1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Mừng nàng trở lại

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 179: Đoàn viên ngay trước khi bị xử tử!
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lương công công vừa đến, lập tức từ ngựa nhảy xuống, hoảng sợ với Mộ Dung Nhược Hồng, "Hoàng thượng, xong rồi! Hiền vương mang theo người, xông vào hoàng cung!"

      "Cái gì?" Mộ Dung Nhược Hồng khiếp sợ từ ghế rồng nhảy vọt lên, gương mặt như trích tiên lập tức tràn ngập lệ khí, vặn vẹo méo mó.

      Lương công công quỳ mặt đất, lại thở phì phò bổ sung, "Bệ hạ... Hiền vương dẫn theo khoảng mấy vạn người, trực tiếp giết vào hoàng cung. tại trong cung vô cùng loạn… Nô tài cũng là thừa dịp loạn lạc ấy, trốn tới báo với ngài.”

      Mộ Dung Nhược Hồng nắm chặt hai tay thành quyền, đột nhiên quay phắt đầu lại, ánh mắt như mũi tên nhọn dừng lại người trưởng công chúa. gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo của trưởng công chúa lên nụ cười diễm lệ, khóe miệng hơi hơi cong lên.

      Bộ dáng này của nàng như với Mộ Dung Nhược Hồng, năng lực của hai tỷ đệ bọn họ cũng ít như vậy, trò hay vẫn còn ở phía sau!

      Quả nhiên, bao lâu sau, đầu đường lại có con ngựa cấp tốc phi đến. Lần này nhảy xuống từ lưng ngựa là binh lính mặc áo giáp, mặt binh lính ấy còn dính máu. quỳ rạp xuống mặt đất, bẩm báo với Mộ Dung Nhược Hồng, "Báo! Cổng thành phía nam bị quân địch đánh hạ, tại quân địch giết vào hoàng thành."

      Mộ Dung Nhược Hồng bị chấn động, mí mắt lại nhảy dựng, cả người như bị sấm sét đánh qua. vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về hướng Quân Cơ Lạc đứng ở bên cạnh, đợi xem Quân Cơ Lạc có đối sách gì .

      Quân Cơ Lạc nhìn thấy khiếp nhược trong đôi mắt của Mộ Dung Nhược Hồng, bàn tay to phủ lên vai của , hạ giọng, vẻ mặt nhàn nhã với , "Bệ hạ yên tâm, chỉ cần ngươi vẫn ngoan ngoãn đứng về phía bản đốc, đời này ngoại trừ bản đốc ra, người có thể kéo ngươi xuống khỏi ngôi vị hoàng đế còn chưa sinh ra đâu.”

      “Nhưng… Hiền vương dẫn người đánh chiếm hoàng cung, dù gì kẻ làm hoàng đế như trẫm cũng thể làm hoàng đế lưu vong chạy trốn loanh quanh…” Mộ Dung Nhược Hồng có loại cảm giác như lửa cháy xém mông, tên hoàng đế bù nhìn giống như con kiến bò chảo nóng, ngoại trừ lo lắng suông, cái gì cũng làm được.

      Quân Cơ Lạc rất chướng mắt bộ dáng sợ chết này của Mộ Dung Nhược Hồng, đôi mắt nguy hiểm híp lại, đôi mắt lão luyện thâm trầm co lại.

      "Nhiếp chính vương, là đáng tiếc. Vốn ngươi chuẩn bị dùng phần di chiếu trong tay ngươi cùng với người mà ngươi gọi là nhân chứng kia, vững vàng chụp tội danh khi quân cho bản đốc trước, sau đó giết chết bản đốc, cuối cùng lại cưỡng ép Hoàng thượng cùng ngươi đến hoàng cung hội hợp với Hiền vương. Nhưng mà đáng tiếc, trời chiều lòng người, vở diễn này của Nhiếp chính vương ngươi, e là diễn được nữa rồi.”

      “Ồ? Vậy chưa chắc!” Giọng của Mộ Dung Quân Thương tàn tuyệt rét lạnh, “Nhưng Cửu Thiên Tuế ngươi cũng đúng điểm, đêm nay bản vương gây ra động tĩnh lớn như vậy, quả thực là muốn tới giết chết ngươi. Nhưng có chuyện, ngươi đoán sai rồi, bản vương có ngu ngốc như ngươi !”

      So sánh với Mộ Dung Quân Thương ốm yếu mới vừa rồi, tại mặt Mộ Dung Quân Thương tỏa ra quầng sáng kỳ dị, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng có tia sáng rực rỡ lóa mắt. trào phúng cười, "Hoàng cung, nơi đó có thể là địa bàn mà Cửu Thiên Tuế ngươi nắm trong tay. Tuy gần đây nghe Tả thống lĩnh cùng Hữu thống lĩnh của ngự lâm quân thủ vệ hoàng cung có chút mâu thuẫn với nhau, thậm chí hai người còn động đao với đối phương, nên bên ngoài Tả thống lĩnh vẫn luôn kêu gọi có cơ hội nhất định phải tìm Hữu thống lĩnh báo thù. Nhưng bản vương cũng ngốc, đây chẳng qua là ngươi cố ý an bài trò hay mà thôi. Mục đích sao, hiển nhiên là để gạt người.

      Vậy mà có người vẫn cứ bị lừa, mượn sức Tả thống lĩnh của ngự lâm quân, hy vọng Tả thống lĩnh có thể cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp, nắm lấy hoàng cung...

      Đáng tiếc, ở hoàng cung đêm nay, căn bản sớm bị người của Cửu Thiên Tuế ngươi khống chế, có vài người vội vã muốn tìm chết như thế, đương nhiên bản vương ngăn bọn họ.” Chẳng những ngăn, mà còn muốn lợi dụng phen tốt.

      Khi lời này, mặt trưởng công chúa lên vẻ bối rối. Nàng mím đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn về hướng hoàng cung nơi xa. Trời bổ sét giết Mộ Dung Quân Thương , biết đây là cạm bẫy do Quân Cơ Lạc thiết hạ, vậy mà lúc trước còn giật dây bọn họ. tại A Trạch của nàng biết có bị gì hay ?

      Mộ Dung Quân Thương dừng chút, đột nhiên nở nụ cười tà ác nhất trong đêm nay, "Cửu Thiên Tuế, đêm nay người nên cảm thấy đáng tiếc là ngươi mới đúng. Bởi vì..."

      Lời của Mộ Dung Quân Thương còn chưa dứt, cách đó xa có tiếng vó sắt rầm rập truyền đến, chỉ trong khoảnh khắc, tiếng của thiên quân vạn mã truyền tới tai mọi người trong sân.

      Lưu tướng quân sớm quy thuận Mộ Dung Quân Thương dẫn theo nhân mã của ông, bao vây tất cả mọi người trong sân. Bức tường người dày đặc bao quanh, khiến người ta căn bản là có cơ hội chạy trốn. Ở vài nơi có địa thế khá cao ngoài vòng vây thậm chí còn sắp xếp cung thủ mai phục. Trong đêm đen, mũi tên nhọn gài cung nỏ phản xạ ánh trăng, tỏa ra ánh sáng u lạnh lẽo.

      Lưu tướng quân mặc khôi giáp màu vàng, từ lưng ngựa mạnh mẽ nhảy xuống, đến trước mặt Mộ Dung Quân Thương, vô cùng cung kính hành lễ, "Nhiếp chính vương, tất cả nhân mã đều đến đủ. Chỉ chờ tiếng ra lệnh của Nhiếp chính vương ngài!”

      Mộ Dung Quân Thương nhìn qua, thấy đám người đông nghìn nghịt. Thử hỏi, dưới tình huống như vậy, Quân Cơ Lạc làm sao có khả năng chạy trốn.

      Vừa nghĩ đến, rốt cuộc có thể hoàn trả mọi cảm giác thất bại mà Quân Cơ Lạc gây ra người lại cho Quân Cơ Lạc, tâm trạng của Mộ Dung Quân Thương liền tốt lên, khuôn mặt vẫn luôn duy trì vẻ trong trẻo lạnh lùng hàng năm, nay lại tỏa ra tầng nhu hòa hiếm có.

      "Cửu Thiên Tuế, Hiền vương giúp bản vương hấp dẫn hết mọi quân chủ lực của quân đội của ngươi qua đó. tại chắc là toàn bộ đám người của ngươi đều bận rộn, làm cách nào để đối phó với Hiền vương. Kẻ có thể ra đối kháng với đội quân tinh nhuệ trong tay bản vương, cũng còn nhiều. Đêm nay rốt cuộc bản vương có thể đại khai sát giới lần hoành tráng!”

      Có lẽ là do thất bại liên tiếp làm cho trong lòng Mộ Dung Quân Thương vặn vẹo biến thái, giờ thậm chí còn cảm thấy dùng tính mạng của nhiều binh lính tay mình để đổi lấy cái mạng của Quân Cơ Lạc là rất đáng giá!

      Trưởng công chúa kêu lên, nàng vọt tới trước mặt Mộ Dung Quân Thương như kẻ điên, chỉ trích , "Mộ Dung Quân Thương, sao ngươi có thể ti bỉ vô sỉ như thế. Trước đó ràng chúng ta thương lượng tốt, chia binh làm hai đường. Bản cung cùng ngươi ở trong này kéo dài thời gian, hấp dẫn lực chú ý của Quân Cơ Lạc bọn họ, còn thủ hạ của ngươi Lưu tướng quân cùng với A Trạch của bản cung phân công nhau bọc đánh hoàng cung.

      tại Lưu tướng quân của ngươi bình yên đứng ở đây, vậy A Trạch của bản cung đâu? Đệ ấy phải làm sao bây giờ? Ngươi tên tiện nhân chuyện giữ lời này…”

      Trưởng công chúa tức đến mức lồng ngực cũng sắp phát nổ, sao có thể có người vô sỉ như vậy cơ chứ. ràng trước đó đều thương lượng tốt mọi chuyện, nhưng tại ràng là Mộ Dung Quân Thương lợi dụng A Trạch của nàng làm cái bia, giúp chắn tai họa. Còn tên khốn này lại bình an vô ở đây giả vờ giả vịt.

      Những lời quở trách của trưởng công chúa cũng làm cho Mộ Dung Quân Thương có chút cảm giác xấu hổ nào. nâng tay đẩy trưởng công chúa ra, cười , “Bản thân mình ngu, vậy đừng nên trách người khác lợi dụng các ngươi." Trưởng công chúa bị đẩy ra, lập tức định xông lên, nhưng Yến Mặc đến che trước mặt Mộ Dung Quân Thương, vươn tay đẩy trưởng công chúa, lần này trưởng công chúa chật vật té mặt đất. Mấy thị nữ cận thân của trưởng công chúa liền đến, bày ra vũ khí của các nàng, chĩa về hướng Yến Mặc.

      Trận đánh riêng tư của hai bên chẳng mấy chốc nổ ra, Yến Mặc lấy địch bốn, ngược lại vẫn có vẻ cực kỳ thoải mái. Mộ Dung Quân Thương ngạo nghễ ngồi ngay ngắn xe lăn, cằm hơi hất lên, lúc này có loại uy nghi bễ nghễ hơn người.

      "Các vị đại nhân, tất cả những việc mà bản vương làm lúc này chẳng qua chỉ là chấp hành di chiếu mà phụ hoàng bản vương để lại, bản vương cũng có tâm tư muốn trở thành kẻ địch của các vị. Từ giờ trở , chỉ cần là người ủng hộ bản vương, đứng về phía bản vương, bản vương làm gì . Nếu , bản vương xem như là đồng lõa với tên nghịch tặc Quân Cơ Lạc kia, giết cần hỏi!"

      Trong tay Mộ Dung Quân Thương có quyền lực, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua đám người ở đây, mấy quan viên bị ánh mắt quét qua đều bị dọa sợ, vội vàng gục đầu xuống.

      Mộ Dung Quân Thương lại mang theo ánh mắt đắc ý liếc về hướng Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ. thậm chí còn cong môi, châm ngòi ly gián với Đường Tứ Tứ, "Quân phu nhân, nếu lúc này ngươi có thể đứng ra, chỉ ra tội lỗi của Cửu Thiên Tuế, bản vương cam đoan mấy đời Đường gia các ngươi đều có thể hưởng vinh hoa phú quý vô cùng, đệ đệ ruột Đường Tử An của ngươi cũng có quan to lộc hậu."

      Điều kiện này quả thực rất có sức dụ hoặc, Đường Tứ Tứ quay đầu liếc mắt nhìn Đường Tử An cái, mỉm cười trả lời Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, cơ thể ốm yếu của ngài biết có thể chống đỡ được bao lâu. Ngài xem, nếu cuối cùng ngài buông tay về phía tây, Tử An nhà ta phải đâu tìm quan to lộc hậu đây?"

      “Aiz, Tứ Tứ, nàng lo lắng nhiều quá rồi. Nhiếp chính vương của chúng ta ôn lương cung kiệm hiền đức, đại hiền nhân như thế, sao nàng có thể hoài nghi chứ? tuyệt đối lừa gạt phụ nữ trẻ em, cũng tuyệt đối lừa gạt người già yếu… Nhiều lắm cũng chỉ lừa mấy kẻ ngốc đầu óc thông minh mà thôi..." Quân Cơ Lạc châm biếm tiếp lời Đường Tứ Tứ, vui vẻ buông lời trêu chọc.

      "Quân Cơ Lạc, chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn có tâm tư đùa giỡn!” Tay áo Mộ Dung Quân Thương vung lên mạnh, giọng chứa ác độc, "Các vị đại nhân, bản vương đếm ba tiếng, sau ba tiếng bản vương ra lệnh cho cung thủ bắn tên! Nếu có người sẵn lòng đứng về phía bản vương, sau này bản vương tuyệt đối làm gì . Nếu muốn đứng về phía bản vương, bản vương chỉ có thể tiếng xin lỗi."

      Vừa xong, Mộ Dung Quân Thương lập tức mở miệng , "Ba..."

      Trong sân có vài quan viên lá gan có vẻ , sau khi nhìn cung nỏ nhắm ngay về hướng bọn họ, im lặng từ trong đám người ra. Có là có hai, có hai liền có ba... Chậm rãi, trong đám người lập tức xuất bảy, tám chỗ trống, mà bên cạnh Mộ Dung Quân Thương nhiều hơn bảy, tám người.

      Xu hướng này khiến Mộ Dung Quân Thương cực kỳ hài lòng, cánh môi mỏng lạnh lùng của hơi mở ra, lại nhàng phun ra chữ “Hai”, bên cạnh Mộ Dung Quân Thương lại lập tức nhiều thêm vài người.

      Nhưng Trì Lệ Dập, Giản Tư Minh... Mấy quan viên nhất phẩm quyền cao chức trọng kia lại động đậy. Đường Tử An kéo lấy góc áo Trì Lệ Dập, lo lắng , "Cậu, chúng ta chết sao?"

      "Tử An, con sợ sao?" Trì Lệ Dập cười hỏi.

      Đường Tử An lắc lắc đầu, "Tử An sợ chết, chỉ là... Con đột nhiên cảm thấy... Đại phôi đản sống cũng dễ…” ra ngọn núi cao, cũng có lúc thấp hơn ngọn núi khác. Đại phôi đản đủ đáng giận, mà Nhiếp chính vương này sao còn tệ hơn cả đại phôi đản. Uổng công trước kia còn xem ta như hùng, giờ nghĩ đến chỉ có chữ, xì!

      mặt Trì Lệ Dập có biểu cảm gì, ông nắm lấy tay Đường Tử An vài bước lên trước, đến bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, vô cùng thản nhiên , "Hoàng thượng, vi thần là võ tướng, chỉ biết làm những chuyện trung quân ái quốc. tại có người muốn dùng võ lực đối phó với Hoàng thượng, đối với vi thần mà , đây là bức vua thoái vị rồi. Vi thần nguyện ý đứng bên phía Hoàng thượng.”

      Tuy trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng sợ hãi, nhưng lời này của Trì Lệ Dập vẫn làm cho vô cùng cảm động.

      "Ái khanh, trẫm cám ơn ngươi!”

      "Đây là việc mà kẻ làm bề tôi nên làm, Hoàng thượng cần cảm tạ vi thần!" Trì Lệ Dập bình thản . Nhưng Quân Cơ Lạc biết, lúc này Trì Lệ Dập chọn lựa đứng về phía Mộ Dung Nhược Hồng, ra cũng là đứng về phía cháu ông. Nếu có Đường Tứ Tứ, ông hoàn toàn có thể mắt lạnh nhìn toàn bộ chuyện này xảy ra. Chỉ là, liên lụy đến Tứ Tứ, tuy ông muốn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng vẫn thể nào nhẫn tâm.

      Đường Tứ Tứ khẽ cắn cắn cánh môi, mặt mang theo vẻ vui mừng, đến bên cạnh Đường Tử An.

      "Cậu..." Nàng giọng gọi câu, vươn tay nắm lấy tay Đường Tử An. Đường Tử An lại cực kỳ có mắt mà nắm lấy tay Trì Lệ Dập. Lần này Trì Lệ Dập quở mắng Đường Tứ Tứ, cũng dùng gương mặt nghiêng nghiêng của mình đối diện với nàng. Ông quay đầu, khô cằn câu, “ tại con có thai, lát nữa trận đánh diễn ra, con phải theo phía sau cậu, cậu thể bảo vệ con được!”

      “Vâng!” Đường Tứ Tứ gật đầu mạnh, nước mắt ẩm ướt dâng lên trong mắt.

      Đường Tử An ngửa đầu cười, ánh mắt rơi xuống cái bóng mặt đất, bóng của ba người in nghiêng mặt đất, tối tối sáng sáng, quấn thành khối. Đường Tử An nghĩ, nếu tại biểu ca vẫn còn, mợ cũng ở đây, vậy tốt rồi. nhà bọn họ xem như đoàn viên.

      Ặc, chẳng qua để cho... ra đại phôi đản kia cũng có thể thêm vào... như vậy, nhà sáu người liền đoàn viên...

      Có Trì Lệ Dập đứng bên này, Giản Tư Minh và mấy quan viên nhất phẩm khác cũng đều đứng bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng. Dù sao có chiến thần Trì Lệ Dập, lại thêm Cửu Thiên Tuế quyền khuynh thiên hạ Quân Cơ Lạc ở đây, bọn họ cảm thấy khả năng thắng lợi của Mộ Dung Nhược Hồng lớn hơn chút.

      Người làm quan, đôi khi cũng phải biết tùy mặt gửi lời, xem xét thời thế. Có thể theo Hoàng thượng cùng gánh hoạn nạn, sau đó thiên hạ thái bình, hoàng đế quên bọn họ sao? Đáp án hiển nhiên là !

      Khuôn mặt Mộ Dung Quân Thương vặn vẹo co rúm lại, cười , " đúng là ngờ, đến nước này rồi, mà bên cạnh Cửu Thiên Tuế vẫn còn nhiều người ủng hộ đến thế. Vậy bản vương cũng khách khí nữa. Cung thủ chuẩn bị!" Mộ Dung Quân Thương nâng tay, cung thủ đều giơ cung nỏ trong tay bọn họ lên, binh lính trong vòng vây cũng giơ lên binh khí tay bọn họ, chỉ chờ tiếng ra lệnh, bắn chết Quân Cơ Lạc!
      Layla06, tart_trung, thuytlu19 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 180: Mộ Dung Quân Thương: hạ màn!
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Khuôn mặt Mộ Dung Quân Thương vặn vẹo co rúm lại, cười , " đúng là ngờ, đến nước này rồi, mà bên cạnh Cửu Thiên Tuế vẫn còn nhiều người ủng hộ đến thế. Vậy bản vương cũng khách khí nữa. Cung thủ chuẩn bị!"

      Mộ Dung Quân Thương nâng tay, cung thủ đều giơ cung nỏ trong tay bọn họ lên, binh lính trong vòng vây cũng giơ lên binh khí tay bọn họ, chỉ chờ tiếng ra lệnh, bắn chết Quân Cơ Lạc!

      Quân Cơ Lạc nắm lấy bàn tay còn lại của Đường Tứ Tứ, hài hước cười , "Nhiếp chính vương, nếu có kiếp sau, nhớ là đừng để cho bản đốc gặp được ngươi nữa. Nơi nào có bản đốc tồn tại, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm nền!”

      Khóe mắt Quân Cơ Lạc liếc lên trời, bầu trời có rất nhiều đèn khổng minh được thổi tới từ hướng hoàng cung, trong mắt Quân Cơ Lạc lộ ra nụ cười quỷ quyệt. Đường Tứ Tứ cũng nhìn lên trời theo ánh mắt , màn đêm mênh mông sớm được mấy ngọn đèn khổng minh đủ loại kiểu dáng tô điểm.

      Quân Cơ Lạc mở miệng cười, "Tứ Tứ, phải nàng thích pháo hoa sao, giờ mấy thứ này chắc nhìn đẹp hơn pháo hoa đúng ?” Từ lần trước, sau khi nhìn thấy Dạ Kiêu Cửu cùng với nương của đứng dưới bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa, bây giờ ngạo kiều (1) thích pháo hoa nữa. Mọi hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng nương của đều phải là cùng .

      (1) Ngạo kiều: Chỉ người bên ngoài làm bộ lạnh lùng, cao ngạo nhưng bên trong lại hay ngại ngùng xấu hổ, rất ôn nhu. đơn giản là ‘ngoài lạnh trong nóng’.

      Mấy loại thô tục như pháo hoa, cứ để lại cho tên nam nhân Dạ Kiêu Cửu kia .

      Mộ Dung Quân Thương tức đến méo miệng, chua ngòm, "Cửu Thiên Tuế, sắp chết đến nơi rồi, vậy mà ngươi còn thảnh thơi đứng đó đàm luận về đèn khổng minh. Như vậy, tại bản vương tiễn các ngươi đoạn đường..." Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương nhếch lên, lại lạnh giọng ra lệnh, "Cung thủ chuẩn bị, toàn bộ những người cự tuyệt hợp tác với bản vương, đều…”

      Lời của Mộ Dung Quân Thương còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy có luồng sát khí sắc bén hướng về phía . ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, liền nhìn thấy mũi tên lướt qua đám binh lính trùng trùng điệp điệp, phóng về phía . Đồng tử của nở to rồi lại co rút vài cái, theo bản năng muốn tránh . Nhưng tốc độ của mũi tên đó là kinh người, vừa định đẩy xe lăn , mũi tên kia lấy khí thế phá vỡ quân đội, đâm thẳng vào ngực .

      Vào giờ khắc này, thời gian dường như ngưng đọng. Mộ Dung Quân Thương gần như thể tin được, cúi đầu nhìn mũi tên găm ở trước ngực mình.

      “Vút”, lại thêm tiếng bén nhọn đâm thủng trung, ngay sau đó lại có mũi tên từ trong màn đêm phóng tới, bắn vào vai Mộ Dung Quân Thương. Biểu cảm ngạc nhiên mặt Mộ Dung Quân Thương nứt ra vài khe hở .

      “Chủ nhân!” Yến Mặc phản ứng nhanh nhất, lập tức vọt tới trước mặt Mộ Dung Quân Thương. Hai tay Mộ Dung Quân Thương ôm lấy lồng ngực bị thương của mình, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo người .

      Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cơ Lạc ở đối diện, Quân Cơ Lạc nâng hai tay vuốt ve cái cằm bóng loáng của mình, nhe răng cười tươi rói, "Nhiếp chính vương, trước kia bản đốc từng xem ngươi là đối thủ chân chính. Nhưng sao ngươi lại càng ngày càng bằng bản đốc thế? Ngươi tưởng là mấy vạn nhân mã đó của Hiền vương có thể vây khốn nhân thủ của bản đốc sao? Đối với Hiền vương, bản đốc chỉ có thể là, giết gà đâu cần dùng đao mổ trâu?”

      Thế cục sân lập tức xoay chuyển, quyền chủ động lại quay về tay Quân Cơ Lạc. Hai tay Quân Cơ Lạc nhấc lên, mái hiên phụ cận cũng có đám cung thủ mai phục giống vậy. Chỉ là bọn họ mặc đồ đen toàn thân, mặt lại tô than bụi màu đen, hòa vào trong bóng đêm. Nếu cẩn thận chú ý, căn bản là thể phát ra.

      Cơ thể Mộ Dung Quân Thương suy yếu, hơn nữa bị trúng tên, căn bản là sắp chống đỡ nổi nữa, chỉ là lòng tự trọng cao ngạo của cho phép đầu hàng Quân Cơ Lạc. cố gắng chống thân mình, run rẩy há mồm , "Truyền lệnh bản vương, bắn chết đại hoạn quan Quân Cơ Lạc... Bản vương muốn chết, ai có thể làm cho chết, bản vương ban cho quan to và cả lợi lộc…”

      Mộ Dung Quân Thương đứt quãng , tình trạng của lúc này cực kỳ gay go, trong lòng cũng biết, đêm nay mình có thể phải bỏ mạng ở đây. Vì thế, trước khi chết, nhất định phải làm cho Quân Cơ Lạc chôn cùng với , bằng là rất cam lòng.

      Lưu tướng quân quy thuận Mộ Dung Quân Thương thấy bộ dáng này của Mộ Dung Quân Thương, trong phút chốc cũng cảm thấy hoảng loạn. Nhưng trong lòng vẫn biết , ván đóng thuyền, nếu đêm nay Quân Cơ Lạc chết, vậy người chết có khả năng cùng với đám huynh đệ thủ hạ của .

      Ánh mắt thâm u của Quân Cơ Lạc dừng lại người Lưu tướng quân, chỉ lười biếng mở miệng câu, "Lưu tướng quân, bản đốc là đại phôi đản hơn kém. Nhưng hôm nay nhìn đứa bé trong bụng nương tử của bản đốc, đặc biệt cho ngươi lần cơ hội. Muốn sống muốn chết, chỉ dựa vào lựa chọn của ngươi.”

      để ý đến người của Mộ Dung Quân Thương nữa, Quân Cơ Lạc quay đầu với Đường Tử An, "Tiểu Tử An, chúng ta nơi này còn có ít ân oán của người lớn cần phải xử lý, đệ đưa nhị tỷ của đệ về Cửu Thiên Tuế phủ trước ."

      “Kế tiếp chàng định làm gì?” Nghe muốn để Tử An mang nàng , Đường Tứ Tứ lập tức khẩn trương hỏi.

      Quân Cơ Lạc mềm giọng, nâng tay vén tóc mai bị gió thổi loạn của nàng.

      “Nàng yên tâm , vở tuồng đêm nay chỉ nhiều lắm canh giờ nữa là xong rồi. Nàng cứ về trước với Tử An, trong bụng nàng có đứa bé, lỡ như đao kiếm có mắt làm nàng bị thương, vậy biết phải làm sao?”

      Hai tay Đường Tứ Tứ nhàng xoa xoa bụng, ánh mắt đảo qua người Quân Cơ Lạc cùng Trì Lệ Dập, " có lý do gì mà hai người ở đây chiến đấu hăng hái, còn hai người bọn ta lại trốn .” Phải chết mọi người chết chung, muốn sống mọoi người phải còn sống ra ngoài cùng nhau.

      Đường Tứ Tứ luôn luôn thích dính líu đến người khác, giờ khắc này lại sợ Quân Cơ Lạc xảy ra chuyện gì trong trận ác chiến này.

      Trì Lệ Dập nghiêm mặt, giọng nghiêm khắc xen vào, “Con ở đây làm được gì? Mau mau cút về cho cậu! Trong trận chém giết cần nữ nhân!"

      Giọng Trì Lệ Dập quá mức nghiêm khắc, khiến Đường Tứ Tứ chấn kinh biết gì hơn. Trì Lệ Dập lại , "Tử An, đưa nhị tỷ của con !”

      Đường Tử An đáp ứng rồi nắm lấy tay áo Đường Tứ Tứ, từng bước từng bước kéo nàng ra ngoài vòng vây. Trước khi , Đường Tứ Tứ còn xuyên qua vòng vây tầng tầng lớp lớp, van xin nhìn về hướng Quân Cơ Lạc đứng trong đám người.

      vĩnh viễn cũng đều là người khiến người khác phải chú ý.

      Kiêu ngạo, cuồng vọng, mãnh liệt...

      Mọi thứ mà biểu ra bên ngoài đều làm cho người ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Từng có thời gian, trong lòng nàng cũng chán ghét , bài xích . Nhưng tại, giống như vòng tuổi của cây cối, khắc vào trong những năm tháng cuộc sống của nàng.

      hy vọng con đường trước mặt bọn họ vĩnh viễn cũng có điểm cuối.

      Nắm tay nhau, cùng sống đến già.

      "Nhị tỷ, chúng ta thôi!" Đường Tử An lôi kéo góc áo Đường Tứ Tứ, sau đó leo lên chiếc xe ngựa mà trước đó Quân Cơ Lạc sớm sai người chuẩn bị. Đường Tứ Tứ yên lặng cầu nguyện trong lòng, sau đó leo lên xe ngựa dưới trợ giúp của Đường Tử An.

      Xe ngựa chậm rãi khởi động, bóng dáng Quân Cơ Lạc dần dần mờ nhạt trong bóng đêm, cho đến cuối cùng, hóa thành điểm đen, hoàn toàn thể thấy . Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trời vẫn có rất nhiều đèn khổng minh bay lơ lửng như trước.

      "Nhị tỷ, có cậu ở đó, đại phôi đản sao đâu.” Hai tay Đường Tử An nâng khuôn mặt béo núc ních của mình, tốt bụng an ủi, nhưng đối mắt trong veo sáng ngời như hắc diệu thạch lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm bụng của Đường Tứ Tứ.

      ra vừa rồi có nhiều người nên hỏi, tại rốt cuộc có thể hỏi.

      "Nhị tỷ, sau khi đứa bé trong bụng tỷ được sinh ra, có phải đệ cũng có thể làm cậu hay ?” mang theo giọng điệu ngốc nghếch hỏi, còn vấn đề phụ thân của đứa bé là ai bị tự động bỏ qua.

      Đường Tứ Tứ miễn cưỡng nặn ra nụ cười với Đường Tử An, "Thời gian trôi qua nhanh đấy, sau này Tử An nhà chúng ta cũng làm cậu rồi.”

      Đường Tử An lập tức nở nụ cười, tươi cười mặt còn sáng lạn hơn hoa hướng dương nở rộ.

      "Nhị tỷ, tỷ yên tâm. Đệ thương cháu của đệ giống như cậu đối với chúng ta vậy.” Đường Tử An nâng tay vỗ vỗ ngực mình, tự hào .

      Đường Tứ Tứ cong cong khóe miệng, cúi đầu sờ sờ bụng mình, nở nụ cười hạnh phúc. Đời này của nàng, đứa bé được sinh ra trong lời chúc phúc của tất cả những người nàng, chỉ cần đêm nay Quân Cơ Lạc có thể bình an sống sót, nhà bọn họ cũng có thể sống cuộc sống yên ổn.

      Trong sân, khí cứng ngắc ngưng đọng. Ý thức của Mộ Dung Quân Thương bị rút từng chút , lúc này chỉ cảm thấy mình vừa khốn đốn vừa mệt mỏi, rất muốn nhắm mắt lại, rất muốn ngủ giấc.

      Nhưng tiếng hô của Yến Mặc lại đứt quãng truyền đến bên tai , cảm thấy ồn ào.

      "Câm miệng!" theo bản năng kêu lên câu, giọng Yến Mặc dừng lại như kỳ tích. Thế giới của từ nay về sau cũng được an tĩnh, rốt cuộc có thể im lặng nhắm mắt lại, ngủ giấc no nê.

      Trong lúc ngủ mơ, hình như thấy được mẫu phi cười tới hướng . Dung nhan của mẫu phi vẫn y nguyên như thời còn bé.

      "Mẫu phi..." giọng gọi câu, Mộ Dung Quân Thương cảm thấy cơ thể mình trở nên bẫng.

      "Thương nhi, mẫu phi đến mang con đây, chúng ta đến địa phương mà năm bốn mùa đều có hoa nở…” Mẫu phi của ôn nhu cười.

      Mộ Dung Quân Thương đắm chìm vào trong nụ cười của bà, khó có thể tự kềm chế, lập tức đuổi theo bước chân của mẫu phi, muốn rời

      “Chủ nhân!” Yến Mặc nắm lấy cơ thể Mộ Dung Quân Thương lắc lắc ngừng, muốn đánh thức Mộ Dung Quân Thương rơi vào hôn mê. Đáng tiếc, tiếng gọi của có tác dụng gì với Mộ Dung Quân Thương. kêu hồi, đột nhiên buông Mộ Dung Quân Thương ra, quỳ xuống lết đến trước mặt Quân Cơ Lạc, cầu xin Quân Cơ Lạc tha thứ, "Cửu Thiên Tuế, cứu chủ nhân nhà ta … Ngươi nhất định có biện pháp cứu ngài… Nếu chủ nhân nhà ta chết, Tiết thần y cũng sống được, cầu ngươi cứu ngài…”
      Layla06, tart_trung, thuytlu21 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 181: Mục tiêu kế tiếp: Trì Lệ Dập!
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Yến Mặc kêu hồi, đột nhiên buông Mộ Dung Quân Thương ra, quỳ xuống lết đến trước mặt Quân Cơ Lạc, cầu xin Quân Cơ Lạc tha thứ, "Cửu Thiên Tuế, cứu chủ nhân nhà ta … Ngươi nhất định có biện pháp cứu ngài… Nếu chủ nhân nhà ta chết, Tiết thần y cũng sống được, cầu ngươi cứu ngài…”

      Quân Cơ Lạc cười , "Muốn bản đốc cứu chủ nhân nhà ngươi? Có thể. Nhưng bản đốc khó mà bảo đảm được có thể cứu sống ." Quân Cơ Lạc túm lấy cổ áo Yến Mặc, nhấc cả người lên giữa trung, "Ngươi là con chó trung thành nhất bên người chủ nhân ngươi, bản đốc tin là ngươi biết để thuốc giải của lão Tiết ở đâu đúng ? Bản đốc cho người cứu , ngươi đưa thuốc giải. Cuối cùng sống hay chết, bản đốc phụ trách."

      " được... Chủ nhân nhà ta thể chết được... Nếu , Tiết thần y cũng sống được..." Cả người Quân Cơ Lạc toát ra hơi thở rét lạnh làm cho Yến Mặc khỏi bị chấn động, nhưng nghĩ đến mạng của chủ nhân mình còn nằm trong tay Quân Cơ Lạc, lại đành phải lặp lại lời kia lần.

      Khóe miệng Quân Cơ Lạc cong lên, vươn tay dùng sức quăng thẳng Yến Mặc ra ngoài. Yến Mặc bị quẳng ra xa, nhưng vẫn cực kỳ cố gắng tới trước xe lăn mà Mộ Dung Quân Thương ngồi. Mộ Dung Quân Thương tê liệt ngồi xe lăn, ngoại trừ hơi thở mỏng manh, cả người đều hôn mê bất tỉnh.

      "Chủ nhân..." Nước mắt Yến Mặc rơi xuống. Nhưng ngay lúc đó lại làm ra chuyện mà tất cả mọi người ai đoán được. nhặt trường kiếm rơi mặt đất, nhắm ngay vào ngực mình, mạnh mẽ đâm xuyên qua. dùng sức rất mạnh, vì thế máu tươi ngay lập tức phun ra tung tóe.

      Đôi mắt Quân Cơ Lạc biến đổi, vội vàng tiến lên. Yến Mặc nở nụ cười trào phúng với Quân Cơ Lạc, ha ha cười , "Cửu Thiên Tuế, nếu ta chết, đời này chỉ có chủ nhân nhà ta biết thuốc giải ở đâu. Nếu ngươi cứu ... Vậy Tiết thần y, lão… cũng sống được…” Khi Yến Mặc đến mấy lời sau cùng, máu tươi đỏ sẫm cũng trào ra từ khóe miệng

      Quân Cơ Lạc kiểm tra miệng vết thương của , phát lợi kiếm vừa vặn đâm vào ngực , kiếm đâm rất sâu, với tình huống trước mắt, xem ra là cứu nổi.

      "Mau! Truyền ngự y đến!" Quân Cơ Lạc vội vàng gọi người tới.

      Nhưng căn bản là Yến Mặc muốn sống tiếp, gian nan quỳ rạp trước mặt Mộ Dung Quân Thương, dập đầu ba cái vang dội trước mặt người còn hôn mê kia, “Chủ nhân, sau này Yến Mặc thể hầu hạ ngài nữa… Ngài bảo trọng!"

      Sau khi Yến Mặc dập xong ba cái vang dội, vẫn duy trì tư thế quỳ gối đất, thân mình còn nhúc nhích gì nữa. Quân Cơ Lạc vươn tay đẩy, cơ thể mới ngã xuống. Chẳng qua, lúc này chết…

      gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc lên vẻ tàn độc, vui liếc nhìn Mộ Dung Quân Thương cái rồi mới phân phó với người đứng bên cạnh, “Mau chóng đưa Nhiếp chính vương vào cung, bảo các ngự y, cho dù trả bằng cái giá nào, cũng phải giữ được mạng của Nhiếp chính vương!” Giống như Yến Mặc , nếu Mộ Dung Quân Thương chết, e là lão Tiết cũng gặp bất hạnh.

      Tính ra, tên Mộ Dung Quân Thương này đúng là gặp vận c*t chó, dưới tình huống như vậy mà vẫn còn tên hạ nhân trung thành đứng ra chết thay cho .

      Quân Cơ Lạc ra lệnh tiếng, đương nhiên có người lập tức nâng Mộ Dung Quân Thương hôn mê lên xe ngựa, cấp tốc chạy về hoàng cung. Thiếu Mộ Dung Quân Thương, khói thuốc trong sân dường như cũng sắp được dập tắt. Tuy Lưu tướng quân có thể ra lệnh tiếng, xuất quân đối phó với mọi người trong sân, nhưng ra ông cũng biết, chỉ cần Quân Cơ Lạc ra lệnh, chừng trước khi còn chưa kịp giải quyết Quân Cơ Lạc, cung thủ trốn ở nơi bí mật nào đó gần đây bắn chết ông rồi.

      Lưu tướng quân còn do dự có nên đại khai sát giới với Quân Cơ Lạc hay , vào lúc này, ông lại nhìn thấy Mạc Lương mang đại đao cưỡi con ngựa cao to uy vũ phi nhanh tới đây.

      đến trước mặt Quân Cơ Lạc, giọng hùng hồn, "Cửu Thiên Tuế, đám cặn bã phế vật trong cung đều được thuộc hạ thu thập, bây giờ cực kỳ thành .”

      Trưởng công chúa nãy giờ vẫn gì, gầy yếu té mặt đất, lúc này quan tâm nhất hiển nhiên là đệ đệ ruột của mình. Khuôn mặt của nàng trắng bệch, kinh hoảng , "A Trạch đâu? tại A Trạch ở đâu?”

      Hàng lông mày dày rậm cao thấp đều của Mạc Lương cau lại, trực tiếp quát với trưởng công chúa, "Loạn thần tặc tử đương nhiên là phải giết! Đầu còn bị chặt xuống…”

      "A!" Tiếng khóc kêu sắc nhọn của trưởng công chúa vang vọng khắp bầu trời đêm, khơi dậy mấy con chim đêm bay qua bầu trời.

      Mạc Lương tà ác cười , "Trưởng công chúa, ngươi biết đâu. Trước đó Hiền vương kiêu ngạo dẫn đám người xông vào cung, lúc ấy nhóm bọn họ quả thực chính là vừa nhìn thấy người liền giết ngay. Sau đó Hiền vương bị chém đầu, mấy người này bị chấn kinh hết, căn bản còn ai dám kiêu ngạo nữa. Cửu Thiên Tuế từng , cái này gọi là cầm tặc trước cầm vương. Còn nữa, sau đó đầu với người của Hiền vương lăn lóc mỗi thứ nơi, tình hình đó thực rất dọa người…”

      "Bản cung liều mạng với đám hoạn quan các ngươi!” Cảm xúc của trưởng công chúa khống chế được, rút trâm cài đầu mình ra, vọt về hướng Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc chỉ hơi vung tay dùng sức đẩy nàng ra. Trưởng công chúa bị quăng ngã, vẫn cam lòng, lại điên cuồng muốn xông tới chỗ Quân Cơ Lạc.

      Mạc Lương bước ra đứng trước mặt Quân Cơ Lạc, lập tức biến thành bức tường thịt. Trưởng công chúa đụng vào tường thịt, lập tức bị bắn ngược lại, lui về sau vài bước, lảo đảo cái rồi ngã lăn ra đất, cổ chân cũng bị trẹo.

      Hàng lông mi như sâu lông của Mạc Lương hơi run run, "Hiền vương chết, ngươi có tức cũng đừng có trút xuống người chúng ta chứ, đâu phải bọn ta giết Hiền vương."

      Trưởng công chúa bị trẹo chân, thể cử động được, nhưng nàng như bị phát điên, quay sang mắng Mạc Lương cùng Quân Cơ Lạc, "Bản cung nhất định phải cho mấy người các ngươi nợ máu trả bằng máu..."

      khinh kị binh chạy nhanh tới, lần này mọi người nhìn thấy nam nhân mặc nho sam của thư sinh nhảy xuống, trong tay còn cầm cái bọc . Mà sau khi đến gần, mọi người nương theo ánh đèn nhìn qua, ràng phát nho sam người nhuộm máu đỏ sẫm, còn cái bọc trong tay càng thêm khủng bố, đó vẫn còn máu tươi giọt tí tách.

      bước đến, đám người tự động tránh đường cho .

      Mạc Lương nhìn thấy người tới, bĩu môi trách câu, với trưởng công chúa, “Này, hùng chân chính chém Hiền vương đến rồi đó, trưởng công chúa ngươi có thể tìm tính sổ."

      ra ánh mắt của trưởng công chúa sớm dừng lại người . Nàng nhìn chằm chằm người kia, đôi mắt dần dần sâu thêm, thân mình khắc chế được mà phát run, thậm chí răng cũng va vào nhau lập cập.

      Người nọ dừng bước trước mặt nàng, quăng cái bọc mà cầm trong tay ra ngoài. Sau khi cái bọc lăn vài vòng đất liền bung ra, vừa vặn để mọi người nhìn thấy đầu người được cất giấu trong cái bọc. Mà cái đầu người đó lại chính là… Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạch!

      "!" Trưởng công chúa phát điên, dùng hai tay ôm đầu, muốn nhìn thấy mọi chuyện xảy ra.

      Người tới sảng khoái bật cười, lại có chút chút tàn nhẫn nhấc chân đá đá đầu của Mộ Dung Ôn Trạch. Trưởng công chúa chôn vùi đầu, toàn thân run như cầy sấy, căn bản dám nhìn tình hình này. Sau khi người kia đá vài cái, ngồi xổm xuống trước mặt trưởng công chúa, ác độc , "Công chúa, bản phò mã tặng phần quà này cho ngươi, ngươi thích ?"

      Đúng, đúng vậy. Người tới chính là phò mã của trưởng công chúa, cũng chính là tỷ phu của Mộ Dung Ôn Trạch.

      Trưởng công chúa vẫn vùi đầu như trước, dám trả lời đại phò mã. Đại phò mã nhìn thấy biểu này của nàng, nỗi hận trào dâng trong lòng, nắm chặt tay thành quyền, đánh tơi bời lên người trưởng công chúa.

      "Tiện nhân, ngươi tưởng ngươi là công chúa có thể tùy ý khi dễ làm nhục ta sao? Cái danh đại phò mã này của ta dễ nghe biết bao, nhưng ta cmn thậm chí còn bằng con chó của ngươi. Lúc ngươi vui vẻ, đến vài lời hay ho đến dỗ ta. Nhưng khi ngươi mất hứng, ta cmn phải trở thành đối tượng để ngươi trút giận. Ngươi cho ta ngủ chuồng heo, cho ta ăn đồ ôi đồ thiu, cho ta liếm chân ngươi… Mấy chuyện này ta đều nhịn, dù sao ngươi cũng là cành vàng lá ngọc, ta có thể lấy được ngươi là vinh hạnh của ta.

      Nhưng ngươi cmn dùng lời làm mẫu thân ta tức chết, lại dùng lời ác độc mắng thân thích của ta, thậm chí còn cắm sừng lên đỉnh đầu ta… Trưởng công chúa, ha ha, cao quý đó nha. phải ngươi nằm mơ cũng muốn nâng đệ đệ ngươi lên ngai vàng sao? Ta cố tình để cho ngươi được toại nguyện! Ta chém đầu Hiền vương, muốn để cho ngươi ả độc phụ này phải sống trong địa ngục có hy vọng cả đời!”

      Đại phò mã tàn khốc bạo ngược , trưởng công chúa đau thương như bị dùng sắt nung đốt da, sống bằng chết.

      "Bản cung muốn liều mạng với ngươi... Ngươi trả A Trạch cho ta…” Trưởng công chúa là chịu nổi nam nhân bị nàng tùy ý khi dễ ngày xưa, tại lại xoay người biến đổi, tư thái cao cao tại thượng. Nàng chịu đựng đau đớn nơi cổ chân, dùng sức nhảy lên, dùng móng tay sắc bén của mình cào lên mặt đại phò mã.

      "Bản cung muốn ngươi đền mạng cho A Trạch…”

      "Đủ! Đồ điên! Đúng vậy, là ta chém đầu của , nhương người chân chính hại phải là ngươi à? Trước đó với ta rồi, muốn đến đất phong. Nhưng ngươi cho , còn dùng tư thái trưởng tỷ của mình để áp chế . Hôm nay cho dù phải ta giết , ngươi cho là có thể sống sót sao? Cả ngươi nữa, ngươi luôn miệng ngươi thương đệ đệ này thế nào, là buồn cười... Hiền vương đều làm mọi chuyện theo lời ngươi, như vậy nếu có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, người được lợi cuối cùng còn phải là ngươi sao?

      ra ngươi chỉ thương cái khả năng có thể đưa quyền lực cho ngươi của mà thôi! giờ ngươi vừa khóc vừa nháo như vậy, , chẳng lẽ phải vì Hiền vương chết, sau này ngươi còn cơ hội thượng chính sao?"

      Rốt cuộc vẫn là vợ chồng cùng giường chung gối, mỗi câu mà đại phò mã ra như là thi hình hành hạ trưởng công chúa. Trưởng công chúa thống khổ ôm đầu, vẫn điên điên khùng khùng cầu đừng nữa. Nàng chột dạ tự an ủi, người ở trong hoàng gia, thân tình cần phải có lợi ích mới giữ gìn được. Nàng biết chuyện mình bức bách Mộ Dung Ôn Trạch như vậy sai chỗ nào.

      Lúc này đại phò mã xoay người, quỳ xuống với Mộ Dung Nhược Hồng, "Khởi bẩm Hoàng thượng, trong tay vi thần có chứng cứ chứng minh trưởng công chúa cấu kết với Nhiếp chính vương, có ý đồ mưu phản.”

      Mộ Dung Nhược Hồng kinh hãi, lúc này đột nhiên cảm thấy mình người may mắn. Trước đó đại phò mã chính là người ngoan cố nhất trong Ngự Sử đài. Hồi trước chỉ lần dùng máu can gián Mộ Dung Long Thịnh, muốn dùng cực hình xử tử Quân Cơ Lạc. Nhưng giờ, đại phò mã lại quay sang hỗ trợ giết Mộ Dung Ôn Trạch, thị phi đúng sai trong đó biết, chỉ hiểu được điểm, đầu của vẫn còn cổ, có điểm này là đủ rồi.

      Sờ sờ cổ của mình, trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy vô cùng may mắn. Quả nhiên, người xưa cũng lừa gạt , người ngốc có phúc của người ngốc. Trong trận chiến quyết tử này, Quân Cơ Lạc thoải mái diệt trừ Mộ Dung Ôn Trạch, và cả Mộ Dung Quân Thương, cho dù có thể được cứu về, cũng làm được trò trống gì. Dù sao, hành thích vua, bức vua thoái vị, đây trở thành vết nhơ cả đời rồi.

      "Phò mã gia, lần này ngươi có công, trẫm trọng thưởng cho ngươi!”

      Đại phò mã dập đầu tạ ơn, "Vi thần đa tạ ưu ái của Hoàng thượng. Nhưng vi thần còn cầu quá đáng, chờ sau khi cơn sóng gió này qua , vi thần muốn xin được về quê, mong rằng bệ hạ có thể đáp ứng."

      Phe Quân Cơ Lạc chiếm ưu thế tuyệt đối, cuối cùng Lưu tướng quân cũng đầu hàng Mộ Dung Nhược Hồng, rốt cuộc trận sóng gió này cũng hạ màn. Sau đó, đám người vội vàng rời , Trì Lệ Dập đợi mấy người khác rời rồi, mới đến trước mặt Quân Cơ Lạc, vuốt râu , "Cửu Thiên Tuế, vận may của con người cũng có lúc dùng hết. tên thái giám giả như ngươi, kiểu gì cũng giấu giếm được. Tứ Tứ có thể dối che giấu giúp ngươi lần, chẳng lẽ sau khi đứa sinh ra rồi, người có tâm lấy máu nghiệm thân sao?”

      Trì Lệ Dập hơi dừng lại chút, vẫn kiên trì với ý kiến của mình, , “Đứa bé trong bụng Tứ Tứ… vẫn nên xóa sạch thôi!”

      Trong mắt Trì Lệ Dập lộ vẻ vui đối với Quân Cơ Lạc, phất tay áo, cưỡi ngựa dẫn người của ông rời . Quân Cơ Lạc đứng trong gió đêm, dõi theo bóng dáng Trì Lệ Dập. Mạc Lương từ đằng sau bước lên, với , "Cửu Thiên Tuế, đám người ở thành nam lần này, ít nhiều gì cũng nhờ có người của Trì tướng quân giúp chúng ta giải quyết."

      Quân Cơ Lạc cong môi, đôi mắt thâm sâu như biển, làm cho người ta nhìn thấu.

      Thời gian trôi nhanh như cát mịn chảy qua khe hở. Chỉ chớp mắt cái, trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông rơi xuống.

      Gần đây liên tiếp có người bị giết trong hoàng thành. Mà nếu những người bị giết này có điểm nào giống nhau, chính là: Những người này đều có liên quan đến Quân Cơ Lạc.

      Ngay cả người có võ công thân thủ đều cực kỳ tệ như Mạc Lương mà cũng bị người của tổ chức sát thủ theo dõi. Những người này nhân lúc ở sòng bạc, lấy hơn hai mươi người vây quanh mình .

      Cuối cùng, Mạc Lương luôn luôn dũng mãnh hữu lực, người bị đâm hơn hai mươi kiếm. Trước khi chết, mơ hồ nhìn thấy nữ nhân đội khăn che mặt đen về hướng . Nữ nhân kia chậm rãi tháo khăn che mặt kia xuống, trong đôi mắt Mạc Lương liền in bóng của khuôn mặt đầy sẹo.

      "Ta là lệ quỷ, chuyên môn tới tìm nhóm mấy người các ngươi để báo thù. Yên tâm , ta đưa Cửu Thiên Tuế đến gặp các ngươi nhanh thôi.” Nữ nhân kia trầm tàn nhẫn cười, sau đó tươi sống móc hai mắt Mạc Lương xuống!

      Chờ sau khi Mạc Lương tắt thở rồi, ả trầm cười , "Mục tiêu kế tiếp: Trì Lệ Dập!"
      Layla06, tart_trung, thuytlu19 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 182: Mục tiêu kế tiếp: Trì Lệ Dập! (hai)
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Năm nay, hoa mai trong Già Lam tự cũng nở rộ rực rỡ như năm rồi. Hôm mười lăm, nàng cùng với mợ mình đến Già Lam tự cầu phúc cho Trì Hằng Liễu, Đường Tử An cũng theo.

      Thắp hương lạy phật xong, ba người gặp Nhất Nặc đại sư. Truyền thuyết Nhất Nặc đại sư là cao tăng đắc đạo, ông có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này của người, hơn nữa còn có lòng từ bi cứu giúp mọi người, vì thế trong hoàng thành từ Mộ Dung Nhược Hồng cho tới dân thường đều vô cùng kính ông.

      Trước kia tuy Đường Tứ Tứ cũng thường hay đến Già Lam tự, nhưng bao giờ dám cầu kiến Nhất Nặc đại sư. Lần này cũng là nàng bất chấp khó khăn theo mợ nàng.

      "Nhất Nặc đại sư, đến khiến ngài cảm thấy buồn cười. Ta vẫn cảm thấy con ta chết, luôn cảm thấy thằng bé vẫn còn sống đời. Nghe ngài có thể thấy kiếp trước kiếp này của người, có thể xem giùm ta hay ... Là ta mê dại, hay là con ta gặp chuyện may..." Mợ của Đường Tứ Tứ Thẩm Hoa Dung coi như khá là “khách sáo” hỏi. Đại khái là do mẹ con liền tâm, bà cảm thấy con mình vẫn còn sống. Bà cứ cảm thấy có ngày con mình trở về.

      đến Thẩm Hoa Dung , đó là người phụ nữ khiến cho Đường Tứ Tứ thể bội phục.

      Thẩm Hoa Dung phải là thiên kim đại tiểu thư gì, khi bà còn đợi gả, bà cũng thích đọc sách viết chữ, thậm chí tính tình còn vô cùng nóng nảy, thường ngày luôn thích bênh vực kẻ yếu.

      Lúc còn trẻ, bà trông cửa hàng bán quan tài giúp cho cha mình, vì thế mới kết duyên với Trì Lệ Dập.

      Lúc còn trẻ Trì Lệ Dập cũng là mỹ nam tử nhanh nhẹn, ra ngoài vòng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cực nóng của nữ nhân. Vào lần đầu tiên khi ông bước chân vào tiệm bán quan tài của Thẩm gia, Thẩm Hoa Dung liếc mắt cái coi trọng ông, hơn nữa còn cực kỳ dũng cảm vỗ ngực tuyên bố với phụ thân của bà, “Cha, nam nhân này chính là nam nhân của con!” Kết quả chỉ nhận lấy được cái liếc mắt xem thường của phụ thân.

      giống với mấy nương có tính cách nũng nịu ngượng ngùng khác, sau khi Thẩm Hoa Dung biết Trì Lệ Dập, ngay ngày hôm sau bà dũng mãnh tiến công, thông qua đủ loại phương thức xuất trước mặt Trì Lệ Dập.

      Hôm nay giả vờ tình cờ gặp mặt, ngày mai làm mỹ nhân cứu hùng, ngày kia lại thành kẻ rơi xuống nước ướt sũng người… Chỉ cần là chủ ý mà Thẩm Hoa Dung có thể nghĩ đến, bà đều lần lượt dùng hết người Trì Lệ Dập, dùng lời của bà mà , dù thế nào trước tiên cũng phải lộ mặt trước mặt tướng công tương lai của bà nhiều chút.

      Đương nhiên, đại tướng quân nghiêm túc đến mức tùy tiện cười cùng với nương nửa chữ bẻ đôi cũng biết, chỉ biết bán quan tài, khẳng định là môn đăng hộ đối. Lúc ấy mọi người đều nhắc nhở bà, kể cả cha mẹ bà, cóc thể nào ăn thịt thiên nga được, cóc vẫn là ăn ít thịt muỗi mới thích hợp. Phụ thân của bà thậm chí còn cảm thấy bà cả ngày đuổi theo người nam nhân rất mất mặt, chi ra đống tiền mời bà mối đến, hy vọng có thể gả bà ra ngoài. Nhưng trước khi bà thành thân, lại đào hôn, trực tiếp chạy đến hoàng thành tìm Trì Lệ Dập, hơn nữa còn trở thành bạn tốt của đích muội của Trì Lệ Dập. theo lời của bà chính là, đánh vào bên trong quân địch mới có thể khiến quân địch đầu hàng.

      Lúc ấy Trì Lệ Dập là Võ trạng nguyên tiếng tăm lừng lẫy, lại thêm quân công của ông, khiến cho ông trở thành nhân vật làm mưa làm gió, chạm tay có thể bỏng trong hoàng thành, biết có bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho ông làm vợ.

      Thẩm Hoa Dung là nữ nhân có thân thế hiển hách, có giáo dưỡng gì, trong con mắt của người đời khẳng định là thể nào lọt vào mắt Trì Lệ Dập. Nhưng cuối cùng, lại truyền đến tin tức kinh người khiến ai ai cũng phải rớt cằm đầy đất. Chính là nữ nhân xấu xí Thẩm Hoa Dung lại tóm được chiến thần tướng quân của Tiêu quốc.

      Khi Trì Lệ Dập tới cửa cầu hôn, phụ thân của Thẩm Hoa Dung chỉ có loại cảm giác tai họa nuôi nhiều năm nay được tống ra ngoài thành công, nhất định phải đốt pháo chúc mừng cho xôm tụ. Ông căn bản dám đặt ra điều kiện gì với Trì Lệ Dập, lấy tốc độ nhanh nhất gả con mình cho Trì Lệ Dập, vì sợ Trì Lệ Dập cảm thấy chịu thiệt, nửa đường hưu Thẩm Hoa Dung, nên còn sắm lượng đồ cưới đáng kể cho bà.

      Lúc ấy ai xem trọng việc hôn nhân này của hai người, nhưng mười mấy năm sau, Thẩm Hoa Dung vẫn là phu nhân duy nhất của Trì phủ, Trì Lệ Dập nạp thiếp, cũng có nữ nhân lăng nhăng nào khác, mà cả Trì phủ cũng chỉ có đứa con là Trì Hằng Liễu. giờ cha mẹ của Thẩm Hoa Dung được Trì Lệ Dập đón về, cho tới bây giờ Thẩm phụ vẫn còn cảm thấy con đầu heo của mình vớ được đóa hoa tươi Trì Lệ Dập.

      Đương nhiên tất cả mọi chuyện này, ngoại trừ chứng minh Trì Lệ Dập là mọt nam nhân có trách nhiệm, cũng là thành quả cố gắng của Thẩm Hoa Dung.

      Nữ nhân có tính cách bưu hãn này, lấy “bưu hãn” của bà, khiến cho ba đại nam nhân trong nhà mỗi lần nhắc tới bà, vừa lại vừa đau đầu.

      Mí mắt Nhất Nặc đại sư hơi khép lại, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu tràn đầy tia sáng mà người khác nhìn thấu. Ông hòa ái cười cười, hai tay tạo thành chữ thập, khiêm tốn , “A di đà phật. Trì phu nhân, trồng hoa được hoa, trồng quả được quả, mọi chuyện đều có duyên định. Theo như lão nạp thấy, duyên mẹ con giữa Trì phu nhân ngài với Trì công tử vẫn còn chưa đứt.”

      Lời của Nhất Nặc đại sư chỉ khiến cho Thẩm Hoa Dung mà ngay cả Đường Tứ Tứ cũng sáng bừng hai mắt. Thẩm Hoa Dung kích động truy hỏi, “Vậy theo như lời của Nhất Nặc đại sư, thi thể bị thiêu rụi lúc trước phải là Tiểu Liễu nhà ta? Vậy giờ thằng bé ở đâu?”

      Thẩm Hoa Dung hỏi liền tù tì mấy vấn đề. Nhất Nặc đại sư nở nụ cười, duỗi tay vào trong chén trà, chấm nước, viết chữ "Bắc" lên mặt bàn.

      "Bắc? Phương bắc? Bắc quốc? Hay là Bắc Cương?" Thẩm Hoa Dung tiếp tục hỏi. Nhất Nặc đại sư cũng chỉ cười tiếp, lại chuyển ánh mắt sang Đường Tứ Tứ. Trong mắt ông hàm chứa thâm ý, làm cho tim Đường Tứ Tứ đột nhiên nhảy dựng.

      Thẩm Hoa Dung thấy ông lời nào, nhịn được, hít sâu hơi, với Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An, "Tứ Tứ, Tử An, hai con ra ngoài trước , mợ còn có chút chuyện muốn với Nhất Nặc đại sư.”

      Đường Tứ Tứ bị ánh mắt chăm chú của Nhất Nặc đại sư làm cho sợ hãi, nghe Thẩm Hoa Dung như vậy, nàng liền dẫn Đường Tử An ra ngoài. Mà khi nàng vừa mới dẫn Đường Tử An ra khỏi thiện phòng, Đường Tứ Tứ xoay người đóng cửa, chợt nghe từ trong phòng truyền đến tiếng cưỡng bức như nữ phỉ, "Ngươi cái con lừa ngốc chết bầm, trước mặt bọn tiểu bối, ta gọi ngươi tiếng đại sư, ngươi lại còn làm màu với ta. Năm đó đáng lẽ tướng công ta nên khoanh tay đứng nhìn tên cao tăng đắc đạo ngươi bị người ta đâm chết mới tốt... Con lừa ngốc, ngươi mau, rốt cuộc Tiểu Liễu nhà ta bây giờ ở đâu?”

      Khóe môi Đường Tứ Tứ hơi giật giật, vôi vàng đóng chặt cửa lại rồi dẫn Đường Tử An rời . Qua khoảng nén nhang, Thẩm Hoa Dung liền mang theo vẻ mặt nhàng khoan khoái từ trong thiện phòng ra, bước chân nhàng, nơi khóe miệng còn vương ý cười khó giấu. Đường Tứ Tứ tiến lên, giọng hỏi, "Mợ, Nhất Nặc đại sư gì?"

      Hai mắt Thẩm Hoa Dung trong veo rực sáng, ánh mắt nhìn Đường Tứ Tứ sáng ngời hữu thần, "Lão lừa ngốc kia chính là người khoái làm màu, gì mà thiên cơ thể tiết lộ, sau khi bị mợ đánh cho chút, đành phải ngoan ngoãn ra. Trước đây ông ấy từng xem bói cho Tiểu Liễu nhà chúng ta, quẻ tượng biểu thằng bé vẫn còn sống, tại ở quốc gia phương bắc..."

      Nước nằm phía bắc của Tiêu quốc, phải là Trần quốc. Đường Tứ Tứ hơi híp mắt lại, nhớ tới Dạ Kiêu Cửu. Thẩm Hoa Dung lấy từ trong tay áo mình ra lá bùa hộ mệnh, đưa cho Đường Tứ Tứ, với nàng, "Đây là thứ mà Nhất Nặc đại sư đưa cho con. Ông ấy , trong khoảng thời gian này, con đừng có tranh giành oán hận người khác. Ông ấy bảo con mang theo bùa hộ mệnh này, là có ích cho chuyện sinh con của con.”

      Đường Tứ Tứ nhận lấy bùa hộ mệnh, ngọt ngọt cảm ơn với Thẩm Hoa Dung. Thẩm Hoa Dung nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô lên của Đường Tứ Tứ, vẻ mặt tiếc hận, "Tứ Tứ à, là đáng tiếc. Vốn dĩ mợ còn tưởng thân càng thêm thân, lừa con về nhà chúng ta làm con dâu. đúng là tiếc quá mà, chỉ có thể trách Tiểu Liễu nhà chúng ta có phúc khí này thôi…”

      Bởi vì mang thai nên da mặt Đường Tứ Tứ cực kỳ bóng mịn, khi Thẩm Hoa Dung chuyện liền nhịn được vươn tay ra nhéo nhéo, xúc cảm là quá tốt.

      Chẳng qua, sau khi nhìn thấy Quân Cơ Lạc đến Già Lam tự đón Đường Tứ Tứ, tiếc nuối cùng thở dài của bà nháy mắt tan thành mây khói. Dùng lời của Thẩm Hoa Dung mà chính là, dựa vào! Ông trời là rất công bằng, vì sao nam nhân lớn lên nhìn tuấn tú như vậy lại xuất lúc lão nương còn trẻ? Nếu bà có thể gặp được nam nhân tuấn mỹ như Quân Cơ Lạc vào lúc còn tuổi xuân , vậy bà…

      Trì Lệ Dập là ai? Cút, lão nương biết nam nhân mặt than sao bao nam (1)! tên Trì Lệ Dập kia!

      (1) Gốc là “sao 包男”, mình cũng biết nghĩa là gì.

      "Mợ..." Quân Cơ Lạc vô cùng cung kính hành lễ của vãn bối với Thẩm Hoa Dung.

      Mắt Thẩm Hoa Dung lộ ra u oán, nghiêm trang sửa lại, “ ra ngươi cần học theo Tứ Tứ gọi ta là mợ, ngươi vẫn gọi ta là Trì phu nhân ."

      Quân Cơ Lạc liền sửa miệng, quy củ gọi tiếng "Trì phu nhân". Thẩm Hoa Dung vô cùng phấn khởi đáp lời, sau đó, Quân Cơ Lạc đưa Thẩm Hoa Dung về Quốc công phủ, đúng vào lúc này Trì Lệ Dập cũng quay về phủ.

      Trì Lệ Dập nhìn thấy Đường Tứ Tứ, ánh mắt đầu tiên rơi xuống cái bụng nhô lên của nàng, đôi mắt của ông nguy hiểm nheo lại, mặt vẫn có biểu cảm gì như trước, thậm chí còn nhiều hơn câu nào với bọn họ, phất tay áo lập tức bước lên thềm đá trước cổng Quốc công phủ. Thẩm Hoa Dung cười lắc lắc đầu, “Các con cần so đo với lão ngoan cố này, người như ông ấy, tính tình còn cứng hơn cả tảng đá thối đặt trong nhà xí.”

      "Thẩm Hoa Dung!" Chắc là Trì Lệ Dập nghe được lời phàn nàn của bà, quay đầu, ánh mắt liếc lại đây.

      Thẩm Hoa Dung vội vàng nhấc váy, đuổi theo Trì Lệ Dập. Hai người trước sau vào trong Trì phủ. Cuối cùng Thẩm Hoa Dung còn quay đầu vẫy tay chào tạm biệt Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc cẩn thận đỡ Đường Tứ Tứ lên xe ngựa. Mà chờ sau khi xe ngựa của bọn họ rời , nơi góc đường của Quốc công phủ, nữ nhân quấn lụa sa đen toàn thân vò nát nhành hoa mai trong tay.

      Dáng vẻ tiểu nữ nhân hạnh phúc của Đường Tứ Tứ tại, kích thích đến ả.

      đích nữ như Đường Tứ Tứ, nếu phải dựa vào ông cậu như Trì Lệ Dập, nàng ta có ngày hôm nay sao? Ả nhất định phải diệt sạch toàn bộ người thân bên cạnh Đường Tứ Tứ.
      nancy1986, Layla06, thuytlu24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :