1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Đấu Phá Hậu Cung - Tiểu Thanh Tân (EDITOR YÊU CẦU DROP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 16:
      mưu vô tận trong bóng đêm
      Dung nhan trong gương đồng so với gương mặt nàng quen thuộc trẻ hơn chút, có phần quyến rũ từng trải, lại nhiều hơn phấn chấn chỉ thuộc về thiếu nữ.

      Lục Khê có chút thất thần nhìn bản thân, sau khắc liền ngăn cản hành động tô tô vẽ vẽ mặt mình của Ảnh Nguyệt.

      "Chủ tử, đêm nay gặp Hoàng Thượng..." Ảnh Nguyệt chần chờ, chịu rút tay lại.

      Lục Khê mím môi nhìn nàng cười , "Cho nên ta phải trang điểm kiều diễm động lòng người có đúng ? Vậy ta hỏi ngươi, nếu những phi tần khác muốn gặp Hoàng Thượng, các nàng như thế nào?"

      Ảnh Nguyệt sững sờ, lập tức tỉnh ngộ.

      Hậu cung ba nghìn giai lệ, người nào muốn gặp Hoàng Thượng phải trước đó đều cố gắng làm cho mình trở xinh đẹp hay sao? Chỉ sợ Hoàng Thượng nhìn những mỹ nhân mỹ miều ấy lâu ngày, cũng cảm thấy chói mắt...

      Lấy xuống những đồ trang sức dư thừa, ngay cả đôi môi cũng lười tô, Lục Khê chỉ vén búi tóc lên cách đơn giản, nhìn mái tóc đen giống như sắp bung ra nhưng lúc bước nhàng lắc lư, rung động, làm cho người ta nhớ tới hoa Hạnh đầu cành ngày xuân.

      Chu phấn sâu đều đặn, nhàn rỗi hoa nhàn nhạt xuân.

      trong gương đẹp đến nỗi làm lòng người khiếp sợ mà màng tới cho người ta cảm giác tươi mát dịu dàng, phảng phất giống như nước hồ ngày xuân, nổi lên từng gợn sóng lăn tăn rung động.

      Nàng cười nhạt tiếng, lẳng lặng nhìn bồn hoa hồng bàn, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Trời còn chưa tối, Tần Vũ tự mình đến ngoài cửa cung nghênh đón nàng tới ngự thư phòng.

      Bởi vì vào ban ngày Hoàng Thượng câu " biết nàng có bằng lòng giúp trẫm chăm sóc bồn hoa người nào cắt tỉa trong thư phòng hay ", ràng nàng là tiểu chủ sắp được thị tẩm, nhưng trước đó còn phải tới ngự thư phòng chuyến.

      "Làm phiền công công". Nàng nhìn Tần Vũ gật gật đầu, bước vào trong kiệu.

      Khi hạ kiệu, Tần Vũ vén rèm đỡ nàng ra, lúc cúi đầu cung kính : "Cung chúc tiểu chủ hết thảy thuận lợi".

      Về phần cung chúc này, lòng dạ mọi người đều biết là cung chúc chuyện gì.

      Ngự thư phòng tại Dưỡng Tâm điện, trong cung điện to như vậy nhưng có quá nhiều đồ bày trí, mà ngược lại bồn cây cảnh chiếm đa số. Thanh tùng, Phong lan, Cam cúc... Phần lớn là số giống tính đặc biệt quý hiếm, sang quý, điểm nổi bật ở nơi này đó là nhìn qua càng cảm thấy giống đại trạch thư hương môn đệ, mà phải xứ sở đế vương.

      Trước mắt, Lục Khê chậm rãi cắt tỉa chậu Thanh cúc còn chưa ra nụ hoa, mỗi lần động thủ đều có vẻ hết sức cẩn thận.

      Quả nhiên tâm Đế vương lường được, ràng thời điểm gọi nàng đến vẫn còn cười dài, đợi nàng đến đây, thế nhưng bận đến ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên, chỉ "Ừ" tiếng, ra hiệu nàng có thể tự mình động thủ, nên quấy rầy phê duyệt tấu chương.

      Từ lúc nàng vừa xuất , Cao Lộc tiếng động lui ra ngoài, vì vậy trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ, người im lặng xem tấu chương, người như lâm vào địa bàn đại địch đối phó bồn hoa.

      màn này nhìn qua thập phần hài hòa.

      chính là - -

      Người ngồi sau bàn sách cầm lấy tấu chương, hồi lâu cũng thấy lật trang, nhìn lên mặt chút, té ra ánh mắt sớm tấu chương, mà giống như có điều suy nghĩ đăm chiêu nhìn bóng lưng của Lục Khê, biết suy nghĩ cái gì.

      Còn người trông giống như khẩn trương, động tác trong tay do dự, đối với bồn hoa rất cẩn thận nghiêm túc, nửa ngày mới động tý, chẳng qua nếu có ai đến trước mặt nàng nhìn kỹ chút phát ra vẻ mặt của nàng nhàng nhàn nhã, giống với bóng lưng nhìn qua có vẻ quả quyết như vậy.

      Mà theo động tác trong tay nàng, tóc đen như sắp bung ra, cũng có loại xinh đẹp nên lời.

      Trong lòng Minh Uyên vừa động, thầm để tấu chương xuống, chậm rãi đến phía sau nàng, nhìn hồi lâu, mới nhàn nhạt mở miệng, " cần cảm thấy áp lực, tỉa cứ tỉa, nếu tu bổ khá, trẫm cũng trách tội nàng".

      Tay Lục Khê run lên, lo lo lắng lắng xoay người lại, dáng vẻ chấn kinh, "Hoàng... Hoàng Thượng!"

      Đôi mắt kia sáng ngời như nước, như nai con e lệ bối rối, gương mặt phấn son nhìn thập phần cảnh đẹp ý vui. Minh Uyên chú ý tới, nàng giống như rất thích cắn môi, lúc khẩn trương nhịn được lộ ra hai hàm răng trắng tinh, đem cánh môi vốn đỏ thắm đáng cắn thành càng thêm trơn bóng tươi đẹp.

      "Nàng rất sợ trẫm?" khiêu mi.

      "... sợ". Người trả lời thập phần khẳng định, chỉ là ánh mắt lóe lên, lơ lửng xác định nửa ngày, cuối cùng yên lặng cúi đầu nhìn giày của mình.

      Minh Uyên nở nụ cười, đột nhiên hề báo trước đưa tay nâng cằm của nàng, nhìn mặt nàng thoáng cái đỏ rực, tự tiếu phi tiếu hỏi câu, "Cái này gọi là sợ?"

      Lục Khê vội vàng hấp tấp há mồm, nhưng chữ cũng ra được. Minh Uyên tiếp tục mỉm cười nhàn nhã : " sợ trẫm trị nàng tội khi quân?"

      Hai người mắt to trừng mắt , trầm mặc lâu, cuối cùng Lục Khê oán giận lại cắn môi, "Hoàng Thượng, người bắt nạt người..."

      "A? Trẫm cho rằng, trẫm chưa bao giờ bắt nạt ai". Trả lời rất vô sỉ như vậy, bởi vì biến tướng ám chỉ Lục Khê phải là người...

      Trời tối rồi, ngoài điện yên tĩnh, trong điện cũng chỉ có tiếng của hai người.

      Đèn cày trong điện chiếu rọi, bốn phía vàng son lộng lẫy, mảnh sáng rực. Trong trầm mặc, Lục Khê chậm rãi ngẩng đầu nhìn , mặc dù còn có chút bất an, lại nhiều hơn điểm dáng vẻ dũng cảm.

      Làm như giãy giụa lâu, rốt cục nàng cũng thấp thỏm hỏi cái vấn đề làm nàng cảm thấy phức tạp lâu kia, "Hoàng Thượng... Vì sao hôm nay tuyên triệu nô tỳ?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, mới ý thức được vấn đề này cỡ nào vô lễ, quân vương làm việc, đến phiên nàng hỏi lý do? Nàng vội vã quỳ xuống, năng lộn xộn giải thích: "Hoàng Thượng tha tội, nô tỳ, phải nô tỳ muốn chất vấn Hoàng Thượng... Chẳng qua nô tỳ... Chẳng qua nô tỳ..."

      "Chẳng qua cái gì?"

      "Chẳng qua... Chẳng qua cho là mình chưa đủ tốt... vào vào được mắt hoàng thượng". Giọng từ từ dần, đến cuối cùng còn có tia nghẹn ngào.

      Lại cái tư thế này, nàng cúi đầu cúi người ở trước mặt , làm chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mềm mại kia và cần cổ trắng nõn thon dài.

      Nàng có biết nhu nhược như vậy luôn hết sức mê người ?

      Minh Uyên lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt chuyển sâu.

      Cũng phải là biết mấy ngày nay nàng bị tất cả mọi người làm khó dễ, mà ngay cả từng câu từng lời Thẩm Kha châm chọc nàng, Cao Lộc đều năm mười chi tiết rành mạch bẩm báo cho . chỉ muốn xem chút, vì cái gì mà Thái hậu nhìn trúng nàng, nếu cho nàng cơ hội tiến vào hậu cung, như thế nào?

      Có điều nhìn qua, nàng giống như rành mưu lược, rất giống đứa ngây thơ chưa lớn.

      Nàng cúi thấp đầu, cho nên nhìn thấy biểu cảm gương mặt đó, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt sáng trong chất chứa nước mắt, còn có hàm răng trắng tinh cắn môi tha kia...

      Khóe môi xẹt qua nụ cười khẽ, lập tức biến mất khuôn mặt bình tĩnh, tự tay kéo nàng, hơi bất đắc dĩ cảm thán câu, "Trẫm biết nàng hợp ý Thái hậu, từ khi Thừa Dương công chúa xuất giá, lão nhân gia liền liên tục lẻ loi mình, nghĩ tới tới chuyện giữ nàng bên người bà cũng là chuyện tốt, để bà cũng có người trò chuyện, giải buồn... Như vậy, hôm nay trẫm hỏi nàng câu, nguyện ở bên cạnh thái hậu, hay là trở thành phi tử của trẫm?"

      Lời này giống như thèm đếm xỉa, thậm chí chỉ cần nàng tùy tiện câu, có thể quyết định cuộc sống sau này của nàng.

      Trong lòng Lục Khê thầm cảm thán, Hoàng Thượng hổ là hồ ly, chẳng lẽ đây phải là trắng ra cho nàng biết: Thái hậu và trẫm, ngươi chỉ có thể chọn , tự mình quyết định .

      Nàng phi thường chần chờ ngẩng đầu lên nhìn , có chút khẩn trương, lại tràn đầy dũng khí : "Nô tỳ, nô tỳ tiến cung vốn là muốn phụng dưỡng Hoàng Thượng..."

      Trong đôi mắt kia ngoại trừ e lệ nhát gan mà nương nên có, còn mang theo chút hâm mộ, bị nàng dè dặt dấu, nhưng vẫn chú ý tiết lộ ra hơn phân nửa.

      Minh Uyên lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên có chút buồn cười.

      Lần này đến tội cùng là Thái hậu tuyển cái dạng người gì?

      Sau khi xong, đột nhiên Minh Uyên quay đầu lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhàn nhạt ngoái đầu nhìn nàng, "Trẫm có chút mệt mỏi".

      Ám hiệu trong lời hết sức ràng.

      Mặt Lục Khê đỏ lên, nỗ lực biểu ra dáng vẻ điềm nhiên như , "Vậy, nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi".

      "Ừ". tùy ý ứng, nhìn hai gò má của nàng đỏ hồng cùng cần cổ trắng muốt hình thành lên đối lập nét, trong mắt mang theo thần sắc thưởng thước, "Cao Lộc".

      Người ngoài cửa cung kính đáp: "Có nô tài!"

      "Trẫm muốn nghỉ ngơi, trở về Tê Ngô cung".

      "Vâng".

      Đạp lên ghế , dè dặt ngồi xuống xe, Lục Khê vẫn chỉ là tiểu chủ, đây là lần đầu tiên nàng được đãi ngộ đặc thù như vậy.

      Hai chiếc xe trước sau đạp bóng đêm về phía Tê Ngô cung, Minh Uyên phía trước, Lục Khê ở phía sau. Trong con ngươi hai người đều mang theo thần thái đăm chiêu, dù sao đêm mờ mịt, người nào có thể nhìn thấy huyền cơ trong đó.

      Ánh mắt Lục Khê phức tạp nhìn người phía trước tuy chỉ thấy bóng lưng thôi cũng cảm thấy có áp lực vô hình, biết nên thở phào nhõm hay là toát mồ hôi đây.

      Rốt cục, cũng thị tẩm.
      Last edited: 15/5/15
      Sammy Dao, milktruyenky, Xuxu17 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      HỒ ly nha......còn muốn thử thách tỷ bao nhiêu lần đây.......hồi hộp dùm tỷ luôn
      Chó ĐiênXing Bairong thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ....:yoyo59:con đường khó là đây
      Last edited: 15/5/15
      Chó ĐiênXing Bairong thích bài này.

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Hay luôn bạn nam 9 công nhận là rất gian xảo đấy chứ. nhưng mà Lục Khê cũng k kém nha. 2 bợn là hợp nhau mà. hihi. Thansjks @Xing Bairong
      Xing BairongChó Điên thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      :on thi::on thi::on thi: đọc đọc đọc đọc và đọc :stress:
      hóng chương tiếp nữa :Cheerleader::Cheerleader:
      Xing Bairongtrangtrongnuoc thích bài này.

    6. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 17:
      mưu vô tận trong bóng đên
      Editor: Xing
      Bởi vì Lục Khê ở trong đại điện chăm sóc bồn hoa, Minh Uyên cũng muốn xem tấu chương, nếu có tâm tình xem vậy cần miễn cưỡng. Cũng bởi vậy thời gian hai người tới Tề Ngô Cung tính là muộn, so với thời gian ngủ của Minh Uyên sớm hơn rất nhiều.

      Xưa nay phải là quân vương ham muốn hưởng lạc, nếu xa hoa dâm dật, chỉ sợ cũng thể trong vài năm ngắn ngủi đoạt được hơn phân nửa quân quyền trong tay Thái hậu. Ngoài chính tiêu phí thời gian nhiều nhất sách vở.

      Binh pháp, thiên văn, địa lý,... Thậm chí là kinh thi, có rất ít lĩnh vực chưa từng đọc qua.

      “Người làm quân vương, phải lấy bình an của dân chúng làm gốc rễ, nghe được tiếng lòng của dân, như vậy mới có thể trở thành quân vương”. Đây là di ngôn trước khi Tiên đế ra , cũng là câu Minh Uyên khắc sâu trong lòng.

      Lục Khê theo yên lặng tới chính điện Tê Ngô cung, Cao Lộc tiếng động khép cửa lại, trong tẩm cung to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Bóng lưng nhìn qua thon dài cao ngất, rất có cảm giác đế vương uy nghiêm. Lục Khê chần chờ lát, cảm thấy nhìn như vậy có chút khẩn trương hiểu nổi, vì vậy rời tầm mắt nhìn sang nơi khác.

      Minh Uyên xoay người lại, đối với dáng vẻ khẩn trương của nàng cảm thất có chút buồn cười, “Sao Vậy, trẫm cho nàng cảm giác rất đáng sợ?”

      “Hoàng Thượng đùa”. Nàng chỉ đành tội nghiệp chuyển ánh mắt lên người , “Chẳng qua nô tỳ cảm thấy... Cảm thấy Hoàng Thượng quá chói mắt, làm nô tỳ dám nhìn thẳng”.

      Tâng bốc mười phần ràng, đến nàng còn phải toát mồ hôi, lại thấy đột nhiên Minh Uyên lộ ra nụ cười, có chút hăng hái : Ví dụ này rất mới mẻ, có điều, trẫm phải mặt trời, sao có thể làm nàng chói mắt chứ?”

      Nàng chút nghĩ ngợi, thập phần đứng đắn đáp. “Ai phải đây? Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn, đối với dân chúng mà ngài chính là mặt trời, toàn thân đều tản ra kim quang giống phật gia. Nô tỳ cũng là con dân của Hoàng Thượng, đương nhiên cảm thấy ngài cực kỳ chói mắt”.

      “Nhìn ra nàng là người dẻo miệng”. Trong mắt Minh Uyên xẹt qua nụ cười, chau mày “Sao giờ lại sợ thẹn?”

      Vừa mới rứt lời, mặt Lục Khê lại đỏ, “Nô tỳ lời , đương nhiên đỏ mặt...”

      Nàng vừa như vậy, vừa cúi đầu xuống, màu đỏ trải rộng hai gò má, hồng hào thập phần đáng .

      Ngọn đèn chiếu sáng cả phòng, nàng còn chưa kịp phản ứng thấy gạch đá dưới chân đột nhiên bị bóng đen bao phủ, lập tức cái ôm hữu lực nhấc nàng khỏi mặt đất. Nàng chỉ kịp phát ra tiếng thở , sau khi trời đất xoay chuyển cả người liền bị Minh Uyên áp ở giường.

      Đập vào mắt chính là màn giường màu vàng và gương mặt góc cạnh ràng phía . Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Lục Khê mới phát , ra quân chủ nước Ngự của bọn họ dung nhan ngày thường đẹp, chỉ tiếc phần lớn ai dám nhìn thẳng mặt quân vương, tiếc cho dáng vẻ như vậy.

      Như thế cũng tốt, ít nhất nhìn qua cũng là cảnh đẹp ý vui, nàng có thể cần miễn cưỡng bản thân trải qua cuộc sống trong hậu cung với Hoàng đế tướng mạo như Dạ Xoa, khuôn mặt đáng ghét, ngày ngày còn phải biểu tràn đầy tình .

      Nàng dùng ánh mắt e lệ bất an của mình nhìn chăm chú, rồi lại cách nào che dấu tâm tình chứa tình say đắm, vẻ mặt phong phú như vậy trộn lẫn với nhau làm đôi mắt vốn sáng ngời trong suốt càng thêm xinh đẹp động lòng người.

      đôi mắt như vậy ràng trầm tĩnh như nước, nhưng lại ngập trời gợn sóng.

      Minh Uyên từng chút từng chút cúi đầu xuống, hôn lên đôi mắt kia.

      Nụ hôn như cách bướm dịu dàng, phảng phất giống như muốn làm kinh động vẻn vẹn chỉ có con bươm bướm trắng thuần trong hậu cung này, nhìn quen thải ddiepj màu sắc sặc sỡ, ngược lại có chút lưu luyến tồn tại sạch thấu triệt như vậy.

      Nụ hôn kia từ từ tiến tới khóe môi, có dừng lại, thẳng xuống cần cổ mảnh khảnh - - luôn có thói quen hôn môi phi tần.

      Lục Khê bị hơi thở ấm áp của khiến cho toàn thân nóng lên, nhắm mắt lại, đồng thời từ trong cổ họng tàn ra tiếng thở , mang theo chút sắc kiều mị, bấu víu lên eo của .

      Minh Uyên vừa dùng môi quấy rầy cần cổ, vừa đưa tay chút do dự cởi bỏ quần áo của nàng, Lục Khê cảm thấy giờ phút này mình giống như quả trứng gà, bị người lột vỏ, chỉ còn lưu lại , tia, , treo thân thể.

      Kiều nhụy đẫy đà, da thịt tuyết trắng, cú trắng nõn nà và hai gò má bởi vì thẹn thùng mà phiếm hồng. Minh Uyên hài lòng thưởng thức xuân sắc trước mắt, lại nghe Lục Khê mềm yếu vô lực phát ra tiếng kháng nghị, “Hoàng Thượng... Ngọn nến vẫn sáng...”

      cười khẽ, đưa tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng, chậm rãi di động, “Sáng làm sao? Phải sáng, trẫm mới có thể thấy được nàng có bao nhiêu xinh đẹp...”

      Lục Khê chịu nổi bàn tay ngừng dao động thân thể nàng, vừa trấn an tâm tình luống cuống bất an, vừa thầm mắng là dâm ma, lời hạ lưu bỉ ổi vô cùng lành nghề.

      Di động như vậy, đôi bàn tay kia rất nhanh tiến quân tới trước ngực nàng, xoa lấy vú trắng hề trói buộc hay bảo vệ, nhũ mềm trắng nõn bị đẩy, chen lấn tạo thành ngọn núi cao cao, ngón cái thô ráp chuyển động đầu vú, làm thân thể mềm mại của Lục Khê khẽ rũn lên, đầu gối cơ hồ xụi lơ.

      Dục vọng làm cho giọng của càng lộ vẻ trầm thấp ấm ách, giống như lời thầm tới từ địa ngục, môi của dán lên lỗ tai nàng, hơi thở nóng ướt càng làm cho nàng nhịn được co rụt bả vai. “Nơi này rất đẹp, ta rất thích”.

      chậm rãi, từng chữ từng chữ , điệu trầm thấp như nỉ non, dám lên lỗ tai nàng, từng từ cũng có thể làm cho Lục Khê cảm giác được môi của liếm lên vành tai nhạy cảm, từng khí , hơi thở nóng rực đều thổi tới bên tai của nàng.

      Nắm hai vú mềm mại của Lục Khê, chút nào thương hương tiếc ngọc đưa đẩy xoa bóp, dần dần, đầu vú tròn trịa lồi lên, giống như hai hòn đá bình thường đứng thẳng trong khí, ra ánh sáng màu hồng.

      Nàng nhịn được thở hổn hển, thấy càng thêm mệt nhọc vùi đầu ngậm chặt kiều nhụy của nàng, đói khát nhấm nháp cắn mút, nàng ngửa đầu ngâm nga, thậm trí đem lồng ngực của mình càng tiến gần miệng của .

      Hàm răng xé mài giống như còn đủ, dùng đầu lưỡi quất chuyển phía , khi nặng nề mút vào, khi ác ý khẽ cắn, tay kia cũng hề bỏ qua khỏa đầy đặn còn lại, lúc nặng lúc xoa bóp.

      hồi lâu sau, mới phun ra núm vú bị hôn đến đỏ tươi ướt át, dùng đầu lưỡi liếm tơ bạc lưu luyến rời khóe miệng và đầu vú, mỉm cười thấp giọng bên tai nàng, “Có hài lòng trẫm hầu hạ ?”

      Toàn thân Lục Khê đều còn chút sức lực nào, hơi híp mắt lại, mị nhãn như tư : “Nô tỳ sợ hãi, sao dám muốn Hoàng Thượng hầu hạ nô tỳ?”

      “A? Vậy nàng muốn như thế nào?” hứng thú nhìn nàng.

      Lục Khê lên tiếng, trực tiếp dùng hành động thực tế tỏ ý trưởng trong nội tâm.

      công bằng...” Nàng thầm như vậy, tuy rung động bắt tay vào làm, nhưng chút do dự cởi bỏ quần áo của , làm giống bản thân trần trụi gặp nhau.

      Sau đó, nàng và thay đổi vị trí, xoay người ngồi lên ngang hông . Minh Uyên phi thường phối hợp với sắp xếp của nàng, đối với hành động của nàng bày tỏ mong muốn trông chờ.

      Giờ khác này, Lục Khê ngồi ở người , thân thể lộ ra trọn vẹn, nhũ tiêm kiều diễm bóng lộn, theo phập phồng của nàng khẽ rung động trong khí. Nàng chần chờ chôn đầu xuống, học dáng vẻ lúc trước của , từ đầu lông mày từng chút từng chút hôn xuống dưới, sau đó đến bên môi.

      Trong trí nhớ kiếp trước, khi nàng còn Quý Thanh An, mỗi lần hôn môi cũng mang tới cảm thụ sung sướng, mỗi lần quấn quýt gắn bó răng môi cũng mang đến càng nhiều thâm tình mãnh liệt mênh mông. Mà nay, nàng muốn Hoàng Thượng thích nàng, ít nhất phải động tâm chút...

      Nghĩ như vậy, nàng chút do dự hôn môi của , dùng cánh môi mềm mại cùng tư mà, thậm trí đem đầu lưỡi tinh xảo vươn vào trong miệng , non nớt nhưng lại trêu chọc trí mạng.

      Nàng nhắm mắt lại, cảm giác người dưới thân giống như biến thành Quý Thanh An, cảnh tượng ngày xưa tái lại trong đầu, làm nàng thiếu chút nữa thể tiến hành tiếp được.

      Người kia, với nàng hết mọi lời dễ nghe, dỗ ngon dỗ ngọt, làm nàng tưởng rằng nguyện ý đen toàn bộ thế giới đều đưa cho nàng.

      Người kia, cứu nàng lên từ địa ngục vực sâu, rồi lại lần nữa đích thân đạp nàng xuống địa ngục, hơn nữa do với lần trước đó còn ác liệt, vô tình hơn.

      Trong khoảng thời gian nàng tỉnh lại kia, vẫn chưa tiếp nhận nổi được sống lại. từng lần khóc lóc tự hỏi, vì sao dứt khoát chết đây, vì cái gì còn muốn sống lại.

      Nhưng mà cuối cùng, nàng nghe thấy có giọng vô cùng ràng: Bởi vì ta cam lòng.

      Bởi vì cam lòng, cho nên muốn báo thù, giết hết người trong thiên hạ phụ ta, đích thân đưa bọn họ xuống địa ngục.

      Rốt cuộc nàng muốn tiếp tục, vì vậy, dứt khoát mở mắt ra, rời khỏi môi của , từng chút từng chút tràn xuống, cho đến khi ngậm được hầu kết ở cổ , dùng đầu lưỡi liếm láp mút vào.

      Tiếp theo là lồng ngực, rắn chắc, nàng nỗ lực khiến cho bản thân có vẻ chẳng phải e lệ, đỏ mặt hôn lên đầu vú của , môi mềm mại trêu chọc cục đó cứng rắn nhô ra, lưỡi linh hoạt liếm láp chung quanh quầng vú màu nâu nhàn nhạt nho .

      Từ trong cổ họng Minh Uyên tràn ra tiếng thở dốc, đột nhiên giữ chặt người phía , đôi mắt mờ mịt : “Đủ rồi, kế tiếp, để trẫm”.

      xoay người lần nữa, từ cao ngưng mắt nhìn nàng, vừa lấy tay vỗ về chơi đùa cánh môi đỏ thẫm, vừa chậm rãi đáng tin khẽ: “Kết cục của việc khiêu khích trẫm, trẫm từng chút từng chút cho nàng”.

      Dung nhan dưới thân thuần chân vô tà, hai tròng mắt sáng ngời bởi vì tình dục mà có vẻ ngây thơ quyến rũ, kết hợp với thiếu nữ trẻ trung mới nếm thử lần đầu động tình. Hai vú của nàng bởi vì mà đứng thẳng, ma sát lồng ngực của , làm hán cũng run rẩy thôi; da thịt của nàng nổi lên ánh sáng màu hồng phấn, làm cho người ta nhịn được muốn hung hăng đùa bỡn.

      nheo mắt lại, cởi vật che lấp cuối cùng eo nàng, rốt cục cũng chạm tới được phiến cấm địa ấm áp kia.
      Last edited: 22/5/15
      Sammy Dao, milktruyenky, Linh Nguyễn13 others thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :