1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Đấu Phá Hậu Cung - Tiểu Thanh Tân (EDITOR YÊU CẦU DROP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 28: Ưu ái
      Editor: Xing
      ngày kia lúc tới thỉnh an Hoàng hậu, Thường thục nghi như thường lệ có tới. Cho dù tại bị giảm phân vị cái tính tình kiêu căng tự phụ của nàng ta cũng hề giảm chút nào.

      Lục Khê yên lặng chọn chỗ ngồi mấy bắt mắt, còn Thẩm Kha lại vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có người có phân vị thấp hơn so với nàng ta.

      “Bản cung nghe hôm qua cánh tay của Lục mỹ nhân bị thương, giờ khỏe hơn chút nào chưa?” Hoàng hậu hỏi câu, kéo ánh mắt của các phi tần lên người Lục Khê.

      Lục Khê vội vàng đứng dậy đáp, “Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp rất khỏe, kia chỉ là vết thương mà thôi, đáng lo ngại”.

      Hoàng hậu gật gật đầu, “Muội cũng bất cẩn, đường chịu để ý dưới chân, nhưng may ngã cũng nặng, dập đầu hay bị thương ở mặt mũi, sau này cần phải chú ý chút”.

      Hôm qua, chuyện Lục Khê bị ngã, mặc dù tuyên bố với bên ngoài là do bản thân cẩn thận nên té, nhưng có thêm chuyện Thường phi bị giáng xuống làm thục nghi, chỉ sợ người nào tin cái lí do thoái thác tự mình ngã xuống đất của nàng ta cả.

      Thẩm Kha hừ tiếng, tự cho là thông minh : “Đường trong cung bằng phẳng như thế, Tê Ngô cung lại còn là nơi ở của Hoàng Thượng, chắc chắn có thứ gì làm người ta trượt chân té ngã, thiếp thấy có thể phải Lục mỹ nhân bất cẩn nên ngã đâu”.

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều thầm toát mồ hôi, đoán rằng còn có người trong lòng cười lạnh.

      Kha tài tử kia có mắt hay là đầu óc bị hỏng rồi? Lục mỹ nhân ngã như thế nào chỉ sợ chẳng có ai cả, nàng ta lại cố tình như vậy, giống như trong cả thiên hạ này nàng ta là người thông minh nhất ấy... đứa đần độn.

      Mà lúc này, Nguyệt Dương phu nhân từ xưa đến nay nổi tiếng về tính tình dịu dàng như nước nhàng cất tiếng đánh vỡ yên lặng, “Ở chỗ của ta còn có chút thuốc trị máu đọng và vết thương ngoài da do Hường Thượng sai người đưa tới trị thương cho Nhị hoàng tử, lúc ấy thằng bé cẩn thận nên ngã dập đầu chảy máu chân. Cứ thoa tầm nửa tháng chút sẹo cũng còn nhìn ra đâu, lát nữa trở về ta sai người đưa qua cho muội muội”.

      Hoàng hậu cười khen câu: “Muội chu đáo”.

      Ánh mắt Lục Khê chuyển tới chỗ Nguyệt Dương phu nhân, trong trí nhớ của nàng người này luôn luôn ngồi yên lặng, bao giờ mở miệng chuyện trong đám người, giống như có cảm giác tồn tại vậy. Nhưng hôm nay vừa cất tiếng, giọng dịu dàng trong suốt như nước suối chảy róc rách, làm cho người ta cảm giác như được tắm gió xuân.

      Doáng vẻ và khí chất phải người thường có thể đạt được, cũng khó trách có thể sinh hạ đứa con giúp Hoàng Thượng, nếu Lục Khê là người nam nhân, chỉ sợ cũng hi vọng có nữ nhân như vậy dưỡng dục con cái của mình.

      Nàng tạ ơn Nguyệt Dương phu nhân, khóe mắt trông thấy trong đôi mắt của người bị tận lực bỏ qua là Thẩm Kha lộ ra thần sắc bất mãn, trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười.

      Tiến vào hậu cung làm gì có ai muốn càng bò càng cao, từng bước ổn định? Thẩm Kha lại cố tình làm ra những chuyện ngu xuẩn, giống như sợ mình chết đủ sớm vậy.

      Hoàng hậu cũng lựa chọn nhắc tới từ về chuyện của Thường thục nghi, nếu Thường thục nghi bị kéo xuống ngựa, nàng ta có thể ra việc này, coi như lấy cớ để răn dạy phi tần được ỷ sủng mà kiêu, nhưng theo lời của Hoàng Thượng ngày hôm qua, ràng là muốn cho nàng ta thêm cơ hội đông sơn tái khởi, vậy nàng còn có thể được cái gì đây?

      Chỉ là Hoàng hậu biết chuyện hôm qua Thường thục nghi dùng cách xử phạt về thể xác với Ảnh Nguyệt và Tiểu Thuận, nếu biết rồi chỉ sợ cũng phải vì chuyện Thường thục nghi có thể thuận lợi đông sơn tái khởi hay mà toát mồ hôi.

      Lúc Hoàng Thượng đến Lâm Hoa điện, Thường thục nghi còn khiêu vũ.

      Mới qua tảng sáng, chưa tới buổi trưa, Minh Uyên vừa tan triều là đến đây luôn.

      Trong điện Lâm Hoa sắc màu rực rỡ, thứ nào cũng diễm lệ tinh xảo, nhiều loại khoác nhau. Thường Tư Viện tiến cung lâu liền được thánh sủng, vinh quang nhất hậu cung, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu lại vừa thất thế, hơn nữa Hoàng Thượng còn sai người đưa tới rất nhiều đồ chơi quý giá, thậm trí lúc ấy còn có ít những lời suy đoán, rằng chỉ sợ Thường Tư Viện từng bước từng bước len lên đỉnh cao, thay thế vị trí Hoàng hậu.

      Vũ đê dương liễu Lâu Tâm Nguyệt,

      Ca tận đào hoa phiến để phong.

      ---

      Nhảy múa cho tới khi trăng từ lầu hạ xuống thấp hơn cây dương liễu,

      Ca hát hết hơi cho tới khi cây quạt vẽ hoa đào còn quạt ra gió nữa.

      (Hai câu này được trích từ bài thơ “Giá Thiên” của Yên Kỷ Đạo thời Tống)
      Minh Uyên đứng ngoài cửa chính, nhìn người trong bụi hoa, vòng eo mảnh khảnh tay cũng có thể ôm chặt, ống tay áo phiêu giật nhàng nhảy múa, đôi môi tô mà hồng, lông mày vẽ tự cong.

      Chẳng qua nữ nhân này giống như có đầu óc, quá mức kiêu ngạo, mặc dù ngay từ đầu cố tình cưng chiều nàng để ngày hôm nay lôi Thường gia xuống ngựa, nhưng dù sao lần cưng chiều này là cưng chiều bốn năm, cho dù có tình cảm cũng có ân tình.

      Cũng được, cho dù Thường gia mất, nhưng cũng có thể để nàng sống an ổn nốt quãng đời còn lại.

      Nghĩ như vậy, Minh Uyên ra cho thái giám có thể thông báo, tiếng “Hoàng Thượng giá lâm” vang lên làm động tác người nhảy múa chậm nhịp, nhưng cũng dừng lại.

      lạnh nhạt tới bụi hoa, “Thế vậy, Thường thục nghi định đếm xỉa đến trẫm hay sao?”

      Người xoay tròn vừa vung tay áo, phân biệt đúng sai : “Người vẽ tranh muốn bị cắt đứt lúc vẽ tranh, thần thiếp là người nhảy múa, cũng muốn điệu múa bị cắt đứt, thần thiếp múa hết khúc này thỉnh tội tới Hoàng Thượng”.

      Vẻ mặt Minh Uyên khó lường nhìn nàng lát, “Nếu Thường thục nghi vì chuyện bị giáng cấp hôm qua mà đùa giỡn, vậy trẫm khuyên nàng bớt phóng túng , bởi vì hôm nay trẫm tới đây tìm nàng là muốn trị tội nàng tự tiện sử dụng tư hình, đánh đập cung nữ thái giám của phi tần khác. Nếu hôm qua bị giáng cấp làm nàng canh cánh trong lòng như thế, chỉ sợ quyết định tiếp theo của trẫm làm nàng càng thêm đả kích rồi”.

      Nếu là dĩ vãng, có lẽ bởi vì tâm tình tốt Minh Uyên có thể vui đùa cùng nàng, dung túng tính tình này của nàng, nhưng mà Thường thục nghi hôm nay giống trước kia, nàng ta đánh giá cao lực ảnh hưởng của mình.

      Lời vừa ra, nàng liền dừng lại, “Hoàng Thượng còn muốn giảm phân vị của thần thiếp?”

      Minh Uyên lên tiếng.

      “Được, vậy Hoàng Thượng cứ giáng xuống , tốt nhất là ném thần thiếp vào lãnh cung, từ đó mắt thấy tâm phiền. Tóm lại thần thiếp chỉ là phi tần già nua kém sắc, sao có thể bì kịp với tú nữ mới vào cung... A, , là phi tần rồi”. Thường phi vui vẻ cười tiếng, lặng yên nhìn , “Dù sao huynh trưởng thần thiếp nhất định bị xử tội, tần thiếp cũng còn mặt mũi đặt chân trong hậu cung, như thế tốt, cho thần thiếp lý do để an tĩnh yên lặng sống trong thâm cung này!”

      Nàng khóc nháo, cầu tình cũng xin khoan dung, mà cứ thế ra những câu bén nhọn sau đó xoay người rời . Minh Uyên lời xoay người bước lên liễn xa, chẳng qua Cao Lộc chú ý thấy khóe miệng của mân lại, chặt hơn so với bình thường chút.

      Ngày tiếp theo, đạo chiếu thư được ban xuống, công bộ thị lang, con của đương kim thừa tướng Thường Vệ Quang - - Thường Tư An, bởi vì làm trễ nãi tiến trình xây dựng đập nước sông Hoài, gieo tai họa cho hai bờ sông Hoài, làm triều đình tổn thất nghiêm trọng, dân chúng trôi giạt khắp nơi, ngay ngày hôm nay, lột bỏ chức quan, cách chức làm thứ dân.

      Thục nghi Thường Tư Viện, con Thường Vệ Quang, kiêu căng ương ngạnh, thô bạo vô thường, bản thân tự tiện vận dụng tư hình, đánh đập cung nữ thái giám của phi tần khác, làm nguy hại nghiêm trọng tới bầu khí trong hậu cung, giáng xuống làm Tiệp dư, dời đến Thanh Tâm điện xám hối năm.

      Về phần Thừa tướng Thường Vệ Quang, dạy con nghiêm, con trai và con đều phạm phải sai lầm lớn, thực làm Hoàng Thượng đau lòng. Phạt bổng lộc nửa năm, giữ lại chức vụ ban đầu, nhưng quân đội biên phòng trong tay bị thu hồi, trấn uy quân, bàn giao binh phù, thể làm trái.

      Chiếu này vừa ra, trong triều đình mảnh xôn xao. Chức vị thừa tướng dưới người vạn người, để đề phòng đế vương chuyên quyền cho nên trong các phương diện đều có thể tham dự, ảnh hưởng đến quyết định của đế vương. Hôm nay mặc dù Thường Vệ Quang vẫn giữ được chức vụ ban đầu, nhưng binh phù giao ra, đủ để thấy được uy phong của Thường gia trở lại.

      Yến xưa vốn ngụ nhà Vương, Tạ,

      Nay hộ tầm thường cũng liệng sang.

      __

      Én lầu Vương Tạ thuở nào,

      Bây giờ lưu lạc bay vào nhà dân.

      (Đây là câu trích trong bài thơ “Ô Y Hạng” của Lưu Vũ Tích

      Nguyên văn:

      Chu tước kiều biên dã thảo hoa,

      Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.

      Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,

      Phi nhập tầm thường bách tính gia.

      Nội dung của bài thơ là cảm thán của tác giả về thay đổi của lịch sử, thời thế từ thời Lục Triều đến thời Trung Đường)

      (Ngồn: thivien.net)
      biết cũng có ngày, câu này lại được áp dụng cho Thường gia.

      Chuyện xảy ra được mấy ngày, trong hậu cung có lời đồn đại rằng do Thường tiệp dư đắc tội với Lục mỹ nhân mới được sủng ái cho nên bị giáng cấp, điều này chứng tỏ người có tâm muốn kéo thù hận này lên người nàng, đối với việc lần này Lục Khê chỉ làm bộ như biết, được đáp lại cho nên cũng mất đoạn sau.

      Người có mắt đều có thể nhìn ra được, rốt cục cũng bắt được lý do để tước đoạt quân quyền của Thường gia, đế vương làm như thế, thỏ khôn chết, nấu tay sai.

      Dù Thường gia từng giúp Hoàng Thượng làm suy yếu quyền lực của của Thái hậu, nhưng giờ quân quyền của đế vương từ từ vững chắc cho nên đánh mất giá trị trước kia, thậm trí còn trở thành cái đinh cường ngạnh thể rút ra trong mắt Hoàng Thượng.

      “Nghe lúc Hoàng Thượng đến hỏi tội Thường tiệp dư, nàng ta còn cố khiêu vũ, thèm để Hoàng Thượng vào trong mắt đấy”.

      “Đoán rằng còn tưởng mình vẫn là Thường phi nương nương như lúc trước, chỉ tiếc tại còn giống như ngày xưa, tới lượt nàng ta đùa giỡn uy phong trước mặt Hoàng Thượng”.

      Nghe Vân Nhất và Ảnh Nguyệt thuật lại những lời sinh động như của bọn cung nữ truyền tai nhau, Lục Khê trách cứ vài câu, cho các nàng lắm miệng, coi chừng họa từ miệng mà ra, trong mắt lại có chút khó hiểu.

      Nàng từng gặp qua Thường Tư Viện mấy lần, trực giác cho nàng biết, vị kia tuyệt đối phải là người có đầu óc, vậy tại sao phải làm như vậy? Thường gia tiêu đời đối với nàng ta mà chỉ có hại mà có lợi, cho dù nàng ta bất chấp tình thân cũng bất chấp tiền đồ trong nội cung của mình mới phải...

      Mặc dù nàng biết Thường gia dễ dàng gục ngã như vậy, bởi vì nếu nàng trọng sinh vài năm sau, Quý Thanh An leo lên cây to Thường Vệ Quang rồi sau đó giết chết nàng và cốt nhục ruột thịt trong bụng.

      Nghĩ tới đây, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện của Thường Tư Viện chỉ đơn giản như trong tưởng tượng đâu.

      “Vân Nhất, bảo Tiểu Thuận chuẩn bị xe, chúng ta đến Thanh Tâm điện chuyến”.

      Sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang xuyên qua bóng cây chiếu vào miếu tự trong nội cung tràn ngập trầm hương lượn lờ, khí yên tĩnh bình hòa.

      Nội cung Thanh Tâm điện là nơi dùng để thờ cúng hướng Phật, tế tự hàng năm đều được cử hành ở chỗ này. Chỉ dùng để tế tự hàng năm cho nên những thời điểm còn lại đều vắng vẻ vô cùng.

      Hoàng Thượng muốn Thường tiệp dư sống trong này năm, cũng giống như biếm nàng ta vào lãnh cung.

      Lục Khê đạp lên bóng cây vào chủ điện, trông thấy ngày xưa thường mặc cung trang xinh đẹp tươi mát giờ đây an tĩnh lặng yên ngồi tấm bồ đoàn, quay lưng về phía cửa chính, màu sắc xiêm y vô cùng trầm tĩnh.

      Nàng tự chủ được ngẩn người, bởi vì bình yên người này, tuyệt đối phải thứ mà Thường phi ngày xưa có thể có.

      Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, phật châu trong tay Thường Tư Viện ngừng chuyển động, hai mắt mở ra, cũng quay đầu lại lạnh nhạt , “Ngươi đến rồi”.

      Lục Khê dừng lại trong chớp mắt, nàng ta biết mình đến?

      Thường Tư Viện chậm rãi xoay người lại, tầm mắt rơi xuống cổ tay được băng bó bằng vải trắng, áy náy : “ xin lỗi, hôm đó vạn bất đắc dĩ mới phải đả thương ngươi, mong rằng ngươi để ở trong lòng”.

      “Hôm nay Tiệp dư tỷ tỷ bị giáng xuống mấp phẩm cấp, muội muội nào dám so đo, chỉ e chuyện này là do muội muội mới trở nên như vậy”. Lục Khê cụp mắt, muốn nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia, “Chẳng qua, xem ra tỷ tỷ sớm biết muội muội đến đây”.

      Dù biết các nàng ấy phải cùng người, nhưng nàng cũng muốn nhìn.

      Thường Tư Viện mỉm cười, “ tại ta gặp rủi ro, những phi tần kia nhất định vỗ tay ăn mừng. Cho dù có người đến nhìn ta cũng khí thế sai người thông báo từ xa, sao giống ngươi thầm tới như vậy? Người trong hậu cung này, sợ cũng chỉ có ngươi thông minh biết nhẫn, lợi dụng lúc ta làm ngươi bị thương mà kéo ta xuống ngựa, cho nên đương nhiên ta biết là ngươi”.

      Nàng cứ thản nhiên ra hết thảy như vậy nên Lục khê cũng làm bộ làm tịch nữa.

      “Ngươi cố ý đả thương ta, đánh người của ta là muốn Hoàng Thượng trừng trị ngươi?”

      Thường Tư Viện chỉ cười mà .

      Lục Khê lại hỏi, “Ngươi sợ kéo Thường gia xuống nước sao? Chuyện của ngươi và huynh trưởng chọc cho long nhan giận dữ, Thường gia bị tước đoạt binh quyền, ta thể đoán nổi ngươi làm vậy được lợi ích gì”.

      “Chỗ tốt có, chẳng qua ta cảm thấy vui vẻ mà thôi”. Đột nhiên nàng cười rộ lên, vui vẻ giống như trút được gánh nặng, “ Ta muốn Thường gia hoàn toàn sụp đổ, hôm nay chẳng qua mới chỉ bị mất binh quyền mà thôi, ta còn phải nỗ lực hơn nữa mới được”.

      Câu này làm Lục Khê bất động ngay tại chỗ.

      Bất kỳ ai cũng thể nghĩ ra, Thường phi kiêu căng làm bậy hoàn toàn vì muốn hủy diệt Thường gia!
      Last edited: 6/6/15

    2. aloha123abby

      aloha123abby Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      43
      Thịt của em đâu !!!! :yoyo30:
      Xing Bairong thích bài này.

    3. Cain

      Cain Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      77
      nhảy hố :x dạo này ghiền cung đấu
      Xing Bairong thích bài này.

    4. Nam Phong

      Nam Phong New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      ráng lên nha mấy bạn . mình hóng quá cơ. ah mà edit xong oy có làm ebook vậy ah? ^^
      Xing Bairong thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Bị omo tẩy sạch rồi.....keke
      Xing Bairong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :