1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 212
      Editor: Jun

      Vào buổi tối.

      Khi Quân Cơ Lạc trở về Đường Tứ Tứ dỗ Tiểu Xú Xú ngủ xong. Quân Cơ Lạc thừa dịp có người ngoài, đưa cho Đường Tứ Tứ khối lệnh bài rồi dặn dò:"Nếu khi ta có ở đây mà xảy ra tình huống bất thường nàng có thể lấy khối lệnh bài này ra lệnh cho thủ hạ của ta. Bọn họ nghe lệnh của nàng.

      Còn nữa, vào ngày mai lão Tiết chuyển vào trong phủ của chúng ta ở, giúp ta chăm sóc hai mẹ con nàng."

      "Ngày mai chàng phải rồi sao?" Đôi mắt trong veo của Đường Tứ Tứ tràn đầy lưu luyến và lo lắng.

      Tuy rằng đây phải lần đầu tiên xa, nhưng cảm giác lúc này hề giống với những lần trước.

      Trong lòng nàng đầy lo lắng, phiền muộn, nôn nóng... Các loại cảm xúc lẫn lộn khiến nàng cảm thấy bất an thôi.

      Quân Cơ Lạc ôm lấy eo của nàng, khiến nàng ngả vào người mình, hận thể dính chặt thân thể mềm mại của nàng vào mình, như vậy tới đâu cũng có thể đem nàng theo.

      Tứ Tứ, có tin tức từ trấn Thanh Hà truyền đến, cậu của nàng bị nội thương, tình hình tốt lắm nên ta phải thay . Khi ta rồi, cậu và biểu ca của nàng có thể trở về." cố tỏ ra vui vẻ với nàng. Đường Tứ Tứ nâng mi lên, chăm chú nhìn , vì lời của Quân Cơ Lạc mà tâm trạng cũng tốt hơn.

      Quân Cơ Lạc nhéo nhéo mũi của nàng, đùa cợt :" phải nàng mong sớm được gặp lại cậu và biểu ca sao? tại bọn họ sắp trở về, nàng nên vui mừng mới phải."

      Vui mừng bị chuyện hai vợ chồng bọn họ sắp chia lìa mà kiềm hãm. Chóp mũi Đường Tứ Tứ hơi cay cay, đau thương trong lòng trào lên, khóe miệng cong cũng rủ xuống.

      Trong mắt Quân Cơ Lạc có muộn phiền, tuy trong lòng luyến tiếc vô cùng nhưng mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc đứng đắn, :"Tứ Tứ, ta cũng có vấn đề muốn hỏi nàng. Nàng nhất định phải trả lời chi tiết ràng cho tướng cống của nàng, được giấu diếm, được lừa gạt."

      "Chàng ." Vì đột nhiên dùng giọng nghiêm túc như vậy, Đường Tứ Tứ còn tưởng thưc có chuyện nghiêm túc gì muốn hỏi.

      Con ngươi Quân Cơ Lạc phủ lên màu u ám, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:"Vấn đề ta muốn hỏi chính là: Nếu ngày nào đó ta và Xú Xú đều rơi xuống sông nàng cứu ai trước?"

      Đường Tứ Tứ bị độ vô sỉ của đánh bại mà bật cười thành tiếng.

      "Sao chàng còn phải hỏi, đương nhiên là cứu Xú Xú rồi. Thứ nhất Xú Xú chính là miếng thịt người thiếp cắt xuống, thương nó thương ai. Thứ hai, chỉ cần thiếp cứu rồi nuôi nấng Xú Xú tốt, sau này nó trưởng thành là chỗ cho thiếp dựa vào. Mà chàng như thế..." thể , Quân Cơ Lạc có khả năng lảng sang chuyện khác rất giỏi, suy nghĩ sầu muộn của Đường Tứ Tứ bị xóa sạch, bây giờ tạm thời nghĩ sang chuyện khác.

      "Chàng ấy à, lớn hơn thiếp những tám tuổi tạm thời nhắc tới . Nhưng sau này chàng nhìn thấy nữ tử khác xinh đẹp hơn chừng thay lòng đổi dạ. Cho nên nếu Xú Xú và chàng cùng gặp chuyện, ta đương nhiên cứu Xú Xú rồi."

      Nàng cố ý trả lời như vậy. Quân Cơ Lạc cũng cố ý làm tới, nhanh tới giường.

      Nàng vội vàng chạy theo kéo cánh tay hỏi:"Chàng muốn làm gì vậy?"

      Quân Cơ Lạc cũng thèm quay đầu lại, cúi thân mình xuống ôm lấy Tiểu Xú Xú ngủ.

      " phải nàng nếu ta và Xú Xú cùng rớt xuống sông cứu Xú Xú trước sao? Bây giờ ta ôm Xú Xú cùng nhảy xuống sông, thử xem lời nàng rốt cục có phải hay ."

      "Chàng ghen cái gì chứ! Tiểu Xú Xú cũng phải cái bánh nướng chàng mua đường mua tặng . Sao chàng lại nỡ làm thế với nó." Vội vàng đoạt lấy Tiểu Xú Xú từ trong lòng Quân Cơ Lạc, Đường Tứ Tứ thầm oán, nhưng hề phát bất an trong lòng vì làm trò mà tan biến.

      Quân Cơ Lạc nhìn bộ dáng bao che con của nàng, trong lòng tốt lắm. lại tiến lên, từ sau lưng nhàng ôm lấy eo của Đường Tứ Tứ, dịu dàng hít hà hương vị sữa tràn ngập trong khí.

      "Tứ Tứ, sau này nhà chúng ta đều tốt cả!" ôm nàng, khẳng định chắc chắn.

      Tuy ánh mắt Đường Tứ Tứ vẫn nhìn Tiểu Xú Xú trong lòng mình nhưng vẫn chú tâm nghe giọng đầy nam tính chỉ của Quân Cơ Lạc vang lên bên tai "Cơ Lạc, chàng và con đều là hy vọng của thiếp. Hai người với thiếp đều là quan trọng nhất. Nếu giữa hai người nhất định phải phân biệt trọng yếu và thứ yếu, thiếp chọn chàng... Con chúng ta sau này trưởng thành rồi rời khỏi thiếp. Nó có bạn bè của nó, rồi cưới nương nó thích làm vợ, rồi có đứa đáng của nó. có ta, nó vẫn sống vô cùng vui vẻ. Nhưng..."

      Giọng của Đường Tứ Tứ hơi nghẹn ngào, rồi đột nhiên cất cao giọng:"Nhưng nếu có chàng... Thiếp thể nào sống được. Quân Cơ Lạc, chàng đúng là cái đồ trứng thối. Nếu thiếp chưa từng gặp chàng thiếp vẫn có thể sống. Nhưng sau khi gả cho chàng rồi, chàng bảo vệ thiếp quá tốt, thiếp phải đấu tranh vì điều gì; cần phải đấu đá mâu thuẫn với kẻ khác; cần phải tốn tâm sức lấy lòng ai... giờ thiếp biến thành kẻ ngu ngốc. Đây tất cả đều là tại chàng, chàng làm hư thiếp! Khiến thiếp thể xa rời chàng!"

      Từ góc độ của Quân Cơ Lạc, thấy lông mi xinh đẹp của nàng đọng giọt nước mắt trong suốt. Trong lòng ngổn ngang biết bao cảm xúc, nhất thời biết phải làm sao với Đường Tứ Tứ.

      "Thiếp cho chàng biết. Chàng biến thiếp thành kẻ ngu ngốc.Chàng lại mơ tưởng muốn bỏ thiếp mà . Nửa đời sau của chàng đều dùng để trả nợ cho thiếp! Mặc kệ sau này chàng làm sao, đều phải nhớ kỹ chàng nợ thiếp rất nhiều, khi còn chưa trả hết nợ chàng được bị thương, được chết, càng được vứt bỏ hai mẹ con thiếp..." Giọng của nàng nghẹn ngào biểu tâm tình tại của nàng.

      Giờ ly biệt sắp tới, nàng muốn rời xa nam nhân này. Quân Cơ Lạc bị lời của nàng làm cho sợ hãi, ôm chặt lấy nàng, kích động đáp:"Tứ Tứ, nàng yên tâm. Ta nhất định thực ước hẹn của chúng ta. Nhưng còn nàng nữa, nhất định được để nam nhân hư hỏng nào đó bắt mất . Ai nha, ta thực muốn nhốt nàng lại..."

      Đường Tứ Tứ dựa sát vào lòng , biết là khóc hay cười, vừa khóc lại vừa bật cười.

      Thanh Nhi giúp Quân Cơ Lạc chuẩn bị nước ấm. Quân Cơ Lạc tắm rửa thay quần áo từ sau bình phong ra, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời. Trong phòng ngủ, Tiểu Xú Xú được bà vú bế ra khỏi phòng. Mà Đường Tứ Tứ ngượng ngùng ngồi bên mép giường. Nàng mặc bộ quần áo trong suốt, tóc đen như thác đổ xuống bả vai.

      Nghe được tiếng bước chân nhàng của Quân Cơ Lạc, Đường Tứ Tứ ngẩng đầu nhìn lên.

      Cái gọi là ngắm mỹ nam dưới ánh trăng, ngắm mỹ nữ dưới ánh đèn chính là đây. Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn chiếu xuống, lông mày của nàng như dãy nũi xanh xa xa, đôi mắt trong veo như làn nước, má hồng như hoa, đẹp đến nỗi tưởng chừng đui mù hai mắt.

      Quân Cơ Lạc đến trước mặt nàng, nghiêng đầu hỏi:"Tứ Tứ, phải nàng quyến rũ ta đó chứ?"

      Đường Tứ Tư cắn cắn môi đỏ mọng, trong lòng thoáng do dự, nhưng lại nghĩ ngày mai rời rồi, rốt cục nàng vẫn lấy hết dũng khí mà đứng lên.

      Màn che theo gió thổi bay bay, toàn bộ phòng ngủ có cảm giác như mê như say, Quân Cơ Lạc tưởng như tất cả ánh sáng đều chiếu lên khuôn mặt nàng vậy. Mấy sợi tóc tán bên má của nàng theo gió phất phơ như vuốt ve khuôn mặt , khiến cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

      "Tứ Tứ..." gọi nàng.

      Đường Tứ Tứ kiễng mũi chân, chủ động hôn lên cánh môi .

      Khó có khi nào nàng chủ động như vậy, Quân Cơ Lạc vừa mừng vừa lo, bỗng nhiên toàn thân như bốc cháy. Chỉ có nụ hôn thể thỏa mãn tình nồng nhiệt của hai người.

      Quân Cơ Lạc ôm nàng cùng ngã giường. Đêm nay Tứ Tứ nhiệt tình như vậy khiến như được ở vị trí cao nhất. xoay người định kích thích nàng bị Đường Tứ Tứ giữ lại.

      "Chàng đừng động, để thiếp..." Nàng đỏ mặt ngượng ngùng với .

      Bàn tay mềm mại của Đường Tứ Tứ ngốc ngếch vỗ về qua lớp quân áo, nàng cố bắt chước cách lấy lòng của với nàng rồi thực , trêu chọc chút, mơn trớn chút...

      Từng ngọn lửa tích tụ lại càng ngày càng nhiều, lúc nào cũng có thể phun trào.

      Quân Cơ Lạc lim dim mắt, hưởng thụ loại kích thích cực hạn mà nữ nhân khơi gợi lên cho . Tình triều dâng lên cao trào, gầm tiếng, cơ thể hai người cùng nhau quay cuồng, sau đó cúi đầu điên cuồng hôn nàng.

      Thời điểm canh ba. Bên ngoài có tiếng gà trống gáy vang truyền đến. Quân Lạc đêm ngủ, lúc này nghe thấy thanh này liền biết đến lúc phải khởi hành. lưu luyến cúi đầu ngắm nhìn Đường Tứ Tứ vẫn say ngủ.

      gạt mấy sợi tóc lòa xòa trán nàng, Quân Cơ Lạc cúi đầu xuống, trân trọng đặt nụ hôn lên chiếc trán bóng của nàng.

      thở dài, giọng lẩm bẩm:"Tứ Tứ, thực xin lỗi nàng. Ta sợ khi nàng tỉnh, ta lưu luyến thể rời . Cho nên chỉ có thể thầm rời . Khi ta có ở đây, nàng hãy chăm sóc con của chúng ta tốt! Còn nữa, nhất định phải chờ ta trở lại!"

      Lòng Quân Cơ Lạc nặng nề.

      lưu luyến nỡ, nhưng vì những ngày tháng sau này, lúc này chắn chỉ có lựa chọn là rời !

      nhàng đứng dậy khỏi giường, rón rén mặc ngoại bào.

      "Thùng thùng thùng" bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Quân Cơ Lạc quay đầu lại, cẩn thận nhàng đến bên giường, đôi mắt thâm trầm ngắm nhìn Tứ Tứ, cuối cùng dứt khoát ra khỏi phòng.

      Trong phòng ngủ, thời điểm Quân Cơ Lạc nhàng đóng cửa lại, Đường Tứ Tứ ngủ mơ vô thức mếu máo, ôm chặt lấy chăn gấm, miệng vô thức hô "Cơ Lạc..."

      Bầu trời vẫn còn tối mit mờ. Khi Quân Cơ Lạc ra khỏi phòng ngủ, ở bên ngoài hành lang, Thẩm Hoa Dung đợi . Quân Cơ Lạc cúi đầu chỉnh trang lại quần áo người, hành lễ với bà, gọi bà tiếng "mợ".

      Thẩm Hoa Dung mất hứng trừng mắt với , :"Ta cũng đâu có già như vậy."

      Quân Cơ Lạc cười khẽ.

      Thẩm Hoa Dung phóng tầm mắt tới cây hoa hạnh bên ngoài mái hiên, cành cây nở rất nhiều hoa.

      "Cơ Lạc, cậu của Tứ Tứ viết thư cho ta!" Thẩm Hoa Dung đến đây ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc"người mợ ta đây muốn cám ơn với con. Trần quốc như đầm rồng hang hổ, con có thể cứu hai cha con bọn họ ra chắc rằng tốn ít sức lực."

      Quân Cơ Lạc đứng khoanh tay, sóng vai cũng Thẩm Hoa Dung. Gió sáng sớm khiến tinh thần con người khỏi thêm tỉnh táo. Quân Cơ Lạc nhếch khóe miệng, thong dong :"Khách khí rồi. Con cứu Trì tướng quân và Trì công tử hoàn toàn chỉ vì lấy lòng Tứ Tứ mà thôi. Nếu Trì tướng quân và Trì công tử phải người thân của Tứ Tứ, con cứu hai người họ."

      Thẩm Hoa Dung nở nụ cười, bà thực thưởng thức Quân Cơ Lạc.

      "Mệnh của Tứ Tứ thực tốt mới có thể có được tướng công như con." Bà khen ngợi xuất phát tự đáy lòng. ràng là phải lao lực vượt qua muôn trùng khó khắn mới cứu được người ra. Nhưng chỉ dùng câu đem hết công lao của mình cho nương tử của . như vậy bọn họ đương nhiên thể bạc đãi Tứ Tứ. Nam nhân như vậy thực là có sức hấp dẫn. Có thể gả cho nam nhân như vậy, tuyệt đối là nữ nhân hạnh phúc.

      Quân Cơ Lạc cười ôn hòa, trong con ngươi u ám cất giấu mưu tính. ôm quyền cung kính :"Mợ, Tứ Tứ còn ít tuổi lại vừa mới làm mẹ, nhất định sau này có rất nhiều chuyện phải phiền đến người bận tâm giúp đỡ. Hy vọng trong khoảng thời gian con ở đây, người có thể giúp con quan tâm chăm sóc nàng tốt."

      Thẩm Hoa Dung khẽ thở dài, vẻ mặt buồn rầu :"Ai da. Ta sao lại sinh ra sớm như vậy, nếu tuổi còn trẻ có thể gặp được con rồi, chứ phải gặp phải Trì Lệ Dập tính tình vừa tốt vừa cứng đầu cứng cổ quái gở kia." xong còn vô cùng câu nệ vỗ vai , hào sảng :"Nhưng con cứ yên tâm, tuy cậu của Tứ Tứ là lão già cổ quái nhưng chắc chắn ông ấy bạc đãi Tứ Tứ. tại Tiểu Xú Xú lại giống Tứ Tứ lúc như vậy, lão già cổ quái kia nhất định vô cùng thương chiều chuộng Tiểu Xú Xú. Có ông ấy che chở cho Tứ Tứ và đứa , con có thể hoàn toàn yên tâm!"

      Quân Cơ Lạc gật gật đầu:"Như vậy tốt quá!"

      Thẩm Hoa Dung lại đột nhiên nhớ ra việc, vội vàng hỏi:"Bây giờ Tứ Tứ cũng sinh đứa ra rồi. Sau này ngươi định như thế nào? Chẳng lẽ thực để văn võ bá quan trong triều lấy máu nghiệm huyết thống hay sao? Đến lúc đó vô cùng bất lợi cho con và Tứ Tứ."

      "Cái này con biết. Mợ cứ yên tâm, con cưới Tứ Tứ đương nhiên có thể bảo vệ được nàng. Lúc con trở về đưa cho nàng và con vật." Khi Quân Cơ Lạc lời này, đôi mắt u ám lên tia sáng, khiến Thẩm Hoa Dung khỏi kinh diễm.

      cười cười với Thẩm Hoa Dung:" còn sớm nữa, con phải sớm khởi hành thôi."

      Thẩm Hoa Dung gật gật đầu, tiễn ra khỏi phủ Cửu Thiên Tuế.

      Sau khi Quân Cơ Lạc và Thẩm Hoa Dung vẫy tay cáo biệt, xe ngựa nương bóng đêm mà , lần này nhất định thay đổi vận mệnh của và Tứ Tứ.
      Last edited: 2/10/16
      Layla06, tart_trung, thuytlu16 others thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 213: Kế hoạch điên cuồng!
      Editor: Jun

      Sáng sớm, khi Đường Tứ Tứ tỉnh dậy bên cạnh còn ai. Nàng sững sờ ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc gối sớm còn độ ấm, đôi môi nàng mím chặt.

      "Nhị tiểu thư... Nô tỳ có thể vào ?" Giọng của Thanh Nhi từ ngoài phòng vang lên.

      Đường Tứ Tứ phục hồi tinh thần, tâm trạng như trùng xuống. Thanh Nhi ôm Tiểu Xú Xú khóc tiến vào.

      "Nhị tiểu thư, biết vì sao tiểu công tử cứ khóc suốt. Bà vú và nô tỳ dỗ mãi mà tiểu công tử vẫn khóc." Thanh Nhi áy náy , sau đó liền đưa đứa cho Đường Tứ Tứ ôm.

      biết có phải Tiểu Xú Xú cảm thấy thiếu mất nam nhân vẫn cùng nó chơi đùa ngây ngô kia mà dù có Đường Tứ Tứ ôm vẫn "oa oa" khóc. Khuôn mặt bánh bao nho nhăn nhó, bộ dáng cỡ nào thương tâm khổ sở.

      Đường Tứ Tứ dùng rất nhiều cách để dỗ nó nhưng vẫn có hiệu quả. Thế nên tâm trạng của nàng cũng trở nên càng u ám.

      Nàng cụp mí mắt, đối mặt với đôi mắt mở to đen láy ngừng khóc của Tiêu Xú Xú:"Xú Xú, cha con trước khi dặn con phải ngoan ngoãn, còn muốn con chăm sóc bảo vệ ta. Nhưng chàng vừa bây giờ con lại cứ khóc suốt như vậy... Hai cha con đều hư... cả hai đều là kẻ thích bắt nạt người khác... Chờ khi cha con trở lại, ta nhất định với con bắt nạt ta như thế nào, bảo cha con đánh con trận..."

      Đường Tứ Tứ xong lại nghĩ tới mấy ngày trước ân ái gần gũi với Quân Cơ Lạc mà bây giờ lại lạnh lẽo có người ở bên. Rốt cục cũng khắc chế được nội tâm phiền muộn bi thương. Nàng giọng nức nở. Thanh Nhi ở bên cạnh thấy thế liền vội vàng đau lòng an ủi: "Nhị tiểu thư, người đừng quá đau lòng. Vài ngày nữa Cửu Thiên Tuế trở lại mà. Ai..."

      Tiểu Xú Xú khóc nháo mở to hai mắt, sau đó liền ngừng khóc. Nó giơ hai cánh ta sờ sờ nước mặt ướt nhẹp hai má Đường Tứ Tứ, miệng phát ra thanh y nha nha hiểu được.

      Đầu óc Thanh Nhi nhanh nhạy liền an ủi Đường Tứ Tứ: "Nhị tiểu thư, đây là tiểu công tử nỡ nhìn người khóc đó."

      Đường Tứ Tứ cầm lấy khăn mang theo bên người lau khóe mắt ẩm ướt, cười khổ :"Thanh Nhi ngươi chỉ biết bậy. Nó như vậy sau này lớn lên nhất định tính tình giống hệt cha nó." Tuy như vậy nhưng Đường Tứ Tứ vẫn ôm lấy Tiểu Xú Xú, dùng sức hôn xuống khuôn mặt mập mạp của nó.

      Tiểu Xú Xú được mẫu thân mình hôn, đôi mắt đen láy híp thành khe hở hẹp, thần thái híp mắt cười vô cùng giống Quân Cơ Lạc thường ngày.

      Đường Tứ Tứ nhịn được nhàng nhéo nhéo mũi Tiểu Xú Xú, thương cười :"Vừa ngươi là cái tiểu tai họa, ngươi lại học điệu bộ của lão cha vô lương tâm kia liền."

      Tiểu Xú Xú biết Đường Tứ Tứ cái gì nhưng nó vẫn vô cùng hãnh diện tươi cười sáng lạn.

      Bị nụ cười hồn nhiên của nó ảnh hưởng, Đường Tứ Tứ ôm chắt lấy nó, thương dịu dàng:"Xú Xú, chúng ta cùng nhau ở nhà chờ lão cha con trở về nhé."

      Thanh Nhi nghe thấy thế cảm thấy an tâm hơn chút, tới bên cửa mở cửa sổ ra. Tia nắng ban mai xuyên vào phòng, Thanh Nhi vui mừng hô lên:"Nhị tiểu thư, ngoài sân cây hạnh nở hoa rồi."

      Vừa ôm Tiểu Xú Xú, Đường Tứ Tứ tới bên cửa sổ, như lời Thanh Nhi , hôm qua mới chỉ là những nụ hoa chưa nở mà hôm nay nở rộ, rất nhiều bông hoa hạnh mềm mại đáng động lòng người, khiến trước mắt người ta sáng ngời.

      "Xú Xú... Đẹp ?" Cúi đầu nhìn con trai mình, Đường Tứ Tứ hỏi ngốc nghếch.

      Tiểu Xú Xú lật ngang lật dọc trong lòng nàng, miệng vẫn y nha nha gì đó hiểu được. Đường Tứ Tứ cũng đành kệ nó, ngẩng đầu ngắm hoa hạnh, trong lòng thầm nghĩ biết sáng nay Quân Cơ Lạc có nhìn thấy cây hạnh nở hoa hay .

      Sau khi Tứ Tứ rửa mặt chải đầu mặc đồ xong, nàng đến phòng khách dùng điểm tâm với Thẩm Hoa Dung. Thẩm Hoa Dung cũng coi như là người từng trải, khi ăn cơm nhìn thấy dáng vẻ Đường Tứ Tứ rầu rĩ liền biết trong lòng nàng nhớ nhung Quân Cơ Lạc.

      "Tứ Tứ, Cửu Thiên Tuế nhà con dũng mãnh như vậy ai có thể là đối thủ của nó được chứ. Con cần phải lo lắng. Nhiều lắm nó vài ngày trở lại. Nhưng còn con, trước khi nó còn dặn ta chăm sóc con tốt, ta nghĩ dù sao hôm nay con cũng có việc gì, bằng chúng ta ra ngoài thả diều . Có thể làm tâm tình tốt hơn, sau có thể trừ bỏ xui xẻo."

      Đường Tứ Tứ có hứng thú, liền lắc lắc đầu, trả lời lạnh nhạt:" được đâu ạ, con còn phải ở nhà cùng Xú Xú."

      Thẩm Hoa Dung lại tiếp tục dụ dỗ:"Nếu con lo lắng cho Xú Xú có thể đem Xú Xú cùng."

      Đường Tứ Tứ vẫn thể nào có hứng thú nổi. Thẩm Hoa Dung nhìn bộ dáng sống dở chết dở của nàng liền nhớ tới chính mình năm xưa. Năm đó bà và Trì Lệ Dập vẫn trong tiệc mừng cưới có chiếu thư ban xuống, Trì Lệ Dập phải tới tiền tuyến, bà và ông ấy liền bị chia cắt. Lúc ấy lòng của bà đều đặt hết ở Trì Lệ Dập, cũng giống Tứ Tứ bây giờ phiền muộn, làm chuyện gì cũng có nổi hứng thú.

      Nhớ lại chuyện cũ, Thẩm Hoa Dung đột nhiên cảm thấy mình và Tứ Tứ như vậy rất mệt mỏi. Trì Lệ Dập là người bảo thủ, chỉ biết có bày binh bố trận, chuyện chiến trường chỉ huy quân đội, cũng nặng tình như Quân Cơ Lạc.

      Chờ khi cái người bảo thủ Trì Lệ Dập kia trở về, bà giáo huấn ông phen.

      Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh. Tới buổi chiều, Tiết thần y làm theo ước định với Quân Cơ Lạc chuyển vào phủ Cửu Thiên Tuế. Tiết thần y cảm thấy nhàm chán liền quấn lấy Đường Tứ Tứ chơi cờ. biết trong thư phòng Quân Cơ Lạc có bộ bàn cờ vô giá liền muốn đến xem thử. Đường Tứ Tứ bất đắc dĩ đành dẫn tới thư phòng của Quân Cơ Lạc.

      Nàng rất ít khi vào thư phòng Quân Cơ Lạc, trong thư phòng thường cùng tâm phúc trao đổi việc quốc gia đại . Có thể rất nhiều quyết định ảnh hưởng tới Tiêu quốc đều được định ra tại thư phòng này.

      giờ chủ nhân thư phòng có ở đây, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào thư phòng lại có vẻ lạnh lẽo vô cùng.

      Tiết thần y quen thuộc tới cái giá sách gỗ để bàn cờ. Trong lúc vô tình, giá sách có cuộn tranh được bồi tốt rơi xuống. Tranh cuộn rơi xuống đất lộ ra góc bức họa. Tiết thần y vừa mở ra hai mắt liền sáng lên.

      Chỉ vào trong tranh, kinh ngạc hô lên:"Tứ Tứ, ngờ ngươi và quỷ thiếu đạo đức lại có tướng vợ chồng như vậy... Xem bức tranh này này, chậc chậc, quả nhiên phải người nhà hơi phí đó nha..."

      Đường Tứ Tứ qua xem, phát trong tay Tiết thần y là bức họa lúc trước nàng và Quân Cơ Lạc ở đường khi trước được vẽ bởi Phương Quý Bình. Khi đó đúng là Phương Quý Bình cũng hai người bọn họ rất có tướng phu thê, lúc ấy Quân Cơ Lạc vui vẻ rạo rực, hơn nữa còn nuông chiều nàng thêm khoảng thời gian nữa rồi lại cùng nàng đến để Phương Quý Bình vẽ tranh.

      Khi đó trong lòng nàng còn có chút mâu thuẫn với Quân Cơ Lạc. Nhưng tại...

      mới có nửa ngày mà thôi, nàng phát lòng mình như thể bị mang theo rồi, trong lòng, trong mắt... tưởng chừng như đều thuộc về . Trước kia chưa từng có như vậy.

      Nàng đoạt lấy bức họa tay Tiết thần y. Đường Tứ Tứ ôm lấy bức họa để mặc Tiết thần y rồi chạy ra khỏi thư phòng. Trong thư phòng, Tiết thần y lắc đầu thở dài. Cái gọi là chân tình thể tách rời chính là đây.

      Quân Cơ Lạc dùng hành động của cảm động Đường Tứ Tứ.

      nay xem ra tình cảm của nàng ấy dành cho Quân Cơ Lạc cũng kém so với tình cảm Quân Cơ Lạc dành cho nàng.

      Hai người gần gũi thân mật, rốt cục cũng đâm hoa kết quả.


      Quân Cơ Lạc ngày đường mệt mỏi, đến buổi trưa tới trấn Thanh Hà. Ngụy trang bản thân phen lại có thủ hạ hỗ trợ vì vậy bị kẻ địch phát mà trà trộn vào khách điếm.

      Đến khách điếm, liền dẫn người gặp Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập bị nội thương chưa bình phục, nhưng khí sắc tốt hơn trước kia rất nhiều. Đối với việc Quân Cơ Lạc đột nhiên xuất , mặt ông hơi kinh ngạc, có chút tự nhiên gật gật đầu với , xem như là chào hỏi .

      Trì Hằng Liễu vẫn như trước là người khiêm tốn, hành lễ với Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc vén áo choàng đen lên, lập tức ngồi trước thư án trong phòng. án thư có rất nhiêu bảng chữ mẫu, chính là thành quả của Trì Lệ Dập mấy ngày nay.

      "Phụ quốc công, Trì công tử, tại bản đốc trở lại. Hai người có thể trở về hoàng thành rồi. Bây giờ bản đốc muốn tới úng trung tróc ba ba, bắt lấy con cá lớn Dạ Kiêu Cửu."

      Giọng Quân Cơ Lạc hùng hậu mạnh mẽ, trong con ngươi u ám lóe lên ánh sáng sắc bén như kiếm, tâm tình phảng phất mây núi bao la hùng vĩ triều tịch.

      Trì Hằng Liễu nhìn thoáng Trì Lệ Dập, Trì Lệ Dập biểu gì, lát sau mới hỏi:"Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn có thể đối phó với Dạ Kiêu Cửu. Ta cũng tiếp xúc qua với , thể thừa nhận người này là đế vương có tài." Trì Lệ Dập khách quan đánh giá Dạ Kiêu Cửu.

      Quân Cơ Lạc theo thói quen vuốt ve cằm bóng loáng, tươi cười, tự tin đáp:"Mười phần!"

      Trì Lệ Dập thâm trầm nhìn Quân Cơ Lạc, quay đầu với Trì Hằng Liễu:"Hằng nhi, buổi tối con ngủ sớm chút, ngày mai trở về . Con rời nhà nhiều ngày như vậy, mẹ con nhất định rất nhớ con."

      "Còn cha sao?" Trì Hằng Liễn quan tâm hỏi.

      "Ta... ta ở lại. Ta muốn nhìn xem Cửu Thiên Tuế của Tiêu quốc chúng ta dùng cách gì mà lại mười phần chắc chắn đánh bại Dạ Kiêu Cửu." Giọng điệu Trì Lệ Dập có chút được tự nhiên.

      Trong lòng Trì Hằng Liễu cười trộm, cha cũng là. ràng là muốn ở lại giúp Quân Cơ Lạc, lại cố ý dùng lời lẽ cay nghiệt công kích Quân Cơ Lạc. Trước kia sao lại phát ra cha là người tự nhiên như vậy chứ.

      Quân Cơ Lạc quay đầu lại, ở góc độ Trì Lệ Dập nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên. cần giúp đỡ! Nhất là Trì Lệ Dập, có ông ấy, ngược lại khiến kế hoạch điên cuồng của bị đảo loạn.
      Layla06, tart_trung, thuytlu11 others thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 214: Có tên hồ ly!
      Editor: Jun

      Đêm khuya.

      Quân Cơ Lạc mở toang cửa lớn sương phòng Trì Lệ Dập. Dưới ánh trăng, Trì Lệ Dập nâng mắt nhìn về phía , toàn thân Quân Cơ Lạc như còn sức lực tựa vào vách tường, nâng bầu rượu huơ trước mặt Trì Lệ Dập, nhếch khóe miệng cười : "Trì đại tướng quân, biết bản đốc có may mắn được uống với ngài chén rượu hay ?"

      Sắc mặt Trì Lệ Dập hơi thay đổi, mím môi, :"...Được, vào ."

      Quân Cơ Lạc vào trong phòng, tay nâng bầu rượu đến trước bàn. bàn như trước xếp bảng chữ mẫu viết đẹp. Quân Cơ Lạc câu nệ, chọn vị trí rồi ngồi xuống.

      Chỉ vào bảng chữ mẫu bàn, Quân Cơ Lạc đùa:"Trì tướng quân, lấy trình độ thư pháp cực tốt của ngài nếu ngài phải chiến thần đại tướng quân Tiêu quốc chỉ sợ là thư pháp gia của Tiêu quốc. đúng với câu, là vàng ở đâu cũng sáng. Trì tướng quân ngài biết ..." ngẩng đầu, đôi mắt u ám lộ ra tia sáng thâm thúy:"Khi bản đốc mười lăm tuổi, ta cũng từng vô cùng sùng bái Trì tướng quân ngài. Nhưng bản đốc chưa từng nghĩ tới ngày có thể thành thân với cháu của đại tướng quân. Cuộc đời là có thể thay đổi trong nháy mắt."

      Đôi mắt sắc sảo của Trì Lệ Dập nheo lại, giọng lãnh đạm:" biết tối nay vì sao Cửu Thiên Tuế những lời này với mạt tướng?"

      Ngón tay thon dài trắng thuần của Quân Cơ Lạc gõ nhè , cầm lấy chén trà . Mở bầu rượu ra, rót rượu vào trong chén trà, cười :"Trì tướng quân, chén rượu này bản đốc kính ngài, xem như nhớ lại trước kia bản đốc từng điên cuồng súng bài Trì tướng quân, mời ngài uống với ta chén rượu này."

      Trì Lệ Dập cụp mắt, nhìn chén rượu trước mặt, rượu trong chén trong vắt như nước, bưng chén rượu lên ngay mà ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cười thản nhiên, vẻ tự giễu:"Xem ra bản đốc gây ra quá nhiều ấn tượng xấu với Trì tướng quân rồi. Thôi vậy, chén rượu này để bản đốc kính ngài trước."

      Quân Cơ Lạc xong liền bưng chén rượu trước mặt ông lên uống cạn.

      Trì Lệ Dập bình thản nhìn uống xong rượu, vẫn bất động như cũ, tựa hồ như có ý định uống chén rượu trước mặt.

      Quân Cơ Lạc bĩu môi, tựa hồ cũng để ý. rót rượu cho chính mình, cười :"Trì tướng quân, chén rượu thứ hai này bản đốc vẫn xin kính ngài. Cám ơn ngài nhiều năm nay quan tâm Tứ Tứ, nếu có ngài, bản đốc cũng có khả năng cưới nàng về. Chén rượu này bản đốc lại kính ngài."

      Quân Cơ Lạc nhìn sâu vào mắt ông, Trì Lệ Dập vẫn bày ra bộ dáng thờ ơ, liền lập tức uống xong chén rượu.

      Lại rót rượu cho chính mình, Quân Cơ Lạc bưng chén rượu vừa muốn mở miệng chuyện, con mắt Trì Lệ Dập sâu thẳm, nhìn ra cảm xúc gì, nhưng khi vừa định mở miệng ông :"Cửu Thiên Tuế, tình nghĩa giữa chúng ta cũng sâu đến mức có thể cùng nhau ngồi uống rượu. , người như ngươi có chuyện gì có khả năng tới đây. Đêm nay rốt cục ngươi có chuyện gì muốn với Trì mỗ ta?"

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc đảo qua chén rượu ông chưa hề động đến, mím môi, vô cùng chân thành nhìn ông:"Phụ quốc công, ngài thực để cho bản đốc chút mặt mũi nào. Ai tình nghĩa chúng ta sâu. Bản đốc cưới Tứ Tứ, Tứ Tứ cũng sinh con. Nữ nhân của bản đốc gọi ngài tiếng cậu, con trai bản đốc gọi ngài tiếng ông. Hai người quan trọng nhất với bản đốc đầu có quan hệ mật thiết với ngài. Đương nhiên bản đốc và ngài cũng có quan hệ hề nông."

      Trì Lệ Dập cười khẽ:"Có lẽ đối với ngươi phải. Nhưng cũng có nghĩa người cậu và ông ngoại ta nhận ngươi."

      Quân Cơ Lạc uống xong chén rượu, nở nụ cười rồi đột nhiên chuyển sang đề tài khác:"Vốn ta còn lo lắng đứa Tứ Tứ sinh ra lớn lên giống tiểu Tử An, nhưng lần này trở về liền biết mình lo lắng dư thừa. Tiểu Xú Xú sinh ra trông rất giống mẫu thân của nó, vô cùng đáng . Khi nó nở nụ cười với ta, ta đột nhiên cảm thấy trước kia mình dùng thủ đoạn vô sỉ cưới được Tứ Tứ chính là quyết định đúng đắn nhất."

      Lời này ràng là lời Trì Lệ Dập thích nghe, cảm giác như Quân Cơ Lạc khoe khoang chiến tích "huy hoàng" của . Thậm chí ông còn cảm thấy đây là "nhục nhã" Tứ Tứ.

      Quân Cơ Lạc hiển nhiên nhìn ra biểu tình rất mặt Trì Lệ Dập là có ý gì. liếc nhìn ông, cười :"Trì tướng quân nên tức giận. Bản đốc là người thô thiển, lời cũng chỉ là vui vẻ suy nghĩ mà ra thôi. Trì tướng quân hà tất phải cùng người thô thiển so đo."

      Trì Lệ Dập vẫn nghe lọt tai, sắc mặt cũng xấu hơn.

      Quân Cơ Lạc thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ cười :"Xem ra đêm nay Trì tướng quân dù như thế nào cũng muốn cùng bản đốc uống chén rượu này. Ai, xem ra bản đốc chỉ có thể tự mình đối rượu độc ẩm rồi."

      Quân Cơ Lạc như với chính mình, tự rót rượu vào chén. Rượu rót đầy, Quân Cơ Lạc uống chén rượu thứ bốn trong tối nay.

      "Cửu Thiên Tuế, sắc trời cũng muộn rồi, mạt tướng muốn nghỉ ngơi. Nếu Cửu Thiên Tuế còn chuyện gì nữa thỉnh ngươi trở về phòng." Trì Lệ Dập thẳng thắn hạ lệnh trục khách.

      Quân Cơ Lạc thoải mái đặt chén rượu lên mặt bàn, bộ dạng lưu manh cười :"Phụ quốc công, tuy rằng ngài hạ lệnh trục khách với bản đốc, nhưng bản đốc đành mặt dày ngồi đây uống rượu với ngài. Phụ quốc công nếu nhịn được ra tay đánh bản đốc . Tới , mau đánh bản đốc !"

      Biết ông ra tay đánh mình, cố ý như vậy.

      Người này đúng là da mặt dày vô lại, đôi mắt Trì Lệ Dập càng thêm lạnh lùng, nhưng ngoài mặt lại bật cười thành tiếng:"Cửu Thiên Tuế, ngươi muốn rời khỏi phòng của mạt tướng. Vậy đêm nay mạt tướng liền nhường phòng này cho ngươi. Cửu Thiên Tuế ngươi ngủ sớm chút ."

      Trì Lệ Dập đứng dậy, vẻ mặt thâm trầm xoay người tới cửa phòng.

      Tiếng bầu rượu rơi mặt đất, Quân Cơ Lạc buồn rầu với Trì Lệ Dập:"Phụ quốc công, thực dám giấu diếm, đêm nay bản đốc đến gặp ngài là muốn... giảng hòa. Bản dốc khi còn trẻ hết sức lông bông, cuồng vọng tự đại, trước kia làm ra ít chuyện chọc giận Trì tướng quân, bản đốc muốn lời xin lỗi với ngài. Phụ quốc công, bản đốc muốn với ngài lời xin lỗi..."

      Trì Lệ Dập nghe thấy Quân Cơ Lạc vậy dừng bước chân, quay đầu lại liền phát Quân Cơ Lạc quỳ mặt đất dập đầu với ông.

      "Ngươi làm cái gì vậy?" Trì Lệ Dập vội vàng tiến lên, nâng Quân Cơ Lạc lên:"Mạt tướng nhận nổi cái lạy của Cửu Thiên Tuế."

      "Phụ quốc công, ngài là cậu của Tứ Tứ, cũng là trưởng bối của ta. Khi ta thành thân cùng Tứ Tứ vốn là ngài ngồi cao đường. Cái dập đầu này là ngài nên nhận." Quân Cơ Lac trả lời.

      Khi lời này, khuôn mặt tuấn mỹ chân thành tha thiết. Tuy rằng trong lòng Trì Lệ Dập bất mãn nhưng vẫn vội vàng đỡ đứng lên khỏi mặt đất. Quân Cơ Lạc lại bưng bình rượu rót cho Trì Lệ Dập chén rượu rồi :"Phụ quốc công, chén rượu này bản đốc kính ngài, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, sau này nhận vãn bối chúng ta."

      Trì Lệ Dập nhìn chén rượu trong tay , lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Quân Cơ Lạc, mí mắt hơi động, mở miệng :"Nếu ta nhận chén rượu của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế định thế nào?"

      Quân Cơ Nhạc liếm cánh môi hồng nhuận:"Vậy chỉ sợ đêm nay quốc công thể ngủ rồi. Bản đốc có rất nhiều thời gian hầu phụ quốc công."

      Đuôi lông mày của Trì Lệ Dập xếch lên lãnh liệt sắc bén, lộ ra sáng lạn tươi cười đầu tiên trong đêm nay:"Cửu Thiên Tuế, khác thường tất có nguyên cớ. Ta đành ăn ngay . Tuy rằng trước kia ngươi hại người khác, cuồng vọng tự đại khiến Trì mỗ thực chán ghét. Nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng lấy lòng mạt tướng của ngươi, ý đồ muốn mạt tướng uống xong chén rượu của Quân Cơ Lạc càng khiến mạt tướng chán ghét hơn. Chèn rượu này mạt tướng uống. Chúng ta đều là người trong trốn quan trường hỗn loạn, ngươi nên thu hồi cái bộ dáng hèn mọn đó ."

      Quân Cơ Lạc đón lấy ánh đèn chiếu đến phía Trì Lệ Dập, Trì Lệ Dập thấy nhếch khóe miệng dưới ánh sáng như tỏa ra vầng sáng tự nhiên.

      "Phụ quốc công đúng là cho bản đốc chút mặt mũi nào. Được rồi, ngài uống chén rượu này vậy bản đốc đành tự mình uống vậy." Bưng chén rượu lên, đem chén rượu đặt môi uống, sau đó liền ném chén rượu xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt ông liền nhìn thấy Cửu Thiên Tuế tự đại cuồng vọng ngày thường.

      Ánh mắt hai người chạm nhau trong trung.

      trầm liễm.

      cuồng ngạo.

      "Rốt cục ngươi bao nhiêu phần nắm chắc đối phó được Dạ Kiêu Cửu?" Bầu khí bình thường bị đánh vỡ, hai cường thế nam nhân làm sao có thể bình thản chuyện với nhau.

      Mùi thuốc súng lan tràn trong khí.

      Quân Cơ Lạc rõng rạc:"Mười phần!"

      "Quân Cơ Lạc, phải ngươi quá đề cao chính mình hay sao. Đêm nay ngươi chặn cửa phòng của ta, lại dám với ta trong rượu của ngươi hạ độc? Chỉ sợ ngươi tính chính là chờ ta uống xong rượu, tới buổi sáng ngày mai còn ở trấn Thanh Hà nữa, Quân Cơ Lạc, rốt cục ngươi tính toán cái gì? Thế nên mới lo lắng ta ở lại phá hỏng kế hoạch của ngươi?" Giọng Trì Lệ Dập sắc bén lợi hại, khí thế bức người.

      "Đúng vậy! Trì tướng quân ngài nửa điểm đều sai. Bản đốc thực có hạ độc trong rượu. Cũng thực muốn đưa ngài ra khỏi trấn Thanh Hà." Quân Cơ Lạc thẳng thắn , khuôn mặt tuấn mỹ hề có chút áy náy.

      "Nguyên nhân..." Quân Cơ Lạc đôt nhiên giảo hoạt nở nụ cười " Trì tướng quân, ngài già rồi, ngài tiếp tục ở lại trấn Thanh Hà chỉ làm vướng bận ta. Còn nữa, ngài là cậu của Tứ Tứ, ta phải suy nghĩ cho Tứ Tứ, để ngài về dưỡng già là chuyện hề sai."

      Hai chữ "dưỡng già" chọc giận Trì Lệ Dập, môi Trì Lệ Dập mím thành đường thẳng tắp, sắc mặt biến thành đen sì, rồi lại chuyển qua đỏ.

      Thấy mình chọc giận Trì Lệ Dập thành bộ dạng này, Quân Cơ Lạc vuốt cằm bóng loáng, khóe miệng cười càng thêm tà ác:"Trì tướng quân, bản đốc chỉ hạ độc trong rượu mà còn có... Mục vô tôn trưởng, tiên phát chế nhân hạ độc thủ với ngài..."

      còn chưa dứt lời đánh quyền trúng ngực Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập toàn thân gồng cứng, cùng đối đầu với Quân Cơ Lạc. Nhưng lúc này trong khách điếm toàn bộ là người của Quân Cơ Lạc. Mà Trì Lệ Dập bị nội thương, dưới tình huống như vậy, Quân Cơ Lạc khó khăn đánh thắng Trì Lệ Dập, hơn nữa còn điểm trúng huyệt ngủ của ông.

      Trước mắt Trì Lệ Dập đột nhiên tối sầm, toàn thân vô lực. Trước khi lâm vào hôn mê, ông nhìn thây Quân Cơ Lạc nở nụ cười cực kì đáng đánh đòn.

      Thân thể càng ngày càng vô lực, Trì Lệ Dập ngã xuống đất, trước khi bị bóng tối nuốt chửng, ông tựa hồ nghe thấy Quân Cơ Lạc thấp giọng bên tai:"Trì tướng quân... Xin lỗi ngài... Nếu ngài còn ở lại, kế hoạch của ta thực thực được... Hy vọng ngài chăm sóc Tứ Tứ tốt... Phiền ngài với nàng, ta nhất định thực ước định với nàng... Nhất định sống sót trở về!"

      Trì Lệ Dập mở to miệng, muốn gì đó. Nhưng vào lúc này, bong tối hoàn toàn bao phu lên ông. Ông lâm vào hôn mê!

      Buổi chiều ngày hôm sau.

      Trì Lệ Dập và Trì Hằng Liễu được người đánh xe ngựa đánh thức.

      Trì Lệ Dập mở to đôi mắt sửng sốt mất giây, cảnh giác ngồi dậy xe ngựa, vẻ mặt đề phòng quan sát bốn phía. Trì Hằng Liễu vừa mới tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy đầu mình váng vất, trong trí nhớ tối hôm qua ăn điểm tâm Quân Cơ Lạc mang tới liền mất ý thức.

      xốc màn xe lên, hỏi người đánh xe, xa phu chỉ vào đám người đường cười :"Trì tướng quân, Trì công tử, tối qua sau khi hai người ngủ, Cửu Thiên Tuế lệnh cho nô tài đưa hai người đến hoàng thành. tại chúng ta ở trong hoàng thành rồi, rất nhanh đến phủ Cửu Thiên Tuế."

      "Cha..." Trì Hằng Liễu nghe xong lời xa phu lập tức quay đầu nhìn Trì Lệ Dập. Sắc mặt Trì Lệ Dâp trầm như bị mây đen vây kín, đôi môi ông mím chặt, trong lòng thầm oán, ngờ vẫn bị con hồ ly Quân Cơ Lạc đùa giỡn.

      Xem ra đối phó với Quân Cơ Lạc hồ ly thể sinh ra nửa điểm trăc .

      Trì Hằng Liễu nhíu mày lại, giọng hỏi:"Cha, cha xem tại sao Quân Cơ Lạc lại muốn chúng ta rời ?"

      Mặt Trì Lệ Dập lạnh lùng chút tươi cươi, xuyên qua cửa xe nhìn phong cảnh phía xa xa. Xe ngựa của bọn họ tới hoàng thành. Ngã tư hoàng thành vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngã tư đường thanh mua bán huyên náo truyền vào trong xe.

      Trong lòng Trì Lệ Dập dâng lên ngàn vạn cảm khái, nặng nề :"Quên , chúng ta trở lại hoàng thành. Chuyện nơi trấn Thanh Hà liền để cái kẻ "cuồng vọng tự đại" Quân Cơ Lạc kia xử lý."

      mặt Trì Hằng Liễu như có mây đen bao phủ, nhìn Trì Lệ Dập, cảm thấy phụ thân ràng biết điều gì đó.

      "Hai vị Trì tướng quân, đến phủ Cửu Thiên Tuế!" Xa phu ghìm cương ngựa, quay đầu với Trì Lệ Dập và Trì Hằng Liễu ở trong xe ngựa. Trì Hằng Liễu xốc màn xe lên, quả nhiên thấy xe ngựa bọn họ dừng ở bên ngoài phủ Cửu Thiên Tuế.

      Trì Lệ Dập lắc lắc đầu, với Trì Hằng Liễu:"nếu Tứ Tứ hỏi con chuyện ở trấn Thanh Hà, cái gì con cũng được . Quân Cơ Lạc... nên chịu chút vấp ngã."
      nancy1986, Layla06, tart_trung17 others thích bài này.

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Chuyến này QCL có vẻ nguy hiểm trùng trùng nhưng vẫn mong về đc với mẹ con Tứ Tứ
      Dothuydung thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 215: Cửu Thiên Tuế và Dạ Kiêu Cửu, ai mới là đệ nhất! (I)
      Editor: Jun

      Sau khi để hai cha con Trì Lệ Dập rời , Quân Cơ Lạc liền gặp Phong Hàn Lận. Trong phòng chật hẹp cũ nát tràn ngập mùi hôi thối. Phong Hàn Lận bị trói gô chỗ.

      Nhìn thấy Quân Cơ Lạc đến, rốt cục cặp mắt đục ngầu của Phong Hàn Lận cũng phát ra tia sáng.

      Thân hình cao lớn của Quân Cơ Lạc giống như ngọn núi nguy nga đứng trước mặt Phong Hàn Lận. Đồng tử của Phong Hàn Lận co rút, lãnh tràn ra từ trong con ngươi.

      Quân Cơ Lạc đứng khoanh tay, dáng vẻ bễ ngễ cười nhìn , khí thế tỏa ra khiến người ta thể kháng cự.

      "Phong bán tiên, bản đốc tới thăm ngươi đây." dùng giọng lạnh nhạt với Phong Hàn Lận, nhưng đuôi mắt lại chứa ý cười. Bản đốc tới cũng có nghĩa là ngày lành của ngươi cũng hết.

      Toàn thân Phong Hàn Lận bị trói chặt thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng lớn mắt với Quân Cơ Lạc:"Ngươi muốn làm gì?"

      "Muốn cho bán tiên nhà ngươi chịu chút đau khổ, khiến cho chủ tử của ngài biết ở nơi nào phải đau lòng." cười giễu.

      Phong Hàn Lận biết Dạ Kiêu Cửu muốn tới cứu trong mắt lên tia sáng. Nhưng lúc này tiếng cười tà ác của Quân Cơ Lạc lại truyền tới đầu . Quân Cơ Lạc :"Phong bán tiên, ngươi là thầy tướng số, trước kia cái gì ngưu, cái gì xem tinh tượng đêm, cái gì mà tính toán kháp chỉ, thần thần bí bí khiến bản đố vô cùng sợ hãi đó nha. Bây giờ như thế này , đến phiên bán tiên ngươi chịu khổ!"

      Sau khi tuyên bố ngày khổ cực của tới, Quân Cơ Lạc sai người đem Phong Hàn Lận ra ngoài.

      Bên ngoài khách điếm tập trung rất nhiều thị vệ mặc đồng phục, còn có cả Huyện lệnh và quan sai của trấn Thanh Hà. Nhìn thấy Quân Cơ Lạc, tất nhiên Huyện lệnh trấn Thanh Hà muốn nịnh bợ lấy lòng khiến Quân Cơ Lạc vô cùng khinh thường.

      Thị vệ mang tới hồ giường chạm trổ tinh xảo màu đỏ. Quân Cơ Lạc đến ngồi lên. Có vài tì nữ mặc quần áo màu tím thướt tha tới. Các nàng được phân công ràng, giơ mái che ánh nắng cho Quân Cơ Lạc, người giúp quạt mát. Còn lại đứng im lặng sau giường, yên lặng chờ Quân Cơ Lạc ra lệnh.

      Mặt trời buổi sớm dần dần lên cao, mà người đường cũng dần đông lên. Nghe đệ nhất hoạn quan Tiêu quốc Quân Cơ Lạc lần này tự mình giá lâm trấn Thanh Hà, đương nhiên dân chúng trấn Thanh Hà muốn xem náo nhiệt.

      Bởi vì trấn Thanh Hà cách xa hoàng thành, hơn nữa đời này nhiều việc phần lớn bị nghe lầm rồi đồn thôi bậy bạ nên có số việc từ hoàng thành truyền đến bị biến tướng. Trong miệng dân chúng trấn Hà Thành, Cửu Thiên Tuế là kẻ có mũi dài như yên ngựa, là hoạn quan biến thái ngực to. Còn có người hoạn quan này có tôn căn nên tâm lý vặn vẹo, chuyên làm chuyện ác. Cũng có người Quân Cơ Lạc trà trộn vào hoàng cung giả làm thái giá, trà trộn vào hoàng cung nguyên nhân chủ yếu là để thỏa mãn dục vọng của phi tử hậu cung dâm đãng.

      Lúc trước phi tử của Mộ Long Thinh đều chết thảm, nguyên nhân đều là do bị kẻ giả mạo thái giám Quân Cơ Lạc này làm bẩn nên hoàng đế giệt khẩu giết chết phi tử

      Tóm lại, các thể loại đồn đại đều có đủ cả.

      Nay có thể tận mắt thấy hoạn quan "biến thái", đương nhiên dân chúng người người nhà nhà kéo tới đây. Bên ngoài khách điếm lập tức vây kín người. Vì vậy số lượng lớn thị vệ phải xông tới giữ trật tự.

      Vào giờ Tỵ, Quân Cơ Lạc tựa hồ như vẫn thản nhiên ở giường mới ngạo nghễ tới trước mặt Phong Hàn Lận vẫn bị trói chặt. Phong Hàn Lận ngừng cố gắng tìm kiếm bóng dáng Dạ Kiêu Cửu trong đám người, nhưng đáng tiếc thể tìm ra.

      Bây giờ Quân Cơ Lạc đứng trước mặt , trong lòng liền dâng lên dự cảm chẳng lành.

      Quân Cơ Lạc ho thanh thanh cổ họng, đột nhiên tiến lên kéo mớ tóc trắng bay rối của Phong Hàn Lận, cất cao giọng với dân chúng vây quanh:"Mọi người biết là ai ?"

      Trước Quân Cơ Lạc tuấn dật tà mị, cao lớn tuấn, khí chất khác biệt cùng với Phong Hàn Lận như chó mất chủ khiến Quân Cơ Lạc càng thêm nổi bật.

      Trong đám người có rất nhiều nữ tử chưa chồng và phụ nhân có chồng đều bị tướng mạo của Quân Cơ Lạc làm cho kinh ngạc.

      Quân Cơ lạc buông tóc của Phong Hàn Lận ra, càng thêm lớn tiếng với đám người:" chính là... quốc sư Trần quốc Phong Hàn Lận. từng chỉ lần xúi giục hoàng đế Trần quốc tấn công Tiêu quốc. Dân chúng Tiêu quốc chúng ta bị giết, kẻ này cũng góp phần. Mặt khác, bản đốc còn muốn cho mọi người biết, vốn là con trai của tướng quân Tiêu quốc Phong Minh Trạch.

      Cha là đại tướng quân bảo vệ quốc gia, con trai lại hàng phục người Trần quốc. Dẫn binh lính Trần quốc giẫm đạp lên nơi sinh ra. Mọi người xem người như có đáng giận ?"

      Quân Cơ Lạc chỉ mấy câu như vậy liền khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ với Phong Hàn Lận. Dân chúng vây xem bên dưới bắt đầu có tiếng chửi mắng Phong Hàn Lận.

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc sắc bén nhìn xẹt nhanh qua đám người, khóe miệng cong lên. Dạ Kiêu Cửu à Dạ Kiêu Cửu, ngươi có thể nhịn tới khi nào.

      Nhưng cũng sao hết, hôm nay cũng chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch của ta mà thôi.

      "Mọi người xin yên lặng chút!" Làm động tác vươn hai tay khiến mọi người tạm thời giữ im lặng, Quân Cơ Lạc lớn tiếng :"Trước đây phải từ Trần quốc có lời đồn đại Trì tướng quân và Trì công tử quy hàng sao? cho mọi người biết, chính là Phong quốc sư này cố ý để người ta truyền tin tức giả mà thôi.

      Trì Lệ Dập là người khiến bản đốc vừa kính vừa hận. Bản đốc ta chuyện ác nào làm, cũng từng muốn mượn sức hai cha con Trì Lệ Dập. Nhưng căn bản Trì Lệ Dập quan tâm tới bản đốc. Bản đốc hận ông ấy tới nghiến răng nghiên lợi. Nhưng thể phái người trừ bỏ ông. có Trì tướng quân, Tiêu quốc chúng ta ngoài Trì tướng quân còn có vị tướng quân nào có thể chống lại đại quân Trần quốc.

      nay, người Trần quốc mưu toan làm nhục danh dự Trì tướng quân, khiến người Tiêu quốc chúng ta còn tín nhiệm Trì tướng quân nữa. Mọi người xem, Phong quốc sư này có thể đáng giận hay sao!"

      Quân Cơ Lạc vừa dứt lời, Phong Hàn Lận lập tức bị mắng thành "chó săn", "phản đồ".

      Có mấy người còn ném vài thứ này nọ về phía Phong Hàn Lận quỳ mặt đất.

      Mà đại hoạn quan Quân Cơ Lạc này, tuy rằng dân chúng chán ghét. Nhưng so với Phong Hàn Lận, đương nhiên Phong Hàn Lận mới là kẻ đáng bị ngàn người lên án hơn.

      Mặt Phong Hàn Lận sớm bị mấy thứ linh tinh đập vào hỗn độn chịu nổi. Dù như vậy, trong lòng vẫn cười nhạo lũ ngu dân, thuận theo dòng chảy lịch sử như trước mọi người đều bị đánh bại.

      Tiêu quốc mục nát làm sao có thể so với vầng mặt trời sáng chói buổi sớm đầy sức sống Trần quốc?

      Trần quốc đánh bại Tiêu quốc, đây là điều tất nhiên.

      Quân Cơ Lạc đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay thị vệ, vung trường kiếm sắc bén lên cao, lưỡi kiếm phản xạ ánh mặt trời chói mắt. Khi kiếm hạ xuống, y bào nửa thân Phong Hàn Lận liền tán thành vài mảnh , nửa người của liền để trần trước mặt mọi người.

      Quân Cơ Lạc trêu tức vỗ vỗ mặt Phong Hàn Lận:"Phong bán tiên, để xem ngươi chịu đựng thế nào."

      Quân Cơ Lạc tươi cười dừng lại, lập tức xoay người cầm thanh kiếm trong tay đâm xuống mặt Phong Hàn Lận. Phong Hàn Lận liền gào to. Hai tay Quân Cơ Lạc nắm chuôi kiếm, mũi kiếm khắc mặt Phong Phong Hàn Lận, chữ "Phản" liền xuất .

      Phong Hàn Lận bị tra tấn đau đớn, miệng chửi bới Quân Cơ Lạc. Động tác tay Quân Cơ Lạc vẫn dừng lại, tiếp tục viết chữ mặt ta.

      Rất nhanh lại thêm chữ "Quốc" và "giả" được khắc lên.

      Vất vả mới xong xuôi, rốt cục Quân Cơ Lạc cũng thu hồi kiếm, ánh mắt u ám của lơ đãng đảo qua đám đầy tớ. Trong đám người đó có mấy người khẽ run rẩy.

      Quân Cơ Lạc cười nhạo, trong lòng biết ngọn lửa còn chưa có đủ lớn.

      Quân Cơ Lạc khẽ với thị vệ phía trước vài câu, mấy thị vệ liền tiến lên lôi Phong Hàn Lận . Phong Hàn Lận bị trói vào cọc gỗ thô ráp.

      Quân Cơ Lạc vuốt ve cằm bóng loáng, với Phong Hàn Lận:"Phong bán tiên, hưởng thụ tốt đại hình bản đốc tỉ mỉ chuẩn bị cho riêng ngươi ."

      bao lâu sau, liền có mấy thị vệ khiêng thùng nước muối đến. Quân Cơ Lạc ngồi trở lại giường. nhàn nhã thưởng thức trà thơm, giọng với thị vệ:"Ném đệ nhất quốc sư Trần quốc của chúng ta vào trong thùng nước muối ."

      Thị vệ tuân theo lệnh của Quân Cơ Lạc liền ném vào. Toàn thân Phong Hàn Lận bị ngâm trong nước muối, toàn thân đều bị ẩm ướt hết. Chờ khi Quân Cơ Lạc chậm rãi uống xong chén trà, mới sai người lôi Phong Hàn Lận ra.

      Rất nhanh thôi mọi người ở đây đều được chứng kiến thủ đoạn "độc ác" là như thế nào. sai người đem Phong Hàn Lận vừa bị ngâm trong nước muối kéo lên trung ở cây cọc gỗ.

      Mà ở phía dưới Phong Hàn Lận là cái nồi đen lớn. Nồi đen to được đổ thêm chút nước, rồi lửa bắt đầu bốc lên mãnh liệt.

      Lúc này ánh nắng mặt trời rất nóng bức mà trong nồi nước được đun nóng ngừng tỏa nhiệt khiến thân mình Phong Hàn Lận ở giữa trung ướt đẫm, rồi nhanh chóng đỏ lên.

      Nhưng có vấn đề phát sinh---- vừa bị tắm trong nước muối, giờ như hành tẩu sa mạc mấy ngày mấy đêm, toàn thân khát nước cơ hồ muốn bốc hỏa.

      Tâm tình Quân Cơ Lạc như xem kịch vui nhìn Phong Hàn Lận chịu đựng đau khổ. Nhưng trong quán trà cách đó xa, Dạ Kiêu Cửu nhìn màn như vậy qua cửa sổ khép hờ. lạnh lùng nhếch miệng cười, tươi cười giống như đóa hoa thuốc phiện trong đêm tối, tàn nhẫn mà quyến rũ.

      "Quốc chủ, người của chúng ta bố trí tốt. Thừa lúc loạn có thể cứu quốc sư ra." mưu sĩ phía sau Dạ Kiêu Cửu cung kính đề nghị với .

      Theo mưu sĩ đó, trước đó Phong Hàn Lận vẫn bị trọng binh canh giữ, bọn họ thể tới gần. Nhưng tại đường cái rộng lớn, lại có dân chúng đông đúc liền có cơ hội tốt hơn trước.
      Last edited: 2/10/16
      Layla06, tart_trung, thuytlu14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :