1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      ”Mặc kệ chúng ta ở nơi nào, cũng đừng thay đổi xưng hô với đệ”
      Cuộc đời có được mấy người là tri kỷ rời?
      lamphuonghoang thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 137: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (trung)
      Lam Phượng Hoàng

      Tiếng sấm ầm ì, mưa dầm ẩm ướt cả ngày làm mùi máu tanh khắp núi tan theo làn gió, khiến người có loại cảm giác dinh dính khó chịu, tầm mắt Trầm Ngạn Khanh xuyên qua đám người rơi lên người Lý Minh Kỳ bị vây trong kiếm trận, màu mắt của dần dần thẫm tối.

      Thân pháp Lý Minh Kỳ cực kỳ nhanh nhẹn, tay nâng kiếm chém, mỗi động tác là chiêu thức tuyệt đẹp, trước và sau người nàng như có ngàn đóa hoa bay múa, chiêu thức liền mạch tự nhiên trôi chảy, góc chết, giữa vòng vây quân địch lại uyển chuyển tự nhiên.

      Trầm Ngạn Khanh bùi ngùi, đó là Kỳ Kỳ của , là Kỳ Kỳ tự tay dạy dỗ, là Kỳ Kỳ khiến hồn xiêu mộng tưởng, thế nào cũng đều đủ, là Kỳ Kỳ có thể sóng vai đứng cùng , cười nhìn nhân thế tang thương.

      "Ngạn Khanh, đệ đừng lo lắng, ta lập tức dẫn người qua giải vây cho Minh Kỳ." Quân Nho nhìn vẻ mặt cùng vạt áo bay phất phới của liền biết dần nổi giận.

      "Trầm cung chủ, ngài yên tâm, chúng ta thề sống chết bảo vệ phu nhân an toàn." Quân Nho vừa xong, liền có người bắt đầu biểu lộ trung thành, tiếng hô lên tới tận trời, bao phủ cả thanh chém giết.

      " vậy, đành làm phiền các vị, sau này Trầm mỗ nhất định bạc đãi mọi người."

      Hôm nay Trầm Ngạn Khanh đưa con trai đến Đại hội Võ lâm quan sát, hai cha con vừa mới lộ diện, giữa trung liền truyền đến tiếng Quân Nho kêu cứu, quấy nhiễu khiến Đại hội Võ lâm hỏng bét còn chưa , chưởng môn các phái dẫn đầu chúng đệ tử đều tỏ vẻ muốn cùng đứng chung chiến tuyến, mấy lời ‘trừ hại cho võ lâm đều là trách nhiệm của mỗi người’ gì đó. Mọi người nhiệt tình như thế, cũng thể cho bọn họ góp phần sức lực, cho nên liền dẫn hết đến đây.

      Trong lòng mọi người đều có cùng ý tưởng, chính là, cũng may bọn họ theo, bằng sao có thể biết thân phận của Trầm Ngạn Khanh? Cừ , giấu sâu, thái tử điện hạ? Đây chính là người đứng đầu nước trong tương lai, lấy lòng nịnh bợ là việc nên làm.

      Lăng Vân cứng họng, sau lúc lâu mới tìm được đầu lưỡi của mình, nhìn nhìn Đặng Húc đứng bên người, lặng lẽ : "Thế thúc, ngài nhéo con cái , phải con nằm mơ chứ?"

      Đặng Húc tức giận, nhằm vào eo gã hung hăng nhéo cái, "Tỉnh chưa?"

      Lăng Vân đau giật người, vừa định la lên bị Đặng Húc vả miệng, gã uất ức lúc, xoa xoa thắt lưng, thầm nghĩ chắc xanh tím, buồn bực : "Tỉnh rồi."

      Vẻ mặt Quân Nho thực nghiêm túc, "Ngạn Khanh, nơi này cứ giao cho bọn huynh, đệ phải cẩn thận kẻo Trọng Tam Lâu chó cùng rứt dậu."

      Trầm Ngạn Khanh cùng Quân Nho liếc nhau, cần thêm, tiếp đó đạp gió mà , đến vách núi đen đúng lúc chặn đứng Trọng Tam Lâu muốn bỏ chạy, cất giọng lạnh lùng: "Ta rồi, người lớn tuổi nên biết an phận, đáng tiếc ngài lại nghe lời khuyên của ta."

      Trọng Tam Lâu liếm liếm môi, bao nhiêu năm chưa từng bị người khác dùng phương thức dạy dỗ để cảnh cáo rồi? Lại còn là tiểu bối! Hai mắt nheo lại sắc bén, "Trầm Ngạn Khanh, ngươi sợ U cốc ta quyết ngọc đá đều tan sao!"

      "Ta chỉ biết, nơi ở của ngài biến thành đống gạch vụng, cho dù lần này ngài có thể giữ được tánh mạng, cũng rơi vào cảnh chó nhà có tang, ta nghĩ đó phải là mong muốn của ngài." Trầm Ngạn Khanh đứng yên, trong giọng thản nhiên chứa ba phần châm chọc. Chính người này hủy gia đình vốn có của , chính người này bởi vì dục vọng của bản thân mà hại mất mẫu thân, mất cậu, chính người này khiến uổng phí đời suýt nữa chỉ có thể gặp thoáng qua Kỳ Kỳ, hết thảy hết thảy ân oán đều dựng lên vì ông ta, tuyệt đối thể tha thứ.

      " thể nào, ngươi dối." Trọng Tam Lâu cảm thấy suy nghĩ trong đầu điên cuồng đảo lộn, lão nhìn ra chút lừa gạt nào người Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc vấn đề là do đâu? Lão trù tính mấy chục năm, cứ như vậy bị người ung dung phá tan hết sao? , lão tuyệt đối tin.

      "Ngài cũng biết đó, ta chưa bao giờ lừa gạt ai." Trầm Ngạn Khanh gây khó dễ, chỉ lẳng lặng nhìn lão, giọng hỏi: "Ngài suy nghĩ cẩn thận chưa? Có cần ta cho ngài biết ?"

      "Lý Minh Chiên." Trọng Tam Lâu nghiến răng nghiến lợi phun ra tên người, lão vô cùng khó hiểu, Lý Minh Chiên bị thương nặng sắp chết trở thành tù nhân của lão, sao có thể trốn thoát?

      "Đúng, chẳng lẽ ngài quên sư phụ của huynh ấy là Bách biến lão nhân? Thứ huynh ấy am hiểu nhất phải thổi sáo cũng phải dùng kiếm mà là dịch dung, còn nữa, ngài cũng quên Hoàng Doanh Doanh rồi sao?"

      Hai mắt Trọng Tam Lâu trợn lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, cuộc đời này lão có hai đệ tử đắc ý nhất, là con ruột thịt, chính là Hoàng Doanh Doanh, ngờ, kết quả là đám đều phản bội lão, "Ha ha. . . Ha ha." Trừ cười, lão biết phải làm gì để biểu đạt tức giận phẫn hận trong lòng.

      "Trọng cốc chủ, ngài dùng năm mươi năm để mơ giấc mộng, trong mộng ngài chém giết vô số, bao nhiêu người vô tội chết oan? Nay, ngài cũng nên tính mộng rồi." Khắp phế phủ Trầm Ngạn Khanh có dòng khí chậm rãi tuôn trào, màn khi còn tái trước mắt, từ dòng máu đỏ ấm áp biến thành cuồn cuộn chảy xuôi cuối cùng hóa thành khối xương khô, kia đều là máu của người thân . Đáy mắt dần dần ẩm ướt, tình cảm bị đè nén sâu trong tâm hồn điên cuồng bộc phát ra.

      Tiếng cười của Trọng Tam Lâu ngưng bặt, khí lạnh giết chóc tuôn ra, hơi thở toàn thân lão bắt đầu ngưng tụ, chờ đến cuối cùng chiêu sấm sét. Võ công luyện đến cấp bậc này, muốn giết chết lão cũng dễ dàng, nếu lão lòng muốn kéo ngươi cùng tan xương nát thịt lại rất dễ dàng.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 137: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (trung-tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Quân Nho thu hồi lo lắng đầy lòng, bắt tay vào chỉ huy các hùng hào kiệt cùng chống địch, cứu các hộ vệ trong tay kẻ địch, để bọn họ có thể nghỉ tạm, sau đó bắt tay vào quản lý chiến trường, mà ta dẫn theo đám người Lăng Vân giúp Lý Minh Kỳ phá trận.

      Gió lạnh gào thét bên tai, lòng Lý Minh Kỳ cũng theo đó mà dần lạnh lẽo, nàng bắt đầu lo lắng Trầm Ngạn Khanh bị yếu thế, vung kiếm lưu tình, quát lạnh: "Trương Tử Tuấn, sao huynh chịu tỉnh ra, tình thế trước mắt vậy mà huynh chẳng phân biệt được sáng tối hay sao? Nếu huynh cứ khăng khăng mực, ta khách sáo nữa."

      Trương Tử Tuấn đương nhiên biết tình huống ổn, nhưng chưa đến thời điểm cuối cùng tuyệt đối thể dễ dàng chịu thua, đau đớn đáp: " khách sáo? Muội muốn giết ta sao? Ha ha, Kỳ Kỳ, muội xem muội bây giờ kìa, đâu còn chút dáng vẻ tiểu thư khuê các nào, biểu muội dịu dàng ngoan ngoãn trong lòng ta biến thành bộ dạng thế này ư?"

      Lý Minh Kỳ mắt điếc tai ngơ, nàng biến thành bộ dáng gì có liên quan gì đến gã? Tội gì phải bày ra vẻ thương tiếc như thế, "Bớt nhảm , mau ra tay."

      Trương Tử Tuấn cắn răng oán hận, nếu dùng toàn lực đấu với nàng là được, quát: "Đổi trận, bay xoắn."

      Gã vừa dứt lời, ba mươi sáu người bắt đầu lượn vòng nhanh, kiếm trận ngừng vặn xoắn co cụm lại, kiếm khí sắc bén lúc nào cũng có thể xuyên thủng quần áo mỏng manh của nàng.

      Lý Minh Kỳ cúi đầu đứng yên, vẫn nhúc nhích, đợi lúc tất cả mũi kiếm xông đến, mũi chân nàng chạm lên mặt đất, như bay phất phơ giữa trung, lắc mình thoát khỏi ánh đao bóng kiếm.

      Huynh bất nhân trước đừng trách ta nể tình, nàng đạp lên đầu kẻ địch mà phóng lên , lặng im, khép kín hai tròng mắt màu vàng nhạt.

      Tiếng gió gào thét, lại thổi bay được quần áo và sợi tóc nàng, mưa cũng tự động tránh khỏi nàng. Vị trí của nàng biến thành vùng Chân , tựa như bức tranh cuốn.

      Nàng muốn làm gì? Trương Tử Tuấn cảm thấy nguy hiểm, hít thở thông, "Mau ngăn cản nàng ta."

      Cùng lúc đó, bước chân vọt tới trước của Quân Nho đột nhiên dừng lại, "Tất cả dừng lại, lui về phía sau."

      Lăng Vân vô cùng khó hiểu, vừa nghe lời lui về phía sau, vừa nhịn được hỏi: "Sao vậy?"

      "Minh Kỳ muốn dùng sát chiêu." Quân Nho cất giọng nghiêm trọng, dẫn đoàn người lui đến khu vực an toàn.

      Quân Nho chưa được bao lâu, Lý Minh Kỳ liền giơ kiếm, mũi kiếm bắt đầu xoay tròn tại giọt mưa, nàng chậm rãi như vẽ, màn mưa vung vẫy như vẫy mực, nàng vẽ vô cùng chăm chú, lúc bức tranh hoàn thành, lòng thầm hô: Hạ bút thành binh.

      Vũ khí là băng, mưa gió đầy trời kéo tới, ở sau lưng nàng ngưng kết thành lưỡi đao, theo hướng mũi kiếm của nàng, ầm ầm hạ xuống, khí thế mãnh liệt như lũ quét, như muốn nhấn chìm hết thảy.

      Phập phập phập. . . Tiếng băng ghim vào thịt dứt bên tai, khiến người hoảng sợ là hề nghe thấy tiếng rên nào, toàn bộ ba mươi sáu người đều bị cắt đứt yết hầu, miệng vết thương bị băng đông lạnh, chảy máu. Trương Tử Tuấn là người duy nhất may mắn thoát nạn, có thể Lý Minh Kỳ cố ý buông tha, cũng có thể nội lực của gã thâm hậu. Tuy gã tránh được kiếp, nhưng lại thể tránh bị trọng thương.

      Trương Tử Tuấn nằm ngửa mặt đất ho ra máu, nhìn nữ tử trời, ánh sáng trong mắt càng ngày càng u ám, đó chính là khoảng cách của bọn họ sao? trời, dưới đất, từ nay về sau, chỉ có thể hèn mọn nhìn lên sao? Sức lực toàn thân lập tức tiết lộ, gã mềm oặt nằm thảm cỏ ướt sũng, rất muốn cười, mưa thành chuỗi, rơi ướt mặt gã, là mưa hay lệ. Gã vui vẻ cũng thế, đau lòng cũng vậy, có quan hệ gì đâu? Gã cứ thế mà quan tâm đến người rời khỏi thế giới của gã, chui vào vòng ôm của người khác.

      Lăng Vân trợn mắt há hốc mồm, cất giọng nghiêm trọng: " là chiêu thức bá đạo." Lần đầu tiên gặp mặt, chỉ biết nàng tầm thường, chưa từng nghĩ lại lợi hại đến thế.

      Hôm nay Lý Minh Kỳ giết người ít, ban đầu còn e ngại, từ đành lòng đến chết lặng, tại ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng chính là nhanh chóng khiến ác mộng trôi qua. mặt ngọc ngưng tụ sát khí, giơ kiếm chỉ vào Trương Tử Tuấn, cao nhìn xuống : "Quân Nho, đừng lấy mạng gã, giam gã lại." xong câu đó, nàng cũng quay đầu mà chạy vội về phía Trầm Ngạn Khanh, đây là nam nhân che gió che mưa cho nàng, xây tổ uyên ương cho nàng, là nam nhân của nàng.

      Lúc này, lượng lớn hộ vệ giáp đen như thủy triều vọt tới vùng núi, làm cho trời đất ngập tràn màu đỏ thêm vài phần rét lạnh, hai vị mặc áo giáp tướng quân trao đổi qua loa với Quân Nho, sau đó bọn họ thẳng đến lều chính, đến màn cửa liền ôm quyền hành lễ, người trong đó giọng như chuông đồng, "Hoàng thượng, Hoàng Thành thu dọn xong, chúng thần đến cung nghênh thánh giá."

      Quân Mục Vân từ trong lều vải bước ra, hiền hòa cười : "Bình Quảng vương, Hạ Hầu tướng quân, hai người mau vào ."

      Sao vẻ mặt lão cá chạch gian xảo đều đầy ý cười? Hai vị võ tướng thường bị ông ta hành hạ ít, nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, vẫn phải bước vào theo.

      Vừa vào trong liền nghe thấy tiếng trẻ con cười vui vẻ, hoàng đế bệ hạ minh thần võ, nhìn xa trông rộng, ra tay quyết đoán của bọn họ, ngài làm gì vậy? Vì sao cưỡi cổ ngài là đứa bé con?

      Trầm Ninh Ninh ôm đầu Vũ Đế, mông lắc la lắc lư, mặt tươi hơn hớn, trái câu Hoàng gia gia, phải câu ông nội, vô cùng biết lấy lòng.

      Vũ Đế ngoắc ngoắc hai vị ái tướng, cười sang sảng, : "Trẫm làm ông, đây chính là Hoàng Tôn ruột thịt của trẫm."

      Hoàng Tôn là ý gì? Chính là thái tử tương lai của bọn họ, mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng, dập đầu quỳ lạy hành lễ, hô vang Ngô hoàng vạn tuế, Hoàng thái tôn thiên tuế.

      "Ha ha, ái khanh đừng đa lễ, các khanh đều là công thần của quốc gia, mau mau đứng lên." Vũ Đế ôm Trầm Ninh Ninh thả xuống, tự mình nâng hai người dậy, "Trẫm liên lụy khiến các khanh vất vả rồi."

      "Hoàng thượng, đây đều là việc hạ thần phải làm, tại toàn bộ gian nịnh có liên can trong triều đều bị tống vào ngục, toàn bộ người nhà bạn hữu cũng đều bị khống chế ở yên trong phủ, chờ hoàng thượng ra chỉ thị, thần cung nghênh Thánh Thượng hồi cung." Hai má Hạ Hầu đại tướng quân có chút cứng ngắc, nguyên nhân là vì Trầm Ninh Ninh ôm bắp đùi ta, ngẩng đầu nhìn ta.

      P/S: tính là để đến hết tuần sau mới hoàn, nhưng vướng nợ cũ khó đào hố mới :013:
      Vả lại cuối tuần cũng 30/4 rồi, lễ rồi, hoàn trong tuần này cho thiên hạ cùng vui :059:
      Mà có nên ném lại vào VIP ta??? :th_27::th_27:

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Dung Co ah... Tui can luoi luon do, thanks

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      oi xin nàng,đừng làm thế mà,làm vậy bọn ta sao sống nổi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :