1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Ảnh Hậu Trọng Sinh - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 82: Cùng nhau du lịch

      Edit: tiểu lộc hàm

      Ngày xuất phát, buổi sáng Chu Hạ Ninh còn phải chụp trang bìa tạp chí, bởi vậy ngày trước đến thành phố S, vội vàng chụp xong sau, rồi theo chị Đỗ chạy tới sân bay.

      Từ studio đến sân bay thành phố S mất hai giờ, máy quay phim từ buổi sáng khi rời giường bắt đầu chính thức quay.

      Làm việc với là quay phim Tiểu Đào, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn có chút ngượng ngùng. Biên kịch Tiểu Nguyên, hai mươi bốn tuổi, tuổi tác chênh lệc nhiều với Chu Hạ Ninh.

      Buổi sáng bận rộn hồi, đợi đến khi chụp ảnh xong, Chu Hạ Ninh gần như quên mất bên cạnh mình vẫn có máy quay phim quay.

      mang theo hai va ly lớn , đẹo cái balo, đeo kính đen, tự mình đẩy hành lý bước nhanh đến nơi tập hợp định.

      tạo chị Đỗ bận rộn nhiều việc, bên nghe điện thoại, Lộ Đan ở bên ngoài phụ trách đỗ xe.

      xa, Chu Hạ Ninh thấy Trang Dực .

      đứng bên cạnh hành lý, tay cầm kính đen, tay cầm hộ chiếu, từ xa nở nụ cười với .

      biết vì sao, trong lòng Chu Hạ Ninh bắt đầu có chút báo động.

      Tuy rằng lần này là công việc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng du lịch.

      "Chị Hạ Ninh." Tiêu Lâm rất thông minh, theo ánh mắt Trang Dực nhìn qua, lập tức đứng dậy chạy tới, nhận lấy hành lý trong tay Chu Hạ Ninh.

      Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý đều đến, còn thiếu Hồ Hân Hân.

      "Trang Dực, cậu gọi lại cho Hân Hân ." Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý ngồi chung chỗ chuyện phiếm, ngẩng đầu cười chào hỏi Chu Hạ Ninh.

      Chu Hạ Ninh tẩy trang khuôn mặt trang điểm đậm lúc sáng, mặc áo, phông quần jean và giày vải đơn giản, dáng vẻ rất thoải mái.

      liếc mắt nhìn Trang Dực, khóe môi khẽ nhếch xem như chào hỏi .

      "Chào mọi người, xin lỗi đến chậm ."

      " hay, ba giờ tập hợp, vẫn còn dư 2 phút đấy." Đào Tử Ý cười chỉ chỉ đồng hồ của mình, ánh mắt có chút chế nhạo.

      Chu Hạ Ninh nhìn kỹ ấy, thấy vẻ mặt ấy tốt hơn mấy ngày trước, trong lòng cũng rất vui vẻ.

      Trang Dực vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, vừa cười liếc nhìn Chu Hạ Ninh.

      cũng mặc chiếc áo POLO cùng màu và quần bò, đây có tính là tâm linh tương thông hay ?

      "Hân Hân đến sân bay , tới đây."

      Trang Dực để điện thoại xuống, lại nhìn xung quanh, cất kính vào trong ba lô.

      Tuy rằng bọn họ đứng ở góc khuất trong sân bay, nhưng vẫn có ít người dừng bước hưng phấn chỉ trỏ, đại khái là nhìn thấy có rất nhiều máy quay phim cho nên cũng dám tùy tiện quấy rầy.

      Trang Dực lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lâm.

      Chỉ chốc lát sau, Hồ Hân Hân cũng đến .

      "Chị Hân Hân." Hành lý của Hồ Hân Hân là do trợ lý mang tới, Tiêu Lâm đứng dậy chào hỏi.

      Mọi người đều đứng dậy chào hỏi với Hồ Hân Hân, đạo diễn chương trình Liêu Bản của đài Hoa Tân bắt đầu tuyên bố quy tắc chương trình lần này.

      "Đầu tiên, cho mọi người năm phút đồng hồ để tạm biệt người thân, sau đó giao di động của mọi người cho người đại diện, để lại trong nước."

      "Cái gì? !" Vẻ mặt mọi người đều là cả kinh.

      Có phải quá kinh ngạc rồi hay ? Người đại sao thiếu di động được chứ!

      "Chương trình của chúng ta cung cấp cho mọi người chiếc điện thoại đơn gian nhất, trừ việc để gọi điện thoại, nó còn thêm chức năng đặc biệt là làm đồng hồ báo thức." Liêu Bản nghiêm túc cầm cái điện thoại màu đen cổ lỗ sĩ.

      Trang Dực nhìn điện thoại chút sức sống tay Liêu Bản biết gì.

      Tiêu Lâm chưa từ bỏ ý định, lôi kéo tay chị biên kịch bên cạnh mình làm nũng: "Chị à, em thể có di động đâu!"

      Chỉ có Chu Hạ Ninh bình tĩnh tắt máy, giao cho chị Đỗ cũng bị hoảng sợ bên cạnh.

      Trang Dực liếc nhìn Chu Hạ Ninh cười tủm tỉm, hơi hơi nhướn mày, cũng tắt máy, cầm điện thoại giao cho Tiểu Nhậm.

      "Cậu báo với Mã giúp tôi."

      tham gia chương trình này người trong nhà và ở công ty đều biết , ngoại trừ việc thể mang theo di động, bởi vì ngay cả chính bản thân cũng biết mà.

      Nhưng trước đó ký hợp đồng, đông ý tuân thủ quy tắc trò chơi, vậy thực theo quy tắc trò chơi của bọn họ thôi. Chu Hạ Ninh sảng khoái nộp như vậy, cằn nhằn nhiều hơn được.

      Chu Hạ Ninh khác với Trang Dực, trước khi ra khỏi cửa trước với người thân, chương trình lần này thể mang theo di động, nhưng dùng máy của tổ chương trình gọi về cho họ.

      "Tất cả ghi chú của tôi đều nằm trong trong di động đấy." Hồ Hân Hân khóc ra nước mắt.

      Người trẻ tuổi đều quá ỷ lại vào di động , như vậy rất tốt. Chu Hạ Ninh lắc lắc đầu, từ trong balo lấy ra sổ tay và bút viết ghi chú nhưng điều cần lưu ý.

      " sao, tôi có thứ này."

      Ánh mắt Tiêu Lâm quét đến : "Chị Hạ Ninh, chị quá trâu bò."

      "Trí nhớ tốt bằng ghi chú ràng nhé." Chu Hạ Ninh cho là đúng, nhìn quyển sổ của mình bị Tiêu Lâm đoạt , lại bị Trang Dực cau mày đoạt lại, đặt vào trong tay nàng.

      Hồ Hân Hân thấy kết cục định, bắt đầu gọi điện thoại cho người nhà và bạn bè để tạm biệt.

      Liêu Bản cười hòa ái: "Được rồi, di động nộp lại, tại mời mọi người giao ví tiền cho người đại diện, tất cả thẻ ngân hàng và tiền mặt nữa nhé."

      "Cái gì? !"

      Lúc này đây thanh kinh ngạc càng lớn , Chu Hạ Ninh cảm thấy ánh mắt Tiêu Lâm sắp lọt tròng rồi.

      Ngay cả Đào Tử Ý và Tiêu Vạn Cầm cũng sầm mặt.

      "Yên tâm, lần du lịch này, chi phí toàn bộ hành trình đều là tổ chương trình chịu trách nhiệm, mỗi ngày, chúng tôi đều giao chi phí của ngày đến tận tay mọi người." Liêu Bản vẫn cười tủm tỉm .

      Chu Hạ Ninh nhìn mọi người đồng hành, hơi bịu môi với Liêu Bản.

      rất dễ nghe,

      Chủ đề là ngôi sao du lịch bụi, chi phí mỗi ngày có nhiều. Chỉ là cũng nhớ chi phí mỗi ngày của chương trình lúc trước là bao nhiêu , tóm lại mọi người thể thoại mái tiêu pha được.

      Lần này Trang Dực lại liếc mắt nhìn Chu Hạ Ninh, thấy Chu Hạ Ninh có gì ngoài dự kiến ngoan ngoãn đưa ví tiền ra, trước mặt mọi người giao cho Lộ Đan, cũng hai lời, trực tiếp đưa ví cho Tiểu Nhậm.

      Trong ví tiền của Chu Hạ Ninh chỉ có ít tiền mặt và thẻ mượn sách, thẻ tín dụng linh tinh đều để ở nhà .

      Giả vờ giả vịt là cần thiết, ra cửa du lịch thể nào mang theo ví tiền.

      Lúc này amm thanh phản kháng càng vang dội .

      " được, thẻ tín dụng của tôi mức phí rất cao, vạn nhất bị người ta sử dụng làm thế nào đây?" Hồ Hân Hân mắt nhìn trợ lý của mình, hiển nhiên là yên lòng.

      "Hân Hân, chị yên tâm, em giữ gìn kỹ càng. Trở về lập tức bỏ vào tủ bảo hiểm ở công ty." Trợ lý bên cạnh vội vàng cười .

      Hồ Hân Hân bĩu bĩu môi, vẫn là bằng lòng.

      "Được rồi, nếu đồng ý phối hợp với tổ chương trình, tại cũng thể phản đối , nếu mang theo thẻ tín dụng của chúng ta, còn gì là du lịch bụi nữa ." Tiêu Vạn Cầm đứng dậy hoà giải, cười đùa ví của mình cho trợ lý.

      "Tôi giao toàn bộ tài sản của gia đình cho đấy nhé." Bà ấy trêu đùa trợ lý trẻ.

      "Chị Cầm, chị yên tâm , em giữ ví của chị cẩn thận, người ở đâu ví ở đó." Trợ lý vỗ ngực cam đoan, mọi người đều nở nụ cười.

      Mặc dù có chút khó khăn, nhưng ví tiền và điện thoại đều bị thu lại.

      "Được rồi, tiếp theo, chúng ta bay tới Boston, thời gian bay ước chừng mười bảy giờ. Hi vọng các vị có thể vui vẻ hưởng thụ hành trình du lịch hai mươi ngày này, mà từ giờ trở , tất cả hành trình đều do mọi người đồng tâm hiệp lực để giải quyết, tổ chương trình chúng tôi can thiệp hoặc hỗ trợ."

      Chu Hạ Ninh ngồi bên cạnh Trang Dực quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt Trang Dực.

      Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu, mặt đều mỉm cười.

      Chu Hạ Ninh nhớ chương trình lúc trước như thế nào, nhưng cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là du lịch chuyến, hai mươi ngày thoáng cái là qua.

      Nhưng đến khi nhận hành lý được gửi vận chuyển vấn đề tới rồi.

      Hành lý của Hồ Hân Hân siêu nặng.

      Mỗi người bọn họ có thể miễn phí gửi vận chuyển hai valy hành lý, mỗi valy thể quá 23 kg. Trong valy của Hồ Hân Hân có cái nặng hơn 2 kg.

      Chu Hạ Ninh, Trang Dực, Đào Tử Ý xếp thành đội bên cạnh, thấy Hồ Hân Hân nhìn valy hành lý biết làm sao, Trang Dực ý bảo Chu Hạ Ninh và Đào Tử Ý tiếp tục xếp hàng, qua xem sao.

      là hướng dẫn kiêm chủ đoàn, lại là người đàn ông trưởng thành duy nhất trong đoàn ( Tiêu Lâm đáng kể đến ), khẳng định phải chủ đoàn kiêm cu ly chính, trước lúc xuất phát tự hiểu trách nhiệm của mình.

      "Có cái gì có thể bỏ lại ?"

      Trợ lý của bọn họ còn ở đây, chút đồ cần thiết gì đó có thể để cho trợ lý mang về.

      "Tôi sắp xếp từ lâu rồi, đều là đồ quan trọng cần mang theo." Hồ Hân Hân quay đầu, đáng thương nhìn Trang Dực.

      Hai kg, cũng tính quá nhiều, Trang Dực quay đầu nhìn hành lý của mình: "Lấy ra gửi vào của tôi ."

      xong, giúp Hồ Hân Hân kéo hành lý đặt xuống dưới đất.

      "Lại kiểm tra chút, có thể bỏ bỏ ." Tiêu Vạn Cầm tiến lên, cau mày nhìn hành lý của Hồ Hân Hân: "Bằng đến Mĩ, vẫn là quá nặng, mỗi lần di chuyển tiện."

      "Vậy tôi cầm theo lên chỗ ngồi, valy này ký gửi nữa." Hồ Hân Hân hơi hơi nhíu mày, thanh có chút ủy khuất.

      "Tuy rằng mỗi người có thể cầm thêm hành lý xách tay, nhưng valy của quá to chắc chắn phải gửi vận chuyển." Chu Hạ Ninh xếp sau Đào Tử Ý, chờ tiến hành thủ tục, quay đầu nhìn valy của Hồ Hân Hân .

      Trang Dực và Chu Hạ Ninh liếc nhìn nhau, cúi đầu valy của Hồ Hân Hân.

      "Vậy tôi thêm tiền, thêm tiền cũng có thể chứ." Hồ Hân Hân có chút tức giận bĩu môi, dùng sức nắm valy của mình, chuẩn bị đặt lên lần nữa.

      "Chúng ta có tiền ." Lần này, cần Trang Dực và Chu Hạ Ninh chuyện, Tiêu Lâm cười híp mắt nhắc nhở.

      Vẻ mặt Hồ Hân Hân cứng đờ, cắn môi lời nào.

      "Hân Hân, nếu lựa chọn đồ đạc lại chút, tôi giúp mang về nhé!" Trợ lý đến bên cạnh Hồ Hân Hân, giọng .

      Hồ Hân Hân sàm mặt trừng mắt nhìn ấy.

      Trợ lý rụt cổ, lui ra phía sau bước, cũng lên tiếng .

      " ở lại đây , tự mình nghĩ kĩ, những người khác mau làm thủ tục thôi." Trang Dực thấy Hồ Hân Hân lời nào, cầm lấy hộ chiếu ấy để quầy đặt ra nơi khác, ý bảo Tiêu Vạn Cầm và Tiêu Lâm làm thủ tục trước.

      "Chị Cầm tỷ, chị và Tiêu Lâm làm thủ tục trước ."

      Trang Dực cũng quay trở về bên cạnh hành lý của mình, đứng sóng vai với Chu Hạ Ninh.
      Bạch Sắc Vi, xukem, Parvarty20 others thích bài này.

    2. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      aaaaaaaaaaaaaaaaa, sắp đến quá trình ngược cẩu rồi, sắp ngọt đến đau răng rồi

    3. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 83 : Đăng ký

      Edit: tiểu lộc hàm

      Ví tiền và thẻ ngân hàng của bọn họ đều giao nộp, tổ chương trình đồng hành cùng họ, chỉ là bọn họ ở khoanh thương gia, còn tổ công tác ở khoang phổ thông.

      Trợ lý đạo diễn theo Hồ Hân Hân lại đây hỏi, giọng khuyên ấy nên bỏ vài món đồ .

      "Tôi biết nên bỏ cái gì mà." Hồ Hân Hân có chút ủy khuất : "Tôi có rất nhiều thứ mang theo rồi."

      " mở ra xem, tôi giúp kiểm tra lại chút." Trợ lý đạo diễn rất kiên nhẫn khuyên nhủ.

      Hồ Hân Hân rốt cuộc bất đắc dĩ gật gật đầu, kéo 2 va ly hành lý đến góc hẻo lánh cùng biên kịch xem xét.

      Trợ lý của ấy vội vàng theo.

      Cuối cùng, trợ lý đạo diễn giúp ấy bỏ lại hai quyển sách, cái sạc điện thoại di động, 2 cái sạc tích điện và chiếc áo khoác.

      "Sách mang theo bốn quyển giữ lại hai quyển là được rồi, di động được mang theo, sạc pin và sạc tích điện cũng có tác dụng gì, còn áo khoác mang hai cái, bên đó thời tiết cũng bắt đầu nóng lên áo khoác để lại cái ."

      Hồ Hân Hân mắt nhìn trợ lý ôm đồ trong ngực, gật gật đầu.

      Sạc tích điện và áo khoác của đều tương đối nặng, để lại vài thứ như vậy vừa vặn đủ tiêu chuẩn.

      Mọi người đều nhàng thở ra.

      Vừa rồi Trang Dực cũng lo lắng Hồ Hân Hân đồng ý, đứng owrcwowng vị chủ đoàn cho nên mới chủ động đề suất hỗ trợ chia sẻ hành lý, nhưng Chu Hạ Ninh chút cũng bằng lòng việc Hồ Hân Hân cất đồ dùng cá nhân chung với đồ dùng cá nhân của Trang Dực, nếu vẫn có cách nào khác, tình nguyện nhường chút gian trong hành lý của mình cho ấy.

      Đợi đến khi qua cổng kiểm tra an ninh, Trang Dực lại nhàng thở ra.

      Hành trình này vừa mới bắt đầu đâu, hiểu mọi việc đều dễ dàng như nghĩ.

      Đầu tiên là phải làm dâu trăm họ, thứ hai bọn họ có tiền.

      phân tiền làm khó hùng hảo hán, du lịch bụi cái gì biết, nhưng vẫn nghĩ quá mức đơn giản, đeo ba lô qua cửa an ninh, vừa tìm cửa đăng ký vừa đụng cánh tay Chu Hạ Ninh.

      "Em phải giúp . Chỗ đó em hiểu hơn ."

      Chu Hạ Ninh cũng ngẩng đầu tìm cửa đăng kí, nghe vậy liếc xéo : " phải trước đó lên lịch trình kĩ lưỡng rồi sao."

      Trang Dực lúng túng sờ sờ mũi: "Lịch trình của đều ở trong di động..."

      Còn có việc muốn , lịch trình của căn bản quan tâm tới vấn đề tài chính, tại phát ra là có tiền nửa bước cũng khó .

      "Cũng biết bọn họ cho chúng ta bao nhiêu tiền ngày."

      "Chờ đến đó biết. suy nghĩ nhiều thứ như vậy bằng suy xét chút nữa làm sao có thể từ sân bay về khách sạn ." Chu Hạ Ninh đưa ra đề tài thiết thực nhất.

      "Em rất đúng!" Trang Dực sờ sờ cằm, giật mình nghĩ tới vấn đề quan trọng hàng đầu giờ: "Vừa hay chúng ta ngồi cùng chỗ, trong khoảng thời gian bay nhàm chán tranh thủ thương lượng kĩ chút nhé."

      Vừa rồi khi đăng ký chỗ ngồi, Trang Dực nhất định phải xếp hàng ngay sau Chu Hạ Ninh, vì để có thể ngồi cạnh Chu Hạ Ninh.

      Ba giờ chiều bọn họ tập trung tại sân bay, khi qua cửa an ninh gần sáu giờ tối .

      Hồ Hân Hân và Tiêu Lâm muốn dạo quanh các cửa hàng miễn thuế, bốn người còn lại ngồi chờ gần cửa đăng kí.

      Nhưng vừa ngồi xuống, có người lại gần thử xin chữ kí và chụp ảnh.

      Chu Hạ Ninh nhìn có người giơ di động lên, vội vàng nghiêng người cách Trang Dực khoảng năm sáu mét, thẳng hướng về phía nhà vệ sinh.

      Đợi đến khi ra từ trong toilet, xung quanh Trang Dực và Đào Tử Ý ít người vây quanh, ngay cả Tiêu Vạn Cầm cũng có ít các vị trung niên lão niên vây quanh cùng chụp ảnh.

      "A, là Chu Hạ Ninh!"

      Chu Hạ Ninh dừng bước lại, có mấy người trẻ tuổi nhận ra đến.

      Tại lễ trao giải Kim Ảnh vừa qua, đạt hai giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất và diễn viên phụ xuất sắc nhất, tuy rằng nổi bật như ảnh hậu ảnh đế, nhưng cũng chiếm ít giấy mực của truyền thông, độ nổi tiếng cũng ngừng nâng cao.

      bất đắc dĩ, chỉ có thể tươi cười, kí tên, chụp ảnh thỏa mãn cầu của các fans.

      Khi Tiêu Lâm qua vừa lúc nhìn thấy mấy người bị người người "Vây kín", khỏi líu lưỡi.

      "Đài Hoa Tân cũng quá keo kiệt rồi, còn cho chúng ta lối VIP nữa chứ."

      Hồ Hân Hân đưa mắt nhìn, từ trong túi xách lấy kính râm ra đeo, lại rút tờ tạp chí ngay cạnh, che che lấp lấp nghĩ tới gần chỗ đó.

      "Ah!"

      Tiêu Lâm bên cạnh lại vang lên tiếng cảm thán.

      "Làm sao?" Hồ Hân Hân vội vàng che hơn nửa khuôn mặt.

      "Có chiếc máy bay rơi!" Tiêu Lâm chỉ vào màn hình tin tức ở phía trước đưa tin, sợ ngây người.

      Hồ Hân Hân vội vàng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy người dẫn chương trình vẻ mặt nghiêm túc đưa tin chiếc máy bay của nước láng giềng biết vì nguyên nhân gì bị gặp nạn.

      "Trời ạ!" Ánh mắt của trừng lớn, dùng sức nuốt nước miếng cái, "Tôi có thể lên máy bay ?"

      "Chị bơi qua?" Tiêu Lâm phản ứng kịp, liếc xéo ấy cái.

      Hồ Hân Hân trừng mắt nhìn Tiêu Lâm, xoay người chầm chầm về phía nhóm Trang Dực.

      Đợi đến khi các fans được thỏa mãn cầu kí tên chụp ảnh chậm rãi tản , sắc mặt Trang Dực lại tốt lắm .

      Chu Hạ Ninh do dự ngồi xuống bên cạnh , vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn về tin tức màn hình phía trước.

      Nghe đó cũng có ít người Trung Quốc, trước mắt nhân viên đại sứ quán của Trung Quốc ở nước này có mặt tại trường.

      Chu Hạ Ninh do dự chút, cuối cùng cũng dám ở trước mắt bao người chạm vào tay , chỉ ngồi bên cạnh giọng : " đừng lo lắng, chiếc máy bay kia rơi là có nguyên nhân."

      Khuôn mặt Trang Dực trắng nhợt vẫn cố cười cái, nhưng khóe môi ngừng run rẩy.

      "Khẳng định là có nguyên nhân ..."

      " đừng... lo lắng, em cũng ở đây." muốn là Trang Dực sợ hãi, lo lắng thẹn quá thành giận.

      Trang Dực quay đầu nhìn cái, sắc mặt dần tốt hơn chút, chăm chú nhìn , trong lòng rất muốn kéo vào lòng ôm chặt, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút lý trí làm cái gì cả.

      "Ừ."

      Loại thời điểm này, Chu Hạ Ninh biết nên cái gì để khuyên nhủ , cũng thể khiến mọi người đều phát Trang Dực sợ ngồi máy bay được.

      Sợ ngồi máy bay, vì sao còn tham gia chương trình cần phải bay qua đại dương như thế này chứ, hơn nữa còn mất hai mươi mấy tiếng đồng hồ, tới tới lui lui cần phải ngồi biết bao chuyến bay nữa.

      Trong lòng oán thầm, cũng biết Trang Dực có cảm thấy hối hận hay .

      Trang Dực đương nhiên là có chút hối hận .

      Nhất thời xúc động nên quên bản thân phải ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng, đây chỉ là trong số đó thôi.

      Chỉ cần nghĩ như vậy, lại nhớ tới cảnh tượng máy bay tan nát thê thảm tin tức vừa rồi, tim như rơi vào hầm băng giữa biển.

      Còn phải sao, nếu lần này rớt xuống, phải là rớt giữa đại dương ư, ha ha...

      miên man suy nghĩ, cánh tay bị người nào đó nhéo chút, vừa quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chu Hạ Ninh: "Nhanh lên máy bay."

      nhìn đôi mắt hạnh đen trắng ràng của Chu Hạ Ninh, nặng nề nuốt nước miếng, cố gắng để tiếng bản thân phát run: "Ừ."

      Chu Hạ Ninh nhìn dáng vẻ cứng ngắc của Trang Dực, có chút đau lòng: "Đợi lát nữa lên máy bay, ngươi có thể ngủ, ngủ giấc đến."

      "Được." Trang Dực tiếp tục cứng ngắc gật gật đầu.

      Kỳ cũng từng ngồi máy bay thời gian dài như vậy đến nước ngoài, chỉ là trước khi bay nghe được tin tức như vậy mà thôi, lại thêm việc mỗi lần lên máy bay đều uống viên thuốc ngủ, là ngủ giấc đến.

      Nhưng lần này, hoàn toàn quên mất việc chuẩn bị thuốc ngủ! ! !

      Quả nhiên, sắc đẹp làm hỏng việc!

      Radio thông báo giờ đăng ký vang lên, Trang Dực và Chu Hạ Ninh chậm rãi đứng dậy, nặng nề thở hắt ra.

      Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ thôi

      ...

      Trong lòng Trang Dực ngừng kêu rên, mặt lại tận lực duy trì trấn định, nhìn càng thêm nghiêm túc.

      Đợi đến khi đầu nặng chân lại gần máy bay, cảm thấy hô hấp dường như có chút khó khăn .

      Chu Hạ Ninh vẫn nhìn Trang Dực, tất nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt dần dần trắng bệch, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh.

      Sau khi cất ba lô ngồi xuống, khẽ kéo kéo tay áo Trang Dực, thừa dịp mọi người đều vội vàng cất hành lý, ghé vào bên tai hứa hẹn: "Trước khi về nước, nếu có thời gian, em dẫn gặp mẹ em."

      Trang Dực ngẩn ra, mắt lập tức sáng lên: " ? !"

      Chu Hạ Ninh gật gật đầu.

      "Thống nhất rồi nhé, em đừng có lật lọng!" Trang Dực vội vàng .

      Qua năm mới, biết được mẹ của Chu Hạ Ninh về nước, cũng từng muốn đến chào hỏi mẹ vợ tương lai chút, nhưng bị Chu Hạ Ninh phản đối.

      Lúc ấy như đưa đám mấy ngày.

      Tuy rằng lúc trước Chu Hạ Ninh bị bắt dẫn ra mắt Hạ Thao, nhưng Hạ Thao lại vừa ý . Huống chi, Chu Hạ Ninh từ theo mẹ, muốn rước được người về nhà, lời của Hạ Thao khẳng định là kém hơn lời của mẹ ấy.

      Cho nên, muốn đạt được tiền đồ rộng mở, đạt được ủng hộ của mẹ vợ tương lai quan trọng nhất là bước này.

      Trang Dực nháy mắt quên mất chuyện "Bản thân phải ngồi máy bay gần hai mươi giờ, rất sợ đó nga", chuyên tâm tính kế: "Em , nên mang lễ vật gì gặp mẹ em? Mẹ em thích cái gì vậy?"

      Ánh mắt Trang Dực dần có thần thái, hơn nữa càng lúc càng phát sáng.

      Nưhng Chu Hạ Ninh thể chọc thủng tưởng tượng tốt ddeppj của : "Chúng ta, đều có tiền."

      Trang Dực sửng sốt, há hốc mồm: "Em lần đầu tiên gặp mẹ vợ, lại tay ? !"

      "Hai người chuyện gì vậy?" Ngồi bên cạnh Chu Hạ Ninh là Tiêu Lâm , làm thủ tục muộn lên bây giờ mới tới chỗ ngồi.

      " vì sao chưa thấy cậu đâu, có phải bị tiếp viên hàng mê hoặc bước nổi hay ?" Trang Dực ngẩng đầu liếc nhìn , khôi phục cái mồm nhanh nhảu.

      "Làm sao có khả năng!" Tiêu Lâm mở to mắt kháng nghị: "Tiếp viên hàng ít nhất cũng phải xinh đẹp như chị Hạ Ninh, em mới nổi."

      Tiêu Lâm cười nhìn Chu Hạ Ninh.

      Trang Dực nhướn mày, phút chốc đứng dậy.

      Chu Hạ Ninh cảm thấy căng thẳng, do dự có nên vươn tay giữ chặt Trang Dực hay .

      "Hạ Ninh, đổi vị trí với em, vừa rồi em có thích ngồi gần cửa sổ mà ." Trang Dực tay gỡ đai an toàn, cúi đầu nhìn Chu Hạ Ninh.

      Chu Hạ Ninh ngẩn ra, sau đó chậm rãi đứng dậy: "Ha ha, được, cám ơn ."
      Bạch Sắc Vi, xukem, Parvarty23 others thích bài này.

    4. Hangbaobinh

      Hangbaobinh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      9
      ghen quá mức luôn!!!!
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      songli191 thích bài này.

    5. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 84: Đạt tới

      Edit: tiểu lộc hàm

      Thời gian bay quá dài quả rất nhàm chán, Chu Hạ Ninh tại ngủ được, lại lo lắng cho Trang Dực nên miên man suy nghĩ, lôi kéo Trang Dực bàn bạc chuyện sau khi xuống máy bay.

      "Đặt khách sạn nào?"

      Khách sạn năm sao Trang Dực đặt trước.

      Trang Dực ngẩng đầu liếc nhìn Chu Hạ Ninh rất nghiêm túc, hơi hơi nhếch môi cười cười đầy ý với .

      Ba ngày trước, đặt phòng khách sạn, lúc ấy vẫn thương lượng cùng Chu Hạ Ninh.

      "Khách sạn gần đại học Havard, ngày mai chúng ta vừa hay có thể thăm quan Harvard."

      " tệ, em vào được Harvard, ít nhất có thể đến thăm quan ngày. Ha ha." Tiêu Lâm ở bên cạnh thính tai bu lại, hưng trí bừng bừng hỏi: "Từ sân bay đến đó mất bao lâu vậy? Chúng ta đến đó hình như vào buổi tối."

      "Nếu đến trễ, hai giờ sáng hạ cánh." Trang Dực quay đầu, liếc nhìn .

      "Vậy còn phải trả tiền phòng thêm buổi tối rồi!" Tiêu Lâm lập tức kinh hô.

      Tổ chương trình tuyên bố, bọn họ là du lịch bụi, xuống máy bay cho bọn họ kinh phí, nhưng bọn họ phải tiết kiệm các khoản.

      Trang Dực gật gật đầu, nhìn Tiêu Lâm thuận mắt hơn rất nhiều.

      " sai, nhập vai nhanh."

      "Đó là đương nhiên ." Tiêu Lâm hất cằm, rồi lại lập tức lại xụ mặt: "Trời ạ, muốn em phụ trách chi tiêu sao? Em cảm thấy vấn đề này rất khó đó!"

      "Cậu rất thích hợp ." Chu Hạ Ninh lướt qua Trang Dực, cười .

      Tiêu Lâm da mặt dày: ngừng gọi "Chị chị, mẹ mẹ" nhanh chóng làm quen với mọi người.

      "Cám ơn chị khích lệ!" Tiêu Lâm lập tức cười đáp lại.

      Trang Dực ngồi tại vị trí, hai tay ôm ngực, quay đầu liếc Chu Hạ Ninh, vươn tay đẩy đầu lại.

      "Vẫn nên bàn bạc đến khách sạn như thế nào thôi."

      "Xem kinh phí . Nếu nhiều, gọi taxi, nếu ít phương tiện công cộng." Chu Hạ Ninh lại thò đầu ra lý trí đề nghị.

      "Chị đúng!" Tiêu Lâm cũng gật gù, cách Trang Dực cao lớn ở giữa, giơ ngón tay cái với Chu Hạ Ninh.

      Trang Dực quay đầu, lại thò tay ấn đầu Chu Hạ Ninh về vị trí cũ.

      Tiêu Lâm dừng chút, quay đầu hoài nghi nhìn Trang Dực.

      Trang Dực thèm để ý, Chu Hạ Ninh bĩu môi trừng mắt nhìn cái.

      Nửa đường, Chu Hạ Ninh ngủ mất.

      Trước khi vào giấc ngủ, hơi do dự nhưng dưới tấm chăn lông vẫn thò tay qua nắm lấy tay phải của Trang Dực.

      Trang Dực lập tức xoay đầu lại, trong ánh mắt hàm ý cười.

      Chu Hạ Ninh cảm thấy mặt có chút nóng, quay đầu, dựa vào ghế nhắm mắt ngủ, tay của hai người vẫn nắm chặt buông.

      Trước khi lên máy bay, Trang Dực luôn cảm thấy hối hận bản thân quá vọng động, nhưng tại, lại bắt đầu chờ mong chuyến du lịch này!

      Khi máy bay hạ cánh Chu Hạ Ninh tỉnh lại, thời gian bay dài, tư thế ngủ lại thoải mái, khiến cho cả người đều thoải mái.

      Trang Dực thừa dịp Tiêu Lâm còn ngủ, vụng trộm vươn tay xoa bóp cho Chu Hạ Ninh.

      Chu Hạ Ninh quả thực thoải mái mà hưởng thụ, híp mắt nhìn Trang Dực giọng thầm: " đa từng học qua à? Mạnh hơn chút..."

      Trang Dực nhếch môi, nhìn dáng vẻ biếng nhác của Chu Hạ Ninh, nhịn được nhích lại gần hơn, tay mát xa cổ, tay chậm rãi bóp vai cho .

      "Ai nha, eo của em cũng mỏi, ngồi quá lâu ." Chu Hạ Ninh cau mày, giọng rất .

      Trang Dực khẽ cười tiếng, tay phải lại bắt đầu dời xuống, đầu cũng nhích đến gần tai , giọng thổi khí: "Còn chỗ nào nữa?"

      Chu Hạ Ninh vừa định "Đùi", giật mình nhưng chóng dừng lại .

      chậm rãi ngồi ngay ngắn, thò tay tóm lấy bàn tay của Trang Dực kéo lên vai mình: "Vẫn cứ bóp vai thôi."

      Trang Dực có chút tiếc nuối thở dài, sau đó tiếp tục giúp mát xa.

      "Có mệt hay ?"

      "Mệt." Chu Hạ Ninh giật giật cổ.

      lâu ngồi chuyến bay dài như vậy, quá khó chịu rồi.

      "Khi quay về nhất định phải bắt bọn họ mua khoang hạng nhất." Trang Dực thấy Chu Hạ Ninh cau mày, động tác tay càng chuyên chú hơn.

      "Đúng vậy, mệt chết em. May mắn bọn họ mua khoang phổ thông cho mình." Tiêu Lâm cũng tỉnh lại, khép hờ mắt, chỉ nghe thấy Trang Dực .

      "Vì kinh phí, bọn họ phải keo kiệt chút." rất vừa lòng đứng lên, vận động cẳng chân, lại lần nữa ngồi xuống, cài dây an toàn.

      Máy bay bắt đầu giảm độ cao.

      "Lần đầu tiên em đến Mĩ đấy, đáng tiếc bên ngoài tối đen như mực , cái gì cũng thấy." tò mò nhìn ngoài cửa sổ.

      tại là rạng sáng, trời lại nhiều mây, ngay cả ánh đèn cũng nhìn .

      "Lần này cậu có thể vui chơi." Trang Dực cũng ngồi dậy, gấp xong cái chăn đặt đùi.

      Hành trình lần này của bọn họ từ phía bờ Đông sang đến bờ Tây, ngang qua toàn bộ nước Mĩ, cuối cùng từ San Francisco bay trở về Thượng Hải.

      Máy bay hạ cánh an toàn, Trang Dực nặng nề thở ra hơi, vẻ mặt cũng thoairmais hơn.

      Đến khi máy bay dừng hẳn, đứng dậy lấy balo của Chu Hạ Ninh trước, sau đó mới cầm lấy balo của mình.

      Động tác của Tiêu Lâm rất nhanh, hưng phấn chạy đến chỗ ba người Tiêu Vạn Cầm: "Mẹ nuôi, các chị, nhanh xuống máy bay thôi!"

      Chu Hạ Ninh thở hơi, trong lòng cũng có chút mong đợi.

      Xuống máy bay nhận hành lý, tổ chương trình bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi.

      "Từ hôm nay trở , mỗi người trong các bạn mỗi ngày nhận được kinh phí 150 đôla, toàn bộ đội du lịch có 900 đôla, đây là số tiền của ngày hôm nay, tôi giao cho Tiêu Lâm."

      Tiêu Lâm giơ tay chào, sau đó cười hì hì nhận phong bì.

      "Kinh phí mỗi ngày của các bạn bao gồm ba bữa, thăm quan các địa điểm du lịch, lại, cư trú, tất cả phí dụng đều nằm trong đó. Từ giờ trở chúng tôi để bất cứ ai giúp đỡ các bạn, đương nhiên vẫn đặt an toàn của các bạn lên hàng đầu, tại các bạn cần làm chính là thuận lợi đến khách sạn, nghỉ ngơi lát, trong hai ngày, thăm quan được năm địa điểm du lịch ở Boston, trong đó bao gồm đại học Havard, Massachusetts Institute of Technology và ba giáo đường, sau đó tới New York." Liêu Bản giơ tay lên, mắt nhìn đồng hồ: " tại chúng ta cần chỉnh lại thời gian, thời gian ở Boston chậm hơn Bắc kinh mười ba giờ, bây giờ theo giờ địa phương là hai giờ sáng."

      Chu Hạ Ninh lâu đeo đồng hồ, lần này cũng là gần sát nút mới mượn Chu Thừa Phó cái, cái đồng hồ nam to bản đeo cổ tay nhắn trắng nõn của khiến nó càng trở nên tinh tế.

      "Của ai ?" Trang Dực cau mày, nhìn chằm chằm đồng hồ tay .

      "Em họ ." giọng trả lời câu.

      "Được rồi, tại chúng ta cần thương lượng chút làm thế nào để tới được khách sạn thôi." Tiêu Vạn Cầm che miệng ngáp cái, vẻ mặt có chút tiều tụy.

      Chu Hạ Ninh cũng cảm thấy mệt chết được, nhưng vẫn lấy từ trong ba lô quyển sổ tay: "Chúng ta có thể tuyến xe buýt Silver Line, sau đó ngồi tàu điện ngầm, nhưng biết bây giờ còn hoạt động . Sau đó là bộ, tốn tầm 50 đôla."

      Tất cả im lặng nhìn về phía Chu Hạ Ninh.

      Tiêu Lâm giơ ngón tay cái về hướng : "Chị trâu bò."

      " Được, bắt đầu hành động, Tiêu Lâm, cậu và Hồ Hân Hân hỏi chút xem thời gian tuyến xe buýt Silver Line hoạt động, tôi và Chu Hạ Ninh xem chút đón taxi ở đâu."

      Trang Dực lời vừa dứt, Tiêu Lâm lập tức ý kiến: "Em phản đối! Em và chị Hân Hân đều giỏi ngôn ngữ, trao đổi nhất định gặp khó khăn, em cùng với chị Hạ Ninh."

      Đào Tử Ý và Tiêu Vạn Cầm ngồi cùng nhau, nghe vậy hứng thú liếc nhìn Trang Dực.

      " Được, vậy tôiđi cùng Tiêu Lâm." Chu Hạ Ninh dám nhìn Trang Dực, đảy hành ký tới chỗ Tiêu Vạn Cầm, sau đó cùng Tiêu Lâm hỏi thăm.

      Hỏi thăm được tuyến buýt Silver Line dừng hoạt động, nhưng nửa tiếng nữa bắt đầu hoạt động trở lại.

      Trang Dực tổng hợp lại ý kiến của mọi người, quyết định lần đầu tiên xa xỉ chút.

      "Gọi taxi . Hôm nay quá muộn rồi, nhanh chóng tới khách sạn nghỉ ngơi chút, tầm hai mươi phút là tới khách sạn rồi ." Trang Dực vung tay lên, nhấc hành lý của và Chu Hạ Ninh lên xe đẩy hành lý: "Tiêu Lâm, cậu hỗ trợ xách hành lý ."

      Sân bay lúc rạng sáng rất hiu quạnh, nhưng bên cạnh bọn họ đều có mấy cái máy quay phim, khiến người qua đường liên tiếp quay đầu.

      Chu Hạ Ninh theo bên cạnh Trang Dực, bướcvề phía đón taxi vừa hỏi thăm được, bắt đầu thích ứng với cái gọi là chương trình truyền hình thực tế.

      Chỉ là nhìn để ý máy quay là được.

      ra khỏi cửa sân bay Trang Dực ngừng lại, quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh theo phía sau, khẽ cười với .

      Boston tháng 5, gió đêm mang theo hơi ẩm, nhưng tâm tình lại bắt đầu ấm áp chộn rộn.

      Tha hương ở đát khách khiến cho tâm tình con người sục sôi, Chu Hạ Ninh cũng nhìn , hơi hơi nhếch môi.

      Hai người đón hai chiếc xe taxi, bắt đầu xuất vấn đề bất đồng ngôn ngữ, Trang Dực thể sắp xếp Chu Hạ Ninh và Tiêu Lâm cùng chiếc xe.

      Tiêu Lâm là cu ly, Chu Hạ Ninh là phiên dịch, mà , kiêm cả cu ly lẫn phiên dịch.

      "Uhm, Hạ Ninh, em và Tiêu Lâm xe ." Khi Trang Dực lời này, ánh mắt nỡ nhìn chằm chằm Chu Hạ Ninh, trong lòng ngừng rỉ máu!

      Sắp xếp như vậy thể hai mươi mấy tiếng nữa; trừ khi tàu điện ngầm và xe bus, và Chu Hạ Ninh thể ngồi chung chiếc xe.

      Tiêu Lâm lôi kéo Tiêu Vạn Cầm ngồi chung chiếc xe, Chu Hạ Ninh và Tiêu Vạn Cầm ngồi phía sau, Tiêu Lâm kéo cửa lái phụ, đường hoàngnói chuỗi tiếng với tài xế taxi.

      Đó là tên khách sạn và địa chỉ, vừa học bằng cách học thuộc.

      "Tôi nghỉ chút, khi nào đến mấy đứa nhớ gọi nhé." Tiêu Vạn Cầm có tuổi, lên xe cảm thấy mệt mỏi, dựa vào lưng ghế nhắm hai mắt.

      Chu Hạ Ninh và Tiêu Lâm cười liếc nhìn nhau, ăn ý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

      Chu Hạ Ninh cũng mệt mỏi, nhưng lại ngủ được, trong lòng yên lặng tính toán, có lên liên lạc với mẹ hay .

      Xe chạy gần hai mươi phút đến khách sạn Trang Dực đặt trước.

      Tiêu Lâm dọn hành lý, Chu Hạ Ninh và Tiêu Vạn Cầm xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn nhà hai tầng trước mặt.

      Đây là motel đơn giản kiểu Mĩ, toàn nhà hai tầng, tường ngoài sơn màu vàng nhạt và màu nâu gỗ, dưới ánh đèn, thoạt nhìn rất ấm áp.

      "Cũng tệ lắm." Tiêu Vạn Cầm ngẩng đầu đánh giá.

      "Đúng vậy." Chu Hạ Ninh mím môi cười .

      thấy nơi này được đánh giá tốt, sạch mà quan trọng nhất là được chuẩn bị bữa sáng.
      Bạch Sắc Vi, xukem, Parvarty17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :