1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 226: Dạ Kiêu Cửu gặp hạn! (I)
      Editor: Jun

      "Hả?" Hầu kết của Dạ Kiêu Cửu trượt lên xuống, bàn tay tóm lấy cổ của Đường Tứ Tứ"Vậy bây giờ ta lập tức bóp chết nàng ta!" Tay Dạ Kiêu Cửu dùng lực chút, thực bóp lấy cổ Đường Tứ Tứ...Đường Tứ Tứ hôn mê khẽ run mi mắt, căn bản hề biết bản thân gặp phải chuyện gì.

      Nhất thời trầm mặc. Sắc mặt Mộ Dung Tề Quang trầm, mở miệng mệnh lệnh. Thị vệ bao vây Dạ Kiêu Cửu lập tức lui xuống. Mộ Dung Tề Quang như thèm để ý cười :"Trần quốc chủ dựa vào tiểu thất để trở thành muội phu của hoàng đế Tiêu quốc. giờ lại dựa vào nữ tử có phu quân vừa chết để uy hiếp bản vương. Trần quốc chủ, chỉ có nam nhân có năng lực mới xây dựng thành công việc làm tổn thương nữ nhân mà thôi."

      Dừng chút, nhìn lướt qua Đường Tứ Tứ bị Dạ Kiêu Cửu bóp chặt cổ, thản nhiên tự đắc :"Thôi quên , dù sao nàng cũng phải nữ nhân của bản vương. Dù ngươi có bóp chết nàng hay giết nàng cũng liên quan tới bản vương. Trần quốc chủ, bản vương tiếp tục quấy rầy chuyện tốt của ngài nữa, ngài cứ tự nhiên!"

      Mộ Dung Tề Quang sải bước lên ngựa, dài dòng dục ngựa rời . Thị về phía sau cũng đưa Trì Hằng Liễu hôn mê rời .

      Mộ Dung Tề Quang rời khiến cho hồi tuồng lớn vô cùng náo nhiệt bởi có người xem mà chở nên nhạt nhẽo. Dưới tình huống như vậy Dạ Kiêu Cửu liền bóp cổ Đường Tứ Tứ nữa.

      Dạ Kiêu Cửu nhìn theo Mộ Dung Nhược Hồng rời , tay bóp cổ Đường Tứ Tứ cũng buông lỏng.

      "Quốc chủ, Cẩn vương sao luôn như vậy?" Dịch Minh tiến lên, nghi hoặc hỏi.

      Đôi mắt Dạ Kiêu Cửu khẽ híp lại, giọng lạnh lẽo như hàn bằn khiến người ta rét mà run:"Vì sao lại ? Quân Cơ Lạc mời tới đây, tới cũng tới rồi. Tuy cứu được Đường Tứ Tứ từ tay ta nhưng ít nhất chắc chắn ta thực giết Đường Tứ Tứ. tại trở về với Quân Cơ Lạc là ta quá mức giảo hoạt vì an toàn của Đường Tứ Tứ mới phải rời .

      Tuy Quân Cơ Lạc bất mãn với ta nhưng thể trách cứ . Dù sao có công lao cũng có khổ lao. như thế nào nữa Mộ Dung Tề Quang cũng khôn khéo hơn Mộ Dung Nhược Hồng."

      Dịch Minh nghe Dạ Kiêu Cửu phân tích như vậy lập tức suy ra ba hỏi ngược lại:"Như lời quốc chủ vậy chẳng phải căn bản Cẩn vương điện hạ ngồi cùng thuyền với Quân Cơ Lạc sao. Vậy tại sao Quân Cơ Lạc có thể nhờ tới ?"

      Toàn thân Dạ Kiêu Cửu bị hơi thở cuồng quyền bao phủ, tươi cười như đóa hoa thuốc phiện trong đêm tối:"Quân Cơ Lạc có thể so với Mộ Dung Tề Quang tinh ranh hơn. núp ở phía sau bày mưu tính kế, nhưng biết Mộ Dung Nhược Hồng là con cẩu nghe lời vụng về căn bản áp chế được ta nên mới phải để Mộ Dung Tề Quang ra mặt.Cho dù Mộ Dung Tề Quang có tư tâm hay nhưng dù sao cũng là con cháu Mộ Dung gia, Mộ Dung Tề Quang thể trơ mắt nhìn Tiêu quốc bị người Trần quốc phá hoại. Cho nên cho dù Mộ Dung Tề Quang tại thế nào về sau nhất định là chướng ngại vật của chúng ta."

      Dịch Minh suy nghĩ chút rồi gật gật đầu, mắt nhìn Đường Tứ Tứ trong lòng Dạ Kiêu Cửu, mặt liền lên ý cười:"Quốc chủ, bàn tính của Quân Cơ Lạc lại dùng được rồi. Nữ nhân của trong tay chúng ta. Chúng ta chỉ cần lợi dụng nàng ta triệt để nhất định có thể hàng phục Quân Cơ Lạc."

      Dạ Kiêu Cửu khinh thường quét mắt qua khuôn mặt nhắn trong trắng thuần khiết của Đường Tứ Tứ, sâu trong đôi mắt đào hoa giấu ý cười sắc bén.

      "Dịch Minh, chuẩn bị xe ngựa!"

      Dịch Minh thêm gì nữa phụng mệnh lui xuống. Dạ Kiêu Cửu vươn tay lạnh lẽo khẽ mơn trớn cổ nàng, cổ Đường Tứ Tứ vừa bị bóp còn lưu lại dấu móng tay.

      cười quỷ quyệt, Dạ Kiêu Cửu than :"Lượn lờ vòng, rốt cục hai kẻ trọng sinh chúng ta lại hợp lại cùng chỗ. đáng tiếc, đời này chỉ có trong hai chúng ta có thể sống sót. Hãy chờ xem, vào đại hôn của ta, ta thâu tóm được toàn bộ Tiêu quốc!"

      Gió đêm nổi lên, giọng của Dạ Kiêu Cửu nhanh chóng bị gió thổi tản .

      Đường Tứ Tứ bị hất chậu ước lạnh làm cho tỉnh. Sau khi nàng hắt xì vài cái liền tỉnh táo lại. Tầm mắt nàng dừng người Dạ Kiêu Cửu trước mặt, đồng tử hơi co rút vài cái.

      Dạ Kiêu Cửu ngồi ghế bọc da hổ ở cao, thấy nàng tỉnh táo cũng lập tức đứng dậy. Mà lại dùng ánh mắt ý bảo người ta tiếp tục hắt nước lạnh lên người nàng. Đường Tứ Tứ toàn thân ướt sũng, tóc tai hỗn độn, quần áo dính sát vào người, mặt gầy yếu trắng bệch.

      Dạ Kiêu Cửu đứng dậy khỏi ghế, đến trước mặt nàng, bàn tay to sờ sờ cằm rồi hỏi bâng quơ:" tỉnh rồi sao?"

      Tuy Đường Tứ Tứ quen được Quân Cơ Lạc nuông chiều nhưng nàng cũng phải khuê tú nhu nhược cái gì cũng hiểu, nàng dùng thời gian ngắn nhất để đánh giá hoàn cảnh tại của mình lượt, trong lòng cũng đoán ra giờ mình ở trong tình cảnh nào, nàng bắt chính mình phải nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, ngẩng đầu lên, nàng bình tĩnh nhìn về phía Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu cúi người xuống, nâng cằm nàng lên, Đường Tứ Tứ sợ hãi đón lấy mắt của nhìn lại , quần áo người ướt sũng còn ngừng rỏ nước.

      "Xem ra ngươi cũng có vẻ gì sợ hãi nhỉ?" Đô.i mắt đào hoa giương lên khơi mào, tay nắm cằm nàng có cảm giác mềm nhẵn.

      Đường Tứ Tứ dùng sức dãy ra né tránh đụng chạm của :"! Ta đương nhiên sợ!"

      Dạ Kiêu Cửu chắp hai tay sau lưng, vòng quanh nàng hai vòng, sau đó hơi dừng bước chân, tiện đà cúi đầu vẻ xót xa đùa cợt:"May là ngươi còn thành thực ta cho người lấy sắt nung nóng ra phục vụ ngươi." Dạ Kiêu Cửu tới bếp dùng để nấu nước, tay câm lấy thanh sắt dẹp bị nung đỏ quơ trước mặt Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ thấy thế liền dùng răng khẽ cắn cánh môi. Giọng nhàng của Dạ Kiêu Cửu cất lên:"Đường Tứ Tứ, hai người chúng ta cũng có chuyện gì phải hàn huyên.

      Trước đây khi Phong quốc sư còn sống, tướng công của ngươi Quân Cơ lạc cũng tra tấn ông ít. tại ngươi ở trong tay ta, ta đương nhiên bỏ qua cơ hội này. Ta cẩn thân chuẩn bị cho ngươi đủ loại "trò chơi" thú vị, cam đoan ngươi ở đây ngày nào cũng vô cùng phấn khích."

      Dạ Kiêu Cửu vỗ vỗ tay, hơn mười người lần lượt tiến vào cửa sắt. Có nam nhân tuấn mỹ còn có cả nam nhân dung mạo xấu xí. Trong tay bọn họ cầm ít hình cụ để tra tấn phạm nhân còn lại tay tới.

      Hai tay Dạ Kiêu Cửu chắp sau lưng, tới trước mặt nam tử dung mạo xấu xí có vết sẹo mặt, trong tay nam nhân kia cầm cây sáo. Đôi môi Dạ Kiêu Cửu đỏ mọng, giới thiệu với Đường Tứ Tứ:" gọi là Thiết Bố, am hiểu nhất việc dùng sáo để điều khiển rắn. Đường Tứ Tứ, rất nhanh ngươi được lĩnh giáo lợi hại của Thiết Bố!"

      lại tiếp tục đem nam tử thứ hai có diện mạo tuấn lãng nhưng có sức lực giới thiệu với Đường Tứ Tứ:"Còn cái gì cũng có, ta đặc biệt mua ở Sở Phong quán để hầu hạ ngươi. A, có điểm vô cùng đáng giá với ngươi chính là người mắc bệnh hoa liễu. Đến lúc đó ngươi phải cẩn thận nha!"

      Dạ Kiêu Cửu lại tiếp tục giới thiệu, người thứ ba là đồ tể giết heo. Người thứ tư thích cho người khác ăn độc dược tự chế. Ngươi thứ năm, thứ sáu.... Thẳng đến người thứ mười hai...

      Dạ Kiêu Cửu hề mềm lòng với Đường Tứ Tứ cũng hề khách khí. Sau khi giới thiệu xong mười hai người liền đến trước mặt Đường Tứ Tứ túm lấy cổ áo của nàng dùng sức nhấc nàng lên, khuôn mặt vô cùng hung tàn gào rít:"Đường Tứ Tứ, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện Quân Cơ Lạc có thể từ trong quan tàn bật dậy. Bằng ngươi chỉ có thể chịu đựng đau khổ!"

      Nước lạnh như băng xuyên thấu qua quần áo của nàng, thấm vào trong từng lỗ chân lông làn da, khiến nàng lạnh đến nỗi rùng mình. Nhưng nàng vẫn đón lấy ánh mắt của Dạ Kiêu Cửu rồi đột nhiên bật cười.

      "Ngươi cười cái gì?" Dạ Kiêu Cửu nhíu mày hỏi.

      Trong đôi mắt của Đường Tứ Tứ tỏa ra thứ ánh sáng dị thường, nàng học theo tư thái của Quân Cơ Lạc, khóe miệng nhếch lên, châm chọc:"Ta cười ngươi đó. đại nam nhân mà chỉ dùng đầu óc để nghĩ đủ loại mưu kế để đối phó với nữ nhân cũng dễ dàng nhỉ. Đường Tứ Tứ ta cho dù gả cho Quân Cơ Lạc chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân tay trói gà chặt. Nếu Trần quốc chủ muốn tra tấn ta cũng được thôi, dù sao ta cũng sớm muốn chết, bây giờ ngươi đưa ta gặp tướng công của ta, ta còn muốn cảm tạ ngươi."

      "Ngu xuẩn!" Dạ Kiêu Cửu mắng:"Căn bản Quân Cơ Lạc chết! Chẳng qua chỉ dùng thủ thuật để che mắt người khác mà thôi, buồn cười ngay cả loại chuyện này cũng lén gạt ngươi. Xem ra ngươi là phu nhân của mà cũng hề có địa vị gì?"

      Khi Đường Tứ Tứ nghe Quân Cơ Lạc chết, trong lòng nàng chợt nhảy lên vài cái, nhưng mặt nàng biểu vui mừng.

      "Nếu đúng là Quân Cơ Lạc chết như ngươi ta đây cũng có tổn thất gì. Trước khi tới Tiêu quốc để đưa hổ phù cho ta. Ta có vật đó trong tay Dạ quốc chủ muốn xử lý ta thế nào đây?"
      "Quả nhiên là gian hoạn lầm quốc! Quân Cơ Lạc lại có thể ngu ngốc coi hổ phù như món đồ chơi mà quăng cho ngươi. Ha ha, thực hề sợ Tiêu quốc có thể bị hủy hoại trong tay !" Dạ Kiêu Cửu châm biếm, trong ánh mắt đầy độc ác, hừ lạnh :"Nhưng mà thực có lỗi. Ta muốn cả hổ phù của ngươi cũng muốn tra tấn ngươi. Ngươi có gì tốt để ra giá với ta cả!"

      "Người đâu, tới!" Dạ Kiêu Cửu lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ:"Đem Quân phu nhân quăng vào trong phòng chứa rắn!" Loại nghiêm hình này phải nữ nhân có thể chịu đựng nổi.

      Đường Tứ Tú bị mang vào trong phòng chứa rắn.

      Sau này Dạ Kiêu Cửu ít lần hối hận về chuyện ngày hôm đó làm, nửa đời sau của bị hủy trong ngày này.
      Layla06, tart_trung, thuytlu19 others thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Xin lỗi các bạn nhé, tuần sau mình vào học rồi nên chỉ có thể đăng 3 chương/tuần thôi ạ. :th_55:

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      @Bé Bi Nhiều lần thế cơ mà :)))))) sao lại trúng :)))))

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      chương 227: Dạ Kiêu Cửu gặp hạn! (II)
      Editor: Jun

      Gió đêm quất vào mặt, tay Quân Cơ Lạc bưng bầu rượu ngồi mái hiên, uống rượu ngắm trăng mình.

      biết qua bao lâu, bên người xuất thêm người nữa. Quân Cơ Lạc nhìn qua, cười tà mị, hai tay nắm thành quyền đánh tới người người nọ. Người nọ cũng tránh né mà đáp trả lại quyền.

      "Ha ha, tính ra chúng ta cũng vài năm gặp, lão già ngươi cũng già ít." Mộ Dung Tề Quang cười hì hì, cắp mắt tinh thuần nhìn chằm chằm Quân Cơ Lạc.

      Cánh môi Quân Cơ bị rượu thấm ướt nhẹp, môi hồng nhuận khác thường:"Năm đó khi ngài rời kinh gầy như con khỉ, nhiều năm trôi qua như vậy, thân mình cao như vậy rồi, cũng lâu gặp. Sau này nương nhà nào mà gả cho ngài chắc chắn phát sầu, cùng ngươi ra khỏi cửa chắc chắn bị người ta lầm là mẫu thân cùng con trai."

      Hai người khiêu khích lẫn nhau.

      Mộ Dung Tề Quang cười xấu xa, ôm lấy bả vai Quân Cơ Lạc, giương mắt nhìn vầng trăng tròn vành vạnh bầu trời cao, gương mặt như trẻ con tràn đầy vẻ vui thích lời nào có thể diễn tả:"Nếu bản vương cưới được nương tử vậy liền thông qua ngươi vậy, mấy năm nay dù bản vương ở đất phong nhưng vẫn nghe ngóng tin tức về ngươi... Lúc trước nghe tin ngươi nghênh thú nữ nhân, bản vương còn phải mượn rượu giải sầu đoạn thời gian... Aiz, vì sao bản vương sinh ra lại là thân nam nhi chứ..."

      Mộ Dung Tề Quang vừa xong liền đoạt lấy bầu rượu tay Quân Cơ Lạc, ngửa đầu lên, rượu trong bầu liền bị uống hết.

      "Cút!" Quân Cơ Lạc dứt khoát mắng, thuận tiện nhấc chân lên tới người Mộ Dung Tề Quang. Đôi mắt Mộ Dung Tề Quang chợt lóe, nhanh chóng né tránh. Quân Cơ Lạc cũng hề khách khí lại cho kích.

      Mô Dung Tề Quang quỷ mị né tránh, chân bước nhàng vòng qua phía sau Quân Cơ Lạc, chuẩn bị phản kích lại . Quân Cơ Lạc tung chiêu cuốn hết lá vàng, dứt khoát công kích chỗ đũng quần , tay Mộ Dung Tề Quang vội vàng che chỗ đũng quần mình, tay kia bắt lấy ngực Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc đột nhiên nhảy vọt lên, rớt ra khoảng cách với , sau đó cười tiếng rồi mắng:" nhiều năm qua như vậy mà ngài vẫn biết xấu hổ."

      Mộ Dung Tề Quang ôm quyền :" đời này nếu bàn về biết xầu hổ Cửu Thiên Tuế xứng đứng thứ hai có ai dám xưng đứng thứ nhất."

      Quân Cơ Lạc nghe đến đây đôi mắt thêm mấy phần u ám, vô cùng khách khí :"Cẩn vương như vậy bản đốc đành nhận lấy lời khen tặng của ngài vậy."

      gương mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang lên thần sắc vui vẻ, cười đầy dương dương tự đắc, thân phận của nên có gì liên quan với đáng .

      Hai người vui đùa ầm ĩ trong chốc lát, rồi cùng ngồi xuống bên cạnh nhau. Lúc này hai người bắt đầu đến chính . Mộ Dung Tề Quang có nhiều vẫn đề trong lòng muốn hỏi Quân Cơ Lạc, nhưng xét thấy giúp được Quân Cơ Lạc cứu Đường Tứ Tứ nên thực lòng xin lỗi:"Xin lỗi, ta giúp được ngươi, còn làm hại phu nhân ngươi bị Dạ Kiêu Cửu bắt ."

      Khóe miệng Quân Cơ Lạc hơi rủ xuống, trong mắt buồn bã, khuôn mặt tuấn mĩ như tạc lên tia căng thẳng.

      " liên quan... Dạ Kiêu Cửu vốn là người khó đối phó..." lành lạnh .

      Mộ Dung Tề Quang cảm thấy giọng điệu thay đổi liền hỏi tiếp:"Ngươi quan tâm phu nhân ngươi như vậy vì sao lúc này lại muốn gạt rằng mình chết, hẳn ngươi phải biết nếu ngươi có ở bên cạnh nàng Dạ Kiêu Cửu nhất định tìm cơ hội xuống tay với nàng chứ?"

      Quân Cơ Lạc liếc cái, đôi mắt thâm thúy:"Chuyện này bản đốc...đều có sắp xếp."

      "Thế nào? Ngươi tin bản vương sao? Sợ bản vương tiết lộ chuyện của ngươi ra ngoài hay sao?" Thấy Quân Cơ Lạc muốn tiết lộ, Mộ Dung Tề Quang liền hỏi ngược lại.

      Quân Cơ Lạc cũng kiêng dè vấn đề đó, sảng khoái :"Chuyện đó có liên quan đến bản đốc lẫn Cẩn vương điện hạ nên nhất định bản đốc cho ngài." nhưng còn chuyện vì sao gạt chết thể .

      "Đừng tưởng rằng bản đốc biết Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương biết chuyện liên quan tới bản đốc là thái giám giả mạo là nhờ đâu. Nếu phải do ngươi lắm miệng..." Quân Cơ Lạc lại bổ sung thêm.

      Gương mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang rối rắm, lập tức vẻ lấy lòng:" phải bản vương đem tình trạng bệnh tình của tiết lộ với ngươi hay sao? Xem như chúng ta huề nhau."

      Quân Cơ Lạc nhíu nhíu mày, cười hung ác nham hiểm :"Bản đốc ghét nhất loại người hiền lành như ngươi. Còn nữa, ngươi với ai quan hệ cũng rất tốt, nhưng khi muốn tự bảo vệ bản thân có thể bán đứng người khác. Người giống như ngươi nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục."

      Mộ Dung Tề Quang hơi bĩu môi, cỏ vẻ hơi mất hứng thú. Sau đó lại để ý hình tượng, tùy tiện ngồi xuống mái hiên:"Ngươi quên , cần gì phải bố trí bản vương như vậy. Bất quá bản vương muốn cáo trạng với ngươi. tại dù ngươi gạt chết ngươi vẫn nên quản con cẩu kia của ngươi cho tốt. Mấy ngày nay quấy rầy ta khiến ta sống yên ổn. Ta nghĩ nếu vào kinh chỉ sợ ngày nào đó bị xử lý."

      khuôn mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang lộ đầy vẻ tươi cười, sinh ra tại hoàng gia, còn sống có đôi khi chính là loại tội lỗi. Vì muốn có liên quan tới trung tâm tranh giành quyền lực, sớm rời khỏi hoàng thành. Mấy năm nay tránh ở đất phong, tự do qua lại với mọi người, nhưng hề đắc tội với ai. cùng Mộ Ôn Trạch có thể cùng nhau đàm luận nhạc lý; có thể cùng Mộ Dung Quân Thương đàm luận biến hóa thời cuộc trong triều; có thể cùng Quân Cơ Lạc đàm luận chuyện khó khăn...

      Vốn tưởng cứ như vậy mà sống cả đời, cho dù ai là hoàng đế chỉ cần có thể sống tùy tiện là được. Nhưng tại xem ra con đường đó thể được nữa rồi.

      số thời điểm, số việc có muốn trốn cũng thể trốn được.

      Quân Cơ Lạc ngồi xuống cạnh , ánh mắt chăm chú nhìn vầng trăng sáng tỏ, lòng lại đặt tại nơi nào đó Dạ Kiêu Cửu bắt Đường Tứ Tứ . Thực sư hy vọng nàng có chuyện gì.

      Hai người đột nhiên đều gì, Mộ Dung Tề Quang có chút thích ứng được với tình huống tại, nghiêng đầu nhìn qua Quân Cơ Lạc thấy vẻ mặt căng thẳng, vẻ mặt lo lắng chưa từng thấy qua bao giờ. cảm thấy kinh ngạc liền lấy khuỷu tay huých huých :"Ngươi định bao giờ xuống tay với Dạ Kiêu Cửu?"

      Lần này Quân Cơ Lạc giấu diếm gì, thẳng thắn đáp:"Ngày đại hôn của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện." ngày đó trở thành ngày thay đổi lịch sử, ngày hoạn quan như có thể xoay người.

      "Nghe ngươi như vậy, bản vương cũng thực chờ mong ngày đó tới nhanh chút." Mộ Dung Tề Quang hé miện cười trộm.

      Quân Cơ Lạc nhếch môi, kiêu ngạo :"Bản đốc nhận được tin tức Tư Thiên giám dâng tấu chương. Ngài cứ chờ , " ngày này" rất nhanh tới. Chỉ cần "người hiền lành" ngài bán đứng bản đốc đến lúc đó bản đốc có thể thu phục hang ổ ngưu quỷ xà thần của Dạ Kiêu Cửu!"

      Mộ Dung Tề Quang vỗ lên bờ vai , khóe miệng nhếch lên:"Ngươi cứ yên tâm. Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Quân Thương đều bị xử lý, bây giờ ta cũng còn đối tượng để mà a dua..."

      Quân Cơ Lạc hừ , từ chối cho ý kiến.

      lôi Mô Dung Tề Quang ra ngoài tất nhiên có biện pháp áp chế . tại chỉ lo lắng cho tiểu nương tử của mà thôi. Ở trong tay Dạ Kiêu Cửu, thể nào đối xử tốt với nàng!

      Nội tâm càng ngày càng nhiều bất an, Quân Cơ Lạc khẽ thở dài, hy vọng thần linh có thể phù hộ cho tiểu nương tử nhà .

      thực tế, Quân Cơ Lạc lo lắng lại càng thêm lo lắng.

      Đường Tứ Tứ cũng phải người nhu nhược. Khi nàng bị người của Dạ Kiêu Cửu kéo vào trong phòng chứa rắn, nàng thấy màn vô cùng rợn người. Khắp nơi trong mật thất đều là hộc rắn. Rắn có cái đầu tam giác, con mắt xanh lục lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.

      Đường Tứ Tứ bị đưa tới khiến rắn nhanh chóng cảm thấy hơi thở con người. Rắn từ bốn phương tám hướng bò về phía nàng. Chúng há cái miệng màu đỏ tươi, đuôi rắn uốn lượn lắc lư mặt đất.

      Đường Tứ Tứ chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh từ gan bàn chân truyền thẳng lên, nàng khó khăn nuốt nước bọt, bàn tay vỗ về bụng mình, bàn tay còn lại nắm chặt thành quyền.

      "Đừng, đừng tới đây!" Nàng quát lũ rắn.

      Lũ rắn bị thanh của nàng tạm thời lui tản ra nhưng được bao lâu đe dọa của nàng còn tác dụng. Có con rắn đốm theo chân Đường Tứ Tứ bò lên thân thể nàng.

      "Tư Tư..." Độc xà leo lên đường, như thể lúc nào cũng có thể cắn Đường Tứ Tứ.

      Thực là khiến cho người ta sởn gai ốc! Đường Tứ Tứ cắn chặt hàm răng, trừng mắt nhìn lũ rắn phía đối diện.

      người vật.

      Độc xà "sưu" tiếng bật lên ý định muốn cắn...

      "A!" Đường Tứ Tứ kêu lên, cánh tay đột nhiên dùng sức bắt lấy con rắn đó quăng . Mà sau đó nàng mới phát con rắn đó bị rút hết răng nọc.

      Nàng định thần nhìn xung quanh phát rắn trong mật thất đều bị rút hết răng nọc. Chỉ là mặc dù răng nọc của rắn bị nhổ hết nhưng vẫn khiến người như nàng cùng ở chung trong gian phòng với nhiều rắn như vậy cũng đủ dọa người.

      Dạ Kiêu Cửu đứng ở bên ngoài mật thất, xuyên qua cửa mắt mèo quan sát tình hình bên trong, thấy Đường Tứ Tứ bị rắn dọa cho khuôn mặt nhắn trắng bệch tâm tình sảng khoái vô cùng. Loại sảng khoái này khác hẳn với trước đây, nó xuất phát từ chính nội tâm . quay đầu với thị vệ bên cạnh:"Mở miệng cống của mật thất ra, ném vào trong đó cây đao!"

      Thi vệ theo mệnh lệnh của mà làm. Đường Tứ Tứ nhặt cây đao từ đâu rơi xuống lên nàng nghe thấy giọng vui sướng khi thấy người gặp họa của Dạ Kiêu Cửu:"Đường Tứ Tứ, ta vô cùng chờ mong ngươi chiến đấu cùng rắn. Hy vọng ngươi làm ta thất vọng."

      Dạ Kiêu Cửu vừa dứt lời da đầu Đường Tứ Tứ run lên. Bởi vì nàng nhìn thấy có thêm càng nhiều rắn bị rút răng nọc từ trong cái miệng động bò ra. Ban đầu chỉ có trăm con rắn nhưng giờ phỏng chừng có tới hai ba trăm con, toàn bộ mật thất chính là hang ổ rắn.

      Tuy rằng rắn này thể cắn chết nàng nhưng đối với lũ rắn, dị vật như nàng tồn tại chính là gây trở ngại cho chúng. Nếu nàng giết chết chúng chính chúng liên hợp lại khiến nàng phát điên.
      Layla06, tart_trung, thuytlu17 others thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 228: Nàng... hổ là nữ nhân của Quân Cơ Lạc!
      Editor: Jun

      Bàn tay Đường Tứ Tứ nắm thanh trường đao, bất lực đứng giữa lũ rắn bò về phía nàng.

      khí như đông lạnh khiến người ta hít thở thông.

      Đối với thiên kim khuê các tay trói gà chặt như nàng có thể nhấc được trường đao lên cũng phải cố gắng hết sức. Nhưng tình huống cấp bách tại là phải giải quyết lũ rắn càng ngày càng đông.

      Cắn chặt răng, nàng dùng hết khí lực nhấc trường đao lên, khi hạ xuống, trong khí tràn ngập mùi máu huyết tanh tưởi khiến người ta buồn nôn. Máu tươi bắn lên gương mặt nàng, khuôn mặt nhắn trắng trong thuần khiết bị máu tươi của rắn nhuốm đầy, hai tay nắm trường đao cũng bắt đầu run rẩy, có mấy lần thiếu chút nữa cầm nổi.

      "Chi chi..." Độc xà kéo theo thành đàn ngửi thấy mùi máu tươi bắt đầu bò tới những thân rắn bị chặt đứt. Đuôi của chúng uốn lượn, đầu hình tam giác xục vào trong thi thể của rắn khác, cùng loài nhưng chúng cũng biến thành thức ăn ngon cho những con rắn khác.

      Những con rắn thể chen vào liền muốn bò lên người nhiễm đầy máu rắn của Đường Tứ Tứ. Lũ rắn đông đúc chen chúc, đuôi ngừng ngoe ngẩy mặt đất. Tình cảnh này khiến hai mắt Đường Tứ Tứ nhắm chặt thành khe hẹp, hai hàm răng run cầm cập đập vào nhau, trường đao tay bất đắc dĩ hạ xuống.

      Lúc này có nhiều độc xà trúng chiêu hơn, toàn bộ mật thất nơi nơi đều có máu bắn tung tóe, xác rắn rơi đầy mặt đất, khủng bố tới cực điểm. Đường Tứ Tứ nắm chặt trường đao trong tay, sắc mặt tái xanh, gân xanh nơi thái dương nhảy lên.

      Động tác tay nàng cũng chậm dần rồi dừng lại... Thân mình ướt sũng, bụng đói, cùng với mùi máu tanh gay mũi... Cảm giác mỏi mệt đánh úp tới nàng. Nàng tựa người lên vách tường thở phì phò, cảm giác như vừa trải qua chuyến hành tẩu đường dài gian khổ.

      Trong mật thất, những con rắn khác vây quanh đống thi thể của đồng loại chúng, tạm thời tới gần Đường Tứ Tứ. Bởi vậy mà Đường Tứ Tứ cũng được nghỉ ngơi.

      Bên ngoài mật thất, Dạ Kiêu Cửu và Dịch Minh đều thu tất cả hành động vừa rồi của Đường Tứ Tứ vào trong đáy mắt. Dịch Minh giọng đề nghị:"Quốc chủ, loại rắn có nọc độc này đáng sợ, bằng chúng ta thả ít rắn có răng nọc lẫn vào trong?"

      Đuôi lông mày của Dạ Kiêu Cửu khẽ nhếch lên, bàn tay to khẽ vuốt cằm:" cần... Mèo vờn chuột cho tới chết mới là vui ... Ta khó có cơ hội chơi đùa vui vẻ như vậy, nếu nàng ta chết ta đâu tim lạc thú đây..."

      Dịch Minh mím môi, nhắc lại.

      Nụ cười môi Dạ Kiêu Cửu càng ngày càng lan rộng, sau khi trầm mặc lát mới lạnh lùng mệnh lệnh cho Dịch Minh:"Tìm thị nữ lôi nàng ta ra , đồng thời bảo nam nhân bị hoa liễu kia chuẩn bị."

      Dịch Minh vừa nghe thế phân phó toàn thân rung lên.

      Trò háy giờ mới chỉ bắt đầu!

      Nếu Quân Cơ Lạc biết nữ nhân của mình bị làm nhục chắc chắc giận điên lên mất.

      Dịch Minh tuân lệnh lui ra, Dạ Kiêu Cửu đứng khoanh tay, lại dò xét qua mắt mèo vào bên trong mật thất. Đường Tứ Tứ suy yếu ngã ngồi dưới đất nhưng hai tay vẫn như cũ nắm chặt trường đao, khuôn mặt trong trắng thuần khiết bị máu đỏ tươi che kín, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.

      Mi mắt của Dạ Kiêu Cửu hơi rủ xuống, phất tay áo rộng. Tuy tại thể trừ bỏ Quân Cơ Lạc nhưng nhìn thấy Đường Tứ Tứ chịu khổ trong lòng vẫn vô cùng thông khoái.

      Dịch Minh nhanh chóng tìm tới hai thị nữ có võ công. Mở cửa mật thất ra, hai thị nữ đó liền vào trong mật thất.

      Đường Tứ Tứ nhắm nghiền mắt nghe thấy tiếng cửa đá của mật thất bị mở ra, chớp mắt vài cái rồi nàng lập tức mở to mắt nhìn về phái cửa đá mật thất, hơi dùng thêm lực nắm chặt thêm chuôi đao.

      Nàng run run rẩy rẩy đứng lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía hai thị nữ. thị nữ mặc xiêm y màu phấn, còn thị nữ kia mặt xiêm y màu tía. Đầu tiên hai thị nữ nhìn thoáng qua rồi liền tiến lên, xốc hai cánh Đường Tứ Tứ lên, lôi nàng ra khỏi thạch thất.

      "Các ngươi muốn làm gì?" Đường Tứ Tứ cảm giác toàn thân bị hàn ý bao phủ, cả ngươi như bị nhốt vào trong hầm băng, đầu óc trở nên mơ hồ, hỗn loạn.

      Thị nữ mặc xiêm y màu phấn giữ chặt lấy cánh tay Đường Tứ Tứ, tay dùng sức muốn kéo Đường Tứ Tứ về phía cửa.

      "Buông ra! Các ngươi mau thả ta ra!" Đường Tứ Tứ thoáng nhìn thấy khóe miệng hai thị nữ đó cất giấu ý cười, nàng giật mình, đột nhiên giống như bị điên giơ trường đao tay lên chém xuống cánh tay của thị nữ mặc xiêm y phấn sắc.

      Để tránh né, thị nữ mặc xiêm màu phấn vội buông Đường Tứ Tứ ra, như tiếng trống khiến tinh thần Đường Tứ Tứ hăng hái hơn, nàng quơ trường đao trước mặt hai thị nữ. Hai thị nữ này đều có võ công nên hề để Đường Tứ Tứ vào trong mắt.

      Thị nữ mặt xiêm y màu tía chịu nổi liền tiến lên, hai tay như đao bổ về phía cổ tay Đường Tứ Tứ. Cổ tay Đường Tứ Tứ bị đau, trường đao nắm trong lòng bàn tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Nhưng giờ đầu óc Đường Tứ Tứ vô cùng thanh tỉnh.

      Nàng biết tuy rằng trong phòng rất đáng sợ. Nhưng khi nàng bị lôi ra khỏi phòng chứa rắn chờ đợi nàng ở bên ngoài càng thêm kinh khủng nguy hiểm.

      Dù sao so với rắn con người rắn rết còn nguy hiểm hơn.

      "Các ngươi được tới gần ta!" Đường Tứ Tứ giơ đao lên cảnh cáo hai thị nữ.

      Hai thị nữ đó cũng thèm để ý tới cảnh cáo của nàng, hai người khinh miệt trừng mắt nhìn Đường Tứ Tứ rồi người đánh tới thân thể của nàng, người còn lại muốn bắt lấy trường đao trong tay nàng.

      Lúc này đây, Đường Tứ Tứ kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay, ai có thể giúp nàng, cũng có người nào thương hại nàng. Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, tay nắm chặt trường đao. Nếu muốn sống sót, nàng chỉ có thể cùng thanh đao tay này đánh bại kẻ địch.

      Nàng cắn chặt răng, buộc chính mình bắt đầu chuyển động trường đao tay. Chính tại lúc này, thị nữ mặc xiêm y màu phấn đánh tới trước ngực nàng, nàng bị đánh bằng lực mạnh lui lại phía sau mấy bước, trường đao tay thể giữ nổi liên rơi xuống đất. Mà thị nữ mặc xiêm y màu tía lại thừa dịp lúc này nắm chặt quyền hướng tới bụng nàng.

      Đường Tứ Tứ kịp nghĩ nhiều, biết nàng lấy đâu ra khí lực mà đột nhiên đánh về phía thị nữ mặc xiêm y màu tía kia, dùng sức cắn vào tai nàng ta. Nàng cắn vô cùng mạnh như thể hận thể cắn đứt tai của nàng ta.

      Tiếng thét chói tai của thị nữ mặc xiêm y màu tía truyền ra, thị nữ mặc xiêm y màu phấn liền muốn tách hai người ra nhưng thành công. Để cứu đồng bọn của mình, nàng ta giơ trường đao rớt mặt đất lên, muốn chém tới Đường Tứ Tứ.

      "A!" Thị nữ mặc xiêm y màu tía sợ hãi kêu lên tiếng, tiếp sau đó thân thể của nàng ta bị Đường Tứ Tứ dùng sức đẩy ra. Nữ tử mặc xiêm y màu phấn giơ cao trường đao muốn chém xuống người Đường Tứ Tứ. Nhưng sau đó, nàng thấy Đường Tứ Tứ dùng ánh mắt trầm hung tàn nhìn nàng ta, loại ánh mắt tàn bạo này khiến cả đời này nàng ta đều thể quên.

      Hơn nữa, càng thêm phần hung tàn là nàng nhìn thấy miệng Đường Tứ Tứ ngậm vành tai của đồng bọn mình là khối máu thịt đầm đìa, tới hướng nàng ta. Tóc tai nàng bù xù, toàn thân đâu đâu cũng đều là vết máu, thậm chí ngũ quan mặt cũng đều dính máu. Nàng như vậy từng bước tiến tới chỗ nàng ta.

      Bộ dạng đó, giống hệt như vừa ở dưới Diêm La điện tới nhân gian.

      Thị nữ mặt xiêm y màu phấn chỉ cảm thấy trong đầu "ong ong" rung động, sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác vô cùng bất an hoảng sợ. Trường đao tay nàng ta đột nhiên rơi xuống đất, thân mình lui về phía sau mấy bước.

      Đường Tứ Tứ nghiến răng nở nụ cười với nàng ta, nàng khó khắn ngồi xổm thân mình xuống, tay run run nhặt lấy trường đao mặt đất. Trường đao sắc bén lần nữa trở về trong tay nàng, nụ cười tươi của nàng lại thâm sâu thêm vài phần.

      "Cút, ra, !" Nàng đờ đẫn xong toàn bộ thân mình run lên tưởng như thể đứng thẳng nhưng nàng vẫn như con cọp mẹ nổi giận khiến cho người khác dám đắc tội.

      "Các ngươi cút ra ngoài cho ta!" Nàng đề cao lượng, lại quát lên với thị nữ. Hai thị nữ đó thực bị Đường Tứ Tứ dọa, hai người nâng nhau chạy khỏi mật thất.

      Đợi sau khi hai nàng ta rời , mi mắt Đường Tứ Tứ khép lại, lúc này nàng mới dám thở ra hơi dài.

      Bên ngoài thạch thất, Dạ Kiêu Cửu và Dịch Minh đều chứng kiến cảnh này. Dịch Minh bị Đường Tứ Tứ làm cho kinh ngạc. Trong ấn tượng của , nữ tử Tiêu quốc dịu dàng như nước, ôn nhu hàm súc, giống như nữ tử Trần quốc mạnh mẽ thô lỗ.

      Nhưng Đường Tứ Tứ vừa rồi thực khiến cho giật mình.

      Xem ra thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

      Quân Cơ Lạc là nam nhân cường thế, cưới nữ nhân sao có thể là hạng người bình thường.

      Trong đầu Dịch Minh nghĩ như vạy liền ngẩng đầu nhìn Dạ Kiêu Cửu, đợi mệnh lệnh của Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu vuốt ve cằm, lập tức đẩy mở ra của thạch thấ. Dịch Minnh phía sau hô:"Quốc chủ, ngài cần vào trong đó, tại nàng ta rất nguy hiểm!"

      Dạ Kiêu Cửu cũng thèm để ý lời của , thong thả tiến vào trong phòng đầy rắn, xuất trước mặt Đường Tứ Tứ.

      "Ngươi... cút ra ngoài!" Đường Tứ Tứ chống đao đất, chống đỡ lấy toàn bộ thân mình. Ánh mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng, khẽ hừ tiếng:"Đường Tứ Tứ, ngươi cho là với tình cảnh của ngươi tại có thể mệnh lệnh cho ta sao? Đúng là nữ nhấ biết sống chết!"

      Bởi vì Đường Tứ Tứ vừa tiêu tốn nhiều sức lực nên giờ mặt nàng chảy mồ hôi ròng ròng. Mồ hôi khiến cho khuôn mặt nhắn dơ bẩn của nàng càng thêm dữ tợn khủng bố, bả vai nàng run lên cố gắng muốn thân mình mỏi mệt đứng thẳng, làm cho chính mình có vẻ khiếp nhược tự ti trong mắt Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu nở nụ cười tươi kỳ lạ ma mang theo tàn khốc khi thấy người gặp họa. tới gần Đường Tứ Tứ, khớp hàm của Đường Tứ Tứ bắt đầu run lên, nàng quát lên với Dạ Kiêu Cửu:"Ngươi đừng có lại đây!"

      Đôi mắt đào hoa Dạ Kiêu Cửu tà vọng nheo nheo:"Đúng là kiến đẽo cây to, buồn cười tự lượng sức!"

      "Ta ngươi đừng có lại đây..." Thân mình cao thẳng của tiến gần tới nàng, Đường Tứ Tứ cuốn hàng lông mi, lại rống lên với . mặt Dạ Kiêu Cửu tươi cười hề để ý, tiếp tục tới phía Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ cảm giác chung quanh là mảnh trắng xóa, phạm vi tầm mắt của nàng ngoài Dạ Kiêu Cửu tới nàng còn bất cứ thứ gì khác.

      "Giết chết ! GIết chết ! Nhất định phải giết chết !" giọng ở bên tai nàng ngừng vọng tới, bị giọng chi phối nội tâm sợ hãi của nàng tạm thời bị áp chế. Toàn thân dính đầy máu dịch, nàng kiên cường ngẩng cao đầu mình, nghênh hướng Dạ Kiêu Cửu, trường đao trong tay run rẩy giơ lên hướng về phía Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Cửu nhìn chằm chằm đôi mắt trong trẻo của nàng, khẽ nhếch môi:"Trước khi ngươi muốn giết ta tốt nhất nên xem xét lại năng lực của mình trước ."

      ràng có năng lực chống lại lại còn muốn ra vẻ kiên cường. Nàng ta như vậy sực là buồn cười... Lại có chút đáng !

      Mồ hôi khiến cho tầm mắt Đường Tứ Tứ mơ hồ, tay nàng sờ soạng lên mặt, nhếch miệng cười với Dạ Kiêu Cửu:"Mặc dù ta giết được ngươi nhưng đao tay ta có thể giết chính mình. Nếu ngươi tin lời ta cứ tiến tới thử xem..."

      Đột nhiên Dạ Kiêu Cửu cầm lấy lưỡi đao của nàng, Dịch Minh thấy thế bị dọa kinh hô:"Quốc chủ, tay ngài!"

      Lưỡi đao cắt vào lòng bàn tay của Dạ Kiêu Cửu, máu tươi đỏ sẫm lòng bàn tay rỏ giọt mặt đất. Đường Tứ Tứ nhìn thấy màn trước mắt, con ngươi đen nháy hơi co rút lại mấy cái.

      "Ba" tiếng, Dạ Kiêu Cửu dùng nội lực của mình bẻ gãy trường đao tay Đường Tứ Tứ. Lưỡi đao vỡ vụn từng mảnh rơi xuống đất "rào rào". Đường Tứ Tứ sững sờ mất vài giây, sau đó nàng phản ứng nhanh chóng ngồi xổm xuống lượm mảnh lưỡi đao vỡ vụn đất.

      Chân của Dạ Kiêu Cửu liền dẫm nghiến lên mu bàn tay nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Kiêu Cửu, chân Dạ Kiêu Cửu dùng thêm sức, dùng nửa sức lực toàn thân dồn vào chân.

      mặt Đường Tứ Tứ lên vẻ đau đớn thống khổ, hai mắt Dạ Kiêu Cửu nhìn Đường Tứ Tứ đầy khiêu khích.

      Tình huống như vậy duy trì lúc lâu, cánh môi Đường Tứ Tứ trắng bệch,khi trán nàng rịn đầy mô hôi Dạ Liêu Cửu mới vừa lòng nâng chân lên. Nhưng chỉ trong giây bàn tay to của lại duỗi ra túm lấy áo nàng.

      tay kia của Đường Tứ run lên thể hoạt động. Nhưng khi nàng cùng Dạ Kiêu Cửu chỉ cách nhau gang tấc, nàng vẫn cố chịu đựng đau đớn, buộc chính mình nhanh chóng sờ bắt lấy mảnh đao vỡ giấu vào trong tay áo.

      Đôi mắt đen nháy thâm thúy của Dạ Kiêu Cửu khiến người ta nhìn thấu.

      " hổ là nữ nhân của Quân Cơ Lạc, hôm nay ta thực là bị phản kháng nho của ngươi làm cho kinh sợ rồi. Đáng tiếc từ xưa tới nay hồng nhan bạc mệnh, hôm nay ta liền muốn trị cái tính tình chịu thua của ngươi!"

      Đôi mắt trong trẻo của Đường Tứ Tứ chớp chớp rồi đột nhiên phun bãi nước bọt lên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Kiêu Cửu.
      nancy1986, Layla06, tart_trung17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :