1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Cô Vợ Vô Giá - Tiểu Trư Lười Biếng (update C26)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sườn Xào Chua Ngọt

      Sườn Xào Chua Ngọt Well-Known Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      330
      Chương 22 : Vương quốc bảo thạch
      Edit : Sườn Xào Chua Ngọt


      "Có nhiều loại thủ đoạn như vậy nha." Nghiêm Quán sợ hãi than, "Cũng may là hiểu biết, nếu , chúng ta bị lừa gạt còn ngây ngốc giúp người ta đếm tiền."

      Ánh mắt Nghiêm Quán sùng bái, cũng làm Diêm Diệc Tâm đắc ý, sắc mặt bình tĩnh, ôn hòa : "Đối với thương nhân mua bán kim cương bình thường, giám định phải là chuyện quá khó khăn. Chúng ta mạo hiểm, chủ yếu là vì mua kim cương thô. Mặc dù biết là khối kim cương tốt, nhưng lại biết sau khi cắt có thể xuất vết nứt rạn hay . Thậm chí, những vết nứt đó còn tương đương như cái động, chỉ cần máy cắt kim loại cắt tới giữa ruột, tự vỡ nát luôn."

      "Oh, vậy..."

      "Đây là việc mạo hiểm có cách tránh né, có đôi khi hoàn toàn dựa vào vận may. Dĩ nhiên, nếu vận may tốt, lợi nhuận trong đó tương đối lớn."

      "Việc này lợi nhuận lớn tới mức nào?" Nghiêm Quán hỏi/

      "Lấy ví dụ.... khối kim cương hồng thô, thợ khai thác bán ra là 480 vạn đô-la, sau khi xử lý, ở Newyork hoặc Luân Đôn có thể bán được ngàn vạn. Sau khi làm ra thành sản phẩm có thể bán được hai nghìn vạn đô-la."

      Nghiêm Quán há to miệng : "Wow, từ 480 vạn lên tới hai nghìn vạn, tính sơ sơ gấp năm lần nha! Khó trách Nam Phi tranh đoạt mỏ quặng kịch liệt, món lãi kếch xù như vậy có ai là động tâm?"

      "Phải, nếu như chất lượng sản phẩm xuất sắc....,lợi nhuận còn có thể tăng cao hơn nữa khi tới tay người tiêu dùng. phải Châu Phi từng vì vậy mà có mười mấy năm vẫn ở trong loạn chiến, chính là vì cướp đoạt quyền sở hữu mỏ kim cương." Diêm Diệc Tâm xúc động.

      Nghiêm Quán nghe đến nhập thần, bất tri bất giác, bầu trời ra màu xanh sẫm.

      "Đói bụng ? Cùng em chuyện quá hợp ý, chúng ta ra ngoài dùng cơm." Diêm Diệc Tâm đưa tay nhìn đồng hồ cái, ", dẫn em ăn đồ ăn truyền thống của Brazil. Nếu như em có thể ăn được đồ cay ..., có ấn tượng cực tốt với món ăn của Brazil."

      "Em có thể ăn được chút ít đồ cay." Nghiêm Quán vội vàng lên tiếng.

      " sao, hạt tiêu được chuẩn bị riêng ở ngoài, khách hàng tự động cho thêm theo khẩu vị." Diêm Diệc Tâm cười giải thích.

      Nghiêm Quán thở phào nhõm : "Vậy còn được."

      Diêm Diệc Tâm đưa rồi rẽ phải, bộ thêm tới mười phút đồng hồ, qua ba khúc quanh, mới tìm được cửa hàng mặt tiền phải tiệm quá lớn, nhìn qua giống như quán ăn gia đình.

      Đồ ăn mang lên rất nhanh, số lượng cũng rất nhiều.

      "Món ăn này là món chiêu bài của Brazil, món feijoada, em nếm thử ."

      "Nhìn đẹp mắt cho lắm." Nghiêm Quán gượng cười.

      "Buổi sáng em thích ăn thức ăn , nhìn ra. Tuy nhiên, đến Brazil nếu như nếm qua món này, em cảm thấy đáng tiếc."

      Nghiêm Quán thử múc thìa : "Uhm, cũng tệ lắm, nhưng cũng thấy ngon hơn so với cơm Tàu của chúng ta."

      "Lúc đầu, món ăn này chỉ để cho nô lệ ăn, cho nên trong phòng bếp cần nguyên liệu nấu ăn. Chẳng qua, tại món ăn này thành món ăn người Brazil thích nhất. Nếu em cảm thấy ngấy quá ...., ở đây còn salad cùng nước chanh tự chế, cà phê xay tại chỗ, cũng tệ."

      " đối với Brazil thân thuộc, loại tiểu điếm như này cũng có thể tìm ra được." Nghiêm Quán xúc động.

      "Hàng năm ít nhất phải tới hai lần, lại thêm thời gian chờ như tại, thế nên tùy ý dạo liền tìm ra." Diêm Diệc Tâm kêu bồi bàn bưng salad vừa mang lên tới trước mặt Nghiêm Quán.

      "..." Nghiêm Quán định hỏi tiếp, nhưng lại cảm thấy mình với người ta cũng chỉ quen biết sơ sơ, câu hỏi dừng lại ở miệng, làm bộ như chăm chú thưởng thức mỹ vị.

      Diêm Diệc Tâm vốn tập chung nghe chuyện, nhìn được chữ rồi lại cúi đầu, tựa như muốn nhắc đến câu chuyện, liền cảm thấy hơi thất vọng.

      Người thiếu nữ trước mặt này, có cái trán no đủ, ngũ quan thanh tú. Khiến cho người ta vừa gặp liền kinh ngạc, lại làm cho càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt. Cho nên hành trình Brazil như thường lệ, sau khi đấu tranh tư tưởng mấy ngày, cuối cùng quyết định đưa cùng mình.

      thế nhưng... muốn cách xa mấy nửa bán cầu, được nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu của .

      Sau khi dùng xong cà phê rất thơm, Nghiêm Quán khoa trương nheo mắt lại thưởng thức.

      "Brazil là nước lớn nhất thế giới sản xuất cà phê, nhưng mà nữ giới thường thích uống cà phê Jamaica Lam Sơn." Tâm tình Diêm Diệc Tâm tệ, trong lời thủy chung mang theo nụ cười.

      "Tôi đối với cà phê lựa chọn khắt khe, chỉ cần hương nồng là tốt rồi. Lam Sơn cà phê à....Theo cảm giác mà , mùi thơm quá nồng. Vẫn là ly cà phê Brazil này rất vừa lòng."

      "Vậy đơn giản, chúng ta lát nữa mua hai bao lớn."

      tới đầu đường, ngoại hình xuất chung của bọn họ hấp dẫn cái nhìn của dân bản xứ.

      —— Ách, Nghiêm Quán cảm giác là mình dính hào quang của Diêm Diệc Tâm, là loại người tới đâu cũng là hạc giữa bầy gà.

      người bán hàng rong cầm lấy cái hộp lên chào hàng, ra là hộp bảo thạch đủ loại màu sắc.

      "Những thứ này có phải là hồng ngọc lựu ? Tôi nghe quặng xen lẫn với kim cương là đá thạch lựu, thậm chí có người còn lấy nó làm phương hướng tìm mỏ kim cương đó." Nghiêm Quán chần chừ nhìn bảo thạch đủ loại màu sắc mỹ lệ.

      " tệ, nhưng hộp bảo thạch này quá nhiều tạp chất, đáng giá sưu tầm." Diêm Diệc Tâm quan sát và đánh giá hộp đá trong tay người bán hàng rong, "Lựa chọn màu sắc bảo thạch, màu sắc nhất định phải thuần khiết diễm lệ, bảo thạch phải có linh khí. Hơn nữa đá thạch lựu phần lớn vốn là bảo thạch trung cấp, độ sạch cùng độ tinh khiết đạt tới cầu, giá tiền cao."

      Nghiêm Quán cười đem cái hộp trả lại cho người bán hàng rong, đối phương dựng lên đầu ngón tay : "Chỉ cần 100 đô-la, nó là của ."

      So sánh tỷ giá hối đoái, hộp này chính là bảy trăm nhân dân tệ.

      Nghiêm Quán lắc đầu : " cần"

      "Giá tiền cũng bình thường." Diêm Diệc Tâm lấy ví ra, mua hộp đưa cho , "Coi như là kỷ niệm tới Brazil ."

      "Này...Sau này tôi trả lại tiền cho ." Nghiêm Quán ra đối với món đồ này cũng có khát khao phải mua, nhưng Diêm Diệc Tâm dường như nghĩ là thích những món đồ này.

      Bọn họ thẳng đường tới, thấy tiệm châu báu rất nhiều, san sát như cây rừng.

      "Những cửa hiệu này là nhắm vào quan khách, cho nên phần lớn là đá quý kém chất lượng." Diêm Diệc Tâm giải thích, "Hải Lam bảo thạch Brazil chất lượng tệ, cũng đáng giá mua."

      Nghiêm Quán cười trừ, lấy tiền tài của nàng tại, mua bảo thách là vượt qua năng lực thừa nhận của bản thân.

      Đại đa số cửa hàng dùng thủy tinh cắt ra làm trang sức, để thu hút khách hàng. Cũng thiếu người bán hàng rong, người treo vài món đồ trang sức đeo tay, thỉnh thoảng từ trong ngực móc ra ít gói to với hòm, hướng tới người đường chào hàng.

      "Làm sao nhiều đá quý như vậy? Có phải hay đây!" Nghiêm Quán kinh ngạc.

      "Brazil cùng Sri Lanka, Nam Phi, Myamar, Thái Lan đồng xưng là ngũ đại vương quốc bảo thạch, trong đó bảo thạch màu sắc rực rỡ tiêu thụ, chiếm lượng tiêu thụ 65% trở lên của toàn thế giới.

      "Có muốn phỉ thúy ? Chỉ cần 800 đô-la". người của người bán hàng rong, cái gì cũng có.

      Nghiêm Quán nghi ngờ : "Phỉ thúy phải là tên trong tứ đại danh thạch thế giới sao? Làm lại ngay cả hàng vỉa hè đều bán? Hơn nữa giá tiền lại rẻ như vậy? phải là đồ giả đó chứ?"

      Diêm Diệc Tâm đem viên phỉ thúy cầm lên, đưa tới trước mặt : "Em nhìn, khối phỉ thúy này tạp chất cực kỳ ràng, còn cực phẩm bảo thạch của chúng ta, chính xác cao hơn 50% bông vải túm."

      Đầu hai người rất gần, hô hấp của phả lên gương mặt , làm cho Nghiêm Quán cảm thấy hoảng hốt, ngay cả việc những gì đều có nghe .


      ______________________________________________________________________________________________________
      p/s : Trân trọng thông báo : dạo này Sườn cực kỳ cực kỳ bận, có lẽ post truyện trễ so với lịch, rất mong cả nhả bỏ qua cho Sườn.
      @Hằng Lê vào nhận hàng này
      Last edited: 19/5/15
      Sue ú, lyly, Andrena10 others thích bài này.

    2. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Nghe pt ve kim cuong t choang het ca dau
      thank suon nha :yoyo14:

    3. Sườn Xào Chua Ngọt

      Sườn Xào Chua Ngọt Well-Known Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      330
      Chương 23 : Bóng đêm mập mờ
      Edit : Sườn Xào Chua Ngọt


      Nghiêm Quán lúng túng khẽ nghiêng đầu, cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng lên.

      "Ách, màu sắc phỉ thúy nồng đậm." xấu hổ tìm bừa đề tài để . Sau khi xong, cảm thấy chỉ có mặt mà toàn thân dường như cũng nóng lên.

      ... câu nhảm.

      Trước kia, từ Lục Văn Tuấn, chưa từng đứng sát vào người đàn ông nào như này, thậm chí có thể nhìn cả lông mi của . Từng sợi như lông vũ, hơi cong cong, giống như mắt búp bê hồi bé hay chơi.

      "Đúng, màu sắc phỉ thúy, là nhân tố quan trọng để đánh giá phỉ thúy. viên phỉ thúy màu xanh biếc, có giá cao hơn gần trăm lần so với viên phỉ thúy màu xanh nhạt. Nếu như màu sắc cùng độ sạch thuộc loại thượng đẳng....phỉ thúy có thể ngang hàng, thậm chí vượt qua cả kim cương."

      Nghiêm Quán cảm thấy may mắn khi sắc trời tối, ánh sáng đèn đường, rọi sáng hai gò má hồng hồng của .

      "Vậy...Phỉ thúy Brazil sản xuất, cũng coi là thượng phẩm sao?"

      "Nếu như từ phạm vi toàn bộ thể giới mà , Phỉ thúy Columbia, màu sắc đẹp nhất. Màu xanh trong suốt, vẻ tươi đẹp mỹ lệ làm cho ai cũng khát khao, là thứ mà những người sưu tầm thượng lưu đích thân trông giữ. Phỉ thúy Brazil, màu sắc có thể nhạt hơn chút. Giống như viên này, còn lẫn ít màu xám tro, nếu như phải là ban đêm, ban ngày căn bản có ai mua. Chính xác mà , viên này nên gọi là phỉ thúy, mà có thể gọi là viên đá màu xanh biếc.

      Người bán hàng rong có vẻ thẹn quá hóa giận : " thích cũng đừng có làm ra vẻ, mạo xưng mình là người lành nghề..."

      Nghiêm Quán cười đem bảo thạch trả lại cho người bán hàng rong : " phải là mạo xưng, là người lành nghề trong những người lành nghề!"

      Người bán hàng rong cũng phải là hiểu, chỉ là sở trường từ trước tới giờ là chuyên lừa gạt du khách, thế nên chỉ có thể xấu hổ rời .

      Diêm Diệc Tâm cũng chỉ cười cười, cùng người bán hàng rong chấp nhặt.

      "Đá màu xanh cùng phỉ thúy có gì khác nhau?" Nghiêm Quán nhìn người bán hàng rong rời , vẫn chăm chú hỏi.

      "Phỉ thúy là cực phẩm trong các loại đá màu xanh, cùng những loại đá màu xanh biếc khác nhau, chỉ đơn chỗ."

      Nghiêm Quán gật đầu : "Nha, còn có những việc này nữa."

      Bọn họ ra khỏi quảng trường, Diêm Diệc Tâm mới cười : " ra , phỉ thúy Brazil sản xuất, những năm gần đây địa vị thế giới càng ngày càng tăng. Nhất là hai khu mỏ khai thác mới khai phá, phẩm chất làm cho người ta kinh ngạc. Mặc dù màu sắc đậm hơn Columbia, nhưng là viên lớn hơn, độ tinh khiết cao. Phỉ thúy trong tiệm chúng ta, phần lớn có xuất xứ từ Brazil. Trong đó, Eta Bella phỉ thúy chất lượng tương đối khá."

      Nghiêm Quán tiếp thu gật đầu : "Chúng ta tới lần này, vẫn là vì kim cương?"

      "Đúng. Phỉ thúy ở A thị lượng tiêu thụ lớn, phần lớn người tiêu dùng đều nhận định kim cương mới là đồ trang sức quý trọng, mua phỉ thúy còn bằng mua hoàng ngọc cùng bích tỳ hơn. Dù sao về giá tiền, zhan có ưu thế. Nhưng mà theo việc phụ nữ ngày càng am hiểu nhiều về bảo thạch, tôi tin tưởng phỉ thúy có thêm thị trường rộng lớn."

      Nghiêm Quán khiêm tốn tiếp thu, ánh mắt sùng bái, lại làm Diêm Diệc Tâm luống cuống chân tay.

      "Những thứ này chẳng qua bình thường...."

      "Có thể đem những bình thường đó thuộc như lòng bàn tay cũng dễ dàng." Nghiêm Quán chút che dấu than thở của mình, " theo bên người Diêm quản lý, tôi cảm thấy cần phải học thêm rất nhiều thứ."

      "Đó là chính em nguyện ý học. Ví dụ như Lỗ Tương, đồng thời tới cùng em, nhưng tới bây giờ còn phân biệt hoàng ngọc với bích tỳ. Nhìn ấy cũng là người rất thông minh, cũng biết cả ngày suy nghĩ cái gì."

      "Lỗ Tương... ấy rất chăm chỉ học tập, chẳng qua ngoại trừ tiệm châu báu, sáng sớm phải thức dậy đưa báo cùng sữa tươi, thỉnh thoảng còn muốn làm công nhật, có nhiều thời gian nghiên cứu bảo thạch." Nghiêm Quán nghe được tên Lỗ Tương, nhịn được, lén lút cách ra chút.

      "Tôi cảm thấy tiền lương thu nhập của công nhân viên, so với đồng nghiệp coi như ổn, ấy rất thiếu tiền sao?" Diêm Diệc Tâm hỏi.

      "Bản thân ấy dùng tiền rất tiết kiệm, chỉ để tận lực gửi về nhi viện, để cải thiện bữa ăn cho những đứa trẻ khác ở nhi viện." Nghiêm Quán thay Lỗ Tương giải thích, "Cho nên ấy giành hết sức làm, nhiều tiền lương chút gửi về nhiều hơn."

      " ra, Lỗ Tương là nhi." Diêm Diệc Tâm lộ ra chút đồng tình.

      Nghiêm Quán cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, vừa mở ra đường kẽ hở nội tâm, lại nhớ tới con đường bị ánh trăng bao phủ.

      Chính giữa công viên có hồ nước nho , đèn bốn phía nhìn giống như chuỗi minh châu, kéo dài tới tận ngã tư đường phồn hoa. Gió lướt qua, cây cối hai bên cao lớn, lá cây nhàng lay động.

      thề muốn tranh đoạt bạn trai cùng Lỗ Tương, nhưng bên biện bạch cho Lỗ Tương, bên lại thể tránh khỏi việc sinh ra cảm giác ghen tuông.

      Cảm giác khổ sở tràn ngập lồng ngực, đóa hoa vừa nở ra lại chạy về vùng quê. lắc đầu, suy nghĩ ràng. Nếu như Diêm Diệc Tâm thích Lỗ Tương, chúc phúc cho bọn họ.

      nghĩ đến xuất thần, thế nên chú ý tới khối gạch gồ lên ngay bên chân, thoáng cái vấp vào, bản năng kinh hô tiếng, liền hướng tới phía trước ngã xuống.

      Cũng có giống như ý nghĩ, cùng mặt đất tiếp xúc thân mật. Hơi thở phái nam xông vào mũi, làm cho nhất thời vui đến choáng váng, biết bản thân phải làm gì.

      " sao chứ?" Giọng nam ôn hòa, tựa như mang theo chút tình cảm bị đè nén.

      Mặt Nghiêm Quán đỏ rực, thanh lí nhí như muỗi : "Tôi sao, cám ơn ."

      "Ừ." Diêm Diệc Tâm cũng vội vàng buông ra, Nghiêm Quán lại lần nữa xác nhận, bản thân mình đủ mị lực để Diêm Diệc Tâm động tâm.

      Xem ra, cái gọi là "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê" của Lỗ Tương cũng chỉ là loại hiểu lầm.

      biết tại sao, trong lòng , nhàn nhạt ra tia thất vọng, cổ họng cảm thấy có chút nghẹn ngào. dám thêm gì nữa, chỉ lo đem mặt quay sang bên, tựa như cây to bình thường nhất bên đường, cũng có được năng lực hấp dẫn người khác.

      "Tôi mời em xem biểu diễn ca múa Brazil." Thanh Diêm Diệc Tâm vừa khôi phục bình tĩnh.

      "Được." Nghiêm Quán cảm giác mình sống công bảy năm, chỉ là cái ôm, cái buông tay, nhưng lại làm cho tâm tình của mình, từ xích đạo thoáng cái "nghỉ ngơi" bay đến Nam Cực.

      cố gắng đem mặt ngẩng lên, nhìn được ánh đèn, nhìn mặt thoáng có nụ cười. Ánh mắt phảng phất như thất thải lưu ly, thoáng cái bay qua cửu trọng thiên, lại có mị lực thể tưởng tượng.

      Nếu như lúc trước gặp được Diêm Diệc Tâm trước Lục Văn Tuấn, nghĩ, động tâm vì . Chẳng sợ ánh trăng thay đổi, tim mình theo tới địa lão thiên hoang.

      Ánh trăng xuyên thấu qua rừng cây, mặt đất lưu lại bóng dáng loang lổ, trong lòng xao động, nhưng cảm giác lại giống như dời lấp biển hò hét đến.

      " thôi." cười tiếng, phân biệt phương hướng cất bước trước. Nghe được tiếng bước chân phía sau, trong lòng cảm giác rất an bình.

      Hạnh phúc của bị đốt thành tro bụi. Cứ chung đụng như này cũng rất tốt.

      ________________________________________________
      p/s : Bận tối mắt tối mũi @Hằng Lê ơi, chắc tui chớt quá.
      Sue ú, lyly, PHUONGLINH87^^5 others thích bài này.

    4. Sườn Xào Chua Ngọt

      Sườn Xào Chua Ngọt Well-Known Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      330
      Chương 24 : Trăng tròn hoang mang
      Edit : Sườn Xào Chua Ngọt


      Điệu múa nóng bỏng của Brazil nổi tiếng từ lâu, nhưng việc khiến cho Nghiêm Quán mở rộng tầm mắt chính là, Diêm Diệc Tâm tao nhã lịch , lại có thể cùng dân bản địa khiêu vũ cùng nhau.

      Áo sơ mi của vén lên tới khuỷu tay, hai nút ở cổ áo mở rộng.

      "Cùng nhảy nào." với Nghiêm Quán.

      Nhưng Nghiêm Quán lắc đầu : "Tôi biết nhảy cái này."

      Diêm Diệc Tâm hất mái tóc dày có chút lộn xộn, nhưng lại thích hợp với khí khiêu vũ trong sàn nhảy. Mang theo chút chán nản cùng lười nhác, ở dưới ánh đèn, Diêm Diệc Tâm lại tuấn đến mức làm cho người ta lóa mắt.

      lời nào mà kéo Nghiêm Quán vào sàn nhảy, nhạc mạnh mẽ mà nhiệt tình, tràn ngập lỗ tai. Nghiêm Quán nhìn Diêm Diệc Tâm đong đưa nửa người , có chút ngượng ngùng. Mặc dù đôi hài đáy phẳng, nhưng đối với tiết tấu Sam-ba vẫn khó theo kịp.

      Diêm Diệc Tâm cũng khiêu vũ chậm lại, thuận theo bước chân của Nghiêm Quán.

      Bước chân khiêu vũ của thành thạo, phóng khoáng, so với những người được coi là "Cao thủ khiêu vũ" bên trong lại có chút thua kém nào. Chung quanh rất nhanh tụ tập đám mỹ nữ nhiệt tình, Nghiêm Quán đỏ mặt bại trận, nhìn các tranh nhau quăng mị nhãn với soái ca trong vòng.

      "Làm sao chạy?" tiếng nhạc trong phòng khiêu vũ quá lớn, Diêm Diệc Tâm lặp lại câu hỏi hai lần Nghiêm Quán mới miễn cưỡng nghe .

      thanh trả lời, bị chôn vùi trong nhạc huyên náo, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, ý mình thích ứng với khí như vậy.

      Diêm Diệc Tâm cũng hai lời, kéo tay chen ra khỏi đám người.

      Tránh khỏi đám người lắc lư theo nhạc, Nghiêm Quán cảm thấy bàn tay nắm tay mình, ấm áp còn mang theo chút ẩm ướt, chắc chắn trận khiêu vũ kia cũng làm toát ra ít mồ hôi.

      "Tới vài lần, em thích loại tiết tấu mãnh liệt này, nếu như tâm tình tốt, cũng theo bước khiêu vũ tan vào trong khí." Diêm Diệc Tâm cũng khôi phục thái độ ôn hòa, người cuồng dã khi nãy dường như là người khác.

      Trong ánh mắt , vẫn còn sáng ngời, so với ánh sao trời còn đẹp hơn.

      Nghiêm Quán cảm thấy hồi hộp, trái tim đập mạnh, dần dần mất tần số bình thường.

      "Reng..." Chuông điện thoại của Diêm Diệc Tâm vang lên, làm Nghiêm Quán nhất thời thở phào nhõm.

      Đối diện với đôi mắt sáng ngời, ánh mắt trong suốt, làm cho có chút nguyện ý muốn sa vào ảo giác đó. vội vã sắp xếp lại tâm tư phức tạp của chính mình, bởi vậy nên nghe được Diêm Diệc Tâm chuyện gì.

      Bất quá, mấy cuối cùng, nghe giống như tiếng Bồ Đào Nha, chẳng lẽ là thương nhân bán kim cương của địa phương? Lúc này, mới phát ra, ra là tay vẫn bị nắm chặt trong lòng bàn tay .

      Vẻ mặt Diêm Diệc Tâm dường như có chút ngưng trọng, thậm chí vượt qua lần thu mua quặng thô kim cương hồng bị nhỡ.

      Nghiêm Quán khẩn trương trong lòng, nhịn được mở miệng hỏi : "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

      Hỏi xong rồi mới lại cảm thấy có chút lỗ mãng. Dù sao, chẳng qua cũng chỉ là để mở mang kiến thức, cũng đâu có năng lực thay phân ưu giải nạn. Nghiêm Quán có chút lúng túng, ngón tay hơi co lại, nhưng rút ra, vậy mới phát Diêm Diệc Tâm cầm rất chặt.

      Lại ngẩng đầu lần nữa, Diêm Diệc Tâm tựa như càng thêm phiền não : "Có lẽ phải ở lại thêm ngày, mới có thể thua mua được khối kim cương hồng."

      "Nha." Nghiêm Quán từ chối cho ý kiến.

      Chỉ có ngày mà thôi, có quan hệ rất lớn sao?

      "Nếu ...Em về trước?" Diêm Diệc Tâm đề nghị, lộ ra vẻ mặt cực kỳ mâu thuẫn. ràng cũng hi vọng rời , nhưng lại cảm thấy để rời mới là lựa chọn tốt nhất.

      "Em dù sao cũng có việc gì, ở thêm ngày cũng khôn sao. ...có chuyện gì sao?" Nghiêm Quán cẩn thận hỏi. Rất muốn có thể cùng phân ưu giải nạn, nhưng lại cảm thấy, bản thân mình bất kể nhãn lực hay tư chất, cũng có phong cách của người thu mua quặng thô, nếu như mình ở lại, sợ rằng đảm đương nổi chức trách trọng đại đó.

      "Ở thêm ngày, chính là đêm trăng tròn..." Vẻ mặt Diêm Diệc Tâm làm Nghiêm Quán hơi khó hiểu.

      Trăng tròn làm sao?

      " là Người Sói?" Nghiêm Quán đùa giỡn hỏi.

      ", dĩ nhiên phải." Diêm Diệc Tâm giống như bị rắn độc cắm cái, phải ứng mãnh liệt dị thường, ngược lại làm cho Nghiêm Quán há mồm trợn mắt. Cảm thấy bàn tay bị cầm chặt, ngay cả đốt ngón tay bị cầm cũng có chút đau.

      "Tôi biết phải nha." Nghiêm Quán dở khóc dở cười, " cần khẩn trương thanh minh như vậy, có người sói nào ôn hòa như ? Nếu như là Vampire....còn chấp nhận được."

      vốn muốn là ' tuấn', Khuôn mặt Diêm Diệc Tâm dưới ánh trăng, hai mắt thâm thúy, tuấn có chút kỳ quái. Nhưng là, có người biết xấu hổ ra, cuối cùng đổi thành tính từ trung trung : "Ôn hòa."

      Mặc dù bộ dáng bây giờ, cùng ôn hòa ra chả liên quan gì tới nhau.

      "Vampire?" Diêm Diệc Tâm phản ứng dường như bỗng nhiên chậm chạp, thế nên nhận ra giọng Nghiêm Quán mang theo đùa giỡn, nên gần như mê mang lặp lại câu.

      Lần này Nghiêm Quán lo lắng. Nhất định là xảy ra chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng, cú điện thoại kia tuyệt đối phải mang đến tin lành.

      "....có khỏe ?" ân cần hỏi thăm, dùng cái tay kia xoa xoa trán .

      "Khỏe, dĩ nhiên rất khỏe." Diêm Diệc Tâm thuận tay bắt được tay trán, phản ứng này quá mức khẩn trương, làm Nghiêm Quán càng lo lắng thêm.

      "Trán có nóng, có phải hay cú điện thoại kia...?" Nghiêm Quán cảm thấy ít nhất với , chỉ là ở lại thêm ngày, làm sao lại khiến khác thường tới vậy?.

      " có gì, chúng ta ở lâu ngày, tôi sợ em khi trở về lại có chuyện." Diêm Diệc Tâm cũng thấy được thất thố của mình, nhìn bàn tay mình, nắm hai tay .

      nhanh chóng buông tay ra, làm Nghiêm Quán lại thêm nghi ngờ.

      "Tôi là người độc thân, lại có thân thích, tới đâu cũng giống nhau thôi." Nghiêm Quán bỏ băn khoăn của , "Cho nên, đừng ở thêm ngày, cho dù ở lại năm cũng chả có ai nhớ tới tôi."

      Nhưng mà Diêm Diệc Tâm chỉ gật đầu cho có lệ, gọi chiếc taxi, Nghiêm Quán chỉ có thể đem vô số nghi vấn nuốt sâu vào trong bụng.

      "Paul vừa gọi điện thoại , Thánh Gia cả đêm khu vực mỏ khai thác. Nhưng mà tình huống có chút phức tạp, sợ rằng ngày mai lấy được quặng thô, muốn chúng ta ở lại thêm ngày, nhất định đem quặng giao cho chúng ta."

      "Vậy là chuyện tốt mà." Nghiêm Quán nghi ngờ, "chẳng lẽ về muộn có chuyện gì sao?"

      "Cũng sao, ở ngày hay hai ngày...." Diêm Diệc Tâm chần chừ, "Vậy ...chờ thêm ngày ."

      "Vâng." Nghiêm Quán sảng khoái đáp ứng.

      "Nếu như tôi có hành động gì thất thố, em hiểu và bỏ qua sao?" Lúc Diêm Diệc Tâm đưa tới cửa phòng, có vội vã trở về phòng mình mà tựa lên khung cửa hỏi .

      "Tất nhiên." Nghiêm Quán cho rằng vậy là bởi hành vi hôm nay, nhanh chóng trả lời, nhưng mặt vẫn ửng đỏ.

      Có lẽ, đối với quan tâm của sinh ra ảo tưởng. Bất quá là trăng sáng gây họa, để cho hai người bọn họ tại nơi đất khách quê người, đầu đường của Brazil náo nhiệt, sinh ra thân cận.

      "Ngủ ngon." vội vàng , chú ý tới, ở ngoài cửa, ánh mắt của lưu luyến rời.



      _______________________________________________

      p/s : Chương nữa nè @Hằng Lê. Hôm nai tôi ráng tung vài quả bom bù vào mí hôm trước.
      Kỳ Kỳ, Sue ú, lyly8 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      là siu nhưng của nòng tui :3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :