1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Tác giả miêu tả nhân vật hoành tá tràng trong khi là nhân vật chả làm được cái gì ra hồn ngoài tư thế đứng oai phong lẫm liệt và tự cho mình là thâm trầm nguy hiểm :))))))) sao có thể để nhân vật rất í ẹ như Mộ Dung Vân Tiện quậy tung lên thế nhỉ :)))))))))
      DungDung2, levuong, midnight4 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Đồng ý với @Dothuydung
      Cảm thấy tác giả cứ viết quá lên.
      Nhân vật phản diện ràng được miêu tả là não vậy mà toàn là những người quậy tung gây rối loạn kế hoach.
      DungDung2, midnightDothuydung thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 241: Chỉ có mình nàng (I)
      Editor: Jun

      Khuôn mặt xinh đẹp nhắn của Mộ Dung Vân Tiện bị máu tươi che kín, mãi đến khi đâm Mộ Dung Nhược Hồng đến chết nàng ta mới dừng tay. Dùng tay áo chà lau sạch máu tươi mặt, Mộ Dung Vân Tiện nhìn lửa lớn bùng cháy, hai mắt lóe lên ánh sáng vui mừng, nàng ta ngửa đầu cười ha ha, nàng ta như vậy giống như lệ quỷ đến từ địa ngục, kinh sợ dọa ngươi!

      Mộ Dung Vân Tiện rút thanh trường kiếm cắm người Mộ Dung Nhược Hồng ra, cầm theo thanh trường kiếm về phía Dịch Minh và Cao Đại Đồng. Hai người này đều bị tình hình nàng ta tại dọa, khỏi lui về phía sau mấy bước.

      Mộ Dung Vân Tiện chậm rãi nâng khuôn mặt dính đầy máu lên, con mắt đen như đá diệu thạch nhìn Đường Tứ Tứ. Ánh mắt của nàng ta như mắt con chim ưng ác độc, hận thể trực tiếp căt cổ Đường Tứ Tứ.

      Cặp mày thanh tú của Đường Tứ Tứ khẽ nhíu, khóe miệng Mộ Dung Vân Tiện hơi hơi nhếch lên, gợi lên độ cong dữ tơn khát máu.

      "Ngươi muốn làm gì?" Cao Đại Đồng khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt Mộ Dung Vân Tiện, biết vì sao Mộ Dung Vân Tiện tại làm cho nhớ tới nữ nhân Đường Vân Nhiễm tâm tư ác độc.

      "Tránh ra!" Mộ Dung Vân Tiện gào lên với Cao Đại Đồng. Cao Đại Đồng đề phòng Mộ Dung Vân Tiện, nghĩ ra nữ nhân này định làm chuyện gì.

      Mộ Dung Vân Tiện giơ trường kiếm còn ngừng máu lên muốn đâm xuyên Đường Tứ Tứ. Cao Đại Đồng vội vàng ngăn cản, Mộ Dung Vân Tiện rít lên the thé:"Nàng ta bị thương ... Quân Cơ Lạc thỏa hiệp..."

      câu này khiến Cao Đại Đồng muốn cản trở bước chân nàng ta liền ngừng lại. Trong mắt Mộ Dung Vân Tiện xẹt qua tia khoái trá tàn nhẫn, trường kiếm trong tay đâm về phía bả vai Đường Tứ Tứ.

      Mí mắt Quân Cơ Lạc nháy liên tục, lên tiếng ngăn cản:" được để nàng ta cử động!" Đương nhiên, Mộ Dung Vân Tiện có thể tự tay giết chết huynh trưởng so với Dạ Kiêu Cửu còn đáng sợ hơn. Bởi vì người như vậy làm gì cũng thể nắm bắt.

      Mộ Dung Vân Tiện cười lạnh, động tác hề chần chừ đâm trường kiếm vào bả vai Đường Tứ Tứ. mặt Đường Tứ Tứ lập tức lên vẻ đau xót.

      Mộ Dung Vân Tiện đắc ý cười to "ha ha", hơn nữa còn khiêu khích nhìn về phía Quân Cơ Lạc, dùng giọng châm chọc ác độc :"Cửu Thiên Tuế, khi hoàng huynh ta còn sống đời vẫn bảo ta được trêu chọc ngươi. giờ rốt cục chết, ai có thể quấy nhiễu ta nữa. Chúng ta có thể cẩn thận tính toán ân oán." tại Mộ Dung Vân Tiện lâm vào trạng thái điên rồ. Sau khi tự tay giết chết Mộ Dung Nhược Hồng toàn thân nàng ta liền xuất khoái cảm sung sướng. Nàng ta rất thích loại cảm giác có thể tùy tâm trạng làm chuyện xấu ở tại.

      Chỉ cần trong tay có kiếm, nàng ta có thể thích giết ai giết.

      Mộ Dung Vân Tiện trước kia chết, nàng ta tại mới là chân thực nhất. Nàng ta bao giờ muốn phải nhìn sắc mặt của thái giám giả Quân Cơ Lạc mà làm nữa.

      Mộ Dung Vân Tiện xong lời này còn khiêu khích giơ cao trường kiếm trong tay, dùng kiếm cắt hỉ phục đỏ thẫm người Đường Tứ ứ.

      Đường Tứ Tứ rũ mắt nhìn xuống, mắt thấy vết thương vai mình miệng vết thương chảy máu tươi nhiễm đỏ quần áo người nàng. Đôi mắt nàng tối lại, mí mắt chớp nhanh hơn.

      tại thực nàng rất bị động. Bị người ta điểm huyệt vị, cũng thể cử động, việc duy nhất có thể làm chính là chờ chết hoặc là chờ Quân Cơ Lạc tới cứu.

      Cảm giác tại thực rất đáng ghét. Chẳng những nàng thể giúp đỡ Quân Cơ Lạc mà còn thành sợi dây trói buôc .

      "Mộ Dung Vân Tiện, rốt cục ngươi muốn làm gì?" Đôi mắt Quân Cơ Lạc u ám thâm thúy, như kiếm sắc được tuốt vỏ, thẳng tiến vào lòng ngươi.

      Mộ Dung Vân Tiện cũng ngừng động tác tay, nàng ta dùng sức dùng kiếm cắt quần áo người Đường Tứ Tứ. Hỉ phục đỏ thẫm bị cắt xuống rất nhanh liền rách mướp. Mộ Dung Vân Tiện lại dùng thêm chút lực, lột bỏ áo ngoài nàng ta cắt hỏng xuống, vì thế mà Đường Tứ Tứ mặc mỗi áo lót bại lộ trước mặt bao người.

      Xa Xa, thanh lửa đạn vẫn ngừng vang vọng trận lại trận, bầu trời, mấy mộc diên ngừng xoay vòng. Mộ Dung Vân Tiện cất tiếng cười thê lương quanh quẩn trong đêm tối:"A Cửu, thiếp và chàng bái thiên địa làm vợ chồng. Đêm nay có thiếp ở đây nhất định chúng ta có thể thoát khỏi nơi này. Chỉ là... Hy vọng sau khi chàng rời khỏi nơi này vứt bỏ thiếp có được ..." Giọng của Mộ Dung Vân Tiện thấp xuống, lập tức lại nghẹn ngào khóc :"Vì chàng, thiếp tự tay giết chết hoàng huynh, vì chàng, thiếp cam nguyện vứt bỏ thân phận công chúa tôn quý... A Cửu, tại thiếp còn ngươi thân... đời này thiếp chỉ có thể dựa vào mình chàng... Chúng ta từng nhau như vậy, chàng từng đồng ý với thiếp đưa thiếp tới thảo nguyên ngắm mặt trời mọc, còn đồng ý mình thiếp..."

      Nước mắt trong hốc mắt trào ra làm cho vết máu bị gió làm khô lại ướt khiến khuôn mặt nhắn của nàng ta lại càng thêm bẩn thỉu chịu nổi.

      Đường Tứ Tứ khẽ thở dài, hàng mi dài khẽ giương lên nhìn nàng ta cái sau đó khẽ gợi khóe môi. Động tác này bị Mộ Dung Vân Tiện nhìn thấy, Mộ Dung Vân Tiện hiểu thành Đường Tứ Tứ cười nhạo nàng ta. Có đôi khi, nữ nhân đánh nữ nhân xuống tay còn ác độc hơn.

      Vẻ mặt đáng thương lúc nãy của Mộ Dung Vân Tiện như thủy triều rút , ánh mắt nàng ta tàn ác, mắng:"Tiện nhân, ngươi dám cười nhạo ta sao?" Giơ tay lên, Mộ Dung Vân Tiện đánh lên gương mặt của Đường Tứ Tứ.

      "Ngươi dám cười nhạo ta , chính ngươi chẳng qua là gả cho tên thái giám giả mạo mà thôi? Dù cho tất cả mọi người có kêu ta là Cửu Thiên Tuế có sao? phải cũng từng giống như con chó ngoan ngoãn mà quỳ gối trước mặt phụ hoàng ta hay sao? lại chẳng qua cũng chỉ là con chó được Mộ Dung gia nuôi mà thôi. Mà ngươi là nữ nhân của chẳng qua cũng chỉ là con chó cái, ngươi có lý gì mà dám cười nhạo ta?"

      Người cố chấp Đường Tứ Tư gặp qua rất nhiều nhưng cố chấp đến như Mộ Dung Vân Tiện thua kém Đường Vân Nhiễm bao nhiêu. Vừa rồi nàng chỉ nâng mắt nhìn nàng ta cái mà thôi bị nàng ta cho là cười nhạo nàng ta, ha ha...

      Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện tràn ngập oán hận với Đường Tứ Tứ, lại dùng tay xả tóc Đường Tứ ra, đợi tới khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ bị nàng ta tra tấn đến vẻ mặt đầy khổ sở, Mộ Dung Vân Tiện cười châm biếm, loại tươi cười này vô cùng thỏa mãn.

      Quân Cơ Lạc thực nhìn nổi nữa, mày nhíu chặt, cơ mặt gồng cứng, con ngươi đen u ám tràn đầy giận dữ với Mộ Dung Vân Tiện:"Được lắm, bản đốc đồng ý để cho các ngươi con đường. Các ngươi có thể cưỡi mộc diên rời . Nhưng điều kiện chỉ có là phải thả Tứ Tứ!"

      "Quân Cơ Lạc, tại ngươi dựa vào cái gì để ra điều kiện với ta. Người ra điều kiện phải là ta mới đúng! Trước kia ngươi so sánh ta với chó, cũng chỉ lần làm khó dễ ta, tại muốn ta làm hại nữ nhân của ngươi chẳng phải là có lợi ích gì sao?" Mộ Dung Vân Tiện cười dữ tợn, lập tức dùng trường kiếm trong tay cắt áo lót người Đường Tứ Tứ. Áo lót bị nàng ta dùng kiếm sắc cắt, Mộ Dung Vân Tiện lại cố ý dùng móng tay sắc nhọn cào lên gương mặt của nàng, cúi đầu mắng "tiện nhân".

      tại Đường Tứ Tứ cực kỳ chịu nổi, áo lót rách nát như những miếng vải bị gió thổi qua, mảnh vải bay lên, cái yếm dưới áo lót liền như như .

      Cảm nhận thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng, nàng rũ mắt nhìn xuống, mắt nhìn chằm chằm dưới thân mình.

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc hung ác nham hiểm, cũng thể chịu đựng nổi nữ nhân của mình chịu khổ trong tay nữ nhân điên loạn như Mộ Dung Vân Tiện. Tay vận công, sử dụng tám phần công lực đánh chưởng lên người Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu bị đánh bay ra xa, ngã mặt đất. Quân Cơ Lạc cười lạnh với Dạ Kiêu Cửu:"Dạ quốc chủ, chúc mừng ngươi. Đêm nay dựa vào nữ nhân ngươi lại có thể bình an rời khỏi nơi này. Bản đốc ở trước mặt Dạ quốc chủ rất mặc cảm a. Dạ quốc chủ, nhanh chóng mang theo nữ nhân điên loạn của ngươi cút . Ta có lòng tốt báo cho ngươi biết nữ nhân có thể nhẫn tâm giết chết hoàng huynh chính mình ngày nào đó nhất định cũng giết chết tướng công nàng ta, Dạ quốc chủ tự giải quyết cho tốt!"

      Giọng Quân Cơ Lạc sắc bén như đao, lời thốt ra đầy khinh bỉ với Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu họ ra máu, được Dịch Minh nâng dậy, vừa rồi chưởng của Quân Cơ Lac khiến cho bị nội thương, tại chỉ cử động chút toàn thân từ xuống dưới giống như bị dao nhọn xuyên qua vô cùng khó chịu.

      Cặp mắt dã đào hoa khẽ nâng lên nhìn Quân Cơ Lạc rồi lại nhìn Mộ Dung Vân Tiện, trong lòng vô cùng cam lòng. Đáng giận! mưu tính lâu như vậy, nghĩ có thể nắm chắc tình thế nhưng lại bị Quân Cơ Lạc dễ dàng đảo lộn, thậm chí đến cuối cùng mạng của cũng là do nữ nhân ghét nhất cứu lấy.

      Việc này làm cho trong lòng đầy tức giận, vừa hận chính mình vừa hận Mộ Dung Vân Tiện.

      "Quốc chủ, còn có rừng sợ gì có củi đốt!"Dịch Minh an ủi vài câu, thấy hai chân cử động, lại thấy sắc mặt tức giận, liền che miệng giọng bên tai Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu cắn chặt răng, đến khi hai hàm răng nghiến ken két mới để Dịch Minh nâng tới mộc diên đỗ ở giữa sân. Mộ Dung Vân Tiện thấy thế rất sợ vứt bỏ mình mà bỏ , liền chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương :"A Cửu, chàng được để thiếp lại, thiếp đồng ý với chàng, sau này nhất định ngoan ngoãn..."

      Dạ Kiêu Cửu ôm lấy ngực, xoay người lại, liếc mắt nhìn Mộ Dung Vân Tiện cái rồi dừng lại người Đường Tứ Tứ. Trong gió đêm, thân thể nàng gầy yếu đứng yên tại chỗ, tóc đen bị gió đêm thổi bay bay, mày mắt đẹp như vẽ, ánh trăng phủ lên nàng sắc bạc mông lung, khiến nàng đẹp đến nỗi người ta khỏi kinh ngạc rung động.

      Dạ Kiêu Cửu nhịn được nhìn nàng thêm vài lần, dường như cảm nhận được ánh mắt của , Đường Tứ ngẩng đầu nhìn qua . Đôi mắt nàng bình tĩnh như hồ băng, gợn sóng hiển nhiên là vô cùng chán ghét .

      Đột nhiên Dạ Kiêu Cửu nghĩ đến lúc trước còn vô cùng tự phụ mạnh miệng trước mặt Đường Tứ Tứ nhất định có hể chém chết Quân Cơ Lạc, mà cục diện trước mặt lại... Dạ Kiêu Cửu cười tự giễu, tại còn giữ được hình tượng uy phong trước mặt Đường Tứ Tứ.

      "Quốc chủ, Mộ Dung Vân Tiện xử lý thế nào bây giờ?" Dịch Minh lại khẽ bên tai vài cậu, kéo chú ý của Dạ Kiêu Cửu lại trong thực. Đôi mắt dã của Dạ Kiêu Cửu cất giấu tia độc, cười vô lực :"Hôm nay mặt mũi của ta bị nàng ta buộc chặt rồi, nếu sau đó lại bỏ rơi nàng ta chỉ sợ bị người ta mắng phải người!"

      "Ý của quốc chủ là..." Dịch Minh nhướng mày, trong lòng khỏi thở dài.

      Dạ Kiêu Cửu lại với Mộ Dung Vân Tiện:"Thả Đường Tứ Tứ, cùng với ta thôi!"

      Nửa câu sau của Dạ Kiêu Cửu là lời Mộ Dung Vân Tiện chờ đợi lâu. Nhưng bảo nàng ta buông tha cho Đường Tứ Tứ nàng ta lại cam lòng.Sau khi đắn đo lúc, Mộ Dung Vân Tiện cười hiểm mấy tiếng, tay định kéo quần áo người Đường Tứ Tứ xuống, ý định để cho nàng ta trần nửa người trước mặt mọi người, để nàng ta phải mất mặt.

      Quân Cơ Lạc nhíu mày quát lên. Mộ Dung Vân Tiện nhìn thấy sắc mặt Quân Cơ Lạc trầm, lại càng nóng lòng muốn thử kéo quần áo người Đường Tứ Tứ xuống.

      "Đủ rồi!" Dạ Kiêu Cửu chịu đựng đau đớn nhanh về phía Mộ Dung Vân Tiện, giơ tay lên chút do dự đánh mạnh lên mặt Mộ Dung Vân Tiện.

      "Ngươi làm ta mất hết mặt mũi! Nếu ngươi còn tái phạm tại ta sẵn sàng giết ngươi!" khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Kiêu Cửu tràn đầy uất giận, sắc mặt trầm như cơn mưa giông trước khi cơ bão thực ập tới.

      quay đầu lại, hai mắt dám nhìn Đường Tứ Tứ lộ bả vai ra ngoài, chỉ run tay cởi y bào người phi tới người Đường Tứ Tứ, che khuất toàn bộ thân thể nàng.

      "Sau này còn gặp lại!" Nâng mí mắt lên, cười dã với Đường Tứ Tứ, rồi lập tức kéo lấy Mộ Dung Vân Tiện.

      "Nữ nhân như Đường Tứ đáng để chàng đồng tình, vì sao chàng đem áo ngoài cho nàng ta..." Mộ Dung Vân Tiện la hét tranh luận, Dạ Kiêu Cửu quay đầu lại, quát nạt Mộ Dung Vân Tiện tiếng, Mộ Dung Vân Tiện vì tiền đồ chính mình sau này nên mới dám tranh luận thêm với Dạ Kiêu Cửu. Nhưng trước khi rời còn dùng ánh mắt độc ác nhìn Đường Tứ Tứ, hận thẻ băm vằm Đường Tứ Tú ra thành vạn đoạn.

      Chỉ có hai mộc diên, chỉ có thể bốn người cưỡi. Cho nên chỉ có bốn người Dạ Kiêu Cửu, Mộ Dung Vân Tiện và Dịch Minh, Cao Đại Đồng có mộc diên để rời , vậy có nghĩa là những thủ hạ khác được Dạ Kiêu Cửu bố trí trong hành cung đều chỉ có thể bị giam trong biển lửa, bị lửa lớn thiêu sống.

      Còn Trì Lệ Dập cũng được mộc diên khác mang . Mà Đường Tứ Tứ cũng chỉ có thể ở lại cùng Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc giải huyệt đạo người nàng, ghét bỏ ném ngoại bào của Dạ Kiêu Cửu xuống đất, sau đó liền cởi áo bào trắng của bao kín lấy người Đường Tứ Tứ.

      Ngọn lửa bốc cao tận trời, bốn phía xung quanh bọn họ nơi nơi đều là tiếng la hét chói tai. Đường Tứ Tứ ngẩng đầu lên yếu ớt nhìn , mặt còn mang theo vẻ xin lỗi:"Cơ Lạc, thực xin lõi, lúc nãy đều là do ta liên lụy tới chàng, hại kế hoạch của chàng thành công."

      Quân Cơ Lạc cười "ha ha", tay vuốt ve mái tóc nàng rồi ôm nàng vào trong lòng mang nàng rời khỏi biển lửa. Đường Tứ Tứ ngửi thấy mùi hương quen thuộc người trong lòng dần bình tâm lại.

      Trước khi mê man, nàng nghe thấy Quân Cơ Lạc ghé bên tai nàng giọng nỉ non:"Tứ Tứ, về sau ta cho phép ai mắng nàng là nữ nhân của thái giám nữa. Con của chúng ta... Cũng cần phải lén lút..."

      Dường như vô cùng vui mừng, vì thế với nàng rất nhiều điều, nhưng nàng thực rất mệt mỏi nên sau đó dần khép mắt ngủ say. Vừa ngủ nàng gặp ác mộng.

      Trong mộng, Quân Cơ Lạc ngồi cao bên cạnh là vô số mỹ nữ. Khoảng cách giữa hai người bọn họ ngày càng xa, thậm chí có khi mười ngày nửa tháng mới có thể được liếc mắt cái.

      Rồi sau đó, nàng cùng con lại bị đuổi vào trong lãnh cung. Tât cả bi kịch của kiếp trước dường như lại lặp lại lần nữa.

      Cảnh trong mơ thay đổi, nàng mơ thấy Dạ Kiêu Cửu. Lúc này, Dạ Kiêu Cửu mặc hỉ phục đỏ thẫm, tay xốc khăn voan lên, dưới khăn voan ngờ lại chính là nàng...

      Sau đó, Dạ Kiêu Cửu lôi kéo tay nàng thề non hẹn biển, sau này nàng lại trở thành phi tử của Dạ Kiêu Cửu...

      "A!" Đường Tứ Tứ tỉnh dậy khỏi ác mộng, cả người toàn mồ hôi. Thẩm Hoa Dung luôn ở bên giường nàng thấy nàng tỉnh lại vội vàng hỏi thăm:"Tứ Tứ, giờ cảm giác của con thế nào? Có khát nước ? Muốn ta lệnh cho phòng bếp lấy đồ ăn cho con ?"

      Sau khi Đường Tứ Tứ ngơ ngác trong vài giây mới hồi phục tinh thần lại, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoa Dung, mở miệng câu đầu tiên hỏi:"Mợ, Cửu Thiên Tuế đâu? Sao chàng có ở đây?"

      Thẩm Hoa Dung rút khăn tay ra cẩn thận lau mồ hôi trán nàng, cười khẽ:"Tứ Tứ, con hôn mê ba ngày. Trong ba ngày này, mỗi tối Cơ Lạc đều ở cạnh con. Còn giờ vội vào triều rồi. Con phải trách , độc người cậu con còn chưa có giải mà cũng xuống giường bận trước bận sau."

      Đường Tứ Tứ nghĩ tới giấc mộng kia của minh, nàng nắm lấy tay Thẩm Hoa Dung:"Mợ, tại Mộ Dung Nhược Hồng băng hà, hoàng đế Tiêu quốc là ai?"

      Thẩm Hoa Dung cười ha ha, tay dắt lại góc chăn cho Đường Tứ Tứ:"Tiểu tổ tông của ta à, con cần phải lo lắng chuyện ai làm hoàng đế. Con cứ lo cho bản thân tốt . Nhìn con xem, trong bụng cũng mang thai đứa rồi. Tiết đại phu thai vị được ổn định, cho nên con cần phải quan tâm tới thứ khác. Con cứ nằm giường để dưỡng thai cho tốt di!"

      Đường Tứ Tứ còn muốn thêm nhưng bị Thẩm Hoa Dung ấn lại giường. Mấy lần nàng từ chối, ý muốn ngồi dậy giường đều bị Thẩm Hoa Dung ngăn lại. Thẩm Hoa Dung lệnh cho Thanh nhi bưng tới ít cháo, trước sau dỗ nàng ăn, Đường Tứ Tứ bị ép ăn hết cháo.

      Sau đó nàng lại chìm vào giấc ngủ.

      Đến chạng vạng Quân Cơ Lạc trở về. nhàng tiến tới phòng ngủ Đường Tứ Tứ. Thẩm Hoa Dung nghe được tiếng bước chân của ngẩng đầu lên, cũng cười cười với Thẩm Hoa Dung, hạ giọng hỏi:" Nghe hôm nay Đường Tứ Tứ tỉnh? tại thân thể của nàng thế nào?"

      Thẩm Hoa Dung mím môi cười, cũng hạ giọng trả lời Quân Cơ Lạc:"Cũng có gì. Vừa rồi nó tỉnh dậy tìm ngươi. Còn hỏi ta ít chuyện trong triều đình." Thẩm Hoa Dung tới đây liền kéo lấy tay áo Quân Cơ Lạc kéo qua bên hỏi:"Cơ Lạc, giờ Mộ Dung Nhược Hồng chết, Cẩn vương điện hạ lại sống chết chịu kế vị, tại thế cục triều đình rốt cục thế nào?"

      Quân Cơ Lạc bất đắc dĩ cười :"Mợ, người hỏi sai ngươi rồi. Chuyện người hỏi là do hồ quốc công quản. Hồ quốc công là trụ cột quốc gia, mấy ngày nay đều nhào vào triều chính thượng đầu. Mà bản đốc là người loại tội ác tày trời, đương nhiên phải thừa dịp trước khi tân hoàng đăng cơ nhanh chóng thu dọn mà chạy trốn. Bằng ... Ngày nào đó tân hoàng đăng cơ, trương thánh chỉ ban xuống dưới, Cửu Thiên Tuế có trăm cái đầu cũng đủ để chém."

      Quân Cơ Lạc ủy khuất kể lể tình cảnh của chính mình giống như thể lúc nào cũng có thể bị chém đầu vậy. Nhưng Thẩm Hoa Dung cũng phải kẻ ngu ngơ, bà tin lời này của Quân Cơ Lạc. Trì Lệ Dập từng với bà, Quân Cơ Lạc là con hồ ly, con hồ ly này rất khôn ngoan xảo quyệt. Loại chuyện nhẫn nhịn chịu trói phải là phong cách của .

      "Cơ Lạc, rốt cục giờ ngươi tính toán cái gì? Tính mạng mẹ con Tứ Tứ đều nằm ở trong tay ngươi. Nếu ngươi sợ ta tố giác ngươi với cái lão già Trì Lệ Dập kia ta đây liền thề ta tuyệt đối chuyện của ngươi với ông ta ..." Thẩm Hoa Dung có chút nóng ruột hỏi.

      Quân Cơ Lạc vung tay áo rộng xẹt qua trong trung đường cong đẹp mắt, sau đó lấy tay vuốt ve cằm bóng loáng, vô cùng đứng đắn cười :"Mợ, người giúp ta và Tứ Tứ nhiều lời tốt đẹp trước mặt hồ quốc công. Bằng hai vợ chồng húng ta thực sống nổi."

      "Ta nhổ vào! Các ngươi đều phải người tốt. Trì Lệ Dập là tảng đá ngươi cũng vậy. Ta, ta đơn giản là thèm quản... Ta còn thực muốn nhìn xem hai các ngươi ai đấu thắng ai!" Thẩm Hoa Dung cố nhẫn nhịn nhưng cuối cùng thực nhịn được liền giận dữ mở miệng mắng Trì Lệ Dập và Quân Cơ Lạc, hai người này đều phải thứ gì tốt đẹp. ràng cùng là người nhà mà lại xen cả chuyện triều chính.

      Thẩm hoa Dung mắng đủ biết nên để cho hai người trẻ tuổi có gian riêng. Vì thế bà lấy cớ rời . Quân Cơ Lạc đợi bà khỏi cẩn thận đến bên giường Đường Tứ Tứ ngồi xuống, bàn tay nâng má, liền lấy tay phác họa ngũ quan gương mặt nàng.

      Trong lúc ngủ mơ Đường Tứ Tứ vẫn nhíu chặt mày lâm vào trong cơn ác mộng khiến nàng vô khủng hoảng.
      nancy1986, Layla06, tart_trung20 others thích bài này.

    4. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Má ơi còn chưa hết nữa... toàn nv phản diện thần thánh.
      DungDung2, DothuydungPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 242: Mộ Dung Vân Tiện tàn đời
      Editor: Jun

      Trong hoàng cung Trần quốc huy hoàng.

      Dạ Kiêu Cửu mặc đại huy màu đen tuyền đứng tại vị trí cao nhất trong hoàng cung nhìn bao quát hết thảy phía dưới, , cả tòa hoàng cung dưới chân đều chìm trong ánh nắng chiều hoa mỹ. Ánh nắng buổi chiều như ngọn lửa hồng thiêu đốt tựa như tâm tình tại của .

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Dạ Kiêu Cửu quay đầu lại mà :"Xử lý tốt nàng ta chưa?"

      Người đến là Cao Đại Đồng, Cao Đại Đồng quỳ gối mặt đất, cung kính bẩm báo :"Hồi bẩm quốc chủ, thuộc hạ làm theo phân phó của quốc chủ."

      Dạ Kiêu Cửu nhếch môi bạc cười lạnh, trong mắt có thứ ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, sau đó lại nhếch môi :"Loại nữ nhân bất trung bất hiếu nên trừng trị cho thích đáng."

      Cao Đại Đồng nghe lệnh cụp mắt xuống. Nữ nhân giống như Mộ Dung Vân Tiện phải giám sát kĩ càng, còn có cái gì nàng ta dám làm nữa. Đương nhiên thể để cho nữ nhân như vậy được sống thoải mái.

      Dạ Kiêu Cửu lại mở miệng :"Ngươi bảo người giám sát nàng ta cho cẩn thận, việc xong bẩm báo lại với ta."

      Cao Đại Đồng gật đầu, cung kính lĩnh mệnh lui ra ngoài. Dạ Kiêu Cửu lại phóng tầm mắt về phía xa, nắng chiều tắt dần ở phía chân trời, ánh nắng chiều dần bị thay thế bởi bóng tối.

      Phía sau lại truyền đến tiếng bước nhân rất , Dạ Kiêu Cửu hơi nhíu mày, khi người nọ đến gần xoay người lại.

      Dich Minh lập tức hành lễ với Dạ Kiêu Cửu. Khuôn mặt Dạ Kiêu Cửu mị, giọng khàn khàn lạnh lùng cất lên:" tại tình hình Tiêu quốc thế nào?"

      Dịch Minh liền bẩm báo tin tức nhất ngũ nhất thập vừa truyền tới cho Dạ Kiêu Cửu:"Khởi bẩm quốc chủ, tại Tiêu quốc như rắn mất đầu. Mộ Dung Nhược Hồng vừa chết, các hoàng tử của Mộ Dung Long Thịnh chỉ còn lại Cẩn vương còn sống. Nhưng dường như Cẩn vương cũng có chuẩn bị đăng cơ làm hoàng đế. Tin tức mới nhất là Cẩn vương rời khỏi hoàng thành suốt đêm, giờ nơi nào.

      Trong triều có hoàng đế, mấy ngày nay Trì Lệ Dập còn mượn cớ ốm lo liệu triều chính. Nhưng nghe Trì Lệ Dập cùng vài đại thần trong triều bàn bạc chọn trong các vị huynh đệ của Mộ Dung Long Thinh để lập làm tân đế."

      Dạ Kiêu Cửu nghe đến đó bật cười, trong mắt đào hoa tràn đầy tia châm chọc:"Với cách giải quyết của Trì Lệ Dập chỉ sợ cả bộ tốc Mộ Dung nhanh chóng bị diệt môn." Chỉ cần có Quân Cơ Lạc lập ai làm hoàng đế cũng đều là bị kịch!

      Ngừng cười, lại hỏi tiếp:"Quân Cơ Lạc đâu? tại ta làm gì?"

      Dịch Minh nhíu mày lại, trong mắt cũng đầy vẻ nghi hoặt, bẩm báo với Dạ Kiêu Cửu:"Theo như thuộc hạ nhận được tin thám thính ... tại nhàn rỗi ở nhà chăm sóc phu nhân ."

      "Nhàn rỗi ở nhà?" Hai mắt Dạ Kiêu Cửu hơi nheo lại, người có thói quen hô mưa gọi gió thế mà trong thời điểm cao trào lại nhàn rỗi ở nhà, hoặc là đầu bị đá đập trúng, là con hồ ly đa mưu túc trí này đào sẵn hố chờ ngươi khác đâm đầu vào.

      "Vậy.. tại Đường Tứ Tứ thế nào?" Dạ Kiêu Cửu làm bộ như lơ đãng hỏi, giọng hơi bị kiềm hãm.

      Nhắc tới Đường Tứ Tứ, trong lòng Dịch Minh có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đáp lời:"Cái thai trong bụng vẫn giữ được. Nhưng nghe cơ thể suy nhược, giờ vẫn nằm giường dưỡng bệnh."

      Khi Dịch Minh tới đây đột nhiên nhớ tới việc, ngẩng đầu, trộm nhìn Dạ Kiêu Cửu rồi liền vội vàng cụp mắt xuống, tầm mắt dám giao với Dạ Kiêu Cửu. Mà Dạ Kiêu Cửu sớm phát ra ánh mắt mất tự nhiên của , ánh mắt chợt lạnh , uy nghiêm hỏi:"Sao vậy?"

      Hai tay Dịch Minh đan vào nhau, lắp bắp :"Quốc chủ, thám tử ở tiền tuyến , tại dân chúng Tiêu quốc đều truyền miệng nhau... chuyện ngài và thất công chúa Tiêu quốc..."

      "Bọn họ ta như thế nào?" Dạ Kiêu Cửu chỉnh lại áo choàng, khuôn mặt lạnh lùng.

      Dich Minh mím môi, ánh mắt bối rối trốn tránh, nghĩ lúc rồi mới bẩm báo chi tiết với Dạ Kiêu Cửu:" dân chúng Tiêu quốc đều kháo nhau... Quốc chủ,... đầu ngài đội nón xanh... nón xanh... trước đây nữ nhân Mộ Dung Vân Tiện kia gần gũi với ít nam nhân... Mộ Dung Nhược Hồng chết, những người này đều lấy chuyện trước kia cùng với Mộ Dung Vân Tiện... khắp nơi... thậm chí kẻ có chút tài hoa còn làm thơ vẽ tranh..." Dịch Minh tới đây dám thêm gì nữa.

      Vốn quan hệ Tiêu quốc và Trần quốc tốt, dân chúng Tiêu quốc có cơ hội chế nhạo hoàng đế Trần quốc làm sao có thể buông tha dễ dàng. Vậy nên... lời đồn ở đầu đường đến cuối ngõ so với bất cứ thứ gì càng khó nghe hơn.

      Lúc này sắc trời gần như tối hẳn, Dịch Minh cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt Dạ Kiêu Cửu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu lên nửa bên mặt , nửa mặt còn lại trong bóng tối. như vậy bỗng khiến người ta có cảm giác quỷ mị áp bách.

      Là thần tử cũng là nam nhân, Dịch Minh cũng có thể hiểu quốc chủ của mình. Vốn quốc chủ nhà nghiệp lớn mới phải cưới Mộ Dung Vân Tiện, nghiệp lớn chưa thành,lại bị Quân Cơ Lạc hạ ván, gặp phải chuyện như vậy vốn đủ buồn bực. tại xong rồi, tên của còn cùng với cái tên Mộ Dung Vân Tiện bị dân chúng thấp kém đàm tiếu, coi quốc chủ nhà ngang hàng với cấp bậc hạ lưu nên mới mong cưới nữ nhân như Mộ Dung Vân Tiện.

      Nhưng thế còn chưa là gì, chuyện đương ong bướm của Mộ Dung Vân Tiện trước kia còn bị phát giác, còn quốc chủ nhà đội xanh... Việc này chắc chắn là do Quân Cơ Lạc bày mưu tính kế. Trước đó Quân Cơ Lạc giết chết Mộ Dung Vân Tiên lại thành có lợi, đem cái bãi phân chuột Mộ Dung Vân Tiện này ném cho Trần quốc.

      "Quốc chủ, chuyện Mộ Dung Vân Tiện nhất định phải được xử lý tốt ngự sử đài bảo thủ và thương thư nhất định..." Dịch Minh cẩn thận .

      Dạ Kiêu Cửu đáp lại lời , tại khuôn mặt tuấn mỹ của hoàn toàn trong bóng tối, toàn thân càng toát lên vẻ nguy hiểm.

      "Dịch Minh, ngươi cho người lập tức với Cao Đại Đồng rêu giao chuyện thất công chúa Tiêu quốc kia ra ngoài. Con hồ ly Quân Cơ Lạc kia muốn làm ta mất mặt ta cũng để cho người Tiêu quốc bọn họ được thoải mái." Dạ Kiêu Cửu khẽ vuốt cằm mình.

      Danh tiếng của thối vậy để tất cả mọi người cùng thối như nhau.

      Đường đường là thất công chúa Tiêu quốc thế mà lại tại Trần quốc của bọn họ bán thân, việc này nếu ra ngoài kẻ mất mặt chỉ có ...

      "Nhất xuân hương" là kĩ viện phồn hoa lớn nhất Trần quốc, ở trong này mỗi ngày đều có quan to quý nhân hoặc là thương nhân giàu có vung tiền như rác chỉ để có được nụ cười của người đẹp. Đương nhiên vì để thỏa mãn thói kiêu ngạo, nhất xuân hương cũng chỉ tiếp người giàu có mà còn tiếp cả những kẻ cùng khổ. Mà hai hạng người cũng được phục vụ khác nhau, phụ trách hầu hạ hạng trước đều là người đẹp có tư sắc hoặc là tài nghệ tuyệt hảo. Còn phụ trách hầu hạ kẻ nghèo khổ là những nương có tư sắc hoặc tài nghệ đều thua kém hơn.

      Trong gian phòng trong hậu viện của Nhất xuân hương, Tú bà kinh sợ cúi đầu khom lưng với Cao Đại Đồng cải trang. Cao Đại Đồng đứng khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò tú bà:"Chủ tử nhà ta có dặn dò phải "hầu hạ" nữ nhân này "tốt". Nếu nửa chừng mà có xảy ra việc gì ngoài ý muốn nhất xuân hương các ngươi cũng còn đường mà làm ăn đâu!"

      Tú bà lau mồ hôi khuôn mặt trát đầy son phấn, tươi cười nịnh bợ gật đầu vâng lời.

      Cao Đại Đồng hừ lạnh rồi lại thêm:"Ngươi cũng phải sợ nàng ta, dù có là phượng hoàng gặp nạn cũng bằng gà. công chúa Tiêu quốc chìm đắm trong nhục dục cũng là mất mặt người Tiêu quốc. Nếu ngươi làm tốt chuyện này nhất định về sau chủ tử nhà ta có trọng thưởng."

      Tú bà vừa nghe xong vẻ mặt lập tức vui mừng rạo rực tươi cười nịnh bợ.

      Cao Đại Đồng để lại vài thị vệ ở lại nhất xuân hương phụ trách trông chừng Mộ Dung Vân Tiện. Còn trở về lĩnh mệnh.

      Bên trong mật thất chỉ có chút ánh sáng le lói, Mộ Dung Vân Tiện bị người ta bịt miệng bằng miếng vải, chân tay cũng bị buộc chặt thể nhúc nhích. Nàng ta cố gắng giãy dụa muốn cởi dây thừng trói chặt cánh tay ra. Ngay lúc này cửa mật thất bị người ta đẩy ra.

      Mộ Dung Vân Tiện theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, luồng ánh sáng chói mắt chiếu về phía nàng ta, nàng ta vội vàng nheo mắt lại , khi nàng ta thích ứng được với luồng ánh sáng mạnh nàng ta phát có vài người đứng trước mặt nàng ta. Trong đó có nữ nhân mặt trát đầy phấn son, toàn thân đeo đầy trang sức, diêm dúa mà tục tằng.

      Nữ nhân đó tiến về phía trước vài bước liền bóp lấy cằm nàng ta, nhìn chằm chằm gương mặt nàng ta đánh giá cẩn thận lúc, cuối cùng mới :"Bộ dáng cũng tệ, là tiện nghi cho gã nào sau này..."

      "Ô...ô..." Mộ Dung Vân Tiện chỉ có thể dướn cổ nghiêm mặt, cố gắng mở to hai mắt trừng tú bà. Lão bà này là ai? Bà ta có tư cách gì mà chạm hai tay dơ bẩn lên người nàng ta?

      Tú bà bỏ miếng vải nhét trong miệng Mộ Dung Vân Tiện ra, Mộ Dung Vân Tiện lập tức lớn tiếng mắng:"Ngươi là cái thá gì? A Cửu đâu? có ở đây ? Ta muốn thấy ! thể cứ như vậy mà vứt bỏ bản công chúa. Bản công chúa cùng bái thiên địa. thể đối xử với ta như vậy..."

      Dĩ nhiên tú bà biết "A Cửu" trong lời nàng là ai, là người Trần quốc, bà ta nghe thấy lời này của Mộ Dung Vân Tiện đương nhiên vui. Giơ tay lên liền "tặng" cho Mộ Dung Vân Tiện mấy cái bạt tai, sau đó chửi mắng hung hăng:"Ngươi cho là ngươi vẫn là công chúa Tiêu quốc sao? Ta nhổ vào! Về sau lão nương ta chính là đỉnh núi, nếu ngươi nghe lời của lão nương lão nương cho ngươi nếm đủ lợi hại!"

      Mộ Dung Vân Tiện bị đánh liền kích khởi tính tình công chúa của nàng ta, nàng ta lại cố gắng trừng to hai mắt, hai con mắt như hai đốm lửa, giống như con khổng tước kiêu ngạo nhìn tú bà.

      Tú bà gặp qua rất nhiều loại người, loại nữ nhân chịu khuất phục như nàng ta bà ta cũng gặp hiếm. tại nàng ta có vẻ ngạo nghễ nhưng rồi sao, cũng quá ba ngày bà ta có thể dạy dỗ thành biết nghe lời ngay.

      Mộ Dung Vân Tiện bị hai kẻ to lớn lôi ra ngoài, tú bà sai nha hoàn trong lâu giúp nàng ta tắm rửa sạch , rồi thay quần áo tươm tất. Sau khi làm tốt hết thảy, Mộ Dung Vân Tiện lại bị người áp tải đến trước mặt tú bà. tại, Mộ Dung Vân Tiện biết vị trí và hoàn cảnh của chính mình. Như thế nào nàng ta cũng thể ngờ Dạ Kiêu Cửu lại có thể vô sỉ đem nàng ta tới nơi này.

      Trong lòng nàng ta vừa cam lại vừa tràn ngập lửa giận, nếu tại Dạ Kiêu Cửu đứng trước mặt nàng ta nàng ta nhất định phải lấy mạng nam nhân đó.

      "Các ngươi thể đối xử với ta như vậy... Ta là công chúa của Tiêu quốc, cũng là nữ nhân bái thiên địa với hoàng đế của các ngươi..." Mộ Dung Vân Tiện được nửa bị bàn tay tú bà ngăn lại.

      Tú bà cười lạnh :"Công chúa? Ha ha, ngươi dám ở trước mặt lão nương thể thân phận công chúa sao, lão nương chỉ cần cái tát là có thể lấy mạng ngươi rồi!"

      Tú bà lệnh cho hai gã to lớn bên cạnh tiến lên đè Mộ Dung Vân Tiện xuống, còn bà ta làm nhiều việc khác trong lúc đó, đến khi mặt Mộ Dung Vân Tiện bị đánh tới sưng đỏ mới bằng lòng bỏ qua.

      Trước kia đều là Mộ Dung Vân Tiện khi dễ người khác, lại bị người khác khi dễ, nàng ta chua xót chảy nước mắt. Trong lòng nàng ta hận hoàng huynh của chính mình tới chết. Nếu phải hoàng huynh của nàng ta muốn dẫn nàng ta cùng chết. Nếu phải hoàng huynh của nàng ta muốn dẫn nàng ta cùng gặp Diêm vương nàng ta giết . Nếu giết hoàng huynh của nàng ta vẫn làm hoàng đế như trước mà nàng ta vẫn là thất công chúa.

      tại nàng ta cũng phải chịu khổ cực như vậy!

      Trong lòng nàng ta thực rất hận rất hận, hận hoàng huynh tốt với nàng ta.

      Tú bà thấy nàng ta bị đánh tới dám tranh luận cùng bà ta nữa mới vừa lòng, bà ta nhếch khóe miệng, lại sai ngươi bắt nàng ta uống ít rượu nước, nàng ta uống xong bao lâu toàn thân liền nóng bừng lên, cả người còn sức lực.

      "Các người cho ta uống cái gì vậy..." Mộ Dung Vân Tiện cảm thấy toàn thân mình nóng lên, nàng ta khó chịu khẽ rên vài tiếng, sau đó chỉ có thân thể nàng ta mà thậm chí cả linh hồn cũng đều cảm thấy bay bổng. Nàng ta hận thể có đôi cánh tay cường tráng siết chặt lấy nàng ta, hơn nữa còn có thể ôm chặt lấy nàng ta.

      "Nóng...Nóng quá..." Nàng ta vừa la hét vừa lấy tay nới lỏng quần áo người, hận thể cởi sạch quần áo người chính mình xuống hết mới thôi. Tú bà thấy phản ứng của nàng ta liền cười vô cùng đắc ý, sau đó lệnh cho hai gã cao lớn lui ra. Sau khi hai gã đó lui ra tú bà đến trước mặt nàng ta, "giúp đỡ" nàng ta cởi bỏ toàn bộ quần áo người, sau đó cười hiểm lui ra khỏi gian phòng.

      Sau khi tú bà rời khỏi gian phòng, Mộ Dung Vân Tiện liền ngã ngay lên giường, toàn thân nàng ta như bị lửa thiêu đốt, khẩn cấp cần thứ gì đó có thể để cho nàng ta phát tiết dục vọng.

      Cửa phòng đóng chặt lúc này lại bị người đẩy ra, có người đứng ngoài cửa thả con chó bị trói toàn thân vào trong. Mộ Dung Vân Tiện nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra vội vàng dùng sức lao xuống từ giường, muốn chạy ra. Nhưng cửa phòng lại lần nữa bị đóng chặt, chỉ để lại con chó với nàng ta.

      đợt triều nóng dâng lên, Mộ Dung Vân Tiện khó chịu ôm ngực, thân thể truyền tới cảm giác trống rỗng hư khống thúc dục nàng ta nhìn chăm chú con chó nằm mặt đất.

      Nhưng lúc đó lại có tia lý trí còn sót lại duy nhất với nàng ta được làm như vậy...

      Nhưng mà... Nàng ta thực rất khó chịu!

      Cuối cùng, dục vọng đánh bại lý trí, nàng ta chịu đưng dục vọng tăng vọt cúi đầu ôm lấy con chó...

      Ngoài phòng, tú bà cùng vài gã sai vặt dán tai ngoài cửa phòng nghe ngóng động tĩnh, sau khi nghe thấy tiếng chó sủa ngớt tú bà liền nhếch miệng cười khiến phấn hương người rơi rơi xuống dưới.

      Sau khi tú bà trở lại gian phòng của mình phất phất khăn tay, châm chọc với mấy gã sai vặt bên cạnh:" ngờ nữ nhân này lại dễ dàng bị thu phục như vậy. Kể ra nàng ta cũng là công chúa nên lão nương mới chỉ dùng có mị dược hạng xoàng thôi thế mà nàng ta chịu nổi rồi."

      Gã sai vặt bên cạnh nịnh hót vừa cười vừa :"Cũng phải thế ... Cái loại mị dược này chỉ cần có thể đợi thời gian nén nhang là có thể giải. Nào ngờ nàng ta ngay cả thời gian nén nhang cũng thể đợi, thế mà ..."

      tới đây mấy người đó cùng bật cười lớn tiếng. Tú bà cố ý đợi thêm ít thời gian nữa rồi mới tới gian phòng của nàng ta. Khi bà ta mở cửa phòng tú bà nhìn thấy con chó bị chói tại yếu ớt nằm trong góc, còn rên rỉ "ô ô" cầu cứu bà ta.

      Còn ở giường, Mộ Dung Vân Tiện mệt mỏi nằm giường, hai mắt lười biếng khép hờ, miệng còn thở hổn hển ngừng. Tú bà nhìn thấy màn như vậy cực kỳ vừa lòng. Bà ta có thế báo cáo kết quả công việc với "chủ tử" rồi!

      Sau khi Cao Đại Đồng trở về việc đầu tiên chính là bẩm báo việc với Dạ Kieu Cửu. Lúc này Dạ Kiêu Cửu trở lại tẩm điện của mình. chỉ mặc áo trong, khoanh chân ngồi mặt đất nhìn bản đồ quân biên cảnh Tiêu quốc và Trần quốc. Rốt cục vẫn chưa từ bỏ ý định. Trong lòng vẫn nghĩ ngày có thể dẫn quân tiến đánh Tiêu quốc!

      "Quốc chủ!" Cao Đại Đồng giọng .

      Dạ Kiêu Cửu ngẩng đầu nhìn cái, trong mắt chứa đầy ánh sáng lạnh lẽo:"Việc đó làm thế nào rồi?"

      "Hồi bẩm quốc chủ, làm xong rồi!"Cao Đại Đồng .

      Dạ Kiêu Cửu gật gật đầu, rồi lại cúi đầu xuống, híp mắt nhìn chăm chú sơn mạch được vẽ bản đồ vừa bình tĩnh :"Tục ngữ rất đúng, chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa. Công chúa Tiêu quốc ở tại Trần quốc đắm chìm trong chuyện ong bướm nhục dục cũng là chuyện tốt, người Trần quốc chúng ta thế mà lại làm chuyện tốt, thay công chúa Tiêu quốc làm chuyện tốt cho người Tiêu quốc! Người Tiêu quốc chắc bởi vì công chúa như vậy mà cảm thấy vô cùng "tự hào"."

      Cao Đại Đồng đương nhiên là hiểu ý của Dạ Kiêu Cửu, lĩnh mệnh lui xuống, nhưng đúng lúc này Dạ Kiêu Cửu lại đột nhiên giữ lại hỏi:"Đại Đồng, ta phải nghe lời của ngươi, ngươi xem so sánh ta với Quân Cơ Lạc ta có kém nhiều ?"

      Cao Đại Đồng biết tại sao người luôn tự tin như Dạ Kiêu Cửu lại như vậy, mở miệng hỏi "kém nhiều ", chẳng phải là thừa nhận Quân Cơ Lạc lợi hại hơn sao? Đây giống như quốc chủ mà biết.

      Cao Đại Đồng ngập ngừng chút nhưng vẫn :"Khởi bẩm quốc chủ, ty chức cảm thấy quốc chủ ngài là vạn người mới có ... là dân chúng Trần quốc chúng ta..."

      "Tốt lắm, ngươi có thể lui xuống!" muốn nghe lời nịnh hót của Cao Đại Đông với mình, Dạ Kiêu Cửu phất tay lệnh cho Cao Đại Dồng cùng thái giam cung nữ hầu hạ đều lui ra hết. Sau khi những người đó rời khỏi, Dạ Kiêu Cửu liền trốn vào trong góc tẩm điện.

      Hai tay ôm lấy ngực vây lấy chính mình trong gian chật hẹp tối tăm, lúc này cảm thấy độc và bất lực, việc duy nhất của thể làm chính là trốn mình trong bóng tối khôn cùng.

      đột nhiên nhớ tới Đường Tứ Tứ, và nữ nhân này đều là người trọng sinh, nhưng nàng lại may mắn hơn ta ít.

      Quân Cơ Lạc, aizz... quả là đối thủ đáng gờm... Nếu sử dụng kỳ chiêu có lẽ cả đời này khó có thể đạt tới tầm của Quân Cơ Lạc. Con hồ ly giảo hoạt này, rốt cục là trải qua những gì mà có thể tu luyện thành "tai họa" như tại.

      Đêm lạnh như nước, cung tường nội truyền tới thanh mơ hồ, Dạ Kiêu Cửu chậm rãi khép mí mắt, tựa đầu vào ngăn tủ gỗ mà ngủ...

      Vài ngày sau đó, Mộ Dung Vân Tiện liền thực tới nhất xuân hương. Tú bà của nhất xuân hương cũng giấu diếm thân phận của Mộ Dung Vân Tiện, với bên ngoài cũng nàng là công chúa Tiêu quốc.

      Bởi vì danh hiệu của Mộ Dung Vân Tiện mà nhất xuân hương hấp dẫn vô số chú ý của người Trần quốc, nhất là chú ý của nam nhân Trần quốc. Rất nhiều nam nhân say mê nhan sắc của Mộ Dung Vân Tiện, chỉ định muốn nàng ta tiếp khách. Khách khứa rất đông, Mộ Dung Vân Tiện kịp ứng phó, tú bà liền nhân cơ hội này mà tăng giá. Nhưng mặc dù vậy cũng ngăn cản nam nhân rình trộm nàng ta.

      Mỗi khi bóng đêm buông xuống, trong nhất xuân hương đều có ít nam nhân vì Mộ Dung Vân Tiện mà tới tranh giành, thậm chị là ra tay rất nặng.

      Ngày xưa là công chúa cao quý, lại lưu lạc thành nữ tử bán thân, đây vốn là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng biết là do Mộ Dung Vân Tiện bị lạc trong nơi trăng hoa phồn hoa hay sao mà lại suy nghĩ khác. Tóm lại nàng ta đối với bên ngoài biểu cực vì dửng dưng, thậm chí còn với người ngoài rằng"Làm công chúa thoải mái sung sướng bằng làm nữ tử lầu xanh", bỗng trở thành trò cười phố. Khi lời này của nàng ta lọt vào tai người Tiêu quốc, Mộ Dung Nhược Hồng băng hà lại bởi vì hành động và lời khác người của Mộ Dung Vân Tiện mà thường xuyên bị dân chúng Tiêu quốc ân cần hỏi thăm.

      Thậm chí còn có dân chúng đề nghị loại hôn quân như Mộ Dung Nhược Hồng, khi còn sống đời chỉ biết sống phóng túng, hơn nữa còn dung túng cho hoàng muội của , giờ chết, hoàng muội kiêu căng của còn hủy hoại tàn bộ thanh danh Tiêu quốc. Hoàng đế như vậy cũng xứng đáng được mai táng trong hoàng lăng.

      Tóm lại, về sau chỉ cần Mộ Dung Vân Tiện làm chuyện gì khác người Mộ Dung Nhược Hồng là hoàng huynh của Mộ Dung Vân Tiện vẫn đều bị dân chúng Tiêu quốc lấy ra chửi rủa. Tổng kết lại trong lịch sử Mộ Dung gia, vị hoàng đế nào "bi thảm" bằng Mộ Dung Nhược Hồng.

      Ba tháng sau, Mộ Dung Vân Tiện được chẩn đoán là mang thai. Dâm loạn như nàng ta căn bản thể biết cha của đứa con trong bụng là ai, Dạ Kiêu Cửu vì muốn nhục nhã nàng ta mà cưỡng bức nàng ta sinh đứa bé... Lại tiếp tục qua tám tháng, nàng ta sinh non nữ nhi. Đến sau này khi Dạ Kiêu Cửu "gặp chuyện may", Mộ Dung Vân Tiện mang theo con trốn khỏi nhất xuân hương... Nhưng đó đều là chuyện sau này.

      Trước mắt, đối với toàn bộ người Tiêu quốc ai đăng cơ làm hoàng đế mới là việc lớn quan trọng nhất!
      Last edited: 2/10/16
      Layla06, tart_trung, thuytlu17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :