1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Đấu Phá Hậu Cung - Tiểu Thanh Tân (EDITOR YÊU CẦU DROP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 22: Song sinh
      Editor: Xing

      Đem xuân sắc ngăn cản, tiếng chim hót cũng dần dần thưa thớt, mặc dù trong hoàng cung có nhiều loại hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ nhưng vẫn như cũ duy trì sinh cơ bừng bừng, khí trời từ từ nóng dần còn che dấu được tung tích đầu mùa hè.


      Sau màn che châu ngọc, có mặc hoa phục kiều diễm lười biếng nằm ở ghế lim dim ngủ, bên cạnh là cung nữ giúp nàng quạt mát.


      Trong phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, tiểu cung nữ vừa phe phẩy cây quạt, vừa suy nghĩ viển vông, nghe đây là hương thảo do Tây Vực tiến cống ngày trước, cho vào trong lư hương hun lúc, cả căn phòng cũng tản mát ra hương vị thoải mái này.


      Ai, cũng chỉ có Thường phi nương nương mới có thể hưởng thụ trân phẩm hiếm có như vậy...


      Nàng vừa được phân đến nơi này của Thường phi nương nương lâu, mặc dù sớm nghe nàng ngang ngược, lộng quyền, thậm chí, nàng từng nghe bọn cung nữ lén lút thảo luận qua thiếp thân thị nữ trước đó của Thường phi, rằng nàng phạm phải chút sai lầm, kết quả bị Thường phi sai người lôi ra tươi sống đánh chết... Trong lòng tuy run sợ, nhưng trải qua mấy ngày này, nàng lại cảm thấy rất bình thường, dù sao được Thường phi thích, có thể cả người lệ khí rất nặng, tính tình xấu chút, nhưng phải là chủ tử coi mạng người như cỏ rác.


      phân thần bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng thái giám thông báo: "Thừa tướng đến - - "


      Cây quạt trong tay tiểu cung nữ đột nhiên ngừng lại, nằm ghế chậm rãi mở mắt ra, mặt thay đổi phân phó : " pha trà cho thừa tướng đại nhân".


      "Vâng". Tiểu cung nữ cơ trí vén rèm lên ra ngoài, nhìn thấy người rồi mới cung kính cúi người thỉnh an, "Gặp qua thừa tướng".


      Thường Vệ Quang khẽ gật đầu, đợi nàng ra cửa, mới đến bên cạnh rèm che, đầy đủ lễ tiết định hành lễ, "Vi thần tham kiến Thường phi nương nương".


      "Phụ thân cần gì phải đa lễ đây?" giọng lười biếng mềm mại từ sau rèm truyền ra, nhưng chủ nhân giọng lại hề nhúc nhích, vẫn bày ra dáng vẻ thèm đếm xỉa tới, cúi đầu đánh giá móng tay thoa sơn đỏ thẫm và ngón tay nhắn của mình, " biết lần này phụ thân tiến cung, là vì chuyện gì?"


      Thường Vệ Quang thở dài, "Lúc lâm triều, vi phụ thỉnh cầu Hoàng Thượng cho mình tới thăm con chút, như vậy cũng được sao?"


      Hoàng Thượng đối với nàng luôn luôn sủng ái thương, làm cho phi tần trong hậu cung ai lấy cũng đều đỏ con mắt, lần này thế mà lại phá lệ chuẩn cho thừa tướng đến thăm nàng, chỉ sợ chỗ Hoàng hậu có ngày lành.


      Thường phi chậm rãi ngồi dậy, tự tiếu phi tiếu nhìn người ngoài mành, "Xem ra phụ thân đại nhân rất nhàn rỗi, thậm chí còn có thời gian đến thăm cái thứ xuất nữ nhi như ta. Đúng rồi, Tư Vân đâu, chẳng lẽ nàng giận dỗi người vì nhớ nữ nhi sao?"


      Vẻ mặt Thường Vệ Quang lúng túng cứng đờ, "Tư vân mỗi ngày đều ở trong phủ cùng chúng ta, giống như con, sống trong thâm cung, khó khăn lắm mới có thể gặp được lần, sao có thể vì chút chuyện như thế này mà tức giận chứ?"


      Thường phi chẳng đúng sai chỉ hừ tiếng, gì.


      Vì vậy Thường Vệ Quang lại hỏi han ân cần hồi, mới lần nữa tìm được giọng của mình trong khí lúng túng trầm mặc như vậy, "Tư Viện, công trình xây đắp đê điều của ca ca con bên Hoài Bắc xảy ra chuyện".


      Vẻ mặt Thường phi thoáng cái trở nên châm chọc, nàng cũng biết người phụ thân này rảnh rỗi như vậy, có việc gì làm lại chạy tới thăm nàng.


      "Như thế nào, lại tham ô ngân lượng hay là cướp đoạt dân nữ?"


      Thường Vệ Quang đối với chuyện giọng của nàng liên tục cầm thương mang côn cực kỳ bất mãn, nhưng bởi vì muốn cầu cạnh nàng cho nên thể xem sắc mặt nàng mà làm việc, đành phải bấm bụng bấm dạ , "Tư An còn trẻ, hiểu làm thế nào để thu phục lòng người, bởi vậy làm dân chúng xây dựng đê đập bất mãn. Đám bạo dân kia rối rít bãi công, làm cho công trình kéo dài thời hạn, mấy ngày trước theo định kỳ có lũ về, bởi vậy... Hoài Bắc lũ lụt triền miên ngừng".


      hiểu làm thế nào để thu phục lòng người? Thường phi muốn cười to, chỉ sợ dùng biện pháp thô bạo vô thường, tùy ý dùng cách xử phạt về thể xác đối với dân chúng ! Nàng rất hiểu vị này huynh trưởng tàn bạo này, giống như con sâu trong bụng, thấu hiểu triệt để.


      " phải phụ thân đánh giá cao nữ nhi đấy chứ? Trong hậu cung có quy củ phi tần được tham chính, phụ thân làm quan nhiều năm như vậy, phải biết. Sao hôm nay lại phải để nữ nhi nhắc nhở người đây?"


      Thấy nàng có ý muốn khoanh tay đứng nhìn, rốt cục Thường Vệ Quang nổi giận, trầm giọng : "Tư Viện, cha biết con rất giận chúng ta, lại càng hận chúng ta để con thay thế muội muội con vào cung. Nhưng bất kể chuyện gì xảy ra thủy chung chúng ta vẫn là người nhà, người nhà gặp nạn, chẳng lẽ con còn vì hận thù trong quá khứ mà trơ mắt nhìn ca ca con chịu khổ sao?"


      "Người nhà?" Nàng cười rộ lên, bọn họ coi nàng như người nhà sao? Giọng đột nhiên nghiêm túc, "Người sai rồi, phụ thân. Đời này các người làm chuyện tốt nhất cho nữ nhi, chính là đưa nữ nhi tiến cung đấy. Chỉ bằng điểm này, nữ nhi có thể cứu , Chẳng qua làm phiền lão nhân gia ngài cho biết, muội muội như ta cứu được lần, có nghĩa là có thể tiếp tục tùy ý làm bậy. Nếu như còn tiếp tục như vậy chịu sửa đổi, ta rất mong đợi chứng kiến cái ngày lên pháp trường đó!"


      Thường Vệ Quang thoáng cái mất giọng, đôi môi khép mở, muốn chút gì đó để tạo uy nghiêm, nhưng mà lời còn chưa ra miệng, liền nghe thấy Thường phi ra lệnh với cung nữ ngoài cửa: "Mộc Tuyết, ta mệt mỏi, chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa!"


      lâu như vậy, rốt cục nàng đứng dậy vén rèm lên ra, mặt thay đổi với Thường Vệ Quang, "Thân thể nữ nhi có chút thoải mái, tiễn phụ thân rồi".


      Sắc mặt Thường Vệ Quang cực kỳ trầm, tại còn có việc cầu người, cũng dám tiếp tục ầm ĩ, đành phải hừ lạnh tiếng, phất tay áo rời .


      Cửa lần nữa khép lại, trong phòng chậm rãi đến bên cửa sổ, khí trầm lặng nhìn cảnh tượng làm tinh thần phấn chấn trong viện, lờ mờ nhớ tới đoạn thời gian tăm tối vượt qua trong phủ thừa tướng.


      Nàng là con lớn của Thường Vệ Quang, huynh trưởng tên là Thường Tư An, dưới có muội muội tên là Thường Tư Vân. Đại ca do Tứ di nương sinh ra, Tam muội do Thường phu nhân sinh ra, mà nàng chỉ là thứ nữ, do Kỹ nữ sinh ra.


      Lúc tuổi Thường Vệ Quang còn trẻ từng tới sông Hoài du lịch, có đoạn nhân duyên với mẫu thân của nàng, ở đó gần hai tháng. Sau đó người nhà gọi về, thể vội vã rời , trước khi rời còn hứa hẹn trở lại cưới bà làm vợ.


      Đúng là tình nguyện tin tưởng thế gian có quỷ, cũng thể tin tưởng cái miệng thúi của bọn nam nhân, mãi cho đến khi mẫu thân mang bầu sáu tháng, bởi vì có bầu cho nên bị chủ chứa đuổi ra, bôn ba ngàn dặm đến phủ thừa tướng, mới bị bắt giữ trong ánh mắt khinh khỉnh cùng khinh bỉ của mọi người.


      Khi đó mới biết, cha Thường Vệ Quang qua đời, thừa tướng tại chính là Thường Vệ Quang. Nhưng có thê thất, thậm chí còn có bảy phòng thiếp, mỗi người đều được sinh ra trong danh môn, kém nhất cũng là gia đình giàu có, đâu đến phiên nàng, thân phận ca kỹ đê tiện đây?


      Mẫu thân cứ vô danh vô phận ở lại, thậm chí đến lai lịch của nữ nhi cũng đều bị tất cả mọi người nghi ngờ cùng cười nhạo. Về sau bởi vì lúc mang thai nàng phải bôn ba mệt nhọc, cuối cùng mẫu thân khó sinh mà chết, mà nàng may mắn tránh được kiếp, nhưng vừa ra đời có nương.


      Đề phòng chuyện nạp kỹ nữ truyền ra ngoài, Thường Vệ Quang tuyên bố với bên ngoài nàng và Thường Tư Vân là tỷ muội song sinh, chỉ có người trong phủ mới biết , vị "Sinh đôi dòng chính nữ" này nhận được đãi ngộ mà ngay cả thứ nữ cũng bằng.


      Cuộc sống trước khi tiến cung của nàng rất gian nan, làm những việc đê tiện nhất của nô tỳ trong phủ, bị huynh trưởng làm nhục cùng Tam muội làm khó dễ. Đặc biệt bởi vì nàng có diện mạo gần giống Thường Tư Vân, thậm trí so với Thường Tư Vân còn xinh đẹp hơn chút ít, bởi vậy phải chịu ít khổ.


      Nghĩ đến những thứ kia từng vung roi đánh lên người nàng, trong mùa đông giá rét bị người đẩy vào trong hồ lạnh thấu xương, lúc nào cũng bị người khác làm khó dễ, nàng cảm thấy có thể vào cung mới là lễ vật tốt nhất mà trời cao ban cho nàng.


      Bởi vì Thường Tư Vân kiêu căng từ , cha mẹ đều thương nên quản giáo nghiêm, từ nàng ta chỉ biết lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp của mình thế nào để liếc mắt đưa tình với nam nhân. Cũng bởi vậy, năm mười năm tuổi, nàng ta vụng trộm ăn trái cấm, còn trinh tiết. Thế cho nên về sau Hoàng Thượng hạ chiếu muốn cưới con vợ cả của thừa tướng, Thường Vệ Quang thể bắt nàng thay thế muội muội tiến cung.


      Suy nghĩ bị người đẩy cửa vào kéo về, Mộc Tuyết nhu thuận hô tiếng, "Nương nương, nước nóng chuẩn bị tốt, tại tắm rửa ạ?"


      Nàng mệt mỏi phất phất tay, "Từ từ, ta nằm lát , ngươi xuống ".

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 23:
      Lập uy
      Editor: Xing

      Ngày thứ tư sau khi được thăng cấp lên làm lục mỹ nhân, sau khi các tần phi lục tục đưa quà đến cửa, Lục Khê rốt cục lần nữa nghênh đón quà mừng từ Trường Thọ cung.


      Thái hậu sai người đưa tới pho tượng bạch Ngọc Quan , chất ngọc thuần trắng chút tỳ vết, óng ánh trong suốt, điêu khắc tinh tế đến nỗi mỗi gợn sóng vạt áo đều trông rất sống động.


      Nàng làm sai Ảnh Nguyệt cất ngọc Quan tốt, sau đó quay đầu nhìn thái giám cười , "Làm phiền công công chuyển lời tới thái hậu, lễ vật lớn như vậy, Lục Khê thực rất ngượng ngùng. Nếu Thái hậu chê, xế chiều hôm nay Lục Khê muốn tự mình tiến đến khấu tạ".


      Hà bao nặng trịch bị Vân Nhất nhét vào trong tay thái giám kia, khuôn mặt trắng nõn của tên thái giám lập tức vui tươi hớn hở, vừa hành lễ, vừa , "Lục mỹ nhân cần đa lễ, Thái hậu cũng rất nhớ ngài".


      Đưa mắt nhìn tên thái giám kia rời khỏi Thanh điện, Lục Khê nhàn nhạt xoay người sang chỗ khác, phân phó Ảnh Nguyệt, "Đem ngọc Quan cất vào trong khố, bảo quản cho tốt, mặc dù thể bày ra ngoài, nhưng dù sao cũng là đồ Thái hậu ban thưởng, nhớ thể có chút hư hại nào".


      Ảnh Nguyệt do dự lát, "Đây là đồ do Thái hậu ban thưởng, nếu chủ tử đem đồ bày ra ngoài, vạn nhất Thái hậu biết, chẳng phải nghĩ thành chủ tử phải sao?"


      Lục Khê như có điều suy nghĩ tới chỗ ghế dựa, rót chén trà, "Chỉ cần cất là được, Hoàng Thượng sai người đưa tượng phật bằng vàng ròng đến đây, ngọc Quan này thể thộ diện".


      Cái gọi là tượng phật vàng ròng, đúng là trong số món đồ mà Minh Uyên ban thưởng.


      Phát ra cốc trà trong tay nguội, nàng đưa đến bên miệng còn chưa uống ngụm nào, rồi lại để xuống. Vân Nhất thấy thế vội vàng lên phía trước, cầm lấy ấm trà, "Chủ tử, nô tỳ thay nước trà".


      Lục Khê gật gật đầu, giống như lại nghĩ tới cái gì, liền phân phó , "Bảo Tiểu Thuận trông bếp lò là được rồi, sáng nay Tôn sai người tới đây thông báo, Giang Nam mới tiến cống vải dệt bằng gấm được đưa đến, muốn các phi tần lúc rảnh rỗi tới chọn màu sắc và hoa văn. Phân vị của ta cao, đoán rằng được chọn cũng nhiều, ngươi chọn thay ta ".


      "Nô tỳ ?" Vân Nhất lấy làm kinh hãi, liên tục quỳ xuống cầu xin, "Chủ tử, ngài tha cho nô tỳ , kiến thức của nô tỳ thiển cận, có năng lực giám định và thưởng thức, làm sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề này?"


      "Nha đầu ngốc, bảo ngươi , đương nhiên ta trách cứ ngươi chọn đồ tốt. Dù sao y phục đối với ta cũng có quá nhiều cầu gì, chỉ cần nhớ đừng chọn màu sắc diễm lệ là được rồi, ta thích màu những màu sắc đó". Nàng khẽ mỉm cười, đỡ Vân Nhất dậy, " , đừng cố từ chối nữa".


      Nhìn Vân Nhất thụ sủng nhược kinh bước ra cửa điện, Ảnh Nguyệt cầm lấy Quan như có chút sợ run.


      Lục Khê quay đầu lại, chống lại vẻ mặt muốn lại thôi của nàng, cười hỏi: "Như thế nào, có chỗ nào đúng?"


      Ảnh Nguyệt , "Nô tỳ chỉ hiếu kỳ vì sao chủ tử lại sai Vân Nhất làm việc này, theo lý thuyết, nô tỳ đối với thích của chủ tử hiểu ràng hơn, việc này nếu giao cho nô tỳ làm, càng phù hợp với tâm ý của chủ tử mới đúng..."


      Lục Khê cười đáp, chỉ nhàng , "Trước tiên đem ngọc Quan cất cẩn thận, sau đó theo Vân Nhất, nhìn chút dọc theo đường nàng ấy đến những nơi nào".


      xong, Ảnh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, cũng nhiều, dè dặt đem Quan như cất trong ngăn tủ, liền vội vã ra ngoài.


      "Đừng để nàng phát ". Lục Khê dặn dò câu.


      "Biết rồi, chủ tử, nô tỳ cẩn thận".


      Đưa mắt nhìn Vân Nhất cùng Ảnh Nguyệt trước sau rời khỏi Thanh điện, Lục Khê ngồi ở ghế chờ đợi chốc lát, lát sau Tiểu Thuận cầm ấm nước nóng khói vẫn nghi ngút đến.


      "Chủ tử, có thể châm trà". Tiểu Thuận nhìn qua chỉ tầm 17, 18 tuổi, còn rất .


      thực tế tại Lục Khê cũng lớn như , chẳng qua bởi vì trước khi trọng sinh nàng qua hai mươi tuổi, cho nên bây giờ nhìn thấy mới cảm thấy đặc biệt ngây thơ.


      "Tiểu Thuận, tên ban đầu của ngươi là gì?" Nàng vừa uống ngụm trà nóng, vừa giống như lơ đãng hỏi.


      "Hồi bẩm chủ tử, ban đầu nô tài tên là Tạ Đức Thuận, Tiểu Thuận là tên mà Cao công công đặt cho nô tài". Giọng điệu mang theo chút ngây thơ.


      Nàng lại hỏi, "Vậy có người thân ?"


      "Có thưa chủ tử. Trong nhà nô tài có bà nội hơn sáu mươi tuổi, còn có cha mẹ nhiều tuổi".


      "A? Tuổi ngươi cũng lớn, sao cha mẹ lại nhiều tuổi?" Lục Khê để cốc trà xuống, cười cười, " phải là lúc lớn tuổi mới sinh ngươi chứ?"


      Tiểu Thuận đáp, "Chủ tử minh, ra nô tài được sinh ra khi cha mẹ nhiều tuổi".


      Giống như là bị chọc cười, Lục Khê cười dài bám sát trêu ghẹp , "Ta nghe người ta đứa được sinh ra lúc cha mẹ lớn tuổi rất được nuông chiều, có thể ngươi là cục thịt trong lòng bọn họ. Ở trong cung này phải hết sức cẩn thận mới tốt, nếu vạn nhất sảy ra sai lầm gì, đắc tội với người nên đắc tội, chuyện nên , ta nghĩ bọn họ tuổi cũng lớn, chịu nổi đả kích kia".


      Mặt mày của nàng mang theo ý cười, nhìn qua rất dịu dàng xinh đẹp, nhưng lời giọng điệu lại giống như hàn băng đâm vào đáy lòng Tiểu Thuận. Ở trong cung nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có thể hiểu được cái loại nhắc nhở uyển chuyển hàm súc này.


      Ý của Lục mỹ nhân chính là, mặc kệ là người nào, hôm nay vào Thanh điện chính là người của Thanh điện cũng là người của nàng. Có chuyện gì nên hay nên , đều phải giấu ở trong lòng, được tiết lộ nửa chữ.


      Liếc nhìn người biết vâng lời, Lục Khê vừa dùng tay khẽ gõ lên mặt bàn, vừa mỉm cười tiếp tục , "Được rồi, chớ khẩn trương, tuy tại ta vẫn chỉ là lục mỹ nhân, nhưng sau này có thể thăng phẩm vị. Chúng ta ngồi cùng thuyền cùng vinh cùng bại, đạo lý này chắc ngươi cũng hiểu".


      Sau khắc, vui vẻ phút chốc bị thu hồi, mềm rồi, giờ nên mạnh bạo.


      "Ta biết ngươi là người mà Cao công công phái tới, cũng ngăn cản ngươi hồi báo sinh hoạt hằng ngày của ta cho Cao công công. Chẳng qua cái gì nên , cái gì nên , trong lòng của ngươi phải cân nhắc. Dù sao ngươi cũng là người của Thanh điện, Cao công công ở bên kia ngoài tầm tay với rồi. Còn cha mẹ ngươi nữa, nếu thương ngươi mà còn cam lòng cho ngươi tiến cung, chỉ sợ vì nhà nghèo khó khăn. Ta đoán ngươi cũng hi vọng bọn họ vì ngươi mà lo lắng, chỉ cần ngươi làm tốt bổn phận của mình, ta bạc đãi bọn họ".


      Mặt Tiểu Thuận trắng bệch, "Vâng, nô tài ghi nhớ chủ tử dạy bảo".


      "Được rồi, vậy ngươi xuống ".


      Ngồi mình trong đại điện, Lục Khê cầm cốc trà nhấp hớp trà nóng, nhìn lá trà màu xanh xoay tròn trong cốc, cuối cùng yên lặng lắng xuống, lẳng lặng nằm dưới đáy nước.


      Nàng biết đường trong cấm cung này hề dễ dàng, cho nên nàng lòng dạ ác độc cũng được, lo ngại cũng chẳng sao, mỗi bước nhất định phải vững vàng, dù tiếc thủ đoạn, tiếc bất cứ giá nào.


      Nàng chỉ có năm, năm sau, tồn vong của Lục gia đều nằm trong tay nàng.


      Ngồi như vậy biết bao lâu, Ảnh Nguyệt từ bên ngoài trở lại, hạ thấp giọng vội vàng bên tai nàng


      Lục Khê chút thay đổi, Vân Nhất là người mà Cao Lộc phân tới, tự nhiên là mật thám của Hoàng Thượng.


      Sắc mặt Ảnh Nguyệt có chút ngưng trọng, "Chủ tử, tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"


      Cùng so sánh với nàng, Lục Khê ngược lại vô cùng thoải mái, khóe môi lộ ra nụ cười vô tội vui vẻ, "Cái gì làm sao bây giờ? Nàng hồi báo cho Cao Lộc đơn giản là ta chọn tượng phật vàng ròng của Hoàng Thượng mà muốn ngọc Quan của Thái hậu, chuyện này ta vốn hi vọng Hoàng Thượng biết".


      Thấy sắc mặt Ảnh Nguyệt có chút đúng, nàng ngước mắt hỏi câu, "Làm sao vậy?"


      "Vừa rồi nô tỳ đứng ở xa nhìn Vân Nhất vào Dưỡng Tâm điện, định trở về, kết quả... Kết quả thấy được Quý đại nhân..." Giọng dần dần xuống, nhưng lại chấp nhất cho hết, "Chủ tử, Quý đại nhân rất gầy".


      Rất gầy? Liên quan gì đến nàng?


      Lục Khê tự tiếu phi tiếu liếc nàng cái, "Sao, gầy, chẳng lẽ muốn ta tặng đồ ăn qua đó phải ?"


      Ảnh Nguyệt lên tiếng, Quý công tử lang lãng như nguyện, ôn nhuận như ngọc, hôm nay mặc triều phục nhìn qua gầy gò chịu nổi, mà chủ tử chút cảm giác cũng có.


      Phảng phất biết nàng suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt Lục Khê nhìn sang những bông hoa đào ngoài viện, nhàn nhạt , "Ảnh Nguyệt, nay ta là người của Hoàng Thượng, thân ở hậu cung, rảnh phân tâm. Phải nhớ đạo lý nhiều tất hớ, từ nay về sau, chớ có ở trước mặt ta nhắc tới người này".


      Thân thể Ảnh Nguyệt run lên, nhưng chỉ cúi đầu đáp ứng.


      "Ngươi chớ có trách ta nhẫn tâm, ta chỉ là... Có nỗi khổ tâm thể ra". Nàng chỉ có thể giải thích câu như vậy, có cách nào thêm nữa.


      Nhìn bóng lưng nàng lặng yên làm việc, Lục Khê thở dài.


      Có lẽ, ngay cả nàng mềm lòng cho cơ hội này, Ảnh Nguyệt cũng nắm được.

    3. Colla

      Colla New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      25
      mới gặp mặt có hai ba lần mà tim gan phèo phổi chạy theo người ta mất rồi :v
      lylyXing Bairong thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      @Colla chưa là gì đâu nàng ơi :nosepick:

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      còn 76 chương nữa thôi :014:
      tôi đào nên tôi phải lấp thôi:014:
      cố lên cố lên :014:
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :