1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      vài chương nữa là bị đuổi rồi, cần gì phải chờ đến lớn :059:
      Jeremej San thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Tội nghiệp Ninh Ninh,có papa phúc hắc là đau khổ

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 130: Cha con thiên tính
      Lam Phượng Hoàng

      Hôm mùng chín tháng ba, ánh nắng tươi sáng, thỉnh thoảng có gió lướt qua, đưa tới từng đợt mùi thơm cỏ mới. Theo lý thời tiết như vậy thích hợp để đạp thanh’ nhất, nhưng cứ như dân chúng thành Lâm Nghi thương lượng trước với nhau, có bất cứ ai ra ngoài dạo, ngay cả những người buôn bán đầu đường cũng ít hơn bình thường rất nhiều.

      Mặt trời dần lên cao, thành Lâm Nghi đột nhiên ồn ào hẳn, khách điếm, tiệm rượu vẫn luôn hiu quạnh, chỉ nháy mắt kín người hết chỗ. Chỉ cần quét mắt là có thể nhìn thấy nhân sĩ giang hồ đeo vũ khí bên người dạo khắp phố lớn ngõ , còn có bọn nha dịch tuần tra xung quanh.

      Tình huống thế này, dân chúng thành Lâm Nghi thấy nhưng thể trách, cứ cách vài năm lại phát sinh lần. khi xảy ra, bọn họ liền tránh ở trong nhà uống trà thơm, cắn hạt dưa, chờ mong đại hội võ lâm đến, chờ mong thế hệ Minh Chủ Võ Lâm mới được sinh ra, chờ mong có ân oán giang hồ mới phát sinh, khiến cho cuộc sống buồn tẻ của bọn họ có thêm chút đề tài bàn tán khi trà dư tửu hậu.

      Hào kiệt trong thiên hạ đều tề tụ đông đủ, bọn họ vừa đến Lâm Nghi liền chẳng thèm nghỉ ngơi, cái nghĩ đến đầu tiên phải là nơi sắp tổ chức đại hội võ lâm, cũng phải phủ doãn quan lại, mà là Bắc Minh sơn trang.

      Trang viên này đại diện cho cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu .

      Bên cạnh bàn trong góc khuất nhất của Tùng Hạc lâu vây đầy người, chưởng môn phái Tiêu Dao - Đặng Húc cung kính châm chén rượu cho người ngồi , dùng tư thế của tiểu bối, khẩn cầu: "Tửu Công, ngài hãy tốt bụng cùng ta chuyến ."

      Tửu Công nấc cái, miệng đầy mùi rượu, có chút khó chịu, " , mới từ nơi đó trở về đây." quần áo còn dính đầy bụi đất.

      Đặng Húc cho ánh mắt với người bên cạnh, người nọ hiểu ý, "Tửu Công, nay nhân tài giang hồ tàn lụi, U cốc nóng lòng muốn trở mình, môn phái chúng ta bị kẹp ở giữa, mỗi bước mỗi bước gian nan, ngài là trưởng bối, cũng là lão giang hồ, chẳng lẽ nhẫn tâm thấy chết mà cứu? Nhẫn tâm nhìn máu chảy thành sông?"

      "Hức." Tửu Công vỗ vỗ ngực, sau khi hết nghẹn, ngẫm lại thấy như vậy cũng có lý, nhíu mày hỏi: "Các ngươi sợ bị sập cửa vào mặt ư?" Trầm Ngạn Khanh chính là Tiểu Ma Đầu, hai, có nể mặt ai bao giờ?

      Mọi người lắc đầu, cũng tin vị Trầm gia kia lại có tình người như thế.

      Tửu Công gật đầu, hai tay vỗ bàn, "Nếu thế, ta liền cùng các ngươi chuyến, cùng lắm lại bị ném ra, hức."

      Mọi người nghe mà kinh hãi, ngay cả Tửu Công đức cao vọng trọng cũng bị người ta đá xuống núi, ngài giỡn chứ? Tửu Công đúng là chơi với bọn họ.

      So với thành Lâm Nghi náo nhiệt, cách nơi đó xa, Bắc Minh sơn trang lại vô cùng yên tĩnh.

      Trầm Ninh Ninh mặc áo choàng dài tay rộng mà mình thích, tay phải cầm cây kiếm gỗ đào dài của trẻ con, hồng hộc đuổi theo con thỏ trong viện. Thằng bé đuổi suốt buổi sáng, đáng tiếc ngay cả lông thỏ cũng chưa đụng tới được, dốc hết cả tinh thần, dưới chân vấp gì đó, bịch tiếng té mạnh xuống.

      "Ưm. . . ." Đau đau, đôi mắt rưng rưng, buồn khổ ngẩng đầu cầu cứu phụ thân, hi vọng phụ thân nhẫn tâm có thể đỡ bé dậy, hay là đụng chạm chút cũng tốt.

      Trầm Ngạn Khanh tựa như lững thững trong sân vắng, đến trước mặt con trai, "Tự ngã phải tự đứng lên, đừng trông chờ người khác đến đỡ."

      Trầm Ninh Ninh thực thất vọng, thực đau lòng, nhìn chằm chằm đôi giày nhiễm hạt bụi của cha bé hơn nửa ngày, lông mi dài treo hai giọt lệ, lại kiên cường muốn nó rơi xuống, mím chặt môi, nuốt tiếng kêu rên xuống.

      Trong lòng Trầm Ngạn Khanh có chút mềm mại, lạnh băng mặt cũng giảm ít, nhưng vẫn có ý muốn giúp con, "Trầm Ninh, nếu hôm nay con bắt được con thỏ kia, buổi tối được vào phòng ngủ."

      Mắt Trầm Ninh Ninh mở tròn to, phất tay áo gấm hung hăng lau lau mắt, mẫu thân là của bé, nhường cho kẻ xấu xa này. Hai tay chống người bò dậy, ngẩng đầu bĩu môi với phụ thân, nâng kiếm gỗ trong tay, căm giận liều chết đứng lên.

      Trẻ dễ dạy, Trầm Ngạn Khanh có chút cảm giác vừa lòng.

      Lý Minh Kỳ chưa vào đến cửa viện nghe thấy tiếng thét phẫn uất của con trai, lòng thầm thở dài, hai cha con lại hung hăng hành hạ nhau rồi, "Thiếp về rồi đây."

      Trầm Ngạn Khanh cười vẫy vẫy tay với nàng, có chút dáng vẻ người cha nghiêm nghị nào, "Sao vừa liền cả nửa ngày vậy?"

      Lý Minh Kỳ thực tự giác tựa vào lòng , "Hàn huyên với Tuyết Nữ, liền cả ngày." Nàng nhìn chuyển mắt dáng người dũng biết sợ của con trai, cả cái miệng đầy tiếng lầm rầm tức giận kia nữa, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng vừa kiêu ngạo, "Ngạn Khanh, chàng khi dễ con trai như vậy, cảm thấy rất thành công sao?"

      "Cũng tạm được." Trầm Ngạn Khanh nghiêm túc nghĩ nghĩ, cho nàng đáp án có vẻ đúng trọng tâm.

      Lý Minh Kỳ nâng khủy tay hung tợn thúc cái, "Có rất nhiều khách đến phủ, chủ yếu là đến thăm hỏi Trầm gia, chàng nhanh tiếp đãi ."

      Trầm Ngạn Khanh thuận thế giữ chặt cánh tay nàng, mặt đối mặt, cúi đầu hôn nàng ngụm, "Là loại người nào?"

      "Sao thiếp biết được, chỉ thay Quân Nho đến báo lại, Tửu Công cũng tới rồi." Nâng tay ngăn lại muốn dính vào mặt mình lại, "Nhanh xem , giấu hết rượu , nếu bị ông ấy uống sạch đó."

      Trầm Ngạn Khanh nhịn được cười khẽ, "Nàng có thể trực tiếp quăng ông ấy xuống núi."

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 130: Cha con thiên tính (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      "Thiếp đâu có bạo lực như chàng, được rồi, đừng lòng vòng ở đây nữa, nhanh lo việc của chàng ." Lý Minh Kỳ đẩy ngực ra, tay áo màu xanh nước biển vung lên, con thỏ chạy loạn chung quanh trực tiếp bay lên trời, chờ khi rơi vào lòng nàng, muốn vui vẻ hôn mê.

      "Được rồi, ta ra xem thử, nàng ngoan ngoãn chờ ta về, đừng quá chiều chuộng con." Mắt lạnh của Trầm Ngạn Khanh lườm cái, đứng cách con trai năm thước.

      Trầm Ninh Ninh lập tức đề phòng, thắt lưng hơi cong, phồng má, trừng đôi mắt to, cam lòng yếu thế nhìn lại.

      Trầm Ngạn Khanh thầm khen, đôi mắt tệ, nếu là người bất kỳ nào khác dám nhìn thẳng như vậy, quả nhiên là giống nòi của .

      Lý Minh Kỳ vuốt lông con thỏ trong lòng, nghe vậy trừng mắt nhìn , con trai mới tuổi, nàng cưng chiều chút có làm sao? "Trầm gia, ngài mau , đừng về vội." Để cho hai mẹ con bọn họ được yên lành chút.

      Trầm Ngạn Khanh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng, có thể thấy được tâm tình tệ, "Ta mà về, nàng lại nhớ ta."

      "Chàng cút ."

      Trong tiếng mắng tức giận của nàng, Trầm Ngạn Khanh cười đạp gió mà .

      Trầm Ninh Ninh nhìn theo bóng phụ thân rời , rốt cục bả vai cũng buông lỏng, bỏ đoản kiếm trong tay xuống, nhanh như chớp nhào về phía Lý Minh Kỳ, mở rộng hai tay, đáng thương hô lên: "Mẹ. . . mẹ, ôm."

      Lý Minh Kỳ ngồi xổm xuống, giang tay ôm ấp cậu con trai trắng trẻo xinh xắn, cọ cọ lên trán bé, đầu đầy mồ hôi, "Ninh Ninh à, về sau cách xa cha chút, có biết ?"

      Trầm Ninh Ninh dựa vào nàng, hai bàn tay ôm lấy con thỏ trong lòng nàng, níu chặt lỗ tai thỏ lời nào. Có số việc, bé biết hết, nhưng biết phải thể thế nào, cũng muốn phản kháng, bé chỉ hi vọng phụ thân có thể quan tâm nhiều đến bé, hi vọng phụ thân có thể ôm bé.

      Đối với trẻ con mà , càng chiếm được càng thêm khát vọng.

      Trầm Ninh Ninh nghĩ, dáng người phụ thân cao lớn như vậy, bả vai rộng lớn như thế, khí thế lại mạnh mẽ như vậy, sao phụ thân tốt như thế lại chịu ôm bé? Hình như từ khi nhớ được, phụ thân xách cổ bé chính là cắp bé dưới nách. Bé cũng muốn giống những đứa trẻ khác, được cưỡi lên cổ cha mình, được cha ôm chạy, được ở gần cha.

      "Ninh Ninh, con nghĩ gì vậy?" Lý Minh Kỳ ràng cảm nhận được con trai có điều sa sút, đau lòng lau mồ hôi cho thằng bé.

      Sáng nay, Trầm Ngạn Khanh bắt hai con thỏ hoang từ bên ngoài về, nàng vốn tưởng là muốn nướng ăn. Ai ngờ phải để ăn, mà dùng để luyện lực chân cho con trai.

      Trầm Ninh Ninh còn tuổi, dù thông minh có suy nghĩ cũng vẫn chỉ là đứa trẻ, thấy đồ chơi đương nhiên liền vui vẻ.

      Trầm Ngạn Khanh biết con trai thèm dãi thanh Phượng kiếm của lâu rồi, gần đây trong lúc rảnh rỗi, tâm huyết dâng trào, gọt cho con trai thanh kiếm, là phiên bản thu của thanh Phượng kiếm.

      Trầm Ninh Ninh vừa nhìn thấy liền muốn buông tay, còn có chiêu có thức mạnh mẽ chém hai cái, bé còn chưa kịp vui mừng, lão già nhà bé liền ra đề khó. Cầm kiếm đuổi theo con thỏ, vừa luyện lực tay vừa luyện lực chân, lợi cả đôi đường.

      Nghĩ đến chỗ đau lòng, Trầm Ninh Ninh bĩu môi, cánh tay vòng lên ôm lấy cổ mẹ, thực uất ức, "Mẹ." Vì sao cha lại thích con.

      "Mẹ đây, bé ngốc à, phụ thân chỉ thể tình cảm mà thôi, thực ra phụ thân rất thích Ninh Ninh." Lý Minh Kỳ ôm lấy con trai, xoay người trở về phòng.

      Trầm Ninh Ninh bị cha dạy dỗ chịu ít đau khổ, lúc đầu cũng từng kháng nghị, bởi vì chưa biết , tức giận liền ê a kêu gào trận. Cha của bé đảo ánh mắt đến, ngặt nỗi kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh, hơn nữa lại khá ngưỡng mộ phụ thân, đa số thời điểm Trầm Ninh Ninh đều rất phối hợp.

      Lý Minh Kỳ hôn cái lên mặt con trai, Phượng Nhã và Phượng Ngọc ở cạnh cửa nhìn hai mẹ con, cười, "Chủ nhân, nô tỳ chuẩn bị nước ấm."

      "Ừ, ." Lý Minh Kỳ gật đầu lên tiếng, người con trai đầy bùn đất, lại ướt đẫm mồ hôi, đúng là cần phải tắm rửa.

      "Mẹ." Trầm Ninh Ninh cọ mặt nàng.

      "Aizz." Lý Minh Kỳ biết phải gì cho phải, cảm xúc của Ninh Ninh sa sút.

      Trầm Ninh Ninh thực thông minh, chỉ dạy lần là hiểu, tại thằng bé biết vài từ đơn giản, bé con biết gọi mẹ, gọi Bạch Bạch, gọi bá bá, duy chỉ có cha là chưa gọi, ràng biết lại cố tình , cái tính bướng bỉnh này biết là giống ai đây.

      Bên trong mát mẻ, Lý Minh Kỳ ôm đứa đến ngồi giường mềm, thỉnh thoảng vài lời với thằng bé, Trầm Ninh Ninh a a ừ ừ đáp lại, hai tay túm lấy lỗ tai con thỏ, sức dùng cái tay càng lúc càng lớn, đau đến mức con thỏ nhảy chồm lên.

      Lý Minh Kỳ mềm lòng, con muốn đao giết nó ăn thịt, nàng tuyệt đối nháy mắt, nhưng trơ mắt nhìn con trai ức hiếp vật yếu, nàng liền xem nổi, "Ninh Ninh, chuyện với mẫu thân, con thả con thỏ ra, được ?"

      Trầm Ninh Ninh nghe vậy lắc đầu, đâu, buông ra rồi bắt được phải làm sao?

      "Con đó, ràng rất có chủ ý, vì sao với phụ thân lại nhẫn nhục chịu đựng hả?"

      Nhẫn nhục chịu đựng là có ý gì? Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu khó hiểu, suy nghĩ lát, tất cả lực chú ý lại chuyển đến người con thỏ, buổi sáng phụ thân chỉ vừa cầm kiếm nhàng chạm vào, con thỏ liền chảy máu, vì sao bé đâm nhiều như vậy mà lại nhiễm đỏ?

      Trầm Ngạn Khanh rời khỏi Trúc uyển, thẳng đến sảnh trước. Lúc đến, cả sảnh lớn ngồi đầy người, thấy đến, đều đứng dậy đón chào, Trầm cung chủ dài, Trầm cung chủ ngắn, tiếng chào hỏi đến liên tiếp.

      Quân Nho và Phong Thiển Ảnh ngồi yên bên, cười nhìn màn này, người trong phòng có ai phải là nhân vật hùng vang danh? Nay lại xoay người chào hỏi xum xoe người mới nổi danh giang hồ, sao bọn họ có thể cười.

      P/S:
      * Do mình và @Hằng Lê rất thích truyện này nên khi edit và beta mình cố giữ lại cách ngắt câu và chơi chữ của tác giả, nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc gây khó chịu nhắn để mình sửa nhé (kể cả các chương đầu luôn, mình beta lại lần cuối để gửi đóng ebook).

      * Tuần này và tuần sau mình bận, có lẽ đến giữa tháng 3 mới có chương tiếp theo, các bạn thông cảm nhé.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      truyện rất hay
      đọc tới h mới có thể cm đc
      nhiều chỗ đọc thấy gọi a Trầm là Thẩm cung chủ gì đó nên k hiểu là do đánh máy sai hay j
      lonkon95 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :