1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      61.2

      Ngày kế tiếp, Vân Khanh tìm phụ thân, nhận được tin, Thẩm Mậu bị bệ hạ truyền , cùng quân vương đồng yến (cùng ngồi ăn tiệc).


      Theo lý mà , Thẩm Mậu chỉ là thương nhân, thể cùng quân vương đồng yến, nhưng Minh Đế ‘quân tâm đồng duyệt’ (tâm tình vui vẻ), nên cho người mời ông đến, Thẩm Mậu vội vàng thay đổi thân xiêm y đúng mực quy củ, theo cung nhân vào yến hội.


      Đế vương ở , thần tử ở hai bên, Thẩm Mậu được xếp ngồi ở ghế cuối dãy bên trái, cũng có gì bất mãn, chỉ cần ngẩng đầu vừa nhìn, liền có thể thấy được ngồi phía đều là quan viên có tiếng tăm lẫy lừng ở Dương Châu, có thể ngồi vào bàn tiệc này, là vinh dự rất lớn rồi.


      Đợi sau khi hành lễ ngồi vào vị trí, mọi người liền tiếp tục thảo luận đề tài bị gián đoạn trước đó.


      Dương Châu Bố Chính Sứ đứng dậy bước ra khỏi hàng bẩm tấu : "Hồi bệ hạ, hôm qua thượng thư huyện lệnh Dương Châu đưa tin đến, Lợi Châu khô hạn khiến cho nạn châu chấu từ phía Nam đến bắt đầu hoành hành diện rộng, từ năm trước tới nay, vùng Giang Nam mưa rất ít, khu vực ven sông tạm thời chưa có tình trạng khô cằn, nhưng ở vùng núi, có nông hộ xuất việc giảm sản lượng lúa, tình trạng có năng suất, lại qua nạn châu chấu, e là hạt lúa cũng còn."


      Lời này vừa ra, ít quan viên tán thành, phương Bắc bị nạn châu chấu phá hoại nghiêm trọng, nếu dân chúng vì nạn châu chấu mà còn lương thực, lòng dân tất nhiên đại loạn.


      Đủ loại thanh ngừng từ ghế truyền đến, Minh Đế ngồi ở cao, nghe phía dưới truyền đến thanh hỗn loạn, rốt cục mở miệng vào lúc thanh ồn ào nhất, "Tình huống này trẫm biết, các vị ái khanh có thể có phương pháp gì tốt để giải quyết ?"


      Minh Đế ra câu, lập tức có quan viên : "Kế sách bây giờ, là khống chế nguyên nhân của vấn đề là nạn châu chấu, nhưng trước nhất, vẫn phải trấn an dân chúng các nơi, triều đình hẳn nên mở kho lương, để cho dân chúng tránh chịu đói khát, để tránh lòng người lung lạc, mà dẫn đến đủ loại tình huống nghiêm trọng hơn."


      "Đúng vậy a, nạn châu chấu dẫn phát nghiêm trọng khiến kinh tế tổn thất đến nỗi vì thiếu lương thực mà phát sinh nạn đói, nhưng nếu so sánh, nạn đói là việc , dân chúng lấy chén cơm làm đầu, nếu thời gian dài thể lấp đầy cái bụng, khiến cho dân tâm tan rã, ngu dân vẫn luôn như thế, lương thực ở phương Bắc lại thiếu hụt lớn, phương Nam nên phân phối lượng lớn lương thực để cứu viện."


      . . . . . .


      Mọi người ngươi câu, ta câu, vấn đề trọng tâm chính là, nay triều đình cần phải điều động lương thực, trấn an dân tâm, nếu , dẫn đến bạo động, cũng làm cho thiên uy bị hao tổn.


      Minh Đế vẻ mặt nghiêm trang, cau chặt mày, đầu hơi cúi thấp, nhìn vào người ở phía dưới, hỏi: "Cảnh ái khanh, khanh xem việc này nên làm như thế nào?"


      Cảnh Hựu Thần nay được thăng làm Hộ Bộ Thị Lang, vấn đề điều lương này, có cơ hội có thể phát biểu ý kiến, quốc khố thâm hụt của Đại Ung Triều cùng lượng tiền tài như thế nào, ràng nhất .


      Nghe được Minh Đế gọi đến tên của , Cảnh Hựu Thần bước ra khỏi hàng khom người trả lời: "Hồi bệ hạ, nạn châu chấu phương Bắc năm, bệ hạ trong năm nay hạ qua ba lượt thánh chỉ, phân phó hộ bộ phát động điều lương, cứu trợ Phương Bắc. Mà Phương Bắc mất mùa, thuế má tự nhiên cũng có, còn phải chống thiên tai cứu dân, nay quốc khố thâm hụt đến mức thấp nhất. Tiền tuyến chiến hỏa chưa dứt, những trận chiến ngừng, Tây Nhung mặc dù lui binh, nhưng dã tâm vẫn thay đổi, nếu còn phát động điều lương, khi Tây Nhung lại mãnh liệt phát binh, quân ta vì thiếu nguồn quân lương quân trang mà gặp nguy hiểm, vi thần cả gan, xin bệ hạ cân nhắc lại chuyện cứu tế."


      Lời này rất ràng mà cho Minh Đế rằng, quốc khố trống rỗng, chúng ta thể lại cứu dân chúng, nếu phải cứu, đến lúc đánh giặc còn tiền còn lương thực, đây chính là chuyện rất nguy hiểm.


      Minh Đế nghe vậy, sắc mặt vô cảm, đôi mắt lại hơi hơi ngưng trọng, cánh tay khoát lên bệ đỡ bằng gỗ cây tử đàn khảm bảo thạch, ngón trỏ cùng ngón cái tay phải chà xát lẫn nhau, lực tay càng ngày càng lớn, tựa hồ lo lắng chuyện Cảnh Hựu Thần vừa .


      Sau lúc lâu sau, ngẩng đầu, đôi mắt như cố ý lại vô tình quét qua vị trí của Thẩm mậu, mang theo chút nhợt nhạt, nhưng lại cực kỳ lợi hại, hành động như bừng tỉnh đột ngột nhớ tới, : "Thẩm thương nhân đến rồi sao, trẫm cùng chư vị ái khanh thảo luận vụ lại quá mức nhập thần rồi."


      Thẩm Mậu sau khi tiến vào, liền bình tĩnh nhìn thẳng, vừa nhìn trộm mặt rồng, cũng nhìn những quan viên khác, hôm nay chuyến này vốn là kỳ quái, trong lòng có chút yên, nay Minh Đế vừa điểm tên của , vẻ mặt cũng tự nhiên mà cung kính ra, quỳ mặt đất đáp: "Bệ hạ ngày bận trăm công nghìn việc, mặc dù du tuần nhưng cũng bận rộn như thế, thảo dân chỉ là thương nhân, há có thể to gan làm chậm trễ đại của bệ hạ."


      Minh Đế tựa hồ tâm tình rất tốt, khóe miệng chứa nụ cười, chỉ là đôi mắt còn lưu lại nét lo lắng của chính vừa rồi, "Ngươi cần khiêm tốn như thế, tuy rằng thương nhân thể giúp trẫm nhiều việc bằng quan viên ở triều đình, nhưng Đại Ung được phồn vinh hưng thịnh, cũng là nhờ thương nhân các ngươi giúp sức, có các ngươi, giao dịch hàng hóa nam bắc mới được thông thuận, mới có thể để cho tiền bạc lưu thông, cho dân chúng cuộc sống tiện nghi, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất, các ngươi so với trẫm tốt hơn nhiều a, tiền bạc kiếm được, cần vì chiến nơi tiền tuyến mà phiền nhiễu a!"


      Thẩm Mậu quỳ sàn nhà lạnh lẽo, đầu gối đột nhiên lạnh toát, nhưng ý nghĩa trong lời của Minh Đế, càng làm cho lạnh cả người.


      Từ lúc tiến vào, cảm thấy khí có chút kì lạ, trường hợp này, vì sao lại mời đến, đợi sau khi ngồi xuống, Minh Đế lại kiêng nể gì ở trước mặt thảo dân như thảo luận chính , từ nội dung của cuộc bàn luận mà suy đoán, trong lòng dần dần hiểu ra vấn đề, mà giờ khắc này, ở ngoài mặt hoàng đế tuy chuyện thoải mái như đùa giỡn, nhưng nghe ra ý nghĩa sâu xa bên trong.


      Minh Đế thiếu tiền!


      Quốc khố trống rỗng, thể cứu trợ phương Bắc bị nạn châu chấu, nhưng thương nhân các người, có tiền lại có chỗ tiêu, trẫm giúp các ngươi tìm chỗ để tiêu xài!


      Là chủ của Thẩm gia, Thẩm Mậu trong đầu sáng tỏ ý tứ của vị cửu ngũ chí tôn ngồi cao kia, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, nhất định phải tự giác tự động đề nghị, chút do dự dập đầu : "Thảo dân mặc dù thân gia đơn bạc, chỉ mong lấy chút lực, thay bệ hạ giải ưu sầu!"


      Minh Đế nghe vậy, mặt sửng sốt, đáy mắt lại lộ ra vẻ thưởng thức, Thẩm Mậu có thể đem sinh ý làm lớn như vậy (làm ăn buôn bán phát đạt), quả nhiên là kẻ hiểu được lòng người, trong miệng lại tuyệt khách khí : "Được, ngươi có lòng như vậy, trẫm cũng hi vọng các ngươi vì quốc gia xuất lực, coi như là vì làm rạng danh tổ tiên."


      lấy được thứ mình muốn, Minh Đế tâm tình tự nhiên là tốt hơn nhiều, lại phát biểu vài câu khẳng khái, liền cầm đũa lên, bắt đầu cùng các chư thần dùng bữa, dùng bữa xong, chúng thần cùng Thẩm Mậu cáo lui, Minh Đế trở lại lệ vườn ở vì mà mở thêm thư phòng, nhìn từ sau theo vào là Ngự Phượng Đàn : "Phượng Đàn, chủ ý này của ngươi tồi."


      Minh Đế hiển nhiên là tâm tình rất tốt, ánh mắt giãn ra, gương mặt dần lão hóa mang theo vui mừng, Ngự Phượng Đàn cười : "Điều này ít nhiều cũng nhờ Tứ hoàng tử, nếu phải ngài ấy cẩn thận phát bí mật lớn như vậy, thần cũng nghĩ ra được kế tốt này."


      đến Tứ hoàng tử, Minh Đế ánh mắt hơi hơi dời , dừng lại người Ngự Thần Hiên đứng bên cạnh Ngự Phượng Đàn, mặt lộ ra tia khen ngợi, tia sáng nơi đáy mắt lại nhìn thấu được vị đế vương cửu ngũ chí tôn này, đến tột cùng suy nghĩ cái gì.


      "Lão Tứ cũng tệ, ở Thẩm phủ dạo vòng thế nhưng ngoài ý muốn phát chuyện này. Lúc Trẫm đến Dương Châu từng nghe qua, lần này dừng chân ở Thẩm gia này cũng được coi như là phú giáp Giang Nam (hộ giàu có nhất), nhưng ra ngờ tới, từ đường của lại dùng ngân gạch đúc thành mà xây lên, là phú quý ngập trời a."


      Lời của nghe nhàng, giống như cảm thán, giống như tán dương, lại mang theo loại khí chất thân là đế vương, lại nên vì quốc lo nghĩ, mà Thẩm gia chỉ là thương nhân, lại giàu có đến độ khiến có chút vui.


      Ngự Phượng Đàn nhân thấy được cảm xúc này Minh Đế, trong lòng liền cảm giác tốt, nếu để cho đế vương quá mức để tâm tới nhà tài phú, nhà tài phú kia sớm hay muộn cũng có kết quả tốt, vì thế tựa hồ thực chút để ý : "Thẩm gia ở Dương Châu xác thực rất giàu có, nhưng nếu đến giàu có nhất, bệ hạ hẳn là nên đến ngân hàng tư nhân của Lý gia ở Tây Bắc, gặp qua nơi đó, đối với Thẩm gia cũng còn mấy hứng thú nữa."


      chuyện dáng vẻ tùy ý, Minh Đế quen, hơn nữa chín tuổi Ngự Phượng Đàn vào kinh, coi như là ở dưới mắt Minh Đế mà lớn lên, đối với , nếu đề cập đến ích lợi của hoàng uy, cũng so với người khác phóng khoáng hơn, nhìn đến bộ dạng khinh thường của khi nhắc tới Thẩm gia, liền có vài phần hứng thú hỏi: "Sao, Thẩm gia còn chưa được lọt vào mắt ái khanh à?"


      Nghe vậy, trong cặp mắt hẹp lưu quang liễm diễm kia bắn ra đạo tinh quang, Minh Đế đúng là buông tha cơ hội nào, tuy đây là câu hỏi tùy ý, nhưng bên trong chứa nội dung cũng là cực kỳ đơn giản.


      Mặc kệ là lọt được hay lọt được vào mắt, thiên hạ này đều là của Minh Đế, dù có tôn quý hơn, cũng chỉ là Cẩn Vương thế tử.


      Ngự Phượng Đàn đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ cong lên như đóa hoa hải đường rơi mặt hồ thu, ra sắc thái cực kì diễm lệ, thanh lười nhác mang theo ý cười, : "Thế gian cảnh vật đều là dùng để thưởng thức, đại khái là sống quá lâu, thần đối những thứ quá mức tinh tế ở Giang Nam này, luôn cảm thấy nhìn quen mắt, có được to lớn náo nhiệt như ở kinh thành, tạo hình điêu khắc quá nhấn mạnh, nhưng ở ngân hàng tư nhân phía Tây Bắc cũng ở Bắc Phương, kiến trúc càng to lớn, cũng càng phù hợp gu thẩm mỹ của thần, cho nên nhìn cũng thuận mắt hơn."


      Minh Đế hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, như là đồng ý với lời của Ngự Phượng Đàn, nội tâm lại nghĩ tới mật báo vài ngày trước, Ngự Phượng Đàn đúng là đối với cảnh trí Giang Nam có hứng thứ, cũng có xuất môn du ngoạn nhiều, có thể là năm trước từng tới Dương Châu, sớm thấy có gì mới mẻ, liền có vài phần chán nản. Ngự Phượng Đàn tính cách tản mạn lơ đãng này, phi thường thích, Cửu đệ - Cẩn Vương trấn thủ Bình Châu, mặc dù lúc trước được lệnh của tiên đế trấn định Tứ Vương chi loạn có mấy chục năm, nhưng uy danh của Cẩn Vương ở trong lòng quân vẫn còn tồn tại, lại đến vị thế tử nổi tiếng có tài quá mức chăm chỉ này, khiến khỏi lo lắng.


      Như thế, nội tâm liền mở rộng, ngược lại có thể nghe lọt lời của Ngự Phượng Đàn, hai ngày nhìn đến Lệ viên, cảnh sắc xác thực như Ngự Phượng Đàn , tinh xảo là tinh xảo, nhưng khí chất có vẻ như chỉ là tài phú mà thôi.

    2. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      Chốn quan trường đáng ghét, toàn lũ ghen ăn tức ở. Muốn người khác giúp đỡ nhưng lại làm vẻ người ta phải dập đầu xin giúp đỡ, người ta giúp rồi còn lo nghĩ làm thế nào để trừ kẻ đó, toàn lũ lấy oán báo ân, coi việc người ta giúp mình là nghĩa vụ phải có ý. Đàn ca nước cờ này hiểm quá.
      dungcubi thích bài này.

    3. Hanako

      Hanako Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      120
      biết mọi người thấy sao nhưng mình thấy ông hoàng đế này quá tham lam rồi:yoyo68:

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      61.3

      Còn nữa, nếu phải phải Nam tuần, cũng từng nghe đến danh xưng của Thẩm gia, nghĩ đến Thẩm gia cũng phải là phú danh thiên hạ, cũng quá đáng cùng thương nhân nho so đo, lúc này đây, Thẩm gia nếu xuất ra tiền tài giúp giải nạn thiên tai, tài sản cũng bị ít hơn nửa, thân là đế vương, lòng dân cũng muốn giữ, Thẩm phủ nếu đón thánh giá, liền hay khi lại dùng họ như công cụ làm giàu quốc khố, miễn cho miệng đời phân ưu, vì mất lớn.


      Đế vương ở trong đầu chuyển đổi vô vàn ý tưởng, Thẩm gia cũng lưỡi đao lăn vài vòng, cuối cùng từ dưới đao đào thoát, tạm thời tránh được nguy hiểm.


      "Việc này nếu là chủ ý của khanh, vậy ta cho người làm chủ, lão Tứ cùng khanh, hai người cùng nhau đem ngân lượng giúp dẹp nạn thiên tai thu về, đến lúc đó bỏ vào quốc khố chuyên để chi cho việc cứu trợ thiên tai." Minh Đế hai tròng mắt lộ ra ánh sáng khiếp người, nháy mắt ở người Ngự Thần Hiên lưu lại chút.


      Ngự Thần Hiên tiếp xúc ánh nhìn bén nhọn quen thuộc kia hàm răng cắn chặt, cúi đầu tiếp lệnh, cùng Ngự Phượng Đàn hai người rời khỏi thư phòng.


      Đợi đến lúc đến dãy hành lang dài chín khúc, Ngự Thần Hiên bỗng nhiên mở miệng : "Ngươi từ lúc nào đem chuyện từ đường của Thẩm phủ cho phụ hoàng?" Hôm qua chỉ có hai người bọn họ nhìn thấy chuyện từ đường của Thẩm gia, vừa rồi phụ hoàng còn ít nhiều cũng nhờ Ngự Phượng Đàn, cần nghĩ cũng biết việc này là ai cho Minh Đế biết rồi.


      "Đêm qua, ta ở thư phòng nhìn thấy bệ hạ cùng các thần tử bàn chuyện cứu trợ phương Bắc bị thiên tai, người người vì tiền bạc buồn rầu, lại nhớ tới chuyến dạo chơi Thẩm gia thấy được từ đường bằng bạc đúc kia, để đấy cũng vô dụng, bằng chuyển cho dân chúng dùng, chẳng phải là rất tốt sao." Ngự Phượng Đàn vô cùng tùy ý cười, căn bản là đem chuyện này để ở trong lòng.


      Ngự Thần Hiên đôi mắt hơi hơi trầm xuống, trong ánh mắt hàm chứa ảm đạm, hôm qua phát ngân gạch ở Thẩm gia, trong lòng liền có ý khác, số lượng ngân lượng lớn như vậy, có lẽ về sau, có thể giúp rất nhiều con đường làm vua, chuyện này cũng tính cho Minh Đế biết, cũng thuận tiện có thể ở Thẩm gia nơi này tạo cái nhân tình.


      Lúc ấy nhìn thấy trừ người của Thẩm gia ra, chỉ có cùng Ngự Phượng Đàn, mà Ngự Phượng Đàn vẫn đều để ý việc này, cho nên vẫn chưa lo lắng việc này bị Minh Đế biết.


      sắc mặt bình tĩnh, trong tiếng hàm chứa chút lãnh, mặt cũng là mang theo loại cười nhạt hỏi: "Ngươi phải muốn dính líu đến chính à? Tại sao lại đột nhiên muốn quan tâm đến dân sinh vậy?"


      Ngự Phượng Đàn thâm thúy nhếch lên đuôi lông mày, hai mắt híp lại nhìn Ngự Thần Hiên, lắc đầu : "Ta đây phải do trùng hợp nghe được, sau đó nhớ tới mới ra câu như vậy a, Thẩm gia gạch đúc nhiều như vậy đặt ở kia cũng vô dụng, bằng cho chúng nó phát huy chút công hiệu cũng tốt. Hơn nữa, tốt xấu gì ta cũng là Cẩn Vương thế tử, thấy bệ hạ gặp khó khăn, giúp ngài đề ra cách giải quyết cũng là nên làm."


      Ngự Phượng Đàn thập phần thoải mái, lại khiến cho Ngự Thần Hiên tràn ngập tức giận trong lòng, Ngự Phượng Đàn đây là ám chỉ căn bản có ý định đem chuyện từ đường cho Minh Đế, là có ý giấu giếm. Dù sao chuyện nạn châu chấu ở phương Bắc xuống phía Nam, mấy ngày hôm trước cũng truyền đến, làm hoàng tử, sớm biết được chuyện này.


      "Ngươi giải quyết được vấn đề này, phụ vương nhất định trọng thưởng ngươi tốt." Ngự Thần Hiên làm Tứ hoàng tử, cũng phải là người dễ bị vạch trần, mặc dù có tâm tư khác, nhưng khuôn mặt vẫn trấn định, duy trì lạnh lùng trước sau như , chỉ là trong hai tròng mắt như đao khắc kia lại tỏa ra những tia sắc bén, nhìn thẳng vào mắt của Ngự Phượng Đàn.


      "Tưởng thưởng gì chứ, ta ngày hôm qua có với bệ hạ, chuyện từ đường là do ngươi phát trước, ta chẳng qua là giúp ngươi ra, muốn tưởng thưởng, đương nhiên cũng phải thưởng cho ngươi trước." Ngự Phượng Đàn lơ đãng tươi cười, độ cong nơi khóe miệng cũng thập phần hoàn mỹ, mặc dù là cùng Ngự Thần Hiên hai người ngươi câu, ta lời ngầm đấu đá, khuôn mặt của thủy chung đều trấn định như ngọc, trong nét cười mang theo tùy tiện, trong mắt hẹp lại lộ ra ánh sáng vô tư, cùng dáng vẻ lạnh lùng của Ngự Thần Hiên, tạo thành bên bên dương đối nghịch nhau.


      Tuy rằng để ý, nhưng sắc mặt Ngự Thần Hiên tối sầm, Ngự Phượng Đàn cùng bệ hạ chuyện ngân gạch ở từ đường là phát trước, nhưng lại do Ngự Phượng Đàn cho Minh Đế biết trước - phương pháp có thể khiến phú thương ở Giang Nam góp vốn giải quyết nẹn châu chấu ở phương Bắc này.


      Đây phải là cách khác với Minh Đế, rằng muốn cho Minh Đế biết chuyện từ đường sao?


      Phụ hoàng của mình, Ngự Thần Hiên rất hiểu, đế vương vốn là đa nghi, mà Minh Đế sau khi trải qua chuyện huynh đệ tranh đoạt, tâm tư nghi ngờ phòng bị cũng cao thêm, nay trong triều do dự chọn , hay là chọn Ngũ hoàng tử do Nguyên hậu sinh ra lên ngôi thái tử, lúc tranh luận khí thế ngất trời, nếu vào lúc này làm cho Minh Đế nổi lên lòng nghi ngờ, tất nhiên là càng thêm phiền toái.


      Thông thường hoàng tử sau khi gom đủ ngân lượng, tiếp theo chính là mưu phản, muốn bị Minh Đế hoài nghi về việc này. Khó trách lúc đầu ở thư phòng, nhìn thấy trong đôi mắt phụ hoàng lộ ra ánh sáng quen thuộc, đó là khi phụ hoàng hoài nghi người mới có thể lơ đãng ra trong đáy mắt.


      Nghĩ đến đây, Ngự Thần Hiên mặt lãnh ý càng sâu, cổ hàn ý ngập trời kia lại cấp tốc giảm xuống, con ngươi như băng như sắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn, hận thể hóa thành lưỡi đao băm ra.


      "Điện hạ, hoàng hậu nương nương mời ngài qua dùng bữa." Có cung nhân từ đàng xa tới, đối với Tứ hoàng tử hành lễ .


      Ngự Phượng Đàn phảng phất có nhìn đến sắc mặt của Ngự Thần Hiên, cũng có cảm nhận được trận hàn ý kia, khẽ mĩm cười : " ta còn biết đấy, nay vừa thấy, cũng đúng lúc dùng bữa, Tứ hoàng tử, ta trước đây."


      Dứt lời, tay giơ giơ, ống tay áo rộng trong trung chuyển động tạo thành quỹ đạo mềm mại như nước, văn đồ màu tím như ở trong nước tạo ra sắc thái hoa lệ.


      Ngự Thần Hiên nhìn hình bóng kia, giờ phút này lại có lo lắng chuyện bẩm báo của Ngự Phượng Đàn, mà muốn suy nghĩ kĩ chút, như thế nào mới có thể xóa bỏ nghi ngờ của phụ hoàng trong chuyện từ Đường lần này. Để đánh tan nghi ngờ của phụ hoàng cũng phải là việc đơn giản, tất nhiên là phải hao phí phen tâm tư mới có thể làm được.


      Nghĩ đến đây, Ngự Thần Hiên khỏi cắn chặt răng, vốn nghĩ đến Thẩm phủ có thể giúp thêm số tài phú bí mật, ai ngờ lại bởi vì Ngự Phượng Đàn xen vào việc của người khác mà làm cho lâm vào nguy hiểm, là khiến người tức giận vô cùng.


      Ngự Thần Hiên hừ lạnh tiếng, vung tay áo xoay người hướng tới viện của hoàng hậu mà .


      Ngự Phượng Đàn chậm rãi xuyên qua đường mòn dần lạnh về đêm, sau khi nghe được ở phía Ngự Thần Hiên truyền đến tiếng hừ , nhếch miệng cười.


      Khanh Khanh a, nàng lần này nên làm sao cảm tạ ta đây?


      Lúc chắc rằng Thẩm Mậu tầm này trở về, Vân Khanh liền phân phó Lưu Thúy thay xiêm y xong, đến thư phòng ở tiền viện gặp .


      Thẩm Mậu ngồi ghế tựa lớn ở bàn sách, ngẩng đầu thấy là Vân Khanh, nặn ra chút tươi cười : "Vân Khanh đến rồi."


      "Dạ, nữ nhi nghe , hôm nay bệ hạ gọi phụ thân cùng nhau dùng cơm, liền tò mò muốn đến hỏi phụ thân chút, cảm giác cùng bệ hạ dùng cơm như thế nào?" Vân Khanh ngồi xuống, gã sai vặt ở thư phòng đem trà cùng điểm tâm bưng lên đặt ở bên.


      Thẩm Mậu nghe vậy, nâng tay vung lên, gã sai vặt lập tức lui xuống, thuận tay đóng cửa lại, trong thư phòng to như vậy, trừ giá sách cao to và cái bàn gỗ ra, chỉ còn hai cha con ở trong đó, đối diện lẫn nhau.


      Cuối cùng Thẩm Mậu thở dài, mi tâm cau chặt mở miệng : "Con a, ràng là biết chuyện gì xảy ra mới đến chỗ cha con đây."


      Đối với phụ thân của mình, có đôi khi cần quá mức uyển chuyển, ngược lại có vẻ xa lạ, Vân Khanh gật đầu, lo lắng hỏi: "Hôm qua phụ thân cho Mộc tổng quản đến cho nữ nhi biết Tứ hoàng tử phát chuyện ngân gạch ở từ đường, hôm nay bệ hạ mời cha cùng nhau dùng cơm, muốn nữ nhi nghĩ đến chuyện khác cũng khó."


      Nhìn nữ nhi thông tuệ như vậy quen, Thẩm Mậu cũng cảm thấy bất ngờ, chỉ là lại thở dài, dừng chút, lấy tay vuốt trán, mới mở miệng đem chuyện tình hôm nay phát sinh kể lại tất cả.


      Vân Khanh ngưng thần lắng nghe, mắt phượng khép hờ lo lắng như Thẩm Mậu, ngược lại cảm thấy có chút gánh nặng.


      Biết bí mật từ đường của Thẩm phủ bị Tứ hoàng tử phát , mà lúc ấy Ngự Phượng Đàn cũng có mặt. Vân Khanh liền viết thư thỉnh cầu Ngự Phượng Đàn, đem chuyện này tiết lộ cho Minh Đế, phần tài phú này nếu để cho Minh Đế phát , trong phạm vị nhận thức mà đế vương biết, Tứ hoàng tử thể tùy tiện xử trí rồi.


      Nếu Minh Đế vẫn chưa biết về số ngân gạch này, như vậy khi Minh Đế biết được tồn tại của chúng nó, mà Tứ hoàng tử lại có ý với phần ngân gạch này, như vậy tạo thành hiềm nghi có mưu đồ gây rối; còn giả như Minh Đế cũng muốn chiếm lấy phần tài bảo này, ít nhất sau khi bị lấy , có phần thưởng tương ứng, mặc kệ phần thưởng là khối kim bài hay cái gì khác, đối với Thẩm gia mà , có thể được Minh Đế ban cho, như vậy chẳng khác nào chi tiền mua lá bùa hộ mệnh, lại là do người tôn quý nhất đời thưởng cho, hiệu quả có thể nghĩ được.


      Mặc kệ làm như thế nào, so với việc bị Tứ hoàng tử sau khi biết được, đợi cho đăng cơ, lại dùng biện pháp khác, khiến Thẩm gia thể bởi vì tài phú mà bị tịch thu tài sản và giết hại cả nhà tốt hơn nhiều.


      Vân Khanh nghĩ ra biện pháp này, là lòng bảo vệ Thẩm phủ, ngờ chuyện này đến trong tay Ngự Phượng Đàn lại chuyển thành như thế, làm cho Ngự Thần Hiên ở trong lòng Minh đế để lại cái gai, hai bên đều có lợi.


      Thẩm Mậu đem tình xong, lại : "Bệ hạ ám chỉ như vậy, cha nếu còn giả ngốc chỉ sợ rước lấy tai họa, lúc ấy cũng liền đáp ứng rồi." Nhiều ngân lượng như vậy, chút cảm giác đau lòng, chỉ sợ ai cũng tin, nhưng tiền tài so sánh với tánh mạng của người nhà, liền có quan trọng như vậy rồi.


      Vân Khanh nghe xong, mới ngẩng đầu lên, : "Phụ thân làm như thế, là chính xác, nếu lúc ấy bệ hạ mời cha qua, trong lòng người tất nhiên có định đoạt, chỉ khác nhau chẳng qua là nếu cha chủ động, người liền làm như thuận nước đẩy thuyền, còn nếu cha chủ động, người cũng có biện pháp khác để Thẩm gia ta thể đồng ý, đến lúc đó, ngược lại được lòng của đế vương, lại còn rước họa lớn."


      Thẩm Mậu nghe vậy mặt lộ ra vẻ tươi cười, khen: " hổ là nữ nhi của cha, cùng vi phụ nghĩ như nhau, đúng là bởi vì như thế, nên lúc đó xha mới đồng ý, chỉ là chuyện giúp phương Bắc chống nạn thiên tai này, ngân lượng muốn chuẩn bị bao nhiêu, như thế nào chuẩn bị, vẫn là cần tinh tế suy nghĩ, cũng là chuyện phiền toái a."


      Ngân lượng cần để giúp chống thiên tai, cũng phải số lượng , ít nhất đều là hơn mười vạn lượng, mà nay Phương Bắc tình hình nghiêm trọng, khẳng định chỉ dừng ở con số này, cho nên Thẩm Mậu rất khó xử.


      Vân Khanh chậm rãi cười, nhìn Thẩm Mậu vẻ mặt u sầu, mở miệng : "Kỳ phụ thân cần nghĩ nhiều, hôm nay Hộ Bộ Thị Lang phải , năm nay bệ hạ đưa ra ba đợt ngân lượng giúp nạn thiên tai rồi sao, cha dựa theo số lượng bệ hạ chi ra, giảm bớt ít là được."


      " sai, chính là như vậy. Nếu là hơn, cho bệ hạ lưu lại ấn tượng rằng thương nhâncòn muốn giàu có hơn quốc khố, nhất định trở thành cái gai trong lòng bệ hạ, sớm hay muộn cũng chuốc lấy tai họa; nếu là quá ít, khiến bệ hạ cảm thấy có thành ý, cho nên dựa theo lúc trước ít hơn phần là tốt nhất." Thẩm Mậu khỏi nắm tay hô, " khi như vậy, cha liền cho Lý Tư điều động các cửa hàng ở các châu, đem tất cả ngân lượng lưu động (dùng để buôn bán) toàn bộ điều , xem có thể chuẩn bị được con số kia hay !"


      "Ngàn lần thể!" Vân Khanh nghe được lời của phụ thân, lập tức hô tiếng.

    5. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      trước giờ ta vẫn nghĩ tiền là nhất, giờ phải nghĩ lại rồi, có quyền cũng tốt, ít ra có thể khiến thằng có tiền ngon ngoãn dâng tiền cho ta
      tiểu Viên ViênKỷ Tuyết thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :