1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 139: Nước cờ kỳ quái!

      Lại qua bốn năm ngày. Trì Lệ Dập lãnh binh chinh chiến ở tiền tuyến khải hoàn trở về. Trì Lệ Dập lấy 5 vạn đại quân đại phá 10 vạn đại quân của Trần quốc, tuy rằng lúc sau quân đội Trần quốc vô cớ rút lui nhưng cũng ảnh hưởng đến uy vọng của Trì Lệ Dập trong lòng dân chúng.

      Văn võ bá quan đều đến cổng nam hoàng thành xếp hàng cung nghênh. Đường Tứ Tứ vốn cũng muốn đến vệ đường nghênh đón cậu mình như dân chúng bình thường. Nhưng Quân Cơ Lạc sợ người đông chen chúc, ảnh hưởng đến đứa trong bụng nàng nên đành cam lòng để Đường Tử An mang theo Đường Tứ Tứ đứng tường thành nhìn Trì Lệ Dập cùng thân tín của ông vào thành.

      Trì Lệ Dập mặc khôi giáp màu vàng, vẻ mặt uy nghiêm cưỡi con ngựa Đạp Tuyết của ông. Biểu của ông vui buồn, lãnh đạm cũng nhiệt tình, trong đôi mắt giảo hoạt khôn khóe là ánh nhìn hiểu thế .

      Đường Tử An đứng nơi đầu tường hưng phấn chỉ vào Trì Lệ Dập cưỡi ngựa ngã tư đường, gương mặt béo tròn run run, trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch lóe ra tia sáng chói mắt.

      “Nhị tỷ, tỷ nhìn xem! Cậu là uy phong!”

      Đường Tứ Tứ cũng vui vẻ nhìn về hướng Trì Lệ Dập. gương mặt của hai tỷ đệ đều ngập tràn nụ cười.

      “Nhị tỷ, sau này đệ trưởng thành đệ cũng muốn giống như cậu vậy, làm đại tướng quân bảo vệ quốc gia.” Đường Tử An lâu những lời này, tại cao hứng thốt ra, sau khi xong, cậu đột nhiên nhớ tới lời Quân Cơ Lạc bảo cậu đừng làm kẻ hại nước hại dân, sau đó chính cậu cũng bị lời của mình làm nghẹn.

      Cậu cười ngượng ngùng, vội vã ngẩng đầu bổ sung, “Nhị tỷ, làm đại tướng quân ngay tốt. Đệ từng bước tiến lên, trước hết bắt đầu từ vị trí binh lính . Nhị tỷ, tỷ yên tâm. Đệ nhất định làm đệ đệ khiến tỷ có thể kiêu ngạo.”

      Trong đôi con ngươi đen như hắc diệu thạch của cậu lóe lên tia sáng chói mắt như ánh sao, Đường Tứ Tứ vui mừng nhìn cậu, cầm tay cậu, “Nhị tỷ tin tưởng đệ. Tử An nhà chúng ta nhất định có ngày trở nên nổi bật.”

      Được ủng hộ của Đường Tứ Tứ, trong lòng Đường Tử An vô cùng cao hứng. Đột nhiên, khoé mặt cậu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc khác.

      “Nhị tỷ, tỷ nhìn xem! Là biểu ca kìa!” Đường Tử An lập tức lại kích động gào to, sau đó hướng về phía Trì Hằng Liễu cưỡi con ngựa cao to hô lớn, “Biểu ca!”

      Trì Hằng Liễu hôm nay cũng mặc khôi giáp màu vàng, dáng người rắn rỏi, cao lớn xuất sắc cưỡi tuấn mã tới, tướng mạo thanh nhã ôn nhuận lập tức làm cho các nương trẻ tuổi hai bên đường hét chói tai.

      Mơ hồ nghe được giọng Đường Tử An, con ngươi đen ôn hòa của Trì Hằng Liễu quét vòng qua đám người, cuối cùng mới nhìn thấy hai tỷ đệ đứng tường thành vẫy tay với .

      “Biểu ca!” Đường Tử An hưng phấn kêu to. Đường Tứ Tứ cũng cười, vẻ mặt dịu dàng vẫy tay với .

      Tuấn nhan trầm tĩnh như nước của Trì Hằng Liễu hơi ngẩng lên, khóe miệng khẽ giương, lộ ra nụ cười thanh nhã tuấn lãng.

      “Biểu ca!” Đường Tử An thấy nhìn qua, càng hưng phấn hơn, khuôn mặt béo tròn nhắn run càng thêm lợi hại.

      “Trì công tử…” Từ phía sau, giọng nữ nũng nịu đột nhiên theo gió nhàng truyền đến, Đường Tứ Tứ thính tai, theo giọng nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện.

      Mí mắt Đường Tứ Tứ giật mạnh.

      Nhìn kỹ chút, phát nàng ta vẫy chiếc khăn tay với biểu ca mình.

      cảm giác lạnh lẽo theo lòng bàn chân truyền lên, sắc mặt Đường Tứ Tứ chợt cứng lại, trong đầu lên trí nhớ của kiếp trước. Kiếp trước vì mối quan hệ của nàng, biểu ca phải là cưới công chúa Mộ Dung Vân Tiện sao? Cuối cùng, cuối cùng… Bọn người Mộ Dung Vân Tiện tàn nhẫn giết chết .

      Đường Tứ Tứ biết, Mộ Dung Vân Tiện là nữ nhân dễ dàng có mới nới cũ. tại nàng ta thích biểu ca, cũng bởi vì diện mạo tuấn lãng, tính cách ôn hòa. Sau này khi nàng ta gặp được nam nhân tuấn lãng hơn biểu ca của nàng, con người bạc lạnh như nàng ta nhất định lập tức vứt bỏ biểu ca.

      Cho nên, bất luận như thế nào, nàng cho phép nữ nhân tùy tiện như vậy tới làm bẩn biểu ca của nàng.

      Đường Tứ Tứ thần hạ quyết định trong lòng, nàng phải nhanh chóng nhờ Quân Cơ Lạc hỗ trợ tìm xem có nữ tử nhà ai chưa lấy chồng thích hợp với biểu ca. Đương nhiên, sở dĩ nàng muốn tìm cậu thương lượng chuyện này, bởi vì nàng biết cậu của nàng vẫn còn ý định gả nàng cho biểu ca.

      Biểu ca tính tình ôn hòa lương thiện, thân thiết với mọi người, văn võ song toàn, người như vậy bình thường nhìn hẳn cảm thấy buồn tẻ, nhưng là người có thể mang lại ấm áp cho người khác. Nam nhân như vậy cần nữ tử hiểu , chiếu cố trước sau. Rất ràng, nàng phải là nữ nhân có thể chiếu cố đó.

      Dưới tường thành Trì Hằng Liễu đương nhiên cũng nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiện, lễ phép gật đầu với nàng ta, sau đó mắt nhìn qua nữa. Chờ khi đội ngũ đều qua hết, Mộ Dung Vân Tiện mới lưu luyến rời thu hồi ánh mắt, sau đó xoay eo lại, về phía Đường Tứ Tứ.

      “Tứ Tứ tỷ tỷ!” Nàng ta mềm mại lên tiếng.

      “Thần phụ bái kiến thất công chúa, thất công chúa vạn phúc!” Đường Tứ Tứ vội vàng cầm tay Đường Tứ Tứ hành lễ với Mộ Dung Vân Tiện. Mộ Dung Vân Tiện nhanh chóng tiến lên nâng nàng dậy.

      “Tứ Tứ tỷ tỷ, hoàng huynh của bổn công chúa giao phó. Huynh ấy muốn bổn công chúa sau này thân cận hơn với kỳ nữ như Tứ Tứ tỷ tỷ vậy.” Khi Mộ Dung Vân Tiện chuyện, đôi mắt xoay tròn. Trong lòng Đường Tứ Tứ thản nhiên cười, nàng biết Mộ Dung Vân Tiện dối.

      Lời Mộ Dung Nhược Hồng với nàng ta phỏng chừng là: sau này nhìn thấy Quân Cơ Lạc cùng những người liên quan đến liền cụp đuôi làm người .

      Mộ Dung Vân Tiện vẻ mặt đáng , nắm lấy bàn tay trắng nõn của Đường Tứ Tứ, tựa vào đầu vai nàng, chu cái miệng nhắn hồng hồng, nũng nịu cười, “Tứ Tứ tỷ tỷ, trước kia là Vân Tiện hiểu chuyện, bị kẻ gian châm ngòi, thế nên mới làm chuyện có lỗi với tỷ. Nhưng tại bổn công chúa thấy bộ mặt của kẻ đó. Tứ Tứ tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sau này bổn công chúa nhất định hòa thuận với tỷ.”

      Lời của nàng ta chân thành, nhưng đầu óc Đường Tứ Tứ rất thanh tỉnh, ngàn vạn lần bị vài lời đường mật của nàng ta làm cho hồ đồ. Nàng biết, nàng ta tỏ vẻ thân thiết chẳng qua vì có thể thông qua nàng tiếp cận biểu ca.

      Đường Tử An sớm bị Mộ Dung Vân Tiện đẩy sang bên cạnh. Cậu rất mất hứng, ràng cậu mới là đệ đệ ruột của nhị tỷ. Thất công chúa đột nhiên từ xó xỉnh nào nhảy ra này, dựa vào cái gì mà bá đạo đẩy cậu qua như vậy, dựa vào cái gì mà thân thiết chuyện với nhị tỷ như vậy.

      “Thất công chúa ôn lương hiền thục, phụ nhân nông cạn như Tứ Tứ đây thể khinh nhờn. Thất công chúa, thần phụ còn có số việc phải làm, dám quấy rầy thất công chúa nữa. Dân phụ cáo lui!” Nàng bao giờ muốn tốn nhiều lời với Mộ Dung Vân Tiện nữa. Đường Tứ Tứ trực tiếp lạnh mặt đẩy tay nàng ta ra, làm lễ chào rồi cáo lui ngay.

      Đường Tử An thấy Đường Tứ Tứ rời , cậu cũng hai lời, lập tức bước theo Đường Tứ Tứ.

      Mộ Dung Vân Tiện bị Đường Tứ Tứ cự tuyệt thẳng như vậy, với tính cách của nàng ta, sao có thể cam tâm được. Vì thế, sau khi hai tỷ đệ Đường Tứ Tứ rời , hai mắt nàng ta lóe lên tia sắc nhọn như con thoi, khăn tay cũng bị vò nát. Nàng ta thề, nhà Đường Tứ Tứ càng quan tâm nàng ta, nàng ta càng phải tiếp cận. Hơn nữa chờ khi nàng ta thành công gả cho Trì Hằng Liễu, nàng ta lập tức cho đội mấy cái nón xanh, đáp trả lại coi thường hôm nay Đường Tứ Tứ và Trì Hằng Liễu dành cho nàng ta.

      Trì Lệ Dập dẫn người vào hoàng cung

      đại điện. Mộ Dung Nhược Hồng ngồi long ỷ cao. Từ khi bị Đường Vân Nhiễm đâm kiếm, đây là lần đầu tiên thượng triều sớm. Sắc mặt của vẫn còn chút tái nhợt. Mà đứng cạnh bên còn là Cửu Thiên Tuế Quân Cơ Lạc.

      Giữa điện, văn võ bá quan cũng sớm xếp thành hai hàng đứng hai bên. Mộ Dung Quân Thương vững vàng ngồi xe lăng, hôm nay tâm tình tựa hồ rất tốt, nụ cười mặt nhiều hơn so với ngày thường.

      Trì Lệ Dập cùng thân tính của ông đứng trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng, lập tức khụy nửa gối hành lễ với .

      Mộ Dung Nhược Hồng cố gắng nhịn xuống cảm giác khỏe, ôn hòa cười , “Trì tướng quân, nay khanh lập công lớn cho Tiêu quốc chúng ta. Trẫm muốn khen thưởng khanh cùng ba quân tướng sĩ xứng đáng.”

      Trì Lệ Dập cung kính thấp giọng , “Mạt tướng dám! Bảo vệ quốc gia là chức trách của mạt tướng.”

      bàn tay Mộ Dung Quân Thương vỗ chỗ ngực bị thương, mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, “Trì tướng quân quá khiêm nhường rồi. Cửu Thiên Tuế, tuyên đọc chiếu thư Trẫm viết .”

      Trong tay Quân Cơ Lạc cầm cuộn thánh chỉ màu vàng đến trước mặt Trì Lệ Dập, sau đó cao giọng tuyên chỉ.

      Những văn võ bá quan khác trong triều đều quỳ xuống.

      Quân Cơ Lạc cao giọng đọc, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: đại tướng quân Trì Lệ Dập dũng mãnh thiện chiến, lập công liên tiếp, Trẫm vô cùng vui mừng. Nay Trẫm quyết định phong Trì Lệ Dập làm Phụ Quốc Công. Ban tòa phủ trạch, ruộng tốt ngàn mẫu, hoàng kim vạn lượng… Từ đây lưu lại kinh thành phò trợ Trẫm xử lý quốc gia đại .”

      Mqdqt nở nụ cười, biết trong hồ lô của Quân Cơ Lạc rốt cuộc bán thuốc gì. Nhưng biết, đạo thánh chỉ này đủ để Trì Lệ Dập đứng về phía .

      giống những người khác, nét mặt Trì Lệ Dập vô hỉ vô lo, ông chỉ thực bình tĩnh bái tạ, “Mạt tướng lĩnh chỉ!”

      Quân Cơ Lạc dùng hai tay đặt thánh chỉ vào tay Trì Lệ Dập, trong đôi mắt phượng lên ánh sáng sắc bén.

      Thời gian nhiều lắm, nếu trừ bỏ vài kẻ an phận, chờ khi Tứ Tứ sinh đứa ra, hai mẫu tử nàng lập tức trở thành đối tượng để người khác tính kế.

      tại Mộ Dung Quân Thương và Mộ Dung Nhược Hồng phải đều thiếu người “giúp đỡ” hay sao? hai tay “dâng” lên người có năng lực giúp đỡ bọn .
      nancy1986, Layla06, thanhbinh39 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      TRuyện này drop rồi hả diễn đàn
      Trâususu thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 140: Tình cảm của trẫm phải là thứ mà Đường Vân Nhiễm ngươi có thể tùy tiện đùa bỡn! (Hôn quân báo thù)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lúc hạ triều, Mộ Dung Nhược Hồng dẫn đầu đám thái giám rời khỏi triều đình. Còn Quân Cơ Lạc khoanh tay, vẫn nán lại ở đó.

      nhìn văn võ bá quan chen chúc vây quanh Trì Lệ Dập, miệng ngừng câu chúc mừng, mà biểu cảm mặt Trì Lệ Dập vẫn hết sức bình tĩnh, khiến cho người ta nhìn ra được, tâm tình ông lúc này tốt hay xấu.

      Quân Cơ Lạc nhấc chân, chậm rãi ung dung đến bên cạnhTrì Lệ Dập, tay nắm khẽ thành nắm đấm, đặt ở bên miệng ho , bách quan vốn vây quanh Trì Lệ Dập nháy mắt liền ngượng ngùng tản ra như bầy chim bị kinh động.

      Trong đôi con ngươi đen u ám của Quân Cơ Lạc lộ ra tia sáng sắc sảo bén nhọn, khóe miệng hơi nhếch, , “Trì tướng quân, chúc mừng ngài được thăng chức nha. Bản đốc nghĩ Tứ Tứ với Tử An mà nghe được tin tức này nhất định vô cùng vui sướng. Sau này bản đốc còn rất nhiều chuyện hy vọng được Trì tướng quân chiếu cố nhiều hơn, lúc này bản đốc xin tiếng cám ơn với người cậu như ngài trước.”

      "Cửu Thiên Tuế, ngươi là khinh người quá đáng..." Trong đám thân tín của Trì Lệ Dập có người nóng nảy nổi cáu, lập tức ra lời chống đối Quân Cơ Lạc, lại bị Trì Lệ Dập khiển trách.

      mặt Trì Lệ Dập vẫn băng lạnh như đá, có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt giảo hoạt kia lại có tia khinh thường. Ông ôm quyền, hờ hững , "Mạt tướng đa tạ Cửu Thiên Tuế dìu dắt.”

      “Trì tướng quân khách khí rồi! Ngài là cậu của Tứ Tứ, bản đốc cũng muốn gọi ngài tiếng cậu. Với quan hệ thân thiết đó của chúng ta, đương nhiên bản đốc phải vì Trì tướng quân mà suy nghĩ tính toán nhiều hơn chút.” Đôi con ngươi tối tăm của Quân Cơ Lạc nheo lại đầy nham hiểm hung ác, ngoài cười nhưng trong cười .

      Khuôn mặt khôi ngô hề gợn sóng của Trì Lệ Dập hơi trầm xuống, trong nụ cười mang theo chút lạnh nhạt, “Nếu như vậy, từ nay mạt tướng đều nghe theo dẫn dắt của Cửu Thiên Tuế ngài mà làm bậy.”

      dám dám!” Quân Cơ Lạc lập tức biết ngượng mà cười, dáng vẻ như hoàn toàn hiểu ý châm chọc trong lời của Trì Lệ Dập. Mấy thân tín của Trì Lệ Dập đứng bên cạnh cũng biểu lộ ra nét mặt vui. Còn Trì Hằng Liễu giống như quen với điệu bộ kiêu ngạo cuồng vọng của Quân Cơ Lạc từ lâu rồi, vẻ ôn hòa tuấn nhã mặt vẫn y nguyên như cũ, còn mang theo nét tươi cười nhợt nhạt.

      Sâu trong đôi mắt Trì Lệ Dập lại xẹt qua tia sắc bén, đột nhiên cười , "Cửu Thiên Tuế, hôm nay mạt tướng có số việc thể đến quý phủ của ngài để bái phỏng. Ngày mai mạt tướng muốn đến phủ ngài thăm Tứ Tứ." Thuận tiện xác định xem đó chỉ là chuyện mà ông hoài nghi hay là xảy ra.

      Đôi mắt phượng của Quân Cơ Lạc hàm chứa uy nghiêm, khóe miệng giơ lên mang theo tự tin tràn đầy, tươi cười , “Được! Vậy ngày mai bản đốc ở trong phủ cung nghênh người cậu là Trì tướng quân ngài.”

      Quân Cơ Lạc vừa xong, liền nhàng phẩy tay áo cái, rời triều trước.

      Trì Lệ Dập dõi theo bóng lưng của , mặt lập tức khôi phục lại vẻ gợn sóng như trước, chỉ là mấy thân tín bên cạnh ông đều căm giận mắng chửi Quân Cơ Lạc té tát.

      “Khốn kiếp! phải chỉ là tên hoạn quan thôi sao? Dẫn với chả dắt cái quái gì chứ. Nếu lần này có mấy người như chúng ta giết địch ở tiền tuyến, Tiêu quốc chưa chắc giữ được. Nơi nào còn đất để mà cho bày ra vẻ kiêu ngạo cuồng vọng được chứ!”

      "Đúng vậy! Hoạn đảng hại nước hại dân, là khiến người ta tức chết rồi!”

      "Lão đại, tên hoạn quan Quân Cơ Lạc này bất kính với ngài quá. ràng là mượn cối giết lừa, chúng ta thể cứ làm lợi cho như vậy được.”

      "Im miệng! Cũng nhìn xem đây là nơi nào. Câu gì cũng phải để thối ở trong bụng mới được!” Trì Lệ Dập quát lạnh khiển trách. Mấy kẻ thích gây hấn nghe thấy ông răn dạy nghiêm khắc như vậy đều phẫn nộ ngậm miệng, nhưng trong lòng bọn họ đều bất mãn.

      Còn Trì Hằng Liễu lại ôn hòa cười , “Mọi người cũng đừng chỉ nghĩ về hướng xấu như thế, biết đâu tình sau này có bước ngoặt tốt sao. Hơn nữa, Cửu Thiên Tuế nhìn có vẻ ngạo mạn, nhưng tháng trước vào triều, phải mấy chuyện trong triều liền thay đổi xoành xoạch sáng nắng chiều mưa hay sao. Lúc đó mọi người còn mắng chửi cùng nhau cơ mà. Bây giờ cầm quyền lần nữa, cái khác khó mà , nhưng nghe đâu thuế má bị tăng lúc trước giờ giảm rồi. Chỉ riêng về điểm này thôi cũng cho thấy, Cửu Thiên Tuế phải là người đại gian đại ác.”

      Dù sao cũng là vị hôn phu của biểu muội mình, Trì Hằng Liễu vẫn mong muốn Quân Cơ Lạc bị đeo tiếng xấu lưng.

      "Công tử à, Quân Cơ Lạc này nếu được xem như kẻ đại gian đại ác, vậy đời này cũng chả còn kẻ nào là đại gian đại ác nữa.” Có người giọng thầm câu. Trì Hằng Liễu cười nhạt, định mở miệng chuyện, nhưng Mộ Dung Quân Thương đẩy xe lăn đến bên người bọn họ.

      Mộ Dung Quân Thương ôm quyền, cung kính với Trì Lệ Dập, "Phụ quốc công, xin chúc mừng. Bản vương đặt gian bao sương (1) khá lịch tao nhã ở Vân Phúc lâu vào tối mai, hy vọng được hân hạnh tiếp đón Phụ quốc công.”

      (1) Bao sương: gian phòng được thiết kế đặc biệt để xem kịch, gian như vậy có vài chỗ ngồi.

      Ánh mắt giảo hoạt của Trì Lệ Dập lướt nhanh qua hai chân của Mộ Dung Quân Thương, hờ hững , "Nhiếp chính vương, có lỗi. Ngày mai mạt tướng định thăm cháu ngoại, chắc là thể nào đến dự được.”

      sao, bản vương đợi ở Vân Phúc lâu, dù Phụ quốc công đến cũng có vấn đề gì." Mộ Dung Quân Thương khách khí .

      Mộ Dung Quân Thương cùng Quân Cơ Lạc, người liều mạng muốn mượn sức Trì Lệ Dập, người lại chèn ép Trì Lệ Dập. Thái độ của hai người này khiến cho thân tín bên người Trì Lệ Dập theo bản năng cảm thấy có thiện cảm với Mộ Dung Quân Thương hơn.

      Nhưng mặt Trì Lệ Dập lại có thay đổi gì, vẫn khách khí , “Nhiếp chính vương, là có lỗi quá, đêm mai mạt tướng quay về Vân Phúc lâu.”

      Đây ra là lời cự tuyệt, nhưng Mộ Dung Quân Thương cũng buông tha cho ông dễ như vậy, vẫn kiên trì bền bỉ , "Phụ quốc công, mọi chuyện đời thể nào chắc chắn tuyệt đối như vậy được. giờ ý nghĩ của ngài là như vậy, biết đâu đến mai lại thay đổi? Vẫn là câu kia, Bất luận ngày mai là mưa to gió lớn, hay là trời sụp đất lở, bản vương đều ở đó đợi Phụ quốc công." tới đây, hơi ngừng chút, vẻ mặt lành lạnh cũng biến thành chân thành tha thiết, "Bởi vì, bản vương cực kỳ có thành ý chờ Phụ quốc công."

      Mộ Dung Quân Thương lưu lại những lời này rồi lập tức đẩy xe lăn rời .

      Sau khi khỏi đó, thân tín bên cạnh Trì Lệ Dập lại ca ngợi Mộ Dung Quân Thương hiền đức phen. Lần này Trì Hằng Liễu chỉ cười mà , Mộ Dung Quân Thương có hiền đức như trong lời đồn đại hay biết, nhưng có chuyện có thể khẳng định, giờ Mộ Dung Quân Thương càng hạ thấp tư thái, sau này nếu hoàn toàn chưởng quyền, vậy chuyện ‘chim hết cung xếp xó’ nhất định xảy ra.

      Có lẽ là vì biểu muội của gả cho Quân Cơ Lạc, nên vẫn cảm thấy tuy tại Quân Cơ Lạc chèn ép Trì gia bọn họ, nhưng cho dù thế nào chăng nữa, Quân Cơ Lạc cũng bày kế mưu hại bất cứ kẻ nào trong Trì gia quân của bọn họ.

      Còn nếu bọn họ đầu quân cho Mộ Dung Quân Thương, đến ngày Mộ Dung Quân Thương cầm quyền, Hoàng đế có thể ban cho vinh dự cùng quyền thế, nhưng chung quy vẫn thể nào đánh cược ngôi vị hoàng đế của đúng ? thể đánh cược ngôi vị hoàng đế, vậy kết cục cuối cùng của người Trì gia và cả Trì gia quân, đều chỉ là con đường chết.

      Đương nhiên, toàn bộ những điều này cũng chỉ là ý kiến của , cụ thể còn phải xem phụ thân lựa chọn thế nào.

      "Chúng ta về trước ." Khi còn người ngoài nào quanh quẩn ở đây nữa, khuôn mặt vô cảm của Trì Lệ Dập lên vẻ ảm đạm mờ nhạt, xong câu đó, ông cũng phất tay áo rời . Những người khác thấy dáng vẻ tâm trùng trùng của ông, cũng dám nhiều lời, đều theo bên cạnh ông.

      Phong ba triều đình chẳng mấy chốc rơi vào tai Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ ngồi chờ tin tức ở Đường gia, hoàn toàn thể nào ngờ được, Quân Cơ Lạc dùng đạo thánh chỉ trá hình mà giáng chức cậu nàng.

      Nàng ngồi yên, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, chào tạm biệt với Đường Tử An rồi quay về quý phủ của mình. Vì biết rốt cuộc trong lòng Quân Cơ Lạc tính toán những gì, nàng ra sức thả lỏng tâm tình của mình, cố gắng để cảm xúc phẫn nộ ảnh hưởng đến khả năng suy xét của mình.

      Nàng hiểu Quân Cơ Lạc, làm gì cũng đều có tính toán của riêng mình, hồ đồ làm ra loại chuyện xúc phạm đến cậu nàng như vậy.

      Đương nhiên, nếu thực dám đánh chủ ý gì lên người cậu nàng, vậy nàng cũng dám lập tức hành hung cái bụng của mình.

      Nhưng nàng chờ lần là chờ từ giữa trưa cho đến tận hoàng hôn, Quân Cơ Lạc cũng vẫn về nhà. đợi được người nàng cần đợi chớ, ngược lại còn phải nghênh đón người nàng hề muốn gặp.

      Buổi chiều, Đường Tứ Tứ có chút nôn nóng dạo hóng mát trong phủ, Thanh Nhi cầm vài quả lựu, cẩn thận bóc vỏ, lại dùng đồ nhàng nạo thịt lựu ở mặt trong ra.

      "Tiểu thư, sao dạo này khẩu vị của người lại kỳ lạ như vậy, trước kia người đâu có ăn mấy thứ này đâu.” Thanh Nhi tò mò hỏi, là nha hoàn bên cạnh Đường Tứ Tứ, nhưng vì Đường Tứ Tứ che giấu rất tốt, nên Thanh Nhi cũng có phát ra nàng có thai. Chẳng qua, đối với chuyện gần đây tự dưng Đường Tứ Tứ lại thích ăn mấy thứ trước kia thích ăn, điểm ấy khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

      Đường Tứ Tứ cau mày, vẫn còn rối rắm vì sao Quân Cơ Lạc lại muốn giáng chức cậu nàng. Nghe thấy Thanh Nhi như vậy, nàng liền thuận miệng lấy mấy câu “khẩu vị con người thay đổi” linh tinh này nọ ứng phó qua loa.

      Thanh Nhi cũng nghĩ nhiều nữa, nàng đưa qua quả lựu được lột sạch vỏ tay, thu dọn rác thải này nọ, chuẩn bị đích thân nấu canh khai vị cho Đường Tứ Tứ. Nhưng nàng chưa được bao lâu quay ngược trở lại, với Đường Tứ Tứ chuyện hết sức kinh hãi, "Tiểu thư, thất công chúa cải trang đến phủ chúng ta.”

      Vừa nghe Mộ Dung Vân Tiện chưa gì tìm đến cửa như thế, sắc mặt Đường Tứ Tứ lập tức trầm xuống. Mộ Dung Vân Tiện chính là con quỷ phiền phức, bị nàng ta dính vào biểu ca của nàng liền gặp nguy rồi.

      Nhưng với tình thế trước mắt, công chúa như nàng ta lại cải trang đến phủ nàng, nếu nàng chịu ra gặp nàng ta, vậy khó tránh khỏi bị bắt nhược điểm. Thở ra hơi dài, Đường Tứ Tứ đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi đến phòng khách gặp Mộ Dung Vân Tiện.

      Mộ Dung Vân Tiện ngồi ở đại sảnh, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn Đường Tứ Tứ mang theo nha hoàn tới. Nàng ta reo lên tiếng rồi đặc biệt vô cùng thân thiết tiến lên, kéo tay Đường Tứ Tứ.

      "Tứ Tứ tỷ tỷ... Hôm nay ta cùng thị nữ ra ngoài,vừa rồi dạo phố vừa vặn dạo đến đây, ta liền ghé vào quấy rầy Tứ Tứ tỷ tỷ chút.”

      Lời lẽ thân thiết, nụ cười hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt đen sáng trong như viên hắc diệu thạch… Toàn bộ những điều này khiến cho bất cứ ai biết Mộ Dung Vân Tiện, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, có khả năng thích nàng ta. Nhưng Đường Tứ Tứ đối với nàng ta luôn thầm duy trì sáng suốt mà cảnh giác.

      "Thất công chúa vạn phúc!" Nàng quy củ hành lễ với nàng ta.

      Mộ Dung Vân Tiện vội vàng lôi kéo nàng, sau khi hai người ngồi xuống, có nha hoàn bưng trà ngon lên. Mộ Dung Vân Tiện cầm chén trà lên uống hớp, liền thẹn thùng , "Tứ Tứ tỷ tỷ, mấy hôm trước hoàng huynh của ta có , muốn tứ hôn cho ta… Ta, ta... Cảm thấy Trì công tử thực tệ… Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?”

      Mộ Dung Vân Tiện sinh sống trong hoàng cung, trước kia khi Mộ Dung Nhược Hồng theo thái tử Mộ Dung Ôn Trạch, nàng ta cũng thường xuyên theo bên người trưởng công chúa giống như tiểu nha hoàn. Nhìn quen tác phong làm việc của trưởng công chúa, nàng ta cũng cảm thấy thẹn thùng cho lắm.

      Nàng ta chỉ biết là, chỉ cần thích là phải nắm giữ trong tay! Chỉ có nắm giữ ở trong tay mình, mới là đồ của nàng ta!

      Đường Tứ Tứ vì to gan lớn mật của nàng, tức giận nở nụ cười, hóa ra nàng ta mang theo đôi mắt chờ mong chạy đến đây, là vì muốn để nàng làm bà mai, vì nàng ta kéo dây tơ hồng.

      Trong lòng Đường Tứ Tứ rét lạnh, quyết định lúc này phải giáo huấn nàng ta chút, để nàng ta còn tư cách mà mơ ước biểu ca của nàng nữa!

      Trong hoàng cung, Quân Cơ Lạc dẫn Mộ Dung Nhược Hồng qua hành lang dài, cuối hành lang chính là tòa cung điện hoang vắng cỏ dại um tùm. Ở cửa cung điện có vài thị vệ thân hình cao lớn đứng canh, bọn họ vừa nhìn thấy Quân Cơ Lạc, liền cực kỳ cung kính quỳ xuống chào .

      “Ả ta sao rồi?” Giọng Quân Cơ Lạc lạnh như băng sương, .

      “Hình như phát điên rồi, ngày nào cũng la hét ỏm tỏi.” Đầu lĩnh thị vệ mở miệng trả lời.

      Quân Cơ Lạc gật gật đầu, lại xoay người nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, “Đây, người ngươi muốn gặp ở bên trong. Ả ta lừa ngươi lần, liền lừa ngươi thành thê thảm nhất. Nhưng cũng phải lại, mấy người bọn ta có thể được nhìn thấy ngươi bị chê cười, còn phải cảm tạ công lao của ả nhiều. Vào xem , muốn xử trí như thế nào tùy ngươi.”

      Quân Cơ Lạc châm biếm .

      Nhưng lời này chỉ ra điểm cho Mộ Dung Nhược Hồng thấy, ả lừa ngươi thảm thiết như vậy, nếu ngươi còn bỏ qua cho ả, vậy ngươi chính là cái bánh khét.

      Mộ Dung Nhược Hồng dùng sức cắn môi, cho đến khi môi ra vết máu, ánh mắt độc của mới chuyển về phía cửa lãnh cung. từng bước chậm rãi qua, mỗi bước đều như giẫm lên tim mình.

      Đủ mọi loại ân ái khi xưa lướt qua trước mắt, nhưng lúc này, những điều đò chỉ để lại trong lòng cảm giác cực kỳ bi ai.

      Dùng sức đẩy ra cửa cung đóng kín, trận gió lạnh mãnh liệt thổi tới, làm ống tay áo tung bay.

      Khóe miệng Mộ Dung Nhược Hồng mím lại, thầm xót xa cười tiếng động.

      Đường Vân Nhiễm, trẫm đến đây!

      Trẫm muốn cho ngươi biết, mặc dù trẫm chỉ là con chó mặc người bài bố, nhưng vẫn có quyền hung hăng tra tấn ngươi.

      Tình cảm của trẫm phải là thứ mà Đường Vân Nhiễm ngươi có thể tùy tiện đùa bỡn!

      Đường Vân Nhiễm bị nhốt lại như con chó, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt tuyệt vọng của ả nháy mắt xẹt qua tia vui sướng. Ha ha! Ả được cứu rồi! Chỉ cần Mộ Dung Nhược Hồng còn chưa chết, ả vẫn còn cơ hội xoay người.

      PS: Thích nhất là xem hôn quân với Đường Vân Nhiễm nhau giết nhau. Chương sau chính là Đường Vân Nhiễm bị… Đời trước Tứ Tứ bị móc mắt, chặt đứt gân chân, lại bị thiêu sống… Đường Vân Nhiễm cũng nên nhận chút báo ứng mới đúng.
      Layla06, thanhbinh, thuytlu22 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 141: Đường Vân Nhiễm ta cũng phải là người mà ngươi có thể đùa bỡn được! (Tả Thương Minh báo thù)

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Đường Vân Nhiễm bị nhốt như con chó, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt tuyệt vọng của ả nháy mắt xẹt qua tia vui sướng. Ha ha! Ả được cứu rồi! Chỉ cần Mộ Dung Nhược Hồng còn chưa chết, ả vẫn còn cơ hội xoay người.

      Chỉ mới vài ngày thấy, tại Đường Vân Nhiễm tóc tai hỗn loạn, cằm gầy thêm vòng, khuôn mặt tuyệt sắc càng có vẻ điềm đạm đáng hơn. Ả thấy Mộ Dung Nhược Hồng đến, liền thít lại cổ họng, ôn nhu gọi câu, "Nhược Hồng..."

      Hai chân Mộ Dung Nhược Hồng như bị đổ chì, nện từng bước nặng nề đến trước mặt ả, đôi mắt dán chặt vào người ả. Ánh mắt đó, trong phẫn nộ mang theo u oán, trong u oán mang theo ngoan độc, giống như thanh kiếm sắc bén, lóc từng tấc da thịt người ả xuống.

      "Nhược Hồng..." Cơ thể Đường Vân Nhiễm run lên, cố gắng mở to hai mắt, vô cùng đáng thương nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, hơi nước trong suốt lập tức dâng trào trong hốc mắt.

      Khi còn cách ả bước chân, Mộ Dung Nhược Hồng dừng lại.

      “Bốp!” huy động sức lực toàn thân, mạnh mẽ tát cái vang dội lên mặt ả. Ngay sau khi tiếng tát tai vang lên, Đường Vân Nhiễm ngã lăn ra đất. Ả ôm bên má sưng vù lên, hơi nước trong suốt trong hốc mắt lập tức chảy dài theo hai má, giọt giọt rơi tảng đá rêu xanh.

      "Nhược Hồng, chàng nghe thiếp … Lần trước thiếp vì bất đắc dĩ mới đâm chàng kiếm. Nếu lúc đó thiếp làm như vậy, Quân Cơ Lạc làm sao có thể buông tha cho chàng. Nhược Hồng, tin thiếp , mọi chuyện thiếp làm đều vì muốn tốt cho chàng!”

      Ả vươn tay kéo lấy góc áo của , đôi mắt trong vắt óng ánh tràn đầy nước mắt lấp lánh. “Nhược Hồng, trước kia chúng ta thề với nhau, sống cùng chăn, chết cùng huyệt... Chàng là nam nhân mà thiếp nhất, sao thiếp có thể hại chàng chứ… Lừa gạt”

      Lời nàng vừa dứt, nước mắt lại mãnh liệt ào ào tuôn ra, giống như ả bị oan ức ghê lắm.

      “Buông, trẫm, ra!” Vẻ ngoan lệ trào dâng trong đôi mắt của Mộ Dung Nhược Hồng, lạnh lùng mở miệng, nhả ra từng chữ từng chữ.

      "Nhược Hồng, chàng phải tin thiếp, lúc trước thiếp làm vậy là vì muốn tốt cho chàng…” Đường Vân Nhiễm mở to đôi mắt ngập nước, lông mi chớp chớp như cây quạt .

      "Trẫm lặp lại lần nữa, buông trẫm ra!" Mộ Dung Nhược Hồng cắn răng, đề cao lượng, lại lạnh băng khinh miệt lặp lại câu vừa rồi. Đường Vân Nhiễm vẫn nỡ buông Mộ Dung Nhược Hồng ra, ả còn muốn giải thích cho hành động hôm đó, còn muốn cầu xin Mộ Dung Nhược Hồng tha thứ cho mình.

      Ngực Mộ Dung Nhược Hồng phập phồng mãnh liệt, khép hờ mắt lại, hít sâu hơi dài, đến khi mở mắt ra lần nữa, tròng trắng mắt bị che kín bởi màu đỏ tươi khát máu.

      đột nhiên nâng lên chân, dùng sức đá vào lồng ngực Đường Vân Nhiễm, sau đó giống như bị ma ám, nhấc chân đá thêm vào cơ thể nàng, "Trẫm cho ngươi tốt với ta... Tốt với ta... Tiện nhân, năm lần bảy lượt đùa bỡn trẫm, bây giờ còn định dùng bộ dạng này đến đùa giỡn trẫm nữa à… Chính mồm ngươi , trẫm chỉ là con chó, vậy hôm nay, con chó như trẫm liền muốn giết ngươi... Tiện nhân! Ngươi chết ..."

      Càng đá, cảm xúc của Mộ Dung Nhược Hồng lại càng khống chế được, trực tiếp vung nắm đấm, đánh lên người Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm vội vàng lấy tay bảo vệ mặt mình, còn những chỗ mà ả bảo vệ, chỉ trong nháy mắt bị đánh đến sống nổi. Sau đó vì người Mộ Dung Nhược Hồng còn mang thương tích, sợ miệng vết thương bị vỡ, mới ngừng hành hung ả nữa.

      Mộ Dung Nhược Hồng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, mặt vẫn còn nét tức giận. Rất hiển nhiên, những căm phẫn trong lòng cũng có bởi vì chút đánh đấm này mà tiêu tán.

      Đường Vân Nhiễm bị hành hung khiến toàn thân đau nhức, ả chịu đựng đau đớn, hơi gian nan lật người, sau đó nhàng ngẩng lên khuôn mặt tuyệt sắc của mình, đôi mắt ngập nước chớp chớp, lông mi đen óng dày dặn cũng theo đó mà lay động, đôi môi đào nhắn nhạt màu hơi hé mở, "Nhược Hồng, thiếp sai lầm rồi còn được sao... Chàng đừng giận thiếp nữa có được . Thiếp cam đoan sau này bao giờ làm ra chuyện gì có lỗi với chàng nữa… Chàng tha thứ cho thiếp lần này ."

      Đến lúc này mà vẫn còn sử dụng mỹ nhân kế với . Mộ Dung Nhược Hồng chỉ cảm thấy trong lòng như bị đâm cái, hiểu vì sao lúc trước mình lại đào tim móc phổi cho nữ nhân như vậy nữa.

      "Bỏ qua cho ngươi? Ngươi nằm mơ à! Dù sao giờ trẫm cũng bị ngươi hại thành bộ dạng như quỷ thế này, vì thế bất luận thế nào, trẫm cũng đều phải kéo theo ngươi. Nhìn thấy ngươi còn thảm hơn so với trẫm, trẫm cực kỳ vui vẻ."

      Mộ Dung Nhược Hồng xách quần áo ả lên, kéo lê Đường Vân Nhiễm đến bên cạnh cây gỗ lớn. Đường Vân Nhiễm giãy dụa phản kháng, khiến quần áo của hai người bị xé rách. Y phục người Đường Vân Nhiễm bị xé mở, lộ ra cảnh xuân trước ngực.

      Tay Mộ Dung Nhược Hồng hơi ngưng lại, Đường Vân Nhiễm vội vã nhắm đúng thời cơ, bất chợt tà ác vươn tay mò vật giữa hai chân Mộ Dung Nhược Hồng.

      "Tiện nhân, ngươi làm gì!" Mộ Dung Nhược Hồng kinh sợ.

      Hai tay Đường Vân Nhiễm cách lớp quần áo ngừng qua lại vuốt ve nơi đó, khuôn mặt cũng nổi lên tầng đỏ ửng ngượng ngùng. Đợi đến khi vật ấy của Mộ Dung Nhược Hồng nổi lên phản ứng, cái miệng đào nhắn của ả hé mở, cực kỳ dâm đãng nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, giống như chào mời Mộ Dung Nhược Hồng.

      "Nhược Hồng, chàng thiếu nữ nhân hầu hạ bên cạnh, nhưng các nàng đều thể hiểu ham thích của chàng như thiếp… Chàng giữ lại mạng cho thiếp, được ? Cho dù chàng có đem thiếp trở thành nô lệ đê tiện giường, thiếp cũng cam tâm tình nguyện. giờ thiếp cầu mong gì cả… Chỉ cầu có thể giữ mạng, nhìn chàng ngày nào đó có thể quân lâm thiên hạ."

      Tuy ả chuyện nhưng tay cũng nhàn rỗi, hơi cởi bỏ cái yếm trước ngực mình, cái yếm hồng nhạt treo trước ngực ả, khiến cảnh xuân như như .

      Ả hiểu rất , bây giờ ả muốn sống, chỉ có thể dựa vào dục vọng của Mộ Dung Nhược Hồng.

      Chỗ đó của Mộ Dung Nhược Hồng cứng ngắc, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ. Đường Vân Nhiễm thấy đứng bất động, ả liền giống như con rắn, mềm mại xương bò lên người Mộ Dung Nhược Hồng. Cởi bỏ khuya cài người , tay ả liền trườn vào bên trong quần áo của Mộ Dung Nhược Hồng, ở chỗ mẫn cảm của âu yếm mà fu*.

      Sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng tuy vẫn xanh mét như trước, nhưng kỹ thuật thành thạo của Đường Vân Nhiễm khiến hô hấp của trở nên có chút hổn hển.

      Đường Vân Nhiễm cười quyến rũ, lại dùng hai luồng trước ngực của mình cọ vào thân người Mộ Dung Nhược Hồng. Đến khi cảm thấy cả người Mộ Dung Nhược Hồng đều căng thẳng, sâu trong đôi mắt ả lên đắc ý, lại ngồi xổm xuống, giúp cởi tiết khố.

      Cuối cùng, ả tựa đầu vào giữa hai chân , bận rộn làm việc.

      Mộ Dung Nhược Hồng cảm giác dưới thân như bị lửa đốt, thống khổ mà khoái hoạt khẽ ngâm ra tiếng. Tươi cười dâm đãng mặt Đường Vân Nhiễm càng sâu thêm, ả hơi ngửa đầu, miệng cũng phát ra ít tiếng rên rỉ như mèo kêu.

      “Nhược Hồng, chỉ cần chàng bỏ qua cho thiếp… Sau này thiếp nhất định hầu hạ chàng tốt… Để chàng trở thành nam nhân hạnh phúc nhất đời này…” Vì muốn thành công dụ hoặc được Mộ Dung Nhược Hồng, hai tay ả lại bắt đầu vuốt ve hai quả tròn đầy trước ngực mình, cái miệng đào nhắn khép hờ, phơi bày bộ dáng mặc cho người hái.

      Mộ Dung Nhược Hồng chưa từng nghĩ tới, người nữ nhân mà tưởng rằng thanh khiết như sen, lại có thể dâm đãng chịu nổi như thế. Chỉ là, tuy rằng quả thực ả rất phóng đãng, nhưng lại thể thừa nhận, dáng vẻ này của ả, là rất hấp dẫn ánh mắt . Lửa nóng tập trung dưới hạ thân , cả người khó chịu như sắp nổ tung.

      Nhưng ngay khi Mộ Dung Nhược Hồng sắp bị dụ hoặc đến mê man, đột nhiên có thị vệ vào từ ngoài điện, nhìn thấy cảnh xuân bị lộ ra của Đường Vân Nhiễm, ánh mắt thị vệ kia cũng hơi hơi trầm xuống, nhưng lại rất nhanh đặt thanh chủy thủ lóe ra ánh sáng lạnh vào tay Mộ Dung Nhược Hồng, cung kính với .

      "Khởi bẩm bệ hạ, Cửu Thiên Tuế bảo tiểu nhân chuyển cáo câu cho ngài, ngài ấy , bị kỹ nữ lừa lần, có thể là si tình. Bị kỹ nữ lừa hai lần, chính là đáng khinh. Nếu bị kỹ nữ lừa ba lần, vậy ngài có thể tự mình… chặt đứt.” Thị vệ tới đây, vội vàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, thấy Mộ Dung Nhược Hồng có tức giận, mới lại ấp úng tiếp.

      "Cửu Thiên Tuế còn ... Ngài ấy biết Hoàng Thượng rất khó vượt qua, nên cũng muốn xát muối lên vết thương của Hoàng Thượng. Nhưng nếu Hoàng Thượng cho phép, ngài ấy có thể tìm hơn mười, hai mươi nam nhân đến, mọi người có thể tụ lại chỗ mà thảo luận với nhau… Vân phi nương nương khi ở giường với bọn họ dùng tư thế nào, mặc yếm màu gì, và cả vết bớt ngực ả là bên trái hay là bên phải… Tin chắc là mấy nam nhân này nhất định cho Hoàng Thượng câu trả lời hết sức vừa lòng…”

      Thị vệ tới đây dám tiếp những ý tứ sau đó.

      vội vàng cung kính lui xuống, trong toàn bộ lãnh cung chỉ còn lại Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm.

      Mộ Dung Nhược Hồng nắm chặt chủy thủ sắc bén trong tay, ý loạn tình mê trước đó đều bay sạch. nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc của ả, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn độc ác.

      Quân Cơ Lạc sai người những câu đó, ràng là ám chỉ, tên hoàng đế như bị cắm cái sừng nhọn hoắt rồi. Quân Cơ Lạc người này tuy khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng có điểm cực kỳ tốt. bịa đặt oan uổng người khác. Đường Vân Nhiễm cắm sừng , nếu chuyện này là giả !

      Cắm sừng... Cắm sừng...

      giờ trong đầu Mộ Dung Nhược Hồng chỉ ngập tràn có hai chữ này, kéo lên tiết khố của mình, cúi đầu xuống, chậm rãi tới gần Đường Vân Nhiễm, dùng giọng trầm lạnh băng, xót xa , "Tiện nhân, ngươi chính là dựa vào khuôn mặt này của ngươi mà thông đồng với nam nhân khắp nơi. Vậy hôm nay trẫm liền muốn hủy diệt nó… Cho ngươi trở thành nữ nhân mà mỗi khi nam nhân nhìn vào chỉ muốn chạy!”

      ", Nhược Hồng, ngươi thể đối với ta như vậy... thể đối với ta như vậy... ! A! Ngươi đừng lại đây..." Đường Vân Nhiễm ngay lập tức thét chói tai, còn Mộ Dung Nhược Hồng nâng tay, chủy thủ tay để lại vết máu mặt ả...

      "A!" Đường Vân Nhiễm lấy hai tay che mặt, hét thất thanh.

      Mộ Dung Nhược Hồng nhìn vết thương kia, vừa lòng cười , "Ngươi yên tâm , mỗi ngày trẫm chỉ lưu lại vết thương mặt ngươi. Đợi khi ngươi biến thành người quái dị rồi, trẫm quăng ngươi vào trong quân doanh làm quân kỹ!”

      Sau ngày hôm nay, đời cũng còn hoàng thành đệ nhất mỹ nhân Đường Vân Nhiễm nữa. Đêm đó, giữa màn đêm tĩnh mịch người, có bóng đen lẻn vào trong cung điện giam giữ Đường Vân Nhiễm.

      Khi Đường Vân Nhiễm thấy người tới, giọng kinh hô, "Thương Minh, cứu ta!"

      Ps: Tả Thương Minh là tới cứu người sao? Đương nhiên phải! Tả Thương Minh càng biến thái hơn, cho nên Đường Vân Nhiễm...
      Last edited: 25/11/15
      Layla06, thanhbinh, thuytlu31 others thích bài này.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ều bạn nhận hơi bị nhiều hố đấy. Lâu lắm mới đọc tiếp bộ này. chung là em Đường Vân Nhiễm ác giả ác báo thôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :