1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 125: Cả nhà ấm áp (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Chiên nuốt tanh ngọt nơi cổ họng xuống, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi ghế, thào lẩm bẩm: "Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi."

      "Ngươi sao rồi?" Hoàng Doanh Doanh đứng bên, xa gần.

      "Ta sao, Doanh Doanh, hôm nay cám ơn nàng."

      Chàng định cảm ơn thế nào? Lễ vật của chàng thế nào so với Trầm cung chủ?

      "Chàng có biết, ta cần chàng cảm ơn, ta muốn lòng của chàng." Giọng điệu của Hoàng Doanh Doanh sâu xa, vẻ mặt đau thương chán nản, "Chàng muốn bước đến địa vị nào mới hài lòng đây?"

      "Có thể cho ta nhìn đứa bé ?" Lý Minh Chiên trả lời nàng ta, mà dời ánh mắt về phía Quân Nho, cười yếu ớt : "Ta muốn nhìn thằng bé."

      Quân Nho chối từ, thoáng chần chờ , "Ngươi là cậu của thằng bé, đương nhiên có thể."

      Lý Minh Chiên giọng cảm ơn, ánh mắt phức tạp nhìn cháu trai của mình, "Ninh Ninh, Ninh Ninh." Giang sơn sau này ta cho con, con có muốn ?

      Trầm Ninh mím miệng, đôi môi đỏ mọng chu chu.

      Bé cười, xem như đồng ý, "Nếu thế, cậu tặng con."

      Trọng Thất Lâu ngồi yên bên cạnh Lý Minh Chiên, vốn chậm rãi thưởng thức trà trong chén, nuốt xuống ngụm trà trong lành và thơm mát, thể xác và tinh thần từ trong tới ngoài đều thoải mái, "Con nghĩ thông rồi?"

      "Thất gia, chẳng gì có thể giấu giếm được Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngài, cho đến nay muội muội chưa hề tranh giành gì, từ nay con tranh thay muội ấy." Vì muội mà nắm chặt lưỡi đao, trợ giúp con của muội lên làm vua.

      Đồng tử của Quân Nho co rụt lại, thay đổi trong chớp mắt này, tuy chỉ hai câu ngắn gọn, nhưng thể điều gì? Tương lai thay đổi ra sao? ta thất thố lát, sau khi xoay người lại khôi phục vẻ hiền hòa thong dong, ta bắt đầu sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, "Hoàng nương, còn phải phiền nàng kê thang thuốc bổ máu dưỡng khí."

      "Quân gia, ngài hổ là quản gia vạn năng, chẳng bỏ sót điều gì." Lòng Hoàng Doanh Doanh vô cùng ngọt ngào, đùa câu rồi tiếp: "Phương thuốc ngài cần, ta kê xong, ngài trực tiếp bảo bọn họ bốc thuốc đưa nấu là được."

      "Quân gia, bốc thuốc, nấu thuốc cứ để tiểu nhân làm." vị đại phu mở miệng trước, những người khác phụ họa theo.

      Bọn họ nơm nớp lo sợ nhẫn nhịn cả đêm, đứng được, ngồi cũng xong, nay có cơ hội cho bọn họ biểu , sao có thể buông tha, vội vàng đứng dậy cáo lui. Cầm phương thuốc chạy , ai bốc thuốc bốc thuốc, ai nhóm lửa nhóm lửa, dù sao cũng được phép nhàn rỗi.

      Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đều như chim bay tán loạn.

      Quân Nho lắc lắc đầu, "Phượng Nhã, Phượng Ngọc, các ngươi nhanh pha chút nước ấm, người lớn trẻ trong đó đều cần tắm rửa."

      "Ôi, ôi." Đêm nay hai tỷ muội kinh hoàng ít, trong lòng vừa khủng hoảng vừa lo lắng, chỉ sợ chủ nhân xảy ra chuyện, giờ phút này biết tin mừng mẹ con họ bình an, các nàng còn chưa thể lập tức hoàn hồn từ trong mớ hỗn độn, Phượng Nhã rưng rưng gật đầu dạ hai tiếng, muốn ra cửa, lại phát giác chân mềm nhũn.

      "Đừng lo lắng, chủ nhân của các ngươi vẫn chờ các ngươi vào chăm sóc đó." Quân Nho mềm giọng nhắc, còn quan tâm đỡ nàng ta dậy.

      Phượng Ngọc liền vỗ lên mặt mình cái, vừa cười vừa khóc, "Đau, là , tỷ tỷ, chủ nhân sao rồi, sao rồi, hu hu. . . Muội biết chủ nhân bình an mà."

      Phượng Nhã mạnh mẽ gật đầu, "Đại gia, ngài yên tâm, chúng nô tỳ nhất định chăm sóc chủ nhân tốt, Ngọc nhi, chúng ta ." Kéo tay muội muội, bước nhanh về phía cửa, bởi vì kích động mà bị cửa đập trúng, suýt nữa ngã sấp xuống.

      Tất cả mọi người tản ra, chỉ chừa chủ nhà, Trọng Thất Lâu chơi đùa với đứa ngủ say trong lòng, Quân Nho nhìn Lý Minh Chiên, chờ ta giải thích, Hoàng Doanh Doanh châm thêm trà cho bọn họ, cười .

      "Thằng nhóc kia, còn có ai biết thân phận của con ?" Trọng Thất Lâu chút để ý hỏi câu.

      "Thân phận của tiểu bối chỉ có người thân thiết nhất biết." Lý Minh Chiên trả lời rất mơ hồ.

      Trọng Thất Lâu cũng bực bội, "Những người trẻ tuổi quyết đoán ta biết ít, nhưng người khác họ như con lại có thể dựa vào cố gắng của bản thân, bước được lên vị trí Hữu sứ, ha ha, ta rất nể phục con."

      "Thất gia, ngài đều biết, con dựa vào thực lực của mình, chỉ tiếp nhận vị trí của sư phụ mà thôi."

      "Sao phải khiêm tốn? Ở U cốc chỉ nhận thực lực, chỉ nghe theo lời của ai có nắm đấm cứng rắn." Ngón tay Trọng Thất Lâu chỉ vào ta, lời thấm thía: "Sư phụ Bách biến lão nhân của con chết như thế nào?"

      "Sư phụ , ông ấy chết già." Trong đôi mắt chợt lóe vẻ u, ý cười mặt càng nồng đậm.

      "Đúng vậy, đều là chết già, nếu tối nay con gặp Minh Kỳ, con cũng chết già thôi." Trọng Thất Lâu cất giọng trào phúng, mắt cũng nhìn ta, "Thân phận của con sớm bại lộ, đừng là con biết nhé?"

      Sao có thể biết chứ? Bị người lợi dụng quay giáo đâm nhát, về hay về kết quả đều tốt đẹp gì, ta nghiêng nghiêng người về phía trước, có chút vô lại , "Thất gia, da mặt tiểu nhân dày, bằng cũng biết nên đối mặt với lải nhải của ngài thế nào nữa."

      Lý Minh Chiên rời nhà bao lâu, trải qua bao nhiêu trận đánh lớn ? bao nhiêu lần chiến thắng Tử Thần? Gian khổ trong đó thể ra với người ngoài.

      Trọng Thất Lâu biết ta là người quyết đoán, vỗ lên đầu ta, ", ôm thằng nhóc hư này ."

      Trầm Ninh ngủ say sưa, đương nhiên bị cậu ôm , Hoàng Doanh Doanh với tay ôm đứa bé, "Thất gia, nếu có chuyện, mọi người cứ từ từ tán gẫu, con tắm rửa sạch cho thằng bé."

      Trọng Thất Lâu với tay chọt chọt hai má của thằng bé, với đứa bé này ông ôm hy vọng nhiều năm, chỉ ôm lát, nỡ giao , cười : " nhóc con xinh đẹp, biết là giống cha hay giống mẹ của nó. Doanh nha đầu, con nhanh về nhanh, ta còn chưa ôm đủ đâu."

      Hoàng Doanh Doanh vuốt cằm cười, "Ngài yên tâm, bảo đảm ôm đến cho ngài trước tiên."

      Lý Minh Chiên nuốt thuốc, khôi phục chút khí lực, đứng dậy chọc chọc vào lúm đồng tiền má Trầm Ninh, như với người trong nhà: "Cười lên ở đây giống Minh Kỳ, mặt mũi lại giống phụ thân nhiều hơn." Trầm Ngạn Khanh trước đây, ta từng gặp, thậm chí còn từng cùng nhau chơi đùa.

      Hoàng Doanh Doanh giận liếc ta cái, " thoải mái đừng cố chống đỡ." Giọng điệu tốt, vẻ mặt lại đầy sầu lo.

      "Hai người các con định lúc nào đến với nhau?" Trọng Thất Lâu cười sâu xa, cảm thấy thú vị.

      Hoàng Doanh Doanh ngượng ngùng đỏ đôi gò má, ôm đứa xoay người bước .

      "Thất gia, U cốc tuy lớn nhưng luôn có lúc gặp lại, có cảm tình đương nhiên đến với nhau, ngài có gì chỉ dạy ư?"

      "Con gấp cái gì? phải là có tật giật mình chứ."

      Quân Nho ngồi ghế, trạng thái vô cùng thả lỏng, vừa nghe bọn họ đấu võ mồm, tinh thần vừa giảm bớt căng thẳng.

      Phượng Nhã bưng bồn nước ấm, đứng ngốc trước cửa, vừa định gõ cửa, bên trong truyền đến giọng hơi trầm khàn của Trầm Ngạn Khanh, "Vào ."

      Phong Nhã thầm run sợ đẩy cửa vào phòng, đặt mọi thứ xuống, thụp tiếng liền quỳ xuống, đỏ vành mắt dập đầu , chỉ chờ trừng phạt.

      Trầm Ngạn Khanh thèm nâng mắt, đương nhiên cũng làm khó nàng ta, đè giọng cực thấp, sợ ầm ỹ đến người ngủ, "Ngươi để mọi thứ lại, chuẩn bị quần áo sạch."

      "Dạ, nô tỳ ngay." Phượng Nhã nhàng thở ra, xoay người ra khỏi phòng, ngay cả bước chân cũng ít.

      Trầm Ngạn Khanh xắn tay áo lên, thấm ướt khăn mặt, tay chân giúp nàng rửa sạch vết máu. nhìn vết sẹo kia, trong lòng tựa như gai đâm, đau đến chết, lại luôn khiến lòng khó chịu. lấy ra hộp thuốc mỡ cẩn thận bôi giúp nàng, bên ngoài thuốc mỡ lại quấn thêm lớp băng vải.

      Khoang bụng từng bị dao rọc, biết sau này có thể để lại di chứng gì hay ? Mắt Trầm Ngạn Khanh đỏ lên, sờ lên lớp băng vải, thầm nghĩ, việc phát sinh, nên nghĩ nhiều nữa, chờ Thiển Ảnh trở về, cẩn thận điều trị thân thể cho nàng.

      "Kỳ Kỳ, hoảng hốt như vậy đừng để ta nếm thêm lần nữa, được ?" Trầm Ngạn Khanh hôn lên trán nàng, gương mặt nàng, môi nàng, "Ta rất sợ." mềm mại lộ ra vẻ rối rắm.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 125: Cả nhà ấm áp (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Tiếng đập cửa vang lên, Trầm Ngạn Khanh hít hơi mạnh, mũi tràn ngập mùi của nàng, cất giọng: “Vào .”

      Phượng Nhã bưng bộ quần áo mới tinh, còn có thêm chén thuốc bốc hơi nóng, "Cung chủ, Hoàng nương , thuốc này uống nóng mới tốt."

      Vừa nghe ngửi mùi liền biết đắng chịu nổi, Trầm Ngạn Khanh nhíu mày gật đầu, "Được rồi, ta biết, buổi sáng ngươi cùng Phượng Ngọc về cung chuyến, lấy chút đồ dùng hàng ngày." Thời gian sắp tới, bọn họ an cư ở đây.

      "Nô tỳ tuân lệnh." Phượng Nhã hành lễ, vụng trộm nhìn chăm chú lên giường, vừa vặn bị cung chủ nhà mình nhìn trừng trừng, sợ tới mức nàng ta lập tức rụt đầu.

      Trầm Ngạn Khanh hừ tiếng, Phượng Nhã tự giác cáo lui, cầu nguyện, chủ nhân, ngài sớm tỉnh lại , bọn nô tỳ muốn sớm được núp dưới bảo vệ của ngài.

      Trầm Ngạn Khanh chưa từng chăm sóc người khác, nhưng đối với nàng, làm việc gì cũng khiến vui vẻ chịu đựng, trong đó lại có thể cảm nhận được rất nhiều vui sướng, lót thêm gối đầu, bưng thuốc đút nàng uống, ngặt nỗi nàng chết sống nuốt trôi, khốn khổ khiến khuôn mặt cũng nhíu lại.

      Nhẵn nhịn giúp nàng lau miệng, "Sợ nàng đau, sợ nàng khổ, ngoan tìm đau tìm khổ cũng là nàng, nàng bảo ta phải làm gì với nàng đây?"

      Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mũi nàng, giọng điệu vô cùng chìu thương tiếc, tự mình uống trước ngụm, từ uống ít thuốc, chút đắng ấy với tính là gì.

      Hô hấp của Lý Minh Kỳ bị chặn, đành phải há mồm, môi đỏ mọng vừa mở, nụ hôn đắng chát liền hạ xuống, đắng khiến nàng muốn khóc, nhưng nàng có sức lực, chỉ có thể mặc người khi dễ.

      Bón hết chén thuốc, mặt nàng cũng nhăn nhúm, cái lưỡi Đinh Hương ngừng đẩy người xâm lấn ra ngoài, ngặt nỗi sức mạnh của địch và ta căn bản ngang hàng.

      Trầm Ngạn Khanh liếm liếm nước thuốc tràn khỏi môi nàng, cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau mặt nàng, cười : "Ngoan, ta chịu đắng cùng nàng."

      Đợi mọi thứ thu dọn xong, cũng nằm xuống cạnh nàng, nhàng ôm nàng, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng khôi phục đan điền khô cạn.

      Lý Minh Kỳ vừa ngủ liền ngủ ba ngày ba đêm, trong thời gian đó, Trầm Ngạn Khanh liên tục chăm sóc để người khác thay, hết thảy đều tự thân tự lực.

      Trọng Thất Lâu cả ngày thích thú ôm đứa , Trầm Ninh Ninh hoàn toàn ưa thích, nhìn ai cũng đều cười thấy mi thấy mắt, chỉ vào lúc bú sữa mới có thể nhăn mặt, nửa ngày thỏa hiệp, vô cùng mâu thuẫn.

      Hoàng Doanh Doanh cũng thực bất đắc dĩ, cuối cùng còn cách nào chỉ có thể bảo vú nuôi nặn sữa đun nóng sau đó đút cho bé uống.

      Theo nàng ta phân tích, tiểu Trầm công tử theo bản năng bài xích cơ thể phải của mẹ nuôi nấng, nếu đặt bé bên cạnh mẫu thân, khẳng định tự mình bò lên.

      Trọng Thất Lâu thí nghiệm lần, thừa dịp cha của bé ra ngoài, đặt Trầm Ninh vào bên người Lý Minh Kỳ.

      Trầm Ninh Ninh chỉ sửng sốt trong chốc lát, dứt khoát mang theo chút lấy lòng thân mật nhích lên, đáng tiếc đợi bé dụi tới, bị cha bé lạnh mặt quăng khỏi phòng.

      Trong ba ngày kể từ khi chào đời đây là lần đầu tiên Trầm Ninh Ninh gào khóc, khóc kịp thở, tay chân vung vẫy lung tung, dùng sức rướn vào phòng.

      Trầm Ngạn Khanh giận trừng mắt liếc cái, thuận tay đóng cửa khóa lại, liền mạch lưu loát.

      Hoàng Doanh Doanh phì tiếng nở nụ cười, "Trầm cung chủ ghen tị sao? Sắc mặt cũng thay đổi."

      Trọng Thất Lâu luống cuống tay chân dỗ đứa , đáng tiếc lúc này Trầm Ninh Ninh cho ông dỗ, tận lực gào khóc, quả như ma xuyên vào tai.

      Lý Minh Kỳ luôn nằm mơ, điều u mê gì cũng đều mơ thấy, mơ thấy cuối cùng nàng cũng gặp được đứa bé mặt ngọc da phấn, ngậm ngón tay gọi nàng là mẹ. Vẻ mặt kia vô cùng uất ức đáng thương, ngừng lên án phụ thân khi dễ bé. Nàng nhìn mà lòng mềm thành vũng nước, vừa muốn ôm lấy đứa dỗ dành, thằng bé chạy xa rồi.

      Vừa chạy vừa hô, mẫu thân, mẫu thân, con thích mẹ nhất, mẹ mau đuổi theo con .

      Đứa bé chạy rất hí hửng, cuối cùng sẫy chân, đầu gối khuỷu tay đều bị trầy, bé bĩu môi, oa tiếng òa khóc.

      Ôi trời, Lý Minh Kỳ đau lòng, đau lòng chạy tới xem đứa bé, nhưng cả người nàng có sức lực, làm sao chạy được, sốt ruột, người đổ đầy mồ hôi nóng, cũng biết hai tay nắm được cái gì đó, mở mạnh mắt.

      Ánh mặt trời thực ấm, thứ ánh sáng làm đau mắt của nàng, khóe mắt tràn ra vài giọt nước mới thoáng dễ chịu hơn chút.

      Trầm Ngạn Khanh suýt nữa quá vui mà bật khóc, mắt đỏ hồng mạnh mẽ ôm lấy nàng, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, rốt cục nàng cũng tỉnh rồi."

      Lý Minh Kỳ cứng ngắc chút, tiếp theo ôm chầm lấy , "Tướng công, thiếp đây rồi."

      Bốn mắt nhìn nhau, ngàn câu vạn chữ cũng thốt nổi thành lời.

      "Tướng công, chàng quá lôi thôi rồi." Lý Minh Kỳ ôm lấy gương mặt gầy yếu của , mấy ngày gặp mà như xa cách hai đời, "Thiếp nhớ chàng."

      Trầm Ngạn Khanh dùng râu cằm cạ lên mặt nàng, "Cho dù xấu cũng là vì nàng, nàng dám ghét bỏ thử xem, vi phu dùng gia pháp hầu hạ."

      Lý Minh Kỳ bị náo loạn đau nhột, đau đớn trong lúc ngủ mơ dĩ nhiên còn, chỉ vô cùng mệt mỏi, vỗ vai lưng , dịu dàng , "Ngạn Khanh, đừng sợ, thiếp đây rồi, luôn ở cạnh chàng."

      "Ừm." Trầm Ngạn Khanh nằm xuống bên giường, ôm chặt thân thể nàng, dịu dàng hỏi: "Kỳ Kỳ, còn đau ?"

      " hết đau rồi." Chớp mắt, nàng nghe thấy đứa bé khóc, ra phải nàng nằm mơ.

      Trầm Ngạn Khanh nhìn vẻ mặt khát vọng của nàng, sao lại biết nàng nghĩ gì chứ, "Muốn nhìn thấy thằng bé?"

      Muốn nhìn con là , nhiều hơn vẫn là lo lắng cho thân thể , vuốt gương mặt gầy yếu của , trong mắt tràn đầy nỡ, "Mấy ngày nay chàng nghỉ ngơi sao?"

      " đâu, ta khỏe lắm." Trầm Ngạn Khanh cười hôn hôn mặt nàng, lần nữa đứng dậy, lúc ra cửa, Trọng Thất Lâu lộ vẻ rối rắm trừng mắt nhìn đứa bé hợp tác trong lòng, mà những người khác cũng biến mất.

      Trầm Ngạn Khanh lạnh mặt ôm lấy Trầm Ninh, "Trọng tiên sinh, giao nó cho con, người nghỉ ngơi cho khỏe ."

      Trọng Thất Lâu gật đầu, liếc mắt vào bên trong, "Tỉnh rồi phải ?"

      Trầm Ngạn Khanh lộ ra chút ấm áp, "Dạ, tỉnh rồi."

      đến cũng kỳ quái, Trầm Ninh chui vào trong lòng cha bé liền chỉ mạnh mẽ thút tha thút thít, ràng là có mưa thiếu tiếng sấm, nguyên nhân là do khí thế của cha thằng bé quá mạnh mẽ sao?

      Trọng Thất Lâu trăm điều khó hiểu, gọi Thanh Y, cũng nên ra ngoài phơi nắng rồi.

      Trầm Ngạn Khanh ôm Trầm Ninh đặt lên giường, rốt cục Trầm Ninh Ninh cũng nghe thấy được hơi thở mà bé thèm dãi, cũng chẳng thèm uất ức, mắt to tròn xoe chớp chớp, lông mi dài còn đọng hai giọt nước mắt, chọc người thương tiếc, tay bé béo mập cầm lấy vạt áo Lý Minh Kỳ buông ra.

      "Tướng công, dáng vẻ con trai giống chàng, tốt." Lý Minh Kỳ vô cùng mềm lòng, muốn ôm lấy bé, chơi với bé, đáng tiếc lúc này thân thể nàng mệt mỏi.

      Trầm Ngạn Khanh rầu rĩ gật đầu, đứng bên giường nhìn mẹ con thân thiết, nhìn thế nào cũng vừa mắt, rất muốn ném thằng bé ra ngoài cửa sổ.

      Lý Minh Kỳ chỉ lo đến đứa bé mà quên người nào đó, "Tướng công, đặt tên cho con của chúng ta chưa?"

      "Gọi là Trầm Ninh."

      Trầm Ninh, Lý Minh Kỳ nhắc lại hai lần, cười lộ ra đôi lúm đồng tiền, "Thiếp thích cái tên này."

      Trầm Ninh Ninh khóc nửa ngày sớm mệt mỏi, chỉ sau chốc lát ở gần mẫu thân, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ mất.

      "Tướng công, chàng cũng lên đây , thiếp cũng buồn ngủ rồi." Lý Minh Kỳ ngửi mùi sữa thơm người đứa bé, nhìn người lớn, trong lòng tràn đầy thương.

      Cái mặt nhăn nhó của Trầm Ngạn Khanh lập tức thả lỏng, cởi áo ngoài, nhanh nhẹn lên giường, ôm nương tử của mình hôn cái, được hoàn mỹ là ở giữa có thêm đứa bé, quả nhiên vẫn chán ghét đứa .

      ---o Hoàn Quyển II o---

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Đợi mãi cuối cùng cũng đến sủng rồi, phù phù :hoho: Mong càng về sau càng ngọt đến sâu răng thôi

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 126: năm sau
      Lam Phượng Hoàng

      năm dài bao lâu? năm với bốn mùa tiếp nối, là hơn ba trăm ngày đêm liên tiếp. Có người rất ngắn, ngắn đến mức chỉ trong nháy mắt trôi qua. Có người rất dài, dài như trải qua mấy đời tang thương biến ảo. Nay, tang thương biến ảo này đều như khói mây tan tác, phồn hoa tan mất, bất quá chỉ là đống bụi bặm nơi góc nhà, hơn.

      Tháng hai xuân về, ánh nắng chói lọi xuyên qua lớp mây mỏng khắp trời chiếu rọi lên vùng núi, từng đám cỏ dại rậm rạp trong rừng, được gió xuân phất qua mà thắm tươi xanh mới, chỉ chút tươi xanh mà dạt dào sức sống.

      Dưới trời xanh mây trắng, núi cao đất rộng, có tiếng đàn bay bổng, giai điệu du dương.

      Nơi chốn như nhau, phong cảnh như nhau, từ đông lạnh lẽo đến hè ấm áp. . . vòng luân chuyển, còn ai chờ nơi cũ? Có ai rời . . . ?

      Trong năm này, Lý Minh Kỳ trải qua mấy lần sinh ly tử biệt, khóc cười, tâm tình cũng khống chế được mà sa sút, nhưng dù cam lòng thế nào cũng đành phải khuất phục.

      Sư phụ , tan hợp vốn vô thường, sao lại muốn tự tìm buồn rầu?

      Đúng vậy, sao phải thế chứ.

      Nàng tựa vào trước cửa sổ, nhìn sắc trời nơi xa, bất đắc dĩ cùng cảm khái trong lòng đều trút hết, sư phụ, ngài đúng, rốt cục Minh Kỳ có thể buông bỏ rồi.

      Cứ vậy, nàng có thể đủ an tâm lên đường về nhà, đúng vậy, về nhà, về nhà gặp cha mẹ, rời nhà hai năm, nàng vẫn ngày nhớ đêm mong, biết cha mẹ thế nào? Có lo lắng đau lòng ? Thân thể có gầy yếu ? Tất cả đều do nàng bất hiếu. Mặt khác, ca ca cùng Hoàng Doanh Doanh trở về U cốc, vừa liền nửa năm lời nhắn lại, cũng biết thế nào?

      khảy dây đàn, trầm bổng dễ nghe, tựa như bức tranh núi cao thác sâu* tuyệt đẹp trải ra trước mặt, chỉ nghe khiến lòng người vui vẻ thoải mái, xem ra, kỹ thuật đàn của Tuyết Nữ lại nâng cao ít. (*cao sơn lưu thủy: khúc đàn được nhắc đến trong Bá Nha – Tử Kỳ)

      Lý Minh Kỳ thu hồi ánh mắt nhìn về hướng Huyền Vũ đường, nghĩ đến Tuyết Nữ cũng mang thai, nàng liền thầm vui vẻ, chờ đợi ngày đứa bé sinh ra, cha mẹ xinh đẹp như thế, đứa bé sinh ra nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào đây? khó nén tò mò.

      Cả buổi sáng nàng đều ngẩn người, cũng biết đứng bao lâu, cả người đều cứng ngắc hết rồi.

      Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, hai nha đầu nghịch nước trong viện, hai tay nàng chống lên, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc thấy nàng bước ra, cũng ngừng việc trong tay, Phượng Nhã bất đắc dĩ, "Chủ nhân, nhảy cửa sổ là tốt."

      "Ừ, tiện đường thôi." Lý Minh Kỳ đứng bậc thềm, ngẩng đầu nhìn trời, nhánh cây dài cản tầm nhìn, nhíu mày lắc lắc đầu, lẩm bẩm: "Hai tháng hai, rồng ngẩng đầu*, ta có nên tỉa chút cây cối rồi ?" (*người TQ có tục cắt tóc vào 2/2, cả năm may mắn)

      "Chủ nhân, ngài đừng rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung, cây đẹp, ngài tỉa làm gì?" Phượng Ngọc ở gần nàng, mơ hồ lắng nghe, "Chủ nhân, tiểu công tử còn ngủ sao?"

      Lý Minh Kỳ nghĩ tới việc này liền nhức đầu, đêm qua cha con tranh giành địa bàn, cuối cùng đại Thẩm ném tiểu Thẩm ra khỏi phòng, tiểu Thẩm cũng vừa gì, ngươi cho bé ngủ ở phòng ngủ chính, bé chịu ngủ, ai dỗ cũng được, mà thằng nhóc cũng khóc, chỉ muốn làm ầm ĩ, ồn chết ngươi luôn. Nàng cố tình muốn giúp con, đáng tiếc bị đàn áp tàn nhẫn, chỉ có thể để con trai và thị nữ đầy phòng chịu uất ức.

      Ngay cả mơ cũng yên tĩnh, vừa có cảm giác tỉnh ngủ, liền phát thấy người lớn nữa, nhưng đứa bé lại được ôm đến đặt bên cạnh nàng, ngủ say sưa.

      "Chàng lúc nào?" Đêm qua Lý Minh Kỳ ngủ say, ngay cả việc lúc nào cũng biết.

      "Cung chủ rời cùng Quân gia, dặn lại gì, chỉ là buổi trưa về dùng cơm." Phượng Nhã buông đồng hồ nước trong tay, lau tay qua loa.

      Lý Minh Kỳ thân như én nhảy xuống bậc thềm, cầm lấy cây kéo ở bên cạnh, giống như quen tay quen việc muốn tỉa hoa, "Nhã Nhi, ngươi đến phòng bếp nấu chút nước ấm giúp ta, hôm nay thời tiết tốt, ta muốn gội đầu."

      Trong đầu vẫn chưa vứt bỏ ý định tỉa cây sao? Phượng Nhã nhíu mày, "Chủ nhân, ngài nghiêm túc chứ?"

      "Ta nghiêm túc khi nào? Được rồi, nơi này giao cho ta, ngươi mau ." Lý Minh Kỳ nghe vậy đứng dậy, hất hất đầu với nàng ta, giơ kéo lên chỉ chỉ nhánh cây, xoẹt xoẹt tiếng, tỉa nhát.

      Phượng Nhã nheo mắt, thầm tự nhủ, chủ nhân, kéo này cắt xuống, ngài còn có thể ra cửa gặp người sao?

      Phượng Ngọc thấy tỷ tỷ lép vế, cũng bu lại, trực tiếp lấy Trầm Ngạn Khanh ra đè người, "Chủ nhân, phải cung chủ chải ngược búi lên rất đẹp sao?"

      Lý Minh Kỳ nhướng mày, kéo tỉa ra phía sau, xem xét vẻ mặt vô tội của hai tỷ muội, "Ta hỏi các ngươi, chuyện của ta là do chàng định đoạt hay là do ta quyết?"

      Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ, ngài xem?

      Lý Minh Kỳ thở dài, thầm câu, " phải người đời có , hai tháng hai cắt tóc, cả năm đều vui vẻ sao."

      Khóe mắt Phượng Ngọc quất thẳng tới, đây là cái lý do rách nát gì, cung chủ mà bị thuyết phục có quỷ mới tin.

      " , đừng lộ cái vẻ tâm cam tình nguyện đó." Lý Minh Kỳ vô cùng rộng lượng so đo với các nàng ta, xoay người tiếp tục tỉa hoa.

      Xoẹt. . . xoẹt, tiết tấu ràng khác hẳn, nhánh cây rơi xuống đất, tán cây xinh đẹp bỗng chốc trở nên sạch bong ngắn ngủn.
      AliceNguyen, Minh Hồng, Halong-ngoc17 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 126: năm sau (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      "Chủ nhân, ngài đừng phá hư, ngài còn tỉa nữa, năm nay nó thể nở hoa đâu." Phượng Ngọc nhìn nổi nữa, chủ nhân đây là trả thù sao? Chỉ là sao lại nhè vào cây hoa mà trả thù vậy?

      "Sao lại thể nở hoa, đến mùa hoa nở chúng nó nhiệt liệt nở to, nhánh mọc lung tung, cản đường, ta tỉa như vậy, nhìn sạch hơn."

      Đây đều là ngụy biện mà, Phượng Nhã với tay cướp lấy cây kéo trong tay nàng, ôn tồn khuyên, "Chủ nhân, đừng tức giận, nô tỳ nấu nước cho ngài ngay." Nếu tiếp tục tỉa, sợ là chỉ còn lại thân cây, ngay cả ánh mặt trời cũng che được, sao còn gọi là con đường rợp bóng cây?

      Phượng Ngọc đứng ở bên cười, "Chủ nhân, ngài nghe xem. . . chúng nó khóc kìa."

      Lý Minh Kỳ đen mặt, "Ngọc nhi, ngươi ngứa da rồi, đúng ?" Nhấc dòng nước trong hồ lên, lập tức xông đến, "Nha Đầu thối, có bản lĩnh ngươi đừng chạy."

      Phượng Ngọc cũng ngu ngốc, sao chịu đứng ngốc cho chủ nhân khi dễ, hai chân dồn lực, trong viện chỉ còn lại cái bóng, đáng tiếc vẫn chạy thoát khỏi chủ nhân nhà mình.

      Bọt nước như mưa bay đầy trời, cây hoa khóc, nhưng Ngọc nhi lại khóc , vung vẫy tay chân, ngừng cầu xin tha thứ, "Ai da, chủ nhân tốt, chủ nhân tốt nhất mà, nô tỳ biết sai rồi, hu hu. . . lạnh lắm đó, chủ nhân, ngài tạm tha cho nô tỳ lần , hu hu."

      "Hừ, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, chạy đâu, hãy xem chiêu." Lý Minh Kỳ búng ngón tay, nâng lên , dòng nước trong hồ rầm tiếng đồng loạt bay ra, tạo thành vòng ở trước và sau người nàng, nàng vừa phi thân đuổi theo Phượng Ngọc, vừa bắn đạn nước lên người Phượng Ngọc, nhưng đạn lại vô cùng có tiết tấu, như khảy đàn.

      Phượng Ngọc hết cách, lên trời xuống đất đều chỗ trốn, cuối cùng trốn nữa, thả chậm bước chân, chờ khi chủ nhân đến gần, nàng ta nhanh chóng quay ngược trở lại, bay người về phía Lý Minh Kỳ, "Hu hu. . . Chủ nhân, nô tỳ sai rồi."

      Lý Minh Kỳ đề phòng bị nàng ta ôm dính lấy, đúng là quá tốt, dòng nước trực tiếp mất khống chế, ướt toàn thân hai người.

      Lý Minh Kỳ thực bất đắc dĩ, ôm nàng ta từ giữa trung đáp xuống, tức giận : "Ngọc nhi, ngươi cố ý đúng ."

      Phượng Ngọc ôm hông nàng buông tay, vùi đầu vào trong lòng nàng ngẩng lên, cười khanh khách, "Chủ nhân, nô tỳ cố ý, nô tỳ chỉ cố tình."

      Phượng Nhã đứng bên xem, mím môi cười, còn quên châm ngòi thổi gió, "Chủ nhân, ngài nên trừng trị muội ấy trận tới nơi tới chốn, gần đây muội ấy ngày càng vô pháp vô thiên."

      "Tỷ tỷ." Phượng Ngọc dậm chân, đỏ mặt từ trong lòng Lý Minh Kỳ đứng dậy, lộ vẻ ngượng ngùng, nâng tay tức giận chỉ, "Tỷ là người nhà của ai."

      Phượng Nhã che miệng cười vui vẻ, cũng quan tâm muội muội thế nào, bị chủ nhân trừng mắt nhìn, bước chân nhàng, xoay người bỏ , chỉ chừa cho Phượng Ngọc cái bóng lưng.

      "Chủ nhân, mọi người đều khi dễ Ngọc nhi, người ta chịu đâu." Phượng Ngọc hết cách, đành phải làm nũng.

      "Đồ láu cá." Lý Minh Kỳ nhéo mũi nàng ta, ngưng thần tụ khí, nội lực ấm áp trong cơ thể dũng mãnh lao ra, chỉ nháy mắt liền hong khô quần áo, "Vậy được chưa?"

      "Chủ nhân thương Ngọc nhi nhất mà." Nhân tiện cũng khoe mẽ luôn.

      Lý Minh Kỳ náo loạn đủ rồi, tâm tình thoải mái ít, cũng mất hứng thú tỉa cây, nâng tay chỉ chỉ tác phẩm đắc ý của mình, cười : "Nhìn , dáng cây này oai hùng khí phách đến cỡ nào, thân cành hơn người đến mức nào, như ngọn bút thần. Ngọc nhi, giao cho ngươi nhiệm vụ."

      Phượng Ngọc chớp mắt, thầm biết đây phải là chuyện tốt gì, nhưng lại nhịn được mà có chút chờ mong.

      Lý Minh Kỳ chống nạnh chỉ tay, "Lấy cây này làm mẫu, ngươi cắt tỉa hết các cây còn lại trong viện cho giống thế, trước khi trời tối ta nghiệm thu."

      "Chủ nhân. . . ." Ngài muốn náo loạn đến mức nào đây? Nàng ta vừa mới khoe mẽ toi công rồi sao? "Hu hu. . . Chủ nhân, nhiệm vụ này rất gian khổ."

      Lý Minh Kỳ bị tiếng gào to của nàng ta chọc cười tươi, "Ngoan, đừng bắt chước Tiểu Bạch, cẩn thận coi chừng nó cắn ngươi."

      Phượng Ngọc nhăn mặt nhăn mũi, tỏ vẻ uất ức, "Chủ nhân. . . Cây nở hoa được khóc đó." Tiểu Bạch ràng cũng học xấu, cả ngày làm được gì tốt, lại còn thích khi dễ người ta, hu hu.

      "Yên tâm , ngươi chỉ cần tỉa chúng, cái khác đợi đến mùa hoa nở rồi sau." Câu vừa dứt, chịu trách nhiệm bước vào nhà rồi.

      Phượng Ngọc đứng tại chỗ cắn khăn tay, cung chủ đại nhân, khi nào ngài mới trở về? Đây đều do ngài gây ra mà . . .

      Phượng Nhã trở về cực nhanh, vừa vào sân liền thấy cái mặt khổ qua của muội muội nhà mình, buồn cười hỏi: "Sao vậy?"

      "Ui da. . . Cái bụng của muội, tỷ tỷ, muội nhà xí, tỷ tiếng với chủ nhân giùm muội nha." Chân như bôi mỡ, phi thân chạy xa.

      Lý Minh Kỳ tựa vào cạnh cửa cười, "Trừ nhà xí cũng thể tìm cái cớ nào khác sao?"

      "Chủ nhân, tâm tình ngài tốt hơn nhiều rồi chứ?" Sao Phượng Nhã thể nhìn ra trong lòng nàng có việc, dù sao chủ nhân nhà mình cũng phải là người thích cố tình gây .

      "Ha ha, tốt hơn nhiều rồi, mau vào ." Người lớn rời , bé con còn ngủ, nàng hiếm khi có thời gian tự do, nên nắm chặt cơ hội mà làm việc.

      Phượng Nhã buông chậu nước trong tay, hận mình thể cũng chạy nhà xí, "Chủ nhân, ngài thực khiến nha đầu chịu khổ mà."

      Lý Minh Kỳ vừa hưởng thụ nha đầu nhà mình hầu hạ, vừa an ủi nàng ta, "Yên tâm , ta cũng làm gì khác, chỉ tỉa tỉa bớt chút tóc mái mà thôi."

      chữ mà thôi có thể cho qua hết sao? Phượng Nhã thầm thở dài, Chủ nhân tốt của nô tỳ à, chẳng lẽ ngài biết? Với cung chủ, chỉ cần là chuyện có liên quan tới ngài chẳng thể chỉ có hai chữ mà thôi đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :