1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 255: Phiên ngoại 8: Nguyện lòng dạ, bên nhau tới khi bạc đầu!
      Editor: Jun


      Chương Tư Nguyên và phụ thân của - Chương Tụ được mời tới Tiền phủ làm khách.

      Chờ khi quản gia dẫn hai cha con họ Chương tới thư phòng của Quân Cơ Lạc nhìn thấy Chương Tư Nguyên. Chương Tư Nguyên khác so với trong bức họa là mấy, làn da ngăm đen, ngũ quan thâm thúy cương nghị, vầng trán tỏa ra khí khá giống với Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc híp mắt, đôi mắt như ngọn đuốc quan sát Chương Tư Nguyên lượt. Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Quân Cơ Lạc, Chương Tư Nguyên liền ngước mắt lên, hơi chút khẩn trương hướng về phía Quân Cơ Lạc.

      Tầm mắt hai người gặp nhau, ánh mắt Quân Cơ Lạc uy nghiêm cường thế. Chương Tư Nguyên chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén như kiếm sắc lạnh đâm về phía . hơi nhếch môi, băng ngụ trong mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.

      Quân Cơ Lạc giật khóe miệng, bật cười lớn, sau đó thản nhiên :"Quả nhiên là hùng xuất thiếu niên. Bỉ nhân có nghe đại danh của Chương công tử, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền."

      Chương Tư Nguyên cung kính hành lễ với Quân Cơ Lạc, nét mặt khiêm tốn:"Tiền bá phụ quá khen." Quân Cơ lạc và Đường Tứ Tứ đến Ung Châu đương nhiên thể dùng họ Quân, hai người bàn bạc dùng họ "Tiền".

      Phụ thân Chương Tư Nguyên cũng là người lăn lộn trong trốn quan trường. Những năm gần đây, cũng nghe ít về Tiền gia. Người người đều ở thành Ung Châu này, thể đắt tội nhất chính là Tiền gia từ kinh thành dọn tới. Cho tới cả tri phủ thành Ung Châu, cho tới quan viên nòng cốt trong triều đình cũng quản được người Tiền gia. Về phần nguyên nhân tất cả mọi người đều im lặng chịu . Nhưng dù thế nào chỉ với điều này cũng chứng minh Tiền gia có bối cảnh vô cùng lớn.

      Nay vì việc hôn của nhi tử mà tự mình tới cửa cũng dám kênh kiệu.

      "Tiền huynh quá khen rồi, tiểu nhi tốt, dám nhận tán thưởng của Tiền huynh." Chương Tụ ôm quyền tiến lên. Chương tướng quân tung hoành sa trường hai mươi mấy năm đứng cạnh Quân Cơ Lạc mặc cẩm bảo lại bị khí thế người Quân Cơ lậc át chế.

      Tự cảm thấy điểm này, lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với Quân Cơ Lạc. Quân Cơ lạc ôm quyền, mặt nở nụ cười khách sáo:"Chương tướng quân khách khí rồi."

      Sau khi lời này xong, Quân Cơ Lạc đưa ánh mắt trở lại Chương Tư Nguyên. cũng quanh co lòng vòng, dứt khoát :"Biết đánh cờ ?"

      "Biết!" Chương Tứ Nguyên gật đầu.

      Quân Cơ Lạc cũng gật gật đầu, thuận thế sai người lấy bàn cờ. Hai người cùng đánh cờ!

      Buổi chiều yên tĩnh, trong thư phòng, lư hương dặm xông hương tỏa khói lượn lờ. Ván cờ của Quân Cơ Lạc và Chương Tư Nguyên cũng đến giai đoạn cuối cùng.

      Quân Cơ Lạc quân trắng, Chương Tư Nguyên quân đen. Quân trắng đường vây chắn nay bị quân đen dồn vào thế khó, mắt thấy thua tới nơi. Quân Cơ Lạc cũng gấp gáp, ngón tay thon dài của lấy quân cờ đen, vô cùng có tiết tấu loại ra khỏi bàn cờ. Chương Tưu Nguyên chiếm ưu thế nhưng xem sớm toát mồ hôi.

      Tuy sắp giành được thắng lợi nhưng cũng dám chủ quan qua loa.

      ngẩng đầu nhìn Quân Cơ lạc, ánh mắt sâu thẳm theo dõi , từ đầu đến cuối vẫn trưởng giả trước mặt còn giấu những gì.

      Chương Tụ ở bên cạnh nhìn bàn cờ trắng đen, nhiều lần nháy mắt với nhi tử nhưng nhi tử vẫn luôn làm bộ để ý.

      Chương Tư Nguyên lại đặt xuống quân cờ đen, Quân Cơ lạc nhíu mày cười :"Người trẻ tuổi, tài đánh cờ của ngươi rất cao siêu. Nhưng chẳng lẽ ai với ngươi, ta là trưởng bối vãn bối ngươi phải khiêm nhường chút sao?" Biết ta có thể trở thành nhạc phụ của ngươi mà còn dám từng bước ép sắt, nước cũng tha.

      Người trẻ tuổi kia, chút nhường nhịn. Về sau nữ nhi bảo bối của gả cho ta, ở nhà chồng bị khi dễ, nhạc phụ này cũng làm được gì.

      Chương Tư Nguyên ngẩng đầu lên, còn trẻ tuổi khuôn mặt tràn đầy hăm hở, chắp ta thẳng thắn:"Cờ người, trí dũng. Vãn bối nghe bá phụ ngài đánh cờ rất tài, cho nên toàn lực ứng phó. Nếu vãn bối vì muốn nịnh nọt bá phụ mà cố ý mở nước đây chẳng phải là khinh nhờn bá phụ hay sao, đây chính là đại bất kính."

      Khi chuyện, ánh mắt hề né tránh, vẻ mặt cũng kiêu ngạo siểm nịnh, khiến cho người ta cảm thấy là người có chủ kiến có nguyên tắc.

      Trong mắt Quân Cơ lạc lên vẻ kinh ngạc, đột nhiên ánh mắt của Chương Tư Nguyên khiến giật mình nhớ lại chuyện khi còn trẻ tuổi với Trì Lệ Dập. Khi đó có lẽ cũng chống đối Trì Lệ Dập như vậy. Trì Lễ Dập phỏng chừng cũng ít tức giận với .

      Ha ha, trời đất luân chuyển, bây giờ lại đến phiên .

      Bật cười lớn, Quân Cơ Lạc :"Người trẻ tuổi, tuy rằng ta thể nào thích ngươi nhưng đôi lời của ngươi sai, tài đánh cờ của ta đúng là cao siêu."

      Quân Cơ Lạc vừa cười vừa đặt quân cờ trắng lên bàn cờ. Toàn bộ thế cục lập tức xuất biến hóa vi diệu. Chương Tư Nguyên kinh ngạc, sau hồi suy tư, thận trọng đặt quân cờ đen trong tay xuống.

      Quân Cơ Lạc lập tức hạ cờ xuống, bàn cờ lại lập tức xuất nghịch chuyển. Quân Cơ Lạc thắng, Chương Tư Nguyên nhận thua.

      Sau ván, quản gia tới thỉnh bọn họ tới phòng khách dùng bũa. Đường Tứ Tứ lấy thân phận đương gia nữ chủ nhân gặp mặt hai cha con Chương gia. Về phần Úc bảo, nam nữ khác biệt nên nàng cũng chưa gặp mặt cha con Chương gia.

      Trong buổi tiệc, Đường Tứ Tứ cũng thừa dịp hỏi han Chương Tư Nguyên mấy chuyện. Chương Tư Nguyên đều trả lời đúng mực, Giọng của dễ nghe, thái độ khiên tốn khiến Đường Tứ Tứ rất thích.

      Đến nửa Đường Tứ Tứ cũng hỏi xong mấy vấn đề. Nàng nháy nháy mắt với Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc bắt đầu mời rượu. Nàng chớp mắt cái, trăng cũng lên đến lưng chừng bầu trời. Quân Cơ Lạc và hai cha con Chương gia uống hết ba vò rượu lớn. Chương Tụ say đến bất tỉnh nhân . Còn Chương Tư Nguyên dù bất tỉnh nhân như phụ thân nhưng cũng say . Đứng lên lại cũng lảo đảo.

      Dưới tình huống như thế, Đường Tứ Tứ là nữ chủ nhân lệnh quản gia an bài hai cha con Chương gia nghỉ lại trong phòng cho khách. Nửa đêm, Chương Tư Nguyên say khướt mơ hồ cảm thấy có người người . Khi nặng nề mở mí mắt liền nhìn thấy nữ tử mặc sa mỏng táy máy tay chân người .

      Nữ tử kia tuyệt sắc quyến rũ, ở trước mặt làm hành động quyến rũ trêu chọc .

      Nếu cùng là tính huống như vậy, thiếu niên huyết khí phương cương gặp được tình cảnh này sớm bổ nhào vào mỹ nhân... Chương Tư Nguyên cũng giống vậy sao?

      Gà vừa gáy quản gia nhận được tin tức mới nhất vội vã bẩm báo với Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ.

      Chương Tư Nguyên chạm vào nữ nhân đó!

      Ấn tượng tốt của Đường Tứ Tứ với tiểu bối Chương Tư Nguyên này lại tăng thêm mấy phần. Nàng nhìn Quân Cơ Lạc:"Chàng xem . vượt qua khảo nghiệm của chàng rồi." Để nhìn ràng bản chất của người có thể qua bàn cờ, qua bàn rượu mà nhìn ra. Chương Nguyên Chương đánh cờ cùng Quân Cơ Lạc kiêu ngạo siểm nịnh, bởi địa vị mà chủ động lấy lòng. Điều này chứng minh là người có nguyên tắc dễ dàng bị ý kiến của người khác làm lung lay.

      Về phần tính cách khi rượu vào, càng cần phải .

      Nữ nhân bọn họ phái thăm dò Chương Tư Nguyên là hoa khôi mới tới của kỹ viện, chỉ có tướng mạo mà kỹ xảo hầu hạ nam nhân của nàng ta hạng nhất cũng hạng nhì. Nhưng Chương Tư Nguyên cũng vì rượu mà loạn tính. Cái này đáng quý.

      Tóm lại, nhạc mẫu Đường Tứ Tứ rất thích Chương Tư Nguyên. Hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy nam tử này rất xứng đôi với nữ nhi.Nhưng còn Quân Cơ Lạc mặc dù biết Chương Tư Nguyên qua được khảo nghiệm của bọn họ nhưng trong lòng vẫn nhịn được khó chịu, thực luyến tiếc nữ nhi gả cho người.

      nắm tay thành quả đấm, đặt bên miệng ho hù khụ, xấu xa :"Tứ Tứ, nếu Chương Tư Nguyên là nam nhân tốt , cũng thích Úc Bào chúng ra quan sát thêm mấy ngày nữa ." Kỳ thực chính là muốn giữ nữ nhi thêm thời gian ngắn nữa mà thôi.

      Trong lòng tính toán thế nào đương nhiên Đường Tứ Tứ biết cho nên nàng cũng phản đối. Càng khiến cho hôn cửa nữ nhi và Chương Tư Nguyên chậm trễ.

      Mùa xuân hai năm sau.

      Rốt cục Quân Úc Bảo cũng mặc lên người đồ cưới đỏ thẫm, được bà mai nâng đỡ ra khỏi khuê phòng của nàng. Quân Cơ Lạc cả đời mạnh mẽ duy chỉ có lúc này trước mặt rất nhiều người mà hốc mắt lại ửng hồng.

      "Úc Bảo, đến đó nếu gặp phải chuyện con giải quyết được con có thể sai người báo cho phụ thân biết. Nhất định phụ thân giúp con xử lý thỏa đáng. Còn nữa, nếu Chương Tư Nguyên dám khi dễ con, dám ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ hoặc có di nương thông phòng..., con cần phải khách khí với . Con là nữ nhi duy nhất của Quân gia, chỉ cần ngày phụ thân con còn sống... dù con có chọc phải ông trời, phụ thân con cũng giúp con chống.

      Nếu ngày kia, phụ thân và mẫu thân đều mất , mấy ca ca của con cũng bảo vệ cho con tốt... Nhớ, 'nín nhịn" phải truyền thống nhà chúng ta. Phụ thân mẫu thân của con khổ cực nuôi lớn con phải để con đến Chương gia chịu khổ..."

      Quân Cơ Lạc dặn dò thỉnh thoảng xoay người qua chỗ khác vụng trộm lau nước mắt. Đường Tứ Tứ nghe Quân Cơ Lạc như vậy mũi cay cay liền nhịn được mà khóc nức nở.

      "Úc Bảo, nhớ. Đến Chương gia thể bướng bỉnh như trước... Còn nữa..." Đường Tứ Tứ dùng khăn tay lau nước mắt mặt, nghiêm túc :"Phụ thân con có sai. Nhà chúng ta mãi mãi là hậu thuẫn của con. Con đến nơi đó.... cần phải chịu ủy khuất..."

      Quân Úc Bảo ôm lấy Đường Tứ Tứ khóc thành tiếng.

      Trong ngày đại hỉ, Năm huynh đệ Quân gia đương nhiên vượt ngàn dặm xa xôi tới tiễn muội muội, cùng bọn họ còn có Thẩm Hoa Dung và Trì Hằng Liễu. Vì Trì Lệ Dập có chuyện thể rời nên nhờ Thẩm Hoa Dung tặng phần đại lễ cho Úc Bảo.

      Pháo nổ đùng đùng, bà mỗi thúc giục nhưng vợ chồng Đường Tứ Tứ vẫn nỡ cho nữ nhi . Trong sân, mọi người thấy ba người ôm nhau khóc lóc đều rối rít tiến lên khuyên nhủ. Khuyên lâu cảm xúc ba người mới khó khăn bình ổn lại chút.

      Sau đó, Quân Úc Bảo được Ngũ ca cõng tới cửa lớn Tiền gia. Hôm nay Chương Tư Nguyên mặc đồ cưới tuấn lãng khác ngày thường, theo nghi thức đỡ lấy tân nương, rồi lập tức leo lên lưng bảo mã Tây Vực dũng mãnh.

      "Khởi kiệu!" Bà mỗi hô to tiếng, tiếng pháo lại nổ ra ầm vang rung động.

      Kiệu hoa được kiệu phu chậm rãi nâng lên, Chương Tư Nguyên mỉm cười quay đầu nhìn thoáng qua kiệu hoa rồi mới kéo giây cương ngựa giục ngựa tiến về phía trước. Quân Cơ Lạc đứng ở cửa lớn, mắt thấy kiệu hoa dần dần xa, cảnh tượng trước mắt dần bị nước mắt làm cho nhòa .

      Nữ nhi duy nhất của Quân gia xuất giá, khi đó mười dặm trang hoàng đỏ thẫm vô cùng náo nhiệt. Giá thế này có thể so sánh với nữ nhi của hoàng đế xuất giá, khiến dân chúng bên đường xem náo nhiệt chậc chậc khen ngợi.

      Buổi tối.

      Đường Tứ Tứ tiếp đón tân khách xong trở lại phòng thấy Quân Cơ lạc ngồi ở ghế. Trong tay cầm bầu rượu vừa uống vừa ngẩng đầu nhìn trăng bầu trời.

      Đường Tứ Tứ đến bên cạnh , đoạt lấy bầu rượu trong tay , than thở an ủi:"Được rồi. Nữ nhi cũng gả rồi, nó cũng còn là tiểu hài tử, xử lý tốt chuyện của bản thân, chàng cần phải lo lắng cho nó."

      Quân Cơ Lạc yên lặng lát, kéo lấy cổ tay của Đường Tứ Tứ khiến nàng ngồi lên đùi . Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau.

      Gió đêm nhè thổi tới, trong khí trần ngập mùi hoa thơm ngát.

      "Tứ Tứ, chúng ta già rồi." Giọng của dường như có chút cảm giác thê lương. Đường Tứ Tứ ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy chòm râu xám trắng cằm .

      Ánh mắt buồn bã, Đường Tứ Tứ khẽ lặp lại lời :"Đúng vậy, chúng ta đều già rồi." Cháu trai lớn nhất của bọn họ cũng cứng cáp, đây phải là bọn họ già rồi sao?

      "Tứ Tứ, cuối cùng bên cạnh ta cũng chỉ còn có nàng." Quân Cơ Lạc theo thói quen cọ cằm của mình vào hai má Đường Tứ Tứ, thời gian trôi như nước chảy, vội vàng mà qua, năm tháng để lại khuôn mặt bọn họ những giấu vết già nua. Nay già mà nàng cũng còn trẻ nữa. May mà hai người bọn họ vẫn bên cạnh thương lẫn nhau.

      Đường Tứ Tứ ngẩng đều cười khẽ, trong nụ cười mang vẻ đẹp thoát tục điềm nhiên.

      đời này còn có ai ngoài , còn có ai có thể khi nàng lớn tuổi nhan sắc phai tàn mà vẫn ở bên cạnh nàng rời xa.

      "Phu quân, nếu chàng có thể sống lại lần nữa, cho chàng chọn lại chàng còn muốn cưới thiếp nữa hay ." Đường Tứ Tứ ngẩng đâu nhìn trăng tròn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

      Trăng có lúc tỏ lúc mờ cũng như người có lúc thăng lúc trầm.

      Đời này của nàng vì có Quân Cơ Lac mà viên mãn.

      Quân Cơ lạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm. Trăng sáng tỏ, khắp trời đất bao phủ ánh sáng trắng nhu hòa, tất cả đều mang vẻ đẹp yên tĩnh.

      Câu môi, bất cần đời cười :"Nếu có thể được chọn lại... Ta đương nhiên chọn nàng. Nàng xem nàng , khi ta mới quen nàng, nàng quật cường giống như con mèo nhe răng trợn mắt hù họa người khác. Lúc ấy còn cảm thấy nàng đáng . Nhưng..." Giọng của đột nhiên cất cao lên:"Từ khi nàng sinh lão Tứ lão Ngũ bắt đầu dở bài cọp mẹ. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc trước ta cưới nàng mà hoàng đế như ta để cho hậu cung trở nên vô cùng náo nhiệt hẳn là ngày ngày của ta trôi qua thích ý hơn nhiều."

      Đường Tứ Tứ khẽ hầm hừ cười cười, vô cùng nhẫn nhịn mới :"Nếu chàng mà có ý nghĩ cưới vợ bé bây giờ thực ra cũng có muộn. Nhưng trước khi cưới vợ bé về chàng nên bàn bạc với mấy nhi tử xem bọn chúng có đồng ý ."

      Nam nhân có tiền có thế, tướng mạo tuấn, vĩnh viễn cũng thiếu nữ nhân trẻ tuổi hâm mộ: Nhất là trong những năm làm hoàng đế, bết có bao nhiêu nữ tử ở tuổi dậy muốn tiến cung hầu hạ . Là nữ nhân sau lưng hoàng đế, nàng cũng sợ hãi cũng bất an.

      May thay cuối cùng nàng giữ được gia đình, giữ được người nam nhân này.

      Cho nên cho dù Quân Cơ Lạc trả lời chọn nàng, nàng cũng tức giận.

      Cả đời này nàng tiếc điều gì, nàng tham lam. Chuyện của kiếp sau, kiếp sau rồi tính!

      Vốn Quân Cơ Lạc muốn đùa Đường Tứ Tứ nên mới cố ý nó như vậy. Sau khi nghe Đường Tứ Tứ đáp lời khẽ thở dài, dị dàng ôm lấy bả vai nàng, ghé bên tai nàng bất đắc dĩ :"Aiz, già rồi. Nếu ta còn trẻ tuổi, ta người có thể chấp năm. Bây giờ người trong số chúng có thể chấp năm người như ta. Nếu mà ta đây sau lưng bọn chúng muốn cưới vợ bé chỉ sợ có mạng mà hưởng chuyện *** . Cho nên, vì chính bảo thân mình, ta tiếp tục chỉ có mình nàng thôi! Tối thiểu năm tên tiểu tử thúi kia nể mặt mũi mẫu thân mà dám động ta động chân với ta."

      Quân Cơ Lạc cười tự giễu, tay năm lấy tay Đường Tứ Tứ. Mười ngón tay hai người đan vào nhau, trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc có ánh sáng chói mắt xẹt qua.

      rất cảm tạ thê tử của mình mà sinh sáu người con, hơn nữa giáo dục bọn chúng rất tốt. cũng cảm tạ thê tử của mình vẫn luôn cùng trải qua những mưa gió suốt hai mươi mấy năm. đời này có người nào là hoàn mỹ. Thê tử của cũng có rất nhiều khuyết điểm. Nhất là bây giờ, nàng già làn da cũng còn căng mịn, cũng có nếp nhăn ở khóe mắt...

      Giống vậy, cũng phải tiên nhân có khuyêt điểm.

      Đời người như cuộc chiến.

      "ngu ngốc" thể nào lo toan hết, cho nên đem chính mình giao cho nữ nhân này. Thắng, phải có được nữ nhân này ái mộ. Thua, nguyện thua cuộc. Cũng may ông trời thương, cuối cùng vẫn để cho thắng.

      Dù có ba ngàn đóa hoa, cũng chỉ cần mình đóa hoa này.

      Kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại nàng, có thể lại cho nàng lần "duy nhất".

      "Tứ Tứ, ngay cả đứa con nhất của chúng ta cũng xuất giá rồi. Thứa dịp khi chúng ta còn có thể lại, kế tiếp ta muốn đưa nàng tới những nơi chưa từng tới."

      "Được!" Đường Tứ Tứ dịu dàng đáp lời.

      ...

      Trong viện, chậu hoa quỳnh đón gió lặng lẽ nở rộ trong màn đêm.

      Giờ phút này, trăng tròn đầy, người cũng viên mãn.

      Ba ngày lại mặt mặt Úc Bảo đều mang theo nụ cười hạnh phúc. Quân Vô Cữu sớm làm cha, lần này đến Ung Châu cũng đưa hoàng hậu và con của cùng. Đứa ba tuổi mập mạp tròn trịa, nó giang hai cánh tay muốn Úc Bảo đến ôm nó.

      Úc Bảo rất thích cháu mình tất nhiên làm nó mất hứng. Nàng ôm nó vào trong ngực giọng dỗ dành. Cũng biết nàng và đưa cái gì mà lâu sau đứa liền mặt mày hớn hở mấy câu lắm.

      Quân Vô Cữu hai tay chắp sau lưng, nhìn thoáng qua Trì Tĩnh Thù. Trì Tĩnh Thù Hiểu ý tiến lên lôi kéo Úc Bảo và các nữ quyến khác rời . Trong lúc nhất thời phòng khách huyên náo trở lại yên tĩnh.

      Quân Vô Cữu bước bình tĩnh vững vàng tới trước mặt Chương Tư Nguyên, bốn huynh đệ khác của Quân gia cũng xông tới.

      Chương Tứ Nguyên biết thân phận của Quân Vô Cữu, cung kính hành lễ vua tôi với Quân Vô Cữu. Quân Vô Cữu đỡ lấy , tay vỗ nhè bả vai Chương Tư Nguyên, mang theo uy nghiêm của cửu ngũ chí tôn, :"Muội phu, hãy đối xử tốt với hoàng muội của trẫm, nếu nàng có chuyện gì phụ hoàng trẫm chắc chắn bỏ qua cho ngươi. Ngươi nên biết phụ hoàng ta lợi hại như thế nào."

      "Thần tuân chỉ!" Chương Tư Nguyên ôm quyền, vô cùng tự tin đáp lời. Chăm sóc tót thê tử của mình chính là bổn phận của . cũng luôn có lòng tin mình nhất định có thể chăm sóc nàng tốt.

      Về phần nhạc phụ đó đích xác là thần thoại sống, tận lực đắc tội với lão nhân gia. Quân Vân Phỉ tiến lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn Chương Tư Nuyên, tiếp lời của Quân Vô Cữu, cười :"Hoàng huynh, lời này của huynh đúng. Với tính tình của Úc Bảo, nàng ở Chương gia làm sư tử Hà Đông là còn may."

      Lời này vừa ra lập tức được mấy vị khác đồng ý.

      Quân Vân Đình cũng phụ họa Nhị ca mình:"Muội phu à, ta rất đồng tình với ngươi. Lão Lục nhà chúng ta từ bị phụ hoàng dạy hư. ngươi lấy nàng, là trong những huynh trưởng của nàng, ta muốn với ngươi câu "Hàng hoàn trả lại'. Dĩ nhiên nếu về sau ngươi thực bị nàng khi dễ đến sắp sống nổi nữa ngươi có thể tới gặp chúng ta. Chúng ta nhất định đứng về phía ngươi."

      Lời này của Quân Vân Đình lại dẫn tới tràng cười. Chương Tư Nguyên cũng mỉm cười, trong lòng căng thẳng cũng tạm thời được buông lỏng. Vốn dĩ có chút lo lắng bản thân hòa hợp được với Quân gia nhưng xem ra tất cả mọi người trong nhà cũng rất gần gũi với , cũng tồn tại vấn đề nào như tưởng tượng.
      Last edited: 2/10/16
      Minhnguyen18, Layla06, tart_trung15 others thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Tuần này mình làm luôn 4 chương, để hoàn truyện ^_^ :063:
      Miken Hasusu thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 256: Viên mãn trọn vẹn!
      Editor: Jun

      Mùa xuân ở phía bắc. Gió Bắc lạnh giá gào thét cắt lên da thịt đau đớn.

      Đường Tử An mặc áo giáp màu vàng đứng ở đầu tường thành, mắt nhìn về xa xa. Cách dòng sông, đối diện là quân doanh Trần quốc bị bao phủ băng tuyết.

      "Tướng quân, gần đây hoàng đế Trần quốc Dạ Thiếu Tân bệnh, cả Trần quốc lo lắng thấp thỏm. Mạt tướng đoán Trần quốc dám phát binh đánh Tiêu quốc chúng ta." Phó tướng trung niên đứng bên cạnh Đường Tứ An cao giọng .

      Đôi mắt sắc bén bức người của Đường Tử An vẫn nhìn dòng sông xa xa phía đối diện. lát sau, mới thu hồi tầm mắt, dặn dò phó tướng bên cạnh:"Tâm tư Dạ Thiếu Tần cũng hề đơn giản hơn so với phụ thân của . Mấy năm nay chúng ta cũng ít lần bị người Trần quốc gây khó dễ. Năm nay thời tiết ẩm ướt hơn so với năm qua, mặc dù Dạ Thiếu Tần tuyên bố với bên ngoài thân thể ốm bệnh nhưng có thể chỉ là kế sách dương đông kích tây của mà thôi. Khoảng thời gian này, phòng thủ của chúng ta vẫn được buông lỏng, ngươi truyền lệnh xuống các tướng sĩ chớ có buông lỏng cảnh giác để kẻ địch có cơ hội lợi dụng."

      Lời uy nghiêm của Đường Tử An vừa dứt phó tướng bên cạnh ôm quyền lĩnh mệnh lui xuống.

      Gió lạnh thổi vù vù khiến chiến bào của Đường Tử An báy phấp phới. Bóng dáng phó tướng vừa mới biến mất ở bậc thang tường thành bên tường thành liền có bóng dáng nhanh nhẹn xuất .

      Bóng dáng kia gần tới bên cạnh Đường Tử An dừng lại. Người nọ cúi đầu sửa sang lại y phục người, tất cả chỉnh tề xong mới đến bên cạnh Đường Tử An, vô cùng khéo léo gọi:"Cha."

      Đường Tử An nhìn lại, đứng trước mặt là tiểu nữ nhi Đường Hiểu Phù. Nữ nhi mười ba mười bốn tuổi nhà người khác đều thích thêu thùa hay vẽ tranh. Nhưng nữ nhi nhà lại say mê võ nghệ, khi bảy tám tuổi ở trong quân doanh lăn lăn lộn lộn, lớn mà vẫn có ý muốn lập ra đình, suốt ngày chỉ thích cùng binh lính trong quân doanh luận bàn tỷ thí võ nghệ.

      Với nữ nhi này thực hết cách.

      Sắc mặt hơi trầm xuống, Đường Tử An bình tĩnh hận thể rèn sắt thành thép giáo huấn:"Ta phải bảo con ở nhà thêu bức hoa mẫu đơn hay sao? Tại sao lại chạy tới đây?"

      "Cha! Cha cũng phải biết nữ nhi chỉ biết múa thương, đâu có biết cầm kim chỉ. Cha bảo con thêu bức mẫu đơn kia phải là làm khó con sao?" Đường Tiểu Phù cười khan, thuận tiện cả người tiến lên bám lấy cánh tay Đường Tử An, gương mặt ngây thơ vô tội.

      Đường Tử An thở dài, lại mang vẻ mặt hận rèn sắt thành thép, :"Ta như thế nào mà lại sinh ra nữ nhi như con và ca ca của con, đôi chỉ biết làm ta tức giận."

      Đưởng Hiểu Phù lại bày ra vẻ mặt tiểu nữ nhi rúc vào người , cười khôn khéo lấy lòng.

      Đường Tử An vuốt ve đầu nàng, trong mắt tràn đầy vẻ từ ái:"Hiểu Phù, ta mới viết thư bảo con mai mối giúp con. Cũng được thời gian rồi, con cũng nhanh có tin tức." Khi Đường Tử An được mười lăm tuổi bị Trì Lệ Dập đưa vào trong quân doanh huấn luyện. Từ đó về sau từ binh lính bình thường thăng lên chức đại tướng quân, trong quá trình đó cũng trải qua rất nhiều trận chiến tàn khốc.

      Thê tử của là nữ nhi của tộc trưởng bộ lạc Khương. Nàng cứu mạng, sau này hai người kết làm phu thê, cùng nhau ở luôn biên quan. Đại khái vì đời sống quân doanh ảnh hương nên sau khi thành thân vợ chồng bọn họ vẫn có con nối dòng. Đợi vài năm sau, thê tử của mời sinh cho nam nữ.

      Nhưng thê tử sau khi sinh xong mất máu quá nhiều, khó sinh mà chết.

      Sau này, Đường Tử An đưa nhạc phụ nhạc mẫu của tới Tiêu quốc. Mấy năm nay vẫn tái giá, cũng có di nương hay thông phòng... Nhạc phụ nhạc mẫu của cũng từng uyển chuyển nhắc tái giá, nhị lão ngại nhưng Đường Tử An vẫn chịu. Nhị lão cũng làm trung gian tạo cơ hội cho gặp mặp với những nương thích hợp nhưng Đường Tử An vẫn cự tuyệt.

      còn cách nào khác, cuối cùng nhị lão bọn họ cũng chặt đứt tâm tư làm cho tái giá.

      Đường Hiểu Phù nghe thấy làm mai cho mình hai gò má nàng ửng hồng, thẹn thùng nhăn nhó:"Cha à, phải con từng với người là lấy chồng rồi sao. Con muốn cả đời đều ở cùng với người."

      Đường Tử An cười:"Nữ hài tử nhà nào lại lập gia đình."

      Đường Hiểu Phù bĩu môi, :"Cha, nam nhân có cái lợi ích gì. Cha nhìn con xem, tại những đại lão gia trong doanh kia đánh nhau cũng chưa chắc là đối thủ của ta. Những chuyện nam nhân làm con cũng có thể làm được. Tại sao con phải gả cho nam nhân còn yếu hơn cả con? Cha à, con lấy tướng công đâu."

      Đường Tử An bị ngốc nghếch của nàng làm cho tức cười, lắc lắc đầu, buồn bã :" bậy! Nữ hài tử lấy chồng bị người ta ra vào. Hơn nữa, nữ nhi của Đường Tử An ta sao có thể kém hơn người khác, nữ nhi nhà người ta có thể gả nữ nhi của ta vì sao thể gả ra ngoài?"

      "Cha à, nếu cha nhất định ép con gả con đây cho người biết, con muốn gả cho người có thể cưỡi ngựa thắng con, thuật bắn tên cũng được thua kém, kiếm pháp phải cao siêu hơn con, giống như cha vậy..." Đường Hiểu Phủ còn muốn điều gì nữa chỗ bậc thang tường thành có nam tử trẻ tuổi tới. Nam nhân kia mặc thân áo trắng, trong tay cầm cây quạt giấy tinh xảo, đó là công tử hề nhiễm chút hỗn loạn dù trong thời đại đen tối.

      tới trước mặt Đường Tử An và Đường Hiểu Phù, cười thản nhiên :"Muội muội, trước cha để ta viết thư cho , bảo giúp muội tìm phu quân tốt. có thư hồi của , xem ra muội muội của ta nhanh thành thân." xong cố ý cầm quạt phẩy phẩy mấy cái, tay còn lại lấy từ trong tay áo ra phong thư.

      Thư này được gửi từ thành Ung Châu tới là thư của hai huynh muội bọn họ gửi đến.

      Đường Hiểu Phù thẹn thùng tiến lên muốn lấy thư lại bị nam nhân kia tránh được. Đường Hiểu Phù đuổi theo cũng lấy được phong thư tay nam nhân.

      Đường Tử An đưa tay khẽ vuốt chòm râu, cười ngăn:"Được rồi, huynh muội hai con nên ồn ào. Mộ Tuân, con đừng trêu muội muội con nữa, mau đưa thư cho ta xem ."

      Đường Mộ Tuân cười khẽ, đem phong thư trong tay giao cho Đường Tứ An. Đường Hiểu Phù làm mặt quỷ với , đểu:"Trời lạnh mà lại cầm quạt, là thúi!"

      Đường Mộ Tuân chỉ lớn hơn Đường Tiểu Phù hai tuổi, từ trở thành thủ hạ của Đường Tử An. Cuộc sống trong chiến tranh tàn khốc cũng khiến trở lên thô kệch, dũng trầm ổn liên tiếp khiến đich quân phải thất bại. Lúc rảnh rỗi, tinh thông cầm kỳ thư họa, tướng mạo của lại tuấn mỹ. Bình thường thích nhất là cầm quạt tay, dân chúng đều gọi là "Ngọc diện hồ ly".

      Đường Tử An hề để ý tới hai người đùa giỡn, mở phong thư thấy ngay chữ viết thư quả nhiên là của đích tỷ Đường Tứ Tứ.

      "Cha, trong thư viết gì vậy?" Đường Hiểu Phù tò mò hỏi han.

      Khóe miệng Đường Tứ An chứa đựng ý cười, đem phong thư tay đưa cho Đường Mộ Tuân, Đường Mộ Tuân mở thư ra xem. Đường Hiểu Phù cũng tò mò tiến lên.

      "Cha! Biểu tỷ lập gia đình!" Đường Hiểu Phù nhanh chóng đọc lướt qua thư lượt, lập tức kêu lên. Bộ dáng nàng kinh hô lập tức trêu chọc Đường Tử An, Đường Hiểu Phù lập tức thu lại tươi cười khoa trương mặt, hơi nhe răng cười làm bộ thục nữ duyên dáng.

      Đường Mộ Tuân xem xong thư đem thư gập lại lại bỏ vào trong bao thư. Sau đó, lại phe phẩy cây quạt chậm rãi:"Cha, thư này bị trì hoãn vài ngày đường. chúng ta mới nhận được thư, nếu muốn tới đúng ngày thành thân của biểu tỷ ở Ung Châu hơi khó..."

      Đường Tử An gật gật đầu, Ung Châu và biên quan cách nhau vạn dặm. Mấy ngày hôm nay, ở biên quan lại có tuyết rơi ngừng, cho nên Trường Giang va Hoàng Hà đều đóng băng thể thông hành. bọn họ nhận được thư, muốn tới kịp có hơi muộn rồi. Nhưng dù thế nào cũng là đại hôn của cháu , bọn họ cũng thể phái người chúc mừng.

      Đường Tử An nhìn vùng đất rộng lớn bị tuyết trắng bao trùm :"Mộ Tuân, buổi tối con sắp xếp lễ vật, ngày mai cùng Hiểu Phù tới Ung Châu ."

      "Cha, chúng con đều vậy còn người?" Đường Hiểu Phù cắn cắn cánh môi.

      Nàng rất thích , mẹ của nàng mất sớm, cha của nàng bận việc chiến nơi tiền tuyến cả ngày. Khi đó của nàng ngại vạn dặm xa xôi từ Ung Chau tới chăm sóc hai huynh đệ bọn họ. Sau này nàng cũng mấy lần được tới Ung Châu. Ở nơi đó, nàng cũng được chăm sóc tận tình. Khác với đại tộc thế gia khác, ba nhà Quân gia, Trì gia, Đường gia có quan hệ thân thiết, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đứa của ba nhà cũng tranh giành lợi ích trần trụi, cũng bởi vì lợi ích mà trở mặt nhau hay làm chuyện gì tổn hại đến mọi người.

      Trong trí nhớ Đường Tử An, cũng lâu chưa gặp tỷ tỷ. Năm mười ba mười bốn tuổi, có hiểu biết, luôn ảo tưởng có ngày có thể trở thành hùng đỉnh thiên lập địa, bảo vệ tỷ tỷ của mình. Nhưng thời gian trôi qua, từ thiếu niên ngây thơ giờ trung nhiên. Nhưng vẫn còn nhận quan tâm của tỷ tỷ mình.

      "Ta Trần quốc, chẳng may Trần quốc đột nhiên phát binh phải làm sao?" Đường Tử An cười vỗ vỗ bả vai Đường Hiểu Phù, nhìn thấy Đường Hiểu Phù vì vậy mà khóe miệng rũ xuống lại đùa giỡn:"Hiểu phù, đường nhớ ngoan ngoãn nghe lời ca ca. Đến Ung Châu cũng nhớ phải nghe lời của con. Ở đấy thêm ít ngày, tốt nhất là ở đến khi con tìm cho con được nam nhân trong sạch rồi mới trở về."

      "Cha à, con rồi cả đời này con gả, cả đời này luôn ở bên cạnh cha." Khuôn mặt Đường Hiểu Phù thẹn thùng mà đỏ ửng, hét to chạy mất.

      Sau khi nàng chạy xa, Đường Mộ Tuân thu lại quạt:"Cha, cha cũng lâu chưa gặp , hay là để con trông coi nơi này giúp cha, cha cùng Hiểu Phù đến Ung Châu ."

      Đường Tử An lắc đầu:" cần đâu. Các con còn trẻ tuổi sau này còn xa. ngày kia ta già đánh trận được nữa Ung Châu, hàng ngày đều ở nhà của con để cho dượng con tức chết."

      Đường Mộ Tuân cười.

      Đường Tử An đột nhiên nghĩ tới cái gì lại nhắc nhở:"À đúng rồi, ngày mai các con lên đường nhớ đến mộ của mẫu thân thắp hương. mẫu thân nhớ các con lắm đó.

      Đường Mộ Tuân im lặng gật đầu.

      Ngày hôm sau, Đường Hiểu Phù và Đường Mộ Tuân thu thập hành lý xong, Đường Tử An dẫn hai người đến mộ thê tử quá cố của . Hai người con đứng trước bia mộ vái ba cái. Trong tay Đường Tử An cầm bầu rượu , trong bầu rượu chứa loại rượu hoa quế thê tử thích nhất.

      Mở bầu rượu, đem rượu hoa quế nghiêng về phía bia mộ, vẻ mặt buồn bã đau thương, :"A Tự, các con phải xa nhà chuyến. Nàng ở dưới suối vàng nhất định phải phù hộ cho chúng thuận buồm xuôi gió."

      Đáp lời chỉ có hai cây Mai bị gió thổi xào xạc, năm đó thê tử tự tay chăm sóc hai cây mai này, nay cây mai cũng nở hoa khiến ngôi mộ lạnh lẽo thê lương càng thêm bi lãnh.

      "Thời gian còn sớm nữa, hai con mau ." Đường Tử An nhìn chăm chú bia mộ trước mặt, với hai người con phía sau lưng:"Ta muốn nán lại với mẫu thân các con mấy lời..."

      "Cha, vậy người bảo trọng." Đường Mộ Tuân kéo Đường Hiểu Phù rời . Hai người lên ngựa, trước khi quay đầu nhìn bia mộ của mẫu thân và phụ thân quỳ gối. Sắc mặt của hai người cũng dần trở nên nặng nề.

      Mẫu thân bọn họ ra nhiều năm nhưng phụ thân vẫn luôn trông coi phần mộ cẩn thận.

      "Cha, chúng con rồi người phải chăm sóc bản thân cho tốt!" Đường Hiểu Phù cầm lấy roi giục ngựa rời . Đường Mộ Tuân đuổi theo sau.

      Hai người cưỡi ngựa được đoạn xa lại ngay lại nhìn bóng dáng phụ thân bọn họ mờ nhạt trong tuyết trắng xóa.

      Hai người hẹn mà cùng mang tâm trạng nặng nề tới Ung Châu.

      Khi có người khác, Đường Tử An liền ngồi xổm trước phần mộ, si ngốc nhìn bia mộ.

      "A Tự, lần trước ta từng ta nhờ tỷ tỷ của ta tìm người thành thân với Mộ Nhi và Phù Nhi. Trong thư tỷ tỷ dặn riêng ta nhất định phải mang hai đứa cùng Ung Châu. Ta nghĩ tỷ tỷ của ta nhất định là có tin tức tốt rồi."

      "A Tự, gần đây phu quân nàng lại huấn luyện được chi kỵ binh. Chi kỵ binh này có sức chiến đấu hết sức cường hãn, phu quân của nàng có phải là rất giỏi hay ?"

      "A Tự, mùa xuân ở đây rất lạnh. Nàng ở đó nhất định phải chịu lạnh... Nếu bình thường ta đốt đủ tiền giấy cho nàng nàng phải báo mộng cho ta biết..."

      ...

      Đường Tử An cũng biết bản thân ngồi ở trước bia mộ bao lâu. Khi ý thức được trời khuya, bầu trời đen kịt lại bắt đầu rớt xuống những bông tuyết trắng xóa. Bông tuyến dừng người sau đó tan ra, khiến làn da lạnh lẽo.

      Đường Tử An đứng lên, phủi tuyết người rồi lại ngắm mãi hai chữ "ái thê" bia mộ.

      "A Tự, nàng ở dưới đó cần phải lo gì cả. Ta chăm sóc hai con tốt nhất." Trong lòng Đường Tử An nặng nề lạ thường, dừng lại chút, sau khi bình phục lại tâm tình mới miễn cưỡng bày ta nụ cười, dịu dàng :"A Tự, khi nào có thời gian ta trở lại thăm nàng. Nàng bảo trọng."

      và thê tử quá cố của tình oanh oanh liệt liệt, chuyện tình xưa của bọn họ rất bình thường. Khi bị thương chiến trường được nữ tử của dân tộc Khương cứu. Sau đó chàng hữu tình nàng có ý. Sau này cưới nàng làm thê tử, nàng coi là ông trời.

      Nàng ở cùng trong hoàn cảnh máu tanh giết chóc suốt chín năm. từng nghĩ cả đời năm lấy tay nàng rời. Chỉ ngờ ông trời cho phu thê bọn họ may mắn đó. Sau khi nàng sinh hạ nữ nhi của vĩnh viễn nằm trong phần mộ lạnh băng.

      Nếu hỏi chuyện vui nhất trong đời này là gì? Câu trả lời chắc chắn là khi phụ thân của nàng đồng ý gả nàng cho . Mà việc hối tiếc nhất chính là vào giờ khắc kết thúc sinh mạng của nàng ở chiến trường giết địch.

      Khi đại thắng vô cùng vui mừng trở về nhà thân thể của nàng hoàn toàn lạnh băng...

      Ba ngày sau, ôm nữ nhi ngừng khóc nhìn linh cữu của nàng đặt xuống lòng đất, vào lúc đó tâm hóa tro tàn.

      Cũng may tại con của bọn họ đều trưởng thành rồi, cũng mau tới thời điểm thành gia lập nghiệp.

      từng có người hỏi vì sao bước nữa?

      phải hán tử si tình, chẳng qua cảm thấy đời này bao giờ có người thích hợp với bằng nàng. thành thân, con của A Tự và phải có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ. Mặc dù huynh muội bọn chúng có được thương của mẫu thân nhưng có tất cả thương của phụ thân.

      Kỳ thực như bây giờ cũng thấy rất tốt rồi. Chuyện vui thích chính là nhìn hai con thành gia lập nghiệp, sinh mệnh của cũng coi như là "viên mãn" dù được trọn vẹn!

      bộ rời , ngựa của thấy tới thi tiến về phía . Đường Tử An nhảy lên yên ngựa, thúc ngựa rời .

      Ngựa rời liền để lại dấu chân ngựa dài đường. Bầu trời tuyết rơi nhiều, lâu sau, tuyết trắng bao trùm lên dấu chân ngựa.

      Hai tán Mai trước mộ lặng yên đón gió lạnh xôn xao. Hương thơm theo gió bay xa.

      Đường Hiểu Phù và Đường Mộ Tuân ngày đêm chạy , nửa tháng sau rốt cục hai người đến được thành Ung Châu. Chỉ là bọn họ bỏ lỡ đại hôn của Quân Úc Bảo. Nhưng cũng may bọn họ đến đúng ngày Úc Bảo lại mặt.

      Trăng lên cao, trong phòng khách của Quân gia vô cùng náo nhiệt. Khi bọn họ dùng bữa được nửa quản gia đến bẩm báo Đường thiếu gia và Đường tiểu thư tới.

      Mấy năm nay Đường Tứ Tứ ít lần sai người mang quà tới biên cảnh. Tính toán thời gian cũng hai ba năm nàng gặp hai cháu. Bây giờ biết bọn họ đến chẳng còn quan tâm gì hết, tự mình ra ngoài sảnh tiếp đón.

      Những người khác cũng vui mừng đứng dậy khỏi chỗ ngồi tự mình ra ngoài chào đón.



      Hoàn!​
      Minhnguyen18, thuytlu, ThiênMinh8 others thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Đọc về phần chuyện của Đường Tử An mà mình rơm rớm :th_4:buồn cho cậu bé mặt bánh bao hồi nào T_T

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Kết thúc chặng đường dài... Có những lúc mình định bỏ theo truyện nhưng nhờ tinh thần của editor mà vẫn tiếp tục. Toàn văn hoàn. Cảm ơn editor rất nhiều. Bạn làm rất rất tốt.
      Miken Ha, DothuydungHằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :