1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Sáng nay 3h phải dậy làm nốt chương thứ 6 đấy, haha, vì mình sắp hơi xa chút nên phải làm ngay cho xong lại lỡ hẹn tuần này với mọi người :th_3:
      levuong, Hằng Lê, meoden00032 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      mong là bạn Lạc xuất lành lăn, đùng có gãy tay cụt chân, nếu k đâu còn đệp trai, tiêu sái nữa, tội nghiệp Xú Xú, biết gì đâu lại bị lão ông lôi ra làm đệm
      Dothuydung thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cám ơn vất vả như thế, thanks . Mau trở lại nhé
      Dothuydung thích bài này.

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 221: Chỉ vì mình nàng!
      Editor: Jun

      "Thất công chúa đến!"

      Giọng cao vút lanh lảnh của thái giám truyền tới, mi tâm của kẻ làm hoàng huynh như Mộ Dung Nhược Hồng nhíu chặt lại. dựng thẳng sống lưng, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cửa đại điện.

      Ở cửa đại điện, Mộ Dung Vân Tiện mặc bộ cung trang đỏ thẫm thướt tha vào trong điện. Nàng ta bước nhàng, đầu cài búi tóc thịnh nành, đầu cài cái trâm cài, hai gò má xinh đẹp tuyệt trần có thể so sánh với hoa đẹp, thướt thà mà đến.

      "Hoàng huynh!" Nàng ta vô cùng tuân thủ lễ tiết quy củ hành lễ với Mộ Dung Nhược Hồng.

      Mộ Dung Nhược Hồng lo lắng đảo mắt qua chỗ Dạ Kiêu Cửu ngồi, Dạ Kiêu Cửu cũng nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhược Hồng. Tâm trạng rối loạn, cảm thấy cả người thoải mái..

      "Vân Tiện, sao muội lại tới đây!" Tuy trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng thoải mái nhưng mặt vẫn phải giữ thể diện cho hoàng muội của chính mình:"Công chúa tới! Mau ban thưởng ghế ngồi!"

      Nhóm tiểu thái giám nhanh chóng sắp xếp cái ghế ngay bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng. Mộ Dung Vân Tiện ngồi xuống, cặp mắt giảo hoạt của nàng ta trực tiếp nhìn thẳng về phía Dạ Kiêu Cửu.

      Khi nhìn thấy người trong lòng quần áo sang trọng, tay nâng chén bạch ngọc nhìn nàng ta, đôi mắt linh động của Mộ Dung Vân Tiện lập tức được che bởi lớp sương mù mông lung, biến thành đôi mắt nai tơ ngây thơ.

      Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu sâu xa, con ngươi có ánh sáng kỳ dị lưu chuyển. Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện run lên, thẹn thùng liếm môi mỏng, nở nụ cười hàm súc.

      Mộ Dung Nhược Hồng luôn nhìn chăm chú phản ứng của hai người, nam nhân, nhìn thấy hoàng muội của mình tươi cười thẹn thùng với Dạ Kiêu Cửu trong lòng như có tảng đè nặng.

      Dạ Kiêu Cửu lịch thiệp đứng dậy khỏi ghế ngồi, đường nét khuôn mặt dịu dàng đa tình, môi như cánh hoa, thân mình thon dài thế nhưng lại toát lên vẻ khí thế bễ ngễ thiên hạ:"Mộ Dung huynh, ta tâm muốn nghênh thú thất công chúa làm hoàng hậu. Hy vọng Mộ Dung huynh có thể thành toàn."

      Mộ Dung Vân Tiện si ngốc nhìn nam tử thân hoa bào, tướng mạo tuấn mỹ lại cùng nàng ta tâm ý tương thông, hơn nữa còn là hoàng đế Trần quốc, nàng ta gả qua đó có thể trở thành Hoàng Hậu Trần quốc... Sau này nàng ta cùng A Cửu còn có thể có con với nhau, sau này con của bọn họ lớn lên có thể kế thừa nghiệp lớn Trần quốc...

      Hết thảy đều vô cùng hoàn mỹ, hết thảy đều vô cùng viên mãn.

      Dưới tình huống như nay nàng ta sao có thể đồng ý gả? Nàng ta dường như cũng có lý do nào gả cho ?

      Hai má xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Dung Vân Tiện liền ửng đỏ thẹn thùng, đôi mắt như nai tơ điềm đạm đáng bao phủ tầng ánh sáng lạ kỳ, như thể trong mắt thấy được tương lai nàng ta và Dạ Kiêu Cửu dắt tay nhau lên ngai vàng hoàng đế Trần quốc vậy.

      Nàng ta ngẩng đầu, đưa ánh mắt hi vọng về phía Mộ Dung Nhược Hồng, trong mắt tràn ngập khát vọng mãnh liệt nguyện ý gả cho Dạ Kiêu Cửu.

      Hai người họ vừa mới gặp tại sao hoàng muội của lại khó dằn nổi ý muốn gả cho Dạ Kiêu Cửu như vậy? khuôn mặt đẹp như tiên của Mộ Dung Nhược Hồng như kết tầng băng mỏng, đồng ý để hoàng muội mình gả cho Dạ Kiêu Cửu. Đối với nam nhân cường thế như Dạ Kiêu Cửu, hoàng muội có khả năng khống chế.

      Vì vậy bất luận là vì an nguy quốc gia hay hạnh phúc về sau của hoàng muội, cũng nhất quyết đồng ý chuyện này.

      Mộ Dung Nhược Hồng đem ánh mắt hướng về phía Trì Lệ Dập ngồi trong điện, Trì Lệ Dập hiểu ý , liền đứng dậy khỏi ghế ngồi, cười với Dạ Kiêu Cửu, chắp tay :"Dạ quốc chủ, phải làm ngài thất vọng rồi. Thất công chúa và bệ hạ là huynh muội ruột thịt cùng môt mẹ sinh ra, tình cảm huynh muội giữa Hoàng Thượng và thất công chúa rất sâu sắc. Bệ hạ luyến tiếc thất công chúa phải gả Trần quốc xa xôi.

      Thứ hai, từ bệ hạ nuông chiều thất công chúa, cho nên tính cách của thất công chúa có chút hấp tấp nóng nảy. Bệ hạ của chúng ta cảm thấy thất công chưa thích hợp đảm đương chi chức Hoàng Hậu Trần quốc. Cho nên Dạ quốc chủ có ý tốt, bệ hạ ta thực lòng lĩnh hội. nhưng bệ hạ thực luyến tiếc thất công chúa gả cho Dạ quốc chủ. Thỉnh Dạ quốc chủ thứ lỗi."

      Trì Lệ Dập dùng giọng bình thản chuyện với Dạ Kiêu Cửu. Còn Mộ Dung Nhược Hồng vô cùng đồng tình gật đầu liên tục.

      "Dạ quốc chủ, Trì ái khanh biểu lộ hết tâm ý của trẫm. Thỉnh Dạ quốc chủ chọn đối tượng khác."

      khuôn mặt tà mị của Dạ Kiêu Cửu lên vẻ lãnh liệt, như thể có băng tuyết kết băng, lạnh lùng xa cách mà lại lan tràn nguy hiểm. đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vân Tiện, trước mặt tất cả văn võ bá quan, với Mộ Dung Vân Tiện:"Thất công chúa, người Trần quốc chúng ta như người Tiêu quốc để ý tiểu tiết như vậy. Ta hâm mộ công chúa lâu. Nếu nàng nguyện ý gả đến Trần quốc, ta nhất định cho nàng ngàn vạn sủng ái. Vào mùa hè, ta có thể đưa nàng tới đại mạc ngắm chim ưng; vào mùa đông sai người xây dựng tẩm điện hoa lệ cho nàng tránh rét; mà đến mùa xuân, chúng ta có thể cùng nhau cưỡi ngựa hái hoa; còn tới mùa thu, nàng là Hoàng Hậu được thưởng thức cống phẩm từ Trần quốc.

      Tóm lại, nếu thất công chúa nguyện ý gả cho ta, ta nhất định toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, chiều chuộng nàng, thương nàng..."

      Dạ Kiêu Cửu vừa những lời này , cặp mắt đào hoa đa tình chuyên chú nhìn Mộ Dung Vân Tiện, Mộ Dung Vân Tiện dõi theo đôi mắt , khắc đó trộm toàn bộ trái tim nàng ta. tại nàng ta sao có thể muốn gả cho Dạ Kiêu Cửu chứ? Nàng ta nghiêng đầu, ánh mắt trông mong nhìn về phía Mộ Dung Nhược Hồng.

      Mộ Dung Nhược Hồng thực ngờ Dạ Kiêu Cửu có thể vô sỉ đến vậy, trước mặt nhiều người mà dụ dỗ hoàng muội của , nhưng cho dù thế nào đều kiên trì với quyết định của chính mình gả hoàng muội cho ta!

      Mộ Dung Nhược Hồng ho đánh gẫy ánh mắt thâm tình của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiên trao nhau, thái độ lạnh lùng cứng rắn, :"Dạ quốc chủ, Tiêu quốc chúng ta địa linh nhân kiệt. Chờ sau khi ngài trở về, ta tuyển vài nương nhà quan cho Dạ quốc chủ." Còn hoàng muội của trẫm, ngươi nên tơ tưởng!

      Dạ Kiêu Cửu tựa hồ cũng dễ dàng buông tha như vậy. bĩu môi, tươi cười tà tứ lên khuôn mặt tuấn mỹ, cười :"Mộ Dung huynh nên vội cự tuyệt. Vì thể quyết tâm muốn nghênh thú thất công chúa của ta. Ta sớm quyết định chỉ cần Mộ Dung huynh đồng ý gả thất công chúa cho ta. Ta tự nguyện dâng cho Trần quốc năm tòa thành trì, mặt khác còn có thể khai thông biên cảnh thuận lợi cho thông thương hai nước Trần quốc và Tiêu quốc. Trần quốc còn có thể cùng Tiêu quốc lập ra hiệp ước, trong vòng hai mươi năm quân đội Trần quốc xâm phạm tới Tiêu quốc."

      Lời của Dạ Kiêu Cửu vô cùng uy nghiêm chắc chắn khiến cho người ta tin tưởng tại hề đùa giỡn.

      nam nhân nguyện ý lấy giang sơn của làm sính lễ cưới nàng ta. Trong đôi mắt như con nai của Mộ Dung Vân Tiện dường như có thể tràn ra nước, nam nhân như vậy, trong lòng nàng ta thầm thề, vô luận như thế nào nàng ta cũng phải gả cho nam nhân này.

      Mộ Dung Nhược Hồng cũng bị điều kiện của hấp dẫn nhưng trong điện có rất nhiều quan viên gật gù. Dùng công chúa điêu ngoa bốc đồng để đổi lấy năm tòa thành trì Trần quốc, khoản sinh ý này cũng tệ chút nào.

      Hơn nữa nếu có thể đem nữ nhân điêu ngoa như Mộ Dung Vân Tiện tới Trần quốc, chừng còn có thể khiến Trần quốc loạn như ma, cho nên vốn bốn lời sinh ý đương nhiên khiến rất nhiều người tán thành.

      Tuy Trì Lệ Dập đoán ra nguyên nhân Dạ Kiêu Cửu khẩn chương muốn thú Mộ Dung Vân Tiện làm Hoàng Hậu, nhưng ông có thể khẳng định Dạ Kiêu Cửu thừa lúc Quân Cơ Lạc còn mà vào Tiêu quốc mang tới thảm họa đáng sợ cho Tiêu quốc.

      Ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, Trì Lệ Dập ra dấu với bằng vài động tác. Mộ Dung Nhược Hồng hiểu ý liền dịu giọng chuyện:"Dạ quốc chủ ái mộ hoàng muội của trẫm như vậy, vậy cũng khiến trẫm bớt lo lắng..."

      Dạ Kiêu Cửu tà mị cùng Mộ Dung Vân Tiện cười cười, Mộ Dung Vân Tiện thực khó có thể chống đỡ trước sức hấp dẫn của , trong bụng như có con nai chạy loạn.

      buổi tiệc tối cuối cùng cũng gian nan kết thúc. Mộ Dung Nhược Hồng lập tức phái người đưa Mộ Dung Vân Tiện tới bên cạnh . khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Vân Tiện tràn đầy vui sướng. Nàng ta nghĩ cách làm thế nào để tránh được thị vệ để đến gặp Dạ Kiêu Cửu.

      Mộ Dung Nhược Hồng chắp hai tay sau lưng, tới lui trước mặt nàng ta giống như con thú lâm vào khốn cảnh.

      "Vân Tiện, cho dù như thế nào trẫm vẫn chỉ câu trẫm tuyệt đối để muội gả tới Trần quốc. Dạ Kiêu Cửu phải loại tốt đẹp. ta có thể muốn lợi dụng muội làm hại giang sơn của hoàng huynh. Nghe lời hoàng huỳnh , muội thể khống chế được nam nhân đó đâu."

      Mộ Dung Nhược Hồng dùng toàn tâm toàn ý lo lắng vì Mộ Dung Vân Tiện nhưng Mộ Dung Vân Tiện hề cảm kích chút nào.

      Nàng ta chu môi phấn nộn, hờn giận đáp:"Hoàng huynh, A Cửu là thực tâm thích Vân Tiện. Mặc kệ huynh như thế nào, Vân Tiện gả cho làm hoàng hậu, nếu hoàng huynh thực muốn tốt cho Vân Tiện vậy đáp ứng hôn này ."

      "Loạn rồi!" Cả tâm lực của Mộ Dung Nhược Hồng đều lao lực quá độ, ngờ hoàng muội của chính mình lại có thể ích kỷ như vậy. ràng cho nàng ta Dạ Kiêu Cửu muốn đoạt lấy giang sơn của hoàng huynh là , nhưng nàng ta vẫn biểu ra bộ dạng hiển nhiên thiên vị Dạ Kiêu Cửu.

      Chẳng lẽ mười mấy năm chiều chuộng thương lại bằng vài lời ngon tiếng ngọt của nam nhân khác hay sao?

      "Vân Tiện, nghe hoàng huynh , hoàng huynh cũng là nam nhân, nam nhân giỏi nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nữ nhân. Muội đừng có tin là ..." Mộ Dung Nhược Hồng thực nóng nảy rồi, vì có thể để hoàng muội của mình nhận thấy bộ mặt của Dạ Kiêu Cửu, thậm chí ngại tự bôi xấu bản thân. Vì Mộ Dung Vân Tiện mà tự thừa nhận thói hư tật xấu của mình.

      Mộ Dung Nhược Hồng năm lần bảy lượt "chửi mắng" Dạ Kiêu Cửu, điều này khiến trong lòng Mộ Dung Vân Tiện tích tụ tức giận càng ngày càng nhiều, nàng ta thể khống chế đáp trả Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng huynh, huynh là huynh mà A Cửu là A Cửu. Tuy hai người đều là hoàng đế nhưng A Cửu mặt nào cũng đều tốt hơn huynh. Hoàng huynh được như vậy. Dù sao nữa hôn này của Vân Tiện nhất định phải thành. Nếu hoàng huynh nhất định chịu... Ta tìm cơ hội gặp . Chúng ta gạo nấu thành cơm, đến lúc đó hoàng huynh nhất định phải hối hận!" Mộ Dung Nhược Hồng nuông chiều nàng ta nhiều năm khiến nàng ta hề biết sợ .

      "Ba!" Cảm xúc của Mộ Dung Nhược Hồng trở nên gay gắt, giơ tay dùng sức đánh lên mặt Mộ Dung Vân Tiện.

      Mộ Dung Vân Tiện sửng sốt, ôm lấy má bị đánh, bật khóc đầy ủy khuất:"Huynh đánh muội? Huynh lại dám đánh muội sao!"

      Đường cong mặt Mộ Dung Nhược Hồng đều căng cứng, giọng tràn đầy tức giận:"Thế nào? Làm hoàng huynh của ngươi, ta thể đánh ngươi sao? cho ngươi biết, nếu ngươi thực dám cùng Dạ Kiêu Cửu gạo nấu thành cơm, ta nhất định đánh tàn phế hai chân ngươi. Đến lúc đó ta muốn nhìn xem còn có thểcưới người què làm hoàng hậu hay ."

      Mộ Dung Nhược Hồng lạnh lùng buông xuống lời này, trầm xoay người ra cửa điện, khi tới của đại điện, sai người khóa trái của điện từ bên ngoài. Mặc dù như vậy, thanh Mộ Dung Vân Tiện chửi rủa vẫn theo khe cửa truyền ra ngoài.

      "Hoàng huynh... Mọi người bên ngoài huynh là con cẩu Quân Cơ Lạc nuôi... Bây giờ Quân Cơ Lạc chết, sao huynh còn sống như con cẩu vậy. A Cửu xuất sắc hơn huynh, hoàng huynh, phải muội khinh thường huynh mà là thực huynh có gì để muội xem trọng... Huynh cứ nhốt ta , muội sợ, muội tin A Cửu có cách cứu muội ra ngoài!"

      Mộ Dung Nhược Hồng dùng sức phất tay áo, sắc mặt xanh mét ra khỏi tẩm cung của Mộ Dung Vân Tiện. Còn Mộ Dung Vân Tiện ở trong điện bị khóa trái cửa, nàng ta ôm má bị đánh ngừng thầm oán trách Mộ dung Nhược Hồng cố chấp vô năng.

      Đường Tứ Tứ mình đò tới Mặc thành. Cũng thực khéo, lần này chiếc thuyền nàng lên lại đúng là chiếc thuyền lần trước nàng cùng Quân Cơ Lạc Mặc thành.

      thuyền, thuyền nương còn nhớ Đường Tứ Tứ, thấy nàng mình lên thuyền hơn nữa sắc mặt trắng bệch giống như bị mây đen bao phủ. Nhìn thấy như vậy bà đoán là Đường Tứ Tú cãi nhau với tướng công nên mới mình tới đây.

      "Tiểu nương tử à, bộ dạng tướng công ngươi tuấn, đối với ngươi lại tốt, nếu vợ chồng có cãi nhau người cũng đừng để trong lòng. Nam nhân cũng có đôi khi quản được miệng mình. Cũng như vị nào đó nhà ta, ngày bình thường có việc gì lại thích cùng ta tranh cãi. Ta cũng vô cùng chán ghét ông ta, nhưng hai vợ chồng chúng ta mà phải xa nhau vài ngày thực chịu nổi."

      Đối với khuyên giải của thuyền nương, Đường Tứ Tứ dùng sức cắn cánh môi, đợi cho cánh môi sớm tê dại truyền đến cảm giác đau đớn nàng mới ngẩng đầu lên mỉm cười với thuyền nương.

      Nụ cười của nàng rất đẹp khiến cho thuyền nương kinh ngạc chút. Nhưng nếu tính tế quan sát kĩ hơn cảm thấy nụ cười đó quá mức bi thương...

      Thuyền đậu vào bến. Đều cùng đặt chân tới nơi, mà lần nàng cùng Quân Cơ Lạc với nhau Mặc thành phồn hoa, mà lúc này đây, nàng lại thấy Mặc thành hoang vắng.

      Khoác theo tay nải, nàng đường Mặc thành mục đích. Trong mưa, người qua đường hoặc che ô, hoặc là đội mưa chạy vội về nhà. Từng giọt mưa hòa vào trong trời đất bao la, khiến người ta hít khí cũng trở nên dễ dàng hơn.

      qua khách điếm bọn họ từng nghỉ qua, Đường Tứ Tứ chết lặng kéo thân mình vào đại sảnh khách điếm. Ông chủ khách điếm vẫn cón nhớ nàng vội vàng nhiệt tình tiếp đãi nàng.

      "Ta muốn thuê gian phòng lần trước ta cùng tướng công nghỉ!" Đường Tứ Tứ đờ đẫn để thỏi bạc xuống khoác tay nải lên tầng hai. Ông chủ khách điếm thấy bộ dáng nàng bình thường liền vội vàng gọi tiểu nhị theo sau.

      Sau khi Đường Tứ Tứ vào phòng, đóng cửa lại, buông tay nải tay xuống, rồi nản lòng thoái chí mặc kệ quần áo ướt sũng người mà nằm thẳng xuống giường, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

      biết nàng nằm bao nhiêu lâu, chỉ biết khi nàng đứng dậy khỏi giường sắc trời muộn. Khi xuống dưới lầu, tiểu nhị khuân thùng nước ấm lên lầu hai. Nhìn thấy Đường Tứ Tứ, tiểu nhị còn vô cùng nhiệt tình hỏi thăm tiếp đón.

      Đường Tứ Tứ để ý đến săn đón mà chỉ lập tức ra ngoài cửa khách điếm. Ông chủ khách điếm nhàng thúc giục tiểu nhị:"Ngươi nhanh mang nước ấm lên , vị khách mới tời này cũng hào phóng, chừng thưởng bạc cho ngươi đó."

      Đường Tứ Tứ cũng quan tâm xem "vị khách mới" trong lời ông chủ là ai, nàng cầm ô trong tay ra ngoài khách điếm. Buổi tối, Mặc thành hoang vắng mà tĩnh lặng. Đường Tứ Tứ tìm tửu lâu, gọi chút đồ ăn, lại gọi tiểu nhị mang lên bầu rượu.

      người bày trước mặt bàn thức ăn. Đường Tứ Tứ thất thần bỏ thức ăn vào miệng. Mà bầu rượu cũng bị nàng uống cạn.

      Lại gọi tiểu nhị mang lên bầu rượu, sau khi Đường Tứ Tứ uống xong hai bầu rượu ý thức lại ngày càng thanh tỉnh.

      Bị chất cồn làm cho tê dại nàng lại điên cuồng tưởng niệm, lệ nóng đau khổ rơi đầy mặt bàn, trong lòng nàng chỉ mong tại là cảnh trong mơ. Chờ khi tỉnh lại từ trong mơ nàng lại có thể nhìn thấy Quân Cơ Lạc.

      Tiểu nhị của tửu lâu thể khuyên can được Đường Tứ Tứ lại phải mang bầu rượu thứ năm ra cho nàng, Đường Tứ Tứ lại dứt khoát uống cạn bầu rượu.

      Nhưng lúc lâu sau nàng hoàn toàn say!

      "Tiểu nhị, mang cho ta bầu rượu nữa..." Nàng vỗ mặt bàn, hô to với tiểu nhị. Tiêu nhị vô cùng khó xử, thể nhắc nhở nàng:"Khách quan à, ngài say rồi!"

      "Ta say! Ta còn có thể uống thêm năm bầu rượu nữa!" Nàng mở to đôi mắt bị rượu khiến cho mờ sương mù biện giải cho chính mình.

      "Tiểu nhị, ngươi làm chuyện của ngươi . Nơi này giao cho ta!" Trong mơ hồ, giọng trầm thấp nam tính vang lên, Đường Tứ Tứ say rượu nghe thấy giọng này liền cảm thấy quen thuộc nhưng chính nàng lại thốt lên lời. Nàng cố gắng mở to đôi mắt để nhìn người trước mặt nhưng trước mắt chị có vùng mênh mang cái gì cũng thấy .

      "Aizz! Nàng ấy à!" Tựa hồ như có người ở bên tai nàng nhàng thở dài tiếng, tiếp theo nàng cảm giác như cả người bẫng, cả người được nhấc bổng lên. Nàng cười ha ha ngây ngô.

      Chờ khi ra khỏi tửu lâu, trận gió lạnh thổi tới khiến ý thức của nàng ràng hơn đôi chút lúc này nàng mới cảm giác chính mình được người ta cõng lên...
      Last edited: 2/10/16
      Layla06, tart_trung, Chris20 others thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 222: Chỉ vì mình nàng!
      Editor: Jun

      Nàng theo bản năng ớt hỏi:"Ngươi là ai?"

      Người đó đáp lời nàng, vẫn giương ô tiếp tục bước thong thả trong đêm cùng tiếng mưa tí tách.

      "Ngươi là ai!" Nàng mếu máo, cao giọng hơn với người cõng nàng. Trong bóng đêm, vẫn như trước có ai đáp lời nàng. Đường Tứ Tứ liền đánh lung tung vào người nọ, tay nàng đấm lung tung. Trong bóng đêm, Quân Cơ Lạc đành phải đáp lời:

      "Tứ Tứ, là ta..." Vì để dời lực chú ý của nàng, Quân Cơ Lạc đành phải trả lời câu hỏi của Đường Tứ Tứ.

      "Ngươi là ai. Ta biết ngươi... Ngươi nhanh thả ta xuống dưới ... ta la lên đó..." Sau khi uống rượu, tính tình trẻ con của nàng phát tác, nàng nắm chặt bàn tay đấm lên bả vai Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc cười khổ, vẫn luyến tiếc chịu buông nàng ra. Mà Đường Tứ Tứ ở vai Quân Cơ Lạc đột nhiên lại lớn tiếng hô hoán:"Phi lễ... người đâu mau tới..."

      "Nàng là nương tử của ta, ta phi lễ nàng cũng là chuyện đương nhiên." Quân Cơ Lạc nghiêng đầu nhìn nàng, chờ mãi mới thấy gương mặt nàng xuất hai rặng mây hồng, tươi cười sáng lạn, nụ cười như ánh sao sáng điểm xuyết trong màn đêm.

      "Tứ Tứ, nghe ta này. Nàng tướng công của nàng--Quân Cơ Lạc phải ?" Khi hai người ngang qua môt cây hạnh hoa trận gió đêm thổi tới khiến cho đóa hoa cây rơi xuống, quấn quít người họ. Quân Cơ Lạc lại mở miệng hỏi chuyện ngây ngô.

      Đường Tứ Tứ dương hàng lông mi xinh đẹp như cánh bướm, chớp chớp. Theo bản năng nghe thấy tên Quân Cơ Lạc, nàng cười thẹn thùng rồi lập tức trả lời:"Ta Quân--Cơ--Lạc!"

      Người ta đều lời rượu là lời lòng, với đáp án này Quân Cơ Lạc vô cùng vừa lòng.

      Vì vậy lại tiếp tục hỏi vấn đề ngốc nghếch thứ hai.

      "Tứ Tứ, nếu ta với nàng tuổi trẻ ta từng phạm phải cấm luyến nàng có chê ta bẩn hay ?"

      Quân Cơ Lạc đặt câu hỏi rồi chờ Đường Tứ Tứ trả lời nhưng chỉ có tiếng hít thở đều đặn của Đường Tứ Tứ truyền tới từ sau lưng . Quân Cơ Lạc thở dài, mi tâm giãn ra, nhếch khóe miệng cười ôn nhu:"Nàng ấy à, ta mới hỏi có nửa chừng nàng ngủ rồi. Cũng như lúc ta gạt nàng rằng ta chết, nàng thực thể bình tĩnh nổi... Nhưng may là tướng công nàng vẫn thầm theo phía sau nếu chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì hay rồi... Còn nữa, trước kia ta hứa với nàng ta nhất định trở về, ta cũng chưa từng lừa gạt nàng... Nhưng xem ra nàng hề kiên nhẫn đợi chút nào..."

      Tuy trong lời có chút trách cứ nhưng giọng Quân Cơ Lạc vẫn tràn đầy thương chiều chuộng.

      Đường Tứ Tứ ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng nàng dựa toàn thân mệt nhoài lên tấm lưng rộng lớn của Quân Cơ Lạc, cánh môi trắng bệch vô thức liếm liếm, Quân Cơ Lạc cười sủng nịch, giẫm con đường ẩm ướt mà .

      "Tứ Tứ, thực xin lỗi nàng. Ta biết ta nên gạt nàng. Nhưng mà diễn trò cũng phải làm cho giống , chúng ta còn phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù. Nếu cho nàng biết ta chỉ gạt chết chỉ sợ nàng diễn đạt, đến lúc đó bại lộ hết thảy... Nhưng, ăn ngay ..."

      Giọng đột nhiên thay đổi, như thể chiếc lông chim lướt qua mặt hồ:"Nhưng nhìn thấy bộ dạng thương tâm khổ sở cả nàng... Ta cảm thấy ta làm hết thảy đều uổng phí. Vì nàng và con chúng ta, dù thế nào ta cũng phải cho con và nàng tương lai tốt đẹp."

      Tiếng mưa tí tách bị gió đêm thổi lúc nhanh lúc chậm bay lất phất trong đêm Mặc thành.

      Bóng đêm thê lương, Quân Cơ Lạc đưa Đường Tứ Tứ về khách điếm mà đưa nàng đến nhà dân. Quần áo người nàng bị mưa làm ướt ít, Quân Cơ Lạc nhờ đôi vợ chồng già giúp nấu chút nước ấm, rồi tự mình cởi quần áo cho nàng rồi dùng nước ấm lau toàn thân thân.

      Trong giấc mơ, Đường Tứ Tứ tựa phiêu bồng ở nơi nào đó, có chút chân thực.

      Quân Cơ lạc tự tay thay quần áo sạch cho nàng, có lẽ bởi uống nhiều rượu mà khiến cho nàng cảm thấy khô nóng, nàng phát ra tiếng rên mê người, hai tay còn cởi bỏ quân áo người mình, toàn bộ xích lõa trước mặt Quân Cơ Lạc.

      Đối với tướng quân " có tiền đồ" Quân Cơ Lạc này, sau khi nhìn thấy màn cảnh xuân lồ lộ trong lòng giống như có con sói đói thét gào, liền xoay người đè lên người Đường Tứ Tứ.

      "Tứ Tứ?" khẽ gọi iếng bên tai nàng. Đường Tứ Tứ mơ mơ màng màng ngủ mở mắt, sau hồi cố gắng nàng mới thấy ràng khuôn mặt gần kề.

      "Cơ Lạc, thiếp rất nhớ chàng..." Nghĩ là mình ở trong giấc mộng, Đường Tứ Tứ kìm lại giọt lệ trực trào nơi khóe mắt, vô cùng ủy khuất mếu máo, đôi mắt mông lung như phủ sương vô cùng đẹp mắt.

      "Ngoan, ta ở đây rồi!"

      Quân Cơ Lạc cúi người xuống, hôn lên cánh môi của nàng. Đường Tứ Tứ thuận thế ôm lấy , giống như con chó hôn lung tung lên khắp người . Hai tay lại liều mạng trêu chọc người .

      Nhiệt độ cơ thể Quân Cơ Lạc nhanh chóng tăng cao, người đẹp dâng lên tận miệng khiến Quân Cơ Lạc nuốt nước bọt, hận thể ăn ngay nữ nhân quyến rũ .

      Trong lúc này lại có tình huống mới xảy ra. Ngày thường Đường Tứ Tứ vẫn đoan trang nhu thuận nhưng hôm nay bởi vì uống rượu nên lại vô cùng to gan lớn mật nhiệt tình.

      Nàng cười xấu xa với sau đó còn cố ý cắn . Hai tay Quân Cơ Lạc ôm trọn lấy nàng, ôm Đường Tứ Tứ trần truồng vào lòng. Da thịt hai ngươi kề sát, chân trầm mê trong hương thơm mê hoặc thể kiềm chế.

      khi rượu say có gì có thể khống chế.

      Hai người ở cũng chỗ như vậy đương nhiên như thể sét đánh xuống mặt đất, củi khô bị đốt mà bóc cháy.

      Đường Tứ Tứ coi tất cả như giấc mộng, nhưng khi tay vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng cảm giác tê dại mãnh liệt khiến nàng mê mang mê đắm.

      Nàng thực phân biệt đâu là thực đâu là mơ. Nhưng phân biệt cũng sao cả...

      Môi đào nhắn của nàng mở ra đóng lại phối hợp mềm mại đáng gọi tên Quân Cơ Lạc, vòng eo tinh tế mềm mại như liễu chuyển động trước mặt . Mà với Quân Cơ Lạc, thân thể vô cùng trung thành quy thuận cùng Đường Tứ Tứ. cái nhăn mày hay nụ cười của Đường Tứ đều khiến thân thể dậy lên nhu cầu với nàng.

      Lúc này rượu khiến hai gò má nàng ửng hồng, ..mặt mày quyến rũ, thân thể mềm mại như có xương, sợi tóc buông lơi đầu vai, thân thể tuyết trắng hề che đậy ra trước mặt . Hạ thân Quân Cơ Lạc điên cuồng kêu gào muốn bắt lấy nàng.

      "Aiz, người ta tổ ấm dịu dàng là mồ trôn hùng... cả đời này ta đều được ấn định là rơi vào trong tay nàng rồi..." Quân Cơ Lạc cười tự giếu, hai ta bắt đầu di chuyển du ngoạn thân thể tuyết trắng của nàng.

      Lòng bàn tay vô cùng nóng, bàn tay to tới đâu giống như là châm lửa tới đó, kích thích khát vọng sâu trong nội tâm nàng.

      Đường Tứ Tứ đẩy ngã giường, xoay người ngồi người . Nàng mở to cặp mắt mờ sương, hai đùi thon dài trắng ngần hơi mở ra, cúi đầu xuống cắn nhè như con kiến, liếm cắn thân mình mẫn cảm của .

      Quân Cơ Lạc hưởng thụ loại kích thích này, khẽ rên rỉ, Đường Tứ Tứ chủ động nhiệt tình như vậy thực khiến rất thích. im lặng nhắm mắt lại, đêm này là bị nàng chinh phục biến mà thành nô lệ! Mà nàng chính là nữ vương chinh phục . Vô cùng thỏa mãn.

      Mặc thành mưa rơi mông lung, hư ảo như giấc mộng tựa như cuộc đối thoại của cặp tình nhân triền miên dứt.

      Khi hai người kết thúc cuộc mây mưa.

      "Cơ Lạc, chàng đừng rời khỏi thiếp được ?" Đường Tứ Tứ mơ mơ màng màng mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, đúng là khuôn mặt của Quân Cơ Lạc, mặt nàng lên nụ cười nhợt nhạt, duỗi tay ra nắm lấy cánh tay của Quân Cơ Lạc. Cuối cùng ở bên tai khẽ ngâm tiếng. Quân Cơ Lạc có ngủ, trong lòng vô cùng ấm áp, cúi đầu hôn lên vầng trán nhợt nhạt của nàng.

      Nhưng khi Quân Cơ Lạc muốn gỡ cánh tay bị nàng nắm ra phát trong lúc mơ ngủ Đường Tứ Tứ biết lấy được sức lực ở đâu mà nhất quyết buông cánh tay ra. thử mấy lần rốt cục mới rút được cánh tay mình ra khỏi tay nàng.

      Ánh trăng thê lương. ôm Đường Tứ Tứ vào trong lòng, đêm này cũng thể nào chợp mắt, mãi cho tới sáng hôm sau khi tiếng gà trống gáy báo sáng nàng mới được đánh thức dậy.

      Đầu óc hỗn loạn . Nàng xoa xoa hai huyệt thái dương, rồi ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát tối hôm qua mình ngủ trong khách điếm. Ý thức mơ màng, nàng vội đứng dậy khỏi giường, vừa định ra mở cửa phòng vừa vặn có bà lão hơn năm mươi tuổi tới. Nhìn thấy Đường Tứ Tứ tỉnh, bà có vẻ vô cùng cao hứng.

      "Tiểu nương tử... Đêm qua ngươi uống say ngất đường. May mà có lão nhà ta ngang qua nên mới tạm đưa ngươi tới đây. người ngươi là quần áo con ta... Cũng là ta thay cho ngươi... Ai nha, đều do ta. Cùng tiểu nương tử chuyện liền quên khuấy mất. Bây giờ chắc ngươi đói bụng rồi. Ngươi chờ ta chút, ta lập tức xuống bếp lấy đồ ăn cho ngươi...." Bà lão xong vui mừng rời .

      Đường Tứ Tứ biết có phải mình suy nghĩ nhiều hay nhưng nàng cảm thấy dường như bà lão biết được thân phận của nàng mới coi nàng như quý phu nhân mà hầu hạ như vậy.

      Quay đầu nhìn chiếc giường tối hôm qua ngủ, Đường Tứ Tứ thực quên mất rất nhiều chuyện tối qua.

      Ở tại nhà bà lão ăn chút, nàng chào hỏi hai người rồi mới quay trở về khách điếm. giống ngày hôm qua mưa dầm dề, hôm nay mặt trời lên cao, gió thổi vào mặt nhè . Thời tiết này thích hợp nhất để thả diều, Đường Tứ Tứ đứng cạnh cửa sổ của khách điếm, mắt nhìn con diều xa xa bầu trời cao, tâm tình cũng tốt lên đôi chút.

      Mà chỉ cách nàng có vách tường chính là Quân Cơ Lạc, lúc này nhận được tin tức mới nhất từ hoàng thành. Ám vệ báo tin Dạ Kiêu Cửu muốn nghênh thú Mộ Dung Vân Tiện với Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc nghe xong, ngón tay thon dài nhàng gõ mặt bàn, lộ ra chút tươi cười ý vị thâm trường.

      "Chuyện bản đốc còn sống tạm thời được để lộ ra ngoài. Còn chuyện thất công chúa muốn gả cho Dạ Kiêu Cửu... cái này cũng khác gì trời muốn mưa đổ mưa mà lớn phải lập gia đình, người của ta cũng đến bước đường cùng quay đầu... Chúng ta cần lo lắng chuyện của nàng ta!" Chẳng những phải xen vào mà còn làm chút chuyện thúc đẩy hai người đó nhanh chóng thành thân. Chờ khi bọn họ thành thân rồi từng bước mấu chốt của kế hoạch mới được thi hành...

      hy vọng chuyện tốt của hai người bọn họ nhanh chóng trở thành hơn ai hết.

      Ám vệ quỳ mặt đấy nhàng lĩnh mệnh sau đó liền lui xuống.

      mặt Quân Cơ Lạc đeo chiếc mặt nạ, mở cửa sổ ra, con diều ở giữa trung lập tức thu hút tầm mắt .

      Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng hẹn mà cùng ăn ý ngắm nhìn con diều bầu trời xanh.

      Trong chính điện. Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập trao đổi quốc . Đường nét khuôn mặt Trì Lệ Dập căng thẳng, ông bẩm báo:"Hoàng thượng, vi thần điều tra được. Trước khi Quân Cơ Lạc đem lệnh bài giao hết cho cháu của vi thần. Vi thần nghĩ hổ phù hẳn là ở trong tay Tứ Tứ."

      "Vậy còn chần chừ cái gì, nhanh chóng bảo Quân phu nhân giao lệnh bài ra ." Mộ Dung Nhược Hồng giấu được tham lam .

      Trì Lệ Dập lắc lắc đầu:"Bệ hạ, thực dám giấu diếm, cháu vi thần khi biết chuyện Cửu Thiên Tuế vô cùng bi thương khổ sở nên lén rời . vi thần cũng phái người tìm nó."

      biết hổ phù ở trong tay Đường Tứ Tứ, Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy an tâm hơn chút, ít nhất việc này chứng minh tạm thời có người khác có thể điều động thiên quân vạn mã. Nhưng kế sách vẹn toàn lúc này vẫn là tìm Đường Tứ Tứ trở về.

      "Trì ái khanh, chuyện tìm kiếm Quân phu nhân đành nhờ ngài giúp đỡ vậy." Mộ Dung Nhược Hồng dặn dò.

      "Vi thần lĩnh mệnh!" Trì Lệ Dập ôm quyền lĩnh mệnh.

      "Phụ quốc công, còn có việc nữa. Trẫm muốn tìm cho thất công chúa hôn tốt, trẫm thấy con trai ngươi Trì Hằng Liễu tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại tuấn, trẫm nghĩ muốn ngài vì hai người mà có thể mai mối chút..." Mộ Dung Nhược Hồng muốn gả Mộ Dung Vân Tiện qua Trần quốc liền chỉ có thể nghĩ ra đường lùi là chọn Trì Hằng Liễu.

      Trì Hằng Liễu quả cũng tệ. Nếu Vân Tiện nhà có thể gả cho ta Trì Hằng Liễu có thể đối xử tốt với Vân Tiện mặt khác cũng là mượn sức phụ quốc công, khiến sau này phụ quốc công lòng dốc sức làm việc gì .

      Trì Lệ Dập thích Mộ Dung Vân Tiện cho nên trong lòng ông cân nhắc làm cách nào để cự tuyệt Mộ Dung Vân Tiện.

      Đúng lúc này, An công công lại mang vẻ mặt kích động từ bên ngoài điện chạy vào, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng, run rẩy :"Hoàng thượng tốt rồi, thất công chúa thắt cổ tự tử..."

      "Cái gì? Vân Tiện xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Nhược Hồng nghe được tin hoàng muội mình gặp chuyện may mặt biến sắc, cùng Trì Lệ Dập liếc nhau cái rồi liên vội vàng chay tới tẩm cung của Mộ Dung Vân Tiện.

      Trong tẩm cung của Mộ Dung Vân Tiện, thái giám cung nữ quỳ hết mặt đất. Vừa thấy Mộ Dung Nhược Hồng tới lập tức có tiểu thái giám run rẩy dập đầu với Mộ Dung Nhược Hồng :"Hoàng thương, chúng tiểu nhân đều vô tội... Chúng tiểu nhân cũng biết thất công chúa thắt cổ tự vẫn..."

      Nếu là nô tài, khi chủ nhân vui câu cũng có thể đem bọn họ xử tử.

      Mộ Dung Nhược Hồng rảnh quan tâm tới tiểu thái giám đó, dứt khoát tiến vào trong tẩm điện của Mộ Dung Vân Tiện. Ngự y bắt mạch cho Mộ Dung Vân Tiện, nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng ngự y vội vàng quỳ xuống.

      "Ngự y, thất công chúa thế nào?" Mộ Dung Nhược Hồng lo lắng trầm giọng hỏi.

      "Hoàng thượng có thể yên tâm, thất công chúa còn gì đáng ngại!" Ngự y thu dọn hòm thuốc, cung kính lui xuống. Mà các cung nữ phụ trách chăm sóc Mộ Dung Vân Tiện cũng vô cùng thức thời lui xuống. Lúc này chỉ còn lại hai huynh muội Mộ Dung Vân Tiện và Mộ Dung Nhược Hồng.

      "Vân Tiện, muội vì nam nhân mà nhất định phải đối nghịch với ta sao?" Mộ Dung Nhược Hồng đau lòng khổ sở. Hoàng muội "ích kỷ" này của từ tới lớn đều đối xử với nàng ta rất tốt nhưng muội muội bao giờ biết cảm kích. giờ nàng lại vì Dạ Kiêu Cửu mà ngay cả tính mạng cũng cần.

      Mộ Dung Vân Tiện hừ :"Hoàng huynh, Vân Tiện chỉ muốn câu đơn giản hoặc là hoàng huynh gả muội cho A Cửu, hoặc là huynh để muội chết . Huynh đừng tưởng hôm nay muội chết lần sau chết được."

      Như thể để chứng minh lời mình , Mộ Dung Vân Tiện đột nhiên duỗi tay lần vào dưới gối rút ra thanh thủy sắc bén, nàng cầm chủy thủ kề lên cổ chính mình.

      "Hoàng huynh..." Mộ Dung Vân Tiện tay nắm chủy thủy run lên, trong lòng nàng ta kỳ cũng rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến chuyện được gả cho Dạ Kiêu Cửu, có thể được làm Hoàng Hậu Trần quốc nàng ta liền cảm thấy việc làm tại có gì tốt.

      Mộ Dung Nhược Hồng nhìn quanh bốn phía, rốt cục tìm được cái bình hoa. nhấc bình hoa lên dùng sưc đập mạnh xuống mặt đất, sau đó lạnh lùng :"Được! Trẫm khuyên ngươi nhiều như vậy nhưng ngươi vẫn quyết tâm muốn gả cho Dạ Kiêu Cửu. Vậy được lắm, trẫm ngăn cản ngươi nữa! Sau này ngươi gả tới Trần quốc dù ở đó có chịu khổ cũng đừng tới tìm trẫm!"

      Mộ Dung Nhược Hồng bỏ lại lời này trái tim cũng trở nên băng giá.

      Chờ sau khi Mộ Dung Nhược Hồng rời , Mộ Dung Vân Tiện vô cùng vui mừng hoan hô. Nàng ta vui vẻ rạo rực nhảy xuống khỏi giường, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc đợi sẵn nàng ta ở phía trước.

      Quân Cơ Lạc nhanh chóng biết được tin tức này, vuốt ve cằm bóng loáng, trong mắt lộ ra tia sáng, biết rằng mùa xuân của tới rồi!
      nancy1986, Layla06, tart_trung15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :