1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Thánh mẫu biểu tỷ mượn đao giết người
      Edit: A Chu






      Chỉ thấy đôi mắt Bích Liên đỏ lên, giọng : " Nô tỳ chỉ hơi đụng vào biểu tiểu thư thôi, nàng liền che thắt lưng đứng dậy nổi, nô tỳ lúc đó thấy rất kỳ quái, đưa biểu tiểu thư vào trong phòng ngồi, tìm lọ thuốc muốn xoa bóp trước, kết quả khi kéo xiêm ý lên, nhìn thấy mảng da bị xanh đỏ, lưng có chổ da nào tốt cả."

      "Sao lại như thế?" Bích Bình lại gọt trái đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân lấy, trầm giọng .

      "Nô tỳ cũng thấy kỳ quái, nhìn dấu vết đó, là do móng tay ngắt mà có, có chổ còn có vết máu nữa, mở miệng hỏi biểu tiểu thư, biểu tiểu thư ấp úng, chỉ là bị lúc xe ngựa, là đụng vào cạnh xe, chịu thêm gì khác nữa, cũng dám ." Bích Liên cúi đầu .

      là dấu móng tay ngắt, cùng dấu đụng vào cạnh xe ngựa hoàn toàn khác nhau, Bích Liên có thể nghĩ thế, lão phu nhân cũng có thể nghĩ vậy, khuôn mặt tuổi già kéo dài ra, u nhìn đống hoa quả đo đỏ rực rỡ trước mặt, trợn mày : " to gan mà, giờ đây dám ức hiếp cả biểu tỷ! Sáng sớm ta với nàng rồi, để nàng trông nom biểu tỷ, nàng trông nom như vậy sao! Còn đặt ta trong mắt!?"

      Lão phu nhân đến Vân Khanh liền mang Tạ thị ra mắng: "Nàng ta vào cửa mười bốn năm rồi, sinh được tôn tử (cháu trai) thôi , chỉ sinh được nữ nhân, mỗi ngày dành chút thời gian dạy dỗ cũng xong, lại nuôi ra tính tình như vậy, bề ngoài ta còn thấy Vân Khanh đoan trang, rộng lượng, ngờ lại là đứa hiểm, sau lưng lại ra tay độc ác với biểu tỷ đáng thương tìm đến nương tựa như vậy, chắc nếu hôm nay Bích Liên ra, chuyện như vậy biết phát triển thành cái gì nữa! Thẩm gia chúng ta dạy dỗ đại tiểu thư như vậy sao?"

      Lão phu nhân càng nghĩ càng tức, mắng đến mức thở gấp, Bích Bình nghe thấy lão phu nhân vậy, nàng cảm thấy việc này có chút hợp lí, nhìn đại tiểu thư ngày thường đối với hạ nhân đánh mắng, sao lại ra tay với biểu tiểu thư được, nàng cũng tiếp lời, chỉ chuyển đề tài : "Lão phu nhân, cũng biết biểu tiểu thư bị thương như thế nào?"

      Nghe vậy, lão phu nhân thở hổn hển, tay để gối thả lỏng, hơi thở hơi bình phục, : "Ừ, Bích Liên, ngươi lấy hộp cao trị bầm trong ngăn tủ của tay đưa đến Cúc Khách viện bên đó , biểu tiểu thư cần đau lòng, tổ mẫu thay nàng chủ trì công đạo."

      Bích Liên nghe được lời này, lập tức thuận theo, mọi việc đều có lão phu nhân lo liệu, liền đến sau phòng lấy cao trị bầm Cúc Khách viện.

      Lão phu nhân với Bích Bình: "Ngươi với Tạ thị, buổi chiều bà mai đưa đến các nha hoàn đến trong viện để ta chọn, để các nàng đến đây luôn."

      Bích Bình nhìn sắc mặt lão phu nhân, liền biết bà lại tức giận rồi, nhưng đây là chuyện của chủ tử, nàng sao dám được đây, Bích Liên lần này cũng quá xúc động rồi, lập tức kéo cả biểu tiểu thư, đại tiểu thư, phu nhân vào luôn rồi, buổi chiều đại tiểu thư cùng phu nhân chắc tránh được bị mắng trận trước mặt mọi người, lão phu nhân cũng muốn giữ chút thể diện cho con dâu cùng cháu đâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đến lúc đó, mặc kệ đại tiểu thư có làm vậy hay , Bích Liên cũng tốt được. Nàng thầm thở dài, mặt vẫn thuận theo, bảo nha hoàn bên ngoài chuyển lời lại cho Tạ thị.

      Trở về Nhạn Các.

      Vân Khanh nghe nha hoàn quỳ gối phía dưới tường thuật, khóe miệng nụ cười càng sâu.

      "... Tiếp theo, Bích Liên tỷ tỷ liền ra, tới Vinh Tùng viện, biểu tiểu thư bước vào Cúc Khách viện, nô tỳ mới trở về báo cho đại tiểu thư."

      Vi Ngưng Tử, biết ngay nàng ta an phận mà, hôm nay trong học viện chịu thiệt thòi lớn như vậy, trở về sao lại trả thù, nhìn nàng cố chấp cố chịu đựng , đáy mắt lóe sáng, nhất định là dự tính cái gì rồi, cho nên nàng mới bảo tiểu nha hoàn theo dõi nàng ta.

      theo, liền có đáp án ngay.

      Bích Liên là đại nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, là người tốt bụng, lại có tinh thần trọng nghĩa, tính cách dễ xúc động hơn Bích Bình, cũng đơn giản hơn, dễ xui khiến nhất.

      Lúc này đúng lúc là giờ ngọ thiện (ăn trưa), Vi Ngưng Tử cố ý giả bộ đường đụng trúng nàng, mượn việc bôi thuốc để Bích Liên phát thương tích người.

      Vân Khanh có thể tưởng tượng Vi Ngưng Tử còn dùng ánh mắt phối hợp biểu cảm đến thế nào, Bích Liên nháy mắt nghĩ đến vết thương đó là do nàng làm. Nhờ miệng Bích Liên mình kiêu căng, huyên náo, độc như thế nào cho lão phu nhân biết, để lão phu nhân trừng trị nàng tốt.

      Nàng khỏi nở nụ cười, tốt cho Vi Ngưng Tử, thủ đoạn cao siêu, chiêu mượn đao giết ngươi thông thạo. Tuổi còn có thể thâm sâu như vậy, thêm vài năm nữa, e rằng thành nhân tinh cao cấp luôn ấy chứ.

      tay nàng cầm chén trà mạ vàng hình mẫu đơn, tay chậm rãi đẩy bọt ra hai bên (kiểu uống trà trong cổ trang đóa), mắt phượng buông nửa, nhìn lá trà màu xanh biếc trôi nhấp nhô trong nước, giống như con dao hai lưỡi ở trong đó, mắt phượng hơi chớp chớp.

      Vi Ngưng Tử giống như con dao , ấu trĩ (tính tình trẻ con) lại nham hiểm treo đầu nàng, chừng ngày nào đó rơi xuống, đâm thủng nàng, nàng lúc nào cũng phải cẩn thận, phút cũng thể lơ là được. Nàng nhất định phải đuổi hai con sói đáng khinh luôn luôn gây rối này , thể để các nàng ở lại trong phủ nữa.

      Thu hồi suy nghĩ, nhìn tiểu nha hoàn quỳ phía dưới, mới vừa rồi Vân Khanh thực ra cũng khá khó hiểu, nhưng tiểu nha hoàn này lại chỉ nghe chút hiểu ra ý của nàng, hơn nữa tay chân rất linh hoạt, ăn cũng rất ràng.

      Vân Khanh híp mắt đánh giá nàng, chỉ thấy nàng mặc y phục thô sứ nha hoàn màu xanh lam, dù có hơi cũ, nhưng vẫn phẳng phiu như trước, mặt có chút bụi bẩn, nhưng là mới bị dính thôi, mà phải lâu rồi, lại nhìn dung mạo của nàng, chân mày lá liễu dài, bên dưới là đôi mắt non nớt, lại lộ ra linh khí.

      Lưu Thúy hầu hạ Vân Khanh nhiều năm, vừa thấy nét mặt của nàng, biết ý mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

      "Nô tỳ gọi là Tiểu Liên." Tiểu nha hoàn đáp.

      Tiểu Liên? Vân Khanh chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, Lưu Thúy lại nhớ , giọng : "Chính là lần trước muội muội nàng bị đau bụng, đến xin phu nhân mời thầy thuốc đến."

      Trong đầu chợt nhớ lại, Vân Khanh nhớ ra rồi, ra là nàng, thảo nào nhìn có hơi quen mắt, dựa vào ấn tượng của nàng đối với tiểu nha hoàn sai, cũng vì nàng ta nên nàng mới phát bí mật trong thuốc của phụ thân, coi như có công nửa rồi. Lần này vậy mà lại nhìn đến nàng, hai lần gặp nàng, đều biểu rất tốt, đối với thô sứ nha hoàn mười hai tuổi mà , là hiếm có. giờ, bên cạnh nàng có đại nha hoàn Lưu Thúy, tìm thêm nhị đẳng nha hoàn có thể yên tâm, quá ít.

      Suy nghĩ chút, Vân Khanh giơ tay : "Ngươi bắt đầu từ ngày mai, làm trong viện của ta, làm nhị đẳng nha hoàn trước . Đổi tên thành Thanh Liên."

      Tiểu nha hoàn vừa nghe, trong lòng vui mừng, nàng giờ làm thô sứ nha hoàn tháng được ba trăm đồng, mà làm nhị đẳng nha hoàn trong phòng tiểu thư, thấp nhất cũng được hai lượng bạc hàng tháng, bỗng chốc được tăng gấp mấy lần, mặt cảm kích, vội vàng dập đầu : "Thanh Liên cảm ơn đại tiểu thư nhìn trúng."

      Chờ Vân Khanh bảo Thanh Liên đứng dậy, ra ngoài thu xếp đồ đạt này nọ, Lưu Thúy mới mở miệng : "Tiểu thư, biểu tiểu thư dùng cách này độc, đến lúc đó người cái gì cũng được, nô tỳ thấy nên mau chóng giải quyết mới phải, để tránh lão phu nhân giận chó đánh mèo."

      Đặt chén trà lên bàn , Vân Khanh nhìn ngón tay được chăm sóc trắng nõn non mịn của mình, trầm ngâm lát, rồi mở miệng : "Ta nhớ chiều hôm nay, bà mối dẫn mấy nha hoàn đến đây?"

      "Đúng vậy, vẫn là bà mối dẫn người đến." Lưu Thúy biết hai chuyện này có quan hệ gì với nhau, Vân Khanh môi khẽ nhếch, mở miệng : "Đến, đợi lát nữa ngươi để người ra ngoài..."

      Dặn dò như vậy, Lưu Thúy nghe liên tục gật đầu, lập tức vội vàng ra ngoài.
      Chôm chôm, AELITA, Nhistone17 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Đại tiểu thư đánh trả thánh mẫu
      Edit: A Chu



      Chuyện mua thêm nha hoàn là lần trước dùng bữa, lão phu nhân có nhắc đến, chủ yếu là cho Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử, hai người có thêm nha hoàn bên mình, vả lại Vân Khanh cũng mười ba rồi, nha hoàn có năng lực bên mình hơi thiếu, trong phủ số nha hoàn lớn tuổi, cũng phải ra ngoài kết hôn, cho nên cần thay đổi.

      Lão phu nhân nếu thông báo, Tạ thị đương nhiên bảo mọi người đều đến Vinh Tùng đường, lúc đầu chọn nha hoàn trong viện của nàng, nhiều người biết sợ quấy rầy lão phu nhân, lão phu nhân cũng thích những người này ra vào viện của bà, lần này đoán chừng xảy ra chuyện gì rồi. Vân Khanh cùng nàng vào Vinh Tùng đường, liền nhìn thấy hai mẹ con Tạ dì tới từ sớm rồi, Vi Ngưng Tử ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, thái độ thân thiết giống như cháu ruột vậy.

      Thái độ như vậy, đương nhiên cảm thấy hơi ổn, nhưng nàng lại rất đắc ý, lúc Bích Liên đem thuốc qua cho nàng, nàng biết nha đầu ngu xuẩn này nhất định cho lão phu nhân đúng như nàng dự kiến trước, mà với tình tình của lão phu nhân, Vân Khanh thể bị mắng được, hơn nữa khiến Tạ thị cũng chịu vạ lây luôn.

      Lúc này nhìn thấy Vân Khanh, thái độ liền đặc biệt thân thiết, lập tức nghênh đón, vén váy hành lễ : "Dì hảo." Sau đó đối với Vân Khanh thân thiết, hơi nịnh bợ : "Biểu muội sao giờ mới đến, tỷ đợi muội lâu lắm rồi đó."

      Lão phu nhân lúc này hừ tiếng, bưng trà nghiêm mặt, con dâu cùng cháu nhà mình cùng tới sớm, là đem lời của nàng để nào mắt mà.

      Nhìn vẻ mặt tổ mẫu cùng bộ dáng Bích Liên thờ ơ, Vân Khanh sớm có chuẩn bị trong lòng rồi, thản nhiên cười, "Tổ mẫu mỗi giữa trưa đều phải nghỉ ngơi, cháu tính thời gian rồi mới tới, ai biết hôm nay tổ mẫu lại náo nhiệt như vậy."

      Nàng khéo Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì sớm như vậy tới ầm ĩ lão phu nhân, các nàng dựa theo thời gian thường ngày tới, như vậy, lão phu nhân cũng thể gì hơn được.

      Bên ngoài, nhị đẳng nha hoàn Bích Thủy vào thông báo: "Lão phu nhân, Ngũ bà mối đợi bên ngoài."

      Nghe vậy, lão phu nhân liền thu ý muốn dạy bảo lại, mắt nhìn xuống, trừng mắt liếc nhìn Vân Khanh cái, Vương ma ma đỡ tay bà từ ghế ra bên ngoài, Tạ thị, Tạ dì, Vân Khanh, Vi Ngưng Tử theo lão phu nhân cùng nhau ra.

      Chỉ thấy trong sân có năm mươi nương đứng sẵn, đứng trước mặt là phụ nhân bốn mươi tuổi, mặc y phục mùa hè có hoa văn hải đường viền cổ áo hoa văn hoa hồng, váy màu đỏ thẫm, đầu để búi tóc hình nửa cây quạt, cài cặp trâm bạc lên tóc, phía khảm viên đá mắt mèo, ánh mắt linh hoạt, miệng hơi mỏng, vừa nhìn là biết từng va chạm nhiều, là người có thể chuyện được, bà ta vừa nhìn thấy lão phu nhân liền tới, cười hành lễ, : "Lão phu nhân, khoảng thời gian gặp ngài, nhìn ngài khí sắc tệ, là nhờ con dâu với cháu hiếu thuận ."

      Lão phu nhân liếc nhìn Tạ thị cái, quay lại nhìn sơ qua, "Ngươi miệng lưỡi vẫn rất nhanh a, có việc gì cũng thấy ngươi tới chổ ta."

      "Ngày hôm trước vừa nghe trong phủ lão phu nhân muốn thêm nha hoàn, ta phải vội vàng đưa đến năm mươi người tốt nhất lại đây, chậm trễ chút nào, liền nhìn các nàng có phúc hay vừa mắt lão phu nhân." Ngũ bà mối cười .

      "Đâu phải là ta muốn." Lão phu nhân quay sang với Vân Khanh, Tạ dì, Vi Ngưng Tử: "Các ngươi tự mình chọn ."

      Ánh mắt Tạ dì cũng Vi Ngưng Tử sớm tuần tra các nha hoàn mà mình muốn rồi, vừa nghe xong, liền tỉ tỉ mỉ mỉ nhìn, Ngũ bà mối nhìn vẻ mặt của hai người đó thu vào đáy mắt, mặt cười lễ phép.

      Tạ dì chờ ngày này từ lâu rồi, bà ta có nha hoàn bên cạnh, rất bất tiện, nếu có thể cần tốn tiền cũng có nha hoàn của mình, có nha hoàn đứng mũi chịu sào.

      Đầu tiên chọn hai người bộ dáng nổi bật, đại nha hoàn tính tình hòa nhã, lại chọn hai người tư sắc bình thường, đại nha hoàn vóc người cao lớn, tiếp theo lại hỏi mấy câu, chọn sáu nha hoàn làm nhị đẳng nha hoàn, tiếp theo còn muốn chọn mười tiểu nha hòan nữa...

      Lão phu nhân nhìn thấy lông mày liền nhăn lại, bốn đại nha hoàn, sáu nhị đẳng nha hoàn, mười tiểu nha hoàn, đây là đem Thẩm gia bà từ xuống dưới chuẩn bị tốt hết sao?

      Ngũ bà mối nghẹn họng trố mắt nhìn, nếu phải bà biết trước Tạ dì là đến ăn nhờ ở đậu, với khí thế này, bà còn nghĩ đây là phu nhân chính thất a.

      Tạ thị nhíu mày, mở miệng gì cả, vẻ mặt Lý ma ma hơi khó coi, Tạ dì này hiểu quy củ mà, lão phu nhân đưa nha hoàn cho, cũng phải cho chính là hai mươi người a, tiền có bao nhiêu, nhưng đây là quy củ bà ta có hiểu hay đây?

      Vi Ngưng Tử đứng bên nhìn mà sắc mặt lúc đen lúc trắng, mở miệng với Tạ dì: "Nương, nương chọn của nha hoàn của nương, đừng chọn giùm con, đợi lát nữa con tự mình chọn."

      ra Vi Ngưng Tử là muốn chặn bà lại, nếu là hai mươi nha hoàn là của hai mẹ con nàng, tuy da mặt vẫn dày như trước, nhưng vẫn cố cho qua được.

      Nhưng Tạ dì lại ý thức được điều này, bà ta quay qua với Vi Ngưng Tử: "Của ngươi lát nữa tự mình chọn , tại ta chọn cho chính mình thôi."

      câu này làm cho mọi người bốn phía đều gì, Vi Ngưng Tử lại cúi đầu, thầm mắng chính mình sao có thể quản được nương.

      Vân Khanh khỏi cười lạnh, tính cách Tạ dì chính là như thế mà, có cơ hội chiếm lợi lộc, nhất quyết chừa giọt nước nào, tính cách Vi Ngưng Tử tuy cũng có chút như vậy, nhưng ràng bình tĩnh, thông minh hơn, có lẽ nửa là giống Vi gia, nếu toàn bộ đều giống Tạ dì, hai mẹ con này dễ đối phó hơn rồi.

      Cuối cùng chờ Tạ dì chọn xong, nha hoàn trong sân chỉ còn ba mươi người thôi, Vi Ngưng Tử thở phào, hai nha hoàn nàng sớm vừa mắt có bị Tạ dì chọn mất.

      Vân Khanh theo ánh mắt nàng đánh giá hai nha hoàn bị nàng nhìn trúng, bộ dáng quả tệ, phải là nhất đẳng, cũng rất vừa mắt, khí chất cũng đoan trang, vừa rồi lúc Tạ dì hỏi, hai người đều rất điềm đạm, trầm ổn, có lễ.

      Đại nha hoàn nàng cũng hiếm lạ, người tin được cũng yên lòng dùng. Nhưng Vi Ngưng Tử nếu nhìn trúng hai nha hoàn này, muốn, nàng cố ỳ cho, nàng đứng dậy, cười với Vi Ngưng Tử, mở miệng : "Biểu tỷ, tỷ lớn hơn muội, dựa theo thứ tự dưới, tỷ chọn trước ."

      Vi Ngưng Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng quá chói mắt, giả bộ khiêm tốn, trước mặt tổ mẫu ai giả bộ chứ, nàng ta bày ra bộ dáng được thương mà vừa mừng vừa lo, liên tục xua tay : " cần, biểu muội, muội hơn tỷ, lại là chủ nhân Thẩm phủ, muội chọn trước ."

      Nàng ta tin tưởng Vân Khanh nhất định lại từ chối, đến lúc đó nàng ta chỉ cần thuận theo thôi, cũng có thể tạo ấn tượng tốt với tổ mẫu, ai ngờ, Vân Khanh lúc này liền thoải mái đồng ý: "Nếu biểu tỷ vậy, muội khách khí đâu."

      Lão phu nhân thấy vậy, mặt hai hàng mày cau lại, tầng sương lạnh, Vân Khanh đây là ý gì, ỷ chính mình là chủ nhân, đối với biểu tỷ khiêm tốn như vậy, phân biệt lớn , tranh giành chọn lựa, lại nhìn bộ dáng Vi Ngưng Tử sợ hãi rụt rè nhìn Vân Khanh, ràng muốn chọn nha hoàn, lại dám , nhất định là sợ Vân Khanh, ngờ cháu lại là nữ tử độc, xe ngựa ngắt nhéo người ta.

      Vân Khanh nhanh chóng chỉ hai đại nha hoàn Vi Ngưng Tử muốn, sau đó với Vi Ngưng Tử: "Muội chọn xong rồi, biểu tỷ có thể tiếp tục."

      Vừa thấy hai nha hoàn mình nhìn trúng bị Vân Khanh chọn mất, Vi Ngưng Tử biết Vân Khanh là cố ý đối địch với nàng ta, cắn chặt răng, trong mắt rưng rưng nhìn Vân Khanh : "Biểu muội thích là tốt rồi."

      Lúc nãy Tạ dì chọn hai mươi người rồi, Vân Khanh lại chọn hai đại nha hoàn rồi, trong sân chỉ còn lại vài người kém hơn thôi, trong lòng Vi Ngưng Tử thuận, tùy tiện chỉ hai người trong đó nhìn có lẽ được, liền mặt tủi thân lại, với lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu chọn xong rồi."

      Lão phu nhân nhìn hai nha hoàn theo sau nàng ta, so với nương của nàng ta, là đáng thương, mặt thương : "Ngươi chọn thêm hai người nữa ."

      Lại chọn nữa? Đều là thứ đẳng thôi, có gì tốt nữa mà chọn. Vi Ngưng Tử lắc đầu: "Hai nha hoàn là đủ rồi, cám ơn tổ mẫu thương."

      "Nếu chọn xong rồi vào thôi." Sắc mặt lão phu nhân chuyển thành đen, ánh mắt lạnh như băng nhìn tới nhìn lui hai người Tạ thị cùng Vân Khanh, hai mẹ con này, bà thế nào cũng phải phạt các nàng tốt mới được, rất có quy củ!

      Khôn ngoan như vậy, lão phu nhân sao đau lòng được, đối lập với Vân Khanh, so với Vân Khanh càng cảm thấy hai người này càng kiêu căng hơn, vẻ mặt bất ngờ, Ngũ bà mối đều nhìn thấy cả, hai mẹ con này là loại cực phẩm, người cứ như là nhà mình, chọn chút liền chọn hai mươi nha hoàn, vẻ mặt còn dĩ nhiên phải thế nữa, ngay cả câu cảm ơn cũng , người trẻ hiểm, ràng muốn lựa chọn, lại cố tình làm bộ hào phóng, ai ngờ bị Thẩm đại tiểu thư nhìn thấu, lại bày bộ dáng đáng thương cho lão phu nhân xem.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang17 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3.2: Đại tiểu thư đánh trả thánh mẫu
      Edit: A Chu



      Nghĩ đến đây, bà ta liền tới hai bước, đứng trước mặt lão phu nhân, khom người : "Lão phu nhân, buổi sáng nay ta đưa nha hoàn đến phủ, lúc trở về nghe được chuyện rất thú vị, biết ngài có hứng thú nghe chút ?"

      Thẩm phủ mỗi lần mua nha hoàn đều là do Ngũ bà mối đưa qua, nên quen biết nhau, Ngũ bà mối có thể , mỗi lần đều có thể kể vài chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân cũng có thể xem như thích với bà ta vài câu.

      Lúc này trong lòng vui, mấy tháng rồi ở Dương Châu, cũng muốn nghe chút chuyện, liền gật đầu : "Ngươi cũng theo vào ."

      Ngũ bà mối bảo hai mươi mốt nha hoàn còn lại ở lại trong sân, còn mình theo lão phu nhân vào trong viện.

      Lão phu nhân ngồi ở ghế , Ngũ bà mối liền đứng phía dưới, bắt đầu mặt mày hớn hở : "Hôm nay phải là ngày Bạch Hạc thư viện báo danh sao? Ta nghe hôm nay ở đó nữ đệ tử mới, bộ dạng xinh đẹp như nước, người mặc bộ y phục tang trắng mộc mạc, kết quả vừa nhìn thấy phu tử dạy học là Cẩn Vương thế tử liền té ngã đất, mình bị trẹo chân, khiến Cẩn Vương thế tử phải đỡ nàng đứng dậy, kết quả ngờ nha, Cẩn Vương thế tử lại đỡ nàng ta đứng lên , thế là nàng ta bị các đệ tử khác trong thư viện ghen ghét, vị Chương đại tiểu thư tức giận đến nhéo nàng ta vài cái..."

      Theo lời bà ta , sắc mặc lão phu nhân lại càng nghe càng kém, càng ngày càng kém, cuối cùng quả đen đến mức thể đen hơn được nữa.

      Bích Liên trừng đôi mắt to nhìn Vi Ngưng Tử, hai tay nắm chặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong đôi mắt hình như có thể phun hỏa tới nơi rồi.

      Sắc mặt Vi Ngưng Tử càng ngày càng trắng bệch, nàng ngờ chuyện lại biến thành như vậy, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, nàng chỉ mỉm cười ngồi đó, dáng vẻ đoan chính, mỉm cười với nàng ta.

      Ngũ bà mối nhìn thấy vẻ mặt các nàng, biết việc hôm nay được người phân phó thành công rồi, hơn nữa vừa rồi nàng nhìn điệu bộ của hai mẹ con này, cũng thích, liền càng thêm ra sức, tiếp tục : "Cũng biết là tiểu thư nhà ai, mặc y phục trắng lại dụ dỗ nam tử, cũng lạ tính tình đại tiểu thư Hầu phủ, biết cấp bậc lễ nghĩa mà, nếu người nhà nàng ta biết được, biết thương tâm đến thế nào nữa! Aiz... Nếu ta có cháu như vậy, nhất định chỉ tức đến hộc máu thôi đâu!"

      "Được lắm!" Lão phu nhân khí huyết cuồn cuộn, rốt cuộc nhịn được nữa, hét lên, cắt ngang lời Ngũ bà mối .

      Tạ thị chuyện từ đầu tới cuối là như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt lão phu nhân cũng biết bà ta tức giận, vội : "Ngũ bà mối, ngươi trước , tiền bạc này cứ theo quy củ cũ mà làm ."

      Ngũ bà mối vốn muốn ở lại, bà cũng chỉ vì chuyện buôn bán làm ăn thôi, chuyện khác hết rồi, cũng nên kết thúc, Lưu Thúy thấy bà lui ra ngoài, cũng lặng lẽ theo phía sau.

      Ra khỏi Vinh Tùng viện, tới nơi ít người qua lại, Lưu Thúy từ trong tay áo lấy ra cái hầu bao đặt vào tay Ngũ bà mối, cười : "Ngũ bà mối, cám ơn, lần này ngươi làm việc tệ."

      Sờ sờ trọng lượng hầu bao, Ngũ bà mối thấy hề nha, nhếch miệng cười, cất hầu bao vào đai lưng, nghiêng người liếc nhìn vào bên trong, : "Với điệu bộ các nàng đó, dù đại tiểu thư cho ta , ta cũng cho lão phu nhân biết."

      Lúc giữa trưa, có nha hoàn đến tìm bà mối, là Thẩm đại tiểu thư phái tới, lúc bà mang nha hoàn đến Thẩm gia, tìm cơ hội kể chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, chỉ cần kể xong chuyện này, khoản thù lao hậu hĩnh, đối với bà mà , chỉ cần mở miệng là có thu hoạch sao lại làm chứ.

      Trạch đấu trong gia đình giàu có bà xem cũng nhiều rồi, cũng biết phu nhân cùng vị tiểu thư đó trong mắt so với đài sen còn nhiều lỗ hơn, đơn giản câu, e rằng có người chết, bà cũng nhiều lời nữa, lúc này liền cáo từ, mang theo hai mươi mốt nha hoàn còn lại ra cổng.

      Ngũ bà mối rồi, Lưu Thúy lại dọc theo đường trở về Vinh Tùng viện, lúc này trong viện, mọi người nín thở, biết trước chuyện này, ánh mắt xem thường nhìn Vi Ngưng Tử, biết tình hình bên trong, dựa vào hình tượng nữ tử trong chuyện Ngũ bà mối vừa kể, cũng đoán được là biểu tiểu thư hôm nay cùng đại tiểu thư báo danh.

      chung khí vô cùng căng thẳng, ai dám mở miệng chuyện.

      Tay lão phu nhân quét qua, ném cái chén bàn rơi ‘choang’ xuống đất, vừa lạnh vừa giận : "Được lắm, các ngươi đám giở tâm kế, muốn lấy ta ra làm bia ngắm bắn đúng , các ngươi đùa như vậy, vô lại như vậy, có còn đem ta đặt trong mắt !"

      Bích Liên sợ tới mức 'bụp' cái liền quỳ xuống, với lão phu nhân: " có, lão phu nhân, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ quả biết, sau khi đụng vào biểu tiểu thư, lộ ra dấu ngắt thắt lưng, nàng là ở xe ngựa đụng trúng, nô tỳ thấy giống, hỏi biểu tiểu thư nàng lại ấp a ấp úng, dám , nô tỳ thầm nghĩ rằng thể để nàng chịu uất ức, lúc này mới hoài nghi đại tiểu thư, hỏi biểu tiểu thư, nàng cũng trả lời, nô tỳ đừng hỏi nữa, nô tỳ thấy lão phu nhân ngày thường thương nàng, lúc này mới mở miệng, ai biết đó lại là cái bẫy, nàng thế mà lại lợi dụng nô tỳ cáo trạng với ngài!"

      Nàng ngờ biểu tiểu thư lại là người như vậy, Bích Liên là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, vừa rồi nghe xong lời Ngũ bà mối liền hiểu mình nhất định bị người lợi dụng rồi, biểu tiểu thư ở học viện dụ dỗ người ta được, bị ức hiếp, trở về còn muốn giá họa cho đại tiểu thư, đây mới là .

      Vi Ngưng Tử ban đầu nghĩ lần này nàng nhất định có thể khiến Vân Khanh cùng Tạ thị chịu chút đau khổ, lợi dụng miệng Bích Liên truyền lời tới cho lão phu nhân, đến lúc đó lão phu nhân cho các nàng ta đẹp mặt, cho dù Vân Khanh có cố giải thích, cũng là già mồm át lẽ phải, nếu Vân Khanh kể chuyện nàng trong thư viện dụ dỗ thế tử, nàng càng có thể khóc lóc kể lể là bị người ta vu oan, tóm lại, chỉ cần Vân Khanh mở miệng , trở thành ức hiếp khách nhân là nàng, mà Vân Khanh mở miệng , vậy chỉ càng làm lão phu nhân chán ghét thôi.

      ngờ thế nhưng lại bị bà mối bất ngờ xuất phá hủy mất, là người tính bằng trời tính, Thẩm Vân Khanh là mệnh quá tốt! Nàng làm sao cũng ngờ Vân Khanh lại nhìn thấu độc kế của nàng, khéo léo hóa giải mưu nguy hiểm này.

      Vi Ngưng Tử vừa thấy lão phu nhân tức giận, mặt trắng bệch. Nàng tại chỉ dựa vào lão phu nhân thôi, nếu lão phu nhân, nếu lão phu nhân quản nàng cùng nương nữa, hai người bọn họ nhất định phải dọn ra ngoài. Nàng cắn chặt răng, đáy mắt lập tức chứa đầy nước mắt, xông lên quỳ gối dưới chân lão phu nhân, : "Tổ mẫu, tổ mẫu oan uổng a, cháu ở trong thư viện bị người ta ức hiếp, vì các nàng ấy nhìn thấy cháu là đứa có cha, lại từ nơi khác tới, bên người có ai để dựa vào nên ức hiếp cháu, sau khi trở về, cẩn thận đụng trúng Bích Liên tỷ tỷ, nàng cứ truy hỏi thương thế của cháu, cháu cũng có lòng tự trọng (Chu: có sao?), sao có thể ra miệng được a, cháu nghĩ là Bích Liên tỷ tỷ nhất định hiểu sai ý của cháu, cháu là biểu muội làm a...."

      Thấy nàng nước mắt nàng sắp tuôn ra rồi, tranh luận có vẻ đáng thương như vậy, Bích Liên chỉ cảm thấy mắt mình bị mù rồi, nàng ngẩng đầu : "Biểu tiểu thư, lúc nô tỳ hỏi người có phải do đại tiểu thư làm hay , người hề phủ nhận, ngược lại còn tránh nhắc tới nữa, ra vẻ là người dám cáo trạng mà!"

      "Nhưng mà Bích Liên tỷ tỷ, ta chỉ là nữ tử mồ côi cha vừa mất, nếu bị đại tiểu thư Hầu phủ ức hiếp, chẳng lẽ có thể cùng nàng ta đấu sao? Chẳng lẽ ta có thể cho tổ mẫu, khiến tổ mẫu tức giận hầu phủ sao? Ta thể a, ta chỉ có thể nén giận thôi, lúc ngươi người đánh ta là biểu muội, ta ngươi đừng hỏi nữa, ta cũng gật đầu a..." Vi Ngưng Tử vừa khóc vừa cải lại, may mắn nàng thông minh, lúc đó cố ý lời mập mờ, thế nào cũng được, giờ đây cãi nhau như vậy cũng có chứng cớ để mà .

      "Ngươi..." Bích Liên bị nàng cho nghẹn lời, tức khắc bực mình khóc lên, biểu tiểu thư đúng, lúc ấy nàng ta có thừa nhận, là tự mình nghĩ như vậy, là tự mình ngu xuẩn bị người ta lợi dụng.

      Lão phu nhân nghe hai người bọn họ, ta câu, ngươi câu, cực kỳ vui rồi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử cái, với Bích Liên: "Ngươi là nha hoàn bên cạnh ta hai năm rồi, làm việc thận trọng như vậy, chưa biết ràng liền bị người xúi giục đến cáo trạng chủ tử. Mưu hại chủ tử, dựa vào quy củ trong phủ, trực tiếp bán ra ngoài."
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang16 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3.3: Đại tiểu thư đánh trả thánh mẫu
      Edit: A Chu


      Bích Bình vừa nghe thấy, sắc mặt thay đổi, nàng cùng Bích Liên, hai người đều là người hầu, từ cùng nhau lớn lên, sau đó lại cùng kiêu ngạo trở thành nha hoàn trong phòng lão thái thái, là cực kỳ có thể diện, lần này nếu phải bị biểu tiểu thư lợi dụng, sao bị như vậy được, nha hoàn bị bán ra ngoài làm sao còn có ngày lành a, chừng còn có thể bị bán vào nơi dơ bẩn nào đó nữa...

      Nàng nhìn những người xung quanh, vẻ mặt Tạ dì chút quan tâm, đáy mắt còn có chút hả hê nữa, chỉ cần phải chuyện của bà ta, bà ta hoàn toàn thèm để ý làm gì.

      mặt phu nhân tức giận, chuyện này liên lụy đến đại tiểu thư, phu nhân nhất định tha thứ cho Bích Liên. Ai cũng tính tình phu nhân rất tốt, nhưng nếu là vì chuyện của đại tiểu thư, trở thành sói mẹ bảo hộ con ngay, uy nghiêm của đương gia chủ mẫu cũng dùng đến, lại càng nhượng bộ. Lần trước đại tiểu thư rơi xuống nước, hai nha hoàn bên cạnh tiểu thư bị bán ra ngoài, chỉ còn lại Lưu Thúy.

      Nàng nhìn mãi, trong phòng chỉ có đại tiểu thư là có thể cầu xin.

      Vân Khanh ngồi ghế cây tử đàn ở bên, sắc mặt như nước, lúc này Vi Ngưng Tử có gì cũng vô dụng thôi, trong lòng lão phu nhân nhận định là nàng xúi giục Bích Liên, Bích Liên theo bên cạnh lão phu nhân lâu như vậy, lão phu nhân còn tính cách của Bích Liên sao, tất nhiên là Vi Ngưng Tử ám chỉ quá thâm sâu, Bích Liên mới có thể như vậy, cho dù trừng trị Bích Liên, sau này ở Thẩm phủ Vi Ngưng Tử muốn tìm người chuyện với nàng, cũng sợ là khó khăn.

      Cảm nhận được hai ánh nhìn lo lắng nhìn mình, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn lại, mắt Bích Bình đo đỏ nhìn mình, trong mắt đều là cầu xin.

      Muốn nàng cứu Bích Liên sao?

      Vân Khanh suy nghĩ chút, sau khi thấy đáy mắt Vi Ngưng Tử ra tia sáng, chậm rãi đứng lên, cúi thân người, với lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu nghĩ trừng phạt Bích Liên như vậy được ổn lắm."

      "Như thế nào, ngươi muốn cầu xin cho nàng ta sao?" Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Vân Khanh hỏi.

      "Lần này Bích Liên vu oan cho cháu, nếu trực tiếp bán nàng ra ngoài, cơn tức của cháu khó mà tiêu mất, chi bằng cho nàng ta đến viện của cháu làm tiểu nha hoàn , làm cho nàng ta tự xét lại mình, còn có thể cho nàng lập công chuộc tội." Vân Khanh nhã nhặn .

      ra lão phu nhân biết lần này thể hoàn toàn trách Bích Liên được, nhưng quy củ là quy củ, bà phà hủy, mọi người bên dưới cũng học theo, chỉ khi chủ tử bị oan uổng là Vân Khanh mở miệng mới có bậc thang mà xuống, bà mặt lạnh, vô cùng bằng lòng với vời Bích Liên: "Tuy đại tiểu thư thiện lương tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi phạm lỗi lần này, lát nữa xuống đánh hai mươi đại bản cho nhớ! Còn mau cám ơn đại tiểu thư!"

      Bích Liên ngờ, đến cuối cùng lại là người mà nàng cho là độc, đại tiểu thư mở miệng cứu nàng, tuy phải chịu hai mươi đại bản, từ đại nha hoàn trở thành tiểu nha hoàn, nhưng so với bị bán ra ngoài còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, vội vàng xoay lại, dập đầu với Vân Khanh, : "Bích Liên cám ơn đại tiểu thư, cám ơn đại tiểu thư."

      "Ngươi từ chổ của ta ra, còn gọi là Bích Liên nữa, để đại tiểu thư cho ngươi cái tên ." Lão phu nhân lại bỏ thêm câu, lời này là ngầm ra hiệu cho Vân Khanh, sau khi nàng khỏi nơi này, Bích Liên chính là người của Vân Khanh, cần lại tính nợ cũ nữa.
      (Chu: hix,  làm nha hoàn đến cả tên cũng hok phải của mình, tội quá)

      Xem ra Bích Liên rất được lòng lão phu nhân, Vân Khanh liền gật đầu : "Chuyện trước đây đều qua rồi, về sau ngươi ở trong viện của ta, gọi là Phi Đan ."

      Trước kia là Bích Liên, giờ là Phi Đan lập tức dập đầu : "Phi Đan đa tạ đại tiểu thư ban cho tên gọi."

      Vân Khanh sau khi gật đầu, đầu tiên là khéo léo bưng trà bàn đưa cho lão phu nhân, thân thiết : "Tổ mẫu, người uống trà cho bớt giận , hà tất gì vì mấy kẻ ty tiện bỉ ổi tự làm tổn thương thân thể mình, đáng đâu."

      Lão phu nhân uống mấy ngụm trà, gật đầu : "Ngươi là hiếu thuận, lòng dạ cũng rộng lượng, bị oan ức lớn như vậy cũng oán giận, khóc sướt mướt." Đây là Vi Ngưng Tử ném đá giấu tay.

      Vân Khanh biết được thái độ của lão phu nhân, hiểu được lần này Vi Ngưng Tử có cách nào trong sạch nỗi nữa, trong đôi mắt đen đầy mây mù mang theo ý cười, khóe miệng cong lên, : "Tổ mẫu, bên người ngài luôn có hai người hậu hạ bên cạnh, giờ chỉ còn lại Bích Bình tỷ tỷ, tạm thời có ai để thay thế vào, ngài chọn dùng tạm vậy, nếu thấy được, đến lúc đó đổi người khác cũng được."

      Trong lời mang đầy vẻ săn sóc, làm lão phu nhân thấy vô cùng thoải mái, Bích Liên rồi, trong phòng bà cũng cần thêm nha hoàn.

      Biết lão phu nhân đồng ý rồi, Vân Khanh liền bảo hai đại nha hoàn mình vừa chọn đến trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân ngước đôi mắt lão đánh giá hai nha hoàn trước mặt, đối với hai nha hoàn cháu chọn rất vừa lòng, chỉ người dáng cao gầy, khuôn mặt tròn mà có phúc khí, : "Liền nàng ."

      Nha hoàn đó cũng thông minh, dựa vào màn vừa rồi, nàng biết cuộc sống theo lão phu nhân nhất định có thể rất tốt, lập tức quỳ xuống : "Nô tỳ cám ơn lão phu nhân khen ngợi."

      "Ừ, ngươi tên là gì đây." Lão phu nhân hỏi.

      "Nô tỳ gọi là Thiêm Đệ, vừa nghe tên vài vị tỷ tỷ đều vô cùng êm tai, vẫn muốn xin lão phu nhân ban phúc cho nô tỳ cái tên."

      "Chà, nha đầu khéo léo." Lão phu nhân vừa nghe vậy, cười cười : "Trong viện ta đều bắt đầu bằng chữ Bích, bộ dáng ngươi khôn khéo, vậy gọi là Bích Lăng ."

      Đại nha hoàn mới Bích Lăng vội vàng dập đầu cảm tạ: "Cám ơn lão phu nhân."

      Lý ma ma đứng bên nhìn thấy hành động của Vân Khanh, trong lòng thầm chép miệng, lại nhìn đại tiểu thư mới mười ba tuổi thôi, trong lòng cảm thấy nhiều thêm tầng khác biệt nữa.

      Lần này Bích Liên phạm lỗi là đúng, nhưng lúc đầu nhìn bộ dáng lão phu nhân, đối với Bích Liên còn chút thương tiếc, tuy giữ lại bên cạnh nữa, nhưng cũng bán nàng được, hơn nữa cha mẹ Bích Liên ở trong phủ cũng được xem là ma ma quản , đại tiểu thư biết thời biết thế câu cầu xin thu mua được tấm lòng của Bích Liên, từ này về sau nhà Bích Liên còn lòng dạ với đại tiểu thư sao, lão phu nhân cũng nhớ cái tình này.

      Vả lại, quan hệ của Bích Bình cùng Bích Liên trước giờ tệ, sau này nhất định giúp đỡ đại tiểu thư chút, mà nha hoàn Bích Lăng mới tới này, nếu lanh lợi, ở trong lòng cũng biết ơn đại tiểu thư giới thiệu mình, như vậy hai đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân đều giúp đại tiểu thư, tình hình tốt hơn rất nhiều.

      việc làm vô cùng đơn giản, có thể tạo hiệu quả cao như vậy, quả nhiên là lợi hại. E rằng sau này phu nhân còn phải nhờ vào đại tiểu thư giúp đỡ xử lý số chuyện.

      Sau khi xử lý xong việc các nha hoàn, lão phu nhân chậm rì rì với Vi Ngưng Tử quỳ mặt đất: "Ngươi cũng đứng lên ."

      Vi Ngưng Tử gặp chuyện này cuối cùng bị vạch trần, dập đầu : "Cám ơn tổ mẫu." Lúc này mới chậm rãi đứng lên, cũng dám ngồi xuống, đứng bên cạnh Tạ dì.

      Lão phu nhân liếc nhìn hai mẹ con các nàng cái, trong mắt lên tia chán ghét, nhìn thấy khuôn mặt Vi Ngưng Tử càng thấy bực bội, tuổi còn biết lén lút giở thủ đoạn, vu cáo hãm hại chính biểu muội của mình, biết học thủ đoạn này từ ai nữa.

      ra lão phu nhân ghét nhất phải là Vi Ngưng Tử muốn vu oan cho Vân Khanh, mà là bà cảm thấy mình bị mất mặt, Vi Ngưng Tử giở trò với nha đầu bên cạnh bà, liên lụy bà cũng bị coi như đầu xỏ đối phó người khác, nếu phải Ngũ bà mối kể chuyện ở thư viện ra, chờ sau khi bà mắng Vân Khanh xong, đến lúc đó người ta ra , đó chẳng phải là cực kỳ mất mặt sao.

      Bà vốn cảm thấy trong phủ nhiều người lắm, Vi Ngưng Tử lại có thể chuyện hợp với bà, hai người này ở trong phủ chắc náo nhiệt chút, lúc này nghĩ đến, người như vậy ở trong phủ chừng ngày nào đó giở ám chiêu với mình.

      Bà lại liếc nhìn Vân Khanh cái, thấy vẻ mặt nàng bình thản, đáy mắt mơ hồ oan ức, ánh mắt lại hào phóng thanh cao, có vẻ căm giận gì cả. Cháu của bà ngoan ngoãn như vậy, nếu phải vừa vặn Ngũ bà mối chuyện này ra, hôm nay còn bị oan ức sao, lâu như vậy nàng cũng mở miệng câu trách cứ nào, mà mình lại thiên vị cháu giữa đường ra này, cũng quá kỳ cục rồi.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang20 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3.4: Đại tiểu thư đánh trả thánh mẫu
      Edit: A Chu


      Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền ngoảng lại với Tạ thị: " lão gia ngươi, chuyện sinh ý của nhà mình quan trọng, nhưng chuyện tìm chổ ở cho dì với cháu cũng thể qua loa được, cuối cùng để người ta ở lại khách viện của chứng ta tốt lắm, phải để người ta xấu sao, khiến để bụng."

      Lời này của lão phu nhân, giống như mặt Vi Ngưng Tử còn tươi cười thắng lợi hung hăng tát bạt tai vậy, lập tức khiến vẻ mặt Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì khó coi hơn.

      Hai người bọn họ định lợi dụng khoảng thời gian này lấy lòng lão phu nhân, chỉ cần lão phu nhân gì về việc để các nàng ra khỏi Cúc Khách viện, vậy các nàng vẫn ở trong đó, cũng ai dám đuổi các nàng , dù sao Tạ dì cũng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân. Hôm nay lão phu nhân cố tình vậy, các nàng đương nhiên là còn gì để nữa.

      Tạ thị vốn định để mẹ con các nàng ở lại Thẩm phủ, trước đây lão phu nhân gì, nàng cũng dám , tránh cho người ta Thẩm phủ mỗi người ý, nàng lại là thân tỷ tỷ nên cũng ngại mở miệng, lúc này đương nhiên gật đầu : "Mẫu thân phải, con dâu chuyển lời cho lão gia."

      Khóe miệng Vân Khanh cười châm chọc, đáp lại khuông mặt trắng xanh của Vi Ngưng Tử, còn có đáy mắt Tạ dì hừng hực lửa giận. Trong lòng bọn họ nhất định là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mặt vẫn cố dám có chút biểu đạt nào, chỉ cần các nàng dám nhăn mặt, chừng lão phu nhân chút ân tình cuối cùng cũng còn.

      Hai người làm bộ vui vẻ, với lão phu nhân: "Phiền lão phu nhân quan tâm."

      " cần, các ngươi tìm được chổ tốt, ta cũng yên tâm." Lão phu nhân nghiêng người dựa vào cái gối phía sau, mắt hơi buông lỏng .

      Tạ thị vừa thấy liền biết mẹ chồng mệt rồi, liền đứng dậy : "Mẫu thân, con dâu lui xuống trước."

      "Ừ, các ngươi đều ra ngoài ." Lão phu nhân khoát tay, nghiêng người xuống gối ngủ chút, những người khác thấy vậy đều theo Tạ thị ra ngoài.

      Ra khỏi Vinh Tùng đường, sắc mặt Tạ dì liền đen lại, nhìn thấy Tạ thị, khó nghe: "Nhìn thấy ta bị lão phu nhân đuổi , tỷ tỷ giờ vui vẻ lắm."

      Tạ thị nghe vậy nhìn Tạ dì cười cười, "Muội muội thế sai rồi, ngươi vốn phải người Thẩm gia, chỉ ở tạm chổ này, lão phu nhân cho ngươi ở lại, mới khiến lão gia để ý đến đến các viện thích hợp ở Dương Châu, lời này của ngươi làm tổn thương tấm lòng của lão phu nhân rồi."

      "Hừ." Tạ dì hừ lạnh tiếng, trong ánh mắt mang tia khinh thường, cái lão phụ bên trong kia giờ đây đáng tin cậy nữa, bà còn kiêng nể cái gì, mắt lé nhìn Tạ thị : "Ta đến đây lâu như vậy, thấy tỷ tỷ có ý định đưa ta qua nhà ?"

      Mới vừa bị lão phu nhân đuổi khỏi cửa, Tạ dì lâp tức nghĩ tới Liễu phủ, trong đầu bà ra mỗi người đều tính tới hết, giờ dựa vào Thẩm phủ được nữa liền định thử tới Liễu phủ xem sao?

      Tạ thị cũng nhìn thấu trò hề của bà ta rồi, vừa rồi chuyện của Vi Ngưng Tử bà còn chưa ràng lắm, e rằng lại là muội muội này đằng sau giở trò, nàng liền hơi ghét rồi, thản nhiên : "Ngày nào ngươi chuẩn bị tốt rồi, ta liền đưa thiếp mời cho ngươi Liễu phủ."

      "Ta ở trong phủ lại có việc gì, sau hôm nay liền có thể." Tạ dì bỏ lại câu như vậy, kéo Vi Ngưng Tử xoay người bước . Chậm rãi theo phía sau là hai mươi hai nha hoàn do Thẩm gia mua cho mẹ con bà, cùng tính tình kiêu căng của bà ta trở thành tương phản nét.

      So với khí thế kiêu ngạo của Tạ dì, Vi Ngưng Tử vẫn chưa hiểu lắm, vì sao kế hoạch này của nàng chu đáo, cẩn thận như thế, lại gặp phải Ngũ bà mối cố tình kể chuyện, khiến toàn bộ đều thất bại, ngược lại còn bị lão phu nhân chán ghét nữa, đuổi mẹ con các nàng ra khỏi phủ.

      Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn Vân Khanh, nhưng thấy vẻ mặt nàng tươi cười, dựa vào Tạ thị, tươi cười mặt đầy hạnh phúc cùng vui sướng, mà trong mắt Tạ thị cũng tràn đầy quan tâm cùng thương, hai bóng người đan vào cùng chổ, ánh mặt trời sau lưng bọn họ làm hình ảnh này càng khiến người ta hâm mộ.

      "Ngươi với ta đây là mưu kế tốt, có thể khiến lão phu nhân thích Vân Khanh cùng Tạ thị nữa, giờ sao, ngược lại chúng ta lại bị đuổi , ngươi nhìn ngươi xem, chút cũng dùng được!" Tạ dì chửi mắng Vi Ngưng Tử, đáy mắt tràn đầy bất mãn.

      Vi Ngưng Tử thu hồi tầm mắt, nhìn thấy mặt Tạ dì tràn ngập oán hận, buổi sáng sau khi biết nàng bị người ta ngắt bị thương, lợi dụng vết thương đó vu oan cho Vân Khanh, mở miệng đều là hận Tạ thị cùng Vân Khanh, ân cần thăm hỏi đến vết thương người nàng lấy câu, còn ngừng dùng tốt, xuất vết thương là tốt, mãi cho đến nay đều là như vậy.

      Vì cái gì, vì cái gì, ông trời ơi, người công bằng, vì cái gì người đối tốt với Thẩm Vân Khanh như vậy, nàng ta được cha mẹ cưng chiều, có gia đình giàu có đồ sộ, nàng ta muốn gì có đó, còn cho nàng ta vận số tốt như vậy?

      Nàng rốt cuộc có điểm nào kém nàng ta chứ, về tài mạo, về trí tuệ, cái nào thua kém Thẩm Vân Khanh, nàng cam lòng.

      Nhìn thấy bóng dáng Vi Ngưng Tử mảnh khảnh, mang vô hạn cam lòng, khóe miệng Vân Khanh khỏi cong lên cười lạnh, nàng biết lúc này Vi Ngưng Tử suy nghĩ cái gì, nàng nhớ lại trước khi chết, những lời ác độc của Vi Ngưng Tử, mỗi câu đều là ghen ghét, đố kị, căm hận.

      thế giới này có loại người, bình thường có khiếm khuyết lớn nào, duy nhất lại thể làm cho nàng điên cuồng, đó là lòng ghen tị.

      Lòng ghen tị có thể làm người mất lý trí, mất suy nghĩ, nàng ghen tị những ai tốt hơn mình, khi nhìn thấy người ta vượt qua mình, có thứ mà mình có, bị cuốn vào hối tiếc, tủi thân, tự cho rằng vì người đó mà mình trở thành người xui xẻo nhất thế giới, do đó muốn cướp hết tất cả những gì người đó có, có thể cướp liền cướp, thể cướp liền phá hủy, ác độc đến khiến người ta thể giải thích được.

      Mà người như thế, từ đầu đến cuối, cùng tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình, các nàng chỉ biết cho rằng, người khác có vận may tốt, được ông trời chiếu cố, tất cả đều trở thành lý do dĩ nhiên để nàng làm chuyện xấu.

      Mà Vi Ngưng Tử, chính là điển hình trong đó.

      Nàng nhìn ánh nắng chiếu xuống bóng lưng mẹ con hai người dần xa, chậm rãi cười, xoay người với Tạ thị: "Nương, chúng ta thôi."

      Tới trong viện của Tạ thị, Tạ thị liền nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vân Khanh, hỏi: "Vừa rồi ở chổ tổ mẫu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con phải có chuyện gạt ta chứ?"

      Vân Khanh nhìn Tạ thị gắng gượng, cả người tự chủ được thả lỏng rất nhiều, cười cười với bà, Lưu Thúy liền tới hết chuyện xảy ra, Tạ thị nghe xong, vẻ mặt thể tin được, chén trà trong tay lung lay, "Cái đó do nàng ta làm sao?"

      Bà hỏi chính là chuyện Vi Ngưng Tử trong thư viện quyến rũ Cẩn Vương thế tử, tuy qua thời gian chịu tang nửa năm rồi, Đại Ung trong nửa năm hiếu tang thể tham gia tụ họp, người chịu tang, sau nửa năm vào ngày thường có thể thăm viếng, vẫn thể tham gia yến hội, cưới xin, linh tinh…, cho đến năm sau cởi y phục trắng mới xem như qua thời gian chịu tang. Ai chịu tang trong người phải tránh chuyện nam nữ, nào có ai lúc mới chịu tang phụ thân, trước mặt người khác ngang nhiên gây ra chuyện này.

      Lý ma ma trái lại hề sợ hãi hay ngạc nhiên, : "Phu nhân, có câu nô tỳ muốn , nhân dịp hôm nay muốn hai câu."

      Tạ thị nhìn bà cái, "Ngươi ."

      Lý ma ma dừng chút, sau đó giọng : "Phu nhân có nhớ ngày đầu tiên chúng ta cùng nhau dùng cơm nhị tiểu thư có kiêng dè gì ?" Lý ma ma là hồi môn của Tạ thị, khi còn ở Tạ phủ, nhị tiểu thư trong lời của bà là chỉ Tạ dì.

      Tạ thị nghe xong, mày nhăn lại, ánh mắt chợt lóe, mới nhớ tới chuyện Lý ma ma , ngày ấy cùng lão phu nhân đón tiếp, bà liền cố ý để phòng bếp để riêng thức ăn chay với thức ăn mặn, cùng đặt cùng bàn, coi như muội muội bà kiêng kị ăn mặn. Điều này ở nhà giàu, người ta vô cùng kiêng kị, sau đó giấu giếm ai biết cũng thôi vậy, nếu có ai chuyện này ra ngoài, người khác biết chê cười.

      Lại nghĩ đến vẻ mặt của Vi Ngưng Tử lúc trong thư viện, Tạ thị hiểu được muội muội cùng cháu hai người chừng còn để việc này ở trong lòng. Nàng khẽ thở dài cái, muội muội này nhất định là gấp gáp gả cho Vi gia, cuối cùng cũng có khả năng lên được mặt bàn (???).

      Vẻ mặt bà mang vài phần đáng tiếc, "Thôi được, chờ lão gia trở lại, ta lại hỏi muội ấy muốn mua viện như thế nào, dù sao lão phu nhân lên tiếng rồi, liền để các nàng dọn ra ngoài ."

      mặt Vân Khanh nở nụ cười , hôm nay xem như có thu hoạch lớn rồi, mẹ Vi Ngưng Tử tự mình gây ra rắc rối, tổ mẫu cùng mẫu thân đều muốn để các nàng ra ngoài, dù sao trong phủ này các nàng ở lại được nữa rồi.

      Nghĩ vậy, tâm tình nàng liền tốt lên, vui mừng lôi kéo Tạ thị hỏi: "Nương, cha uống thuốc đó cũng gần hai tháng rồi, đến hai tháng, lại nhìn nhìn, nếu thành công, nương liền có thể cho con thêm tiểu đệ đệ rồi."

      "Ngươi cái nha đầu này cái gì đó!" Tạ thị nhìn thấy bộ dáng nàng cười khẽ, sẳng giọng: "Lời này khuê nữ như ngươi có thể sao?"

      Vân Khanh vểnh môi, hì hì đáp: "Bình thường thôi, chẳng lẽ nương muốn có thêm đệ đệ bên cạnh sao?"

      Muốn chứ, sao lại muốn, nhiều năm như vậy rồi Tạ thị vẫn suy nghĩ, bà sờ sờ bụng, nhưng phải bà muốn có là có được, "Chỉ lo cha ngươi khỏe lại, thường tới chổ ba người kia."

      Hơn tháng nay Thẩm Mậu uống loại thuốc này, tâm tình cùng thân thể đều hơi sa sút, ngày thường ngủ thư phòng, cũng là nghỉ ở chổ của Tạ thị, cũng ít động tâm tư, nam nhân thôi, cảm thấy mình có năng lực, tự nhiên uể oải, bị ảnh hưởng. Nếu tốt lên, thế còn phải như trước đây sao.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :