1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      đúng là 2 thằng hề, càng diễn càng thái quá
      Diệp Nhược GiaiJuuni thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 151: Cái gọi là muốn chết trong muốn chết muốn phế muốn mang thai!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mộ Dung Quân Thương nắm tay thành quyền, đặt bên miệng ho tiếng, ‘Trì Hằng Liễu’ lúc này đột nhiên hô to với Đường Tứ Tứ, "Tứ Tứ, huynh biết hôm nay huynh hành động rất đột ngột, nhưng huynh có nỗi khổ bất đắc dĩ mà lại thể . Tóm lại, bất kể thế nào, huynh giết Nhiếp chính vương!"

      ‘Trì Hằng Liễu’ lời này ràng là muốn vấy tội cho Trì Hằng Liễu . câu có nỗi khổ bất đắc dĩ ngăn chặn hoài nghi của mọi người về động cơ khiến Trì Hằng Liễu muốn giết Nhiếp chính vương.

      Mà Trì Hằng Liễu bắt cóc Mộ Dung Quân Thươngở trước mắt bao người, nếu Trì Lệ Dập muốn bảo hộ cho nhi tử của mình, có nhược điểm nằm trong tay Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương nắm nhược điểm của Trì Lệ Dập, đương nhiên sợ Trì Lệ Dập chịu đứng về phe .

      Con trai ruột và cháu ngoại, người bình thường khẳng định đều chọn con trai ruột.

      Vốn dĩ lực chú ý của Đường Tứ Tứ còn chưa đặt lên người ‘Trì Hằng Liễu’, bây giờ lại bị điểm danh. Nếu tiếp theo đây nàng vài câu, được hợp lý.

      Nàng rút ra bàn tay bị Quân Cơ Lạc nắm, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình thản nhìn ‘Trì Hằng Liễu’, khuyên, "Biểu ca, huynh tha cho Nhiếp chính vương . Nhiếp chính vương ... Mặc dù trong khoảng thời gian Trần quốc tiến đánh Tiêu quốc chúng ta, từng lén phái người ám sát cậu và huynh, nhưng ông trời phù hộ, cậu và huynh cũng xảy ra chuyện gì. Tuy cậu và huynh hoài nghi Nhiếp chính vương thầm cấu kết với hoàng đế Trần quốc, bán đứng tướng sĩ Tiêu quốc chúng ta, nhưng phải là bây giờ chúng ta còn chưa có chứng cứ gì sao?

      như vậy, chúng ta liền nhịn xuống cơn tức này . Hơn nữa muội nghĩ, nhất định là Nhiếp chính vương cũng muốn giết cậu, chỉ là bị kẻ gian trá ở bên cạnh mê hoặc, suy nghĩ nhất thời thông suốt mà thôi, cực chẳng mới xuống tay với cậu.”

      Đường Tứ Tứ phản ứng rất nhanh, ‘Trì Hằng Liễu’ là có nỗi khổ bất đắc dĩ, nàng lập tức sốt sắng tạo ra nỗi khổ bất đắc dĩ cho ‘Trì Hằng Liễu’. Cấu kết với nước khác, mưu đồ gây rối, đây chính là tội danh rất lớn đó nha. Mộ Dung Quân Thương muốn chụp tội danh ám sát Nhiếp chính vương cho biểu ca nàng, nàng lập tức cũng "bịa đặt" tội danh phản quốc cho .

      Cái này, ‘Trì Hằng Liễu’ biết nên đáp lại Đường Tứ Tứ thế nào, còn Yến Mặc mang vẻ mặt oán giận, kháng nghị , "Quân phu nhân, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Chủ nhân nhà ta kính nể Trì tướng quân nhất, sao có thể phái người giết ông ấy. Lại còn cả chuyện thầm cấu kết với hoàng đế Trần quốc nữa, lời vô căn cứ như vậy…”

      Đường Tứ Tứ cong môi cười, dùng giọng điệu nước đôi, ậm ờ , "Nhiếp chính vương có làm chuyện này hay , đương nhiên trong lòng biết nhất, cũng phải chỉ cần ngươi ầm ĩ ở đây có thể chứng minh là trong sạch.”

      Người đứng xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu giọng nghị luận.

      Đôi mắt đào hoa trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương lộ ra tia khiến người ta phải sợ hãi, thầm mắng trong lòng câu, "Chết tiệt!"

      Hai chân truyền đến cảm giác đau đớn sâu sắc, nhắc nhở cần phải nhanh chóng rời khỏi Cửu Thiên Tuế phủ, nhưng Đường Tứ Tứ hiểm ra câu bậy bạ như thế, chẳng phải là muốn kéo Yến Mặc cùng ‘Trì Hằng Liễu’ vào đề tài thảo luận khác sao. Mà đề tài này khi mở ra, làm sao có thể ngừng dễ dàng đến thế?

      Mồ hôi lạnh ứa ra trán . Gió vi vu thổi qua, có thể ràng nhận thấy quần áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi, gió vừa thổi qua cái liền cảm thấy lạnh như băng.

      Mà hai chân đau đớn khiến có loại cảm giác như sắp chống đỡ nổi nữa, cấp bách, rất cần rời khỏi đây nhanh chút.

      Ánh mắt của ‘Trì Hằng Liễu’ biến đổi, khô cằn , "Tứ Tứ, muội nhớ nhầm rồi, Mộ Dung Quân Thương tên khốn nạn này đâu có phái người ám sát cha huynh cùng huynh. Huynh muốn giết Nhiếp chính vương còn phải bởi vì... muội!” Chuyện cho tới nước này, vì muốn rửa sạch tội danh mà Đường Tứ Tứ đổ lên đầu Mộ Dung Quân Thương, ‘Trì Hằng Liễu’ vắt óc suy nghĩ phen, rốt cuộc mở miệng ra “nỗi khổ” khiến muốn ám sát Mộ Dung Quân Thương.

      "Tứ Tứ, Mộ Dung Quân Thương tên khốn nạn này, biết muội gả cho Quân Cơ Lạc, vậy mà vẫn luôn trêu chọc muội, gây ra ít chuyện khiến muội hiểu lầm. Tứ Tứ, huynh là biểu ca của muội, huynh muốn nhìn thấy ngày nào đó muội bị nhốt vào lồng heo đem ngâm nước. Huynh phải giết !"

      ‘Trì Hằng Liễu’ cảm thấy cắm cái sừng lên đầu Quân Cơ Lạc trước công chúng thế này, làm cho Quân Cơ Lạc cực kỳ mắt thể diện, lại còn có thể lấy lòng Mộ Dung Quân Thương. Nhiếp chính vương có thể mê hoặc tiểu nương tử của Cửu Thiên Tuế đến thất điên bát đảo, tin tức này mà truyền ra ngoài, đương nhiên dân chúng cảm thấy Nhiếp chính vương lợi hại hơn Cửu Thiên Tuế.

      vừa dứt lời, đám thiên kim cùng với công tử thế gia bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Đường Tứ Tứ cũng trở nên kỳ quái.

      Đường Tứ Tứ ngờ tên ‘Trì Hằng Liễu’ này lại chơi xỏ lá như vậy, trói nàng với Mộ Dung Quân Thương lại chỗ. Nàng vừa mở miệng định phản kích, Quân Cơ Lạc biếng nhác cười thành tiếng.

      Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi ngưới, Quân Cơ Lạc tiến lên phía trước vài bước, bàn tay to ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Đường Tứ Tứ, mỉm cười, tầm mắt khinh miệt chống lại ‘Trì Hằng Liễu’, "Trì biểu ca, bản đốc ấy à, khẩu vị có hơi nặng chút. Nghe ngươi Tứ Tứ có tình ý với Nhiếp chính vương, mà Nhiếp chính vương còn thường xuyên trêu chọc Tứ Tứ, trong lòng bản đốc chẳng những có nửa phần khổ sở, mà còn cảm thấy thực vui mừng.”

      Quân Cơ Lạc lại sâu kín quay đầu nhìn Đường Tứ Tứ, giọng biếng nhác mê ly, trong đôi mắt mang theo trêu tức, "Tứ Tứ, vi phu quả nhiên nhìn lầm nàng. Nàng xem, nàng gả cho người có quyền lực nhất, có năng lực nhất… Chờ sau này, nàng lại sinh đứa con xinh đẹp nhất cho vi phu. Đến lúc đó, kẻ mà ai ai cũng bảo là gian hoạn phải đánh như bản đốc, vừa vặn có thể xứng mới dâm phụ như nàng. Hai chúng ta có thể vĩnh viễn gắn bó trọn đời, hảo hợp trăm năm."

      Quân Cơ Lạc lại đột nhiên chuyển đề tài, châm chọc với ‘Trì Hằng Liễu’, “Còn nữa, cái chuyện ‘ngâm lồng heo’ chó má mà ngươi ấy, bản đốc là tướng công của Tứ Tứ mà còn ngại nàng ngoại tình, vậy ngươi tham gia náo nhiệt gì chứ? Ngươi con mẹ nó đừng có hô khẩu hiệu là vì Tứ Tứ, làm chuyện đặc biệt gây tổn hại cho nàng.”

      Trình độ “ biết xấu hổ” của Quân Cơ Lạc đãđạt tới mức khiến người ta phải trố mắt. Cái ý tưởng biến thái cảm thấy vinh dự vì bị cắm sừng thế này làm chấn kinh ít người trong sân.

      Đường Tứ Tứ cũng muốn cứ thế buông tha cho ‘Trì Hằng Liễu’, "Biểu ca, huynh huynh muốn tốt cho muội, nhưng muội cho phép huynh gây ra chuyện thương thiên hại lí như thế. Vương tử phạm pháp còn bị phạt tội như thứ dân, huynh phạm vào chuyện này, muội đây che chở cho huynh. Cần làm thế nào cứ làm thế đó .”

      Đường Tứ Tứ biết nếu lúc này mình bảo với mọi người trong sân, ‘Trì Hằng Liễu’ bắt cóc Nhiếp chính vươngcăn bản phải người , vậy người trong sân chỉ cảm thấy đây là thủ đoạn của nàng để chạy tội cho Trì Hằng Liễu. khi như vậy, bây giờ cứ giải quyết xong xuôi tên Trì Hằng Liễu giả này trước , sau đó lại bóc lớp da mặt ra trước mặt mọi người, vậy đương nhiên là có thể rửa sạch oan khuất cho biểu ca.

      Quân Cơ Lạc giao Đường Tứ Tứ cho Thanh Nhi chiếu cố, còn ra lệnh cho thủ hạ sớm mai phục xung quanh, bao vây toàn bộ tiền sảnh. Dưới tình huống này, nếu Quân Cơ Lạc nhượng bộ, ‘Trì Hằng Liễu’ có chạy đằng trời cũng thoát. Quân Cơ Lạc phất tay áo cái, vỗ vỗ tay, thị vệ bên cạnh liền cong người về phía trước. Quân Cơ Lạc vén góc tay áo, ngồi lên lưng thị vệ kia.

      Thưởng thức cung nỏ trong tay phen, Quân Cơ Lạc nhắm ngay ‘Trì Hằng Liễu’, "Thả Nhiếp chính vương, nếu bản đốc khiến ngươi lập tức phun máu ngay tại chỗ.”

      Tả Thương Minh dùng sức rạch đường lên cổ Mộ Dung Quân Thương, "Cửu Thiên Tuế, mạng của Nhiếp chính vương còn nằm tay của ta. Nếu ngươi muốn Nhiếp chính vương chết, vậy phải ngoan ngoãn thả ta ."

      Chất độc hai chân Mộ Dung Quân Thương thông qua đường máu lan ra khắp toàn thân. Sắc mặt trắng bệch như giấy, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vì đau đớn mà kết tầng băng sương.

      hơi gian nan mở miệng, "Cửu Thiên Tuế, thả ... Bản vương so đo gì với …”

      Quân Cơ Lạc nhìn khuôn mặt trắng bệch của , trong đôi mắt u ám lóe ra tia sáng vui sướng khi người gặp họa, nhưng ngoài miệng vẫn lời chính nghĩa, " được! Hôm nay Trì Hằng Liễu dám bắt cóc Nhiếp chính vương! Biết đâu ngày mai dám ám sát bệ hạ! Tuy bản đốc có chút quan hệ với , nhưng đối với loại tiểu nhân vô sỉ này tuyệt đối thể nể quá hóa hỏng.”

      Mộ Dung Nhược Hồng cũng phụ họa theo Quân Cơ Lạc, hảo tâm , "Tam ca, ngươi yên tâm . Có Cửu Thiên Tuế ở đây, ngươi có chuyện gì đâu. Trì Hằng Liễu bắt cóc ngươi, bất kể thế nào trẫm cũng bỏ qua cho !"

      Mộ Dung Ôn Trạch cũng bỏ đá xuống giếng, "Tam đệ, vài huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Hôm nay bản vương cũng dẫn theo mười mấy tên tùy tùng có thân thủ tệ. Bản vương cho Cửu Thiên Tuế mượn bọn họ để dùng, đệ nhất định sao đâu.”

      Mộ Dung Quân Thương nháy mắt có loại cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình.

      Đương nhiên, cảm thấy kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, chỉ có duy nhất năng lựcchấp hành của Tả Thương Minh là đủ. Nếu Tả Thương Minh có thể bắt cóc hắnsớm chút, chẳng hạn như khi xe liễn của Mộ Dung Nhược Hồng tới, hoặc là khi còn chưa bị Cao thần y cắm ngân châm, nếu lúc đó Tả Thương Minh lao tới bắt cóc , bọn họ liền có thể trốn thoát an toàn. Nhưng tên ngu dốt này lại chọn sai thời cơ, tại chẳng những trốn thoát, ngược lại còn trở thành cá nằm thớt mặc cho ba người kia chém giết.

      Cung nỏ tay Quân Cơ Lạc lã được gài tên, nhắm ngay Tả Thương Minh, Tả Thương Minh giờ rất hoảng sợ. đâu có muốn chết đâu, tay cầm chủy thủ của bắt đầu ức chế được mà run run, phô trương thanh thế gào to, "Cửu Thiên Tuế, nếu hôm nay ta chết, nhất định khiến cho Nhiếp chính vương chôn cùng."

      sao, tài bắn cung của bản đốc phải để chơi, nhất định bắn thủng bụng ngươi trước khi ngươi giết Nhiếp chính vương!” Quân Cơ Lạc ngoan tuyệt , ngay sau đó mũi tên liền rời cung,lao vun vút về phía ngực Tả Thương Minh.

      Đôi con ngươi của Tả Thương Minh mãnh liệt co lại, theo bản năng dùng sức kéo Mộ Dung Quân Thương từ xe lăn ra để chắn tên thay mình!
      nancy1986, Layla06, tart_trung31 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 152: Mộ Dung Quân Thương tự bê đá đập vào chân mình!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      sao, tài bắn cung của bản đốc phải để chơi, nhất định bắn thủng bụng ngươi trước khi ngươi giết Nhiếp chính vương!” Quân Cơ Lạc ngoan tuyệt , ngay sau đó mũi tên liền rời cung,lao vun vút về phía ngực Tả Thương Minh.

      Đôi con ngươi của Tả Thương Minh mãnh liệt co lại, theo bản năng dùng sức kéo Mộ Dung Quân Thương từ xe lăn ra để chắn tên thay mình!

      khắc khi mũi tên nhọn đó rời cung, Mộ Dung Quân Thương theo bản năng biết được hôm nay mình thua từ đầu tới cuối. Người như Tả Thương Minh, vào thời khắc nguy nan, sao có thể bán đứng , đem ra chắn tên chứ?

      hoàn toàn giống như đoán, sau khi Tả Thương Minh nhìn thấy Quân Cơ Lạc bắn tên, liền đem đẩy ra chắn trước người. Yến Mặc ởbên cạnh Mộ Dung Quân Thương thấy tình hình như thế, trong mắt lên tia hoảng sợ, lòng bất chợt căng thẳng.

      kịp nghĩ, vọt qua, chủ động lao về phía mũi tên mà Quân Cơ Lạc bắn tới, mũi tên phóng tới như chẻ tre, phập tiếng xuyên qua người Yến Mặc. Yến Mặc cứng đờ, có chút khó khăn quay đầu nhìn Mộ Dung Quân Thương bị Tả Thương Minh bắt giữ.

      Sâu trong đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương lên nhiều điểm sáng, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, như kiếm được tuốt ra khỏi vỏ.

      Đôi con ngươi u ám của Quân Cơ Lạc nhìn lướt qua Yến Mặc bị thương, mày kiếm nhướng lên khinh miệt, sau đó lạnh lùng phì cười, : “Trì Hằng Liễu, ngươi cũng tốt số, vậy mà lại có người đứng ra cản tên này cho ngươi. Nhưng sao, mũi tên tiếp theo, bản đốc nhất định có thể lấy mạng của ngươi.”

      Cái chết đến gần, Tả Thương Minh sợ hãimới là lạ. Trong lòng có rất nhiều u oán cùng cam lòng, còn chưa báo thù vì mình, vì toàn bộ Tả gia đâu, cực kỳ hy vọng hôm nay mình phải bỏ mạng ở đây.

      Khuôn mặt ôn hòa nho nhã của Trì Hằng Liễu bị lệ khí cùng cam lòng của chính bản thân vặn vẹo biến thành khuôn mặt khiến kẻ khác căm hận. nghiến răng, ánh mắt hung ác, run tay cầm lấy chủy thủ rạch thêm đường lên cổ Mộ Dung Quân Thương, sau đó dùng giọng thô ráp bén nhọn gào lên, "Quân Cơ Lạc, nếu ngươi dám bắn ra mũi tên thứ hai, ta cũng nhất định để cho Mộ Dung Quân Thương cùng ta đến điện Diêm La!”

      Tả Thương Minh cúi đầu, lại hạ giọng nghiến răng nghiến lợi với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, tuy ta thực muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi giao cho ta, nhưng xin lỗi, Quân Cơ Lạc ép ta chặt quá. Nếu ngươi muốn chết, vậy giúp ta chạy ra khỏi đây !”

      Chuyện cho tới nước này, Mộ Dung Quân Thương chỉ có thể cười khổ trong lòng, lượn lượn lờ lờ vòng, cuối cùng lại biến thành kẻ ngốc, gánh vác mọi quả đắng.

      Mộ Dung Quân Thương suy yếu mím cánh môi tái nhợt, ánh mắt hơi vô lực, há miệng thở dốc. gần như sử dụng mọi khí lực mà có lúc này, quở trách Quân Cơ Lạc, “Quân Cơ Lạc, thả ! Chủ ý của ngươi, bản vương hiểu rất , ngươi cố ý muốn mượn cơ hội này để trừ bỏ bản vương. Nhưng ngươi cần phải hiểu , tốt xấu gì bản vương cũng là Nhiếp chính vương của Tiêu quốc, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, bản vương muốn xem xem ngươi giải thích với dân chúng Tiêu quốc thế nào!”

      Đôi mắt thâm u của Quân Cơ Lạc quét qua Mộ Dung Quân Thương, im lặng vài giây, rồi đột nhiên ném cung nỏ lên đất, bĩu môi cười , " 'Trì Hằng Liễu', ngươi có thể mang Nhiếp chính vương rời khỏi đây.”

      Có lời này của Quân Cơ Lạc, vòng vây xung quanh tiền sảnh cũng tự giác chừa ra lỗ hổng. Tả Thương Minh nhìn thoáng qua, xác định ngoài cửa có người mai phục, mới dùng sức kéo Mộ Dung Quân Thương ra ngoài đại sảnh.

      Mọi thứ đều có vẻ hết sức bình thường, mắt thấy Mộ Dung Quân Thương và Trì Hằng Liễu sắp rời khỏi Cửu Thiên Tuế phủ, nhưng đột nhiên… từ đỉnh đầu Tả Thương Minh truyền đến tiếng hét to, Tả Thương Minh theo bản năng ngửa đầu nhìn, liền thấy Mạc Lương từ mái hiên đánh về phía , trong tay quơ trường đao.

      Tả Thương Minh cực kỳ kinh hoảng, định đẩy Mộ Dung Quân Thương ra chắn đao. Nhưng lúc này, tốc độ của Mạc Lương nhanh như chớp giật, khi Tả Thương Minh vừa định phản ứng đao tay Mạc Lương bổ về phía .

      Trường đao xoàn xoẹt, mang theo trận gió to, Tả Thương Minh đưa tay lên chắn, sắc mặt Mạc Lương trầm xuống, càng thêm dồn sức vào đao, cánh tay của Tả Thương Minh lập tức bị chặt xuống.

      "A!" Tả Thương Minh thống khổ sợ hãi thét lên, thanh to , thê lương bén nhọn ngừng quanh quẩn trong trung.

      Quân Cơ Lạc nhanh tay lẹ mắt, cũng mạnh mẽ dùng nội lực đánh vào cung nỏ bị ném xuống đất, cung bật lên rơi vào tay , liền kéo cung bắn tên, mũi tên nhọn lập tức đâm thủng đùi Tả Thương Minh.

      Tả Thương Minh tuyệt vọng dùng lực đẩy Mộ Dung Quân Thương ra, Mộ Dung Quân Thương trượt chân, té lăn ra đất, hai chân nhói đau đến mức nhăn mặt, hầu như sắp bất tỉnh.

      Tả Thương Minh lê cái chân bị thương, định chạy về phía cửa. Nhưng Mạc Lương nhảy vọt lên, nhàng ngăn cản đường của .

      Tả Thương Minh muốn phản kháng lần cuối cùng, liền vung cánh tay còn hoàn hảo, đánh về phía Mạc Lương. Mạc Lương đá chân cái, trực tiếp đá Tả Thương Minh ngã xuống đất. Tả Thương Minh ngã sấp xuống đất, còn giãy giụa muốn đứng lên, Mạc Lương ném trường đao cực lớn tay ra, trường đao rơi xuống đất, cắm thẳng ngay trước mặt Tả Thương Minh.

      Tảng đá lót mặt đất cũng bị chấn động, Tả Thương Minh thấy mình thể trốn thoát, bấy giờ mới cam lòng ngừng phản kháng, lạnh mặt, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Mạc Lương.

      Quân Cơ Lạc thừa dịp này, từ phía sau tới trước mặt Tả Thương Minh, nhàng khom lưng, đưa tay dò tìm theo gương mặt của , lột bỏ lớp mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt vốn có của Tả Thương Minh.

      Đám người trong sân kinh hô trận, vốn tưởng mặt nạ da người chỉ có trong tuồng kịch, ngờ lại tồn tại. Đường Tứ Tứ cũng ngờ người giả trang làm biểu ca lại là Tả Thương Minh, là nam nhân vẫn luôn si tình với Đường Vân Nhiễm trong kiếp trước.

      Khuôn mặt của Tả Thương Minh bị nhiễm máu tươi đỏ rực, dữ tợn như ma quỷ. ngông cuồng nhướng mày nhìn Quân Cơ Lạc, trong hai mắt, mặt đềutràn ngập oán hận đối với Quân Cơ Lạc!

      “Hóa ra là Tả công tử, lâu gặp.” Môi mỏng mềm mại của Quân Cơ Lạc nhàng giương lên, trực tiếp nâng chân, đem đế giày giẫm bẹp lên mặt , thanh ma quỷ mị, “Sao, trước đó bản đốc đối xử với ngươi quá tốt, đến mức ngươi vẫn quyến luyến quên được bản đốc, nên bây giờ mới trông mong lại gần tìm đánh phải ?”

      Mặt Tả Thương Minh bị Quân Cơ Lạc giẫm lên, bắt đầu ngạo nghễ cười, "Quân Cơ Lạc, Trì Hằng Liễuđangnằm trong tay ta. Nếu hôm nay ngươi giết ta, ngươi có tin ta cũng để cho Trì Hằng Liễu chết cùng hay .”

      "Ngươi uy hiếp bản đốc sao?” Quân Cơ Lạc nở nụ cười quyết tuyệt, “ đáng tiếc, bản đốc thích bộ dạng này của ngươi. Chờ xem, bản đốc làm cho ngươi phải mở miệng ra cầu xin bản đốc."

      Quân Cơ Lạc xong, cười tươi để lộ ra hàm răng trắng tinh chói sáng của mình.

      "Mạc Lương, xem ra bản đốc già rồi, trước kia chỉ cần nhắc tới đại danh của bản đốc, cho dù là đứa con nít nằm trong tã lót cũng bị dọa đến khóc ré lên. Nhưng tại lại có người dám coi bản đốc ra gì, giở trò chơi khăm. Xem ra, bản đốc phải tái xuất lần nữa, cho dân chúng của Tiêu quốc chúng ta, bản đốc phải là người có thể để người khác tùy tiện vượt qua!” Quân Cơ Lạc quay đầu nhìn Mạc Lương, Mạc Lương cười xấu xa liếc nhìn Tả Thương Minh.

      bao lâu sau, mọi người trong sân liền thấy được vài thị vệ chuyển cái đe của thợ rèn ra, và cả chậu than rực lửa cùng với thùng nước hạt tiêu.

      Khi người ta cột Tả Thương Minh vào cái giá chữ thập, sắc mặt của Tả Thương Minh bị chặt bỏ cánh tay thống khổ vặn vẹo. Quân Cơ Lạc cầm thanh trường kiếm, đầu tiên là đẩy phần áo ở nửa người của ra.

      “À, tốt bụng nhắc nhở ngươi câu, cẩn thận!” Quân Cơ Lạc còn chưa xong thô bạo dùng mũi kiếm nhọn hoắt khoét miếng da cơ thể để trần của .

      Da liền với thịt, máu thịt mơ hồ rơi mặt đất, ngực Tả Thương Minh đau nhói, nhìn chằm chằm khối da người kia, nhất thời có loại cảm giác sởn tóc gáy. bắt đầu há miệng mắng, “Quân Cơ Lạc, ông trời thu thập ngươi… Kiếp sau ngươi chỉ có thể làm nô tài làm súc vật… Còn nữa, nếu ngươi dám đụng đến sợi tóc gáy của ta, ta vạch trần bí mật của ngươi…”

      Trước đó Tả Thương Minh còn chửi rủa Quân Cơ Lạc, sau đó gần như rơi vào trạng thái ăn bậy bạ, vừa nghĩ đến cái gì liền ra cái đó.

      Quân Cơ Lạc tà ác cầm cái kẹp gắp than bị chậu than đốt đến nóng rực, trầm cười cười, để kẹp gắp than vào ngay chỗ da thịt mà Tả Thương Minh vừa bị khoét trước đó.

      "A!" Tiếng kêu của Tả Thương Minh càng thêm to , như muốn đâm thủng màng tai người khác. Nữ quyến trong sân nhìn thấy hình ảnh tàn bạo này, có người nhắm mắt lại nhìn nữa, có người trực tiếp bị dọa đến nôn mửa.

      "Quân Cơ Lạc, ngươi cái tên thái giám giả khi quân… ngày nào đó ngươi chết tử tế được… Ngươi... A!" Tả Thương Minh chỉ mới được nửa, bị cơn đau đớn còn kịch liệt hơn chặn ngang. cúi đầu nhìn, ra Quân Cơ Lạc bỏ cái kẹp bị thiêu hồng vào trong nước hạt tiêu, tiếp theo lại dùng kẹp sắt dính nước hạt tiêu bôi lên vết thương của .

      Tả Thương Minh đau đến chịu nổi nữa, khống chế được cảm xúc, rít gào với Quân Cơ Lạc, "Ngươi giết ta ! Giết ta, Trì Hằng Liễu có thể lập tức chết theo ta…”

      Quân Cơ Lạc nhướng đôi mày kiếm, “Người có thể chơi tốt như ngươi, làm sao bản đốc có thể đơn giản để cho ngươi chết như vậy? Bản đốc thương hại ngươi lần cuối cùng, cho ngươi hai con đường. Hoặc là ngươi ra hôm nay ai sai ngươi tới vu oan Trì Hằng Liễu, hoặc là ngươi liền nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hưởng thụ ‘chiêu đãi’ mà bản đốc dành cho ngươi.”

      Cảm giác của Tả Thương Minh đạt đến ranh giới, thống khổ vặn vẹo người, miệng vẫn kêu gào như trước, “Ta mà chết… đời này vốn có ai biết giờ Trì Hằng Liễu bị giam ở đâu… Quân Cơ Lạc, nếu ngươi có bản lĩnh giết ta, vậy cứ trực tiếp giết ta, cho ta được chết thống khoái , có bản lĩnh đừng có đứng ở đây vờ vịt…”

      Đối với Tả Thương Minh mà , tại sống còn khổ hơn so với chết. thà rằng Quân Cơ Lạc lập tức đâm chết , ít ra như vậy cần phải chịu nỗi thống khổ như lúc này.

      "Chậc chậc, xem ra ngươi xem lòng tốt của bản đốc thành lòng lang dạ sói! Vậy bản đốc cũng khách khí với ngươi nữa!” Quân Cơ Lạc cầm lấy cái kẹp sắt được lửa thiêu đỏ hồng lần nữa, sắc mặt bình tĩnh dán lên chỗ cánh tay bị chặt đứt của Tả Thương Minh…

      “Xèo xèo!” Trong trung loáng thoáng có thể nghe dược tiếng da thịt bị sắt nóng quá độ dán lên, tiếng động khiến người ta phải sởn gai ốc.

      Đương nhiên, màn thô bạo đầy máu như vậy khiến cho rất nhiều người trong sân cực kỳ sợ hãi, Đường Tứ Tứ vì mang thai, nên khi nhìn thấy những hình ảnh này, trong bụng nổi lên cảm giác buồn nôn, suýt nữa ói. May mà trong sân có vài thiên kim thế gia chịu nổi hình ảnh tàn bạo máu me này, đều ói ra, cho nên phản ứng của Đường Tứ Tứ ngược lại khiến cho người khác chú ý.

      Mà ánh mắt của Mộ Dung Ôn Trạch trong lúc vô tình từng nhìn lướt qua nàng, thấy Đường Tứ Tứ đưa tay che miệng, cũng có để trong lòng. Chỉ là, trong cuộc sống sau này của , cảnh tượng này vô tình lên trong đầu , khiến cảm thấy hoài nghi thân phận thái giám của Quân Cơ Lạc.

      Còn đối với Tả Thương Minh bị tra tấn tàn khốc mà , tại hận thể cứ thế chết quách cho rồi!

      "Muốn sao? Nếu vẫn muốn , bản đốc liền..." Quân Cơ Lạc lặng lẽ cười, giơ trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm lại khoét từ người thêm khối da thịt to khoảng bàn tay.

      Vẩy nước hạt tiêu lên vết thương, Quân Cơ Lạc lại cầm đồ gắp than lên, nhắm vào vết thương của Tả Thương Minh. Đôi mắt Tả Thương Minh nhìn chằm chằm vào đồ gắp than, dường như có thể thấy được khói bốc lên từ đó.

      thống khổ nuốt ngụm nước bọt, e ngại, khủng hoảng... Các loại cảm xúc phản đối nhất thời tề tụ trong lòng, loại mùi vị sống bằng chết này quấn đến mức cơ bắp khắp người đều căng cứng.

      dùng giọng điệu cầu xin, khàn khàn kêu gào, "Ta... Ta thú nhận… Ta hết!" Chỉ cầu xin có thể để cho mình được chết thống khoái!

      Quân Cơ Lạc vừa lòng buông hai cái kìm sắt tay xuống.

      Nhưng có nhà vui mừng có nhà sầu, Quân Cơ Lạc vừa lòng, còn Mộ Dung Quân Thương bị đau đớn tra tấn đến mức ý thức mơ hồ sốt ruột. biết quá người chủ mưu đứng sau Tả Thương Minh là ai.

      khi Tả Thương Minh khai ra, Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Ôn Trạch bỏ qua cho sao? Hiển nhiên là có khả năngđó!

      Hai người bọn họ, và cả Quân Cơ Lạc, nhân cơ hội này mà tiến hành phá hủy, đả kích . Đến lúc đó, kết cục của cũng tốt hơn là bao.

      Mộ Dung Quân Thương trầm mặt, tuyệt đối thể trơ mắt đứng nhìn toàn bộ mọi cố gắng của bản thân mình bị Tả Thương Minh tay hủy diệt. run run từ đất đứng dậy…
      Layla06, tart_trung, thuytlu31 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 153: Người – thần – bí!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mộ Dung Quân Thương trầm mặt, tuyệt đối thể trơ mắt đứng nhìn toàn bộ mọi cố gắng của bản thân mình bị Tả Thương Minh tay hủy diệt. run rẩy cố gắng chống người đứng dậy từ mặt đất, nhưng đau đớn hai chân khiến lại chật vật té ngã.

      Bên cạnh có người tiến lên nâng trở lại xe lăn, áo gấm màu ánh trăng của Mộ Dung Quân Thương bị nhuộm mảng lớn màu máu đỏ tươi. Người nâng dậy muốn băng bó vết thương cổ , nhưng bị cự tuyệt.

      Mộ Dung Quân Thương cật lực đẩy xe lăn đến bên cạnh Quân Cơ Lạc.

      Dùng sức đẩy Quân Cơ Lạc ra, Mộ Dung Quân Thương dùng bàn tay phủ lên cổ mình, biểu cảm mặt quái dị khó tả, với Tả Thương Minh, "Tả Thương Minh, nếu Cửu Thiên Tuế có quyền sinh sát ngươi, vậy bản vương có quyền xử trí thi cốt của ngươi cùng với toàn bộ Tả gia các ngươi.

      Chỉ bằng vào chuyện lúc nãy ngươi đám cả gan giả trang thành Trì Hằng Liễu bắt cóc bản vương, sau khi ngươi chết, bản vương có thể sai người đào ra thi cốt của toàn bộ tiền bối Tả gia, quật roi ba ngày. Để đến khi ngươi xuống dưới cửu tuyền, cũng bị liệt tổ liệt tông của Tả gia phỉ nhổ! Trở thành tội nhân của Tả gia các ngươi!”

      Mộ Dung Quân Thương ngầm uy hiếp Tả Thương Minh, nếu dám can đảm phun ra , vậy cũng phải có gan gánh vác hậu quả tương ứng. Mà thứ có thể áp chế nam nhân còn gốc rễ để sinh con đúng là chỉ còn có những người chết của Tả gia.

      Lúc trước, khi Tả Thương Minh quy hàng , đưa ra cầu, sau khi giết được Quân Cơ Lạc rồi, phải rửa oan giải tội cho Tả gia bọn họ. Hơn nữa phải chuyển thi cốt của cha mẹ cùng với thân nhân chết vì đến vùng đất có phong thủy tốt.

      Tả Thương Minh nở nụ cười, thanh khàn khàn lệ khí như tiếng của quạ đen. Chờ cười đủ, lại đột nhiên khóc, nước mắt trong suốt óng ánh chảy ra từ trong hốc mắt.

      Với tình huống trước mắt, thể chết!

      Từ khóe miệng của đột nhiên có vệt máu đỏ chảy ra, Quân Cơ Lạc hoảng hốt, vội vàng tiến lên cạy miệng ra. Từ trong đôi mắt đen kịt của Tả Thương Minh lóe ra tia sáng sâu thẳm, giọng đứt quãng thoát ra từ trong cổ họng , "Cửu Thiên Tuế... Ngươi, thua... Ta mở miệng ra tăm tích của Trì Hằng Liễu…”

      xong mấy câu này, giọng Tả Thương Minh liền dần. Chờ đến khi Quân Cơ Lạc mất phen sức lực cạy miệng ra, thấy cắn lưỡi tự sát.

      Quân Cơ Lạc hai lời, vội vàng đưa tay vào trong khoang miệng , sau đó quay đầu sai người mời ngự y. Khi xoay người ra lệnh, từ trong đám người đông đúc trong sảnh có phi đao sắc bén đột nhiên bắn ra. Phi đao lao nhanh như tia chớp nhắm thẳng vào cổ họng Tả Thương Minh. Tả Thương Minh chỉ thấy bóng đen ập xuống trước mắt, lập tức chết ngay tại chỗ.

      Tả Thương Minh đột tử khiến cho mặt Quân Cơ Lạc lên lệ khí. Cả người đầy lệ khí, lập tức quay đầu nhìn về hướng phi đao bay tới, ở đó có đám khoảng tám, chín thanh niên ăn mặc đàng hoàng cùng với tùy tùng của bọn họ. Những người này đều là thanh niên tài tuấn mà Đường Tứ Tứ đặc biệt mời tới hôm nay.

      Những thanh niên tài tuấn này thấy Quân Cơ Lạc đưa mắt qua nhìn, đều bị dọa đến mức quỳ xuống, trong miệng đều là "Cửu Thiên Tuế, phi đao đó phải ta bắn ra" linh tinh các loại. Quân Cơ Lạc bước nhanh về hướng đám người quỳ, ánh mắt lần lượt đảo qua mặt từng người. mặt những người này đều lên vẻ sợ hãi, ngoại trừ điều đó ra, cũng có phản ứng dị thường nào khác.

      Đôi mắt của nheo lại đầy nguy hiểm, hai tay chắp sau lưng, cố ý vòng trước mặt những người này, rét lạnh , “Chuyện hôm nay là ai làm, trong lòng bản đốc biết rất . Chẳng qua hôm nay bản đốc truy cứu, chỉ hy vọng tự giải quyết cho tốt. Lần sau đừng có để cho bản đốc bắt được.”

      lạnh nhạt xong lời uy hiếp, ánh mắt lại hoàn toàn thả lỏng, đảo qua khuôn mặt của những người quỳ, nhưng bọn họ đều vẫn biểu ra bộ dáng bị Quân Cơ Lạc dọa như trước.

      Bất đắc dĩ, Quân Cơ Lạc chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

      gương mặt trắng bệch của Mộ Dung Quân Thương tràn đầy mồ hôi, ánh mắt hơi sững sờ ngẩn ngơ nhìn Tả Thương Minh chết, trong lòng yên lặng đoán ai ra tay giúp vào thời khắc mấu chốt này.

      Mộ Dung Nhược Hồng con chó ngu xuẩn này tại chỉ lấy Quân Cơ Lạc làm chủ, sai đâu đánh đó, đương nhiên có khả năng giúp . Còn Mộ Dung Ôn Trạch còn ước gì hôm nay có thể xé da mặt ầm ĩ với Quân Cơ Lạc trận, sao có thể giúp cho được. Mà ám vệ mang theo hôm nay, e là cũng bị người của Quân Cơ Lạc ngăn đón ở bên ngoài, thể nào ra tay giải trừ nguy cơ trước mắt giúp . Như vậy, người giúp rốt cuộc là ai?

      Mộ Dung Quân Thương cũng liếc nhìn mấy công tử thế gia trẻ tuổi nơi đó, thở phào nhõm hơi mà người khác thể thấy được. Mặc kệ hôm nay ai giúp , đều vô cùng cảm kích.

      bữa tiệc thưởng cúc vốn êm đẹp, vì Tả Thương Minh xuất mà thay đổi. Dưới tình huống như vậy, còn có ai hứng thú ngắm hoa nữa, mọi người đều đến chào tạm biệt với Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ.

      Vân Thanh Nhiễm chờ đến khi nữ quyến nhà khác rời gần hết, nàng mới dẫn theo nha hoàn của mình, đến trước mặt Đường Tứ Tứ, hành lễ với nàng, ôn hòa hữu lễ , "Thanh Nhiễm biết phu nhân còn có chuyện phải xử lý, quấy rầy thêm nữa.”

      Trong lòng Đường Tứ Tứ có loại xúc động vô cớ muốn thân thiết với Vân Thanh Nhiễm, nếu phải Tả Thương Minh cùng Mộ Dung Quân Thương đột nhiên xông vào, nàng nghĩ có khi mình kéo tơ hồng cho Vân Thanh Nhiễm và biểu ca của mình rồi.

      đáng tiếc, biểu ca bây giờ tông tích, nàng cũng còn hăng hái gì.

      Chớp chớp mắt, xua vẻ lo lắng trong mắt mình, Đường Tứ Tứ vươn tay nắm lấy tay Vân Thanh Nhiễm, ôn nhu , "Vân tỷ tỷ, lần sau muội chỉ đưa thiệp mời cho mình tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đến tụ tập trong phủ của muội.”

      Vân Thanh Nhiễm nghĩ đây chỉ là lời khách sáo của Đường Tứ Tứ, cũng phối hợp gật đầu đáp ứng. Chỉ là sau đó, khi nàng thấy Đường Tứ Tứ cố ý muốn tiễn nàng ra đến ngoài phủ Cửu Thiên Tuế, nàng cũng sinh ra tia thiện cảm với Đường Tứ Tứ.

      Sau khi Đường Tứ Tứ tiễn bước Vân Thanh Nhiễm, tươi cười miễn cưỡng mặt lập tức sụp đổ. Nàng vén ống tay áo, trở lại tiền sảnh, phát Quân Cơ Lạc giao nhiệm vụ cho ít ám vệ.

      Đường Tứ Tứ có trực tiếp tiến lên xen vào chuyện làm, còn Quân Cơ Lạc căn dặn đâu vào đó, quay đầu nhìn thấy Đường Tứ Tứ đứng đợi cách đó xa.

      đưa tay xoa xoa thịt mặt, sắc mặt biến đổirất nhanh, gương mặt tuấn mỹ lại khôi phục vẻ hi hi ha ha đứng đắn thường ngày.

      Đường Tứ Tứ cau mày, vừa định mở miệng chuyện, Quân Cơ Lạc biết nàng muốn gì, mở miệng trả lời trước, “Nàng yên tâm, biểu ca của nàng sao đâu. giờ chuyện Tả Thương Minh giả trang Trì Hằng Liễu bắt cóc Mộ Dung Quân Thươngđã bị bại lộ, biểu ca của nàng là quân cờ duy nhất mà Mộ Dung Quân Thương có trong tay đểlay động Trì Lệ Dập, để cho quân cờ của mình gặp chuyện may.”

      Quân Cơ Lạc thừa dịp lực chú ý của Đường Tứ Tứ còn người Tả Thương Minh, lại ôm lấy tân hình mảnh mai của Đường Tứ Tứ ngay trước mặt đám hạ nhân, “Chỉ có điều, ta cứu biểu ca của nàng, người cứu biểu ca nàng chỉ có thể là cậu nàng.” bàn tay của Quân Cơ Lạc vuốt ve cằm, có vài câu đương nhiên thể trước công chúng. đột nhiên bếĐường Tứ Tứ lên, Đường Tứ Tứ bị động tác bất ngờ của dọa, giãy giụa muốn xuống. Quân Cơ Lạc căn bản cố kỵ ánh mắt của người khác, cực kỳ có khí phách nam tử hán lập tức bế nàng đến gian phòng của nàng.

      Cẩn thận đóng chặt cửa phòng, sắc mặt Quân Cơ Lạc trầm xuống, với Đường Tứ Tứ, "Tứ Tứ, cần phải cho cậu nàng biết, Mộ Dung Quân Thương rốt cuộc là loại người gì. Ông ấy là chiến thần, Mộ Dung Quân Thương cũng phải là đối thủ của ông ấy, nhưng điều mà ta lo lắng là…” Trong đôi mắt u ám của lên tia sáng lạnh, ngẩng đầu liếc nhìn Đường Tứ Tứ cái, lại tiếp, "Ta nghĩ, có cao nhân trà trộn vào tiệc thưởng cúc hôm nay của chúng ta.”

      Cao nhân? Đường Tứ Tứ nhướng mày, có thể được Quân Cơ Lạc gọi là “cao nhân”, e là người đó thực đơn giản.

      Đến đêm, trong hoàng cung xuất hai bóng dáng quỷ mị. Vào sáng sớm hôm sau, thị vệ trông coi Đường Vân Nhiễm báo với Mộ Dung Nhược Hồng đầu tiên, "Khởi bẩm Hoàng thượng, tối hôm qua Vân phi nương nương bị người cướp !"

      Cùng lúc đó, ngoài Cửu Thiên Tuế phủ, có người đưa tới thiệp mời. Người đưa thiệp mời bảo là có người đưa bạc cho , bảo đến Cửu Thiên Tuế phủ đưa thiệp.

      thiệp mời viết là phải đưa tận tay cho phu nhân của Quân Cơ Lạc là Đường Tứ Tứ. Trong phòng, Quân Cơ Lạc chua chua đưa thiệp mời mạ vàng cho Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ hơi buồn bực vì vẻ mặt hẹp hòi của , lập tức mở ra thiệp mời tay. thiệp viết, hẹn nàng giờ Thân hôm nay đến rừng hoa đào ởngoại ô gặp mặt, chỗ ký tên có viết hàng chữ : Người có duyên.

      Đường Tứ Tứ hiểu mô tê gì, “người có duyên” này là ai chứ, trong ấn tượng của nàng căn bản là biết người nào có biệt hiệu là ba chữ này. Nhưng xem nét chữ cứng cáp này, có thể đoán được là của nam nhân. Ngẩng đầu, ánh mắt nàng vừa vặn giao với ánh mắt dò xét của Quân Cơ Lạc.

      Đường Tứ Tứ ngượng ngùng cười, vội vàng vì mình giải thích, “Thiếp biết ‘Người có duyên’ này.”

      Quân Cơ Lạc nhe răng trề môi, có chút buồn rầu buông thõng tay, "Tứ Tứ, sao ta lại có cảm giác như trông coi nàng được vậy.” Trong lòng Quân Cơ Lạc lại cảm thán câu, trâu già gặm cỏ non, thực là phiền chết.

      Cũng biết là ai lại muốn tới đào cỏ non nhà đây nữa!
      Vân Thủy Du Ca, nancy1986, Layla0636 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 154: Nam nhân này đáng giá để nàng tiếp tục sánh vai.

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trong lòng Đường Tứ Tứ nhớ về an nguy của Trì Hằng Liễu, lại sợ Quân Cơ Lạc có ý tưởng gì khác, nên cũng để ý đến tấm thiệp này, lại càng đến chỗ hẹn đúng giờ. Còn Quân Cơ Lạc phái người lén lút đến rừng hoa đào ở ngoại ô, nhưng thấy ai thân. Chuyện này cứ thế mà trôi qua.

      Đến buổi tối, bên ngoài Cửu Thiên Tuế phủ, có hai con ngựa phong trần mệt mỏi phi nước đại đến.

      Từ ngựa xuống chính là Trì Lệ Dập cùng với Đường Tử An vừa mới nhận được tin Trì Hằng Liễu bị bắt cóc. Vì tình khẩn cấp nên Trì Lệ Dập cũng đợi người thông báo với Quân Cơ Lạc, thẳng vào trong phủ.

      Đến khi mấy người Đường Tứ Tứ nhận được tin bọn họ đến phủ, ra tiền sảnh Trì Lệ Dập chờ ở đó từ lâu. Khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ, đôi mắt bình tĩnh gợn sóng của Trì Lệ Dập theo bản năng đảo qua bụng Đường Tứ Tứ, hơi cau mày, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục như ban đầu.

      "Cậu... Biểu ca huynh ấy…”

      "Tứ Tứ, chuyện của biểu ca con, trước hết con đừng lo lắng. Cậu đến tìm Nhiếp chính vương, cậu với cũng cần phải ngồi xuống chuyện phen. Lúc này cậu đến… là muốn bảo con ngày mai đến Phụ quốc công phủ ở vài ngày. Con cũng biết đó, biểu ca con mất tích, mà trong phủ ngày nào cũng có khách đến, mợ của con còn đường đến kinh thành, mấy chuyện trong phủ dù sao cũng cần có người xử lý. Cho nên cậu muốn để con đến phủ của cậu trước, sắp xếp mấy chuyện trong phủ.” Trì Lệ Dập đợi Đường Tứ Tứ hết lời, ông mở miệng cắt ngang.

      Trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc lên tia ngoan lệ, bảo hạ nhân trong đại sảnh lui xuống hết, mới khẽ phì cười, , "Phụ quốc công, có lỗi. Mặc dù Tứ Tứ là cháu ngoại của ngươi, nhưng mà bản đốc cũng thích cho mượn. Nếu ngươi thiếu người lo liệu mấy chuyện trong phủ giúp ngươi, vậy phải còn có người nhàn rỗi có chuyện gì làm à?” ngẩng đầu, ánh mắt quét qua Đường Tử An.

      Cáo chúc Tết gà, chả có ý gì tốt. Lúc này Trì Hằng Liễu bị bắt, lại để cho Trì Lệ Dập kiếm được cái cớ có thể đường đường chính chính cướp tiểu nương tử nhà . Bảo là giúp đỡ, nhưng ở nơi mà nhìn thấy, đứa trong bụng nàng cũng nháy mắt biến mất biết làm sao?

      Con trai ruột bị bắt cóc, chưa biết sống chết; cháu mà mình thương nhất lại vì nam nhân thể phó thác cả đời mà mang cái thai nên mang; cháu trai cũng là kẻ đơn thuần đến khờ dại, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác lợi dụng… giờ Trì Lệ Dập là phải đối mặt với ba hoàn cảnh cực kỳ khốn khó.

      Với tác phong sấm sét của ông, đương nhiên là ông muốn giảm mức độ nguy hiểm của tất cả những thứ có thể đe dọa đến ông cũng như người thân của ông xuống mức thấp nhất. Lúc nãy, khi ông gặp mặt mấy huynh đệ trước kia từng cùng nhau trải qua hoạn nạn sống chết, tìm vài người tin cậy ở nông thôn, đến lúc đó tìm cái cớ, đưa cháu ông đến nơi ở nông thôn mà ai nhận ra nàng, xoá sạch cái thai, lại tĩnh dưỡng tháng, đến khi nàng trở lại hoàng thành mọi sóng gió đều trôi qua.

      Rất hiển nhiên, lúc này con ông bị bắt cơ hội rất tốt. Trước tiên, ông để cho nàng giúp đỡ lo liệu trong phủ vài ngày, sau đó tìm lý do thân thể khoẻ linh tinh gì đó, lặng lẽ tống nàng ra ngoài.

      Tuy nông thôn so ra kém hoàng thành, nhưng trong hoàng thành, nhất cử nhất động của nàng cùng với Quân Cơ Lạc đều bị người chú ý, mặc dù có thể lặng lẽ giải quyết cái thai, nhưng biết đâu vẫn bị ai đó tìm ra vật chứng này nọ. Còn ở nông thôn đều là huynh đệ từng trải qua sinh tử với ông, hơn nữa những người đó cũng biết thân phận của cháu ông, so ra nông thôn an toàn hơn.

      Tâm cơ của Trì Lệ Dập, e là chỉ có Đường Tử An nhìn ra. Đường Tứ Tứ nâng tay vỗ về cái bụng bằng phẳng của mình, khuôn mặt nhắn mộc mạc tràn đầy vẻ ưu sầu, "Cậu... Cửu Thiên Tuế đúng lắm, Tử An còn nữa, nên học vài thứ.” Nàng mệt mỏi .

      Trì Lệ Dập nghe xong lời này của nàng, đưa tay vuốt vuốt chòm râu mình, ánh mắt khỏi trầm xuống.

      "Cậu... Cửu Thiên Tuế có kém như cậu tưởng tượng đâu…” Đường Tứ Tứ lại cẩn thận . Trước khi chưa gả cho , đúng là nàng cảm thấy vừa ngang tàng vừa kiêu ngạo, lại còn rất tàn bạo, từ thủ đoạn... Nhưng tại nàng thực cảm thấy quá quắt như thế.

      Lời này của Đường Tứ Tứ khiến cho Trì Lệ Dập trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, lúc này hốc mắt chợt chua xót, đơn nở nụ cười, thổn thức , "Tứ Tứ, mười bảy năm trước mẹ con cũng từng câu này với cậu. Khi đó cậu trẻ tuổi khí thịnh, tính tình tốt. Khi Đường Trọng Nguyên tới cửa cầu thân cậu còn cho người tẩn trận. là cái thá gì mà dám tơ tưởng đến muội muội của cậu chứ. Nhưng khi mẹ con nhìn thấy cậu đánh , dùng cách tuyệt thực để bức bách cậu.

      Cậu với mẹ con, Đường Trọng Nguyên là tên khốn nạn, phải là lang quân như ý gì hết. Nhưng mẹ con lại bỏ ngoài tai, hơn nữa Đường Trọng Nguyên cũng rất biết cách lời ngon tiếng ngọt, dỗ cho mẹ con ngoan ngoãn vâng lời. Mẹ con tuyệt thực vì , ăn thạch tín, còn treo cổ nữa… còn cách nào, cậu chỉ có muội muội là mẹ con, cậu thương mẹ con, vậy đời này còn có thể có nam nhân nào khác tình thương muội ấy sao?

      Cuối cùng cậu thỏa hiệp. Kết quả con cũng thấy rồi đấy. Khi mẹ con đau bụng muốn sinh, nằm bụng của nữ nhân khác. Khi mẹ con nằm giường bệnh xuống nổi, có từng đến bên giường bệnh của mẹ con chưa? Sau khi mẫu thân con qua đời, cuộc sống của con với Tử An có khá ?

      ... Nếu có thể cho cậu cơ hội nữa, cậu tự tay phế hai chân của mẹ con. Cho dù cậu phải nuôi mẹ con cả đời, cũng đồng ý để cho mẹ con gả cho Đường Trọng Nguyên."

      Vẫn luôn xây dựng cho mình hình tượng kỳ nhân mình đồng vách sắt, khi Trì Lệ Dập kể những chuyện này, lòng chua xót thôi. Nhưng chỉ trong tíc tắc, ông thu liễm lại cảm xúc bi thương của mình, ngẩng đầu, với Đường Tứ Tứ chắc như đinh đóng cột, "Tứ Tứ, có thể lúc này con hiểu cho cách làm của cậu, nhưng kiểu gì cũng có người đến đóng vai ác này. Cho dù sau đó con có thể hận cậu, cậu cũng nhất định phải tiếp tục làm chuyện này.” Thấy Đường Tử An còn ở đây, đôi bên đều huỵch toẹt ra hết.

      Trong đôi mắt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc nổi lên ánh sáng quỷ dị. , đúng là thể hận Trì Lệ Dập nổi. tại, người mà ghét nhất chính là Đường Trọng Nguyên, vì sao ông ta gây tội mà lại muốn đến gánh chịu?

      được, ngày mai phải đến Đường phủ, “khoản đãi” vị nhạc phụ này của cho tốt mới được.

      Đường Tứ Tứ cũng gấp đến độ vò đầu bứt tai, "Cậu, Cửu Thiên Tuế giống với cha của con!”

      Trì Lệ Dập quan sát Quân Cơ Lạc kỹ lưỡng phen, khinh thường cười , “Vậy con xem, khác cha con chỗ nào?”

      Đường Tứ Tứ lập tức kể rành mạch ưu điểm của Quân Cơ Lạc như đếm đồ quý giá trong nhà, ", diện mạo chàng nhanh nhẹn tuấn dật. Hai, tính tình chàng dí dỏm hài hước. Ba, hề có ham mê bất lương. Bốn, cấu kết với nữ nhân khác. Năm, tài năng nổi trội…”

      Đường Tứ Tứ moi gan moi ruột, kể ra hết mọi ưu điểm có liên quan đến Quân Cơ Lạc mà nàng có thể nghĩ ra. Quân Cơ Lạc đứng bên cạnh nàng, cụp mắt nhìn nàng nghiêm túc nhíu mày, nghĩ đến từng điểm tốt của , trong lòng thấy ấm áp, có loại cảm giác như xuân về hoa nở.

      Trì Lệ Dập kiên nhẫn nghe tiếp, ông cắt ngang lời nàng, lãnh đạm thẳng, "Tứ Tứ, năm đó mẹ con cũng từng qua những lời kiểu này. Mẹ con hai người chỉ có ngũ quan tương tự nhau, mà ngay cả cử chỉ cách năng cũng giống nhau. Muội ấy gặp Đường Trọng Nguyên, con gả cho Cửu Thiên Tuế. Tứ Tứ, nếu con muốn giống mẫu thân con năm đó, cố ý thiên vị Cửu Thiên Tuế, chịu nghe lời khuyên của cậu, vậy cuối cùng cậu chỉ có thể để cho biểu ca con, Tử An và cả cậu mợ con, bọn ta đều đoạn tuyệt quan hệ với con, còn lui tới."

      Lần này Trì Lệ Dập quyết tâm muốn bức nàng phá thai.

      Từ ghế đứng dậy, Trì Lệ Dập phất tay áo cái, cho Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc có cơ hội cãi lại, đứng lên về hướng cửa tiền sảnh, hình như đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, dừng lại cước bộ, thản nhiên , "Tứ Tứ, ngày mai cậu đợi con ở trong phủ, nếu ngày mai con tới… sau này cần đến gặp cậu nữa…”

      Trì Lệ Dập xong câu thúc ép này, lại cao giọng gọi Đường Tử An vẫn ngồi sững sờ ở bên. Đường Tử An lộ ra loại tình cảm muốn buông bỏ với Đường Tứ Tứ, nhưng cũng thể đuổi theo Trì Lệ Dập, rời khỏi đại sảnh.

      Trì Lệ Dập cùng Đường Tử An trước sau hành lang của Cửu Thiên Tuế phủ, ngoài hành lang, ánh trăng sáng nghiêng nghiêng chiếu xuống.

      Khuôn mặt béo mập của Đường Tử An nhăn lại, ngẩng đầu thấy đường cong mặt Trì Lệ Dập căng cứng, mặt thịt của run run, cẩn thận tốt cho tỷ tỷ mình, "Cậu, nhị tỷ, tỷ ấy… phải cố ý muốn chọc cho cậu tức giận... Có lẽ tỷ ấy bị tên khốn Cửu Thiên Tuế lừa gạt…”

      tới đây, hơi ngừng lát, lại nhăn nhó ưỡn ẹo , "Cậu, Cửu Thiên Tuế thường xuyên bắt nạt con, nhưng đối xử với nhị tỷ… hình như rất tốt. Trước kia, lúc Tử An đến phủ, nhìn thấy luôn quấn quít lấy nhị tỷ, lúc ăn cơm gắp đồ ăn vào bát nhị tỷ nhiều đến mức có thể xếp thành núi tên khốn đối xử tốt với nhị tỷ của con…”

      Hai ngày này ở nông thôn, nếm rất nhiều đau khổ, nhưng cũng học được rất nhiều. người có tình đối xử tốt với người khác hay , luôn có thể từ trong những lời cử chỉ nhìn ra được ít.

      Bước chân của Trì Lệ Dập hơi ngừng chút, cúi đầu nhìn Đường Tử An, trong đôi mắt trong trẻo của Đường Tử An có tia ôn nhu. Ông khẽ thở dài, sắc mặt thâm trầm, sâu như biển.

      "Tử An, mặc kệ Cửu Thiên Tuế đối với nhị tỷ con là tốt hay tốt giả, đều dẫn nhị tỷ con lên con đường tìm chết.”

      Trong lòng Trì Lệ Dập như có tảng đá nặng ngàn cân đè ép, nặng nề khiến ông thở nổi.

      Ông sợ có ngày phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nếu thế, sau khi ông chết rồi, còn mặt mũi nào gặp muội muội ruột của mình nữa.

      "Tử An, nếu có ngày, nhị tỷ con mang đến tai ương ngập đầu cho con, vậy con oán con bé sao?” Trì Lệ Dập trầm mặc hồi lâu, lại đột nhiên hỏi ra vấn đề như thế.

      Đường Tử An ngẩng khuôn mặt lên, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời, " ! Con nghĩ, nếu ngày nào đó con gây ra chuyện gì mang đến tai ương ngập đầu cho nhị tỷ, tỷ ấy cũng oán hận con. Nhị tỷ rất tốt với con, con cũng đối xử tốt với nhị tỷ. Hai người tụi con cũng muốn giống cậu với mẫu thân, hỗ trợ lẫn nhau.”

      Đáp án như vậy khiến cho lòng Trì Lệ Dập chợt siết chặt lại, tâm tình càng thêm buồn bực.

      Trong đại sảnh, Quân Cơ Lạc tiến lên, vươn tay cầm lấy bàn tay bé lạnh lẽo của Đường Tứ Tứ, trầm mặc bầu bạn bên cạnh nàng. Nam nhân từng trải qua vô số chuyện hắc ám cùng với cam lòng này, trong màn đêm yên tĩnh, phá lệ hy vọng có thể dùng trái tim nóng rực của mình để sưởi ấm cho cơ thể nàng.

      Nhưng đột nhiên , Đường Tứ Tứ dùng sức gạt tay Quân Cơ Lạc ra, trong ánh mắt kinh ngạc của , nâng làn váy lên, chạy bước ra ngoài cửa.

      "Tứ Tứ..." Quân Cơ Lạc ở đằng sau gọi nàng, giọng cũng căng thẳng theo, nội tâm dâng lên nỗi sợ hãi. Nàng tìm Trì Lệ Dập đáp ứng bỏ đứa chứ?

      Đường Tứ Tứ dừng lại, đến khi nghẹn hơi, đuổi kịp Trì Lệ Dập cùng Đường Tử An rời , mới kiềm lại bước chân, thở phì phò.

      "Tứ Tứ..."

      "Nhị tỷ..."

      Trì Lệ Dập nhìn Đường Tứ Tứ về hướng ông, biểu cảm sầu lo gương mặt gầy yếu của nàng khiến ông nhớ tới chuyện mười bảy năm trước. Giờ khắc này, dường như ông còn phân biệt được, người tới là cháu ông hay là muội muội sớm qua đời của ông.

      Ông ngẩn ngơ sững sờ nhìn chằm chằm nàng.

      Khi còn cách Trì Lệ Dập khoảng vài bước chân Đường Tứ Tứ dừng lại, hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trì Lệ Dập, dập đầu ba cái. Trì Lệ Dập cả kinh, thậm chí định bước lên nâng nàng dậy cũng bị nàng cự tuyệt.

      Trong mắt Đường Tứ Tứ là màn sương mù dày đặc, giọng kiên quyết vang vọng trong dãy hành lang trống trải.

      "Cậu, cám ơn cậu chăm sóc con nhiều năm qua. Mặc kệ sau này cậu có còn xem con là cháu của cậu hay , con vĩnh viễn vẫn xem cậu là người vậu thân nhất nhất của con. Từ Tứ Tứ được phụ thân thương, nếu phải nhờ cậu, e là Tứ Tứ cùng Tử An căn bản thể sống sót trong Đường phủ. Trong lòng Tứ Tứ, cậu vẫn luôn là trưởng bối quan trọng nhất. Con tôn trọng cậu, nếu có người dám hại cậu, con sẵn lòng dùng tính mạng của con liều mạng với người đó!”

      Trì Lệ Dập xoay đầu lại, nâng tay lén lút xoa xoa hốc mắt, chỉ tiếc rèn sắt thành thép , “Mau đứng lên ! Thân thể tại của con… quỳ như vậy tốt cho con!”

      Tuy lời nghe thực nghiêm khắc, nhưng Đường Tử An có thể nghe ra nỗi nghẹn ngào trong đó.

      Đường Tứ Tứ đứng dậy, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Trì Lệ Dập, "Cậu, Tứ Tứ biết cậu thích Cửu Thiên Tuế, tác phong làm việc gì gì đó của chàng kém cậu rất nhiều, cậu thích chàng là chuyện bình thường. Cậu cảm thấy Tứ Tứ giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, nhưng Tứ Tứ chỉ là lớn lên giống mẫu thân mà thôi.

      Rốt cuộc Cửu Thiên Tuế tốt hay tốt, con cũng muốn tranh luận nữa. Có thể sau này chàng lạm tình như cha con, Đường Tứ Tứ con, cầm lên được cũng bỏ xuống được, nếu có quả đắng gì, con nuốt hết vào bụng. Con giống với mẫu thân con, dùng lỗi của người khác để tự tra tấn thân thể của mình, cũng liên lụy đến người thân của con.

      Cậu, thứ lỗi cho Tứ Tứ bất hiếu, sau này thể làm tròn hiếu đạo trước mặt cậu nữa.”

      Kiếp trước, nàng bị Mộ Dung Nhược Hồng phụ bạc, phải là nàng có trách nhiệm. Đời này, Quân Cơ Lạc đối xử với nàng như thế nào, nàng nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Vào lúc mạng của nàng ngàn cân treo sợi tóc, là ôm ấp tiếp nhận nàng. giờ tuy quyền thế ngập trời, nhưng Hiền vương, Nhiếp chính vương, và rất nhiều người đều mong chờ rơi đài, nàng muốn được cùng sánh vai với .

      Bởi vì, nam nhân này đáng giá để nàng tiếp tục sánh vai.
      Vân Thủy Du Ca, nancy1986, Layla0635 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :