1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Đấu Phá Hậu Cung - Tiểu Thanh Tân (EDITOR YÊU CẦU DROP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 7:
      Xuân sắc vô cùng thâm cung khóa

      Edit: Xing

      Trong ngự thư phòng, nam tử thân trường sam màu đen ngồi ở phía sau long án, tiện tay mở tấu chương bàn ra, vừa xem vừa hỏi Cao Lộc đứng ở bên cạnh, "Mấy ngày trước, Thái hậu có triệu kiến mấy vị tú nữ kia ?"

      Cao Lộc cung kính : "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nô tài sai thị vệ đến đó gác đêm điều tra, hai đêm đầu, thái hậu nương nương thầm triệu kiến con Tổng đốc Giang Nam Lục Thẩm Tư, tiểu chủ Lục Khê".

      "Lục Khê sao, a, tên rất hay". Minh Uyên để tấu chương trong tay xuống, đổi sang quyển khác, "Theo ý kiến của ngươi, động tĩnh lần này của thái hậu là gì?"

      Cao Lộc nhíu mi, "Vạn tuế gia, đây phải là ngại chết nô tài sao, nô tài nào dám ở trước mặt ngài múa rìu qua mắt thợ?"

      "Bảo ngươi ngươi cứ , đừng dài dòng nhu nhược". Minh Uyên lộ vẻ tâm tình tệ, còn có chút hào hứng giỡn.

      "Nô tài lề mề, chẳng lẽ còn có thể giống đại nam nhân hay sao?" Cao Lộc thở dài, cũng từ chối nữa, "Lục Thẩm Tư tuy là Tổng đốc Giang Nam, hơn nữa thường lộ diện trong triều đình, nhưng phụ trách quản lý phương khí hậu, lại thêm Giang Nam là vùng đất giàu có và đông đúc, có nguồn tài phú phải lo lắng, thiếu nhân tài quật khởi, thái hậu lôi kéo cũng là hợp tình lý".

      "Bà ta đấu với trẫm nhiều năm như vậy, lôi kéo quyền thần là chuyện đương nhiên, nhưng bà ta dựa vào cái gì cho rằng, Lục Thẩm Tư chọn bà ta mà vứt bỏ trẫm?" Minh Uyên hứng thú nhìn Cao Lộc, "Ngươi thử phân tích chút xem?"

      "Tiểu chủ Lục Khê thân ở hậu cung, mà vạn tuế gia ngài phải quản những chuyện quan trọng triều, nào có thời gian rảnh rỗi quản lý hậu cung? Đối với Lục gia mà , đường của tiểu chủ Lục Khê phải yên ổn, đương nhiên xem hậu cung đứng đầu, mà thái hậu nương nương quản hậu cung, cũng liền quản tiền đồ của tiểu chủ Lục Khê. Theo ý kiến của nô tài, đây là ưu thế của thái hậu nương nương".

      Minh Uyên vỗ tay cười to, " hay, Cao Lộc, những năm này ngươi theo trẫm, đầu óc càng ngày dùng càng tốt, có thưởng!"

      tiện tay nhặt con phỉ thúy Bạch Ngọc Như ý bàn sách cho Cao Lộc, Cao Lộc vừa mỉm cười đón lấy, vừa quỳ xuống đất tạ chủ long ân.

      Sau cùng, Minh Uyên tâm tình rất tốt gõ gõ cái bàn, "Bộ dạng Lục Khê như thế nào?"

      "Hồi bẩm hoàng thượng, đó là mỹ nhân".

      "A? So với Thường phi như thế nào?"

      "Nô tài cho rằng, tiểu chủ Lục Khê đẹp hơn".

      Minh Uyên lên tiếng, hai đầu lông mày thoáng lên tia hứng thú.

      "Thái hậu già rồi, nên đem thế lực còn sót lại trong tay hết thảy giao ra đây, sớm ngày lui về hậu cung, bảo dưỡng tuổi thọ cho tốt".

      #######

      Trong Trường Nhạc cung, Hoàng đế mặc trường bào màu vàng tư thái lười biếng ngồi ở đại điện, Cao Lộc đứng ở bên, hai bên long ỷ theo thứ tự là vị trí của Hoàng hậu và Thái hậu.

      Đợi mấy ngày như vậy, rốt cục vòng tuyển chọn tú nữ thứ ba cũng bắt đầu.

      Tay Cao Lộc nâng danh sách, gọi tên vị tú nữ đầu tiên, vị tú nữ kia liền từ ngoài điện vào, sau khi hành lễ đứng lại trong điện. Trong lúc đó, đương nhiên Hoàng Thượng, Thái hậu và Hoàng hậu quan sát tỉ mỉ dung mạo cùng dáng vẻ của vị tú nữ này.

      Trình tự các tú nữ tiến điện là từ Đông uyển đến Tây Uyển, trong Đông uyển lại phân thành bốn uyển Mai Lan Trúc Cúc, trình tự cũng dựa theo Mai Lan Trúc Cúc xếp hàng.

      Cố Phương Tình là người trong Mai uyển nên đương nhiên là người thứ nhất tiến điện, bộ dạng nàng kia thanh tú dịu dàng thập phần xuất chúng, đôi mắt xếch trong veo như nước, cổ linh khí tự nhiên mà có. Tóc mây của nàng rủ xuống, lúc cúi đầu, đóa hoa mềm mại từ ngôi tóc chảy xuống trán, thêm làm váy hồng phấn điểm vài bông hoa bách hợp càng làm nổi bật dịu dàng của nàng.

      Hoàng hậu thấy thế khen: "Đúng là mỹ nhân như nước, thực làm lòng người thích".

      Minh Uyên mỉm cười phân phó Cao Lộc: "Ban thưởng ngọc bài".

      Người thứ hai tiến điện vốn là Nhạc Sinh, nhưng bởi vì nàng ta gặp riêng thị vệ nên bị đưa về nhà, đương nhiên là bị loại, người kế tiếp tiến điện, đúng là Lục Khê.

      Hôm nay nàng vấn búi tóc phù dung quy vân, váy đuôi phượng, tay áo dài như nước, màu sắc xanh nhạt. tà áo làn váy điểm xuyết họa tiết hình mây màu bạc, hô ứng cùng búi tóc quy vân, thập phần xảo diệu.

      Nhìn kỹ mặt mũi kia, mày như lá liễu, mi dài cong cong, đôi môi đỏ mọng, kiều thu thủy.

      Cả người nàng giống như bước ra từ trong mây, nhàng, mông lung, giữa mảnh thanh lịch triển lộ ra tuyệt đại phương hoa, nhưng lại mất kiều diễm.

      Quả này nửa điểm cũng thua Cố Phương Tình vừa rồi.

      Tròng mắt Minh Uyên, dư quang nghiêng mắt nhìn thái hậu bên cạnh, mặt từ đầu đến cuối xuất tia khác lạ, giống như chưa từng gặp qua Lục Khê.

      Lão hồ ly a lão hồ ly... cười khẽ, vẫn phân phó Cao Lộc ban thưởng ngọc bài.

      Sau khi các tú nữ trong Đông uyển đều tiến điện, quả nhiên ngoài dự đoán của Lục Khê, bảy vị tú nữ đều thuận lợi lấy được ngọc bài, có thể ở lại trong cung.

      Nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là những tiểu chủ dung mạo bất phàm trong Tây Uyển lần này, cuối cùng ở lại bốn, quả nhiên là chuyện trước nay chưa có. biết Thường phi làm sao, vài năm trước đều thầm xoát rớt những tú nữ dung mạo diễm lệ trong Tây Uyển, năm nay thế mà lại lưu các nàng.

      Lục Khê giật mình ngừng, ngay cả Hoàng Thượng cùng Thái hậu đều thầm khiêu mi, ngoài mặt vẫn cười cười , khen ngợi các tú nữ năm nay dung mạo xuất chúng, mỗi người mỗi vẻ.

      Ngọc bài cùng hoa đào đều ban thưởng xong, ở lại và rời cũng ràng. Theo thường lệ, kế tiếp chính là lúc Hoàng Thượng rời điện, tiếp theo là Thái hậu cùng Hoàng hậu, những vị tiểu chủ phải ở lại nghe chủ quản Vi An uyển Tần Vũ đọc những quy củ cần chú ý trong cung, nghe xong mới được rời điện.

      Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, lúc Minh Uyên ngang qua Lục Khê đột nhiên đứng lại, nhìn nàng cười : "Nàng tên là Lục Khê phải ?"

      Cái này, cả sảnh đường ồ lên, cả Thái hậu cũng hơi ngẩn ra.

      Trong lòng Lục Khê rùng mình, nhưng mặt lại lộ ra vẻ mặt nhàng thoải mái, "Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ gọi là Lục Khê".

      Vui vẻ thoải mái như vậy, nồng nhạt, như mây như nước, giống như làn gió xuân thổi đến, mà mỹ nhân giống như có chút mê man lại mừng rỡ hỏi: "Di, sao người lại nhớ tên của nô tỳ?"

      Minh Uyên cười cười, nhíu mày chỉ : "Xinh đẹp như núi tuyết, dịu dàng như trăng trong mây. Mỹ nhân khuynh thành, tất nhiên trẫm nhớ ở trong lòng".

      xong, cười vang, bước ra Trường Nhạc cung, cũng nhìn tới vẻ mặt Thái hậu.

      Nhưng Lục Khê lại hiểu, đối với chuyện mình gặp Thái hậu, Hoàng Thượng những biết , mà còn thầm cho Thái hậu, yên lặng chờ đoạn sau.

      Ở trước mặt mọi người lại chỉ hỏi tên của mình, chuyện này chẳng lẽ còn phải cường thế ra oai phủ đầu sao? Ánh mắt của những vị tiểu chủ kia giống như có thể nấu chín nàng, sắc mặt Thái Hậu cũng khó coi vô cùng, cử động lần này muốn chứng minh, cho dù Thái hậu muốn dùng Lục Khê diễn cái dạng gì cũng có bản lĩnh biến mọi kế hoạch của bà ta thành công dã tràng.

      Tần Vũ máy móc tới giữa điện, đem đống quy củ trong hậu cung thuộc làu đọc lại lần, trong lúc đó phần lớn những vị tiểu chủ đều yên lòng, trầm ổn cúi thấp đầu nhưng lại nghĩ tới chuyện khác, táo bạo chút dứt khoát treo bất mãn với Lục Khê mặt.

      Lục Khê thở dài, tròng mắt dường như vẫn cung kính nghe Tần Vũ răn dạy, nhưng ra trong lòng thầm kinh hãi vì tâm cơ của Hoàng thượng.

      Nàng vốn chỉ nghĩ, nếu Thái hậu chọn trúng nàng, bọn họ cứ làm theo nhu cầu là được rồi, nhưng hôm nay xem ra, phụ thuộc vào Thái hậu chỉ sợ phải lựa chọn sáng suốt. Nếu Hoàng Thượng biết chuyện Thái hậu triệu kiến nàng, tuyệt đối nàng thể dùng lại chiêu này, có điều thái hậu bên kia há lại có thể cho ngươi cự tuyệt ? Bà ta hạ quyết tâm muốn lôi kéo ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay , đây đều là chuyện chắc chắn rồi.

      Từ Trường Nhạc cung ra qua hai nén hương, mặt trời giữa trưa rất gay gắt, mặc dù chưa đến hè nhưng cũng mang theo nắng nóng oi bức.

      Lục Khê vừa bước tới thềm đá trước cung điện, liền nghe thấy giọng nũng nịu sau lưng truyền tới.

      "Lục tỷ tỷ phúc khí tốt nha, trong mười năm tỷ muội, Hoàng Thượng lại chỉ hỏi tên của tỷ, nghĩ đến nhất định thánh sủng ở nơi này mấy ngày, muội muội lúc này chúc mừng tỷ tỷ trước".

      Cũng chỉ biết như vậy...

      Thở dài, Lục Khê quay đầu lại, chống lại nụ cười hề có chút vui mừng của Thẩm Kha, chỉ có thể làm bộ hoàn toàn nghe ra ý giễu cợt trong lời của nàng, "Sao muội muội lại như vậy, Lục Khê sợ hãi. Tỷ muội ở đây bất kì ai cũng kém ta, Lục Khê thực dám cầu xa vời nhận được thánh sủng. Hôm nay khí trời nóng bức, ta có chút ít khó chịu, muốn về Lan uyển trước, mong rằng muội muội lượng thứ".

      Lời này nàng xong nóng lạnh, lễ tiết đầy đủ, nhưng chút cũng giữ lại mặt mũi cho Thẩm Kha, xoay người liền .

      Vốn Thẩm Kha muốn ở trước mặt mọi người trào phúng nàng phen, cũng mượn lần này đưa tới lòng ghen tỵ của mọi người, đem Lục Khê trở thành mục tiêu công kích. nghĩ đến Lục Khê nhìn qua dịu dàng thà dễ bắt nạt nhưng giống quả hồng mềm chút nào.

      Oán hận trừng mắt nhìn Lục Khê, nàng ta bắt đầu cùng những tiểu chủ khác bên cạnh bắt chuyện.

      Lục Khê mơ hồ có thể nghe được giọng của bọn họ, chủ đề của Thẩm Kha ba câu rời nàng, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

      Thẩm Kha là con thái phó Thẩm Dịch, Thẩm Dịch là trợ tá đắc lực của Hoàng Thượng lúc ngài còn bé, mặc dù những năm gần đây bởi vì tuổi già mà lên triều, quanh năm hưởng lạc trong nhà, nhưng Hoàng Thượng lúc nào cũng nhớ kỹ ân tình của , những lúc ngày lễ ngày tết còn có thể mời đến nội cung tham gia lễ mừng.

      Dù vậy, đạo lý gần vua như gần cọp vẫn hề thay đổi, cứ cho là Hoàng Thượng nhớ kỹ ân tình của Thẩm Dịch, cũng có nghĩa là dung túng nữ nhi của ở trong cung này coi trời bằng vung. Buồn cười là Thẩm Kha nửa điểm cũng học được ung dung trấn định của cha nàng, tính tình kiêu căng như vậy, ở trong cung nhất định gặp nhiều thua thiệt.
      Sammy Dao, miluhamvui, milktruyenky18 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tỷ bị chỉ điểm rùi ko biết tốt hay xấu đây......ngồi hóng tỷ quẩy thui....
      Xing Bairong thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Hoàng hậu > Nhất phẩm Đức phi > Từ Nhất phẩm Nguyệt Dương phu nhân > Nhị phẩm Ning phi > Từ nhị phẩm Tiêu chiêu viện
      quỳnhpinkylinhdiep17 thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 8:
      Xuân sắc vô cùng thâm cung khóa
      Editor: Xing

      Khí trời có chút nóng bức, ước chừng là vì đến thời điểm giao mùa. Ngày xuân qua , ít nơi trong nội cung hoa cỏ đều lụi tàn, chỉ có hoa lan là thực vật lâu năm vẫn còn rực rỡ cho nên trong Lan uyển mới có thể tiếp tục bày biện cảnh tượng sinh cơ bừng bừng như vậy.

      Từ ngày ở Trường Nhạc cung trở về sau, trong Vi An uyển lại khôi phục mấy ngày bình tĩnh, ngược lại bốn vị tiểu chủ bên Tây Uyển trước sau tới bái phóng bảy vị trong Đông uyển này.

      Bất quá là đám nữ nhân tinh thông diễn trò hư tình giả ý "Tỷ tỷ muội muội" vài câu, Lục Khê cũng tùy tiện ứng phó, có bốc đồng kiêu ngạo ai bì nổi như Thẩm Kha, nhưng cũng có ai thẳng thắn thản nhiên chút đề phòng như Quách Hàm.

      Hậu cung này nhìn qua vĩnh viễn so với các nương dân chúng tầm thường còn muốn hài hòa thân mật hơn, nhưng có bao nhiêu bí mật tàn khốc được cất giấu ai nhận ra đây.

      Xem ngày giờ cũng xê xích gì nhiều, ban đêm ngày hôm đó, Lục Khê lấy trang sức người xuống, xiêm y cũng rất chỉnh tề, có nửa điểm dáng vẻ muốn ngủ.

      Ảnh Nguyệt thêm chụp đèn, ngạc nhiên : "Sao tiểu chủ còn chưa ngủ?"

      Lục Khê cười cười, "Hôm nay đoán rằng phải ra cửa, xem ra ngươi phải chuẩn bị dầu thắp nhiều chút".

      "Là Thái hậu muốn triệu kiến tiểu chủ sao?"

      "Ừ, cũng sai biệt lắm sau hai ngày vừa rồi". Lục Khê đứng dậy ngồi vào gương đồng bên cạnh, sửa sang lại trang dung chút, từ trong gương nhìn thấy vẻ mặt muốn lại thôi của Ảnh Nguyệt, cười , "Muốn hỏi ta làm sao mà biết được?"

      Ảnh Nguyệt chần chờ gật gật đầu, kể từ khi tiến cung tới nay, Lục Khê thường xuyên dặn dò nàng cái gì nên cái gì nên , tại nơi thị phi này, biết càng nhiều càng nguy hiểm, cho nên nàng cũng hỏi nhiều.

      Lục Khê : "Hôm đó ta cho ngươi chuyện phát sinh trong Trường Nhạc cung, Hoàng Thượng gọi tên ta, đương nhiên là đối với chuyện ta cùng Thái hậu lén lút gặp mặt ràng. Thái hậu phải loại người có đầu óc, sao có thể chọn lúc đầu sóng ngọn gió lại triệu kiến ta đây? Nhưng qua hai ngày Hoàng Thượng bắt đầu sủng hạnh tú nữ, tất yếu bà ta gặp ta lần, bởi vậy sớm muộn, lúc này vừa vặn".

      Ảnh Nguyệt thầm giật mình, nàng hầu hạ Lục Khê nhiều năm như vậy, dù biết chủ tử nhà mình có trái tim thất khiếu linh lung, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nàng cũng là người giỏi tâm kế.

      Chẳng qua, hậu cung xưa nay chỉ có hai loại người có thể sống sót, loại là người thông minh, loại là người an ổn giữ bổn phận. Người trước hơn phân nửa được hưởng vinh quang trong hậu cung còn người sau chỉ có thể gió êm sóng lặng cả đời.

      Chủ tử nhà mình giỏi tâm kế, cũng là chuyện tốt cầu cũng được.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, lúc những vị tiểu chủ khác trong uyển đều tắt đèn, Tần Vũ lại dẫn hai tên tiểu thái giám lần trước đến đây.

      Lục Khê cùng lần đầu giống nhau, mặc áo choàng, nhìn Ảnh Nguyệt cung kính đưa lên cái hà bao căng phồng, lúc này mới lặng yên tiếng động theo Tần Vũ ra cửa.

      Dù ở cùng uyển nhưng hai viện Nam Bắc cách nhau cái hành lang và hòn non bộ, bởi vậy chỉ cần làm ra động tĩnh lớn Ngụy Tranh ở phía Nam cũng phát Lục Khê ra cửa.

      Lúc này quen việc dễ làm tới Trường Thọ cung, khi Lục Khê vào, Thái hậu vẫn ngồi giường như lần trước, chẳng qua hôm nay bà mặc bộ bộ váy xanh bằng gấm, trong tay còn nắm chuỗi Phật châu, lộ vẻ mới vừa đọc xong kinh Phật.

      Lục Khê cung kính hành lễ, nhưng rất lâu cũng nghe thấy giọng Thái hậu cho nàng đứng lên, cũng chỉ có thể quy củ quỳ ở nơi đó, nhúc nhích.

      lâu, Thái hậu nhàn nhạt mở miệng: "Mấy ngày trước đây đại điện, Hoàng Thượng có gọi tên ngươi, chắc là xem trọng ngươi, lão thái bà này chỉ sợ thể đòi người của Hoàng Thượng, ý nghĩ muốn ngươi hầu hạ dưới gối sợ rằng cũng thể đạt được".

      Đầu Lục Khê còn vùi mặt đất, chỉ ôn thuận đáp: "Thái hậu nương nương cần sầu não, nô tỳ cùng nương nương cực kỳ hợp ý, có thể được nương nương thưởng thức, đó là phúc phận của nô tỳ. đến nô tỳ tài sơ học thiển, tư sắc trung bình, coi như nhận được ưu ái của Hoàng Thượng, cũng muốn làm trái ý tốt của nương nương, mong rằng nương nương chớ có ghét bỏ nô tỳ, nô tỳ rảnh rỗi, nhất định đến Trường Thọ cung cùng nương nương trò chuyện, giải buồn".

      Lời này đơn giản đại biểu cho quyết tâm, ý là cho dù nàng được cưng chiều, cũng nhất định là người của thái hậu.

      Thái hậu chờ chính là câu trả lời này, lập tức mềm giọng , "Xem cái tính này của ai gia, lại bắt ngươi quỳ lâu như vậy, mau mau dậy , đến ngồi bên cạnh ai gia".

      Vì vậy Lục Khê tiến lên ngồi xuống.

      Cuộc trò chuyện cũng chỉ có những lời khách sáo, tới tới lui lui ngoài ân uy của Thái hậu, Lục Khê đội ân đội nghĩa, được lát, thái hậu bản thân mệt mỏi, cũng muốn nàng sớm trở về nghỉ ngơi.

      Đường trở về Lan uyển đương nhiên có gì khác lần đầu, đường đá đen như mực, bóng đen tường đỏ chỉ có thể làm tăng đơn bé của người trong thâm cung này.

      Lúc ngang qua Hợp điện, Lục Khê có ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt lướt qua chốc lát. Lúc này trong điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hai ngọn đèn lồng ngoài cửa đón gió chập chờn.

      Bọn họ vừa qua cửa đại điện trong chốc lát nghe thấy kẽo kẹt tiếng, tiểu cung nữ mặc cung trang mở cửa, dập tắt hai ngọn đèn lồng kia.

      Lục Khê lên tiếng, giống như nghe thấy cái gì, mà Tần Vũ quay đầu lại nhìn, cũng chỉ hời hợt giải thích: "Đêm xuống, đoán rằng chủ tử trong điện muốn nghỉ ngơi, bọn cung nữ ra dập tắt đèn lồng".

      Lục Khê gật đầu, trong lòng lại nghĩ, chứ phải là chủ nhân trong điện này đợi ai? Nếu vì sao phải đốt đèn lồng ngoài cửa, đến khi đêm hôm khuya khoắt mới dập tắt đây?

      Chẳng lẽ là... người thâu hoan lần trước?

      Ngày thứ hai sau khi bái phỏng Thái hậu, Hoàng hậu nương nương liền mở yến hội, thỉnh chư vị tần phi đến Đức Dương điện nghe hí kịch, bởi vì lúc này tú nữ đều định rồi nên cũng được mời tới.

      Trước khi , Ảnh Nguyệt từ trong ngăn tủ lấy ra đống xiêm y lớn, do dự nên chọn cho chủ tử món nào. Có điều Lục Khê lại cự tuyệt những thứ trong tay nàng, tự mình lấy bộ váy màu trắng ngà.

      "Tiểu chủ, thế này có phải quá bình thường ..."

      Lục Khê khẽ cười : "Gặp Hoàng hậu và gặp Hoàng Thượng đương nhiên giống nhau, trước mặt Hoàng Thượng muốn xuất chúng thế nào cũng được, nhưng còn Hoàng hậu và các phi tần, nếu ngươi xuất chúng, đó chính là ngu xuẩn".

      Ảnh Nguyệt thoáng cái kịp phản ứng, cũng lập tức búi tóc song hoàn đơn giản cho nàng, phối sức cũng chọn những thứ giản dị trầm ổn.

      Những tiểu chủ trong Vi An uyển đều cùng nhau tới Đức Dương điện, Lục Khê ra Lan uyển, sớm cũng muộn, vừa vặn có vài người đến.

      Các vị tiểu chủ tụ tập bên hồ nước trong Vi An uyển, ăn mặc đương nhiên giống nhau. Tiểu chủ trong Tây uyển vì đến từ dân gian, trong nhà có điều kiện mua cho các nàng xiêm y hoa lệ, bởi vậy ăn mặc cũng coi như mộc mạc, còn mấy vị trong Đông uyển diễm lệ vô cùng nhưng cũng có người chỉ mặc đơn giản trầm ổn giống Lục Khê.

      Đương nhiên, diễm lệ quý phái nhất phải kể đến Thẩm Kha, nàng mặc bộ màu xanh biếc thêu hoa Bích Hà, trán treo chu thoa bảo thạch oánh oánh lóng lánh, ngay cả trang dung cũng rất tỉ mỉ, đôi môi diễm lệ câu hồn.

      Mọi người tránh được phen tán thưởng.

      Mà thấy cách ăn mặc của mọi người đều sánh kịp bản thân, đặc biệt là Lục Khê mặc bộ trắng trong thuần khiết, quả thực có ném vào trong đám người cũng tìm ra, Thẩm Kha cười càng vui vẻ.

      Bởi vì chỉ có thân phận tiểu chủ nên các chủ tử trong Vi An uyển thể ngồi Bước Đuổi, Tần Vũ sai người đem mười cái kiệu đến, sau giờ ngọ nắng gắt đưa các vị tiểu chủ đến Đức Dương điện.

      Chỗ ở của Hoàng hậu đương nhiên thể đánh đồng với Vi An uyển, trầm ổn quý khí, trang trọng lộng lẫy. Nơi nghe hí khúc là ở Thiên điện, sân khấu chuẩn bị xong, dưới đài xếp sáu cái bàn, trong đó năm bàn có người ngồi, chỉ để lại cái cho các vị tiểu chủ.

      Lục Khê giữa chúng nhân, cùng những người khác khom mình hành lễ, "Hoàng hậu nương nương cát tường, chư vị nương nương cát tường".

      cái bàn lớn ở giữa, Hoàng hậu mặc bộ xiêm y màu vàng đứng dậy mỉm cười : " cần đa lễ, mọi người nhập tọa ".

      Lúc trước nhìn thấy Hoàng hậu là ở Trường Nhạc cung, Lục Khê dám nhìn thẳng nàng, lần này lẫn trong đám người nhìn ở khoảng cách gần, mới phát ra Hoàng hậu rất đẹp.

      Đó là hơn hai mươi tuổi, ngũ quan đương nhiên tinh xảo, chỉ có điều khí chất cùng người bình thường giống nhau, nàng trần vận, cái nhăn mày nụ cười đều tràn trề cao quý cùng uy nghiêm, nếu Nhạc gia thất thế, chỉ sợ so với bây giờ nàng còn có thể khí thế hơn.

      Sau khi ngồi xuống, Hoàng hậu bắt đầu chọn kịch của đoàn hát, đầu tiên là bài mình thích, sau đó mới cười : "Bọn muội muội đều bài mà mình thích ".

      Biết Hoàng hậu xưa nay thích ồn ào đùa giỡn, mọi người cũng ngầm hiểu lẫn nhau yên lặng chút ít, đương nhiên, có thể chọn kịch đều là phi tần chức vị cao, người phía dưới đương nhiên cũng hiểu đạo lý trong đó, chỉ cám ơn ý tốt của Hoàng hậu, chọn.

      Lúc Lục Khê phỏng đoán thân phận phi tần cùng bàn với hoàng hậu thấy tên tiểu thái giám từ ngoài cửa tiến vào, sau khi hành lễ cất cao giọng : "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thường phi nương nương thân thể khó chịu, nghỉ ngơi trong cung, muốn nô tài đến truyền lời, rằng thể cùng nương nương nghe hí khúc".

      Hoàng hậu chỉ cười nhạt cái, rộng lượng lại săn sóc phân phó tiểu thái giám trở về chăm sóc Thường phi tốt, nếu cảm thấy khó chịu, cần phải mời ngự y tới xem chút.

      Lục Khê thầm buồn cười, Thường phi cũng là, nể mặt mũi chút nào, nếu thân thể khó chịu, sai người đến sớm chút làm sao? Phải đợi sau khi tất cả tần phi đều đến đủ, mới phái tên tiểu thái giám đến truyền lời, đây phải là ở trước mặt mọi người cho hoàng hậu cái tát sao?

      Có điều Hoàng hậu chính là Hoàng hậu, cho dù trong lòng tức muốn chết, cũng phải làm làm ra dáng vẻ rộng lượng đúng mực, Lục Khê sâu cảm thấy vị trí này phải ai cũng có thể làm được.

      Những vị phi tần đều có thái độ xem náo nhiệt còn bộ phận lại đồng tình, nhưng ít ra ngoài mặt tất cả mọi người đều điềm nhiên như .

      Cuối cùng Ninh phi ngồi ở bên phải Hoàng hậu cười : "Hoàng hậu nương nương quý mọi người, đặc biệt mời mọi người cùng nhau nghe hí khúc, trước mắt thời gian vừa vặn, bằng kêu con hát lên đài , để tránh đôi mắt mọi người trông mong nhìn đài vô ích, trong lòng khó chịu".

      Hoàng hậu thuận thế phân phó hí khúc có thể bắt đầu rồi.

      Cùng bàn với Hoàng hậu đương nhiên đều là phi tần địa vị tối cao, trừ Hoàng hậu bên ngoài, vị phần cao nhất là nhất phẩm Đức phi, tiếp đến là từ nhất phẩm Nguyệt Dương phu nhân, tiếp theo là nhị phẩm Ninh phi, từ nhị phẩm Tiêu chiêu viện.

      Nhưng vị phân là chuyện, được sủng ái lại là chuyện khác, dưới mắt được sủng nhất phải là Đức phi, cũng phải là Ninh phi, mà là Nguyệt Dương phu nhân và Tiêu chiêu viện.

      Đáng nhắc tới chính là, trong lúc nghe hát, ánh mắt của hầu hết tất cả phi tần đều đảo quanh người những tiểu chủ Vi An uyển, dừng lại người Thẩm Kha là lâu nhất.

      Tà áo xanh diễm lệ như vậy cộng thêm đồ trang sức cực kì xa xỉ hoa lệ, nàng ngừng chèn ép đám đông, thậm chí lấn át ít tần phi danh tiếng.

      Chỉ là đáng tiếc, ánh mắt đại đa số quay chung quanh nàng phải là thích và ngưỡng mộ hoặc ghen ghét, mà là trào phúng và thương cảm, dù sao nữ nhân đầu óc đơn giản như vậy ở hậu cung quả thực là khó có thể sinh tồn được. Thẩm Kha chỉ muốn làm cho bản thân có thể so sánh được với chúng phi tần nhưng căn bản nghĩ qua mình có thân phận gì, dám làm loại chuyện ngông cuồng này.

      Chính mình đưa tới cừu hận cho bản thân, là làm cho người ta dở khóc dở cười.

      milktruyenky, Bánh Bao, Linh Nguyễn17 others thích bài này.

    5. Mi mũm mĩm

      Mi mũm mĩm Active Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      196
      Hay quá thôi càng ngày càng hấp dẫn
      Ngóng tưngf chương :yoyo14::yoyo14:
      milktruyenkyXing Bairong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :