1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Cô Vợ Vô Giá - Tiểu Trư Lười Biếng (update C26)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 4: Muốn chào đón trước
      Edit: Ha.chi

      Buổi triển lãm trang sức được trang bị đội ngũ an ninh rất chặt chẽ, nếu có thiệp mời, ngay cả tư cách tiến vào hội trường cũng có.
      Là Thiếu gia Lục thị, Lục Văn Tuấn đưa ra ngay thiệp mời in chữ vàng. Đừng Trần Hiểu Dung, đến Nghiêm Quán cũng cảm thấy dù là thiệp mời nhưng cũng rất xa xỉ.
      may là có kẻ sửa lại váy đầm, nếu quả là mặc áo T-shirt cùng quần jean, bảo vệ cho phép cũng bị từ chối khéo.
      Đồ trang sức được chia làm nhiều gian để triển lãm, từ vàng bạc cho đến kim cương, mọi thứ đều đầy đủ cả.
      "Oa, viên kim cương này to a!" Có người phát ra thanh kinh ngạc.
      "Đây chỉ là Zircon, chẳng quả kiểu dáng được thiết kế giống kim cương có nhiều mặt cắt, màu sắc so với kim cương cũng khác bao nhiêu." Lục Văn Tuấn giải thích.
      "Bên này là Hoàng Ngọc, còn có Bích Tỳ. Những thứ đá quý này bởi vì có giá rẻ, màu sắc phong phú, đặc biệt lại bị người khác tâng bốc lên. Gần đây ở thị trường đá quý, nó được mua bán rất phát triển."
      Lục Văn Tuấn mặc dù còn chưa có tốt nghiệp đại học, nhưng phải tham dự các hoạt động của Lục thị, đối với các loại đá quý thuộc như lòng bàn tay.
      Trần Hiểu Dung lại phát ra tiếng than sợ hãi, hận thể lấy ra từ trong tủ để đeo thử.
      "Tuy chỉ là dây chuyền nhưng nghe là trong cả triển lãm đây là đồ trang sức đắt tiền nhất. Quặng thô vốn nặng 127 Carat, nhưng sau khi qua phần cắt đá, chỉ còn tới 40 Carat."
      "40%. . . . . ." Nghiêm Quán rất nhanh tính ra tỷ lệ.
      " tệ, cái tỷ lệ này cũng tương đối cao." Lục Văn Tuấn giới thiệu ràng.
      "Em còn tưởng rằng kim cương đều là màu trắng !" Trần Hiểu Dung than thở.
      "Dĩ nhiên phải." Lục Văn Tuấn cười, chỉnh lại sai lầm của quan điểm của , "Còn có màu xanh ngọc, hồng, xanh bích, kim cương đen. Khối kim cương này cũng phải là rất nặng, nhưng cái khó phải chính là màu sắc rất thuần khiết, màu sắc cũng rất sáng, bên có vết nứt."
      "Nếu như có vết nứt, có phải giá trị giảm rất nhiều?" Nghiêm Quán hỏi.
      "Dĩ nhiên. Nếu như thợ cắt nắm vững, thậm chí cả viên kim cương cũng vỡ nát, trở nên đáng giá đồng. Cho nên trước khi cắt đá quý, phải chế tạo khối nhựa để cắt, phải lặp lặp lại nhiều lần mới có thể xuống tay cắt kim loại."
      "Vậy. . . . . . Nếu như màu sắc đậm nhạt khác nhau, có phải hay giá trị cũng thấp chút?" Nghiêm Quán dù sao cũng đeo đồ trang sức ba năm, đối với chút lí thuyết thông thường ít nhiều cũng biết.
      " tệ, nếu như viên kim cương quý giá, giá trị thấp hơn rất nhiều. ra là có thể bán được 30 vạn Dollar kara, có thể màu hồng nhạt cũng chỉ có bốn tới năm vạn Dollar kara luôn."
      "Chênh lệch nhiều như vậy?" Nghiêm Quán kinh ngạc.
      "Đúng vậy a. như vậy, viên đại bảo thạch này so viên bảo thạch kia số tiền ít hơn. Nhưng là, nếu như là viên kim cương ba gram màu hồng đậm, còn có thể so với viên kim cương mười gram màu hồng nhạt."
      "Như vậy a. . . . . ." Trần Hiểu Dung lộ ra hứng thú nồng hậu, "Nghe rất thú vị, về sau khi em tốt nghiệp, cũng muốn trở thành nhà thiết kế trang sức. Ngẫm nghĩ chút, đây là chuyện cũng rất tuyệt."
      "Lục thị luôn cần có rất nhiều nhà thiết kế trang sức ưu tú, hoan nghênh thiết kế tương lai gia nhập công ty." Lục Văn Tuấn kiêu ngạo mà .
      Trần Hiểu Dung lầm bầm hỏi: "Nhà chính là kinh doanh việc này?"
      "Đúng. Lần sau mang các em thăm cửa hàng của Lục thị." Lục Văn Tuấn ưu nhã cười tiếng, vẻ hả hê, xúc động mà lời nào có thể tả được.
      Ở trước mặt hai nữ sinh khoe khoang mình xuất chúng, bản thân tư chất nổi bật, thể nghi ngờ có cảm giác là đặc biệt tốt .
      Nghiêm Quán đối với đồ trang sức cũng quá cảm thấy hứng thú, nhưng còn Trần Hiểu Dung cũng hận thể đem lỗ mũi áp đến mặt thủy tinh.
      "Đây là Phỉ Thúy sao?" Nghiêm Quán cũng thích hợp tỏ vẻ ra là hơi hứng thú.
      Lục Văn Tuấn sau khi kết hôn hình như đưa cho nàng chiếc vòng tay, màu lục bích xanh ấm lòng người.
      Theo tính cách Lục Văn Tuấn, tuyệt là vật bình thường. Nếu , làm thế nào thể cho ra địa vị của Lục Văn Tuấn phu nhân?
      " tệ, Phỉ Thúy có màu xanh lá này rất đắt. Chỉ là năm gần đây loại đá quý màu giá tiền tăng lên cũng tương đối nhanh. Bởi vì năm gần đây hiếm thấy nhiên liệu tốt, cho nên các loại đá quý màu rẻ mạt trước kia, trong thị trường đồ trang sức cũng chiếm cứ vị trí tệ."
      Lục Văn Tuấn khoe khoang mình có phần kiến thức vô hạn, thấy hai nữ sinh nghe đến say sưa, mặt tràn đầy hài lòng.
      Mặc dù hai người nữ sinh này, là giả bộ, là cố ý lấy lòng.
      Lúc bọn họ rời , còn là cùng nhau ăn bữa tối. Bởi vì là phòng ăn kiểu tây phương, nên những bàn luận viển vông của Trần Hiểu Dung cũng bị hạn chế.
      "Lục học trưởng, các bắt đầu thực tập rồi chứ?" Trần Hiểu Dung hỏi.
      Mỗi lần chủ đề, luôn là do nàng khơi lên. Nàng đối với Lục Văn Tuấn rất hứng thú, thể thái độ quá , chỉ khiến nóng vội thành công.
      Nghiêm Quán uống cà phê của mình, mím môi từng chút từng chút , trì hoãn thời gian.
      "Đúng vậy a, bây giờ ở công ty nhà mình, dù sao làm hai năm, thực tập hay thực tập, đối với , có gì khác nhau."
      "Học trưởng là may mắn, tất cả người khác đều bận rộn làm lý lịch !" Trần Hiểu Dung thở dài.
      Đối với khen tặng của Trần Hiểu Dung, Lục Văn Tuấn chỉ là lộ ra nụ cười tuấn mỹ. Hiển nhiên, lời như vậy, nghe đến quấ nhiều.
      Nghiêm Quán nhìn nhấp khóe môi, bờ môi mỏng, theo tướng mệnh mà , là của người bạc tình.
      Quả nhiên rất thiếu tình cảm a. . . . . .
      Nghiêm Quán nghĩ tới, đột nhiên cảm thấy muốn nhìn đôi"Gian Phu Dâm Phụ" này biểu diễn, đặt chén cà phê dư thừa giọt nước xuống : "Thời gian còn sớm, ngày mai mình còn phải làm nữa, hai người cứ tiếp tục tán gẫu, mình trước."
      "Vậy cậu trước. . . . . ." lời Trần Hiểu Dung còn chưa dứt, Lục Văn Tuấn tiếp.
      " tiễn đưa em trở về."
      Trần Hiểu Dung lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Vậy cũng tốt, có cơ hội cùng Lục học trưởng chuyện. Phải biết, bất kỳ nữ nhân nào, cũng mơ ước phải có cực phẩm đồ trang sức."
      Nếu là trọng sinh giống như xuyên qua, mình đem những thứ đồ trang sức kia mang theo, cũng cần khổ cực lo lắng chi phí sinh hoạt.
      Ý nghĩ của Nghiêm Quán vừa mới ra, liền hung hăng phủ quyết.
      có tiền đồ. . . . . .
      Khó trách bị Lục Văn Tuấn ghét bỏ, tiểu phú tức an, cầu vươn lên, cho nên theo kịp suy tư của ta. Nhưng mà hình như từ lúc bắt đầu ta có chủ ý bắt cá hai tay chứ?
      Trần Hiểu Dung kiên trì khiến Lục Văn Tuấn trước đưa Nghiêm Quán về, mặc dù đưa nàng ta về trước thuận đường hơn chút.
      " cần, như vậy khiến Lục học trưởng phải lượn quanh rất nhiều đường, nên đưa Hiểu Dung về trước thôi." Nghiêm Quán cố ý biểu mình thông tình đạt lý.
      "Em ngày mai có việc gì, ngủ thẳng đến mười hai giờ dậy cũng có việc gì làm. Trước đưa Nghiêm Quán về , ấy phải dậy sớm." Trần Hiểu Dung lại lần nữa kiên trì.
      Nghiêm Quán chỉ là nhàn nhạt lộ ra nụ cười, bày tỏ ngầm cho phép.
      ra , sách lược của Trần Hiểu Dung ngay từ đầu liền sai lầm rồi, thứ người giống như Lục Văn Tuấn như thế, nữ nhân dính chặt như keo cũng gặp nhiều rồi, duy chỉ có gặp qua người cự tuyệt ta.
      Khoảng cách thích hợp mới có thể hấp dẫn được ánh mắt Lục Văn Tuấn.
      Cho nên, lúc nàng xuống xe, thậm chí có tỏ vẻ ra là lưu luyến. Chỉ là ngoái đầu nhìn lại cười tiếng, hợp với dáng vẻ nàng phiêu dật với váy lụa mỏng màu trắng, ở dưới ánh đèn liền ra mấy phần trưởng thành quyến rũ.
      Nàng vào chung cư, thời điểm nghiêng đầu, thấy xe hơi mới vừa vặn khởi động.
      đêm này, ngủ rất ngon.

      Chương 5: Mời ăn
      Edit : Ha.chị
      Beta: Lena

      Trần Hiểu Dung bắt đầu thường xuyên trốn học, trang điểm ăn mặc càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng mà ta còn có đưa bất kỳ trang phục nào cho Nghiêm Quán nữa.
      Nghe bài giảng triết học của giáo sư như rơi vào trong sương mù, Nghiêm Quán cầm bút làm bộ như ghi chép, thực tế suy nghĩ sớm biết trôi dạt đến nơi nào rồi.
      Nàng hồi tưởng lại, quả đoạn thời gian, Trần Hiểu Dung thường cúp cua, chỉ là trước kia cũng biết nguyên nhân là vì Lục Văn Tuấn .
      cái tay vuốt vuốt bút máy, nhưng mà mặt lại lộ ra dáng vẻ tươi cười đắng chát.
      Nàng cũng là đần, chẳng hay biết gì về Trần Hiểu Dung nhiều năm như vậy. Nghĩ đến Trần Hiểu Dung khi trong hôn lễ của bọn , lộ ra nụ cười đó, bây giờ mới nhớ lại, ràng mang theo vô phần điều phức tạp.
      Lúc ấy là quá hạnh phúc, cho nên bỏ quên điểm này.
      So sánh với Trần Hiểu Dung tích cực chủ động, Nghiêm Quán càng thêm trầm lặng, chín chắn. Nàng vẫn như cũ chỉ lại giữa trường học và nhà ở, ngoài hai điều này ra vui mừng nhất chính là cả nàng và Lỗ Tương đều được trúng tuyển vào làm nhân viên mua bán ở quầy.
      "Nghiêm Quán, tớ mời cậu ăn cơm!" Lỗ Tương khó được hào phóng , "Ăn mừng chúng ta rốt cuộc thoát cái này hắc điếm, tìm được cuộc sống mới."
      Nghiêm Quán buồn cười: "Tớ mời cậu."
      Nàng biết, Lỗ Tương mặc dù làm dưới ba công việc, so với mình "thu vào" còn cao hơn, nhưng do mỗi tháng còn phải tiết kiệm đôi chút tiền gửi về Nhi Viện, bình thường cuộc sống vẫn hết sức gian khổ.
      "Hôm nay tớ tâm tình tốt, thỉnh thoảng cũng muốn tiêu xài chút nha!" Cùng Lỗ Tương qua 12 cửa tiệm tắt đèn, lời gì liền lôi kéo Nghiêm Quán theo.
      " nơi nào vậy?" Nghiêm Quán kỳ quái hỏi.
      "Mời cậu ăn khuya a!" Hai mắt Lỗ Tương như phát ra ánh sáng, hình như bởi vì thức ăn ngon ở phía trước, mà cực kỳ hưng phấn.
      đầu khác của con phố, là dãy quán bán hang ăn khuya.
      Ba năm sống an nhàn sung sướng, khiến Nghiêm Quán thích ứng được gì đến thưởng thức. Ngồi ở góc, tinh thần vẫn buông lỏng.
      Nếu "Bữa ăn ngon", đối với Lỗ Tương mà , ra chỉ là hai phần mì xào.
      Nghiêm Quán cầm đũa chọc chọc sợi mì, nhìn bộ dạng Lỗ Tương ăn ngấu ăn nghiến, cảm thấy cảm giác muốn ăn từ từ dâng lên.
      "Ăn ngon chứ? ra tớ nghĩ rất lâu." Lỗ Tương gương mặt tham ăn, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy ghét.
      " Tại sao cậu muốn đem tiền tiết kiệm được gửi về Nhi Viện? Tớ cho là những việc phúc lợi này, chính phủ phải có ngân sách chứ." Nghiêm Quán tò mò hỏi.
      "Ừ, có ngân sách, nhưng đủ. Đám con nít ở đó đều khá lớn, có thể thức ăn rất đơn giản. Viện trưởng đem mỗi một phần tiền dùng cho mấy đứa bé, nhưng vẫn đủ." Lỗ Tương nhìn chằm chằm cái chén , có vẻ vẫn còn thèm thuồng, giống như hận thể bưng chén lên hung hăng liếm lần nữa mới cảm thấy thoải mái.
      "Nhưng mà điều kiện của cậu cũng thuận tiện a." Nghiêm Quán thương hại .
      "Ai tốt? Ngủ được, ăn được, thân thể khỏe mạnh chính là tiền vốn." Lỗ Tương vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ (Ha.chi: cái nè có sẵn rùi nha, mình k liên quan à nha J ), thấy Nghiêm Quán mặt tươi cười, mới nghĩ đến cái này hành động bất nhã này, ngượng ngùng thu tay về.
      " phải cậu còn giống như có ăn no đấy sao. . . . . ." Nghiêm Quán cố ý lầm bầm lầu bầu.
      "Đúng vậy a, chỉ là. . . . . . Hôm nay đủ xa xỉ rồi, sau đó trở nhà lại ăn bữa ngon nữa." Lỗ Tương mặc dù thèm dãi, lại vẫn kiên định mà lắc lắc đầu.
      Nghiêm Quán sờ sờ túi quần của mình, may là mang theo mười mấy đồng tiền, vì vậy rất phóng khoáng : "Vừa rồi cậu mời tớ, tại đến lượt tớ mời rồi, chúng ta ăn thêm chén mì xào nữa."
      Có lẽ là mì xào mùi vị quá tốt, Lỗ Tương do dự lúc lâu, thấy Nghiêm Quán gọi bà chủ, vội vàng theo câu: "Chúng cháu người chén ăn hết, nên chỉ lấy thêm chén nữa thôi, phân ra cho hai người là được."
      Nghiêm Quán cười đồng ý, liền gọi chén mì, nhưng ăn.
      Phần lớn chén mì đều chui vào bụng Lỗ Tương.
      "Ngày mai bắt đầu làm việc rồi, chúng ta làm rất tốt." Lỗ Tương nắm quyền, làm động tác cố gắng lên, "Sau đó phải kiếm nhiều hơn để có tiền gửi về Nhi Viện, khiến các bé được ăn uống tốt hơn chút." (H.c: e iu chị LT quá *chấm chấm nc mắt*)
      Nghiêm Quán trong lòng có chút chua xót, Lỗ Tương tự mình sống rất đơn giản.
      Cái thành phố này, được khen là trong trong những thành thị giàu có nhất cả nước, thế mà vẫn còn có những cuộc sống giống như Lỗ Tương vì lý tưởng của bản thân mà bớt ăn đến mức này.
      " may là học ĐH năm 3 nên bài tập nặng, nếu , cậu lấy đâu ra thời gian để làm nhiều công việc?"
      Mẹ có bao nhiêu tiền đều giữ lại cho mình chút tiền gửi trong ngân hàng, hàng năm còn có thể lấy tiền bảo hiểm, tốn chút sức nào còn được ăn thoải mái. Còn Lỗ Tương lại là nữ sinh nghèo, trừ tiền tiêu xài cho bản thân, còn phải làm hết sức mà đem gửi tiền về cho Nhi Viện, khó trách người gầy đến mức có ba lượng thịt.
      Nếu như cha mẹ của ấy mà vẫn còn sống, nếu thấy cảnh như thế này, đại khái đau lòng đến tột đỉnh.
      Lỗ Tương hài lòng xoa xoa bụng của mình: "Ai~ là no a. . . . . ."
      Nàng chép chép cái miệng, ngượng ngùng nhìn Nghiêm Quán: " là tớ mời cậu, kết quả là hai chén mì xào đều chui hết vào trong bụng của tớ. Ai, cậu ăn no chưa?"
      "Dĩ nhiên là no rồi, tớ và cậu còn khách sáo cái cái gì nữa?" Nghiêm Quán cười hì hì .
      Tiếp nhận váy đầm hơn ba trăm của Trần Hiểu Dung, cùng tiếp nhận chén mì xào năm đồng tiền của Lỗ Tương, cảm giác là hoàn toàn bất đồng.
      "Công việc mới này có mức lương cao hơn nhiều so với cửa hàng trước, khi chúng ta được tiền lương, phải trở lại ăn chén mì xào nữa mới được." Lỗ Tương lưu luyến rời quán bán hàng, "Sau đó lại ăn thêm món ốc nước ngọt. . . . . . Ừ, như vậy là tốt rồi."
      "Tốt. Ngày mai gặp lại nhé."
      Nghiêm Quán trước vài bước, quay đầu nhìn lại. Ở trong trí nhớ của , hình như sau khi chia tay Lỗ Tương ở chỗ của hàng tiện lợi, cũng liên lạc với nhau nữa.
      ra đây mới chính là bạn tốt thực lại nhận ra.
      Mà còn người cho là bạn tốt có thể chia sẻ tất cả, ngờ rằng lại “chia sẻ" cả chồng của .
      Nghiêm Quán lắc đầu cái, nụ cười ở khóe môi lạnh mấy phần.
      Ngày Thứ hai là ngày chính thức bắt đầu làm việc đầu tiên, ra chỉ là đổi công việc khác mà thôi, cách nhà có chút xa, phải chuyến xe buýt mới tới nơi.
      Nhưng cả Lỗ Tương cùng Nghiêm Quán đều rất vui vẻ.
      Lỗ Tương bởi vì số tiền thu vào so với cửa hàng tiện lợi kia nhiều hơn gấp đôi, mặc dù theo như quy định giờ làm việc có phần nghiêm ngặt hơn.
      Nghiêm Quán có lẽ là vì đạt được như mong muốn, bước đầu tiên con dường thiết kế trang sức. thề, trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng.
      Họ sóng vai đứng trước quầy, mặt đều lộ nụ cười hạnh phúc từ đáy lòng.
      "Đúng rồi, đúng rồi, đối với mỗi khách hàng đều phải giữ nguyên nụ cười như vậy." Quản lý là chàng trai —— đúng, chính xác hơn là người đàn ông trưởng thành, mặc dù bộ dạng ta cao gầy.
      Màu da mang theo màu nâu điều khỏe mạnh. Mái tóc đen dày, hơi quăn quăn. Con ngươi màu xám hiếm thấy, giống như màu cánh chim bồ câu.
      Họ của ta cũng rất ít thấy, Diêm. Tên cũng rất thanh nhã, Diệc Tâm.
      Mới nghe, cho rằng là tên của . Mặc dù dáng dấp của cũng rất đẹp, nhưng đối với giới tính, đừng hoài nghi.
      "Quản lý Diêm, ngài thấy Nghiêm Quán rất xinh đẹp, cho nên thiên vị, để cho cậu ấy bán kim cương." Lỗ Tương từ xưa đến nay đối với ai đều thoải mái, mặc dù Diêm Diệc Tâm là quản lý, lại chút cũng sợ, bắt đầu đùa như thường.
      Diêm Diệc Tâm cười an ủi: "Kim cương cũng phải là trang sức tốt nhất, về mặt giá tiền, còn có rất nhiều bảo thạch mỗi Carat có giá tiền hơn hẳn kim cương."
      Last edited by a moderator: 25/8/14
      Hòa Yên Linh, betrang, midnight6 others thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 6: Kiến thức về kim cương

      Edit: Ha.chi



      Diêm Diệp Tâm cười an ủi: “ Kim cương cũng phải là đồ trang sức tốt nhất, về mặt giá tiền, còn có rất nhiều bảo thạch mỗi 1 carat có giá tiền hơn hẳn kim cương.”



      Nhưng thể phủ nhận, kim cương là đá quý mà cả thế giới ai cũng muốn có.



      Nghiêm Quán quyết định từ nghiên cứu kim cương mà sâu hơn về lĩnh vực đá quý, bước đầu tiên giúp có kinh nghiệm làm thiết kế trang sức.



      "Diêm quản lý, tại sao chiếc nhẫn chỉ có 1 Carat này so với chiếc nhẫn 1.3 lại có giá cao hơn vậy?" Nghiêm Quán buồn bực chỉ vào hai viên kim cương trong tủ kính hỏi, " phải kim cương càng to giá tiền càng cao sao?"



      Diêm Diệp Tâm cũng vui vẻ trả lời vấn đề của nàng: "Có lúc, mọi người lựa chọn giữa kích cỡ với kiểu dáng. Phần lớn thợ cắt có thể mài được viên kim cương có kích cỡ như ban đầu, nhưng những người thợ khôn khéo hơn, họ chọn cách mài nguyên 1 viên kim cương 7 Carat. Sau khi mài dũa cách kĩ càng tuy kích thước so vời ban đầu hơn nhưng lại có kiểu dáng đẹp."



      Nghiêm Quán chợt hiểu: "A, cho nên, thợ cắt dù mài ra viên kim cương hơn, nhưng khách hàng vẫn phải trả tiền phần kim cương bị cắt mất sao?"



      Diêm Diệp Tâm gật đầu: "Đúng vậy."



      "Quả nhiên là phụ nữ luôn bị trang sức hấp dẫn, mình cảm thấy được ánh mắt của cậu nhìn kim cương như muốn nuốt chúng vậy." Lỗ Tương đùa.



      "Vậy sao?" Nghiêm Quán lắc đầu, "Mình chỉ muốn biết nhiều hơn chút kiến thức về kim cương nếu , công việc ở chỗ này so với việc làm củachúng ta ở cửa hàng tiện lợi có cái gì khác nhau?"



      "Cậu đúng là “học trò ngoan”, lại hay cúp cua như vậy." Lỗ Tương nhún vai cái.



      Nghiêm Quán hiên tại chẳng khác gì được sống lại lần nữa, mỗi tuần chỉ có hai ngày buổi chiều là có tiết. Nhưng thời gian làm việc của nàng, là từ mười hai giờ trưa đến tám giờ tối.



      "Mình tự học cũng được mà." Nghiêm Quán xem thường .



      Những buổi học này đều học qua, căn bản cần phải phí thời giờ gian làm gì, mà cũng có thể nhõm đối phó cuộc thi. Cho nên, liền đem thời gian dùng để nghiên cứu quầy kim cương.



      "Tôi phát , kim cương hình quả lê so với kim cương hình tròn lại có giá cao hơn." Nghiêm Quán hướng Diêm Diệp Tâm thỉnh giáo, "Nếu như vậy, tại sao lầm hết thành hình quả lê, hoặc là làm kiểu hình dáng khác chứ?"



      Diêm Diệp Tâm kiên nhẫn giải thích: "Chất lượng kim cương tốt, ngàn vạn lần thể mài thành hình quả lê hoặc là các hình dáng khác, có khả năng khi mài kim cương bị xảy ra sai sót. Mà bình thường mọi người đều thích hình tròn, đặc biệt mà lại đơn giản, cho nên chất lượng có kém chút cũng sao."



      "A, cũng có nghĩa là những viên kim cương hình quả lê này, vì có chất lượng tốt nên giá thành cao hơn?"



      " tệ." Diêm Diệp Tâm đối với Nghiêm Quán "khiêm tốn học hỏi" có ấn tượng rất tốt, mỗi lần trả lời cũng rất kiên nhẫn giải đáp.



      " lẽ là để ý cậu chứ?" Lỗ Tương buồn bực hỏi.



      "Cậu muốn đến nơi nào nha!" Nghiêm Quán tức giận liếc nàng cái.



      "Vậy tại sao quản lý luôn ra chỗ quầy của cậu?" Lỗ Tương miệng đầy là cơm, nhưng nhấn từng chữ vẫn rất ràng.



      "Kim cương giá trị tương đối cao, mà Hoàng Ngọc cùng bích tỳ lại có giá tiền thấp hơn nhiều. Cậu cảm thấy quản lý trước chú ý đồ trang sức giá mười vạn, hay là chú ý đồ trang sức giá chỉ có ngàn?"



      "Vậy cũng cần phải mỗi ngày đều qua chỗ quầy của cậu dưới năm lần chứ?" Lỗ Tương nuốt xuống ngụm canh, "Nghiêm Quán, theo mình nhìn cũng cảm thấy ta đối với cậu có ý đấy."



      Nghiêm Quán liếc nhìn bạn mình cái: "Nếu như cậu thích ta, xin cứ tự nhiên xuống tay." ( H.c: e mách ah DDT đây :”> NQ: e dám )



      Lỗ Tương tự dưng đáp lời lại, làm Nghiêm Quán bất ngờ: "Chẳng lẽ. . . . . . Cậu thích ta?"



      " ta vốn là loại người người gặp người thích, có cái gì kỳ lạ!" Lỗ Tương tuyệt đối có thẹn quá thành giận.



      "Quả như thế." Nghiêm Quán nén cười phụ họa.



      "Cậu. . . . . . Đừng là cậu có ý này đấy. . . . . ." Lỗ Tương cầm chiếc đũa, đem miếng thịt kho cuối cùng cắn mạnh cái.



      "Làm ơn, mình chỉ đồng ý ta quả làm người khác ưa thích, nhưng thích phải là muốn cùng ta phất triển tình cảm a! Mình thích ta vì ta là nhân viên có kiến thức cực kỳ phong phú về trang sức, cũng phải như cậu nghĩ đâu."



      Lỗ Tương dường như tin hỏi lại: " ?"



      "Đương nhiên là !" Nghiêm Quán chút do dự trả lời.



      biết mình ngày trước gả cho Lục Văn Tuấn, nhưng là lần này, để cho đá , mà mọi chuyện thay đổi theo hướng khác, giữ cái vai người đá .



      Lỗ Tương chà sát tay: "Vậy mình. . . . . . liền tiến lên?"



      Nghiêm Quán buồn cười, vội vàng che miệng, tránh cho miếng cơm trong miệng ăn liền phun ra.



      "Chúc mừng cậu mã đáo thành công, đem ta trực tiếp bắt trở về giường của cậu." (H.c: Ah DDT ơi, chị … NQ: * bịt miệng* ngoan lát chị cho kẹo ^^ H.c: =”:)



      "Cậu lại cái gì vậy a. . . . . . Quá trong sáng rồi." Lỗ Tương bất mãn lườm cái.



      Nghiêm Quán lúc này mới nghĩ đến, mình còn là thục nữ có ba năm hôn nhân, mà sống lại làm tiểu nữ sinh thuần thuần khiết khiết rồi. ( H.c: hay còn có 1 cách gọi khác là cưa sừng làm nghé :))) )



      "Dù sao đây chính là bước cuối cùng!" Nghiêm Quán ngượng ngùng thanh minh cho bản thân, mặt đỏ lên.



      Ở trong trường học, có thể thấy cái người “ bước cuối cùng” kia của ngày trước. làm bộ trưởng tuyên truyền trong hội học sinh, Lục Văn Tuấn phải phụ trách tất cả hoạt động lớn trong trường học.



      Chỉ là, Nghiêm Quán bởi vì buổi chiều mỗi ngày phải làm, cho nên thể cổ vũ, thường thường chỉ có Trần Hiểu Dung.



      "Gần đây cậu rất bận?" Trần Hiểu Dung giống như ân cần hỏi.



      "Ừ, rất bận." Nghiêm Quán đối với ta duy trì tình hữu nghị, mặt lên nhàn nhạt uể oải.



      Phải rằng, lúc ở cạnh Lỗ Tương, mới là tràn đầy vui vẻ cùng nhõm. So sánh với mà , Nghiêm Quán thích ở chung chỗ cùng Lỗ Tương hơn, vĩnh viễn xong xong mọi thứ, mà cũng có tranh cãi.



      "Cậu bận rộn cái gì vậy?" Trần Hiểu Dung đối tất cả chuyện của đều cảm thấy tò mò.



      "Gần đây có đổi công việc, thời gian làm việc tương đối lâu." Nghiêm Quán miễn cưỡng giải thích, "Còn cậu sao? Mình thấy cậu cũng bỏ ít buổi học, vốn còn muốn bảo cậu thay mình điểm danh, ai biết cũng thấy bóng cậu đâu."



      "A, mình. . . . . . Buổi chiều phần lớn là là tiết ngoại khóa , mình cảm thấy được có gì quan trọng cả." Trần Hiểu Dung thuận miệng bịa chuyện.



      Nghiêm Quán lười tiếp, chỉ là giống như vô ý hỏi câu: "Ah, gần đây có hay nhìn thấy Lục Văn Tuấn? ta phải muốn mời chúng ta xem của hàng trang sức nhà bọn họ sao?"



      "A, chúng mình qua rồi, ta có mời cậu sao?" Trần Hiểu Dung tỏ vẻ rất để tâm .



      Nghiêm Quán nhìn về phía ánh mắt của ta, Trần Hiểu Dung lập tức theo bản năng tránh né.



      ta dối!



      Nghiêm Quán cười lạnh nghĩ, Lục Văn Tuấn có lẽ là để cho ta gọi mình, mà Trần Hiểu Dung là dứt khoát thay nàng tìm "lí do" thể , vì vậy là hai người bọn họ được hành động tự do.



      "Vậy sao? ta gì với mình cả." Nghiêm Quán khẽ cong lên môi, mắt nhìn về phía Lục Văn Tuấn đến.



      Mặc dù cùng ta sống chung ba năm qua, nhưng chợt nhìn, vẫn cảm thấy tuấn vô cùng. Khó trách Trần Hiểu Dung mấy năm như ngày, bắm riết ta chịu buông tay. Dù là có danh phận, cũng cam làm Tiểu Tam.



      "Nghiêm Quán!" Lục Văn Tuấn đầu tiên gọi tên của , làm Nghiêm Quán trong lòng buông lỏng.



      Xem ra, sách lược của có sai.
      Hòa Yên Linh, lovenovel, betrang8 others thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 7: Khoảng cách tạo ra hấp dẫn
      Edit: Ha.chi


      "Nghiêm Quán!" Lục Văn Tuấn đầu tiên gọi tên của , làm Nghiêm Quán trong lòng buông lỏng.

      Xem ra, sách lược của có sai.

      Lục Văn Tuấn đón lấy ánh mặt trời tới, nụ cười mặt, vừa nhìn là biết nụ cười ấy bộc lộ xuất thân phú quý, tựa như bẩm sinh mà có.

      "Nghiêm Quán, rất lâu có gặp em." ta ôn hòa cười.

      "Gần đây công việc có thay đổi nên bận rộn." Nghiêm Quán hào phóng cười, cầm sách trong tay, "Nghe gần đây học trưởng tổ chức ít hoạt động, được mọi người nhận xét rất tốt."

      "Đâu có." Lục Văn Tuấn khiêm nhường đáp lời, "Nghe Trần Hiểu Dung , em đối với trang sức có hứng thú?"

      "Làm sao có thể? Gần đây em mới tìm được công việc ở tiệm trang sức Châu Bảo Hành." Nghiêm Quán cố ý nháy cái mắt, nụ cười mang theo mị hoặc, "Sao lại em có có hứng thú?" ( H.c: dù rất ko muốn chị NQ xưng em vs LVT nhưng xét theo thái độ của chị ấy mình đành phải đặt thế ; ; __ ; ; đọc mà thấy nổi da gà)

      Lục Văn Tuấn hiển nhiên rất bất ngờ: "Có ? Em tìm công việc như vậy, bằng đến Lục thị ."

      tại Nghiêm Quán muốn cùng ta ở gần như vậy, lo rằng nhanh quá gây nhàm chán, loại nam nhân như thế này chỉ cần có được ai, đối với người đó chẳng thèm ngó ngàng tới.

      Cái mà muốn có được cũng phải là điều này.

      "Tuy như thế, em vẫn phải hỏi ý kiến của Hiểu Dung nữa." khéo léo từ chối, nụ cười nhàn nhạt, mang theo ý tứ xa cách, khiến Lục Văn Tuấn cảm thấy tâm tình có chút luyến tiếc.

      Nếu như Trần Hiểu Dung là nhiệt tình hào hứng Nghiêm Quán chính là chùm hoa linh lan chưa hé nở. Sắc đẹp thanh nhã, chịu dễ dàng lộ ra dung nhan cùng tâm hồn của bản thân.

      cũng phải là tuyệt sắc mỹ lệ, cái trán có chiều rộng vừa đủ, lỗ mũi thanh tú, nhưng là nàng tự có loại hương vị quyến rũ riêng, giống như hương thơm giản dị của vị thốc giữa thế gian phủ đầy hương hoa, hoàn toàn khác với những phụ nữ mà ta gặp.

      "Tại sao muốn hỏi ý kiến Hiểu Dung chứ? đều biết các em mà." Lục Văn Tuấn cố ý muốn kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.

      Sắc mặt của Trần Hiểu Dung có chút lúng túng, miễn cưỡng chen miệng: " Thời gian làm việc của Nghiêm Quán tương đối dài, có lúc phải bỏ mất mấy khóa! Mình lo lắng cho cậu, nếu như đến cuối kỳ khi rớt mấy môn, vậy làm thế nào?"

      Nghiêm Quán cười: "Yên tâm , môn cũng có."

      thỉnh thoảng thể tự tin khiến Lục Văn Tuấn càng thêm mê muội.

      Trần Hiểu Dung chợt vỗ đầu cái: "Ah, Nghiêm Quán, phải cậu là nhanh chóng ăn cơm rồi phải bắt đầu làm việc sao? Văn Tuấn, xem Nghiêm Quán đến là chậm chạp!" ( H.c: thích dìm hàng k * cởi dép * )

      Lục Văn Tuấn vội vàng đưa lời mời: "Vậy chính là ta là đúng rồi, bằng ta mời ngươi ăn cơm bồi tội."

      "Hôm nay cũng cần rồi, lần sau ." Nàng uyển chuyển cười tiếng, tựa như vô tình, vừa tựa như cố ý.

      "Văn Tuấn, chúng ta ăn cơm !" Thanh Trần Hiểu Dung, hình như mang theo khoe khoang từ phía sau truyền đến.

      Nghiêm Quán lộ ra nụ cười lạnh lùng, mới chỉ là mấy ngày, cũng quen thuộc đến mức xưng tên như vậy? Nhưng dính chặt như vậy, cũng chỉ là bắt được đoạn nhân duyên ngắn thôi.

      thậm chí thèm quay đầu lại, trực tiếp vào phòng ăn, tùy tiện mua phần cơm ăn vào bụng.

      Món ăn của Lục gia tuy quý và lạ, nhưng may là còn có làm hư . Đối với thức ăn bình dân này, Nghiêm Quán lại cảm thấy thân thiết, ăn ngon lành.

      Để cho ngờ, Lục Văn Tuấn lại theo vào phòng ăn, còn Trần Hiểu Dung cam tâm tình nguyện theo ở đằng sau.

      "Em nếu có thời gian, cũng cần ngồi xe buýt xe. hôm nay lái xe tới đây, lát tiễn em làm. Thuận tiện biết chỗ em làm việc, xem chút so với Lục gia của như thế nào."

      Nghiêm Quán từ chối: "Em làm sao có thể biết xấu hổ nhờ xe chứ?"

      "Vì mỹ nữ mà lái xe, là vinh hạnh của ." Lục Văn Tuấn giống như vui lòng vì mỹ nhân mà phục vụ.

      "Em mua cơm nhé!" Trần Hiểu Dung lại cam nguyện vì trai đẹp mà theo làm tùy tùng phục vụ.

      Lục Văn Tuấn hiển nhiên đối với thức ăn bình dân thực khó khăn nuốt xuống, chỉ là ăn tượng trưng mấy miếng, thấy Nghiêm Quán đặt đũa xuống, cũng quan tâm Trần Hiểu Dung ăn xong hay chưa, liền ân cần đứng lên: " thôi, tiễn em ."

      Nghiêm Quán cười tiếng: "Cám ơn , nhưng Hiểu Dung còn chưa có ăn xong !"

      "Mình ăn no rồi." Trần Hiểu Dung cũng theo đứng lên.

      Lúc đến chỗ đỗ xe, Trần Hiểu Dung như cũ lên trước bước đoạt vị trí ghế lái phụ, Lục Văn Tuấn chân mày khẽ nhíu cái: "Nghiêm Quán, em chỉ đường ."

      "Ở đường lớn phía Đông số 169." Nghiêm Quán cười báo địa chỉ, như vô ý thèm tranh đoạt với Trần Hiểu Dung.

      Khoảng cách tạo ra hấp dẫn, đạo lý này tại thời đại nào cũng áp dụng được.

      Chỉ là, tại sao đến cuối cùng Trần Hiểu Dung vẫn cùng Lục Văn Tuấn ở chung chỗ nhỉ? Nhìn Lục Văn Tuấn biểu bây giờ, ràng bắt đầu đối với Trần Hiểu Dung thích bám dính lấy người cảm thấy chán nản.

      Lúc đứng ở trong quầy, Nghiêm Quán vẫn còn suy tư nghĩ ngợi.

      "Nghiêm Quán!" Lỗ Tương lên tiếng nhắc nhở.

      "A?" Nghiêm Quán phục hồi tinh thần lại, khỏi nhìn Lỗ Tương.

      Lỗ Tương dùng ngón tay chỉ đôi mẹ con tới trước quầy, Nghiêm Quán vội vàng lộ ra nụ cười: "Phu nhân cùng tiểu thư là vị nào muốn mua nhẫn ạ?"

      "Việc này cùng đeo người cũng có liên quan sao?" Phu nhân tò mò hỏi.

      "Đương nhiên là có." Nghiêm Quán lấy tay giữ chặt cái bông tai, "Tỷ như kim cương hồng phấn này hợp cho tiểu thư trẻ tuổi mang. Tạo hình rất khác biệt, màu hồng tươi đẹp, trẻ trung. Mà phu nhân mang cái này mới thể xuất thân phận tôn quý – viên kim cương tương đối lớn chút, hơn nữa còn là hình quả lê cắt kim loại, chất lượng hạng nhất."

      "Vậy sao?" Phu nhân hình như đối với trang sức đề cử rất cảm thấy hứng thú, đưa tay mà tiếp nhận rồi thay con đeo vào lỗ tai, "Xem ra tệ, chỉ là kim cương có chút ."

      "Phu nhân tầm mắt cao, nhìn ra được đối với kim cương rất có nghiên cứu." Nghiêm Quán chút do dự trước thay nàng đeo lên đỉnh đầu tâng bốc, những lời này, trong quá khứ ba năm xã giao trường hợp, nàng rất có bài bản, "Nhưng là kim cương hồng phấn quý ở màu sắc, phu nhân mời xem, viên kim cương này lên màu hồng vô cùng tươi đẹp, có nhiều sắc màu khác. Nếu như là màu hồng nhạt, cho dù viên kim cương lớn hơn gấp đôi, cũng bằng viên kim cương này."

      "Nếu như viên kim cương lớn chút nữa tốt." Vị tiểu thư lắc đầu, vuốt hai viên kim cương hồng phấn, vẫn có chút tiếc nuối.

      " Cực phẩm kim cương chân chính vốn là phượng mao lân giác, hơn nữa có lúc quặng thô màu sắc có khác, nhưng mà khi được mài thành hình tròn, màu sắc có thể từ màu hồng phấn thành hồng nhạt có khi thành màu trắng, giá tiền có thể rớt xuống phần bảy. Màu sắc đối với giá tiền kim cương ảnh hưởng nhiều hơn nếu so với kích thước viên kim cương."

      Hai mẹ con lắng nghe vô cùng say sưa: "Này mua quặng thô đá quý, phải thua thiệt lớn sao?"

      "Đúng, cho nên mua kim cương quặng thô rất quan trọng, nếu so với mua kim cương màu quan trọng hơn nhiều. Nam Phi nổi tiếng gia tộc Lane khai thác mỏ liền từng thu mua khối ngọc xanh quặng thô, thợ cắt mới mài được mặt của hình tròn, màu sắc từ xanh sẫm trở thành xanh nhạt, trước gam giá trị từ 26 vạn Dollar rồi rớt xuống tới 4 vạn Dollar gam luôn."

      "Nếu như kim cương khá lớn, ta phải thua thiệt rất nhiều sao?" Phu nhân hiển nhiên chú trọng hơn kinh tế con số.

      " may là, thợ cắt nơm nớp lo sợ tiếp tục mài tiếp các mặt hình tròn, màu xanh đậm tự nhiên lại trở lại. Bởi vì câu chuyện kì lạ này, nên viên ngọc xanh này ngược lại được mọi người nhiệt tình thích."

      "Còn có chuyện như vậy sao!" Hai mẹ con nghe rất thích thú.

      Nghiêm Quán mặt vẫn mỉm cười: "Chỉ là, loại này may mắn là thiếu và ít , cho nên màu sắc có thể đạt tới màu sắc đẹp như viên kim cương hồng phấn này, nên dù tuy , nhưng cũng rất hoàn mỹ."
      Hòa Yên Linh, lovenovel, betrang7 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 8: Thứ nhất buôn bán lớn
      Edit: Ha.chi


      Nghiêm Quán mặt vẫn mỉm cười: "Chỉ là, loại này may mắn là thiếu và ít , cho nên màu sắc có thể đạt tới màu sắc đẹp như viên kim cương hồng phấn này, nên dù tuy , nhưng cũng rất hoàn mỹ."

      "Mẹ, con thích bộ này, màu sắc phải tươi tắn như hoa hồng mùa xuân." tiểu thư soi gương nhìn quanh tự nhiên, hiển nhiên bị hai viên kim cương này mê hoặc rồi, chịu bỏ xuống.

      "Được rồi, khó có được nghe nhân viên bán hàng có thể giải thích ràng như thế, vậy phải mua bộ này thôi." Phu nhân lấy ra Platinum Card, Nghiêm Quán vội vàng hướng dẫn vị phu nhân hoàn thành trả tiền.

      Nghiêm Quán tỉ mỉ đem kim cương khuyên tai đóng hộp tốt, mỉm cười đưa tới tiểu thư tay: "Mặc dù hiểu phu nhân cùng tiểu thư nhất định đối với kim cương bảo dưỡng có rất nhiều tâm đắc, nhưng tôi vẫn còn muốn vài điều. Kim cương mỹ bởi vì nhờ màu sắc, cho nên nhất định làm cho mỹ phẩm cùng với dầu trơn dính lên kim cương, để tránh độ sáng bóng kim cương bị hư hại. Đề nghị ngài cố gắng mỗi tháng rửa sạch lần, rất đơn giản như cái nhấc tay, có thể để cho kim cương mãi giữ vững trạng thái hoàn mỹ, lúc tiểu thư đeo lên, cũng có vẻ mê người hơn."

      "Rửa sạch sao!" Tiểu thư giống như tình nguyện.

      Nghiêm Quán vội vàng tiếp lời: "Tiểu thư nếu như muốn phải ra tay làm có thể đưa đến trong tiệm chúng tôi, có nhân viên chuyên nghiệp trợ giúp tiểu thư rửa sạch, chỉ cần hai ba phút."

      "Vậy về sau khi ngang qua, tôi liền lấy tới đây rửa sạch." Tiểu thư vui mừng mà đem khuyên tai bỏ vào trong túi xách.

      "Dĩ nhiên có thể. Mặt khác, mặc dù kim cương rất cứng, là trong những bảo thạch cứng rắn nhất. Nhưng mà, nó vẫn là có khả năng bị kim cương khác gây xước sát. Vì vậy, thời điểm cất trang sức, cần phải đem mỗi món kim cương tách nhau ra."

      "Tôi còn tưởng rằng kim cương cũng sợ hư hại !" Tiểu thư làm cái mặt quỷ, giễu cợt mẹ của mình, "Mẹ cũng biết, có lúc tiện tay liền đem đồ trang sức kim cương đặt ở cùng cái hộp trang sức."

      "Đúng , những thứ khác nhân viên bán hàng cũng có giải thích tường tận thế này." Vị phu nhân bật cười.

      "Đó là bởi vì phu nhân nhìn cái cũng biết là thường mang đồ trang sức kim cương người, cho nên bọn họ liền có chút lười." Nghiêm Quán mỉm cười.

      "Ừ, nhân viên nơi này phục vụ tệ."

      "Đúng vậy, chúng tôi luôn bảo đảm chất lượng đồ trang sức, hết sức chú trọng dịch vụ hậu mãi. Nếu như đồ trang sức xuất vấn đề gì, cứ gọi vào số điện thoại này, chúng tôi đưa thợ chuyên nghiệp đến tận nhà. Nếu như cần thiết, có thể mang tới cửa hàng để sửa chữa miễn phí."

      Hai mẹ con hiển nhiên đối phục vụ rất hài lòng: "Tốt, về sau chúng tôi thay giới thiệu nhiều người đến."

      Nghiêm Quán lộ ra nụ cười cảm kích: "Cám ơn phu nhân."

      Đưa mắt nhìn hai mẹ con ra cửa tiệm, Lỗ Tương mới khoa trương kêu tiếng: "Oa, Nghiêm Quán, hôm nay cậu phải mời tớ ăn khuya!"

      Nghiêm Quán cười quay đầu lại, liếc nhìn Diêm Diệp Tâm từ trong bóng tối tới.

      Lỗ Tương hạ thấp giọng: "Mới vừa rồi Diêm quản lý vẫn đứng ở nơi này nhìn cậu!"

      Diêm Diệp Tâm liếc mắt nhìn cái, Lỗ Tương lập tức im miệng, ân cần về phía khách hàng chào hỏi.

      Nghiêm Quán ngượng ngùng cười cười: "Diêm quản lý."

      "Ừm, em làm rất khá. Từ người em, tôi thấy được thái độ kinh doanh rất tốt. Chúng ta thể trông cậy vào đối người chút kiến thức về trang sức, để làm tăng tiêu thụ trang sức."

      "Họ thoạt nhìn rất có tiền, giống mấy khách hàng bình thường." Nghiêm Quán khiêm tốn bày tỏ.

      Hai mẹ con này, trong các buổi xã giao ba năm, gặp biết bao nhiêu lần. Vợ con của nhà tài phiệt Thích Kế Vĩ, tuyệt đối có thể coi là vung tiền như rác.

      Nếu như phải là sợ thành người đứng đầu, nàng còn muốn thuận tay bán bộ kim cương cao cấp cho Thích phu nhân! Nhưng mà nước chảy đá mòn, con Thích Kế Vĩ - Thích Thiếu Hoa là người rất thích kim cương, mỗi tháng lần đến rửa sạch trang sức miễn phí, tuyệt đối có cơ hội để cho tiếp thị cho vị tiểu thư này mang về vài món kim cương.

      "Nếu như khách khen thưởng em phục vụ, khách hàng tới chỗ chúng ta." Diêm cũng tâm cười khích lệ, "Nhìn ra được, em đối với châu kiến thức trang sức bỏ nhiều công sức trau dồi."

      "Diêm quản lý, quá rồi. ra tôi chỉ đem những điều Diêm quản lý dạy lại thôi, học đôi với hành mà."

      Lỗ Tương vừa đúng lúc làm cái mặt quỷ bị Diêm Diệp Tâm khẽ nghiêng đầu nhìn thấy.

      "Tôi rất nhiều, sao chỉ có mình em là ghi nhớ ở trong lòng."

      Lỗ Tương nho thầm: "Em cũng ghi nhớ ở trong lòng mà, chỉ là rất dễ quên thôi."

      "Em còn cãi!" Diêm Diệp Tâm tức giận trợn mắt mà nhìn cái, "Đứng ở quầy mấy ngày, còn phân biệt được đâu Hoàng Ngọc cùng Bích Tỉ, chỉ biết là theo như giá mà bán ra."

      "Em cũng muốn cứ bán theo như giá nha, nhưng quản lý đồng ý ?" Lỗ Tương vẻ mặt cợt nhả hỏi.

      Nghiêm Quán"Phác xuy" tiếng bật cười: "Về sau, nếu có người hỏi đâu rồi, ngươi Hoàng Ngọc độ cứng cao đạt tới mức tám, chỉ so với kim cương cùng đá hoa cương thấp hơn chút. Nhưng giá tiền chỉ bằng phần."

      "Nha." Lỗ Tương gật gật đầu tiếp thu.

      Diêm Diệp Tâm buông lỏng sắc mặt, hướng về phía hai người lại miễn cưỡng mấy câu, mới lui về phía sau.

      "Đá hoa cương là cái gì?" Lỗ Tương gương mặt u mê.

      "Đương nhiên là chỉ Hồng Bảo Thạch cùng Lam Bảo Thạch đó!" Nghiêm Quán trừng mắt nhìn bạn, "Cậu phải ngay cả điều này cũng biết chứ? Khó trách Diêm quản lý của cậu luôn đối với cậu bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép!"

      "Cái gì gọi là của mình cơ. . . . . ."

      "Chẳng lẽ. . . . . . Là của tớ sao?" Nghiêm Quán giễu cợt, "Tớ có ý kiến, chỉ sợ người khác có ý kiến."

      " Biết cậu cười nhạo mình!" Lỗ Tương hận hận lườm nàng cái, " tốt Hồng Bảo Thạch, Lam Bảo Thạch, tại sao phải gọi đá hoa cương, mình còn tưởng rằng là loại ngọc !"

      "Những thứ đồ này, Diêm quản lý cũng qua nha, trong lúc họp cậu cứ ngủ gà ngủ gật!"

      "Tớ muốn tận dụng tất cả thời gian dùng được, bằng buổi sáng ngày mai đưa sữa tươi, liền đứng dậy nổi." Lỗ Tương vì mình mà " học" quân nhân đào ngũ tìm lý do, vẫn quên quấy nhiễu người khác - "buổi tối ăn khuya."

      Nghiêm Quán nín cười: "Yên tâm, bữa tối có!"

      "Ừ, tớ muốn mì xào !" Lỗ Tương cũng có ngượng ngùng đối với những ánh mắt khinh bỉ quầy khác làm như thấy.

      Tám giờ tối tan việc, cái thành phố sống về đêm này chỉ là mới vừa kéo màn che ra. Đem việc kiểm lại đồ trang sức hoàn thành, hai người mới cười ra cửa tiệm.

      "Nghiêm Quán!" Thanh quen thuộc, làm Nghiêm Quán cho là thời gian trở lại ngày trước.

      Tim đập mạnh và loạn nhịp chút, nhìn Lục Văn Tuấn từ trong ôtô mở cửa ra ngoài, sáng chói dưới ánh đèn, hai con mắt giống như bảo thạch sáng ngời.

      "Học trưởng." Nàng phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt mỉm cười, cơ hồ là coi đây là trường hợp xã giao xa cách.

      "Mới vừa tan việc?"

      "Đúng vậy a, đây là đồng nghiệp của em, Lỗ Tương." Nghiêm Quán đem Lỗ Tương giới thiệu cho Lục Văn Tuấn.

      " mời em ăn khuya, biết quán ăn rất tuyệt." Lục Văn Tuấn vừa cười vừa mời, xe của dừng ở ven đường.

      Nghiêm Quán từ chối khéo: " cần đâu, chúng em cũng hẹn nhau ăn rồi, hôm nay muốn ăn quán ven đường thôi ."

      " đưa các em cùng ." Lục Văn Tuấn rất tự tại tiếp lời.

      Ha.chi: đăng truyện vào thứ 4 hàng tuần nhé mn ^3^ <3 <3 <3
      Hòa Yên Linh, lovenovel, betrang7 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 9: Quán bình dân đón tiếp quý công tử
      Edit: Ha.chi


      Nghiêm Quán từ chối khéo: " cần đâu, chúng em cũng hẹn nhau ăn rồi, hôm nay muốn ăn quán ven đường thôi."

      " đưa các em cùng ." Lục Văn Tuấn rất tự tại tiếp lời.

      Nghiêm Quán hơi giật mình.

      Ở trong ấn tượng của , Lục Văn Tuấn luôn ăn mặc ưu nhã, cho tới bây giờ đều ngồi ở quán ăn bình dân nào cả.

      "Mời." Lục Văn Tuấn có ở đợi thêm từ chối, trực tiếp mở cửa xe ra, thân sĩ phong độ mười phần.

      Nghiêm Quán cùng Lỗ Tương sóng vai ngồi ở ghế sau, xe hơi mở rất vững vàng. Lỗ Tương kề sát lỗ tai Nghiêm Quán: "Khó trách cậu nhìn Diêm Diệp Tâm lấy lần, ra là cực phẩm trai đẹp này a!"

      "Chớ lung tung, ta chỉ là học trưởng của mình thôi." Nghiêm Quán nóng lòng phủi sạch quan hệ của và Lục Văn Tuấn. Bọn họ cách tốt nghiệp đại học còn có tới bốn năm thời gian, cách khác, trong bốn năm này, bọn họ vẫn luôn giữ vững trạng thái như gần như xa.

      Lỗ Tương ái muội liếc mắt cái: "Tớ biết mà."

      Nghiêm Quán liếc nàng cái, gì thêm.

      Lục Văn Tuấn thân Versace sản phẩm mới, Nghiêm Quán cảm thấy cùng sóng vai ngồi ở trong quán bán hàng, cả người cảm thấy được tự nhiên, ngay tướng ăn của Lỗ Tương cũng biến thành lịch .

      Lục Văn Tuấn vẫn ăn tượng trưng mấy miếng, nhìn lên hai trước mặt, hình như ăn ngon lành. cúi đầu lại ăn hớp, mới lắc đầu cái.

      "Lục học trưởng, nhất định ăn quen mấy loại quán bán hàng này chứ? Mùi vị rất nặng, hơn nữa chỉ là quán ăn bình dân, thức ăn được xào nấu bình thường mà thôi, có chú trọng công việc làm ra loại thức ăn tinh tế." Nghiêm Quán nhìn vẻ mặt Lục Văn Tuấn tựa như chịu cực hình, thầm buồn cười, nhưng vẫn "khéo hiểu lòng người" giải thích.

      "Ách. . . . . . Cũng may, ta chỉ là quen." Lục Văn Tuấn nhìn bát mì của mình hình như bắt đầu bị nở, cảm thấy vị dầu trong miệng phát ngán.

      Ánh đèn trong quán có chút mờ. môi Nghiêm Quán, bởi vì có dầu thấm vào, lại có chút sắc đỏ tươi, hình ảnh này so với ban ngày càng thấy thêm xinh đẹp.

      Bộ dáng nhấp môi hút ốc, giống như giống như là muốn mời gọi người ta, khiến Lục Văn Tuấn tự chủ được nuốt nước miếng cái.

      Nghiêm Quán lại hình như có cảm thấy, nụ cười mặt bị hút vào trong lòng của ta. Giống như là viên đá, mặc dù , nhưng cũng tràn ra tầng sóng hấp dẫn.

      hình như phát giác gì, hơi hí mắt, giống như bàn đĩa ốc này chỉ có năm đồng tiền chính là mỹ vị nhân gian.

      ra , Nghiêm Quán có biểu ra như vậy say mê. Nhưng mà, nguyện ý hưởng thụ như tuyệt vời ban đêm. Bên cạnh có bạn thân, còn có cả người chồng tương lai được tự nhiên.

      Như vậy tổ hợp, biết sao lại có tư vị rất riêng. Hơn nữa, xét ánh mắt nhìn người bao lâu qua, quả tựa như là mấy đời chưa từng thấy qua nữ nhân vậy. Đại khái từ đến lớn, có kinh nghiệm như thế này?

      "Nghiêm Quán. . . . . ." Lục Văn Tuấn rốt cuộc lựa chọn buông tha việc ăn mì, buông đũa xuống.

      "Hả?" Nghiêm Quán khẽ nâng mặt lên.

      "Lần trước có qua, muốn dẫn em. . . . . . thăm cửa hàng Châu Bảo Hành, biết em chừng nào rảnh rỗi?"

      "Em mỗi ngày làm từ mười hai giờ trưa đến tám giờ muộn, thời gian còn lại bạn quá rồi."

      Lỗ Tương kinh ngạc hỏi: "Ah, học trưởng của cậu trong nhà là làm đồ trang sức sao?"

      "Đúng vậy a, nhà bọn họ buôn bán trang sức, so với tiệm chúng ta làm lớn hơn rất nhiều." Nghiêm Quán ra, mới hối hận ngừng.

      tại sao lại quên, bây giờ là cùng Lục Văn Tuấn mới quen, mà phải cùng cùng chung sinh sống ba năm!

      Cũng may Lục Văn Tuấn cho là nàng cùng Trần Hiểu Dung quan hệ mật thiết: "Em là nghe Trần Hiểu Dung sao? Tai nghe là giả, mắt thấy mới là , bằng tại với đến cửa hàng xem chút?"

      "Nhưng mà bây giờ muộn rồi." Nghiêm Quán chần chờ.

      "Mới chín giờ, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu thôi mà." Lục Văn Tuấn ân cần khuyên, "Từ nơi này đến Lục gia cửa hàng của , chỉ mất có năm sáu phút.

      " , người ta cũng ân cần thế kia rồi, cậu còn đắn đo cái gì nha!" Lỗ Tương nhìn đồng hồ đeo tay cái, "Tớ còn phải chạy trở về làm nốt giấy dán hộp, cũng cùng các cậu được rồi."

      Nghiêm Quán nhíu nhíu mày: "Vậy tớ cũng , còn phải về nhà ôn bài khóa tiếp nữa!"

      " , người ta cũng cùng với chúng ta ăn hàng quán bình dân rồi, cậu còn làm bộ làm tịch a!" Lỗ Tương cười hì hì đứng lên, cầm khăn giấy tiện tay lau miệng cái, " cần đưa tớ đâu, tớ tự xe điện ngầm, rất dễ dàng."

      Nghiêm Quán dở khóc dở cười nhìn bóng lưng tựa như chạy nạn.

      " thôi!" Lục Văn Tuấn rất hài lòng Lỗ Tương thức thời, "Em phải là đối với trang sức có hứng thú sao? Kim cương Lục gia, luôn luôn nổi tiếng với chất lượng cùng kiểu dáng, em nhất định thích."

      "Vậy em nhất định phải hảo hảo học hỏi kinh nghiệm." Nghiêm Quán cười đồng ý, sau khi sống lại đây lần đầu tiên ngồi lên ghế lái phụ.

      cửa xe, có chiếc khăn lụa. Lục đại công tử hào hoa, đúng là thiếu được mỹ nữ. đem khăn lụa đặt ở trong tay vuốt vuốt, mặt cười như cười: " Chiếc khăn lụa này, nhìn qua rất quen mắt a!"

      "Vậy sao?" Lục Văn Tuấn mặt có chút xấu hổ, "Có lẽ là Trần Hiểu Dung để lại?"

      "Chắc là vậy, trừ cậu ấy, em cũng vậy chưa quen thuộc với những hồng nhan tri kỷ khác của học trưởng." Nghiêm Quán tiện tay đem khăn lụa thả lại chỗ cũ. Nàng nhớ Lục Văn Tuấn cho đến trước khi hôn nhân, đều có nhiều tin tình cảm ngừng.

      "Chỉ là bạn bè bình thường." Lục Văn Tuấn giải thích.

      "Ừ." Nghiêm Quán có dây dưa nữa xuống, ngược lại về đề tài trang sức, "Nghe ở bảo thạch thế giới, kim cương cũng phải quý trọng nhất loại?"

      Lục Văn Tuấn vui mừng có cơ hội khoe khoang về kiến thức trang sức: "Đúng vậy. như vậy, bảo thạch phải có 3 điều kiện cơ bản, tức phải đẹp, hiếm cùng bền. Mấy thế kỷ trước, Châu Âu lần đầu phát tử tinh, viên bi , nhưng sắc thái diễm lệ, bởi vì khan hiếm mà được trở thành bảo thạch tương đối quý giá. Thế nhưng về sau khi Nam Mĩ to lớn mỏ tử tinh bị phát , giá tiền tử tinh liền nhanh chóng giảm xuống. Cho tới hôm nay, tử tinh cũng chỉ là làm loại bảo thạch bình thường, được số người đeo."

      "Vậy có bảo thạch so với kim cương trân quý hơn là bởi vì khan hiếm?"

      "Dĩ nhiên đẹp cũng là nhân tố thể thiếu. Kim cương, Hồng Bảo Thạch, Lam Bảo Thạch cùng Ngọc Lục Bảo, được thế giới gọi là tứ đại bảo thạch trân quý, bảo thạch cũng bị chia ra 3 đại yếu tố chính. Trong đó, Hồng Bảo Thạch cực phẩm Pigeon Blood Stone, Lam Bảo Thạch trong gia tộc Xa Cúc lam bảo, cực phẩm Ngọc Lục Bảo, thậm chí chút Kim xanh lá bảo thạch, 1 Carat giá tiền cũng vượt qua kim cương." (H.c : Xin chịu thua * lạy * k hiểu gì cả )

      Nghiêm Quán le lưỡi cái: "Em vẫn cho là kim cương là bảo thạch quý giá nhất!"

      "So sánh mà , kim cương quả độc hưởng tôn sùng. Bây giờ mặc dù lượng khai thác kim cương rất lớn, nhưng là giá tiền vẫn đứng đầu tất cả bảo thạch."

      "Bởi vì nó có màu sắc xinh đẹp, cơ hồ người phụ nữ nào có thể cự tuyệt mị lực của nó."

      Lục Văn Tuấn mỉm cười nhìn nàng: "Mỗi người phụ nữ cũng nên có ít nhất đồ trang sức kim cương."

      "Nhưng giá tiền quá cao." Nghiêm Quán cười lắc đầu, uyển chuyển từ chối thử dò xét, "Trong mắt của em, cáo thạch cũng rất xinh đẹp."

      Có lẽ, Trần Hiểu Dung chính là bị thu phục bằng cái kim cương hay sao? ra , kim cương hề giống mọi người tưởng tượng là sao kim quý giá.

      Ha.chi: 1 tuần 1 chương có hơi ít, mn thông cảm nhé. sau mấy chương nữa có phần hấp dãn cho mọi người hóng
      lovenovel, betrang, midnight6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :