1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      cuoi cung cung hoan roi, chuc mung ban nha

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Ngoại truyện thứ nhất:
      Lam Phượng Hoàng
      Đêm dài yên tĩnh, Lý Minh Kỳ ngồi mình ngắm trăng, trận gió thổi tới, ngoài cửa sổ bay vào người, Lý Minh Kỳ cần nhìn cũng biết là ai, hờ hững uống hớp trà, lạnh nhạt hỏi: "Lần sau có thể vào từ cửa lớn ?"

      "Cai ngục nhà nàng ở nhà ư?" Người tới toàn thân đỏ thẫm, mắt hoa đào liếc trái ngó phải, sau khi xác định có nguy hiểm mới dám thả lỏng cảnh giác.

      Lý Minh Kỳ nhoẻn miệng cười, "Ngươi hình dung thực chính xác, yên tâm, chàng vào thành làm việc, ngày mai mới về."

      "Ai ta sợ chứ?"

      Lý Minh Kỳ buồn cười, " ai ngươi sợ chàng cả, nếu đến rồi, ngồi xuống đây , uống với ta hai chén nhé?"

      "Giai nhân mời, Nhã Tụng đương nhiên tuân lệnh." Phong Nhã Tụng toàn thân áo đỏ ngồi xuống đối diện nàng, nâng bình rót rượu, mùi rượu xông vào mũi, chỉ ngửi khiến người ta say mê, khen ngợi: "Rượu ngon, nhắc tới Bắc Minh sơn trang, điều hấp dẫn ta nhất, đương nhiên là mỹ nhân và rượu ngon."

      "Ngon uống nhiều chút, là do chị dâu ngươi tự ủ, rượu như thế đương nhiên tầm thường." Lý Minh Kỳ cười liếc mắt xem xét , "Thiển Ảnh biết ngươi đến chỗ này của ta ?"

      "Ta đâu sao phải báo với ca ấy?" Giọng điệu Phong Nhã Tụng rất phản đối, "Kỳ Kỳ, hiếm khi ta và nàng mới ngồi mình, nàng có thể đừng làm cụt hứng vậy ?"

      Lý Minh Kỳ ngước mắt nhìn từ đầu đến chân , chậc chậc hai tiếng, "Chỉ nhìn mớ quần áo người ngươi đủ mất hứng rồi, Tụng gia, ngươi thể thay loại quần áo khác sao?" Mỗi ngày thấy Phong Thiển Ảnh đủ buồn nôn, ta lại cũng có sở thích này, hơn nữa khuyên bao nhiêu lần cũng thay đổi, là cứng đầu ngu ngốc.

      Phong Nhã Tụng đầu mày đuôi mắt liếc nàng, chưa được ba câu đứng đắn liền bắt đầu vọng tưởng làm xằng làm bậy, "Ha, tiểu Kỳ Kỳ, nàng thích màu gì, màu đồng sao? Hay nàng thích màu lúa mạch, hay cởi quần áo mới được, nếu ta cởi cho nàng xem?"

      Lý Minh Kỳ quen việc động kinh bất chợt, khóe môi nâng lên chút ý cười, vô cùng bình tĩnh, "Được, ngươi cởi ."

      Từ khi Phong Nhã Tụng làm tiểu thúc, liền siêng năng chạy về Bắc Minh Sơn Trang, ôm đứa lần hai lượt nhào đến trước mặt Lý Minh Kỳ, đáng tiếc lần nào cũng bị Trầm Ngạn Khanh mạnh mẽ đá xuống núi, hiếm khi hôm nay họ Trầm ở nhà, nên cố gắng trộm chút hương, chạm vào tay dù chỉ chút cũng tốt.

      Cái tay lợn từng tấc dời về phía trước, thân mình vừa sắp tới gần, đột nhiên bên hông căng thẳng, cả người liền cứng lại, ta cứng người quay đầu nhìn lại, hai nha đầu còn canh giữ ở ngoài cửa, vậy là ai làm khó ta? Tầm mắt dời xuống, thằng nhóc bé như củ cải cười với ta, "Ninh Ninh?" phải con chơi với tiểu nương tử tương lai sao? Chạy về khi nào?

      Trầm Ninh Ninh vô cùng hồn nhiên đáng , chớp chớp mắt to nhìn ta, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, "Thúc thúc, ngài cần ‘tiểu đệ đệ’ của mình sao? Trước khi phụ thân đại nhân có dặn dò, nếu ai dám có tư tưởng an phận với mẫu thân, liền để con thiến , lúc về phụ thân dùng hai lượng thịt kia nhắm rượu."

      Gân xanh trán Phong Nhã Tụng run run, dám xem thường thằng nhóc này, cười lấy lòng: "Hiểu lầm rồi, Ninh Ninh, con nghe thúc thúc giải thích, dời dao trước , được ?"

      "Giải thích chẳng khác nào che giấu, nam tử hán đại trượng phu , lề mề phải nam nhi. Thúc thúc, chẳng lẽ ngài phải là nam?" Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu, mắt to sáng ngời linh hoạt dời dần xuống, nghi hoặc : "Chẳng lẽ bị phụ thân nhắm rượu rồi?"

      "Minh Kỳ, bình thường nàng giáo dục thằng bé thế nào vậy?" Phong Nhã Tụng nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nhìn dao găm bên hông, "Minh Kỳ, nàng mau quản lý con trai của mình ."

      Lý Minh Kỳ ở bên cười xem cuộc vui, "Nhã Tụng, ngươi muốn thả ra ư."

      Trầm Ninh Ninh còn nhưng lém lỉnh, như chợt bừng tỉnh hiểu ra, "A, con biết rồi."

      "Con biết cái gì hả?" Phong Nhã Tụng cực lực đề phòng, e sợ thằng nhóc lại phun ra câu chữ khiếp người nào đó, cực kỳ nghiêm túc mắt to trừng mắt với thằng bé.

      Trầm Ninh Ninh ngoắc ngoắc , kề sát bên tai thần thần bí bí : "Thúc thúc, ngài yên tâm, con cho người khác biết ngài là thái giám đâu."

      Dưới chân Phong Nhã Tụng lảo đảo cái, để ý tới Lý Minh Kỳ cười phá lên, cả cái mặt ‘mau khen con ’ của thằng nhóc nữa, quay đầu lại, tuôn lệ chạy .

      Ngạn ngữ có câu, cha nào con nấy, nhà lão Trầm ai, thứ gì tốt, các ngươi đều khi dễ người ta.

      Lý Minh Kỳ lau lau khóe môi tràn nước trà, ôm lấy con trai tự động chui vào lòng nàng, nhéo mũi thằng bé, cười : "Nhóc xảo quyệt, xem con đó, trêu chọc làm thúc thúc chạy mắt tăm."

      Trầm Ninh Ninh ôm cổ mẫu thân làm nũng, "Mẹ, Ninh Ninh ngoan nhất, ai bảo thúc thúc hư muốn ức hiếp mẫu thân, nếu có lần tiếp theo, hừ hừ."

      Lý Minh Kỳ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, với tay sờ khuôn mặt nhắn trắng nõn của thằng bé, đau lòng : "Sao mặt lại bị thương?"

      "Mẹ, con chạy vội, vấp ngã, bị nhánh cây quệt phải." Trầm Ninh Ninh mặt đỏ thở gấp, tuổi còn dối như chớp, ràng là vết móng tay.

      "Thằng nhóc thối tha, dối mũi dài ra đó, , có phải lại cùng Bạch Trản ra ngoài quậy phá rồi ?" Hai tay Lý Minh Kỳ nhéo cái mặt tròn trịa đầy thịt, vờ tức giận : "Mau ."

      Trong đôi mắt to đen bóng của Trầm Ninh Ninh, ánh lệ lóe ra, trong nháy mắt chợt đáng thương, nước mắt rơi thành chuỗi, "Mẹ, đều do Ninh Ninh tốt, lại chọc giận người, nếu mẹ còn chưa hết giận dùng sức nhéo thêm chút, trăm ngàn lần đừng tức giận tổn hại bản thân, Ninh Ninh dám nữa đâu."

      Lý Minh Kỳ buông hai tay, nhận lấy thuốc mỡ nha đầu đưa tới, xụ mặt, cẩn thận bôi thuốc cho nhóc con, dặn dò: "Lần sau muốn đánh nhau, đánh với mẹ, được chạy loạn khắp núi, nếu để mẹ phát cả người con đầy thương tích, coi chừng cái mông của con."

      Trầm Ninh Ninh cười xông đến, hôn mạnh cái lên mặt nàng, "Mẫu thân tốt nhất."

      Vào năm đó, Trầm Ninh Ninh ba tuổi, cưỡi Bạch Trản, chạy khắp Tây Giao, Hoàng Thành. . .
      AliceNguyen, Banashi, Minh Hồng18 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Ngoại truyện thứ hai
      Lam Phượng Hoàng

      vào cuối thu, đêm qua trận mưa lạnh kéo tới, thời tiết dần chuyển rét. Trong rừng sâu yên tĩnh ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng rả rít, gió đêm lướt qua, làm cành lá rung động xào xạt, đứa bé bốn năm tuổi cưỡi con hổ trắng từ dưới chân núi chạy đến, thẳng đến rừng Tùng phía sau núi.

      Sâu trong rừng có đầm sâu lạnh lẽo, bên đầm nước đứng lặng người, giống như chờ rất lâu, con hổ trắng chở chủ nhân dừng lại bên người nam tử, dụi dụi vào đùi lấy lòng, gầm gừ tiếng nằm úp sấp xuống tại chỗ.

      lưng hổ, thằng bé phóng người nhảy xuống đất, cái túi trong tay bị nó ném xuống đất, "Phụ thân, con hoàn thành nhiệm vụ rồi."

      Sau khi rơi xuống túi vải lỏng lẻo trượt ra, từ bên trong xuất cái đầu người chảy máu đầm đìa.

      Trầm Ngạn Khanh chắp tay phải sau lưng, sâu trong mắt lóe ra tia ấm áp ai phát , giọng điệu lại vẫn lạnh nhạt, "Nhưng con bị thương."

      Trầm Ninh kiên cường nhìn thẳng , "Cha từng , dùng tổn thất nhất đổi lấy cái lợi lớn nhất, con chỉ chịu vết thương đổi lấy mạng của gã, cũng tồi."

      Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm đứa còn chưa đứng đến eo , lâu sau mới : "Con có thể cút được rồi."

      Trầm Ninh Ninh nhận lấy thuốc chữa thương mà phụ thân quăng tới, khóe môi nhếch lên rất , đè nén cảm xúc vui vẻ nhanh, nâng lồng ngực nhắn lên, nghiêm trang hỏi cha nó, "Phụ thân, cha cần thiên hạ hay cần mẫu thân?"

      Ánh mắt nguy hiểm của Trầm Ngạn Khanh nheo lại, nhìn chằm chằm thằng bé gì, trong lòng nhịn được mà khen ngợi, hổ là con của mình, tuổi còn có dũng khí như thế, so với năm đó, cũng mạnh mẽ ít.

      Trầm Ninh nhìn lom lom, mặc dù tim bé bắt đầu tăng tốc, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng thằng bé vẫn muốn lùi bước, quyết định rồi, phụ thân từng , dù con muốn điều gì, nhất định phải tự mình cố gắng giành lấy, "Nếu người cần mẫu thân, thiên hạ này là của con, nếu người cần thiên hạ, con liền đưa mẫu thân ngao du bốn biển, con hứa với mẹ, phải bảo vệ mẹ, dù xuân ấm hay đông lạnh." Giọng trẻ con trong trẻo, từng lời vang.

      "Lá gan của con cũng nhỉ, là ai xúi giục con." Tuy giọng điệu Trầm Ngạn Khanh lạnh lẽo như dòng nước chảy, nhưng cảm xúc của lại phập phồng, thể cảm khái, thằng bé này từ muốn lật trời.

      "Phụ thân, con trưởng thành, mà cha càng già , đương nhiên dũng khí của con càng ngày càng lớn." Trầm Ninh Ninh chắp tay sau lưng nghiêng người, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

      Trầm Ngạn Khanh nghe vậy nở nụ cười, nụ cười kia lạnh đến mức có thể đóng băng cả đất trời, thằng nhóc xui xẻo này dám già, mà già ư? Chết tiệt, mới hai mươi lăm tuổi! biết thằng nhóc này mượn lá gan của ai, "Nếu thằng nhóc nhà con phải là con của ta và nàng, ta muốn bóp chết con."

      "Phụ thân, người đừng cho là con biết, lúc mẫu thân vừa có mang con, người muốn phá ." Trầm Ninh Ninh tức giận đáp trả câu, đôi mắt đều đỏ hết lên. Từ đến lớn, bóng dáng phụ thân vẫn luôn cao lớn như vậy, cơ hội bé đứng vai phụ thân ngắm nhìn thế giới ít đến đáng thương, chỉ có lần.

      Trầm Ngạn Khanh đen mặt, lại còn dám lôi chuyện cũ ra với , gan lớn rồi, nhấn từng chữ hỏi: "Con nghe ai ?"

      "Phụ thân, cha quan tâm đến việc con nghe ai làm chi, sở dĩ con ra, chính là muốn cho cha biết, cha chỉ nợ mẫu thân mà cũng nợ con." Trầm Ninh Ninh nâng cằm, ánh mắt đỏ bừng lại nén được nước mắt rơi xuống, bước cũng nhường trừng mắt nhìn , Đại bá bá từng , bộ dạng này của nó khiến phụ thân mềm lòng.

      "Cút, đừng để ông đây nhìn thấy con, lo mà chơi với giang sơn của con ." Tim của Trầm Ngạn Khanh vỗ thình thịch, vỗ khiến phiền lòng nhức óc, dù sao thằng nhóc xui xẻo này có thể tự mình chống góc trời, cũng là lúc nên thực lời hứa rồi.

      Trầm Ninh vén tay áo lau mặt, che lại vẻ đắc ý mặt, dưới ánh mắt trầm của cha mình, nhảy cái rời , ừ, ngày mai nhất định ngày đẹp trời, nó muốn dẫn Linh Nhi vào thành tìm Quân Thư chơi.

      Vào năm đó, Trầm Ninh Ninh năm tuổi, thợ săn tiền thưởng có chút danh tiếng giang hồ. . .

      P/S: đến đây truyện hoàn rồi nhé cả nhà, nợ nần dứt :yoyo56:
      À, bonus thêm đoạn cho các nàng đây
      Giới thiệu truyện mới

      Tác giả: Văn Hội

      Đoạn giới thiệu này xuất sau chương cuối của truyện Ác Phu Cường Sủng Thê, ta thấy thú vị nên edit luôn, mọi người thích dzụ dzỗ bạn Hằng nhé.

      Giới thiệu vắn tắt:

      Đây là đứa nhóc xui xẻo Trọng sinh đến cổ đại, trở thành thành chủ rách nát, nữ giả nam cố gắng làm giàu thoát khỏi nghèo khó, cũng từ đó mà gặp nhau hiểu nhau giúp nhau nhau với nghiệt nhà nàng, tạo nên câu chuyện vui tươi ấm áp.

      Truyện này với , nam nữ cả thể xác và tinh thần đều sạch , cưng chiều là phải.

      Nam chủ phúc hắc hùng mạnh! Nữ chủ vô sỉ gian trá?

      Lúc mới quen năm đó. . .

      là Nam đại vương lừng lẫy nổi danh của thành Bắc; tên họ: ?; tuổi: mười sáu; nghề nghiệp: thổ phỉ?; nội dung công việc: cướp bóc; câu cửa miệng: của ngươi là của ta, của ta vẫn là của ta.

      Mà nàng sao? Tên họ: Đường Hâm Hâm* (nghe nhà nàng chỉ còn lại cái rương chứa đầy giấy nợ, cha mẹ nằm trong hố nợ của đứa này cũng thực bình tĩnh), tuổi: mười ; nghề nghiệp: thành chủ; nội dung công việc: ?; câu cửa miệng: mẹ nó chứ, đây phải là , tuyệt đối phải là . (*hâm hâm: tiền của nhiều; vượng tài (thường dùng làm tên người))

      Mười tuổi? Đứa bé mười tuổi có thể làm gì? Cha nó chứ, "Xin hỏi thêm ta là nam hay nữ?" Có bé nào mà tên là Hâm Hâm ? Có bé nào mà làm thành chủ ? Lại còn mười tuổi, hay là nàng nữ giả nam? Nàng bị ý nghĩ của mình giáng sét cho ngoài khét trong sống, hành động nhanh hơn tư duy, hai tay chụp lên trước ngực, khóc. . . Đất bằng mênh mông, đất bằng đó.

      Gân xanh trán quản gia lồi thành hình 囧, "Thành Chủ Đại Nhân, ngài đói đến hồ đồ rồi, từ ngài là đàn ông trăm phần trăm."

      Đàn. . . ông. . . lại còn trăm phần trăm? Dù thần kinh của nàng thô to đến mức nào, cũng phải hỗn độn trong gió, trong mắt sao Kim tung tóe, lồng ngực bắt đầu khua loạn, cốp tùng cốp, chát tùng chát. . . Gió Đông thổi, gióng hồi trống trận. . . Gió hiu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, nữ hiệp ra đàn ông ở lại, tóm lại là hỗn loạn tùm lum.

      Người ta xui xẻo uống nước lạnh cũng bị nghẹn, nàng xui giẫm phân chó cũng náo loạn bày đặt xuyên , thực đúng với câu châm ngôn, ‘đạp phân chó mười người chết chín’, chết chết, sao lại để nàng chết sạch dứt khoát chút? Chỉ vì nàng nhìn trời dựng thẳng ngón giữa mắng lão trời già sao? Trời xanh ơi, lòng dạ ngài rộng lớn có thể bao dung vũ trụ vạn vật, vì sao lại cố tình chấp nhặt với ‘mụ đàn ông’ say rượu?

      Đường Hâm Hâm rưng rưng, thế lại còn biến nàng thành thằng nhóc, sao già hai mươi tám tuổi như nàng có thể thích ứng với thân thể mới non nớt này đây, nàng thích nam nhân đó, có biết ? Chẳng lẽ bảo nàng lật trời? Mẹ nó chứ. . . Nàng thể làm công, chẳng lẽ lại làm thụ? Hoa cúc phấp phới đón gió. . . Hoa cúc của nàng lập tức căng thẳng, vậy khoa học!

      Hai tay Đường Hâm Hâm cứng ngắc, dời xuống chút, hãy để cho nàng chết sớm siêu sinh sớm .

      Trong lòng nàng ngầm quyết định, nếu là đàn ông, nàng muốn làm gã đàn ông vĩ đại, trăm phần trăm.

      Gì? Thằng nhóc của đàn ông đâu rồi? Dưa chuột sưng to đâu, sao thấy! Vẻ khốn khổ đến ngẩn ngơ lộ ra đầy mặt, thể nghi ngờ.

      Đây rốt cuộc là sưng đến mức nào? Kính mời mọi người đọc truyện mới của Văn Hội, Trọng sinh - Thành chủ khó làm (重生之城主难为).

      Pi sì ét lần 2: tác giả còn chưa hoàn bản tiếng trung đâu, ai có can đảm tự nhảy, ta hông chịu trách nhiệm ^o^

    4. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Mừng truyện hoàn *tung hoa*
      Mong tiếp các bộ khác của nàng, nàng edit mượt lắm :">
      lamphuonghoang thích bài này.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đọc cái văn án tiện tay edit mà khép đc mồm vào. Nếu là tác giả này ko cần nghi ngờ về độ sủng rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :