1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 161: mưu nhằm vào bụng nàng bắt đầu!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tiết thần y đến như mọi ngày, theo thường lệ bắt mạch cho Đường Tứ Tứ, sau đó lão vuốt ve chòm râu, cười với nàng: "Ngươi yên tâm, mạch đập rất mạnh, tự mình để ý chút là ổn.”

      Đường Tứ Tứ cúi đầu vuốt bụng mình. Bụng bắt đầu nhô lên, bây giờ nàng toàn phải mặc mấy bộ cẩm bào rộng thùng thình để che giấu.

      Tiết thần y đứng đắn nháy nháy mắt với Đường Tứ Tứ, cười nhạo, “Nữ nhân dám sinh cho cho tên quỷ thiếu đạo đức kia, đúng là đơn giản nha. Nhưng mà, Đường nha đầu, ngươi nghe ta khuyên , trong hoàng thành an toàn. Nếu ngươi muốn bình an sinh đứa bé này ra, vẫn nên đến nơi thanh tịnh tránh mặt chút. Còn nếu , người chịu thiệt cũng là ngươi…”

      Trước đó Đường Tứ Tứ cũng từng thương lượng với Quân Cơ Lạc về đề nghị của Tiết thần y. Quả thực, nếu cứ tiếp tục nán lại torng hoàng thành, phụ nữ có thai như nàng chẳng mấy chốc giấu nổi nữa, càng cần phải đến mấy chuyện phiền toái khi sinh nở.

      Chỉ là, nàng phải đến đâu để tĩnh dưỡng, bọn họ thực xác định được.

      Thứ nhất, nếu nàng rời khỏi hoàng thành, vì muốn để cho người khác chú ý, Quân Cơ Lạc thể ở bên cạnh chăm sóc cho nàng mọi lúc mọi nơi. Thứ hai, nếu Quân Cơ Lạc thể theo, vậy tìm nơi gần gần hoàng thành, phong cảnh tệ, quan trọng nhất là có ai nhận ra nàng. đến lúc đó, nếu nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cần Quân Cơ Lạc chạy tới, mà Quân Cơ Lạc tới kịp ổn tẹo nào.

      nơi như thế, hai vợ chồng bọn họ vẫn chưa tìm ra được.

      Tròng mắt của Tiết thần y đảo vòng, tiếp tục vuốt ve chòm râu, , “Ta có biết nơi vô cùng thích hợp với ngươi. Hơn nữa người ở nơi đó rất quen thuộc với ta, ta cam đoan ngươi đến đó nhìn cái, tuyệt đối thích.”

      Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Đường Tứ Tứ cười hỏi, "Tiết thần y, nơi mà ngài đó nằm ở đâu vậy?”

      Tiết thần y ra vẻ thần bí cười, "Cách hoàng thành xa, chỉ là vì ở đó nhiều núi, nên thôn trang khá là hoang vu. Nhưng mọi người ở đó cực kỳ chất phác. Ngươi chuyện này với quỷ thiếu đạo đức giùm ta, nếu chịu để ngươi , lần sau ta dẫn ngó đường trước.”

      Đường Tứ Tứ cười gật gật đầu, định bụng đợi Quân Cơ Lạc về, liền tin tức này cho nghe.

      Tiết thần y nán lại trong Cửu Thiên Tuế phủ chút, mỹ mãn hưởng thụ bữa cơm trưa, sau đó mới khóa hòm thuốc, rời khỏi Cửu Thiên Tuế phủ. Sau khi lão ra khỏi Cửu Thiên Tuế phủ, có trực tiếp trở về y quán của mình, mà rẽ ngang rẽ dọc, sau khi xác định có ai theo dõi mình, mới vào quán trà nhìn cực kỳ bình thường.

      Bởi vì lúc này là buổi chiều, trong quán trà có nhiều khách khứa. Tiết thần y lập tức đến ngồi ở bàn trong cùng bên trái, vẻ mặt kinh sợ chắp tay với vị khách vào quán trà trước lão.

      Trì Lệ Dập cũng khiêm tốn chắp tay với Tiết thần y, bảo lão ngồi xuống. Nếu luận theo tuổi tác, Tiết thần y còn lớn hơn Trì Lệ Dập, nhưng làm cho Tiết thần y buồn bực là, khi lão đối mặt với Trì Lệ Dập, luôn luôn có loại cảm giác thiếu tự nhiên, dám cười đùa, dám văng tục.

      Aiz, lão nghĩ, chắc đây chính là cái mà người ta gọi là phong phạm của đại hùng.

      "Phụ quốc công, chuyện mà ngươi nhờ ta, ta rồi. Nếu tên quỷ thiếu đạo đức kia… À , nếu Quân Cơ Lạc đồng ý, hai ngày sau ta dẫn đến chỗ mà ngươi .” Tiết thần y hơi bứt rứt bất an .

      khuôn mặt bình tĩnh gợn sóng của Trì Lệ Dập lên nét cười cực nhạt, "Tiết thần y, Trì mỗ nợ ngươi nhân tình. Sau này nếu có gì cần Trì mỗ giúp đỡ, Trì mỗ nhất định tận tâm hết sức."

      Nhận được câu này của Trì Lệ Dập, Tiết thần y càng thêm sợ hãi. Lão liên tục , "Phụ quốc công khách khí rồi. ra ta thực thích Đường nha đầu. Còn tên quỷ thiếu đạo đức kia... vẫn còn quá trẻ, làm người cũng quá ngạo mạn. Đầu của còn chưa chắc giữ được, lại còn lôi kéo người mạo hiểm chung với . Ta là bạn của , cũng muốn nhìn thấy càng chạy càng xa con đường thể quay đầu này. Lúc này chúng ta làm như vậy, ra chính là vì muốn tốt cho hai người bọn họ.”

      Kỳ , lần nào lão cũng la hét phải đến Vân Phúc lâu mở tiệc rượu, nhưng lão chính là người lo sợ ngày tên quỷ thiếu đạo đức này phải lên đoạn đầu đài hơn ai hết. Hoặc phải là tên quỷ thiếu đạo đức rất lợi hại, cái miệng thối của có thể đả thương lão cực kỳ, nhưng lại là tên khốn có tình nghĩa, khiến cho lão hận thể moi tim móc gan ra cho .

      Trì Lệ Dập ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vào thu, thời tiết bắt đầu lạnh, lá cây cũng ngừng rơi xuống. Ông nhớ rất , thời điểm mà mẫu thân của Tứ Tứ ra chính là trong mùa thu như vậy. Khi đó, muội ấy lẻ loi độc nằm trong quan tài, mặt còn mang theo nhớ nhung cùng cam lòng đối với cuộc sống. Nhưng cho dù như vậy, trong buổi gác đêm đó, Đường Trọng Nguyên vẫn ôm thị thiếp của tằng tịu ngay trước quan tài của muội ấy.

      Đúng lúc đó ông bước vào, phá vỡ chuyện tốt của . Khi đó ông là rất muốn giết Đường Trọng Nguyên. Nhưng khi thấy quỳ dưới chân ông như con chó, ông mềm lòng. Đúng vậy, nếu Đường Trọng Nguyên chết, có Đường Trọng Nguyên Đường gia bị dòng họ trong Đường gia chèn ép. Cuối cùng, người chịu khổ còn phải là hai đứa sao?

      giờ, con ông mất, ông cũng trông cậy cháu cháu trai của mình có thể làm ra được chuyện gì kinh thiên động địa, chỉ hy vọng bọn họ được bình , sống như những người bình thường khác.

      Nguyện vọng như thế, tuy đơn giản, nhưng cũng xa xỉ!

      "Tiết thần y, chờ Tứ Tứ đến nơi ta chuẩn bị cho cpn bé rồi, có số việc còn phải làm phiền đến ngươi.”

      Tiết thần y thở dài, giọng điệu cũng trở nên trầm trọng, "Ngươi yên tâm . Chỉ cần tách hai người bọn họ ra, còn quỷ thiếu đạo đức làm tham mưu bên cạnh Tứ Tứ nữa, nàng nhận thế cục, đồng ý bỏ cái thai. Nếu cuối cùng vẫn khuyên được, ta đây cũng chỉ có thể tự mình ra tay.”

      Trì Lệ Dập im lặng gật đầu. Tâm trạng hai người cũng tốt hơn là bao. Đối với bọn họ mà , chuyện mà bọn họ mưu làm xúc phạm tới người mà bọn họ trân trọng nhất. Chỉ mong, thời gian có thể bù đắp tất cả.

      Trong hoàng cung Trần quốc.

      Dạ Kiêu Cửu trở về hoàng cung. Trong ngự thư phòng được bài trí sang trọng, cực kỳ biếng nhác tựa vào ghế ở sau bàn, mái tóc dài màu ngà tùy ý rũ xuống, đôi mắt tím tà nghễ nhìn lão giả tóc bạc đứng trước bàn. Lão giả này khoảng chứng hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc phơ, nhưng sắc mặt lại rất hồng hào.

      "Quốc chủ, lần này ngài đến Tiêu quốc có thu hoạch được gì ?” Lão giả chính là quốc sư Trần quốc Phong Hàn Lận, am hiểu bói toán, có thể biết trước tương lai. Nhờ có lão hỗ trợ mà Dạ Kiêu Cửu mới có thể đánh bại mấy huynh đệ khác, lên ngôi vị hoàng đế. Tính ra, lão có thể xem như nửa sư phụ của Dạ Kiêu Cửu.

      Tuy Dạ Kiêu Cửu lời nhác ngồi đó, nhưng toàn thân đều toát ra vẻ tôn quý cùng khí phách, là thứ mà Phong Hàn Lận tán thưởng. Lão cần, chính là quân chủ cười đại như thế, có thể tiêu diệt Tiêu quốc và cả những quốc gia xung quanh, để cho mảnh đất rộng lớn này có thể thuộc về quân chủ duy nhất!

      "Như quốc sư dự tính, đời này quả nhiên có người có thể khắc . Còn Đường Vân Nhiễm kia, bây giờ ả ta là phế vật rồi, căn bản đủ để làm gì. Hơn nữa, với hiểu biết của , Quân Cơ Lạc đơn giản!" Đường cong mặt Dạ Kiêu Cửu hơi căng ra, khóe miệng lộ ra ý cười dã tà mị.

      Mọi thứ ở Tiêu quốc đều còn giống kiếp trước nữa.

      Mộ Dung Quân Thương chết, Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng giằng co với nhau… Quan trọng nhất là… Quân Cơ Lạc vốn nên chết từ lâu, cũng chết.

      Có Quân Cơ Lạc ở đó, ý định thâu tóm Tiêu quốc của còn dễ dàng nữa.

      Phong Hàn Lận hơi đăm chiêu gật gật đầu, "Quốc chủ, Quân Cơ Lạc đúng là đủ đê tiện, lần trước cũng thừa dịp quốc chủ ở đó, cho người trói vi thần lại, còn suýt chôn sống vi thần!” Nhắc tới Quân Cơ Lạc, Phong Hàn Lận lập tức có vô số lời muốn . Lần trước, lão chính là trúng kế của Quân Cơ Lạc, bị người của bắt , mới làm hại quốc chủ thể thu binh.

      "Quốc sư, ngươi kiếp này người kia đến là để khắc , và nàng chỉ có thể có người sống sót. giờ giữ người ở lại Tiêu quốc, chờ thời cơ hành động. nghĩ, chắc tin tốt truyền tới nhanh thôi.” Dạ Kiêu Cửu nở nụ cười nghiền ngẫm. Người như thích chơi , chơi là phải chơi cho lớn.

      Lần này để Cao Đại Đồng ở lại Tiêu quốc trông coi Đường Vân Nhiễm. Nữ nhân này, kiếp trước quyến rũ quân vương hạ thần, kiếp này lại sa cơ đến mức gần như con chó dại. Trong lòng ả ta tràn ngập hận ý với Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ. Mà , sử dụng ả để đối phó với hai vợ chồng Đường Tứ Tứ. Nếu thành công, giết chết Đường Vân Nhiễm. Còn nếu thất bại, ả chết càng thêm khó coi.

      Phong Hàn Lận tán dương gật gật đầu, bổ sung thêm, “ ra, có lẽ quốc chủ cũng cần lo lắng đâu. Chuyện Quân Cơ Lạc nắm giữ triều chính sớm khiến cho dân chúng Tiêu quốc bất mãn rồi. Vi thần bốc quẻ, phát vận mệnh Tiêu quốc có xu hướng suy tàn, chậm ngay tại tháng này, lâu hai tháng sau, Tiêu quốc nhất định rơi vào trận đại loạn nguy hiểm. Nếu Quân Cơ Lạc có thể vượt qua, vậy người đặc biệt khắc quốc chủ cũng có thể sống sót. Ngược lại, nếu Quân Cơ Lạc chết, người kia cũng đột tử. Đến lúc đó, có khi còn cần chúng ta ra tay, đời này cũng còn người tương sinh tương khắc với quốc chủ nữa."

      Đôi mắt sắc bén của Dạ Kiêu Cửu híp lại, "Tiêu quốc đại loạn? Ha ha, nếu như vậy, chúng ta cứ ngồi xem trò hay trước .” Trong đôi mắt tím của Dạ Kiêu Cửu lên tia sáng lạnh lẽo sắc bén như lưỡi đao.
      Layla06, tart_trung, thuytlu31 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 162: Ngày tốt, cảnh đẹp, có nàng, có ta!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trong hoàng cung Tiêu quốc xa hoa, Mộ Dung Nhược Hồng bịt cái khăn lụa mắt, cùng chơi trốn tìm với vài nữ nhân mặc sa mỏng.

      "Hoàng thượng, tỳ thiếp ở đây, mau tới bắt …”

      "Hoàng thượng, ở đây, ở đây nè…”

      Mộ Dung Nhược Hồng giang hai tay, bổ nhào về hướng phát ra thanh, nhưng tóm được ai. lập tức cười hì hì , “Các nàng tốt nhất đừng để trẫm bắt được, đêm nay trẫm nhất định ‘trừng phạt’ các nàng nghiêm khắc…”

      Khi Mộ Dung Nhược Hồng chuyện, hai tay đột nhiên quơ trúng người, lập tức hưng phấn kêu lên, "Xem , rốt cuộc cũng để trẫm bắt được người." Mộ Dung Nhược Hồng cười sang sảng, cởi bỏ khăn lụa mắt. Sau khi thấy người bị ôm trong lòng, vui sướng mặt đột ngột biến chuyển, trở thành khúm núm kinh hoảng.

      "Cửu, Cửu Thiên Tuế..." vội vàng buông Quân Cơ Lạc bị mình ôm ấp ra, cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

      Ánh mắt u ám của Quân Cơ Lạc lướt qua mấy nữ nhân mặc sa mỏng kia, híp mắt lại, trong mắt lên vẻ khinh thường. Quả nhiên có nhìn lầm, trong đám con của Mộ Dung Long Thịnh, bản chất dâm đãng gần với lão nhất chỉ có Mộ Dung Nhược Hồng mà thôi.

      Trước đó lâu còn đắm chìm trong đau buồn, mấy ngày nay, được giai nhân trong cung "an ủi", kẻ có "nội tâm thống khổ" như hoàn toàn sa vào trong sắc đẹp. E là qua thêm đoạn thời gian nữa là con giỏi hơn cha, Mộ Dung Nhược Hồng còn biết cách chơi hơn cả lão cha của .

      Mộ Dung Nhược Hồng thấy ánh mắt của Quân Cơ Lạc tốt, vội vàng quát to, đuổi mấy nữ nhân mặc sa mỏng xuống. Chờ đến khi trong điện còn ai, Quân Cơ Lạc phẩy tay áo cái, cười về phía ghế thái sư ngồi xuống. Mộ Dung Nhược Hồng dám ngồi, chỉ dám đứng đợi bên cạnh như tên hầu.

      "Hoàng thượng, sắp tới bản đốc có số việc muốn ra ngoài vài ngày. Trong khoảng thời gian bản đốc có ở đây, chuyện đại trong triều đình, ngươi phải tự mình xem đấy.” Quân Cơ Lạc tà tứ liếc mắt cái, gương mặt tuấn mỹ vẫn lộ vẻ khinh thường như trước.

      Nghe Quân Cơ Lạc phải rời , mới đầu Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy hết sức vui vẻ, nhưng phần vui sướng này lại lập tức bị lo lắng thay thế. Nếu Quân Cơ Lạc ở đây, đám người Mộ Dung Quân Thương có thể nhân cơ hội này mà làm khó hay ?

      "Cửu Thiên Tuế, ngươi phải rời mấy ngày vậy?” Mộ Dung Nhược Hồng cẩn thận hỏi.

      Quân Cơ Lạc chép chép miệng, suy nghĩ, “Chắc khoảng bốn, năm ngày. Mà tuy bản đốc khỏi đây, nhưng đến lúc đó cũng để Mạc Lương trông coi giúp ngươi. Chỉ cần hai tên huynh đệ tốt của ngươi làm ra chuyện gì với ngươi, cũng có đại gì.” Quân Cơ Lạc xong mục đích của mình, liền từ ghế thái sư đứng dậy, đến bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng.

      Quân Cơ Lạc nâng tay nhàng vỗ vỗ bả vai của Mộ Dung Nhược Hồng, trong đôi mắt tối tăm như hồ sâu hề có tí gợn sóng nào. lấy khí thế mạnh mẽ đầy áp lực, cợt nhả , "Hoàng thượng, bản đốc chỉ bốn, năm ngày là về ngay. Chờ bản đốc về rồi, đánh trận lớn, giúp ngươi xử lý sạch đám người nghe theo mệnh lệnh của ngươi! Từ nay về sau, ngươi có thể vô tư ngồi ngôi hoàng đế của ngươi!”

      Mộ Dung Nhược Hồng dám đưa ra nghi vấn gì với lời của Quân Cơ Lạc, bởi vì trong lòng cũng tin tưởng, với năng lực của Quân Cơ Lạc, nếu muốn đối phó với mấy người kia, chỉ sợ cũng phải là chuyện gì khó khăn.

      Chỉ có điều, chuyện khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy buồn bực là, cảm thấy mấy ngày kế tiếp của mình rất thảm. Tấu chương xếp thành núi, chính hỗn loạn, lại còn cả Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương chèn ép nữa… Mấy chuyện này khiến đau đầu.

      Quân Cơ Lạc an bài mọi chuyện, sau đó liền tìm ngày mang theo Đường Tứ Tứ ra ngoài hoàng thành. từng với Tiết thần y đến ngôi làng kia, cũng phái người của mình điều tra nơi đó cẩn thận phen, hoàn toàn phát ra điều gì lạ thường.

      Hơn nữa nơi đó quả là non xanh nước biếc, rất thích, tin là Đường Tứ Tứ cũng thích. Sau khi hai người rời khỏi hoàng thành, cũng nóng lòng thẳng đến ngôi làng đó. Hai người chút lại ngừng, nửa là sợ Đường Tứ Tứ mệt, nửa còn lại hiển nhiên là vì làm cho đám người thầm theo dõi bọn họ lơ là.

      Mà khi xe ngựa của bọn họ vừa ra khỏi cửa hoàng thành, Yến Mặc từ bên ngoài phong trần mệt mỏi chạy về Nhiếp chính vương phủ. Lúc này, Mộ Dung Quân Thương cùng trưởng công chúa và Hiền vương, ba người ngồi ở lương đình trong sân. Bên cạnh lương đình trồng gốc cây phong, gió vừa thổi qua, lá phong liền lả tả rơi xuống.

      Yến Mặc vội vã hành lễ rồi lập tức bẩm báo với Mộ Dung Quân Thương, “Chủ nhân, xe ngựa của hai vợ chồng Quân Cơ Lạc vừa mới ra khỏi hoàng thành. Theo phương hướng bọn họ chạy, chắc hẳn là muốn về hướng nam. Cũng biết rốt cuộc bọn họ dự tính gì.”

      Chỉ mới hơn tháng mà Mộ Dung Quân Thương gầy hơn nhiều. gương mặt lạnh lùng của phủ đầy băng sương, cười lạnh ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa. Trưởng công chúa cười, tiếp lời Yến Mặc, "Bọn họ có thể tính toán gì được chứ, đơn giản chính là bụng lớn giấu được nữa, nên mới muốn ra ngoài tránh chút mà thôi."

      Mộ Dung Ôn Trạch ngồi im lặng bên, trong đầu lên tình cảnh hôm đó Đường Tứ Tứ buồn nôn. Hai vợ chồng này, kẻ cướp đoạt chính quyền, kẻ kia dám sinh con cho thái giám giả, lá gan của người này còn lớn hơn người kia, quả thực là cực kỳ xứng đôi nha!

      "Tam đệ, bản cung thấy ngươi có vẻ như định liệu từ trước, vậy chắc là có biện pháp gì. ra cho bản cung nghe chút xem.” Trưởng công chúa dò xét liếc mắt nhìn Mộ Dung Ôn Trạch ngồi bên cạnh mình cái, tiếp theo mắt xếch chuyển , lại hướng về phía Mộ Dung Nhược Hồng.

      Thở hơi dài trong lòng, nàng thể thừa nhận, đệ đệ ruột cùng mẹ với mình thực là kém hơn Mộ Dung Quân Thương. Nếu đệ đệ nàng có thể có nửa thông minh tài trí của , lại thêm trợ giúp của nàng, chắc giang sơn Tiêu quốc sớm thuộc về tỷ đệ bọn họ rồi.

      Đáng tiếc…

      Mộ Dung Quân Thương gọi Yến Mặc đến bên cạnh, giọng với Yến Mặc vài câu. Trong đôi mắt của Yến Mặc lên ánh sáng kinh ngạc, sau đó lập tức khom người lui xuống.

      Sau khi Yến Mặc rời , đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương nheo mắt nhìn ra đằng trước, làm cho người ta có loại cảm giác sắc bén. mím môi, độ cong nơi khóe miệng có vẻ lạnh lùng lãnh đạm, "Hoàng tỷ, nữ nhân sinh con là chuyện lớn, với tính cách cẩn thận của Quân Cơ Lạc, có khả năng tìm đại phu quen biết theo.”

      “Ý ngươi là…” Hai mắt trưởng công chúa sáng ngời, nhưng lại do dự , “Quan hệ của lão với Quân Cơ Lạc cạn, sao có thể giúp chúng ta được chứ?”

      Hai tay Mộ Dung Quân Thương đặt tay vịn xe lăn, cằm hơi nâng lên, cảm giác cao ngạo tỏa ra từ trong xương cốt.

      " sao, bản vương có rất nhiều biện pháp làm cho lão ta trở mặt, đầu quân về phe chúng ta!”

      Lúc này Tiết thần y sửa soạn lại bọc hành lý của mình trong y quán, lão định đến làng kia trước đám người Quân Cơ Lạc. Nhưng đến buổi trưa, khi lão ngồi xe ngựa, vừa rời khỏi cửa thành được lát xe ngựa đột nhiên lảo đảo cái, đầu của Tiết thần y liền bị đụng vào thành xe. Khi lão xốc màn ra nhìn ra bên ngoài, liền thấy được Yến Mặc khoanh tay đứng trước xe ngựa, cung kính cười với lão: "Tiết thần y, chủ nhân nhà ta mời ngài đến Nhiếp chính vương phủ chuyến!"

      Tháng chín, thời tiết có chút lạnh.

      Đường Tứ Tứ ngồi trong xe ngựa, vén rèm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Hai bên đường có rất nhiều cây phong, xa xa nhìn lại, lá phong chồng chất lên nhau như ngọn lửa đỏ rực. Gió phất qua, lửa cuộn tròn cháy mạnh, lại thêm trời xanh mây trắng làm nền, đẹp đến nỗi người ta nỡ dời mắt.

      Đường Tứ Tứ rất ít khi nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, lúc này đặt mình trong cảnh đẹp bậc này, tâm trạng nàng cực kỳ tốt. Trong xe ngựa, Quân Cơ Lạc thấy nàng ngắm đến mê mẩn, liền cầm cái áo choàng đen đến, phủ thêm cho nàng.

      Đường Tứ Tứ quay đầu cười ngọt ngào với Quân Cơ Lạc, chỉ vào rừng cây phong múa hát, , "Nơi này rất đẹp, nếu có thể dựng căn nhà trong rừng phong này tốt biết bao.”

      Quân Cơ Lạc nhìn theo hướng tay nàng chỉ, hiển nhiên là có hứng thú nồng đậm như nàng. vuốt cằm, dội chậu nước lạnh, “Cái này được. Mấy chỗ như thế này đến hè nhiều muỗi lắm, đông lại ở ngay đầu gió, sao có thể để cho người ở chứ. Nếu có ngày ta còn làm việc trong triều nữa, với năng lực của ta, cũng để nàng phải sống ở nơi kiểu này.”

      đảo mắt, ném cho Đường Tứ Tứ ánh mắt quyến rũ, sau đó nghiêm trang , "Tứ Tứ, chờ tướng công nàng có tiền rồi, ta làm quan nữa. Đến lúc đó nàng nhận ra, rừng phong này thực tốt đâu.”

      "Đây chính là chàng đó nha, được đổi ý đâu à!” Đường Tứ Tứ cười khanh khách giễu cợt.

      Quân Cơ Lạc nhếch miệng cười, nâng tay nhéo nhéo hai má tròn đầy của nàng, “Chuyện này có gì mà phải đổi ý, bản đốc là người cầm lên được cũng có thể bỏ xuống được. Chỉ cần đến lúc đó nàng vẫn còn bằng lòng theo bản đốc, đương nhiên bản đốc cũng thực lời hứa với nàng.”

      Dưới bầu trời xanh, có mấy con chim bay lướt qua xe ngựa của bọn họ. Đường Tứ Tứ nhoẻn miệng cười vô cùng xinh đẹp, tựa đầu vào trong ngực Quân Cơ Lạc. Tuy nàng đáp lại lời , nhưng trong lòng nàng mong chờ ngày như thế.

      Mặt trời lặn dần về hướng tây, xe ngựa của bọn họ dừng lại trước khách điếm. Chủ quán cùng với tiểu nhị tiếp đón bọn họ tuy biết thân phận của họ, nhưng nhìn cách hai người ăn mặc cùng với gã sai vặt bên cạnh, liền đoán được thân phận của hai người này hề đơn giản, vì thế cũng hầu hạ hết sức tận tâm.

      Trong đó, tiểu nhị còn vô cùng nịnh bợ , "Tục ngữ rất đúng, đến sớm bằng đến khéo. Lần này hai vị khách quan đến đây là vừa hay. Ở đằng sau khách điếm của bọn ta có vườn trái cây rất lớn, bên trong trồng rất nhiều lựu, mùa này vừa vặn có thể hái xuống ăn. Nếu hai vị rảnh rỗi, có thể tùy tiện hái. Hơn nữa đến buổi tối, trong vườn trái cây đó còn có rất nhiều đom đóm nữa.”

      Đường Tứ Tứ mang khăn che mặt, ôn hòa cười hỏi, "Nếu bọn ta tùy tiện hái, chủ nhân của vườn trái cây bắt bọn ta sao?”

      Tiểu nhị lại nhanh mồm nhanh miệng , "Phu nhân, chuyện này ngài cứ yên tâm. Trước đó vì chiến loạn mà chủ nhân vườn trái cây chuyển khỏi đây rồi, vườn kia cũng thành vô chủ. Người lớn trẻ em ở nơi này của bọn ta đôi khi còn vào trong đó hái ít hoa quả ăn cho đỡ đói. Chẳng qua ít người thích ăn lựu nên bây giờ vẫn còn thừa. À, còn nữa, mấy nơi khác vào mùa này cũng có đom đóm, nhưng mà vườn trái cây đó có…”

      Tiểu nhị thấy Đường Tứ Tứ thích nghe, cũng càng càng nhiều, càng càng hưng phấn.

      Quân Cơ Lạc ngồi bên cạnh nhìn, đường cong gương mặt tuấn mỹ cũng nhu hòa vài phần. bưng chén trà trong tay lên, ngụm uống hết, cong miệng cười.

      Ăn xong bữa tối, ánh chiều tà buông xuống, trời đất mờ mịt tăm tối, trời thi thoảng còn phát ra tiếng quạ thê lương. Quân Cơ Lạc dẫn Đường Tứ Tứ ra ngoài khách điếm.

      Hai người dọc theo đường mòn gần khách điếm, được khoảng hai chén trà đến cuối đường mòn, con đường đá xanh bằng phẳng chợt ra trước mặt bọn họ.

      Rẽ vào con đường đá xanh kia, hai người lại thêm vài bước, nhìn thấy vườn trái cây mà tiểu nhị miêu tả. Trong hoàng hôn, vườn trái cây sáng rực nở rộ như ngọn núi xa xăm.

      Xuyên qua ánh sáng mờ ảo, Đường Tứ Tứ nhìn thấy hàng rào của vườn có rất nhiều cây lựu. Gió đêm thổi qua, cây lựu liền tựa vào nhau, cực kỳ đẹp mắt.

      Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Đường Tứ Tứ vừa ra đời bị vây hãm trong tường cao đại viện. Hôm nay nhìn thấy được những cảnh đẹp này, khiến tâm trạng nàng đặc biệt thoải mái. Nàng nhấc làn váy, chạy chậm vài bước, vươn tay vui vẻ hái quả lựu xuống, quay đầu, hai mắt sáng rực, "Tướng công, chàng xem… quả lựu mà thiếp hái có phải đặc biệt xinh đẹp hay ?”

      Ánh mắt Quân Cơ Lạc sớm dừng gương mặt xinh đẹp của nàng, còn quả lựu tay nàng, tuy rất xấu, nhưng cũng chỉ có thể dày mặt mà khen. Còn Đường Tứ Tứ nhịn được mà bước vào trong vườn trái cây rồi.

      vào sâu torng vườn, nàng mới phát trong vườn này còn trồng rất nhiều cây. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, Quân Cơ Lạc sợ nàng cảm lạnh, đề nghị về. Nhưng Đường Tứ Tứ còn muốn ngắm đom đóm ở đây, liền nũng nịu với vài lần. Quân Cơ Lạc bất đắc dĩ, đành phải ở lại với nàng.

      Đêm nay vừa vặn là đêm trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ treo giữa trời đêm.

      Hai người tìm được lương đình trong vườn, đột nhiên, nàng thấy con đom đóm mang theo ánh sáng lấp lánh màu xanh vàng từ lương đình bay tới. Đom đóm bay qua bay lại, giống như chiếc lồng đèn nho .

      Đom đóm lượn vòng quanh Đường Tứ Tứ rồi bay mất. Đường Tứ Tứ đợi cho đom đóm biến mất, mới phẫn nộ thu hồi tầm mắt. Nhưng Quân Cơ Lạc bên cạnh nàng cũng thấy đâu!
      tart_trung, thuytlu, HangVO931 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 163: Chúng ta cứ tiếp tục thế này có được ?
      (Phiên bản ngọt ngào đêm trung thu)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đom đóm lượn vòng quanh Đường Tứ Tứ rồi bay mất. Đường Tứ Tứ đợi cho đom đóm biến mất, mới phẫn nộ thu hồi tầm mắt. Nhưng Quân Cơ Lạc bên cạnh nàng cũng thấy đâu!

      "Cơ Lạc..." Đường Tứ Tứ nghi hoặc nhíu mày, cất tiếng gọi, nhưng chỉ có tiếng gió vi vu trả lời lại nàng.

      Đường Tứ Tứ dám chạy loạn, chỉ có thể đứng chờ trong lương đình, nhưng đợi hồi lâu mà vẫn thấy Quân Cơ Lạc quay lại. Đường Tứ Tứ hơi sốt ruột, liền ra khỏi lương đình tìm .

      Nàng men theo con đường mòn trong vườn cây tìm kiếm. cành, quả lựu phản xạ lại ánh trăng, vỏ ngoài lập lòe chiếu sáng. Đường Tứ Tứ bên dưới cây lựu, có vài quả trĩu nặng xuống rất thấp, chỉ cần vươn tay là hái được. Nhưng tại nàng còn lòng dạ nào hái quả nữa.

      Đôi mắt trong trẻo của nàng híp lại, ngừng quan sát xung quanh.

      biết bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt. Nàng quay đầu lại, thấy Quân Cơ Lạc đứng dưới ánh trăng, nhìn nàng cười.

      "Cơ Lạc, chàng đâu vậy?” Đường Tứ Tứ vừa thấy Quân Cơ Lạc, sầu lo trong lòng nháy mắt biến mất. Nàng từng bước , đến đứng trước mặt Quân Cơ Lạc.

      Gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc đặc biệt ôn nhu thanh tú dưới ánh trăng sáng. Khóe môi cong lên, nở nụ cười , từ đằng sau lấy ra thứ gì đó. Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy cầm trong tay cái túi tiền. mở miệng túi ra, con đom đóm to bằng hạt đậu sáng rực từ trong đó bay ra đầu tiên, sau đó lại có rất nhiều đom đóm nối đuôi nhau bay ra ngoài.

      Đom đóm bay ra khỏi túi, cũng lập tức rời mà múa lượn vòng quanh Đường Tứ Tứ. Cả hai mắt của Đường Tứ Tứ đều bị đom đóm hấp dẫn, hàng lông mi dày như hai cây quạt quét lên quét xuống, đôi mắt sáng ngời rung động lòng người.

      Quân Cơ Lạc qua, hề báo trước mà bá đạo vươn tay ôm trọn eo nàng, cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ hồng của nàng.

      Mới đầu Đường Tứ Tứ còn chưa phản ứng kịp, nhưng chẳng mấy chốc nàng đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của . Nàng thuận thế ôm lấy , nhón chân, bắt đầu chủ động đáp lại nụ hôn của .

      Cái lưỡi thơm tho của nàng vừa bối rối xâm nhập vào trong miệng , liền bị đầu lưỡi bá đạo của chộp lấy. Trong màn đêm yên tĩnh, hô hấp của hai người dần dần trở nên dồn dập, khí mơ hồ tràn ngập hương vị như rượu vừa lên men.

      Hương vị chọc người cỡ này có thể khiến thần kinh con người tê liệt trong nháy mắt.

      Dưới ánh trăng nhu hòa, trong rừng trái cây yên tĩnh người, bọn họ tạm thời quên những ồn ào náo nhiệt nơi trần thế, rơi vào trong nụ hôn dài say sưa, giữa ngàn dặm núi sông, lòng hai người gắn chặt vào với nhau. Đom đóm bay lượn xung quanh bọn họ dường như cũng bị hình ảnh ái muội này làm cho xấu hổ, quẫn bách rời , tránh ở những lá cây lựu cách đó xa, nhìn bọn họ.

      Sau hồi, Quân Cơ Lạc mới lưu luyến dừng lại nụ hôn say đắm này. hít vào khí mà nàng thở ra, ý cười ra sâu trong đôi mắt u ám, giọng trở nên mê ly bá đạo, "Tứ Tứ, nếu sau này có nam nhân khác bắt đom đóm cho nàng, nàng được kích động như hôm nay đâu đấy.” Bản thân nàng hoàn toàn biết, bộ dáng vui vẻ đó của nàng có thể làm động tâm biết bao nam nhân hư hỏng.

      Đường Tứ Tứ tựa vào trong lònghắn, mười ngón đan chặt vào tay , gió đêm thổi qua tóc maicủa nàng, tócmái rũ trước trán bị gió thổi tung bay, sợi tóc mềm phất qua mũi . Quân Cơ Lạc thư thái khép mắt lại, hai tay ôm eo nàng hơi chặt lại, giờ phút này hận thể khảm nàng vào trong thân thể mình, lúc nào cũng mang theo bên người.

      Đêm dài, gió mát.

      đường quay về khách điếm.

      Quân Cơ Lạc cẩn thận cõng Đường Tứ Tứ lưng.Tuy tại nàng là phụ nữ có thai, nhưng vì cơ thể nàng vốn mảnh mai nên cũng nặng hơn bao nhiêu. Quân Cơ Lạc cõng nàng, vẫn nhàng như cũ.

      Đường Tứ Tứ nằm tấm lưng dày rộng của , ngẩng đầu thoáng nhìn bầu trời đêmmênh mông, mặt trăng trong vắt tròn vành vạnh treo lơ lững giữa trời cao, ánh sáng bàng bạc nhu hòa chiếu khắp cả rừng cây, trong khí còn thoang thoảng mùi hoa cúc dại thơm ngát, mọi thứ đều tuyệt vời đến mức khiến người ta hít thở thông.

      Nàng cúi đầu nhìn hình bóng quấn quýt cùng chỗ của hai người bọn họ, khóe miệng hơi cong lên.

      "Cơ Lạc, nếu lúc này chàng phải là thái giám tổng quản, thiếp cũng phải là đích nữ Đường gia, hai người chúng ta chỉ là cặp vợ chồng cực kỳ bình thường, vậy tốt biết bao.” Nàng giọng bên tai .

      Quân Cơ Lạc dừng chân, khuôn mặt tuấn mỹ hơi nghiêng , đôi môi quyến rũ của lướt qua má nàng.

      “Đừng nghĩ đến chuyện ‘nếu’ này. Hai chúng ta ở cùng nhau, vui hay vui cũng phải bởi vì thân phận của chúng ta. Mặc dù ta là thái giám tổng quản, nhưng ta vẫn có bản lĩnh để đích nữ Đường gia như nàng được sống vô lo.”

      Quân Cơ Lạc vô cùng tự phụ , "Chờ ta đưa nàng đến thôn trang kia rồi, trước hết nàng phải ở đó tĩnh tâm tu dưỡng tháng. Sau tháng, ta xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở hoàng thành rồi đón nàng.”

      “Chàng muốn xuống tay với Mộ Dung Quân Thương cùng Mộ Dung Ôn Trạch sao?” Đường Tứ Tứ hơi lo lắng . Tuy và Mộ Dung Quân Thương phải là lần đầu tiên đụng đến đao thương, nhưng lần này, nàng đột nhiên có loại dự cảm tốt.

      Quân Cơ Lạc gật gật đầu, thâm ý , "Nghe ngoại trừ hoàng cung phủ của Mộ Dung Quân Thương có phong thuỷ tốt nhất hoàng thành, con chúng ta sắp chào đời rồi, ta phải tìm cho thằng bé cái ổ tốt. Con của Quân Cơ Lạc ta phải là ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt.”

      “Nhưng mà chàng đẩy vào đường cùng như thế, coi chừng quay ngược lại cắn chàng phát. Người này làm cho người ta có cảm giác thâm tàng bất lộ, toàn thân đều cất giấu mưu kế.” Kiếp trước, nàng biết Đường Vân Nhiễm diệt trừ Mộ Dung Quân Thương thế nào. Kiếp này, Đường Vân Nhiễm tại chưa biết sống chết ra sao, cũng biết liệu cuối cùng Mộ Dung Quân Thương có thể vẫn bị Đường Vân Nhiễm diệt trừ hay .

      Đương nhiên, mặc kệ kiếp này Đường Vân Nhiễm có giết hắnđược hay , nếu có cơ hội, nàng nhất định phải báo thù cho biểu ca của nàng.

      Quân Cơ Lạc càng ngày càng cảm thấy khinh thường loại người như Mộ Dung Quân Thương. Trước đó xem Mộ Dung Quân Thương là đối thủ, nhưng sau này ta lại cố chấp điên cuồng như thế, làm cho cảm thấy ta chỉ là kẻ tiểu nhân. Quân Cơ Lạc chưa từng tự xưng mình là người tốt gì cả, cũng rất phóng túng hư hỏng, nhưng tính kế tất cả những người có thể tính kế như ta.

      Người thân, bạn bè, nữ nhân... Ba loại người này, đem ra tính kế.

      Mà Mộ Dung Quân Thương giống, giờ chỉ cần có biện pháp có thể đối phó , Mộ Dung Quân Thương nhất định lôi ra mà đối phó với .

      “Được rồi, mấy chuyện phiền lòng này cứ giao cho ta xử lý . Bộ óc bé của nàng đáng thương, còn phải suy nghĩ mấy chuyện phức tạp như vậy nữa. Vi phu nhìn thấy mà lòng đau như cắt đây nè. Chúng ta vẫn nên mấy chuyện mà óc heo có thể tiếp nhận .” Quân Cơ Lạc cười huyên thuyên.

      Đường Tứ Tứ vẫn vô cùng lo lắng, vừa mở miệng định vài câu nhắc nhở , nhưng Quân Cơ Lạc lại cực kỳ giảo hoạt, lập tức đánh lảng sang chủ đề khác. "Tứ Tứ, ra so với chuyện của Mộ Dung Quân Thương, ta càng thích khoe chuyện hồi của ta với nàng hơn. Chắc là ta chưa kể cho nàng nghe phải ? Hồi bé ta tuấn tú đến mức từ bà cụ tám mươi cho đến tiểu nương bi bô tập đều phải thèm dãi sắc đẹp của ta."

      “Ai da da! Mấy chuyện này chàng rêu rao từ lâu rồi!"Đường Tứ Tứ chịu thấu bộ dạng khoe mẽ của , vội vàng chặn họng mấy lời ba hoa chích chòe hết thuốc chữa mà muốn .

      Trong mắt Quân Cơ Lạc lên ánh sáng tinh nghịch, xem ra đánh trống lảng thành công rồi.

      "Ồ, hóa ra là ta từng kể rồi à. Nhưng mà sao, đây đều là vinh quang của tướng công nàng, kể lần còn có thể kể lại."Quân Cơ Lạc mím môi xấu xa cười, tiếp theo liền chậm rãi , “Năm đó Vương Tiểu Hoa gần nhà ta từng mơ ước sắc đẹp của ta, từng lén lútđến vách tường nhà ta nhìn trộm ta vài năm..."

      "Quân Cơ Lạc, chàng chết à.” Đường Tứ Tứ vội vàng bịt tai mình lại, muốn nghe mấy lời tự cao tự đại mà nàng nghe đến mòn cả lỗ tai này nữa.

      Quân Cơ Lạc cười khúc khích, đáy mắt hàm chứa ý cười thâm tình, giọng ôn nhu trầm ấm, "Tứ Tứ, nàng nhất định phải nhớ kỹ, tướng công nhà nàng chính là mỹ nam tửanh tuấn tiêu sáinhất, phong lưu phóng khoáng nhất Tiêu quốc.” Ta quan tâm người khác cảm nhận về ta như thế nào, nhưng ta hy vọng trong cảm nhận của nàng, tướng công của nàng là duy nhất.

      Bởi vì, ta cũng xem nàng là duy nhất trong cuộc đời ta.

      Chúng ta, phải tiếp tục như thế này mãi mãi!

      "Ai đó ơi, chàng là rất biết xấu hổ!” Đường Tứ Tứ vươn tay nhéo mặt Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc tặc lưỡi, dũng mãnh , “Ta như vậy mà còn biết xấu hổ ấy à? Chính vì biết xấu hổ nên ta mới nhịn, khiêm tốn mình tuấn tiêu sáinhất, phong lưu phóng khoáng nhất Tiêu quốc…… ra, ta cảm thấy ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm danh tiếng đệ nhất mỹ nam khắp đại lục này, bởi vì khuôn mặt này của ta quả thực có thể mê đảo ngàn vạn nữ nhân."

      Đường Tứ Tứ bị độvô sỉ của đánh bại, hai người cười cười rời khỏi vườn trái cây.

      "Tứ Tứ?" Tiếng sau lưng dần, Quân Cơ Lạc nghiêng đầu gọi nàng câu, mới phát nàng nhàng tựa đầu vào vai ngủ từ lúc nào hay.

      Quân Cơ Lạc khẽ lắc đầu, cẩn thận về khách điếm trong bóng đêm.

      Sương mù ban đêm bao phủ mọi vật đằng trước, khiến cho mọi thứ đều tối om om, bất chợt cảm thấy như toàn bộ thế gian này chỉ còn lại con đường mòn phía trước, cùng với —— nữ nhân mà cõng lưng.

      Aiz, hy vọng con đường này có thể vĩnh viễn có điểm cuối, hai người bọn họ có thể trở thành duy nhất của nhau.
      Vân Thủy Du Ca, tart_trung, thuytlu25 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 164: Mục tiêu của Mộ Dung Quân Thương: chém giết Quân Cơ Lạc!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trong mật thất của Nhiếp chính vương, Mộ Dung Quân Thương ngồi xe lăn, cùng với trưởng công chúa cải trang và Mộ Dung Ôn Trạch, ba người cười lạnh nhìn Tiết thần y. Trước mặt bọn họ, Tiết thần y bị trói thành cái bánh tét, quẳng đất.

      Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương tràn ngập rét lạnh cùng đạm bạc, lấy tư thế cao cao tại thượng quan sát Tiết thần y, trong mắt lộ ra tia sáng lãnh sắc bén.

      "Tiết thần y, bản vương cho ngươi thời gian suy xét. Bây giờ ý ngươi thế nào? Có muốn hợp tác với bản vương hay ?”

      Tiết Mạc ngẩng đầu, đôi mắt khôn khéo thường ngày giờ đây hơi dại ra, lão dùng nước miếng nhấp nhấp đôi môi khô khốc của mình, lạnh lùng cười , "Nhiếp chính vương, trong kinh này ai mà biết ta với quỷ thiếu đạo đức là bạn tốt. Mặt dù rất xấu xa, nhưng lại chưa từng làm chuyện gì thực có lỗi với ta. khi như vậy, vì sao ta phải phản bội chứ?”

      Ánh sáng trong đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương sắc nhọn như mũi tên lạnh, "Tiết thần y, người làm nghề y phải xem cứu mạng là nhiệm vụ của mình. giờ Tiêu quốc loạn trong giặc ngoài, ngươi suy nghĩ cho dân chúng Tiêu quốc, cắt bỏ khối nhọt của Tiêu quốc, lại cứ chú ý đến nghĩa khí nhoi của mình. Người làm nghề y như ngươi, cực kỳ ngu ngốc.”

      Tiết thần y chán ghét thái độ cao cao tại thượng của Mộ Dung Quân Thương, lão cũng e ngại mà độp lại, "Nhiếp chính vương, xin lỗi. Ánh mắt của lão nhân gia ta luôn thiển cận, biết cái gì gọi là đại nghĩa. Ta chỉ cầu ba bữa ấm no, làm chuyện trái với lương tâm mình là được.”

      Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương lặng lẽ nhếch lên, trong con ngươi lạnh lùng hàm chứa khinh miệt, "Tiết thần y, hôm nay bản vương vô cùng thành ý đến đàm phán với ngươi. Bản vương hy vọng ngươi cự tuyệt ý tốt của ta. Chỉ là Quân Cơ Lạc mà thôi, nếu chết, bản vương cam đoan nửa đời sau của ngươi có thể hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực vô ưu vô lo.”

      Tiết thần y "phì” tiếng bật cười, “Tuy lão phu ta bạc, nhưng ta chán ghét cái kiểu cao cao tại thượng của Nhiếp chính vương ngươi, như bố thí cho người khác bằng.”

      Cánh tay để bánh xe lăn của Mộ Dung Quân Thương hơi nắm lại, cười , "Tiết thần y, thể diện là do tự mình cấp cho mình. Nãy giờ bản vương vẫn luôn lấy thái độ hòa khí để chuyện với ngươi. Nếu ngươi rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, buộc bản vương ra tay giáo huấn ngươi, vậy ngươi cũng đừng có mà hối hận.”

      Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương lên lệ khí, làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác sợ hãi như cái chết đến gần.

      Tiết thần y ngọ nguậy đầu, tránh tầm mắt của Mộ Dung Quân Thương, đồng thời cũng dùng hành động của mình để chống lại Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó kẻ luôn có tính cách lạnh nhạt như đột nhiên cười tủm tỉm , "Tiết thần y, xem ra ngươi muốn giúp bản vương rồi. sao, bản vương có thể thay đổi chủ ý của ngươi nhanh thôi.”

      xong lại lập tức ngửa đầu ha hả cười to, tiếng cười đó quá mức dọa người, khiến cho người ta nghe chỉ có cảm giác sởn tóc gáy.

      Chờ Mộ Dung Quân Thương cười đủ, mới dừng lại đến bên cạnh Yến Mặc, giọng vài câu. Trưởng công chúa khoanh tay, ngạo nghễ đứng nhìn bên cạnh. Hôm nay nàng tới chính là muốn xem tam đệ có phương pháp bản lĩnh thế nào. Nàng quay đầu sang nhìn Mộ Dung Ôn Trạch, giọng , "Thủ đoạn của , đệ học nhiều thêm chút.”

      Mộ Dung Ôn Trạch yên lặng gật gật đầu.

      Yến Mặc xuống bao lâu, liền dẫn theo thằng nhóc mới khoảng bảy, tám tuổi còn thay răng. Tiết thần y nhìn thấy thằng nhóc kia, sắc mặt trắng bệch, lập tức kích động từ đất giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lão lại bị người xung quanh đè xuống lần nữa.

      "Sư phụ, cứu con…” Nhóc con bảy, tám tuổi bị Yến Mặc kéo đến giữa trung, gương mặt trắng nõn của tràn đầy hoảng sợ, hai tay bé khua loạn xạ, đôi mắt đáng thương dán chặt vào Tiết thần y.

      "Sư phụ, con sợ... Cứu con..."

      "Hoa Ca... phải sợ, sư phụ ở trong này..."

      Tiết thần y an ủi, sau đó cố mở to mắt, trừng đến lớn nhất, cao giọng mắng Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, nếu ngươi có thủ đoạn gì cứ việc dùng người ta… Ngươi bắt nhóc con mới bảy tuổi đến đây làm gì? Ngươi như thế này được tính là bản lĩnh gì chứ!”

      Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương nhếch lên, nở nụ cười quỷ quyệt, "Tiết thần y, giờ chỉ xem xem ngươi lựa chọn thế nào thôi. Nếu ngươi muốn nhìn đồ đệ ngươi chịu khổ, vậy mời ngươi phối hợp với bản vương. Còn nếu ngươi chịu, tiểu đồ đệ này của ngươi… À , là toàn bộ đồ đệ mà ngươi thu nhận, bọn họ đều vì ngươi mà phải chịu trừng phạt nặng nề nhất.”

      "Sư phụ, cứu cứu con..." Hoa Ca bị dọa , trong tiếng kêu la mang theo nức nở khóc lóc.

      Tiết thần y đau lòng nhìn tiểu đồ đệmình vừa thu nhận được bao lâu. Cha mẹ chết vì chiến loạn, sống cùng với bà nội. Nhương trước đó lâu, bà nội nhiễm ôn dịch chết, lão thấy đáng thương nên mới thu làm đồ đệ.

      Nhưng tên khốn điên rồ Mộ Dung Quân Thương này, lại biết xấu hổ lôi đứa bé mới bảy tuổi ra áp chế lão.

      Ngay khi Tiết thần y chần chờ chút, Mộ Dung Quân Thương đưa mắt ra hiệu cho Yến Mặc, Yến Mặc hiểu ý, trực tiếp vươn tay xé toạc quần áo người Hoa Ca ra, sau đó từ bên hông rút ra thanh kiếm sắc bén mà luôn mang theo bên người, khoa tay múa chân vài cái với Hoa Ca.

      Hoa Ca mới bảy tuổi nhìn chằm chằm thang kiếm sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, khóc la gọi tên Tiết thần y. Hai mắt Tiết thần y cũng đầy tơ máu đỏ tươi, vẫn giãy giụa muốn từ đất đứng lên cứu đồ đệ của mình.

      Mộ Dung Quân Thương cực kỳ hài lòng nhìn màn trước mắt.

      vẫy vẫy tay với Yến Mặc, Yến Mặc liền cẩn thận thả Hoa Ca vào lòng Mộ Dung Quân Thương. Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương cong lên, nở nụ cười rét lạnh tàn ác, vươn tay sờ sờ đầu Hoa Ca, châm ngòi ly gián , "Ngươi tên Hoa Ca à, tên rất dễ nghe. Aiz, chẳng qua là số phận có hơi đáng thương chút, bái sư phụ như Tiết Mạc. Ngươi nhìn sư phụ ngươiđi, lão ta tình nguyện để ngươi chịu khổ, cũng muốn ruồng bỏ tên Cửu Thiên Tuếlắm rắc rốikia. Xem ra, trong cảm nhận của lão, địa vị của ngươi cũng quan trọng đến thế. Cho nên, nhớ kỹ những ủy khuất cùng đau xót mà ngươi phải chịu hôm nay , sau này trưởng thành, có thể tìm sư phụ ngươi mà báo thù!"

      "Nhiếp chính vương... Ngươi còn có thể diện gì sao… Dạy đứa bé thù hận như vậy…” Tiết thần y chưa từng phẫn nộ như bậy giờ, câu này của Mộ Dung Quân Thương có thể hủy diệt cả đời của Hoa Ca.

      Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu, trái ngược với Tiết thần y phẫn nộ, thảnh thơi bật cười, "Tiết thần y, thế này mới chỉ là màn diễn mở đầu mà thôi, trò hay lập tức lên sân khấu ngay đây, hy vọng ngươi có thể chịu đựng được ha.”

      Tiết thần y kinh hãi, vội vàng thỏa hiệp, “Chuyện ngươi , ta đáp ứng rồi... Đừng thương tổn đến Hoa Ca nữa!"

      Tiết thần y thỏa hiệp khiến độ cong nơi khóe miệng Mộ Dung Quân Thương càng cao hơn, nhưng cũng định thu tay. sai người đưa chảo dầu đến, thêm than củi ở bên dưới, đun sôi dầu lên. "Hoa Ca, nhớ kỹ! Người hại ngươi hôm nay phải bản vương, mà là sư phụ của ngươi! Là vì lão do dự nên ngươi mới phải chịu khổ như vậy. Nếu sau này ngươi có cơ hội sống sót, nhớ phải tìm lão báo thù đó nha!” Mộ Dung Quân Thương lại thầm với Hoa Ca bảy tuổi.

      Trong hốc mắt Hoa Ca chứa đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn chằm chằm Mộ Dung Quân Thương, sau đó lại cúi đầu mờ mịt nhìn Tiết Mạc, biểu cảm mặt như sợ hãi lại như u buồn, có vẻ như nghe lọt lời Mộ Dung Quân Thương, lại có vẻ như nghe thấy gì.

      Khi Hoa Ca còn lấy vẻ mặt sợ hãi bày tỏ cảm xúc của mình Mộ Dung Quân Thương đột nhiên đoạt lấy trường kiếm tay Yến Mặc, nhanh chóng giơ kiếm lên cao, sau khi hạ xuống, khắp gian tầng hầm vang vọng tiếng kêu thống khổ của Hoa Ca.

      khắc khi Tiết thần y nhìn qua, cả da đầu đều run lên, toàn thân vô lực.

      Hóa ra, nhát kiếm của Mộ Dung Quân Thương cắt mất nửa ngón trỏ bàn tay phải của Hoa Ca, mà nửa ngón tay đó bay vòng trong trung, cuối cùng chính xác rơi vào trong chảo dầu nóng bỏng.

      Huyết tinh, bạo ngược... Hình ảnh như vậy làm cho trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch run lên. Đôi con ngươi ôn nhuận của nhìn chằm chằm nửa ngón tay trôi nổi bập bềnh trong chảo dầu, cảm giác rét lạnh đáng sợ chạy dọc theo lưng cột sống.

      Phản ứng của trưởng công chúa giống với Mộ Dung Ôn Trạch, nhìn thấy “thủ đoạn mạnh mẽ” đó của Mộ Dung Quân Thương, đôi mắt xếch xinh đẹp của ả xoay tròn, nhìn nhìn Mộ Dung Ôn Trạch đứng bên cạnh, trong lòng có chút cảm khái.

      Nếu đệ đệ ruột này của ả có thể giống như Mộ Dung Quân Thương, kế hoạch của bọn họ có khi thành công từ lâu rồi.

      Hoa Ca còn tuổi bị cắt mất nửa ngón tay, đau đớn khóc nỉ non. Mộ Dung Quân Thương ngại tiếng khóc phiền nhiễu của con nít, quơ quơ mũi kiếm còn máu từng giọt trước mặt Hoa Ca, giọng điệu lạnh lùng, “Nếu ngươi thích khóc như vậy, bản vương ngại dùng thanh kiếm này cắt thêm mấy ngón tay khác của ngươi!”

      Máu đỏ tươi lên người Hoa Ca, Hoa Ca dùng bàn tay còn hoàn hảo của mình che miệng lại, dám để cho tiếng khóc của mình phát ra nữa.

      E là trong lòngHoa Ca lúc này, Mộ Dung Quân Thương khác gì ma quỷ trong điện đêm vương.

      Mộ Dung Quân Thương vừa lòng chép chép miệng, lại nhìn Tiết thần y. Tiết thần y làm nghề y nhiều năm, coi như gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng vào lúc này, lão thể sinh lòng e ngại đối với Mộ Dung Quân Thương.

      Tuy Quân Cơ Lạc làm việc cũng cực kỳ có giới hạn, nhưng giống với Mộ Dung Quân Thương, ngay cả đứa bé vô tội cũng buông tha. kẻ như vậy, lão tin tưởng, chỉ cần làm trái ý , làm ra càng nhiều chuyện khiến người ta giận sôi gan sôi ruột.

      "Tiết thần y, sao? Bản vương nhớ ngươi thu sáu đồ đệ. Nếu ngón tay của tiểu đồ đệ này mang đến cảm giác gì cho ngươi, bản vương có thể tìm năm đồ đệ kia tới đây. Đến lúc đó, chắc là bọn họ chỉ bị mất ngón tay thôi đâu.”

      Khóe mắt Mộ Dung Quân Thương hơi hơi giương lên, giọng cười khủng bố lãnh dọa người truyền ra lần nữa.

      Tiết thần y cúi đầu, toàn thân vô lực , "... Ta đáp ứng ngươi..."

      Với tính cách thận trọng của Mộ Dung Quân Thương, tin tưởng đáp ứng miệng của Tiết thần y. đẩy xe lăn tiến lên, hơi cúi người, vươn tay dùng sức cạy miệng Tiết thần y ra, Yến Mặc đem cổ trùng được chuẩn bị từ trước đến, nhét vào miệng Tiết thần y.

      Tiết thần y bị bắt nuốt cổ trùng xuống.

      Mộ Dung Quân Thương nheo lại đôi mắt sâu thẳm lạnh băng của mình, khiến người ta rét mà run, "Tiết thần y, bản vương biết ngươi là thần y, độc gì cổ gì cũng làm khó ngươi được. Nhưng cổ trùng mà bản vương vừa cho ngươi ăn chính là ‘tự mẫu cổ’. Chậm bốn năm ngày, lâu sáu bảy ngày, cổ trùng phát tác. khi cổ trùng phát tác, ngươi thể chết! Mà nếu ngươi muốn có giải dược, hoặc là lấy từ trong tay bản vương, hoặc là phải Nam Cương. Từ đây đến Nam Cương, tốc độ nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng. Ngươi còn kịp rồi!"

      Mộ Dung Quân Thương bễ nghễ nhìn chằm chằm Tiết thần y, lúc này trong mắt , Tiết thần y chỉ là con chó, là con chó bị thu phục!

      Tiết thần y toàn thân vô lực ngồi bệt dưới đất, tiêu cự trong mắt chậm rãi mất .

      Cửa đá của hầm ngầm bị người mở ra từ bên ngoài, quản gia của Mộ Dung Quân Thương vội vã tới, với Mộ Dung Quân Thương, “Chủ nhân, Mạc Lương dẫn người tới, bảo là người của nhìn thấy Yến Mặc tóm Tiết thần y! bảo chúng ta mau mau thả người!”

      Mộ Dung Quân Thương trầm cười cười, đưa tay ra vỗ vỗ lên mặt Tiết thần y, trong mắt lóe ra tia sáng quỷ dị, "Xem ra Quân Cơ Lạc đối xử với ngươi đúng là tệ. Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, đồ đệ ngươi và cả tính mạng của ngươi đều nằm trong tay ta. Nếu làm tốt chuyện đó giúp bản vương, bản vương để ngươi phải sống áy náy cả đời.”

      Đêm đó, khi Mạc Lương được dẫn đến thư phòng của Mộ Dung Quân Thương, nhìn thấy Tiết thần y nghiêm túc châm cứu cho hai chân của Mộ Dung Quân Thương. mặt của Tiết thần y cùng Mộ Dung Quân Thương đều có dị thường gì.

      Sau đó Mạc Lương có hỏi Tiết thần y, Tiết thần y dối với Mạc Lương, bảo là Mộ Dung Quân Thương mời lão đến Nhiếp chính vương phủ để lão trị liệu hai chân cho , trong lúc đó cũng có tình huống dị thường gì, chỉ là Mộ Dung Quân Thương có xen vào vài câu có liên quan đến Quân Cơ Lạc, nhưng lão hề lộ ra điều gì.

      Lão với Mạc Lương, nhưng Mạc Lương cũng phải là kẻ có đầu óc đơn giản, cứ cảm thấy chuyện này có chỗ ngồ ngộ. viết thư cho Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc hồi , “Mọi chuyện cứ dựa theo kế hoạch vốn có !”

      Thứ nhất, lão Tiết với có giao tình sinh tử, thể chỉ vì Mộ Dung Quân Thương mà lập tức hoài nghi lão. Thứ hai, cho dù Mộ Dung Quân Thương làm gì với lão Tiết, vậy lão Tiết mà hiểu vẫn dễ ứng phó hơn là gian tế khác mà Mộ Dung Quân Thương phái tới!

      Còn đối với Mộ Dung Quân Thương mà , Tiết thần y chỉ là nước cờ của mà thôi. Mộ Dung Quân Thương thừa dịp vài ngày Quân Cơ Lạc ở hoàng thành, thầm liên hệ với rất nhiều quan viên các nơi cùng với tướng lĩnhđóng quân có thù oán với Quân Cơ Lạc. Bên phía quan văn, rất nhiều người nhiệt tình đáp lạiý mượn sức của Mộ Dung Quân Thương, tỏ ý chỉ cần Nhiếp chính vươngMộ Dung Quân Thương chịu giương cờ phản đối Quân Cơ Lạc, bọn họ sẵn lòng ủng hộ. Nhưng còn về phía võ tướng, vì Trì Lệ Dập mà người bằng lòng theo Mộ Dung Quân Thươngcũng ít hơn chút.

      Chỉ mới bốn ngày, thế cục trong hoàng thành lại chìm trongcăng thẳng.

      Mộ Dung Quân Thương đợi thời cơ, cơ hội để có thể danh chính ngôn thuận chém giết Quân Cơ Lạc.
      Vân Thủy Du Ca, tart_trung, thuytlu31 others thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      lần này bạn Lạc siêu nhân phải làm thế nào đây, ai cũng muốn nhằm vào đứa con bé bỏng chưa ra đời của ,ông TLD bảo thủ quá cơ, nghĩ theo chiều hướng khác tốt đẹp hơn phải tốt sao

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :