1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Tết nhất vẫn có truyện để đọc vui quá
      Kính chúc mọi người năm mới an khanh thịnh vượng nha
      :th_18::th_18::th_18:

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      a rộng lượng quá
      đến đâu là mang hết nhân tài đến đấy còn kêu mình rộng lượng, đúng là hẹp hòi từ trong trứng
      lamphuonghoang thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 129: Cha con như thế đó
      Lam Phượng Hoàng

      Bởi vì Trầm Ngạn Khanh cùng Lý Minh Kỳ đến, Bạch Hổ đường lập tức náo nhiệt hẳn lên. Trầm Ninh Ninh cũng giả ngoan nữa, hôn Tuyết Nữ ngụm, dùng sức chui khỏi tay nàng ta, giãy giụa, hai cánh tay huơ huơ, vẫy vẫy, nhanh như chớp nhào về phía mẹ mình.

      Tuyết Nữ lộ vẻ bất đắc dĩ, nàng ta còn ôm chưa kịp nóng đó, trẻ mềm mại, sờ cũng rất dễ chịu, chủ yếu là rất vừa ý đứa bé Trầm Ninh Ninh này, nhịn được mà thở dài, "Nhìn xem, bất kể lúc nào cũng đều chạy về phía mẹ mình."

      "Tuyết Nhi, ta biết nàng thích trẻ con, chờ khi con chúng ta được sinh ra tốt rồi." Phong Thiển Ảnh ngồi bên cạnh nàng ta, nghe vậy giữ chặt tay nàng ta, dùng sức nắm lấy, vì thế Tuyết Nữ ngoái đầu nhìn lại, cười. Sau khi hai người quay về với nhau, tình vững hơn vàng.

      "Trong bốn huynh đệ, giờ chỉ còn Quân Nho, mọi người đừng chỉ chăm chú vào niềm vui của mình, nên giúp đỡ chút ." Ánh mắt Tuyết Nữ đảo qua Phong Thiển Ảnh, dừng người Tô Diễn và Kiếm Hâm.

      Sau khi Tô Diễn rơi xuống vách núi phải nằm giường hơn ba tháng, từng có lần tiêu cực nhất định chịu uống thuốc, là Kiếm Hâm để ý tới lời hung ác, giọng điệu mỉa mai, hành động đáng trách của ta, vẫn luôn tấc rời quan tâm chăm sóc, mới khiến ta lần nữa hồi phục, khỏe mạnh. Suốt hai năm, hai người cùng nhau trải qua rất nhiều được mất, rốt cục cũng đến với nhau, dễ dàng.

      "Quân Nho có vị hôn thê rồi." Tô Diễn ‘ nể nang ai - lời chặn chết’, khuôn mặt trẻ con của ta giờ trầm như trước, nét mặt và thần thái đều trở nên mềm mại, khỏi khiến người cảm thán, tình quả thực tưới mát con người.

      "Chuyện khi nào? Sao ta biết?" Phong Thiển Ảnh nhịn được cất cao giọng, hay cho lão đại nhà huynh, chuyện lớn thế này mà lại chịu cho bọn họ sao?

      Gần đây Tô Diễn vẫn luôn theo Quân Nho, vội vàng tiếp nhận mọi việc lớn trong cung, ngẫu nhiên biết được trong nhà Quân Nho sắp xếp hôn , chỉ chờ ta quay về kinh, lập tức thành hôn, "Mọi người chút, hôn nhân chính trị, có gì đáng ngạc nhiên? Quân Nho đề cập tới, chúng ta coi như biết."

      Mắt phượng của Phong Thiển Ảnh trợn ngược, "Hừ, đại sư huynh nhà chúng ta sao có thể để người ta sắp đặt, cha của huynh ấy cũng được." lời của ta đánh sâu vào lòng mọi người, đúng là có đạo lý này, bốn người bọn họ tự do tự tại, chỉ trung thành với chính mình, trung thành với nhau, những người khác tính theo cách khác, ai cũng thể buộc gông xiềng lên người bọn họ, trừ phi chính bọn họ cam tâm tình nguyện.

      đến đây, ai cũng nhiều lời nữa, tầm mắt đều chuyển lên người Trầm Ngạn Khanh cùng Lý Minh Kỳ.

      Tim Lý Minh Kỳ bất giác đập nhanh hơn, nhìn thằng nhóc con vừa vọt về phía mình kia, trong mắt tràn đầy khó tin, Chỉ mới ngày Ninh Ninh chạy? Nàng thèm nghĩ nhiều, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm bóng dáng nho nhào tới, tim đập nhanh hơn, "Ninh Ninh, con dọa mẹ chết mất thôi, chưa chạy, về sau còn làm đến việc gì đây?"

      Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu hôn cái lên mặt nàng, tiếp đó trợn tròn mắt nhìn nhìn cha bé, khẽ hừ tiếng, vô cùng ghét bỏ.

      Trầm Ngạn Khanh chấp tay sau lưng, mí mắt nhếch lên, quét mắt về phía con trai giỏi giả vờ tựa vào lòng Kỳ Kỳ đứng dậy, thèm chấp nhặt với bé, tự tìm chỗ trống ngồi xuống, tự rót trà uống mình, Tô Diễn và Phong Thiển Ảnh liếc nhau, cũng bước qua theo.

      "Ai ai cũng thích thằng bé, đệ đúng là có phúc mà biết hưởng." Phong Thiển Ảnh chậc chậc hai tiếng, thay Trầm Ninh bênh vực kẻ yếu.

      Trầm Ngạn Khanh tối mắt, tập trung tinh thần thưởng thức trà, nuốt ngụm trà, chậm rãi : "Huynh thích, liền ôm ." cầu còn được.

      "Ngạn Khanh, sau này đệ cũng chỉ có mình thằng bé, sao thể đối xử với nó tốt chút? Đừng để sau này thằng bé oán trách đệ?" Phong Thiển Ảnh tận tình khuyên bảo, bắt đầu giảng đạo lý với .

      "Khụ. . . Khụ." Tô Diễn bị sặc, mặt đỏ ửng, thể tin : "Thiển Ảnh, như huynh cũng gọi là khuyên sao?" Uổng cho huynh sắp làm cha, trong bốn người, quả nhiên vẫn chỉ Quân Nho là có chút đáng tin.

      Phong Thiển Ảnh liếm liếm môi, đột nhiên đè thấp giọng, "Ngạn Khanh, chuyện sau khi quay về kinh, đệ đều sắp xếp xong hết rồi sao?"

      Trầm Ngạn Khanh biết ta lo lắng điều gì, "Nếu đúng theo lời huynh, thân thể lão gia vẫn còn cường tráng, sống thêm hai cái mười năm cũng thành vấn đề, chờ khi ông ấy sống nổi nữa, Trầm Ninh cũng lớn, liên quan gì đến đệ chứ."

      Tô Diễn, ". . . . . ." Nghĩ thấy có chỗ đúng, "Đệ với Minh Kỳ chưa?"

      Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, vốn sợ nàng nghĩ nhiều nên , "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, đến lúc đó rồi sau, đệ để ai quấy rầy nàng."

      "Ngạn Khanh, rốt cuộc trong lòng đệ nghĩ gì? Đệ cảm thấy Minh Kỳ biết sao?" Tô Diễn dễ bị đánh trống lãng, "Lúc Lý Minh Chiên có gì với muội ấy , đệ có biết ?"

      "Cho dù biết cũng do ca ca của nàng ." Đối với điểm này Trầm Ngạn Khanh vô cùng khẳng định, đó là người rất cưng chiều muội muội, sao có thể để nàng gánh chịu chuyện dư thừa.

      "Vậy là ai?" Phong Thiển Ảnh nghĩ nghĩ kỹ, " phải là sư phụ chứ?"

      Trầm Ngạn Khanh thản nhiên quét mắt nhìn ta cái, tiếp tục uống trà của , thỉnh thoảng liếc nhìn vợ và con trai nhà mình, loại thái độ này của chính là chấp nhận.

      Trầm Ninh Ninh chơi xấu dựa vào lòng mẫu thân ngóc dậy, ai tới khuyên cũng được, vô cùng khó chịu. Kiếm Hâm vuốt vuốt đầu bé, bị bàn tay bốp cái vỗ xuống, đau cũng đau, chỉ là dáng vẻ của đứa thú vị, nàng ta nhịn được cười : "Nhìn xem kìa, chưa lớn mà tâm tư ít, còn có thể đấu giận với người ta."

      Lý Minh Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, dỗ nửa ngày, nhóc con mới miễn cưỡng ngẩng đầu, vẫn nghiêm mặt nhăn mày, vô cùng nghiêm túc.

      "Minh Kỳ, Trầm cung chủ làm gì bé con vậy?" Tuyết Nữ ngoắc nàng, nam nhân bàn, nữ nhân và đứa bé bàn, cũng dễ chuyện phiếm.

      Lý Minh Kỳ xấu hổ biết sao, chỉ mím môi cười gì.

      Kiếm Hâm cùng Tuyết Nữ liếc nhau, tự nhiên nhận ra điều bí trong đó, "Đừng là hai người ném thằng bé ra khỏi phòng nhé?"

      Quân Nho dặn dò người hầu xong, xoay người vào nhà, nghe thấy câu hỏi của Tuyết Nữ, thở dài, nhìn Lý Minh Kỳ, bất đắc dĩ : "Minh Kỳ, hôm nay Ninh Ninh sắp túm sạch lông Bạch Trản rồi, người lớn các muội có việc gì cũng thể để con hổ trông chừng đứa bé."

      Lý Minh Kỳ giống như bị sét giáng xuống đầu, nàng cảm thấy da đầu bắt đầu bốc khói, ôm con trai xoay người, đưa lưng về phía mọi người, khóc ra nước mắt.

      Bạch Trản nằm ở bên, nghe thấy lời Quân Nho , trong miệng thấp giọng gầm tiếng, thuận tiện còn lúc lắc cái đuôi, khoe chứng cứ nó hy sinh dâng hiến. Tiểu Chủ nhân biết , thể bỏ qua công lao của nó.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 129: Cha con như thế đó (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh nhìn nổi nữa, dùng ánh mắt ngăn lời Quân Nho chưa hết lại, "Quân Nho, qua đây ngồi, đệ có lời muốn với huynh."

      Quân Nho chỉ đành thỏa hiệp, bước vài bước qua, "Ngạn Khanh, thằng bé còn , đệ phải đối xử tốt với nó chút."

      Trầm Ngạn Khanh đáp, thầm nghĩ, ông đây đối xử với thằng nhóc như thế còn chưa đủ tốt ư? Ăn, mặc, dùng có thứ nào phải của đệ chứ? Ngay cả Tiên Thiên Chi Khí tự nhiên lưu chuyển trong cơ thể nó cũng đều do đệ ban cho, cảm ơn cũng thôi , còn phân ngày đêm mà bám lấy Kỳ Kỳ, đệ phải đòi công bằng ở đâu đây? "Quân Nho, huynh đừng chăm chút thằng bé quá, toàn thân nó mình đồng da sắt mài giũa chẳng nên thân đâu."

      "Ngạn Khanh, thằng bé còn chưa đến tuổi." Quân Nho tốt bụng châm trà cho , vô cùng chân thành.

      "Nếu nó mà lớn thêm tuổi có thể leo tường dỡ ngói rồi." Trầm Ngạn Khanh trào phúng thốt câu, buông chung trà, giọng : "Dù là trẻ con thằng nhóc cũng phải là đứa trẻ bình thường, Quân Nho, huynh phải thừa nhận điểm này."

      Trong lời Trầm Ngạn Khanh nhắc tới hai điểm bất thường, thứ nhất, trong cơ thể Trầm Ninh được truyền giữ hai mươi thành công lực, được bé hấp thu khi lớn dần lên. Thứ hai, tương lai Trầm Ninh là hoàng đế, thân phận như vậy cho phép bé có nhược điểm.

      Hai điểm này, dù là điểm nào cũng cần thời gian, mà tính nhẫn nại của Trầm Ngạn Khanh chưa bao giờ tốt, thể tự tay dạy bé mười năm hai mươi năm, duy nhất có thể chính là làm gương tốt dẫn đường, dùng phương thức của riêng mình, áp đặt bé, thúc ép bé, khiến từ biết phản kháng, phản kháng cường quyền, phản kháng bạo lực, cũng chỉ có như thế mới có thể kích thích ý chí tiến về phía trước của thằng bé.

      Về phần tình thương gì đó của cha, nghĩ, vẫn chút nhỉ? Có lẽ còn nhiều hơn so với tưởng tượng, mặc kệ là bao nhiêu vẫn đều tích lũy trong lòng, cần gì phải ra? Chỉ cần bé biết mình có người mẹ con, cưng chiều con, thương con tận xương tủy là tốt rồi.

      Lý Minh Kỳ khom người, chịu ánh nhìn chằm chằm của mọi người, dù da mặt có dày hơn cũng chịu nổi, đỏ mặt cọ cọ lên đầu con trai nhà mình, "Ninh Ninh, ngoan, đều do mẹ tốt, nên bỏ con mình, Ninh Ninh có bị thương ?"

      Trầm Ninh Ninh lắc đầu, cánh tay càng níu chặt, chỉ sợ mẹ bị thế lực tàn ác cướp , đôi mắt thỉnh thoảng liếc mắt trừng cha bé cái, vô cùng đề phòng. Ánh mắt của phụ thân trứng thối lại tối sầm, biết là nghĩ mấy chuyện xấu xa gì nữa.

      Trầm Ninh Ninh còn , bé vẫn chưa biết cha mình dụng tâm lương khổ, cũng biết cha vì cả nhà mà chống đỡ cả bầu trời thế nào. Chỉ khi bé trưởng thành, mới có thể hiểu được tình thương của cha, mặc dù ấm áp nhưng vẫn là ngọn núi, đè nặng bé đồng thời cũng giúp bé chắn gió che mưa.

      "Ninh Ninh, được nhìn cha con như vậy." Lý Minh Kỳ xoay mặt con trai lại, hai cha con trời sinh xung khắc, từ thế, xem ra cuộc sống sau này, nàng có thể xem mãn nhãn rồi.

      Tuyết Nữ nhịn được che miệng cười, "Minh Kỳ, tương lai cha con họ đại chiến, muội theo phe nào?"

      "Mọi người cứ mặc bọn họ vậy sao?" Lý Minh Kỳ thực còn gì để .

      Kiếm Hâm tiếp: " phải chúng ta mặc kệ, mà là đại Trầm cùng tiểu Trầm nhà muội phải kẻ dễ bắt nạt, lại đều thích lượn quanh muội, sớm muộn gì cũng có ngày đánh nhau."

      Hay lắm, chỉ mặc kệ bọn họ mà còn tính kế cả nàng.

      Lý Minh Kỳ câm miệng , cầm lấy điểm tâm nhét vào bụng. Quả nàng còn gì để , nếu thực có ngày như vậy, chỉ cần ở trước mặt nàng, muốn ra tay thế nào cũng được. Bằng ngược lại, đuổi hết ra khỏi nhà.

      "Tuyết Nữ, đứa bé làm tẩu khó chịu chứ?" Lý Minh Kỳ nhìn về phía cái bụng còn chưa lộ của Tuyết Nữ, ánh mắt như lửa nóng, thèm dãi, "Nếu là con gả cho Ninh Ninh nhà muội ."

      Ánh mắt Tuyết Nữ sáng ngời, "Chủ ý tệ, cứ quyết định vậy ." Ai bảo Trầm Ninh chiếm hết thương của mình chứ.

      Kiếm Hâm ở bên nghe mà lắc đầu, "Hai người đó, cũng hỏi thử xem đứa bé có đồng ý mình tính chuyện cả đời của chúng."

      "Ninh Ninh, con có bằng lòng ? Đồng ý kẹo này là của con." biết từ khi nào, trong tay Tuyết Nữ xuất viên kẹo xinh đẹp.

      Kiếm Hâm đen mặt, thế này làm gì có chuyện đồng ý.

      Trầm Ninh Ninh thèm nghĩ ngợi, xoay người dùng sức xông đến, ánh mắt cười híp lại thành đường, có ăn việc vui gì đó đều ném hết ra sau đầu.

      "Đồ tham ăn, viên kẹo liền mua được con." Hai tay Lý Minh Kỳ khoanh tròn trước ngực vui vẻ trêu chọc bé con, có chút bất đắc dĩ.

      Tuyết Nữ vừa đút kẹo cho bé, vừa dời đề tài, "Minh Kỳ, ngày mai là bốn mươi chín ngày của Thất thúc, muội cùng ta đến từ biệt thúc ấy ."

      Lý Minh Kỳ gật đầu, vẫn chờ đợi chưa chính vì ngày này, "Ừ, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, sáng sớm ngày mai muội đến tìm tẩu."

      Kiếm Hâm nghe vậy liếc mắt nhìn các nàng, an ủi: "Hai người đừng lo lắng, sau này ngày lễ ngày tết ta đều đến bái tế tiền bối."

      Ba người nhìn nhau cười, đều là người nhà, hẳn là cần cảm ơn đâu nhỉ? Hãy để hết thảy đều cần mấy lời sáo rỗng đó.

      P/S: beta lại mấy chương đầu mới thấy tác giả lừa tình dễ sợ, mấy chương đó ngắn ngủn hà :yoyo65:

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Tưởng tượng đến cảnh sau này Trầm lớn Trầm bé đánh nhau bị LMK đuổi ra khỏi nhà. Thú vị thú vị
      :059::059::059:
      lamphuonghoang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :