1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 138: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (hạ-tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh nắm chặt bàn tay mềm lạnh lẽo của nương tử, đáp lời với lão, chỉ bước qua nhường đường, khẽ vuốt cằm với Phong Thiển Ảnh.

      Hai mắt Tuyết Nữ tràn đầy lệ nóng, được Phong Thiển Ảnh đỡ bước từng bước tiến về phía trước, đến khi chỉ còn cách đầy ba thước, liền bị Phong Thiển Ảnh kéo lại, lo lắng : "Tuyết Nhi, thể bước thêm." nhân vật nguy hiểm như vậy, lại đến bước đường cùng rồi, thể đề phòng, lỡ như lão nhận người thân liều chết phản kháng phải làm sao?

      Trọng Tam Lâu độc đứng đỉnh Tuyệt Vọng cốc, phía sau là vách núi sâu thăm thẳm, phía trước là bóng người được ánh trời chiều vây phủ, đều là người muốn lấy mạng lão, là có chắp cánh cũng khó thoát! Lão phát cuộc đời như giấc mơ, nay tỉnh mộng, lão đột nhiên thể cái gì là nữa, chẳng lẽ năm mươi năm qua đều sống vô dụng rồi ư?

      Ha ha, bên tai vang lên tiếng Thất đệ tức giận khuyên can, đệ ấy : Tam ca, ca đừng cứ khăng khăng mực, ca được nhiều hơn nữa có ích lợi gì? Cuối cùng cũng chỉ là nắm xương khô, chẳng lẽ ca còn có thể đưa xuống phủ đọ với Diêm Vương sao?

      A, đời người có gây rối thêm nữa cũng liêu, nghĩ lại cũng gì hơn điều này, "Trầm cung chủ, lời các ngươi vừa đều là thực?"

      Lý Minh Kỳ nhìn nam nhân nhà mình, hai tròng mắt màu vàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, nhàng mở miệng, "Ngạn Khanh?"

      Trầm Ngạn Khanh gật đầu nhận lời, "Lời ra, tuyệt đổi ý."

      "Nếu thế , bé con, đến đây với phụ thân, để vi phụ ngắm kỹ con chút." Cả đời này của Trọng Tam Lâu đều sống trong lốc xoáy quyền lợi, thể tự thoát ra, ông ta làm mất rất nhiều tình cảm tốt đẹp.

      "Tuyết Nhi, đừng nghe ông ấy." Phong Thiển Ảnh lắc mình bước lên, cản đường Tuyết Nữ.

      Tuyết Nữ thấy phụ thân như già thêm mười tuổi, nước mắt như châu, "Thiển Ảnh, đó là phụ thân của thiếp."

      Đúng vậy, là phụ thân sinh ra, nuôi dưỡng, dạy dỗ nàng hai mươi mấy năm, mặc dù người phụ thân này có rất nhiều khuyết điểm, mặc dù nàng vô cùng hận ông ấy, nhưng vẫn cứ thế mà , thế gian này thứ gì cũng có thể chặt đứt, duy chỉ có máu mủ tình thâm, cốt nhục tình thân chặt nổi.

      Tuyết Nữ buông tay Phong Thiển Ảnh, từng bước về phía đỉnh vách núi đen, lệ của nàng rơi, đáy lòng lại trống rỗng, thể nghĩ điều gì, hết thảy chỉ mặc cho bản năng, "Phụ thân, chuyện đến mức này, cha có hối hận ?"

      Trọng Tam Lâu liếc mắt nhìn Phong Thiển Ảnh, lắc đầu, có gì phải hối? Bất quá là được làm vua thua làm giặc, có đánh cược phải gánh hậu quả mà thôi. Cả đời này lão hô mưa gọi gió, chém giết vô số, mặc dù thể chết già, cũng đáng giá, "Con ngoan, con có hận ta ?"

      Tuyết Nữ chìa tay mình về phía tay phụ thân, tim tự giác đập nhanh hơn, lắc đầu : "Cha, bất kể lúc nào, dù cha chịu nhận con, con cũng thể nhận cha."

      Nếp nhăn nơi khóe mắt Trọng Tam Lâu càng sâu thêm, mặc dù cười, mắt ưng của lão vẫn lạnh lùng cay nghiệt, "Vi phụ đời này chịu thiệt, con đừng rơi lệ vì ta."

      Tuyết Nữ tiến lên nắm chặt tay phụ thân, hai bàn tay này vẫn giống trước đây: bền chắc, to lớn và ấm áp. Nàng chớp mắt, đau lòng nhìn ông, môi mím cực nhanh, hàm răng cắn chặt, muốn nghẹn ngào ra tiếng.

      Hít thở sâu, Tuyết Nữ đột nhiên xoay người quỳ xuống trước Trầm Ngạn Khanh, cầu xin: "Ngạn Khanh, Minh Kỳ, ta van hai người, cho ông ấy con đường sống được ? Tội tình gì ta đều gánh thay, được ?"

      Phong Thiển Ảnh bị kẹp ở giữa, ta thể giúp Ngạn Khanh trả mối thù diệt tộc, nhưng đối mặt với người đau khổ cầu xin, sao lại đành lòng? "Ngạn Khanh?"

      "Tuyết Nhi, tẩu mau đứng lên, có lời gì cứ từ từ mà ." Lý Minh Kỳ nhìn ra bi thương của nàng ta, sợ nàng ta tổn hại thân mình, nhịn được muốn tiến lên, lại bị Trầm Ngạn Khanh chặn ngang ôm lấy.

      Trầm Ngạn Khanh lạnh lùng : "Đệ có thể giết ông ấy, nhưng ông ấy phải tự phế võ công, từ nay về sau sống đời dật."

      "Trầm cung chủ, ta cám ơn ngươi khoan dung rộng lượng, bất quá, lão phu chỉ nhận tấm lòng. Bé con, con đứng lên , trước khi chết phụ thân muốn tặng cho con thứ." Trọng Tam Lâu nâng tay liền điểm trúng huyệt đạo của Tuyết Nữ, lau lau nước mắt cho nàng ta, mềm giọng : "Là phụ thân có lỗi với con."

      Tuyết Nữ muốn cũng thể, chỉ có thể liều mạng rơi lệ, trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra mà cách nào ngăn cản.

      Khí tức người Trọng Tam Lâu trong nháy mắt liền tỏa ra ngoài, ban đầu lão muốn thà chết cũng kéo Trầm Ngạn Khanh theo làm đệm lót, nhưng lão lại nhìn thấy hi vọng tương lai, cho nên ông ta muốn truyền toàn bộ công lực của mình cho con .

      vách núi cát bay đá chạy, Phong Thiển Ảnh bị từng làn khí đẩy lui về phía sau, được Trầm Ngạn Khanh nắm bả vai đỡ lấy, hai tay ta nắm thành nắm, ngừng dùng sức, đôi mắt Phượng nhìn chằm chằm nơi đó, "Ngạn Khanh, Tuyết Nhi gặp nguy hiểm, đúng ?"

      "Thiển Ảnh, đừng rối loạn." Trầm Ngạn Khanh quát khẽ câu, tiếp: "Đừng lo lắng, có việc gì đâu."

      Lý Minh Kỳ từng tự mình trãi qua, cho nên cũng đặc biệt lo lắng, nàng quay đầu nhìn về phía sau, biết từ khi nào sườn dốc tập trung đầy người, vây nơi này chật như nêm cối, những người này đều nhìn chằm chằm vào Trọng Tam Lâu, nếu ánh mắt có thể giết người, ông ấy sớm bị lăng trì xử tử, "Ngạn Khanh, dù chàng giết ông ấy, ông ấy cũng sống được đến mai." Có quá nhiều người muốn ra tay rồi.

      "Kỳ Kỳ, nàng đừng trách ta tàn độc." tàn độc bày tỏ hết mối hận trong lòng .

      "Sao có thể chứ? Ngạn Khanh, dù chàng có tim, thiếp vẫn thích." Lý Minh Kỳ tựa vào lòng , ngẩng đầu cười với .

      Gió núi dần tắt, biển người khắp núi lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy thế hệ kiêu hùngcuối cùng báo ứng thế nào.
      vanlactamviem, lonkon95, pooh102412 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 138: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (hạ-phần kết)
      Lam Phượng Hoàng

      Công lực toàn thân của Trọng Tam Lâu tan hết, tóc hoa râm rối tung xõa hai vai, che lại khuôn mặt già cỗi, hai tay khô gầy vuốt ve mái tóc dài trở nên đen bóng xinh đẹp của con , hai mắt đục ngầu của ông rốt cục cũng có tình cảm con người, "Bé con, con phải sống tốt, sống thay cả phần cha nữa." Lão ngẩng đầu nhìn người thanh niên đứng nơi khuất sáng, cất giọng khàn khàn: "Nếu Tuyết Nhi chọn ngươi, ngươi phải đối xử tốt với nó."

      "Ngài yên tâm, ta ." Phong Thiển Ảnh mềm ôm lấy hình dáng mê man bước qua, chút lưu luyến xoay người rời .

      Trọng Tam Lâu tận hưởng toàn bộ ánh chiều tà, hai chân run run lần nữa đứng thẳng, dòng người như nước lũ lượt tới gần ông ta, đầu tiên ông ấy cười khẽ, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười già nua vang vọng khắp núi Võ Hoàn, mọi người sợ hãi uy thế trước kia của ông ta, tất cả đều dừng bước.

      "Chỉ bằng các ngươi ư, xứng để giết chết ta." Trọng Tam Lâu lạnh lùng ngưng cười, nhún người bước đạp vào tầng , từ nay về sau vùi thân nơi vực thẳm.

      Ông ta chợt nhớ vào lúc nào đó, ông ta từng ép hỏi thanh niên: ngươi sợ chết có chỗ chôn ư?

      Thanh niên đó cười hết sức khinh thường: lấy trời làm mền, lấy đất làm chiếu, như thế mới là đại tự do, đại tự tại, có gì đáng sợ.

      Trầm Thiên Tư, nay ta cũng nối gót ngươi. . .

      Trọng Tam Lâu chết, cái chết của ông ta kết thúc cho thời đại, đồng thời thời đại mới lại sắp được dựng lên.

      Lý Minh Kỳ ôm siết thắt lưng Trầm Ngạn Khanh, giọng hỏi: "Ngạn Khanh, năm đó chàng chút do dự nhảy theo thiếp xuống vực sâu, có từng nghĩ được làm lại từ đầu?"

      Trầm Ngạn Khanh chút do dự lắc đầu, " nghĩ tới, ta chỉ nghĩ, tuyệt đối thể để nàng biến mất trước mắt ta, cho dù xuống suối vàng, ta cũng phải đuổi theo giữ chặt lấy nàng."

      Lý Minh Kỳ cười, lên tiếng, "Lỡ như chàng đuổi theo, Diêm Vương lại chịu thả người phải làm sao?"

      "Vậy đánh cho tới khi nào ông ấy thả mới thôi." Trầm Ngạn Khanh trả lời cực kỳ ngang ngược, con ngươi đen lấp lánh như ánh sao đêm, lóe sáng rạng rỡ, tràn đầy tình .

      "Đồ ngốc." Lý Minh Kỳ đỏ mặt chui đầu vào trong ngực , "Ngạn Khanh, thiếp mệt rồi, rất muốn về nhà."

      Trầm Ngạn Khanh vuốt mái tóc dài của nàng, hôn lên trán nàng, "Được, chúng ta về nhà, về nhà thăm cha mẹ." Hơi cúi người ôm lấy nàng, ngược dòng người bước xuống chân núi, lúc ngang qua người Quân Nho, khẽ gật đầu, tiếp theo liền phóng người rời .

      "Quân Nho, bọn họ cứ vậy rồi?" Lăng Vân thể tin, đống chuyện rối rắm còn đó, vậy mà buông tay mặc kệ sao?

      "Chẳng lẽ ở lại đợi cơm?"

      Lăng Vân sờ sờ cái bụng rầm rì ọt ọt của mình, gã đói bụng cả ngày, lôi kéo Quân Nho kêu khổ, "Quân Nho, ta đói bụng, ngực sắp dính luôn vào lưng rồi."

      "Có bánh bao thịt người, huynh ăn ?" Tâm tình Quân Nho thực phức tạp, ta nhìn về phía kinh thành, luôn có loại cảm giác lạc lối gay go.

      Lăng Vân sờ sờ mũi, cuối cùng hiểu lòng dạ người này khó chịu, "Thế giới của các ngươi rất phức tạp." Vẫy vẫy tay áo, gã quyết định vẫn nên tự lực cánh sinh, vào rừng tìm chút gì đó hoang dã nướng ăn.

      Quân Nho nhìn Lăng Vân ung dung tự nhiên quay , vô cùng hâm mộ, giấu mọi cảm xúc nên có, thẳng lưng, bước vào lều chính, chiến dịch của ta chỉ mới bắt đầu.

      Màn đêm buông xuống, đám mây ở chân trời đỏ như lửa cháy. Lý Minh Kỳ ôm cổ Trầm Ngạn Khanh, gối lên bờ vai , nhắm mắt cảm nhận gió đêm phả vào mặt, từ tinh thần đến thân thể đều mệt mỏi nên lời, cũng thoải mái nên lời, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, nàng há miệng cắn cái lên cổ , đầu nâng, mắt mở, "Cười cái gì?"

      Nước chân của Trầm Ngạn Khanh dừng chút, phóng người rơi lên mặt hồ xanh biếc, làm gợn giọt nước, ôm nàng đạp sóng mà , cười : "Kỳ Kỳ, sau này cuộc sống chỉ có ta và nàng, nàng có nơi nào muốn ?"

      mặt hồ ánh sóng lao xao, mấy con cá nhú lên mặt nước, ngừng phun bong bóng, yên tĩnh mà thanh bình đến vậy, tựa như khắc giết chóc kia là nhiều năm trước, Lý Minh Kỳ hít thở sâu, nàng dám quá lớn tiếng, sợ đây chỉ là giấc mộng, than thở: "Có chứ, rất nhiều rất nhiều ấy chứ."

      "Đừng vội, chúng ta có cả đời, ta nắm tay nàng khắp chân trời góc biển, được ?"

      "Thiếp muốn chàng cõng thiếp, làm trâu làm ngựa cho thiếp cả đời, được ?"

      "Chỉ cần nàng vui, vi phu đều dốc sức."

      Hai tay Lý Minh Kỳ chống lên bờ vai , nhanh nhẹn khéo léo, như cơn gió, bay ra phía sau , cằm tựa lên bờ vai , như vậy thoải mái hơn, "Vậy bắt đầu từ nay, cứ làm thế , giờ cõng nương tử về nhà."

      Trầm Ngạn Khanh dưới bầu ngực mềm mại khẽ tựa của nàng, vui sướng cười : "Được, chúng ta ." Dưới chân như có gió, cảnh sắc trước mắt lòe lòe lướt qua, cũng làm rối sợi tóc nào của nàng.

      Ngạn Khanh.

      Ừ, ta đây.

      Thiếp vẫn luôn muốn xem biển rộng, muốn chèo thuyền biển ngắm mặt trời mọc.

      Ừ, còn nữa ?

      Thiếp còn muốn cưỡi ngựa chạy như bay thảo nguyên, muốn sống những ngày an nhàn, sống những ngày nhìn gió thổi ngã rạp cỏ xanh thấy trâu bò rong ruổi.

      Còn nữa ? Có muốn ngắm vùng sông nước Giang Nam dịu dàng? Cảm nhận chút cơn lạnh khốc liệt của gió phương Bắc ?

      Ừm, đều muốn.

      Được, chúng ta cùng , trước từ Tây đến Bắc, sau đó từ Đông lại đến Nam.

      Trầm Ngạn Khanh cõng nàng chạy như bay, bước qua núi cao lướt qua sông rộng, cuối cùng bước vào thành trì nơi bọn họ sinh ra và lớn lên.

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu khỏi vai , nhìn ngã tư đường quen thuộc, nghe tiếng người ồn ào. Nàng nâng tay chỉ mười dặm phố dài trước mắt, lắc tay ngọc xanh biếc nơi cổ tay rung vang trong trẻo, những chuyện kiếp trước đều hóa thành cát bụi, đề cập tới cũng được, kiếp này nàng nằm lưng , cả thân thể và tâm hồn đều ấm áp, "Ngạn Khanh, vì sao ngay từ đầu chàng chấp nhất với thiếp như vậy?" Chấp nhất đến mức đáng sợ.

      người Trầm Ngạn Khanh như có dòng nước ấm chảy xuôi, quay đầu nhìn nàng, giữa hai tròng mắt sâu thăm thẳm chất chứa tình dịu dàng sâu lắng, "Kỳ Kỳ, ta rồi, nàng chính là mạng của ta." chỉ đơn giản là nàng như mạng, mà là như thế, nàng chính là tánh mạng của .

      "Chàng lại định lừa thiếp phải ?" Lý Minh Kỳ ôm chặt cổ , ngửi hương thơm người , cảm thấy ấm áp ngọt ngào, nam nhân này là của nàng, của mình nàng.

      " phải, ta . Kỳ Kỳ, ta là Long, nàng là Phượng, Long Phượng Hòa Minh, đó là huyền công của ba quyển sau, từ khi nàng ra đời, ta liền biết, cuộc đời này thể thiếu nàng." Trầm Ngạn Khanh cõng nàng, chân bước nhanh hơn.

      Cửa lớn của lý phủ gần ngay trước mắt, Lý Minh Kỳ từ lưng nhảy xuống đất, Phượng Hoàng lưng như lửa, gương mặt nàng cũng đỏ au, ra bức Quan tưởng đồ mà huynh trưởng tìm khắp nơi thấy lại ở người nàng.

      ra, là thế!

      Bên tai Lý Minh Kỳ đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của Tiểu Mễ vui mừng đến phát khóc: lão gia, phu nhân, mọi người mau đến đây, tiểu thư và gia về rồi, rốt cục bọn họ cũng về rồi.

      Trầm Ngạn Khanh ôm chặt ái thê đỏ bừng đôi mắt, nỉ non : Kỳ Kỳ, từ nay về sau, ta chỉ nàng, cưng chiều nàng, để nàng rơi giọt lệ.

      ---o Toàn Văn Hoàn o---
      AliceNguyen, vanlactamviem, lonkon9518 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tung bông, hoàn rồi :yoyo14::yoyo14:

    4. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Có phiên ngoại ko nàng

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Chúc mừng! Chúc mừng! Vậy là cung mình lại hoàn bộ nữa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :