1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Trọng Sinh Chi Cẩm Tú Đích Nữ (Q2)
      Chương 1.3: Vân Khanh cắn thế tử
      Edit: A Chu




      Nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt phượng mang theo hơi nước, nhìn thấy dung nhan long phượng có cặp mắt hẹp dài lấp lánh ánh sáng, ràng ánh lên chút giễu cợt nhìn nàng, lát đó, ánh mắt Vân Khanh bỗng trở nên trấn tĩnh lại, lạnh lùng : "Sao lại là ngươi?"

      Nghe vậy, mắt phượng hẹp dài của Ngự Phượng Đàn hơi lạnh lùng, môi đỏ hé mở, giọng lạnh lùng : "Chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào lòng người khác sao?" Mới vừa rồi, nếu phải dùng nội lực xắn tới, nàng ngã vào lòng của Cảnh Hữu Thần rồi, trong lúc đó, giữa mình và Cảnh Hữu Thần, nàng thích Cảnh Hữu Thần ôm hơn?

      ra, ngay lúc Vân Khanh ngẩng mặt nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, cho dù rơi vào lòng , cũng tốt hơn đụng trúng người nọ, ban đầu trong lòng nàng cảm thấy may mắn. Nhưng khi nghe giọng Ngự Phượng Đàn lạnh lùng như vậy, nàng liền dỗi (^^), ngẩng đầu nhìn dung nhan đẹp hiếm có của , nhíu mày : "Ta rồi, thà ngã mặt đất, cũng ngã vào lòng thế tử ngươi."

      Những lời nàng rất , chỉ có hai người bọn họ nghe được thôi, trong mắt Ngự Phượng Đàn lãnh ý dần dần biến mất, nàng vẫn giận hành vi của ở Vấn phủ lần trước, xem ra ấn tượng của nàng đối với khắc rất sâu rồi, nghĩ thế, liền nhếch mép cười mỉm.

      Nhưng vừa rồi lúc nàng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của nàng, đôi mắt đen tỏa ra thất vọng tối tăm, con ngươi thu như có tiêu cự, giống như rừng rậm mù sương, mang theo hơi thở hồn ma quỷ, biết nhìn gì nữa.

      Nàng như vậy, khiến thấy rất xa lạ, ngực lại sinh ra loại cảm giác cay đắng, dường như hồn phách nàng có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

      Mắt híp lại, xử của nàng lúc nãy rất kỳ quái, chẳng lẽ vì trút giận chuyện lúc trước dò xét nàng nên mới hung hăng cắn hay sao? Hận ý đó... có hơi quá mức mãnh liệt rồi.

      Vân Khanh nhìn thấy Ngự Phượng Đàn bỗng nhiên cười cười, biết trong đầu suy nghĩ cái gì, sao lại lúc lạnh lành, lúc lại vui mừng, ánh mắt đầy tò mò nhìn khuôn mặt , muốn nhìn nhiều thêm nam nhân trước mặt này, là người như thế nào.
      (Chu: e hèm, tư thế hai chị cực kì mờ ám nha ^^)

      Khi tránh mà tránh, nàng hiểu hết mọi người xung quanh mình, kể cả người nguy hiểm trước mặt này - Ngự Phượng Đàn.

      biết ở đâu thổi tới trận gió, cánh hoa đào cuồn cuộn bung lên, đậu lên lông mi cong dài của , phối hợp với cặp mắt hẹp lấp lánh, mê hoặc nên lời.

      Nơi nào có , tất cả đều biến thành nền, người thành nền, hoa thành nền, ngay cả ánh sáng ban ngày cũng thành nền. Nhìn thấy , phút nào có thể lơ là, nếu có thể thất thần bất cứ lúc nào.

      Vân Khanh dời tầm mắt, nhìn dung nhan mê hoặc người đó nữa, đúng lúc bắt gặp các thiếu nữ đều nhìn mình, ánh mắt giống như ánh sáng của mũi tên nhọn, nàng biết màn cẩn thận ngã vào trong lòng Ngự Phượng Đàn lúc nãy, khiến tình hình trước mắt của nàng cực kỳ tốt.

      Trong lòng suy nghĩ, nàng vội vàng lùi hai bước, tạo khoảng cách với , lời cảm tạ cho những người xung quanh nghe thấy: "Chuyện xảy ra đột ngột, đa tạ thế tử tấm lòng nghĩa hiệp, thuận tay tương trợ."

      Hai chữ 'thuận tay' nàng đặc biệt dùng sức từng chữ, phát ra tiếng cũng đặc biệt trong trẻo, nàng biết lúc ngã như thế nào lại đổi hướng, lại rơi vào trong lòng nam nhân tránh còn kịp này. Nhưng nàng biết, xóa bỏ sạch chuyện vừa xảy ra, nếu sau này nhất định rước lấy phiền toái vào mình, nàng muốn gây thù hằn trong thư viện đâu.

      Cặp mắt hẹp của Ngự Phượng Đàn như lộ ra ý cười rực rỡ chói mắt, nhìn Vân Khanh cúi đầu rủ mắt, thái độ bình thản, cúi đầu cười : "Việc thôi mà, cần đa tạ."

      Nếu nàng phải thanh minh, liền giúp nàng, chỉ là sau này, nàng cần vạch ranh giới với .

      Tay phải, ngón trỏ cùng ngón cái thon dài như ngọc thạch hơi chà xát nhau, hình như vẫn còn cảm giác trong lúc nâng cằm trơn mềm, mịn màng của nàng, da thịt phía vẫn còn cảm giác ôm nàng lúc nãy, khiến lưu luyến dư vị đó. Nếu phải muốn nàng khó xử, liền đòi ôm nàng lâu thêm chút nữa. (~^^~)

      ngờ phối hợp như vậy, Vân Khanh hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu được, thân phận cao quý như thế, cũng muốn bị người khác hiểu lầm có quan hệ gì đó với nàng, trong lòng liền thoải mái, kết quả này giống với ý nghĩ của nàng, thế là tốt nhất.

      An Tuyết Oánh được người đỡ lấy, bước nhanh đến bên cạnh Vân Khanh, lo lắng cầm tay nàng, Vân Khanh chậm rãi lắc đầu, mỉm cười, ý bảo mình bị thương.

      Nhưng, lúc xảy ra chuyện, bóng người trắng thuần lao tới đó, bởi vì giữa đường đụng trúng Vân Khanh, bị lực phản lại phía sau, ngã xuống đất.

      Kế hoạch Vi Ngưng Tử là giả bộ cẩn thận ngã vào người Ngự Phượng Đàn, ai ngờ vận may tốt, đụng vào Vân Khanh, vô ý té ngã, ngược lại đem Vân Khanh xô vào lòng , đáy mắt mang theo tia ghen ghét, thầm mắng Vân Khanh là khắc tinh trời sinh của nàng ta, cướp tài phú to lớn vốn là của nàng ta và mẹ thôi , hôm nay còn cố ý ra, hại nàng ta té mặt đất. (~"~)

      May mắn thế tử chỉ là thuận tay mà thôi, bị nàng hấp dẫn, chứng minh Vân Khanh biết xấu hổ, nhảy vào ôm người ta thành công.

      Xem ra Cẩn Vương thế tử thích loại nữ tử như Vân Khanh kia, vậy nàng vẫn còn hy vọng, vì thế nàng lập tức thay đổi phương pháp, thấy Cẩn Vương thế tử chú ý tới nàng, nàng liền duyên dáng la "ối" to, hai tay nắm mắt cá chân, giả như bị thương thể đứng lên được.
      (Chu: k đứng được khỏi đứng, hừ)

      Tiếng gọi này bao hàm xinh đẹp, thống khổ cùng cầu viện (xin giúp đỡ), rốt cuộc khơi gợi được ánh mắt của Ngự Phượng Đàn nhìn qua.

      Bước đầu tiên Vi Ngưng Tử thành công, ý chí chiến đấu càng mạnh, ngay sau đó khuôn mặt trắng mềm ngẩng lên, hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nhìn Ngự Phượng Đàn, dịu dàng : "Ta đứng dậy được, hình như chân bị bong gân rồi."

      Ánh mắt nàng giống như con thỏ bị thương, rất đáng thương, phối hợp với xiêm y mộc mạc, như đóa hoa trắng đứng lặng đón gió.

      Huống chi, diễn xuất này, Vi Ngưng Tử luyện tập trước gương ngàn lần ngừng, mỗi động tác của nàng đều được tỉ mỉ trù tính qua rồi, eo cong thon thả, lông mày tinh tế như cành liễu nhăn lại, đôi môi hồng son hơi trắng bệch, vào lúc này phát huy mềm yếu tới cực hạn.

      Trong mắt nàng thể chờ mong, nàng chờ đợi con mồi cường đại (thế lực hùng mạnh) mắc câu.

      Ngự Phượng Đàn nhìn nàng cái, trong mắt dần dần rực rỡ, ý cười ở khóe miệng càng ngày càng đậm, vẻ mặt của khiến Vi Ngưng Tử càng thêm chờ mong, nam nhân trời sinh thương tiếc kẻ yếu, với chiêu này trước đây, nàng chiếm được thích của ít nam nhân trong kinh thành.

      Nàng nhất định thành công.

      Sau đó, quay đầu quan sát hành động của Vi Ngưng Tử lúc, trong lòng thầm lắc đầu cảm thán chính mình đời trước bại dưới tay nàng ta oan uổng chút nào, là nam tử khó thoát khỏi cạm bẫy của Vi Ngưng Tử.

      Nơi này nhân chứng này? Trong lòng nàng thầm châm biếm, ánh mắt nhìn sang nam nhân phía sau Ngự Phượng Đàn.

      Mà Cảnh Hữu Thần đứng trước cửa viện cách đó xa, vừa rồi mới vào cửa liền thấy nương ra, bị ngã, bản năng vươn tay muốn đỡ lấy, lại biết vì sao thân hình nương đó giữa đường chuyển hướng, ngã về hướng Cẩn Vương thế tử.
      (hà, là thế tử làm chứ ai ^^)

      Thế mà Cẩn Vương thế tử xửa nay thích gần nữ tử lại đón lấy nàng, từ tập võ, thị lực tốt hơn người thường, tất nhiên nhìn thấy động tác nhàng của Cẩn Vương thế tử đối với nương đó, thậm chí trong phút chốc ánh mắt còn mang lo lắng nữa.

      nương như thế nào có thể khiến Cẩn Vương thế tử đối xử khác hẳn? khỏi nảy sinh tò mò.

      Chỉ thấy nương đó tóc đen dài, vấn lại thành búi mây, tóc cài cái lược có hình bươm bướm đậu lên hoa mẫu đơn, người mặc áo ngoài hồng hoa đào từ ngực xuống thắt lưng, bên dưới váy hồng xòe ra, khi gió nổi lên thổi bay làn váy của nàng, từng tầng tầng lớp lớp xòe ra, đứng trong đám nương đủ mọi độ tuổi, chút cũng bị thiên kim xinh đẹp, ánh sáng bắn ra bốn phía che lấp hào quang của nàng, ngược lại càng phụ trợ nàng càng thêm nổi bật.

      Trong đào phấn bay tán loạn, nàng đứng trong đó giống như vua của loài hoa, đôi mắt phượng ung dung, cao quý, tức giận giống như mây mù lượn lờ, tăng thêm cảm giác cao quý thần bí, dù vì tuổi còn , mặt có chút ngây ngô, nhưng vẫn có thể thấy sau này trưởng thành nhất định có thể nổi tiếng khắp thiên hạ.

      Trong kinh rất nhiều danh môn quý nữ, từ được dạy phải có lễ nghi có lễ độ, khí chất cao quý, lúc hiểu biết ít, chưa bao giờ nghĩ đến, bên ngoài kinh thành cũng có thể nhìn thấy nử tử ung dung như vậy, trong vô số các bụi hoa qua lại, cũng rời mắt khỏi nàng được, khó trách làm cho Cẩn Vương thế tử tương trợ.

      Ngoài ra, còn cảm thấy nương trước mặt này hình như có chút quen quen, giống như hai người gặp nhau rồi, lục tìm trong trí nhớ, lại vẫn tài nào nhớ ra được.

      Khi Vân Khanh nhìn đến, liền bắt gặp ánh mắt Cảnh Hữu Thần nhìn mình, nàng nhìn y phục màu lam sẫm hoa văn, diện mạo nam tử ôn hòa, chậm rãi nở nụ cười.

      Tươi cười rực rỡ như vậy giống như mang hoa sen khắp nơi nở rộ, nhất thời chạm vào trái tim , khiến trong nháy mắt ánh mắt sáng bừng lên. Nhưng chỉ ngăn ngủi, phút chốc liền phục hồi tinh thần, lần này đến Dương Châu là có nhiệm vụ trong người, cũng phải vì nữ sắc mà đến.

      Nhưng mà, trong đầu lên nụ cười vừa rồi của nàng, tuy rằng sáng lạn, nhưng cũng khiến loại hương vị nên lời. Đến cuối cùng là làm sao vậy? cúi đầu suy nghĩ, lại vừa ngẩng đầu, ánh mắt nương đó vẫn như trước rời , nụ cười đó vẫn nở rộ chưa từng mất . Tươi cười này nhìn đẹp lắm, nhưng khi ánh mắt nhìn đến đôi mắt đó, đôi mắt phượng cao quý nên lời, chậm rãi phát , đôi mắt đó hề cười, chút cũng .

      Thậm chí mang loại máu lạnh cùng lạnh lùng, giống như sương mù che khuất vách núi đen, bên trong có vạn trượng vực sâu, chờ từng bước từng bước rơi vào sinh tử, trở về được.

      Ngự Phượng Đàn phát khóe miệng Vân Khanh cười, ánh mắt lại nhìn phía sau , có nam nhân đứng đó, rất vui. Đôi mắt lên tia ngờ, liền thu hồi ánh mắt, bước lên hai bước, nhìn như vô ý di chuyển thôi, vừa đúng chặn tầm mắt của Vân Khanh cùng Cảnh Hữu Thần, cắt đứt 'tình nồng bao la' chướng mắt của hai người bọn họ.
      (ha ha, chưa chi mà 'chướng mắt' rồi ^^)

      Trong lòng cười thầm, sau đó, đối với ánh mắt bốn phía, khóe miệng cong lên tươi cười mang ý nghĩa sâu sắc (ý vị thâm trường), quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử còn mặt đất với dáng vẻ cám dỗ người, vươn tay trắng noãn thon dài ra.

      Vi Ngưng Tử mừng rỡ, chiêu này của nàng quả nhiên lúc nào cũng dùng được cả, vội vàng đưa tay bé của mình đặt vào trong tay ngọc bạch của Ngự Phượng Đàn, ngực đập bùm bụp ngừng.

      Nhìn vẻ mặt Vi Ngưng Tử xấu hổ cùng nhát gan, ánh mắt chứ lệ quang, mềm yếu còn có ý mê hoặc, khóe môi Ngự Phượng Đàn cong lên càng lúc càng cao, tay kéo Vi Ngưng Tử đứng lên, sau đó, tay khác còn đỡ cánh tay của nàng.

      Theo góc độ của những người khác, nhìn thấy là Cẩn Vương thế tử bị ánh mắt của Vi Ngưng Tử hấp dẫn, đối với nàng thương , nhất thời rước lấy vô số ánh mắt ghen tị của các nương khác.

      Trong bầu khí bị hoa thơm cỏ lạ khắp nơi hâm mộ, ghen tị, căm thù, Vi Ngưng Tử hưởng thụ quan sát nam tử dịu dàng trước mặt, cho đến khi ở bên tai nàng, nhàng câu: "Ngại quá a, ta, thích loại nữ tử như ngươi."

      Tiếng cười bên tai ràng mang theo trêu tức cùng khinh thường, còn có nụ cười máu lạnh từ trong xương, giống như cơn lốc xoáy, trong nháy mắt cuốn tất cả vui mừng của Vi Ngưng Tử, vì tức giận, vì chỉ trong nháy mắt thay đổi quá lớn, thể ngăn chặn được, mặt nàng nhanh chóng hơi đỏ lên, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt.

      Vẻ mặt của vẫn cười, trong ánh mắt lại có vẻ tươi cười, lúc đầu mắt hẹp ràng sáng ánh lửa, sau lại dường như hóa thành hố băng, chỉ có máu lạnh cùng lạnh lùng vô tận mà thôi.

      Vi Ngưng Tử bị nam nhân trước mặt dọa sợ, nàng khỏi lùi lại vài bước, lại biết vẻ mặt như vậy ở trong mắt các nương khác lại trở thành thẹn thùng, vui mừng, khơi mào ghen tị thể kìm chế của các nàng.

      Vô số ánh mắt nhìn , giống như mắt lưới mà nàng thể xem , nàng hiểu dụng ý của nam nhân trước mặt này rồi.

      cố ý làm vậy.

      vì sao lại làm vậy với nàng? Bọn họ ràng mới gặp nhau lần đầu mà, nàng chưa làm gì cả, chỉ là muốn chú ý mình thôi mà.

      Xong chuyện, Ngự Phượng Đàn thu tay về, nữ nhân giống Vi Ngưng Tử như vậy gặp nhiều rồi, nhiều đến mức thấy phiền chán, nếu thích trở thành người được muôn người hâm mộ, nhìn ngó, để nàng được như ý.

      Nhưng mà, cũng muốn lòng ra, thể oan ức chính mình được, hoàn toàn thích loại nữ nhân này, như vậy, sau này nàng lại tiếp cận , tự rước lấy nhục nữa.

      Giải quyết bên này, biết Khanh Khanh có nhìn ra mình vì nàng báo thù , Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu tìm bóng dáng Vân Khanh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nàng chán ghét nhìn mình.
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang18 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Trọng Sinh Chi Cẩm Tú Đích Nữ (Q2)
      Chương 1: Vân Khanh cắn thế tử
      Edit: A Chu





      Giống như những người khác, Vân Khanh chỉ nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đối với Vi Ngưng Tử thương hương tiếc ngọc, sau đó còn lời thân mật nữa, làm Vi Ngưng Tử thẹn thùng liên tục. Nam nhân đời quả nhiên đều giống nhau, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân bổ nhào vào mình, tâm liền vội vàng trở thành người hoa, tới bảo vệ đóa hoa trắng .

      Nàng nhíu chặt mày, mắt nhìn chổ khác, mà vẻ mặt Ngự Phượng Đàn rất vô tội, sao ngược lại bị nàng ghét bỏ rồi? (^^)

      Vi Ngưng Tử lúc này rảnh suy nghĩ gì nữa, nàng nhìn thấy ánh mắt Chương Huỳnh, đó là vẻ mặt có thù tất báo, nàng có quyến rũ Cẩn Vương thế tử, ngược lại làm cho những người khác đều ghen ghét nàng.

      Thấy người tới, trong lòng nàng sợ hãi, nhìn thấy Vân Khanh đột nhiên nhớ ra, còn có Vân Khanh nữa, vừa rồi nàng cũng ngã vào lòng thế tử, so với mình còn thân mật hơn, chỉ cần dời chú ý của những người này , các nàng đến tìm mình gây chuyện nữa.

      Nghĩ như vậy, Vi Ngưng Tử vội xoay người, vẻ mặt rất vội vàng, tới chổ Vân Khanh, dò hỏi: "Biểu muội, vừa rồi muội ngã bị thương chứ."

      Ánh mắt Vân Khanh nhìn nàng cứ như thưởng thức quái vật vậy, từ khi nàng ngã đến giờ, chuyện qua lâu như vậy, Vi Ngưng Tử phải là người phản ứng chậm như thế, vì sao bây giờ mới đến lấy lòng, nàng hơi nghi ngờ, khi bắt gặp vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Chương Huỳnh, tất cả vấn đề đều có đáp án rồi.

      ra là muốn thù hận của Chương Huỳnh cùng các nàng chuyển qua cho nàng, nếu vậy, chính nàng gánh chịu toàn bộ oán khí.

      Muốn giả bộ, ai giả bộ được. Hôm nay liền cùng ngươi đùa chút vậy.

      Vân Khanh tươi cười với Vi Ngưng Tử, mắt phượng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, khẽ cau mày, cười : "Cám ơn biểu tỷ quan tâm, sao cả."

      Nhìn thấy Vân Khanh cười chân thành, Vi Ngưng Tử nhất thời phân biệt được là nàng ấy muốn an ủi hay là châm chọc mình đây, nàng cũng để ý, cố ý cao giọng, : " có sao, vậy tốt quá, suýt nữa làm tỷ sợ muốn chết, nếu muội té, cũng bị thương, may mắn thế tử đỡ cho muội."

      Mắt thấy ánh mắt Chương Huỳnh và mấy người khác rốt cuộc chuyển sang nhìn Vân Khanh, khóe miệng Vi Ngưng Tử nở nụ cười, nàng chỉ được kéo đứng dậy thôi, còn Vân Khanh lại càng tiếp xúc thân mật hơn.

      Ngự Phượng Đàn dựa vào cây bên cạnh, lấy ra khăn gấm, tỉ mỉ lau sạch ngón tay vừa chạm vào Vi Ngưng Tử, bên này nhìn thấy tình hình Vân Khanh bên đó, xem ra tình cảnh nàng tốt lắm, nhưng, hề bỏ lỡ ánh mắt nàng lóe lên tia ranh mãnh, Vi Ngưng Tử kia e rằng lát nữa chết còn thảm hại hơn.

      Đắc ý ư, e rằng đắc ý quá sớm, Vân Khanh thở dài : "Biểu tỷ, lúc nãy tỷ bỗng nhiên chạy đến, nếu phải vừa khéo đụng vào ta, người té ngã là tỷ rồi." xong, lại thân thiết cúi đầu nhìn chân Vi Ngưng Tử, tiếp tục to: "Biểu tỷ, vừa rồi chân tỷ bị bong gân mà, xem ra bị thương cũng nặng lắm nhỉ, tốt quá rồi!"

      Nàng vừa xong, Vi Ngưng Tử liền thầm kêu tốt.

      Ai cũng đều hiểu ý Vân Khanh muốn , nàng cẩn thận bị đụng trúng nên mới ngã vào lòng Cẩn Vương thế tử, hề cố ý, mà người đụng vào nàng là Vi Ngưng Tử, nếu lúc ấy có nàng, mục tiêu của Vi Ngưng Tử là muốn ngã vào lòng của Cẩn Vương thế tử. Kế đầu tiên thất bại, lại cố thực kế thứ hai, chân ràng bị gì cả, lại cố giả vờ bị thương, làm cho Cẩn Vương thế tử nảy sinh loại tình cảm thương hương tiếc ngọc, đưa tay kéo nàng, hai người còn khắng khít, lời thân mật nữa chứ.

      Đám người Chương Huỳnh trừng mắt, vội vàng xông tới, nàng đối với Vân Khanh ngoài cười nhưng trong cười, : "Vị này là?" Trước khi ra tay, nàng muốn biết đối phương, suy cho cùng có số người thể đụng vào được.

      Hai tròng mắt Vi Ngưng Tử chờ mong nhìn Vân Khanh, hy vọng nàng có thể như lúc che chở An Tuyết Oánh mà che chở cho mình, dù sao tổ mẫu cũng Vân Khanh nên chăm sóc nàng cho tốt phải sao? Nhưng nàng nghĩ lại, nàng muốn Vân Khanh che chở nàng giống như che chở cho An Tuyết Oánh, vừa rồi nàng phải giống An Tuyết Oánh bất chấp bị Chương Huỳnh làm khó dễ, vẫn đứng bên cạnh Vân Khanh chứ? Nàng lại tránh , lúc này lại đến cầu Vân Khanh giúp nàng, là khôi hài mà!

      Nhưng người là như vậy, chỉ cần mình cảm thấy điều đó đúng, có lý, tất cả đều là lỗi của người khác.

      Đáp lại hai mắt chờ mong của nàng, Vân Khanh lông mi dài rủ xuống mang theo chút mỉa mai, lông mày mang nỗi buồn, giọng : "Vi Ngưng Tử, nàng là biểu tỷ của ta, phụ thân vừa mất, từ kinh thành đến Dương Châu giải sầu."

      Giải sầu? Có quỷ mới tin, giải sầu tới học đường báo danh sao? Quá ràng là trong nhà xảy ra biến cố nên đến đây tìm người thân để nương tựa mà. Chương Huỳnh cười, với Vân Khanh: "Nếu là đệ tử mới tới, chắc chắn quen thuộc nơi này, ta đưa hai ngươi tham quan chung quanh nha."

      Chương Huỳnh sao có thể làm vậy được, Vi Ngưng Tử đương nhiên biết đơn giản chỉ tham quan chung quanh như nàng , trong mắt hạnh lộ tia xin giúp đỡ, nhìn Vân Khanh, từ chối: " cần, biểu muội đưa ta , có đúng ?" Vẻ mặt nàng là thân mình như thế, điềm đạm đáng như thế, hề giả bộ, hơn hẳn vẻ mặt vừa rồi té mặt đất, xem ra thoải mái hơn a.

      Nhìn đôi mắt hạnh có nét quen thuộc, nàng có mềm lòng ? Nàng , Vân Khanh lắc đầu, đời này nàng định lại làm người tốt, nếu vừa rồi đổi lại là nàng, nàng vô cùng chắc chắn Vi Ngưng Tử nhất định mở miệng giúp nàng đâu.

      Nếu nông phu từng bị rắn độc cắn, bao giờ lại tin tưởng rắn độc, mặc dù nó đáng thương đến cỡ nào chăng nữa, bởi vì sau khi nó phục hồi, tỉnh táo trở lại, nó vong ân phụ nghĩa, răng sắc nhọn độc đến cỡ nào.

      Nàng ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, mắt phượng ngước lên, môi hé mở, thương tiếc : "Muội muốn tìm phu tử có chút việc, biểu tỷ phải muốn tham quan thư viện sao? Chương tiểu thư rất rành thư viện, nàng giới thiệu mọi chổ cho tỷ."

      Lần này Vân Khanh phối hợp như thế, ánh mắt Chương Huỳnh lộ nét hài lòng, nắm lấy tay Vi Ngưng Tử dắt vào bên trong. Bởi vì cả nhóm người che khuất mọi hành động, ai biết nàng bị cưỡng ép cả, cũng ai chú ý tới, Vi Ngưng Tử bị các nàng đưa vào trong viện, mắt thấy giãy ra được, liền muốn lớn tiếng gọi phu tử.

      Chương Huỳnh nhanh tay lẹ mắt, lập tức bịt miệng nàng lại, nàng chỉ có thể kêu ư ư thôi, Chương Huỳnh nghe tiếng kêu liền thấy phiền, liếc mắt nhìn phu tử cái, thấy có ai chú ý cả, hung hăng ngắt (nhéo) vào bên hông Vi Ngưng Tử.

      Xiêm y mùa xuân vốn mỏng, Chương Huỳnh sống an nhàn sung sướng nên để móng tay rất dài, lúc ngắt đến thịt, Vi Ngưng Tử đau quá phải kêu lên, lại bị Chương Lạc hung hăng bịt miệng lại, chỉ có thể để cho nước mắt chảy ra cách tuyệt vọng.

      "Khóc, trước mặt ta ngươi ít giả bộ , thủ đoạn dụ dỗ này của ngươi biết học ở đâu, giả bộ chân bị thương để hấp dẫn Cẩn Vương thế tử, biết xấu hổ!" Chương Huỳnh cười lạnh châm chọc.

      nương nhìn thấy xiêm y người nàng, trong mắt lộ vẻ khinh thường, "Vừa rồi các ngươi có nghe Vân Khanh phụ thân nàng mới mất, người nàng còn mặt y phục trắng, thế mà giữ ban ngày ban mặt lại quyến rũ nam nhân, làm được a."

      "Đúng vậy, chưa từng thấy người nào như vậy..." Các nàng mỗi người câu, chỉ ghen tị mà còn khinh thường nữa.

      Vi Ngưng Tử bất chấp châm chọc hay khiêu khích, hai mắt đầm đìa nước mắt nhìn những người lại trong viện, hy vọng có thể có người thấy ánh mắt cầu cứu của nàng, đưa tay cứu giúp.

      Vân Khanh thản nhiên nhìn các nàng vào trong viện, kéo An Tuyết Oánh về phía phu tử.

      An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh lạnh lùng trước mặt, lại quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử nước mắt lưng tròng, Chương Huỳnh khí thế hung dữ mạnh mẽ, cùng Chương Lạc và vài vị tiểu thư nữa vây quanh, khuôn mặt nhắn tràn đầy lo lắng, hỏi: "Vân Khanh... Nàng là biểu tỷ của ngươi?"

      "Đúng vậy." đến thể hơn, hy vọng bọn họ phải tỷ muội gì, như vậy bi kịch của kiếp trước xảy ra.

      là biểu tỷ của Vân Khanh, nàng vì sao giúp đỡ, An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh, thấy vẻ mặt nàng có chút chán ghét, trong lòng liền biết vừa rồi nhất định hành động của Vi Ngưng Tử chọc giận nàng rồi, "Vậy... Vậy nàng có thể bị... ức hiếp hay a?" Suy nghĩ chút, nàng chữ "đánh" ra, tính cách Chương Huỳnh hề tốt, đánh nhau cũng có gì lạ.

      đến trước bàn phu tử, Vân Khanh ngước mắt nhìn trong viện, hết sức chắc chắn : " đâu." Trong viện này còn có người, tuy rằng bị rực rỡ của Ngự Phượng Đàn che lấp, gần như bị người quên mất, nhưng người đó thích nhất loại nữ tử mềm yếu như Vi Ngưng Tử, hơn nữa... còn có tâm thích "cứu giúp" người khác.

      Cảnh Hữu Thần lúc đó cũng đứng ở đứng ở trước bàn khác, chuyện với vị phu tử, vị Hứa phu tử đó chỉ là lão sư dạy học, còn là phó viện trưởng của thư viện.

      Từ lúc Vân Khanh vào, ánh mắt chưa từng rời , lúc này thấy nàng đứng cách xa, nhớ tới cảm giác kỳ lạ vừa rồi, cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, lại chỉ nhìn thấy nụ cười đúng mực, cái khác đều có. Trong nháy mắt đó e rằng là mình ảo giác thôi.

      Nghĩ vậy, tươi cười dịu dàng, cực kỳ lễ độ : "Vừa rồi nguy hiểm, may mắn tiểu thư ngươi bị sao cả."

      Trải qua chấn động vừa rồi, cảm giác quay cuồng bị chôn chặt rồi, Vân Khanh có thể thản nhiên đối mặt với , ánh mắt nàng bình thản, giống như lần đầu nhìn thấy người xa lạ thôi, đáp lễ cực lý tiêu chuẩn, : "Đa tạ công tử quan tâm."

      Giờ đây lại nhìn thấy , trong lòng chút gợn sóng cũng có, tuy tướng mạo được gọi là tuấn mỹ, y phục người cũng tinh xảo quý giá, nhưng nàng liếc mắt cái cũng có thể nhận ra được ngoài bộ mặt tươi cười kia, đôi tinh quang bắn ra bốn phía kia, ánh mắt lại hơi lỗ mảng. Cảm giác như thể vị hoa hoa công tử này, cố tình giả bộ vung tiền như rác.

      Ở kiếp trước nàng đúng là khuê nữ lẻ loi, tầm nhìn hạn hẹp, nhận định sâu sắc, kiến thức quá kém, cho đến sau khi gả cho Cảnh Hữu Thần, nhìn thấy các công tử trong kinh thành, mới biết được nam tử ưu tú còn có rất nhiều, nhưng lúc đó nàng còn tâm tư nào nghĩ đến việc này nữa, toàn tâm toàn ý muốn làm phu nhân tốt, chủ mẫu tốt.

      Nhưng ngay cả mong muốn bé đó, cũng làm được, là bi ai.

      muốn lãng phí thời gian nhớ lại nữa, Vân Khanh xoay người hành lễ với Hứa phu tử, : "Đệ tử có chuyện muốn hỏi lão sư."

      Vừa rồi trong viện, Vân Khanh cùng Chương Huỳnh giành co với nhau, Hứa phu tử đều thấy hết, đối với việc xuất thân quá coi trọng, có vài phần thiên vị với nữ đệ tử, ông xoa xoa râu dưới cằm, gật đầu hỏi: "Chuyện gì, cứ hỏi sao cả?"

      Vân Khanh : "Đệ tử có người thân ở xa có việc thể tới báo danh được, muốn hỏi phu tử có thể viết tên, đóng học phí trước, đợi sau khi đến, lại đến học viện học được ?"

      "Nếu người thân ngươi ở xa có việc , sau khi đóng học phí, có thể báo tên nàng cho ta, ghi tên lên." cầu này Hứa phu tử đương nhiên có thể đáp ứng.

      Nghe vậy, Vân Khanh đầu tiên là làm cái đại lễ, sau đó tiếp: "Cám ơn phu tử thông cảm, bằng hữu kia của ta là nam tử, thư viện phân biệt nam nữ, đệ tử thể vào nam viện báo danh được, xin phu tử thứ lỗi."

      Nghe nam tử, Hứa phu tử nhíu mày, cũng gì cả, đến sau khi Vân Khanh đóng học phí, cầm bút : "Ngươi cho ta biết tên của ."

      Vân Khanh ngẩng đầu nhìn Cảnh Hữu Thần, người này nay còn rất khiêm tốn, thậm chí có tiếng tăm gì, nhưng về sau, ảnh hưởng cả đời Cảnh Hữu Thần.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang19 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Thánh mẫu biểu tỷ mượn đao giết người
      Edit: A Chu





      Đôi mắt đen của Vân Khanh ánh lên, mắt nhìn xuống, mở miệng : " họ Vi, gọi là Vi Trầm Uyên."

      Ngự Phượng Đàn nghiêng người dựa vào cây bên cạnh, thuận tay ngắt bông hoa hải đường, vừa nhìn hoa nở tuyệt đẹp, vừa thưởng thức nhất cử nhất động của nương bên đó, Vi Trầm Uyên... Người này là ai vậy? Theo biết, quả phụ Vi thị đến đây tìm nơi nương tựa chỉ có nữ nhi thôi, cũng có con trai nối dõi, Khanh Khanh báo danh cho ai? Hơn nữa lại là nam nhân, phải điều tra cho tốt mới được, dụng tâm kính đáo hay gì cũng cho phép hỏi Vân Khanh.

      "Tốt lắm, Thẩm Vân Khanh, tên được báo rồi, ban nãy biểu tỷ ngươi hình như còn chưa lựa chọn môn học đó?" Hứa phu tử điền tên vào xong, mới nhớ nương xa lạ cùng Vân Khanh tới, mở miệng nhắc nhở.

      "Biểu tỷ lần đầu đến đây, phải tham quan chung quanh chút, Chương Huỳnh đưa nàng vào trong viện rồi." Vân Khanh mỉm cười .

      Hứa phu tử nghe thấy tên Chương Huỳnh, nhíu mày, đối với nữ nhi của Toánh Xuyên hầu này, cũng nghe đồn tính cách cùng hành vi đanh đá, nhưng hôm nay là ngày báo danh, cũng muốn có rắc rối xảy ra, liền xoay người nhìn vào trong viện.

      Quả nhiên, nhìn thấy Chương Huỳnh, Chương Lạc cùng mấy nữ đệ tử kia lôi kéo Vi Ngưng Tử vào bên trong, mà Vi Ngưng Tử liên tục quay đầu lại, nước mắt rưng rưng như cầu cứu, ông nhướng mày, quát: "Giữa ban ngày ban mặt liền ức hiếp học trò mới, còn ra thể thống gì nữa."

      Khi nghe thấy tên 'Thẩm Vân Khanh', đáy mắt Cảnh Hữu Thần nét kinh ngạc, nương trước mặt hấp dẫn ánh mắt này thế nhưng chính là con độc nhất của cự phú (giàu có, đồ sộ) Dương Châu - Thẩm gia, phải cảm ơn thư mời của cháu vợ lớn, lần này đến Dương Châu vốn chủ yếu là vì mục tiêu này, đó là tìm đồ vật này nọ có phải ở trong Liễu gia cùng Thẩm gia hay , ngờ nhanh như vậy liền gặp Thẩm Vân Khanh, hơn nữa nàng còn trẻ đẹp như thế, làm cho có chút bất ngờ.

      Lại nghe hai chữ Biểu tỷ, trong đầu lập tức hiểu ra, trong thư mời có ghi thiếp Vi gia sinh ra nữ nhi, là trời giúp , hôm nay vừa đến thư viện liền có thể gặp được cả hai người bọn họ.

      Mắt Cảnh Hữu Thần lộ vẻ vui mừng, nhìn theo hướng Hứa phu tử, đúng lúc nhìn thấy hai mắt đẫm lệ, ủy khuất, mềm mại, tràn đầy đáng thương, như thể cần ra tay giúp đỡ, trong lồng ngực liền tràn trề hăng hái, lập tức quay đầu với Vân Khanh: "Thẩm tiểu thư, ta với tiểu thư cùng qua đó , chắc chắn để biểu tỷ của tiểu thư chịu ủy khuất."

      Cùng nàng qua đó? Là muốn làm hùng cứu mỹ nhân cho nàng xem, nàng phải mười ba tuổi, sao lại nhìn ra ánh mắt hứng thú của Cảnh Hữu Thần. Đáy lòng nàng cười lạnh, nhưng mặt lại tươi cười cảm kích, "Vậy công tử cùng ta đến gặp biểu tỷ ."

      Thấy nàng mở miệng đồng ý, Cảnh Hữu Thần vui mừng cùng nàng qua đó, Vân Khanh cố ý chậm bước, theo sau , bộ dáng nhìn có vẻ vừa kính cẩn vừa nhã nhặn, Cảnh Hữu Thần càng thích, bước nhanh đến phía trước, cản trước mặt đám người Chương Huỳnh.

      "Các ngươi ở trong này làm gì?" Cảnh Hữu Thần chậm rãi tiến lên, dáng vẻ tràn đầy chính nghĩa . Gặp nam tử xa lạ, Chương Lạc thu tay che trước miệng Vi Ngưng Tử lại, vài nương khác cũng hơi lùi hai bước.

      Chỉ có Chương Huỳnh vẫn đứng đó, nhìn nam tử lạ mặt xuất trong nữ viện, bĩu môi : "Ngươi là ai, sao dám tự tiện xông vào nữ viện?"

      mặt Cảnh Hữu Thần lóe lên tia tức giận, vừa rồi Ngự Phượng Đàn vào lại thấy các nàng có ý kiến gì, còn ánh mắt đều đặt hết lên người ta, chú ý mình chút nào, giờ đây lại bị Tiểu nương chất vấn, cảm thấy có chút mất mặt.

      Hứa phu tử đuổi theo tới, đôi lông mày dựng thẳng, khiển trách Chương Huỳnh: " như vậy sao là dáng vẻ của nữ tử được, vị này là phu tử dạy đàn mới nhậm chức năm nay, Cảnh Hữu Thần, cũng là công tử của Vĩnh Nghị hầu phủ."

      Nghe giới thiệu thân phận, Chương Huỳnh lúc này mới bớt tức giận, đánh giá nam nhân trước mắt, nhìn gương mặt tuấn lãng, y phục tầm thường, cũng tin lời Hứa phu tử giới thiệu.

      Cảnh Hữu Thần nhìn thấy vẻ mặt kính trọng trong mắt các nàng, rất thỏa mãn, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Vi Ngưng Tử, : "Vừa rồi tiểu thư có bị gì hay ?"

      Giọng cố ý nhu hòa lại, làm cho Vi Ngưng Tử như cây được tắm trong gió xuân, nàng ta ngẩng đầu quan sát nam tử phía trước, khuôn mặt như trăng, bên môi mang nụ cười dịu dàng, trong hai mắt đều là lịch có lễ, tuy lóa mắt như Ngự Phượng Đàn, cũng được xem là công tử nhanh nhẹn. Mà lại đúng lúc nàng cấp bách cần người cứu giúp, trong lòng liền có chút thiện cảm.

      Lại nghe phu tử giới thiệu, công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ Cảnh Hữu Thần, ánh mắt sáng lên ngay.

      Vĩnh Nghi hầu phủ ở kinh thành rất nổi tiếng, lý do đầu tiên là vì địa vị hầu phủ, thứ hai là vì mọi chuyện vụn vặt trong phủ, đều được người trong kinh thành chuyện hăng say.

      Con trai trưởng của Vĩnh Nghi hầu mất sớm, còn lại đều là con vợ lẽ, tước vị ai thừa tự.

      Nhà nghèo vì những chuyện nhặt đáng kể mà thường xuyên xảy ra cải cọ, tranh giành, mà nhà giàu quyền quý tất cả còn hung dữ hơn. cái tước vị đại diện cho vinh hoa phú quý cùng thân phận tôn quý cực kỳ sau này, rất nhiều người vì vật này, người này tiếp nối người kia, tuyệt đối nản lòng.

      Tước vị chỉ có , người muốn nó rất nhiều, vì thế khi Vĩnh Nghi hầu mất, vì tranh đoạt quyền thừa kế tước vị, các đứa con vợ lẽ trổ hết tài năng, bày ra mười tám tay nghề tài hoa, ngấm ngầm làm việc xấu, bên ngoài lấy lòng mẹ cả, Hầu gia lão phu nhân ngồi ở vị trí đương gia chủ mẫu, cười xem các con vợ lẽ tranh tới đoạt , cuối cùng phát chỉ có con thứ trưởng là đứa thành , người ta tìm cách tranh thủ tình cảm đọc sách, người ta ra chiêu, tránh né, có thể tránh được những lần đâm sâu lưng đương nhiên là ngu ngốc rồi, làm hại huynh đệ cho thấy lòng dạ hiền lành, vì thế Hầu gia lão phu nhân liền bất ngờ cho con thứ trưởng vốn kín đáo tạm kế thừa, những đứa con khác có chút bất bình, nhưng cũng gì, ít nhất thời gian giữ vị trí này khá lâu, ngay sau đó những đứa con khác cũng có dị nghị gì nữa.

      Con thứ trưởng này quả có phụ lòng Hầu gia lão phu nhân, sau khi ngồi lên vị trí Hầu gia, vẫn cần cù, thà, trung thành như trước, lão phu nhân Hầu gia an bài cho cưới thê tử, sau năm sinh được nữ nhi, được xem là thời gian hòa thuận vui vẻ, nhưng ý trời thể đoán trước được, con thứ trưởng trong lần ra ngoài ngắm tuyết, cẩn thận bị rơi xuống hồ, cơ thể bị lạnh, từ đó về sau yếu ớt dần, kiên trì uống thuốc được năm, cuối cùng bị bệnh liền nhắm mắt.

      Hầu gia phu nhân ở trước linh đường khóc đến trời đất tối sầm, rồi phát mình mang thai, mọi người đều vui mừng cho quả phụ đáng thương này nếu là trong bụng là nam hài mồ côi, về sau vẫn là có chổ dựa vào, ai biết hai tháng sau, phu nhân Hầu gia cũng té ngã vào trong hồ, lúc cứu lên, mọi người đông lạnh thành băng, đứa trong bụng cũng mất .

      Vì thế tước vị vẫn còn bỏ trống, mà trong Hầu phủ bánh xe tranh đoạt lại bắt đầu, Cảnh Hữu Thần lúc đó bị đông đảo con vợ lẽ đánh đập, vẫn là đứa trẻ nho , giờ tuổi cũng mười bảy, đúng lúc mở ra vòng tranh đoạt mới, con vợ lẽ có số thành gia, còn chưa từng cưới vợ, ở kinh thành tiếng tăm xấu, lão phu nhân Hầu gia đối với cũng rất có thiện cảm, có lẽ con vợ kế gặp may kế tiếp chính là .

      Quyến rũ Ngự Phượng Đàn được, tốt xấu gì hôm nay cũng chịu oan ức lớn như vậy, nàng cũng muốn có chút thu hoạch, có thể nịnh bợ công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ cũng tệ lắm. Vi Ngưng Tử liếc nhìn đám người Chương Huỳnh cái, nội tâm e ngại, tránh ra vài bước, tạo khoảng cách với các nàng, sau đó cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt ướt óng ánh nhìn xuống, ánh mắt nửa khép nữa hở, kéo góc váy hành lễ : "Đa tạ Cảnh công tử."

      Bị giáo huấn vừa rồi, nàng cũng biết trong thư viện nhất cử nhất động đều phải cẩn thận, đặc biệt vừa rồi nàng bị Ngự Phượng Đàn làm say mê, ngay cả mình còn để tang cũng quên mất, để người ta ngắt hồi vô ích, còn có chổ giải oan.
      (Chu: oan gì mà oan, ta khinh)

      Khi Cảnh Hữu Thần nhìn thấy Vi Ngưng Tử từ xa, bị bộ dáng yểu điệu, yếu đuối của nàng hấp dẫn, giờ nhìn gần nàng, chỉ thấy nàng có khuôn mặt trắng gầy , trong mắt còn dư bị khiếp sợ, hơn nữa giọng của nàng lúc này mềm mại, nhất thời cả người đều mềm xuống, vội vàng giả vờ đỡ cái, cất cao giọng : "Ngươi sao là tốt rồi."

      Tất cả Vân Khanh đều thấy hết, có cảm thụ nên lời, nếu phải thấy cảnh này, nàng còn nhớ nổi, kiếp trước nàng thất trinh có đến trường, ngược lại Vi Ngưng Tử đến trường học, mà Cảnh Hữu Thần hình như ở kiếp trước cũng từng đến làm phu tử ở Bạch Hạc thư viện, nhìn bộ dáng bọn họ ở đây liếc mắt đưa tình, e rằng Cảnh Hữu Thần cùng Vi Ngưng Tử, lúc đó hai người ràng rồi, mà chính mình lúc đó còn tưởng Vi Ngưng Tử là tỷ muội tốt vì nàng vào kinh có người làm bạn, cam chịu làm tiểu thiếp, cũng muốn cùng nàng gả cho Cảnh Hữu Thần.

      Lúc đó nàng toàn tâm toàn ý lo cho Cảnh Hữu Thần, cho dù nội tâm có hơi bướng bỉnh, gặp biểu tỷ tình cảm sâu nặng ân cần, cũng đồng ý, cho đến sau khi phát Vi Ngưng Tử ra có tình cảm với Cảnh Hữu Thần, mới chợt cảm thấy đúng.

      Nhớ tới những lời Vi Ngưng Tử với nàng trước khi chết, nàng có thể tưởng tượng được, lúc trước Cảnh Hữu Thần cưới nàng là vì cần tiền tài lót đường leo lên tước vị, cho nên mới chọn nữ nhi của cự phú Dương Châu, sau khi lót đường thành công, khi ngồi lên tước vị mà mọi người đều hâm mộ, liền muốn lên nơi cao hơn nữa.

      Lúc đó, Vi Ngưng Tử nhận nuôi huynh trưởng Vi Trầm Uyên đường thăng tiến, giữ chức Lại bộ thượng thư, liền cần Vi Ngưng Tử trợ giúp, vì thế hy sinh nàng, thậm chí còn lấy máu cả nhà Thẩm gia để làm cầu thang cho bọn họ thăng chức.

      Khi đó trước khi gả , nàng cũng thể tránh khỏi phải cùng Vi Ngưng Tử chia xẻ, giờ đây xem ra buồn cười a.

      Cũng may ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, cả đời này, Vi Ngưng Tử, trước khi mẫu thân ngươi nhận nuôi huynh trưởng, kiếp này xuất nữa đâu, mà----

      Vân Khanh quay đầu lại, nhìn thấy mặt Cảnh Hữu Thần thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, mắt phượng giống như cái đầm đen sâu, lộ ra hơi thở dày đặc, kiếp trước nàng biết bí mật, bí mật mà làm Cảnh Hữu Thần, cả đời này tuyệt đối thể có cơ hội nhìn đến tước vị Vĩnh Nghi hầu nữa.
      Chôm chôm, AELITA, Minhang19 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2.2: Thánh mẫu biểu tỷ mượn đao giết người
      Edit: A Chu






      Cảnh Hữu Thần quay lại nhìn, liền thấy Vân Khanh nhìn , bản thân cảm thấy màn hùng cứu mỹ nhân vừa rồi vô cùng thích hợp, chỉ có Vi Ngưng Tử trước mặt có thiện cảm với , ngay cả Thẩm Vân Khanh cũng chú ý , quan tâm : "Biểu tỷ ngươi giờ sao rồi, ngươi cần lo lắng."

      Lo lắng? Nàng chưa từng cảm thấy Vi Ngưng Tử cần nàng lo lắng cả, Vân Khanh thản nhiên cười, cũng gì, Vi Ngưng Tử lòng muốn Cảnh Hữu Thần có ấn tượng tốt về mình, tuy nội tâm hận Vân Khanh muốn chết, vẫn cười như cũ: "Biểu muội, ra muội lo lắng cho ta a." Nàng ra chút cũng nhìn thấy đó.

      " còn sớm nữa rồi, chúng ta trở về ." Vân Khanh chậm rãi cười, nhanh chậm đáp.

      "Được, tổ mẫu chắc chắn còn ở nhà chờ chúng ta đấy." Mắt Vi Ngưng Tử chớp chớp, vẻ mặt cũng cười.

      Hai người nhìn nhau cười, rơi vào đáy mắt Cảnh Hữu Thần, nhất thời sinh ra loại cảm giác lâng lâng, hai nữ tử trước mặt đều xinh đẹp, xuất sắc, lại mỗi người mỗi vẻ, Thẩm Vân Khanh cử chỉ hào phóng, ung dung, đoan trang, thích hợp làm phu nhân chính thất, Vi Ngưng Tử xinh đẹp, mềm yếu, khiến người ta thương, thích hợp làm nhu thiếp, là hiền thê mĩ thiếp, cả hai đều có phúc a. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ Tứ Hoàng tử giao cho, tìm được đồ vật này nọ, tước vị của mình nhất định vấn đề gì, khi đó lại sợ ai chịu gả sao? đôi mỹ nhân còn phải của ư.
      (Chu: mơ cưng)

      Nghĩ đến đây, đáy mắt lên tia sáng, nhìn bóng dáng thướt tha của hai người, trong thời gian này phải cố làm việc hơn mới được...

      "Cốc" tiếng, viên sỏi từ bên trái bay tới, đập vào bên trái trán của , bỗng nhiên bị đau miệng căng môi cười, xoay người tìm đầu sỏ gây ra. (^O^)

      Nhưng bên trái trống , có ai cả, nhín chung quanh vòng, phía sau chỉ thấy Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn chuyện với phu tử, còn lại đều là nữ đệ tử tới báo danh, thể ra tay được.

      Rốt cuộc là ai đánh lén , cúi đầu nhìn viên sỏi rơi mặt đất, có thể lặng yên tiếng động ném viên sỏi vào , bản lĩnh cao như vậy, phải người bình thường có thể làm được.

      Chẳng biết thế nào, bỗng nhớ tới hắc y nhân gặp ở Liễu gia, chẳng lẽ bị hắc y nhân theo dõi sao, viên sỏi này là cảnh cáo ư? Có lẽ người nọ chưa xa, nhất định phải ra ngoài đuổi theo xem sao, nếu có thể bắt được , nhất định có thể lập công lớn trước mặt Tứ Hoàng tử. Nghĩ đến điều đó, Cảnh Hữu Thần liền tới hành lễ với Ngự Phượng Đàn, : "Thế tử, vi thần còn có việc phải trước bước."

      Đôi mắt Ngự Phượng Đàn long lanh xẹt qua tia kì dị, cười tít mắt nhìn , môi mỏng giương lên, "Cảnh công tử có việc ."

      Nghe vậy, Cảnh Hữu Thần lại lại thi lễ, mới lập tức xoay người chạy ra ngoài viện.

      "Nhà Chu phu tử ở nơi này." Hứa phu tử đem quyển ghi chép chổ ở của các phu tử cho Ngự Phượng Đàn xem, chỉ hàng của Chu phu tử trong đó.

      Nhìn lướt qua chữ giấy, Ngự Phượng Đàn gật gật đầu, "Cảm ơn." Xoay người, hoa văn màu tím áo trắng mang đến luồng gió, thong thả ra ngoài, Hứa phu tử nhìn nam tử tuyệt sắc trước mặt xoay người , ánh mắt đa số nữ đệ tử đều nhìn theo rời , khỏi lắc lắc đầu.

      Nhà Chu phu tử ở tại Dương Châu phủ, đường Dương Hồ, ông ở nơi này, tiền nhiều lắm, với văn nhân là quá tốt. Bên phải gian thứ ba ngói xanh tường trắng là viện , đó là nhà của Chu phu tử.

      Lúc này Chu phu tử lớn tiếng bảo phu nhân thu xếp đồ này đồ nọ, chuẩn bị đến trường khai giảng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng, sau khi nghe thấy ông liền ra mở cửa, ông còn chưa nhìn là ai, nam tử trẻ tuổi mặc áo ngoài trắng nhàng đứng trước cửa, mặt cười, "Xin hỏi ngươi là Chu phu tử đúng ?"

      Mặc dù chưa biết người trước mặt là ai, nhưng toàn thân người này tỏa ra khí chất phải người bình thường có thể có được, liền vuốt cằm : "Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ là?"

      Trong lúc ông mở miệng , nam tử lướt qua ông, ngồi lên ghế mây chân cung kiểu cũ ở dưới cây đại thụ trong viện của ông, lắc lư giải trí.

      "Chu phu tử, ta là người dạy thay ngươi, Ngự Phượng Đàn." Nam tử lắc ghế mây kêu cọt kẹt, tay áo rộng thùng thình lắc lư cùng tóc dài như thác cuốn vào nhau, trong mắt hẹp ánh lên tia sáng, sáng rực, cười cười nhìn ông.

      Sau khi nghe tên, Chu phu tử lập tức xoay người : " ra là Cẩn Vương thế tử, nhưng lão phu vẫn chưa có chuyện gì mà cần dạy thay..."

      "Nhưng ta cần." Ngự Phượng Đàn rời ghế dựa, đứng lên, tốc độ rất nhanh, dáng người tao nhã, nhanh nhẹn tới, môi đỏ mọng cười tuy hài lòng, nhưng cỗ áp lực vô hình từ quanh người tùy ý tỏa ra, vẻ lười biếng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác thôi.

      Chỉ có Chu phu tử đứng trước mặt mới biết được, sau lưng ông đầy mồ hôi rồi, dưới loại khí thế này, ông ma xui quỷ khiến mở miệng đáp: "Nếu thế tử cần, tại hạ có thể dạy môn này."

      "Ừm..." trả lời như là vô cùng vừa lòng, Ngự Phượng Đàn nở nụ cười, giọng du dương mang theo vài phần tập trung, "Chu phu tử cần như thế, ta dạy thay ngươi bị bệnh, về sau phải bệnh tự nhiên là được rồi..."

      Giọng kéo dài, trong nháy mắt nam tử ra ngoài viện, là đến cũng nhanh, cũng nhanh. Chỉ còn Chu phu tử vẻ mặt hiểu lại luống cuống đứng trong viện, ảo ảnh hỗn độn trong gió, cái gì bảo bệnh cho tự nhiên, muốn bệnh liền bệnh? muốn khỏi liền khỏi sao?

      Cho đến khi Chu phu nhân ra, đồ đạt chuẩn bị xong rồi, ông mới tỉnh lại, : "Còn thu xếp cái gì nữa, ta bị bệnh..." Vương tôn quý tộc khó hiểu mà, mỗi ngày nhàm chán có việc gì tới lớp đòi dạy học, thành ra như vậy, phải gây họa cho nữ đệ tử sao.

      Aiz... Chu phu tử thở dài, rất dài.

      Ngự Phượng Đàn bên ngoài tường chậm rãi cười, vẻ mặt pha lẫn có chút đăm chiêu, hôm nãy ở thư viện gặp lại Cảnh Hữu Thần, vậy mà cũng đến Dương Châu, còn vào Bạch Hạc thư viện làm phu tử.

      Đại Ung cũng cấm con cháu nhà quyền quý thư viện dạy học, ngược lại có số cho rằng, thư viện dạy học mới là tài giỏi, dù sao thư viện phải ai cũng vào làm phu tử được, phải biết cách đối nhân sử thế, được phép làm hại người khác, còn nữa, mỗi lần khoa cử, ba người đầu bảng đều là đệ tử trong thư viện, nếu phát người có tài năng, trí tuệ, sớm lôi kéo, còn hơn sau khi trúng tuyển mới lôi kéo, phải thành , nhiệt tình, hiểu quả cũng tốt lắm.

      Nhưng mà, loại chuyện này vẫn rất hiếm, con cháu nhà quyền quý bình thường có tài năng, học vấn, cũng kiên nhẫn, hơn nữa, muốn cũng nam viện.

      Cảnh Hữu Thần hai năm nay đều dốc lòng làm việc cho Tứ Hoàng tử, hy vọng có thể ngồi lên tước vị, như vậy xem ra, đến thư viện dạy học e rằng là do Tứ Hoàng tử sai bảo, bọn họ cũng tìm cái đó rồi. Là muốn ra tay với con độc nhất của Thẩm gia, Vi gia, tìm kiếm đột phá .

      Nghĩ đến việc Cảnh Hữu Thần mang lòng dạ này tiếp cận Vân Khanh, mặt Ngự Phượng Đàn lên sát khí, viên sỏi vừa rồi còn quá , lúc nãy dùng viên đá lớn hơn là được rồi, dám mơ ước Khanh Khanh của , cũng may ở thư viện, có thể ngăn Khanh Khanh bị Cảnh Hữu Thần lừa .
      (Chu: Khanh Khanh của hồi nào ^^)

      Nhưng, mặt nam tử vẫn lên tia u ám, Cảnh Hữu Thần hình như cũng đoán là hắc y nhân đêm đó, hay là chú ý, phải làm trước khi bị lộ dấu vết.

      Hai đóa hoa nở, mỗi họ chi, lại nhìn trước cửa thư viện.

      Vi Ngưng Tử cùng Vân Khanh ra khỏi viện, tươi cười mặt liền cởi bỏ, lập tức bước vào xe ngựa.

      An Tuyết Oánh đứng bên thân thể nàng (Vân Khanh), nhìn thấy hành động của nàng ta, mày thanh tú nhíu lại, giọng : "Biểu tỷ ngươi xem ra khó chung sống lắm."

      Nàng vào sân lâu, bởi vì tâm trí vẫn đặt người Vân Khanh, thấy nàng chán ghét Vi Ngưng Tử, cũng để tâm quan sát Vi Ngưng Tử.

      Mặc áo trắng lại ở trong thư viện quyến rũ nam tử, thư viện là nơi trang trọng, là nơi đọc sách thiêng liêng, dù Chương Huỳnh bá đạo như vậy, cũng làm ra hành vi này.

      Nàng chỉ lần mà tới ba lần lận, đầu tiên nàng đụng vào Cẩn Vương thế tử, lại cùng công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ liếc mắt đưa tình, đây là hành vi nữ tử cực kỳ kiêng kị. Bất hiếu là , lỗ mảng là hai, tác phong giống như nữ tử thanh lâu là ba, ai có thể coi trọng người như vậy được.

      Còn nữa, nàng đến Thẩm gia tìm nơi nương tựa, lại ở thư viện hãm hại Vân Khanh, đối với Vân Khanh có chút kính trọng nào, dù Vân Khanh là biểu muội, Vi Ngưng Tử kia cũng cần thể có trái tim biết cám ơn chứ.

      Nghe thấy An Tuyết Oánh vốn tính cách hòa nhã lại đánh giá Vi Ngưng Tử như vậy, Vân Khanh quay đầu nhìn nàng thân thiết, nhướng mày : "Nàng ta là như vậy, ngay cả ngươi hay quan tâm người khác cũng nhìn ra được, người hay nhìn ngó ngưới khác còn nhìn thấy sao, sau này nàng ta ở trong thư viện, có những ngày thú vị."

      Giọng của nàng ung dung, thích thú nên lời, An Tuyết Oánh, Chương Huỳnh đại biểu cho các quý nữ Dương Châu, đánh giá của các nàng đối với cha mẹ có ảnh hưởng rất lớn, nữ tử tốt, thanh danh (danh tiếng tốt) rất quan trọng, điều này kiếp trước Vân Khanh hiểu rất . Vi Ngưng Tử liên tục ngược chiều gió, tưởng chính mình có nhân duyên tốt, nàng có lẽ biết, những hành động của nàng hôm nay, nàng bị những tin đồn, phê bình hạ thấp.

      An Tuyết Oánh và Vân Khanh từ lâu là bằng hữu tốt, nghe giọng điệu nàng , dĩ nhiên biết Vi Ngưng Tử được nàng ưu ái, trong lòng cũng yên tâm hơn, cười : "Hôm nay gặp ngươi, còn chưa hai câu phải rồi, nếu phải nhận lời mẫu thân phải về với bà, ta còn muốn cùng ngươi dạo nữa cơ."

      " sao, qua vài ngày nữa chính thức học, ngươi còn sợ chúng ta có thời gian chuyện cũ sao." Hai người lại với nhau vài câu, cũng đứng trước cửa lâu lắm, chia tay, từng người vào xe ngựa của phủ mình.

      Vào xe ngựa, Vân Khanh liền có thể nhìn ra Vi Ngưng Tử từ đóa hoa trắng muốn biến thành hoa đen rồi, bình thường luôn tỏ vẻ yểu điệu, vẻ mặt mềm yếu, giờ mặt toàn là khí đen kịt thôi, biết Ngự Phượng Đàn cùng Cảnh Hữu Thần nhìn thấy Vi Ngưng Tử như vậy, còn có thể này sinh ý thương hại nữa hay ?
      (NPĐ mặt bí xị, vô tội: "Ta đâu có." - Chu: cười lăn, cười bò :)))
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang15 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2.3: Thánh mẫu biểu tỷ mượn đao giết người
      Edit: A Chu



      Sau khi nàng ngồi vào chổ của mình, từ bên cạnh lấy ra chén chè hạt sen, đĩa hoa quế cao mới chưng ra, : "Biểu tỷ, vừa rồi nhiều như vậy ta thấy miệng khô, ngươi có muốn uống chút hay ?"

      Vi Ngưng Tử nhìn vẻ mặt Vân Khanh ung dung, thoải mái ngồi đối diện mình, vẻ mặt thản nhiên đó với cảm giác đau đớn bên hông của mình tạo thành đối lập ràng, vốn bớt đau rồi nhưng hình như đau lại rồi, nàng nhìn Vân Khanh, hít thở sâu, kìm nén buột miệng mắng: " cần."

      Quả nhiên là Vi Ngưng Tử a, bị nàng châm chọc như vậy còn có thể chịu đựng được như vậy, giận tím mặt, nếu là Liễu Dịch Thanh, chỉ e sớm nhảy dựng lên rồi.

      Nội tâm Vân Khanh ca ngợi câu, thản nhiên uống ngụm chè hạt sen, lại cắn miếng bánh, hạt sen mới vào miệng, vị đắng thanh lập tức bị vị ngọt mát của hạt dẻ che mất, đầu lưỡi cảm nhận được đắng cùng ngọt rất ràng, quá ngon.

      Ngẩng đầu nhìn thấy, để tránh chính mình phát hỏa nên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn vào mười đầu ngón tay gắt gao nắm chặt, trong mắt Vân Khanh long lanh, có thể liều mạng khống chế cảm xúc của mình, đúng là đối thủ khó chơi a.

      Xe ngựa đến trước cổng thùy hoa, Vi Ngưng Tử liền giành xuống xe trước, giống như muốn ở cùng Vân Khanh giây nào nữa, Vân Khanh chậm rãi xuống, tao nhã vào cửa.

      Nàng nhìn sơ qua tiểu nha hoàn quen mắt bên cạnh, mắt phượng đen như mực nhìn bóng dáng Vi Ngưng Tử, khóe miệng khẽ cong lên, : "Ngươi xem biểu tiểu thư đâu, lát nữa ta có việc tìm nàng, đỡ cho lúc đó lại thấy nàng đâu."

      Tiểu nha hoàn kia vừa nghe, lập tức gật đầu, liền lặng lẽ theo phía sau Vi Ngưng Tử.

      Mà lúc này Vi Ngưng Tử cũng có quay về viện Cúc Khách, mà băng qua vườn hoa phía đông, qua chín khúc hành lang dài, lập tức về bên trái, qua nhà bếp lớn, cho đen giao lộ, nàng liền lặng lẽ chờ phía sau hòn non bộ.

      lâu sau, phía trước có người mặc áo xanh nhạt thêu hoa, cổ áo viền kiểu bỉ giáp, trung y hồng nhạt, cổ đứng, váy dài màu lam nhạt viền thêu lá con, bộ dáng thanh tú đẹp đẽ. Chính là đại nha hoàn.

      Lúc này Vi Ngưng Tử mới từ sau núi giả ra, giả bộ trầm tư, từ chổ đó ra đụng trúng đại nha hoàn.

      Bích Liên bưng mâm hoa quả tươi mới, biết có người tới gần, còn có thể ở chổ rẽ đụng người ta, cũng may thân thể nàng linh hoạt, lảo đảo lùi về sau hai bước, giơ mâm đựng trái cây lên, rồi dừng lại. Nhìn thấy hoa quả bị rơi xuống đất, trong lòng thở phảo nhõm, hoa quả này là lão gia nhờ người ta mang đến, cố ý mua cho lão phu nhân ăn, nếu rơi xuống đất bị hỏng, chắc chắn bị lão phu nhân mắng cho trận.

      biết là tiểu nha hoàn nào, liều lĩnh đụng nàng, nhưng lại từ trong góc chạy ra, muốn mở miệng khiển trách, vừa ngẩng đầu nhìn thấy, trước mặt mặc y phục trắng phải biểu tiểu thư, là ai.

      Chỉ thấy Vi Ngưng Tử tay đỡ vào cây bên cạnh, tay đỡ thắt lưng, lông mày vặn vẹo, hai mắt rưng rưng, khuôn mặt nhắn biểu lộ vẻ vô cùng đau đớn. Nội tâm Bích Liên nghi hoặc, nàng vừa rồi bị đụng có đau đến vậy đâu? Hơn nữa đụng trúng khuỷu tay cơ mà, cùng lắm là bả vai, thể là thắt lưng được a.

      Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng nàng là nô tỳ đụng vào người ta còn có thể gì đây, gia cảnh nhà biểu tiểu thư lại sa sút, bề ngoài vẫn là chủ tử, nàng chỉ có thể nhanh chóng giải thích: "Biểu tiểu thư, rất xin lỗi, nô tỳ nhất thời nóng vội, nhìn thấy ngài tới, phải cố ý đâu."

      Vi Ngưng Tử đỡ thắt lưng, cười gượng ép, khoát tay : " trách ngươi, chuyện này liên quan đến ngươi."

      Nàng vậy, Bích Liên lại càng nỡ nhìn nàng đau đớn, nếu biểu tiểu thư vì bị nàng đụng trúng mà xảy ra chuyện gì, nàng gặp phiền toái lớn, lập tức : "Biểu tiểu thư đau như vậy, có lẽ là đụng bị thương rồi, bên kia có phòng , bên trong có thuốc trị thương, để nô tỳ nhìn trước, nếu bôi thuốc xoa bóp chút có lẽ tốt hơn."

      Nghe vậy, đáy mắt Vi Ngưng Tử lóe sáng, khóe miệng hơi cong lên ở góc độ Bích Liên thấy được, sau đó ngẩng đầu : "Vậy phiền Bích Liên nương."

      Thấy nàng khách khí như thế, Bích Liên càng ngượng ngùng hơn, "Sao lại phiền toái chứ, ra là nô tỳ cẩn thận mà." Nàng nhìn mâm hoa quả tay, liền kéo nha hoàn qua đó, nhờ nàng mang mâm hoa quả đến viện lão phu nhân trước, giao cho Bích Bình, còn mình đỡ Vi Ngưng Tử đến phòng .

      Gian nhà này là phòng chuyên để thuốc trị thương, ngày thường nha hoàn làm việc bị thương , bị cảm nắng, linh tinh... nơi này có thuốc cầm máu, nước nóng,... có thể sử dụng, được xem là tiểu hiệu thuốc.

      Lúc vào trong, bên trong sáng sủa sạch , xem ra Thẩm phủ đối với hạ nhân vẫn có chút khoan dung.

      Bích Liên đỡ Vi Ngưng Tử ngồi ghế bành, đóng kín cửa sổ lại, lại lấy dầu hoa hồng tốt nhất cho Vi Ngưng Tử bôi lên chổ bị thương.

      Đúng lúc vén xiêm y của nàng lên, mắt Bích Liên trợn to, sợ hãi kêu tiếng, chỉ thấy eo nhắn tinh tế, có dấu ngắt màu xanh tím, còn có dấu móng tay ngắt hình trăng lưỡi liềm, bên còn có vết máu khô nữa, rất ràng mới bị ngắt xong.

      "Biểu tiểu thư, eo sao lại bị thương như vậy?" Bích Liên hít sâu, mở miệng hỏi.

      Vi Ngưng Tử làm như mới phát eo có vết thương, cúi đầu vừa nhìn thấy, cũng bị vết thương đó làm cho sợ, mặt trắng nhợt, nhưng nàng ta cũng chưa có nhìn qua, chỉ là chắc chắn bị ngắt rách da, ngờ Chương Huỳnh ra tay hung ác như vậy, như thế cũng tốt, Bích Liên nhìn thấy vết thương càng nặng, nàng càng được thương hại hơn. Vì thế ba phần bảy phần giả, muốn kéo xiêm y xuống, vẻ mặt sợ hãi : "Bích Liên nương, ngươi nhất thiết đừng cho ai biết, đây là do tự ta cẩn thận đụng trúng vào cạnh bàn..."

      Bích Liên giữ chặt tay nàng, chỉ tay vào vết thương xanh đỏ lẫn lộn : "Đây mà là đụng trúng sao? thể nào, vết thương của ngài thoạt nhìn là vừa mới bị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      " có việc gì, có việc gì đâu." Vi Ngưng Tử như muốn khóc, dùng sức kéo vạt áo xuống che , giọng , nghẹn ngào: "Là tự ta vừa rồi xe ngựa cẩn thận đụng vào... Ngươi đừng với ai..."

      Vừa rồi xe ngựa? Bích Liên lúc này mới nhớ ra, hôm nay đại tiểu thư cùng biểu tiểu thư cùng báo danh, hai người cùng ngồi xe ngựa, mà dấu móng tay này ràng là do nữ tử mới ngắt để lại, nàng ngước mắt nhìn ánh mắt sợ hãi của Vi Ngưng Tử, lông mi còn rưng rưng nước mắt, cùng vẻ mặt oan ức.

      Từ sau khi biểu tiểu thư đến đây, lão phu nhân đối với biểu tiểu thư tệ, chẳng lẽ là đại tiểu thư ra tay xe ngựa? Khó trách biểu tiểu thư dám ra là ai làm, còn tự mình xe ngựa đụng trúng nữa.

      Trong lòng nàng nảy sinh thương hại, mùi vị ăn nhờ ở đậu quả nhiên tốt, biểu tiểu thư tính tình yếu mềm như vậy, bị người ức hiếp cũng được, chỉ có thể nén giận thôi. Nếu phải hôm nay để nàng nhìn thấy, nàng còn dám tin đại tiểu thư có thể làm ra chuyện như vậy.

      Trong lòng nàng có dự định, kéo áo Vi Ngưng Tử lại, cầm khăn tay lau khô nước mắt, giọng : "Biểu tiểu thư, tính tình ngài mềm yếu quá, mới có thể mặc người ức hiếp nhục nhã, vết thương này có phải do đại tiểu thư làm hay ?"

      Trong lòng Vi Ngưng Tử vui mừng, trong mắt vừa mừng vừa sợ, lát sau trở thành e ngại, muốn lại thôi: "Đừng để... Bích Liên nương đừng hỏi nữa.... Đừng hỏi... Ngươi... Quản được đâu." Nàng cúi đầu, giọt nước mắt đúng lúc xuống.

      Nếu lúc đầu Bích Liên còn hơi nhút nhát, dù sao đại tiểu thư là chủ tử, chủ tử muốn làm gì làm đó, lúc này nàng cũng quẳng luôn loại ý nghĩ này, vỗ vỗ tay Vi Ngưng Tử : "Ngài yên tâm , nô tỳ tự có chừng mực, có người quản được thôi."

      Cuối cùng cũng đợi được lời nàng muốn nghe rồi, tâm Vi Ngưng Tử buông lỏng, hít hít cái mũi : "Bích Liên nương, ngươi dù sao cũng đừng để người khác biết, lỡ để người ta biết được, gây bất lợi cho ngươi đó."

      Biểu tiểu thư là người tốt (Chu: mửa), lúc này mà còn lo cho nàng sau này có tốt hay nữa, Bích Liên kéo tay nàng, cảm giác giống như nhìn thấy muội muội mình vậy, an ủi : "Yên tâm , sao đâu."

      Trong viện Vinh Tùng

      Bích Bình bưng mâm hoa quả vào dành cho lão phu nhân, lão phu nhân nhìn mấy đĩa điểm tâm cau mày, với Vương ma ma: "Gần đây biết sao, ăn uống được ngon miệng, nhìn bánh phù dung bình thường thích ăn lại chẳng muốn ăn nữa."

      "Lão phu nhân, thời tiết oi bức, ăn chút gì ngon miệng , đây là lão gia bảo người bưng táo đỏ tới, nghe là bọn Tây nước ngoài thích ăn nhất." Bích Bình đem hoa quả đặt xuống, cầm lên gọt trái, lộ ra thịt trắng noản bên trong.

      Táo đỏ thịt lại trắng, sáng trong, lão phu nhân cũng muốn nếm thử, cầm miếng ăn thử, thơm ngọt nhiều nước, gật đầu : "Cái này tệ."

      Bích Bình định gọt tiếp, lão phu nhân nhìn thoáng qua, hỏi: "Hoa quả này phải Bích Liên mang tới sao, sao thấy nàng a?"

      Lão phu nhân vừa xong, Bích Liên từ ngoài tới, hành lễ với lão phu nhân, : "Lão phu nhân, nô tỳ vừa rồi đường cẩn thận đụng vào biểu tiểu thư, giúp nàng bôi thuốc nên mới tới trễ."

      Vương ma ma hầu hạ lão phu nhân hơn mười năm, nên rất hiểu những sở thích của lão phu nhân, thấy bà nhíu mày, lúc này ắt hẳn là nghe ra điều kì lạ rồi, Bích Liên phải là người làm việc lỗ mãng, sao lại có thể đụng trúng biểu tiểu thư đến nỗi phải bôi thuốc, liền hỏi: "Sao cẩn thận như thế, sao lại đụng đến mức phải bôi thuốc?"
      Last edited by a moderator: 9/8/14
      Chôm chôm, AELITA, Minhang15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :