1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 109: Tỉ mỉ chuyện nhà (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Sau khi hoàng triều Đại Hạ thành lập, Vô Trần Tử vẫn là đế sư của hoàng gia. Mặc dù sau đó ông lòng theo đạo tu tiên, nhưng lòng vẫn quan tâm, để tránh giang sơn đổi chủ, đêm đó ông đốt hương trong chén, tạo thành thế Thất Tinh (sao bắc đẩu), trong loạn lạc tan hoang tìm ra con đường sống.

      Quẻ tượng huyền diệu, mặc dù thiếu niên có mệnh sống lâu, lại có thể sống cùng với người có số mệnh tương liên. nam nữ, dương điều hòa, tất quốc thái dân an, nếu nửa đường ly tán, thiên hạ vẫn sụp đổ, rơi vào chiến loạn.

      Vì thế mới có việc xuống núi nhận đồ đệ, kết thân. Kiếp trước lại vì đủ loại chuyện, cuối cùng hai người thể sống cùng nhau, đều rơi vào ngõ cụt, tránh khỏi trăm họ trong thiên hạ rơi vào cảnh lầm than, Vô Trần Tử chấp nhận dùng hai mươi năm dương thọ đổi lấy việc hai người nghịch thiên Trọng sinh.

      câu có duyên giải thích tất cả, rốt cục Lý Minh Kỳ cũng hiểu của việc Trọng sinh, quả nhiên mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, nàng nức nở: "Sư tôn. . ."

      tiếng rồi chẳng thốt được nên lời, nghiêm nghiêm túc túc dập đầu ba cái, ngẩng đầu lên trán đỏ bừng mảnh. Ơn tái sinh, nàng thể báo đáp, tương lai chỉ có thể sống hạnh phúc với Trầm Ngạn Khanh, phụ ý tốt của sư tôn.

      Vô Trần Tử nâng tay đỡ dậy, Lý Minh Kỳ bị khống chế mà đứng lên, theo sức lực của ông, nàng lại lần nữa ngồi xuống.

      Vô Trần Tử nhắc lại chuyện Trọng sinh, có số việc hiểu trong lòng là được, thêm càng vô nghĩa, chỉ dặn dò: "Con à, trong phòng này chỉ có ta và con, ta muốn con ở trước mặt vi sư, hứa với ta ba chuyện."

      "Sư phụ, xin ngài cứ , Minh Kỳ nhất định nghe theo."

      "Tốt lắm, bần đạo liền thẳng, việc thứ nhất, con nhất định phải nhớ kỹ, thà phụ tất cả mọi người trong thiên hạ cũng được phụ thằng bé, vi sư sợ thằng bé vì con mà tàn sát thiên hạ."

      mặt Lý Minh Kỳ khó nén vẻ kinh ngạc, ngờ chuyện thứ nhất lại là điều này. Sinh mệnh vô thường, ai có thể cam đoan cả đời trôi chảy mà phát sinh việc ngoài ý muốn? Nàng khó hiểu đồng thời cũng hoài nghi có phải Vô Trần Tử chuyện giật gân , "Sư phụ?"

      "Năm đó thằng bé lựa chọn tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh, ta nghĩ có ngày này." Tốc độ chuyện, đắn đo của Vô Trần Tử cực kỳ đúng chỗ, mỗi từ mỗi câu đều nhắn nhủ vô cùng ràng.

      Ngày này là ngày như thế nào? Lý Minh Kỳ thể hiểu hết, nàng nghe lời vào trong tai, trong lòng lại quay cuồng, suy xét vị trí của trong lòng mình, nếu có chuyện xảy ra, người đầu tiên nàng muốn bảo vệ là ai?

      "Sư phụ, có thể giải thích thêm ?"

      Vô Trần Tử mỉm cười, "Con à, chỉ cần con tin thằng bé, chuyện của con chính là chuyện của nó, thằng bé để con chịu khổ. Con à, con có biết vì sao Trầm gia ai sống thọ ?"

      Bọn họ sống lâu phải do chết vì bệnh kỳ quái cũng phải chết do giang hồ báo thù, mà là tự mình giết chết chính mình, mãn tính.

      Lý Minh Kỳ nghe ra, hôm nay cũng muốn hỏi những điều mình chưa hiểu được, "Sư phụ, có liên quan đến nội công tâm pháp sao?" Thường nghe người ta , công phu Trầm gia bá đạo tuyệt luân, người luyện thành vô địch thiên hạ, bất quá chỉ sống đến ba mươi. Ngạn Khanh luyện đến mức cao nhất, vẫn còn đường sống sao?

      "Con đúng, quả có liên quan đến công pháp, là do Đại Chưởng Môn đời thứ nhất của Trầm gia tự nghĩ ra, truyền qua các đời đến nay chỉ có mình thằng bé luyện thành, mọi người còn lại đều về con đường chết. Công pháp này cực kỳ mạnh mẽ ngang ngược, cướp đoạt sức sáng tạo của trời đất, vượt quá cực hạn của thân thể, đúng là ngược đạo trời. số người vì thân thể chịu nổi quá nhiều Chân Khí mà chết vì nổ tan xác, đây là loại thứ nhất. Thứ hai là, khi luyện thành công pháp liền trở nên ăn được ngũ cốc nhân gian, hiểu tình nhân gian, người thích có gì lưu luyến với thế gian? Sống để làm gì? Chỉ khi lưu giữ tấm chân tình mới có thể hiểu được cuộc sống đích thực, mới có thể giữ lại chút tình người cuối cùng."

      ăn ngũ cốc sống thế nào? Chẳng lẽ là đói chết tươi?

      Lý Minh Kỳ biến sắc, tâm hoảng ý loạn, giọng cũng run lợi hại, "Sư phụ, vậy chàng sao? Cũng như thế sao?"

      "Thằng bé có con khác, con rời khỏi gặp phải." Con chính là ràng buộc duy nhất của thằng bé ở thế gian.

      Tàn sát thiên hạ, nghe có chút hoang đường, đáng thể tin, với tính tình lạnh nhạt máu lạnh vô tình của Trầm Ngạn Khanh, có chuyện gì mà làm được?

      "Sư phụ, thể khiến chàng buông tay từ bỏ sao?"

      Ba mươi chỉ cách bậc cửa, đứng ở nơi đó, lúc nào cũng có thể sẩy chân, còn thêm những tấm gương phía trước, lỡ xảy ra chuyện sao? Nghĩ đến khả năng kia, lòng nàng bắt đầu quặn thắt từng cơn, , thể mất .

      "Sau khi buông bỏ thằng bé người tàn phế trói gà chặt, nó chấp nhận sao?"

      chấp nhận sao?

      Sao chấp nhận được, người kiêu ngạo lạnh băng như thế, sớm quen nắm trong tay hết thảy. Sao có thể chấp nhận người khác đứng ở vị trí cao hơn ? Sao có thể chấp nhận giao vận mệnh của mình cho người khác định đoạt?

      Vô Trần Tử lẳng lặng nhìn nàng, nhìn thấy sâu trong nội tâm nàng có đủ loại giãy giụa, ông hỏi, "Minh Kỳ, rời giận, con có làm được ?"

      Lòng Lý Minh Kỳ chợt sáng như gương, "Sư phụ, Minh Kỳ biết nên làm thế nào rồi." Từ nay về sau đặt vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, chia lìa, thể chia ly.

      Vô Trần Tử gật đầu, thấy nàng tiếp nhận rồi, còn thêm: "Đến đây, uống chén trà , bình tĩnh lại, hôm nay già trẻ chúng ta từ từ chuyện."

      Lý Minh Kỳ đè nén đủ loại cảm xúc, biết ông ấy còn có lời muốn , lại biết rung động tâm hồn đến mức nào, nhấc bình châm trà, "Sư phụ, ngài thông giọng ."

      Trà quả nhiên là trà ngon, chỉ có mùi thơm ngát xông vào mũi, còn có tác dụng an thần.

      Vô Trần Tử cười tiếp nhận, thay đổi thành tư thế thoải mái, uống ngụm, sau đó : "Ngạn Khanh vốn họ Lưu, tên là Cẩm Ngôn."

      Đầu Lý Minh Kỳ cúi xuống bỗng ngẩng phắt lên, cũng may Cốc trà trong tay buông xuống, bằng thế nào cũng ướt nhẹp mảnh, nàng thu hồi hai tay run rẩy, hô hấp đều trở nên có chút trầm trọng.

      Lưu Cẩm Ngôn? Trong thiên hạ này, chỉ hoàng thất mới mang họ Lưu. Chẳng lẽ, Trầm Ngạn Khanh là người của hoàng gia?

      Hôm nay chuyện nghe được quá nhiều, khiến nàng biết làm sao, tâm tình của nàng tất ngừng lên xuống.

      "Con à, đừng sợ hãi. Thằng bé chỉ là người hoàng gia, hơn nữa còn là người thừa kế chính thống duy nhất của hoàng triều Đại Hạ." Giọng điệu thản nhiên như bàn luận chuyện thời tiết.

      "Người thừa kế?" Thất thần thào ra tiếng, người thừa kế đại biểu cho điều gì nàng đương nhiên hiểu được. Thái tử đương triều, hoàng đế tương lai, trời ạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "Đừng kinh ngạc, từ con đeo Ngọc Phượng, vốn là tín vật bên người của quốc mẫu đương triều."

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      midnight thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      tính chuyển pic thôi mà, có post lại đâu?
      midnight thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 120: Đêm mưa gió
      Lam Phượng Hoàng

      Lo lắng căng thẳng của Kiếm Hâm rốt cục có thể thả lỏng, mệt mỏi do nhiều ngày chưa ngủ tràn đến, dựa vào vách tường nhắm hai mắt lại.

      Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng ta cái, tầm mắt tiếp theo chuyển về phía góc tường, nơi đó có người mê man, chính là Phong Nhã Tụng, cau mày bước qua, nhấc chân đá đá.

      Mặt Phong Nhã Tụng cũng tái mét, bị đá tỉnh, tầm mắt nửa ngày có tiêu cự, đến khi thấy mặt người, liền nhổ bãi nước bọt đầy tức tối, chưa từng có khắc cảm thấy Trầm Ngạn Khanh hiền hòa dễ gần như lúc này.

      "Thẩm đại cung chủ, ngươi tới rồi, nếu trễ bước chắc nhặt xác cho chúng ta." Trong lòng có thiện cảm, miệng vẫn buông tha người ta.

      Trầm Ngạn Khanh cùng ý kiến với ta, nếu nể mặt mũi Thiển Ảnh, còn quan tâm chết sống của ta sao? chân đạp lên lồng ngực của ta, dùng sức nghiến cái.

      Phong Nhã Tụng há mồm, chưa lời, liền phun ra ngụm máu bầm, khí mạch thông thuận, nhịn được gào rống, "Đại gia khốn nhà ngươi, có ai cứu người như ngươi , thể dịu dàng chút sao?"

      Nhiệt độ khí quanh mình tụt xuống mức , Trầm Ngạn Khanh phất tay áo, cách khoảng đánh vào mặt, tiếng giòn vang, Phong Nhã Tụng im bặt, nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng. Ở dưới mái hiên nhà người, thể cúi đầu. Sớm muộn gì cũng có ngày, ta đòi lại cả vốn lẫn lời, họ Trầm kia, ngươi chờ đó cho gia, ta nhất định phải giẫm hai chân lên cái mặt thối nhà ngươi, bà nó chứ, ui, thực mẹ nó đau.

      Hồng Loan đứng xem bên nhịn được cười, ánh mắt dời đến Trầm Ngạn Khanh, ánh sao trong mắt bắn ra bốn phía.

      "Sao Tô Diễn lại rơi xuống vách núi?" Trầm Ngạn Khanh từ cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thẳng tắp theo dõi ta.

      Phong Nhã Tụng giọng lầm bầm câu, xoay mặt nhìn nhìn Kiếm Hâm, rốt cuộc cũng trả lời.

      "Tô Diễn vì cứu ta mới té xuống, là ta có lỗi với ." Giọng Kiếm Hâm khàn khàn, nhớ tới màn mất hồn mất vía lúc đó, tim nàng vẫn còn run, cúi đầu nhìn người mê man, "Ngạn Khanh, khi nào có thể tỉnh lại?"

      Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, "Đầu huynh ấy chấn động mạnh, ta chỉ có thể bảo vệ mạng của huynh ấy, cái khác đành phải chờ Thiển Ảnh đến đây xem lại, Triệu Hân Linh đâu?"

      Hai mắt Kiếm Hâm đột nhiên mở to, run giọng hỏi: "Sao ngươi biết có mặt nàng ta?"

      Phong Nhã Tụng cười trào phúng: "Diệt cỏ diệt tận gốc, trận gió xuân liền sống lại, nếu các ngươi nhân từ nương tay, có thể nằm bất tỉnh ở đây sao?" Nhổ bãi nước bọt, tự làm tự chịu, oán ai được chứ?

      Triệu Hân Linh là tâm ma trong lòng Tô Diễn, mặc dù ta luôn miệng buông tay, bất quá đó chỉ là lừa mình dối người mà thôi, buông tay sau hơn mười năm say đắm phải là dễ hơn làm sao?

      "Triệu Hân Linh chết chưa?" Trầm Ngạn Khanh hỏi gì khác, nhìn gương mặt hôn mê bất tỉnh của Tô Diễn, cực kỳ lạnh nhạt hỏi câu.

      "Triệu Hân Linh ép giữ Hâm nhi, kéo nàng cùng nhảy xuống vực. Vào lúc nguy cấp, Tô Diễn đuổi tới, ném Hâm nhi lên, lại bởi vì sức cùng lực kiệt mà ngã xuống." Phong Nhã Tụng trả lời vấn đề của , kỳ ta vẫn luôn hoài nghi, có phải Tô Diễn hạ quyết tâm muốn cùng chết với Triệu Hân Linh , đáng tiếc lại chết được.

      Trầm Ngạn Khanh đặt tay sau lưng cúi đầu yên tĩnh suy nghĩ lát, "Hâm nhi, ngươi đừng tự trách, Triệu Hân Linh là tâm ma của huynh ấy, nay ma chướng tiêu tan theo nàng ta, chưa chắc phải là chuyện tốt."

      Kiếm Hâm cười khổ, sầu lo dâng lên trong lòng, "Mặc kệ thế nào, cứu ta. Ngạn Khanh, tiếp sau chúng ta phải làm thế nào?"

      Trầm Ngạn Khanh nhìn người bị thương đầy đất, lông mi giãn ra được, có thể làm sao đây? Chỉ có thể tìm chỗ đặt chân dưỡng thương trước, "Hồng Loan, gần đây có thôn trang hay biệt viện ?"

      "Có, cách đây xa, có biệt viện." Hồng Loan khẽ suy xét, liền nghĩ đến nơi ổn thỏa, "Chủ nhân, ta gọi bọn tỷ muội tới đó tập hợp, có thể bảo đảm được an toàn."

      "Tốt, trước khi trời tối, chúng ta chạy tới đó đặt chân." Trầm Ngạn Khanh chưa bao giờ là người quả quyết, bàn tay to vung lên lập tức quyết định, muốn tranh thủ thời gian sắp xếp chuyện nơi đây ổn thỏa, nhanh chóng quay về, tránh cho nương tử phải thấp thỏm lo âu.

      Trầm Ngạn Khanh vừa liền ba ngày chưa về. . .

      Lý Minh Kỳ gối lên hai tay, kê cao gối mà ngủ giường mềm trong thư phòng, ánh mắt xuyên qua cửa sổ rộng mở, nhìn ngắm bên ngoài, nhìn gì nhỉ?

      "Chủ nhân, bên ngoài nổi gió, ban đêm lạnh, ngài vẫn nên sớm nghỉ thôi." Phượng Nhã bất đắc dĩ, bắt đầu lượn quanh nàng, ngặt nỗi tai Lý Minh Kỳ nghe thấy, ánh mắt chấp nhất nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Phượng Ngọc dứt khoát bước qua, đứng trước cửa sổ, chu miệng lên đóng cửa sổ lại, "Chủ nhân, ngoài trời mây đen dầy đặc, thấy ánh sao, rốt cuộc ngài ngắm cái gì?"

      Lý Minh Kỳ giật giật thân mình có chút cứng ngắc, mặt mày nhàn nhạt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vì mong nhớ mà u oán, ngắm gì chứ? Nàng là ngóng trông ngày trở về. Tuy mỗi ngày Quân Nho đều phái người đến báo bình an, nhưng lòng của nàng vẫn cứ yên, hậu quả trực tiếp chính là ăn ngon, ngủ yên.

      "Chủ nhân, ngài nên quý thân thể." Phong Nhã ngồi xổm xuống bên người nàng, lộ vẻ đau lòng, "Chủ nhân, ngài lại gầy rồi."

      Lý Minh Kỳ hoàn hồn trong lời lảm nhảm của nàng ta, ngáp cái, quả có chút mệt mỏi, "Dạ dạ dạ, nha đầu ngoan của ta, ta ngủ đây." Mỗi tay bên, nhéo lên mũi của hai tỷ muội, "Ngủ ."

      Hai tỷ muội cũng né tránh, mặc nàng nhéo, trăm miệng lời cười : "Đây mới là chủ nhân tốt nhà chúng ta."

      Tình cảm của ba chủ tớ càng ngày càng hòa hợp, tình như tỷ muội, có khi hai nha đầu ôm cánh tay của nàng lắc lay làm nũng, lúc này trái phải đỡ nàng về phòng ngủ, vừa trêu ghẹo vừa giúp nàng cởi áo tháo thắt lưng.

      "Chủ nhân, ngài thích con trai hay con ?" Phượng Ngọc cẩn thận sờ sờ bụng nàng.

      Lý Minh Kỳ cầm tay nàng ta, xoa vòng bụng, "Con trai hay con ta đều thích." Nàng cười dịu dàng, "Cảm nhận được ?"

      Phượng Ngọc gật đầu liên tục, cười : "Tỷ tỷ, tiểu Chủ nhân động này, a, chủ nhân, bé đá nô tỳ, đá nô tỳ nè."

      Phượng Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, "Muội đó, đúng là đồ trẻ con."

      Phượng Ngọc thè lưỡi, vô cùng đắc ý : "Chờ khi tiểu Chủ nhân được sinh ra, nhất định càng thân thiết với muội."

      Lý Minh Kỳ ngồi ở bên giường, cười nhìn tỷ muội đấu võ mồm, cảm nhận được thời khắc ấm áp hiếm có.

      Phượng Nhã quở trách liếc muội muội cái, đỡ chủ nhân lên giường, "Chủ nhân, ngài sớm ngủ , bọn nô tỳ ở đây trông chừng." Phượng Nhã săn sóc giúp nàng kéo góc chăn, cùng Phượng Ngọc trái phải canh giữ bên cạnh nàng.

      "Hai người các ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi , có việc ta gọi các ngươi." Lý Minh Kỳ chớp mắt, cơn buồn ngủ dâng lên, mắt mở ra nổi.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết tính tình của nàng, cho nên từ chối, tắt đèn giúp nàng, tay chân lui ra, cũng rời , mà ngồi ghế bên ngoài nhắm mắt dưỡng thần.

      Lý Minh Kỳ nằm ở giường nhắm mắt suy tư, có lẽ là mệt mỏi, biết ngủ thiếp lúc nào.

      Nàng mơ giấc mộng, trong mộng đầy máu, trong mộng có thanh non nớt gọi nàng là mẹ, nàng biết đó là con thơ của bọn họ, nàng muốn nhìn dáng vẻ của bé, nhưng còn chưa nhìn , hình ảnh thay đổi, lại mơ thấy vẻ mặt tuyệt vọng điên cuồng của Trầm Ngạn Khanh, cầm đồ đao trong tay, đứng trong biển máu, muốn toàn bộ thiên hạ chôn cùng nàng.

      Nàng chết rồi sao? Sao lại chạm được đến bọn họ?

      Hai tay nàng vô lực, trơ mắt nhìn bản thân mình cách bọn họ càng ngày càng xa, đau đớn hít thở thông.

      . . . Nàng muốn. . .

      Lý Minh Kỳ từ trong mơ bừng tỉnh, mồ hôi lạnh làm ướt chăn gấm, tóc mai dính lên mặt, trái tim thình thịch, càng đập càng nhanh.

      Ngạn Khanh, chàng ở đâu? Chàng có cảm thấy bất an của thiếp ?

      Lý Minh Kỳ trợn tròn hai mắt, trong bóng đêm nhìn đỉnh giường, ngực vẫn phập phồng.

      Lại mơ như thế, là điềm báo gì?

      Đêm đen như mực, gió Bắc gào thét, còn có cả mưa, ngừng đập vào cửa sổ, đây là trận mưa mới có từ đầu xuân.

      Lý Minh Kỳ lại buồn ngủ, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

      Chợt khi đó, đột nhiên nghe thấy tiếng động đao kiếm đánh nhau, tinh thần căng thẳng, đứa bé trong bụng cũng cảm nhận được khẩn trương của nàng, bắt đầu cử động.

      Tiếng sấm nổ vang, đêm này nhất định yên ổn, Phượng Nhã bừng tỉnh trong mưa sét, người luyện võ tai thính mắt tinh, nhạy cảm mãnh liệt với nguy cơ.

      "Ngọc nhi, tỉnh, tỉnh lại, đừng ngủ nữa." Với tay lay muội muội ngủ say dậy, nàng đứng dậy bước tới trước cửa.

      Gió cuốn mưa, tàn sát bừa bãi . . .

      "Tỷ tỷ, sao vậy? Trong cung có trộm sao?" Phượng Ngọc vuốt vuốt mặt, cảnh giác ngồi dậy, vội hoàn hồn, nâng cao đề phòng, vừa nghe động tĩnh bên ngoài liền đoán được.

      "Ừ, nghe hình như là ở Tàng Bảo Các?" Phượng Nhã cũng quá khẳng định, mặc kệ trong cung khác xảy ra chuyện gì, chỉ cần động đến Ngô Đồng hiên là tốt rồi.

      Ngay tia chớp tiếp theo, Phượng Ngọc đến bên người tỷ tỷ, theo ánh mắt của nàng ta, bên kia ánh lửa ngập trời, sáng trắng vùng, "Tỷ tỷ, đó là kiếm khí?"

      Trường kiếm sáng bạc, vẫy vùng bốn phía, ngăn bởi màn mưa dày đặc, "Người đến tối nay hẳn là cao thủ."

      "Hừ, mặc kệ có phải là cao thủ hay , đại gia sắp đặt cạm bẫy, chỉ cần bọn họ dám đến, nhất định khiến bọn họ có có về." Phượng Ngọc nắm chặt tay, giọng điệu lạnh lùng, tiếp theo có chút lo lắng, "Tỷ tỷ, có quấy nhiễu chủ nhân nghỉ ngơi ?"

      "Ta xem thử, muội ở lại đây trông chừng nhé." Phượng Nhã dặn dò câu, đứng dậy vào bên trong, nghe thấy chủ nhân hô hấp đều đặn, nghĩ là còn ngủ, thấy chăn có chút tán loạn, muốn kéo lại chăn, ngờ vừa mới vươn tay bị người kéo lại, nàng ta thử thăm dò: "Chủ nhân, ngài tỉnh rồi?"

      "Ừ, đỡ ta ngồi dậy ." Giọng Lý Minh Kỳ hơi khàn khàn, mang theo giọng mũi.

      Phượng Nhã vừa nghe giọng liền biết thích hợp, hai tay chạm tới thân thể nàng, tay liền ẩm ướt, đây là sao vậy? Sao lại thoải mái?

      Phượng Nhã có chút hoảng hốt, đỡ nàng ngồi dậy, đặt gối dựa ra phía sau, xoay người vội vàng thắp đèn, lúc này mới thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng : "Chủ nhân, sao ngài lại thoải mái? Đừng dọa nô tỳ."

      Lý Minh Kỳ hí mắt, giọng hỏi: "Có phải bên ngoài đánh nhau rồi ?"

      Phượng Nhã lấy cái khăn giúp nàng lau mồ hôi mặt, "Chủ nhân, ngài đừng lo lắng, đại gia có thể đối phó. Nhưng ngài sao vậy, là gặp ác mộng sao? Người đầy mồ hôi, sao lại gọi nô tỳ?"

      Lý Minh Kỳ an ủi vỗ vỗ tay nàng, "Ta cũng vừa tỉnh, đừng lo lắng quá, tìm giúp ta bộ quần áo sạch , người đầy mồ hôi, rất khó chịu."

      Phượng Nhã dạ tiếng, đứng dậy tìm quần áo sạch.

      Tiếng sấm từng đợt, mưa vẫn còn rơi, trong Vô Trần cung đột nhiên vang lên tiếng sáo dễ nghe.

      Tiếng sáo réo rắt, ngập tràn mưa gió, kỳ ảo mà du dương, chậm rãi bay bỗng giữa trời đất.

      Lý Minh Kỳ nghe thấy tiếng sáo, đột nhiên ngẩng đầu, mặt tràn đầy vẻ thể tin.
      AliceNguyen, Minh Hồng, Halong-ngoc14 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 121: Người áo xanh
      Lam Phượng Hoàng

      Đêm đen dày đặc, đèn cung đình tám cạnh dưới mái nhà lắc lư trong mưa gió, dính gió gặp mưa vẫn chưa tắt, chiếu rọi ánh sáng yếu ớt lên hiên cửa sổ.

      Lý Minh Kỳ thay quần áo khô ráo, im lặng ngồi mép giường, hai tay nắm chặt chăn gấm, trong lòng lắc lay mãnh liệt, giãy giụa mà rối rắm, gương mặt dịu dàng xinh đẹp mơ hồ nhìn xuyên qua cơn gió Bắc lạnh thấu xương bên ngoài, nàng quyết định.

      Tiếng sáo át tiếng mưa gió, thanh dễ nghe, tựa như quỷ thở than buồn khóc.

      Vẻ mặt Phượng Nhã và Phượng Ngọc càng lúc càng nghiêm trọng, tiếng sáo này xuyên tai, có thể khiến khí huyết người chảy ngược, được sơ suất chút nào, khắc sau xảy ra chuyện gì đây? Các nàng thể đoán trước, chỉ có thể tấc rời canh giữ bên người chủ nhân.

      Phượng Nhã thấy sắc mặt nàng bất thường, lo lắng hỏi: "Chủ nhân, ngài sao vậy? Khó chịu ư?"

      Lý Minh Kỳ hồi hồn, lắc lắc đầu, "Ta sao, các ngươi bế kín năm giác quan có thể dễ chịu hơn chút."

      "Chủ nhân, ngài sao vậy?" Phượng Ngọc cũng mẫn cảm nhận thấy chủ nhân có điểm khác thường.

      Sao ư? Nàng chỉ có chút ngồi yên, đứng dậy khỏi giường, chữ cũng , trong ánh mắt lo lắng của Phượng Nhã và Phượng Ngọc, chạy về phía cửa.

      Tiếng sáo quen thuộc, cây sáo kia cũng quen thuộc.

      Nàng nhớ , cây sáo kia được đẽo từ đá Kim Cương*, thân sáo rắn chắc loang lỗ nhiều màu, chạm vào lạnh lẽo, bên mặt khắc đầy chữ như gà bới tạo thành đường vân, nàng đặt tên là Quỷ liễu. (*chả biết đá gì, nhưng chắc phải là kim cương của chúng ta đâu)

      Ca, sao ca lại đến đây? Tại sao? Mấy năm nay ca làm gì?

      "Chủ nhân, ngài muốn đâu? Ngài thể ra ngoài."

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc sao còn có thể đứng yên, bổ nhào đến, trái phải giữ chặt nàng, khẩn cầu: "Chủ nhân, ngài thể ra ngoài."

      Lý Minh Kỳ biết phương pháp xử của Vô Trần cung, với kẻ địch luôn giết tha. Mà Quân Nho làm việc trước nay đều luôn cẩn thận, sắp sẵn Thiên La Địa Võng tuyệt đối tha cho con cá nào lọt lưới. Nàng biết vì sao huynh trưởng muốn đột nhập vào Vô Trần cung, nàng chỉ biết là ca ca gặp nạn, nếu nàng , đợi ca ca chỉ là đường chết.

      Huynh trưởng như cha, sao có thể ?

      "Các ngươi đừng cản ta, ta thể ." Ánh mắt Lý Minh Kỳ kiên định, trong lòng chứa nỗi khổ riêng, công lực toàn thân đều vận chuyển.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc đánh lại nàng, cũng dám ra tay với nàng, kéo vạt áo nàng quỳ xuống, "Chủ nhân, ngài là người có mang, bên ngoài lại mưa, trừ mặt đường trơn ẩm, còn có kẻ trộm hoành hành, nếu lỡ như ngài xảy ra chuyện, bọn nô tỳ phải sống sao đây? Chủ nhân, ngài suy nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho thai nhi trong bụng, nghĩ cho cung chủ còn ra ngoài chưa về chứ, chủ nhân, bọn nô tỳ xin ngài nghĩ lại."

      Lý Minh Kỳ nhàng vỗ lên vai hai nha đầu, liền cố định thân mình các nàng, "Các ngươi yên tâm, ta biết ."

      Nghĩ lại gì chứ? Nàng nghĩ rất kỹ rồi, vì muốn lại nuối tiếc, nàng chỉ có thể bạc đãi chính mình.

      Lý Minh Kỳ thuận tay lấy cái áo choàng chống mưa khoác lên vai, dưới ánh mắt cầu khẩn của hai nha đầu, quay đầu lại cất bước rời .

      Bên ngoài gió rất lớn, thổi tung quần áo dày chắc mà đánh vào người, có chút đau.

      Nàng dậm chân, nhìn Ám Long vệ đầy viện, nắm chặt áo choàng người, "Các ngươi cũng muốn cản ta sao?"

      bức tường người cản đường nàng, Thống lĩnh Ám Long vệ xoay người hành lễ trước mặt nàng, vươn tay xin người quay về, "Chủ mẫu, thuộc hạ đáng chết."

      Sao Lý Minh Kỳ ý , đáng tiếc tối nay nàng nhất định phải , quát lạnh: "Tránh ra." Ngón trỏ dính nước cách khoảng viết xuống chữ, chữ viết sắc bén mang theo sát khí.

      Ám Long vệ biến sắc, bị ép lui vài bước, dám khinh thường, "Chủ mẫu, có chuyện gì lớn ngài cứ dặn dò kẻ dưới làm, tội gì ngài phải ra ngoài chịu gió rét?"

      Cành lá Ngô đồng lay động xào xạt trong gió, dưới chân nàng nước đọng ướt hài, mắt lo lắng nhìn về phía ánh lửa tận trời, "Các ngươi đừng cản ta."

      Mặt Lý Minh Kỳ giấu dưới vành nón rộng thùng thình, nhóm Ám Long vệ nhìn vẻ mặt của nàng, chỉ có thể cảm nhận được khí thế ép người ỉ phát ra người nàng.

      Thống lĩnh Ám Long vệ kiên trì chặn đường, "Chủ mẫu, thứ cho thuộc hạ khó có thể nghe theo, kính xin chủ mẫu trở về phòng." Nhóm Ám Long vệ tản ra thành hình quạt, vây nàng ở giữa.

      Lý Minh Kỳ cúi đầu, áo choàng màu đen tối sầm như mực, cả người nàng hoàn toàn hòa tan trong đêm đen. Bên kia tiếng sáo càng thê lương, nàng biết ca ca bị nội thương nghiêm trọng, "Các ngươi đừng lấy cái chết uy hiếp ta, nếu các ngươi đáng chết, ta liền thuận lòng ban chết." Dứt lời, cả người liền tĩnh lặng bước lên.

      Nhóm Ám Long vệ hai mặt nhìn nhau, muốn dùng vũ lực trấn áp, ai dám chứ?

      "Lão đại, phải làm sao đây?" Phó Thống Lĩnh thực đau đầu, thể cứng rắn ngăn cản, ai cũng thể cam đoan chỉ chiêu liền chặn được nàng, lỡ như động đến bụng, gây động thai, bọn họ phải báo cáo thế nào?

      " theo thôi, xem tình huống rồi sau." Thống Lĩnh Đại Nhân đen mặt, rung người vẫy mưa người, bước theo đầu tiên.

      Khinh công của Lý Minh Kỳ sớm đạt đến trình độ siêu phàm, hai tay bảo vệ bụng, chân đạp lên nhánh cây, nhàng nhảy lên, trực tiếp đạp gió mà , đá đám Ám Long vệ xa ở phía sau.

      Ngoài Tàng Bảo Các kiếm rít như rên, cát bay đá chạy, bóng dáng thấp thoáng, mấy xác chết rải rác, màu đỏ thấm đầy đất, nhuộm đỏ mặt đường.

      Quân Nho chấp hai tay sau lưng, đứng thềm cao, nhìn kiếm trận càng lui càng chặt, nhìn kẻ địch xông tới liên tục rồi ngã xuống, cũng vì thế mà thả lỏng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng người áo xanh cầm sáo.

      Diện mạo của người áo xanh cực kỳ bình thường, diện mạo có thể gạt người, khí thế lại thể lừa người.

      Quân Nho sinh ra kiêng kỵ với , ra lệnh nhanh hơn tốc độ thắt cổ, tối nay nhất định thể để người này chạy thoát.

      "Ngân Hồ, phải làm sao đây?" Thân ở trong kiếm trận, đương nhiên cảm nhận được nguy hiểm trong đó, bị nhốt càng lâu, thương vong càng lớn.

      Người áo xanh thu hồi cây sáo, mắt nhìn sâu vào trong màn mưa, nơi đó xuất bóng người xinh xắn, khuôn mặt bình thường của lên chút tươi cười lòng, "Xuy Tuyết, cho ta mượn roi của đệ dùng chút."

      phát , đương nhiên Quân Nho cũng phát , ngay lập tức, thân mình đánh về phía trước, đồng thời kêu lên, "Minh Kỳ, đừng đến đây."

      Quân Nho nhanh, người áo xanh còn nhanh hơn, chỉ thấy bay lên trời, roi dài trong tay như linh xà rời động, vung về phía Lý Minh Kỳ.

      Đòn này đến quá mức đột nhiên, quá mạnh, mặc dù khoảng cách như nhau, Quân Nho cũng thể nhanh bằng roi của , đồng lõa của người áo xanh giúp cản lại tất cả đòn tấn công.

      Roi cuốn lấy eo Lý Minh Kỳ, nàng thể tránh né, cũng chưa hề muốn né tránh.

      Chỉ trong nháy mắt sấm sét vang dội ấy, Lý Minh Kỳ bị roi cuốn vào trong kiếm trận, nàng chạy như bay mà đến, sớm kiệt lực, tái mặt nhìn về phía nam nhân khống chế mình, môi mấp máy, "Vì sao?"

      Người áo xanh trả lời nàng, con ngươi đen rơi xuống cái bụng nhô cao của nàng, trong mắt lên vẻ phức tạp, tay ôm thắt lưng tay khống chế cổ nàng, hơi dùng sức, môi mỏng cong lên cười như có như , "Ngươi bảo tất cả bọn họ dừng tay ."

      Ánh mắt sâu đen như đầm nước, nàng chưa từng thấy ca ca thế này. Nàng chưa từng nghĩ đại ca hiền hòa nhà mình lại là người U cốc, càng nghĩ tới ngày hai phe giằng co như thế. bên là cha của bé con, bên là đại ca ruột thịt của mình, ràng đều là người thân nhất của nàng, thế cuộc lại như nước với lửa, nàng nên giúp bên nào? Lý Minh Kỳ đè nén khó hiểu và bối rối trong lòng, nhìn về phía Quân Nho.

      Trái tim Quân Nho co rút mạnh, hai tay nắm chặt kêu răn rắc, Minh Kỳ cố ý bị bắt, trong đó có nguyên do gì? sinh ra vài phần lửa giận, giận nàng biết quý thân thể mình, "Minh Kỳ, muội có biết muội làm gì ?"

      Lý Minh Kỳ cười khổ, "Quân đại ca, đều do Minh Kỳ tùy hứng, van huynh, huynh thả bọn họ , muội giải thích với huynh sau." Nàng còn đường lui, chỉ có thể kiên trì bước tới.

      Quân Nho khống chế buồn bực muốn dời sông lấp biển, nhớ tới dặn dò của Ngạn Khanh trước khi , da đầu muốn nổ tung, khuôn mặt nho nhã cũng u ám dần, "Ngươi buông muội ấy ra, ta thả cho các ngươi rời ."

      Người áo xanh có chút ngoài ý muốn nhướng nhướng mày, nở nụ cười u, "Lời gió bay, các ngươi tránh đường , chúng ta an toàn rồi tự nhiên thả nàng."

      Quân Nho bước lên trước bước, "Ta làm con tin, bảo vệ các ngươi bình an rời ."

      "Đừng đến đây." Lý Minh Kỳ đột nhiên mở miệng quát to cản đường, nàng cảm nhận được sát ý của huynh trưởng nhà mình, bọn họ là kẻ thù chết ngừng, nàng thể trương mắt nhìn huynh trưởng tìm chết, đương nhiên cũng thể hại tánh mạng Quân Nho.

      "Câm miệng." Người áo xanh nhích tới gần bên tai nàng, giọng: "Kỳ Kỳ, muội ngoan chút, đừng khiến ca ca thất vọng."

      Quân Nho thấy vẻ mặt nàng giống giả vờ, dừng bước, biết quan hệ của Minh Kỳ và người áo xanh, mơ hồ biết bọn họ có quen nhau, hơn nữa quan hệ còn rất thân mật, "Ngân Hồ mặt quỷ, cùng Tuyết Nữ là hữu sứ nổi danh trong lâu, ngờ ngươi lại suy bại đến nông nỗi uy hiếp nữ nhân."

      Ai khiến ai hơn thất vọng hơn chứ? Lý Minh Kỳ vì hít thở thông mà mặt đỏ lên, trong mắt tràn đầy vẻ thể tin, "Vì sao?"

      Lý Minh Chiên ôm chặt muội muội mình, giọng : " vì sao cả, Kỳ Kỳ, đứa bé được mấy tháng rồi?"

      "Ca còn biết quan tâm đến muội sao?" Lý Minh Kỳ bị động lui lại theo , nhắm chặt mắt, giọng hỏi: "Ca và biểu ca đều là người U cốc?"

      "Biểu muội, muội có con với ?" Trương Tử Tuấn đầu tiên là thể tin, tiếp đó là tức giận.

      "Nơi này nên ở lâu, Xuy Tuyết, khống chế cảm xúc của đệ cho tốt, Kỳ Kỳ, phiền muội với ca chuyến."

      "Cứ vậy mà sao? Nhiệm vụ thế nào? Tổn thất nhiều người như vậy mới có cơ hội, cứ vậy mà buông tha sao?" Trương Tử Tuấn cực kỳ cam lòng, gỡ mặt nạ mặt xuống, ác ý nhìn Quân Nho, "Ngươi với gã họ Trầm, Minh Kỳ, ta mang ."

      Quân Nho ra hiệu cho các thủ hạ quanh mình, bảo bọn họ mở đường, "Các ngươi đừng làm khó muội ấy, còn vật các ngươi cần tìm, Vô Trần cung ta phá huỷ, các ngươi đừng nghĩ đến nữa."

      Lý Minh Chiên cười : "Ngươi thế ta liền tin ngươi lần, chúng ta còn gặp lại, chúng ta rút lui." Kèm chặt Lý Minh Kỳ trong lòng, vọt người mà .

      Quân Nho đứng yên cử động, nhìn nhóm Ám Long vệ luống cuống, thở dài hơi, "Các ngươi, các ngươi là..."

      "Đại gia, thuộc hạ phạm lỗi đáng chết vạn lần." Thống Lĩnh Đại Nhân của Ám Long vệ bộp cái quỳ xuống.

      "Thôi, chuyện đến đột nhiên, ta cũng ngờ, các ngươi theo sau , đừng hành động thiếu suy nghĩ, Ngạn Khanh cũng cách đây xa."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :