1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Sắp đến hồi kết rồi. Cuối cùng Đường Vân Nhiễm cũng chết
      Dothuydung thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Truyện đến hồi gay cấn rồi :yoyo28:
      susushaly thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 233: Đại hôn của Dạ Kiêu Cửu!
      Editor: Jun

      Dạ Kiêu Cửu là hoàng đế Trần quốc, theo lý mà đại hôn của cùng Mộ Dung Vân Tiện nên tổ chức tại Tiêu quốc mới đúng. Nhưng Mộ Dung Vân Tiện là hòn ngọc quý tay được Mộ Dung Nhược Hồng nâng niu cho nên Mộ Dung Nhược Hồng muốn cho Mộ Dung Vân Tiện hôn lễ long trọng. Đương nhiên, sau đó Mộ Dung Nhược Hồng cũng phái lễ quan theo Mộ Dung Vân Tiện tới Trần quốc.

      Đến Trần quốc, Dạ Kiêu Cửu còn phải làm lễ nghênh thú Mộ Dung Vân Tiện tiến vào hoàng cung trước chứng kiến của toàn bộ văn võ bá quan Trần quốc. Nếu Mộ Dung Nhược Hồng dễ dàng bỏ qua cho Dạ Kiêu Cửu.

      Sáng sớm, trong hoàng cung kim bích huy hoàng tấu lên khúc nhạc hỉ vui mừng. Lúc canh ba, Mộ Dung Vân Tiện bị ma ma và thị nữ trong cung đánh thức bắt đầu giúp nàng ta rửa mặt trang điểm.

      Trong gương đồng tinh xảo lâu sau liền chiếu rọi bóng hình Mộ Dung Vân Tiện trắng trẻo đáng .

      người nàngta mặc hỉ phục được Mộ Dung Nhược Hồng hạ lệnh cho thượng y cục đẩy nhanh tốc độ làm ra. Mười tám tú nương đến từ Giang Nam làm suốt ngày đêm mới hoàn thành trước ngày đại hôn của Mộ Dung Vân Tiện.

      Hỉ phục đỏ thẫm dùng long con trồn băng hàng năm chỉ tiến cống vào trong hoàng cung lần mà tạo thành. Số lượng loài trồn băng này hàng năm rất ít nên nghe "thiên kim khó cầu". hỉ phục còn thêu hoa bách hợp màu hồng, biểu thị cho trăm năm hòa hợp, thể hoàng huynh Mộ Dung Nhược Hồng này chân thành chúc phúc với hoàng muội của chính mình.

      "Khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Trong tẩm điện, mọi người luống cuống tay chân giúp Mộ Dung Vân Tiện chỉnh trang ngoài cửa điện đột nhiên xuất thêm mấy người. ra là Mộ Dung Nhược Hồng đem theo người đến xem Mộ Dung Vân Tiện.

      Mộ Dung Vân Tiện nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng vui mừng đứng dậy khỏi ghế ngồi, giống như chim khách vui mừng chạy tới trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng, xoay người vài vòng.

      "Hoàng huynh, Vân Tiện mặc hỉ phục này có đẹp ?"

      Mộ Dung Nhược Hồng chiều nhìn nàng ta, hỉ phục đỏ thẫm chiếu rọi lên dung nhan mềm mại của nàng ta, trong cặp mắt linh động phát ra ánh sáng hoa mỹ, môi hồng răng trắng, giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ đẹp phong tình, nàng ta như vậy rất ra dáng đại nương.

      Nghĩ tới mình chăm sóc nàng nhiều năm như vậy, bây giờ nàng trưởng thành lại phải rời khỏi . Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng lại hơi buồn rầu.

      Khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười, gật gật đầu, đáp lời Mộ Dung Vân Tiện:"Rất đẹp! Vân Tiện nhà ta mặc gì cũng là đẹp nhất!"

      "Hoàng huynh..." Mộ Dung Vân Tiện nhìn ra nụ cười miễn cưỡng mặt , nàng ta chu môi hồng nhuận, nhanh giữ chặt lấy cánh tay của Mộ Dung Nhược Hồng, cười ngọt ngào:"Hoàng huynh, hôm nay là ngày vui của muội. Huynh là hoàng huynh của muội cũng phải vui vẻ mới phải!"

      Mộ Dung Nhược Hồng khẽ thở dài, quả nhiên là nữ nhân suy nghĩ.

      "Vân Tiện, qua hôm nay là muội phải gả tới Trần quốc rồi. Tuy hoàng huynh rất chán ghét Dạ Kiêu Cửu nhưng việc cũng đến nước này. Hoàng huynh cũng thể phản đối gì. Hôm nay hoàng huynh muốn mấy câu với muội, muội đến Trần quốc nhất định phải làm theo..."

      Mắt thấy muội muội mình nuôi dưỡng nhiều năm phải gả nơi khác, trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng đau đớn. có thể xứng làm hoàng đế. Nhưng làm hoàng huynh của Mộ Dung Vân Tiện tuyệt đối xứng.

      Vừa rồi từ thị nữ bên người mà Mộ Dung Vân Tiện biết được Mộ Dung Nhược Hồng chuẩn bị cho nàng đồ cưới khiến người ta phải trầm trồ, trong lòng nàng ta vô cùng sung sướng, cho nên khi thấy Mộ Dung Nhược Hồng đến cũng kiên nhẫn hơn. Nhưng nàng ta cũng hề muốn ngồi nghe hoàng huynh lải nhải.

      Mộ Dung Nhược Hồng còn mở miệng dặn dò:"Vân Tiện, muội gả thành Hoàng hậu Trần quốc phải nhớ kĩ, nam nhân nịnh nọt thề thốt tuyệt đối được tin tưởng! Cho nên,muội gả đến Trần quốc được ngốc nghếch chỉ quan tâm chú ý đến mình Dạ Kiêu Cửu. sủng hạnh nữ nhân khác muội chỉ có thể nguyền rủa sau lưng bọn họ nhưng trước mặt nhất định phải giả bộ rộng lượng. Muội là Hoàng Hậu, muội phải phát triển thế lực của mình ở Trần quốc, để cho vị trí Hoàng Hậu của mình bị người khác đoạt mất.

      Từ bé Mộ Dung Vân Tiện lớn lên trong hoàng cung, Mộ Dung Nhược Hồng thế nàng ta làm sao lại hiểu. Chỉ là tại nàng ta bị Dạ Kiêu Cửu bắt mất hồn rồi, sớm đem những quy tắc sinh tồn trong hậu cung tàn khốc quên sạch . Có thể , giờ nàng ta "ngốc nghếch ngây thơ", trong đầu đầy nhớ thương tới Dạ Kiêu Cửu dịu dàng quan tâm với nàng ta mà thôi. Thậm chí, trong đầu nàng ta vô cùng khát khao được gả cho Dạ Kiêu Cửu, làm vợ hiền giúp đỡ Dạ Kiêu Cửu.

      "Hoàng huynh, huynh cứ yên tâm. Cái này ta biết." Vì muốn Mộ Dung Nhược Hồng mau rời , khi Mộ Dung Nhược Hồng dặn dò xong Mộ Dung Vân Tiện liền lập tức gật đầu tỏ vẻ tiếp thu.

      Mộ Dung Nhược Hồng thấy nàng cho lời của mình vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải khẽ lắc đầu. Nhưng nếu khuyên bảo nàng ta điều phải lại càng thêm lo lắng.

      "Vân Tiện, điều thứ hai hoàng huynh muốn với muội là: nhất định phải mau chóng hoài thai con của Dạ Kiêu Cửu. Đứa con chính là thanh thượng phương bảo kiếm của muội về sau ở Trần quốc. Đây là việc muỗi nhất định phải lập tức làm khi đến Trần quốc."

      Mộ Dung Nhược Hồng đăng cơ cũng hơn năm,hơn nửa tháng nữa đón đứa con thứ nhất ra đời.Người sắp làm cha như cũng quên dặn dò Mộ Dung Vân Tiện chuyện này.

      Mộ Dung Vân Tiện xấu hổ, lập tức đỏ mặt gật đầu với Mộ Dung Nhược Hồng.

      Chuyện này Mộ Dung Vân Tiện rất . Khi Hoàng Hậu là nàng còn chưa sinh được hoàng tử nàng ta tuyệt đối cho phép nữ nhân khác sinh con trước.

      "Vân Tiện, hoàng huynh sắp xếp cho muội ít người, bọn họ cùng tới Trần quốc với muội, lúc đó phụ trách bảo vệ muội được an toàn. Muội Trần quốc, nếu Dạ Kiêu Cửu dám phụ muội hoặc làm chuyện gì thể tha thức với muội muội cứ viết thư về cho ta... Hoàng huynh chỉ có hoàng muội, huynh mãi mãi đứng về phía muội..."

      Khi Mộ Dung Nhược Hồng đến đây giọng hơi khàn, sau đó lời cũng nghẹn lại, nước mắt kìm chế được chảy ròng ròng.

      "Hoàng huynh, huynh đừng khóc!" Mộ Dung Vân Tiện dịu dàng an ủi, Mộ Dung Nhược Hồng bình ổn tâm tình lúc mới cầm lấy khăn tay lau nước mắt mặt.

      Luyến tiếc kéo Mộ Dung Vân tiện vào trong lòng, Mộ Dung Nhược Hồng ôm lấy bả vai của nàng ta, vẻ mặt vô cùng kích động:"Vân Tiện, đến nơi đó có hoàng huynh ở bên cạnh, muội nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt."

      Kiên nhẫn của Mộ Dung Vân Tiện bị dùng hết, thực là có chút chịu nổi Mộ Dung Nhược Hồng, nàng ta liền vui thúc giục:"Hoàng huynh, huynh cứ yên tâm. Vân Tiện nhất định chăm sóc tốt cho bản thân mình! Huynh cũng cần quá lo lắng! A Cửu từng đồng ý với muội, chàng nhất định đối xử tốt với muội!"

      Nàng ta thốt ra miệng nào là A Cửu, Mộ Dung Nhược Hồng càng có lý do tin tưởng hoàng muội của mình đến Trần quốc nhất định bị Dạ Kiêu Cửu lừa cho xoay vòng.

      Mộ Dung Nhược Hồng còn muốn thêm nhưng An công công xuất ở cửa điện cẩn thận bẩm báo với Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng thượng, còn sớm nữa. Xe liễn của Dạ quốc chủ tiến cung. Nếu còn trì hoãn nữa , chỉ sợ... chậm trễ giờ lành..."

      Bởi câu này của A công công, Mộ Dung Vân Tiện lại nhanh chóng an ủi Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng huynh, huynh cần phải buồn. Vân Tiện đồng ý với huynh, khi đến Trần quốc nhất định mỗi tháng viết mấy phong thư gửi cho huynh. Nhất định nghĩ biện pháp sinh hạ con của A Cửu. Nhất định khiến cho bản thân mãi mãi an ổn ngôi vị Hoàng Hậu Trần quốc..."

      Mộ Dung Nhược Hồng nhìn ra khó kìm chế của nàng ta, trong lòng càng thêm buồn khổ. quay đầu lệnh cho An công công:"Bảo những người đó đợi lát, trẫm còn có ít chuyện cần với thất công chúa."

      An công công lại cúi đầu lui ra, Mộ Dung Nhược Hồng hạ giọng, dùng giọng thần bí bên tai Mộ Dung Vân Tiện:"Muội là công chúa, nhưng Dạ Kiêu Cửu cũng là hoàng đế. Tuy muốn thú muội làm hậu, nhưng ai mà biết được có để ý chuyện muội còn là xử nữ hay . Để phòng ngừa chuyện may, đêm nay muội động phòng hoa chúc với phải chuốc uống rượu. Tốt nhất là để quá chén, muội dựa theo phương pháp mà ma ma dạy đem chuyện đó làm cho xong rồi cái gì để sau ..."

      Mộ Dung Nhược Hồng chuyện này cũng là chuyện Mộ Dung Vân Tiện lo lắng. Nàng ta đưa tay mò vào trong tay áo hỉ bào, ở trong cất cái lọ . Phòng khi bại lộ chuyện nàng ta còn là thân xử nữ.

      Mộ Dung Nhược Hồng lại thương khẽ vuốt ve mái tóc đen tú lệ của nàng ta, tiếp tục dặn dò:"Còn nữa, sau khi đến Trần quốc, nhất định muội phải sửa đổ tính tình. được ham chơi giống như trước. Dạ Kiêu Cửu chính là phu quân của muội, muội vĩnh viễn thể đòi hòi tình đối tốt với muội như hoàng huynh."

      Mộ Dung Vân Tiện gật đầu cho xong. An công công ở tại cửa điện lại dò xét tới, khó xử nhắc nhở Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng thượng, nếu tiếp tục trì hoãn thực để lỡ giờ lành."

      Lúc này Mộ Dung Nhược Hồng mới với An công công:"Cho người hầu hạ thất công chúa tiến vào !"

      An công công lĩnh mệnh rồi lại lui xuống.

      bao lâu sau, hỉ bà cùng vài cung nữ đến. Mộ Dung Nhược Hồng nhìn Mộ Dung Vân tiện đội khăn voan thêu phượng hoàng lên rồi mới lưu luyến nỡ dẫn An công công ra khỏi tẩm điện của Mộ Dung Vân Tiện.

      Tiếng kèn hỉ vang trời.

      Cả triều văn võ bá quan đều tụ tập ở nơi đây. Dạ Kiêu Cửu mặc hỉ phục, thu liễm tà mị dã ngày thường, hôm nay khóe môi mang theo nét tươi cười khiến người ta cảm giác ôn hòa hơn nhiều so với ngày thường.

      Mộ Dung Vân Tiện chùm khăn voan được hai cung nữ đỡ từ từ chậm rãi tiến vào đại điện, tới bên cạnh Dạ Kiêu Cửu. Hai người đứng sóng vai nhau, trở thành trung tâm chói mắt nhất trong đại điện.

      Mộ Dung Nhược Hồng ngồi ngay ngắn ghế rồng, tuy khóe miệng duy trì nụ cười nhưng ai cũng có thể nhìn ra nụ cười của vô cùng gượng gạo.

      Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện mỗi người cầm đầu dỉa lụa hồng trù. Khi hỉ bà lớn tiếng hô lên, hai người cùng hướng về cửa đại điện lễ bái. Bởi vì thân phận của Dạ Kiêu Cửu hề kém hơn Mộ Dung Nhược Hồng nên Dạ Kiêu Cửu phải cúi đầu bái Mộ Dung Nhược Hồng. Cho nên hai người chỉ làm thêm cái phu thê giao bái kết thúc buổi lễ.

      Mộ Dung Tề Quang ngồi ở ghế tân khách ít người chú ý, bưng chén rượu lên nhấp ngụm, rượu đến yết hầu vừa ngọt lành lại ấm áp tựa như tâm tình của tại vô cùng bình tĩnh.

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, sắc trời còn sớm, Quân Cơ Lạc "am hiểu ý người", nhất định đợi đến thời điểm khi tân lang và tân nượng động phòng.

      Trì Lệ Dập ngồi bên cạnh Mộ Dung Tề Quang, giống như vẻ điềm nhiên của Mộ Dung Tề Quang, mặt ông lại là vẻ vô cùng ưu sầu. Ngoài miệng Trần quốc hai nước kết giao tốt đẹp, nhưng mấy ngày nay ở biên cảnh Tiêu quốc trà trộn hơn hai mươi vạn binh mã. ràng là lòng muông dạ thú.

      chỉ như vậy, mấy ngày nay ăn theo đại hôn của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện, ranh giới hai nước cũng được đại khai, có rất nhiều người Trần quốc tự nhiên tiến vào Tiêu quốc, tại ranh giới Tiêu quốc làm ít việc có ý tốt, thế cho nên trong khoảng thời gian này dân chúng Tiêu quốc cũng được an ổn.

      Còn có điểm đáng sợ nhất chính là thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện. Nữ nhân này gả cho Dạ Kiêu Cửu phải là quân cờ để áp chế Mộ Dung Nhược Hồng hay sao? Có nàng ta trong tay, Dạ Kiêu Cửu có thể dễ dàng khiến hoàng đế như Mộ Dung Nhược Hồng thỏa hiệp.

      Mộ Dung Tề Quang nghiêng đầu nhìn nét mặt Trì Lệ Dập, đùa giỡn :"Hồ quốc công, cổ nhân , chuyện nhà binh khác với chuyện nước. Ngài đánh giặc lợi hại, nhưng trị quốc chưa chắc là người am hiểu."

      Trì Lệ Dập cười khổ:"Nếu Cẩn vương điện hạ chịu ở lại trong hoàng thành giúp bệ hạ tốt. Mạt tướng tài hèn học ít, quả gánh vác được trọng trách này!"

      Mộ Dung Tề Quang nhìn chằm chằm Trì Lệ Dập vài giây, rồi đột nhiên cười như cười :"Hồ quốc công khiêm tốn rồi. Cổ chi hiền giả Gia Cát Lượng trí tuệ vô song, gặp được A Đấu... tình cảnh tại của Hồ quốc công cũng đại khái như vậy."

      Trong đôi mắt giảo hoạt khôn khéo của Trì Lệ Dập xuất tia ảm đạm, mấy ngày nay bận rộn khiến ông vô cùng mỏi mệt. Khả năng ông chống đỡ nổi. tại ông tò mò biết trước kia Quân Cơ Lạc làm thế nào mà có thể xử lý toàn bộ nội chính Tiêu quốc ổn thỏa chắc chắn như thế, nhưng lại có thể có thời gian cùng Tứ Tứ du sơn ngoạn thủy? Vì sao giờ ông thể làm được?

      Lễ hoàn tất, Mộ Dung Vân Tiện là tân nượng được đưa tới hành cung của Dạ Kiêu Cửu. Tới hôm sau hai người mới khởi hành về Trần quốc.

      Bóng tối dần thay thế ánh sáng ban ngày. Nhưng mãi khi mặt trăng lên cao Dạ Kiêu Cửu mới về tới tân phòng của . Mộ Dung Vân Tiện ngồi ở đầu giường nghe thấy tiếng bước chân thong dong của hồi hộp đến nỗi hai tay xoắn cả vào nhau.

      đôi giày đen được nạm vàng ở viền xuất trong tầm mắt của nàng ta. Lòng Mộ Dung Vân Tiện lại càng khẩn trương hơn.

      Trước mắt đột nhiên sáng ngời, tiếp sau khăn voan liền được Dạ Kiêu Cửu lấy xuống. khuôn mặt Dạ Kiêu Cửu lộ ra vẻ vương giả khí thế cao cao tại thượng sừng sững như núi cao.

      Hai con mắt Mộ Dung Vân Tiện vụng trộm liếc Dạ Kiêu Cửu rồi lại hấp tấp cúi đầu xuống, xấu hổ đến nỗi hai má đỏ hồng.

      "A Cửu..." Nàng ta ngọt ngào gọi tên , giọng tràn đầy tình với Dạ Kiêu Cửu.

      Mà so với vẻ ngọt ngào thương của nàng ta là khuôn mặt cứng ngắc của Dạ Kiêu Cửu, cánh môi bạc lạnh lùng nhếch lên thành đường thẳng tắp, thản nhiên đáp lại:"Vân Tiện..."

      Mộ Dung Vân Tiện cúi đầu nên chú ý tới vẻ mặt khác thường của . Hai tay nàng ta nắm lấy góc áo của chính mình, đợi Dạ Kiêu Cửu mở miệng tiếp.

      Dạ Kiêu Cửu nhìn nàng ta chút rồi quay đầu tới bên bàn, bưng bầu rượu lên rót lấy hai chén rượu rồi lại quay trở lại.

      "Vân Tiện, đây là rượu giao bôi của chúng ta... Nàng uống ..." Vẻ mặt Dạ Kiêu Cửu chút thay đổi . Mộ Dung Vân Tiện xấu hổ nhận lấy chén rượu từ trong tay , cánh tay hai người giao nhau cùng uống chén rượu giao bôi.

      Đợi khi rượu uống vào xong, thái độ của Dạ Kiêu Cửu đối với nàng ta càng thêm lạnh lùng vô tình. đặt lại chén rượu lên bàn, rồi liền thuận thế ngồi xuống. Mộ Dung Vân Tiện ngồi bên giường áp chế tính tình nóng vội cố gắng đợi thêm lát những vẫn thấy Dạ Kiêu Cửu có ý muốn tới gần nàng ta. Nàng ta nghĩ lát rồi mới ngượng ngùng gọi tiếng.

      Hai mắt Dạ Kiêu Cửu tối đen, lạnh lùng độc ác, Mộ Dung Vân Tiện bị ánh mắt dọa sợ, thân mình nhắn run lên chút.

      Đột nhiên Dạ Kiêu Cửu cười dã với nàng ta, hỏi:"Vân Tiện, giờ nàng là Hoàng Hậu của ta. Nếu để nàng chọn giữa ta và hoàng huynh của nàng nàng chọn giúp đỡ ai?"

      "Tất nhiên là chàng!" Mộ Dung Vân Tiện hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay. Bởi vì nàng ta biết chỉ có đáp án này mới có được niềm vui của Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu quay đầu , đèn chúc chỉ chiếu được lên sườn mặt của . Từ góc độ của Mộ Dung Vân Tiện có thể nhìn thấy đường cong hoàn mỹ gương mặt khiến cho lòng nàng ta ngọt ngào thỏa mãn. Bởi vì nam tủ tuấn mỹ như vậy về sau chỉ có thể là nam nhân của nàng ta.

      Tiếng đồng hồ nước mơ hồ truyền trong màn đêm, trăng cũng biết từ bao giờ trốn vào trong tầng mây.

      Mộ Dung Vân Tiện dày mặt đến ngồi xuống bên cạnh Dạ Kiêu Cửu, nàng ta nhớ tới lời dặn dò của hoàng huynh. Nhất định trước phải khiến cho Dạ Kiêu Cửu quá chén. Cánh tay trắng như bạch ngọc duỗi ra, nàng ta bưng bầu rượu lên, nàng ta rót rượu vì Dạ Kiêu Cửu.

      Nhưng đột nhiên bàn tay nắm chén rượu của nàng ta run lên, cả người còn chút sức lực, tay bưng chén rượu cũng thể cầm nổi nữa, chén rượu rơi mặt đất vỡ vụn.

      "A Cửu... Chàng cho ta uống rượu gì vậy?" Khóe miệng Mộ Dung Vân Tiện có vệt máu đen trào ra, nàng ta ôm lấy bụng nhìn Dạ Kiêu Cửu.

      Khuôn mặt Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng lãnh đạm, khẽ cười :"Vân Tiện, phải ngươi giữa ta và hoàng huynh ngươi chọn ta sao? Giờ là lúc ngươi chứng minh ngươi giúp ta đó!"

      Thân thể Mộ Dung vân Tiện còn sức chống đỡ ngã xuống đất.

      Ngay lúc này, Dịch Minh và Cao Đại Đồng đẩy cửa vào, bẩm báo với Dạ Kiêu Cửu:"Hồi bẩm quốc chủ, thị vệ được Mộ Dung Nhược Hồng phái tới bảo vệ thất công chúa đều bị chúng ta giải quyết sạch . giờ chỉ chờ Mộ Dung Nhược Hồng và Quân Cơ Lạc mãi xuất mà thôi."

      Bàn tay to lớn của Dạ Kiêu Cửu xoa cằm, giọng trầm thấp nham hiểm:" sao cả, có Mộ Dung Vân Tiện và Đường Tứ Tứ, hai người bọn họ xuất thôi. Nhất là Quân Cơ Lạc, nhất định xuất !" Sau tối nay, nhất định Tiêu quốc bị làm cho long trời lở đất. Hoàng đế Tiêu quốc bị bắt, lại có Quân Cơ Lạc ngăn cơn sóng to gió lớn này, Tiêu quốc chỉ là năm bè bảy mảng. Hai mươi vạn đại quân độn ở biên cảnh được chỉ huy đổ bộ xuống phía nam, chiếm được Tiêu quốc phải quá dễ dàng sao?
      nancy1986, Layla06, tart_trung13 others thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 234: Cửu Thiên Tuế xuất (I)
      Editor: Jun

      Toàn thân Mộ Dung Vân Tiện run rẩy, ôm lấy bụng quằn quại mặt đất.

      "A Cửu... Ta khó chịu..." Nàng ta khổ sở cầu xin Dạ Kiêu Cửu, mồ hôi ướt nhẹp trán. Nàng ta như vậy hề còn dáng vẻ hăng hái như lúc trước.

      Dạ Kiêu Cửu tựa người ghế bọc da hổ, hai tay khoanh trước ngực, từ cao nhìn xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười dã như loài hoa thuốc phiện, cười nhạt cũng mị hoặc khuynh thành.

      "Vân Tiện, giờ ngươi là nữ nhân của ta. Vừa rồi ta hỏi ngươi chọn ai giữa ta và hoàng huynh của ngươi, phải ngươi chọn ta sao? Dù thế nào giờ phải để ngươi chịu thiệt chút, ngươi cũng chịu được sao?"

      Dạ Kiêu Cửu nhíu mày, trong mắt dã đào hoa lên nét hung ác nham hiểm.

      Bụng Mộ Dung Vân Tiện bị tra tấn tới đau đớn chết sống lại. nàng ta mở to đôi mắt ngâp nước tội nghiệp nhìn Dạ Kiêu Cửu:"A Cửu, nhưng ta bị thương..."

      Dạ Kiêu Cửu tuyệt tình lãnh khốc :"Nếu ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng hậu của ta tốt nhất nên vì ta mà chịu đựng. Nếu ta khiến cho ngươi sống còn khó chịu hơn bây giờ gấp trăm lần."

      Mộ Dung Vân Tiện thể tin được vào tai mình, nam nhân trước mắt này là A Cửu luôn săn sóc dịu dàng với nàng ta sao? ! A Cửu của nàng ta nhất định đối xử với nàng ta như vậy. A Cửu trước mắt này nhất định là do nam nhân khác đóng giả.

      "Ngươi phải là A Cửu của bản cung... Ngươi phải chàng! Ngươi nhanh trả lại A Cửu cho ta..." Mộ Dung Vân Tiện bối rối xong nước mắt uất ức liền trào ra.

      Dạ Kiêu Cửu hừ , thực quen nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiện khóc lóc sướt mướt. biết nữ nhân khác gặp tình huống này có khóc lóc hay , nhưng biết Đường Tứ Tứ tuyệt đối khóc.

      Môi bạc của Dạ Kiêu Cửu khẽ nhếch:"Thực đáng tiếc,ta từ đầu tới bây giờ vẫn là A Cửu mà ngươi . Chỉ là do ngươi ngu xuẩn hề phát ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi. với ngươi, ngươi cảm thấy mình có ưu điểm gì mà có thể lọt vào mắt ta? Phóng đãng? Dâm loạn? Điêu ngoa ngông cuồng? Hay là công chúa nên luôn cảm thấy mình hơn tất cả mọi người?

      Tuy ta có cảm giác chán ghét đối với tất cả nữ nhân. Nhưng ta cũng cay nghiệt. Tuy nữ nhân khác kém cỏi nhưng ai cũng đều có ưu điểm nào đó, nhưng còn ngươi sao? Ha ha, thực xin lỗi, mắt ta được tốt cho lắm nên đến bây giờ cũng phát ra được ưu điểm của ngươi? Ta cảm thấy có lẽ ngay cả hoàng huynh của ngươi cũng nhìn ra được ưu điểm của ngươi."

      Lời châm chọc của Dạ Kiêu Cửu khiến nước mắt Mộ Dung Vân Tiện tiếp tục trào ra.

      Nàng ta toàn tâm toàn ý với nhưng lại làm tổn thương nàng ta?

      Mô Dung Vân Tiện chịu đựng đau đớn, gồng thân mình bò về phía trước, tay gian nan mãi mới kéo lấy được góc áo bào của , nước mắt đầy mặt:"A Cửu... Ngươi thể đối xử với bản cung như vậy... Bản cung vì ngươi mà nguyện ý gả Trần quốc xa xôi...Cho dù ngươi thích bản công chúa ta nhưng xét đến bản công chúa lòng dạ thương cuồng dại ngươi, ngươi có thể tha cho ta được ..."

      Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng thèm phản ứng, lạnh lùng nhìn nàng ta ti tiện van xin .

      ngồi xổm xuống, Dạ Kiêu Cửu dùng sức nắm lấy cằm Mộ Dung Vân Tiện, mắt lên tia lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ ghé sát vào gương mặt nàng ta, cười :"Kỳ thực nếu ngươi muốn chết vẫn còn cách khác. Nhưng vậy phải hy sinh hoàng huynh ruột thịt của ngươi... Tự ngươi lựa chọn , rốt cục là ngươi muốn cứu lấy mạng của ngươi hay là hoàng huynh của ngươi..."

      "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Đối mặt với gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, Mộ Dung Vân Tiện nuốt nước bọt, có chút sợ hãi hô lên.

      Dạ Kiêu Cửu cúi người xuống, khẽ bên tai nàng ta vài câu, dung nhan thanh tú của Mộ Dung Vân Tiện lập tức như hoa rũ héo, đồng tử kịch liệt co rút, vô cùng hoảng sợ nhìn Dạ Kiêu Cửu.

      Trong hoàng cung, tâm tình Mộ Dung Nhược Hồng hôm nay được tốt. Lúc này triệu kiến Mộ Dung Tề Quang tới, hai huynh đệ ngồi đối diện nhau, trong lòng đều tiệc tối nay chẳng qua chỉ là hồi tiệc Hồng Môn Yến mà thôi.

      "Tứ ca, tuổi ngươi cũng nữa. Khi nào mới đón dâu đây?" Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng uống xong môt bình rượu mấy chuyện tào lao xong liền hỏi tới chuyện này.

      Thái độ của Mộ Dung Tề Quang cung kính, gương mặt trẻ con lộ vẻ ấm áp thản nhiên:"Chuyện đón dâu vi thần thực vội! Nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu thất xuất giá, vi thần lại rất bội phục Hoàng Thượng, cố gắng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng uổng phí, tại nàng trở thành Hoàng Hậu nước."

      Mộ Dung Nhược Hồng nghe thấy bốn chữ Mộ Dung Vân Tiện trong lòng hơi chua chát, nhưng vẫn miễn cưỡng cười :"Kỳ thực Tiểu thất cũng rất ngoan, mấy năm nay muội ấy khiến trẫm phải lo nghĩ nhiều. Nay muội ấy xuất giá, trong lòng trẫm cũng hết lo lắng. Trẫm tin tưởng nhất định muội ấy có thể mọc rễ nảy mẩm ở Trần quốc.

      Trong lòng Mộ Dung Tề Quang thầm cười nhạo, Mộ Dung Nhược Hồng à, khắp thiên hạ ai chẳng biết hoàng muội của có tiếng khó ưa. Người như vậy, cho dù là gả cho Dạ Kiêu Cửu, cho dù Dạ Kiêu Cửu thực có ý với nàng ta nàng ta cũng nhanh chóng thất sủng.

      "Tứ ca, nhiều năm qua huynh ở đất phong. Trẫm lại vừa đăng cơ chưa lâu vẫn chưa quan tâm nhiều được tới tứ ca, tứ ca cũng đừng để ý. Khó có dịp huynh trở về hoàng thành , hay là huynh cứ ở lại hoàng thành vài ngày nghỉ ngơi, ngày mai trẫm sắp xếp thời gian đến chỗ tứ ca chơi."

      Khóe miệng Mộ Dung Nhược Hồng lộ ra nụ cười thâm sâu.

      Ám sát thành công, giờ lại cầm tù sao? Trong lòng Mộ Dung Tề Quang trộm nghĩ, sau đó liền ôm quyền ra vẻ kinh sợ :"Vi thần đa tạ Hoàng thượng lo lắng. Chỉ là vi thần còn số việc ở đất phong cần xử lý. Vi thần cũng thể rời khỏi quá lâu. Cho nên mong Hoàng thượng hiểu cho vi thần."

      "Aiz, ảnh hưởng gì cả. Chuyện ở đất phong tùy tiện tìm người nào đó có thể xử lý. Nhưng huynh đệ chúng ta lâu gặp mặt. Bây giờ trẫm thực thể để huynh cứ vậy mà được."

      ràng là chuyện phiếm hàn huyên nhưng lại khiến cho Mộ Dung Tề Quang ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Nhất là khi "thực thể để huynh cứ vậy mà được", đó ràng là khiêu khích.

      gương mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang càng thêm tươi cười thân thiết, có vẻ rất biết nghe lời :"Hoàng thượng có ý như vậy vi thần liền lưu lại hoàng thành vài ngày vậy." Dù sao Quân Cơ Lạc như vậy có lẽ Mộ Dung Nhược Hồng cũng sống được bao lâu nữa.

      Châu chấu muốn thể cứ để nó thể .

      Tâm tình Mộ Dung Nhược Hông vô cùng sảng khoái, bưng chén rượu lên cùng Mộ Dung Tề Quang cụng chén, hai người liền uống xong chén rượu của chính mình.

      Mà ngay lúc này, An công công vội vã tới ghé bên tai Mộ Dung Nhược Hồng khẽ vài câu.

      "Cái gì? Thất công chúa đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo? Chuyện đó thể nào!" Mộ Dung Nhược Hồng kinh ngạc kêu lên, nhưng vừa kêu lên sực nhớ ra bên cạnh còn có Mộ Dung Tề Quang, vì thế vội vàng với Mộ Dung Tề Quang:"Tứ ca, đêm nay trẫm đột nhiên có chút việc gấp, thể tiếp tục uống rượu cùng huynh. Chúng ta còn nhiều thời gian, đến lúc đó trẫm cho người tới triệu kiến huynh vào cung."

      "Hoàng thượng, vừa rồi ngài Vân Tiện xảy ra chuyện. Đây là sao?" Mộ Dung Tề Quang hỏi.

      " có chuyện này... Tứ ca, huynh thong thả!" Mộ Dung Nhược Hồng lệnh cho An công công gọi đến tiểu thái giám đưa Mộ Dung Tề Quang rời khỏi tẩm điện. Mộ Dung Tề Quang cũng hỏi nhiều mà để thái giám dẫn ra khỏi cung.

      Khi ra khỏi tẩm điện, từ bên ngoài liền có trận gió lạnh thổi tới. nhịn được mà rùng mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phát toàn bộ bầu trời hoàng thành đều bị mây đen nghìn ngịt bao trùm.

      "Xem ra thời tiết thay đổi rất nhanh!" Mộ Dung Tề Quang khẽ lẩm bẩm mình rồi lập tức khép lại áo người.

      Trong thời loạn, chỉ cầu có thể bảo toàn mạng sống. Cho nên chuyện đổ máu rơi lệ xen vào.

      Mô Dung Tề Quang vừa rời lâu, Mộ Dung Nhược Hồng liền để Lương công công thường ngày phụ trách quản lý chuyện thường vụ giúp thay bộ hành trang màu xanh, trong quá trình thay quần áo, nhíu mày hỏi An công công:"Vì sao thất công chưa đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, điều tra được chưa?"
      Tình huống cụ thể An công công cũng ràng lắm. Chỉ có ám vệ Mộ Dung Nhược Hồng phái bí mật bảo vệ Mộ Dung Vân Tiện tiến cung bẩm báo chuyện này với . biết việc này quan trọng nên lập tức bẩm báo với Mộ Dung Nhược Hồng.

      Mộ Dung Nhược Hồng quan tâm Mộ Dung Vân Tiện nhưng lại cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Thân thể Vân Tiện nhà luôn rất tốt, thế nào mà ngay ngày thành thân lại đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo? Có phải là Dạ Kiêu Cửu bày ra hay ?

      Nhưng nếu lỡ như chuyện hoàng muội đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo là , nhưng nếu tới xem nàng lỡ đâu nàng xảy ra chuyện gì hay người làm hoàng huynh như cả đời hối hận. Sau khi trong lòng đấu tranh lúc, Mộ Dung Nhược Hồng quyết định dù tin này phải là vẫn phải đến gặp hoàng muội của .

      Cho người triệu kiến Trì Lệ Dập, còn điều động đội ngự lâm quân để phụ trách bảo vệ an toàn của . Chuẩn bị tốt tất cả xong, Mộ Dung Nhược Hồng mới dẫn theo người ra khỏi cung tới chỗ của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện.

      Mộ Dung Nhược Hồng vừa đến đó vội nhảy xuống ngựa hấp tấp dẫn người chạy vào chỗ ở của Mộ Dung Vân Tiện.

      "Rốt cục Vân Tiện làm sao?" Vừa tiến vào trong phòng liền ngửi lấy mùi thuốc gay mũi, mi tâm liền nhíu chặt, sẵng giọng hỏi Dạ Kiêu Cửu đứng bên cạnh giường Mộ Dung Vân Tiện.

      "Đại phu xem qua cũng chẩn đoán được là nguyên nhân gì..." Dạ Kiêu Cửu hờ hững, trong mắt đào hoa mị rất nhanh lên ánh sáng sắc bén.

      Mộ Dung Nhược Hồng tạm thời rảnh chú ý tới nét mặt Dạ Kiêu Cửu hề có vẻ bi thương hay khẩn trương. Là hoàng huynh của Mộ Dung Vân Tiện, giờ chú ý của đều đắt hết vào Mộ Dung Vân Tiện.

      quan tâm sốt sắng chen qua Dạ Kiêu Cửu tới giường bệnh, cúi người nhàng sờ trán của nàng, lòng bàn tay có cảm giác nóng rực khiến trong lòng càng lo lắng, lại cẩn thận quan sát Mộ Dung Vân Tiện nằm giường. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, biết có phải vì quá đau đớn hay mà gương mặt xinh đẹp đầy vẻ khổ sở.

      "Vân Tiện... Tỉnh... Ta là hoàng huynh của muội... Tỉnh dậy mau!" Mộ Dung Nhược Hồng cúi người xuống, khẽ gọi bên tai nàng ta. Trì Lệ Dập để ý Dạ Kiêu Cửu, từ đầu tới cuối đều chỉ nhìn . Mà vũ lâm vệ khác Mộ Dung Nhược Hồng mang theo canh giữ ngoài cửa điện, cho phép của Mộ Dung Nhược Hồng ai được vào trong điện.

      Như vậy trong đại điện ngoại trừ phu thê Dạ Kiêu Cửu chỉ còn Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập.

      Rốt cục Mộ Dung Vân Tiên cũng mở mắt ra nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng gần ngay cạnh trong lòng nàng ta đau xót, nhưng vì sợ có Dạ Kiêu Cửu ở đây nên nàng ta dám để lộ sỡ hãi với Dạ Kiêu Cửu ra ngoài. Bởi vì trước đó Dạ Kiêu Cửu cảnh báo với nàng ta, nếu nàng ta để lộ điều gì trước mặt hoàng huynh của nàng ta khiến nàng ta tới điện Diêm La ngay lập tức.

      "Hoàng huynh... muội khó chịu..." Mộ Dung Vân Tiện chỉ được câu nước mắt liền chảy ra.

      Mộ Dung Nhược Hồng nghĩ vì nàng ta đau đớn mới khóc liềnvội vàng an ủi:" sợ, có hoàng huynh ở đây rồi. Hoàng huynh nhất định mời đại phu tốt nhất trong hoàng thành tới đây. Tiểu thất rất chóng khỏi bệnh."

      xong câu an ủi, Mộ Dung Nhược Hồng lại như hung thần ác sát quát đại phu xem bệnh cho Mộ Dung Vân Tiện:"Chữa khỏi cho nàng, bằng trẫm giết cả nhà ngươi!"

      Đại phu đáng thương kia là bó tay trước bệnh tình của Mộ Dung Vân Tiện. Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng quát câu thận trọng bẩm báo lại:"Hoàng thượng, thảo dân cố hết sức..."

      "Hết sức sao? Ngươi muốn chết phải ?!" Mộ Dung Nhược Hồng lại nổi cơn giận giữ quát tháo, nhấc cả người đại phu kia lên thuận tay ném đại phu đó lên bàn.

      Sau trận va chạm là tiếng cái bàn vỡ vụn thành mấy mảnh. Đại phu kia bị dọa sợ quá mà ngất .

      "Hoàng huynh, ta chết phải ?" Mộ Dung Vân Tiện run rẩy hỏi. Mộ Dung Nhược Hồng vừa nghe thấy thế liền nóng nảy, vội vàng khiển trách:"Muội được nghĩ lung tung, tất cả rồi ổn. Có hoàng huynh ở đây, hoàng huynh cho phép muội gặp chuyện may."

      Nước mắt Mộ Dung Vân Tiện lại kiềm được mà trào ra, Mộ Dung Nhược Hồng hấp tấp lấy tay áo lau nước mắt cho nàng ta. Mãi mới có thể lau sạch nước mắt óng ánh khuôn mặt nàng ta, Mô Dung Nhược Hồng lại nhanh chóng cười làm lành an ủi nàng ta:"Nhất định có chuyện gì!"

      Mộ Dung Vân Tiện mím môi, ánh mắt sợ hãi trộm liếc Dạ Kiêu Cửu, rồi yếu ớt hỏi:"Hoàng huynh, với huynh giang sơn của huynh quan trọng hay muội quan trọng hơn?"

      Mộ Dung Nhược Hồng nhìn nàng ta, hai mắt nàng ta khóc tới sưng đỏ, cặp mắt như con nai sợ hãi khiến cho người ta tan nát cõi lòng. Vì thế thể nhàng đáp:"Vân Tiện, muội và ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh đều quan trọng như nhau!"

      "Nhưng nếu phải chọn sao?" Mộ Dung Vân Tiện chưa hài lòng gặng hỏi tiếp.

      Mộ Dung Nhược Hồng trầm mặc lát mới thờ dài đáp:"Với trẫm muội và ngôi vị hoàng đế đều quan trọng như nhau. cái gì quan trọng hơn, cũng có cái gì kém hơn..."

      Nếu phải là hoàng đế, thể bảo vệ hoàng muội của . Mà nếu có hoàng muội đồng cam cộng khổ cùng con rối hoàng đến như cũng còn vui vẻ khi làm hoàng đế.

      Mộ Dung Nhược Hồng trả lời như vậy khiến cho trong lòng Mộ Dung Vân Tiện còn lại nhiều cảm giác áy náy nữa. Nàng ta gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, để hấp dẫn chú ý của Trì Lệ Dập, Dạ Kiêu Cửu cố ý chuyển mình đến bên bàn trà ngồi xuống, tư thái lười biếng rót cho chính mình chén trà.

      Mộ Dung Nhược Hồng sợ nàng ta bị lạnh nên vội vàng ấn nàng ta lại giường. Khi cúi người xuống góc chủy thủy trong chăn tay Mộ Dung Vân Tiện lộ ra đâm vào người Mộ Dung Nhược Hồng.

      Mộ Dung Nhược Hồng kịp phản ứng, mình liền bị đâm nhát.

      "Hoàng huynh... Huynh chớ trách ta... Ta cũng chỉ bị ép buộc... Chính huynh vừa rồi cũng , với huynh muội và ngôi vị hoàng đế đều quan trọng như nhau. Bây giờ để huynh dùng ngôi vị hoàng đế Tiêu quốc đổi lấy muội, chuyện này cũng là thỏa đáng..."

      Ánh mắt Mộ Dung Nhược Hồng sợ hãi, hai con mắt nhìn chằm chằm hai cánh môi Mộ Dung Vân Tiện, nghe lắm rốt cục nàng ta cái gì. Trong đầu chỉ khắc sâu tàn khốc: hoàng muội của dùng chủy thủy đâm !

      màn cỡ nào châm chọc, Mộ Dung Nhược Hồng dám tự xưng là hoàng đế xuất sắc, nhưng chưa bao giờ khiến cho hoàng muội phải chịu thua thiệt, bây giờ tốt rồi, nàng ta mới gả cho Dạ Kiêu Cửu có ngày thôi mà vứt bỏ hết cả...

      Nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng càng ngày càng tối, Mộ Dung Vân Tiện hoảng hốt, lập tức biện giải cho chính mình.

      "Hoàng huynh, đây hết thảy đều cho Dạ Kiêu Cửu hại ta, hạ độc ta... nếu ta làm theo lời bọn họ bọn họ giết chết ta..."

      Thân mình Mộ Dung Nhược Hồng lảo đảo, Trì Lệ Dập muốn chạy tới đỡ lấy . Nhưng lúc này vũ lâm vệ ở ngoài cửa vọt vào, bảo vệ trược mặt Mộ Dung Nhược Hồng.

      Dạ Kiêu Cửu điểm mũi chân, thi triển khinh công tóm lấy Mộ Dung Vân Tiện ở giường, giữ chặt lấy hai tay nàng ta, tà mị dã lớn tiếng :"Quân Cơ Lạc, đừng tưởng ta biết ngươi trốn ở nơi này. Náo nhiệt ngươi cũng xem hết, giờ trò hay cũng diễn tới nửa, ngươi cũng xuất thôi! Đêm nay ta muốn tóm gọn tất cả các ngươi!"

      Dạ Kiêu Cửu vừa xong mái hiên liền truyền đến tiếng động lạ "xôn xao", tiếp sau đó là tiếng gạch ngói rơi vỡ vụn mặt đất. Quân Cơ Lạc mặc bộ bạch y từ trong trung bay tới, cuối cùng nhàng tiếp xuống mặt đất.
      Layla06, tart_trung, Chris12 others thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 235: Cửu Thiên Tuế xuất (II)
      Editor: Jun

      Dạ Kiêu Cửu điểm mũi chân, thi triển khinh công tóm lấy Mộ Dung Vân Tiện ở giường, giữ chặt lấy hai tay nàng ta, tà mị dã lớn tiếng :"Quân Cơ Lạc, đừng tưởng ta biết ngươi trốn ở nơi này. Náo nhiệt ngươi cũng xem hết, giờ trò hay cũng diễn tới nửa, ngươi cũng xuất thôi! Đêm nay ta muốn tóm gọn tất cả các ngươi!"

      Dạ Kiêu Cửu vừa xong mái hiên liền truyền đến tiếng động lạ "xôn xao", tiếp sau đó là tiếng gạch ngói rơi vỡ vụn mặt đất. Quân Cơ Lạc mặc bộ bạch y từ trong trung bay tới, cuối cùng nhàng tiếp xuống mặt đất.

      Quân Cơ Lạc chết sống lại vừa xuất trừ Dạ Kiêu Cửu ra những người khác đều có phản ứng khác nhau.

      Hai mắt Trì Lệ Dập khẽ nheo lại, lâm vào trong suy nghĩ của chính mình. Ông tự hỏi kẻ gian xảo như Quân Cơ Lạc lại tính toán cái gì?

      Ánh mắt Mộ Dung Vân Tiện hoảng sợ nhìn bóng dáng màu trắng đó, trời sinh nàng ta có cảm giác sợ hãi với Quân Cơ Lạc. Mà phản ứng mãnh liệt nhất đương nhiên là Mộ Dung Nhược Hồng. bàn tay Mộ Dung Nhược Hồng bịp lại miệng vết thương, gương mặt đẹp như tiên tràn đầy vui mừng. Đối với hoàng đế "bất lực" như việc Quân Cơ Lạc xuất chính là cơn mưa vào đúng lúc.

      Có Quân Cơ Lạc ở đây, tin Dạ Kiêu Cửu còn có thể kiêu ngạo cuồng vọng?

      Có Quân Cơ Lạc ở đây, mông vẫn có thể an vị ngôi vị hoàng đế.

      Có Quân Cơ Lạc ở đây, tất cả có thể lại khôi phục như trước, lại có thể sống cuộc sống vàng son rồi.

      Có Quân Cơ Lạc ở đây... Tất cả lại có thể tốt đẹp.

      "Cửu Thiên Tuế..." lảo đảo chỉ vào Quân Cơ Lạc. Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc dò xét vết thương người , bĩu môi :"Tốt nhất ngươi nên đứng tại chỗ!"

      "Được!Được! Tất cả đều nghe theo lời Cửu Thiên Tuế!" Mộ Dung Nhược Hồng gật đầu như giã tỏi, bộ dạng đó giống hệt như con cẩu được Quân Cơ Lạc nuôi dưỡng.

      Đột nhiên Dạ Kiêu Cửu bật cười, tay khẽ vén gọn lọn tóc rũ trán, khóe miệng gợi lên dã như loài hoa thuốc phiện:"Quân Cơ Lạc, rốt cục ngươi cũng từ nơi tối tăm xuất tại nơi có ánh sáng! Thực đáng thương! Người vốn quen thói ngông nghênh kiêu ngạo như ngươi lại bỗng nhiên phải trốn tránh lén lút, chắc chắn là khiến ngươi phải chịu uất nghẹn rồi. Ta cảm thấy ngươi đáng thương đấy!"

      Dạ Kiêu Cửu xong câu này cố ý tặc tặc lưỡi, phát ra thanh chói tai.

      Quân Cơ Lạc vuốt ve cằm bóng loáng, cũng hề khách khí mà mỉa mai đáp:"Dạ quốc chủ, mấy ngày bản đốc xuất có lẽ là những ngày thuận buồm xuôi gió nhất trong đời ngươi. Đúng như là trong rừng có hổ con khỉ lại xưng làm đại vương. Tâm tình của ngươi bản đốc có thể hiểu được. Nhưng là từ tối nay trở , bản đốc cho ngươi nếm cảm giác mỗi ngày trôi qua đều giống như sống trong địa ngục!"

      "Khẩu khí Cửu Thiên Tuế lớn! Ngươi cho rằng ta ngu ngốc như con cẩu mà ngươi nuôi sao? Hôm nay ta dám mở ra ván này chắc chắn có chuẩn bị kĩ lưỡng." Như thể Dạ Kiêu Cửu muốn chọc giận Quân Cơ Lạc liền cố ý :"Quân Cơ Lạc, mấy ngày nay phu nhân của ngươi ở cùng chỗ với ta. Ngươi có biết ta làm gì với nàng ta ?"

      Nhắc đến Đường Tứ Tứ, nơi sâu nhất trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc xuất tia sáng kì lạ. Hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt như mắt chim ưng bén nhọn như lưỡi kiếm sắc dò xét Dạ Kiêu Cửu.

      "Lúc đó là rất rúng động, ta lớn như vậy cũng chưa từng thấy máu thai nhi từ trong cơ thể chảy ra như vậy... Ha ha..." Giọng của Dạ Kiêu Cửu ngày càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén đào hoa nhìn thẳng Quân Cơ Lạc, muốn nhìn thấy biểu tình mà hy vọng trong ánh mắt của Quân Cơ Lạc.

      Đáng tiếc vẫn nhìn thấy vẻ mặt muốn thấy.

      Sắc mặt Quân Cơ Lạc hề thay đổi, thân hình cao lớn, hai tay khoanh trước ngực đứng yên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm khiến cho người ta dám nhìn thẳng cũng đoán ra điều gì.

      Trì Lệ Dập phản ứng giống Quân Cơ Lạc. Mấy ngày nay Trì Lệ Dập phái rất nhiều người tìm Đường Tứ Tứ, thậm chí còn dùng số tiền lớn để số nhân sĩ giang hồ tìm người nhưng vẫn có tin tức gì.

      giờ lại nghe Đường Tứ Tứ bị Dạ Kiêu Cửu gây ít khổ sở người ngày thường hay biêu lộ tình cảm như ông sắc mặt cũng trở thành đen sì, trán gân xanh nổi đầy.

      "Dạ Kiêu Cửu, ngươi giấu Đường Tứ Tứ ở đâu?" Ông kích động hỏi. Mấy ngày nay, cả Đường Tứ Tứ và Quân Cơ Lạc đều có mặt, Tiêu Xú Xú tuổi ngày nào cũng kêu khóc náo loạn. Khi nó khóc có người nào có thể dỗ nín.

      Mà thằng bé càng khóc lại càng khiến lòng ông lại càng thêm đau buồn. Như vậy ông càng hy vọng Đường Tứ Tứ có thể bình an trở về hơn ai hết.

      Lời này trúng ý Dạ Kiêu Cửu Cửu, Dạ Kiêu Cửu vô cùng "khẳng khái hào phóng" đáp:" giờ hẳn là nàng ta bị cột chặt vào cái cọc gỗ. Nhưng ta tốt bụng nhắc nhở các ngươi. Đường Tứ Tứ phát điên rồi! Các ngươi nên cẩn thận chút, tránh bị nàng ta cắn phải!"

      Quân Cơ Lạc chỉ cảm thấy ngực như bị vật nặng đánh mạnh vào cái. mím chặt môi, quay đầu nhìn thoáng qua Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập hiểu ý, vội vàng dẫn theo vài người ra ngoài. bao lâu sau, môt vũ lâm vệ cùng ra ngoài với Trì Lệ Dập báo lại bên ngoài đúng là có dựng cái cọc gỗ. cọc gỗ buộc chặt người, nhưng xung quanh cọc gỗ vây kín hắc y nhân. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy cọc buộc chặt nữ nhân... Khả năng là Quân phu nhân là rất cao. Trì Lệ Dập giao chiến.

      Còn Quân Cơ Lạc khi nghe thấy Đường Tứ Tứ bị cột cọc gỗ tai ong ong, đôi môi mím chặt thành đường thẳng như lưỡi dao sắc bén.

      Dạ Kiêu Cửu lại cố tình khiêu khích:"Quân Cơ Lạc, kỳ thực ta còn phải thêm với ngươi. Thân thể tiêu nương tử nhà ngươi đẹp. Rất nhiều thủ hạ của ta thích xem..."

      "Thế hả?" Quân Cơ Lac giận mà cười:"Dạ quốc chủ, thực xin lỗi! Tuy bản đốc thừa nhận ngươi cố ý những lời này khiêu khích được bản đốc. Nhưng bản đốc tin nữ nhân của bản đốc dù trông bên ngoài có vẻ yếu đối nhưng ra vô cùng kiên cường. Bản đốc tin, nàng tuyệt đối phải người có thể để ngươi tùy tiện làm gì làm.

      Ngươi nàng nàng bị chết thai? Bản đốc tin! Ngươi nàng bị đưa vào trong phòng chứa rắn, bản đốc cũng tin! Nhưng ngươi nàng cởi hết đồ rồi bị thủ hạ của ngươi nhìn hết... Chuyện này bản đốc tin. Bản đốc tin nàng phải lúc nào cũng cần ngươi khác bảo vệ che chở. Với tính cách của nàng, bản đốc tin nàng có thể ngoan ngoãn cời hết trước mặt nam nhân khác!"

      Dạ Kiêu Cửu nghĩ tới mình lại bị lật ván, khuôn mặt lên tia hận thù. Đôi mắt phượng của Quân Cơ Lạc híp lại, thu lấy thay đổi gương mắt ta vào nơi đáy mắt, biết mình vừa đoán đúng.

      Dạ Kiêu Cửu chuyện liên quan tới Tứ Tứ chỉ là cố ý khiêu khích mà thôi. Nhưng thể làm gì được!

      Quân Cơ Lạc nâng mắt liếc cái, khóe miệng đọng nụ cười lãnh khốc tàn nhẫn. Giọng của trầm lạnh lùng:"Dạ quốc chủ hẳn là biết Phong quốc sư khi chết như thế nào."

      Đêm hôm đó, dùng chút sức lực cuối cùng để níu lấy bản đốc, còn cùng với bản đốc tới hoàng tuyền. Nhưng thực đáng tiếc. Nguyện vọng này của cuối cùng thể thực được. Trước khi bom nổ bản đốc dãy khỏi tay mà chạy thoát. Mắt trừng to, hẳn là chết mà nhắm mắt.

      Nhưng chết nhắm mắt cũng có gì lạ, ngươi xem, giờ bản đốc còn sống tốt mà chết rồi, ngay cả cái xác toàn vẹn cũng có.

      Đường đường là quốc sư lại phải chết thảm như vậy cũng còn mặt mũi. Huống chi Dạ quốc chủ ngươi còn xem như sư phụ. Aiz, Dạ quốc chủ, ngươi cũng kém cói. Nếu là sư phụ của bản đốc khi chết đến xác còn được hoàn chỉnh bản đốc nghĩ thôi thấy đau buồn."

      Nhắc tới Phong Hàn Lận sắc mặt Dạ Kiêu Cửu cũng hơi thay đổi.

      Hai người cứ như vậy, mỗi người khiêu khích qua lại đối phương. Chính là hành động vạch trần vết sẹo đối phương, chỉ đem lại chút thời gian sung sướng mà thôi.

      Mộ Dung Vân Tiện cũng muốn nghe Dạ Kiêu Cửu và Quân Cơ Lạc đấu võ mồm, nàng ta chỉ quan tâm đến bản thân mà thôi. giờ nàng ta bị Dạ Kiêu Cửu bắt, trong lòng nàng ta vô cùng sợ hãi, chỉ có thể mở to mắt ngập nước nhìn Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng huynh... Huynh Vân Tiện và ngôi vị hoàng đế đều quan trọng như nhau, giờ huynh thể bỏ mặc Vân Tiện... Hoàng huynh, cứu muội... Muội rất sợ... Muội thực muốn chết..."

      Mộ Dung Vân Tiện tội nghiệp van xin khiến lòng Mộ Dung Nhược Hồng mềm nhũn, thở dài mấy tiếng, liền ôm lấy vết thương khó khắn đến trước mặt Quân Cơ Lạc, thấp giọng cầu khẩn:"Cửu Thiên Tuế... Xin ngươi thương xót, giúp trẫm, à , giúp ta cứu lấy Vân Tiện... Đại ân đại đức của Cửu Tiện Tuế, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngươi!"

      Trong lòng Quân Cơ Lạc chỉ có Đường Tứ Tứ, rảnh để ý tới Mộ Dung Vân Tiện. Nếu nàng ta chết đỡ lãng phí thêm lương thực của Tiêu quốc!

      liếc mắt cái, ra vẻ buồn bã :"Cứu nàng ta sao, sau đó để nàng ta giống như kẻ điên dùng chủy thủy đâm ta sao? loại người lòng lang dạ sói đó, ngươi muốn cứu tự mình cứu, đừng có cầu xin bản đốc."

      Mộ Dung Vân Tiện vừa khóc lóc vừa :"Hoàng huynh, hoạn quan Quân Cơ Lạc cứu ta huynh cứu ta ... Ta thực muốn chết..."

      Mộ Dung Nhược hồng cúi đầu nhìn vết thương người ngừng đổ máu, yếu ớt cười xin lỗi:"Vân Tiện, lần này hoàng huynh thể giúp được muội..."

      "Huynh là hoàng huynh kiểu gì vậy! Hoàng muội duy nhất sắp chết mà huynh cũng giúp... Mộ Dung Nhược Hồng, nếu huynh cứu muội huynh chính là phế vật, nếu ta may mà chết khi đến cửu tuyền gặp mẫu thân của chúng ta, ta nhất định cáo trạng huynh với mẫu thân. Ta với bà mấy năm nay huynh vô dụng nhục nhã thế nào. Đầu tiên là bị nữ nhân Đường Vân Nhiễm lừa quyền lừa tài, sau đó lại cam nguyện trở thành tay sai của loại hoạn quan như Quân Cơ Lạc... Mộ Dung Nhược Hồng, chính huynh nhìn lại ..." Tính tình công chúa của Mộ Dung Vân Tiện lại bùng phát, nàng ta cảm thấy hoàng huynh của mình chính là kẻ lừa đảo, hơn kém kẻ lừa đảo.

      Trước kia còn đồng ý với nàng dù ở vào tình cảnh nguy hiểm thế nào cũng cứu nàng ta khỏi nguy hiểm. Nhưng tại hoàng huynh là lại thể cứu nàng. chưa bao giờ đối xử tốt với nàng trong thực tế. Giống như tại, nàng bị bắt cóc mà hoàng huynh vô dụng của nàng ta lại tìm giúp đỡ của Quân Cơ Lạc.

      Tâm Mộ Dung Nhược Hồng đau xót, loại uất ức này khiến đầu óc bị vây hãm trong cảm giác tuyệt vọng. Nhiều năm qua như vậy, hai huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, chưa bao giờ để nàng phải chịu đói. Cho dù chỉ có bát cơm, cũng để cho nàng ta hơn nửa bát. Nhưng giờ hoàng muội thân nhất của lại chỉ vì tính mạng của mình mà có thể thản nhiên đứng về phía địch đâm nhát. Sau đó còn có thể đúng lý hợp tình cầu phải cứu nàng.

      Chẳng lẽ nàng thể suy nghĩ cho hoàng huynh chút sao?

      Trái tim băng giá, liếc nhìn Mộ Dung Vân Tiện cái, cười lạnh:"Vân Tiện,hoàng huynh thực giúp được muội... Muội tự giải quyết thôi! Còn nữa Dạ Kiêu Cửu là nam nhân chính muội chọn. giờ muội nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình..."

      Đây là lời cuối cùng có thể với nàng ta, xong lời này, hai huynh muội bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt.

      Mộ Dung Nhược Hồng ôm lấy miệng vết thương, ánh mắt lạnh bạc lướt qua Mộ Dung Vân Tiện, rồi lập tức xoay người khó khăn ra khỏi gian phòng. Mộ Dung Vân Tiện nhìn theo rời , uất ức trong lòng hóa thành nước mắt chảy ào ra.

      "Mộ Dung Nhược Hồng! Huynh thể đặt ta ở miệng sói được... Huynh lập tức đưa ta trở về..."

      "Mộ Dung Nhược Hồng, huynh quay lại đây! Nhanh quay lại đây!"

      "A!"

      ...

      Dạ Kiêu Cửu thực chịu nổi Mộ Dung Vân Tiện thêm gì nữa. Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng ra khỏi phòng dùng sức đẩy nàng ta ra, đầu nàng ta đụng trúng cạnh bàn, chỗ thái dương liền xuất vết thương.

      Tay sờ vết thương trán vừa bị đụng, Mộ Dung Vân Tiện thét to. Vốn Dạ Kiêu Cửu định rời khỏi nhưng thanh the thé đó dội tới tai khiến dừng bước, xoay người trở lại, lấy từ trong tay áo ra viên thuốc màu trắng. Mạnh tay nhét vào trong miệng nàng ta, ép nàng ta nuốt vào.

      Làm xong xuôi, Dạ Kiêu Cửu đứng dậy ra khỏi phòng. Trong viện, Trì Lệ Dập và Quân Cơ Lạc thu thập gần xong đám hắc y nhân.

      Dạ Kiêu Cửu bình tĩnh mỉm cười nhìn tình thế thay đổi. Hôm nay, đây là trận chiến lớn, trong lòng Quân Cơ Lạc có tính toán nhưng nếu muốn cứu tiểu nương tử của nhất định phải dựa quy tắc trò chơi của .

      Đám hắc y nhân trước mặt này chỉ là để khởi động làm nóng người mà thôi.

      Cuối cùng ánh mắt Dạ Kiêu Cửu dừng cọc gỗ đài cao, đài cao đặt cái giá chữ thập, giá chữ thập cột nữ tử tóc tai bù xù, theo ánh sáng hoàng hôn, thân hình nàng khác Đường Tứ Tứ là mấy, lộ ra nửa mặt rất giống Đường Tứ Tứ... Ở dưới đài cao xếp đầy củi khô. Chỉ cần mồi lửa là nữ nhân đài cao bị thiêu đến chết...

      Trì Lệ Dập đoạt lấy trường đao trong tay hắc y nhân, dùng lực lớn đâm trường đao vào thân thể hắc y nhân. Sau lưng đột nhiên có đám hắc y nhân vọt tới phía ông. Ông thét to tiếng, vận khí đan điền, thầm vận công, cuối cùng đánh chưởng lên ngực hắc y nhân. Hắc y nhân bị trúng chưởng của ông liền bị đánh bay. Nhưng chỉ là ông vừa đánh bay đám hắc y nhân lại có thêm đám hắc y nhân nữa bao vây lấy ông.

      Quân Cơ Lạc tựa như cái bia ngắm, xuất ở đâu đều trở thành đối tượng bị đa số hắc y nhân nhắm tới. Hắc y nhân hết tốp này tới tốp khác võ nghệ cũng hề cao, rất dễ đối phó. Quân Cơ Lạc biết Dạ Kiêu Cửu bắt đầu là dùng chiến thuật biển người để khiến bọn họ hao tổn sức lực.

      May thay cũng có rất nhiều thời gian giành cho Dạ Kiêu Cửu.

      Còn có thủ hạ tâm phúc của , trước khi Dạ Kiêu Cửu chưa dồn hết toàn lực cũng để tâm phúc của mình ra mặt.

      biết từ khi nào Dịch Minh và Cao Đại Đồng tới phía sau Dạ Kiêu Cửu. Dịch Minh cung kính bẩm bào:"Quốc chủ, chuẩn bị xong xuôi. Chỉ đợi mệnh lệnh của ngài!"

      Dạ Kiêu Cửu giọng đáp, lại liếc nhìn Cao Đại Đồng cái, Cao Đại Đồng hiểu ý, giơ cây đuốc lên ném tới đài cao. Củi khô đài cao bắt lửa "tăng" tiếng liền bốc cháy.

      Lửa lớn cháy hừng hực, nữ nhân bị buộc chặt đài cao phát ra tiếng "cứu mạng" thê lương, giọng hề khác với Đường Tứ Tứ.

      Sắc mặt Trì Lệ Dập trắng bệch, sau khi giải quyết vài hắc y nhân, hai chân ông dùng sức bay lên đài cao muốn tới cứu nữ nhân kia. Dưới đài, đồng tử Quân Cơ Lạc co rút mãnh liệt, vội hô to:"! cần! Người đó phải Tứ Tứ!"
      Last edited: 9/8/16
      Layla06, tart_trung, Chris14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :