1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 229: Như vậy có chút đáng ...
      Editor: Jun

      " hổ là nữ nhân của Quân Cơ Lạc, hôm nay ta thực là bị phản kháng nho của người làm cho kinh sợ rồi. Đáng tiếc từ xưa tới nhau hồng nhan bạc mệnh, hôm nay ta muốn trị cái tính tình chịu thua của ngươi!"

      Đôi mắt trong trẻo của Đường Tứ Tứ chớp chớp rồi đột nhiên phun bãi nước bọt lên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Kiêu Cửu.

      Dịch Minh đứng phía sau Dạ Kiêu Cửu hoảng sợ nhìn hành động vừa rồi của Đường Tứ Tứ, cảm thấy Đường Tứ Tứ nhất định là bị điên rồi nếu làm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy với quốc chủ?

      Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu trở nên u, híp mắt thành hai khe hở hẹp, lấy tay lau nước mọt dính mặt, sau đó đột nhiên giương tay dùng sức đánh lên mặt Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ cũng hề né tránh , hề do dự tát lại cái.

      Khoảng cách giữa hai người rất gần, kẻ trầm mị còn kẻ quật cường bất khuất.

      Dạ Kiêu Cửu ần dùng thêm sức túm lấy áo nàng, trong mắt đào hoa dã như nổi lên dông tố:"Ngươi là cái gì? Mà cũng dám ra tay với ta?"

      Con ngươi của Đường Tứ Tứ lóe lên ánh sáng, khuôn mặt nhắn lên vẻ quật cường bất khuất, mặt đầu máu dịch lại bởi vì tinh thần của nàng mà lộ ra vẻ đẹp tịch. Vẻ đẹp này như loài hoa lặng lẽ nở rộ trong trời đông giá rét tuyết rơi.

      "Ta phải là cái gì trong miệng ngươi..." Đường Tứ Tứ cưỡng chế uất ức trong ngực giận dữ với Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ kiêu Cửu hận thể đem tính tình cao ngạo quật cường hung hăng của nàng dẫm nát dưới chân, nhưng đột nhiên cảm thấy nữ nhân này tuy rằng đáng giận... Nhưng cũng có chút đáng cùng... Đáng thương.

      từ cao nhìn xuống đánh giá nàng, nàng nhìn lại ta.

      bắt đầu túm lấy áo nàng kéo ra cửa mật thất , khoảng cách hai người rất gần, cơ hồ như sắp chạm vào nhau. Đường Tứ Tứ nhìn cửa mật thất, đứng ngoài cửa là người được Dạ Kiêu Cửu giới thiệu qua chính là nam nhân mắc bệnh hoa liễu.

      Nếu nàng bị mang ra bên ngoài tiếp theo phải là muốn nàng chung phòng với nam nhân bị bệnh hoa liễu đó hay sao?

      Đường Tứ Tứ cắn răng, tại trước mặt kẻ yếu như nàng tựa hồ chỉ có con đường chết. Nhưng dù có thể lập tức phải gặp Diêm vương nàng cũng muốn bản thân mình phải chạm vào nam nhân dơ bẩn đó.

      Là nữ nhân của Quân Cơ Lạc , là mẫu thân của hai hài tử, nàng có thể vì con mà làm chút chuyện như vây.

      Chỉ tiếc rằng nàng vẫn chưa sinh hạ đứa trong bụng... Trước đó nàng đứng thề trước bia mộ Quân gia rằng đợi năm sau nàng dẫn hai hài tử tới thăm bọn họ, nhưng tại tình hình trở nên xấu như vậy, có lẽ nàng chỉ có thể tự mình tới cửu tuyền giải thích với bọn họ mà thôi.

      Trong lòng Đường Tứ Tứ ôm quyết tâm phải chết. Khi Dạ Kiêu Cửu kéo nàng rời khỏi cửa mật thất, Đường Tứ Tứ dữ tợn dùng đầu đụng vào Dạ Kiêu Cửu, lấy mảnh đao nhọn từ trong tay áo ra cứa vào vùng cổ để lộ ra ngoài của Dạ Kiêu Cửu.

      Mảnh đao vỡ nhanh như tia chớp xẹt qua cổ Dạ Kiêu Cửu để lại vết máu, Dạ Kiêu Cửu nghĩ tới nàng muốn sống như vậy, cảm thấy cổ nhói đau, theo bản năng muốn đánh lên mặt Đường Tứ Tứ, ánh mắt Đường Tứ Tứ chợt lóe, mảnh đao vỡ tay hung tợn kề cổ .

      Nàng nhìn rồi rít lên:"Dạ quốc chủ, số mệnh ta bất hạnh, chết chết. Nhưng nếu trước khi chết có thể kéo thêm ngài chết cùng ta vô cùng vui vẻ."

      Trong mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu có ánh sáng lưu chuyển, cúi đầu nhìn thoáng qua tay Đường Tứ Tứ nắm mảnh đao, mảnh đao sắc bén khiến máu tươi đỏ sẫm tay nàng rơi tí tách xuống dưới. Mắt lại quét qua thân thể nàng, nhìn qua chiếc váy người nàng rách bươm, có thể nhìn thấy ràng mệt máu đỏ chảy dọc từ hai đùi xuống.

      Đây ràng là... dấu hiệu khi nữ nhân mang thai đẻ non.

      "Chết tiệt! Sao nữ nhân như ngươi lại khó trị như vậy." Dạ Kiêu Cửu mắng.

      Toàn thân Đường Tứ Tứ từ xuống dưới có chỗ nào đau, nhất là chỗ hạ thân ngừng truyền tới dòng nhiệt, nàng là mẫu thân nên đương nhiên biết tình trạng tại của mình là như thế nào.

      Nhưng...

      Bị dồn vào đường cùng, nếu phải chết trước hết nàng phải kéo theo Dạ Kiêu Cửu mới hối tiếc. Tối thiểu tạm thời Tiêu quốc trở thành con mồi mà Trần quốc mơ ước.

      Dịch Minh lo lắng cho Dạ Kiêu Cửu, liền đề nghị với Đường Tứ Tứ:"Quân phu nhân, ngươi đừng làm bị thương quốc chủ của chúng ta, điều kiện khác chúng ta đều có thể từ từ chuyện ..." Dịch Minh cảm thấy rất kỳ quái, tuy Đường Tứ Tứ rất mạnh mẽ nhưng dù sao nàng cũng là tiểu thư thiên kim khuê các mang thai, quốc chủ nhà thể đối phó được nàng ta.

      Khóe miệng Dạ Kiêu Cửu cong lên thành nụ cười tàn khốc, đối với nếu muốn thu thập Đường Tứ Tứ đơn giản giống như nghiền chết con kiến.

      Nhìn thấy toàn thân nàng dính đầy máu mà vẫn quật cường nắm chặt mảnh đao lại khiến sinh ra chút đành lòng.

      Cảm giác quặn đau ở bụng xâm nhập vào thần kinh Đường Tứ Tứ, bàn tay Đường Tứ Tứ ôm lấy bụng mình mà tay còn lại vẫn dám buông mảnh đao kề cổ Dạ Kiêu Cửu.

      Hai người lâm vào cục diện bế tắc đứng tại chỗ bất động.

      Dịch Minh hoảng sợ nhìn vũng máu dưới chân Đường Tứ Tứ, vũng máu càng ngày càng lan rộng, máu tươi hấp dẫn lũ rắn trong phòng bò về phía nàng. Có mấy con rắn theo hai chân nàng bò lên người.

      Nếu tại canh giờ trước, Đường Tứ Tứ thấy rắn bò lên người nàng bị dọa cho sợ hãi. Nhưng giờ cùng với lũ rắn đương nhiên Dạ Kiêu Cửu càng nguy hiểm hơn.

      Đường Tứ Tứ nhúc nhích, duy trì tư thế bất động như pho tượng, hầu kết Dạ Kiêu Cửu giật giật, mím môi rồi :"Kỳ thực... Chúng ta có thể cùng chết..." như vậy đối với Dạ Kiêu Cửu như lời thỏa hiệp.

      Đương nhiên khiến cho thỏa hệp... thương hại quấy phá lòng . nữ nữ nhân được nuông chiều từ bé như vậy tốt hơn nhiều so với thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện sắp nghênh thú.

      Đường Tứ Tứ dùng thêm chút lực với mảnh đao tay, cứa thêm vệt cổ Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu nhanh tay bắt lấy, Đường Tứ Tứ chớp hàng mi, vừa chuẩn bị tấn công Dạ Kiêu Cửu.

      "Chết tiêt! Ta nhượng bộ với ngươi, chẳng lẽ ngươi thể tin ta lần sao?" Dạ Kiêu Cửu mắng, khách khí với Đường Tứ Tứ nữa, tay muốn đoạt lấy mảnh đao trong tay Đường Tứ Tứ.

      Ngoài việc xác định con đường chết đầu óc Đường Tứ Tứ cũng chỉ còn ý niệm phải giết chết Dạ Kiêu Cửu. Nàng hoàn toàn chính là con cọp mẹ còn muốn sống nữa, thể cắn cũng phải đánh Dạ Kiêu Cửu. Hai người giằng co, mảnh đao tay nàng xé mở cẩm bào Dạ Kiêu Cửu, để lại ngực vết thương nhạt. Dịch Minh kinh hãi, tiến lên phía trước, cầm con dao bổ về phía cổ Đường Tứ Tứ. Cỏ Đường Tứ Tứ truyền tới đau đớn rồi lập tức nàng bị vây tong cơn ác mộng đáng sợ.

      Khi thân mình nàng quỵ ngã xuống Dạ Kiêu Cửu đỡ lấy nàng. Dịch Minh ngước mắt nhìn Dạ Kiêu Cửu, như muốn hỏi muốn xử trí nữ nhân này như thế nào.

      Dạ Kiêu Cửu phiền chán lệnh cho Dịch Minh:"Cho người thỉnh đại phu tới!"

      Trước khi rời , Dịch Minh liếc nhìn Dạ Kiêu Cửu cái, cảm thấy với võ công của quôc chủ nhà thể bị Đường Tứ Tứ vừa cắn vừa đánh mới phải.

      Đại phu nhanh chóng tới, khi đại phu bắt mạch cho Đường Tứ Tứ ám vệ tiến lên mấy câu bên tai Dạ Kiêu Cửu. Sắc mặt Dạ Kiêu Cửu hơi thay đổi, dặn Dịch Minh chông coi phải ra ngoài chuyến.

      "Quốc chủ, cổ ngài bị thương rồi?" Dịch Minh nhìn vết thương do mảnh đao cắt cổ Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu dùng tay lau vết máu rồi tìm người xử lý qua loa miệng vết thương, sau đó liền rời . Dạ Kiêu Cửu gặp Mộ Dung Vân Tiện. Mộ Dung Vân Tiện chờ trong quán trà được trang hoàng xa hoa tại hoàng thành.

      Sau khi nhìn thấy Dạ Kiêu Cửu, miệng nàng ta nở nụ cười tươi như hoa, quay người lại, xiêm y người liền vẽ ra trong trung phong cảnh mỹ lệ, vui mừng hỏi:"A Cửu, trang phục hôm nay của ta có đẹp ?"

      Dạ Kiêu Cửu trả lời có lệ:"...Rất đẹp!"

      Nhận được lời khen ngợi của , Mộ Dung Vân Tiện vui vẻ thôi. Khi hai người cùng ngồi xuống, lúc này Mộ Dung Vân Tiện mới phát cổ Dạ Kiêu Cửu bôi thuốc mỡ, nàng ta lập tức khẩn trương hỏi:"A Cửu, cổ chàng làm sao thế này?"

      " sao cả, chỉ là...bị thích khách làm cho bị thương mà thôi." Tuy khóe miệng Dạ Kiêu Cửu vẫn duy trì nụ cười nhưng thái độ hề biểu chút nhiệt tình nào với Mộ Dung Vân Tiện.

      Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện lo lắng, kiên trì muốn nhìn kĩ vết thương của . Dạ Kiêu Cửu chán ghét đụng chạm của nàng ta, cuối cùng phải sang đề tài khác mới tránh được.

      "A Cửu, , có đôi khi chính ta cũng chướng mắt với hoàng huynh...ngu ngốc, có năng lực, ích kỷ, đối với ta tốt...Chàng biết , mấy ngày nay huynh ấy tìm rất nhiều ma ma, muốn cho ta học quy củ, về sau gả đến Trần quốc mới bị khi dễ. Nhưng ta hề thích chút nào... Ma Ma đó như kẻ điên lúc nào cũng muốn tra tấn ta, giờ ta rất chán ghét hoàng huynh." Mộ Dung Vân Tiện chu cái miệng nhắn hồng nhuận lên :"A Cửu, hoàng huynh ta khinh thường chàng. Nhưng ta tin tưởng chàng. A Cửu, hoàng đế Trần quốc chàng nhất định là tốt nhất."

      Trong mắt Mộ Dung Vân Tiện tràn đấy nhu tình nhìn Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu nâng chén trà lên, đặt bên môi khẽ nhấp ngụm, khóe miệng nơi Mộ Dung Vân Tiện thể nhìn thấy gợi lên ý cười lạnh.

      Còn có bốn ngày nữa thôi.

      Bốn ngày sau, Mộ Dung Nhược Hồng phải lăn khỏi ngai vàng! Tiêu quốc phụ thuộc vào Trần quốc.

      Còn Quân Cơ Lạc... Ha ha, tốt nhất ngày đó nên xuất , trò chơi này cũng nhàm chán quá.

      Dạ Kiêu Cửu nghĩ tới Quân Cơ Lạc lại nhớ tới Đường Tứ Tứ, vết thương ngực bị Đường Tứ Tứ đâm qua có chút đau đớn.

      Còn nữ nhân kia hẳn chết chứ?
      nancy1986, Layla06, tart_trung17 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Xem ra nước cờ của Quân Cơ Lạc này hỏng rồi, cho dù có giết được Dạ Kiêu Cửu sao, đổi lại sinh mạng của đứa con chưa chào đời, nếu ta là Tứ tỷ cả đời ko tha thứ cho Lạc đâu, còn nếu trong truyện tác giả tình huống này mà Tứ tỷ giữ dc đứa + ko bị gì supper woman, mà còn tha thứ dc lạc là .... hiểu luôn
      ChrisDothuydung thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 230: Nàng còn sống...
      Editor: Jun

      Dạ Kiêu Cửu nhấc khóe môi cười với Mộ Dung Vân Tiện, quyến rũ phong tình khiến trời đất điên đảo, ánh mắt hút hồn người.

      "Vân Tiện, qua bốn ngày nữa là ta có thể nghênh thú nàng làm vợ, đến lúc đó nàng cần phải ở lại Tiêu quốc chịu khổ nữa."Dạ Kiêu Cửu khẽ mở môi bạc lời tình tứ triền miên.

      Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện ngọt ngào, mấy ngày gần đây nàng ta phải chuẩn bị vô cùng nhiều các. Chỉ cần tưởng tương có thể chung sống cùng nam nhân như Dạ Kiêu Cửu là lòng nàng ta liền nhộn nhạo như có con nai chạy loạn.

      "A Cửu, chàng yên tâm, chờ sau khi ta trở thành nương tử của chàng, ta... nhất định cố gắng." Mộ Dung Vân Tiện muốn tựa đầu lên vai Dạ Kiêu Cửu. Cả thân mình Dạ Kiêu Cửu căng cứng, phối hợp cười với nàng ta, chỉ là ý cười tới tận trong đáy mắt.

      Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, Mộ Dung Vân Tiện lại "nhắc nhở" Dạ Kiêu Cửu hồi rồi mới lưu luyến từ biệt . Sắp tới hoàng hôn Mộ Dung Vân Tiện mới trở lại trong tẩm cung của mình, ngay sau đó liền có thái giám tới báo Mộ Dung Nhược Hồng triệu nàng ta tới hội gia yến.

      Khi Mộ Dung Vên Tiện được thái giám dẫn đến nơi liền thấy tứ ca của nàng ta Mộ Dung Tề Quang. Mấy năm nay Mộ Dung Tề Quang đều ở đất phong, mấy năm nay hai người gặp mặt nhau.

      Tuy rằng Mộ Dung Vân Tiện chán ghét vị tứ ca này nhưng cũng hề thích. Khi còn , tứ ca này cũng tặng nàng ít quà, khi huynh muội bọn họ khốn cùng tứ ca cũng tiếp tế cho bọn họ vài thứ.

      Trước kia nàng còn có chút cảm tạ nhưng tại giống như trước, hoàng huynh của nàng là vua nước, còn tứ ca chỉ là Vương gia ti tiện mà thôi. Quân thần khác biệt, nàng ta còn lo lắng tứ ca này dùng chút ơn huệ nho trước đây mà áp chế huynh muội bọn họ.

      Mộ Dung Tề Quang nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiện khuôn mặt như trẻ con tràn đầy tươi cười thân mật, lên tiếng tiếp đón Mộ Dung Vân Tiện:"Tiểu thất, nhiều năm gặp muội cũng trở thành đại nương rồi. Vương huynh nghe diện mạo Dạ Kiêu Cửu tuấn mỹ còn là kỳ tài, ánh mắt tiểu thất tốt, có thể gặp gỡ vị hôn phu tốt như vậy."

      Có lẽ mấy câu đó của Mộ Dung Tề Quang trúng với lời trong lòng của Mộ Dung Vân Tiện. Mộ Dung Vân Tiện tươi cười. Nàng ta ngọt ngào lên tiếng chào hỏi lại với Mộ Dung Tề Quang.

      Mộ Dung Tề Quang đứng dậy đến bên cạnh Mộ Dung Vân Tiện, con ngươi tinh thuần như nước, khóe miệng hơi cong lên, vẫn duy trì nụ cười ôn hòa như trước:"Tiểu thất, vương huynh biết muội sắp lập gia đình nhưng lần này tới đây cũng có cho người chuẩn bị lễ vật gì tốt. Sau khi muội nhìn thấy lễ vật của vương huynh cũng được chê cười vương huynh đâu đó."

      Khóe miệng tươi cười của Mộ Dung Vân Tiện thu lại, trả lời khô khốc:"Làm sao có thể vậy được."

      Từ đầu tới cuối Mộ Dung Nhược Hồng đều cau mày quan sát Mộ Dung Tề Quang, Mộ Dung Tề Quang đến đây ắt có việc, ai cũng thể tin tưởng, mấy năm nay mặc dù Mộ Dung Tề Quang ở đất phong nhưng đều có mối quan hệ với các hoàng tử trong hoàng thành. Người như vậy, khi bị người khác nhắc tới đều dành cho mấy chữ "ôn thiện vô hại". Hoàng đế như , tại sợ nhất là có kẻ có mưu đồ cướp đoạt ngôi vị hoàng đế của . Cho nên quan tâm rốt cục Mộ Dung Tề Quang có ôn thiện vô hại hay vẫn muốn giết chết ta!

      có phái người đến đất phong giết nhưng được, lúc này đây cũng để ta rời được khỏi hoàng thành nửa bước.

      Trong mắt Mộ Dung Nhược Hồng xẹt qua tia ngoan lệ.

      "Cẩn vương, ngươi khó có dịp tiến cung, ba huynh muội chúng ta vừa ăn uống vừa chuyện ." Mộ Dung Nhược Hồng lãnh đạm, trong mắt vẫn như trước nhìn Mộ Dung Tề Quang đầy khinh khi.

      Mộ Dung Tề Quang nghe thấy như vậy mới trở lại chỗ ngồi của mình. Ở giữa, Mộ Dung Tề Quang bình thản chuyện nhưng huynh muội Mộ Dung Nhược Hồng thể nào nhiệt tình.

      Tại tiệc tối, Mộ Dung Tề Quang vẫn bình thản chuyện cùng Mộ Dung Nhược Hồng và Mộ Dung Vân Tiện mà hề quan tâm tới bầu khí xung quanh. Mộ Dung Tề Quang vừa bước về tẩm điện của mình ngủ lại liền có người mặc trang phục thái giám cúi đầu tới.

      Bước chân Mộ Dung Tề Quang dừng lại, hơi mím môi rồi quay đầu với người phía sau:"Đêm nay bản vương cần các ngươi hầu hạ. Các ngươi lui xuống hết ."

      Tùy tùng dám cãi lời Mộ Dung Tề Quang liền đồng loạt lui xuống. Sau khi bọn họ rời hết, Mộ Dung Tề Quang nhếch miệng cười rồi liền bất ngờ đánh quyền lên ngực thái giám kia.

      Thái giám đó ngửa đầu lên, Mộ Dung Tề Quang liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc. Sau khi Quân Cơ Lạc bị Mộ Dung Tề Quang đánh quyền chút do dự trả lại quyền, tiếp sau đó hai người đều cười sảng khoái.

      "Ngươi xuất tại nơi này vậy hẳn là thấy vừa rồi ta nóng mông mà tiếp người khác lạnh mông rồi nhỉ?" Mộ Dung Tề Quang cười cười ôm lấy bả vai thái giám đó, hai người cùng đến bên bàn.

      Quân Cơ Lạc hề khách khí với Mộ Dung Tề Quang, lập tức ngồi xuống, đảo khách thành chủ rót trà cho Mộ Dung Tề Quang. Mộ Dung Tề Quang ngồi xuống đối diện , thâm thúy nhìn cái:"Thế nào? tra ra Dạ Kiêu Cửu giấu nữ nhân của ngươi ở đâu chưa?"

      "Chưa!" Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc như tích đầy sóng to gió lớn:"Nhưng tra ra được có gần hai mươi vạn binh của Trần quốc tại biên cảnh. Ngày đại hôn của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện, đại khái động thủ. Đến lúc đó, đại quân Trần quốc kéo xuống phía nam, Mộ Dung Nhược Hồng lại bị Dạ Kiêu Cửu khống chế. Tiêu quốc đại loạn. Cuối cùng hai mươi vạn đại quân của Dạ Kiêu Cửu chiếm lĩnh Tiêu quốc."

      Khóe miệng tươi cười của Mộ Dung Tề Quang dần dần phai nhạt, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc, giọng có vẻ vô cùng lo lắng:"Vậy ngày đó ngươi định chuẩn bị đối phó thế nào? Phu nhân và con của ngươi đều trong tay , nếu ngươi muốn cứu bọn họ ra nhất định phải giải quyết Dạ Kiêu Cửu trước." Lại đến đây, dù sao cũng là huyết mạch của Mộ Dung gia, "ích kỷ" hy vọng Quân Cơ Lạc có thể giải quyết được Dạ Kiêu Cửu bảo trụ địa vị cao nhất cho Mộ Dung gia tại Tiêu quốc.

      Đôi mắt thâm thúy của Quân Cơ Lạc nhìn Mộ Dung Tề Quang, ý vị thâm trường cười :"Cẩn vương gia, trăm năm qua thiên hạ Tiêu quốc đều bị người Mộ Dung gia nắm trong tay, tại có lẽ cần có người thay đổi cục diện này."

      Mi tâm Mộ Dung Tề Quang nhíu lại, trong lòng run lên chút:"Ý ngươi là?" Quân Cơ Lạc ra điều này, khả năng... hồi máu tanh tàn khốc diễn ra...

      "Ý của bản đốc là..." Quân Cơ Lạc nâng chén trà lên uống cạn, sau đó giọng biến đổi kỳ lạ:"Về sau chỉ sợ giang sơn Tiêu quốc còn là của người Mộ Dung gia nữa... con cẩu này ta nuôi nổi..."

      Mộ Dung Tề Quang kinh ngạc nhìn :"Nhất định phải như vậy sao? Tuy con cẩu kia khó bảo nhưng tốt xâu gì cũng là máu mủ hoàng thất."

      Quân Cơ Lạc nháy mắt hỏi ngược lại:"Cẩn vương, Mộ Dung Nhược Hồng làm hoàng đế vậy ngài làm hoàng đế thế nào? Nếu ngài làm hoàng đế giang sơn Tiêu quốc vẫn là của Mộ Dung gia."

      "Ta sao có thể làm hoàng đế. Ngươi cũng phải là biết, ta có hứng thú ở phương diện này. Nếu ngươi cho ta làm hoàng đế khiến ta buồn chết." Mộ Dung Tề Quang vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Ngôi vị hoàng đế này nọ, có người hao tổn tâm cơ để được ngồi lên nhưng lại hề muốn.

      Làm hoàng tử, sống tùy tiện như vậy, khả năng trong mắt người khác chính là "kẻ bất lực", nhưng có thích nữ nhân. Từ bé hai người vốn là thanh mai trúc mã, nàng ở bên đợi hơn mười năm, bọn họ cùng nhau vượt qua đói khát cùng mùa đông lạnh lẽo.

      Nàng từng vì mà bị hỏa thiêu khiến bị thương làn da; cũng từng bởi vì mà bị phụ hoàng dùng cực hình cho phi tử, cả đời này chỉ sợ thể mang thai; còn từng bởi vì mà bị thích khách bắt để uy hiếp .

      Trong hai mươi năm cuộc đời , nàng chiếm hơn phân nửa thời gian của .

      Nhưng thân phận của nàng... chỉ là cung nữ hèn mọn.

      Nếu thực ngồi lên ngôi vị hoàng đế cao nhất, làm nam nhân, sợ mình thể cưỡng lại được dụ hoặc.

      Đến lúc đó, có càng ngày càng nhiều nữ tử mỹ mạo trong hoàng cung; càng ngày càng coi thường nữ tử bé xấu xí thậm trí là ngu dốt như nàng; gây tổn thương cho nàng ngày càng nhiều hơn... như vậy đến ngaycả cũng chấp nhận được.

      khi như vậy dù là như thế nào cũng chạm vào ngôi vị hoàng đế.

      Suy nghĩ này của có thể khiến người khác cho là đúng nhưng đối với nữ nhân toàn tâm toàn ý vì như vậy những gì làm cho nàng còn quá ít.

      Quân Cơ Lạc thâm thúy dò xét vẻ mặt rối rắm của , liền đoán được suy nghĩ của Mộ Dung Tề Quang. Tuy Mộ Dung Tề Quang thực "dối trá", nhưng vị hoàng tử này so với những người khác trong Mộ Dung gia vẫn còn có chút đàn ông.

      Đôi mắt Quân Cơ Lạc thâm thúy:" có thể sống sót hay cũng do bản đốc quyết định, cho dù bản đốc giết cũng có người xuống tay với ... Tóm lại, chúng ta đành mỏi mắt mong chờ chuyện xảy ra ba ngày sau."

      Mộ Dung Tề Quang yên lặng gật gật đầu.

      Quân Cơ Lạc hạ mắt phượng, mi tâm nhíu lại đầy vẻ ưu sầu, hy vọng thời gian trôi nhanh, như vậy ba ngày sau có thể nhìn thấy nương tử của . Lúc này đây, Dạ Kiêu Cửu giấu nàng quá kĩ, người của cho đến nay vẫn tra được gì.

      giờ chỉ hy vọng Tư Tứ có thể bình an vô .

      giờ chỉ cần ba ngày, ba ngày sau, Tiêu quốc có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

      Dạ Kiêu Cửu trở lại nơi cầm tù Đường Tứ Tứ là sau nửa đêm. hỏi Dịch Minh tình hình của Đường Tứ Tứ. Dịch Minh bẩm báo chi tiết:"Thực là kỳ quái, ràng chảy nhiều máu như vậy nhưng đại phu nàng ta có chuyện gì, ngay cả đứa trong bụng... cũng xảy ra chuyện gì. Đây đúng là người tốt sống lâu, người ác gieo hại ngàn năm." Dịch Minh vỗ vào sau ót chính mình, căm giận .
      Layla06, tart_trung, Chris15 others thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 231: Đem Đường Vân Nhiễm trở thành lễ vật tặng cho nàng...
      Editor: Jun

      Khi Dạ Kiêu Cửu nhìn thấy Đường Tứ Tứ Đường Tứ Tứ vừa yếu ớt tỉnh lại. Dạ Kiêu Cửu đứng lặng lẽ bên giường nhìn nàng nằm giường, bàn tay nàng nắm chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tay còn lại vẫn nắm chặt mảnh đao lúc trước. Nàng dùng toàn bộ sức lực vậy nên trong lòng bàn tay đọng đầy máu tươi đỏ sẫm.

      Dịch Minh thấy ánh mắt Dạ Kiêu Cửu dừng lại bàn tay nắm mảnh đao của Đường Tứ Tứ vội vàng giọng giải thích:"Quốc chủ, nữ nhân này quá quật cường, lúc trước thuộc hạ và đại phu cùng nhau gỡ lưỡi đao khỏi tay nàng ta nhưng nàng ta nắm rất chặt thuộc hạ dùng rất nhiều biện pháp mà thể gỡ ra. Cho nên nàng..."

      tới đây, Dịch Minh còn có vẻ ủy khuất.

      Dạ Kiêu Cửu tiến lên, trong mắt đào hoa dã có ngọn sóng nguy hiểm nổi lên, tay xiết chặt nắm tay nàng. Đường Tứ Tứ nằm giường mi tâm nhíu chặt. Dạ Kiêu Cửu cố ý dùng thêm chút lực, như thể muốn bóp nát nắm tay Đường Tứ Tứ. Khuôn mặt trắng bệch của Đường Tứ Tứ rịn ra càng nhiều mồ hôi, mảnh đao sắc bén cắt vào trong lòng bàn tay nàng, làm miệng vết thương vỡ ra.

      Dạ Kiêu Cửu khẽ cười giễu cợt, châm chọc:"Ngươi đúng là kẻ cứng đầu..."

      Đường Tứ Tứ yếu ớt chớp mắt, đối với nàng mảnh đao trong tay này chính là thứ duy nhất nàng có thể dựa vào tại, nếu mất nàng mất rất nhiều thứ nữa...

      để cho mình kêu lên, Đường Tứ Tứ cắn chặt răng. Dạ Kiêu Cửu lại vận công, dùng nội lực khiến cho mảnh đao trong tay nàng vỡ vụn "rầm" cái rơi xuống mặt đất.

      Lòng bàn tay Đường Tứ Tứ có thêm rất nhiều vết thương mới. Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng sai Dich Minh lấy thuốc mỡ. Đợi khi Dịch Minh mang thuốc mỡ tới nhìn thấy cánh tay Dạ Kiêu Cửu đưa ra, ngồi ghế, tay cầm bàn tay bị thương của Đường Tứ Tứ.

      Vài lần Đường Tứ Tứ muốn thoát khỏi cánh tay nhưng đều bị nhanh chóng bắt lại.

      Lúc này hai người trừng mắt nhau, mặt đều thể chán ghét đối phương.

      "Quốc chủ, thuốc mỡ lấy tới..." Dịch Minh cẩn thận tiến lên, cảm thấy quốc chủ có gì đó đúng nhưng lại được là đúng ở chỗ nào.

      Dạ Kiêu Cửu lấy thuốc mỡ từ tay Dịch Minh rồi tự tay bôi thuốc mỡ lên tay bị thương của Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ chán ghét nhíu mày, muốn thu lại tay mình Dạ Kiêu Cửu nhíu mày quát:"Ngươi đừng có động đậy! ta ngại chặt đứt cánh tay ngươi đó."

      "Vậy ngươi chặt đứt luôn !" Đường Tứ Tứ đầy ngạo khí đáp trả.

      Da mặt Dạ Kiêu Cửu run lên vài cái, lại cười tiếng :"Ngươi muốn chết ta nhất định thành toàn cho ngươi. Nhưng chỉ là đành phải để ngươi sống lâu thêm vài ngày." Nếu có nàng ta dùng cái gì để bắt ép Quân Cơ Lạc đây?

      Đường Tứ Tứ lạnh lùng liếc cái rồi rũ mắt xuống:"Ta cũng chỉ còn có thể sống thêm vài ngày cần Dạ quốc chủ phải thương hại mà rịt thuốc giúp đâu." Muốn ghét cứ ghét, muốn hận cứ hận. tại còn bôi thuốc cho nàng, đây là cái chuyện lạ gì đây?

      Dạ Kiêu Cửu thực bị Đường Tứ Tứ chọc giận. Nữ nhân này thực ngoan cố khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Dùng sức đẩy cánh tay của nàng ra, cứng rắn lạnh lùng :" như vậy nữ nhân như ngươi cứ tự sinh tự giệt thôi."

      Đường Tứ Tứ thèm để ý tới , yên lặng thu cánh tay bị thương trở về, sau đó nằm lại gường tiếng nào.

      Dạ Kiêu Cửu sững sừ ngẩn ngơ mất vài giây, đột nhiên cảm thấy ủy khuất chính mình lại lấy lòng nàng ta mà nàng ta vẫn hề cảm kích, trong lòng cười lạnh, lắc lắc tay áo rồi hừ lạnh rời .

      Dịch Minh quay đầu nhìn thoáng qua Đường Tứ Tứ biết tốt xấu rồi cũng rời khỏi. Đợi sau khi hai kẻ nguy hiểm đó rời , Đường Tứ Tứ mới ngẩng đầu liếc mắt về phía cửa , lúc này mới dám thở ra.

      Nàng cố gắng đứng dậy khỏi giường, run rẩy xuống giường, nàng lấy khăn trải bàn bao lấy cái bình hoa , sau đó ném bao đó xuống mặt đất, bình hoa phát ra tiếng vang vỡ nứt.

      Đường Tứ Tứ lại mở bao đó ra, trong những mảnh của bình hoa tìm lấy mảnh sắc bén nhất rồi giấu vào trong tay áo. Sau đó, nàng đem các mảnh khác giấu vào trong gầm giường rồi nàng gian nan gượng thân mình trở lại nằm giường.

      Gió đêm lạnh thổi vào từ cửa sổ, toàn thân Đường Tứ Tứ bỗng lạnh lẽo, lúc này nàng mới cảm giác được toàn thân chính mình ướt sũng. Mí mặt nàng cụp xuống, lâu sau mơ màng chìm vào ngủ.

      Trong lúc mơ màng, nàng mơ thấy giấc mộng. Mơ thấy chính mình ở trong trận giết chóc, nơi nơi đều là xác chết, nơi nơi đều là thanh thê lương. Sau đó tình hình trước mắt nàng bỗng nhiên biến đổi, nàng nhìn thấy thi thể của Mộ Dung Nhược Hồng, bị cột cái giá chữ thập rồi bị đại hỏa thiêu đốt, lại còn bị dân chúng thóa mạ. Mà thay thế Mộ Dung Nhược Hồng lên ngôi vị hoàng đế lại là...

      "A!" Trong lúc mơ ngủ nàng bừng tỉnh, sợ hãi khiến nàng cả đầu đầy mồ hôi.

      Đường Tứ Tứ lau mồ hôi mặt liền cảm thấy dưới hạ thân có chất lỏng chảy ra. Trong lòng nàng yên, mấy ngày kế tiếp cũng dám lộn xộn nữa.

      Ngày quyết chiến càng tới gần, Dạ Kiêu Cửu vô cùng bận rộn. Nhưng trong lúc đó có thị vệ tới bẩm báo Cao Đại Đồng tưởng chết trong biển lửa trở lại.

      Có thể Cao Đại Đồng là tâm phúc của Dạ Kiêu Cửu, nghe chẳng những chết mà lại còn sống trở về. Tất nhiên Dạ Kiêu Cửu nhanh chóng cho người triệu đến.

      lâu sau, Cao Đại Đồng được thị vệ dẫn tới gian phòng. Cao Đại Đồng nhìn thấy Dạ Kiêu Cửu liền quỳ xuống trước mặt :"Quốc chủ, thuộc hạ đáng chết... Nay trở về gặp quốc chủ ngài!"

      Dạ Kiêu Cửu từ cao nhìn xuống đánh giá Cao Đại Đồng, khuôn mặt Cao Đại Đồng bị phơi nắng mà ngăm đen, người mặc bộ quần áo rách nát chỉ tạm chống rét, chân mang giày rách mấy chỗ.

      quỳ ở nơi đó liền có mùi tanh tưởi bốc lên.

      như vậy hoàn toàn khác gì so với ăn ày.

      "Cao Đại Đồng, ngươi sao lại thành cái bộ dạng này?" Dạ Kiêu Cửu lấy khăn luôn mang theo che mũi lại. Tốt xấu gì cũng là thị vệ bên người giờ lại thành cái bộ dạng này quả thực là giữ mặt mũi cho .

      Cổ họng Cao Đại Đồng như bị nghẹn, giọng như bị tắc, đáp:"Quốc chủ, đều là do Đường Vân Nhiễm hại. Nữ nhân đó thừa dịp thuộc hạ tắm rửa xông vào trong gian phòng của thuộc hạ rồi ám sát thuộc hạ, sau đó nàng ta phóng hỏa thiêu hủy cả khách điếm, ý đồ muốn xóa sạch dấu vết. May mà thuộc hạ mệnh dày được người ta cứu ra. Nhưng sau đó thuộc hạ bị hôn mê, người cứu thuộc hạ đưa thuộc hạ Tây Vực... Quốc chủ, Đường Vân Nhiễm lừa gạt dưới, thuộc hạ khẩn cầu ngài nhất định phải xử quyết nàng ta!"

      Lời của Cao Đại Đồng khiến cho Dịch Minh hơi kinh ngạc nhưng Dạ Kiêu Cửu vẫn rất bình tĩnh.

      ngẩng đầu hỏi Dịch Minh:"Nữ nhân Đường Vân Nhiễm đó sống chết ra sao?"

      Dịch Minh đành lòng nhìn Cao Đại Đồng, hồi đáp chi tiết:"Khởi bẩm Hoàng thượng, nữ nhân kia mệnh dày... Bây giờ vẫn còn sống... Nhưng đầu óc tựa hồ được tỉnh táo, ngày nào nàng ta cũng đều la hét mấy lời khó hiểu với bọn thị vệ... A còn có..." Dich Minh tiến lên, giọng bẩm báo bên tai Dạ Kiêu Cửu:"Nàng ta... còn có ý đồ muốn dùng thân thể của chính mình quyến rũ thị vệ trông coi nàng ta. Nhưng nàng ta cũng nhìn lại tình hình của chính mình tại..." Giọng của Dịch Minh khi về Đường Vân Nhiễm đầy khinh bỉ.

      Dạ Kiêu Cửu duỗi tay vuốt cằm. đứng lên đến bên cạnh Cao Đại Đồng, nâng ta dậy.

      Cao Đại Đồng đen sạm, vẻ mặt ủy khuất, thống khổ.

      Dạ Kiêu Cửu :"Đại Đồng, mấy ngày nay ngươi chịu ít khổ cực. Trước ta sai người đưa ngươi nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi tốt vài ngày đến lúc đó ta cần ngươi xuất lực."

      Cao Đại Đồng gật đầu liên tục, nhưng rồi như đột nhiên nhớ tới cái gì nhanh chóng bổ sung thêm:"Quốc chủ, Đường Vân Nhiễm là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, còn có thể hạ độc với cả đứa trẻ vô tội. Quốc chủ, ngài nhất định thể dễ dàng tha cho nữ nhân này."

      Dạ Kiêu Cửu nhìn thất bộ dạng hận thể băm vằm Đường Nhiễm ra hàng trăm mảnh của Cao Đại Đồng cười gật gật đầu.

      Dịch Minh cho người dẫn Cao Đại Đồng , đồng thời cho người dẫn Đường Vân Nhiễm tới. Tóc tai Đường Vân Nhiễm bù xù, mặt đầy vết sẹo, con mắt bị tên bắn mù, người biết mặc cẩm bào từ đâu nhưng cũng còn lành lặn, toàn thân suy sụp, qua lại còn có thể nhìn thấy thứ nên nhìn bên trong.

      Nàng ta bị đưa đến trước mặt Dạ Kiêu Cửu, cười to ha ha với Dạ Kiêu Cửu, trạng thái hoàn toàn điên loạn.

      "Ngươi có biết ta là ai ? Hừ hừ! cho ngươi biết! Ta Là tiên nữ trời... Ta xuống trần gian để độ kiếp, các ngươi đều là loại phàm phu tục tử... Cái gì cũng hiểu biết... Lãng phí tài hoa của ta..."

      Đường Vân Nhiễm cười hì hì với Dạ Kiêu Cửu, sẹo mặt dường như còn khắc sâu hơn, khiến người nhìn cảm thấy thực ghê tởm.

      Dạ Kiêu Cửu đứng khoanh tay, trực tiếp nhấc chân dùng chính giày của mình chặn lai miệng nàng ta. Đường Vân Nhiễm kêu "ô ô", chỉ có thể dùng con mắt đầy e ngại nhìn chằm chằm Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu rút giày ra khỏi miệng nàng ta, nhấc chân dùng lực đá cái mạnh lên ngực Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm ngã lăn mặt đất, gầm trong cổ họng vài tiếng với Dạ Kiêu Cửu. Dịch Minh tiến lên, dứt khoát hung hăng đá nàng ta qua bên. Lực của Dịch Minh mạnh, Đường Vân Nhiễm bị đá cú như vậy từ trong trung ngã xuống, lần này ngã hề .

      "Các ngươi thể đối xử với ta như vậy... Ta biết rất nhiều chuyện các ngươi biết... Ta thấy đèn điện, ô tô, đàn dương cầm..." Miệng nàng ta phun ra những lời người khác nghe hiểu nổi, Dịch Minh xem như nhìn kẻ ngốc. Còn Dạ Kiêu Cửu cũng chỉ coi như nàng ta dối mà thôi.

      Khi Đường Vân Nhiễm còn cúi đầu lẩm bẩm đột nhiên Dạ Kiêu Cửu cuồng bạo nhấc ghế ngồi của chính mình lên "ba" tiếng, dùng ghế dựa đó nện mạnh lên đùi Đường Vân Nhiễm. Trong gian truyền đến thanh vỡ nát.

      Đường Vân Nhiễm hét thất thanh, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn ôm chặt lấy chân chính mình.

      Dạ Kiêu Cửu trực tiếp nhổ lên người Đường Vân Nhiễm bãi nước bọt:"Ta cho ngươi thành con cẩu nghe lời mà ngươi lại dám phản lại chủ. Như thế nào Cao Đại Đồng cũng là người của ta, ta tùy ý sử dụng."

      Hai mắt Dạ Kiêu Cửu vụt sáng , lại dùng lực lớn đá tới đùi bị thương của Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm thống khổ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khép nép cầu xin Dạ Kiêu Cửu:"Quốc chủ, van cầu ngài tha cho Vân Nhiễm... Chuyện trước đây Vân Nhiễm biết sai rồi, về sau Vân Nhiễm nhất định làm con cẩu ngoan ngoãn của ngài..."

      "Thế nào? phải vừa rồi vẫn còn là kẻ điên sao? giờ sao lại nhận ra ta? Tiện nhân nhà ngươi đúng là thích đùa giỡn người khác?" Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu hơi chớp, khóe miệng gợi lên.

      Nước mắt Đường Vân Nhiễm tí tách rơi xuống, vừa khóc vừa :"Quốc chủ, tha cho Vân Nhiễm , Vân Nhiễm dám kiêu ngạo trước mặt quốc chủ nữa."

      Dạ Kiêu Cửu lại nhổ bãi nước bọt lên mặt nàng ta:"Cẩu ư! Thủ hạ của ta còn nhiều người nguyện trung thành với ta, ta lại thiếu con cẩu như ngươi hay sao?"

      Đường Vân Nhiễm khóc nghẹn, đau đớn do Dạ Kieu Cửu hành hạ khiến nàng ta biết phải đáp lời thế nào nữa. Nàng ta vốn nghĩ chỉ cần còn sống chừng có cơ hội xoay người. Nhưng tại nàng ta bị hủy dung, mắt mù, bây giờ lại đến cái chân... Nàng ta còn có thể xoay người thế nào đây?

      Đường Vân Nhiễm nghĩ tới đây trong lòng lại trào lên thù hận.

      Lúc này Dạ Kiêu Cửu thu tay lại, với Dịch Minh:"lôi nàng ta tới chỗ Đường Tứ Tứ, đây là ta tặng cho nàng "đại lễ", nàng muốn xử lý Đường Vân Nhiễm như thế nào tùy."

      Dịch Minh thưa lại, rồi đứng dậy lôi Đường Vân Nhiễm . Đường Vân Nhiễm nghe đến tên Đường Tứ Tứ vẻ mặt lập tức kích động. Nàng ta vung tay, kêu lên the thé:"Quốc chủ, Vân Nhiễm có biện pháp giúp ngài đối phó với mấy người Đường Tứ Tứ... Ngài cứ đem Tứ Tứ giao cho Vân Nhiễm..."

      Nàng ta tuyệt đối nhận thua trước Đường Tứ Tứ. Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng cười khinh miệt, chán ghét lệnh cho Dịch Minh nhanh chóng lôi nữ nhân ghê tởm này xuống. giờ vẻ mặt Đường Vân Nhiễm vô cùng phấn khởi và kích động, nàng ta hấp tấp bò về trước vài bước, ôm chặt lấy chân Dạ Kiêu Cửu cầu xin:"Quốc chủ, Vân Nhiễm thực có biện pháp giúp ngài. Ngài xem xét những gì trước kia Vân Nhiễm làm vì ngài mà tạm tha cho Vân Nhiễm lẫn này..."

      Đường Vân Nhiễm nhìn thấy giày Dạ Kiêu Cửu dính ít bụi bẩn, nàng ta liền lập tức cúi đầu ti tiện lè đầu lưỡi liếm lấy bụi bẩn giày .

      Nhưng hành động ti tiện của nàng ta chẳng những khiến Dạ Kiêu Cửu có thêm hảo cảm với nàng ta mà ngược lại còn khiến cho Dạ Kiêu Cửu càng cảm thấy phản cảm. lại nhấc chân lên dùng sức đá văng Đường Vân Nhiễm.

      Dịch Minh nhanh chóng tới kéo Đường Vân Nhiễm xuống.

      Đường Tứ Tứ vẫn còn nằm giường, nàng ngẩng đầu nhìn bàn có cái bình hoa. Trong bình hoa còn cắm vài cành hoa đào. Màu sắc hoa đào tăng thêm cho nàng ít màu sắc vào trong cuộc sống nặng nề ảm đạm.

      Nàng dám tin lời Dạ Kiêu Cửu, cũng dám xác định xem Quân Cơ Lạc rốt cục còn sống hay chết...

      Nếu còn sống, có chuyện gì gạt nàng? Nhưng nếu chết... hẳn là Dạ Kiêu Cửu như vậy.

      Nàng cúi đầu trầm tư loạt thanh truyền đến. Dịch Minh kéo Đường Vân Nhiễm đẩy cửa vào phòng. Đường Vân Nhiễm như con cẩu bị Dịch Minh dắt . Đường Vân Nhiễm như vậy đột ngột xuất trước mắt Đường Tứ Tứ khiến cho Đường Tứ Tứ cảm thấy nao nao.

      Mà sau khi Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Đường Tứ Tứ hai mắt nổi lên màu đỏ như máu, ngừng mở miệng chửi bới:"Đường Tứ Tứ, ngươi làm nhiều việc ác, tướng công thái giám tổng tài của ngươi cũng chết vậy sao ngươi vẫn chết ... Ngươi là nữ nhân sợ chết, uổng phí tướng công thái giám kia đối xử với ngươi tốt như vậy... vừa chết ngươi lại nghĩ tới việc tái giá... Người ta ta là loại ong bướm nhưng Đường Tứ Tứ ngươi so với ta cũng hề kém cạnh..."

      Dịch Minh nghe thấy cảm thấy chói tai, cùng sức nhấc chân rồi duỗi chân đạp Đường Vân Nhiễm cái, Đường Vân Nhiễm bị đau mới dám tiếp tục mắng nữa.

      Dịch Minh với Đường Tứ Tứ:"Quốc chủ ta Đường Vân Nhiễm là lễ vật ngài tặng cho ngươi. Ngươi có thể tùy ý xử trí nàng ta."

      Đường Tứ Tứ liếc Đường Vân Nhiễm cái, con mắt còn sót lại của Đường Vân Nhiễm tràn đầy lửa giận phẫn nộ, hận thể lập tức thiêu cháy Đường Tứ Tứ trong đó.

      Đường Tứ Tứ lãnh khốc nhìn Đường Vân Nhiễm, thản nhiên với Dịch Minh:" với quốc chủ của các ngươi, lễ vật đưa... ta nhận!"

      Dịch Minh chút khách khí đạp lên chỗ xương sườn của Đường Vân Nhiễm vài cái, sau đó lôi nàng ta tới góc sáng sủa hơn rồi mới rời . Dịch Minh vừa rời Đường Vân Nhiễm cả người đau nhức nhưng vẫn ngừng tiếp tục mắng người.

      Thân mình Đường Tứ Tứ suy yếu muốn nhúc nhích. Đường Vân Nhiễm thích mắng nàng liền coi như lời mắng của nàng ta như nhạc mà nghe. Qua hai ngày sau, đêm khuya, Dạ Kiêu Cửu tới gian phòng của nàng.

      "Có phải ngày chết của ta tới ?"Đường Tứ Tứ bình tĩnh nhìn Dạ Kiêu cửu. Dạ Kiêu cửu trả lời nàng, nhưng hỉ phụ đỏ thẫm người thể hôm này là ngày đại hôn của và Mộ Dung Vân Tiện.

      Đường Tứ Tứ vội mà :"Ngươi tặng Đường Vân Nhiễm cho ta, ta muốn chết, có thể trước lúc chết cho ta và nàng ta cái kết thúc ."

      "Đương nhiên!" Dạ Kiêu Cửu vô cùng chắc chắn đáp.

      Đường Vân Nhiễm hoảng sợ nhìn Đường Tứ Tứ, lúc này lời ác độc cũng thể biểu đạt hết được tâm trạng kinh hoảng của nàng ta. Nàng ta muốn chết! Nàng ta thực cam lòng cứ như vậy mà rời bỏ thế giới mình xuyên tới.
      nancy1986, Layla06, tart_trung18 others thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 232: Hoa nở vì đế vương, vừa nở tàn!
      Editor: Jun

      Đường Tứ Tứ vội :"Ngươi tặng Đường Vân Nhiễm cho ta, ta cũng sắp chết, có thể trước lúc chết cho ta và nàng ta cái kết thúc ." Nàng biết qua hôm nay nàng còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai hay . Nhưng có điều nàng khẳng định là Đường Vân Nhiễm thể giữ lại.

      "Đương nhiên!" Dạ Kiêu Cửu vô cùng khẳng định đáp. Dù sao, Đường Vân Nhiễm cũng là loại nữ nhân đáng tội chết vạn lần. tại còn có phần chông chờ rốt cục nữ nhân này xử trí Đường Vân Nhiễm ra sao.

      Đối với Đường Vân Nhiễm mà , nàng ta sống lâu như vậy là vì ngày thành công, có thể thu thập tất cả những người từng làm tổng thương nàng ta. Nhưng tại cách mạng còn chưa thành công mà hồn nàng muốn trở về cửu tuyền, kết quả như vậy khiến nàng ta sợ hãi.

      Vẻ mặt Đường Vân Nhiễm kích động, tay chân dùng thêm sức, giống như con cẩu bò tới trước mặt Dạ Kiêu Cửu, tay kéo chặt lấy hỉ phục người , ánh mắt van lơn Dạ Kiêu Cửu, bộ dáng càng thêm phần đê tiện:"Quốc chủ, van cầu ngài tha cho ta ... Chỉ cần ngài để cho ta sống, ta thực có thể giúp ngài rất nhiều chuyện... Giữ lại ta, đối với quốc chủ ngài vô cùng có lợi... Ta có thể giúp quốc chủ đánh bại Tiêu quốc... Có thể giúp quốc chủ trở thành hoàng đế mạnh nhất đại lục... Ta còn có thể..."

      Nhìn thấy hỉ phục người mình bị bàn tay dơ bẩn của nàng ta làm bẩn, đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu nheo lại, nhấc chân đá lên người nàng ta, khinh bỉ nhíu mày, cười khẩy :"Đường Vân Nhiễm, loại người quái dị như ngươi phải thế nào mới có thể giúp trẫm đánh bại Tiêu quốc? Dựa vào thân ngươi sao? Ha ha, đây thưc là điều buồn cười nhất ta từng nghe thấy đời. tại ngươi người ra người, quỷ ra quỷ, ngươi sống đời còn có thể có nam nhân tới gần ngươi sao? kẻ chỉ biết bán mình, đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn buôn bán sao?

      Ha ha... Ta cảm thấy tốt nhất là ngươi nên chết nhanh chút. Dù sao ngươi chỉ trước Đường Tứ Tứ vài bước mà thôi, nàng ta nhanh tới tìm ngươi. Tỷ muội các ngươi ở dưới hoàng tuyền có thể tiếp tục tranh đấu. Nhưng gì cũng phải loại tiện nhân như Đường Vân Nhiễm ngươi phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, nhất định bị muội muội của ngươi Đường Tứ Tứ đối xử tốt. Dù sao lấy cái dạng "sắc đẹp" của Đường Vân Nhiễm ngươi nhất định có nam nhân tốt nhất dành cho ngươi."

      Dạ Kiêu Cửu vừa chuyện khóe mắt quên dò xét Đường Tứ Tứ đứng bên cạnh. người Đường Tứ Tứ chỉ mặc độc nhất kiện bạc y đơn bạc, sắc mặt tái nhợt, biểu tình bình thản như có chuyện gì khiến cho người ta nàng suy nghĩ điều gì.

      Ánh mắt Dạ Kiêu Cửu dừng quần áo nàng vài giây, trong lòng vừa tức giận lại có chút thương hại, nhưng rất nhanh nở nụ cười tự giễu. Làm Trần quốc quốc chủ, có thể đồng tình với tù binh sao? Huống chi là tù binh hôm nay phải chết.

      Đường Vân Nhiễm bị Dạ Kiêu Cửu đạp cái ngực tê rần, sau đó liền phun ra ngụm máu tươi. Nhưng nàng ta để ý lau máu ở khóe miệng mà chỉ thầm nghĩ ôm chắc lấy cọng rơm cứu mạng là Dạ Kiêu Cửu.

      Đến tận bây giờ, nàng ta vẫn muốn thừa nhận mình bại bởi Đường Tứ Tứ. Theo nàng ta suốt đường tranh đấu với Đường Tứ Tứ, cuối cùng nàng ta chỉ chua bởi "vận khí" mà thôi. Nếu nàng ta xuyên qua thành Đường gia đích nữ sao?Nếu mỗi lần dùng thân thể để lấy lòng nam nhân có thể lòng với nàng ta? Nếu nàng ta gặp được nam nhân phải kẻ bất lực hoặc bao cỏ? Nếu... rất nhiều nếu...

      "Nếu" chồng chất khiến cho nàng ta thể đạt được điều mình muốn.

      Tóm lại, nàng ta bại bởi "vận mệnh", mà phải do Đường Tứ Tứ. Cho nên, nữ nhân như Đường Tứ Tứ có tư cách diễu võ dương oai trước mặt nàng ta.

      Móng tay sắc nhọn của nàng ta đâm khảm vào trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt ác độc như rắn bình tĩnh nhìn Đường Tứ Tứ. chút "cốt khí" còn lại cuối cùng khiến trong lòng nàng ta thầm thề, nàng ta chịu bị Dạ Kiêu Cử mắng là nữ xương phụ, cũng thỏa hiệp đầu hàng Đường Tứ Tứ.

      Bước chân Đường Tứ Tứ nhàng, cách Đương Vân Nhiễm khoảng thước dừng lại. Đường Vân Nhiễm lập tức nhảy lên, nhe răng trợn mắt, tay chân vươn về phía trước nhắm tới Đường Tứ Tứ, hận thể xẻ nát Đường Tứ Tứ. May mà toàn thân nàng ta bị khóa chặt, dù nàng ta có nổi trận lôi đình thế nào cũng thể làm bị thương Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ nhìn nàng ta, tâm tình như sóng triều dâng lên từng đợt, thế cho nên hai bàn tay khỏi nhanh giơ lên.

      Đường Vân Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, hận thể hóa thành con sói cắn ngụm vào cổ nàng, khiến cho nàng chết bất đắc kỳ tử.

      Hai người đều đối với đối phương nhập tràn hận ý. Loại hận ý này tiến vào tận sâu trong linh hồn hai người khiến cho hai người bao giờ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.

      "Đường Tứ Tứ, nếu ngươi dám làm gì ta dù ta hóa thành lệ quỷ cũng tới thu thập ngươi!" Đường Vân Nhiễm nghiến răng nghiến lợi uy hiếp. ĐườngTứ Tứ "phốc xuy", bật cười ra tiếng, trong lúc nhất thời phô bày gương mặt đẹp như hoa khiến trước mắt người ta sáng ngời.

      "Tốt, vậy đến lúc ngươi thành lệ quỷ nhất định đừng quên tới tìm ta. Khi Đường Tứ Tứ ta còn sống có thể xử lí ngươi cũng sợ sau này ngươi tìm đến ta!" Đường Tứ Tứ hơi dừng lại, cặp mi thanh tú như núi xa,lộ ra khuôn mặt dữ tợn với Đường Vân Nhiễm khiến nàng càng thêm rực rỡ lóa mắt:"Đường Vân Nhiễm, ngươi là người ta giết người. Ngươi là quỷ, ta liền giết quỷ!" Giọng nàng ngoan lệ quả quyết.

      Đường Vân Nhiễm rít cổ họng thề độc:"Được! Ta Đường Vân Vân Nhiễm thề, chỉ cần Đường Tứ Tứ còn sống đời ngày, ta Đường Vân Nhiễm cho dù là người hay là quỷ đều đến lấy mạng, khiến cho nàng ta phải chết!"

      Đường Vân Nhiễm xong lời thề giương mắt nhìn Đường Tứ Tứ, vẻ mặt Đường Tứ Tứ thờ ơ khiến trong lòng nàng ta lại càng bốc lên lửa giận, nàng ta dùng sức muốn nhảy dựng lên đánh về phía Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ biết nàng ta thể làm thương tổn đến mình nên cũng hề động đậy.

      Có lẽ vì có Đường Vân Nhiễm làm nền khiến cho nổi bật lên vẻ đẹp tú lệ tầm thường của của Đường Tứ Tứ như đóa mai xen trong băng tuyết, khiến ánh mắt của Dạ Kiêu Cửu thể rời Đường Tứ Tứ.

      Trong lòng mơ hồ cảm thấy như vậy là vô cùng thất thố. Dạ Kiêu Cửu liền dứt khoát đem ánh mắt chính mình rời khỏi Đường Tư Tứ, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, tuy bên ngoài còn tờ mờ sáng nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cầm canh. Ngày hôm nay đối với ngày vô cùng quan trọng. nhịn được thanh thanh cổ họng, nhắc nhở Đường Tứ Tứ:" còn sớm, cho ngươi nén nhang để xử lý nàng ta!"

      Phất tay áo cái, Dạ Kiêu Cửu giẫm lên giày mới tinh rời khỏi gian phòng. Sau khi rời lâu, Cao Đại Đồng được cho tiến vào. Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Cao Đại Đồng bình yên vô xuất trước mặt đồng tử mãnh liệt co rút, thân mình như bị sét đánh qua, ngừng co rúm lại.

      "Thế nào, làm sao có thể? phải ngươi chết rồi sao?" Sắc mặt nàng ta trắng bệch, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi.

      Cao Đại Đồng hận nàng ta tới nghiến răng nghiến lợi, hai lời trực tiếp đến phía trước nắm chặt tay thành quyền rồi đánh lên mặt nàng ta. Đường Vân Nhiễm bị đánh tới mặt mũi bâm dập, ngay cả chuyện cũng còn sức lực.

      Cao Đại Đồng đánh lúc, tức giận trong lòng tiêu bớt chút. Nhưng rất nhanh quay lại với Đường Tứ Tứ:"Quân phu nhân, ngươi định xử trí tiện nhân này như thế nào, Cao mỗ phối hợp cùng với ngươi!" hận thể sớm tự tay trừ bỏ tiện nhân Đường Vân Nhiễm này.

      Đường Tứ Tứ yên lặng gật gật đầu, sau đó :"Vậy trước phiền ngươi đem nàng ta... vào trong phòng rắn..."

      Cao Đại Đồng thêm gì, thô bạo nhấc Đường Vân Nhiễm sau đó kẹp lấy nàng ta rời khỏi gian phòng tới phòng có rắn. Đường Tứ Tứ theo sau. Khi cả ba người cùng vào tới phòng rắn. Rắn bị rút răng nọc dường như bị kinh động , lũ rắn động đậy liền trườn ra.

      Đường Vân Nhiễm nhìn lũ rắn uốn lượn đầy phòng da đầu nàng ta lập tức run lên, răng cũng đánh cả vào nhau.

      "Phiền Cao công tử dùng dây thừng trói nàng ta lại!" Giọng Đường Tứ Tứ trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình, mang theo hơi lạnh của băng tuyết. Cao Đại Đồng làm theo lệnh của nàng tiến lên, dùng dây thừng buộc chặt Đường Vân Nhiễm lại khiến nàng ta thể nhúc nhích. Đường Vân Nhiễm liều mạng phản kháng nhưng nàng ta làm sao có thể phản kháng lại Cao Đại Đồng?

      Sau khi Đường Vân Nhiễm bị Cao Đại Đồng buộc chặt thể nhúc nhích. Đường Tứ Tứ lại mượn kiếm đeo bên hông Cao Đại Đồng, mang theo kiếm nàng về phía Đường Vân Nhiễm.

      Như núi cao đổ xuống người Đường Vân Nhiễm, khóe miệng Đường Vân Nhiễm run rẩy, thân mình thể nhúc nhích, nàng ta chỉ có thể rít cổ họng gào to:"Đường Tứ Tứ, nếu ngươi thực dám làm gì ta ta biến thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi."

      Đường Tứ Tứ ngoan tuyệt mà cười lạnh lùng, trước kia vẫn là Đường Vân Nhiễm cao cao tại thượng. Nhưng tại, nàng có thể khiến nàng ta nợ máu phải trả bằng máu.

      " con hổ bị rút hết rằng thể khiến ai sợ hãi!" Đường Tứ Tứ chậm rãi ngồi xổm xuống, tay nâng kiếm cố ý quơ quơ trước mặt Đường Vân Nhiễm, Đường Vân Nhiễm trợn mắt nhìn, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng miệng vẫn hề chịu thua mắng:" Đường Tứ Tứ, tiện nhân ngươi lợi dụng lúc ngươi ta gặp khó khăn. Nếu thực ngươi có bản lĩnh giết ta trước hết ngươi thả ta ra , hai chúng ta quyết phân thắng bại. Hành vi giờ của ngươi chính là chi biết dựa vào nam nhân mà làm việc..."

      Chết đến nơi nhưng Đường Vân Nhiễm vẫn mưu toan dung kế khích tướng để cho bản thân mình có thể thoát hiểm.

      Hai hàng lông mi của Đường Tứ Tứ như hai chiếc quạt xinh đẹp, khẽ chớp lên xuống, hít sâu hơi, khóe miệng nàng cong lên rất đẹp, bỗng nàng dùng thêm chút lực, dùng sức đâm mũi kiếm vào sâu vào trong thân thể Đường Vân Nhiễm.

      Thân mình Đường Vân Nhiễm chân động, cảm giác đau đớn như thủy triều ập tới khắp thần kinh nàng ta. Nàng ta ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn, chỗ bụng thanh kiếm chọc vào. Máu tươi phun ra, bắn lên áo Đường Tứ Tứ giống như đóa hồng mai, dã bắt mắt.

      Thân thể nàng ta chao đảo, gồng mình chống đỡ cơ thể suýt té ngã, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đường Tứ Tứ, khuôn mặt Đường Tứ Tứ như che tầng sương lạnh, trong đôi mắt đen bóng như chứa đựng tia sáng nóng rực.

      Khuôn mặt đầy vết sẹo của Đường Vân Nhiễm nhăn nhúm, da mặt như vỏ cây khô nứt, mang theo thù hận trầm:"Đường Tứ Tứ, loại người chỉ trông cậy vào may mắn như ngươi còn sống còn báo ứng... cho ngươi biết, ta ở dưới phủ nguyền rủa ngươi... chết được tử tế... hai vợ chồng ngươi và Quân Cơ Lạc kiếp sau thể đầu thai tử tế. Con các ngươi sinh ra... sống khổ sở cả đời, được chết già... Ta..."

      khuôn mặt khô héo của Đường Vân Nhiễm lên vẻ khiếp sợ, cảm giác nóng bỏng ập tới. Nàng buông mắt xuống, nhìn thấy Đường Tứ Tứ rút thanh kiếm ra khỏi bụng nàng ta. lưỡi kiếm còn dính chất lỏng tí tách rơi xuống.

      Thân mình Đường Vân Nhiễm chao đảo vài cái, cảm nhận thấy trận tanh ngọt xộc tới, vừa muốn mở miệng tiếp tục mắng Đường Tứ Tứ khóe miệng có máu tươi trào ra.

      "Đường Tứ Tứ... Ngươi chết được tử tế..." Đường Vân Nhiễm khó khăn mở miệng , máu từ khóe miệng chảy ra càng nhiều.

      Nàng ta khổ sở lấy tay bịp miệng vết thương lại. Nhưng nhát kiếm thứ hai của Đường Tứ Tứ lại đâm xuống...

      Thân mình Đường Vân Nhiễm sụp đổ ngã xuống đất, nhưng mặc dù vậy, nàng ta vẫn cố gắng trừng to cặp mắt, mặt đầy vẻ u oán, cam lòng.

      "Đường Tứ Tứ..." Nàng ta nhớ kỹ cái tên này, trong lòng bao nhiêu lời lẽ mắng chửi cay độc vẫn chưa thốt nổi ra.

      Đèn chúc tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt lúc sáng lúc tối, bóng Đường Tứ Tứ bị ánh đèn chiếu lên thạch bích, bóng dáng đơn, quỷ mị. Đường Vân Nhiễm kinh ngạc giương mắt nhìn, biết vì sao lại đột nhiên bật cười thê lương, thanh bén nhọn.

      Đường Tứ Tứ nhếch lông mày, trong mắt hề có đồng tình. Nàng lại rút kiếm từ trong thân thể nàng ta ra, sau đó tao nhã rút từ trong tay áo ra chiếc khăn tay vô cùng cẩn thận lau hết vết máu mũi kiếm.

      Lau kiếm sạch , nàng nhanh nhẹn quăng cái khăn tay đó lên người Đường Vân Nhiễm.

      "Tỷ tỷ tốt của ta, ta đưa ngươi đến đây thôi, còn lại ngươi tự mình tiếp!" Đường Tứ Tứ chậm rãi đứng lên, ánh mắt hề có chút quyến luyến nào với Đường Vân Nhiễm, xoay người ra khỏi cửa thạch thất.

      Nàng cùng Đường Vân Nhiễm dây dưa, rốt cục có ngày kết thúc. Nữ nân này, vĩnh viễn ra khỏi cuộc sống của nàng.

      tại, nàng nên dùng hết dũng khí cùng chuyên tâm ứng phó với Dạ Kiêu Cửu... Nàng dám tưởng tượng có chuyện tàn khốc thế nào đợi nàng ở phía trước, chỉ có thể ... Sống, nàng cũng khổ. Mà chết, nàng cũng bất hạnh!

      Đường Vân Nhiễm trơ mắt nhìn Đường Tứ Tứ ra khỏi tầm mắt của chính mình, nàng ta khó khăn há miệng thở dốc, cố gắng muốn mắng chửi. Nhưng Cao Đại Đồng tới trước mặt nàng ta, nhìn nàng ta đầy thù hận, dùng sức đá mạnh lên người nàng ta cái.

      Đường Vân Nhiễm đau đớn phun ra ngụm máu tươi.

      Dần dần, nàng ta cảm giác có trận gió lạnh từ miệng vết thương tràn vào, loại lạnh lẽo thấu xương lan tràn đến toàn thân nàng ta, cùng với máu nóng va chạm vào nhau... Nàng ta yếu ớt há miệng, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, trong tầm mắt nàng ta thấy lũ rắn uốn lượn thân mình bò về phía nàng ta.

      "Cút, cút ra..." Nàng ta yếu ớt hô lên, nhưng giọng yếu ớt của nàng ta hề khiến lũ rắn sợ hãi, bao lâu sau, lũ rắn liền bò lên thân thể nàng ta, đem thân thể nàng ta trở thành lãnh địa mà chúng chiếm lĩnh.

      biết qua bao lâu, Đường Vân Nhiễm cũng rất muốn đuổi lũ rắn nhưng cuối cùng nàng ta còn sức lực nữa dần buông tha ý tưởng đó. Lại qua khoảng thời gian nén nhang, Đường Vân Nhiễm chỉ còn oán hận cùng cam lòng với cái trần thế này, rốt cục mí mắt nàng ta cũng chậm dãi khép lại, vĩnh viễn lâm vào bóng đêm lối thoát.

      Trong bóng đêm, người từng bị nàng ta hại giống như ma quỷ đầy oán hận quấn lấy buông tha nàng ta...

      Khi Đường Tứ Tứ ra khỏi thạch thất, Dạ Kiêu Cửu đứng khoanh tay đưa lưng về phía nàng bên cửa thạch thất. Nghe thấy tiếng bước chân thong thả của Đường Tứ Tứ Dạ Kiêu Cửu xoay người lại.

      Hôm nay mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, khiến khuôn mặt vốn tuấn mỹ lại càng thêm góc cạnh thâm thúy nổi bật. Dạ Kiêu Cửu như vậy cũng khó trách lại khiến Mộ Dung Vân Tiện hay soi mói dễ dàng bị quyến rũ.

      "Nàng ta chết?" Mắt đào hoa của hơi nhếch lên, giọng hỏi. Đường Tứ Tứ đáp chỉ cười cười, lạnh lùng :"Chúc mừng ngươi!"

      Trong mắt dã đào hoa của Dạ Kiêu Cửu lập tức lộ ra tươi cười mỉa mai, môi bạc khẽ mím thành đường thẳng tắp:" tại chúc mừng còn quá sớm, đợi khi ta lưới bắt hết vợ chồng các ngươi, ngươi hãy lời này với ta."

      Đường Tứ Tứ đan hai tay đặt trước bụng vẫn còn bằng phẳng, cười nhợt nhạt giống như đóa hoa sen hề nhiễm bùn:"Dạ quốc chủ, hẳn là còn sớm nữa. Ta dám làm chậm trễ đại của ngài. Chúng ta thôi!"

      Dạ Kiêu Cửu vung tay áo rông, nhếch môi hỏi:"Nhìn thái độ chuyện này của ngươi có vẻ vẫn tin ta có thể đánh bại Quân Cơ Lạc?"

      Trong lòng Đường Tứ Tứ thực cho là như vậy, chẳng qua đối với tù binh như nàng nên cùng Dạ Kiêu Cửu tranh cao thấp.

      "Quên ! Ta cũng phải loại người thích nhảm!" Dạ Kiêu Cửu thấy nàng lời có chút hờn giận vỗ vỗ tay, Dịch Minh biết từ đâu xuất , dùng con dao đánh lên cổ Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ nhanh chóng lâm vào hôn mê.

      "Tất cả đều theo đúng kế hoạch mà làm. Nhớ kỹ phái người chông chừng nàng. Nàng là quân cờ quan trọng nhất của chúng ta." Dạ Kiêu Cửu liếc Đường Tứ Tứ cái, trong đôi mắt dã xuất chút ánh sáng ấm.

      Dịch Minh cung kính tuân lệnh rồi đưa Đường Tứ Tứ ra khỏi thạch thất. Mà hôm nay Dạ Kiêu Cửu làm tân lang nên nhất định phải tiến cung.

      hồi tuồng lớn được vén màn.
      Last edited: 2/10/16
      nancy1986, Layla06, tart_trung20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :