu Dịch Tâm, hơn Vân Khanh tuổi, bộ dạng phải đặc biệt xuất sắc, thuộc loại tương đối thanh tú.

      Gặp qua vòng, nhị biểu mợ cùng đại biểu tẩu cho hai người vòng tay bạch ngọc, ngọc bội ngọc bích, Liễu lão phu nhân lúc này mới mở miệng với Vi Ngưng Tử: "Đến đây, nếu là lần đầu gặp mặt, bà bác đương nhiên cũng muốn tặng đồ cho ngươi."

      Dứt lời, liền liếc nhìn Ngân Hạnh cái, Ngân Hạnh lập tức lui ra ngoài, lát sau, tay cầm khay tròn gỗ khắc hoa màu đỏ.

      Liễu lão phu nhân lấy cái hộp khay tròn đó, ánh mắt ba người Liễu đại thái thái, Liễu nhị thái thái, còn có Liễu Dịch Nguyệt đều nhìn theo động tác của bà, muốn nhìn xem lão phu nhân lấy ra thứ tốt gì.

      Trong lòng Vi Ngưng Tử cũng kích động, người nàng có mấy trang sức phù hợp, mỗi ngày đều mang mấy thứ như vậy, Tạ dì chịu cho, ngân phiếu đều rất keo kiệt, trong của hồi môn của mình xác thực có đồ tốt này nọ cũng chịu cho nàng, để nàng mỗi ngày đều hâm mộ trang sức đầu Vân Khanh đều thay đổi như chong chóng.

      Liễu lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt của nàng, mở hộp ra, bên trong là đôi khuyên tai đèn lồng chạm kim ngư, đôi vòng sợi bạc hoa sen, đôi trâm bạch ngọc trắng mạ vàng, đưa cho Vi Ngưng Tử : "Đây là cho ngươi, nhìn nhìn xem sao."

      Tạ dì vừa thấy, đáy mắt lộ ra vẻ mặt khó chịu, lông mày Vi Ngưng Tử trong nháy mắt lên ngờ, hai đồ vật khác nhau này, nhưng trong tưởng tượng của nàng kém quá xa, nhưng mặt chút cũng để lộ ra, thậm chí mang chút kinh hỉ : "Cám ơn bà bác."

      Liễu phu nhân gật đầu, đem hộp đưa cho nàng. Tạ thị nhìn thoáng qua trong hộp đó, cũng hơi hơi kinh ngạc, lúc trước ở trong nhà, phụ thân, mẫu thân cũng có vì xuất thân của Tạ Tố Linh mà xem nàng, mẫu thân của bà ta là mỹ nhân do tiên hoàng ban thưởng cho, phụ thân bất đắc dĩ thu nhận, mỹ nhân đó cũng thất bại buồn bực mà chết, nữ nhi do nàng sinh do phụ thân cũng mẫu thân nuôi dưỡng như nữ nhi của mình, khi đó thái độ của đối với bà cùng Tố Linh đều giống nhau, cho bà cái gì, cũng cho muội muội cái đó.

      Mà lần này, đồ Liễu lão phu nhân cho nhìn qua tuy tệ, nhưng mấy thứ đồ vật này nọ trong Liễu gia mà , là thèm để mắt đến nhất, đại nha hoàn có thể diện cũng được ban cho như vậy, nhớ tới lúc cho Vân Khanh, Liễu lão phu nhân cho trang sức vàng ròng, cây trâm đá quý, so ra đáng giá hơn.

      Tạ thị cúi đầu nhấp ngụm trà, trong lòng có suy nghĩ khác, hay là giờ Liễu gia đối với bà nhiệt tình là vì bà còn có tác dụng? Nếu về sau bà cũng giống như Tố Linh, Liễu gia đối với bà như thế nào?

      lát sau, đại nhân các nàng bắt đầu trò chuyện, Liễu lão phu nhân để Liễu Dịch Nguyệt đưa Vân Khanh, Liễu Dịch Tâm, Vi Ngưng Tử đến bên kia chơi đùa.

      Khi tới Bàn Nguyệt các của Liễu Dịch Nguyệt, Liễu Dịch Nguyệt liền với ba người các nàng: "Các ngươi tới nơi rồi, mau ngồi ." Y hệt dáng vẻ chủ nhân.

      Vân Khanh theo lời nàng ngồi xuống, trong lòng có suy nghĩ khác, Liễu Dịch Thanh là tỷ tỷ ruột của Liễu Dịch Nguyệt, quan hệ hai người cũng tồi, nàng biết Liễu Dịch Nguyệt là loại người quân pháp bất vị thân (vì đại nghĩa quản người nhà), cho dù trước đây là Liễu Dịch Thanh quyến rũ Tề Thủ Tín, trong lòng nàng dự định cũng oán hận mình lắm đây.

      ra Vân Khanh nghĩ cũng sai, Liễu Dịch Nguyệt sau khi biết chuyện cũng náo loạn chút, nhưng bị Liễu đại phu nhân răn dạy rồi, Liễu đại phu nhân vẫn là nhìn xa trông rộng, biết chuyện này là do Liễu Dịch Thanh tự mình chuốc khổ, cũng trách Vân Khanh được, giờ loại tình cảnh này cũng có cách nào sửa chữa được nữa, sau khi đưa Liễu Dịch Thanh đến Tề gia, thuận tiện có nữ nhi đó, ý của bà chỉ là muốn lập lại quan hệ tốt lần nữa với Tạ thị Thẩm phủ, mới lấy tiền được.

      Cho nên Liễu Dịch Nguyệt cho dù có giận, cũng biểu lộ ra ngoài mặt, nhưng đáy lòng vẫn tính kế làm Vân Khanh phải ấm ức.

      Mỗi lần Vân Khanh đến Liễu gia đều cho nàng cùng Liễu Dịch Thanh đồ vật này nọ, lần này lại có động tác gì, Liễu Dịch Nguyệt liền có chút mất hứng, đánh giá Vân Khanh từ xuống dưới, cuối cùng dừng ở trang sức người nàng.

      Nàng vài câu hình thức, liền uống ngụm trà, làm bộ như mới nhìn bộ dáng của Vân Khanh : "Biểu tỷ, đầu tỷ cài cây trâm nhìn đẹp, là mua ở cửa hàng nào vậy, muội cũng muốn mua cái."

      Vân Khanh sớm cảm nhận được ánh mắt nàng đánh giá nàng như hình với bóng, lúc trước hay tặng đồ vật này nọ cho Liễu Dịch Thanh, lúc đó vẻ mặt nàng ta chẳng phải đều lanh lợi nhìn đồ vật này nọ sao.

      Nàng cười cười, nâng tay sờ soạng chút cây trâm đầu, mở miệng : "Ánh mắt nguyệt biểu muội lợi hại a, cây trâm này là tỷ lần đầu tiên cài đó, ở Dương Châu này mua được đâu, đây là cha tỷ mua ở Lung Linh trai ở kinh thành cho tỷ đó, nơi đó cái gì cũng đều là có hai."

      Nghe Vân Khanh thế, đồ vật có hai Liễu Dịch Nguyệt càng thích, nàng vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm cây trâm đó, " là xinh đẹp, mỗi hạt trân châu đó đều lớn giống nhau, cùng với huyết bảo thạch cùng tôn lên, lập tức liền có vẻ cao quý ít nha, mắt dượng tinh tường."

      Đương nhiên là tinh tường rồi, nếu sao có thể đem việc buôn bán của Thẩm gia càng làm càng lớn được, đối với phụ thân, trong lòng Vân Khanh vẫn là kính nể, mỗi lần phụ thân bất kể là lên phía bắc, hay là ra biển, đều mang vài vật hiếm lạ, xinh đẹp gì đó về cho nàng, cây trâm này là trong số đó.

      "Đúng vậy, cha đối với tỷ rất tốt." Vân Khanh làm bộ như nghe hiểu lời nàng muốn ám chỉ, uống ngụm trà, thản nhiên đáp.

      Biểu tỷ này sao hôm nay phản ứng chậm như vậy, còn biết đem cây trâm đó cho nàng nữa, Liễu Dịch Nguyệt nóng nảy đứng lên, ngày thường chỉ cần nàng như vậy, bình thường đều có thể lừa Vân Khanh lấy cái gì đó, lâu ngày, lần này lừa lấy được đồ gì người Vân Khanh, nàng liền khó chịu.

      Chẳng lẽ biểu tỷ nghe ra? Hai mắt nàng nhìn chằm chằm đầu Vân Khanh, sau đó giọng : "Đáng tiếc có.... Muội thích lắm nga....."

      Đối mặt với cử chỉ nàng như vậy, Vân Khanh làm như nghe thấy. Kiếp trước mỗi lần hai tỷ muội Liễu Dịch Thanh, Liễu Dịch Nguyệt nhìn thấy nàng có thứ gì tốt, đều ra vẻ đáng , mở miệng hỏi, cuối cùng chính là muốn lấy đồ này đồ nọ của nàng.

      Đời này, nàng biết, mọi người đều chỉ biết tính toán gì đó với người khác thôi, muốn cũng đừng hòng, nàng có ngốc lắm mới cho các nàng.

      Liễu Dịch Nguyệt ngờ Vân Khanh lại cứ ngồi đó giả ngốc, vẫn cứ tiếp tục uống trà, giống như cái chén bé lắm ấy, nhìn nghiêm túc như vậy, là tức chết nàng mà.

      Nàng nhìn lướt qua cây trâm đó, càng nhìn càng thích, càng là thứ chiếm được, nàng lại càng cảm thấy nó tốt, liền khụ tiếng, với Liễu Dịch Tâm: "Muội muội, muội nhìn xem cây trâm đầu Vân Khanh biểu tỷ có phải rất đẹp a?"

      Liễu Dịch Tâm ra cũng mực đánh giá y phục Vân Khanh, nàng bởi vì phụ thân nhậm chức ở Châu huyện, nên đến Dương Châu phủ, tuy rằng là tiểu nương mười hai tuổi, đối với những thứ xinh đẹp vẫn thay đổi theo đuổi như cũ, sớm biết hôm nay Vân Khanh đến, Liễu Dịch Nguyệt liền tìm nàng đến, là hai người cùng muốn lấy cái gì đó của Vân Khanh.

      Nàng vốn lần đầu trở về, làm sao lại nghĩ đến chuyện này, nhưng Liễu Dịch Nguyệt với nàng Vân Khanh biểu tỷ có cái gì đều rất đẹp, lại lấy những thứ Vân Khanh cho ra cho nàng xem, vòng tay đó, khuyên tai nhìn hai mắt nàng lóe lên ánh vàng, thích buông tay, Liễu Dịch Nguyệt lại Thẩm phủ là nhà giàu nổi tiếng ở Dương Châu, mấy thứ này đáng là gì, làm nàng khỏi động tâm, đồng ý cùng Liễu Dịch Nguyệt muốn lấy thứ gì đó của Vân Khanh.

      Mắt thấy Liễu Dịch Nguyệt trực tiếp mở miệng thất bại, sau đó ra ám hiệu với nàng, vì thế Liễu Dịch Tâm dựa theo cách hôm qua hai người bọn họ bàn bạc với nhau, cầm điểm tâm trong tay thả xuống, trực tiếp đưa tay tháo vòng tay bốn chỉ bạc nạm vàng xuống, cầm trong tay, sau đó mang đến trước mặt Vân Khanh.

      Vân Khanh nhìn khuôn mặt mũm mĩm còn mang nét trẻ con của Liễu Dịch Tâm, hiểu lắm, đây là muốn làm gì?
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang16 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4.3: Biểu tỷ muội cặn bã quanh co
      Edit: A Chu


      Liễu Dịch Tâm bắt đầu giải thích nghi hoặc của nàng, nàng ta mở miệng : "Vân Khanh biểu tỷ, đây là quy củ của huyện nơi cha muội nhậm chức, nếu sau khi nữ hài tử gặp mặt cảm thấy đặc biệt hợp ý, đặc biệt thân thiết, lấy vật gì đó người trao đổi cho nhau, có ý là tình bạn giữa hai người dài, lâu, cũng thể thành tâm của hai người nga."

      Liễu Dịch Nguyệt cũng nhanh chóng bên cạnh phụ họa theo, : " ra muội muội có quy củ như vậy a, tỷ cũng có hứng thú." xong, liền tháo đôi hoa tai vỏ sò quấn lông vũ trắng đưa tới trước mặt Vân Khanh.

      Vi Ngưng Tử nhìn thấy động tác của hai tiểu thư Liễu gia, suýt nữa nén được bật cười, nàng nhìn hiểu được, ra hai tiểu thư Liễu gia này ngờ lại cùng lừa trang sức người của Vân Khanh.

      Mắt nàng nhìn đến trang sức người Vân Khanh, ngoại trừ cây trâm hồng ngọc bốn bướm có tua hạt ngọc trai, tay đeo đôi vòng tay vàng với bông hoa trăm bướm, còn tai là đôi bông tai hình bướm bằng hồng ngọc, ngực lộ ra hai chuỗi Bát Bảo dài hoa văn mây cát tường khảm hồng ngọc, các loại đồ vật này, mỗi món đều có giá trị hề tằm thường, người tinh mắt đều có thể nhìn ra cây trâm, khuyên tai, chuỗi hạt dài là cùng bộ trang sức.

      Nàng cũng có tâm thích náo nhiệt, mặc kệ là có nhận được gì hay , dù sao Liễu gia tiểu thư mở miệng trước, nàng cũng chỉ là nhập gia tùy tục thôi, nếu có thể được món nào đó, chẳng phải là buôn bán có lời sao, trong lòng suy nghĩ như vậy, nàng cũng lấy cây trâm khắc hình phượng xuống, : " ra là thế, tỷ cũng thể làm theo tập tục a." xong, liền học Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm kiêu ngạo đem cây trâm đặt trước mặt Vân Khanh.

      Ha, ha ha. biến thành ăn cướp rồi sao? Nhìn thấy ba món trang sức trước mắt, lại nhìn ánh mắt biểu tỷ muội đều mang tia chờ mong, trong lòng Vân Khanh muốn ngửa mặt lên cười to, thấy cướp rồi, nhưng chưa từng thấy cướp nào lại có nghệ thuật như vậy nha. :)D)

      Lưu Thúy đứng phía sau Vân Khanh, tức đến cắn chặt răng, ba vị biểu tiểu thư này quá biết xấu hổ rồi, biết người tiểu thư hôm nay đều là thứ tốt, nhìn mấy thứ các nàng lấy ra, trang sức trong hộp của tiểu thư hầu như cũng thấy được, các nàng cũng có ý tốt muốn đổi sao.

      Vân Khanh nâng tay che mũi, sau đó cười : "Các tỷ muội quá nhiệt tình rồi, mới gặp qua Vân Khanh, liền đều thấy Vân Khanh hợp ý. Vậy Vân Khanh cũng thể chậm trễ được."

      "Hôm nay người ta trùng hợp có bộ hồng ngọc..." Nàng xong, tay trái thuận tiện giơ lên, tay phải nhàng sờ soạng, giống như muốn tháo vòng tay xuống, Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm nhìn thấy, lòng tràn đầy kích động, xem ra cách này quả nhiên tồi nha, thế nào Vân Khanh cũng thể bắt bẻ thịnh tình của ba biểu tỷ muội được a.

      Vi Ngưng Tử chờ mong cũng có chút thể tin được, có khoảng thời gian sống chung với Vân Khanh, nàng biết Vân Khanh phải dễ chuyện như vậy, tuy nàng cảm thấy Vân Khanh có cách nào từ chối cả.

      Ngay lúc ánh mắt các nàng lóe sáng như ngọn đèn, tay Vân Khanh từ từ phủi phủi áo lụa mỏng, giống như phủi chút bụi trong tưởng tượng, sau đó mỉm cười với các nàng: "Vừa rồi ta nghĩ, trong lòng ta biểu tỷ cùng hai vị tỷ muội địa vị đều giống nhau, thứ này thứ nọ rốt cuộc phải cho như thế nào đây." Nàng tay ôm lấy hai chuỗi Bát Bảo dài hoa văn mây cát tường khảm hồng ngọc, : "Đây là thứ quý nhất, hoa văn mây mặt đều là thợ có tiếng làm ra, càng khỏi phải về đá quý rồi, đều là cùng thợ cắt ra, dưới ánh mặt trời có thể khúc xạ ánh sáng, giá trị hơn nhiều những thứ khác...."

      Tiếng vừa dứt, ánh mắt Liễu Dịch Nguyệt càng sáng rỡ hơn, nàng đứng lên : "Đó đương nhiên phải đổi với ta rồi a, đồ của ta mới là hiếm lạ nhất."

      Liễu Dịch Tâm vừa nghe xong, : "Tỷ mà có thứ gì tốt chứ, chỉ là mặt vỏ sò có đính lông vũ thôi."

      câu của nàng ta đâm trúng tâm tư Liễu Dịch Nguyệt, Liễu Dịch Nguyệt vì đổi trang sức, nên lấy thứ đáng tiền nhất, mặt nàng đỏ lên, phản bác : "Ta là tỷ tỷ, đương nhiên là ta đổi trước rồi a!"

      Liễu Dịch Tâm thầm nghĩ Liễu Dịch Nguyệt lôi kéo mình đến làm pháo đầu, giờ lại muốn chiếm thứ tốt nhất, lại phớt lờ lời của nàng, "Đây là tập tục do muội ra, đương nhiên đầu tiên phải cho muội, hơn nữa muội là nhất, tỷ muốn giành với muội sao?"

      Liễu Dịch Nguyệt nghe xong, miệng nhếch lên, lông mày dựng thẳng: "Muội như thế là tôn kính trưởng tỷ..."

      Hai người, ngươi câu, ta câu, ầm ĩ cả lên, tranh cãi ai lấy chuỗi này, Vi Ngưng Tử nhìn mà trợn mắt há miệng (oAo), quay qua nhìn Vân Khanh.

      Chỉ thấy nàng ngồi ghế, mặt đầy khó xử nhìn hai người cãi nhau, cặp mắt phượng lại mang ý cười châm chọc, lộ ra lãnh ý nhè , tức nội tâm cảm thấy sợ hãi.

      E rằng ngay từ đầu Vân Khanh chờ đợi màn này rồi, Vi Ngưng Tử bắt đầu hối hận, hối hận sao lại tham gia vào trò này chứ, nàng cũng phải biết Thẩm Vân Khanh là người keo kiệt lại có tâm nhãn, nàng có dự cảm, ngay cả cây trâm hồng ngọc bốn bướm có tua hạt ngọc trai giá trị đó e rằng cũng đổi được.

      Quả nhiên, Vân Khanh biết trước, nhìn hai người Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm giành qua giành lại, giống như gà trống đấu nhau, mới chậm rãi mở miệng khuyên nhủ: "Hai vị biểu muội đừng tranh cãi nữa, tỷ nhớ ra rồi, các muội là món đồ tùy thân hay mang bên mình gì đó, tỷ hôm nay mang đều là đồ mới cả." Nàng cúi đầu lấy từ trong túi áo ra ba miếng ngọc bội sức như ý (miếng ngọc treo ở đai lưng), từng khối để mặt bàn.

      "Các người xem , đây là ngọc bội tùy thân của ta, vừa đúng có ba khối giống nhau như đúc, như vậy trong lòng ta mới yên tâm, cũng phải bên nặng bên !" Vân Khanh xong, còn đứng dậy, thân thiện treo ngọc bội lên bên hông các nàng, bộ dáng thân thiết đó đến mức làm cho Lưu thúy cùng Thanh Liên mang đầy ý cười (cười châm biếm).

      là khôi hài mà, ba miếng bội sức, là những món ngày thường để trong túi áo để ban thưởng cho nha hoàn, phải là thứ tốt gì, chỉ là ngọc thô mài thành hình mà thôi, so với thứ các nàng tặng ban nãy, còn rẻ hơn ấy chứ.

      "Biểu tỷ, biểu muội các người đừng xem thường ngọc bội này nha, đây đều là ngọc lấy từ cùng mỏ đó." Nhưng, phải ngọc phôi tốt nhất, mà là ngọc vụn thôi. Vân Khanh xong, tao nhã quay người, bảo Lưu Thúy thu lấy từng món trang sức của ba người các nàng.

      Mặt Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm đều đỏ lên, hiểu được là vừa rồi cãi nhau kịch liệt, vẫn là tức giận, các nàng chỉ cảm thấy miếng ngọc bội bên hông chướng mắt, giống như đốm lửa đốt người các nàng, hận thể cầm ngọc bội ném vào mặt Vân Khanh.

      Các nàng lỗ nặng, tuy trang sức mang ra đổi bằng được trang sức người Vân Khanh, nhưng so với miếng ngọc bội này còn tốt hơn năm lần ấy chứ!

      Chỉ có Vi Ngưng Tử sớm đoán trước rồi, nàng cúi đầu nhìn khối ngọc bội hình lá cây bên hông, trong mắt tia u ám, tâm kế Vân Khanh là sâu sắc, sau này đối với nàng ta, phải cẩn thận gấp đôi mới được.

      Nhìn phòng yên lặng, khí có chút xấu hổ, Liễu Dịch Tâm trừng mắt nhìn Liễu Dịch Nguyệt, vẻ mặt tức giận, tỷ tỷ này cái gì Vân Khanh biểu tỷ dễ bị lừa, bây giờ hại nàng đánh mất vòng tay bốn chỉ bạc rồi, đổi về khối ngọc bội nát vụn này, nàng ta cố ý chỉnh nàng mà.

      Liễu Dịch Nguyệt ngờ kết quả lại như vậy, trước kia muốn Vân Khanh lấy cái gì cũng dễ lắm mà, như lần ở Lệ viên chuẩn bị buổi tiệc, nàng phải cho thứ tốt này nọ sao, nhất định là Liễu Dịch Tâm làm tốt rồi.

      Hừ! Hai người liếc nhìn nhau, mỗi người vẻ mặt.

      Quan hệ đại phòng với chi thứ hai vốn tốt, sau khi Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm vừa xảy ra như vậy, nhất định càng thêm hòa hợp được rồi.

      Vân Khanh rất vừa lòng với kết quả này, bắt đầu cảm thấy nước trà uống có hơi chát giờ mùi vị thơm mát hơn rồi, đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài mở miệng : "Đại thiếu nãi nãi đưa Viễn Ca nhi tới."

      Đại thiếu nãi nãi Hoàng thị tuy bị bệnh, nhưng ở trong phủ là dâu trưởng, bốn người nhanh chóng đứng dậy hành lễ : "Ra mắt chị dâu."

      " cần khách sáo, các ngươi cứ tùy ý ." Nàng thân thể khỏe, Liễu Ca nhi được dắt tới, mũm mĩm theo bên cạnh nương, thoáng nhìn thấy người nhà, có chút sợ người lạ.

      Hòang thị ngồi ở ghế , kéo lại, : "Viễn Ca nhi, gọi biểu dì ."

      Viễn Ca nhi ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, mắt to chớp chớp, khuôn mặt tròn đột nhiên cười, chui đầu vào trong váy Hoàng thị, giống y như cún con chui vào bên trong. (Chu: iu quá ~~o(^O^)o~~)

      "Ôi, Viễn Ca nhi nhát quá." Hoàng thị lôi Viễn Ca nhi ra, cười với Vân Khanh: "Nó hễ thẹn thùng là cứ như vậy."

      Vân Khanh làm sao trách nó được, mới gặp nàng liền thích tiểu hài tử này rồi, hơn nữa lại biết kết cục kiếp trước của Viễn Ca nhi, trong lòng lại thương xót, bước qua ôm lấy Viễn Ca nhi, cười : "Bé con lớn vậy rồi, còn thẹn thùng a."

      Viễn Ca nhi hề phản đối Vân Khanh ôm , nhìn Vân Khanh liền cười, nắm lấy ống tay áo nàng, : "Biểu dì xinh đẹp...." (~^^~)

      khí trong phòng lập tức tốt lên, Vi Ngưng Tử, Liễu Dịch Nguyệt, Liễu Dịch Tâm cũng đùa Viễn Ca nhi vài câu, chỉ hồi liền có kiên nhẫn, chỉ có Vân Khanh vẫn đùa với Viễn Ca nhi, đưa phân biệt đồ vật này, đồ vật nọ.

      Viễn Ca nhi dù sao cũng còn , chơi hồi liền mệt, Hoàng thị gọi bà vú bế Viễn Ca nhi xuống. Tính cách Liễu Dịch Tâm cùng Liễu Dịch Nguyệt hay ồn ào, quay đầu rồi, Vi Ngưng Tử cùng Liễu Dịch Nguyệt có lẽ phải vào nhìn đồ vật này nọ, trong nhà chính chỉ còn lại hai người Vân Khanh cùng Hoàng thị.

      Vân Khanh liền ngồi xuống bên cạnh nàng ta, cùng nàng ta vài câu về Viễn Ca nhi.

      Hoàng thị thở dài : "Thân thể ta được khỏe, muốn chơi đùa với Viễn Ca nhi cũng được."

      "Thân thể phải từ từ điều trị, biểu tẩu cần lo lắng." Vân Khanh sờ sờ tay vịn, an ủi .

      "Điều trị mấy năm rồi, ta còn biết tình trạng của mình sao a." Giọng điệu Hoàng thị rất chán nản.

      "Thư giãn mới được, người bệnh phải đều như kéo tơ sao, chỉ phải chậm chút." Vân Khanh vẫn an ủi , nàng biết thân thể Hoàng thị, nhưng, đời này nàng cùng lão thái gia học y thuật, có thể thử lần xem có hy vọng hay .

      Nàng làm bộ nhìn vòng tay tay Hoàng thị, ngón tay đặt lên nghe mạch đập của nàng, mạch đập lúc có lúc , có lực nhưng mạnh, tim Vân Khanh đập mạnh, mạch đập như vậy hoàn toàn là dựa vào hiệu lực của thuốc chống đỡ, cũng may Liễu gia là nhà giàu có, nếu là nhà bình dân e rằng sớm chống đỡ được rồi. Nàng cười, thu hồi tay, : "Biểu tẩu, vòng tay này là loại thủy tinh gì, rất đẹp nha."

      Hoàng thị nhìn vòng tay cổ tay gầy yếu của mình, dù đẹp cũng có ích gì chứ, còn phải đeo lên tay người sắp chết sao, thầy thuốc nàng dựa vào thuốc còn có thể sống thêm , hai năm nữa, mấy năm qua, người nàng càng lúc càng gầy, cổ tay trắng nõn mượt mà giờ khô gầy, vàng vọt. Mỗi ngày Liễu Dịch Dương đều tới nơi của con hồ ly đó, tuy rằng mùng mười lăm tới phòng nàng, nhưng cũng chỉ ngồi đó, liền cùng nha hoàn thông phòng sang phòng bên vui vẻ.

      Vài năm nữa, nàng cũng quan tâm, nhưng Viễn Ca nhi còn như vậy, nếu nàng chết , cái con hồ ly đó làm chính thất, Viễn Ca nhi còn có thể sống sót hay cũng khó . Hoàng thị nhìn Vân Khanh, đáy mắt lên tia u ám, sau đó lại khôi phục bộ dáng bình thường.

      Dùng bữa trưa tại Liễu phủ, giữa trưa lại cùng Liễu lão phu nhân chơi mã điếu, tới lúc chạng vạng, bốn người liền đứng dậy cáo từ về phủ.

      Ngồi xe ngựa, Vân Khanh cùng Tạ thị nhắc tới chuyện Hoàng thị, Tạ thị cũng biết, bà bất đắc dĩ thở dài, " tại biểu huynh con trong phòng rất sủng ái thiếp thất, mấy ngày trước mới điều tra ra, trong bụng cũng có thai rồi."

      Vân Khanh ngược lại biết chuyện này, như vậy, kiếp trước, cái người thiếp đó chính là người Tạ thị đến sao, nàng ta mang thai, đúng lúc Hoàng thị mất sinh đứa chứ, đây là sinh tốt mà, đứa ra đời, chính thất chết, tiểu thiếp lên thay, mang theo đứa , sau đó giết chết đứa con của chính thất để lại.

      ngủ với lão công người ta, đánh chết con của người ta, cũng biết có nuốt luôn của hồi môn của người ta nữa!

      Nghĩ như vậy, Vân Khanh lại thấy may mắn kiếp trước có mang thai đứa , nếu , sau khi nàng bị đánh chết, đứa con của nàng chẳng phải cũng dẫm vào vết xe đổ của Hoàng thị sao, nàng tin tưởng, thủ đoạn của Vi Ngưng Tử còn lợi hại hơn thếp thất kia rất nhiều.

      Bánh xe ngựa kêu lộc cộc tới, quẹo vào ngỏ tắt , bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, xe ngựa trước lập tức dừng lại.

      Bên ngoài ngừng có tiếng người trêu chọc, tiếng chuyện.

      Tạ thị nhíu mày : "Bên ngoài làm sao vậy?" Vân Khanh tò mò xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, đường ít người vây quanh, đều nhìn tới chổ, khiến con đường phía trước kẹt cứng.

      Mà lúc này Vân Khanh nhìn xuyên qua lớp ngăn cản trùng điệp, nhìn thấy trong đó hé ra khuôn mặt quen thuộc.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang18 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5: Ban đêm thế tử xông vào khuê phòng đại tiểu thư, động tâm
      Edit: A Chu

      Mặt trời dần dần lặn xuống, Dương Châu là hoàng hôn, chiều tà chiếu xuống, bầu trời nhuộm hồng quả quýt (Chu: quả quýt sao lại hồng nhở?), ánh sáng chói chang kích thích vào lòng con người.

      Trong sông Lục Vụ sóng lạnh, cầu nước chảy quyện thuyền ca, mà trong chợ tiếng rao hàng cũng vì vậy mà dừng lại, dư vị hoàng hôn còn hơn ban ngày.

      Sau khi ma ma tiến lên hỏi thăm được kết quả, trở về, mở miệng : "Theo lời phu nhân đó , phía trước có nương bán mình chôn cha, là mẫu thân bệnh nặng, trong nhà tiêu hết tiền rồi, giờ phụ thân qua đời, trong nhà có tiền, xin nhà ai bỏ ra bảy mươi lượng mua nàng."

      "Cái nha hoàn kia nhìn sơ như thế nào?" Tạ thị xưa nay thiện tâm, nghe thấy có nương làm như thế, là hiếu thuận, liền xúc động.

      Nhìn thấy khuôn mặt lộ ra qua khe hở giữa đám người, ngón tay Vân Khanh gắt gao nắm chặt đệm lót ngồi, nàng nhớ, lúc ấy đúng lúc nàng ngang qua, gặp được Tuyết Lan, nhìn thấy nàng quỳ gối ở đó, suýt nữa bị mụ mụ thanh lâu mua , sau đó lấy tiền mua nàng. giờ tuy nàng là cùng Tạ thị đến, nhưng Tuyết Lan vẫn là bán mình chôn cha.

      Ở kiếp trước, nàng coi Tuyết Lan là nha hoàn thân cận nhất, ngoài trừ cho Tuyết Lan làm thông phòng ra, mọi thứ khác đều là tốt nhất, khi đó Tuyết Lan ra ngoài, ai tin nàng chỉ là nha hoàn, nhìn sơ giống tiểu thư nhà giàu hơn, ai ngờ sau đó, nàng thế nhưng lại vì vị trí thông phòng, liền chạy nhanh đến bên cạnh Vi Ngưng Tử, còn trong lúc mình thất vọng nhất, cho mình cái tát, nàng vĩnh viễn nhớ bộ dáng Tuyết Lan ỷ thế hiếp người đó. Người như vậy, nên bị mua vào kỹ viện làm kỹ nữ.

      Lúc vừa rồi ma ma có quan sát chút, "Bộ dáng khá đàng hoàng, có lẽ cũng dễ nhìn, đúng là rất đáng thương, nghe quỳ gần buổi chiều rồi, bởi vì bảy mươi lượng bạc phải ít, chỉ là mua nha hoàn, đa số người đều là xem náo nhiệt thôi."

      Đương nhiên, bảy mươi lượng bạc, cho dù là bà mối chọn nha hoàn, đều có thể chọn năm đại nha hoàn rồi, giá này đúng là cao. Trong lòng Vân Khanh vừa lòng, mắt thấy Tạ thị sắp mở miệng mua Tuyết Lan, Vân Khanh vội vàng lôi kéo bà, : "Nương, con thấy nha hoàn này thể mua."

      Nữ nhi tâm địa vốn tốt lại như vậy, Tạ thị hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Sao lại thể mua?"

      Vân Khanh mím môi, ra mua nha hoàn có gì là thể, nhưng nàng muốn để Tạ thị mua Tuyết Lan, nàng suy nghĩ lát, mở miệng : "Nương, hôm qua phủ ta phải mới chọn mua nha hoàn sao? Sao giờ lại mua nữa?"

      " sao, nhiều nha hoàn có vấn đề gì." Tạ thị cười , ra nữ nhi nghĩ như vậy.

      Vân Khanh biết như vậy nhất định ngăn được Tạ thị, liền thẳng thắng thẳng: "Nương, nương nhớ chuyện nha hoàn ở phòng bếp trước kia sao?"

      Tạ thị thấy nữ nhi hôm nay giống như đặc biết ngăn cản bà mua nha hoàn này, lại nhắc tới chuyện trước kia, liền nhớ lại. Người Vân Khanh chính là tiểu nha hoàn trước kia tại nhà bếp. Khi đó đói đến té xỉu ngoài cửa, được ma ma nhặt về, Tạ thị thấy đáng thương, lại thấy thân phận có vấn đề gì, nên thu giữ lại, ai ngờ nha hoàn đó là kẻ cắp chuyên nghiệp, dùng cách này lừa gạt thiện tâm của những nhà giàu có, trà trộn vào để tìm hiểu địa hình, cùng đồng bọn trong ứng ngoại hợp ăn cắp phen, may mắn lúc đó quản phát nha hoàn hành tung lén lút, sau khi theo điều tra liền giao cho quan phủ.

      Nhớ tới chuyện này, trong lòng Tạ thị còn sợ hãi, lúc ấy Thẩm Mậu có trong nhà, nếu xảy ra chuyện gì, bà cùng mẹ chồng, còn có tiểu Vân Khanh, ba nữ nhân biết làm sao bây giờ.

      Tạ thị hơi do dự nhìn ngoài cửa sổ, : "Nàng bán mình chôn cha, chắc phải đám người đó đâu?"

      Biết lời của mình có tác dụng, Vân Khanh thêm vào: "Nương nhìn nha hoàn đó xem, người bình thường bán mình cũng chỉ hai mươi lượng, nàng lại bán tới bảy mươi lượng, giá như vậy chỉ có người giàu có mới mua nổi thôi. phải nữ nhi nghĩ xấu cho người ta, có vết xe đổ đó, chi bằng thận trọng hơn mới tốt."

      ra Vân Khanh biết Tuyết Lan vì cái gì phải bán tới bảy mươi lượng, nhớ nàng ngoài phần bạc là để chôn cha ra, còn muốn để tiền lại cho mẫu thân trị bệnh, còn dự định giữ lại cho những việc khác nữa, dù sao bán mình chôn cha là văn tự bán đứt.

      Tạ thị cúi đầu nghĩ nghĩ, lời nữ nhi cũng có lý riêng, người sống đời thể có lương tâm, nhưng cũng thể có tâm nhãn.

      Vì thế mở miệng với ma ma bên ngoài: "Chúng ta đường khác ." Nhắm mắt làm ngơ, bà muốn nhìn thấy người cúi đầu chịu khổ lại cứu.

      Cuối cùng được Tạ thị ưng thuận, Vân Khanh nhìn Tuyết Lan còn mặc đồ tang quỳ gối trong đám người, khóe miệng mang chút ý cười.

      Đời này cuối cùng cần nhìn thấy nha hoàn chướng mắt này bên cạnh nữa.

      Kết quả vui sướng này còn được ngày, đến giữa trưa ngày hôm sau, Vân Khanh chợt nghe lúc Thẩm Mậu trở về, tiện thể đường mau tiểu nha hoàn bán mình chôn cha, để trong phòng Tạ thị.

      Trong lòng Vân Khanh căng thẳng, với Lưu Thúy: "Chúng ta đến chổ phu nhân dùng bữa ."

      Ánh mắt Lưu Thúy mang kinh ngạc, vừa rồi tiểu thư còn muốn ăn gì hết, muốn nghĩ ngơi chút trước, sao trong nháy mắt liền muốn ăn rồi.

      Vân Khanh tới phòng Tạ thị, vừa vào cửa liền thấy nương toàn thân mặc tang phục trắng quỳ mặt đất, khuôn mặt vàng vàng, hai má có thịt nhìn như bà cụ, tóc đầu khô héo, ràng là suy dinh dưỡng, cúi đầu, quỳ mặt đất ngừng run rẩy.

      Vân Khanh bước vào phòng, trước tiên hành lễ với Tạ thị cùng Thẩm Mậu, sau đó ngồi vào ghế khắc hoa lê hải đường bên cạnh, nha hoàn trong phòng lập tức bưng ly trà đặt bàn trước mặt nàng.

      tay nàng bưng chén trà lên, cố gắng kiềm chế chính mình để đừng xúc động mà xông lên ném Tuyết Lan ra ngoài, chậm rãi, từ từ thổi lá trà, từng đợt khói nóng bay lên.

      Cũng may gặp qua ba người Tạ dì, Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hữu Thần lòng dạ thâm sâu, lúc gặp Tuyết Lan, nàng có thể kiềm chế.

      "Nương, nha hoàn này nhìn có hơi quen mắt a." Vân Khanh là muốn cho Tạ thị biết đây là nha hoàn gặp ở ngỏ tắt .

      Tạ thị sớm nhận ra, nhìn thấy Tuyết Lan mặt đất, trong lòng cũng hơi nỡ, dù sao lời nữ nhi xe ngựa phải là có đạo lý, nhưng nàng ta là do lão gia mua về đặt ở đây, bà thể từ chối được, đến lúc đó sắp đặt chút việc quan trọng cho nàng ta làm, bảo Lý ma ma và những người khác chú ý chút là được.

      "Nếu mua ngươi về, sau này chính là nha hoàn Thẩm phủ, tang phục này đừng mặc nữa, mặc y phục hơi trắng là được rồi." Tạ thị thản nhiên . Nếu bán thân cho Thẩm phủ, vậy thể mỗi ngày mặc tang phục lại lại trước mặt chủ tử được, ai thích mỗi ngày gặp thân tang phục cả.

      Tuyết Lan lúc này mới ngẩng đầu lên, tròng mắt xoay tròn, đánh giá ba chủ tử trong phòng hồi, lúc này mới theo nha hoàn trong phòng lui xuống.

      Vân Khanh rũ mắt xuống, nhìn nàng ta, giờ trọng sinh, nàng vốn muốn ngăn Tuyết Lan bước vào cửa, cũng biết có vài người thể ngăn được, giờ nàng ta cũng tiến vào phủ rồi, nhưng nàng ta thay đổi cách thức vào thôi, Vân Khanh tạm thời nhìn đến, nếu nàng ta có hành động lén lút nào, nàng lịch nữa.

      Tới bữa trưa, Tạ thị bảo người bày bữa trưa lên, nhà ba người vui vẻ ngồi dùng bữa cùng nhau, cho nha hoàn xung quanh lui xuống hết, Tạ thị mới : "Lão gia gặp nha hoàn mới mua hôm nay như thế nào?"

      Thẩm Mậu cười : "Cũng có gì, ngang quá, thấy vậy liền tiện tay làm việc thiện thôi, nàng hiểu mà, ta..." Ông chính là chuyện thuốc kia, dừng chút mới : "Trước kia Thẩm gia vẫn có Như Thiện Viên, chuyên để giúp đỡ người nghèo khắp nơi tới đó, sau lại bị quan phủ trưng thu đất làm đường, thu Như Thiện Viên , chuyện mở đất từ thiện cũng ngừng lại, giờ ta thấy, vẫn nên tiếp tục việc này ."

      Trong lòng ông có chút cảm xúc, trong nhà hơn ba mươi năm có con trai, tuy biết bệnh này trị được, vẫn cảm thấy trong lòng nỡ, càng nghĩ, bản thân cũng thấy để Như Thiện Viên dừng lại là ổn, giờ là lúc mở nó trở lại.

      Lúc Vân Khanh nghe được Thẩm Mậu như thế, trong lòng của nàng tĩnh lặng được, bưng chén trà ngẩn ngơ ngồi ở đó. Năm đó Thẩm gia vang danh thiên hạ cũng là vì trong những nguyên nhân này, lúc này biết có phải hay , phụ thân cũng mở miệng muốn mở lại Như Thiện Viên, mở cửa cứu tế dài hạn, mở rộng cửa với mọi người, sau đó vì Thẩm gia làm việc thiện, danh tiếng càng lớn, rất nhiều văn nhân, khách quý cùng thường xuyên đến Như Thiện Viên, tính chất vốn có là cứu tế giúp người từ từ bị thay đổi, trở thành nơi từ thiện hư danh mà thôi.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang16 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5.2: Ban đêm thế tử xông vào khuê phòng đại tiểu thư, động tâm
      Edit: A Chu


      Nơi đó trở thành nơi văn nhân, khách quý đến ngâm thơ, thơ ca truyền bá lại cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm gia giàu có truyền khắp thiên hạ, còn có người Thẩm gia giàu có đến nỗi ngang với nước (nguyên văn: phú khả địch quốc), khi đó nghe xong chỉ cho là cường điệu lên mà thôi, giờ nhớ lại mới thấy đó có lòng trách phạt.

      Nếu giàu có ngang với nước, xếp hạng toàn quốc, Thẩm gia cũng đứng nhất được, thương nhân bán muối Lĩnh Nam, ngân hàng tư nhân Tây Bắc kia đều có tiếng tăm lừng lẫy, bọn họ giàu có nhất định vượt qua Thẩm gia chỉ nổi tiếng giàu có ở Giang Nam thôi.

      ra đôi khi trong lòng Vân Khanh cũng nghi ngờ, mặt dù năm đó Tứ Hoàng tử phát từ đường Thẩm gia là dùng bạc xây nên (o_O), cũng đến nỗi phải xét nhà, giờ đúng là Đại Ung hưng thịnh, nước giàu dân mạnh, quốc khố có thể trống rỗng đến nỗi như vậy hay sao? Nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, nàng nghĩ ra còn có lý do khác.

      Chẳng qua nàng cảm thấy Thẩm gia là thương gia có người hùng mạnh che chở mà , lại quá nổi tiếng, tai họa sớm muộn cũng giáng xuống. Ông bà ta , “người sợ nổi tiếng heo sợ khỏe mạnh”, lời qua loa, để ý mới thấy chí lý.

      Vân Khanh buông chén trà, ngước mắt nhìn Thẩm Mậu, thấy ông bàn bạc cùng Tạ thị chuyện mở lại Như Thiện Viên, cười, ngắt lời, : "Cha, ra nữ nhi đối với việc mở lại Như Thiện Viên cũng có chút ý tưởng, chẳng những có thể làm việc thiện, cứu giúp người khác, còn có thể giúp người trong phủ của mình nữa."

      Thẩm Mậu lần đầu tiên nghe nữ nhi mở miệng chuyện buôn bán với mình, kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Vân Khanh cho cha mẹ nghe chút xem, xem có đề nghị tốt nào?"

      Ông xong, nở nụ cười nhìn sang Tạ thị cái, trong mắt đầy bao dung cùng cưng chiều nhìn nữ nhi. Vân Khanh biết bọn họ cho rằng mình nhất thời nổi hứng mà thôi, dù sao kiếp trước chính mình hề quan tâm đến những việc này, cũng cho rằng dính líu với vàng bạc là thô tục, giờ nhìn lại, mỗi người đời đều là dựa vào vàng bạc mà sống, chỉ có vài người khoát lên mình áo đẹp, vừa theo đuổi vàng bạc, vừa phỉ nhổ nó.

      Lúc này nếu muốn lời của mình có hiệu quả, phải có bộ dáng khiến người ta tin mới được, nàng thu hồi tư thế tiểu nữ nhi trước mặt cha mẹ, chín chắn ung dung nhìn Thẩm Mậu, : "Cha, nương, hai người đều là người có lòng thiện, hai người có nghe câu《sáu mức kinh tập》, bố thí (cứu giúp, cứu tế), là trong sáu cách duy nhất tu hành tới bờ bên kia của Bồ Tát. Mà bố thí có thể chia làm ba loại là: cao (thượng), vừa (trung), thấp (hạ); dùng món ăn để bố thí là loại bố thí thấp; dùng y phục, vật quý bố thí là loại bố thí vừa; dùng đầu óc, cố gắng bố thí là loại bố thí cao."

      Thẩm Mậu suy tính hồi, "Ý của con là?"

      "Cho người cá bằng tặng người cần câu." Vân Khanh biết phụ thân chú tâm, bắt đầu nghe nàng , lúc này mới ra suy nghĩ của mình, "Nếu chúng ta bỏ tiền ra mở Như Thiện Đường bố thí cứu giúp người khốn khổ, cách này đương nhiên rất tốt, bọn họ có thể lập tức được cứu giúp, nhưng sau này sao, bọn họ vẫn là hai bàn tay trắng, đa số bọn họn vẫn còn quá nghèo. Chúng ta là nhà giàu ở Dương Châu, chủ yếu là dựa vào hàng dệt kim, hàng thêu, xuất khẩu ra nước ngoài, v.v.., mà những thứ này đều cần phải có người tài chuyên nghiệp, dựa vào Thẩm gia chúng ta mà , từ trồng dâu, nuôi tằm, lấy kén, dệt vải, thêu hoa, lại đến vận chuyển xuất khẩu đều làm cả, phải cần rất nhiều người có kinh nghiệm."

      "Đúng, đúng." Thẩm Mậu nghe nữ nhi ràng rất có lý, khỏi quan tâm, "Đúng vậy, tú nương (người chuyên thêu thùa) tay nghề tốt hơn bảy, tám năm còn chưa đủ rành nghề, mua cũng khó, còn có dệt vải, lấy kén cũng đều phải có kinh nghiệm mới được, nếu rất khó làm ra sản phẩm tốt."

      "Thế đó, nếu là chúng ta mở Như Thiện Đường, chỉ là cho người cần câu, còn dạy bọn họ kỹ thuật bắt cá nữa?" Vân Khanh tóm tắt lại.

      "Ý của con là dạy bọn họ kỹ thuật nghề, để bọn họ có thể tự mình kiếm việc, sau đó khi chúng ta cần người liền có thể lấy trong Như Thiện Đường, đúng lúc có thể bù vào những chổ trống." Dù sao cũng là người làm ăn, Thẩm Mậu tưởng tượng liền hiểu tất cả.

      Vân Khanh gật đầu : "Cha quả nhiên lợi hại, nữ nhi nghĩ đúng là như vậy."

      Tạ thị ở bên nhìn hai phụ - nữ (cha với con ) chuyện, bà cũng hiểu, "Nhưng, nếu như thế, nếu là người gia cảnh tệ, đều tới học, Như Thiện Đường phải còn phải lo cả việc mời phu tử, còn nhiều việc khác nữa, mục đích giống với việc mở Thiện Đường."

      "Cho nên nếu có người muốn vào học nghề, trước hết phải ký với Thẩm gia khế ước làm công trong năm năm, sau khi học xong, Thẩm gia sắp xếp người đó làm ở đâu, tiền công dựa vào tay nghề của người đó, dựa vào tiêu chuẩn tiền công thị trường, mà người nghèo đến Như Thiện Đường, đối với người đó mà , khế ước năm năm cùng cái nghề trong tay, người đó đương nhiên chọn bên có lợi cho mình." Vân Khanh giải thích.

      Mà trong lòng Thẩm Mậu có tính toán, Thẩm gia buôn bán với nước ngoài, số lượng nhiều, chất lượng cao, người phải rất kiên nhẫn, mà càng là tú nương giỏi, người càng lớn tuổi, mắt càng kém. Nếu là tự mình đào tạo, thứ nhất tiết kiệm được việc phiền toái phải xung quanh tìm người và giữa chừng thiếu người, thứ hai cùng là giúp đỡ người khác, có tay nghề, sau năm năm những người này ra khỏi Thẩm gia, bọn họ đều có thể tự mình tìm việc làm khác, hoặc là làm cho các nhà buôn khác cũng có vấn đề gì.

      "Nhưng vậy , Như Thiện Đường là học đường dạy nghề rồi, mà phải chỉ là nơi làm việc thiện mà thôi." Thẩm Mậu còn có chút lo lắng cuối cùng, năm đó tổ tiên mở Như Thiện Đường là vì cứu giúp người ngheo khổ, cầu bất cứ thứ gì.

      ra đây là mục đích của Vân Khanh, vô duyên vô cớ làm việc thiện, những người đó cũng có cách nào Thẩm gia là nhà có tài sản lớn, lấy tiền nuôi đám người nhèo, có lẽ trong mắt người ngoài, Thẩm gia vẫn là suy tính chuyện làm ăn gì đó.

      Kể từ đó, người đời đều thương nhân lời (lãi) cao, chẳng qua càng phỉ nhổ, càng xa rời cái hư danh này.

      "Nếu muốn học nghề, tự lực cánh sinh, Thẩm gia bố thí lần sau lại quay lại, làm việc thiện nuôi người làm biếng, chỉ có dựa vào hai tay mình cả đời mới khá hơn được.

      Lúc Vân Khanh những lời này, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, Thẩm Mậu nhìn ngẩn ra, rồi cười lên, "Vân Khanh của ta trưởng thành rồi."

      Có thể trưởng thành sao? Trong thân xác nàng là linh hồn hai mươi tuổi rồi, nếu là còn là bé mười ba tuổi nghĩ thế giới tất cả đều tốt đẹp như vậy, đó chẳng phải là lãng phí ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh. ra đôi khi nàng nghĩ, có thể bởi vì Thẩm gia làm nhiều việc thiện, cho nên nàng mới có cơ hội quý giá này, nếu , nhiều người chết oan như vậy, cũng tới phiên nàng có cơ hội sống lại lần nữa.

      Thẩm Mậu càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt diệu, cũng đặc biệt có thể thực được, lần trước ông ra ngoài vừa nhận đơn đặt hàng, vì chuyện người làm công mà lo lắng, mỗi ngày đều nghĩ cách giải quyết vấn đề này, nếu sau này chuyện buôn bán với nước ngoài mở rộng ra, càng cần nhiều người hơn, ông suy nghĩ liền vỗ chân đứng lên, với Tạ thị: "Ta ra trước, hai mẹ con cứ từ từ chuyện ."

      Sau đó với Vân Khanh: "Sau này nếu có chủ ý hay gì, phải sớm cho cha a." Cực kỳ hứng thú chạy ra ngoài.

      Tạ thị thấy Thẩm Mậu thương Vân Khanh, giữa mày tươi cười càng nhiều thêm, kéo Vân Khanh : "Nương thấy con gần đây hình như hơi gầy phải a?"

      Sờ sờ hai má, Vân Khanh nhíu mày : "Đâu có ạ."

      Tạ thị cẩn thận nhìn hai má Vân Khanh, đáy mắt lên đau lòng, ôn nhu : "Đúng là gầy rồi, có phải ăn cơm ngon ?" câu là hỏi Lưu Thúy đứng phía sau.

      "Bẩm phu nhân, tiểu thư ăn cơm tệ, nhưng mỗi buổi tối đều đọc sách đến khuya." Lưu Thúy sớm muốn , tại tiểu thư suốt ngày rảnh rỗi, cả ngày cầm quyển sách, hoặc là luyện chữ này nọ, ngắn gọn, có lúc nào rảnh rỗi cả, nàng có cảm giác tiểu thư so với mình còn bận hơn.

      "Con cũng thể liều mạng như vậy, nếu để người ta nhìn thấy, còn tưởng con muốn tham dự khoa cử nữa ấy chứ." Tạ thị vuốt tóc nữ nhi, bảo Hổ Phách bưng chén chè ngân nhĩ hột sen lại đây.

      Bưng chè ngân nhĩ hột sen lên, Vân Khanh cười : "Đâu có ạ, sư phụ dặn phải xem hết sách a."

      Sau khi uống hết chè ngân nhĩ hột sen, ở lại cùng Tạ thị dùng bữa tối, Vân Khanh mới trở lại viện của mình.

      Sau đó, đêm tối buông xuống, đèn trong Thẩm phủ đều sáng lên, đèn lồng ở mái che đường hình dáng tinh xảo, ánh sáng chiếu ra xung quanh, tạo nên màu sắc hơi mờ sương.

      Vân Khanh đóng sách lại, xoa xoa hai mắt để thư giãn, lại ngẩng đầu nhìn lên, khuya rồi, Thanh Liên ở bên chờ đợi thấy có sương mù rồi, người lại đứng thẳng, nàng mở miệng : "Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi ."

      Thanh Liên trừng lớn mắt, hỏi: "Tiểu thư muốn nghỉ ngơi ư?"

      "Ừ." Nàng cũng muốn đọc nữa, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai lại đọc tiếp, Thanh Liên chuẩn bị giường, lại hầu hạ nàng thay trung y mặc ngủ, lúc này mới ra ngoài, hôm nay là nàng ấy gác đêm, cần canh giữ ngoài phòng, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể gọi.

      Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, chiếu ánh bạc trong suốt ngập phòng, Vân Khanh kéo chăn lên, chuẩn bị ngủ.

      Bỗng nhiên nàng mở bừng mắt, bóng đen đứng trước giường nàng, thân hình cao lớn khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn, nàng phản xạ, kéo chăn lên từ từ lùi vào trong, lúc ánh mắt nhìn quen với đêm tối rồi, lại phát bóng người này nhìn hơi quen mắt.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Bé Bi16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :