1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 131. Cái giá nặng nề nhất (4)

      Mộ Dung Nhược Hồng nhìn xuống đại điện hỗn loạn, giờ phút này, thấy được tương lai tốt đẹp vẫy gọi . Và , rất nhanh có thể trở thành đại đế quân lâm thiên hạ.

      Tất cả thiên hạ đều nằm trong tay .

      “Cung nỏ thủ chuẩn bị!” Mộ Dung Nhược Hồng quát lạnh tiếng, cung nỏ thủ bên người đồng loạt giơ cung lên, nhắm ngay những người trong điện.

      Lúc này hai tên cầu thịt cũng ngừng công kích Quân Cơ Lạc, bọn cấp tốc cuộn mình lại, chạy về bên người Mộ Dung Nhược Hồng.

      Rốt cuộc Quân Cơ Lạc cũng thoát khỏi thủ đoạn công kích hạ lưu của hai tên cầu thịt kia.

      Quân Cơ Lạc dùng chiếc khăn tay ngừng lau tay và cổ, vẻ mặt cực kì ghét bỏ.

      Mộ Dung Quân Thương bật cười, “Cửu Thiên Tuế, thể tưởng tượng được ngươi cũng có lúc bị người ta khi dễ như thế này nha.”

      Quân Cơ Lạc trầm cười, chế nhạo, “Xem ra bản đốc quá cường đại, cường đại đến nỗi các vị hoàng tử chỉ có thể nhìn bóng lưng của ta. Ngẫu nhiên phạm chút sai sót có thể làm cho Nhiếp chính vương cười vui vẻ như vậy. A! Bản đốc tên đại phôi đản chính cống nha, mấy năm nay các vị hoàng tử nhất định rất dễ chịu rồi.”

      Đoạn chế giễu của lập tức chọc đến ba vị chính chủ. Mộ Dung Nhược Hồng bén giọng mắng to, “Quân Cơ Lạc, ngươi là tên hoạn quan thối tha biết xấu hổ, *** mới. Ngươi cho là phụ hoàng ta phong ngươi làm Cửu Thiên Tuế, ngươi là chủ tử sao? Ngươi cho là ngươi giúp trẫm được hoàng vị, vị thiên tử là trẫm đây lúc nào cũng phải xem sắc mặt của ngươi mà hành sao? Ngươi TMD chính là nô tài của nhà Mộ Dung chúng ta. Nô tài là gì? Nô tài nghĩa là khi nhìn thấy chủ tử phải như chó đến lấy lòng.”

      Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng nhiều năm chất chứa bất mãn với Quân Cơ Lạc, khi mở miệng, dừng lại được, lại tiếp tục phẫn nộ thảo phạt hành vi đắc tội của Quân Cơ Lạc đối với .

      “Tên hoạn quan biết xấu hổ nhà ngươi khi nhìn thấy trẫm, đến bây giờ cũng hành lễ quỳ; ngươi còn thường dùng hoàng muội trẫm để ép buộc trẫm; ác độc nhất là… ngươi vì lấy lòng Đường Tứ Tứ, đoạt bức hoạ mẫu phi trẫm… Quân Cơ Lạc, ngươi đáng giết ngàn đao, ngươi chỉ là tên hoạn quan, ngươi dựa vào cái gì mà coi thường trẫm như vậy.”

      mặt Mộ Dung Nhược Hồng đầy vẻ tức giận cùng cam lòng, trong sóng mắt có tia phẫn nộ kịch điện lưu chuyển, linh hồn tự ti trốn tránh trong thân thể điên cuồng kêu gào.

      “Trẫm nằm mơ cũng muốn giết tên hoạn quan hại nước hại dân nhà ngươi! Hơn nữa, ngươi cũng đáng chết! Giang sơn của trẫm cần bị tên hoạn quan như ngươi nắm trong tay!”

      nay, Quân Cơ Lạc là cá nằm thớt, lá gan của Mộ Dung Nhược Hồng cũng lớn lên, thoáng chốc đem những điều ngày thường bất mãn với Quân Cơ Lạc trút hết ra.

      Mấy năm nay phải sống luồng cúi, chịu đựng đủ rồi. Đêm nay là thời khắc xoay người!

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc dừng lại người hai con mãnh thú kia lát, sau đó mới nở nụ cười lưu manh, đưa tay sơ sờ cái cằm bóng loáng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bệ hạ, thành , lần tốt cáo đầy huyết lệ này của ngài, nhất thời làm cho bản đốc nở ruột nở gan nha. ra bản đốc gây ra tội ác tày trời đến mức này. Bệ hạ ngài cứ yên tâm, có lời khẳng định của ngươi hôm nay, trong cuộc sống sau này bản đốc nhất định càng nỗ lực, biến bệ hạ thành tên hôn quân khổ tình, bi tráng.”

      Quân Cơ Lạc vừa lời này vừa chọn cái ghế, dùng tư thế nhanh nhẹn ngồi xuống, biểu cảm mặt cực độ cuồng vọng kiêu ngạo, bộ dạng như muốn ngươi có thể làm gì ta.

      Con sư tử cuồng bạo kia sau khi Quân Cơ Lạc ngồi xuống, liền hưng phấn run run cái bờm, hai chân trước khẽ mài đất, tựa hồ chờ đợi cơ hội tấn công Quân Cơ Lạc.

      Hiển nhiên, thái độ cuồng vọng của Quân Cơ Lạc hoàn toàn chọc giận Mộ Dung Nhược Hồng, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Nhược Hồng hơi vặn vẹo, trong mắt lên sát ý lạnh lẽo. giơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh cho cung thủ bắn Quân Cơ Lạc.

      Lúc này giọng trong trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương truyền đến, “Mình đúng là chó, đừng trách người ta xem mình như chó!”

      Mộ Dung Ôn Trạch cũng ngẩng đầu nhìn qua Mộ Dung Nhược Hồng, sâu trong mắt cũng chỉ còn lại hà khắc lạnh lùng. giọng châm chọc, “ ra ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là chó. Nếu ngươi phải là chó, ngươi cho rằng Quân Cơ Lạc để ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế sao? Xem ra ngươi đúng là con chó ngu xuẩn ở trong phúc mà biết phúc! Chó điên như vậy mà có thể làm hoàng đế, là ông trời có mắt.”

      Khi Mộ Dung Ôn Trạch chuyện biểu cảm mặt cũng càng thêm hà khắc lạnh lẽo.

      Lời hàm chứa vũ nhục của ba người làm cho vẻ mặt Mộ Dung Nhược Hồng càng thêm vặn vẹo dữ tợn, trong mắt có tơ máu đỏ tươi, nổi giận quát, “Đáng chết! Đêm nay ai trong các ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi tay trẫm! Trẫm cho các ngươi biết đam coi thường trẫm có kết cục gì!”

      Quân Cơ Lạc khẽ cười, trong ánh mắt thâm u mang theo khinh miệt, đưa tay ngoáy lỗ tai. Sau đó lười biếng duỗi lưng cái, kiên nhẫn , “Hoàng thượng, ngài trăm ngàn lần đừng chỉ biết dùng miệng . Ra lệnh cho cung thủ của ngươi bắn chúng ta nhanh chút . Chúng ta đều chờ kịp muốn gặp Diêm vương gia rồi.”

      Mộ Dung Quân Thương cười lạnh phản bác lời của Quân Cơ Lạc, “Cửu Thiên Tuế, ngươi rất tàn nhẫn. Tên chó điên này bị áp lực lâu lắm rồi, dù sao ngươi cũng nên để cho sủa vài tiếng trước khi chết chứ.”

      Mộ Dung Ôn Trạch cũng hùa theo lời Mộ Dung Quân Thương, “Nhiếp chính vương sai, nhân lúc này sủa vài tiếng, đến lúc chết, nhất định chết nhắm mắt.”

      Ba người này kẻ xướng người hoạ loạt, biểu vô cùng ăn ý.

      Ngay cả Quân Cơ Lạc cũng nở nụ cười, “Hôm nay là khó có. Vậy mà cũng có lúc bản đốc cùng Nhiếp chính vương, Hiền vương ở cùng phe.”

      Mộ Dung Ôn Trạch dùng giọng điệu hà khắc lạnh lẽo như cũ trả lời, “Súc sinh chính là súc sinh. Đối mặt con chó điên sủa bậy, ba người chúng ta đương nhiên là cùng chiến tuyến.” Chờ sau khi trừ bỏ Mộ Dung Nhược Hồng, cuộc chém giết tàn khốc nhất cũng chính thức bắt đầu.

      Khoé miệng Mộ Dung Quân Thương giương lên nụ cười châm biếm, đôi mắt cực kì trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn qua Mộ Dung Nhược Hồng. Lần này, gì nữa. Nhưng ánh mắt của đem suy nghĩ trong nội tâm lộ ra ngoài.

      Liên tục bị ba người này mắng là chó, Mộ Dung Nhược Hồng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên thanh “ong ong”, cảm giác oán hận cùng cam lòng trào lên từ chân , sau đó như ngọn lửa thiêu đốt khắp thân thể . Luồng hận ý ngừng lại được, vì thế dùng thanh bén nhọn điên cuồng gào thét.

      “Tốt! Tốt! Các ngươi đều mắng trẫm là chó. Vậy hôm nay trẫm cho bọn người các ngươi chết trong tay ‘chó điên’ này!”

      Mộ Dung Nhược Hồng rống xong liền quay đầu sang các cung nỏ thủ, cướp lấy cái cung nỏ to nhất, nhắm vào mục tiêu, di chuyển cơ quan cung nỏ thủ.

      Kiếm nỏ rời dây cung, bắn trúng con sư tử trong điện.

      Phần bụng sư tử bị mũi tên bắn trúng, nó đau đớn há mồm kêu, sau đó tấn công bọn người Quân Cơ Lạc. Mộ Dung Nhược Hồng thấy màn như vậy, khoé miệng lập tức giương lên độ cong đẹp mắt, tiếp theo lại di động cơ quan cung nỏ, bắn vào con hổ.

      Trong lúc nhất thời, con hổ và con sử tử đều dường như phát điên liều mạng tấn công ba người bọn họ.

      Lúc này Mộ Dung Nhược Hồng mới buông cung nỏ trong tay ra, cực kỳ thoả mãn nhìn mọi việc phát sinh trước mắt. Đường Vân Nhiễm cũng đứng lên từ chỗ ngồi mềm mại, hai người đứng kề vai, khoé mắt Đường Vân Nhiễm sinh ra vô hạn lẳng lơ, môi đào đỏ tươi phun ra những lời nũng nịu, “Bệ hạ, đề phòng tình có biến, vẫn nên trực tiếp hạ lệnh cho cung nỏ thủ bắn bọn họ .”

      Mộ Dung Nhược Hồng bị lẳng lơ trong ánh mắt nàng ta làm mê đảo, gật đầu, vẻ mặt sủng nịch, “Nhiễm Nhi, mọi thứ trẫm đều nghe theo nàng!”

      Cung nỏ thủ chuẩn bị tốt, Mộ Dung Nhược Hồng nắm tay Đường Vân Nhiễm, ngạo nghễ nhìn về phía ba người đấu với sư tử và hổ, “Ba vị, xin lỗi rồi! Trẫm muốn cùng các người tiếp tục chơi đùa nữa. Các ngươi nên chết !”

      Mộ Dung Nhược Hồng giơ tay lên, cung nỏ thủ trong sân đồng loạt bấm nút, mũi tên nhọn như mưa phùn, ào ạt bắn về phía ba người trong điện. Quân Cơ Lạc khẽ lui lại mấy bước, rút trường tiên bên hông, thân ảnh cao lớn dễ dàng di chuyển trong mưa tên hỗn độn.

      Về phần Mộ Dung Quân Thương, bấm vào cơ quan xe lăn, xe lăn sau khi trải qua cải tạo đặc biết có thể nhàng thay đổi phương hướng, tránh né những mũi tên bắn về phía . Ngân châm giấu trong tay áo của cũng phát huy tác dụng.

      Sau khi vận nội công, Mộ Dung Quân Thương mượn lực phóng ra vũ khí của . Vô hạn ngân châm bắn về chỗ cung nỏ thủ đứng.

      Còn Mộ Dung Ôn Trạch, trong cầm thanh trường kiếm, thân ảnh như gió như sương, chiêu thức cũng thanh thoát linh hoạt. Trường kiếm của quét qua, những mũi tên bắn về phía đều bị văng ra.

      “Mau! Bắn chết bọn chúng cho trẫm! Hôm nay chỉ cần giết được ba người bọn chúng, trẫm nhất định trọng thưởng các ngươi.” Mộ Dung Nhược Hồng ầm ỹ bên. Bất luận như thế nào, hôm nay nhất định phải diệt trừ ba người bọn chúng…

      Trong Thanh Phong Điện. Tiết thần y bên miệng đầy oán giận, bên kêu gào đòi bắt mạch cho Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ đâu dám cho bắt mạch, vội vàng từ chối.

      Tiết thần y nhìn kỹ gương mặt trắng bệt của Đường Tứ Tứ, mắt lộ ra tia sáng nhạy bén, “Đường nha đầu, vẫn nên để ta bắt mạch cho . Sắc mặt của tốt nha. cho ta biết, có phải quỷ thiếu đạo đức khi dễ hay ?”

      “Tiết thần y, cần đâu. Gần đây ta tốt lắm. đâu dám đánh ta!” Đường Tứ Tứ nhanh chóng cười gượng, vừa rồi đường đến Thanh Phong Điện nàng thấy nhiều hình ảnh máu me, bụng cực kỳ khó chịu mới nôn mửa. Vừa lúc bị Tiết thần y thấy được.

      Ánh mắt Tiết thần y đầy thâm ý nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ, sau khi mặt nàng ra hai vệt đỏ, mới cười , “Là ta nghĩ nhiều, quỷ thiết đạo đức thương còn kíp. Làm sao có thể khi dễ .”

      Đường Tứ Tứ nhàng thở ra, nhưng Tiết thần y đột nhiên lại làm đòn hồi mã thương, “Nhưng mà, sắc mặt ổn. Vẫn nên để cho lão phu bắt mạch . Bằng , trong lòng ta khó chịu nha.”

      Đường Tứ Tứ rút khăn tay lau mồ hôi trán, nhếch miệng cười xấu hổ, “Tiết thần y, cần.”

      Tiết thần y đột nhiên cười xấu xa, hỏi đùa Đường Tứ Tứ, “Đường nha đầu, gả cho quỷ thiếu đạo đức cả đời này cũng thể có đứa . Ngươi nghĩ đến về sau già phải làm sao? Người của Quân gia bọn họ đều chết. Ngày nó đó quỷ thiếu đạo đức cũng còn ai chiếu cố . bằng nghe lời ta, cho quỷ đạo đức đội nón xanh, trộm sinh đứa ?”

      Tim Đường Tứ Tứ đập “thình thịch”, dám nhìn thẳng Tiết thần y, nàng cúi mắt, nhìn chằm chằm chén trà trong tay, ảm đạm , “Ta còn có đệ đệ và biểu ca… Về sau bọn họ chiếu cố ta.”

      Ánh mắt Tiết thần y dừng ở cái bụng bằng phẳng của nàng, khoé miệng ý cười, , “Được rồi, muốn ta bắt mạch ta đây cũng cưỡng cầu. Trước tiên cứ nghỉ ngơi ở chỗ này lát, ta ra ngoài xem tình hình thế nào, chừng có rất nhiều người cần ta hỗ trợ đó.”

      Tiết thân y đeo hòm thuốc lên lưng, lập tức ra khỏi Thanh Phong Điện. Sau khi rời , ngoài Thanh Phong Điện có thái giám tay bưng khay đến, sau khi được thị vệ soát người vào trong điện.

      “Quân phu nhân, đây là canh an thần do Mạt phó tư chủ sai nô tài chuẩn bị cho người. Nhân lúc còn nóng, người uống .” Thái giám cúi đầu cực thấp, tiếng cũng rất khàn khàn khó nghe.

      Đường Tứ Tứ nhìn bát canh kia, có ý muốn uống.

      Thám giám kia đợi lát, có chút nóng nảy, lại giọng , “Quân phu nhân, canh an thần nên uống lúc còn nóng, nguội còn tác dụng…”

      “Ta uống, ngươi ra ngoài trước .” Đường Tứ Tứ với thái giám kia tiếng, ra lệnh ra ngoài. Thái giám vẫn cúi đầu kia cam lòng lui ra, khi đến cửa, ngửa đầu, ánh mắt độc ác dừng bát canh an thần…

      Lúc này Mạt Lương xử lí tốt tình bên ngoài, khi từ ngoài điện vào, nhìn thấy có tên thái giám lén lút nhìn Đường Tứ Tứ trong điện.

      Sắc mặt bỗng chốc tối lại, rống to với tên thái giám kia, “Ngươi là thái giám của cung nào hả?”

      Thái giám kia nhìn thấy Mạt Lương, nhanh quỳ xuống, đầu cúi càng thấp. Mạt Lương nhấc chân, trực tiếp đá vào ngực ta. Tên thái giám ấy lập tức mang thương tích ra ngoài.

      Mạt Lương vừa vào trong, Đường Tứ Tứ liền quan tâm hỏi, “Cửu Thiên Tuế ra rồi sao?”

      “Tẩu tử, trước kia Cửu Thiên Tuế cho mình là mèo, muốn chơi đùa tới cùng với mấy tên hoàng tử kia. biết vì sao gần đây, huynh ấy đổi chủ ý, nhất định phải giải quyết bọn chúng. Đêm nay tẩu tử cần chờ huynh ấy. Cửu Thiên Tuế xử lí tốt.”

      Ánh mắt Mạt Lương nhanh chóng nhìn đến bát canh an thần bàn, nhanh tay lẹ chân lấy ra cây nhân châm, thử canh an thần, ngân châm cũng có biến đổi gì.

      “Tẩu tử, tỷ uống bát canh an thần này trước , sau đó ta tìm vài thị đến hầu hạ tỷ. Ta cam đoan sau khi tỷ tỉnh lại, có thể nhìn thấy Cửu Thiên Tuế.” Mạt Lương là nam nhân thô kệch, chú ý nhiều đến lễ nghi. đưa bát canh đến trước mặt Đường Tứ Tứ, tựa hồ là muốn chính mắt nhìn nàng uống xong mới có thể rời .

      ---------------​

      Mừng ta được set làm editor, ta quyết định bắt đầu trò câu like trắng trợn, 35 like ta đăng chap tiếp theo nhá:yoyo36:
      P/s: chap tiếp theo biết ai là ng muốn hại Tứ Tứ nhà chúng ta và 1 phần kết quả cái trò chơi bẩn của bọn MDNH + ĐVN, mại dzô mại dzô:yoyo14::yoyo14:
      Last edited by a moderator: 9/11/14
      Layla06, thuytlu, HangVO953 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cầu mong là ko có chuyện gì xảy ra, ôi chén thuốc đó >_<
      mal thích bài này.

    3. lovecocktail

      lovecocktail Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      38
      Ôi giời ơi, hồi hộp quá. Cảm ơn bạn. Mong là Tứ Tứ ko sao. Chị mà gặp chuyện gì chắc Lạc ca đào mồ luôn cả nhà hoàng đế lên mất

    4. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      Ta bít tên Thái giám đó là ai rồi, là cái tên ngày xưa mê ĐVN như điếu đổ, hùa vs mẹ con ĐVN là ĐTT và tự định chung thân, sau bị lưu đày. Rồi vào cung làm Thái giám để giúp đỡ ĐVN đó, nhưng mà tên t bó tay, wên rồi :hoho::hoho::hoho:!Ths nàng nhìu

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      ta chỉ mong là Tứ Tứ có việc gì thôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :