1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      người ta bước mà quay mặt nhìn lại có chắc gì bởi người ta thích mình, hổng chừng tại mặt mình dính lọ đó :yoyo36:

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 133: Phân cao thấp
      Lam Phượng Hoàng

      Trong Tùng Hạc lâu khách quý chật nhà, liên tục nâng ly cạn chén, tiếng hô ‘cạn chén’ ngừng bên tai, ở nơi vốn rất ồn ào này, vào khắc đột nhiên vô cùng im lặng, ánh mắt của nhóm người bọn họ đều loạt xoạt quét về phía cửa.

      Áo khoác dài toàn thân màu xanh nhạt, Trầm Ngạn Khanh bị mọi người vây quanh bước vào cửa, con ngươi lạnh lùng sâu xa tùy ý đảo qua, giận mà uy, khí thế vô hình đè nén khiến mọi người trong lâu ngẩng nổi đầu lên.

      Phong Thiển Ảnh từ phía sau len lỏi bước vào, nhịn được mà huýt sáo, "Ngạn Khanh, chúng ta tới trễ, còn chỗ trống nữa rồi."

      "Quân Nho, Thiển Ảnh, hai huynh thay đệ nhiệt tình tiếp đãi khách khứa ." Trầm Ngạn Khanh dặn dò câu, nâng chân bước đến cái bàn ở trước mặt, đây mới là mục đích đến.

      Cả lâu chỉ có cái bàn kia còn chỗ trống, người trung niên này vóc người cao lớn, toàn thân khoác áo màu đen, ngồi ở đó như ngọn núi , ông ta tự rót tự uống mình.

      Phía sau người trung niên đứng nam nữ, thấy Trầm Ngạn Khanh đến, với tay ngăn cản, bị người trung niên cản lại, nhìn thẳng vào Trầm Ngạn Khanh, "Mời Trầm cung chủ ngồi, bổn tọa chờ ngươi lâu."

      "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt." Trầm Ngạn Khanh xốc vạt áo khoác dài lên, tự nhiên ngồi xuống, tiếp nhận chén rượu người trung niên đưa tới, hời hợt uống hớp, mặt chút thay đổi : "Ta hi vọng đây cũng là lần cuối cùng ta và ngài gặp mặt."

      "Ha ha. . . Trầm cung chủ, trong thiên hạ, e là chỉ có ngươi dám chuyện như thế với ta." Người trung niên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, "Ngươi và Trầm Thiên Tư khác nhau trời vực, cũng biết vì sao Thất Lâu lại coi trọng ngươi." Tiếp đó tươi cười chợt tắt, nghiêm mặt : "Chỉ cần ngươi giao ra ba cuốn sau của bí quyết luyện công, ta cam đoan xuất trước mặt ngươi."

      "Trao đổi này có lợi." Trầm Ngạn Khanh khẽ cười tiếng, "Sao vậy? ăn trộm nữa, đổi thành công khai chiếm đoạt rồi ư?" tựa lưng vào ghế, giọng điệu nhàng thân thiết, như ngồi đối diện người bạn vong niên.

      "Trầm cung chủ, ngươi là thiếu niên hùng, dù sao ta vẫn lớn tuổi hơn ngươi, ngươi nên động võ."

      " hùng thường có kết cục tốt, làm cũng được. Ngài cả gan xuất công khai, sợ cuối cùng thể quay về ư?"

      "Cho dù bên ngoài có mười vạn Ngự Lâm quân, ta cũng có thể thoải mái quay về, ngươi tin ."

      phải câu hỏi mà là khẳng định, lộ ra tự tin mạnh mẽ của ông ta.

      Hai người bốn mắt giao nhau, có tia lửa bắn ra bốn phía, nhưng nháy mắt mấy cái bàn xung quanh lại hóa thành tro bụi, chỉ có bầu rượu, cốc chén và cái ghế dưới thân hai người là hoàn hảo tổn hao gì.

      "Tiếng tăm của U cốc thế gian, ta sớm có nghe thấy, vẫn luôn muốn tiếp kiến, nay may mắn gặp được, sao có thể bỏ qua." Trầm Ngạn Khanh nâng bình rót rượu, chén rượu xoay tròn đưa tới trước mặt người trung niên, " biết nên xưng hô với các hạ thế nào?" Nếu xét về ngôi thứ, người này hẳn đứng thứ ba, chẳng lẽ tên gọi Trọng Tam Lâu?

      " phải ngươi đoán được rồi sao, so với nên gọi ta là gì, ta càng tò mò về tu vi của ngươi hơn, chẳng lẽ đạt tới cảnh giới mọi việc tùy ý rồi sao?" Mắt ưng của người trung niên lên vẻ kinh ngạc, than thở: "Trầm gia mấy trăm năm qua, bao người tre già măng mọc tưởng luyện thành thần công, đáng tiếc, vào lúc ở đỉnh cao phấn khích đều biến thành bộ xương khô. ngờ ngươi còn trẻ tuổi lại có may mắn trời ban, khiến cho lòng người ghen tị." Trong điệu hề gợn sóng lại che giấu sát khí nồng đậm.

      "Tam Lâu tiên sinh, ngài muốn đạt được bao nhiêu mới có thể cảm thấy thỏa mãn đây? Nắm giữ toàn bộ thiên hạ ư?"

      thể để kẻ này tồn tại, còn trẻ tuổi mà có thể đạt thành tựu như thế, sau hai năm nữa, chẳng phải có thể lên tới trời ư!

      Từ khi Trầm Ngạn Khanh bước vào ngồi xuống liền gây rối, hết thảy đều chỉ phát sinh trong cái chớp mắt, hai người chuyện trò vui vẻ, chén trong tay tới lui lui tới, rượu cứ rót vào, mặc cho bên ngoài sấm vang chớp giật, giọt nước cũng văng ra, đây là cảnh giới mà người bên ngoài theo kịp.

      Nữ tử áo xanh đứng sau người trung niên đột nhiên mở miệng, cười duyên : "Sư huynh, huynh xem, mấy vị đại gia của Vô Trần cung đều đến đây, núi có phải lơ là bảo vệ hay ? Chúng ta có nên. . . ."

      Những lời còn lại, kiếp này ả ta còn cơ hội để ra, bởi vì đầu và thân ả lìa nhau, chết lặng yên tiếng động, sau khi ngã xuống đất thân thể hóa thành khí, còn vương chút bụi nào.

      Đỉnh quạt trong tay Quân Nho vót nhọn, biến thành cây dao găm sắc bén, phía loang loáng trắng sạch vết máu, ta lấy từ trong ngực ra cái khăn lụa cẩn thận lau chùi lưỡi dao, tầm mắt như con thoi lướt qua đám người, như tìm con mồi kế tiếp.

      Người ở mấy bàn gần đó té nhào rời chỗ, e sợ bị vạ lây.

      Phong Thiển Ảnh thổi bay bột phấn màu xám còn thừa tay, thủ thế vái chào đám người Tửu Công đứng phía sau, "Tốt rồi, chúng ta có chỗ rồi, mời các vị ngồi."

      Lăng Vân giúp Quân Nho kê hai cái bàn vuông vào nhau, lại sắp xếp ghế ngồi ngay ngắn, cơm thừa rượu cặn bàn trực tiếp gọi tiểu nhị của quán dọn hết xuống.

      Tiểu nhị hiểu nhiều biết rộng, việc rối rắm hơn cũng gặp mãi thành quen, động tác tay gã vô cùng nhanh nhẹn, lau sạch bàn, nhận lấy tiền thưởng rồi giống như bay chạy vào sau bếp. lâu sau liền bưng thức ăn ra, mâm là bình rượu lâu năm thơm nồng, vài món đặc biệt của quán, còn có đĩa thịt bò nướng lớn.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 133: Phân cao thấp (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Đấu nội lực, kiêng kị nhất việc phân tâm, mấy người Tửu Công cùng Đặng Húc sao còn có tâm tư uống rượu, hề chớp mắt nhìn chằm chằm cuộc chiến đến hồi biến hóa, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng, đối với việc này bọn họ căn bản thể gấp gáp giúp đỡ được gì, chỉ có thể ngóng trông Trầm Ngạn Khanh có thể giành phần thắng, hoặc dọa sợ khiến kẻ địch thối lui cũng tốt.

      Khách khứa khắp hai tầng lầu lầu dưới, đều là hiệp khách bôn ba giang hồ, bọn họ hàng năm đều liếm máu đao, sớm thấy chết sờn, sinh mạng của người khác đương nhiên cũng khiến bọn họ để vào mắt.

      Hai bên đối chọi, chỉ cần chút sơ sẩy, bên kia có thể nhân cơ hội vùng lên tiêu diệt.

      Trọng Tam Lâu bởi vì thủ hạ chết mà dao động, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chớp, "Trầm cung chủ, nghe ngươi rất nương tử của ngươi."

      Trầm Ngạn Khanh phủ nhận, khí lạnh mạnh mẽ vờn quanh thân, giọng : " hơn cả mạng."

      "Nghe ngươi có đứa con trai hoạt bát đáng ."

      " phải nghe , là ."

      hỏi đáp, hai bên đều bình tĩnh, cuối cùng người áo đen hỏi gằn từng chữ: "Vậy Trầm cung chủ có hiểu thế nào là ai cả đường ?"

      "Tam Lâu tiên sinh, loại việc uy hiếp này thích hợp để ngài ra tay đâu." Trầm Ngạn Khanh vững vàng dao động.

      Người áo đen phát hơi thở Trầm Ngạn Khanh nổi lên mênh mông như gió biển, vẫn luôn cuồn cuộn, tựa như dùng cạn, cứ kéo dài như vậy, chịu thiệt nhất định là ông ta, "Lý Minh Chiên bị ta dùng thuốc khống chế, giờ phút này chừng ở Bắc Sơn rồi nhỉ? Hay về kinh đây?"

      "Đê tiện." Lăng Vân giận kềm được, quyền đấm lên mặt bàn.

      Phong Thiển Ảnh ấn lên bờ vai y, đè y ngồi xuống, mà bản thân bưng chén rượu tới, xoay người hành lễ với người mặc áo đen, "Nhạc phụ đại nhân, xin nhận của con rể bái."

      Ai cũng là người trần mắt thịt, đều có việc gây ảnh hưởng đến cảm xúc, người áo đen cũng ngoại lệ, khi phân tâm khỏi rơi vào thế bất lợi.

      Nam tử áo xanh đứng sau người áo đen rốt cục cũng ra tay, ngón tay như xương khô của gã cong lại thành trảo, bóng dáng như ma quỷ đánh úp về phía cổ Phong Thiển Ảnh, "Ngươi muốn chết."

      Phong Thiển Ảnh nhàng lui về phía sau, ta thích đánh nhau, nhưng phải là đối đầu trực tiếp, "Ta muốn chết, vậy ngươi tới giết ta ." Cả người treo ngược xà nhà, như giẫm đất bằng, cười nhăn mặt với người nọ, cất cao giọng : "Nhạc phụ đại nhân, ngài sắp làm ông ngoại rồi."

      Quân Nho rót rượu cho mọi người, "Các vị tiền bối, mọi người đừng xem nữa, uống rượu mới là việc chính của chúng ta."

      Đặng Húc suýt nữa trừng lồi mắt ra, ông ta nhìn mà khiếp vía, nâng tay chỉ Quân Nho, "Ngươi chút lo lắng nào sao?"

      Quân Nho lắc đầu, mấy người đầy khắp phòng này càng khiến ta lo lắng hơn, "Tiền bối, Ngạn Khanh và người áo đen, hơi thở của ai lưu loát hơn?"

      Đặng Húc cười khổ, ông ta còn chưa đủ tư cách để bình phẩm, chỉ mơ hồ nhìn ra chút ít.

      Tửu Công ưỡng thẳng lưng, nghiêm túc chăm chú nhìn qua, phun ra mấy chữ, "Nguy hiểm đáng sợ."

      Lầu hai có mấy bàn thực khách chưa tan, chuyển mắt nhìn chăm chú tình hình bên này, bọn họ nhìn về phía Quân Nho, ánh mắt mang theo đề phòng, vừa thấy liền biết là người trong U cốc.

      "Đêm dài đằng đẵng, chúng ta vừa ăn vừa chờ." Quân Nho đè nén bất an, đứng dậy mời rượu.

      Mặt trời chiều sắp về tây, gió đêm nhè , trong Trúc uyển truyền ra giọng cười của trẻ con, Lý Minh Kỳ chạy chầm chậm con đường trải đá xanh, thỉnh thoảng quay đầu nhăn mặt với con trai, "Ninh Ninh, mẫu thân đây nè, mau đuổi theo, bắt được liền có thưởng nha."

      Trầm Ninh Ninh ở phía sau vui vẻ đuổi theo, thời gian hai mẹ con vui đùa ầm ĩ nhiều lắm, bé con chơi rất vui vẻ, cả tối đều cười khanh khách, cuối cùng Lý Minh Kỳ cố ý thả chậm bước chân, rốt cục cũng ôm được đùi nàng, "Khặc khặc . . . Mẹ . . . Ôm ôm, thưởng."

      "Úi chà, Ninh Ninh lợi hại, chạy nhanh hơn mẫu thân rồi." Lý Minh Kỳ khom người ôm lấy con trai mồ hôi đầy đầu, hôn mạnh cái lên khuôn mặt nhắn tròn trịa của bé, "Ngoan, đây là thưởng cho con."

      Có qua có lại mới toại lòng nhau, Trầm Ninh Ninh ôm cổ mẫu thân, cũng cắn cái lên mặt, cắn khiến mặt nàng đầy nước miếng, rất thích, rất thích mùi người mẫu thân đó, "Ha, thưởng."

      "Nhóc tinh nghịch, biết là sạch hay bẩn mà cứ cắn loạn." Hai tay Lý Minh Kỳ ôm lấy dưới nách bé xoay quanh trong viện, xoay lúc cuối cùng nàng quyết định thêm chút kích thích, "Ha ha, Ninh Ninh, con có sợ ?"

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc thấy mà hết hồn hết vía, mỗi lần chủ nhân ném Tiểu Chủ nhân lên trung, các nàng đều với tay muốn đón, rơi vào tai mình, lại là tiếng Tiểu Chủ nhân cười khanh khách, còn có tiếng tim đập như nổi trống của các nàng.

      Trầm Ninh Ninh vốn lớn gan, thân người giữa trung hoa chân múa tay vui sướng cười vui, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng, “Cao cao”.

      Hai mẹ con chơi vui vẻ, đổ đầy mồ hôi nóng. Lý Minh Kỳ ôm bé con ra suối nước nóng sau núi tắm, lúc tắm xong, Trầm Ninh Ninh nằm trong lòng nàng lim dim muốn ngủ, khuôn mặt trẻ con tràn đầy thỏa mãn, ngủ mà như cười.

      "Con trai ngốc, con đó, quá dễ thỏa mãn rồi." Lý Minh Kỳ thu xếp ổn thỏa cho đứa bé ngoan, khoác quần áo đứng dậy khỏi giường.

      Vùng núi ban đêm yên tĩnh hiền hòa, bầu trời vầng trăng rằm chiếu rọi lên khúc quanh con đường trải đá xanh, nhìn thấy đầu kia, như vô cùng sâu thẳm.

      Lý Minh Kỳ ra khỏi phòng, nhịn được duỗi cái lưng mệt mỏi, "Nhã Nhi, vẫn chưa có tin tức gì sao?"

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc vẫn trông giữ trong viện, thấy nàng bước ra liền vây đến, "Chủ nhân, đêm khuya, ngài vẫn nên sớm nghỉ ngơi , theo bên người cung chủ có đại gia cùng nhị gia, gặp chuyện gì may đâu."

      "Ngày mai ngày lành." Bầu trời xanh sẫm cao xa, Lý Minh Kỳ đếm đếm mấy vì sao lấp lánh, biết nhớ ra điều gì đó, nhàng nở nụ cười.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hay quá
      bixu tran thích bài này.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Chẳng lẽ lại sắp có sóng gió gì ah. Bạn Ninh Ninh đáng quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :