1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Cô Vợ Vô Giá - Tiểu Trư Lười Biếng (update C26)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 10: Từ chối hấp dẫn của kim cương
      Edit: Ha.chi


      Có lẽ, Trần Hiểu Dung chính là bị thu phục bằng cái kim cương hay sao? ra , kim cương hề giống mọi người tưởng tượng là sao kim quý giá.

      Lục Văn Tuấn gật đầu: " tệ, cho nên trong rất nhiều trường hợp, Cáo Thạch vật thay thế kim cương tốt nhất. Chỉ là, độ cứng của nó chỉ có 7. 5, thậm chí còn kém cả Hoàng Ngọc."

      "Nhưng em chút cũng phân biệt được." Nghiêm Quán ngại đúng lúc này giả ngu ngốc. Người nam nhân trước mắt này, luôn có ham muốn phô diễn cực mạnh. Mà phụ nữ ngu xuẩn luôn luôn được đàn ông hoan nghênh hơn so với phụ nữ thông minh.

      Lục Văn Tuấn đỗ xe, tác phong nhanh nhẹn thay mở cửa xe: " lát nữa lấy Cáo Thạch cùng kim cương cho em so sánh, em phát , ra rất dễ dàng để phân biệt bọn chúng."

      Cửa hàng trang sức này là gian hàng lớn nhất của Lục thị tại thành phố khu khu vực phồn hoa nhất. Trong đó quầy bán kim cương, chiếm cứ vị trí trung gian được tạo hình bầu dục.

      "Thiếu gia, hôm nay muốn xem đồ trang sức nào?" Quản lý tự mình tiến lên đón, thời điểm ánh mắt liếc qua Nghiêm Quán, hình như còn mang theo hai phần khinh bỉ. (H.c: dám khinh bỉ nữ 9 à * mắt tóe lửa * muốn ta trù chết k )

      Xem ra, Lục Văn Tuấn có thói quen đưa bạn đồ trang sức.

      Người phụ nữ như thế nào mới có thể cự tuyệt người đàn ông tiền nhiều mà săn sóc nhỉ? Nghiêm Quán tự giễu lên nụ cười, Lục Văn Tuấn đại khái đối với mình " hiểu phong tình" rất thất vọng chứ? Dù sao, ngày trước đối với tất cả đồ trang sức cũng đối xử như nhau phân ra cái nào đẹp hay xấu.

      "Cho ta viên cáo thạch." Lục Văn Tuấn tùy tùy tiện tiện vươn tay, nhân viên bán hàng lấy ra chiếc nhẫn đưa tới.

      Lục Văn Tuấn cầm chiếc nhẫn tới quầy kim cương, chỉ vào trong đó cái chiếc nhẫn : " Lấy ra cho ta cái này."

      Nghiêm Quán nhìn hai cái nhẫn trong lòng bàn tay , khốn hoặc mà lắc lắc đầu: "Em xem ra bọn chúng có cái gì khác nhau, trừ viên cáo thạch này có lớn hơn chút."

      "Kim cương là chất trong suốt, mà cáo thạch lại phải là trong suốt hoàn toàn, song tượng khúc xạ rất ràng. Bình thường dùng kính lúp cũng có thể rất dễ dàng phân biệt."

      "Nhưng mà khách hàng phải luôn mang theo kính lúp để phân biệt chứ?"

      "Đúng. ra mắt thường cũng có thể phân biệt. Em xem, cáo thạch ở mặt đáy bên cạnh, có điểm khác."

      Nghiêm Quán tò mò tiến tới: "Ah!"

      "Nếu như dùng kính lúp nhìn thấy ràng hơn." Lục Văn Tuấn khoe khoang kiến thức của mình, rất hả hê nhìn thấy Nghiêm Quán vẻ mặt ngạc nhiên.

      bởi vì hứng khởi, mà cách ta rất gần. Chóp mũi của , cơ hồ đến sát lòng bàn tay của . Khi đầu cúi xuống, mùi dầu gội thơm nhàn nhạt bay vào chóp mũi, lại để cho ta cảm thấy so bất kỳ nước hoa nào khác đều cảm thấy tuyệt hơn.

      " ra là dùng phương pháp đơn giản này mà cũng có thể phân biệt được kim cương giả sao?"

      ", đây chỉ là cáo thạch cùng kim cương, nếu như vào trường hợp bảo thạch là kim cương giả, lấy kỹ thuật bây giờ, thông qua dụng cụ đặc biệt, chỉ dựa vào mắt thường căn bản được thể phân biệt được."

      "Vậy còn được như cáo thạch rồi, dù sao cũng coi là bảo thạch chất lượng thường." Nghiêm Quán nâng hai cái nhẫn trông tương đối, " ra , vẫn là kim cương có màu sắc xinh đẹp hơn. Nếu như tách ra nhìn thấy, nhưng để gần như vậy mà so sánh, liền thấy ràng vô cùng."

      "Đó là đương nhiên, giá tiền cách nhau cấp số nhân."

      Nghiêm Quán như có điều suy nghĩ gật đầu: "Kim cương. . . . . . Quả có mị lực tầm thường."

      "Em thích kim cương sao?" Lục Văn Tuấn hỏi.

      "Người nào lại thích kim cương đây?" Nghiêm Quán hời hợt mà đáp.

      "Như vậy. . . . . . Viên kim cương này, là của em." Lục Văn Tuấn thoải mái mà tuyên bố, quay đầu lại đối với quản lý ánh mắt như muốn “ hãy làm theo ý của ta."

      " , tại sao có thể lấy đồ quý giá như vậy làm quà tặng chứ?" Nghiêm Quán bị sợ đến lập tức đem chiếc nhẫn kim cương trả lại cho ta, "Cám ơn ý tốt của , nhưng là vô công bất thụ lộc."

      Lục Văn Tuấn hình như có chút ngoài ý muốn: "Đàn ông tặng phụ nữ quà là chuyện hiển nhiên mà."

      "Nhưng bao gồm vật quý giá như vậy." Nghiêm Quán đem lần nữa đẩy chiếc nhẫn, kiên định để vào lòng bàn tay của ta. Đầu ngón tay dường như vô ý chạm vào, Lục Văn Tuấn nhất thời cảm thấy nửa người cũng tê dại rồi.

      Nghiêm Quán lại hình như cũng để ý, khẽ cúi đầu, chỉ lộ ra sau gáy tuyết trắng như bạch ngọc nhẵn nhụi.

      Lục Văn Tuấn lần nữa khuyên: "Đối với , cái này cũng coi là quý trọng. Chiếc nhẫn này, chỉ là 1.3 Carat, chỉ rất là bình thường quà tặng." (H.c: đến ta còn k thèm ~ 1,3 carat thôi sao? Biến! )

      "Nhưng mà, đối với em mà , cũng vượt ra khỏi phạm vi có thể nhận. Lục học trưởng, cám ơn khẳng khái, nhưng mà em lại thể nhận." Giọng Nghiêm Quán nhu hòa mà kiên quyết, khiến Lục Văn Tuấn tự chủ được thu hồi chiếc nhẫn.

      còn là lần đầu tiên đụng phải chịu nhận kim cương, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói mắt trong lòng bàn tay, cảm thấy có chút ngây dại, ngay cả khi cùng Nghiêm Quán rời quầy kim cương như thế nào cũng biết.

      "Ah, viên này là cái gì? Bích tỳ cùng Hoàng Ngọc cũng nên mắc như vậy. . . . . ." Nghiêm Quán mở trừng hai mắt, "Nếu là đúng như vậy, nhưng độ trong suốt lại giống. . . . . ."

      Lục Văn Tuấn tới vừa nhìn, bật cười: "Đây là Lam Bảo Thạch."

      Nghiêm Quán dụi dụi con mắt: "Chẳng lẽ em bị hoa mắt rồi sao? Tại sao thấy được màu sắc khác vậy?"

      "Đây đúng là viên Lam Bảo Thạch màu vàng, con mắt của em có bị sao." Lục Văn Tuấn lần nữa cơ hội khoe khoang, " nghĩ, em và đại đa số mọi người đều cho là Lam Bảo Thạch có màu xanh ."

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Nghiêm Quán nghi ngờ hỏi.

      " thực tế, trừ đá hoa cương màu đỏ, cũng chính là chúng ta bình thường gọi Hồng Bảo Thạch, tất cả các màu sắc khác, trong buôn bán, đều bị gọi chung là Lam Bảo Thạch. Cho nên, này khỏa màu vàng hệ bảo thạch, hoàn chỉnh tên, có thể là Lam Bảo Thạch vàng."

      " Lam Bảo Thạch màu vàng?" Nghiêm Quán lầu bầu, "Cách gọi như thế này có vẻ kỳ quái a! Em vẫn cho là đá hoa cương chỉ có hai loại màu sắc hồng cùng lam."

      ", trừ này mấy màu sắc này, còn có màu phấn hồng, màu tím, những thứ này màu sắc rực rỡ này đều thuộc hệ Lam Bảo Thạch, cũng bị gọi chung là Lam Bảo Thạch."

      "May mắn là chỉ có học trưởng ở đây, nếu , em làm trò cười cho thiên hạ." Nghiêm Quán dí dỏm cười tiếng.

      "Phần lớn mọi người đều hiểu được cái này." Lục Văn Tuấn thay nàng kiếm cớ, " cũng vậy nhưng chỉ là bởi vì trong nhà kinh doanh những thứ này, cho nên mưa dầm thấm đất, biết được tương đối nhiều thôi."

      "Đó là học trưởng gia học uyên bác." Nghiêm Quán mất thời cơ khen tặng, bởi vì giọng chân thành, mà cũng có nịnh hót, khiến Lục Văn Tuấn nghe được tựa như ăn chín chín tám mươi mốt viên Nhân Tham Quả, toàn thân thư thái.

      "Nếu em thích cứ tùy tiện chọn viên ." Lục Văn Tuấn mạnh miệng xong, liền có chút hối hận.

      Đưa viên kim cương , đối với cũng phải là việc khó. Nhưng nếu như Nghiêm Quán chọn cái viên kim cương cỡ lớn hoặc là Red Spinel, hoặc loại bảo thạch truyền thuyết nào đó, đúng là biết làm sao. (H.c: hừ ~ ngu chết thôi)

      "Em làm sao biết xấu hổ chứ? Có thể cho phép thường tới thăm, chân cảm giác thịnh tình." Nghiêm Quán lại quả quyết cự tuyệt ý tốt của , "Cám ơn , học trưởng. Thời gian còn sớm, em cần phải trở về."

      Đối mặt với đống đồ trang sức, phải có chút cảm xúc. Thứ nhất là bởi vì bản tính đối với những thứ đồ hoa lệ gì đó đều hứng thú quá mức, thứ hai là bởi vì ở trong ba năm, đeo qua quá nhiều đồ trang sức, cơ hồ bao gồm tất cả các bảo thạch hạng sang.

      Có lẽ làm nàng dâu Lục gia, đây là điều tốt duy nhất.

      Ha.chi: Tên các loại trang sức trong truyện có thể sai khác so với thực tế, mọi điều cũng đúng hoàn toàn nên mọi người đừng tin luôn nhé ^^ trình còn kém mong mn thông cảm ~ iu mn nhìu :”3333
      lovenovel, betrang, midnight8 others thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 11: Bị ghen tỵ
      Edit: Ha.chi


      Đối mặt với đống đồ trang sức, phải có chút cảm xúc. Thứ nhất là bởi vì bản tính đối với những thứ đồ hoa lệ gì đó đều hứng thú quá mức, thứ hai là bởi vì ở trong ba năm, đeo qua quá nhiều đồ trang sức, cơ hồ bao gồm tất cả các bảo thạch hạng sang.

      Có lẽ làm nàng dâu Lục gia, đây là điều tốt duy nhất.

      Cuối cùng, Nghiêm Quán có nhận bất kỳ đồ trang sức, bao gồm chiếc nhẫn cáo thạch được đem làm vật so sánh với kim cương.

      " nghĩ là em thích bảo thạch." Lục Văn Tuấn mê hoặc híp lại mắt, " Điều hấp dẫn nhất mà phụ nữ thể từ chối, chính là kim cương. Dù là năng lực kinh tế đủ, cũng muốn mọi biện pháp phải có nhẫn kim cương."

      "Em cũng mình thích bảo thạch, nhưng mà nếu như mà em muốn lấy được nó, dùng phương thức của mình." Nghiêm Quán nhún vai cái, "Mà phải bằng cách tiếp nhận quà tặng."

      "Nhưng mà họ. . . . . ." Lục Văn Tuấn đại khái suy nghĩ có chút mê mang, thiếu chút nữa lộ ra miệng.

      Nghiêm Quán hiểu ngầm "họ" trong lòng này đại khái cũng bao gồm Trần Hiểu Dung. Nếu như là vì vậy mà kích phát dục vọng trở thành nhà thiết kế trang sức của Trần Hiểu Dung, ngược lại cũng phải là chuyện xấu. Sợ rằng Trần Hiểu Dung lựa chọn con đường như vậy, chẳng qua là vì muốn lấy được ưu ái của Lục Văn Tuấn .

      Mà khi đó, Nghiêm Quán danh chính ngôn thuận là Lục phu nhân. Bạn bè như thế. . . . . . Nghiêm Quán cảm giác mình trước kia là có mắt tròng tới cực điểm.

      "Nếu như làm bên dó vui, liền đến Lục thị đây , chúng ta đối xử nhân viên rất tốt." Lục Văn Tuấn muốn đến công ty làm.

      Đề nghị như vậy, khiến Nghiêm Quán có chút xao động , nhưng vì thả dây câu dài, phải bỏ qua những lợi ích trước mắt, lắc đầu mà từ chối : "Tạm thời cần đâu, ở nơi em làm việc cũng rất tốt, cám ơn học trưởng."

      Nghiêm Quán cùng Lục Văn Tuấn chung với nhau ba năm biết ít danh môn thục viện, cho nên đối với khách hàng vào cửa có thể chút do dự bắt chuyện.

      Đối với những khách hàng “đặc biệt “, thi triển bản lãnh của mình, làm hài lòng khách hàng, tiêu thụ mỗi ngày tăng vọt, liên tục được Diêm Diệp Tâm khen ngợi.

      " bây giờ thành nhân viên ưng ý nhất của Diêm quản lý rồi." Cùng là gã khác nhân viên bán hàng tại quầy kim cương - Diệp An Tử chua xót .

      "Tôi chỉ là vận khí tốt, vừa đúng lúc gặp phải người có tiền thôi." Nghiêm Quán khiêm tốn cười cười.

      Lỗ Tương là bạn bè nên cũng vui mừng lây: "Vậy cũng phải nhờ ánh mắt xem người tốt, bằng , cùng dạng tiến vào cửa hàng, thế nào lại là mua gì đó trong quầy của cậu, chứ mua của người khác chứ?"

      Nghiêm Quán có chút nhức đầu, Lỗ Tương mặc dù là vì mình, thế nhưng sao lại như vậy chứ, phải để cho người khác càng ghen tỵ hơn sao?

      "Có thể là cái quầy này vị trí tương đối tốt thôi!" Nghiêm Quán cũng muốn trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích, chỉ có thể tiếp tục khiêm tốn.

      Diệp An Tử lại hừ tiếng, nghiêng đầu bỏ .

      Lỗ Tương cách hành lang, đối với Nghiêm Quán làm cái mặt quỷ.

      "Cậu làm việc thuận buồm xuôi gió a! Nghe , Vinh Nhã muốn ăn máng khác rồi, đến lúc đó, tổ trưởng quầy kim cương chính là cậu rồi." Lúc ăn cơm, Lỗ Tương vui mừng bừng bừng.

      Nghiêm Quán ngậm miếng cơm: "Chúng ta còn là học sinh, cần phải suy nghĩ xa thế đâu. Lại , tại mình bán tốt, tiền thưởng so mấy người tới trước còn lấy nhiều hơn, đối với mình được tự nhiên."

      "Bọn họ đó là đố kị người tài, mới vừa rồi, Diêm Diệp Tâm khen cậu, liền nhìn thấy mặt mấy người đó trở nên xanh lè."

      Nghiêm Quán cười lắc lắc đầu, mặc dù nàng tốt nghiệp đại học về sau liền gả vào Lục gia làm phu nhân, nhưng là dù sao vẫn so với Lỗ Tương cũng sống lâu mấy năm, cùng làm trong phòng làm việc tuy chưa thử qua cũng nghe qua.

      "Diêm Diệp Tâm đối với cậu thưởng thức, ánh mắt của ấy nhìn cậu. . . . . ." Lỗ Tương cắn chiếc đũa.

      "Gần đây cầm ít tiền thưởng, lát nữa chúng ta ăn khuya." Nghiêm Quán ngắt lời .

      "Đúng vậy a, cậu phải hảo hảo mời tớ bữa. buồn bực, ràng Hoàng Ngọc so kim cương tốt hơn nhiều, tại sao người người đều xông tới mua kim cương chứ? Theo tớ thấy, kim cương hồng phấn, quả thực là thiên giới, viên có thể mua biết bao nhiêu viên Hoàng Ngọc."

      "Kim cương được toàn thế giới công nhận bảo thạch hạng sang, mà cũng có câu ‘ kim cương là vĩnh cửu, viên cho hạnh phúc mãi mãi ’ ... Theo lời quảng cáo, kim cương quả là được tượng trưng của thân phận. Cho nên, chỉ cần năng lực kinh tế cho phép, đương nhiên là phải mua kim cương cho bằng được rồi."

      "Nhưng tớ thấy Hoàng Ngọc tồi a! Màu xanh nước biển nhìn cũng rất tốt mà, so với Lam Bảo Thạch cũng kém cạnh."

      Nghiêm Quán bật cười: "Đúng vậy a, độ cứng Hoàng Ngọc tương đối cao, dễ mài mòn. Cho dù cắt kim loại đoạn rất , vết cắt của nó như cũ có thể lóe sáng, độ trong suốt cùng sáng bóng tồi. Chỉ là, trong tiệm chúng ta Hoàng Ngọc, những thứ kia màu xanh dương nhạt cùng tươi đẹp màu hồng, phần lớn là do vô sắc hoặc màu nâu Hoàng Ngọc trải qua phúc xạ cùng nhiệt độ biến chuyển mà thành. Hai chủng loại này màu sắc giá thị trường tương đối mà tương đối cao, ở quốc nội ít vô cùng thấy."

      "Cậu hơn ?"

      "Cái này. . . . . . biết ngành đá quý như thế nào, tớ cũng có nghiên cứu thấu đáo." Nghiêm Quán như có điều suy nghĩ, " ra , tớ cảm thấy lượng tiêu thụ Hoàng Ngọc nên rất lớn, nhưng là tại phần lớn mọi người còn biết loại bảo thạch, cho nên thà bị mua thủy tinh còn tiện nghi hơn."

      "Thủy tinh cũng tồi. . . . . ."

      Nghiêm Quán bật cười: "Cậu thấy cái gì cũng tệ."

      "Bởi vì giá tiền nó tốt." Lỗ Tương cười hì hì , "Phải trong phạm vi khả năng mua nổi của mình, cho nên nếu như mà mình muốn mua đồ trang sức, nhất định chọn thủy tinh đầu tiên."

      "Thủy tinh quá thường rồi, chỉ có thể ở trường hợp tương đối bình thường đeo. Hoặc là bảo thạch màu sắc rực rỡ, cũng có thể thoải mái phối hợp cùng quần áo cũng rất tuyệt. Nhưng nếu như là trường hợp quan trọng, cần phải đeo trang sức trang trọng, như vậy mới thể bản thân lịch ."

      "Tớ luôn nghe Diêm Diệp Tâm về trang sức, nhưng chẳng lẽ cảm thấy được người từ lỗ tai đến chân đều đeo trang sức như vậy giống như nhà giàu mới nổi sao?"

      Nghiêm Quán vừa bực mình vừa buồn cười: " người có năm món trang sức cũng quá nhiều rồi, trường hợp quan trọng ai mang trang sức đến tận vòng chân đâu."

      "Năm món trang sức là những cái gì? Chiếc nhẫn cùng dây chuyền nhất định là có trong danh sách rồi."

      "Đó là đương nhiên, đây là căn bản, mặc kệ là năm bộ trang sức hay là bốn bộ trang sức, ba bộ trang cũng thể vắng mặt hai thứ này . Cái thứ ba có thể thêm vòng tai hoặc là cài áo, bốn có thể thêm vòng tay. Năm chính là năm thứ này, cài áo cũng được tính là đồ trang sức."

      " lạ có thể ngươi có thể làm thành nhiều như vậy đơn buôn bán, liền nghe ngươi đối với bảo thạch thuộc như lòng bàn tay, khách cũng coi ngươi là quyền uy, hay là ngươi đề cử cái gì liền mua cái gì?"

      Nghiêm Quán cười lắc đầu, có tiếp tục hết.

      thực tế, trước khi sống lại mặc dù nàng đeo qua ít đồ trang sức của Lục thị, nhưng chỉ như là người làm quảng cáo cho trang sức Lục thị, bản thân căn bản hiểu được giá trị những món đò trang sức kia.

      "Khó trách Diêm Diệp Tâm đối với cậu vài phần kính trọng, nhân viên nghiêm túc nỗ lực như vậy, đúng là hiếm thấy." Lỗ Tương hài lòng buông bát đũa xuống.

      Nhìn trong bát của cũng còn dư lại 1 mml nước, Nghiêm Quán rất hoài nghi là bữa ăn buổi trưa cũng cũng ăn để tiết kiệm tiền. ( H.c: giống hệt mình bỏ bữa sáng dành tiền mua tr thế ^^)

      "Biết được nhiều chút, bán hàng khá hơn chút, no bụng chính là ví tiền của chính mình." Nghiêm Quán nửa mở cười giỡn.

      Lỗ Tương gật đầu liên tục: " tệ tệ, cậu đúng."

      Từ lúc làm tới nay Nghiêm Quán lần đầu được lĩnh khoản tiền thưởng, tâm tình tự nhiên rất tốt.

      Nhưng buổi tối lúc giao ban, lại xảy ra chuyện lớn.

      Ha.chi: Chương sau nam 9 chình thức lên sàn tỏa sáng mà bảo vệ nữ 9 cho mn xem ^^ hô hô
      lovenovel, betrang, midnight8 others thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 12: Chiếc nhẫn kim cương mất tích
      Edit: Ha.chi


      Nhưng buổi tối lúc giao ban, lại xảy ra chuyện lớn.

      "Nghiêm Quán, thiếu mất chiếc nhẫn." Thẩm Y Liễu chợt kêu lên.

      "Làm sao có thể?" Nghiêm Quán thất kinh, vội vàng lần nữa kiểm tra lại. Nhìn trong sổ sách tay, đọc kĩ số lượng nhẫn. chóp mũi, mồ hôi hột chảy ra.

      Mỗi xhiếc nhẫn kim cương trong quầy ở đây đều có giá 3000 nhân dân tệ trở lên. Mà lại tìm thấy chiếc nhẫn kia, cái đó cao hơn 5000 nhân dân tệ.

      " thể nào . . . . . ." Nghiêm Quán đầu đầy mồ hôi lạnh, Lỗ Tương cũng thay lo lắng, xó xó xỉnh xỉnh nào cũng quan sát qua lần, thậm chí nằm sát xuống đất để nhìn khe hở dưới quầy.

      "Có khi buôn bán náo nhiệt quá, sợ là bị người ta đeo thử rồi mang ?" Diệp An Tử xong việc, lúc này đứng ở bên mát.

      Nghiêm Quán có tâm tư cùng ta cãi vã, huống chi khua môi múa mép cũng luôn luôn phải là của sở trường của .

      Lỗ Tương hung hăng trợn mắt nhìn Diệp An Tử cái: "Nghiêm Quán, có phải là câu cho người khác thử mang, sau đó quên lấy xuống? Những khách nhân của cậu đều là giàu cũng quý, nếu là đeo nhầm, đến nỗi tham món lời này, nhất định trả trở về ."

      "Tớ. . . . . . Hôm nay hẳn có cầm lấy chiếc nhẫn này, vì mặt nhẫn lớn lớn, , vừa có độ sáng bình thường. Loại kiểu dáng cũng quá phổ biến cũng là trong những nguyên nhân, là vì nó có thể che giấu vài lỗi màu sắc bị thay đổi trong viên kim cương. Cho nên bình thường người trong nghề hiểu biết về kim cương, rất thích mua loại này. Tớ hôm nay. . . . . . Bán ba chiếc nhẫn, quả là hình quả lê, quả hình trái tim, còn có cái là hình bầu dục. Cậu cũng biết thói quen của tớ, tớ bình thường quá đề cử khách loại này."

      "Em xác định có lấy ra ngoài cho khách thử mang qua sao?" Diêm Diệp Tâm biết từ lúc nào tới trước quầy, lại chỉ lẳng lặng nghe Nghiêm Quán giải thích.

      Nghiêm Quán nghiêm túc hồi tưởng lại lát, rất khẳng định gật đầu: "Em xác định, chiếc nhẫn này tuyệt đối có lấy ra ngoài lần nào."

      "Vậy cũng chỉ có là bị biển thủ mất rồi." Diệp An Tử thanh rất , nhưng mà lại như đạo sấm sét, bỗng nhiên nổ tung đầu ở Nghiêm Quán.

      Nếu như đeo lưng cái nồi đen này, sau này còn có của hàng trang sức nào dám tuyển nàng?

      "Tôi ham loại tiền tài bất nghĩa này." Nghiêm Quán lạnh lùng giải thích.

      Diêm Diệp Tâm cau mày, Diệp An Tử lại cười lạnh tiếng: "Người nào ngu đến mức thừa nhận mình là kẻ trộm?"

      Thẩm Y Liễu vẫn đứng ở bên cạnh, trừ lúc thời điểm kinh hô như vậy tiếng, liền đứng ở bên cạnh tiếng nào. biết là vì kiêng dè, hay là lười chen vào.

      "Nếu như Nghiêm Quán muốn chiếc nhẫn kim cương, tự nhiên có người đưa, cậu ấy cần gì phải ở trong tiệm chúng ta lấy chứ?" Lỗ Tương là biết Nghiêm Quán từ chối quà tặng của Lục Văn Tuấn, cho nên vô cùng tự tin.

      "Giao ban trước, chiếc nhẫn này còn ở đó hay ?" Diêm c Diệp Tâm hỏi.

      Nghiêm Quán mờ mịt lắc đầu: "Ta nhớ , có để ý xem qua."

      "Diêm quản lý, này còn phải hỏi sao? Trừ chính nàng, còn có ai có thể vào được quầy?" Diệp An Tử cười lạnh, " ràng là mình tham tiền, vẫn còn muốn giả bộ làm ra bộ dáng cao thượng nữa chứ. Vừa muốn làm *****, cũng cần nghĩ tới lập đền thờ trinh tiết." (H.c: * có xúc động muốn giết ng * )

      Mặt của Nghiêm Quán sung huyết đỏ bừng, mặc dù nàng ngốc nhưng cũng già hơn tại mấy tuổi, nhưng là đối với việc mắng chửi người thô tục còn chưa phải biết làm sao để ứng phó.

      Lỗ Tương giận dữ: "Có người đến lời này cũng có thể được sao? Người nào mà chẳng biết ghen tỵ Nghiêm Quán năng suất tiêu thụ so với cao hơn nhiều, có lẽ thừa dịp lúc chúng tôi ăn cơm tối lấy đây này!"

      "Tôi muốn lấy cũng phải mở quầy chứ?" Diệp An Tử "Xuy" tiếng, "Nếu như phải là chính ta đánh cắp, đó chính là cầm rồi. Tôi nhớ các trước khi cơm tối xúm lại , có cơ hội a!"

      "Được rồi, ở chỗ này cãi nhau cái gì!" Diêm Diệp Tâm cau mày, "Các đều cùng tôi trở về phòng làm việc."

      Nghiêm Quán tâm loạn như ma, ánh mắt cầu cứu, từ mặt Lỗ Tương, cho đến nhìn mặt Diêm Diệp Tâm.

      "Việc này cũng liên quan tới tôi, tôi cũng cần phải vào phòng làm việc chứ?" Diệp An Tử cầm túi xách tay của mình lên, hướng lên lưng, cố ý làm ra tư thế tiêu sái. (H.c: Xì ~ )

      " cũng vào." Giọng của Diêm Diệp Tâm vẫn bình tĩnh, nhìn ra có ý kiến gì.

      "Nếu như chiếc nhẫn kia tìm thấy, em . . . . . . phải xử lý như thế nào?" Nghiêm Quán cẩn thận hỏi.

      "Đương nhiên là bồi tiền chiếc nhẫn đó, sau đó khai trừ ra khỏi cửa hàng! Viên kim cương kia giá trị xa xỉ a, biết có thể bồi thường nổi hay !"

      "Đó là quầy chỗ tôi, làm sao có thể biết giá trị xa xỉ?" Ý nghĩ này trong đầu Nghiêm Quán chợt lóe lên, chuyển qua giọng điệu chất vấn.

      Diệp An Tử cũng sững sờ chút, mới kêu lên: "Này, đây là có ý tứ gì? phải cho là tôi lén cầm đó chứ, nhưng tôi có cơ hội giơ tay vào quầy của ."

      "Nhưng. . . . . ."

      "Tôi cũng bán trang sức, tôi thấy được viên kim cương chiếc nhẫn kia sao? Nhìn cái mặt nhẫn, cũng biết đại khái đáng nhiều hay ít tiền!" Diệp An Tử đôi tay ôm vai, "Đừng tưởng rằng chỉ có mới chuyên gia kim cương, tôi chỉ bằng luôn khoe khoang, nhưng có nghĩa là cái gì cũng hiểu."

      Nghiêm Quán cắn môi: "Viên kia chiếc nhẫn kim cương trưng bày vị trí cũng dễ thấy, bởi vì nó mặc dù tương đối lớn, nhưng là chất lượng cũng thể coi như là rất tốt, cho nên lúc tôi để chọn chỗ ở mặt bên khuất tầm nhìn. . . . . ."

      "Tôi đối với kim cương chỉ nhìn lớn , mặc kệ cái gì chất lượng có tốt hay ." Diệp An Tử kêu lên, " lại có ý gì? nên ngậm máu phun người lên đầu của tôi, chính là người đem chiếc nhẫn kim cương giấu , đừng đổ lên đầu tôi!"

      "Nghiêm Quán trộm chiếc nhẫn kim cương. Người nào ngu như vậy, vừa phải chịu phạt, cũng phải bỏ tiền bồi thường, thà bỏ tiền ra mua còn hơn, ít nhất nhân viên còn có thể được giảm giá." Lỗ Tương mặc dù rất lo lắng, nhưng vẫn có quên lên tiếng bảo vệ Nghiêm Quán.

      "Vậy cũng nhất định, có lẽ có người xác định Diêm quản lý đối ta tốt, cho nên mới dám có ý nghĩa lừa gạt mọi người?" Diệp An Tử liếc Nghiêm Quán cái, nụ cười ràng có ý tốt.

      Diêm Diệp Tâm cau mày: "Được rồi, chuyện còn chưa tra , cần ồn ào. Nghiêm Quán, em ngồi ở chỗ này nhớ lại mọi chuyện xem, có khả năng bị khách hàng mang , hoặc là hôm nay có ai đến gần quầy. Diệp An Tử cùng Lỗ Tương, các ngươi quầy cũng ở rất gần, cũng nghĩ lại chút ."

      Nghiêm Quán nhìn bóng lưng của biến mất ở phía sau cửa, ủ rũ cúi đầu: " thể nào bị khách hàng mang , bởi vì mình căn bản có đem cái chiếc nhẫn lấy ra."

      "Có lẽ cậu nhớ ?" Lỗ Tương ở bên sốt ruột, vẫn quên hướng về phía Diệp An Tử trợn mắt nhìn .

      "Tớ biết. . . . . . nhớ được." Nghiêm Quán ở mấy người liều mạng trong lòng ám hiệu , cũng nhịn được có chút hoài nghi, giọng hề nữa giống như trước kiên quyết như vậy.

      "Cậu suy nghĩ chút nữa , từ khách nhân thứ nhất hồi tưởng lại, mỗi lần lấy ra chiếc nhẫn cũng nghĩ lại." Lỗ Tương ở bên lại góp ý, "Tớ ở đối diện quầy cậu, hôm nay cũng có ai đến gần quầy của cậu a. . . . . ."

      "Tại sao có?" Diệp An Tử nở nụ cười, " phải là sao?"

      P/S: H.c: có 1 rổ gạch ở đây, ai muốn ném cứ thoải mái mà lấy :3
      Nhiên Nhiên, lovenovel, betrang11 others thích bài này.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      lại.hố.trọng.sinh:))nhảy.nào:))
      Ha Chi thích bài này.

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Hố mới, ủng hộ nàng :)
      nhưng nam chính đâu *mắt ngó xung quanh*
      Ha Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :