1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      do đánh máy sai đó bạn, mình rà soát lại trong bản word, cảm ơn bạn nhắc

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 131: Phải xem tâm trạng
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh ngồi cao cao ở vị trí chủ nhà, hôm nay tâm trạng quả tệ, cho nên cũng vội vã đuổi người, vẫy tay ý bảo thị nữ lần nữa dâng trà.

      Mọi người thấp thỏm yên, chủ hỏi, khách tự quyết cũng tốt, chỉ đành yên lặng chờ đợi mở miệng hỏi thăm ý đồ bọn họ đến.

      Lúc này, trong sảnh chỉ nghe hương trà xông vào mũi, im lặng khiến người xấu hổ. Mấy người ngồi, trừ Lăng Vân, đều là ông lão bốn năm mươi tuổi, lại ngồi giống như trẻ con học, ngươi nhìn ta cái, ta lại nhìn nhìn ngươi, trông ngóng nhìn nhau, chờ mong người nào đó có thể lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh chết tiệt này.

      Điều này cũng thể trách bọn họ, ai bảo Trầm Ngạn Khanh nổi tiếng hung tàn mà chi? Năm trước Trầm Ngạn Khanh tổ chức đại hôn, bọn họ ít nhiều đều có thể cảm nhận được khí thế phi phàm của , nay gặp lại, hơi thở của sâu như mặt biển lặng yên sóng, mọi sức mạnh đều giấu kín, như thế mới đáng sợ.

      Lăng Vân ngồi bên cạnh Phong Thiển Ảnh, dùng sức nháy mắt với ta, hi vọng nghiệt này có thể nể chút tình cảm năm xưa, ít nhiều gì cũng giúp đỡ chút, ít nhất đừng ngồi yên đó, vừa uống trà vừa xem cuộc vui.

      Phong Thiển Ảnh vỗ vỗ vai ta, cho chút an ủi, tới đây hôm nay đều là lão giang hồ, còn vì sao ư? Ở đây cũng còn chuyện của ta nữa, ta lười biếng đứng dậy, cười với Lăng Vân: "Lăng huynh, ở đất Lâm Nghi này, cảnh sắc Bắc Sơn đúng là tệ. Hiếm khi huynh mới tới đây, ta cùng huynh trưởng tự mình làm chủ, đưa huynh dạo xung quanh, tiện đó cũng thực lời thề say về của ta và huynh ngày đó, mời."

      Quân Nho cười khẽ, ngồi tiếp khách cả buổi sáng, dù quen nhẫn nại cũng nhịn nổi nữa, nghe Phong Thiển Ảnh xong, vô cùng phối hợp buông chung trà trong tay, "Ngạn Khanh, có lời gì, đệ từ từ bàn bạc với các tiền bối, ta và Thiển Ảnh đưa bạn đạp thanh, đến giờ cơm nhớ gọi chúng ta."

      "Được, Lăng huynh cứ vui chơi thoải mái nhé." Đây là câu đầu tiên Trầm Ngạn Khanh sau khi vào phòng, nể mặt Lăng Vân vô cùng.

      Lăng Vân nhận lấy tầm mắt lăng trì của các thúc bá và cả phụ thân, lắp bắp, "Việc này. . . Huynh. . . Ta." Ai da, đến là có việc quan trọng, phải đến uống rượu ngắm cảnh, các ngươi giúp cũng thôi , sao lại muốn gây thêm phiền vậy.

      " thôi, còn ngơ ngác gì đó." Phong Thiển Ảnh xoay đầu ta lại, ôm lấy bờ vai của ta, ép buộc kéo .

      Lăng Vân biết nội dung vở kịch sao lại phát triển như vậy, trước khi ra cửa còn níu khung cửa buông tay.

      Quân Nho theo phía sau hai người, thấy ta phối hợp, quạt trong tay khẽ gõ cái, "Lăng huynh, mời."

      muốn cũng được, gân tay đều tê rần, lộ vẻ đau khổ bị Phong Thiển Ảnh kéo ra cửa.

      Ba người rồi, trong phòng càng im lặng.

      Trầm Ngạn Khanh nhàng gõ gõ mặt bàn, tim mọi người theo tiết tấu của mà đập thình thịch, đợi hơn nửa ngày mới nghe : "Lão chết bầm, rượu cất trong hầm rượu nhà ta đều vào bụng lão, lão quên hôm đó vãn bối thế nào với lão rồi sao?"

      Tửu Công đỏ mũi, nhịn được nấc cái, "Tiểu Trầm à, làm người phải hiền hậu, phải kính già trẻ, lại lần này ta tới cũng phải là đến đòi uống rượu." Năm trước gặp nhau, còn có thể đánh ngang tay, chỉ cách năm, lão lại rơi xuống làm bại tướng dưới tay người ta, sao mà chịu nổi đây, thể cảm khái tiếng, nghiệt đó đáng ghét mà.

      Trầm Ngạn Khanh ung dung gật đầu, "Tiền bối, vậy ngài xem, lần này đến có gì cần chỉ giáo?"

      Tửu Công bị lời của làm nghẹn, rướn cổ, "Đây phải vì tất cả mọi người đều nhớ ngươi sao, tới thăm ngươi chút."

      "Giờ thăm xong chưa?" Mày kiếm xếch lên, giọng điệu thản nhiên, nghe ra cảm xúc gì.

      Đặng Húc thầm than, kẻ này khẳng định được địa vị, tương lai mười năm sau - làm mưa làm gió chỉ có thể là , "Trầm cung chủ, gạt ngươi, lần này chúng ta tới là vì muốn xin lời của ngươi."

      Trầm Ngạn Khanh gật đầu, rốt cục cũng có người thẳng, thưởng thức nhẫn ban chỉ tay, lập tức trả lời.

      lời? lời như thế nào đây?

      Lòng Trầm Ngạn Khanh tựa như gương sáng, Võ Lâm Minh Chủ nho chưa đủ cho để vào mắt đâu, chỉ cần cố ý, tùy tiện động động đầu ngón tay, thiên hạ to lớn, có gì chiếm được? Chỉ cần có thực lực, liền trở thành quy tắc của thế giới này, phải nghe theo , cho nên việc bọn họ cầu xin, căn bản hề nghĩ tới.

      Nhóm Đặng Húc, Lưu Thiên Thư, Lăng Dục, Phương Tháp dẫn đầu, tới đây bái kiến, mục đích chủ yếu chính là đến canh chừng, nhìn xem thái độ của Vô Trần cung, bọn họ mới dễ bề đối phó.

      Đại hội Võ lâm sắp được tổ chức, các môn các phái đều cân nhắc vấn đề, chính là Vô Trần cung có thể cho người ra tay tranh đoạt địa vị Minh Chủ ?

      Nếu có, bọn họ tham gia náo nhiệt, chủ động nhường cho người tài. Cùng lúc đó, bọn họ cũng có thể hoàn toàn thở phào hơi, bên ngoài lan truyền U cốc và Vô Trần cung đội trời chung, sớm muộn gì cũng khai chiến.

      Tốc độ ra tay của U cốc nhanh hơn, các môn các phái thầm muốn quay đầu phản kích càng ngày càng đếm xuể, chỉ còn thừa lại bọn họ sinh tồn trong lớp vỏ trung lập, mỗi ngày đều gian nan. Nếu Trầm Ngạn Khanh có thể đứng ở phía sau, môn phái trung lập bọn họ cũng có thể hưởng chút bóng mát của cái cây lớn này rồi.

      Nếu Vô Trần cung ra mặt, bọn họ nên suy nghĩ kỹ về cuộc sống sau này.

      Tuy Trầm Ngạn Khanh còn trẻ tuổi, bản thân lại đầy ngạo mạn, nghe gần đây vừa trùng kiến Bắc Minh Sơn Trang, rốt cuộc vị Trầm gia tuổi trẻ này muốn chơi trò gì? Bọn họ ôm tâm trạng trông chờ.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 131: Phải xem tâm trạng (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      "Tiểu Trầm, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào? Cứ thoải mái thẳng ra." Tửu Công thổi râu trừng mắt, chống lại loại ánh mắt dùng cả nửa ngày kia của , thằng nhóc thối tha này có chủ ý, sao thèm đếm xỉa đến lão.

      Trầm Ngạn Khanh chút để ý, cười , "Lão gia tử, sao ngài lại thế? Cái ta nghĩ đến đều là chuyện nhà, các vị có việc quan trọng hơn sao?" Đương nhiên, bọn họ nghĩ thế nào lại càng ở trong phạm vi lo nghĩ của .

      Mọi người trông mong nhìn , cảm thấy so với kêu lên phản bác như thế quan trọng hơn.

      "Ngươi dẹp cái vẻ giả bộ hồ đồ để thăm dò đó , đại hội võ lâm, rốt cuộc ngươi có thể ra mặt đến đó hay ?"

      Trầm Ngạn Khanh chẳng lộ vẻ gì, thản nhiên : "Phải xem tâm trạng."

      Mọi người oán thầm, vậy tâm trạng ngươi phải tốt hay tốt mới ? Ngươi cho đáp án chắc chắn chứ.

      "Ngươi đừng có giả vờ trước mặt ta, nếu ngươi , vào giai đoạn mẫn cảm này ngươi tới Lâm Nghi làm gì?" Tửu Công xem như hỏi ra tiếng lòng của bọn họ, ôm hy vọng yên tĩnh đợi câu trả lời của .

      Trầm Ngạn Khanh liếc mắt quét mọi người ngồi cái, cười : " đường đến thăm người thân, ngang qua trang viên nhà mình, ở chơi mấy ngày, có vấn đề sao?"

      Hay cho câu trả lời ngắn gọn hợp lý, đây là ‘trả lời có lệ’ cách trắng trợn.

      "Vô liêm sỉ, ngươi nghĩ rằng lão già ta đây đánh lại ngươi, cái đuôi của ngươi liền có thể vểnh lên đến trời, đúng ? Mọi người ở đây chờ ngươi nửa ngày, ngay cả lời chắc chắn ngươi cũng cho, lão hỏi ngươi, đối với U cốc, rốt cuộc ngươi có thái độ gì." Tửu Công thu hồi vẻ lười nhác, vỗ cái rầm lên mặt bàn.

      "Ngài đừng tức giận, có chuyện từ từ bàn bạc."

      "Cái thái độ chọc người tức chết đó có gì hay mà phải bàn? Lập tức cho lời chắc chắn ." Ông ấy đứng dậy khỏi ghế, hai tay chắp sau lưng lòng vòng trong sảnh.

      "Lão gia tử, ngài gây khó dễ đó. chết ngừng hay biến chiến tranh thành tơ lụa, đều phải xem tình huống mới xác định được."

      Tửu Công nổi giận, mọi người miệng đắng lưỡi khô, lại chế giễu, được câu thành thực, "Thằng nhóc thối tha, bớt dài dòng ." Nhún người nhào tới, Phương Tháp vội vàng ngăn cản, vươn cánh tay ôm lão gia tử nhà mình, ngẩng đầu nhìn Trầm Ngạn Khanh, giọng vang dội đầy sức mạnh, "Trầm cung chủ, bất kể thế nào, sau này chúng ta đều theo ngài."

      Phương Tháp ra, lời có chút vô lại, da mặt cũng đủ dày, người bình thường thốt ra nổi.

      Đám người Đặng Húc cũng hùa theo, "Trầm cung chủ, từ nay về sau, chúng ta chờ nghe ngài sai bảo, xin Trầm cung chủ hãy thu nhận."

      Trầm Ngạn Khanh cũng kỳ kèo với bọn họ, đứng lên muốn nâng họ dậy, "Chư vị đều là trưởng bối của ta, các ngài như thế là làm khó ta đấy."

      "Xin Trầm cung chủ hãy đồng ý." Che chở bọn họ tránh thoát kiếp nạn này.

      "Các ngài yên tâm, võ lâm vốn vẫn là võ lâm, ai có thể khuấy đảo gây sóng gió." Đây chính là điều duy nhất mà có thể hứa hẹn, "Được rồi, hiếm khi các ngài lên núi, ở lại dùng bữa cơm ."

      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù vẫn có được lời chắc chắn, lại cảm thấy có chút an tâm, "Nếu thế, bọn ta cung kính bằng tuân mệnh."

      Quân Nho và Phong Thiển Ảnh đưa Lăng Vân đến hậu viện, thảo luận mấy chuyện trời Nam đất Bắc. Sao Lăng Vân có tâm trạng trò chuyện vui đùa, ta cũng phải là người có thể che giấu tâm trạng, ỉu xìu ngồi hóng gió.

      Ngoài cửa sổ trồng mấy khóm Trúc xanh, đung đưa theo gió, Lăng Vân yên lặng có tâm trạng ngắm cảnh, giận dữ : "Thiển Ảnh, huynh cho ta uống Định Tâm Hoàn* ." (* thuốc an thần, thuốc trợ tim)

      Phong Thiển Ảnh nằm giường mềm, cái bàn thấp bên tay phải đặt mâm hạt dưa, cắn cực kỳ có tiết tấu, khát liền uống ngụm trà, cười cong mắt, "Huynh cứ thoải mái , thả lỏng tinh thần, rất nhanh có kết quả."

      Quân Nho ngồi đọc sách ở sau bàn, nghe bọn chuyện, thỉnh thoảng nhã nhặn cười cười, vẫn gì.

      Lăng Vân như đứng đống lửa như ngồi đống than, lông mày thô đậm thỉnh thoảng giật giật, giống như hai con sâu róm, "Các huynh. . . huầy." Khiến ta sốt ruột chết mất.

      "Bá bá." Ngoài cửa có tiếng trẻ con non nớt truyền đến, Lăng Vân sững sờ tại chỗ, trẻ nhà ai? Quá xinh xắn, ta định bước qua, có người còn nhanh hơn ta.

      Quân Nho bỏ quyển sách tay xuống, vươn người đứng dậy, ba bước biến thành hai bước lao ra đón, "Ninh Ninh ngoan."

      Trầm Ninh Ninh thay bộ quần áo sạch , môi hồng răng trắng, xinh xắn khiến tim người ta phải run lên, mềm giọng gọi ngươi tiếng bá bá, trái tim ấy, lập tức liền nhũn ra.

      Khóe mắt đuôi lông mày Quân Nho đều chứa ý cười, quỳ gối xuống ngay cạnh cửa, nhìn thẳng vào bé con, "Ninh Ninh, con tự đến sao?"

      Trầm Ninh Ninh lắc đầu, tay bé đầy thịt vịn khung cửa, mà leo lên cổ ta, cằm gối lên vai ta, đôi mắt to tò mò nhìn chằm chằm Lăng Vân.

      "Úi chà. . . Đây là bé con nhà ai, cho ta ôm với." Tim ngứa tay ngứa, hận thể ôm, hung hăng hôn hai cái.

      "Con cho thúc ấy biết, con là người nhà ai?" Quân Nho nhịn được hôn cái lên khuôn mặt non mịn của thằng bé, ôm lấy bé đứng ở cạnh cửa, nhìn vào mắt bé.

      "Nhà Kỳ Kỳ." Trầm Ninh Ninh trả lời giòn vang, chút sợ người lạ.

      Lăng Vân nghi hoặc khó hiểu, tầm mắt dời về phía Phong Thiển Ảnh, "Thiển Ảnh, phải là con của Trầm cung chủ chứ?"

      "Huynh cảm thấy thể sao?" Phong Thiển Ảnh buông hạt dưa xuống, vỗ vỗ tay, đứng dậy cùng sóng vai với ta, cảm nhận được hơi thở của nương tử nhà mình.

      Hai vị nương từ trong viện bước đến, vị da trắng như tuyết, ngọc dung trầm tĩnh như nước. vị tóc trắng xõa dài, khí chất cao quý xa cách, gương mặt xinh đẹp như tiên nữ chín tầng trời.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hay quá bạn ơi
      iu ninh ninh quá

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Sao bạn Ninh lại có thể đáng như vậy đc cơ chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :